Chap 40 Theo Dõi Bấm để xem Tiết học cuối cùng của hôm đó tôi khẽ nói với thằng Thành: Lát ra về đi thám thính với ta. Thám thính gì mi? Lại có biến gì à? Không. Khi nãy ta qua lớp 11/10 để tìm bí thư lớp đó, và ta phát hiện ra một điều kinh khủng. Bí thư lớp đó đẹp lắm à? – nó – thằng Thành, luôn là như vậy. Nếu tôi hiểu nó từng đường tơ kẻ tóc thì nó cũng hiểu tôi như đi guốc trong bụng, điều này làm những lúc tôi và nó nói chuyện, mấy đứa ngồi nghe lắm khi không tài nào hiểu được bọn tôi đang nói gì. Đẹp lắm thôi chưa đủ, ta nghĩ phải trên cả đẹp mà không tìm ra từ gì để miêu tả. Cái ni ta thích nè. Hehe Vậy là ra về, 2 thằng lấy xe thật nhanh chờ sẵn. Đang mãi tìm kiếm mục tiêu, thằng Thành đập đập lưng tôi. Em kia xinh dã man con ngan mi ơi. Đâu, em nào? – Tôi hỏi và nhìn theo hướng tay nó chỉ. Đó, em đội mũ lưỡi trai đen kia kìa. Ôi. Hay quá Thành ơi. Bé Thương đó. Vậy hả. Hèn gì. Đúng món quá của tạo hóa. – thằng này tỏ vẻ cảm thán trước cái đẹp. Hai đứa tôi đứng nép sau gốc cây dâu trước trường im lặng quan sát. Em dắt chiếc xe đờ-mi màu bạc ra, vén tà áo dài, nhẹ nhàng ngồi lên hướng về phía bọn tôi đang đứng. Đợi em qua khỏi một đoạn, tôi nhấn bàn đạp theo sau. Rẽ phải ra Lê Đại Hành, tới 1 cái bùng binh, đi thẳng, rồi rẽ trái. Em đột ngột dừng lại khiến tôi với ku Thành phanh cắm đầu. Chắc tới rồi. – thằng Thành hân hoan. Để xem nào. Chắc chưa đâu. Mi xem kìa. Em bật chân chống xe xuống, tiến lại một bé gái tầm 4, 5 tuổi gì đó cười thật tươi, chơi với cô bé đó một lúc, nói gì đó với mẹ của bé gái, rồi quay lại xe, tiếp tục đi. Tôi với ku Thành lại nhích bàn đạp. Rẽ phải, rồi rẽ trái vào khu chung cư. Em dừng lại phía đối diện khu chung cư đó. Cánh cổng màu tím, em dắt xe vào rồi quay ra đóng cổng. Vậy là ok rồi. – tôi lên tiếng đánh giá thành tích. Mà nãy giờ tìm nhà bé Thương làm chi mi? Tôi đơ mất mấy giây vì câu hỏi này nó khá triết lý. Mở máy cho đầu óc vận hành một lúc rồi nặn ra câu trả lời: "Trước tiên phải biết được nhà của đối tượng đã, vì từ đó sẽ đánh giá được nhiều điều, sau đó, kế hoạch tán tỉnh sẽ cụ thể và phù hợp hơn. Chứ mi nói không yêu cho gái nó thèm mà, sao giờ lại tán tỉnh nữa. Tôi lại đơ ra mất 5s:" Ta nhận ra rồi. Việc gái nó thèm mình và mình thèm gái cơ bản nó không liên quan với nhau. " Thằng Thành gật gù ra chiều cảm khái:" Uhm. Và nếu đứa mình "thèm" nó cũng "thèm" mình thì tốt quá." Thằng Thành nói cho tôi nghe mà cũng như cho chính bản thân nó nghe. Năm lớp 9, khi sắp chia tay mái trường 4 năm gắn bó, nó thích 1 người con gái.. Tôi không muốn viết thêm về chuyện này dù biết khá rõ. Sắp tới, trong 1 chap nào đó, chính tay nó sẽ viết ra cho cả nhà cùng đọc. Tôi chỉ đăng lên một bài thơ mà năm đó viết ra để gửi tặng câu chuyện tình của nó: Sân trường xưa anh gửi em lời hứa Để đêm về thao thức những mộng mơ Sân trường xưa ai nghiêng tà áo lụa Để anh về cảm xúc viết nên thơ Sân trường nay anh tìm lại lời hứa Bỗng thấy em trong kỉ niệm chôn vùi Sân trường nay lá bàng không xanh nữa Đón thu về trong bát ngát đơn côi * * * Chiếc là bàng anh trao em vẫn giữ Để nhớ về lời hứa của anh em Chiếc là bàng chuyển sang màu nâu đỏ Nhưng xuân về lá vẫn cứ xanh thêm * * * Khi hai người cùng hướng về một phía Lá dù vàng vẫn thấy nó màu xanh Khi hai người cũng nghĩ về một cội Tình vẫn mãi cho dù tình mong manh.. Yêu và được yêu, đó là hạnh phúc! Nhưng niềm hạnh phúc đó chỉ trọn vẹn khi ta cho đi và nhận lại điều đó ở cùng một người. Thằng Thành đã tặng cho người đó một chiếc lá bàng đỏ thắm màu phượng Vỹ. Nhưng có lẽ những năm cấp 2 còn quá nhỏ để nó hiểu rằng, khi phượng Vỹ nở rộ thì lời chia tay cũng đến..
Chap 41 Vạn sự khởi đầu nan Bấm để xem Hôm sau đến lớp, nhận chiếc nhẫn từ tay Diệp, bên cạnh niềm vui lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác có lỗi. Làm bạn với em được hơn 3 tuần, nhưng 3 tuần đó là 3 tuần tôi thật sự cảm thấy tràn đầy năng lượng và hạnh phúc khi đến lớp. Ở nơi đây, không chỉ có những thằng bạn chí cốt với bàn có 4 chỗ ngồi này, không chỉ có niềm vui khi bạn là người được chọn và đang lãnh đạo, điều hành một tập thể, ở đây, tôi vui và hạnh phúc hơn vì có em. Mỗi sáng đến lớp, thấy em ngồi đó, nụ cười như đóa hoa hướng dương tỏa ra ánh nắng lung linh và thuần khiết. Giọng nói nhẹ nhàng, gần gũi như một chiếc gối mềm mại, ấm áp mỗi đêm tôi vẫn hay nằm xuống trút đi mệt nhọc của một ngày dài. Và chỉ cần thấy nụ cười đó, được nghe giọng nói đó, tôi thấy trong lòng nhẹ nhàng biết bao những nỗi niềm trăn trở. Tôi thấy đời học sinh thi vị và đáng yêu đến chừng nào.. Không biết, ở một thời điểm nào đó tại tương lai, tôi có khiến cho nụ cười đó không còn tỏa nắng nữa, giọng nói đó không gần gũi nữa.. Và chỉ chợt thoáng nghĩ ngợi thôi, lòng tôi lại dâng lên bao nỗi buồn miên man.. Cũng có đôi khi là do tôi nghĩ quá lên. Vì tôi và Diệp vẫn đang là 2 người bạn, đã có gì với nhau đâu mà thấy có lỗi. Có chăng chỉ là tôi đang mơ hồ tơ tưởng về một điều gì đó đã từng manh nha trong suy nghĩ của chính mình lúc mới quen em, để rồi, khi gặp Thương và quý mến cô ấy, tôi lại thấy tôi nhanh thay đổi quá thể. Mà tôi đã thay đổi điều gì? Tình cảm tôi dành cho Diệp vẫn vậy, thân thiết, gần gũi và quý mến đến lạ thường.. Kế hoạch tới đâu rồi mi? Ku Thành lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi. Có rồi. Tôi quay về với thực tại. Lại lẽo đeo theo sau nữa hả? Không, lát ta qua lớp 11/8 xong rồi mới biết rõ được. Là sao? Có quý nhân bên đó à? Lát hiểu. Chỉ trong buổi tối hôm qua, học thêm hóa với thằng Liêm tôi phát hiện ra một điều vô cùng có ích, bí thư lớp 11/8 là bé Tuyết Linh bạn thân thằng Liêm, bé Linh lại chơi thân với Thương, vậy là trong đầu tôi nảy ra 1 ý định. Bằng cách nào đó, phải cố gắng nhờ Linh làm cầu nối cho kế hoạch này. Giờ giải lao hôm đó, tôi qua lớp 11/8 trước: Bạn ơi, cho mình gặp bí thư lớp với. Linh nè, tưởng V tới hôm qua kia chứ. Hôm qua V ở lớp 11/10, nay mới có thời