Đam Mỹ Trên Tình Bạn Dưới Tình Yêu - Thiên Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThiênThiên220402, 23 Tháng năm 2021.

  1. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Tên truyện: Trên tình bạn dưới tình yêu

    Bản quyền: VNO-ThiênThiên220402: Vui lòng không sao chép

    Tác giả: Thiên Thiên

    Thể loại: Đam mỹ, Lãng mạn, học đường.​

    [​IMG]

    Văn án: Câu chuyện nói về các nhân vật: Thiên và Hoàng, Sơn. Họ đều là sinh viên của một trường Đại học, hai người Thiên và Hoàng có tính cách hoàn toàn trái ngược:

    - Thiên: Một cậu bé nhà quê, sống trong một gia đình trung bình, với cuộc sống đủ ăn đủ mặt. Cha mẹ đều bận rộn với cuộc sống mưu sinh, cậu bé chỉ suốt ngày ăn xong rồi lại học không giao tiếp với mọi người xung quanh, dần vì thế hình thành một tính cách lạnh lùng. Chưa từng đặt chân đi xa nhà, nên khi bước vào môi trường khác cậu hoàn toàn bỡ ngỡ về mọi thứ và tâm lí cậu bắt đầu hình thành nhiều ý nghĩ phức tạp.

    #Note: Đặc điểm ngoại hình: Chiều cao trung bình, làn da trắng ngọc, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt tròn long lanh, môi hồng và mọng => Đánh giá nhan sắc (7/10 - Tiểu mỹ thụ).

    - Hoàng: Một thanh niên con nhà giàu, học giỏi và đam mê thể thao. Từng tham gia nhiều cuộc thi và đạt giải rất cao. Một thanh niên đẹp trai vang danh ở trường cấp 3 cũng như khi mới bước vào trường Đại học đã nằm trong danh sách các hotboy của trường, nằm trong mắt xanh của rất nhiều cô và đã được rất nhiều cô gái tỏ tình. Giỏi giao tiếp và vô cùng Romantic (10/10).

    #Note: Đặc điểm ngoại hình: Soái ca, chiều cao tầm 1m8, có một nụ cười và ánh mắt vô cùng sắt và quyến rũ => Đánh giá nhan sắc (9/10 - Hoàn hảo).

    - Sơn: Người bạn thân cấp 3 của Thiên. Vô cùng yêu Thiên nhưng vì những cản trở về mặt tâm lý không dám bày tỏ với Thiên. Nên đã đánh mất Thiên trong một khoảng thời gian dài. Và tình yêu đã mãnh liệt cậu quyết định tìm đến để mang tình yêu của mình trở lại.

    # Note: Đặc điểm ngoại hình: Vẻ ngoài ưa nhìn soái ca, cao 1m7. Học rất giỏi nhưng hạn chế về mặt thể thao. Con của một gia đình khá giả nhưng chỉ có mẹ, ba cậu mất sớm. Gia đình cậu sống ở nông thôn. => Đánh giá nhan sắc (8/10).

    Hai người vô tình chạm mặt nhau và Hoàng đã ấn tượng với Thiên, May mắn hai người lại có nhiều chuyến học chung làm cho tình cảm nảy sinh nhanh chóng và hai người yêu nhau cùng nhau trải qua nhiều câu chuyện và giải quyết các vấn đề. Cùng với đó là Sơn người bạn thân nhất cấp 3 cũng đem lòng yêu cậu rất nhiều. Tình yêu của Thiên sẽ dành cho ai? (HE)

    * * * Trên tình bạn dưới tình yêu và cuối cùng là yêu * * *

    Các Chương đã ra:

    Chương 1: Gặp nhau là duyên.

    Chương 2: Lần đầu nói chuyện với nhau.

    Chương 3: "Mình cũng lo cho cậu lắm đó, chúng ta là BẠN mà!"

    Chương 4: Bên cạnh nhau, thế là đủ chưa?

    Chương 5: "Thương anh không?"

    Chương 6: "Thổ lộ!"

    Chương 7: Ngày đầu tiên xa nhau của tình yêu!

    Chương 8: Tình yêu được đánh giá bằng thời gian!


    Chương 9: Em từng là duy nhất!

    Chương 10: Đằng sau sự dang dở có là một cơ hội mới?

    Chương 11: Khởi đầu mới.

    Chương 12: Điều em lựa chọn.

    Chương 13: "Thế này có phải vợ anh chưa?"

    Chương 14: Về nhà với anh.

    Chương 15: Cảm xúc không quên.


    Chương 16: Cắt đứt!

    Tình trạng bài viết: Hết phần 1 (16/16 Chương)

    Lịch Up cụ thể :3 chương vào 3 5 7 các thứ trong tuần. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ tác phẩm của mình! Chân thành cảm ơn.

    Thời gian up: 20h30

    Số chương hiện tại: 16

    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của ThiênThiên220402
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2021
  2. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 1: Gặp nhau là duyên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên một cậu nhóc nhà quê, học xong 12, chuẩn bị bước chân vào giảng đường Đại học, bản tính nhút nhát, hiền lành, cậu vô cùng ít nói và sợ mọi thứ xung quanh, không dám trò chuyên với bất kì một ai. Luôn được cha mẹ bảo bọc khi ở nhà.

    Hoàng là một đứa con nhà giàu, sống trên thành thị đã quen, hoạt bát giỏi giao tiếp hòa đồng với mọi người. Thành tích học tập của cậu rất cao, Tham gia nhiều cuộc thi và đạt giải cao là niềm tự hào của nhà trường và bố mẹ..

    Thiên chọn cho mình một ngành nghề mà mình mong muốn, không mong rằng cuộc gặp gỡ giữa cậu và một người hoàn toàn xa lạ ấy lại chính là câu chuyện không ai biết được là tình yêu hay chỉ là..

    Lần đầu tiên gặp mặt, hai người chạm vào mắt nhau, đập vào mắt Thiên một người cao hơn cậu cả một cái đầu đó là cảm giác duy nhất mà cậu có được khi gặp Hoàng- người mà sẽ khiến cậu bâng khuâng về mọi thứ..

    Vừa đặt chân vào ngôi trường Đại học Thiên hoàn toàn bỡ ngỡ về mọi thứ xung quanh. Không có bạn bè, Không có người thân đã khiến cậu không thể hòa nhập với bất cứ một người nào..

    Khi đi ghi danh vào trường, Thiên ngồi kế bên Hoàng, 2 người cũng chẳng quan tâm đối phương, ai vào việc nấy và dường như cũng chẳng có chút mối quan hệ nào để quan tâm đến nhau.. Thiên ngồi im và chẳng nở một nụ cười, Hoàng chỉ dám ghé sang nhìn trộm vài nét chữ, cậu ngỡ ngàng khi con trai mà nét chữ lại uống lượng vô cùng hoàn mỹ { cậu nghĩ thầm Thiên sẽ thật sự thú vị} Cậu cang đảm nhìn kĩ, một cậu bé nhỏ nhắn, dễ thương, tuy là con nhà quê nhưng rất trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng chẳng hé một nụ cười.. Cậu không biết đã nhìn Thiên bao lâu và suy nghĩ về điều gì, Nhưng tiếng gọi tên cậu nộp hồ sơ đã làm cậu bàng hoàng và chợt nhận ra Thiên cũng đang nhìn cậu, Hoàng ngại ngùng đứng dậy nhanh chống tiến đến bàn nộp hồ sơ, trong lòng cậu vẫn nhớ mãi ánh mắt của Thiên.. Đôi mắt buồn dịu và suy tư đến lạ thường..

    Đến khi ra về Hoàng vẫn không quên ghé mắt nhìn Thiên, Đến khi nhận ra Thiên nhìn cậu cậu liền quay lưng và dường như không biết điều gì.. Thiên vẫn không một chút gì quan tâm đến cậu. Đối với Thiên cậu nghĩ rằng Hoàng nhìn mình như bao ánh mắt trước đó đã từng nhìn cậu, họ cho rằng cậu lạ, khó gần và chẳng bao giờ muốn mở lời với cậu dù chỉ là nửa lời.. Nhưng Thiên sẽ không nhận ra rằng Hoàng nhìn cậu vì lòng thiện cảm và dường như thứ tình cảm đó sẽ khiến hai người gặp lại nhau và tình cảm ấy sẽ phát triển thêm gấp bội phần như thế nữa.

    Từ đó, Hoàng cũng biết được rằng duyên của cậu đang nằm ở đâu.. Cậu đã có một dự định cho riêng mình để có thể chinh phục được người mà cậu đang cảm thấy bâng khuâng và nhớ mãi trong lòng..

    Nơi đầu tiên hai người cùng đặt chân đến chính là một khu quân sự dành cho sinh viên Đại học, họ cùng đi chung một chuyến xe nhưng chẳng biết rằng sự tồn tại cả đối phương lúc này.. Hoàng có những người bạn riêng, học đùa cợt, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trong khi đó Thiên vẫn im lặng ngồi mình cô độc trên hàng ghế trước, đây là lần đầu tiên Thiên bước ra khỏi nhà không có gia đình, không có bạn bè, sự cô đơn bao trùm lấy Thiên, cậu không muốn quan tâm đến ai, không muốn mở lời với bất cứ một ai. Không gian vẫn vô cùng náo nhiệt tiếng nói cười, nhưng trong Thiên vẫn cảm giác trầm tĩnh đến lạ thường. Mọi người đều thấy cậu rất khó gần, họ thử mở lời nhưng cậu vẫn thấy không thoải mái trong cuộc nói chuyện đấy, rồi học cũng bỏ cuộc không muốn nói chuyện với Thiên một lần nào nữa. Không phải vì cậu quá lạnh lùng nhưng sự thích nghi của Thiên thật sự rất kém, việc thay đổi môi trường như thế khiến cậu không thể hòa nhập ngay được.

