Lưu trữ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quân Mộ Thanh, 28 Tháng hai 2021.

  1. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 605: Không làm cậu mất mặt! (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Quân Mộ Thanh

    Đây căn bản chính là lấy cớ! Lý Thì Du quyết đoán gạt bỏ giải thích mà chính mình đưa ra, anh đích xác đã xem nhẹ đồng đội của mình, nếu anh quan tâm Lý Lan Phong nhiều một chút, thì chuyện Lý Lan Phong thăng cấp khí kình tuyệt đối không gạt được ánh mắt của anh.

    Lý Thì Du trong lòng ảo não, bắt đầu phê phán bản thân. Xem ra, chính mình vẫn chưa thực sự đem bọn họ trở thành người quan trọng nhất, nếu là đại đường ca thì cho dù thân thể có một chút biến hóa nhỏ thôi, anh chỉ cần liếc mắt một cái cũng phát hiện ra được..

    Lý Thì Du biết mình phạm phải sai lầm, lại sợ tổn thương Triệu Tuấn Lý Lan Phong, nên luôn nỗ lực duy trì biểu tình bình tĩnh, khiến cho đối phương tin rằng anh ta đã biết, đồng thời muốn để bọn họ tin tưởng, Lý Thì Du anh thật sự coi bọn họ trở thành thủ túc. Cho dù trước kia không có, thì từ giờ trở đi, anh cũng sẽ nói được làm được.

    Lý Lan Phong chỉ dùng một câu nói đã hóa giải được nguy cơ mất đi sự tín nhiệm giữa ba người, Lăng Lan khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ anh ta quả nhiên là người gian trá phúc hắc, đem cục diện nguyên bản rất xấu nhẹ nhàng xoay chuyển một cái, liền biến thành cục diện có lợi cho anh ta.

    Bất quá, lần này, quân y nhà bọn họ hẳn là có điều giác ngộ!

    Thẩm Như Phi phát hiện mình châm ngòi ngay cả một chút tác dụng cũng không có, trong lòng vừa tức vừa giận. Trong lúc tâm tình xúc động, gã đã lộ ra một chút sơ hở..

    Lý Lan Phong không chút do dự nhào tới, khí giới trong tay bay múa, hư ảnh trùng trùng điệp điệp, làm người hoa cả mắt, chỉ nghe được tiếng đánh "bang bang bang" liên miên không ngừng của hai người đang chiến đấu kịch liệt.

    Trong lúc chiến đấu quân nhân cực kỳ huyết tinh và hung ác chứ không thu liễm giống như quân giáo sinh, hai đội tư đấu trừ phi tìm không thấy khí giới, nếu không sẽ không dùng tay không cách đấu. Đây cũng là lý do vì sao là trong quân tư đấu sẽ là giới đấu mà không phải là cách đấu.

    Thẩm Như Phi cùng Lý Lan Phong lúc này không hề lưu thủ mà toàn lực ứng phó. Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, khí giới trong tay Lý Lan Phong hung ác nện xuống, Thẩm Như Phi nghiêng người vừa lúc né qua, khí giới trực tiếp đánh trúng mặt đất, những vết rách giống như mạng nhện nháy mắt lan rộng ra, nhưng lại ở chỗ đám người Lăng Thiên vây quanh, hoàn toàn dừng lại.

    Có thể thấy được Lăng Lan dự đoán rất chuẩn, hiểu rõ tiêu chuẩn của hai người họ trong chiến đấu, dư ba khí kình phạm vi là 30 mét, cho nên không thể ảnh hưởng đến đám người quan chiến chung quanh, vì ai nấy đều theo động tác của bọn họ mà bảo trì ở phạm vi 30 mét.

    Đội trưởng đại đội đang có phiên trực lệ thuộc vào trại tân binh, thấy một màn như vậy không khỏi cười khổ. Hai người đang chiến đấu một tên là Thiếu tá, một tên là Đại tá, quân hàm đều cao hơn gã, thế này thì làm sao mà gã chấp pháp a?

    Đội trưởng phiên trực nhìn xuống đất, sau đó quyết đoán đem lực chú ý dồn lên hai người đang chiến đấu. Ừm, gã xem chiến đấu quá mê mẩn, không phát hiện có người phá hư khu vực quân dụng công cộng.

    Thẩm Như Phi tránh được công kích hiểm độc, trong lúc kinh sợ, gã đá một chân về phía Lý Lan Phong..

    Lý Lan Phong thấy thế, cước bộ khẽ động, cước bộ thần kì đi ngược lại với quán tính tự nhiên xảo diệu né tránh một chiêu này. Mấy người Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh từ nhỏ đã đi theo Lăng Lan, thấy chiêu thức của Lý Lan Phong, ánh mắt họ đều lộ ra một tia hiểu rõ. Thẳng đến lúc này, bọn họ mới thật sự buông bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.

    Bọn họ cũng từng học qua chiêu thức này, nên đương nhiên biết đây là tuyệt kỹ độc môn của lão đại, thích hợp nhất để né tránh khi cận chiến.

    Một chân của Thẩm Như Phi mạnh mẽ nện xuống mặt đất, đồng dạng cũng khiến cho mặt đất xuất hiện từng vết rạn nứt, da mặt của đội trưởng phiên trực hơi giật giật, tự thôi miên bản thân, nói: "Mình không nhìn thấy gì hết.."

    Thấy chiêu thức của Thẩm Như Phi đã cũ (1), khí giới bên tay phải của Lý Lan Phong quyết đoán mà quét về phía đối phương, tạo ra tiếng rít mạnh mẽ, trực tiếp đánh lên mặt của Thẩm Như Phi.

    Thẩm Như Phi còn chưa kịp ổn định thân thể nên không có khả năng né tránh, gã cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân đối mặt với công kích quyết liệt.

    "Đang!" âm thanh va chạm kịch liệt nổ vang ở bên tai Thẩm Như Phi, hai thanh vũ khí bí mật mang theo khí kình, khiến cho thanh âm phát ra tràn ngập năng lượng chấn động, chỉ thấy hai lỗ tai của Thẩm Như Phi chảy xuống một tia máu. Khí giới cách gã rất gần, tiếng vang lại lớn, cho nên chấn động này trực tiếp khiến cho màng tai của gã bị thương.