gian. Mà kế hoạch cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là lập lại danh sách đoàn viên gửi lên cô Ngọc, mấy cái khác V ghi hết ra tờ giấy này, Linh cứ vậy mà làm nhé. Cảm ơn V nha! À, khoan đã, còn một vấn đề này nữa, hơi dài dòng, lát về Linh rảnh không ra quán nước cổng trường V nói luôn cho hết. * * * Cũng không bận gì gấp, vậy lát nữa V đợi Linh ở đó nhé. Hi, Bye V. Trở về lớp, tôi đánh giá tình hình. Nhìn chung, Linh khá thoải mái, thân thiện, trong ánh mắt có sự nhiệt tình và trách nhiệm, cô bé này đủ khả năng giúp mình đây, vấn đề là phải nhờ vả như thế nào. Ai đó đã từng nói, tán 1 người con gái, trước hết, nên tán bạn thân của cô ta. Tôi hiểu điều này. Đại khái là phải lấy lòng được cô bạn thân để hiểu được rõ hơn về "mục tiêu", và thông qua cô bạn thân này, chúng ta sẽ tận dụng làm một kênh PR về bản thân thật hiệu quả. Tiếp sau đó, đây sẽ là cầu nối mang đến cho chúng ta những thông tin về "tiến độ công trình" ta đang thi công đạt được những gì, có hiệu quả hay không hiệu quả. Thật vô cùng hữu ích! Trống đánh hết tiết, dọn dẹp nhanh gọn, vội vàng tới mức quên trả luôn chiếc nhẫn cho Diệp. Lần đầu hẹn Linh, tôi muốn trong mắt Linh, tôi phải là người con trai cực kỳ galang, luôn đến sớm hơn giờ hẹn, hoặc chí ít cũng không phải là người đến sau. Ngồi ở quán nước được tầm 5ph thì Linh đến, nhưng Linh không đi 1 mình mà kèm theo 1 cô bạn, tôi đơ ra mất mấy giây mới giật mình đứng dậy kéo ghế mời ngồi. Vậy là đi toi những dự định, những câu nói vừa lên trong đầu. Có chuyện gì vậy V? Linh mở lời trước. À, V định.. thông báo về.. quỹ đoàn năm nay. Quỹ đoàn năm nay làm sao? Quỹ đoàn.. năm nay.. cũng như năm ngoái, nhưng phải nộp đúng hạn, trễ là bị phạt.. Lớp Linh có trễ bao giờ đâu, V đừng lo. À, thì V nói vậy.. Mà cái này là chuyện V định nói đó hả? Thật ra thì, còn một chuyện nữa, nhưng chỉ bí thư mới được biết. – Bỗng nghĩ ra được cách đuổi khéo cô bạn kia, tôi nói trôi chảy hẳn lên. Chuyện gì mà quan trọng vậy ta? Nga là bạn thân của Linh đó, với cũng nằm trong BCH, không sao đâu. Chả biết phải làm sao tiếp theo, tôi đánh bài chuồn trước khi ra vẻ mặt nghiêm trọng: Quan trọng thật đó, thôi để bữa sau V nói chứ cũng chưa gấp, V về trước hen. Bỏ lại sự ngạc nhiên của 2 cô bạn, tôi đứng dậy gọi tính tiền rồi đạp xe một mạch không ngoái đầu lại. Thong dong trên con đường nhựa thênh thang dưới cái nắng giữa trưa, tôi chợt cảm thấy việc mình sắp làm sao khó khăn quá thể. Hoàn cảnh của tôi lúc này rất khác so với lúc tôi theo đuổi Trâm hay Minh. Vì Trâm thì tôi học thêm chung, sau này chung tới tận 3 môn nên thành ra cơ hội tiếp cận tương đối dễ, việc đánh giá tính cách, sở thích cũng vì thế mà trở nên thuận lợi. Về Minh, 2 đứa học chung lớp nên không có gì phải bàn. Còn ở đây, Thương vừa khác lớp, lại vừa không chung một môn học thêm nào, sợi dây liên kết lại dài nhằng, bạn của bạn mới tới được mục tiêu, thiệt là khó khăn hết sức.
Chap 42 Chạm vào danh dự của lớp Bấm để xem Sau giờ cơm trưa, tôi lên phòng nằm nghĩ ngợi, tay phải gác lên trán, tôi chợt thấy chiếc nhẫn của Diệp vẫn trong tay mình, chợt nhớ đến nụ cười của em, tôi tự nhiên cảm thấy sảng khoái và thoải mái hẳn lên, suy nghĩ bắt đầu thông thoáng, tôi nhận ra, nếu tôi để cảm xúc của mình lên tiếng, khi đối diện người mà tôi thích, dường như tôi mất đi 80% khả năng giao tiếp linh hoạt vốn có. Chỉ khổ một việc là tôi không làm sao lấy lí trí để áp đảo cái cảm xúc vô cùng có hại kia, vậy nên điều khả dĩ tôi có thể làm là điều chỉnh hoàn cảnh để dựa vào đó điều chỉnh luôn cảm xúc. Đối diện với Diệp, vẫn là một người con gái tuyệt vời nhưng tôi không hề tỏ ra lúng túng, phải chăng tình cảm tôi dành cho Diệp nó khác Thương hoàn toàn nên cảm xúc cũng vì thế mà khác nhau. Thương, đối với cá nhân tôi, là một người con gái thật đặc biệt, em không đơn giản chỉ là một người con gái tuyệt vời mà phải gọi là một tác phẩm nghệ thuật đầy quyến rũ, vấn đề ở đây là tôi phải làm sao cho tác phẩm nghệ thuật này trở nên đơn giản hơn thật nhiều khi đối diện, phân tích. Nghĩ được tới đó rồi càng nghĩ tôi càng nhận ra, bài toán không hề đơn giản như vậy vì tôi vẫn chưa nắm được cách giải. Miên man tới gần 1h30 trưa, tôi dậy vác cặp đi học thêm toán mà trong đầu vẫn không thôi nghĩ ngợi về những kế hoạch dang dở. Và khi tôi càng nghĩ, thì lại càng thấy nó bế tắc. Thôi, tạm thời để đó vậy, dĩ bất biến ứng vạn biến. Hồi đó, giáo viên dạy toán của tôi là cô Bảo Châu, một giáo viên trẻ mới về trường, con gái của cô Hào và thầy Toàn, cũng là hai giáo viên dạy toán cho tôi những năm cấp 2. Một gia đình đầy truyền thống dạy tốt học tốt. Cô Bảo Châu là một trong những người hiếm hoi của trường Hòa Vang năm xưa nhận giải thưởng Huỳnh Thúc Kháng, giải thưởng khuyến học dành cho các học sinh giỏi toàn diện và từng đạt các giải thưởng quốc gia. Cô có cách dạy vô cùng gần gũi với học trò, đi sâu vào hỗ trợ từng mảng kiến thức cho học sinh chưa giỏi và dẫn dắt lên từ từ vững kiến thức căn bản. Vấn đề là tôi cơ bản không thích hợp ở lớp này vì kiến thức cô dạy hầu hết tôi đều đã nằm lòng. Vậy nên trong hầu hết các tiết học, tôi chỉ mất tầm 15ph để hoàn thành tất cả các bài tập mà cô ra, thời gian còn lại tôi hay lân la đi chọc đứa này, trêu đứa nọ. Chiều ngày hôm nay với đầu óc bề bộn những tâm sự, tôi chán chường ngồi đuổi ruồi mặc cho dân tình phía trên đang hí hoáy giải bài tập. Đang vu vơ với vài câu thơ vừa xuất hiện trong đầu, tôi chợt nghe 2 thằng lớp 11/6 trò chuyện: Thằng Công chắc hay nhất trường mình rồi chứ ai nữa. Ta thấy thằng Khánh đánh cũng tốt lắm, 2 thằng solo chắc hên xui. Ngẩn tò te, chuyện gì đây, ở đâu đó lại sắp có vụ choảng nhau à? Càng nghĩ tôi càng tò mò nên lắng tai hơn: Không đâu, hôm trước thằng Công chấp 2 thằng, rồi 3 thằng lớp tao mà vẫn đập tụi nó không ra gì? Ghê nhở - tôi nghĩ thầm trong đầu. Thằng Công nào mà hổ báo cáo chồn 1 mình đập 2, 3 thằng chạy có khói thì ngon