Chap 100 Chối từ Bấm để xem Không hiểu tôi của thời điểm đó toát ra khí chất gì mà chỉ cần bọn bạn nói đi với bí thư, hay bí thư tổ chức, gia đình đều yên tâm đồng ý. Sau này lên đại học, mấy đứa con trai muốn chơi bời thâu đêm, chỉ cần trong đó có sự xuất hiện của tôi là ổn. Vì khi ba mẹ tụi nó điện tới, tụi nó sẽ nói đang đi với thằng V, chắc chắn ba mẹ tụi nó sẽ muốn gặp tôi, đưa máy qua, tôi chỉ cần nói "con, V đây, cô/ chú yên tâm nha", vậy là xong. Buổi đi chơi hôm đó được tôi lên phương án chuẩn bị trong 3 nốt nhạc. Nếu có ngày nào đó trong năm làm tất cả bọn học trò trở nên thư thái, thảnh thơi, nhẹ nhàng đến thanh thoát, đó chắc chắn là ngày thi xong môn cuối cùng. Tất nhiên sẽ có đứa thi được, có đứa thi chẳng ra gì, nhưng quan trọng tất cả đã xong, đã kết thúc. Chỉ còn thoải mái vui chơi không lo nghĩ. Kết quả vốn đã an bài rồi. Với cá nhân tôi, đó là những ngày tuyệt vời nhất của tháng năm còn mài ghế nhà trường. Áp lực học tập đè nén được giải tỏa, bản chất con người có dịp được bộc lộ. Suối hoa là nơi tôi đã lui đến vài lần khi còn tham gia các buổi trại bay hay dã ngoại với anh em đoàn Phường. Ở lại đêm có 2 hình thức, hoặc là thuê lều vải, 4 người ngủ 1 lều. 2 là thuê nhà sàn, chật chật xíu thì cũng được 40 người. Trên đó cảnh quan tuyệt vời. Vừa có suối chảy róc rách, thác nước ầm ỉ, vừa có hồ tắm trong lành, ngàn hoa khoe sắc. Lại có một sân bóng đủ cho mỗi bên 11 người thỏa sức chạy nhảy. Ăn uống cũng đơn giản, cơm lam gà nướng, rau rừng cá suối. Nhà vệ sinh sạch sẽ. Thể thao giải trí, ăn uống ngủ nghỉ, sinh hoạt vui chơi.. lại vừa được đưa vào vận hành nên mọi thứ còn khá mới, không nhiều người biết đến. Thật không thể tuyệt vời hơn khi lựa chọn địa điểm này. Nhắm tới nhắm lui mấy đứa đi có thể nhiều nhưng ở lại chắc không bao nhiêu, tầm 20. Tôi đặt 5 lều dã chiến. Chi phí rẻ hơn, lại có không gian tuyệt vời, tối ngắm trăng ngắm sao, tha hồ ca hát. Về xe thì khỏi lo lắng. Từ đợt ku Liêm trễ xe chở trại, tôi quyết định chỉ tin vào sự sắp xếp của mình. Vốn đi hành quân trò chơi lớn nhiều, cắm cờ Tổ Quốc, cài cây lá lên, thêm cái băng rôn "hành quân về nguồn", ngồi hết lên thùng xe mà thoải mái reo hò. Giá cả mềm như bún, đãi cả bác tài ăn trưa và tối, chiều đứa nào muốn về thì theo bác tài về, chỉ gửi thêm tiền café. Hôm sau khi nào xuống núi, alo bác tài trước 1 giờ là được. Ku Nhân mang theo cây đàn ghi ta, ku Danh mang banh. Đứa nào ở lại thì xác định mang đồ theo. Lớn rồi, tự lo được. Mọi thứ vậy coi như sắp xếp xong. Sáng hôm sau đến nhà ku Mạnh khá sớm. Vừa bước vào đã thấy Diệp chuẩn bị lỉnh kỉnh bánh mì, thịt nướng.. Thấy tôi, em mỉm cười như mọi khi, dù nụ cười đó không thể nào che giấu được đôi mắt buồn như biết nói. Tôi bỗng nghe con tim mình đau xót vô cùng. Chắc chắn, tình cảm của em dành cho tôi vẫn lớn lao lắm, và, tình cảm tôi dành cho em vẫn chưa thôi nguội lạnh. Chỉ tiếc rằng, dung nhan ấy.. sẽ không thuộc về tôi nữa.. Tôi không biết nên cười lại hay nên quay đi. Nỗi đau em mang đến cho tôi quá lớn. Nhưng nếu xét cho cùng, đó cũng chỉ là sự trượt dài của cảm xúc. Nếu đặt vào trường hợp tôi là em, liệu tôi có thể làm khác đi chăng? Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm dài. Vì ông bà ta đã nói "thức đêm mới biết.." Và cả trong sâu thẳm hồn tôi nữa. Nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau dù ta cố tình kìm nén. Và khi không kìm nén được nữa, nó sẽ mất đi hay cồn lên như dung nham núi lửa? Tôi không quay lưng, cũng chẳng cười lại, chỉ hỏi: Diệp mang theo đồ ăn chi vậy? Cho mọi người ăn sáng, hay trưa đói ăn cũng được V. Ăn sáng tụi nó tự lo, không ăn thì đói thôi. Còn trưa V sắp xếp hết rồi, Diệp mang theo mà không hỏi ý V, chi phí này ai lo? – Tôi cố tình gay gắt dù vừa nói, vừa dần lạc giọng, vì cảm xúc, cảm xúc của tôi không cho phép làm vậy. Thoáng bần thần trong ánh mắt, có lẽ em không nghĩ tôi sẽ nặng lời thế – Diệp lo được mà V. – nói xong em quay lại tiếp tục bỏ từng miếng thịt nướng vào bánh mì. Chả buồn hỏi thêm, đúng ra tôi đang tự trách mình sau khi "lỡ lời" với em nên tôi không muốn hỏi nữa. Mấy đứa bạn cũng bắt đầu đông đủ, xe đã đợi sẵn bên ngoài: Đi xe chở heo hả V? – thằng Quang lên tiếng hỏi. Chứ mi thích đi xe du lịch hả, đưa tiền đây. – Vốn cũng hay tham gia những chuyến đi thế này nên thằng Đông trả lời thay tôi. Anh em dắt hết xe vô gửi nhà ku Mạnh. Bạn nào ở lại để bên trong, về thì để bên ngoài. Các bạn nữ ngồi trong, bên cạnh bác tài cũng có chỗ, để bé Phương ngồi. Anh em lên nào. Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi con hẻm nhỏ, rồi men theo quốc lộ 14b, đến xã Hòa Phú, rẽ lên theo đường nhựa quanh co, đi thêm tầm 20km thì đến nơi. Đồ đạc đứa nào lo phần đứa nấy. Tôi vào liên hệ thuê một chòi lớn, thêm vài tấm chiếu với 2 cái võng để chị em có chỗ nghỉ ngơi. Phân cho bé Ngân nhiệm vụ xác định thành phần về và ở lại đặng báo lều. Xong đâu đó, tôi hẹn 12 giờ ăn trưa rồi để cả lớp tự do tham quan khám phá. Rủ anh em lên sân bóng, nhanh chóng chia ra 2 đội quần nhau tơi tả. Mệt lả thì ngồi phe phẩy xíu rồi nhảy ùm xuống nước tắm. Nhớ lại đoạn này mà bật cười. Tôi, ku Liêm, ku Nhân vốn biết bơi nên chẳng ngại sâu nông, cứ nhảy ùm xuống vui đùa. Thằng Mạnh đứng trên bờ thấy 3 đứa tôi cứ thoải mái đi lại dưới hồ nên hùng hổ hét lên "chá chá chá.." rồi nhảy ùm vào chỗ bọn tôi làm ba đứa tản ra. Sau cú nhảy, thấy nó quẩy tay loạn xạ ra kiểu hụt chân, bọn tôi vừa cười vừa bơi vào bờ, nghĩ chắc nó giả vờ. Vì với cú nhảy "tự tin" vừa rồi, không thằng nào không biết bơi mà dại thế cả. Ai dè nó dại thật, quan sát thêm tí thấy nó chới với uống nước liên tục không có dấu hiệu bớt.. "giả vờ". Ku Nhân đúng bản chất rái cá, nó lặn một hơi xuống dưới rồi đẩy chân thằng Mạnh lên, ku Liêm cũng nhanh trí chạy ngay vào chòi lấy trái bóng ném ra cho nó bắt lấy, tôi thì chạy lại giá gỗ bên cạnh ném xuống 2 cái áo phao. Vất vả một lúc mới lôi được ku cậu lên bờ. Nó nằm trên phiến đá lớn, mặt cắt không còn giọt máu, thở hổn hển. Ta tưởng chết mịa rồi chớ. – Thằng Mạnh thều thào. Chơi ngu vậy bạn, không biết bơi nhảy xuống như đúng rồi. – Thằng Minh bình luận. Ta thấy thằng Nhân, Liêm, V cứ đi qua đi lại, tưởng nó không sâu.. Uhm. Vậy lần sau bớt tưởng đi nghe. Không thể tin được cái thằng. Mấy môn thể thao thiên về sức mạnh như đẩy tạ, ném tạ, vật tay, đẩy gậy.. nó bá không tưởng. Còn mấy môn cần đến sức bền và sự khéo léo như đá bóng, bóng chuyền, nhảy xà, bơi lội.. nó mù tịt. May mà không sao. Tôi chợt thấy hơi bất an. Mấy đứa con gái cũng tắm quanh đây. Vì khách chưa đông, không đủ chi phí nên các hồ đều không có bảo vệ, chỉ có áo phao và phao cứu sinh treo trên các giá với dòng chữ "mặc áo phao đầy đủ khi xuống hồ." Con trai bọn tôi lên đá bóng nên tắm hồ trên. Còn chị em chắc tắm gần chòi. Vừa chạy vừa nghĩ vừa lo lắng, tôi thở phào khi thấy mấy đứa con gái chỉ tắm gần bờ và mặc áo phao hết. Nhắc nhở tất cả phải giữ an toàn khi tắm hồ, tôi quay qua, thấy em và Phương đang gọt trái cây. Bánh mì em mang theo tầm hơn 10 ổ nhưng giờ chỉ còn đúng 1 ổ. Nếu tôi và em không vừa trải qua chuyện lớn kia thì có lẽ ổ kia cũng đã xong rồi. Lúc sáng dậy hơi trễ, đúng là tôi chưa kịp ăn sáng thật. Bánh mì thịt nướng cho thêm ít đu đủ chua vốn là món khoái khẩu của tôi. Nhưng bây giờ, tôi chả thể nào "với tới" được. Tính em vốn lo xa. Nhớ lại thời gian trước đây, khi làm tập san, rồi thi thanh lịch, gần nhất là hội trại, nếu có gì đó thấy chưa hợp lý, em nhẹ nhàng nhắc nhở, cho tôi thêm lời khuyên, ý kiến, cách nhìn nhận vấn đề từ khía cạnh khác.. Bấy nhiêu đó thôi đã giúp tôi rất nhiều trong việc điều chỉnh lại kế hoạch. Và, thời gian tôi một mình gồng gánh trách nhiệm của cả cô Yến, bé Phương, nếu không có em bên cạnh, một mình cô đơn, không chắc tôi đã đi đến thành tựu. Càng nghĩ lại càng buồn. Rồi tôi lại ước mình cứ như thằng Đông quách đi cho khỏe. Chưa bao giờ được em để ý. Chưa bao giờ được em đoái hoài. Vậy có khi lại hay.. Trao đến nhau quá nhiều tình cảm làm chi? Để giờ đây, tôi buồn, em cũng chẳng vui.. Nhớ buổi tối hôm đó em đã nói "V buồn.. Diệp cũng đau vậy.." Rõ ràng, tình cảm của tôi và em ngay từ đầu đã là tình cảm không có lối thoát.. Những nghĩ suy đó làm lòng tôi lại chùng xuống. Ăn trưa xong, tìm một bóng mát bên dòng suối róc rách, ngả lưng để lòng mình có giây phút nghỉ ngơi. Vẫn chưa nguôi ngoai được à? –Thằng Thành ngồi bên cạnh tự lúc nào. Tôi lắc đầu chả biết nói gì. Rắc rối bạn nhỉ? Tôi gật đầu chầm chậm. Hè rồi, nếu buồn nữa là buồn ba tháng nữa đó. Tôi trầm ngâm nhìn về phía xa. Tối nay bé Diệp ở lại kìa. Tranh thủ dứt khoát đi. Tôi quay qua nhìn nó, rồi nhìn lại phía chòi. Mấy đứa lục tục quét dọn lấy chỗ nghỉ trưa. Em ngồi tựa vào trụ tre nhỏ, ánh mắt xa xăm dịu vợi. Hết thì đằng nào cũng hết rồi. Nhưng vẫn phải là bạn. Cùng lớp, cùng học chung, không lơ nhau được đâu mi. Thằng Thành với tôi thời đó vốn giống nhau nhiều thứ. Tôi thích thơ văn, nó cũng thích. Tôi thích tiểu thuyết, vào nhà tôi nó cũng đọc ngấu nghiến. Tôi giỏi đánh giá người khác, nó cũng chả tệ. Và tôi nghĩ câu chuyện theo chiều hướng nào, nó cũng y chang. Nó vừa nói ra tiếng lòng tôi mấy hôm nay. Rõ ràng, tình cảm của tôi và em, có lẽ còn rất nhiều, song, để có một kết thúc đẹp là điều không thể. Nhưng cả em và tôi, hai đứa cứ mãi buồn bã thế này hoàn toàn không hay ho gì. Phải sớm kết thúc nó. Nhưng kết thúc bằng cách nào, tôi chưa tìm ra cách. Buổi chiều, mấy đứa lên rừng hoa khám phá, chụp ảnh, vui chơi. Thằng Minh còn tìm được một tổ chim cu đất với 3 con chim non bên trong. Nghe tôi nói để nó ở với mẹ nên không ai đụng vào. Tầm hơn 5 giờ, tôi nói bác tài sắp về, ai về thì ra xe. Đến tối, còn đúng 18 đứa ở lại. Con gái có Diệp, Thùy Trang, Bảo Trâm, bé Mây, bé Thương với Ngân. Tôi chia cho các bạn nữ 2 lều, còn lại con trai bọn tôi 3 lều, xếp thành một hàng dài bên cạnh sân bóng. Phía sau lều, đi tầm 50m sẽ đến nhà vệ sinh. Bên phải là nhà hàng, bên trái là khu vực hồ nước, vậy nên tôi, ku Nhân, ku Liêm với ku Mạnh nằm lều này. Tiếp đến là Diệp, Thùy Trang, Ngân, rồi Mây, Thương, Bảo Trâm. Tiếp nữa là Thành, Danh, Tuyển, Sen. Cuối cùng là Đông, Sơn, Quang, Đức. Tầm hơn 6 giờ, tôi gọi mấy đứa xuống nhà hàng lấy đồ ăn lên. Phần mình, rủ thêm ku Danh, tôi gom những viên đã cuội ven suối về để thành hình tròn nhỏ, sau đó đổ than vào rồi châm lửa. Đó là một buổi tối tuyệt vời. Mỗi đứa 2 ống cơm lam, 2 cái bánh đậu được gói theo kiểu dân tộc Cơ Tu, 3 con gà nướng, ít thịt heo rừng. Vừa ăn uống, vừa thoải mái trò chuyện. Ôi cái thời vô lo vô nghĩ, sao thấy cuộc sống tươi đẹp và thi vị đến thế chứ. Nếu có thêm cốc bia, chắc đêm đó sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều. Thằng Nhân vút nhẹ dây đàn rồi êm ái gảy nhịp mà nó nói đâu