    Thẩm Như Phi "tê" một tiếng, đau đớn làm cho gã phát cuồng, nhân lúc Lý Lan Phong còn chưa phản ứng lại đây, tay trái của gã đột nhiên bắt lấy tay phải đang cầm khí giới của Lý Lan Phong, bộ mặt dữ tợn mà nhấc lên khí giới, hung hăng đánh về phía Lý Lan Phong đang gần trong gang tấc.

    Lý Lan Phong cũng vì chấn động của thanh âm rất lớn kia mà hôn mê một lát, nhưng anh cách Thẩm Như Phi xa hơn, nên vẫn chưa bị thương. Cũng bởi vì không bị thương, không bị đau đớn kích thích làm bừng tỉnh, nên anh phản ứng so với Thẩm Như Phi chậm một nhịp, mà một nhịp này, lại khiến cho anh lâm vào tình thế nguy hiểm, vô pháp né tránh.

    Bản thân đang ở trong hiểm cảnh, nhưng Lý Lan Phong lại vô cùng bình tĩnh, biết chính mình muốn tránh cũng không tránh được, Lý Lan Phong nhanh chóng quyết định đem tinh thần lực của bản thân đả khai (2). Chỉ nghe anh kêu lên một tiếng, khóe miệng nhất thời tràn ra máu tươi, tinh thần lực bùng nổ toàn diện đã vượt qua năng lực thừa nhận của thân thể, bởi vậy Lý Lan Phong không thể tránh khỏi việc bị nội thương.

    Lý Lan Phong có tinh thần lực cực cao thêm vào, đã đem động tác trong một kích này của Thẩm Như Phi phân giải thành vô số cách, thấy rõ được quỹ đạo công kích của đối phương..

    Cơ hội, anh thấy được! Cổ tay phải của Lý Lan Phong run lên, khí giới trong tay bị vứt xuống, tay trái thuận theo mà cầm lấy khí giới, nội kình đã sớm chuẩn bị tốt mãnh liệt hướng về phía tay trái, Lý Lan Phong phản kích lại, hung hăng đập xuống..

    "Đang!" Lại thêm một tiếng vang lớn, hai thanh khí giới từ trong tay hai người văng ra ngoài.

    Tiếng va chạm thật lớn nổ vang ở bên tai hai người, lúc này đây, màng tai của hai người đều vì chấn động mà bị thương, nhưng một Thẩm Như Phi thương càng thêm thương so với Lý Lan Phong còn thảm hại hơn. Máu từ lỗ tai gã chảy ra không còn là một tia nữa, mà là một luồng, chảy đến dưới vành tai, từng giọt từng giọt rơi trên vai gã, nhiễm hồng cả quân trang.

    "Keng!" "Keng!" Hai thanh khí giới trước sau rơi xuống mặt đất, lăn hơn mười mét mới dừng lại. Lúc này, mọi người mới phát hiện, hai ống thép vốn dĩ thẳng tắp, lúc này đã vặn vẹo không thành hình, căn bản nhìn không ra bộ dáng ban đầu của nó.

    (1) Nguyên văn là Thẩm Như Phi chiêu thức dĩ lão, Quân Mỗ không hiểu "lão" ở đây nghĩa là gì, nên để nguyên bản convert, nếu có cao nhân nào biết thì góp ý giúp mình với..

    (2) đả khai: Nghĩa thuần Việt thì là mở ra, ở câu văn này có thể tạm hiểu là Lý Lan Phong đem tinh thần lực phóng thích ra. Nhưng bản thân editor cũng không chắc tầng nghĩa này có đúng hay không, nên editor xin mạn phép để bản Hán Việt.
     
  2. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 605: Không làm cậu mất mặt! (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phanh phanh phanh!" Hai người mất đi khí giới, bắt đầu dùng cánh tay duy nhất có thể cử động mà nắm tay cận chiến, chiêu chiêu đến thịt (3).

    Thẩm Như Phi bắt được Lý Lan Phong, Lý Lan Phong muốn tránh cũng không tránh được, nhưng đồng thời Thẩm Như Phi lại đang tự hạn chế chính mình, gã cũng trốn không được phản kích của Lý Lan Phong.

    "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"..

    Hai nắm tay một lần lại một lần va chạm, thực mau đã bị máu tươi nhiễm đỏ, lúc này hai người không còn dùng đến cái gì mà kĩ xảo chiến đấu, chỉ có hung ác đánh đấm, xem ai duy trì không được, ngã xuống trước.

    Lăng Thiên tuy rằng một mảnh lặng im, nhưng chỉ cần nhìn hai tay nắm chặt của bọn họ cũng đủ biết, trong lòng bọn họ cực kỳ khẩn trương, đều đang vì Lý Lan Phong mà cổ vũ cố lên. Bọn họ thật không ngờ, một Lý Lan Phong vẫn luôn ôn tồn lễ độ, thích tính kế người khác lại có một mặt tâm huyết như vậy, khiến cho bọn họ xem mà nhiệt huyết sôi trào..

    "Ba chiêu là có thể thấy thắng bại." Lăng Lan nhìn đến đây, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.

    "Phanh phanh phanh"

    Chỉ nghe thấy ba tiếng nắm đấm đụng nhau, Thẩm Như Phi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đối hám, cuối cùng vẫn là Thẩm Như Phi không chịu nổi trước, đánh nhau mấy chục quyền, khí kình tích tụ trong cơ thể gã rốt cuộc bạo phát toàn diện.

    Khóe miệng Lý Lan Phong lộ ra ý cười trào phúng, anh dùng hết sức lực, đánh ra một quyền cuối cùng.

    "Phanh" một tiếng! Thẩm Như Phi bị Lý Lan Phong đánh bay đi ra ngoài, nặng nề nện ở trên mặt đất cách đó mười mét có hơn. Lúc này đây, Thẩm Như Phi không còn đứng lên được nữa, gã bị một kích cuối cùng của Lý Lan Phong trực tiếp đánh hôn mê bất tỉnh.