rồi. Nghe hết câu chuyện của 2 thằng tôi mới vỡ lẻ tụi nó đang nói về trình độ đánh AOC2 của thằng Công và thằng Khánh nào đó ở lớp 11/7 và 11/1, tụi khối chiều. Những năm 2007 – 2008, internet đã tương đối phổ biến nhưng game online chưa tràn lan và đa dạng như bây giờ, nhiều quán net vẫn đông khách vì các trò chơi offline mạng Lan kiểu như Half-life, Red Alert hay Aoc2 (bản đế chế mũ xanh update của Age of empires). Hồi đó, sau những giờ học căng thẳng, 5 7 thằng bước vào quán net chia team ra phang nhau thật sự là những kỷ niệm không thể nào quên được. Cái cảm giác của lúc đó, cứ tưởng tượng như không còn một điều gì hạnh phúc hơn, thoải mái hơn và không một ai được sung sướng bằng ta.. Vừa đánh, bắn, đuổi, chém giết nhau loạn xạ, hò hét ầm ỉ cả một góc quán, châm chọc, đùa giỡn.. Thật là cả một bầu trời kỷ niệm.. Tôi không giỏi bắn giết cho lắm. Nhưng về mấy trò dàn trận chiến thuật cả trong game lẫn ngoài đời tôi gần như bá đạo. Từ cờ tướng, cờ vây, caro cho đến AOC2, Red Alert.. tôi ít khi gặp phải đối thủ xứng tầm. Vậy mà hai thằng phía sau lưng đang xì xào về 2 thằng học khác buổi nào đó và khẳng định nó bá đạo nhất trường thì chẳng khác gì múa rìu qua ngay trước mắt một thợ cả chân chính là tôi đây. Máu nóng nổi lên, tôi quay lại hất mặt: "Tụi bay cũng biết chơi AOC à?" Thấy tôi quay lại bất ngờ, hơi khựng lại một tí, thằng bên trong, mặt mũi nhìn hiền lành với đôi gọng kính dày trục lên tiếng: "Uhm. Mi cũng chơi hả?" Ta nghe tụi bây vừa nói đứa nào hay nhất trường hả? Tụi khối chiều. Bọn nó đánh ác lắm. Thứ 5 hằng tuần vẫn hay ra Net King để đánh kèo với nhau. – thằng còn lại thật thà chia sẻ. Thứ 5 là ngày cả khối học chung đó hả. Mà tụi bây có chiến với tụi nó chưa? Rồi, thua tan nát. Tụi 11/7 chấp 2 đánh 4 mà tụi ta vẫn thua. Còn thằng Khánh gì đó 11/1? Nó cũng ghê lắm. Mình nó chấp 3 thằng 11/4 đó. Cái gì? 11/4? * * *Uhm 11/4
Chap 43 Chênh vênh Bấm để xem Nghe tới 11/4 bỗng nhiên tôi sôi máu. Không biết đứa ất ơ nào trong lớp làm mất thể diện A4 quá thể. Tuy vậy, vẫn chưa muốn thể hiện gì nhiều, tôi tám với tụi nó vài câu vu vơ rồi quay lên. Sáng mai đến lớp, tôi chạy ngay lên bàn thằng King khi thấy nó vừa để chiếc cặp xuống. Chiều qua tôi đã nghĩ kỹ, chỉ có thằng King mới hay đi chiến với mấy tụi lớp khác vì thằng này là chúa ghiền game, cứ hết giờ học là nó gần như ra net suốt. Chính điều này làm cho nó, từ một thằng có IQ không hề tệ, lúc cô Yến xếp chỗ đầu năm lớp 10, tên nó ngay trước tên tôi, còn bây giờ, nó thuộc vào diện học sinh cá biệt trong lớp, lâu lâu lại trốn tiết, học hành hơi bết, đầu thì cạo trọc lóc. Nó vừa ngồi xuống tôi thăm dò ngay: "Mi biết đánh AOC không King?" Như trúng món tủ, nó chém ngay: "Muốn học hỏi hả bạn?" Nghe nói mi hay đánh với tụi khối chiều à? Uhm. Kiếm team ngang ngang thì đánh kèo trả tiền net hay độ 5 10k cho vui. Bữa nào kéo ta đi xem thử. Muốn học hỏi thì thứ năm tuần này, học xong 2 tiết ra quán King mà xem. Tuần nào chẳng đánh. Mà lớp mình mi hay đi với ai nữa? Thằng Liêm nè, thằng Hoàng nè, mà hai tụi hắn đánh tệ lắm, chơi gì 3 đánh 1 cũng thua. Nghe tới đó tôi vừa đi về chỗ vừa rủa thầm ku Liêm. Thằng Liêm vốn cách nhà tôi không xa, tầm 5ph đi bộ là tới. Những năm tôi học lớp 7, lớp 8, cả con đường gần 3km quanh khu vực chỉ có đúng 2 quán Internet ngay gần nhà tôi. Quán đã ít mà lại còn ngay cạnh nhau nên đứa nào muốn chơi phải lặn lội tới xóm tôi mà kiếm máy. Thằng Liêm là 1 điển hình. Đã bao lần nó đứng sau lưng trầm trồ những pha xử lý, điều quân bén ngót của tôi, đã bao lần nó hỏi tôi chỉ nó làm sao chơi cho nhanh lên tay, vậy mà với trình còi của mình, nó lại cầm uy danh của lớp đi đấu với tụi khác để rồi thua be bét với kiểu 3 vs 1, bách nhục. Để câu chuyện game tới thứ 5 rồi tính tiếp. Tôi về chỗ rảnh tay lật cuốn sổ quản lý chi đoàn ra ngồi đọc, chợt bất ngờ lướt mắt qua 1 thông tin vô cùng hữu ích, số điện thoại của bí thư tất cả các lớp. Lần tay tới lớp 11/10 – Lê Thị Hoài Thương – số điện thoại 0511xxx, cảm giác trong tôi cứ như Columbus tìm ra Châu Mỹ. Vậy mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Số điện thoại ở đây, cơ hội là ở đây, gặp gỡ là ở đây, trao đổi là ở đây và.. kế hoạch sẽ bắt đầu từ đây. Vẫn đang phê pha với những gì vừa tìm thấy thì bỗng ở phía trên, thằng Hà ngồi ngay cửa lớp réo tên tôi inh ỏi: "Bí thuuuuu, có người tìm kia." Đứng dậy bước ra ngoài cửa, tôi gặp bé Linh đang đợi tôi ở đó. Hôm qua V định nói gì vậy, giờ có mình Linh thôi nè? À, chuyện dài lắm.. Ông định nói chuyện gì chứ không phải chuyện đoàn đúng không? – Linh tinh ý ngắt lời. * * * Thật ra thì, chuyện này liên quan đến.. bí thư lớp 11/10. - Tôi nói mà cố làm sao nói tránh trực tiếp gọi thẳng tên Thương ra. Bí thư 11/10, bé Thương hả? Nó làm sao? Sắp vô tiết rồi, giờ về gặp Linh ở quán nước hôm qua được không? Liếc nhìn đồng hồ, Linh đáp: "Ông cứ úp úp mở mở, tui ghét lắm đó nghen. Lát về gặp." "Nhớ là 1 mình thôi đó." Tôi nói với theo tà áo dài trắng vừa quay lưng. Bước vào lớp với tâm trạng hân hoan khi tin vui liên tục ập đến, vô tình lướt mắt qua bàn Diệp đang ngồi, hình như, trong 1 tích tắc, tôi vừa chạm phải một ánh nhìn sắc lẹm, định thần quan sát lại, vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt lung linh tỏa nắng đó, Diệp nói khi tôi vừa ngồi vào chỗ: V quên trả nhẫn cho Diệp nghen. À, hôm qua có việc, vội quá V quên mất. Vội đi gặp ai hả V? Không hiểu sao tự nhiên tôi rùng mình. "V gặp bé Linh bên A8. Việc đoàn nhiều quá nên gặp trao đổi thêm." Cần Diệp giúp gì thì cứ nói nghen, thấy V giờ giải lao hết chạy qua lớp này lại chạy qua lớp nọ, nhìn thấy thương ghê. Vẫn kiểu quyến rũ chết người đó, gần gũi và thân thiện, quan tâm nhẹ nhàng mà sâu sắc. Nếu không có sự xuất hiện của ai kia thì có lẽ, bây giờ tôi đã đổ hẳn về một bên rồi. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình, đổ về 1 bên, không đổ, đổ về bên khác.. vậy hóa ra tôi đang chênh vênh ư?