    Chuyến xe kéo dài vài tiếng đồng hồ, nhưng đối với Thiên như một năm trời, suốt cả dọc đường Thiên không nói một lời nào ngoài việc cậu cứ ôm trầm lấy chiếc điện thoại, nghe nhạc, lướt face, nhắn tin cho bạn thân.. đó là điều duy nhất mà Thiên có thể làm trong lúc này. Hoàng đã nhận ra Thiên, Hoàng thấy đó là một điều kỳ lạ và hiếu kỳ Cậu đến mở lời với Thiên.

    "Chào cậu!", Thiên quay lại một khuôn mặt đang nhìn trầm trầm vào mặt cậu, đôi mắt long lanh, nụ cười sáng lấp lánh, cậu bất giác không biết phải nói gì sự ấp úng cứ nghẹn trong cổ, một tiếng trả lời thì thầm ngắt quãng "Ch.. a.. ào". Hoàng cũng không hỏi thêm một chào hỏi cơ bản nhưng Thiên vẫn không thể nói một cách hoàn thiện hơn. Sự rụt rè và ngại ngùng của cậu thể hiện càng rõ ràng. Hoàng vẫn quay về với những người bạn trước đó với một câu hỏi thầm trong đầu "Cậu nhóc ấy thiệt kỳ lạ.." Hoàng cứ suy nghĩ càng lắc đầu. Hai người hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Hoàng rất tự tin và giỏi trong việc giao tiếp với mọi người xung quanh cậu còn là một học sinh rất ưu tú.

    Sau câu chào hỏi ấy, Thiên thấy rất lạ, Thiên nhận ra cậu bạn cứ nhìn mình lúc ký danh, cậu cứ nghĩ ngợi lung tung, thầm quan sát Hoàng nhưng cậu chẳng bao giờ dám nhìn vào mắt Hoàng một lần nào nữa đôi mắt ấy như có một sức hút gì đấy khiến Thiên không hiểu.. Nhưng lúc này tâm trạng của cậu rối tung, cậu không muốn nghĩ đến bất cứ vấn đề nào ngoài việc cậu phải tìm một khoảng trống nào đó để nép mình vào giữ môt không gian bao la của nơi này..

    Tâm trạng Thiên đang rối bời, cậu quay mặt sang hướng cửa sổ chẳng màn đến ai, cậu suy nghĩ và nhớ lại khoảng thời gian ở bên gia đình, một đứa trẻ nhà quê mới xa mẹ lần đầu luôn cảm thấy cô đơn và trống rỗng, cậu nhìn mọi cảnh xung quanh một cách vô giác cậu cũng không cảm nhận được vẻ đẹp của nó "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ." bỗng dưng, Thiên giật mình khi quay sang lại là Hoàng đang ngồi kế bên, Hoàng nở một nụ cười với Thiên, cậu cũng chẳng có cảm giác gì, liền quay lưng tiếp tục nhìn về hướng cửa.. Hoàng cũng không bỏ cuộc với Thiên, Cậu cố tình đụng vào người Thiên nhưng thiên vẫn không phản ứng với cậu..

    Hoàng ngồi yên và trầm tư thì xe bỗng dưng phanh gấp, Thiên không chú ý bị ngã về phía trước va vào hàng ghế trước, Hoàng hốt hoảng đỡ Thiên ngồi dậy, trán Thiên bị trày và chảy máu, Hoàng lau sạch vết thương thổi nhẹ vào trán Thiên, sau đó dùng bông dán lại kín vết thương, Thiên cũng bắt đầu thiện cảm hơn với Hoàng và cũng không cứng ngắt với Hoàng như trước.. Hoàng hỏi thăm Thiên "cậu thấy thế nào?" Thiên gật đầu tỏa ra không sao cả. Hoàng thấy vậy mỉm cười khiến Thiên ấp úng quay mặt chỗ khác.. Hoàng càng thấy sự dễ thương của Thiên nhiều hơn.

    Không gian trên xe im lặng hẳn mọi người đã ngủ hết, Hoàng bắt đầu bấm điện thoại để tránh nhàm chán, Hoàng cảm thấy vai mình hơi nặng, thì ra Thiên đang ngủ và dựa vào vai cậu. Hoàng nghĩ { cậu bé này cố tỏ ra lạnh lùng nhưng lúc ngủ dễ thương đến mức này}. Hoàng cười mỉm và ghì mặt Thiên sát vào vai cậu, cả dọc đường Hoàng không hề ngủ chỉ để xem chừng cho Thiên ngủ, đến những chỗ xe phanh cậu dùng tay mình để đỡ đầu Thiên.. Đến khi mọi người xung quanh thức dậy Hoàng nói các bạn xung quanh nói khẽ vì Thiên còn đang ngủ. Tay Hoàng chạm vào mặt Thiên, cậu thích thú với làn da mịn hồng hào và trắng như búng ra sữa..

    Sau một lúc, Thiên cũng tỉnh giấc, mắt cậu từ từ mở ra trước mắt cậu vẫn à khuôn mặt ấy, một nụ cười sáng rực, nụ cười này sẽ xua tan sự lạnh giá trong lòng cậu. Cậu ngại ngùng không biết nói gì thì Hoàng hỏi "cậu dậy rồi đấy à, ngủ tiếp đi đường còn xa lắm", Thiên gật đầu như muốn cảm ơn, Hoàng lại mỉm cười khẽ hỏi thêm "Cậu thấy thế nào, còn đau lắm không?". Thiên lắc đầu và quay về hướng những đám mây và cánh đồng, câu lại nhớ về nơi quê nhà..

    Hoàng gắn headphone và bắt đầu nghe nhạc, cậu vờ như đã ngủ dựa nhẹ vào vai Thiên, THiên quay sang cậu không nói gì, Hoàng bắt đầu cười thầm và cảm nhận được hơi ấm từ Thiên, Nhưng không ngờ cậu lại ngủ thiếp trên bờ vai nhỏ ấy, đến khi giật mình thì xe đã đến nơi và lúc nào và chỉ còn mỗi cậu và Thiên, Hoàng ngại ngùng và nói "Cuối cùng cũng đến", Thiên gật đầu. Họ cùng bước xuống xe, mọi người đang tham quan ở xung quanh, Hoàng hoạt náo rủ mọi người tham quan khắp nơi.. Hoàng không biết rằng phía sau cậu, Thiên từng bước một đi rất chậm rãi, cậu sợ hãi môi trường ấy cậu lạ lẫm với mọi thứ, Thiên đang nhìn mọi thứ một cách lạ lẫm thị một luồng gió ghé sát tai cậu "Cậu tên gì ấy?". Thiên giật đứng người.. cậu quay sang lại chính là Hoàng, một giọng nói rất trầm nhưng cũng rất ngọt và êm lạ thường. Thiên đứng hình một chút Hoàng hỏi tiếp "Cậu ở Khu nào thế?". Dường như Thiên vẫn chưa biết một thứ gì ở nơi này, Thiên lắc đầu.. Hoàng cười khẽ rồi chỉ Thiên mọi thứ, Họ dò vào danh sách Hoàng vỗ vai Thiên và nói vớ giọng dịu hơn "Thế là chúng ta ở chung khu nè". Thiên vẫn ngơ ngác, Hoàng kéo tay Thiên "Thôi nào cậu ở chung phòng với tớ..".

    [ Hết C1]
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng sáu 2021
  3. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 2: Lần đầu nói chuyện với nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng nắm tay Thiên đi cùng, họ vào phòng 6 giường. Sau đó, có thêm 4 người bạn tiếp tục vào cùng, họ nhanh chống hòa đồng cùng nhau. Thiên cảm giác như mình chỉ có một cung trời riêng, Thiên không thể bước vào nơi này vì cậu chẳng bao giờ có thể nói chuyện với ai. Cậu đành ngồi lặng vào một gốc của chiếc giường, cậu hết xem lại đồ đem theo, lại nhìn trầm ra cửa sổ, cuối cùng đành cấm vùi vào chiếc điện thoại.. Mọi người chỉ nhìn Thiên bằng một cặp mặt kì lạ và to nhỏ cùng nhau, nhưng điều này chẳng là gì với Thiên vì cậu đã quen dần với cách nhìn lạ thường của mọi người xung quanh.

    Phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, mọi người cùng nhau đi tắm, chuẩn bị xuống ăn.. Mọi người đi cùng nhau, họ vui cười đi với nhau và chỉ để lại cho Thiên một câu mời qua loa "Đi ăn nào, cậu gì đó!". Thiên lặng lẽ lắc đầu.. rồi cầm quần áo vào tắm. Sau hơn 45 phút tắm gội sạch sẽ, Thiên mở cửa nhà tắm và bước ra, ập vào mắt cậu là một nụ cười sáng rực "Hey, Cậu xong rồi à!" Thiên sững sờ, Hoàng vẫn ngồi đó.. "Có muốn đi ăn cùng tớ không?" - Hoàng hỏi. Thiên vẫn lặng im không hề mở một lời nào. "Gần hết 1 ngày rồi mà vẫn chưa biết cậu tên gì nhỉ". "Thiên" - Thiên trả lời. "Sao cậu không đi ăn cùng bọn họ?" Đây là lần đầu tiên Thiên đặt câu hỏi cho người khác.