    "Phụt!" Lý Lan Phong cố nén đến bây giờ, rốt cuộc khống chế không được mà phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, anh mới cảm thấy mỹ mãn mà ngã xuống.

    Một bóng người thoáng qua, Lý Lan Phong đang ngã xuống lại bị một cánh tay ôm lấy.

    Lý Lan Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngay phía trên đầu mình, nở nụ cười: "Lăng Lan, tôi không làm cậu mất mặt, có đúng không?"

    "Ừm!" Lăng Lan nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, mặc dù không thấy được khuôn mặt Lý Lan Phong, nhưng Lăng Lan nghĩ, lúc này Lý Lan Phong tươi cười chắc chắn rất đẹp! Thật giống như tìm được hy vọng, tràn ngập sinh mệnh lực.

    Lăng Lan hiểu được tâm tình hiện tại của Lý Lan Phong, hư năng lực khiến cho anh ta trở thành Tử Thần của thế giới giả thuyết, nhưng lại làm anh ta mất đi một thân thể khỏe mạnh, mất đi khả năng thao tác Cơ Giáp. Đối với một nam nhân luôn muốn trở thành cường giả Cơ Giáp mà nói thì đây là một loại đả kích trí mạng..

    Có thể một số người sẽ bởi vậy mà tinh thần sa sút, sẽ vứt bỏ mộng Cơ Giáp mà chuyên tâm trở thành Tử Thần của thế giới giả thuyết, nhưng Lý Lan Phong lại không có từ bỏ, biết rõ thế giới này không có bất kì khả năng nào trị hết được, anh ta vẫn kiên cường nỗ lực hai mươi năm, không có từ bỏ, thẳng đến khi gặp cô..

    Mà hiện tại, vấn đề thể chất vẫn luôn hạn chế Lý Lan Phong được giải quyết, Lăng Lan tin tưởng, người nam nhân này nhất định sẽ một bước lên trời.

    Nghe được câu trả lời của Lăng Lan, Lý Lan Phong thỏa mãn nhắm mắt lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Trên thực tế, thể chất hiện tại của anh ta vẫn kém hơn Thẩm Như Phi, sở dĩ có thể so với Thẩm Như Phi duy trì càng lâu, hoàn toàn là dựa vào tinh thần lực siêu cao của anh ta chống đỡ, khiến cho Lý Lan Phong hôn mê chậm hơn Thẩm Như Phi một chút, mà điểm này lại chính là mấu chốt quyết định thắng bại.

    Lăng Lan một cái ôm công chúa, bế lên Lý Lan Phong đang hôn mê, lạnh lùng hô: "Thì Du!"

    "Có, đội trưởng!" Lý Thì Du bị giọng nói của Lăng Lan làm bừng tỉnh, lập tức tiến lên, đi tới bên người Lăng Lan.

    Lăng Lan đem Lý Lan Phong giao cho Lý Thì Du, Lý Thì Du ôm Lý Lan Phong trở lại chỗ mọi người, Triệu Tuấn vội vàng đi lên giúp đỡ, đem Lý Lan Phong đặt lên một cái ghế dài gần bọn họ nhất.

    Lý Thì Du thân thủ khám xét, phát hiện trong cơ thể Lý Lan Phong đã thiên sang bách khống (4), liền nhanh chóng quyết định lấy mặt dây chuyền đeo ở trên cổ xuống, trên đó có ba viên kim cương nhỏ, ngón tay Lý Thì Du linh hoạt cạy ra, ba cái ngân châm xuất hiện ở trong ngón tay của anh.

    "Xoát xoát xoát"

    Cơ hồ nhìn không rõ trước sau, ba cái ngân châm đã phong bế ba chỗ xuất huyết nhiều nhất trên người Lý Lan Phong, ngay sau đó, Lý Thì Du khẽ búng mặt dây, mặt dây đột nhiên mở ra, bên trong có một chi dược tề mini.

    Ngón tay phải nhẹ nhàng rạch một cái, phần đầu vỏ thuốc bị mở ra, tay trái Lý Thì Du nắm cằm Lý Lan Phong, đôi môi mím chặt của Lý Lan Phong tức khắc hé ra, Lý Thì Du liền đem dược tề đút xuống.

    Kỳ thật nếu tiêm vào tĩnh mạch thì hiệu quả sẽ càng tốt, càng nhanh, chẳng qua Lý Thì Du vừa rồi tới vội vàng nên không mang theo túi thuốc, không có kim tiêm mini, đành cho anh ta uống vậy.

    Bất quá, thuốc mà Lý Thì Du tùy thân mang theo là thuốc cấp cứu đã được áp súc, hiệu quả đương nhiên là chuẩn cmnr. Lý Thì Du tin tưởng, cấp cứu dược của Liên Bang hiện nay, tuyệt đối không so được với một liều này của anh. Đừng nhìn dáng vẻ nho nhỏ của lọ thuốc kia mà coi thường, Lý Thì Du chỉ tinh luyện nó thôi đã mất suốt hai năm, vừa tốn thời gian vừa tốn sức. (chưa xong còn tiếp)

    ---------------------Góc chú thích----------------------------

    (3) Chiêu chiêu đến thịt: Thứ lỗi cho Quân mỗ học thức nông cạn, câu này Quân mỗ tra google cả nửa ngày không ra nên đành để nguyên bản convert..

    (4) thiên sang bách khống: Một thành ngữ của TQ, ám chỉ bệnh tình rất nghiêm trọng

    P/S: Do dạo này đang bận ôn thi, nên tiến độ ra chương của mình sẽ tương đối không ổn định, mong các bạn độc giả thân yêu không cần lo lắng về việc editor không lấp hố. Sau khi thi xong Quân Mỗ nhất định sẽ bù lại ý mà.. Moa moa ta~~~
     
  3. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 606: Binh đoàn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Quân Mộ Thanh

    Sau mấy giây, Lý Lan Phong từ từ tình lại, vừa mở mắt đã thấy Lý Thì Du quan tâm nhìn anh, anh liền biết mình nhất định vừa được Lý Thì Du trị liệu.