Chap 44 Cơn mưa thanh xuân Bấm để xem Trưa hôm đó, trống đánh hết tiết cuối, tôi lục tục vơ vội sách vở vào cặp rồi ra quán nước hôm qua. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì bé Linh tới. Không dài dòng, Linh hỏi luôn: Chuyện gì vậy, ông làm tôi tò mò quá? Gọi xong 2 ly nước, tôi ậm ừ: Thì chuyện về Thương đó Linh. Thương sao? Ông cũng định tán tỉnh Thương à? Tôi giật thót và cũng suy nghĩ thật nhanh. Trước sau gì chả phải nói ra điều này, đi quanh đi co chi bằng bỏ qua kính thưa các kiểu mà vô luôn hội nghị. Chỉ có điều chữ "cũng định tán" ở đây có nghĩa gì ta? Nghĩ tới đó tôi mới hỏi lại bâng qươ: Cũng định tán là sao ta? Thì bé Thương từ năm lớp 10 tới giờ nhiều đứa tán tỉnh lắm. Ông cũng vậy thì thêm một người nữa chứ sao? Nghe Linh nói tôi hơi chột dạ. Thị trường này cạnh tranh khốc liệt quá? Nhưng nghĩ lại về bản thân rồi tự đánh giá, đặc biệt lại đang là bí thư của lớp tuyển, tôi tỏ ra tự tin: Mà nói vậy chắc Thương chưa.. yêu ai đâu nhỉ? Hắn khó tính lắm, từ hồi còn học lớp 8 lớp 9 đã nhiều đứa bị cho de rồi. Năm ngoái lớp 10 có anh Vũ gì đó trên mình 1 lớp, đẹp trai như thần tượng, học giỏi lắm mà cũng chẳng làm hắn rung rinh tí nào. Nói đến đây tự nhiên Linh chăm chú quan sát tôi một lúc rồi tiếp tục: Nhưng ông thì tui thấy cũng có khả năng đó, giống giống kiểu người hắn thích. Biết đâu được. Vừa nói Linh vừa khúc khích cười. Quan sát sự tinh ý của Linh tôi tỏ vẻ thật thà: Ừ thì.. V đúng là có cảm tình với Thương thật.. Nghe nói Linh là bạn thân của Thương nên V định hỏi vài điều.. Nhưng mà, Linh đừng nói lại với Thương nghen. Cái đó thì chưa biết à.. Hihi. Chiều mai đi, chiều mai V mời Linh với bé Nga nữa ra quán bánh kẹp sau trường nha. Tui đùa đó ông, chiều mai tui bận rồi. Mà mốt thì được. Hehe Vậy là xong. Tưởng gì chứ vài cái bánh với tôi thật quá dễ. Những năm tháng cấp 3, tiền bạc đối với tôi chưa bao giờ là vấn đề. Thật ra tôi cũng chẳng giàu có gì mấy, chỉ là mỗi ngày được 20k tiền ăn sáng và mỗi tuần được 50k tiền tiêu vặt. Ăn sáng thì một tô bún chả cá hay mì quảng tốn 10k, còn lại ăn xôi với bánh mì cũng chỉ 5k là cùng, thành ra mỗi tuần tôi dư ra cũng được hơn trăm. Cứ để đó khi nào cần lại dùng, ví như lúc này đây. Mỉm cười với những thành tựu có thể gọi là bước đầu, tôi nhấn nhẹ bàn đạp mà nghe lòng thảnh thơi vô cùng. Nếu thanh xuân như ai đó nói thật sự là một cơn mưa rào, thì những cơn gió đang mơn man xung quanh tôi đây có lẽ đang bắt đầu báo hiệu cho trận mưa đó. Về đến nhà, lật giở từng trang cuốn quản lý chi đoàn, tôi cứ băn khoăn không biết có nên gọi cho Thương để "tâm sự" chút gì đó không thì nghe tiếng mẹ tôi gọi "có điện thoại nè con". Lật đật chạy tới giữ máy, không hiểu sao cảm giác hồi hộp bỗng bám lấy từng mạch máu và siết chặt nó làm tim tôi đập mạnh hơn. Tôi khẽ giọng "alo.." * * * Thương đây. – Thoáng đôi chút ngập ngừng đầu dây bên kia bắt đầu lên tiếng – Kế hoạch đoàn của lớp Thương thế nào V nói Thương nghe với. Khi sáng định qua lớp V mà thấy V với Linh đang nói chuyện nên Thương về.. Và nó, thằng V của ngày xưa lại thình lình nhảy ra: À, Ờ, cũng không có gì, quỹ đoàn với công trình thanh niên.. Ờ.. cũng đơn giản thôi. Mai.. mai lên V nói nha. Nếu ngắn gọn thì V nói qua đây cũng được mà. Thương nghe Linh nói mới đầu năm nên cũng chưa có gì nhiều. À, thì.. V có ghi hết ra ở một mảnh giấy rồi. Mai V gửi Thương nhé. V ăn trưa đã. Vậy nha. Nếu vậy thì mai V gửi bé Linh giúp Thương nha. À.. Uhm. Đợi đầu dây kia cúp máy tôi mới dần tìm lại chính mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Mình chưa kịp alo cho ai kia thì ai kia đã alo cho mình. Chuyện đoàn đội tính ra có gấp gáp gì đâu mà phải alo ta? Hay là..