    Hoàng cười "Chẳng phải tớ chờ cậu à". Không đợi Thiên phản ứng, Hoàng nắm lấy tay cậu lôi đi "Thôi nào đi thôi, Tớ đói!". Thiên không hề từ chối, cũng chẳng có phản ứng gì, đôi mắt to tròn chạy sau Hoàng. Dường như, mọi thứ xung quanh không còn tồn tại, chỉ có 2 người, Thiên và Hoàng họ bắt đầu không còn khoảng cách giữa 2 người xa lạ như trước. Đối với Thiên đây là lần đầu tiên có người kiên nhẫn với cậu như vậy!

    Sau giờ ăn, Hoàng đưa cho Thiên một cốc nước, Hoàng dùng khăn lau miệng cho Thiên, Thiên giật người đẩy tay Hoàng, cậu mỉm cười không nói gì, Hoàng hỏi "Cậu ăn xong chưa?" "Rồi", "Vậy chúng ta cùng lên phòng nha". Thiên gật đầu.

    Họ lên phòng, Thiên ngủ ở tầng trên Hoàng thì ở dưới. Thiên lên trên ngồi vùi bấm điện thoại mặc kệ mọi thứ xung quanh. Mọi người đều rủ cậu đi dạo, đi chơi.. thì cậu đều lắc đầu không màn tới bất cứ chuyện gì, chỉ ngoài Hoàng, Hoàng gọi cậu "Thiên ơi", cậu bỏ điện thoại xuống quay qua, "Đi dạo với mình nhé" kèm theo đó là một cặp mắt long lanh và nụ cười không ai có thể từ chối. Thiên suy nghĩ.. lặng lẽ gật đầu. Thiên vừa từ trên thang bước xuống, Hoàng đã nắm lấy tay cậu chạy một mạch xuống sân.

    Họ lặng lẽ đi cùng nhau, từng bước từng bước một, Hoàng kể cho cậu nghe về những chuyện mình đã làm, những cuộc thi hoàng từng đoạt giải rất cao.. Thiên chỉ lẵng nghe mà không một lời phản ứng Hoàng, cậu cứ suy nghĩ đâu đâu về một vấn đề mà cả cậu cũng không biết là gì? "Thiên.. Thiên.. Thiên". Thiên giật mình quay ngang. Hoàng khom người, mặt cậu và Thiên gần sát nhau, "Cậu sao thế?" "Không khỏe chỗ nào à?" Thiên gật đầu. "Sao.. cậu thấy không khỏe à? Đau chỗ nào? Mình đưa cậu lên phòng y tế nhá?" Hoàng hỏi dồn dập khiến Thiên mở tròn xoe mắt, và hình như đây là lần đâu tiên có người quan tâm cậu như vậy, Rời xa mẹ cậu không được ai quan tâm chăm sóc như thế đã lâu. Thiên khẽ cười nhẹ, "Không sao, mỏi chân thôi?". Lần đầu tiên Hoàng thấy được nụ cười của Thiên. Hoàng cười thầm { cậu ta cười đáng yêu đến vậy }, đột nhiên cậu bảo Thiên "Mình cõng cậu lên phòng nhá?"..

    Thiên ngạc nhiên lắc đầu "Mình muốn đi thêm tí nữa!". Hoàng vội lên tiếng "Vậy mình đi với cậu". Hai người tãn bộ khắp cả quanh khu vận động. Hoàng vội cởi áo khoác, khoác lên vai Thiên, Hoàng càng làm như vậy, Thiên càng cảm thấy thật ấm áp khi ở bên cậu. Hoàng ấm áp đến mức có thể thấy tản băng trong lòng Thiên dường như sắp bị tan ra rồi..

    Họ cùng nhau ngồi xuống một tảng đá, Thiên nhìn mọi thứ xung quanh, Hoàng ngồi và ngắm khuôn mặt ấy cậu mỉm cười, Thiên hỏi "Cậu sao thế?" Hoàng không nói gì chỉ lặng quay sang và lặng lẽ hỏi tiếp: "Sao mình thấy lúc nào mặt cậu cũng ủ rủ ra thế kia?" "Cậu có thật sự ổn không vậy?". Thiên nhìn vào mắt Hoàng tại sao cậu ấy lại ấm áp quá mức đến như vậy, mắt cậu bắt đầu long lanh có vẻ sắp khóc đến nơi vậy, Hoàng nói tiếp: "Có gì cậu cứ nói với mình nhé" Hoàng mỉm cười, Thiên gật đầu và cười với Hoàng.

    Hoàng nắm lấy tay Thiên, Thiên hoảng hốt chưa kịp phản ứng Hoàng bảo: "Tay cậu lạnh lắm rồi, ta vào phòng thôi nhá?". Hoàng đứng dậy quay lưng chờ Thiên, Thiên nói: "Cậu vào trước đi mình muốn ở một mình?". "Thật chứ?" - Hoàng hỏi lại. Thiên gật đầu nhưng Hoàng vừa bước đi thì tay cậu như có gì đó mắc lại vậy, thì ra đôi tay nhỏ kia đang nắm lấy tay Hoàng, giọng rung rung Thiên nói: "Cậu ở lại với tớ được chứ?" Hoàng cười rồi gật đầu một cách dứt khoát. Cậu nghĩ "Cậu nhóc này thật sự thú vị quá, miệng thì muốn mình đi nhưng lòng không muốn". Hoàng hi vọng về lòng tin của Thiên dành cho cậu ngày một cao hơn..

    Khuôn mặt cố lạnh lùng nhưng thật chất sống rất tình cảm và cần lắm một sự che chở. Ngồi lâu một lúc Hoàng hỏi Thiên: "Cậu lạnh không? Mệt thì dựa vào vai mình đi" Thiên khẽ lắc đầu tỏa ý không mệt và lặng thinh dựa vào vai Hoàng. Ngồi đến giữa đêm, Chuông báo bỗng reo lên, hai người đã đến lúc phải trở lại phòng.

    [ Hết C2]
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2021
  4. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 3: "Mình cũng lo cho cậu lắm đó, chúng ta là BẠN mà!"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, chuông báo vang lên! Mọi người thức dậy vệ sinh cá nhân sắp xếp mọi thứ gọn gàng chỉ riêng Thiên vẫn còn nằm không thể thức nổi. Hoàng đến bên lay Thiên dậy, đôi mắt to tròn hôm qua đã sưng húp và quầng thâm trên mắt đã hiện ra rõ Hoàng đoán rằng tối hôm qua Thiên đã thức và khóc suốt cả đêm.

    Hoàng đỡ Thiên ngồi dậy, cậu không còn một chút sức lực nào! Hoàng hỏi: "Cậu ổn không đấy?". Thiên khẽ lắc đầu, cơ thể cậu giờ đây đang nóng bừng lên, Thiên đã sốt. Hoàng bồng ngay Thiên chạy xuống phòng y tế, Thiên được chăm sóc và hạ sốt. Cậu ngủ suốt đến cả buổi chiều.

    Mở đôi mắt ra, Thiên nhìn thấy Hoàng đang ngồi bên cạnh giường bệnh của mình. Khuôn mặt luôn nở nụ cười dường như có điều gì lo lắng. Thấy Thiên tỉnh dậy, Hoàng cầm lấy tay và hỏi: "Cậu thấy thế nào?".

    Thiên khẽ mỉm cười: "Tớ ổn mà!", "Mấy giờ rồi?".

    Hoàng quay sang xem đồng hồ: "5: 45 chiều".

    "Thế cậu đã ăn uống gì chưa?" - Thiên hỏi.

    Hoàng lắc đầu không nói chỉ mỉm cười. Thấy thế Thiên hỏi thêm: "Cậu ngồi đây từ sáng?".

    Hoàng chỉ mỉm cười qua loa, "Cậu đói không, mình lấy sữa cho cậu uống ha?". Hoàng đã ngồi đấy từ sáng và chưa hề rời đi..

    Đôi mắt Thiên rưng đỏ, thấy vậy Hoàng không thể rời đi, "Cậu đừng thức khuya như vậy, có gì cứ bảo mình nha. Cậu sốt ai cũng lo cho cậu hết..".

    Không đợi Hoàng ngắt lời Thiên hỏi: "Thế cậu thế nào?"

    Hoàng cười ấm áp: "Mình cũng lo cho cậu lắm đó, chúng ta là BẠN mà!"

    Không gian lặng xuống, Thiên không nói gì thêm, đôi mắt cậu không còn kỳ vọng như trước nữa. Hoàng cười và nói: "Tớ đi mua sữa cho cậu!". Thiên im lặng. Thiên hỏi cô y tá cho cậu về phòng, cô đồng ý! Thiên bước chân xuống giường bước từng bước chân một, Hoàng về ngay, thấy thế chạy lại đỡ Thiên. Thiên vung tay và nói: "Tớ không sao, tớ tự đi được!". Hoàng chẳng hiểu chuyện gì, ngạc nhiên nhưng không dám hỏi chỉ im lặng đi sau..

