Chương 20: Nếu như lần sau còn muốn hẹn, nhớ phải gọi cho tôi. Bấm để xem Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 21: Tỷ tỷ đêm nay lại không thể trở lại ở cùng em rồi. Bấm để xem "Thư ký Đường, tỷ tỷ ta còn đang bận sao?" Đường Khởi nhận điện thoại, chưa kịp nàng mở miệng, người bên kia đại khái đã sớm đoán được người nhận điện thoại là nàng, nói chuyện trước một bước. Điện thoại nhấn phím rãnh tay, đủ để hai người trong phòng làm việc cũng nghe được. Quý Hâm Thư nghe thanh âm có chút mất mát của Quý Thanh Cừ, cô rũ con mắt, dùng tay đỡ đầu, cũng rốt cuộc không có tâm tư tiếp tục nhìn những văn kiện kia. "Phải, đại tiểu thư gần đây một mực xử lý hợp tác với hai công ty khác, nhị tiểu thư không cần phải lo lắng." "Như vậy a.. Hôm nay ta mua bánh ga tô quả phỉ trước đó tỷ tỷ nói thích, để lại ở trong tủ lạnh, nếu như chị ấy không trở lại thì ăn không được rồi." Quý Thanh Cừ tựa hồ còn không có từ bỏ, nàng biết Quý Hâm Thư có lẽ sẽ cùng Đường Khởi dò hỏi nội dung trò chuyện, mới có thể nói ra lời nói này. Dù cho không nhìn thấy dáng dấp của cô, Quý Hâm Thư cũng có thể tưởng tượng được đối phương đại khái thì ngồi ở trên sofa, không vui cầm lấy điện thoại, ấu trĩ đến như khi còn bé, dùng bánh ga tô ngọt đến hấp dẫn chính mình trở lại ở cùng nàng. Quý Hâm Thư nghe thanh âm của Quý Thanh Cừ, trên mặt không tự giác khơi lên nụ cười, mãi đến tận Đường Khởi cúp điện thoại, nụ cười kia mới dần dần biến mất. "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói.." "Ta đều nghe được rồi." "Vậy cô đêm nay phải trở về rồi sao?" Đường Khởi nói xong, văn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, có thể nghe được thì chỉ có tiếng động nhẹ nhàng Quý Hâm Thư lật xem văn kiện. Trở về sao? Trên thực tế, những ngày không nhìn thấy Quý Thanh Cừ này, Quý Hâm Thư mỗi giờ mỗi khắc đều muốn trở lại thăm nàng. Nhưng mà mỗi lần khi đối mặt Quý Thanh Cừ, Quý Hâm Thư luôn cảm giác chính mình giống như thay đổi một người khác, hoàn toàn không giống dáng vẻ vốn có của nàng, cũng càng ngày càng không cách nào khống chế tâm tình rồi. Đối với Thanh Cừ, nàng sẽ lo được lo mất, khi thì nhát gan khi thì lại điên cuồng cực kỳ. Ngày đó ở bãi đậu xe của khách sạn, cô là thật sự muốn giết Trương Minh. Chỉ cần nghĩ đến nếu như nam nhân này biến mất, mình và Thanh Cừ sẽ khôi phục dáng vẻ của trước đây, mê hoặc quá lớn như vậy, để Quý Hâm Thư không thể chờ đợi được nữa muốn cụ thể mà hành động. Nếu như lúc đó không phải Quý Thanh Cừ xuất hiện, Quý Hâm Thư rất có thể đã đem người loại trừ rồi. Sau ngày đó, Quý Hâm Thư cảm giác trong lòng mình có một bóng ma, cô có thực thể, là một chính mình hoàn toàn tiêu cực, chỉ cần thấy được Thanh Cừ, bóng ma thì sẽ không nhịn được chạy ra. Hai ngày nay, Quý Hâm Thư ngủ ở trong biệt thự khác, đây là bất động sản tư nhân của bản thân cô, Quý Thanh Cừ cũng không biết. Mỗi buổi tối, chỉ cần nhắm mắt lại hoặc là rảnh rỗi, Quý Hâm Thư luôn có thể nghĩ đến hình ảnh Quý Thanh Cừ hôn môi với Trương Minh, tình cảnh đó rất chói mắt, so với bức ảnh trước đó Đường Khởi chụp được kia càng làm cho Quý Hâm Thư cảm thấy khó chịu. Đó là Thanh Cừ của chính mình, là người thuộc về của cô, nhưng mà ở khi Thanh Cừ và người khác thân mật, chính mình lại ngay cả quyền lợi ngăn cản đều không có. Quý Hâm Thư không phải dự định từ bỏ, cô chỉ là quá mệt mỏi, muốn nghĩ một chút, muốn trốn tránh phần đè nén kia, càng là vì khắc chế phần tà niệm quá mức kiêu ngạo trong lòng kia. Cho nên cô mới có thể vào lúc này trốn tránh Quý Thanh Cừ, nhưng Thanh Cừ là của cô, điểm này, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi. Mấy ngày nay nghe Quý Thanh Cừ trò chuyện với Đường Khởi, Quý Hâm Thư cảm giác mình là người xấu không hơn không kém, cô lợi dụng sự ỷ lại của Thanh Cừ đối với mình, lùi một bước để tiến hai bước tránh nàng. Chỉ cần nghĩ đến để Thanh Cừ người ủ ê như thế nhớ chính mình, nghĩ đến nàng sẽ bởi vì nhớ chính mình trở nên hồn vía lên mây. Trong lòng Quý Hâm Thư vậy mà sẽ sản sinh một loại vui vẻ. Thanh Cừ là để ý chính mình, mình ở trong lòng nàng càng quan trọng hơn so với Trương Minh. "Đường Khởi, không nên hỏi lời thừa thãi, chuyện để cô điều tra tiến triển làm sao?" Cho tới nay, Quý Hâm Thư từ đầu đến cuối không có từ bỏ để Đường Khởi điều tra Trương Minh, không biết làm sao quá khứ của Trương Minh quá mức thông thường, ngoại trừ giao du qua mấy bạn gái, mẫu thân mất sớm, phụ thân ở ngoài không rõ, cũng không có điểm đen khác. "Đại tiểu thư, vẫn cứ là tư liệu đồng dạng, có phải muốn đổi mấy người đi điều tra nữa không?" Đường Khởi đem văn kiện trong tay đưa cho Quý Hâm Thư, nàng mở ra nhìn, con ngươi đen nhánh trở nên tối sầm chút "Không cần, tiếp