    Rất nhanh, anh cảm giác được một cổ ấm áp trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng vốn bị thương nặng đang nhanh chóng khép lại, đau nhức bắt đầu biến mất.. Lý Lan Phong cảm kích nói: "Thì Du, cảm ơn cậu."

    "Không có việc gì là tốt rồi." Lý Thì Du nhìn thấy tình huống của Lý Lan Phong càng ngày càng tốt, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng anh đối với dược tề cấp cứu của mình rất có tin tưởng, nhưng đối mặt với đồng đội mà mình quan tâm, Lý Thì Du không tránh khỏi có chút lo lắng.

    Bên này Lý Thì Du tiến hành cấp cứu cho Lý Lan Phong, thì bên kia, Lăng Lan sau khi đem Lý Lan Phong giao cho Lý Thì Du, cô vẻ mặt lạnh lùng mà đi đến chỗ Thẩm Như Phi, người lúc này vẫn còn nằm trên mặt đất: "Không cần làm bộ, tôi biết ông còn tỉnh."

    Thẩm Như Phi bị vạch trần, hai mắt ông ta mở ra, trong mắt chợt lóe qua một tia âm ngoan. Nguyên bản ông ta muốn mượn cớ hôn mê né tránh sự nhạo báng của mọi người, lại không nghĩ tới Lăng Lan chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

    Đối mặt với hai mắt đầy thù hận của Thẩm Như Phi, Lăng Lan cũng không quá để ý, cô hơi hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thẩm đại tá, nhớ rõ hôm nay, đừng có ý đồ tìm chúng ta phiền toái, nếu không, sẽ không đơn giản thế này đâu."

    Ý tứ uy hiếp trong lời nói của Lăng Lan thực rõ ràng, Thẩm Như Phi sau khi nghe xong, cảm xúc nhục nhã, phẫn nộ, hoảng sợ xông thẳng trong lòng, nhất thời không chịu nổi, trực tiếp ngất đi. Lúc này đây, ông ta đã thật sự hôn mê mà không phải là giả bộ.

    Lăng Lan thấy thế trong lòng vô ngữ, năng lực thừa nhận của cái tên Thẩm Như Phi thật là kém, cô chỉ mới vừa nói một câu uy hiếp mà thôi.

    Bất quá, mục đích của Lăng Lan đạt được, bởi vậy cô không hề dây dưa việc này nữa. Cô đứng thẳng lưng, chậm rãi đi trở về bên cạnh đồng bọn. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lăng Lan, cho dù người trước mắt này không có ra tay thì cũng không ngăn được sự tò mò cùng đề phòng của các đại chiến đội.

    Đúng lúc này, đồng hồ đếm ngược tuyên cáo đăng ký đột nhiên vang lên âm thanh "tích tích tích", điều này tỏ vẻ hôm nay đăng ký tân binh quân giáo sinh kết thúc. Người không kịp thời đăng ký thì sẽ không được quang não phân phối đến các binh đoàn, đối phương lúc này chỉ có hai con đường, một là trở lại trại tân binh lần nữa, tiến hành huấn luyện, chờ đợi huấn luyện với tân binh bình thường năm nay, sau đó cùng nhau phân phối, cùng nhau chiến đấu. Hoặc cũng có thể lựa chọn trở lại trường quân đội, một năm sau thi lại.

    Chẳng qua mỗi tân binh đều sẽ không phạm phải vấn đề này, dù là bị trọng thương ngoài ý muốn, bọn họ cũng sẽ bò đến đây hoàn thành đăng ký.

    Toàn bộ tân binh không ai rời đi, bởi trước kia khi họ còn huấn luyện trong trại tân binh, huấn luyện viên đã nói với bọn họ lưu trình đăng ký. Tân binh hoàn thành đăng ký vẫn phải ở lại đại sảnh đăng ký, nửa giờ sau, quang não sẽ chia cho tân sinh tên binh đoàn phân phối, sau đó an bài tân binh đi quảng trường bắc, nơi đó có xe huyền phù của các đại binh đoàn sớm đã đợi sẵn, chỉ chờ đám tân binh bọn họ hội hợp, sẽ lập tức chạy tới binh đoàn của từng người.

    Đương nhiên, tân binh bị chiến đội lão thành nhìn trúng rồi thu nạp có thể trực tiếp đi theo chiến đội, bởi vì quang não sẽ dựa theo thư xin của các chiến đội, trực tiếp phân phối bọn họ đến binh đoàn chiến đội, không cần phải tiếp tục chờ đợi.

    Nửa giờ chớp mắt đã trôi qua, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được chấn động ở cổ tay, Lăng Lan vừa nâng cánh tay lên liền thấy: Trung Nhị Sư 250 cơ giáp đoàn.. Trên trán Lăng Lan tức khắc chảy một giọt mồ hôi lạnh, cái nơi lại nhị lại 250 (đồ ngốc) này, thật sự thích hợp với chiến đội của bọn họ sao?

    --------Đôi lời của editor--------

    Hôm nay là sinh nhật của editor, nên editor đăng chương mới, coi như món quà nhỏ tặng cho mọi người đây~~~Cố gắng ngoi lên làm 1 chương truyện, cũng may chương trước quá dài nên chương này tác giả viết cực ngắn, thế là lại được lợi cho editor.. hố hố hố
     
  4. TTT Nguyên

    Bài viết:
    14
    Chương 607: Ích kỷ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nguyên Mạc

    Beta: Quân Mộ Thanh

    Sau khi đăng ký tân binh kết thúc, Hà Húc Dương - Tổng tham mưu trưởng Quân đoàn 23 lập tức đưa một mệnh lệnh vào đầu não. Nhìn mệnh lệnh được kích hoạt, anh nhịn không được mà thở dài một hơi.

    Ngồi bên cạnh là Phó tổng tham mưu Đồng Chí Anh đang thương lượng công việc với Hà Húc Dương thấy thế, tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Húc Dương?"

    Khóe miệng Hà Húc Dương giật giật, cuối cùng lại thở dài một lần nữa.