    Về tới phòng, Thiên lên tầng và nằm quay hẳn vào tường, không quan tâm đến ai. Không ai dám mở lời hỏi thăm cậu, chỉ dám nhìn và lòng mong cậu mau chóng khỏi bệnh. Kể từ lúc đó, 2 người không nói thêm bất cứ câu nói nào.. Cho đến khuya Hoàng đem thuốc đến kế bên giường và nói: "Thiên, tớ để thuốc đây nhé, cậu mau uống đi." Thiên không phản ứng, Hoàng tưởng cậu vẫn ngủ nên không đánh thức cậu dậy và lặng bước chân lên giường ngủ. Thiên vẫn còn thức và 2 hàng lệ đã tuôn ra, Hoàng vẫn không ngủ được vì không hiểu mình đã sai chuyện gì và càng không thể ngủ khi Thiên vẫn chưa uống thuốc.. Hai người cứ nằm đó cho đến khi trời gần sáng, Hoàng ngủ thiếp đi một lúc. Tiếng chuông báo lại vang lên. Hoàng bật ngồi dậy thuốc vẫn ở đấy, nhưng không thấy Thiên đâu, Cậu hốt hoảng gọi mọi người thức dậy cùng nhau đi tìm Thiên..

    Thiên lúc này, đang ngồi trên tảng đá tối hôm ấy, trời lạnh cậu đang bị sốt kèm theo không uống thuốc đúng giờ cậu không còn phản ứng được với tiếng gọi của mọi người.. Hoàng chợt nhớ ra chạy ngay đến tảng đá, đến nơi thì thấy Thiên đang ngồi mặt và môi đang xanh lại, cậu liền chạy ngay tới Thiên ngả ngay vào vòng tay của cậu mắt Thiên nhắm híp lại, Hoàng vội đưa Thiên vào phòng y tế.

    Lại là Hoàng, Thiên thấy Hoàng đầu tiên. Nhưng cậu không có cảm giác gì lúc này, Hoàng mừng rỡ: "Cậu Sao rồi?".

    Không đợi Thiên trả lời, cô y tá mắng ngay một trận. Thiên Không nhớ mình đã nghe rõ những gì mà cô nói, Thiên tập trung nhìn vào mắt cậu ấy- Hoàng.

    Hoàng lặng mỉm cười cố tỏa ra vui vẻ để Thiên cảm thấy phấn chấn hơn. Thiên không nói gì, lại một lần nữa cậu về phòng. Nhưng Hoàng không bỏ cậu một mình nữa Hoàng chuyển đồ của cậu xuống tầng dưới và chuyển đồ của Hoàng lên trên: "Cậu bệnh nên ngủ tầng dưới đi". Hoàng lúc nào cũng túc trực bên cạnh, Cậu không để Thiên tự uống thuốc nữa. Cậu luôn đưa thuốc cho Thiên đúng giờ và canh cậu uống xong mới đi ngủ, Hoàng ngồi ngủ dưới nền hai tay gác lên lên giường, lúc thì lại vào hẳn bên trong dựa vào tường.. Cậu quá mệt ngủ không cần biết! Thiên thấy vậy nằm nép vào trong: "Cậu nằm xuống đi." Hoàng mỉm cười từ chối: "Không sao đâu". Thiên lôi tay cậu nằm xuống.. Căn phòng lặng yên mọi người đã ngủ say, Thiên khát bèn ngồi dậy đi lấy nước, vừa ngồi dậy Hoàng đã tỉnh giấc: "Cậu cần gì?".

    "Tớ khát" - Giọng Thiên khô đến mức nói không ra tiếng.

    Hoàng lại nói: "Cậu cứ ở yên đây để tớ đi lấy?". Hoàng chạy ngay ra rót cho Thiên một ly nước. Thiên uống hết và nằm xuống, Hoàng đem ly đi cất vào tủ. Hoàng quay lại thấy Thiên đã nhắm mắt. Tưởng Thiên đã ngủ, Hoàng yên tâm nằm ngay xuống gát tay lên trán, khoảng 5 phút sau, trong mơ màng Hoàng nghe tiếng gọi của Thiên: "Hoàng, cậu ngủ chưa?". Hoàng mở mắt, Thiên quay người sang và hỏi cậu bằng một giọng rất nhẹ nhàng: "Tớ là gì của cậu?".

    Hoàng mỉm cười và không nói gì vuốt tóc Thiên, choàng tay và ôm Thiên ngủ đến sáng. [ Câu trả lời không không nhất thiết, một hành động cũng khiến đủ bình yên.]

    [ Hết C3] .
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2021
  5. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 4: Bên cạnh nhau, thế là đủ chưa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi sáng cứ vào đúng thời gian quy định, tiếng chuông báo thức lại vang lên. Hai người mở mắt, đối diện trước mắt nhau là đối phương. Hoàng nở nụ cười chào Thiên vào buổi sáng. Họ tay đan tay cùng nhau ngồi dậy, Thiên ngồi trong lòng Hoàng, cậu nhóc nhỏ bé khuôn mặt lạnh giờ đây không còn cảm giác cơ đơn hiu quạnh như trước nữa, Thiên để hé ra một nụ cười của sự hạnh phúc. Trong căn phòng dường như chẳng còn quan tâm đến sự xuất hiện của bất cứ một ai khác, chỉ có Thiên và Hoàng giữ một cánh đồng xanh bao la trải dài trong vô tận.. Họ ghé mặt sát vào nhau để cảm nhận hơi ấm từ người đối diện.

    Hai người bỗng nhiên giật người khi tiếng gọi: "Hoàng" - Một người bạn cùng phòng đang gọi Hoàng "Nhanh lên nào, tới giờ chúng ta lên lớp rồi, buổi học đầu tiên không được vắng mặt đâu đấy!" Thiên bẽn lẽn nhìn Hoàng, Hoàng khẽ mỉm cười: "Cậu chuẩn bị trước nhá, mình xếp chăn gối đã". Thiên gật đầu và bước đi. Hoàng nhìn phía sau Thiên có một điều gì đấy khiến cậu cảm thấy thích (nhưng thật sự có chỉ là thích hay không cậu cũng không hề biết nữa) Cậu chỉ biết ngay lúc này cậu chỉ muốn ở cạnh Thiên là đủ!

    Hoàng đang xếp lại chăn gối, một đôi bàn tay từ phía sau Hoàng ôm ngang eo cậu, một hơi ấm chưa gì đã thấy rất quen thuộc. Hoàng quay lại nhấc bổng cậu ấy lên. Thiên hai má đỏ bừng, ngại ngùng về một điều gì đó, Hoàng áp mặt vào trán Thiên và nói: "Hạ sốt rồi nè!" (Cách này thật sự thủ công quá nhỉ). Thiên gật gật và nói: "Cậu đi tắm đi trễ rồi đấy!" Hoàng cười xoa xoa vào đầu Thiên và cợt Thiên: "Không lẫy thì đâu ra nha vậy ha". Thiên quay mặt sang hướng khác vì ngại. Hoàng đi vào nhà vệ sinh, Thiên cười một mình trong lòng thật sự hạnh phúc vì từ lúc xa nhà cậu chưa bao giờ được nở nụ cười hạnh phúc như thế!

    Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cùng nhau vào giảng đường. Họ ngồi sát bên nhau, hoàng nhìn qua Thiên, một góc nghiêng cậu thật sự thích thú, \.. Một cậu nhóc đáng yêu với làn da trắng và đôi môi hồng mọng..

    Hoàng từng là vận động viên của trường môn bóng chuyền. Chàng trai cao ráo đẹp trai, cũng đã từng có bao nhiêu cô gái tỏ tình, nhưng giờ đây sau mỗi buổi học cậu đều từ chối tham gia các buổi bóng chuyền, cậu không muốn đi đâu ngoài việc muốn ở cạnh Thiên. Cậu bên cạnh Thiên mọi lúc mọi nơi, nhìn thôi thì mọi người đặc biệt là các cô gái xung quanh Hoàng đều cảm thấy ranh tỵ với cậu. Hoàng thường đi lặng lẽ kế bên Thiên, Thiên không hay không biết Hoàng từ xa nắm lấy tay Thiên, Họ đi dạo cùng nhau, đi ăn cùng nhau, Đọc sách cùng nhau.. hoàn cảnh này chẳng có thứ gì có thể ngăn cản họ đến được với nhau.. họ đùa giỡn cùng nhau, Tất cả mọi thứ lúc này thật sự họ chỉ muốn cùng nhau thôi.

    Nhưng kể từ khi Thiên hết sốt, hai người họ giường ai nấy ngủ nhá! Nhưng có một điều bất hủ, Hoàng luôn là người đánh thức Thiên dậy. Cậu xoa đầu Thiên khẽ nhỏ vào tai Thiên: "Sáng rồi này cục cưng". Thiên mắt tròn xoe và kèm theo đó một nụ cười mỉm, chúi đầu vào chăn không dám để Hoàng thấy mặt mình, Sự ngại ngùng làm nũng của Thiên làm cho Hoàng thấy đáng yêu làm sao! (Nhưng mọi người xung quanh chắc sẽ không nghĩ vậy đâu ha). Mỗi sáng Hoàng đều chào Thiên bằng một nụ cười rực rỡ còn sáng hơn cả ánh mặt trời đối với cậu bé cô đơn bấy nhiêu thôi có vẻ đã đủ cho một ngày rồi nhỉ?