tục điều tra nữa cũng tra không ra cái gì." Quý Hâm Thư đem tầm mắt rơi vào trên hình của Trương Minh, ánh mắt lóe lên hàn quang không dễ phát giác. "Thanh Cừ mấy ngày nay đang làm gì?" "Nhị tiểu thư buổi tối sẽ cùng bạn tốt đi quán bar hoặc đua xe, sáng sớm ở nhà nghỉ ngơi đi ngủ, thỉnh thoảng sẽ đi ra bên ngoài chụp hình, cùng với.. Trương Minh gặp mặt. Tống Ngôn Khê sau khi về nước, nhị tiểu thư cùng nàng rất thân cận, khuya ngày hôm trước ở cùng một chỗ." Đường Khởi đem tin tức chính mình điều tra được một chữ không xót nói xong, nàng chú ý tới, ở khi chính mình nói đến Trương Minh và Tống Ngôn Khê, bút trong tay Quý Hâm Thư cũng run lên theo, cô dùng sức siết cây bút kia, màu sắc mu bàn tay hiện ra trắng bệch nhàn nhạt, so với sắc mặt của cô phải tốt hơn một chút. Khoảng thời gian này, Quý Hâm Thư đích thật là cố ý tránh Quý Thanh Cừ, đối với cô mà nói, cùng với nói là trốn tránh, ngược lại càng giống là tự mình trừng phạt. Đường Khởi biết rõ tầm quan trọng của Quý Thanh Cừ đối với Quý Hâm Thư, dù cho một giây sau muốn Quý Hâm Thư vì cứu Quý Thanh Cừ chết đi, người này đều sẽ không chút do dự đi làm. Hai ngày này hoàn toàn không trở về Quý gia, Quý Hâm Thư cơ hồ không làm sao từng cố gắng ăn cơm, buổi tối cũng cần dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ, quần áo đã từng mặc lên người vừa vặn, hiện tại đúng là rộng rãi rồi. "Đường Khởi." Quý Hâm Thư thả ra bút máy trong tay, mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi. Đường Khởi hiểu ý, đi tới phía sau cô nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cho cô. Quanh năm ngồi văn phòng, xương cổ của Quý Hâm Thư ít nhiều gì cũng có chút bệnh vặt, lúc đau lên đầu cũng sẽ đau. "Đại tiểu thư, chi bằng đêm nay cô trở lại xem một chút đi, nhị tiểu thư vì cô chuẩn bị bánh ga tô." Đường Khởi không nhịn được, lại một lần nữa khuyên bảo Quý Hâm Thư trở về. Nàng cảm thấy tiếp tục nữa, Quý Hâm Thư sớm muộn cũng có một ngày sẽ không kiên trì được ngã xuống. Đường Khởi biết rõ chính mình như vậy nói là vượt qua quy vượt tắc, nhưng nàng thực sự không muốn nhìn thấy Quý Hâm Thư dằn vặt chính mình như vậy. "Thanh Cừ nàng rất biết thương người, nàng biết ta sẽ đau đầu, cố ý đi tìm đông y học xoa bóp, còn nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta giúp ta xoa ấn đầu. Nàng rất ỷ lại ta, ngoài miệng luôn là nói không cách rời khỏi ta, nhưng mà, sau khi nàng biết tâm tư của ta đối với nàng, sẽ như thế nào đây?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở mắt ra, con mắt của cô hơi ửng hồng, khóe mắt mang theo màu đỏ nhạt đồng dạng, cặp con ngươi đen đẹp đẽ kia ngưng tụ một tầng nước, lại không phải đang khóc, mà là đang nhớ nhung người nào. Đường Khởi không cách nào trả lời vấn đề này, cũng biết Quý Hâm Thư muốn cũng không phải trả lời, cô chỉ là bị đè nén quá nhiều đồ vật, muốn tìm một đối tượng thổ lộ hết mà thôi. Đợi đến sau khi đầu không đau như vậy, Quý Hâm Thư đuổi Đường Khởi đi, tiếp tục lật xem văn kiện, mãi đến tận đêm triệt để đen xuống mới dừng lại. Cô liếc nhìn điện thoại, vừa lúc là buổi tối 21 giờ. Thời gian này, Thanh Cừ chắc chắn sẽ nằm ở trên giường xem điện thoại, nếu như mình ở nhà, nàng sẽ ở dưới lầu cùng chính mình xem phim, cùng mình trò chuyện chuyện lý thú gần đây nàng từng làm. Nghĩ đến bánh ga tô quả phỉ Quý Thanh Cừ nói đến ở trong điện thoại, khóe miệng Quý Hâm Thư cong lấy nụ cười, do dự trên mặt kéo dài mấy phút, cuối cùng vẫn là cầm lấy chìa khóa xe, đi tới bãi đậu xe. Quý Hâm Thư lái xe tiến về hướng biệt thự Quý gia, chưa bao giờ có một lần, cô sẽ chờ mong về đến nhà như vậy. Quý Hâm Thư quen khắc chế và đè nén chính mình, ở khi phụ thân các nàng rời khỏi các nàng, chính mình nhất định phải gánh vác gánh nặng của Quý gia, và trách nhiệm chăm sóc Quý Thanh Cừ. Rất nhiều lúc, Quý Hâm Thư nhất định phải nhẫn nại quá nhiều dục vọng, khát khao đối với Quý Thanh Cừ, là nhớ nhung cô đặt ở trong lòng. Phần nhớ nhung này theo thời gian trôi đi, càng ngày càng không cách nào áp chế rồi. Mấy ngày trước, cô sẽ ở sau khi Thanh Cừ ngủ về nhà, lại ở trước khi nàng rời giường thay nàng làm xong bữa sáng rời khỏi. Cô sẽ nhìn lén gương mặt ngủ của nàng, giúp nàng đem chăn đá rơi xuống đắp kín. Hai ngày gần đây cô chưa có trở về, là ròng rã 48 giờ hoàn toàn không thấy được Quý Thanh Cừ, Thanh Cừ nhớ nhung chính mình, cô làm sao không nhớ Thanh Cừ chứ? Mỗi phút mỗi giây, Quý Hâm Thư đều như phát điên muốn nhìn thấy Quý Thanh Cừ. Lo lắng chính mình không có trở về, nàng ở nhà một mình sẽ vô vị. Lo lắng nàng không có cố gắng ăn đồ ngon, chính mình không ở, cũng không ai sẽ gọi nàng ăn bữa sáng. Trước đó những thói quen bị cưỡng chế quên kia hết thảy tìm