là "ba lá rô". Bọn tôi du dương theo giai điệu, nhắm mắt tận hưởng bầu không khí nên thơ ấy. Gió nhè nhẹ thổi, trăng treo đỉnh đầu, bếp than tí tách, nhìn sắc mặt em hồng hào bên bếp lửa sao dễ thương đến thế kia. Và càng nhìn, tôi lại càng chua chát trong tâm can. Tiếc cho tôi! Tiếc cho người.. Và cho bao yêu thương đã trao.. Bỗng trong một thoáng, em ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh nhìn như mong chờ, như khắc khoải.. Và.. tôi bỗng sa vào đôi mắt ấy. Tôi nhìn lại em như thuở đầu gặp gỡ. Tôi bỗng thấy em là cô gái từ quả thị bước ra. Tươi vui, tinh nghịch, dễ mến của năm nào.. Tôi nghe trái tim mình loạn nhịp ân ái, đôi tai mình thánh thót dịu êm.. Nhưng, trong tâm can tôi vẫn thì thầm lên tiếng: "Em là hoa đã có chủ. Tất cả chỉ là dối lừa.." Rồi, tôi lại nghe cảm xúc trong tôi òa nức nở. Dường như bao nhiêu kiềm nén của một tháng dài vật lộn với nhớ nhung tiếc nuối bỗng chốc vỡ ra tại thời điểm này. Quay mặt thật nhanh cố ngăn dòng nước mắt sắp lưng tròng trên khóe, tôi đi vội về phía hồ nước bên con suối vẫn róc rách không ngừng. Những lúc thế này, tôi mới hiểu ra rằng, bên trong một thằng V đầy bản lĩnh là tâm hồn xúc cảm yếu đuối đến mong manh. Tôi lặng thầm nghe gió hát, lặng thầm nghe suối reo, lặng thầm nhìn trăng tỏa. Rồi tôi bỗng nhớ đến câu thơ của Hàn Mạc Tử năm nào: Đêm khuya có một gã khờ Ngắm trăng ngồi khóc trang thơ đời mình Ngâm thơ ngồi khóc cuộc tình Ngẫm tình ngồi khóc một mình dưới trăng.. Tôi bỗng bật ra thành tiếng nấc. Nức nở, nghẹn ngào, chua cay.. Tôi đã từng phân vân, đó là sự thật. Nhưng tôi cũng từng hết lòng vì em, đó là chắc chắn. Trong nhạt nhòa ánh mắt, tôi bỗng thấy ấm áp nơi gò má. Đôi môi em chạm nhẹ vào hồn tôi như cơn gió mùa hạ, cháy bỏng, rao rực.. Rồi em khẽ nghiêng đầu tựa hẳn vào vai tôi. Tôi bỗng nghe tâm hồn mình nhẹ bẫng, nỗi đau được xoa dịu thật dịu dàng. Cảm xúc trong tôi lại mềm lòng, tôi để im như muốn được thỏa cơn mê, dù đó là cơn mê cuối cùng. Trong giây lát, em ngồi thẳng dậy, ánh mắt cương nghị nhìn xuống mặt hồ loang loáng: Chúng ta là bạn.. V nhé? Không.. - Tôi trả lời như phản xạ trong vô thức. Vậy.. là gì đây V? Trong giây phút yếu lòng, tôi bỗng muốn ôm em thật chặt. Tôi bỗng muốn dành lấy em từ ai kia, tôi thì thầm khe khẽ – Diệp không được như vậy.. Nhưng.. Diệp đã như vậy mất rồi.. Một lần nữa, tôi nghe lòng mình tan vỡ, em yêu ai kia nào có phải tôi đâu.. - Diệp.. tàn nhẫn với V quá.. Gió lay nhẹ những cành trúc phất phơ. Mặt hồ vẫn ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc của trăng đêm. Làn tóc mai em bay nhè nhẹ trong gió thoảng. Những giọt nước mắt kia lại rơi. Đó là điều tôi chưa bao giờ làm được. Vì khi tôi khóc, tôi sẽ òa lên, còn em khóc, nước mắt chỉ rơi trong lặng lẽ.. Cứ như vậy. Hai chiếc bóng nhỏ bé bên nhau lẻ loi đến cô độc. Em đã chối từ lời níu kéo của tôi thêm một lần nữa. Và điều đó, đối với em, chắc cũng chẳng dễ dàng gì.. Nếu có thể làm gì đó để V bớt đi buồn khổ.. Diệp không đủ khả năng đâu, Diệp à! – Tôi cắt lời ngay khi em còn chưa nói hết. Diệp đủ.. - em nói nghẹn ngào trong nước mắt. Đủ thế nào? Rồi V sẽ biết.. Nói xong, em đứng dậy quay lưng vào lều. Bỏ mặc tôi với bộn bề những suy nghĩ.. Tôi đâu biết rằng đó là lần cuối..
Chap 101 Hạ cuối Bấm để xem Tôi ngồi thẫn thờ trên phiến đá lâu thật lâu. Như bị định thân, hay là hóa thạch. Cho đến lúc gà rừng gáy vang mới sực tỉnh. Nhìn lại đồng hồ, đã hơn 1h đêm. Mấy đứa chắc biết tôi ngồi đây nên cũng chả gọi. Đứng dậy, nghe đôi chân mình tê cứng. Tôi trở về lều rồi đặt lưng xuống thiếp đi. Trong cả giấc mơ, lòng tôi vẫn không thôi nguôi ngoai về dáng hình đó. Sáng hôm sau, mệt mỏi đưa tay lên che mặt tránh ánh sáng mặt trời đã lên cao trên nóc lều. Chẳng buồn tham gia trận banh theo lời rủ của mấy đứa, tôi lại tìm đến bờ hồ hôm qua như mong tìm lại chút hơi ấm còn sót lại của chiếc thơm nhẹ nhàng em đặt nhẹ lên má. Em nói rồi tôi sẽ biết, nghĩa là trong thời gian tới, tôi sẽ biết điều gì đó. Chả quan tâm. Quan trọng là tất cả đã hết. Tuyệt đối hết! Sáng hôm sau đến lớp, em trong bộ áo dài trắng tinh khôi, nụ cười tỏa nắng đã trở lại trên đôi bờ môi kia. Chỉ có ánh mắt, ánh mắt là sắc lạnh đến vô hồn. Nếu tôi ôm ấp nỗi buồn lớn lao chưa tìm ra cách khuây khỏa, thì em vẫn có ai kia bên cạnh để an ủi động viên. Hẳn tình cảm em dành cho tôi nếu đem ra so sánh, chả thể nào bằng tình cảm em dành cho ai kia, vậy nên, lúc mọi chuyện bước ra khỏi bóng tối của sự mập mờ, em kiên định đến vô tình. Dù những giọt nước mắt em từng rơi có để lại trong cả tôi và em chút luyến tiếc. Chính xác hơn thì để lại cho em chút luyến tiếc, còn với tôi, đó là cả những đêm dài mất ngủ, những chuỗi ngày vật lộn với bao nhiêu buồn thương sầu khổ.. Nhưng như thế cũng tốt. Dù sao nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đó, tôi cũng phần nào đỡ chua xót hơn thấy ánh mắt buồn bã cùng nụ cười héo úa của em những ngày trước. Khi nỗi đau có thể đem ra san sẻ, thà tôi một mình nhận lấy phần hơn, chứ thấy em buồn bã, tôi thật cũng chỉ thêm xót xa. Gần một tuần lặng lẽ trôi qua. Không ngày nào bước vô lớp mà tôi không đánh ánh mắt về phía em. Trong thâm tâm tôi vẫn mong muốn nhìn thấy hình ảnh đó.. dù chẳng để làm gì. Thứ 5 tuần đó tôi lại họp bí thư toàn trường. Vô phòng hơi trễ, đánh mắt về phía cuối tìm chỗ trống, bỗng chạm phải ánh mắt Thương đang nhìn, vội né tránh, tôi đi thẳng vào trong rồi đặt cặp xuống. Cô Ngọc thông báo tổng kết công tác đoàn, tuyên dương, khen thưởng các cá nhân và tập thể xuất sắc, đồng thời, trao giấy sinh hoạt hè tại địa phương cho từng lớp. Lớp tôi được chọn làm chi đoàn xuất sắc nhất toàn trường và lên Quận nhận giải chi đoàn tiên tiến, điển hình học tập của các chi đoàn khác. Riêng cá nhân tôi được vinh danh bí thư chi đoàn xuất sắc với vài người nữa. Song, tất cả những niềm vui đó, dù trước đây là cả một bầu trời phấn đấu thực hiện kế hoạch, bám đuổi mục tiêu không ngừng nghỉ, không làm sao giúp lòng tôi nhẹ nhõm. Nếu tôi càng thành công trong công tác bao nhiêu thì lại càng thất bại trong tình cảm bấy nhiêu. Như trò chơi bập bênh lúc nhỏ, đầu này đi lên, đầu kia chắc hẳn phải đi xuống. Thà cứ để tôi ngụp lặn trong mớ công tác đoàn bề bộn rồi cuối cùng chẳng đi đến thành tích nào, nhưng cho tình cảm của tôi được đong đầy, được tràn ngập, thì khi tôi buồn bã, ít ra sẽ có ai đó bên cạnh, an ủi, động viên. Đằng này, tôi bước lên bục với biết bao ánh mắt lẫn lộn thương ghét bên dưới một cách cô độc. Nếu như thành công phải chấp nhận sự cô độc này, tôi xin từ chối thành công! Hết buổi họp, tôi vẫn rối ren trăm mối muộn phiền trong suy nghĩ. Một tà áo dài bỗng ngồi xuống trước mặt. Ngẩng lên, đôi mắt nâu biếc nhìn vào tôi trìu mến. Sắp nghỉ hè rồi, V nhỉ? Khẽ cười. Tôi bỗng thấy trong ánh mắt đó có sự chân thành của một người bạn. Và nếu đã là một người bạn, cớ gì tôi cứ mãi né tránh, mãi tự giam mình trong lớp vỏ của sự ăn năn? Tôi cũng đã chối từ tình bạn này, nhưng, em đã bao giờ chối từ nó đâu. Sóng bước bên nhau dưới tán phượng vĩ đang đâm hoa kết nụ. Từng cánh phượng mỏng manh đỏ thẳm như báo hiệu cho một mùa hè bận rộn nữa sắp đến. Mùa hè cuối cùng trước khi chúng tôi kết thúc đời học sinh của mình. Mùa hè cuối cùng chuẩn bị cho kỳ thi cực kỳ trọng đại trong suy nghĩ ngây thơ của bọn tôi lúc đó. Và, cũng là mùa hè cuối cùng để chúng tôi đặt chân đến ranh giới của sự trưởng thành. Cứ thế thật lâu. Chả nói với nhau câu gì. Tôi thà đi lạc trong mớ bòng bong cảm xúc với Diệp rồi quên đường về chứ không để mình tiếp tục lầm lỗi, tiếp tục đắng cay. Và nếu có, chắc gì tôi đã nhận được hồi đáp nào từ ai kia.. Mùa hè năm đó tôi bàng quang đứng nhìn mấy đứa lao vào học như cố sống cố chết. Gia đình nào có điều kiện, con cái lại chăm, cho học thêm mỗi thứ đến 2 thầy. Sáng ôn toán lý hóa ở trung tâm, chiều học thêm toán lý hóa nhà giáo viên. Có khi tối còn được một giáo viên riêng đến để hỏi về những gì chưa hiểu trong ngày. Guồng quay miệt mài đó nhấn chìm biết bao mối tình học sinh vào sách vở. Có bao nhiêu phụ huynh tâm lý từng trải qua mến thương hờn giận tuổi học trò, hay chỉ nghe theo lời ông bà cha mẹ của thế hệ cũ mèm với giáo huấn gia quy, để rồi cấm cản, để rồi thúc ép? Tò mò mang đến cho con người ta sự đam mê khám phá. Bí ẩn mang đến cho họ niềm khát khao chinh phục. Vậy nên, chỉ cần mở ra cánh cửa của sự đồng cảm, thấu hiểu, và sẻ chia.. đó mới là cách uốn nắn tuyệt vời nhất. Nhưng họ hẳn cũng có lý do của riêng mình. Và tôi thấy Thương cũng vậy. Em cũng quay cuồng với đống bài vở chất đầy lệch theo khối D – Toán, Văn, Anh. Năm đó tôi học chung với em môn toán. Có cả Kim Phượng, bạn của em nữa. Nhà cô Bảo Châu nằm sâu trong con hẻm phía dưới khu tập thể cũ cho bộ đội ở ngày xưa. Mỗi buổi đi học, nhà tôi đi bộ qua chỉ tầm 500m. Lắm lúc thấy Thương với Phượng đi trên cùng một chiếc xe, gặp tôi, 2 bạn dừng lại, rồi xuống hẳn, cùng dắt bộ vào lớp. Lớp cô Bảo Châu hầu hết là mấy đứa theo ban cơ bản với xã hội. Ban tự nhiên chỉ có mỗi tôi cùng thằng Trọng. Học lớp này chủ yếu nắm vững kiến thức cơ bản, giải hết các bài tập trong sách giáo khoa và sách bài tập, mục tiêu lấy trọn phần điểm ở những bài dễ cho mấy đứa thi khối D. Thành ra tôi học cứ như chơi. Bài cô đưa ra trên bảng, mấy đứa còn cặm cụi, tôi đã xong từ khi nào. Và xong rồi thì tôi nghía lên trên bàn của Phượng với Thương. Lắm lúc tôi cứ mải mê ngắm nhìn vóc dáng thanh tao đó quên luôn cả chép bài. Rồi tôi thầm ước cho thời gian quay ngược lại. Giá như tôi được bên em mỗi tuần 3 buổi thế này, chắc gì tôi đã nghiêng về ai kia.. Rất nhiều khi tôi muốn tìm cách trò chuyện với em, tất nhiên chỉ trên tư cách một người bạn, nhưng sự ngại ngùng cùng cái tôi to lớn bên trong khiến tôi không sao mở lời được, vậy là tôi trò chuyện với cô bạn bên cạnh em, Kim Phượng. Đó là một ngày tôi "quên" chép bài. Có lẽ vì làn tóc dài phía trước. Ra về, tôi khẽ gọi mượn vở của Phượng. Đến nhà mở ra, tôi thật sự ấn tượng với nét chữ mềm mại, nghiêng nghiêng, đều tăm tắp trong cuốn vở vừa sạch sẽ vừa thơm tho, vừa trắng tinh ấy. Hôm sau đến lớp, trả lại em, không biết ánh mắt vô tình hay hữu ý, lúc em quay xuống, vừa hay tia nhìn chạm vào đôi khuôn trang phập phồng dưới chiếc áo thun vàng nhạt, bối rối nhìn lên, một nụ cười hiền nhẹ nhàng, một ánh mắt tươi vui đằm thắm, khuôn mặt thanh tú, đôi mày ngài với hàng lông mi cong vút. Rồi tôi nhìn lại vào nét chứ. Quả như ông bà đã từng nói "nét chữ - nết người". Cảm ơn Phượng nhé! Sao V không mượn vở người ta? V.. ngại.. Nếu ngại thì đừng mãi nhìn người ta rồi quên chép bài nữa. Vậy thôi, V qua nhìn Phượng, không nhìn người ta nữa. Rồi cũng lại quên chép bài thôi. Hihi Đúng là cuộc chơi của những bí thư lớp. Tự tin lắm cô bạn! Không hổ danh bí thư 12/12 mà.