    Hôm sau, cả khu nháo lên vì truyền nhau câu truyện bí ẩn về khu mà họ đang ở, Thiên tuy bề ngoài cứng ngắt, nhưng sợ ma kinh khủng khiếp. Cậu vẫn tò mò về câu chuyện ấy, mọi người đều kể nhau nghe, đến hôm khuya cậu không thể nào ngủ được cậu lắm nghe tiếng gió cậu nghe nhịp thở của mọi người khi ngủ say.. Cậu lắng nghe từng âm thanh một, cuối cùng sự sợ hãi trong cậu không khiến cậu nhắm chặt mắt lại ngủ được, Hoàng lúc này cũng đã ngủ say. Thiên lay nhẹ giường, Hoàng không trả lời, chẳng có động tình gì, Thiên gọi: "Hoàng, cậu ngủ chưa thế?". Hoàng mở mắt nghe rõ tiếng của Thiên nhưng vẫn không trả lời, Thiên thấy thế cố nhắm chặt mặt lại cố tỏ ra mình không sợ nhưng lại càng sợ hơn. Khoảng 5 phút sao một bàn tay đưa hẳn vào chăn cậu đã chùm kín đầu tới gót chân, cậu đụng ngay bàn tay ấy hoảng hốt nhào ra khỏi chăn nhào tới thì ra ấy là Hoàng cậu ôm chặt hai hàng nước mắt đua nhau chảy siết. Hoàng xoa đầu cậu: "Mình đây. Hoàng đây mà!", Thiên vẫn thấy không ổn, sợ hãi trong Thiên quá lớn cậu như muốn ngất đi. Hoàng ôm cậu không thôi. Một lúc sau, Hoàng và Thiên ngủ chung vì Thiên quá sợ, Cậu lẫy Hoàng quay mặt vào trong tường, Hoàng năn nỉ mãi không thôi, Hoàng nắm lấy Tay Thiên quàng qua eo Thiên ôm Thiên thật chặt.. Thiên vùng ra càng vùng càng siết chặt, Thiên quay qua: "Cậu làm gì thế!".. mặt đối mặt, mắt Thiên đỏ hoe, Hoàng thấy có lỗi vô cùng.. (Có ai mong một nụ hôn trán nhẹ lúc này chưa).

    [ Hết C4]
     
  6. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 5: "Thương anh không?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm ấy, Thiên và Hoàng nắm lấy tay nhau và ngủ đến sáng. Hoàng đã xin lỗi Thiên bằng một cái hôn ở trán. Thiện ngại ngùng mặt đỏ bừng không chút động tĩnh. Thiện nằm trong lòng Hoàng cảm nhận được sự ấm áp đến lạ kỳ!

    Như mọi hôm, Hoàng lại gọi Thiên dậy nhưng không bằng cách cũ nữa, để ý mọi người không ai ở đấy, Hoàng lay nhẹ người Thiên, Thiên vẫn làm nũng không muốn thức, cậu cứ hé mở mắt rồi lại nhắm chặt, tay chân vùng vẫy khắp nơi, Hoàng cười và xoa đầu Thiên, đưa mặt mình gần vào mặt Thiên, môi cậu gần như chạm vào đôi môi hồng mọng của cậu bé đang nằm ấy, Thiên mở mắt vội né sang một bên, đôi mắt tròn xoe lấp lánh kia đang nhìn trầm trầm Hoàng, Hoàng như cũng vội ngại ngùng, cười mỉm và không biết nói gì! Hai người nhìn nhau một lúc, Hoàng leo lê giường nằm ôm Thiên nhắm chặt mắt lại. Thiên dùng tay chạm vào từng đường nét khuôn mặt cậu, Cậu dừng lại ở đôi môi kia, Thiên vội hỏi: "Trễ rồi kìa cậu định không đi học à? , Hoàng vẫn không động tĩnh, Thiên vội đẩy nhẹ Hoàng:" Này! > "Hoàng trả lời:" Nay mưa thầy cho nghĩ mà ". Thiên bắt đầu nằm im không nhút nhích.

    Khoảng 30 phút sau, Hoàng hỏi nhẹ vào tai Thiên:" Nay em đỡ mệt chưa? "Thiên ngạc nhiên không tin vào tai mình hỏi lại ngập ngừng:" Cậu nói gì cơ? ". Hoàng chúi đầu vào cổ Thiên:" Không gì cả ". Sự lãng tránh của cậu để lộ cho Thiên tin rằng những gì mình nghe là thật sự Thiên trả lời:" Tớ khỏe hẳn rồi, Không cần lo lắng quá đâu! ". Thiên nhìn Hoàng nhìn trầm trầm vào khuôn mặt cậu, Thiên không biết tại sao lòng tin của cậu dành cho Hoàng ngày một lớn dần, Cậu dần Phụ thuộc vào anh chàng to cao đang nằm đấy, cậu bắt đầu sờ vào mái tóc của Hoàng.. Thấy Hoàng mở mắt nhìn, Thiên hỏi:" Lát nữa cậu muốn ăn gì? ", Hoàng dùng ánh mắt trêu ghẹo của mình nói:" Không biết ăn món gì nữa, Thế ăn em nhé? ", Thiên sững sờ lấy tay tát một cái thật nhẹ vào mặt Hoàng:" Xàm! "Rồi giả đò không nhìn vào mắt cậu, Hoàng cười mỉm rồi thầm nghĩ { Mình đã yêu cậu ấy thật rồi}!

    Sau giờ ăn, Mọi người đều dưới sân vận động người thì chơi thể thao người thì tám chuyện với bạn thân, riêng Thiên biết mình sẽ không hòa nhập được đấy nên nói với Hoàng:" Mình lên phòng học bài! "Hoàng chưa kịp nói gì thì một tiếng gọi đằng xa:" Hoàng, đánh bóng nào, chỉ thiếu mỗi cậu. "Đã lâu lắm Hoàng không tham gia với chúng bạn, đã đến lúc Hoàng không thể chối từ lần nữa:" Anh đi chút nha? ". Thiên không thể từ chối vì biết thời gian qua Hoàng đã vì cậu làm rất nhiều, cậu gật đầu ngay lập tức. Hoàng mỉm cười quay mặt rời đi, cậu cũng nhìn Hoàng rồi trở về phòng. Vừa lấy được cuốn sách để lên bàn, Thiên nghe thấy tiếng bước chân, đó là bạn kế bên phòng:" Cậu không tham gia với mọi người à? "Thiên ấp ủn:" Mình.. mình không! ". Cậu bạn lại hỏi:" Cậu có băng dán không, mình không may đứt tay rồi. "Thiên lấy trong túi mình ra một miếng đưa cho cậu bạn. Cậu cảm ơn Thiên rồi quay trở lại phòng. Tiếng bước chân trở lại?" Thiên hỏi: "Cậu cần gì à?" "MÌnh cần cậu đấy>" thì ra đấy là Hoàng, thiên ngạc nhiên lại hỏi: "Anh chơi xong rồi à?" dù vẫn biết một trận bóng không thể nào diễn ra nhanh như vậy (Người ta gọi dân gian là làm bộ đó). Hoàng đến sát Thiên: "Anh muốn lên đây với em" rồi nằm hẳn lên đùi Thiên, Thiên không phản ứng chỉ cười nhẹ.

    Thiên đọc sách vờ như không màng tới Hoàng nhưng lòng thầm hạnh phúc về những điều đang diễn ra, Nằm được một hồi lâu: "Em" - Hoàng gọi Thiên, Thiên nhìn Hoàng đúng lúc Hoàng cùng nhìn từ dưới lên mắt 2 người chạm nhau một lúc, Hoàng hỏi tiếp: "Thương anh không?". Thiên nghẹn lại ấp úng chẳng biết mở lời như nhau vội đánh lờ sang đọc sách, Hoàng nắm lấy tay Thiên thúc và hỏi: "Thương anh không?". Thiên trả lời một cách ngại ngùng: "Th.. ương..". Hoàng lặng mỉm cười trong hạnh phúc. Cứ thế một ngày nữa lại trôi qua.

    Chuyện cứ vờ như sẽ êm đềm cho đến một hôm, Thiên nhìn thấy cô gái ôm Hoàng từ phía sau. Thiên thấy lòng mình đau thắt lại nói không ra tiếng, Thiên thật sự không nghĩ mình sẽ khóc nhưng thật sự nó tự chảy ra hàng loạt.. Nhìn thấy Thiên, Hoàng vội đẩy cô gái ấy ra, Thiên vội nhanh chóng trở về phòng, Hoàng nhanh chóng chạy theo..

    Về đến phòng Thiên ôm mặt mình khóc nức nở, mọi người bàng hoàng không biết có chuyện gì xảy ra, vội chạy lại bên Thiên: "Cậu sao thế?". Thiên không trả lời được chỉ vội lắc đầu. Ngay lúc đó, Hoàng chạy vội về đến, Mọi người cũng ngầm biết chuyện gì đã xảy ra, mọi người nhìn nhau đứng lên và ra khỏi phòng, Hoàng trầm chậm bước vào, lấy tay xoa đầu Thiên, Thiên vội hất tay cậu ra và nhìn cậu một cách rất khó chịu, Tim Hoàng như siết lại cảm xúc vừa đau vừa xót cho chính người mình yêu. Không gian dường như chết hẳn, chỉ nghe tiếng khóc của Thiên và hơi thở đau đớn của Hoàng.. Hoàng vội đến sát bên Thiên, nắm lấy tay Thiên và nói: "Em tin anh, chuyên này.."! Hoàng biết một lời giải thích sẽ vô nghĩa khi Thiên không cần ngay lúc này.. Hoàng ôm trầm lấy Thiên dù cậu có vùng vẫy như thế nào, cậu quyết định sẽ làm Thiên bình tĩnh trước đã!

