CHƯƠNG 18: TƯƠNG LAI Bấm để xem Những tháng ngày ở đây dù chỉ là người hầu ngày bé bị đánh lớn lên cũng thưa dần nhưng đối với Xu đó là may mắn. Nhiều lúc cô nghĩ nếu ngày ấy không gặp ông chủ Đỗ và Nhất Phi không đòi đưa cô theo thì cuộc đời của cô tại bến tàu liệu có hạnh phúc hơn. Có lẽ là không vì trong mắt bà chủ chỉ có tiền, bà ta nhìn thấy Xu còi cọc nhếch nhác nhưng gương mặt sáng, đôi mắt đẹp. Vì vậy bà ta mới mua Xu về ý định lớn lên sẽ ép cô tiếp khách kiếm tiền. Xu đứng hành cửa sổ lớp nhìn ra bên ngoài, nóng nặng trĩu. Xu không biết ngày tháng sau này sẽ ra sao? Lê Dương lại bên cạnh hỏi Xu: - Tốt nghiệp cậu dự định làm gì? Xu mỉm cười, ngày tốt nghiệp đến gần ước mơ trở thành luật sư nhưng hoàn cảnh của cô sao có thể tự ý quyết định. Xu lắc đầu nói: - Để xem đã, mình chưa quyết định. Còn cậu? - Mình thích học công nghệ thông tin nhưng ba mẹ bắt mình thì quản trị kinh doanh để về nối nghiệp. Rõ chán. Đúng không? Vừa nói Lê Dương vừa cười, hóa ra nhà có điều kiện cũng không phải sung sướng cũng phải sống theo sự muốn của người khác không thể tự mình quyết định. Từ hôm bị Nhất Phi cảnh cáo, Khả San ít qua tìm anh hơn, thỉnh thoảng đi qua lớp chỉ len lén nhìn vào. Nhất Phi cũng chẳng mấy bận tâm. Lâu lâu tụ tập cùng hội mấy chàng công tử nhà giàu kia thì anh mới nhìn thấy Khả San nhưng cùng không muốn nói chuyện. Hôm nay vừa kết thúc tiết học cuối cùng Khả San đứng đợi Nhất Phi ở hành lang ra cổng chính. Xu từ xa đã nhìn thấy liền kiếm cớ bảo: - Cậu chủ, cậu về trước được không? Tôi qua tìm Mộc Tâm có chút chuyện. - Nhanh rồi cùng về, tôi sẽ để xe chờ ngoài cổng. - Không cần cậu chủ, lát tôi đi bộ về. Nói rồi cô chạy vụt đi không cho anh nói gì thêm Nhất Phi vẫn cúi đầu chơi khối rubic trên tay. - Nhất Phi? Nghe tiếng ai gọi anh ngẩng đầu thấy Khả San đã đứng trước mặt, anh vẫn đi như không nghe thấy Khả San chạy theo kéo tay áo hỏi: - Anh đã nghĩ về việc đi du học chưa? Nhất Phi giật tay áo lạnh lùng nói: - Việc đấy liên quan gì đến cô? - Nhưng bác Đỗ nói sẽ đưa hai đứa mình cùng đi. - Cậu muốn thì tự đi một mình đi. Nói rồi Nhất Phi cất khối rubic vào túi bước nhanh ra xe. Khả San đứng nhìn theo lưng anh có chút buồn tự hỏi bản thân mình đáng ghét đến vậy ư? Phù Dung kia là một con ở anh lại vô cùng để ý còn cô là viên ngọc quý của nhà họ Khả lại bị anh xem như hòn đá ven đường. Trên đường đi bộ về biệt thự từ xa Xu nhìn thấy Nhất Phi đã chờ cô bên ngoài cổng. Xu cười vui vẻ chạy lại hỏi: - Cậu chủ làm gì ngoài này? Đang chờ tôi sao? Nhất Phi có chút ngượng cau có nói: - Ai thèm chờ cô làm gì, tôi chỉ muốn đứng cho thoáng. - Vậy cậu cứ đứng cho thoáng đi tôi vào trước. Nhất Phi nắm tay Xu kéo ngược lại: - Tôi chờ cô được chưa? Khoảng khắc tay chạm tay khiến Xu bất ngờ và có cảm giác giật mình. Tim cô đập nhanh Xu nuốt khan nói: - Cậu.. cậu chờ tôi làm gì? Buông tay ra đi. Nhất Phi lúc này mới giật tay về ho khan