Chap 102 Đợi thu Bấm để xem Tôi nhớ lúc đó trong lớp học toán còn có hai cô bạn Diệu Hạnh và Đoan Trinh. Một người thì vui vẻ nhí nhảnh với đôi lúm đồng tiền lúc nào cũng xúng xính trên hai má. Một người thì điềm tĩnh nhẹ nhàng, gọn gàng và nội tâm. Các lớp bên ban cơ bản, xã hội chủ yếu là con gái. Như lớp 12/12, chỉ có vài mống con trai như điểm xuyến. Trước giờ tôi học thêm hầu hết với các lớp bên tự nhiên, thêm nữa Diệp và Thương đã choáng hết trong tâm trí tôi những hình ảnh, những đoạn phim.. nên tôi gần như quên mất rằng, xung quanh mình còn biết bao nhiêu điều thú vị. Một ngày nọ, cô Bảo Châu ra bài tập trên bảng rồi nói ai giải xong được về sớm. Tôi làm loáng cái đã sạch sẽ, nhướng lên bàn Thương, thấy em đang đau đầu với mớ hình không gian, định chỉ nhưng như có con mắt phía sau, em đưa tay ra rồi nói "để Thương tự làm". Quay qua Phượng, cô bạn này cũng chăm chú không kém. Tôi tiu nghỉu lên nộp giấy xong ra ngoài thềm đợi 2 cô bạn. Vừa bước ra, thoáng thấy vòng eo nhỏ xinh, mái tóc dài bay bay cùng đôi kính mỏng. Có lẽ cô bé nào đó học lớp sau đi sớm đang đợi đến giờ. Tôi tiến lại chiếc xích đu dưới hàng cau thẳng tắp. Nhìn thấy tôi, cô bé kia cũng tiến lại, rồi ngồi xuống bên cạnh trong sự sửng sốt của kẻ đến trước là tôi đây. Em chào anh V. – Cô bé vừa nói vừa cười khúc khích. Ử, chào.. chào em. – Tôi trả lời và bắt đầu quan sát. Anh biết em không? Anh thấy quen quen, em học trường Hòa Vang luôn phải không? Dạ. Em là Trang, hôm trước anh nhận giải chi đoàn xuất sắc, em bê khay hoa đứng bên cạnh đó. Hôm anh thi thanh lịch, em có chụp chung với anh tấm ảnh nè. À, anh nhớ rồi, hình như em là bí thứ lớp 10/1. Dạ anh. Năm nay lớp 11/1 rồi ạ. Hihi. Oh, lớp anh ra rồi, anh về trước nhé. Gặp em sau. Dạ. Gặp anh sau. Tôi đứng dậy nắn nắn lớp da mỏng dính trên trán cố nhớ lại. Hình như cô bé này giải 3 đơn nữ thi thanh lịch hôm đó với tiết mục múa mùa xuân Tây Bắc đây mà. Bạn cũ hả V? – Thương vừa dắt xe đi bên cạnh vừa lên tiếng. À không, V mới quen.. Sao ai V cũng làm quen hết vậy? Rồi có gửi thư nữa không? – Em ngắt lời khi tôi chưa kịp nói thêm. Không.. thư gì? Thì thư làm quen, rồi đem kẹp vào cuốn sách nào đó, rồi cho người ta mượn. Tôi lại đớ người ra với cô bạn này. Đã không nói chuyện thì thôi, còn khi lên tiếng, toàn là những lời vặn vẹo tôi -.. Trước giờ.. V chỉ làm vậy với một người thôi. Rồi đi quen người khác hả? * * * Những lúc nghe mấy câu kiểu thế này từ em, tôi lại chán bản thân mình vô cùng. Đã dại khờ, tiếp tục dại khờ, và cứ mãi dại khờ. Trước mặt em, tôi chưa bao giờ có khả năng tranh chấp, dù chỉ là vài lời nói. Có lẽ skill của em là vô hiệu hóa phòng ngự của đối phương. Tới nhà rồi kìa V, Phượng với Thương đi nhé. Nghe câu này tôi như cởi được tấm lòng. Ừ, V vào nhà nhé, mốt gặp lại. Mùa hè năm đó tôi học thêm 3 môn. Ngoài toán của cô Bảo Châu, Lý vẫn ở chỗ cũ nhưng chuyển qua lớp khác để khỏi gặp Diệp nữa. Hóa thì tôi học cô Thuyên nhưng so với sức tôi, cô dạy nhanh quá, thành ra tôi quyết định bỏ hóa luôn. Vậy là tôi có thời gian rảnh nhiều vô kể. Và rảnh rỗi lại sinh ra bao nhiêu nông nỗi. Tôi mua về một cuốn sổ và tập tành làm thơ. Trong những đêm trăng thanh gió mát, hay những buổi sớm ríu rít tiếng chim ca bên khung cửa sổ trong căn gác nhỏ, tôi lôi bút ra và hí hoáy viết. Vắng người một chủ nhật thôi Mà buồn đã ở trong tôi vô vàn Bóng người đứng tựa lan can Ngắm mây chẳng biết ai đang ngắm mình Rồi người cứ thế lặng thinh Quay lưng vào lớp mang tình tôi theo Bây giờ hạ đến ve kêu Vắng người ba tháng buồn bao nhiêu buồn? NPV * * * Tâm tư treo ngược cành cây Trăng tà gió sánh vờn mây cuối thềm Chuyện buồn nghĩ chát chua thêm Chuyện vui ngẫm cũng dịu êm những ngày.. Chín trăng dứt tựa mây bay Ba hè cứ mãi thêm dày thêm sâu Gió thu gió hỡi ở đâu Sao không về sớm để rầu ruột gan.. NPV Những ngày đó là những ngày tôi biên thơ như viết hoài viết mãi những guồng xoay cảm xúc. Lúc thì nhớ Diệp da diết. Nhớ những tháng ngày tay trong tay, vai kề vai. Nhớ mái tóc đuôi gà tinh nghịch lắc lư trong chiều gió. Nhớ đoạn đường 16 cây số cả đi và về ngắn ngủi đến vô tình. Nhớ từng cử chỉ thân quen, lời chia sẻ hỏi han âm thầm.. Đôi lúc tôi lại muốn được bên Thương. Tôi đợi chờ những buổi chiều học toán. Chỉ cần ngồi phía sau nhìn ngắm thôi chứ chả thiết thêm điều gì. Và càng gần em, tôi lại càng say đắm, càng bên em, tôi lại càng mông lung. Cái ý nghĩ giữ kẻ, giữ khoảng cách ngày xưa trở nên nhạt nhòa và lắm lúc đi lạc đâu mất. Nhiều khi tôi đánh bạo vút nhẹ vào mái tóc đen tuyền óng ả phái trước, sau đó rụt nhanh tay lại. Em khẽ quay lại liếc nhìn, và khi tôi hoang mang tột độ với hành động cực kỳ "manh động" vừa rồi, em chỉ cười mỉm, rồi lại quay lên. Có lẽ em đi guốc trong bụng tôi thật. Em biết chỉ cần tôi nhìn thấy em thôi, tôi sẽ vướng vào mớ dây tơ em đã chăng lên đợi sẵn. Và em cười vì em đã thành công trong kế hoạch đó. Cũng có khi trong một thoảng, tôi vô cùng quý mến Phượng. Những lúc tôi bị Thương "xài xể" quay như chong chóng, Phượng lại xuất hiện chen vào giữa cứu tôi những bàn thua trông thấy. Phượng có một người em tên là Vỹ, thua bọn tôi 2 tuổi, đá bóng khá hay. Nên những lúc tôi lăn xả trên sân banh, mồ hôi đầm đìa, tóc tai ướt đẫm, ra sân nghỉ, em từ đâu chẳng biết, đến bên và gửi tôi một chiếc khăn. Chiếc khăn sọc đen sọc trắng giống con xe thân thương tôi vẫn yêu quý, trên một nét sọc, có dòng thêu đều tăm tắp "để nhớ Kim Phượng". Thằng Thành alo ra rủ tôi về quê rồi qua nhà nó chơi. Tôi cũng muốn lắm. Nhưng tôi muốn được gặp Thương hơn. Nên tôi không thể nghỉ vài ngày để về quê được. Đành ậm ừ hẹn tới lui cho qua chuyện rồi gác máy. Tệ thật. Có tình là bỏ bạn ngay. Mà chẳng thà tôi có chút gì đó cũng được. Đằng này, đã bao năm trôi qua tôi mê mải tìm kiếm, để rồi đến đoạn kết, đoạn kết toàn những thương đau. Tháng 6 chầm chậm trôi qua trong sự chờ đợi mong ngóng mùa thu cồn cào trong dạ. Lắm lúc ngồi cắn bút nghĩ ngợi, tôi cũng chả biết tôi đợi thu để làm gì. Vì nếu mùa thu đến, tôi sẽ được gì đây? Gặp Diệp chăng? Hay là tụi bạn thân chí cốt? Hay trường lớp hàng cây, ghế đá sân trường? Rồi tôi lại chợt tư lự một mình."Ồ, chỉ còn một mùa thu này nữa thôi, tôi sẽ mãi rời xa đời học sinh của mình. Vậy phải thêm những ký ức, thêm những kỷ niệm, thêm những niềm vui.. Sao cho đong đầy, sao cho tràn ngập.. Để sau này nghĩ về - tiếc nuối – nhưng thỏa mãn..