    [ Hết C5]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2021
  7. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 6: Thổ lộ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ngày hôm đấy, Thiên không thèm quan tâm đến Hoàng nhưng Hoàng thì luôn theo sát cậu, Thiên đi đến đâu thì Hoàng đều có mặt ở đấy, họ quấn quít nhau như hình với bóng. Hoàng biết Thiên vẫn còn giận vì Thiên đã nhìn thấy cậu ôm một người con gái khác: "Nhưng thực chất, Hoàng đã ôm Thiên đến khi cậu bình tĩnh hẳn Hoàng bắt đầu nhẹ nhàng gọi:" Em.. ", sau tiếng gọi đấy, Thiên dường như cũng đã bình tâm lại và Hoàng biết lúc này Thiên đang muốn lắng nghe một lời giải thích. Hoàng cứ ôm Thiên trong lòng như vậy và bắt đầu kể ra hết mọi chuyện.

    Cô gái ấy chính là người thích Hoàng và tỏ tình cậu rất nhiều lần nhưng đều bị cậu từ chối. Từ hồi cấp 3, cô ấy đã đem lòng yêu Hoàng luôn đi theo Hoàng mỗi buổi tập thể thao, Hoàng rất vui và biết ơn nhưng không thể đem đó là tình yêu, nên đã từ chối cô thẳng thừng. Sau khi biết Hoàng đăng kí vào trường Đại học này thì cô đã đăng kí vào chung ngành và âm thầm theo dõi cậu, đến khi biết được cậu và Thiên đang yêu nhau thì cô không chấp nhận được tìm đến Hoàng để nói chuyện nhưng lại bị cậu từ chối liên tiếp, cô đã nhào ôm lấy cậu đúng lúc bị Thiên nhìn thấy. (Yêu người đẹp là vậy đấy! Dù biết họ không có ý xấu nhưng lúc nào cũng có những tiểu tam xung quanh).

    Mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng, Thiên cũng đã không còn giận Hoàng nhưng vẫn còn lẫy thôi (Mấy người yêu nhau thiệt mệt nhỉ). Hoàng lúc nào cũng gọi Thiên:" Em.. Em ơi.. Em à! "Cậu nghe đó nhưng vờ như không màng tới.

    Sáng hôm sau là chủ nhật, mọi người được nghỉ không phải đến lớp! Đây là tuần cuối cùng của chuyến đi quân sự này. Mọi người đều háo hức, người mừng khi được trở về nhà, người thì mong được đi chơi, người thì khoái chí vì thoát được" nơi này ". Thiên còn đang ngủ, Hoàng lẽn vào trong, nằm cạnh bên, ôm Thiên một lúc. Thiên chật quá vội quay sang hướng khác (Chắc phải thêm tật xấu là ngủ ai làm gì cũng không hay không biết), lúc này mặt hai người chạm nhau với một khoảng cách giới hạn khi x tiến về vô cực. Thiên dần mở mắt nhìn, Hoàng hôn vào má Thiên:" Chào em buổi sáng ". Thiên nở nụ cười với Hoàng không nói gì và rút hẳn vào trong lòng Hoàng. (Chắc chắn là hết lẫy rồi! Haizzz.. Thiệt tình tuổi trẻ bây giờ chả hiểu làm sao).

    Hoàng nói khẽ:" Hôm nay là buổi cuối cùng chúng ta ở lại đây rồi! "

    Thiên khẽ gật đầu:" Cậu chuẩn bị đồ về xong chưa? "

    Hoàng gằn giọng:" Anh.. "

    Thiên im lặng ngại ngùng lắc đầu.. Hoàng nói:" Em ngủ đi, anh chuẩn bị đồ cho cả em và anh luôn rồi. "(the best romantic boy)

    Thiên hỏi:" Thế khi nào chúng ta về? "

    Hoàng:" Khoảng 6: 00 am ngày mai đó em. "

    Hai người im lăng một lúc lâu, Hoàng gọi Thiên và hỏi:" Em.. Mai anh và em phải về rồi chúng ta không ở cạnh nhau mỗi ngày như vậy đâu ".

    Thiên cười hạnh phúc:" Cậu gọi cho tớ được mà "

    Hoàng sửa lời ngay:" Anh gọi cho em được mà! "

    Thiên chỉ cười không nói, Hoàng vội nhéo vào má Thiên như một kiểu trút giận đầy yêu thương.. Họ cùng nhau thức dậy thu dọn chăn gối và vệ sinh cá nhân rồi nắm tay nhau đi ăn và dạo chơi khắp cả khu quân sự trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ của mọi người (Và ánh mắt đầy chua chát của những đứa bị Hoàng từ chối)

    Tối hôm đó, Thiên thời địa lợi nhân hòa. Hoàng đòi được ngủ chung với Thiên.

    Hai người nằm hoài không ngủ được, Hoàng hỏi Thiên:" Em nghĩ gì đó? "Thiên chỉ cười mà không nói, Hoàng bực tức quay qua ôm Thiên thật mạnh, Thiên nắm tay Hoàng và hỏi:" Cậu sao lại yêu tớ? "(Yêu nhau lúc nào cũng hỏi câu này). Hoàng lẫy và không chịu trả lời:" Em muốn nghe câu trả lời không? "

    Thiên gật đầu:" Muốn "." Thế thì hỏi lại đàng hoàng đi "- Hoàng nói tiếp. Thiên hiểu được cậu đang muốn ám chỉ điều gì, Thiên nói:" Tại sao anh lại chọn em, trong khi có rất nhiều cô gái tỏ tình với anh? "Hoàng cười thích thú vì Thiên đã chịu gọi anh, cậu trả lời và hôn vào má Thiên:" Tại anh yêu em, yêu chỉ là yêu thì làm gì có tại sao? ". Hoàng nói thể nào không quan trọng cái mà Thiên muốn nghe chính là" anh yêu em ". Thiên giả vờ:" Anh nói gì? "(Còn được thêm một note nữa là rất nham hiểm). Hoàng hiểu rõ Thiên muốn gì:" Anh yêu em "và hôn nhẹ vào môi Thiên, Thiên đỏ bưng cả mặt và cứ vùi đầu vào ngực Hoàng mà không dám nói gì. (Người nham nhiểm người chớp lấy thời cơ còn gì bằng - Thiên thời địa lời nhân hòa có đủ). Hai người ôm nhau Hoàng nói:" Ngủ đi em, sáng còn phải thức sớm để chuẩn bị về đấy! ".

    Sáng hôm sau, chuông báo hiệu lại vang lên. Hoàng lay Thiên dậy và hôn nhẹ vào môi cậu. Hai người cùng nhau gắp gọn đồ dùng để chuẩn bị ra về. Loay hoay một hồi lâu, tiếng gọi của những đứa bạn vang lên:" Thiên Hoàng xe đến rồi kìa chúng mày, nhanh lên! Hoàng đáp lời: "Được rồi tao xuống ngay đây!". Hoàng lấy từ trong túi ra một vòng tay và đeo cho Hoàng: "Mẹ anh đã tặng anh vào lúc anh 18 tuổi, từ nay em sẽ là của anh nhá!". Hai người nắm tay và lên xe, Thiên dựa vào vai Hoàng. Cùng một đoàn xe, lúc đến Thiên cảm lấy lạnh lẽo và cô đơn nhưng lúc về cậu thấy ấm ấp và hạnh phúc..

    Chuyến xe đã khởi hành.. /.

    [ Hết C6]
     
  8. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 7: Ngày đầu tiên xa nhau của tình yêu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên chuyến xe, Hoàng ngồi trầm tư ánh mắt như có điều gì đó đang không muốn nó sẽ diễn ra nữa. "Anh làm sao thế?" Thiên bắt đầu hỏi Hoàng. Cậu với một vẻ mặt buồn rầu đáp lời Thiên: "Anh không muốn về". Thiên ngạc nhiên: "Sao thế, anh còn muốn ở dưới làm gì?" Hoàng không ngần ngại đáp lời ngay: "Anh sẽ được gần em mỗi ngày." Thiên cười và xoa đầu cậu: "Em cũng ở đây có đi đâu mà anh lo thế?". Hai người đan tay nhau cười vui vẻ trong sự hạnh phúc ngập tràn.

    Sáng hôm sau, ngày đầu tiên Thiên không ai đánh thức, ngày đầu tiên mở mắt ra trước mắt không có Hoàng, ngày đầu tiên hai người không ở cạnh nhau. Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu thấy dường như trống vắng một thứ gì đó, một thứ gì đó đã lâu lắm trở thành thói quen đã lâu lắm đã trở thành một thứ không thể tách rời. Thiên trong lòng vô cùng bức rức và khó chịu. Thiên trông chờ cuộc gọi của người mình thương hoặc là một tin nhắn cũng đã khiến cậu ấm lòng. Cậu thấy dất trời hôm nay thay đổi lạ thường, cậu đã khi nào không quen với cuộc sống này, cuộc sống suốt thời gian trước cậu đã trải qua một cách dễ dàng nhất.