nói: - Hôm nay cô cố tình tránh mặt để tôi nói chuyện với Khả San đúng không? - Đâu có, tôi bận thật mà. - Từ bao giờ việc của tôi do cô làm chủ vậy hả? Cô cười hì hì nói: - Cậu thử nghĩ xem, tự dưng có mặt tôi giống như kỳ đà vậy tôi cũng khó xử, Khả San cũng khó mở lời đúng không? - Cô.. cô từ nay tôi đi một bước cô cũng phải theo tôi, từ giờ còn làm chủ thay tôi xem về tôi phạt cô thế nào. - Tôi biết rồi mà, vào nhà tôi dọn cơm cho cậu, nhanh lên. Cả hai vui vẻ vào tới biệt thự thì đã thấy ông chủ Đỗ ngồi uống trà, vẻ mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm. - Ba, hôm nay ba về sớm thế? Nghe Nhất Phi hỏi, Xu cũng lễ phép cúi chào rồi lủi về phòng. Ông chủ Đỗ vẫn thư thả nhấp một ngụm trà nói: - Hôm nay con nói gì mà khiến Khả San khóc lóc từ trường về nhà vậy? Nhất Phi ngạc nhiên, chuyện này mà ba anh cũng biết, anh cũng bó tay. - Con thì làm gì được cô ấy, cô ấy khóc sao lại do con. Ông chủ Đỗ đặt mạnh ly trà tức giận quát lớn đến trong phòng Xu cùng nghe: - Con đừng giả ngây ngô, chuyện du học ba đã quyết định. Con đừng chống lại ba. - Ba ép con sao? Ba thay con quyết định rồi thì còn bảo con suy nghĩ cái gì. Xu bên trong phòng nghe câu được câu mất, hóa ra dạo gần đây Nhất Phi có vẻ trần tư là đang suy nghĩ về chuyện đi du học. Tự nhiên lòng cô có một cảm giác mất mát, trống trải không tên ùa đến.
CHƯƠNG 19: CHUẨN BỊ TIỆC Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 20: ĐOẠT LẤY SỰ TRINH NGUYÊN Bấm để xem Mọi người đã tới tham dự bửa tiệc đông đủ, ông chủ Đỗ lên cảm ơn mọi người và giới thiệu con trai cho mọi người biết. Đồng thời tuyên bố con trai ông là Đỗ Nhất Phi và tiểu thư Khả San là một cặp tiên đồng ngọc nữ sẽ kết duyên cùng nhau trong tương lại. Khả San bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người sánh bước bên cạnh Nhất Phi. Mọi người trong bửa tiệc đều òa lên. Nhất Phi trước tin này đều bất ngờ không kém, anh không hề nghe ba nói về chuyện này. Bạn bè đều nâng ly chúc mừng hai người vừa xứng đôi lại đều là những gia đình giàu có. Xu tìm một góc đứng nhìn hai người trên sân khấu, cô tự nhủ bản thân "họ thật đẹp đôi, không được khóc, không được khóc". Dù tự nhủ bản thân như thế nhưng trong lòng cô vẫn cuộn lên một sự chua chát, cô thấy mắt mình cay cay, những giọt nước mắt từ bao giờ rơi xuống nhỏ lên hai tay đang nắm chặt vào nhau run rẩy. Xu quay về phòng ngồi một góc lấy lại bình tĩnh rồi cô bắt đầu mang lên chiếc váy xinh đẹp nhất anh mua cho, thả tóc xỏa xuống, trang điểm nhẹ nhàng, tô chút son môi. Cô tự xoay một vòng trước gương đến khi hài lòng thì mở của bước ra. Trong lòng cô luôn tự nhủ "Nhất định phải mạnh mẽ". Cô bước ra ngoài vườn hoa biệt thự như một tiểu thư đài các, đi qua nững con đường nhỏ đến sân khấu nới rất nhiều người đang chúc tụng cho đôi bạn trẻ. Hôm nay lấy danh nghĩa là liên hoan tốt nghiệp nhưng không khác gì một buổi lễ đính hôn cho Nhất