Nhà ta có một bộ bàn trà.
Bộ bàn trà này là lúc trước thúc thúc mặt gỗ trong một lần nhìn thấy ông giáo già có tiệm tranh chữ ở đầu chợ ngồi đọc sách vuốt râu trên một bộ bàn trà của ông ta thì thích lắm, lúc về tới nhà liền chặt câu liễu ở đầu cổng tự mình đóng một bộ, còn nói với ta rằng thúc ấy không có nhiều chữ để dạy cho ta, sau này sẽ mời thầy giáo về dạy, này là để đón tiếp người ta.
Ta luôn lau bộ bàn trà này rất sạch sẽ, sáng nay mới lau một lần, giờ trên đó có người ngồi, chẳng qua không phải là thầy đồ, cũng chẳng phải ta, ta đang đứng bên dưới.
"Bộp!" một cái con tiểu nha đầu đang ngồi chễm chệ trên đó đỏ bừng mặt, thở phì phì chỉ vào ta quát:
- Ngươi ăn hiếp ta!
Ta thở dài, quả thực vô cùng vô lực mà chắp tay nói:
- Đại nhân, lời này không đúng, ta sao dám ức hiếp người?
Nha đầu kia ngực phập phồng, cực kì quyết tâm gọi hàng xóm nhà ta dậy mà đập bàn vang một cái nữa lớn tiếng quát:
- Ngươi ức hiếp ta!
Hai nha hoàn ở bên cạnh đang dùng lụa hàng châu quạt cho nàng thấy nàng nổi cơn thì trừng mắt với ta, "Soạt!" "Soạt!" hai tiếng xé lụa lập uy, mí mắt ta giật giật.
- Ngươi bỏ ta một mình, ta mấy hôm nay ăn uống không ngon miệng, tìm ngươi lại không thấy đâu, ngươi ức hiếp ta! - tiểu nha đầu miệng đã méo đến cực điểm.
Ta cực kì kiên nhẫn tiếp tục nhỏ nhẹ giải thích:
- Đại nhân, cái này còn chút tình tiết, chính người đuổi ta đi!
Tiểu nha đầu giãy nảy:
- Ta đuổi ngươi đi ngươi không biết tự quay lại à?
Ta hít một hơi khí lạnh:
- Đại nhân, người thực bá đạo!
- Ngươi không thèm quan tâm ta, ngươi không thèm quan tâm ta ô ô!
Vị An đại thượng thư hoàn toàn không có da mặt đập bàn ăn vạ, còn đập cực kì sảng khoái, bốn cái chân bàn lung lay, ta "thịch!" một tiếng quỳ xuống, mắt đã rớm rớm nước:
- Đại nhân, ta sai rồi!
Con nha đầu phá hoại khụt khịt mũi, mắt long lanh nước, miệng vẫn cong lên cau mày nhìn ta không vui, hai nha hoàn cạnh nàng trừng mắt nhìn ta, chầm chậm lấy hai tấm lụa khác ra từ từ quạt.
Ta quỳ bên dưới nghiến răng, ác độc nghĩ: Nha đầu ngươi còn đập, đập bể ta băm luôn cái bàn làm nhân bánh cho ngươi ăn!
- Nói, giờ ngươi chuộc lỗi thế nào?
Ta cực kì không tình nguyện nghẹn ra một câu:
- Đại nhân hồi phủ, sáng mai ta sẽ trở lại!
Tiểu nha đầu hít sâu một hơi đưa tay lên, hai nha hoàn bên cạnh nàng lập tức làm mặt ngầu hai tay ra sức chuẩn bị xé lụa, ta dập đầu xuống đất:
- (Bộp) Đại nhân, ta dẫn người ngắm Khổng Minh Đăng!
Tiểu nha đầu thở phì phì, quệt mỏ nói một tiếng: "Coi như ngươi biết điều!" rồi dùng hai tay bê luôn cái chén trước mặt uống ừng ực, tốn nước quá mà, hai nha đầu kia lại híp mắt nhìn ta, hai tay cầm lụa chầm chậm tiếp tục quạt..
Ta cắn răng xác định, mình chính thức sụp hố lần nữa.
* * *
Ta cõng tiểu nha đầu lững thững bước trong trời đêm, trăng rất tròn, rất sáng. Chúng ta vừa mới đi không xa, cổng nhà ta mới ở sau lưng một đoạn, nha đầu này từ bé đã không vận động, đi bộ tốn công một lát về lại phải bóp chân, ta dứt khoát cõng nàng, hai nha hoàn theo nàng cũng đòi đi theo, ta cực kì không vừa mắt với kiểu xé vải vung tiền quá trán của bọn họ liền bảo bọn họ theo cũng được, có điều đại nhân do ta cõng còn bàn trà là cho bọn họ cõng..