Chap 103 Bạn thân Bấm để xem Rồi tháng 7 đến mang vào lòng tôi thật nhiều những nhung nhớ. Tháng của hoa sen nở thanh khiết hồng thắm cả đầm lầy. Tháng của hướng dương ngẩng cao đầu về phía mặt trời khoe sắc vàng rực rỡ. Thuở đó, trước nhà tôi có bác nông dân già theo nghề trồng hoa. Mỗi khi đứng trên ban công phóng tầm mắt về phía xa. Lúc thì vườn cúc vàng ươm, lúc thì vạn thọ cam sắc, lúc thì hồng nhung kiêu sa, và ở một góc vườn, không biết tự bao giờ, một góc hướng dương đã lung linh trong nắng. Nhìn thấy những bông hướng dương tràn đầy năng lượng đó lòng tôi bỗng nhớ về Diệp da diết. Nhớ đến bông Hướng Dương dịp 8/3 tôi tặng em ngày nào. Mới chỉ 4 tháng thôi, sao xảy nhiều thay đổi đến thế.. Nỗi lòng tôi trong bao ngày không gặp tưởng như đã lắng đọng, tưởng như đã chìm sâu, nhưng không, chỉ cần thấy một điều gì đó liên quan đến em, cảm giác bồi hồi bổi hổi lại ùa về trong tâm trí. Và có lẽ, chính điều này làm tôi không sao dám dò dẫm đặt chân lên khu vườn tình ái ai đó đang giăng sẵn ngoài kia. Như chú nai con luôn rụt rè cảnh giác, sợ một bước chân đặt sai chỗ, chiếc bẫy sẽ sập lại, mắc kẹt, đớn đau, day dứt.. Một buổi chiều hạ vàng ươm ánh nắng. Tôi trần trùng trục đạp con xe trắng đen thân thương về nhà sau trận banh đầy cát ở sân Hướng Dương (vâng, sân bóng này bên trường mầm non Hướng Dương nên bọn tôi gọi là sân Hướng Dương luôn), bỗng bắt gặp một dáng hình quen thuộc lướt qua. Thoáng thấy đuôi mắt dài sâu vời vợi đó ngồi phía sau một thằng con trai. Nghĩ ngợi vài giây, tôi quay xe lại đuổi theo nhưng chẳng thấy đâu nữa. Chẳng biết có đúng là Thương không, tôi tiu nghỉu đạp về mà trong lòng dâng đầy bao cảm xúc. Nếu đó không phải, chẳng có gì để nói. Nhưng nếu đó chính xác là em, thật lòng tôi vừa nhói lên những miên man buồn tủi. Tôi có thích em không? Thích chứ! Ngay từ cái nhìn đầu tiên hồn tôi đã sa vào đôi mắt ấy. Nhưng định mệnh lại khiến tôi quay lưng với chính bản thân mình. Để rồi, tôi lầm đường, lạc lối.. như chính lời em nói. "Tôi đi lạc đủ chưa?" Tôi cũng không biết. Bóng dáng thoáng qua vừa rồi làm tôi mơ hồ mọi thứ. Nếu em vẫn thích tôi, và tôi vẫn.. đi lạc. Chẳng phải tôi lại "đánh mất" một lần nữa ư? Cơ hội liệu có đủ nhiều cho tôi phân vân không? Cảm xúc liệu có đủ lặng để tôi bình tĩnh quyết định không? Và em, liệu em có đủ kiên nhẫn chờ tôi không? Nếu phải làm gì đó vào lúc này, tôi có thể làm gì đây? Hôm sau, lang thang thật chậm trên con đường đến lớp toán, tôi cố để đợi ai kia sóng bước chung hàng. Rồi như một thói quen, chiếc đờ-mi nhật trắng bạc dừng lại, em và Phượng bước xuống. Đôi mắt em chưa bao giờ thôi sâu sắc. Tôi liếc qua, rồi lại vu vơ nhìn lên hàng cau xanh thẳm. Tôi phải làm gì đây.. Sao hôm nay V buồn? – Phượng lên tiếng phá tan sự im lặng. À, V thấy hè buồn.. nên V buồn. – Tôi hơi giật mình. Thương thấy hè vui. – Em vừa nói vừa cười mỉm. Hè vui chỗ nào Thương? – Tôi hỏi. Vậy hè buồn chỗ nào V? – Em đáp lại. * * * - tôi im lặng bối rối. Vì V không được gặp người ta đúng không? Người ta là ai? Thì ai chẳng biết là ai. Nghe xong, tôi cúi đầu xuống nhìn con đường bê tông đầy sỏi mà nghe lòng mình gợn lên những suy tư. Em đang nhắc đến Diệp, chắc chắn là vậy. Lúc nói chuyện với tôi, em chưa bao giờ thôi trách móc. Và tôi thấy em có quyền đó. Em có quyền giận, có quyền dỗi, có quyền hờn trách tôi - kẻ đã đưa ra bàn tay đợi chờ em nắm lấy, rồi khi em chìa tay, hắn vội rụt về. Vô lớp, tôi buồn bã cặm cụi làm bài. Không nhìn ngang, không liếc dọc, không tiếng cười, không lời nói. Để rồi lúc buổi học sắp hết, Phượng quay xuống gửi tôi mẫu giấy nhỏ: "V đừng buồn nữa. Nếu V cứ thỉnh thoảng lại buồn như vậy, Thương cũng không vui đâu." Tôi nhíu mày đọc mảnh giấy rồi suy nghĩ thật kỹ về lời lẽ bên trong. Hóa ra cả Thương và Phượng đều hiểu lầm tôi một cách sâu sắc. Tôi hí hoáy viết lời đáp: "Hai bạn hiểu nhầm V rồi.. V buồn không phải vì như lời Thương nói đâu. Thật ra thì cũng có.. Nhưng.. còn điều khác làm V buồn hơn!" Câu chuyện đang dang dở thì hết buổi học, cô Châu cho cả lớp ra về. Tôi gấp sách lại, bước ra khỏi lớp mà nghe đôi chân mình nặng trĩu. Tôi phải làm gì đây? Một ngày chủ nhật. Rồi một ngày thứ hai. Hai ngày dằng dặc trôi qua trong nỗi nhớ nhung vô bờ về mái tóc dài phía trước. Càng gần em, tôi càng nghe tim mình xao động. Càng nói chuyện với em, tôi càng nghe lòng mình bâng khuâng. Và chiều hôm nọ, vóc dáng nhẹ nhàng lướt qua tôi đó, tôi chợt thấy dâng lên nỗi lo mơ hồ. Đôi lúc, lòng tôi lại đau nhói lên một cái. Nếu tên con trai nào đó đang chở em, tôi thật sự không kiềm nổi lòng mình.. Mới 5h chiều. Như sợ em và Phượng đi sớm, vác chéo chiếc cặp, tôi lững thững trầm ngâm dưới gốc ổi nghiêng nghiêng. Tầm 15ph sau, thấy bóng dáng chiếc đờ-mi tiến đến tôi mới nghe lòng mình nhẹ bỗng. V đợi lâu chưa? – Phượng vẫn là người lên tiếng trước. Ơ.. V đợi gì mà lâu chưa? Hihi. Đợi Thương chứ đợi gì. – Phượng cười tinh nghịch. Không.. không có, V mới ra. – Tôi cố tình nói dối. V nhìn mắt Thương nói lại lần nữa xem. – Em cười mỉm. Thôi, mình vô lớp đi. – Tôi cố tình lẩn tránh ánh mắt đó. Chắc em và Phượng biết tỏng tôi đợi hai em từ lâu nên vừa đi vừa cười khúc khích. Vào lớp, học được một lúc, Phượng lại gửi tôi mẩu giấy: "Hôm bữa V nói chuyện gì làm V buồn hơn?" Suy nghĩ thật lâu, tôi viết lại: "Phượng làm bạn thân V nhé, được không?" "Sao vậy V?" "Phượng trả lời được hay là không đã." "Uhm, tất nhiên là được, Phượng rất sẵn lòng." "V buồn vì V không biết phải làm sao cả. V thích Thương, nhưng V cảm thấy mình không xứng. V cảm thấy mình thật bé nhỏ. V cảm thấy mình đang bế tắc. V không thể bước tới, cũng không dám quay lưng. V vừa muốn, lại vừa sợ.." Đây là lần đầu tiên tôi chủ động chia sẻ cảm xúc thật của mình với một người con gái. Một người tôi "mời" họ làm bạn thân của tôi. Một người tôi mong muốn và tin rằng họ sẽ giúp tôi giải tỏa bớt hoặc triệt tiêu đi những ưu phiền sầu não, những rối ren day dứt. Để rồi, để rồi..
Chap 104 Nhật ký chuyền tay Bấm để xem Cô Bảo Châu bận học thi lên cao học nên thứ 5, dạy gần hết buổi, cô buồn bã nói lời chia tay lớp. Vì thời gian không đủ, cô chỉ còn dạy được một suất thôi, ai muốn học có thể qua học suất đó. Nhưng lớp đó dành cho mấy đứa ban tự nhiên, học nhanh hơn, đề khó hơn, kiến thức cũng rộng và sâu hơn nhiều. Cô còn nhắc tôi với thằng Trọng có thể qua lớp đó, các bạn còn lại nên đăng ký cô Bích Hường hoặc thầy Nhiệm, vào suất của ban cơ bản để dành thời gian ôn văn anh. Cô xin lỗi cả lớp và hứa sẽ giúp nếu 2 thầy cô kia không nhận các bạn. Nghe xong, lòng tôi chợt dâng lên thật nhiều những buồn bã, thất vọng. Cơ hội bên cạnh em vốn ít, nay lại trở về con số 0. Tôi cũng thương cô Bảo Châu lắm, nên khi cô thông báo, tôi giận cô ghê gớm, cảm giác giống như vừa bị bỏ rơi. Vốn tính bốc đồng, tôi đứng bật dậy gom hết sách vở đổ vào cặp trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô và mấy đứa, rồi vác cặp lên vai, đi thẳng ra hướng cổng. Tôi chầm chậm lang thang mãi miết trên con đường đá sỏi ngoằn ngoèo. Đến cạnh một bờ hồ, dưới gốc cây Trâm già cỗi. Đây là nơi lúc nhỏ tôi vẫn hay lui tới tát cá bắn chim. Nhiều khi leo lên cây hái từng chùm Trâm ném xuống cho mấy đứa trong xóm, rồi hí hửng nhảy ùm xuống hồ. Từng chùm Trâm ngấu nghiến trong miệng làm cho hàm răng đen thui, đầu lưỡi tím ngắt. Đó là tuổi thơ. Còn bây giờ, bây giờ tôi đến lại nơi đây khi sắp bước lên ranh giới của sự trưởng thành, khi những nhớ nhung, thương mến làm tâm hồn tôi mệt nhoài vơ vẩn. Nhặt lấy hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, thấy ánh trăng lan tỏa theo từng đợt sóng nước miên man. Thằng V mỏng manh của tình trường lại trở về như bản ngã. Tôi nằm ngửa lên lớp cỏ ẩm ướt sương đêm, nghe hơi đất thẩm thấu qua từng thớ thịt. Rồi bất chợt, tôi lại nhớ đến bãi biển với gốc dừa hôm nào. Nơi tôi nghe ai kia nói lời chia cắt.. Và cũng thật nhẹ nhàng, một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng: V buồn lắm hả? – Phượng lên tiếng. Nhìn lại sau lưng, tôi thấy em đang cầm lấy ghi đông xe, đôi mắt nhìn vào tôi trìu mến. Tôi thấy Phượng đang vẩn vơ ngắt lấy cọng cỏ mào gà đã tỏa ra từng khóm cỏ lưa thưa. Ngày ấu thơ trong tôi, cỏ mào gà gắn liền với trò chơi chọi cỏ. Hai bên đi nhặt và tìm chọn cho mình 5 khóm cỏ mào gà sung mãn, sau đó tề tựu lại rồi bắt đầu thách đấu. Lần lượt 1 bên đưa ra, 1 bên đập thật lực. Sau đó ngược lại. Bên nào bị rơi hết mào trước bị tính thua cuộc. Kẻ thua cuộc, khi thì cõng kẻ thắng đi quanh đây đó, khi thì hái xoài hái ổi phục vụ. Những niềm vui ngày đó, bây giờ khi nhớ về sao êm đềm quá thể, và tôi nhìn thấy Phượng đang mân mê những khóm cỏ mào gà như nhìn thấy cả tuổi thơ mình trong đó. Không trả lời, tôi chỉ cười buồn rồi lại nhìn về phía mặt hồ đong đầy ánh trăng. Dạo này V hay buồn nhỉ? - Thương bật chân chống xe và tiến tới ngồi xuống cạnh tôi. Ừ. Cô Bảo Châu là người cô V rất quý mến, cô đột ngột cho lớp nghỉ, V không vui chút nào. Nếu có thể lựa chọn, sao cô không cho lớp giỏi hơn kia đi tìm mà lại là lớp mình? Nếu cô không có sự lựa chọn thì sao V? Nghe câu hỏi này, với bầu tâm trạng buồn bã, chán nản, tôi ngạc nhiên quay người lại nhìn em, đến khi hai đôi mắt chạm nhau, tôi bối rối quay về lại phía hồ. – Ai cũng có sự lựa chọn mà Thương. Thương không có sự lựa chọn nè. – Em vừa nói vừa dùng hai tay vân vê cọng cỏ đêm. Tôi chợt nhớ đến buổi gặp nhau dưới tán bằng lăng khu đảo nổi hôm nọ. Hôm đó tôi đã dứt khoát đến vô tình với ai kia. Và hôm đó, hôm đó em hoàn toàn không có sự lựa chọn.. Còn hôm nay, bây giờ.. - Thương cũng buồn lắm, nhỉ? Thương cũng buồn.. Nhưng Thương còn buồn vì chuyện khác.. Chuyện gì vậy Thương? Em không vội trả lời, chỉ cười thật nhẹ, rồi hướng mắt lên những vì sao xa thẳm. Đôi mắt chơi vơi trong bóng tối chập choạng ánh trăng đêm như mời gọi, như hối thúc.. - Thương buồn vì không thấy niềm vui nữa. Vậy thôi! Kẻ khờ là tôi vốn chẳng dám hiểu những ý tứ sâu xa dịu vợi kia. Nên tôi vẫn nằm đó, ngã đầu vào đôi tay bắt chéo sau gáy, hướng ánh nhìn lên bầu trời bao la lấp lánh. Cứ thế, kẻ nằm, người ngồi, người đứng. 3 bọn tôi "tổ chức" buổi tiệc chia tay lớp học trong sự im lặng nhẹ nhàng. Lấy trăng đêm và sao hôm làm nến, lấy mặt hồ tĩnh lặng làm bàn, lấy cỏ mào gà mọc quanh gốc Trâm già cỗi làm tiệc. Những hơi thở đều đều, những ánh nhìn thăm thẳm, những câu chuyện vu vơ.. Tôi chỉ cảm nhận được từ cả em và Phượng một bầu tâm tư chất chứa. Một nỗi lo lắng trĩu nặng trong lòng khi kỳ thi sắp tới dường như là sự đặt cược cho tất cả. Muốn khuyên gì đó, nhưng rồi lại thôi. Có lẻ vào thời điểm đó, kẻ bàng quan với thế sự như tôi vốn chỉ chưa đầy tay nắm. Lúc ba đứa dắt xe lững thửng về lại đường cũ, khi sắp ngang qua con hẻm vào nhà, Phượng cố tình đi thật chậm, và từ trong chiếc balo màu hồng phấn, em rút ra một quyền vở trao đến tay tôi thật nhanh, sau đó em đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu im lặng, rồi em nói tạm biệt. Tôi chưa hiểu lắm mọi chuyện nhưng vẫn cầm lấy cho vào cặp. Rồi như không đành lòng, tôi không rẽ vào nhà. Đi cùng hai bạn cho đến hết con dốc, đến khi em và Phượng đã yên vị trên xe quay lại cười chào, tôi mới đứng lại, lặng nhìn theo vóc dáng hai cô bạn dần khuất xa cuối con đường mà lòng dâng lên bao hụt hẫng.. Về đến nhà, chạy vội lên phòng mở cặp ra xem. Cuốn vở bìa cứng màu tím với những quả dâu chín mọng đan xen theo kiểu note book, gáy xoắn, giấy dày, dưới góc mỗi tờ là một icon ngộ nghĩnh. Giở trang đầu tiên: "Ngày.. tháng.. năm.. Gửi V, bạn thân của tôi! Nhật ký chuyền tay? Phượng vẫn nghe mọi người hay đề cập đến quyển sổ được luân phiên chuyền tay qua lại giữa 2 người bạn thân, để họ tâm sự, chia sẻ, bày tỏ nỗi lòng một cách dễ dàng và trung thực nhất. Thời gian qua, Phượng thấy V hay buồn lắm. Phượng rất ngạc nhiên về điều này. Vì trước đây, khi thấy V trong những buổi họp hoặc những ngày hội vui, Phượng luôn thấy một con người tràn đầy tự tin, vui tươi và hài hước. Còn bây giờ, lại hay ngồi tơ tưởng, hay ngồi vu vơ.. Phượng học chuyên văn. Nhưng không vì thế mà văn giỏi. Như trình độ tiếng anh của V vậy. Mặc kệ đi. Lần đầu tiên có một người con trai nói muốn làm bạn thân với Phượng. Vậy nên Phượng bối rối lắm. Sau đó Phượng đã nhận lời. Phượng cũng không hiểu vì sao, chỉ biết là phượng muốn vậy. Khi nhận lời, Phượng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm nhất định nào đó về" nỗi buồn của V ". Vậy nên, qua cuốn sổ này, mong V có thể cùng Phượng tâm sự những nỗi buồn của mình vào đây. Để cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ. Phượng không thông minh, cũng không nhanh nhạy. Chỉ biết lắng nghe, và thấu hiểu!" Lắng nghe và thấu hiểu. Cảm ơn cô bạn của tôi. Có lẽ khi mang đến lớp học cuốn sổ này, Phượng không hề biết rằng đây là buổi học cuối cùng em gặp tôi. Em nghĩ hai đứa có thể trao đổi cuốn sổ mỗi khi đến lớp. Nhưng thật tiếc. Đôi mày ngài với hàng mi cong vút, chiếc áo thun căng lên trên đôi khuôn trang phập phồng, nụ cười hiền như chiếc lá đẫm sương buổi sớm. Và cả dáng hình kia nữa.. Đôi mắt biếc xa xăm, lời nói nhẹ nhàng, trong veo như dòng suối, làn tóc đen nhánh gọn gàng trên đôi bờ vai gầy.. Tôi lại nhớ đến lời em nói hôm nào.. Ngày mai, ngày mai đâu còn nữa.. Tôi sẽ phải trải qua 2 tháng hè còn lại thế nào đây.. Khi tôi chỉ còn.. một mình..