Chap 45 "Gửi Thương" Bấm để xem Tôi lan man suy nghĩ về cú điện thoại "định mệnh" kia. Tại sao Thương lại có số điện thoại nhà mình? Thương có sổ quản lý chi đoàn đâu? Mà mình nữa. Có gặp mặt, có đối diện đâu. Chỉ là 1 cuộc điện thoại đã líu lưới như vậy rồi thì kế hoạch với phương án cái gì nữa. Tư lự được vài phút, tôi ngủ luôn lúc nào chả hay. Chiều hôm đó, 1h30 tôi lại vác cặp đi học toán. Hôm nay tôi cố tình chọn bàn cuối bên cạnh 2 thằng A6 kia. Vì nhà gần nên lúc nào tôi đến lớp cũng gần như không thiếu một ai. 2 thằng nó thấy tôi tới tỏ ý muốn ngồi cuối thì vội vàng lấy cặp dịch vào bên trong. Vừa ngồi xuống tôi hỏi ngay: Bài tập cô ra tụi bay làm hết chưa? Tao chưa làm bài nào luôn. Thằng trong cùng lên tiếng. Tao làm hết rồi mà chưa biết đúng sai. Đây nè, tụi bay chép đi chứ lát cô kiểm tra. Tôi vừa nói vừa chìa cuốn tập ra trước mặt tụi nó. Học được nửa buổi, bài tập cũng chả có gì mới. Tôi lại kiếm chủ đề: Mai thứ 5, tụi bay có ra net King chơi không? Có chứ. Có máy thì chơi, không có thì xem thằng Công hay thằng Khánh đánh học hỏi. Nghe tới đây tôi bỗng nhiên chột dạ. Thế gian lắm người tài. Núi cao còn có núi cao hơn. Có khi nào trước giờ mình là ếch ngồi đáy giếng chăng. Trầm ngâm một lúc tôi hỏi tiếp: Vậy thằng Khánh với thằng Công có khi nào solo với nhau chưa? Chưa. Vì 2 tụi nó hay gặp mấy đứa lớp khác rủ đánh độ kèo nên xong kèo là về. Chưa thấy tụi nó có thời gian rủ nhau ra bem bao giờ. Hay vậy? Trình cao thì phải tìm đối thủ chứ cứ nhè mấy đứa nhỏ mần thịt hoài là sao? Uhm.. Có khi mai tụi ta nói tụi nó solo thử mở mang tầm mắt. Tụi bay kích vô. Nói là tìm nhà vô địch. Vậy tụi nó mới máu. Mà mi có biết chơi không mà hỏi hoài vậy? À, ta hả? Cũng có biết chút chút. Vậy mai ra quán đi, solo với tụi ta. Ừ, mai ta ra đó! Mai ta ra để coi thử "chút chút" của ta có là cái nghĩa địa gì trong đám "quần hồ" kia không. Tối hôm đó về tôi cẩn thận viết hết kế hoạch đoàn của lớp 11/10 ra một tờ giấy nhỏ bỏ cặp. Suy tới nghĩ lui tôi lại viết thêm 2 chữ bên dưới "Gửi Thương" kiểu như thư tình vậy. Bước đầu cứ thong thả như vậy đi, sẽ có nhiều ích lợi về sau. Ông bà nói rồi, dục tốc bất đạt. Và tôi cũng đã nếm trải rồi. Minh đến với tôi thật nhanh và ra đi cũng nhanh như một đêm tháng năm vậy. Mà nếu vậy thì mối tình tôi và Trâm suốt 2 năm cấp hai sẽ giải thích như thế nào?
Chap 46 Chiếc Nhẫn và Cây Bút Bấm để xem Có người nói nếu bạn nghĩ về ai đó thật nhiều thì người kia sẽ mơ thấy bạn. Tối qua tôi mơ thấy Trâm ngồi trước tôi trong lớp học anh. Nụ cười tươi như hoa 10 giờ nở muộn, đôi mắt long lanh như muốn gửi gắm một thông điệp gì đó. Tôi với tay tới tặng Trâm một đóa hồng, bỗng có một bàn tay ngăn lại. Đó là Ly. Ly giật lấy bông hồng và nói "có xứng đáng không V" "Cô ta không xứng đáng" "V đừng như vậy".. Sáng hôm sau đang thong dong trên đường đến trường, tôi chợt thấy chiếc đờ-mi màu hồng phía trước. Áo khoát hồng quen thuộc, tôi nhận ra người con gái trong giấc mơ của tôi hôm qua. Cố tình đi chậm để khỏi sóng bước nhưng khoảng cách cứ gần hơn. Hình như Trâm cũng đang đi thật chậm để đợi ai đó. Gần tới Trâm tôi đành buông lời chào: Học khác buổi nên khó gặp quá Trâm nhỉ? Bữa nay thứ 5 nên mới có dịp diện kiến dung nhan. Hihi Đợi V nãy giờ mà V đạp chậm kinh khủng luôn. Tôi bất ngờ: Ủa, sao Trâm đợi V làm gì? Lát học ra đi ăn chè với Trâm đi. Lát hả. Oài, khó rồi. Lát học ra V có tí việc mất rồi. Việc gì vậy V? Bữa nay làm bí thư nên bận quá phải không? À, không hẳn. Tại lát nữa mấy đứa lớp V có độ kèo gì đó ở Net King với mấy đứa khối chiều nên V qua coi thử. Có thằng Khánh lớp Trâm nữa đó. Thằng Khánh hả. Vậy lát Trâm cũng qua xem nữa. Lát V đợi Trâm với! "Đợi Trâm với"? Tôi khó xử với câu cảm thán có đôi chút tha thiết này: Uhm.. Vậy lát nữa V đợi Trâm ở Ngã Tư nghen. V đợi Trâm ở bãi xe đi. Lấy xe xong mình đi luôn. Tôi tư lự, đợi ở bãi xe, đứa ất ơ nào mà thấy nói lại đồn ầm lên mình với Trâm 1 cặp thì khổ. Nếu điều này xảy ra thật, con đường tình cảm với bí thư 11/10 đã dài nay sẽ dài hơn biết bao nhiêu nữa. Nhưng biết từ chối thế nào bây giờ? Thôi chắc không đứa nào biết đâu. Tin vậy đi. Vậy cũng được. Nhớ nhanh nhanh Trâm nhé. OK V. Hihi Trâm nhoẻn miệng cười rồi đi thẳng. Tôi lấy cớ là chưa ăn sáng nên rẻ qua quán bún gần trường. Nếu cứ như vậy theo Trâm vào bãi xe, mấy đứa sẽ lại đồn cho xem. Những năm tháng cuối cấp 2 và cấp 3 của tôi là những năm tháng tên tôi gần như luôn xuất hiện trong các bữa bánh kẹp, tráng tương hay nước mía, chè đậu gần trường. Tôi cũng chẳng biết nhắc đến tôi có gì thú vị mà mỗi khi tôi làm gì đó hay tiếp xúc hơi nhiều với một cô bạn gái nào đó là y như rằng các kênh thông tấn xã vỉa hè sẽ đưa lên trang nhất. Thật ra tôi vốn không ngại điều này. Nhưng lắm lúc những lời nói gió bay đó lại tai bay vạ gió vô cùng, hoặc có những tác động xấu đến các kế hoạch tôi đang lên như tán tỉnh Thương là một ví dụ, vì thế hạn chế được chút nào là tôi hạn chế chút đó. Chuyện của Ngân, của Minh làm tôi rút ra được kinh nghiệm xương máu này. Vừa vào lớp tôi tọt lên chỗ thằng Liêm ngay: Lát làm vài game chứ bạn? Game gì mi? Thằng Liêm tỏ vẻ ngơ ngác. Thì đế chế đó. Nghe nói mi hay đánh với tụi khối chiều. À. Thua hoài mi ơi. Mi chơi sao không rủ ta chơi cùng cho vui. Thấy mi cứ việc đoàn đội riết, thứ năm nào cũng đi họp nên ta ngại rủ. Chứ có mi thì sợ gì đứa nào nữa? Mắt thằng Liêm sáng rỡ lên khi nghe tôi đề nghị đi theo. Chuyện nhỏ bạn ơi. Để mình sắp xếp. Lát gặp tại quán. Về chỗ ngồi, Diệp chìa ra chiếc nhẫn kèm theo 1 cây bút trước mặt tôi: Diệp tặng V cây bút nè. Ủa. Sao tự nhiên tặng V á? Thấy V 2 tuần nay bận quá, ra chơi cũng không ngồi trong lớp nghỉ ngơi được xíu nào, Diệp không giúp gì được nên tặng V cây bút để cảm thấy thoải mái hơn. Hihi. Đeo chiếc nhẫn vào tay và nhận lấy cây bút, lòng tôi chợt dâng lên mội nỗi niềm tha thiết như tiếng trống trường ngoài kia. Từng hồi trống cứ giục giã bao toán học sinh nhanh chân vào lớp, còn trong tim tôi, từng hồi tim đập thổn thức tha thiết trong lồng ngực mang đến một cảm xúc nhẹ nhàng, trìu mến, đáng yêu vô bờ..