    Sinh viên Đại học mỗi người một chuyên ngành, lịch học không thể như nhau. Sáng nay Hoàng có buổi học sớm, cậu không thể nào tập trung vào buổi học, bóng dáng của Thiên luôn ở đâu đây. "Anh ơi" tiếng gọi của Thiên. Hoàng mỉm cười "Anh đây" -Hoàng vội trả lời nhanh chóng, cậu đâu biết rằng hành trăm đôi mắt đang nhìn cậu, giáo viên chợt hỏi: "Em sao thế?" Thì ra là ảo giác, cậu quá mong đợi Thiên đến nổi sinh ảo giác rồi. Rồi không biết hai người sẽ vượt qa ngày hôm nay như thế nào nữa đây. TÌnh yêu này đã khiến họ không thể rời nhau rồi sao?

    Vừa tan học, cậu gọi ngay cho Thiên: "Alo" tiếng Thiên ngọt nào trong điện thoại, lòng cậu lâng lâng như ai dâng chín tầng mây, không chờ đợi gì nữa: "Anh nhớ em quá rồi". Hoàng thể hiện một sự sốt sắn trong lòng rồi, cậu lạ lẫm với cảm giác ấy nhưng chưa bao giờ cậu thấy như vậy. Hoàng hỏi tiếp: "Em đang ở đâu đấy?" Thiên trả lời: "Em đang ở trọ đây này". "Thiên con đâu rồi" Tiếng mẹ Thiên bà lên thăm đứa con trai con trai vừa về. Hoàng hoảng hốt: "Ai thế em?". Thiên cười và nói nhẹ nhàng: "Mẹ em đấy!". Hoàng thở dài: "Vậy..". "Anh gặp chuyện gì sao?" - Thiên cảm thấy lo lắng. "Anh.. Anh.. định đi tìm em!" Thiên bật cười lớn: "Nhớ em đến vậy sao?". "Anh cứ qua đi, không sao cả.. mẹ em biết em như vậy lâu rồi."

    Hoàng chạy đến trọ Thiên, vừa đến trước cửa Thiên bước ra, trong sự e dè Hoàng hỏi: "Mẹ em đâu rồi?". Thiên mỉm cười: "Mẹ em đi chợ được nữa tiếng rồi anh, sao vậy?" Đâu đợi Thiên nói dứt lời, chỉ cần nghe mẹ đã đi chợ Hoàng vội lao tới ôm Thiên và nói: "Anh thật sự rất nhớ em đó>" VÀ hôn nhẹ vào môi Thiên. CHẳng phải lúc nào hay hơn lúc này nữa, Mẹ Thiên vừa bước chân vào cổng và hỏi: "Ai đấy con>" Hoàng ngại ngùng đến xanh cả mặt: "Dạ.. Dạ..". Thấy Hoàng sợ đến mức không nói được ra tiếng mẹ Thiên cười nói: "Không sao.. Hai đứa vào nhà đi." Hoàng thở hào một cách nhẹ nhỏm. Vào nhà đực một lúc mẹ Thiên lại nói: "Hai đứa biết nhau lâu chưa?" Thiên trả lờ: "Dạ hai đứa con là bạn học quen nhau từ lúc học quân sự đến nay đó mẹ." Hoàng vội vàng lên tiếng: "Dạ con là người yêu của Thiên." Thiên ngạc nhiên dù biết mẹ đã biết nhưng Thiên không nghĩ đến việc Hoàng lại nói ra trước mặt mẹ, Hoàng nắm lấy tay Thiên, mẹ Thiên mỉm cười: "Con chịu được tính Thằng nhóc này, Hay thật đấy. Thằng nhóc cứ lầm lầm suốt từ khi nó lớn đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy nó cười nhiều đến vậy đâu." Hai người cuối cùng đã không còn trở ngại nào nữa ngay lúc này, Nhưng, mẹ Thiên lại thở dài một tiếng: "Nhưng ba Thằng bé vẫn chưa chấp nhận đâu nha hai con, Hai đứa phải thận trọng khi ông ấy lên đấy." Được mẹ ủng hộ Thiên như muốn khóc, Mắt đỏ hoe và không dám nhìn thẳng mẹ, mẹ nói tiếp: "Thôi thôi được rồi tới giờ cơm rồi cơm ăn chung luôn được không?" Hoàng vội đồng ý ngay: "Dạ". Một buổi cơm gia đình thật sự hạnh phúc, Bên Thiên lúc này là hai người mà cậu yêu thương nhất.

    Tối hôm ấy, Hoàng không muốn về nhà nên xin phép được ở lại, mẹ thiên cũng không phản đối, Hoàng cảm thấy vô cùng sung sướng. Hai người ngủ chung với nhau còn Mẹ Thiên ngủ riêng bên dưới (TÍnh ra hai đứa cũng ác nhở, nhưng TRuyện thôi thêm phần romantic nên mình xin phép bỏ qua lỗi này, mong mọi người thông cảm). Hoàng ôm Thiên từ phía sau, Thiên vộ hỏi: "Hôm nay, anh gan thế dám nói với mẹ em luôn à>" Hoàng khẽ gật đầu: "Thì mẹ cũng đã biết thì anh nói luôn.. haha." Thiên lấy má cạ vào má của Hoàng, Hoàng vội nói: "Em làm gì đây?" Thiên ngại ngùng tránh đi ánh mắt của Hoàng. Thế là hai người cũng trải qua được ngày đầu tiên khó khăn ấy.. Hai người ôm nhau và trao nhau nụ hôn và ngủ cho đến sáng hôm sau

    [ Hết C7]
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2021
  9. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 8: Tình yêu được đánh giá bằng thời gian!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhẹ nhàng năm đầu tiên của hai người cứ thế trôi qua bằng một tình yêu ngọt ngào đáng được ngưỡng mộ. Hai người giờ đây đã trở thành sinh viên năm 2, Thời gian trôi qua thật nhanh chớp mắt hôm nay đã khác, mọi thứ giờ đây chắc có lẽ đã khác xa với những viễn cảnh trước đó.

    Trong tình yêu có lẽ không còn trân trọng những gì mà họ đã có được, Hoàng với tính cách nhanh nhẹn và hoạt bát nên đã quen được rất nhiều bạn mới, thời gian cậu dành cho Thiên cũng ít dần, những tin nhắn, những cuộc gọi cũng ít dần. Hoàng đang dần thay đổi theo cách nhìn của Thiên, Thiên không thể chấp nhận được điều này nữa.

    Sáng hôm ấy, Thiên và Hoàng gặp nhau, Hoàng chỉ tập trung vào chiếc điện thoại chỉ hỏi những thứ qua loa: "Em ăn gì chưa?" "Chiều mấy giờ em có tiết?".. Đại loại những câu hỏi cho có, cậu không quan tâm đến ánh mắt và thái độ của Thiên hiện tại, Thiên ánh lên một đôi mắt thất vọng về người ngồi trước mặt mình, cậu gọi Hoàng: "Anh". Hoàng đang tập trung vào chiếc điện thoại trước mắt những người bạn mới, những cuộc hẹn có vẻ mang lại một niềm thú vị cho Hoàng này. Mắt Thiên đỏ hoe, Cậu lắc đầu và nói: "Mình chia tay anh nhé, em mệt rồi". Thiên đứng dậy quay lưng đi nước mắt cậu đã lăn xuống, nỗi đau dớn đến tột cùng khi rất khó khăn cậu mới tin tưởng một người đến như vậy nhưng sự thất vọng lại đau hơn gấp một nghìn lần như thế nữa.. Hoàng nghe thấy câu chia tay, bất giác cậu giật mình nhìn lại người mình yêu, cậu nhanh chụp lấy tay Thiên hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe đi em?", THiên vội kéo tay Hoàng ra, dùng một ánh mắt vừa mệt mỏi vừa đau đớn và nói với Hoàng: "Em đã không còn kiên nhẫn nữa để đợi anh nữa, Em đã quá yêu anh nhưng dường như em thấy tình yêu em không đủ với anh, em sẽ cho anh cách tốt nhất để anh có thể thoải mái hơn với mọi thứ." Hoàng nắm tay Thiên: "Không, anh không muốn." Thiên ắc đầu: "Thế đã quá đủ với em, em không muốn tự em phải chịu tổn thương này nữa." Thiên bỏ đi và không hề nhìn lại, sự đau đớn làm Thiên khóc rất nhiều, Thiên không biết mình có chịu được không? Không biết mình quyết định có đúng không? NHưng Thiên biết điều đó tốt hơn ngay lúc này. Cậu bước đi từng bước một bầu trời đen dần, cậu không để ý mọi thứ xung quanh, về đến nhà cậu nằm hẳn lên giường cậu không chịu được nổi đau lúc này, cậu khóc rất nhiều, khóc đến nổi mắt như không thể khóc được nữa..

    Hoàng vẫn ngồi ở đó, cậu không muốn chuyện này xảy ra nhưng cậu biết cậu đã đánh mất Thiên, Cậu thấy thật sự rất khó chịu. Thiên thật sự rất quan trọng nhưng đến lúc này cậu mới chịu nhìn lại thì đã quá muộn rồi. Nếu có một cơ hội chắc chắn cậu sẽ không bao giờ làm một cách tệ hại như vậy, Cậu không nghĩ thời gian qua cậu đã là người mình yêu đau lòng đến mức nào. Cậu thất thần và không muốn nói chuyện với ai nữa. Cậu cảm thấy mình thật sự rất tệ hại, cậu tìm đến nhà Thiên nhưng có kêu đến thế nào có gọi bao nhiêu có nhắn tin bao nhiêu Thiên cũng không mở cửa, THiên đang thật sự không muốn gặp mặt Hoàng một lần nào nữa. Hoàng lẵng lặng bỏ ra về.