Chap 105 Nỗi buồn hoa phượng Bấm để xem Nghĩ mà cũng ngại. Trước đây tôi có nguồn động lực mạnh mẽ ở lớp học thêm toán, vậy nên tôi học không thiếu một buổi nào. Thậm chí còn đi sớm và về trễ nữa. Đến cả khi ku Thành alo ra í ới gọi tôi về chơi tôi cũng chẳng màng. Còn bây giờ, lớp toán đã nghỉ. Dù muốn dù không, tôi vẫn phải chuyển qua lớp kia học tiếp. Ở đây toàn mấy thành phần "cá biệt" về học tập. Có bé Diễm bạn thân tôi những năm cấp 2. Có bé Phương, bé Ngân, thằng A, thằng B.. vì tôi chỉ nhớ tới mấy "bé" thôi chứ mấy đứa con trai tôi không nhớ lắm. Toàn bé ngoan chăm học với siêu trí tuệ. Và khi đã chuyển qua lớp này thì lâu lâu nghỉ vài buổi có khi lại thú vị ra phết. Vừa đỡ đi chút áp lực bài vở, vừa có dịp xả hơi thư giãn. Vậy là tôi quyết định sáng thứ 7 sẽ khăn gói bắt xe đi theo hướng Bồ Bồ, tới chợ Lệ Trạch nhảy xuống, đi bộ qua cầu Mánh về nhà Ngoại chơi. Lần này, bên cạnh việc gọi cho ku Thành nói về cuộc "hội ngộ" sắp tới, nhắc nó ở nhà chuẩn bị đãi khách quý, tôi còn alo cho thằng Nam, là anh họ kém tôi một tuổi, nhà tận Quận Thanh Khê về chơi. Nhắc về anh Nam này tôi gọi là thằng cho khỏe. Vì xét theo vai vế, mẹ nó chị mẹ tôi, thành ra tôi phải gọi nó là anh. Nhưng xét về tuổi, tôi hơn nó 1 tuổi, 2 đứa lại chơi với nhau rất thân, gọi nhau toàn bằng ta mi. Những lúc tôi còn nhỏ, mỗi khi hè về, điều tôi trông ngóng nhất là được cùng nó về quê Ngoại. Cũng lẩn quẩn mấy trò như be bờ tát cá, đốn trúc câu trộm, hái xoài hái ổi, bắn chim săn ổ.. Nhưng khi hai đứa chơi với nhau, rồi cùng nhau tụ họp tụi nhóc trong quê lại thành một hội, cuộc chơi thú vị hơn hẳn. Chuyện về ku Nam này kể cũng dài. Sau này nếu có dịp, anh em sẽ lại có một biên niên truyện tha hồ chém gió. Còn riêng ở đây, tôi alo cho thằng Nam về cùng chơi cho vui theo lời ba mẹ nó. Hồi thi vô lớp 10, nó học hành chểnh mảng nên không đủ điểm vào trường tốt, phải theo nguyện vọng 2 qua trường khác, rồi theo tụi bạn trong lớp hút thuốc, ăn chơi đủ kiểu, gần mực thì đen, nó bị thi lại mấy môn. Chạy chọt mãi mới không bị đúp. Để tránh bớt tụi bạn này, ba mẹ nó gửi nó lên nhà tôi ở một thời gian. Phần để tôi kèm cặp, phần để ba tôi giáo huấn. Ai dè ngày nó định lên là ngày tôi định về quê, vậy nên tôi rủ nó về quê luôn rồi lên nhà tôi sau. Hơn 10 giờ trưa. Cái nắng oi ả của ngày hè miền Trung như thiêu đốt con đường đất đỏ đầy bụi bặm. May có hai rặng Bạc Hà mọc ven đường làm bức tranh đỏ chói thêm những mảng màu dịu mát. Tôi với nó xuống xe tại chợ Lệ Trạch. Từ đây về đến nhà ngoại phải đi bộ thêm 3 cây số nữa. Vẫy tay định gọi bác xe ôm nhưng nghĩ lại thấy đường chẳng xa là bao, tôi với nó quyết định đi bộ thưởng thức không khí đồng quê yên ả. Đầu tiên là đường ray xe lửa qua ga Lệ Trạch, tiếp đến là cánh đồng mênh mông xanh của đám mạ non vừa mới cấy, thêm nữa phải đi qua khu nghĩa địa nằm bên cạnh đồn đóng của mấy chú bộ đội tên lửa, rồi lại miệt mài cuốc bộ thêm 1 cây số nữa mới đến cầu Mánh. Đi được gần 30ph, tôi với nó hả họng ra thở phò phè cho dịu đi cái nắng chói chang trên đầu như Hỏa Diệm Sơn. Cứ thích đi bộ, mệt đứt cả hơi. – Nó tỏ vẻ khó chịu. Tưởng tượng ra cũng gần, ai dè đi hoài chả thấy tới. May mà lết được đến đây. Thuê bà nó chiếc xe ôm có phải giờ nằm bật quạt rồi không. Lải nhãi ta tát vỡ mồm giờ. Gần tới rồi, đi chút nữa thôi. Gần 11 giờ, ông Ngoại đang cuốc đất phía sau, bà Ngoại thì nấu ăn trong bếp, bọn tôi vòng ra bên ảng rửa chân tay mặt mũi rồi mới vô trong nhà cất tiếng gọi thưa. Ông bà ngoại tôi ở với vợ chồng cậu út nữa, nhưng đi làm cả, tối mới về. Hai ông bà tuổi đã gần thất thập vẫn khỏe lắm, làm đồng áng ruộng vườn gọn đẹp, sạch tưng. Tôi với ku Nam, trước khi hai đứa vào cấp 3 thì gần như năm nào cũng về, vậy nên tự dọn dẹp chỗ ngủ. Bây giờ cũng như mọi lần, vác ba lô vào cái phòng lồi sát cây ổi, tôi giũ mền giũ chiếu rồi khệ nệ bê cái quạt lại cắm điện. Thằng anh thì vứt cái ba lô xong lấy xe đạp tót ra quán net đi chơi game. Chính điều này làm tôi với nó về sau bớt thân hẳn. Chơi game tôi vốn cũng ham lắm. Nhưng tự thân tôi biết thế nào là điều độ, thế nào là mê muội. Chả lớn mấy nhưng chẳng còn nhỏ nữa. Sống phải biết nghĩ cho ba mẹ, cho tương lai, cho gia đình. Chiều hôm đó tôi mượn chiếc xe đạp đạp lên nhà ku Thành. Đến nơi, thấy nó đang chẻ lạt với mẹ. Nhác thấy tôi, nó hí hửng ra mặt: Về rồi à bạn, tháng qua làm gì? Từ từ mời ta vô nhà, đem trà bánh ra đã chứ. Trà thì có, bánh thì không, ăn xoài đỡ được không? Đúng tủ luôn, để ta làm mắm đường. Hai thằng ngồi trên chiếc ghế cũ ọp ẹp, dưới tán vải đang đơm hoa tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bây giờ nghĩ lại, trên đoạn đường đời ngắn ngủi dài dằng dặc những muộn phiền lo toan, những trò hề giả tạo.. chỉ cần có một tri kỷ bên đường, lúc chân chùn gối mỏi, tiếp thêm cho nhau chút động lực, lắng nghe cho nhau những thiệt thòi, điểm tựa cho nhau lúc nghiêng ngả.. Khi thì chai bia chén rượu, khi thì tách trà gói bánh. Hiểu hết tất cả những gì chưa kịp nói, dốc lòng như đối với ruột thịt tay chân. Có những to tiếng, có những cải vã, có những đổi thay.. chung quy cũng chỉ là yêu thương quý mến! Mi với Thương sao rồi? Sao là sao? Chứ không phải học thêm chung với em nên bỏ bạn sao? Giờ chịu ghé ta chơi chắc giận nhau à? Có quyền giận sao mi? Ta thấy nó thích mi mà, ngại chi ngại lắm vậy? Mi thấy nó thích ta? – tôi trợn mắt ngạc nhiên. Ừ, ta nghĩ vậy. Thôi. Bớt nghĩ. Mà nếu có cũng chẳng làm gì nữa. Ta hỏi thế này, không phải để đánh giá, mà là để mi nhớ lại thôi – mi thích em nó không? Tôi im lặng tiu nghỉu. Rõ ràng là mi thích, giả như Thương không thích mi thì bỏ qua cũng được. Còn nếu như Thương cũng thích mi, hai đứa thích nhau lại chẳng đến được với nhau, hóa ra lại đổ cho tạo hóa trêu ngươi à. Tôi lại im lặng, trầm ngâm lắc đầu. Thôi, đi đánh đế chế đi. Đế chế? Mi định solo với ta chăng? – tôi vừa nói vừa hất mặt kiêu ngạo. Không. Có điên đi solo với mi. Dạo này trên Lệ Trạch có mấy đứa ham đế chế lắm, trình cũng cỡ ta thôi, mà gáy không chịu được. Hôm trước ta alo mi về cũng vì chuyện này. Á à, kèo thơm, kèo thơm. Hehe Đạp song song với nó qua bờ Đưng, rồi qua con mương thủy lợi thẳng tắp, ngang qua một ngôi trường cửa đóng im lìm, then cài kín mít, nhìn từng chùm Phượng đỏ rực rỡ bên bức tường vôi vàng nhạt làm lòng tôi chông chênh hoài niệm. Về nơi này, những niềm vui đơn sơ bên cánh đồng thơm ngát mùi mạ non, bên đầm hoa Sen sắc hồng hòa quyện với sắc nâu đồng đất, chạy nhảy trên sân Hợp tác xã đầy phân trâu phân bò thỏa chí với trái bóng tròn. Hay lấy bản lĩnh đế chế thượng thừa của mình dợt cho tụi du côn nông thôn giúp bọn nó mở mang sở học. Tất cả, tất cả vẫn còn thiếu đi chút gì đó. Còn thiếu nghĩa là chưa đủ, chưa đủ để lấp đi nỗi nhớ nhung khắc khoải từng dáng hình, từng tà áo.. Thật sự mà nói, trong tận sâu thâm tâm tôi lúc đó, nếu đôi mắt nâu biếc cùng vóc dáng thanh tao cứ theo mãi hồn tôi trong những đêm khó ngủ, thì nụ cười của Diệp vẫn lởn vởn đâu đó quanh đây. Tôi chắc chắn mình không chỉ nhớ một người. Chỉ là, một bên đã rời xa mãi mãi, còn một bên thì chẳng thể chung lối về.. Một buổi chiều tà nhạt nắng, thằng Thành rủ tôi ra bờ đê với những cơn gió mơn man đang đùa giỡn trên mấy nhánh Bạc Hà lung lay. Hai đứa nằm sải ra thoải mái dưới vòm trời xanh ngát. Có lẽ cả hai đã kịp lớn lên thêm chút sau một năm đầy ắp đổi thay. Không còn muốn bắn chim, trộm xoài bẻ bắp nữa. Chỉ muốn nằm tương tư thả hồn theo những tung tẩy của thiên nhiên. Mi với bé L sao rồi? Nó không nói, chỉ cười buồn. Nghe mi tư vấn ta thấy cũng hay, rốt cuộc chuyện của quân sư lại chẳng đi đến đâu à? Khác trường, học thêm cũng chẳng chung môn nào, biết làm sao được mi? Uhm, thứ nhất cự ly, thứ nhì tốc độ mà. Cự ly không có thì tốc độ bao nhiêu cho vừa. Mi có cả cự ly, có cả tốc độ, vậy còn chẳng ra gì nữa là.. Tôi thở dài, nghe như không gian, thời gian và cảnh vật hợp đến như là một chỉnh thể thống nhất. Rồi cũng không gian đó, cảnh vật đó, nhưng ở một thời điểm khác, lắm lúc họ lại quay lưng bảo chán chường, bảo buồn tủi. Nếu không tìm ra được niềm vui từ những điều nhỏ bé, thì những nỗi buồn lớn lao sẽ làm nhàu nát tâm hồn bạn thôi. Phía chân trời ửng hồng xa xa, màu Phượng chợt buồn như thắm thêm nỗi nhớ. Trên mấy tầng vòm, tiếng ve sâu rả rích, rả rích, không ngưng.. Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng.. Biết ai còn nhớ đến ân tình không.. Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu.. những chiều hẹn nhau lúc đầu.. giờ như nước trôi qua cầu..