Chap 47 Magic_designer – Nhà thiết kế ma thuật Bấm để xem Hết tiết đầu. Tôi chạy qua lớp 11/8 đưa Linh tờ giấy kế hoạch đoàn của lớp 11/10 và 1 tờ giấy hẹn chiều mai ở quán bánh kẹp sau trường như đã hứa. Trước bao ánh mắt ngỡ ngàng và thăm dò của nhiều đứa trong lớp, Linh vẫn tự nhiên nhận rồi đi vô mà không chút ngại ngùng. Có bản lĩnh đó cô bạn, cố giúp tôi nhé! Hết tiết 2, ra về, tôi đợi Trâm ở bãi xe như đã hẹn. Tầm 30s sau Trâm đạp xe tới "đi thôi V". Hai đứa đạp song song trên con đường đầy cát vàng và nắng. Bên trên những tán me, từng khóm, từng khóm hoa vàng nở xòe ra được ánh mặt trời tô thêm màu nắng làm chúng trở nên vô cùng rực rỡ. Dù muốn dù không, cảm giác đi bên một cô bạn gái xinh tươi với tà áo dài trắng tha thướt luôn là một cảm giác nhẹ nhàng và thư thả, thanh thoát và thoải mái đến vô ngần. Từ trường tôi tới Net King chỉ tầm 800m nên đi xe khoảng 5ph là đến nơi. Quán net này tôi có biết nhưng vào thì lại chưa bao giờ, chỉ là đi ngang trong những buổi học thêm hay ăn uống chút bánh canh, mì quảng gì đó. Bây giờ có dịp vào mới thấy được không gian rộng lớn bên trong. Dàn máy tầm 30 con được bố trí 2 bên. Ở giữa có không gian tầm 2m để ra vô hoặc mấy đứa chưa có máy lấy ghế ngồi chờ. Ngoài hiên có sân để xe đạp khá rộng nhưng nếu vào giờ cao điểm như lúc này, xe được dắt thẳng vào nhà và đặt giữa nhà luôn. Tôi dựng xe đó rồi quay qua dắt giúp Trâm chiếc đờ-mi. Quay lại quan sát, không còn một chỗ ngồi. Tôi tiu nghỉu tìm thằng Liêm. Lại đây nè V. Thằng Liêm í ới gọi. Ngồi đây nè, ta để dành máy ni cho mi đó. Thì ra nó tới sớm hơn cả và chiếm luôn 2 máy để xí cho tôi một chỗ. Tôi vội gọi Trâm đi lại và nói: Trâm ngồi máy này đi. Thôi V ngồi đi, Trâm không biết chơi game. Cần gì chơi game cobe_muathu. Yahoo hay nghe nhạc cũng được mà. V đâu có chơi, V tới đây xem thôi. Nghe tôi nói, Trâm hơi ngại ngùng vén cặp ra và ngồi vào máy trong sự ngỡ ngàng của ku Liêm. Mi chơi đi, ta ngồi sau cho, ta chưa chơi. Mi không vô thì ta lại ăn hành à? Chia team đều ra chứ lệch team chi cho ăn hành. 1 chấp 3 rồi còn chia kiểu chi nữa? 3 đánh 1 mà không win? Thì đó, trước giờ toàn thua. Cũng 3 trận rồi. Ta quân sư, mi vô game đi. Không biết set kèo khi nào mà trận đầu này thằng Liêm, King với thằng nào đó A6 đánh với thằng Khánh bên 11/1. Tôi chăm chút quan sát kinh tế của 4 nước. Thằng Khánh có vẻ làm rất bài bản, vọt lên hơn hẳn với 3 thằng đồng minh còn lại. Bên này thì thằng Liêm chơi có vẻ trội nhất khi kinh tế xếp thứ 2, thằng King cũng theo sau sát nút, còn thằng kia thì hơi lẹt đẹt. "Độ từng trận hay 3 trận mới tính?" tôi hỏi ku Liêm. Từng trận mi. Win thì thôi, thua trả tiền giờ. Vậy mi đừng mở đường nhà mi nữa, đem ngựa mở nhà nó đi. Mới thấy 6 cừu mà. 6 được rồi, qua nhà nó đi. Làm chi? Thằng Liêm vừa hỏi vừa làm theo. Tìm bãi vàng và đá nhà nó cho ta. Rồi, rồi, không ra dân nữa, để kích đời, đem 3 thằng làm đá, 4 thằng qua thẳng nhà nó. Mi cắm trụ ở bãi gỗ trước, rào bãi đá bãi vàng lại. Nó vác dân ra đánh kìa. Nó gà chat mà. Dân nó tập trung đuổi theo 1 thằng của mi thôi. Cho thằng đó chạy, còn lại đập. Nó quay lại kìa. Cho thằng bị đuổi chạy, còn lại đập. Mịa, chết hết rồi. Mi điều như cc. Mà đừng lo, nó nát rồi, cho dân qua tiếp dựng trụ lên cho nó khỏi làm kinh tế. Rồi, nát bét luôn. Hết dân, hết kinh tế. Ok rồi, mi nhìn kinh tế thằng King lên số 1 rồi kìa. Yeah. Win rồi. Hay ghê bay. 3 đánh 1 thì 1 thằng ôm bom xông vào cho 2 thằng làm kinh tế chớ. Cứ ru rú thì nó giết từng thằng thôi. Nó rủ làm lại kìa. Cứ chiến thuật như vậy, vô game đi. Mi đánh y như trận trước nghe. Ta qua chỉ thằng King. Win game thứ 2, rồi game thứ 3. Thằng Liêm khều tôi lại: Haha, hết gáy nhé Khánh nổ. Nó nói không chấp 3 nữa, đòi solo 50k kìa. Bảo lựa thằng hay nhất ra đánh, nó chấp 3 vil. Mi nói lại đi, khỏi chấp vil, độ luôn 100k. Thằng Liêm nghe tôi nói thì hí hửng lắm, đánh máy roèn roẹt. Nó nói chơi luôn kìa mi. Mi đứng dậy ra ngồi sau, để ta! Đầu tiên tôi cứ tưởng tụi này thế nào. Hóa ra cũng gà con búa gỗ, tôi tự tin kéo thằng Liêm ra ngồi vào máy. Vô phần đổi tên, tôi nhẹ nhàng bấm Rename rồi ghi dòng chữ MAGIC_DESIGNER – nhà thiết kế ảo thuật và bấm join. Nick name của đối thủ khá ngạo nghễ: Máu_Lạnh. Vô đi bạn, nhanh đi, rồi tao cho máu mày nóng lên hòn họt luôn chứ ở đó mà lạnh. "Kèo hay nè tụi bay ơi. Máu_Lạnh vs Magic_Designer độ 100k tiền mặt." Thằng nào đó hét lên đong đỏng phía sau. Tụi trong quán nghe vậy thì xúm lại xem mặt mũi của quả nick lần đầu xuất hiện trong giang hồ. Tôi đội mũ đen kéo xuống một chút cố tình không để tụi nó nhìn rõ. Trâm ngồi bên cạnh kéo tay áo tôi "Được không vậy V, Trâm nghe nói thằng Khánh đánh hay lắm đó." V đang suy nghĩ có nên chấp nó gì không thôi Trâm ơi. Dòng chữ màu vàng hiện lên báo hiệu sắp vô game kèm với con số 11 – con số của âm thanh cười cợt nhả trong game vang lên liên hồi. Tôi cười mỉm và bắt đầu nhích chuột. 5ph trôi qua, kinh tế tôi nhảy vọt hơn đối thủ một đoạn. Nhận thấy trận chiến quá không cân sức, tôi chơi ngông up đời sớm và build ngựa đời hai. Bình thường ở đời một, ngựa solo không ăn thua với dân. Nhưng up lên đời hai, nếu up đầy đủ giáp kiếm và dưới tay của một cao thủ, 3 ngựa có thể quần nát nhà đối phương. Tiếc cho thằng Khánh khi một chuỗi ngày dài nó bón hành cho tụi nhỏ cứ nghĩ ta đây không đối thủ. Tôi xộc 5 ngựa vào nhà chém dân ngả như rạ mà không chết 1 em nào. Ở phút thứ 16, nó buồn bã bấm f10 enter. Cả quán net lặng như tờ. 1 tay hàng ất ơ nào đó với biệt danh Magic_Designer đến từ lớp 11/4 đã nhẹ nhàng hạ cái tên lâu nay đứng trên đỉnh cao của làng game chiến thuật trường Hòa Vang chỉ hơn 3 nốt nhạc có chút xíu. Cả quán bắt đầu xì xào. Tôi gọi Trâm đứng dậy ra về và nói qua bên kia "trả tiền net cho tụi tao là được rồi, 100k gì đó nếu bữa sau đánh thua nữa thì tính."