tới, làm cho dục vọng muốn gặp mặt trở nên càng thêm mãnh liệt. Quý Hâm Thư bắt đầu hối hận sự tránh né của chính mình, cô không nên tránh cũng không nên trốn, bất kể là ai muốn cướp đi Thanh Cừ, cô đều có cách đem người kia hủy diệt, để cho bọn họ biết, cướp người với mình sẽ là hậu quả gì. Gương chiếu hậu trên xe chiếu rọi ra hai mắt của Quý Hâm Thư, con ngươi đen như trân châu tràn đầy ấm áp, mang theo nhu tình và sủng nịch, đó là ánh mắt chỉ có Quý Thanh Cừ mới thấy qua Chỉ là, gương chiếu hậu chiếu không tới phía dưới, cùng với tương phản là nụ cười có mấy phần điên cuồng và vặn vẹo của Quý Hâm Thư. Môi của cô nhẹ nhàng run rẩy, cơ thịt của bộ mặt cũng đang co giật không bình thường. Nụ cười miễn cưỡng như thế đem mặt của Quý Hâm Thư chia làm hai bộ phận. Rõ ràng tầm mắt ấm áp như vậy, nụ cười lộ ra lại làm cho người cảm thấy không rét mà run. Quý Hâm Thư lòng tràn đầy đều là không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Quý Thanh Cừ, cô cũng không có chú ý tới, từ lúc cô rời khỏi Quý thị, đã có một chiếc xe đi theo phía sau cô rất lâu. Xe xuống cao tốc, lúc này, điện thoại đặt ở bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, là Đường Khởi gọi đến. Người này sẽ không chủ động liên lạc, trừ phi đã xảy ra chuyện gì, Đường Khởi mới có thể chủ động gọi đến. Quý Hâm Thư khẽ cau mày, cô nhận điện thoại, nghe được Đường Khởi ở bên kia kêu để chính mình lập tức trở về Quý thị. Thanh âm của đối phương vừa vội lại hoảng loạn, Quý Hâm Thư thậm chí còn chưa kịp nói cái gì, một chiếc xe ở nơi quẹo đột nhiên đụng tới phía mình. Túi khí an toàn bên trong xe mở ra ngay đầu tiên, đưa đến cũng chỉ là vẻn vẹn hiệu quả trì hoãn xung kích. Xe của Quý Hâm Thư va đập trên hàng rào, xe bị chiếc xe khác va chạm, đem toàn bộ thân xe đụng đến đè ép cùng nhau, không còn nguyên hình. Máu tươi theo tay của Quý Hâm Thư chảy xuống, đem thảm trải nền dưới chỗ ngồi xe nhuộm đỏ. Cô cầm điện thoại di động, nghe được thanh âm lo lắng ở bên kia của Đường Khởi, cố gắng đem điện thoại lấy đến bên miệng. "Đường Khởi, đừng nói cho Thanh Cừ biết, cô biết nên làm như thế nào." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, chỉ là một câu nói đơn giản, lại như là hao phí tất cả khí lực của cô. Cô tựa ở trên túi khí an toàn, nhìn chiếc xe cố ý đụng xe của chính mình chậm rãi lùi về sau kia, tựa hồ đang muốn lần nữa đụng tới. Lúc này, mấy chiếc xe khác từ một bên khác vòng qua vây quanh ở bên cạnh mình, đối phương nhận ra được không đúng, lập tức lái xe rời đi. Ý thức được nguy hiểm kết thúc, Quý Hâm Thư mỏi mệt nhắm mắt lại. "Thanh Cừ, xin lỗi, tỷ tỷ đêm nay lại không thể trở lại ở cùng em rồi." Hết chương 21
Chương 24: Cả chuyện chị nằm viện lớn như vậy cũng muốn giấu em sao? Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 25: Nếu như ngươi muốn ôm ai, vậy thì ôm chị đi. Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 26: Vị trí kia, vốn nên là của mình. Bấm để xem Quý Thanh Cừ một giấc ngủ đến rất an ổn, vốn là nàng chỉ là dự định nghỉ ngơi một lúc với Quý Hâm Thư, chính mình ngược lại ngủ cả buổi chiều. Nhìn khóe miệng nàng cong lên, ở trong mộng đều giống như là dáng dấp đang cười, Quý Hâm Thư dùng tay chống đầu, chuyên chú nhìn chăm chăm nàng. Lúc này, điện thoại đặt ở trên đầu giường của Quý Thanh Cừ đang chấn động, Quý Hâm Thư cầm điện thoại di động lên, dùng vân tay của mình mở khóa, sau khi phát hiện người gọi đến là Trương Minh, không chút do dự mà nhấn tắt. Cô không hy vọng bất cứ người nào tới quấy rầy mình và Thanh Cừ, đặc biệt là Trương Minh. Nhìn ghi chép cuộc gọi nhỡ kia, Quý Hâm Thư xóa đi, do dự một chút, lại đem số điện thoại của Trương Minh đưa vào trong danh sách đen. Làm tốt những thứ này, Quý Hâm Thư đem điện thoại di động một lần nữa để về chỗ cũ. Đô Đô ở một bên đã tỉnh rồi rồi, nàng tựa hồ rất dính lấy Quý Thanh Cừ, mới tỉnh lại thì ném đi món đồ chơi mèo trong lồng ngực, chạy đến bên người Quý Thanh Cừ dùng chút tường thịt nhẹ nhàng sờ đầu nàng. Dù là đối phương là mèo con, Quý Hâm Thư vẫn có một loại cảm giác bảo vật của chính mình bị người khác ngấp nghé. Cô đứng dậy sờ sờ đầu mềm mại của con mèo nhỏ, đem Đô Đô ôm lên. Mèo con bỗng nhiên mất đi cảm thấy hứng thú, đạp hai cẳng chân, "Meo meo" Gọi về phía Quý Hâm Thư. "Xuỵt.. Thanh Cừ còn đang ngủ, đừng đánh thức nàng được không?" Quý Hâm Thư nhìn Đô Đô, đem nàng ôm vào trong ngực đi tới dưới lầu. Cô đem đồ ăn vặt mèo mở ra đút cho nó, nhìn tiểu gia hỏa trong nháy mắt thì quên đi Quý Thanh Cừ, ở trước mặt mình ăn đến rất ngon, đề phòng trong mắt của Quý Hâm Thư biến mất mấy phần, chuyển biến thành ý cười nhợt nhạt. Quý Hâm Thư đối với những động vật nhỏ này không có hứng thú, nhưng cũng không đại biểu cô chán ghét chúng nó, cô chỉ là không thích có bất kỳ sinh vật nào ngoại trừ chính mình ra tiếp cận Thanh Cừ, chỉ thế mà thôi. Cõi đời này rất nhiều sinh vật đều là dễ quên như vậy, rõ ràng một giây trước còn luôn miệng nói yêu thích, một giây sau cũng sẽ bị những sự vật khác hấp dẫn sự chú ý. Chính mình là không giống, trong mắt của cô, trong lòng của cô, toàn bộ thế giới của cô cũng chỉ có một mình Thanh Cừ. Đồng dạng, cô cũng không cho phép người hoặc vật khác, chiếm cứ vị trí trong lòng Thanh Cừ. "Đừng dựa gần Thanh Cừ nữa có được hay không? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi, ngoại trừ Thanh Cừ." Quý Hâm Thư ôm Đô Đô, dùng món đồ chơi mèo chọc nàng. Tiểu gia hỏa hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm món đồ chơi nhảy nhót tưng bừng, tay Quý Hâm Thư chống lấy bên đầu nhìn nó, cười khẽ vài tiếng, tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nó. Quý Hâm Thư chỉ có thể phân ra một số ít thời gian cho Đô Đô, cô còn có rất nhiều công việc phải xử lý. Sau một lát, Quý Hâm Thư đem đồ chơi thả xuống, cầm lấy văn kiện trước đó chưa xử lý xong, nụ cười trên mặt dần dần tản đi, khôi phục lãnh đạm và chăm chú trước sau như một. Đến buổi tối, Quý Thanh Cừ cuối cùng tỉnh lại, nàng không nghĩ tới chính mình chỉ là "Ngủ cùng" mà thôi, so với Quý Hâm Thư ngủ đến thời gian còn lâu hơn. Nàng ngại ngùng từ trên giường ngồi dậy, Quý Hâm Thư ở bên ngoài đã sớm bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Đô Đô nằm nhoài bên trong ổ mèo của nàng, sau khi thấy được chính mình theo bản năng mà muốn đi qua, lại đem móng vuốt nhỏ rụt lại. "Tỷ, buổi tối ăn cái gì?" Quý Thanh Cừ đi tới nhà bếp, từ phía sau ôm lấy Quý Hâm Thư, cái ôm đột nhiên xuất hiện để Quý Hâm Thư cong khóe miệng, cô thả lỏng thân thể, tựa ở trong lòng Quý Thanh Cừ. "Chị làm canh thịt bò em thích, còn có mấy thứ món ăn đơn giản, lập tức liền có thể ăn rồi." Trù nghệ của Quý Hâm Thư tuy không sánh được bên ngoài, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm. Hai người ở trên chuyện làm cơm rất ít sẽ thuê người, bình thường không thời gian làm cơm đều sẽ trực tiếp đặt món ăn, mà Quý Hâm Thư có thời gian sẽ tự mình xuống bếp. Quý Thanh Cừ xòe tay tính toán, hình như cũng rất lâu không ăn được thức ăn Quý Hâm Thư đích thân làm rồi, tâm tình nàng rất tốt mà đem Đô Đô ôm vào trong ngực, con mèo nhỏ "meo meo" kêu hai tiếng. Lúc này, Quý Hâm Thư từ phòng bếp đi ra, bưng hai món ăn trước đặt ở trên bàn, cô rũ con mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Đô Đô trong lồng ngực Quý Thanh Cừ. Tiểu gia hỏa cảm nhận được tầm mắt lãnh ý kia, chợt run lên một cái. Nàng dùng tường thịt nhỏ đạp tay của Quý Thanh Cừ, lập tức thì nhảy ra ngoài, trở lại bên trong ổ nhỏ của chính mình nằm yên. Quý Thanh Cừ không biết Đô Đô phát thần kinh gì, nhưng mà nàng nhớ tới Tống Ngôn Khê cũng từng nói, rất nhiều hành vi của con mèo là nhân loại không thể nào hiểu được, cũng là không đi quản nó. Nàng lấy điện thoại di động ra mở ra wechat, phát hiện Trương Minh gửi mấy cái tin nhắn cho nàng, hỏi nàng làm sao không nhận điện thoại, người đi nơi nào rồi. Mặt khác người gửi tin nhắn là Mira, không cần mở ra tin tức Quý Thanh Cừ cũng biết, kẻ này lại là tìm đến mình uống rượu. Quý Thanh Cừ liếc nhìn ghi chép điện báo, cũng không có thấy được Trương Minh gọi đến, nàng mờ mịt gửi cho Trương Minh mấy cái dấu chấm hỏi. "Ngươi nào gọi điện thoại cho ta, nhớ ta thì nói thẳng." Quý Thanh Cừ đem tin nhắn gửi cho Trương Minh, Trương Minh rất mau trả lời một biểu tình "Nữ vương đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết tội." Hai người bình thường tán gẫu chính là như vậy, cũng rất ít sẽ nói lời ngán ngẫm. Quý Thanh Cừ nghĩ đến lời mời tối nay của Mira, thuận miệng hỏi câu Trương Minh có đi hay không, bên kia trầm mặc một hồi, gửi mấy cái vẻ mặt khóc lớn. "Nữ vương đại nhân, tiểu nhân tối nay phải tăng ca, không có cách nào theo em rồi, em chơi đến vui vẻ." Trương Minh nói như vậy, xem như là xác định đêm nay không đến, Quý Thanh Cừ nói cho Mira chính mình chỉ có một mình, lại trở về đến giao diện của Trương Minh, tiếp tục tán gẫu với hắn. Quý Thanh Cừ nói đến vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới, ở khi nàng trả lời tin nhắn, Quý Hâm Thư đã ở phía sau nàng đứng rất lâu rồi. Trong tay nàng là canh bốc hơi nóng, nhưng mà khí tức trên người nàng lại lạnh đến mức như là khối băng. Quý Hâm Thư biết Thanh Cừ là đang tán gẫu với ai đến vui vẻ như vậy, từ lúc đem điện thoại của Trương Minh kéo vào danh sách đen, cô thì biết rõ phương pháp này căn bản vô dụng, cô chỉ là chán ghét tên của người này, chán ghét hắn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều quấy rối cuộc sống của mình và Thanh Cừ. Vào lúc này, mắt thấy Quý Thanh Cừ và Trương Minh ngươi một câu ta một câu gửi tin nhắn, tầm mắt của Quý Hâm Thư rơi vào trên gò má đẹp đẽ của đối phương. Gương mặt đó mang theo nụ cười, bị mấy câu nói của Trương Minh chọc cho vui vẻ như vậy. Rõ ràng là lời nhàm chán như vậy, Thanh Cừ vì sao lại cười? Là bởi vì Trương Minh là người yêu của nàng sao? Thật chán ghét Thanh Cừ nói chuyện cùng hắn, nếu như mình đem hai tay của Thanh Cừ trói lại, nàng sẽ không cách liên lạc với người đàn ông kia. Hay hoặc là, Trương Minh biến mất, tất cả vấn đề có phải đều giải quyết dễ dàng rồi chứ? Quý Hâm Thư đứng phía sau Quý Thanh Cừ, khóe miệng nàng cong lên, bên mép nhẹ nhàng co giật, đôi con ngươi đen nhánh kia ảm đạm tối tăm, chặt chẽ chăm chú vào trên người Quý Thanh Cừ. Đô đô một bên nhìn dáng vẻ giờ khắc này của Quý Hâm Thư, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm. Con mèo đối với cảm xúc của nhân loại vô cùng mẫn cảm, cái này cũng là bản năng của chúng nó đối kháng nguy cơ. Đô Đô bỗng nhiên đứng dậy, nhảy lên đến vị trí trong góc nhất của phòng, bộ lông trên người nó đứng lên, khủng hoảng mà nhìn Quý Hâm Thư nơi xa. Quý Thanh Cừ bỗng nhiên hoàn hồn, cô nhìn Đô Đô bỗng nhiên bày ra bộ tư thái này, có chút mờ mịt và không rõ. Nàng tắt điện thoại di động, quay đầu lại liếc nhìn Quý Hâm Thư đứng ở phía sau. Trong tay tỷ tỷ bưng canh, ôn hòa cười đối với mình, Quý Thanh Cừ vội vàng đứng dậy, nhận lấy canh. "Tỷ, làm sao chị biết đêm nay em đúng lúc muốn uống canh a, chị nói, có phải là đang nhìn trộm nội tâm của ta?" Quý Thanh Cừ ngồi ở trước bàn, nhìn canh nấm gà nhung bốc khói bên trong nồi đất, liếm liếm môi dưới. "Nếu như Thanh Cừ đồng ý bị chị nhìn trộm, thì coi như chị đang nhìn đi." Quý Hâm Thư đem canh múc ra một chén nhỏ đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ, nàng quay đầu lại liếc nhìn Đô Đô trốn ở góc tường, tầm mắt né tránh chính mình, cười cười đối với nó. Đô Đô tựa hồ là không nhận ra được khí tức nguy hiểm nữa, nó bước nhỏ lần nữa đi trở về đến bên trong ổ nhỏ mà nằm, một đôi mắt to lại vẫn là quét tới quét lui trên người Quý Hâm Thư. "Tỷ, đêm nay em phải đi ra ngoài một chuyến." "Lại là đi uống rượu sao?" "Coi như thế đi, Mira, chính là bạn bè trước đó em từng nói, nàng tìm em đi hội quán chơi một chút, hội quán này hình như còn khá nổi tiếng, cũng không biết nàng ở nơi nào làm được thẻ hội viên." Quý Thanh Cừ đem bát đũa ăn qua đặt ở bên trong máy rửa bát, Đi ra ngoài nói với Quý Hâm Thư. Kỳ thực nàng không thế nào yêu thích đi hội quán địa phương này, Quý Thanh Cừ yêu thích náo nhiệt và rượu thuốc, hội quán mà luôn cảm thấy ít đi chút nhân khí. Lấy thân phận của Quý gia, kỳ thực bất kỳ hội viên của hội quán đều có thể đến, nhưng Quý Thanh Cừ đối với những chỗ này vẫn luôn không có hứng thú. "Vậy.. Chị đi cùng với em?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở miệng, lời nàng càng làm cho Quý Thanh Cừ sửng sốt lại ngớ ra. Trong ấn tượng của nàng, mình bình thường ra ngoài chơi, Quý Hâm Thư thì chưa từng có đề xuất yêu cầu muốn đi cùng, hôm nay lại khác thường muốn đi cùng với mình. Cũng không phải nói Quý Thanh Cừ không muốn mang theo Quý Hâm Thư, mà là nàng sợ chính mình chơi đến quá điên, đến thời điểm đó để tỷ tỷ thấy được làm sao bây giờ? "Tỷ, chị làm sao bỗng nhiên muốn đi cái loại địa phương đó?" Quý Thanh Cừ hỏi ngược lại, Quý Hâm Thư nghe xong, trong mắt có chút âm u, kỳ thực cô ít nhiều có thể cảm giác được, Thanh Cừ là không muốn đi cùng với chính mình. Nếu như là trước đây nàng tự nhiên sẽ dễ dàng coi như thôi, chỉ là sau khi trải qua lần tai nạn xe cộ này, Quý Hâm Thư đã không muốn giống như trước kia bỏ mặc quan hệ của mình và Thanh Cừ như vậy. Nàng muốn biết tất cả của Thanh Cừ, dù cho hai người tách ra một phút cô đều cảm thấy khó chịu. "Thanh Cừ không muốn dẫn chị đi sao?" Quý Hâm Thư nhỏ giọng nói qua, mất mác và úy khuất trong lời nói tràn đầy mà ra, Đô Đô nằm nhoài bên trong ổ mèo, nhìn dáng dấp của Quý Hâm Thư, liếm liếm đệm thịt, nghiêng đầu qua chỗ khác xoa xoa con mắt. "Tỷ, chị đừng nghĩ lung tung, em cũng là lần đầu tiên đi hội quán này, cũng không biết bên trong có chơi vui hay không, thêm vào Mira con người này còn khá nhiều chuyện, cũng không biết nàng sẽ mang người nào đi. Nếu như chị muốn đi, lần sau hai chúng ta đơn độc đi có được hay không?" Quý Thanh Cừ cũng muốn ở cùng với Quý Hâm Thư, nhưng địa phương đêm nay đi nhiều người mà hỗn tạp, cũng có mấy người là chính mình không biết, Quý Hâm Thư bình thường điều thấp âm điệu, thân phận của hai người đối với bên ngoài cũng là bí mật, một khi bại lộ khẳng định sẽ mang cho