Chap 106 Mong chờ Bấm để xem Sau 3 ngày rong ruổi ở miền quê Điện Hòa nắng gió ấy, tôi trở về lại với cuộc sống chán chường tại nhà. Sáng 3 5 7 học lý, chiều 3 5 7 học toán. Những buổi chiều còn lại tôi chạy mệt nhoài trên sân thể thao quận như mọi khi. Tối về, lôi cuốn sổ thơ ra trải bầu tâm sự. Rồi lúc có hứng lại lấy cuốn nhật ký chuyền tay màu dâu chín ra tỉ tê tâm sự, mong sẽ có ngày gửi đến Phượng bao nỗi lòng trĩu nặng phía bên trong. Tháng 7 trôi qua trong tôi là sự nhớ nhung cồn cào tận đáy ruột. Tôi thầm ước được nhìn thấy thôi, được nghe thấy thôi, dáng hình ấy, tiếng nói ấy, dù vẫn chẳng để làm gì nhưng có thể khiến bao chất chứa vơi đi chút ít. Và càng thầm ước bấy nhiêu, tôi lại càng cố suy nghĩ tìm cách để được gặp em bấy nhiêu. Tôi bắt đầu tìm kiếm kế hoạch khác. Lớp toán "cao cấp" học với cô Bảo Châu và lý thầy Dũng ở Hoàng Diệu chắc chắn không thể đổi được. Hơn nữa, ngoài toán ra, em cũng chẳng học lý hay hóa làm gì, chỉ học anh. Nhờ Linh mà tôi biết được rằng em với Phượng đang học kèm anh tại nhà, nếu xin được vô lớp này thật chẳng có gì tuyệt vời hơn. Chỉ có 3 đứa, vừa được gần gũi em, vừa được Phượng trợ giúp, vậy là tôi hí hửng sắp đặt lời ăn tiếng nói đặng lựa thời điểm chín mùi xin ba suất học bổng anh văn. "Mai phục" thời cơ được 3 ngày, trong lúc ăn tối, bỗng nhiên ba tôi nhắc: Ba thấy mấy đứa học thêm học bớt tùm lum để thi đại học, sao con lêu lổng suốt ngày thế? – chắc thấy tôi rảnh rỗi nhiều quá nên ông đâm lo. Học bao nhiêu cũng vậy ba ơi, vấn đề là tiếp thu bao nhiêu nữa. Đề thi đại học năm gần đây ngày càng bám sát chương trình học, không cao siêu, không xa rời, con thấy con đi đúng hướng. – Tôi lên tiếng lấy thêm sự tin tưởng. Mà con không học Hóa rồi thi có được không? Dạ được, con tính hết rồi, ba yên tâm. Ba nghĩ nên học thêm anh đi con. Thời buổi bây giờ, có chút ngoại ngữ, sau ra trường dễ xin việc hơn người ta. Nếu là bình thường tôi sẽ từ chối đây đẩy ngay. Nào là tiếng anh không hợp, nào là để tập trung thi đại học đã, nào là ABC XYZ.. Nhưng lần này lại khác, cực kỳ khác. Mưu kế đã lên, thời cơ đã điểm, tôi chợp ngay cơ hội: Con cũng thấy vậy. Chắc con xin đâu đó học thêm Anh. Ai dè trứng đâu thể khôn hơn vịt. Vốn tưởng mọi thứ đã đi vào guồng, chỉ còn đợi giờ phút chốt deal, tôi nhận ngay đòn gậy ông đập lưng ông đau điếng: Ừ. Mai đi học nhé. Khi trưa đám giỗ ở quê ba có gặp cô Châu Long bà con nhà mình, đang dạy ở trường Ông Ích Khiêm. Là giáo viên giỏi đó. Ba có xin cho con rồi. Học kèm. Bị phản dame bất ngờ, tôi ú ớ chẳng kịp nói gì thêm. Lúc ba tôi ăn xong, dợm bước lên phòng khách đọc báo tôi mới kịp hỏi: Học kèm có mấy đứa vậy ba? Nghe đâu có hai con bé nào đó cũng trường Hòa Vang. Mới học được 1 tuần thôi. Đúng là trời không phụ lòng người. Tôi nghe đến đoạn "hai con bé nào đó trường Hòa Vang", lòng chợt tan ra, nhẹ nhỏm, thanh thoát vô cùng. Tính kỹ tính lâu, cày chưa sâu thì lúa đã chín. Hóa ra trăm sông đều đổ về một biển. Đợt đó tôi với thằng Phúc bên lớp 12/12 trở nên khá thân thiết. Nó giống tôi nhiều thứ. Ngoại hình chuẩn men, ham đá bóng, chơi game đỉnh cao. Đặc biệt ở mục "gái gú", nó cũng "đam mê" chả kém tôi là mấy. Chiều chiều, tôi, nó với thằng Đức cạnh nhà tôi là bộ ba sát thủ trên sân bóng của quận. Sáng sáng, 3 thằng lại rủ nhau ăn sáng rồi đi tập gym cho nhuyễn tay chân xong mới về. Tôi sinh ngày 2, thằng Đức sinh ngày 3, nó sinh ngày 12. Đều tháng 10 cả. Thuộc cung Thiên Bình đa sầu đa cảm nên hóa ra dễ đồng cảm trong nhiều thứ. Đợt đó nó thích em Vân lắm. Hồng Vân. Với cái nhìn từ cá nhân tôi thì em Vân này xinh thật. Trong lớp chuyên văn với chín mươi phần trăm là nữ, hẳn, có thể Vân chưa phải đứa xinh nhất. Nhưng nếu xét trên mặt bằng chung, hiền lành, đằm thắm, vẻ đẹp thôn quê mặn mà.. thì cái Vân này không thể nào đứng thứ 2. Nó may mắn hơn tôi. Học với em yêu đến 3 môn khối D toán văn anh. Vậy nên dù là mùa hè, đối tượng của nó vẫn luôn thuộc diện "trong tầm ngắm". Hơn nữa, ngoài Hồng Vân ra, chẳng có ai khác làm nó nghiêng ngả hay chênh vênh như tôi, vậy nên nó tập trung toàn diện cho mặt trận này. Một buổi tối xấu trời. Mưa như trút nước. Ba thằng tôi qua nhà ku Đức nằm chém gió trong căn phòng nhỏ tí hi. Nó nhắc đi nhắc lại vẫn là Vân bé bỏng của nó. Chưa sờ được, chưa chạm được, chưa mân mê được dù chỉ ngón tay út của người ta nhưng nó ra chiều thích thú lắm. Cứ như đưa tay ra là lấy được con gái nhà người ta về vậy. Nên buổi tối xấu trời hôm đó, nó nằm hí hửng kể cho tôi với thằng Đức nghe Vân xin đẹp thế nào, hiền lành thế nào, đảm đang thế nào.. Rồi lên tiếng nhờ tìm cách chinh phục. Tôi hùng hổ vén ngang tay áo, vút tóc xoa chân, giở giọng cao siêu ngay: Có gì đâu mà khó. Hai tụi bây thân thiết lắm rồi. Nhiều khi nó chỉ đợi mi ngỏ lời là đồng ý ngay và luôn ấy. Nhưng vấn đề quan trọng là ngỏ lời thế nào – nói đoạn, tôi lại nhớ đến kinh nghiệm xương máu từ đợt vội vàng với Trâm - Nếu ngỏ lời thô quá, vội vàng quá, thiếu thành ý, đôi khi đâm ra phản tác dụng. Nên từ từ, nhẹ nhàng, lựa chọn thời cơ chín mùi, rồi úp mở, rồi trao lời, nhưng phải dứt khoát. Chứ cứ tưởng bở, phút cuối lại ăn trái đắng ngay. Mi nói nghe hay lắm. Vấn đề là đoạn trao lời đó. Trao lời thế nào? Xời ơi. Quan trọng mi đủ bản lĩnh hay không thôi. Tìm được thời điểm thích hợp, không gian thích hợp, cứ nhẹ nhàng đặt tay mi lên tay nó. Nếu để im là đồng ý. Nếu rút nhẹ ra là cần thêm thời gian. Còn nếu hất lên thì xác định. Hiểu chưa. Nghe tôi thâm nho quá, nó ngẩn tò te – Nhưng không gian thế nào, thời gian thế nào là thích hợp? Ôi! Vậy thôi để ta tán giùm cho rồi dắt về trao tay mi luôn nha. Cơ bản đã thân thiết rồi. Thời gian bên nhau cũng nhiều rồi. Lựa hôm nào vui vẻ rủ nó đi ăn bánh kẹp, hay mua hai ly kem bơ ra đảo nổi hóng gió. Không gian thời gian đó! Thấy nó trầm ngâm gật gật ra điều còn mơ hồ lắm, tôi mông lung nghĩ về chính cuộc tình của mình. Nói cho người khác hay như hát, sao mình không thử một lần như vậy nhỉ. Mai đi học với em rồi. Lại chỉ có 3 đứa. Điều kiện quá tuyệt vời. Sẽ đến cái "thời điểm chín mùi" đó. Tôi sẽ thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, đặt bàn tay thô ráp của mình lên tay em.. Ôi, nghĩ đến đâu mặt tôi phê đần đến đó.. Nhưng cũng thật nhanh, tôi chợt giật mình nhận ra, tôi vốn chẳng thể làm vậy.. Đảo nổi là nơi bọn học trò trường tôi lúc đó thường xuyên lui tới. Đây vốn là dự án khu biệt thự của Quận. Nhưng kinh tế Đà Nẵng thời đó còn khó khăn lắm. Du lịch chưa phát triển, việc làm chưa nhiều. Các đường lối làm ăn kinh doanh vốn chưa thông thoáng. Các doanh nghiệp vật liệu xây dựng hay trang trí nội thất như gia đình tôi có thể phát triển mạnh do người dân bắt đầu an cư. Còn lại, các loại hình khác, từ bất động sản cho đến nhà hàng, khách sạn, vận tải hàng hóa, vận tải du lịch.. vốn chưa hanh thông. Nên khu này còn trống trải, biệt lập, nhưng được cái sáng sủa, mát mẻ, an ninh. Lại gần dòng sông thơ mộng, bên những tán Bằng Lăng tím ngắt, phía dưới còn có hoa Muống trải dài một dải như tấm lụa dịu dàng, tít tắp. Nếu chọn đây là nơi để trải lòng, để giải bày tâm sự, hay là nơi tình yêu bắt đầu, thật không thể có nơi khác tuyệt vời hơn. Và ngày đó, tại nơi này tôi đã nói lời dứt khoát với em. Để mắt em ngân ngấn những giận hờn buồn bã. Để em mang trong mình bao hụt hẫng xót xa. Chẳng lẻ tôi còn có thể mơ mộng đến một ngày nào khác trao đến em lời yêu thương ân cần? Bây giờ, chỉ cần bên cạnh, chỉ cần gặp gỡ, chỉ cần được trò chuyện như hai người bạn. Như vậy đã quá đủ rồi, và cũng đã là quá may mắn cho tôi rồi. Tôi không tài nào đủ mặt dày mày dạn để ngỏ ý gì nữa.. Tất cả những mong chờ cho buổi học ngày mai, tựu trung lại, cũng chỉ là đi ngang qua những thần tiên tuyệt vời, chứ không phải bến đỗ, không phải đích đến..