Chap 48 Hiểu nhầm tai hại Bấm để xem Ông bà ta vốn nói "tiếng lành đồn xa", "hữu xạ" thì "tự nhiên hương". Và hôm qua, trong một ngày, có lẽ là kém may mắn của thằng Khánh, nó đã vô tình làm bàn đạp cho tên tuổi của "kẻ bí ẩn" là tôi đây trở nên không còn tí gì bí ẩn nữa. Magicdesigner là ai, kẻ đội mũ đen ngầu lòi lại kéo theo cô bé dễ thương của lớp 11/1 là ai.. Trong hàng chục kẻ vẫn đang tự hỏi câu hỏi đó ngoài kia đều biết rằng, bản chất của vấn đề sẽ được sáng tỏ khi quay lại hỏi trực tiếp thằng Liêm, đứa đã cho tôi mượn máy. Và thằng Liêm, trong một sáng thăng hoa về cảm xúc khi lần đầu nếm mùi chiến thắng sau một thời gian dài làm kẻ bại tướng đã không dấu diếm bất kỳ chi tiết nào. Nó là V, bí thư lớp ta. Nếu nó chỉ nói như vậy thì thực ra cũng chẳng có gì đáng trách. Cái đáng trách ở đây là trong một giây cao hứng khi thấy cô bạn gái đi bên cạnh tôi khá gì và này nọ, nó phang luôn "con bé đi sau là người yêu nó." Hôm sau, khi vừa bước chân qua cổng trường tôi chợt thấy có một bầu không khí gì đó rất khác. Dường như rất nhiều cặp mắt đang đổ dồn vào tôi. Những lời xì xầm, bàn tán, tôi nghe không rõ nhưng chắc chắn, nó cũng hướng đến kẻ mà những ánh nhìn kia đang hướng về. Đặt cặp vào chỗ ngồi tôi phóng ngay lên chỗ thằng Liêm: Sao bạn, thấy thoải mái hơn chưa? Haha. Game là để giải trí. Nhưng muốn nó thật sự mang tính giải trí, mình phải là người chiến thắng! Hôm qua lúc mi về, tụi còn lại bu vô hỏi ta tùm lum. Cảm giác phê lòi. Haha Ờ, tụi nó hỏi gì? Tụi nó hỏi mi là đứa nào, sao xưa giờ không thấy xuất hiện. Nó còn hỏi sao mi lại đi với bé Trâm gì gì đó của lớp 11/1. Bỗng chột dạ - tôi hấp tấp: Rồi mi trả lời thế nào? Thì ta nói mi là bí thư lớp mình. Nhà có máy riêng nên ít ra quán chứ sao. Không, câu cuối cùng mi trả lời thế nào? Thì.. thì ta thấy con bé đó cũng dễ thương, ta nói đại nó là người yêu mi, hehe, sướng nha. Ôi đệch, sướng con khỉ. Mi giết ta rồi. Nói đoạn, tôi đứng dậy bỏ về chỗ ngồi mặc cho thằng Liêm há hốc miệng không hiểu điều gì đang xảy ra. Ông tướng ơi là ông tướng. Ông giết con rồi. Cái kế hoạch cưa cẩm vẫn chưa được khơi mào mới chỉ nằm trong trứng nước có lẽ bị ông bóp vỡ nát rồi. Kẻ đã có người yêu thì làm sao mà đi kiếm người yêu được nữa. Như vậy khác nào tên Sở Khanh trọng Truyện Kiều. Và kẻ chưa hề có người yêu bị người khác hiểu nhầm là có thì còn đau khổ hơn. Như Điệp trong chuyện tình cùng nàng Lan vậy. Mình tới để giúp bạn chứ đâu có yêu cầu bạn phải thả tim cho mình.. Suy nghĩ đang miên man, thằng Thành vừa bước vào lớp đã nổ phát súng đầu tiên như củng cố thêm cái lo âu của tôi thực sự đáng lo như thế nào: Mi quay lại với bé Trâm à? Lắc đầu ngao ngán, tôi chẳng buồn trả lời mà hỏi lại: Mi nghe ai nói? Bé Ly, cháu ta. Nó học lớp 11/1. (thằng Thành là con thứ 7 trong nhà nên mặc dù nó nhỏ tuổi nhưng đã có vài đứa gọi nó là cậu hay chú, bé Ly là 1 điển hình dù 2 đứa bằng tuổi nhau) Rồi mi nghĩ sao? Mi tự giết mi rồi chứ sao? Trường mình, và đặc biệt là mi, rồi cả trường sẽ biết.. Rồi, bé Thương sẽ biết. Bé Diệp nữa, hắn cũng sẽ biết. Rồi mi định thế nào? Ta nghĩ nãy giờ. Thật sự mà nói, điều này cũng không hoàn toàn là bất lợi. Cứ để nguyên như thế vài bữa xem sao. Uhm. Trong lúc "để nguyên vài bữa" thì mình làm gì? Ra sân đá cầu. Giờ ra chơi hôm đó tôi lên thư viện của trường, điều xưa nay hiếm. Đi dọc các ngăn sách đầy ắp, tôi dừng lại ở kệ truyện dài của Nguyễn Nhật Ánh. Với tay lấy 1 cuốn sách mà tôi thấy có cái tên khá thú vị "cô gái đến từ hôm qua". Truyện của bác Ánh tôi vốn đọc gần hết bộ kính vạn hoa, rồi một cơ số những truyện ngắn khác như bong bóng lên trời, đi qua hoa cúc, hạ đỏ, mắt biếc.. nhưng tôi lại chưa đọc cuốn này. Thật sự mục đích chính của tôi vốn không phải tới đây để mượn sách, à, mà đúng là tôi đến đây để mượn sách thật nhưng mượn sách không phải để tôi đọc mà là cho ai kia. Vừa khéo lại thấy cuốn mà tôi chưa đọc nên tôi mượn luôn.