nàng phiền phức. Quý Thanh Cừ không muốn tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho cô, nếu như Quý Hâm Thư muốn đi, Quý Thanh Cừ càng hi vọng hai người bọn họ đơn độc đi những nơi khác. "Được, vậy thì nghe Thanh Cừ, đêm nay em đừng trở về quá muộn, chị và Đô Đô ở nhà chờ em." Quý Hâm Thư cười yếu ớt, Quý Thanh Cừ thấy cô không hề khăng khăng đi theo, làm nũng ôm cô một chút, đi lên lầu thay quần áo khác lại lần nữa bổ trang. Bởi vì là đi hội quán, trang điểm của Quý Thanh Cừ cũng theo hướng nhàn nhã, không có gợi cảm bình thường đi hội quán như thế. Nàng mặc một cái áo sơ mi màu trắng hở eo, hạ thân là một cái quần chân rộng cao eo màu đen. Cảm giác toàn thể không mất gợi cảm và thành thục, lại có mấy phần mùi vị tùy ý. "Tỷ, em đi đây, chị yên tâm, em sẽ trở về trước giờ, chị và Đô Đô buồn ngủ thì ngủ, không cần chờ em." Quý Thanh Cừ trước khi đi cho Quý Hâm Thư và đô đô một người một con mèo hai cái hôn gió, Quý Hâm Thư cười đóng cửa lại, ở sau đó, ý cười trên mặt cô lại hết mức biến mất rồi. Cô ôm Đô Đô, sắc mặt tối tăm ngồi ở trên ghế salông, tựa hồ là cảm giác được khí tức của người bên cạnh đột nhiên thay đổi, Đô Đô vội vàng từ trong lồng ngực Quý Hâm Thư nhảy ra ngoài, như một làn khói đào tẩu. Quý Hâm Thư không đi tìm Đô Đô, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Khởi, một mình đi thư phòng. "Đại tiểu thư." "Đêm nay Thanh Cừ đi tới hội quán Cửu Thăng, phái người đi theo." "Người Phái đi thời khắc theo nhị tiểu thư, có bất kỳ tình huống đều sẽ ngay lập tức gửi tin cho ta." Quý Hâm Thư dặn dò xong Đường Khởi, mở ra máy tính trước mặt, bên trong xuất hiện hình ảnh máy quay ghi lại, địa phương trong hình, chính là hội quán Cửu Thăng. Mắt thấy Quý Thanh Cừ đem xe dừng ở bãi đậu xe, cười cùng người hẹn nàng hội hợp lại đi vào. Ánh mắt Quý Hâm Thư rơi vào trên tay Mira kéo Quý Thanh Cừ, vị trí kia, vốn nên là của mình. Hết chương 26
Chương 27: Cũng dám ngấp nghé người của mình? Bấm để xem "Ta nói quý đại tiểu thư, gần đây bận rộn gì sao? Hẹn ngươi mấy lần không thấy người?" Mira thân mật kéo Quý Thanh Cừ đi vào trong phòng khách của hội quán, Quý Thanh Cừ không có ý định nói chuyện trong nhà mình, chỉ là nói có công việc đang bận, đem chất vấn của Mira phu diễn đi. Kỳ thực tối hôm nay nếu không phải Mira nhiều lần thúc giục chính mình, nàng là không nghĩ đến nơi này. Nàng đối với hội quán không có hứng thú gì, thêm vào Quý Hâm Thư mới xuất viện không lâu, trong nhà còn có Đô Đô đáng yêu, Quý Thanh Cừ việc đều không giúp được, cũng là không có tâm tư gì đến uống rượu. Không biết làm sao Mira hẹn chính mình hết một trận, không đến lại không còn gì để nói, Quý Thanh Cừ hết cách rồi, dự định trước tiên ở đây bầu bạn nàng một chút, chờ chút nữa tìm cơ hội rời đi. Thời gian trôi qua, người đến phòng riêng càng ngày càng nhiều, bên trong có phần lớn người Quý Thanh Cừ quen biết, mặt khác bộ phận nhỏ không quen biết, hẳn là người khác bạn bè khác dẫn đến. Mấy nam nhân ở khi vào cửa liền đem tầm mắt rơi vào trên người mình, dù là Quý Thanh Cừ lúc đó đang nói chuyện với Mira, cũng có thể cảm giác được những người kia tầm mắt quá mức chăm chú. Nàng không bài xích có người nhìn chính mình, thế nhưng dùng loại ánh mắt phản cảm kia đến nhìn, tự nhiên sẽ để Quý Thanh Cừ cảm thấy không thoải mái. Nàng bưng rượu, đi tới góc phòng bao loay hoay bàn xoay. Nam nhân trước đó nhìn chính mình thời gian dài nhất đi tới, trên người hắn mang theo mùi nước hoa nồng nặc, để Quý Thanh Cừ cảm thấy không quá thoải mái. Nam nhân ăn mặc vest kiểu đứng, cử chỉ ăn nói cũng rất tao nhã, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn chính mình, lại cùng dáng dấp hắn giả vờ ra tới hoàn toàn trái nhau. "Xin chào, là lần đầu tiên tới nơi này sao? Xưa nay ta không có ở hội quán này gặp ngươi." Nam nhân tên Hoắc Thành, hắn cũng không phải bạn bè của Mira, cũng không quen Quý Thanh Cừ, chỉ là đi theo bạn bè khác đến tham gia trò vui, không nghĩ tới sẽ gặp Quý Thanh Cừ loại báu vật này. Nữ nhân hắn chơi qua rất nhiều, tuổi trẻ, non nớt, chín chắn, khiêu gợi, ngay cả làng giải trí không ít hoa đán cũng là một trong những tình nhân của hắn, nhưng Quý Thanh Cừ để hắn không khỏi sáng mắt lên. So với những nữ nhân dung tục kia, khí chất của Quý Thanh Cừ càng nổi trội, chiều cao như người mẫu, cộng thêm vóc người nóng bỏng kiêu ngạo, là báu vật mỗi nam nhân thấy được đều không thể bỏ qua. Quý Thanh Cừ không có quen ngửi nước hoa, trên người nàng chính là hương quả tự nhiên, Hoắc Thành cố ý đến gần, ở giữa tóc của nàng hít sâu một hơi, Quý Thanh Cừ cau mày, lập tức né tránh. Chi tiết nhỏ của tình cảnh này của người trong phòng bao đều không chú ý tới, nhưng mà, Quý Hâm Thư