Chap 107 Hai cô bạn Bấm để xem Hôm đó tôi bổi hổi bồi hồi cả ngày mong đến buổi học. Nhà cô Châu Long cách nhà tôi không xa lắm. Thả con dốc cầu vượt rồi rẽ vào con hẻm nhà ku Mạnh, sau đó đi qua quán bánh kẹp tôi và Ly hay đến năm xưa, rẽ trái phải thêm 5 lần nữa thì đến. Đạp xe đâu chỉ tầm gần 3 cây số. Địa điểm được ba tôi nhắc đi nhắc lại cả chục lần nhưng để tìm ra tôi vẫn mướt mồ hôi trán. Nếu ai đó muốn kể về điểm yếu của tôi thì có lẽ, điều đầu tiên nên nói là mù đường. Tôi học hình không gian khá bá. Bá đến mức, có lần cô Bảo Châu ra một bài hình không gian trên bảng, nói mấy đứa tập trung giải, cô đi đâu đó rồi quay lại. Hơn 10ph sau, khi bước vô, thấy tôi cứ huyên thuyên với mấy thằng A6 về game, cô gọi giật: V! Em giải bài tập chưa mà ngồi chơi? Dạ em giải rồi cô. Đưa cô xem! Dạ.. em giải rồi mà.. chưa ghi ra ạ. Hình học không gian không vẽ ra giấy làm sao giải. Bữa sau tập trung mà học. Em chưa giỏi bằng ai đâu. Dạ.. em nói thật, em giải rồi. Vậy đọc đi cô ghi. Thế là tôi đọc một mạch từ đầu đến cuối bài giải. Không cần vẽ hình. Xong bài toán hôm đó, cô Bảo Châu nói tôi nên qua lớp "toán cao cấp" bên kia để học. Mà tôi nào dại gì. Bóng hình tôi tơ tưởng đang cười tươi ở đây. À. Đó là tôi nói về trình toán không gian của mình. Nhiều người nghĩ giỏi toán không gian thì sẽ nhớ đường tốt nhưng hóa ra sai bét. Tôi nhớ đường và tìm đường cực tệ. Vậy nên hôm đó, dù đi sớm cả 20ph tôi vẫn chỉ vừa kịp vào lớp. Mồ hôi mồ kê ướt cả áo. Và điều làm tôi sửng sốt hơn nữa là suốt từ hôm qua đến giờ, sự đinh ninh của tôi lại sai hoàn toàn. Bước vào lớp, đúng là có hai cô bạn học Hòa Vang thật. Nhưng không phải Thương và Phượng tôi hằng mong mỏi. Trước mặt tôi là Trang và Thanh Tâm đến từ lớp 12/1 và 12/7. Nhưng cũng chả phải vì thế tôi trở nên ỉu xìu. Vì vớt vác lại, hai cô bạn trước mặt tôi đây, nếu xét về thang điểm để chấm, Trang gốc Bắc Tràng An chính hiệu củ kiệu, Tâm thì có làn da trắng hồng rạng rỡ, vóc dáng chuẩn girl vô ngần. Đem Thương với Phượng ra so sánh, thật cũng kẻ tám lạng, người nửa cân chứ chẳng thua. Quan trọng hơn, không hiểu sao, khi vừa bước vô lớp, cô Châu Long chỉ chỗ ngồi cho tôi vào giữa hai cô bạn. Như thế này, hoặc là một bước lên mây, hai là sa lầy tăm tối thôi. Thật ra đây không phải lần đầu tôi gặp hai cô bạn này. Riêng về Trang, từ những năm lớp 6 lớp 7 đã học thêm toán cô Hào với tôi rồi. Nhưng lúc đó tóc ngắn chấm vai, trước sau như một, đâu có phát mã ra như bây giờ. Giọng Bắc ngọt ngào, tóc dài chấm lưng, khuôn trang đầy đặn, cử chỉ dịu dàng, đoan trang hiền thục. Còn Tâm thì lúc lớp tôi đổi từ 9/2 qua 9/7 ngay gần lớp Ly. Hồi đó cũng hay qua gọi Ly xuống căn-tin trò chuyện. Tâm cùng lớp với Ly, ngồi ngay bàn đầu ở cửa ra vào. Khi nào qua tôi cũng ngiá cô bạn này. Chiều cao 1m66, cân nặng 49kg. Vì sao tôi biết thì hồi sau sẽ rõ. Nhưng có một lần tôi ấn tượng đặc biệt với cô bạn này. Đó là một sáng đầu thu đẹp trời. Tôi đi học khá sớm. Vác cặp leo lên 2 tầng lầu mới đến lớp. Rẽ trái là 9/1 và 9/3, rẽ phải là 9/5, 9/7, 9/9. Bước nốt bậc thềm cuối cùng, tôi thấy thằng Lâm – lớp tôi đặt biệt danh cho nó là Lâm Bư hay Lâm tặc – đang cà khịa gì đó với cô bạn này. Nó cứ bước xấn tới, còn cô bạn kia thì lui chạm vào tường. Nó chống một tay lên tường, mặt ngày càng kề sát mặt cô bạn. Thấy vậy, tôi vội vàng lại định giải nguy kiểu Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga. Nhưng mới dợm được một bước, một cảnh tượng khó tin diễn ra trước mắt. Bất chấp thằng Lâm thuộc diện học sinh cá biệt, suốt ngày quậy phá, đập lộn trong trường, cô bạn kia lên gối ngay hạ bộ, rồi đấm thẳng một cú vào bàng tang, vòng tiếp ra sau, thế tấn chân trước chân sau lấy gối làm tựa, giật ngược tiếp đầu thằng Lâm lên gối rồi đạp thật lực vào tường. Value.. Tôi íu dám tin vào mắt luôn. Bộ combo vừa nhanh vừa gọn, không một chiêu thức thừa thải. Nhưng khúc sau còn căng hơn. Thằng Lâm chịu đòn khá tốt. Sau phút giây bị phủ đầu, nó chịu đấm ăn xôi cố sức lao vào hòng lấy lại chút sĩ diện. Ai dè ăn tiếp cú đá chẻ gót ngay vào cằm bật ngửa. Cú đá đó đẹp không khác gì trong phim tôi vẫn hay xem. Miệng tóe máu, thằng Lâm rút ngay trong túi con dao bầu lao đến. Tôi giật mình chạy lại nhưng không kịp. Tâm thấy dao hình như bị hoảng, lui lại hai bước đụng ngay lan can. May sao thằng Lâm không đâm chém gì, chỉ kề con dao vào ngay cổ ấn mạnh. Thấy vậy, tôi chỉ biết hét lên bên cạnh "đuổi học cả lũ bây giờ". Nó vẫn không nới ra chút nào. Thấy có chút máu bắt đầu rỉ ra từ lưỡi dao, tôi bất chấp hét tiếp "tay đôi không lại chơi dao không biết nhục à?" Câu này đánh trúng lòng tự trọng của nó, nó nới tay quay về phía kẻ vừa hét là tôi đây. Đúng lúc đó, cô bé tung ngay một cước đá văng con dao ra khỏi tay thằng Lâm, định lao tới thêm vài cú đá nữa nhưng tôi kịp chen vào giữa dùng hai tay ôm thằng Lâm lại thì thầm vào tai nó "bỏ qua đi, bỏ qua đi, chơi dao là mệt với trường đó." Kiểu như vừa đấm vừa xoa. Thằng Lâm máu dồn lên não, vùng vẫy điên cuồng nhưng chú Tiến bảo vệ đã kịp chạy lên. Cả hội viết kiểm điểm, mời phụ huynh. Và đó là lần đầu tiên tôi ngồi cạnh em – Thanh Tâm. Bây giờ, tôi đặt cặp xuống, đây là lần thứ 2. Đôi mắt hai mí với một vết sẹo trên mắt phải làm tóc khi nào cũng lòa xòa như để cố tình che khuất. Làn da trắng đến ngỡ ngàng kèm khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh. Phủ bên ngoài đôi tay của quyền anh, gối chỏ của muay Thái, đôi chân của karate là cô bé dịu dàng kèm lời nói thỏ thẻ, ngọt lịm. 8 năm học kickboxing không làm nét nữ tính vơi đi chút nào, ngược lại, toát ra thêm sự quyến rũ, cá tính đến mê người. Tôi bắt đầu lớp học anh năm lớp 12 với hai động lực học tập hai bên như củng cố thêm kiến thức về khoản ngoại ngữ vốn muôn đường rắc rối này. Nhưng tôi của khi đó đã sợ lắm sự chênh vênh, sợ lắm sự rắc rối, phức tạp của việc mang vào hồn những hình bóng mơ mộng. Vậy nên tôi lại lên kế hoạch, lại tìm cách để được thỏa đi phần nào nỗi nhớ nhung, day dứt khi đã một tháng trôi qua, ánh nhìn tôi chưa chạm lần nào vào đôi mắt nâu biếc ấy. Và trong một buổi chiều mưa mùa hạ, không gian tối đen với những khóm mây dày trùng trục che khuất ánh mặt trời, rồi như tranh thủ mưa cho hết những tháng ngày nắng gắt, nước đổ xuống mái tôn kêu ầm ầm như thác. Tôi ngồi tư lự một mình trên căn gác vắng ngắm từng đợt mưa đùa giỡn với chiếc lá Mứt xanh thắm bên cửa sổ. Càng ngắm, tôi càng nhớ. Tôi nhớ ngày mưa hôm nào đến đưa em đi học trên con xe trắng đen thân thương. Tôi nhớ đôi vai gầy với đôi tay lạnh run giấu vào chiếc áo mưa mỏng manh bé nhỏ. Tôi nhớ nụ cười em hiền dưới đôi mắt xa xăm như ẩn chứa một biển buồn vô tận. Tôi nhớ đôi kính hồng bản mỏng trong đợt trại năm nào và hàng dừa bên dòng sông lười nơi em bảo rằng tôi đã đi lạc.. Và tôi mong. Tôi mong được bên em để khỏa lấp đi bao nhớ nhung cồn cào đó. Tôi mong được nghe em cười, nghe em nói những lời khiến tôi chỉ biết im lặng vu vơ. Tôi mong được chạm vào một lần nữa làn tóc ấy, cầm lấy một lần nữa đôi tay ấy, nhìn vào một lần nữa đôi mắt ấy.. thật gần.. để hơi thở có thể chạm vào nhau.. Để lỗi lầm trong tôi thôi lên tiếng.. Để yêu thương trong tôi được gửi đi.. không cần nhận lại.. Em hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước đứng say sưa Để tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay thế cũng vừa.. Xuân Diệu
Chap 108 Ngày gặp gỡ Bấm để xem Tôi đi tìm những chiếc lá vàng rơi Ngóng đợi mùa thu trong từng hơi gió thở Dẫu trên đầu Phượng kia vẫn rực rỡ Lá Bàng kia vẫn thăm thẳm màu xanh Tôi tìm về dòng ký ức mong manh Ở một cõi có em và nỗi nhớ Dẫu đôi mình chẳng phải là duyên nợ Chỉ tình cờ như gió lướt qua nhau Tôi lại tìm một đôi mắt màu nâu Đã "giam giữ" linh hồn tôi lúc ấy Khiến tôi "nhớ thương" như chính ai biết vậy? Dẫu xa rồi khoảng cách có là bao.. Và tôi tìm một vóc dáng thanh tao Tóc đuôi gà lung lay trong chiều nắng Chút giận hờn mà người ta.. trao tặng Vẫn còn hoài tâm trí gã khờ kia! Tôi đi tìm nơi chốn để sẻ chia Những nhớ nhung cồn lên trong thổn thức Mùa hạ ơi sao mãi dài vô tận Để tôi tìm hoài nghe gối mỏi chùn chân.. Hạ buồn 12/08/2008 Khi ta muốn thời gian trôi đi thật chậm, nó trôi nhanh trong chớp mắt. Còn khi ta muốn thời gian trôi đi thật nhanh, nó lại ì ạch lê la như chú ốc sên chạy. Tôi đã đợi hoài, đợi mãi mùi hoa sữa trong những con gió lang thang. Đợi chiếc lá bàng úa vàng rụng rơi trong chiều nhạt. Đợi hương ổi phả vào hồn mùi thơm quê hương thanh khiết dịu dàng. Và càng đợi, càng thấy ngày dài như vô tận. Vậy nên tôi lại nhớ! Thứ đầu tiên tôi nhớ là "dòng ký ức mong manh" với ai kia. Ở cõi đó, "em và nỗi nhớ" vẫn ngày ngày song hành trong trí óc của tôi trong những chiều mưa vội vã. Tôi với em đã "chẳng là duyên nợ" như hai cơn gió vô tình lướt nhẹ qua đời nhau. Mặc kệ. Con tim tôi vẫn hụt hẫng và trống trải biết bao vì tình cảm ngày nào tôi đã gom hết lại dứt khoát trao đến em, để rồi – "tôi yêu em như là một đứa trẻ còn em làm tôi đau theo cách đầy trải đời". Trong một thoảng mông lung khác, tôi đi tìm hoài mãi miết "một đôi mắt màu nâu" "đã giam giữ linh hồn tôi" thuở trước những ngày vừa gặp gỡ. Ngày đó, khi chạm mặt em tôi đã bị đôi mắt đó quấn chặt không tài nào thoát ra được khiến tôi nhớ thương "như chính em đã biết".. Nhưng những khoảng vắng tương tư của tôi về em liệu đã bao giờ em thấu chăng.. "Tóc đuôi gà lung lay trong chiều nắng.. Chút giận hờn mà người ta trao tặng.." Tôi chưa bao giờ quên dù đã cố gắng thật nhiều.. Và không biết rằng, ngày cuối cùng của buổi học toán, liệu em buồn vì không còn thấy niềm vui nữa.. Niềm vui đó – có thể nào là tôi chăng? Tôi quá khờ để có thể hiểu và quá nhớ để có thể quên nên tôi tìm một nơi để sẻ chia, để san bớt mùa hạ quá dài làm tôi chùn chân mỏi gối. * * * Một buổi chiều nắng oi ả rải những sắc vàng rực rỡ vung vãi vào tận chiếc bàn gỗ trong phòng khách nhà tôi. Đang trần trùng trục mặc độc chiếc quần đùi ngồi nghĩ ngợi mớ công thức lượng giác khó nhằn sin cos, Phượng và Linh bước vào trong ánh mắt sửng sốt của cả ba. Thấy hai cô bạn đỏ mặt quay lưng, tôi mới lật đật lên tiếng "đợi V xíu, đợi V xíu" rồi phóng vào phòng mặc thêm cái áo thun với quần lửng. Hai bạn đến bất ngờ quá, trời hơi nóng.. - Tôi vừa nói vừa cười gượng. Ngày nào ở nhà ông cũng vậy hả? – Linh cà khịa. Hehe. Trời nóng mà. Hai bạn ngồi xuống đây, V đi rót nước. – Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào ghế rồi xuống bếp. Sau khi đã yên vị và nhìn quanh quất một hồi, Linh hỏi tiếp: Tưởng ông học anh với Thương chứ? Hôm trước hỏi tui. À, Ờ.. cũng định vậy mà có cô V cũng gần đây nên V ghé học cho gần. Hôm nay hai bạn đột ngột ghé chơi chắc có chuyện gì đó.. Có chuyện mới ghé đây. Cả tháng không gặp ông cũng chả nhớ nhung gì ai nhỉ. Nhớ ai là ai? – Tôi buộc miệng rồi mới nhận ra mình lỡ lời. Thì ai biết là ai. Ông nhiều người để nhớ quá mà. Thấy mặt tôi bắt đầu méo xệch, Phượng lên tiếng giải nguy: Phượng nghe nói V vẫn học toán cô Bảo Châu hả? Ừ Phượng, tại gần nhà, với cô dạy tốt mà. Phượng với Thương được cô xin cho học cô Bích Hường, cũng gần đây, vẫn 3 5 7.. Bà nói lấy gì thì lấy nhanh đi, ngồi tám với ông này chỉ thấy ghét. – Linh chen ngang, dường như vẫn không thể bỏ qua cho tôi chuyện hôm nào. Ừ. Phượng tới lấy cuốn sổ. Để lâu quá rồi. – Em cười duyên. Sực nhớ tới cuốn nhật ký chuyền tay. Tôi đã viết vô trong đó biết bao nhiêu là tâm sự vẫn chưa có dịp gửi lại. Hóa ra hôm nay Phượng ghé ngang để lấy. Chạy một mạch lên phòng đem xuống, thấy Linh đã ra khỏi cửa quay xe. Tôi nói nhỏ: V viết trong này hơi dài, mà đôi khi cảm xúc quá nên.. Thôi Phượng về chứ để Linh đợi. Sắp học quân sự rồi, tầm tuần nữa thôi, lúc đó Phượng gửi lại nha. Ra tiễn hai cô bạn đến tận đầu ngõ, tôi cũng chả biết mình nên vui hay nên buồn. Cảm xúc trong tôi vẫn nhiệt thành thôi thúc tôi cố gắng làm tất cả để hướng đến những gì tôi ấp ủ. Nhưng lý trí vẫn điềm nhiên lôi cái tôi và lòng tự trọng cố hữu ra nhắc nhở tôi quay lưng. Tôi không quan tâm lắm đến việc mình bước thêm một bước sẽ nhận lại những điều gì. Thứ tôi quan tâm là liệu nên hay không nên bước bước chân đó. Vì nếu không nên, tôi phải dứt khoát cởi bỏ hết những cảm xúc nghiêng ngả lúc được nhìn thấy em, gần bên em, để đừng bao giờ có một ngày nào đó, tôi bị cảm xúc chỉ dẫn đến những hành động dại khờ khác. Còn khi đã quyết định nên, tôi phải bỏ thời gian ra để suy nghĩ bước đi đó tôi sẽ bước như thế nào. Xét cho cùng, tôi vẫn mông lung về nhiều thứ như lúc còn chênh vênh thuở nào. Nếu lúc trước tôi đau đầu về việc phải chọn ai thì bây giờ tôi lại đau đầu hơn về việc đối mặt hay quay lưng với mớ tình cảm trong chính con người mình. Ngày xưa tôi đã chọn người mà lẽ ra tôi không nên chọn.. Vậy nên, nếu tôi tiếp tục sai lầm, những buồn bã sẽ còn bám vào tôi nhiều lắm.. Ngày 20/8 là ngày trường tôi bắt đầu xếp lớp. Thật ra hai chữ "xếp lớp" này nên dành cho mấy bạn học sinh lớp 10 mới vô trường để biết được mình được xếp vào lớp nào, giáo viên chủ nhiệm là ai, học chung với ai. Còn với thanh niên cuối cấp như bọn tôi, xếp lớp chỉ là buổi gặp gỡ lại bạn bè, đón giáo viên chủ nhiệm mới và nhận lịch học quân sự. Thời đó chưa có các mạng xã hội như bây giờ. Máy tính có kết nối internet tại nhà như tôi cũng không nhiều. Điện thoại di động lại càng không. Nên ba tháng của mùa hè thực sự là ba tháng xa cách đến mệt mỏi nhớ nhung – đặc biệt với người đa sầu đa cảm là tôi đây. Vì vậy, buổi xếp lớp hôm đó, riêng về cá nhân tôi mà nói, nó vô cùng đáng quý. Trải qua thêm một tuần mòn mỏi, cuối cùng ngày gặp gỡ cũng đến. Nhà tôi, nếu xét ra cũng gọi là có chút điều kiện nên quần áo tôi mặc năm nào cũng được mẹ mua mới. Mũ mới, giày mới, ba lô cũng mới nốt. Tôi tự tin hớn hở trên con xe trắng đen đến trường trong hơi gió sớm thoang thoảng cuối hè mơn man reo vui trên từng chùm Phượng Vỹ. Năm nay cô Yến không chủ nhiệm lớp chúng tôi nữa mà chuyển qua thầy Châu. Dáng thầy hơi gầy, tóc đã bạc nhiều xõa lòa xòa quá tai. Đôi mắt lúc nào cũng hơi nhíu nhưng ánh nhìn còn tinh anh lắm. Cung cách và cử chỉ vừa nho nhã thư sinh, vừa lãng tử phong trần. Chắc lúc trẻ thầy cũng là một tay "tán thủ" cự phách. Thầy dạy môn Vật Lý. Tính tình nhẹ nhàng và hiền lành. Không bắt cả lớp phải làm bản tự đánh giá như cô Yến nữa. Các chức vị trong lớp giữ nguyên như cũ. Chỗ ngồi thì cho lớp trưởng và lớp phó học tập tự sắp xếp. Lớp phó kỷ luật phải đảm bảo được trật tự của lớp. Thời gian học quân sự được bé Phương ghi ra cụ thể trên bảng cho cả lớp chép lại. Ngày khai giảng thử, khai giảng thật, rồi học buổi nào, thời khóa biểu ra sao.. Đều được bé Phương phụ trách. Từ đầu chí cuối tuyệt không quan tâm đến bí thư của lớp là ai. Tôi cũng chả quan tâm lắm. Chỉ mong kết thúc sớm buổi học để qua trước lớp 12/10 đợi gặp Thương. Mà suy tới tính lui, chắc có lẻ tôi chỉ đứng xa xa nhìn em cho thỏa đi phần nào nỗi nhớ thôi. Chứ đợi chờ, rồi sóng bước, rồi trò chuyện.. tôi thật chẳng dám. Có điều đó là suy nghĩ của tôi. Như bao lần tôi suy nghĩ đủ cả các thứ trong đầu nhưng đến khi xảy ra, mọi thứ vẫn chệch đi phần lớn. Như sáng hôm đó là một ví dụ. Khi buổi gặp mặt trao đổi kết thúc, tôi bước ra khỏi lớp, thấy Phượng đã tựa lan can đợi tự khi nào..