Chap 49 Kế hoạch đầu tiên Bấm để xem Nói ra có lẽ cũng hơi dư thừa. Nhưng chắc các bạn cũng biết, lứa 9x đời đầu trở về trước, có điện thoại di động hay internet tại nhà là điều hơi xa xỉ. Vì vậy, việc liên lạc với nhau vào thời điểm đó đa phần vẫn là thư từ qua lại. Việc viết một lá thư gửi đến ai đó vốn đã khó lắm lắm rồi. Vì để thực hiện điều này bạn cần phải có một trình độ viết văn khá bá. Bên cạnh đó, bạn phải tìm được cho mình một "con chim xanh" thật gần gũi để tiện bề thông tin. Tôi đánh giá khá rỏ tình hình lúc đó. "Con chim xanh" – tôi đã có Linh đảm nhận. Thật không thể tuyệt vời hơn. Trình độ viết văn – tôi vốn ham đọc sách nên trình độ văn chương tạm ổn. Nhưng rút kinh nghiệm sâu sắc từ "lá thư đầu tiên" gửi Trâm bị cô Ngọc phát hiện, tôi phải làm một điều gì đó thật khác. Cụ thể là không để lá thư đó lộ ra ngoài. Vậy nên tôi mượn sách cho ai kia để đảm bảo điều này. Lá thư sẽ được kẹp trong sách nhằm hướng tới việc khi nhờ Linh gửi cho ai kia, dù có hời hợt đến đâu vẫn không để đứa khác thấy. Và cuốn "Cô gái đến từ hôm qua" là cuốn đầu tiên giúp tôi thực hiện "phi vụ" này. Như đã hứa, chiều hôm đó tôi mời Linh và Nga đi ăn ở quán bánh kẹp sau lưng trường. Địa điểm này bây giờ không còn nữa vì đã chuyển đi nơi khác nhưng vào thời điểm đó, đây là quán duy nhất xung quanh trường tôi, hơn nữa, lại rất ngon nên hầu như mọi học sinh của trường đều chọn làm điểm hẹn cho những việc riêng hoặc chỉ đơn giản là đi ăn hàng cho thỏa sở thích. Tôi hẹn Linh ở đó lúc đầu cũng khá ngại. Vì sợ nhiều đứa sẽ đồn đoán tôi và Linh thế này thế nọ. Nhưng có thêm Nga nữa, vậy nên tôi cũng bớt lo phần nào. Chiều hôm đó, tôi cố tình tới sớm một tí để có thêm thời gian cân nhắc về kế hoạch sắp đến. Lúc sau Linh và Nga đi trên chiếc xe đạp điện xanh dương cũng tới. Bật chân chống xong, thấy tôi vẫy tay, Linh đến ngồi và cũng chẳng ngại ngần vô thẳng luôn câu chuyện: Nga là bạn thân của Linh nên V cứ thoải mái nha. Tôi hiểu luôn. Đơn giản là trong kế hoạch này, Linh biết thì Nga cũng biết. Vậy nên tôi không ngại ngùng gì cho lắm vì sắp tới, tôi hướng đến cả trường sẽ biết điều này. Tôi thong thả: Hai bạn ăn gì cứ gọi đi, còn sớm mà, 5h mới học thêm. Gọi đâu đó vài món xong, tôi chìa cho Linh 2 tập của cuốn "cô gái đến từ hôm qua" : Cũng không có gì, nghe Linh nói Thương cũng thích đọc truyện nên V gửi Thương cuốn này, của Nguyễn Nhật Ánh, hay lắm, Linh gửi Thương giúp V nha. Ông cũng tâm lý ghê ha. Tưởng ông nhờ vả gì, cho mượn truyện thì chuyện nhỏ mà. Ấy, tôi nhỏ giọng, Linh đưa tận tay giúp V xíu. Vì bên trong còn có vài dòng V gửi nữa. À À, hiểu rồi. Hihi, lát nữa Linh gặp Thương nè, gửi luôn ha. Nếu vậy thì càng tốt. Cố gắng giúp V nha. V sẽ hậu tạ. Ông yên tâm! Ngồi nói chuyện vu vơ, một suy nghĩ thoáng đi qua trong đầu, tôi hỏi tiếp: Mà lâu nay có ai nhờ Linh kiểu như vậy chưa? Như nhớ lại, Linh im lặng một chút rồi trả lời "Cũng có, nhưng cho mượn truyện như ông thì chưa. Mà cuốn này có hay không?" Hay lắm. V đọc nhiều truyện của bác Ánh rồi nhưng nếu xét ra, cuốn này hay nhất. Linh gửi Thương đọc xong cũng nên đọc đi, hay thật đó. Uhm. Vậy Linh đọc trước rồi gửi Thương nha. * * * À.. Cái này.. cái này thì cũng được nhưng Linh.. Ông yên tâm, tôi không đọc thư ông gửi Thương đâu. Hihi Chỉ là vài dòng làm quen thôi chứ cũng không có gì đâu. Nếu sau này được viết thư tình gửi đi thì tốt. Như cởi bỏ được gánh nặng, tôi cười tươi, ngồi tám chuyện đoàn đội, học thêm học bớt với Linh và Nga tí nữa rồi gọi tính tiền và lấy xe qua lớp học Hóa. Lớp học Hóa cô Bích Sơn nằm trong một con hẻm nhỏ gần trường. Cô Bích Sơn dạy Hóa "có lẽ" rất giỏi. Tôi cho là như vậy vì học trò bọn tôi theo học cô rất đông. Tôi thật ra cũng chả muốn học thêm môn này làm gì vì Hóa là môn tôi bị ám ảnh từ những năm lớp 8. Ám ảnh về cả mối tình dở dang lẫn ám ảnh về những dung dịch, dung môi, Bazơ, Axit.. Nhưng chị tôi một mực bắt tôi phải học cô vì cô dạy những kiến thức rất căn bản, có thể lấy lại được phần nào những gì tôi rơi rớt trong mấy năm qua bỏ bê môn này. Vậy nên tôi cũng bấm bụng đăng ký. Đây là buổi học đầu tiên. Tôi đến sớm hơn 15ph nên mới chỉ có lác đác vài đứa còn mặc động phục, đang ăn nhanh ổ bánh mì dang dở. Có lẽ học chính khóa xong ghé qua học thêm luôn nên không kịp thay đồ. Nhìn ổ bánh mì trên tay tôi đánh giá, có lẽ học Hóa xong sẽ học thêm một môn nữa tới tận tối mới về, vậy nên ăn để lót dạ. Cũng đúng thôi, chạy đua để năm sau nước rút vô Đại Học mà. Bước đến bàn cuối, đặt cặp xuống, tôi lấy cuốn sổ tay chi đoàn ra xem xét có tiếp nhận được thêm thông tin gì mới trong cuốn sổ quý báu này không. Đang loay hoay thì có đứa vô chỗ ngồi của tôi và đặt cặp xuống. Tôi nhận ra ngay, thằng này là thằng Vũ, học lớp 11/6 bên cạnh, vậy nên tôi chào hỏi làm quen: Học ở đây lâu chưa mi? Như nhận ra tôi từ trước, nó thoải mái trả lời ngay "Được 3 tuần rồi mi. Lâu nay học ở đâu sao hôm nay chuyển qua học cô Bích Sơn?". Lâu nay ta không học, thành ra bây giờ dốt hóa quá mới đi đây. Lớp này có đặc điểm gì không cho ta thỉnh giáo với. Buổi đầu nên cũng hơi căng thẳng đây. Có gì đâu. Cô Bích Sơn hiền khô hà, ai vô học thì nói cô một tiếng, tới tháng thì đóng học phí thôi. Tự giác là chính chứ cô cũng chả nhắc. Có vậy thôi hả? Trong lớp có bé nào dễ thương không? Cho dù ở bất cứ đâu, có lẽ "có bé nào dễ thương không" vẫn là chủ đề mà tôi quan tâm nhất. Về cơ bản thì cũng chả để tán tỉnh gì, nhưng trong lớp có nhiều ngôi sao tất nhiên lớp học sẽ thêm phần lung linh và rực rỡ rồi. Có! Có? Bé nào vậy, lớp mấy? Bồ mi chứ lớp mấy? Bé Trâm 11/1 đó. Đệch.. Chưa kịp thanh minh tôi đã thấy Trâm cùng một đứa bạn nữa dắt xe vô bãi gửi và lục tục đi vô lớp. Có lẽ mới học ra nên nhìn dáng vẻ hơi mệt mỏi, ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt tôi, tôi như thấy được trong ánh mắt Trâm bỗng hiện lên một niềm vui bất ngờ. Rồi không chút ngại ngùng, em bước đến chào và hỏi nhè nhẹ: Sao hôm nay V học ở đây vậy? Có ai giới thiệu hả? Tôi cười tươi chào lại rồi đáp "Nghe mấy đứa trong lớp nói cô Bích Sơn dạy tốt nên V đăng ký học thử, Trâm học đây lâu chưa?" Trâm học từ hè năm lớp 10 kia, theo cô cũng hơn 1 năm rồi. Hihi, Thôi tới giờ rồi, Trâm về chỗ đã, lát ra rảnh mình đi ăn bánh kẹp nha, có bé Giang bạn Trâm nữa nè. Chưa kịp trả lời Trâm đã quay lại đi lên dãy bàn đầu. Thằng Vũ bên cạnh tranh thủ cà khịa: Sướng nha. Bạn gái rủ đi ăn bánh kẹp kìa. Tôi đổ quạu "bạn gái ở đâu ra vậy bạn, ai nói mi Trâm bạn gái ta?" Cần gì ai, cả khối đều nói vậy. Tụi bay điên hết rồi..