Phi và Khả San. Tất cả mọi người dần dần từng người một đổ dồn ánh mắt vào người con gái vừa bước ra. Trong tiếng xì xào mọi người hỏi nhau cô là ai? Thật xinh đẹp. Xu vẫn tự tin bước vào đám đông, hội bạn Phan Anh, Bảo Lương và Lưu Gia cũng bất ngờ đến ngỡ ngàng. Từ trên sân khấu Nhất Phi nhìn thấy cô như một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ nhất. Trước mắt anh thời gian như ngưng đọng, trái tim như đập chậm lại vài nhịp. Anh muốn ghi nhớ mãi nụ cười rực rỡ này của cô vào trong tim. Bên cạnh Khả San không khỏi ghen tỵ trước sự xuất hiện của cô liền chiếm hết thảy ánh mắt của mọi người. Xu tiến về phía Lê Dương và Mộc Tâm, hai người này bị cô dọa cho hóa đá. Lê Dương nhìn cô với ánh mắt say đắm khiến cô có chút ngượng ngùng. Ông chủ Đỗ mời rượu các đối tác của mình, Nhất Phi hòa mình vào đám đông chúc tụng lẫn nhau nhưng ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi người Xu. Ông chủ Đỗ nhìn thấy mấy vị đối tác ánh mắt không dấu nổi sự thèm khát đối với cô gái vừa xuất hiện. - Phù Dung, cô qua đây một lát. Nghe tiếng ông chủ gọi cô xoay người nhìn rồi từ từ tiến lại. - Giới thiệu với các vị đây là một người làm của nhà chúng tôi. Mấy người xét về tuổi tác cũng phải làm ông, làm bố cô được nhưng ánh mắt vẫn nổi rõ sự si mê trong mắt. Mấy ông già kiểu này thường thích gặm cỏ non vì răng đã yếu. Xu cúi chào một cách trang trọng, ông chủ Đỗ kêu cô tiếp rượu mấy người đó. Từ đằng xa một cặp mắt đằng đằng sát khí dính lên người cô, hai tay nắm chắc, mặt đanh lại, trong mắt hiện lên những tia đỏ ngầu, gân xanh hiện lên. Nhất Phi băng qua những dòng người đông đúc uống rượu, nhảy nhót tiến về phía Xu. Khi tới nơi ánh cúi chào mấy vị khách của ba mình rồi cố nặn ra một nụ cười nói: - Thật xin các vị thứ lỗi, tôi có việc cần gặp cô đây một lát. Xu không kị phản ứng đã bị Nhất Phi túm lấy tay lôi đi xềnh xệch. Trong biệt thự nơi nào cũng có người khiến anh không tìm được chỗ yên tĩnh nói chuyện. Nhìn ngó một lúc anh lôi cô lên phòng mình đóng cửa lại. Cô tức giận hét lớn - Cậu chủ, cậu làm sao vậy hả? Nhất Phi tức giận hét vào mặt cô: - Xu, tôi phải hỏi cô mới đúng, tại sao cô phải tiếp rượu mấy lão già chết tiệt kia? Không phải tôi nói em được tự do rồi sao? Ngoài tôi ra không ai có quyền sai bảo em, em không là người hầu của ai hết. - Nhưng ông chủ bắt tôi làm thì sao tôi có thể không làm. Nhất Phi trong người đã có men rượu, dễ kích động, a tức đến phát điên: - Vậy ba tôi kêu em ngủ với mấy người đó em cũng làm theo sao? - Câu.. chủ, cậu nói gì vậy? Cậu.. tôi không nói với cậu nữa. Xu tức giận lắp bắp định rời đi thì Nhất Phi nắm tay cô kéo ngược trở lại. - Em định đi đâu? Em lại ra rót rượu cho mấy lão già dê xồm kia sao? Đỗ Phù Dung, càng ngày em càng khiến tôi phát điên em biết không? - Cậu hôm nay bị gì vậy hả, không phải cậu đã có Khả San người xứng đôi với cậu rồi sao? Câu kéo tôi vào đây dây dưa