Chap 109 Học quân sự Bấm để xem Trường tôi năm nào cũng dành ra một tuần đầu năm học để huấn luyện quân sự. Tùy theo yêu cầu của từng hạng mục khác nhau mà các anh hay các chú chỉ huy sẽ nói trước mấy thứ bọn tôi cần chuẩn bị. Lúc thì cây gậy, lúc thì quả lựu đạn gỗ.. Mấy món đồ này trước đây chị tôi học cũng có chuẩn bị hết. Năm chị tôi ra trường cũng là năm tôi vô, vậy nên tôi được "thừa kế" lại toàn bộ. Tuần học của bọn tôi bắt đầu từ ngày 25-29 tháng 8. Vì trường khá nhỏ, không có nhà thể chất riêng biệt, thành ra bọn tôi toàn học bên ngoài. Hồi đó phía trước trường có cái sân cát vàng óng rộng rãi tha hồ tập luyện. Sau này, nhà máy dệt Hòa Thọ lấy lại nên bọn tôi chuyển ra đường Lê Đại Hành, rồi đến sân Hướng Dương, cuối cùng chọn khu vực dưới chân cầu Nguyễn Tri Phương bây giờ làm địa điểm tập trung. Riêng về khoản quân sự này tôi thích cực. Thứ nhất là cả khối học cùng nhau nên nếu có cơ hội thể hiện điều gì sẽ được nhiều khán giả thưởng thức hơn, hoặc muốn ngắm mấy girl học khác buổi cũng được dịp phê pha. Thứ hai học cái này cũng khá nhàn, sáng 7h30-9h30, chiều 1h30-3h30, thời gian còn lại thể nào tụi khối lẻ cũng lân la qua rủ tôi đế chế, lại được chơi miễn phí. Cuối cùng, những buổi chiều học xong, tụi A2 hay rủ lớp khác đá bóng, tôi xin vào ké, thỏa mãn đam mê. Hôm trước Phượng đợi tôi ở cửa lớp để gửi lại cuốn nhật ký. Nhà tôi và nhà Phượng cũng chung một quãng đường dài trước khi rẽ ra hai lối nên hai đứa về chung luôn, bất chấp tụi bạn ngày mai sẽ xì xào nọ kia. Trên đoạn đường về hôm đó, khi hai đứa đang vui tươi trò chuyện, Phượng bỗng đề cập đến Diệp: V với Diệp sao tự nhiên không thân nữa vậy? Ngớ người ra mất một lúc tôi mới chợt nhớ, hôm nay Diệp không tham gia xếp lớp. Thấy tôi cứ ngẩn ngơ không trả lời, Phượng hỏi tiếp: Đang suy nghĩ gì vậy V? Giật mình định thần lại tôi mới ậm ừ - À.. V với Diệp.. V với Diệp.. V sẽ kể cho Phượng trong cuốn sổ nhé. Không hiểu sao khi đối diện cô bạn này, tôi luôn có cảm giác tin tưởng như thân quen từ lâu lắm. Khác với sự dứt khoát đầy tự tin của Ly, dùng lời nói để len vào rồi xoa dịu, Phượng hay im lặng, đôi mày ngài cùng nụ cười hiền lành và đôi mắt luôn chăm chú, em mang lại sự tin tưởng khó cưỡng. Tôi nhớ vóc dáng của Thương và muốn gặp em. Tôi cũng nhớ hình bóng của Diệp nhưng lại chẳng thiết tha gặp gỡ. Đó là lý do tại sao suốt buổi sáng nay tôi không nhận ra sự vắng mặt này. Ngày đó Diệp nói sẽ làm điều gì đó. Tôi chả quan tâm lắm. Bao nhiêu yêu thương tôi gửi cuối cùng như Trịnh Công Sơn thôi, gió đã cuốn đi hết. Đến thứ hai tuần sau, ngày đầu tiên học quân sự tôi mới thấy Diệp trên chiếc xe điện màu đen quen thuộc. Không hiểu sao khi chạm vào dung nhan này lòng tôi bỗng thắt lại như bị một sợi dây vô hình quấn lấy và siết chặc. Trong bộ đồ thể dục màu mận chín, chiếc áo trắng tinh phẳng phiêu gọn gàng, mái tóc đuôi gà dài chấm lưng và nụ cười như đóa Hướng Dương cũ kỹ. Hình ảnh này đúng một năm trước mang vào lòng tôi bao trìu mến. Sau đó, khi nói chuyện cùng em, khiêu vũ cùng em, tôi nghe trái tim mình lạc nhịp. Thoáng trông thấy ánh nhìn sững sờ buồn bã từ đôi mắt của kẻ trai năm nào trao trọn đến em tình cảm chân thành tha thiết, em quay đi như hai người xa lạ. Nhìn con gái nhà người ta kỹ vậy V. – Thương lên tiếng từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại. Cái cảm giác đó, bây giờ đặt bút để viết ra, thật tôi cũng không biết nên viết sao cho thỏa. Nỗi lòng như tảng băng nghìn năm sắp hóa thạch, chạm vào ánh mắt lung linh kia bỗng tan ra như bọt biển. Tôi nghe lòng mình chợt dâng lên niềm hạnh phúc dạt dào. Niềm hạnh phúc giản đơn đến mức, chỉ cần được nhìn thấy thôi đã là quá đủ cho tháng ngày tương tư mòn mỏi, tháng ngày tôi chìm đắm trong nhớ thương chờ đợi. Trái tim đập nhanh hơn dường như khiến suy nghĩ trong tôi nhanh nhạy hẳn lên. Thương thấy tôi đang mãi nhìn Diệp. Thương chắc chắn biết chuyện của tôi và Diệp ngày trước. Nếu mọi thứ vẫn xảy ra như đã từng xảy ra, Thương sẽ không hỏi tôi câu kiểu như vừa rồi. Tôi mỉm cười thật nhẹ trả lời: Tưởng người quen nhưng hóa ra không phải. Vậy cho người lạ này làm người quen đi. – Em cười thật tươi và nhí nhảnh, đôi mắt cũng vì thế mà đỡ sâu, đỡ bao la hơn. Thương chưa bao giờ là người lạ.. Thật không? Nhớ lại tán bằng lăng trong khu đảo nổi hôm nào, tôi bối rối – Thật. Dù hơi khó tin. Thương tin mà. Nghe lời này từ em, trong lòng tôi lại dâng lên bao tội lỗi, bao cắn rứt. Hít một hơi thật sâu rồi thở dài cố gắng kiềm nén cảm xúc, tôi cười buồn: Thương đừng chọc V nữa mà. Sắp vô học rồi, lát rảnh mình đi ăn chè nha. Lát Thương bận rồi. Mai thì được. Vậy mai nha. Ok V. Nói xong em quay lưng về lớp. Ở phía sau, tụi bạn nhảy lên choàng vai bá cổ tôi: Đào hoa quá bạn ơi. – Ku Danh tỏ vẻ ngưỡng mộ. Lắm mối tối nằm không. – Ku Thành tỏ vẻ am hiểu. Tụi A2 rủ lát đế chế kìa V. – Thằng King thông báo lịch giao hữu. Sáng đó vừa kết thúc buổi học, Phượng qua khu lớp tôi: V về hay đi đâu nữa không? V ra net với tụi bạn tí. Sao vậy Phượng? Định rủ V về chung. Thôi V chơi đi. Tôi cười chào rồi ngập ngừng quay đi. Khi nãy Phượng đứng gần Thương, chắc Phượng nghe tôi rủ Thương ăn chè, vậy nên đinh ninh tôi rảnh, Phượng qua đợi tôi về cùng. Ai dè, tôi sẵn sàng từ bỏ buổi game để có thể ngồi cùng Thương chứ không bỏ chi phí cơ hội tương tự ra khi về bên Phượng. Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hơi ngượng ngùng trong tâm can. Chiều hôm đó, khi bé Phương điểm danh lớp rồi sắp xếp đội hình chữ U quanh khu vực bệ súng, tình cờ thế nào tôi ngồi ngay cạnh Diệp. Thôi thì cũng là bạn, lại là bí thư của lớp, nén cảm xúc đang ồn ả trong lồng ngực, tôi lên tiếng chào em. Đâu ngờ em chỉ nhìn lại, rồi nheo mắt, xong quay đi. Tuyệt không một lời hồi đáp. Tôi nghe lòng mình đắng ngét.. Nhưng càng nghĩ, càng thấy như vậy lại tốt. Chẳng thà cứ dứt khoát đi, còn hơn mãi dây dưa ngày tháng đọa đày, câu chuyện chỉ thêm phần bi kịch. Có điều, em đủ bản lĩnh để làm vậy, còn trong tình cảm của mình, tôi không tài nào làm được điều đó. Trâm của ngày xưa rất cũ, Minh của quá khứ nhẹ nhàng, và bây giờ là em, tôi chẳng thể nào một tay gạt đi hết cảm xúc rất thật, rất chân thành của thằng nhóc dại khờ năm xưa đã đem trao một cách vội vã. Ngồi tư lự buồn bã đến giờ giải lao, thằng Giang Nam bên A2 qua rủ lớp tôi đá bóng. Hơi ngạc nhiên, tôi đính chính lại: Mi rủ lớp ta hả? Lớp ta ai đá? Khi nãy ta nghe thằng Danh lớp mi hỏi đá nên ta qua rủ thử. Ok. Vậy đợi ta chút. Thật ra lớp tôi không phải không có nhân tài, chỉ là tôi chưa có thời gian gom về một mối. Đặc biệt, từ dạo thằng Thành gãy tay rồi thằng Vỹ choảng nhau với đội bạn lúc mới vô lớp 10, tôi đâm ra hơi ngại việc "cọ xát". Sau đó bẵng luôn, chưa bao giờ suy tính kỹ về việc này. Hôm nay ngồi đây mãi thơ thẫn cũng chỉ buồn thêm, tôi bắt đầu lọc ra đội hình. Tướng tá mấy thằng lớp tôi thì toàn lèo khèo. Được mỗi ku Mạnh với ku Danh. Thằng Minh thằng Đông hơi ốm nhưng nhìn cũng được được. Còn lại như Liêm, Thành, Tuyển, Sen, Nhân, King.. Toàn cò ma với sếu vườn. Ku Hoàng thì đô đô nhưng lùn quá. Nghĩ ngợi giây lát tôi gọi to tụi bạn lại. Mi rủ tụi A2 đá bóng hả Danh? Ừ. Lớp nó ỷ toàn tuyển của trường rồi ngông nghênh, tao a cay quá. Biết toàn tuyển của trường mà cũng rủ? Mi sợ thua hả? Ta đảm bảo cân team. Nghe nó nói tôi cũng hơi vững dạ. Trong lớp, anh em thế nào tôi chưa giao lưu nên chưa nắm rõ lắm. Chỉ có ku Liêm gần nhà, lúc rảnh rỗi vẫn hay cùng tôi đá ở sân ruộng gần lò mổ nên biết rõ hơn. Nó tuy ốm nhưng dài đòn, biết dùng thế, lại khôn banh, hậu vệ cứ gọi là chuẩn. Chỉ tiếc tính cách hơi ngại va chạm, hay tự ti trước đối thủ. Chẳng sao, có tôi bên cạnh kết hợp, vừa truyền tự tin, vừa bọc lót nhau, bên dưới tạm yên tâm. Nếu có tuyến giữa vững vàng, trước mắt sẽ không thua. Ku Danh bảo gánh team, tôi nỡ lòng nào phụ lòng nó, gật đầu cái rẹt. Chơi thì chơi thôi, anh em cứ đá, tiền độ tao lo!