    Rồi mọi chuyện đâu cũng vào đó, Thiên đã bình tĩnh sau một tuần không nhìn thấy Hoàng. Thiên không phải không muốn nhớ nhưng vẫn cố tình không nhớ, không muốn nhớ đến người mình đã từng yêu nhất, Nhưng Hoàng vẫn âm thầm nhờ những người bạn sáng nào cũng để sữa và thức ăn sáng trên bàn Thiên. Thiên biết rõ đấy là Hoàng, Cậu không nhìn tới và để lại sau mỗi tiết học và Hoàng nhìn thấy vậy càng thấy buồn bã hơn. Hoàng cũng không thể nào trách Thiên vì trước đó THiên đã cho cậu cơ hội quá nhiều, cậu không biết trân trọng thì giờ đây cậu đang phải chịu lại cảm giác đấy nhưng không phải có Thiên bên cạnh như ngày trước Thiên đã từng..

    Nhưng ngày hôm nay, cả lớp không bình tĩnh được và Hoàng là người không thể bình tĩnh hơn khi trên bàn của Thiên lúc này lại thêm một phần ăn sáng và một hộp sữa yêu thích mà chỉ có Hoàng mới biết đó là loại sữa Thiên Thích nhất, Thiên bước vào và ngỡ ngàng với những gì đang diễn ra, cậu cũng không nhận bất cứ món gì đều để lại sau giờ học, Hoàng cũng nhẹ yên tâm hơn.. Thiên thật sự không quan tâm dù đó là ai, giờ Thiên chỉ muốn một mình để không phải đau như trước đó.. Hoàng hết sức bình tĩnh sao giờ họ hôm ấy tìm gặp Thiên và hỏi: "Ai gửi cho em đấy?" Thiên ngỡ ngàng nhưng cũng tỏ ra cứng rắn: "Anh cần biết để làm gì?" Hoàng ấp úng và ngại ngùng: "Thì để biết". Thiên nói thêm: "Anh không cần quan tâm đến vậy đâu>" Thiên không nói nữa và bỏ đi. Hoàng bắt đầu lo lắng hơn về Thiên có thể cậu sẽ mất Thiên Thật sự..

    Sáng hôm sau, một chàng trai đem thức ăn đến cho Thiên thì ra không ai khác là Sơn bạn chung lớp thời cấp 3, cậu đã thích thầm Thiên nhưng lên Đại học cậu biết Rằng Thiên đã có người yêu nhưng cậu biết rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để có thể có Thiên bên cạnh cậu.. Thiên vô cùng ngạc nhiên khi chẳng biết Sơn học cùng trường với cậu.

    [ Hết C8]
     
  10. ThiênThiên220402 Thiên Thiên

    Bài viết:
    16
    Chương 9: Em từng là duy nhất!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn là bạn cấp 3 của Thiên, cậu ấy từng đã thích Thiên rất nhiều nhưng vì ngại ngùng và sợ thành kiến của mọi người xung quanh nên Sơn e dè và không dám thổ lộ với Thiên dù rất nhiều lần cậu có cơ hội để nói rõ cảm xúc của mình với người cậu thầm thương trộm nhớ. Trong suốt khoảng thời gian cấp 3, Sơn luôn luôn là người kế cạnh với Thiên, luôn quan tâm và chia sẻ với cậu.. Nhưng quan tâm chia sẻ là thế nhưng cậu cũng đã đánh mất Thiên, nhưng hôm nay Sơn đã tìm lại Thiên, sự rụt rè của một người con trai không còn nữa tình yêu đã thoi thúc cậu tìm đến Thiên lần này vì không muốn đánh mất cơ hội một lần nữa.

    Sơn đã tìm cơ hội thổ lộ với Thiên nhưng khi lên Đại học Thiên đã gặp Hoàng và họ đã yêu nhau, Sơn vẫn giữ mối tình cảm của riêng mình. Nhưng cho đến hiện tại, Thiên vẫn không biết về tình cảm của Sơn dành cho mình. Thiên giật mình hoảng hốt vì quá vui: "Sơn, cậu học ở đây à?", Sơn vội vàng ôm Thiên: "Mình nhớ cậu ghê luôn đó", Thiên bất ngờ và ngại ngùng trước tất cả mọi người ấp úng: "Mình.. mình.. mình không biết cậu học ở đây luôn?". Sơn không ngại ngùng nói: "Mình chỉ vừa chuyển về đây, khi mình biêt Thiên học ở đây đấy!". Thiên đỏ mặt về những lời ngọt ngào đấy..

    Tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Thiên phải vào lớp học, cậu quay sang nói với Sơn: "Mình phải vào lớp học rồi, chiều mình gặp cậu nhá". Sơn quay sang cười: "Hôm nay, mình không có tiết học, mình ngồi với cậu được không?" Thiện khẽ gật đầu: "Được mà, cậu cứ ngồi với mình."

    Thầy giáo bước vào lớp, tiết học bắt đầu. Sơn ngồi bên cạnh nhìn Thiên chăm chú vào từng bài giảng của thầy, vẻ mặt vô cùng ngây thơ và quyến rũ. Khuôn mặt mà cậu đắm chìm gần 4 5 năm rồi nhưng đến lúc này vẻ mặt ấy vẫn đẹp đến mức say mê như vậy. Sơn ngồi ngắm cậu rồi từng từng say vào trong ánh mắt ấy, Thiên quay qua nhìn: "Cậu sao thế?" Sơn khẽ giật mình: "À.. À.. Không không có gì cả Thiên, mình đang nhìn cậu, thật sự cậu dễ thương thật đấy Thiên ạ!" Thiên cười và nói: "Cậu đừng trêu mình như thế nhé, mình ngại thật sự đấy." Thiên ngồi học một cách nghiêm túc đôi mắt ánh lên mọt nét buồn gì đấy, đôi mắt luôn long lanh, một cái chớp mắt của Thiên, Sơn cũng thấy thích thú về điều đấy. Một lúc sau, Sơn quyết định hỏi cậu: "Thiên này" Thiên quay sang: "Sao thế?" "Cậu có biết cậu là duy nhất của mình không?" - Sơn ngập ngừng hỏi tiếp. Thiên hơi ngại, mặt đỏ bừng lên: "Là thế nào vậy Sơn?" Thật sự Thiên không nhận ra được tình cảm của Sơn, Sơn không biết rằng thật sự lúc này cậu có nên nói thật tình cảm của mình với thiên luôn không, nỗi bân khuâng lúc này của cậu không ai có thể giúp được ngoài bản thân của Sơn lúc này, cậu nên có một quyết định đúng đắn nhất.

    Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng vang lên, phút giây nào đó Sơn cũng muốn thổ lộ thật sự nhưng cậu nghì thật sự lúc này có vẻ không thích hợp, Thiên quay sang bảo Sơn: "Lúc nãy cậu nói gì thế Sơn." Sơn lặng đi: "Không không gì đâu Thiên." THiên cười với một nụ cười vô cùng dễ thương: "Hết tiết rồi chúng mình cùng đi ăn nhá, được không Sơn?" Sơn vội gật đầu: "Để mình cầm cặp cho cậu nhá, cậu uống tí sữa này đi, loại sữa cậu thích nhất đấy." Thiên ngại ngùng từ chối: "Thôi thôi đucợ rồi mà, mình tự làm được mà Sơn." Sơn nặng giọng lại nói: "Cậu sao thế, chẳng phải cấp 3 chùng mình đều như vậy sao? Cậu cũng đã chia tay Hoàng rồi mà không phải sao? Cậu cứ ở bên cạnh mình như trước đây không được sao, mình đã ở đây rồi này!" Thiên ấp úng: "Cậu.. cậu..".

    Sơn lên tiếng ngắt lời Thiên: "Cậu định hỏi sao mình biết à? Không có gì liên quan đến cậu mà mình không biết đấy Thiên." Cậu vội chụp lấy balo của Thiên: "Thôi nào chúng ta đi ăn nào cậu đói rồi đấy!". Vừa đi đucợ 3 4 5 bước cậu quay lại nói với Thiên làm cho Thiên cảm thấy vô cùng xúc động: "À quên nữa, bây giờ cậu cứ ở bên cạnh mình như lúc trước nhá, cậu không cân phải lo gì hết, cậu chỉ cần nhớ cậu luôn là duy nhất đối với tớ đấy." Cậu nắm tay Thiên bước đi vội..

    Thiên vô cùng ngạc nhiên và vui mừng vì gặp được lại người bạn cũ của mình, nhưng Thiên vẫn có một chút gì đấy lo sợ đấy Sơn lại mạnh dạng hơn trước, cậu luôn thẳng thắn với Thiên nhưng lúc này cậu đang hoài nghi về một số điều diễn ra trước mắt mình.

    Thiên cùng Sơn vui vẻ như còn hồi cấp 3, họ luôn đi chung làm việc cùng nhau, đi cùng nhau, Sơn thường qua nhà rước Thiên đi học mỗi ngày, Hai người họ như một đôi thật sự, Sơn luôn lo lắng cho cậu mooic ngày, luôn sợ cậu đói, luôn sợ cậu phải mệt, mỗi sáng Sơn đều chuẩn bị cho Thiên vị sữa mà cậu thích nhất.. Đi học xong cậu vẫn không cho Thiên đi xe về nhà mà cậu sẽ chậy để đưa Thiên về tận nhà, sự ấm áp của Sơn khiên Thiên cảm thấy thật sự vui vẻ và không còn buồn về những điều trước đây. /
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...