Nói chung là con nha đầu này từ khi ta đồng ý dẫn nàng đi chơi trung thu thì liền ngoan ngoãn, chỉ có ta với nàng đi thưởng trăng, ừ!
Chỗ ta thì vắng vẻ, thị trấn ở đằng xa, ở đó đã có nhiều Khổng Minh Đăng được thả lên, từng chiếc từng chiếc đèn lẳng lặng bay lên không trung, lập loè trôi nổi một khoảng trời. Chúng ta dừng lại ngắm.
- Đẹp thật đấy! - tiểu nha đầu thì thào.
- Ừ!
Ta nhỏ nhẹ đáp lại lời nàng, ta đặt nàng xuống, chúng ta ngồi song song với nhau nhìn thiên đăng đón gió bay lên, nhìn một lúc thì ta lấy chiếc đèn ta mua hồi chiều ra, mở nắp cái bút lông, quay sang nhìn tiểu cô nương đang ngồi ôm đầu gối:
- Viết cái gì bây giờ?
Nàng lắc đầu:
- Ta không biết!
- Người chưa thả thiên đăng bao giờ à?
- Chưa thả bao giờ, gần hoàng cung không được thả đèn lung tung, thông thường Hoàng Thượng sẽ mở một yến tiệc, bá quan văn võ tới dự tiệc rồi thả đèn ở đó, ta còn chưa tới đó lần nào!
- Ồ!
Ta xoay xoay chiếc bút trong tay, ngẫm nghĩ xem mình nên viết gì lên đèn, lúc này có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Ngươi nói xem bọn họ viết cái gì?
Ta thở dài trả lời:
- Ta sao biết được, thông thường sẽ là những lời cầu mong sức khoẻ, tiền bạc, mong vụ mùa bội thu, trời đông bớt rét.. Kiểu vậy! Theo truyền thuyết thì ngày này Hằng Nga và Hậu Nghệ sẽ được gặp nhau, họ thả Thiên Đăng là để soi đường cho bọn họ, bọn họ nhìn thấy sẽ cảm tạ mà chúc phúc cho mấy ước nguyện ở trên đèn!
Tiểu nha đầu chầm chậm gật đầu, ngồi ngắm Khổng Minh bay không nói chuyện nữa, ta suy nghĩ một lúc thì viết hai chữ "Vui vẻ" lên đèn rồi lấy bấc châm lửa, dầu cá cháy lộp bộp, đèn sáng sau đó từ từ bay lên.
Ta và tiểu nha đầu nhìn chiếc Khổng Minh Đăng từ từ bay lên cao, cả hai im lặng không nói gì cả.
Nàng mỉm cười, chắc là thấy chữ trên đèn rồi. Ta cũng bật cười theo nàng, hai chúng ta một trước một sau khúc khích từng tiếng ngày càng lớn, cuối cùng ôm bụng cười lăn lộn trên bãi cỏ.
Trăng tròn sáng vằng vặc, tiếng cười đã hết, đèn cũng không thấy đâu nữa, có lẽ bay lên cao, tắt ngấm sau đó bị gió thổi tới nơi nào rồi. Ta và An đại nhân nằm ngửa duỗi thẳng tay chân nhìn vầng trăng cao trên cao vút.
- Trở về đi, trong phủ an toàn hơn!
Nàng bỗng nói một câu
Ta im lặng.
- Ta sẽ về phủ, ta cần tìm vài cuốn sách, chủ yếu là bí sử thôi, sau đó sẽ tới ngoại thành một chuyến, đại nhân, ta có thể được người tin tưởng mà vào.. Tầng bảy của Thiên Thư Tháp không?
An đại nhân giật mình, nàng nhỏm người dậy nói với ta:
- Thiên Thư Tháp? Tầng bảy?
Ta nằm gối đầu lên tay, nhẹ gật đầu:
- Ừ, ta nghĩ ở đó mới có thứ ta cần tìm, chuyện này liên quan đến vụ án chúng ta đang phá!
Nàng cau mày:
- Nghiêm trọng vậy sao? Tầng bảy.. Ngươi biết ở đó giữ những gì không? Ngươi dám đọc?
Ta rất dứt khoát:
- Dám! Không còn cách nào cả, đại nhân, thực ra mọi việc không đơn giản như người nghĩ đâu, ta nghĩ.. chuyện này VNO phủ cũng có liên quan đấy!