    Nhìn thấy vậy, sự tò mò của Đồng Chí Anh bị khơi dậy: "Rốt cuộc là có chuyện gì hả?"

    Hà Húc Dương chỉ chỉ vào hình ảnh đầu não trên màn hình ảo chưa tắt cho Đồng Chí Anh tự mình xem.

    Đồng Chí Anh thò đầu nhìn một cái, không nhịn được mà phụt ra một tiếng: "Chiến đội Lăng Thiên? Bọn họ có thù oán gì với cậu sao mà lại cho bọn họ đến Đoàn cơ giáp 250?"

    Nghe vậy, đôi mắt hình viên đạn của Hà Húc Dương nhìn qua, nói: "Đây là khảo nghiệm, hiểu chưa?" Chẳng lẽ anh phải nói, đây là đích thân Đại tướng an bài? Lan thiếu thật đáng thương, sợ rằng bọn họ cũng không biết lần này mình bị Đại tướng gài bẫy.

    "Khảo nghiệm? Đừng nói trái lương tâm như vậy có được không?" Đồng Chí Anh trực tiếp phản bác: "Hy vọng chiến đội này có thể thoát khỏi lời nguyền, không bị hủy hoại ở nơi đó." Dứt lời, cũng giống như Hà Húc Dương thở dài một cái.

    Đoàn cơ giáp 250 là một tồn tại đặc biệt, sự đặc biệt này cũng không phải là vinh dự, mà là sỉ nhục! Nó không chỉ là là nan đề[1] của Trung đoàn 250, mà còn là nan đề của cả Quân đoàn 23. Ngay cả Đại tướng Lăng Tiêu đối với việc này cũng hữu tâm vô lực[2], chỉ có thể tạm thời để lại.

    Bên kia, Lăng Lan mang người trong chiến đội đến quảng trường lớn, nhìn xung quanh liền phát hiện có rất nhiều xe huyền phù dừng ở đấy.

    Ở quảng trường lớn, cứ cách 10 mét sẽ có một điểm dừng để lên xe. Lăng Lan tùy tiện chọn một điểm dừng không có người. Mở quang não ra, Lăng Lan phát hiện trong danh sách lựa chọn chỉ có tên người đứng đầu, mà không có thông tin chi tiết của Đoàn Cơ giáp. Lăng Lan ngẫm lại liền minh bạch, nếu bọn họ không hợp thành một chiến đội, thì tân binh nhân số không phân đều cho các Đoàn Cơ giáp khả năng chỉ có một người, hoặc có khi không có người nào. Chắc đây là nơi chuyên chở tân binh đến ban chỉ huy để nghe sự sắp xếp.

    Sau khi hiểu rõ, Lăng Lan trực tiếp lựa chọn Trung đoàn 250, rồi nhập tổng số người lần này. Làm xong mọi việc, cô kiên nhẫn đứng đợi xe huyền phù đến đón.

    Tuy rằng con số này làm Lăng Lan có chút kiêng kị, nhưng rất nhanh, Lăng Lan suy nghĩ cẩn thận, ở thời đại này con số 250 cũng không có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ là một con số đơn thuần. Không cần nghi ngờ, là cô suy nghĩ nhiều.

    Xe huyền phù chở người đến rất nhanh, dừng lại ở trước mặt Lăng Lan, cửa xe mở ra, cô nhìn rõ bên trong đã có vài người ngồi.

    Lăng Lan trí nhớ rất tốt. Bên trong có hai người vừa rồi ngồi ở sảnh đăng kí, chắc là đội trưởng của chiến đội nào đó. Hai người còn lại là tân binh, cũng giống bọn họ, xem ra là được chiến đội nhìn trúng rồi kết nạp làm đội viên. Bọn họ nhìn thấy đám người Lăng Lan, ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó mừng như điên, trong đó có một đội trưởng kích động vừa xoa tay vừa nói: "Không nghĩ đến các cậu cũng được phân đến Trung Nhị sư, thật là trời cao có mắt mà. Tốt quá rồi, tốt quá rồi, hoan nghênh hoan nghênh."

    Vị đội trưởng này có hơi nhiệt tình vượt quá sức tưởng tượng, thật giống như nhìn thấy bánh ngon từ trên trời rơi xuống, trên mặt cậu ta tràn đầy kinh hỉ. Khi Lăng Lan nghe cậu ta nói xong, lại bắt đầu lo lắng.. Có phải cô yên tâm quá sớm không?

    "Có thể lên xe chứ?" Lăng Lan bình tĩnh lại, lạnh nhạt hỏi.

    "À, có thể có thể." Vị đội trưởng kia phát hiện vị trí mình ngồi ngăn cản đám người Lăng Lan lên xe, lập tức vội vàng ngồi sang bên cạnh.

    Lúc này, Lăng Lan mới mang theo các đội viên bước lên xe, cô đi xuống chỗ cuối cùng, tùy tiện ngồi xuống một chỗ trống. Mặc dù Lý Lan Phong mơ ước chỗ ngồi bên cạnh Lăng Lan, nhưng vì quyền uy của cô, Lý Lan Phong cố gắng đè xuống ham muốn trong lòng, cùng Triệu Tuấn ngồi xuống hàng ghế sau Lăng Lan.

    Hai vị đội trưởng vốn định ngồi bên cạnh Lăng Lan để lôi kéo làm quen, nhưng hơi thở lạnh lẽo người sống chớ đến gần kia của cô lại làm cho bọn họ không dám đến gần. Vì thế bọn họ lựa chọn ngồi xuống hàng ghế ngay phía trước Lăng Lan.

    Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, đợi một lúc, phát hiện không thấy tân binh nào yêu cầu gọi xe nữa, người quân nhân điều khiển xe mới cho xe huyền phù rời khỏi quảng trường lớn.

    Để đảm bảo các căn cứ của đại binh đoàn an toàn, nên địa điểm và lộ tuyến không tồn tại trong quang não của huyền phù, mà lựa chọn dùng nhân công điều khiển.

    Chạy được một thời gian, một vị đội trưởng không thể kiềm chế được quay đầu lại hỏi Lăng Lan: "Tôi còn chưa hỏi, các cậu được phân đến đoàn cơ giáp nào?"