cách xa ở trước màn ảnh lại thấy rất rõ ràng. Cô mặt âm trầm, con mắt đen thui nhiễm phải lửa giận và đố kỵ, nàng có thể nhìn ra Thanh Cừ chán ghét người đàn ông này tới gần, nếu đã như vậy, loại sâu mọt này làm sao còn có gan tới gần Thanh Cừ? Cho dù hình ảnh mơ hồ, Quý Hâm Thư vẫn có thể nhận ra nam nhân trước mặt là con trai của chủ tịch Hoắc thị Hoắc Thành, cho nên nói, chính mình không thả tin tức ra ngoài, tùy tiện một con mèo con chó, cũng dám ngấp nghé người của mình? Quý Hâm Thư lo lắng nhìn, tức giận trong lòng làm cho cô căn bản không có cách nào tỉnh táo ngồi ở trước bàn, cô nhìn thấy Quý Thanh Cừ đứng dậy đi tới phòng rửa tay, liền đem ánh mắt chuyển tới. Không chú ý tới, ở sau khi Quý Thanh Cừ đi rồi, Hoắc Thành cùng mấy bạn bè hắn nói cái gì, một người đàn ông đem bột phấn màu trắng đổ vào trong chén, lung lay đưa cho Hoắc Thành. Quý Thanh Cừ đứng phòng hóa trang bổ trang, đi đến phòng bao. Nàng cúi đầu liếc nhìn điện thoại, phát hiện đi tới nơi này cũng có một giờ, lúc này đi sẽ không có liên quan gì. Nàng dự định trở về lên tiếng chào hỏi với Mira liền rời đi, ai biết nàng mới vừa đẩy ra phòng riêng, liền phát hiện bầu không khí bên trong chính là lúc cao hứng, Mira kéo mấy người bạn đang đánh bài, mấy người bạn đều là hai ba tên tụ lại cùng nhau tán gẫu nói gì đó. Quý Thanh Cừ trở lại vị trí, lúc này, một người bạn quen biết đưa cho nàng một ly rượu, Quý Thanh Cừ thấy người đưa rượu đến là bạn gái Mira dẫn đến, không có suy nghĩ nhiều thì uống rồi. Quý Thanh Cừ uống xong rượu, nói lời từ biệt với Mira chuẩn bị rời khỏi, nàng đi ra phòng riêng, không bước mấy bước liền cảm thấy thân thể không có sức, hơi có chút như nhũn ra, ý thức cũng rất rõ ràng. Quý Thanh Cừ ở quán bar chơi nhiều năm như vậy, ngay lập tức phát hiện không đúng. Nàng suy nghĩ một chút ly rượu vừa rồi kia, nhíu chặt mày, lập tức gọi điện thoại cho Quý Hâm Thư. Điên thoại di động của nàng mới lấy ra, đột nhiên bị người lấy đi, ngay sau đó, mấy người đem nàng kéo đến trong phòng không ai. Quý Thanh Cừ thấy được Hoắc Thành trong phòng, trong lòng kỳ thực có mấy phần suy đoán, điện thoại ở chỗ đối phương, mà thân thể mình như nhũn ra không có sức gì, thêm vào trong phòng ngoại trừ Hoắc Thành còn có ba nam nhân khác, đích thật là tình huống rất tồi tệ. "Hoắc tiên sinh, ta không cho là lấy thân phận của ngươi, cần dùng loại thủ đoạn này tìm đến nữ nhân, nếu như ngươi đối với ta làm cái gì, ta sẽ để Hoắc gia khó có kết cuộc." Quý Thanh Cừ nói qua, ấn xuống còi báo động trên người mang theo. Đây là máy truyền tin Quý Hâm Thư đặc biệt làm riêng cho nàng, dù sao thân phận của mình có rất ít người biết, nhưng cũng không bài trừ khả năng bất ngờ, lúc trước còi báo động này là phòng ngừa có người bắt cóc chính mình, không nghĩ tới hôm nay bỗng nhiên có đất dụng võ. "Quý tiểu thư, nếu ngươi đã rõ ràng vậy thì tốt nhất, mấy người chúng ta chỉ muốn ngươi chơi cùng chúng ta, yên tâm, thì một buổi tối." Hoắc Thành cười cười, ba người nam nhân bên cạnh kia cũng là gương mặt dâm tà, Quý Thanh Cừ lui về phía sau, muốn mở cửa rời khỏi. Hoắc Thành nhìn động tác của nàng, trực tiếp đem nàng đặt ở trên cửa. Quý Thanh Cừ từng học võ thuật phòng thân và vật lộn, khí lực cũng không nhỏ, nếu như nàng không có uống chén rượu kia, mấy người này cho dù cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của nàng. Nàng giận chính mình bất cẩn, bởi vì đưa rượu là người quen sẽ không có phòng bị, lần này gây phiền toái. Quý Thanh Cừ không có quá mức kinh hoảng, nàng biết tỷ tỷ nhà mình nhận được liên lạc, nhất định sẽ ngay lập tức cứu mình, nàng chỉ là buồn nôn mấy người nam nhân phía sau kia đang đến gần chính mình, để nàng cảm thấy không dễ chịu. "Anh, cô nàng này còn rất cứng rắn, nếu không cho nàng thử tân dược của chúng ta xem? Làm cho mấy cái anh sung sướng." Một người nam nhân trong đó bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy ống tiêm bên giường, ở bên trong là vật thể bột phấn màu trắng, để Quý Thanh Cừ lập tức liên tưởng đến một vài thứ gì đó. Nàng không muốn nhiễm phải ma tuý, thứ này không chỉ có hại đối với thân thể, còn rất khó từ bỏ, đặc biệt là loại tiêm vào này. Nhìn ra nàng bài xích và giãy dụa, Hoắc Thành cười cười, đem tay của nàng kéo qua, trực tiếp đem thuốc truyền vào trong. "Yên tâm, đây không phải ma tuý gì, chẳng qua là có thể làm cho chúng ta mau mau tiến vào trạng thái chơi mà thôi, ta dám cam đoan, ngươi sẽ thích cảm giác này." Hoắc Thành nói xong, vừa muốn giơ tay đi sờ Quý Thanh Cừ. Cửa sổ của phòng riêng đột nhiên bị người đập nát, ngay sau đó, vài cái nam nhân ăn mặc tây trang đi tới. "Các ngươi là người nào? Chuyện tốt của lão tử các ngươi cũng dám.." "Hoắc