làm gì? Tôi ghét cậu, không phải cậu nói tôi được tự do sao? Hôm nay tôi muốn làm những điều tôi thích. - Em đứng lại đó, tôi chưa cho phép sao em giám đi, em mặc xinh đẹp vậy làm gì? Cho ai ngắm hả, không lẽ em muốn câu dẫn lũ đàn ông ngoài kia? - Đỗ Nhất Phi, anh quá đáng vừa phải thôi, tôi không cho phép anh xúc phạm tôi. Từ giờ anh không thể quản tôi. Nói rồi cô đẩy anh qua một bên rời đi, vừa mở cửa thì cánh cửa lại đóng sầm lại cả người cô bị anh nhấc bổng vứt lên giường. Cô sợ hãi lùi lại hét to: - Anh muốn làm gì? Dừng lại, anh muốn làm gì? Nhất Phi trong mắt nộ khí bừng bừng anh tháo nơ trên cổ, từ từ cởi cúc áo hai ống tay, con mắt gián chặt trên người cô, giọng khàn khàn nói: - Em hầu rượu những kẻ đó chi bằng hầu hạ tôi, tôi sẽ cho em biết tôi có quản nổi em hay không? Nói rồi anh nắm lấy hai chân cô kéo về phía mình, mặc cô giãy giụa, hai tay bị anh giữ chặt trên đầu. Miệng anh hôn cô một cách thô bạo, mặc cho nước mắt cô rơi anh vẫn chiếm đoạt lấy thân thể trinh nguyên của cô. Bên ngoài tiếng ồn áo và nhạc sôi động, mọi người vẫn chìm trong men rượu. Trong phòng Phù Dung nằm bất động, nước mắt lả tả rơi. Cô như một con búp bê nhàu nhĩ, như đóa Phù Dung bị vùi dập sau giông bão, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà rồi lặng lẽ dậy nhặt nhạnh những thứ đồ vừa bị Nhất Phi cưỡng ép cởi ra. Cô lặng lẽ mang vào rồi rời khỏi phòng. Nhất Phi cũng nằm bất động, khi nghe tiếng đóng cửa anh mới hoàn hồn. Anh không biết anh vừa làm gì nữa, anh đã cưỡng ép đoạt lấy cô. Sự hổ thẹn bao trùm lấy anh, anh ngồi dậy nhìn giọt máu đỏ trên ga giường lòng như bị ai bóp chặt. Nhất Phi ôm mặt khóc, có lẽ đây là lần đầu anh khóc. Anh căm ghét bản thân, anh phải làm gì đấy? Mang lại đồ chỉnh tề anh xuống đứng ngoài cửa phòng cô. Anh biết giờ anh có nói gì cũng vô ích, chờ thật lâu không thấy bên trong có tiếng động anh mới rời đi. Phù Dung ngồi một góc trên giường, nước mắt vẫn không ngừng rơi, đầu tóc rối bời, lòng cô nguội lạnh. Người mà cô từ bé đã đi theo hầu hạ, người lớn lên cô thầm thích dù biết bản thân không xứng, người cô luôn muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến, người cô tin tưởng hôm nay cưỡng đoạt đi sự trinh trắng của cô mặc cô đau khổ cũng không một khắc muốn dừng lại. Cô thấy ê chề, tủi nhục, cô tự hỏi bản thân mình còn bị chà đạp đến bao giờ. Buổi tiệc kết thúc trời đã về khuya, ai cũng mệt mỏi. Cô Thảo về phòng thấy Xu đã ngủ, cô nghĩ chắc tại chuẩn bị mệt quá nên Xu ngủ sớm nhưng Xu không hề ngủ. Cô đau đớn khi nghĩ về chuyện vừa rồi, giờ cô mới biết có một nổi đau lớn hơn nổi đau thể xác đó là bị người mình yêu chà đạp như thế.
CHƯƠNG 21: HẾT CON RỒI TỚI CHA Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 22: QUAY LẠI BIỆT THỰ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
CHƯƠNG 24: CỨ NGỠ CÔ TỰ TỬ, CUỘC GẶP GỠ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**