    "250!" Lăng Lan lãnh đạm trả lời lại.

    "Hả?" Đây là phản ứng bản năng, không thể tin được.

    "Tích!" Xe huyền phù phát ra tiếng cảnh báo, khiến cho mọi người chú ý đến trung tâm điều khiển xe huyền phù, người lính điều khiển xe lập tức sửa lại thao tác bị sai lệch khỏi quỹ đạo, đưa xe trở về đường cũ.

    "Thật xin lỗi, vừa rồi có hơi sơ suất." Người lính điều khiển ngượng ngùng nói xin lỗi.

    Lăng Lan lặng lẽ nhíu mày, biểu hiện của người lính và vị đội trưởng kia đều nói lên rằng Đoàn Cơ giáp 250 này có vấn đề.

    "Đoàn cơ giáp 250 có vấn đề gì sao?" Đôi mắt Lăng Lan lạnh lẽo, trực tiếp hỏi vị đội trưởng kia.

    Vị đội trưởng kia nhìn Lăng Lan đầy tiếc nuối: "Đúng vậy, nơi đó.. Ài ài, các cậu tự mình đến đó nhìn một chút là hiểu." Nói xong, cậu ta lập tức quay đầu lại, như sợ Lăng Lan tiếp tục dò hỏi, suốt dọc đường đi, cậu ta cũng không tiếp tục nói chuyện cùng Lăng Lan. Mà vị đội trưởng còn lại cũng như vậy.

    Thấy thế, Lăng Lan còn cái gì mà không rõ, chắc chắn đoàn cơ giáp 250 có vấn đề, nếu không đối phương sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô. Ánh mắt Lăng Lan vô cùng sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn rõ ý tứ trong mắt đội viên kia. Không chỉ có tiếc nuối, còn có đáng thương, bên trong có sự tiếc hận, như nói rằng bọn họ đã không còn tương lai.

    "Tiểu Tứ, giúp chị tra tất cả các thông tin về đoàn cơ giáp 250 này." Nếu từ miệng đối phương không có tin tức cô muốn, Lăng Lan không ngại thả Tiểu Tứ - thần khí gian lận siêu cấp này ra.

    "Được, lão đại." Tiểu Tứ đang ở thế giới giả tưởng cùng người khác chơi chiến tranh tiến công và phòng thủ, nghe vậy lập tức bỏ dở trò chơi, nhanh chân chạy đi hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao.

    Ừm, nể tình đối phương chơi cùng cậu mấy tiếng, cho hắn ít chỗ tốt cùng được. Lúc Tiểu Tứ thu tay lại đã nghĩ như vậy.

    Qua vài giây, Tiểu Tứ thu thập tất cả thông tin về 250 lại một chỗ, kể cả bên phía chính phủ hay tin tức nhỏ cũng không bỏ qua.

    Bên trong ý thức hải, Lăng Lan lật xem tài liệu, càng xem mày càng nhíu chặt, cô không thể tin được đoàn cơ giáp 250 là loại tồn tại như thế này.

    Bây giờ, Lăng Lan không hề tin rằng đây chỉ là sự trùng hợp. Giác quan thứ sáu nói cho cô, chiến đội Lăng Thiên có "may mắn" được phân đến đoàn cơ giáp này, tuyệt đối có bút tích của lão ba..

    Rõ ràng, cô lại bị lão ba nhà mình đào hố. Nhìn thói quen chuyên đào hố của lão ba, hiện tại Lăng Lan đã miễn dịch, đối với lần này vô cùng đạm nhiên[3] .

    "Giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, đến đó tính sau." Nếu đã trở thành sự thật, Lăng Lan sẽ không gặp nạn mà lùi bước, cô dứt khoát thả lỏng người ném chuyện này ra sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Chiến đội Tường Long, trong phòng Giải mã, không ít đội trưởng chiến đội kiên nhẫn chờ đợi một tin tức.

    "Tìm được rồi! Hôm nay, Quân đoàn 23 có tổng cộng mười bảy cá nhân kích hoạt chiến đội. Chúng ta tìm tên Tề Long - con trai của Kình Thiên, cuối cùng cũng tìm được ra chiến đội này rồi." Người phụ trách lần này là một Hacker tấn công, là một lão đại trong phòng Giải mã, sau mấy tiếng khổ chiến rốt cuộc cũng lấy được tin tức mà bọn họ mong muốn.

    Trong phòng Giải mã, ở giữa màn hình lớn treo hai chữ Lăng Thiên to đùng.

    "Đội trưởng chiến đội kia là Tề Long?" Có người hỏi.

    "Không rõ lắm, bởi vì chúng ta không tìm thấy danh sách thành viên của chiến đội Lăng Thiên." Người nằm ở khoang đăng nhập giả tưởng nhíu mày nói.

    Không ngờ rằng, Quân đoàn 23 lại có lực lượng phòng thủ mạnh mẽ như vậy, làm bọn họ tốn mấy tiếng để giải mã. Ngay cả anh ta ra tay mới phá giải được một ít như vậy, điều này làm anh hơi mất mặt.

    "Ngay cả anh cũng không được?" Mọi người kinh ngạc, phải biết rằng người này là một trong số hacker mạnh nhất Liên Bang, nếu nói anh ta đứng thứ hai thì không có ai dám đứng thứ nhất. (là Tiểu Tứ đó! Ha ha)

    "Đúng, hệ thống phòng ngự của Quân đoàn 23 một giây chuyển ra 128 mật mã, trong vòng một giây không thể nào hoàn thành được, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ[4] ." Lão đại Hacker buồn bực nói.

    Một giây chuyển ra 128 mật mã, là lực lượng phòng ngự chung cực của đầu não Long Tường, không nghĩ tới quân đoàn phía dưới cũng sở hữu được.

    Không biết lực lượng chung cực này có phải một mình Quân đoàn 23 sử dụng hay là các quân đoàn khác cũng có.. Hacker số hiệu một cảm thấy tương lai của mình thật u ám, bằng thực lực của anh ta chỉ có 1% khả năng phá giải một giây chuyển ra 128 mật mã.

    Nghĩ đến đây, anh ta thử công kích một quân đoàn khác, phát hiện quân đoàn này một giây chỉ ra 64 mật mã, nhất thời thở phào một cái, xem ra Quân đoàn 23 là một ngoại lệ.

    "Đã tìm được chưa?" Những người khác cho rằng hacker đang tìm tư liệu của Lăng Thiên, thấy anh ta thả lỏng tưởng là anh ta đã tìm được tài liệu chi tiết.

    "À, không." Hacker nhanh chóng rút lui khỏi quân đoàn đó, lại tiếp tục công kích vào Quân đoàn 23, một lần nữa đụng phải hàng phòng thủ một giây chuyển 128 mật mã kia.

    "Nếu muốn lấy nó, không mất mấy ngày mấy đêm là không được." Anh ta cảm thấy xác suất thành công của mình bằng không, tiếc nuối nói.

    "Thật ra chúng ta không cần biết danh sách chi tiết của Lăng Thiên, chỉ cần biết ở đây có Tề Long là có thể xác định, ở cửa thứ hai là Kình Thiên ra tay. Quả nhiên, có người ba tốt thì tất cả mọi khó khăn đều được giải quyết."

    "Hừ, đáng giận, thế mà bọn họ lại có vọng tưởng muốn dẫm lên đầu Tường Long mà bò lên trên." Một chiến đội nào đó hừ lạnh nói.

    "Lão đại, anh cảm thấy thế nào?" Mọi người nhìn về phía người con trai có vẻ mặt lười biếng đang ngồi trên sô pha. Trên thực tế, anh ta có danh hiệu là số một, là đội trưởng chiến đội Long Tường.

    "Có tư liệu của Tề Long chứ." Vị đội trưởng nói.

    "Là tân binh của trường Quân đội Đệ nhất Nam tử." Hacker số hiệu một ném tư liệu qua.

    "Nếu là tân binh, vậy là cần có người mới phụ trách." Vị đội trưởng kia đứng lên.

    "Có ý gì?" Các chiến đội khác đều cảm thấy khó hiểu.

    "Thiên tài của chúng ta, đến lúc xuất hiện rồi." Vị đội trưởng kia lạnh nhạt trả lời. Muốn dẫm lên Tường Long thì cũng phải nhìn xem bọn họ có đồng ý không.

    Nghe thấy câu này, ánh mắt mọi người sáng lên. Đúng vậy, Tề Long là một tân binh, nếu bọn họ phái ra đội viên cũ, cho dù có thắng thì cũng sẽ bị nói là thắng không có đất dụng võ, chỉ có thể phái ra tân binh đánh bại Tề Long, cho dù ba cậu ta là Kình Thiên cũng không có lập trường gì để nói.

    "Thật ra, tùy tiện phái một tay mới cũng có thể nghiền áp đối thủ, phái cậu ta, liệu có chuyện bé xé ra to không?" Có người cho rằng giết gà không cần phải dùng dao mổ trâu.

    "Nếu bọn họ muốn đánh mặt Long Tường, thì chúng ta việc gì phải giữ lại mặt mũi cho bọn họ." Vị đội trưởng này nhàn nhạt ném xuống một câu, rồi xoay người rời khỏi phòng Giải mã.

    "Xem ra, đội trưởng thật sự tức giận." Mấy đội trưởng khác nhìn bóng dáng anh ta, thấp giọng thảo luận.

    "So sánh với đại đội trưởng, tình cảm mà lão đại dành cho Long Tường càng thuần túy, anh ấy sẽ không để Long Tường chịu một chút sỉ nhục nào. Lão đại là muốn khiêu chiến với Kình Thiên." Một đội viên khác biết chuyện giải thích.

    "Cậu nói, lão đại sẽ để cho chúng ta làm gì?"

    "Bước đầu tiên, đương nhiên là phải kích hoạt chiến đội."

    Nếu đối phương đã kích hoạt chiến đội, muốn đánh bại đối phương, tất nhiên phải bắt đầu từ chiến đội.

    Trong văn phòng làm việc, Lăng Tiêu nhìn quang não trước mắt hiện ra tin tức: "Chiến đội Lăng Thiên đã được phân đến đoàn cơ giáp 250." Ánh mắt phức tạp khó hiểu, đây là lần đầu tiên ông không xác định mình làm như vậy là đúng hay là sai.

    "Tích tích tích!" Đột nhiên, máy liên lạc vang lên. Lăng Tiêu nhìn tên đối phương, liền thông qua: "Lăng Tiêu, thế mà cậu dám để con trai tôi cõng nồi[5] thay." Bên kia Kình Thiên rống to suýt nữa làm rách màng tai của Lăng Tiêu.

    Lăng Tiêu bình tĩnh trả lời: "Tôi là người sắp xếp con trai cậu tiến vào Chiến đội của bảo bối nhà tôi.. con trai tôi sao?"

    Ô ô ô, khi nào ông mới có thể quang minh chính đại gọi con gái mình, trong lòng Lăng Tiêu vô cùng ai oán. Được rồi, đây là ông tự tìm, đột nhiên nghĩ đến sự thật này, lời than vãn lập tức bay mất.

    Tề Diệu Dương đang lớn giọng tức khắc nghẹn họng, phải, đúng là con trai ông la làng la nước đưa đến cửa.. Nghĩ như vậy, con trai ông cũng coi như tự đưa đến cửa, cha con bọn họ đều tự động đến để gánh nồi thay cho cha con nhà Lăng Tiêu. Tề Diệu Dương cảm thấy lòng mình thật đau.

    "Thật sự tôi không nghĩ đến chuyện bị gánh nồi thay." Lăng Tiêu tỏ ra mình vô tội còn xòe tay ra nói: "Con trai Lăng Lan tôi là đội trưởng. Vì sao đối phương lại không nghĩ đến tôi mà lại nghĩ đến cậu.. Đại ca Diệu Dương, cậu lên kiểm điểm chính mình một chút, làm người như vậy là rất có vấn đề đấy." Lăng Tiêu nói lời này với vẻ mặt thấm thía.

    Thấy vậy, tâm Tề Diệu Dương càng đau, ông rống to: "Tôi thì có vấn đề gì? So với cậu, cái người mặt lúc nào cũng giả cười làm người tốt còn hơn gấp trăm lần." Sau đó "bang" một tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện.

    Lăng Tiêu nở nụ cười trong im lặng, tự nhủ nói: "Nhưng người đời đều tin tưởng tôi là một người ngay thẳng.. Tôi cũng không có cách nào a."

    Nếu tôi là người ngay thẳng, cần gì phải thiết kế cho con gái mình nhiều chướng ngại như vậy? Nếu tôi là người ngay thẳng, làm sao có thể tạo ra lời nói dối lớn như vậy để con gái được thoải mái? Nếu tôi là người ngay thẳng, làm sao có thể giữ bí mật ấy cho đến bây giờ?

    Lăng Tiêu, tôi, thật ra là một con người ích kỷ.

    Ông đột nhiên đóng quang não lại, vẻ mặt ôn hòa ban đầu trở lên lạnh lẽo vô cùng, quanh người tỏa ra một cỗ khí lạnh. Nếu có người nhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiêu lúc này, sẽ hiểu, Lăng Lan thật sự là con ông, gen cường đại không thể sai vào đâu được.

    [1] nan đề: Vấn đề khó giải quyết. Nếu để nghĩa thuần việt sẽ không hợp văn cảnh cho lắm nên mình sẽ giữ nguyên nghĩa Hán Việt.

    [2] hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.

    [3] đạm nhiên: Lạnh nhạt, thản nhiên.

    [4] kiếm củi ba năm thiêu một giờ: Bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.

    [5] cõng nồi: Nghĩa là gánh tội thay.

    Xin chào các bạn! Chúng mình đã trở lại rồi đây, lịch đăng truyện sẽ là 2 chương/tuần vào ngày thứ 3 và thứ 6 hàng tuần. Mọi người hãy theo dõi và ủng hộ chúng mình nhé <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2021
  5. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 608: Cái giá của sự tùy hứng?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    ----------------------------Chú thích-------------------------


    (1) Hảo binh: Những người lính giỏi, ta để nguyên Hán Việt cho hợp phong cảnh ý mà

    (2) Cẩu hùng: Người nhát gan, vô tích sự

    (3) quang thúc: Chùm tia sáng, nguyên văn là "chùm tia sáng súng lục", Quân Mỗ không biết nên đổi thành thế nào nữa, nên để thành súng lục quang thúc, đọc ngượng mồm nhỉ..

    (4) thao trường: Bãi tập, dùng để luyện tập và thao diễn.

    (5) thực xin lỗi các bạn nhỏ, là ngay cả editor đọc đoạn này đến chục lần vẫn không hiểu nó đang nói cái gì QAQ..

    (6) Thủ thế: Động tác tay.
     
  6. TTT Nguyên

    Bài viết:
    14
    Chương 609: Phát hiện?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Katan, Ngocanh2021, Aliciaa44 người khác thích bài này.
  7. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 610: Lẫn Lộn!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    -----------Chú thích--------------------

    (1) hoa tiêu: Hướng dẫn tàu bè hoặc máy bay.
     
  8. TTT Nguyên

    Bài viết:
    14
    Chương 611: Đây là ký túc xá?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Quân Mộ Thanh

    Bài viết:
    48
    Chương 612: Cơ hội?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    -------------------Chú thích-----------------------

    (1) Quét tuyết trước cửa: Cụ thể thì là mỗi người quét tuyết trước cửa nhà mình, ý chỉ không quan tâm đến chuyện của người khác. Nó tương tự với câu: Việc anh anh làm, việc tôi tôi làm.

    (2) cao đàm khoát luận: Một thành ngữ của Trung Quốc, được hiểu theo 2 nghĩa:

    1, ý chỉ bàn luận thanh cao, thú vị, không câu thúc.

    2, ý chỉ bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự (trong văn cảnh trên thì tạm hiểu theo nghĩa này)

    P/S: Thực ra nếu dùng QT thì còn cho ra một lớp nghĩa khác nữa, chính là: Bàn luận viển vông, ba hoa khoác lác. Nhưng Quân Mỗ tra Baidu nó chỉ ra hai nghĩ trên thôi, với lại thành ngữ này cha ông ta thời xưa cũng có sử dụng, nó cũng chỉ có 2 lớp nghĩa đầu. Mọi người thông cảm, cái đầu của đứa ban tự nhiên nó khô khan và nghèo vốn từ lắm, nên ta chỉ tra được nhiêu đó thôi, nên cho chắc ăn, ta đành để nguyên Hán Việt vậy..

    (3) Mỗ: Con dân có để ý thấy editor thường hay xưng là Quân Mỗ mỗi khi chú thích và nói đôi lời không? Thựa ra, "Mỗ" ý chỉ một người hay một vật nào đó có tên nhưng không nói ra, có thể hiểu theo nghĩa là "nào đó", đặt ở hoàn cảnh trên thì là "đội trưởng của chiến đội nào đó". Nhưng theo Quân Mỗ thì viết toẹt ra vậy có hơi thô, nên ta để nguyên theo ý của tác giả vậy.

    (4) Chuyển cơ: Cơ hội xoay chuyển
     
  10. TTT Nguyên

    Bài viết:
    14
    Chương 613: Thủ đoạn!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chú thích:

    [1] Tuyệt địa phản kích: Phản kích lại khi tiến vào đường cùng () Không biết ta nói có đúng không nữa.

    [2] Hàn mang: Thứ ánh sáng khiến người ta lạnh sống lưng. Thường được dùng để chỉ ánh sao và ánh trăng. Hay là ánh sáng của thanh kiếm khiến người ta phải sợ hãi.
    Ở đây có nghĩa là kim châm nhỏ có thuốc, bay nhanh có ánh sáng lóe trong không khí.

    [3] Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng.

    [4] Kỳ tư diệu tưởng: Ý tưởng hiếm thấy, ngoài ý muốn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...