Thành tiên sinh, thả người hay là chết, ngươi có thể chọn một." Nam nhân âu phục cầm đầu lấy ra một cây súng lục, nhắm ngay Hoắc Thành. Tuy trong ngày thường chuyện Hoắc Thành làm mưa làm gió làm không ít, nhưng súng loại đồ vật này vẫn là lần đầu tiên thấy, lập tức thì hoảng rồi. Hắn giơ tay, mấy nam nhân khác theo hắn cùng nhau giơ tay lên. Nam nhân âu phục giơ súng bất động, mấy người kia lập tức đi tới nâng dậy Quý Thanh Cừ. Thuốc rất nhanh ở trong người bắt đầu có hiệu lực, Quý Thanh Cừ chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, loại nóng kia từ trong mà tỏa ra ngoài cơ hồ muốn đem đầu óc của nàng đều sốt đi. Hiện tại nàng chỉ muốn địa phương mát mẻ mà ở, không muốn bất cứ người nào thấy được bộ dáng của mình. "Các ngươi, nhanh đi đem nhị tiểu thư dẫn đi." Nam nhân âu phục thấp giọng căn dặn, mấy người khác nghe xong, lập tức đem Quý Thanh Cừ nâng dậy, dẫn nàng rời khỏi hội quán. Vừa mới ra cửa, Quý Thanh Cừ đã nghe được một luồng hơi thở quen thuộc, là mùi vị của Quý Hâm Thư, cho nàng cảm giác an toàn trước nay chưa có. Nàng mở mắt ra, nhìn gương mặt lạnh xuống của Quý Hâm Thư. Thân thể của tỷ tỷ đang phát run, hai mắt cô đỏ chót mà nhìn mình, bên trong có sự phẫn nộ đối với người khác, còn có đau lòng đối với mình. Quý Thanh Cừ vùi ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư cọ nhẹ, Quý Hâm Thư sờ sờ phía sau lưng nàng, ôm nàng đem nàng lên xe. "Thanh Cừ, đừng sợ, không có chuyện gì, tỷ tỷ ở chỗ này đây." Quý Hâm Thư ôm Quý Thanh Cừ, cho đến lúc này, Quý Thanh Cừ mới đem mềm yếu của nàng bày ra. Cho dù nàng biết Quý Hâm Thư sẽ cứu mình, thế nhưng gặp phải chuyện như vậy, không có người nào là không giận không sợ. Nàng nhắm mắt lại tựa ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư, nhưng khó chịu của thân thể lại càng thêm rõ ràng. Quý Hâm Thư để Đường Khởi đem xe tăng tốc, một đường về đến nhà, bác sĩ tư đã sớm chuẩn bị xong cũng lập tức chào đón. Quý Hâm Thư biết Quý Thanh Cừ bị tiêm đồ vật rồi, còn uống thuốc, cô chỉ cần nghĩ đến hình ảnh trong máy theo dõi, thân thể còn sẽ không nhịn được phát run. Nếu như có thể, cô hận không thể giết Hoắc Thành tại chỗ, nhưng mà cô vẫn chưa thể làm như vậy, cho dù muốn giết, cô cũng phải bảo vệ tốt Thanh Cừ, rồi đi giải quyết những người này. "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư uống là thuốc an thần thông thường, đối với thân thể vô hại, chỉ là sẽ tứ chi vô lực. Sau khi tiêm vào, hẳn là thuốc giục tình không quá nghiêm chỉnh bên trong chợ đen, hiện nay còn không có cách có thể lập tức loại trừ dược tính. Thế nhưng dược hiệu tản đi rất nhanh, một hai giờ, nhị tiểu thư sẽ khôi phục bình thường." Bác sĩ thấp giọng nói qua, đồng thời lần nữa bảo đảm không có di chứng với Quý Hâm Thư, lúc này mới rời khỏi. Hắn đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai người Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư. Biết dược hiệu chẳng mấy chốc sẽ tản đi, Quý Hâm Thư nắm lấy tay của Quý Thanh Cừ, nhẹ nhàng lau chùi mồ hôi trên mặt cho nàng. "Thanh Cừ, em chống đỡ một chút nữa, dược hiệu rất nhanh sẽ kết thúc, lập tức em thì không sao rồi, tỷ tỷ giúp em thả chút nước, em đi ngâm một chút." Quý Hâm Thư nói xong, lập tức đi phòng tắm mở một bồn nước hơi lạnh, cô vội vàng đi trở lại, thấy được Quý Thanh Cừ trên giường đã cởi váy trên người. Nàng chảy rất nhiều mồ hôi, áo lót màu đỏ trên người đã sớm bị mồ hôi làm ướt, giữa quần lót nho nhỏ kia, đã sớm ướt một bãi. "Khó chịu, rất đau." Quý Thanh Cừ vuốt chân tâm, ở dưới sự điều động của thuốc, nàng quên đi người đứng trước mặt là tỷ tỷ của mình. Nàng chỉ là không ngừng mà xoa địa phương đau mỏi của chân tâm, bên trong nhiều lần ma sát quả cầu thịt mẫn cảm kia, chỉ có như vậy, nàng mới có thể không khó chịu như vậy. "Thanh Cừ, chị dẫn em đi ngâm nước lạnh một chút thì tốt rồi." Quý Hâm Thư nhìn dáng vẻ khó chịu của Quý Thanh Cừ, đau lòng đến mù quáng. Nếu như có thể, cô không ngại giúp Thanh Cừ, nhưng mà cô sợ sau khi Thanh Cừ tỉnh lại biết hai người làm cái gì sẽ không có cách nào đối mặt chính mình, huống chi, cô cũng không hi vọng lần đầu tiên thân mật với Thanh Cừ là ở dưới sự tác động của thuốc. Quý Hâm Thư đỡ Quý Thanh Cừ, đem áo lót quần lót của nàng cởi đi, dẫn nàng ngâm vào trong nước lạnh, làm như vậy xác thực hóa giải một ít khô nóng, nhưng mà không bao lâu, phần đòi hỏi và khát vọng trong thân thể này lại dâng lên. Quý Thanh Cừ hơi khép mắt, nhìn Quý Hâm Thư dùng khăn mặt lạnh lau chùi gò má cho chính mình, không chút suy nghĩ, trực tiếp nắm ở cổ của cô, hôn lên cô. Hết chương 27
Chương 28 :(H) Thanh Cừ thật sự biết mình là người nào không? Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem