CHƯƠNG 18: TƯƠNG LAI
Những tháng ngày ở đây dù chỉ là người hầu ngày bé bị đánh lớn lên cũng thưa dần nhưng đối với Xu đó là may mắn. Nhiều lúc cô nghĩ nếu ngày ấy không gặp ông chủ Đỗ và Nhất Phi không đòi đưa cô theo thì cuộc đời của cô tại bến tàu liệu có hạnh phúc hơn. Có lẽ là không vì trong mắt bà chủ chỉ có tiền, bà ta nhìn thấy Xu còi cọc nhếch nhác nhưng gương mặt sáng, đôi mắt đẹp. Vì vậy bà ta mới mua Xu về ý định lớn lên sẽ ép cô tiếp khách kiếm tiền. Xu đứng hành cửa sổ lớp nhìn ra bên ngoài, nóng nặng trĩu. Xu không biết ngày tháng sau này sẽ ra sao? Lê Dương lại bên cạnh hỏi Xu:
- Tốt nghiệp cậu dự định làm gì?
Xu mỉm cười, ngày tốt nghiệp đến gần ước mơ trở thành luật sư nhưng hoàn cảnh của cô sao có thể tự ý quyết định. Xu lắc đầu nói:
- Để xem đã, mình chưa quyết định. Còn cậu?
- Mình thích học công nghệ thông tin nhưng ba mẹ bắt mình thì quản trị kinh doanh để về nối nghiệp. Rõ chán. Đúng không?
Vừa nói Lê Dương vừa cười, hóa ra nhà có điều kiện cũng không phải sung sướng cũng phải sống theo sự muốn của người khác không thể tự mình quyết định.
Từ hôm bị Nhất Phi cảnh cáo, Khả San ít qua tìm anh hơn, thỉnh thoảng đi qua lớp chỉ len lén nhìn vào. Nhất Phi cũng chẳng mấy bận tâm. Lâu lâu tụ tập cùng hội mấy chàng công tử nhà giàu kia thì anh mới nhìn thấy Khả San nhưng cùng không muốn nói chuyện. Hôm nay vừa kết thúc tiết học cuối cùng Khả San đứng đợi Nhất Phi ở hành lang ra cổng chính. Xu từ xa đã nhìn thấy liền kiếm cớ bảo:
- Cậu chủ, cậu về trước được không? Tôi qua tìm Mộc Tâm có chút chuyện.
- Nhanh rồi cùng về, tôi sẽ để xe chờ ngoài cổng.
- Không cần cậu chủ, lát tôi đi bộ về.
Nói rồi cô chạy vụt đi không cho anh nói gì thêm Nhất Phi vẫn cúi đầu chơi khối rubic trên tay.
- Nhất Phi?
Nghe tiếng ai gọi anh ngẩng đầu thấy Khả San đã đứng trước mặt, anh vẫn đi như không nghe thấy Khả San chạy theo kéo tay áo hỏi:
- Anh đã nghĩ về việc đi du học chưa?
Nhất Phi giật tay áo lạnh lùng nói:
- Việc đấy liên quan gì đến cô?
- Nhưng bác Đỗ nói sẽ đưa hai đứa mình cùng đi.
- Cậu muốn thì tự đi một mình đi.
Nói rồi Nhất Phi cất khối rubic vào túi bước nhanh ra xe. Khả San đứng nhìn theo lưng anh có chút buồn tự hỏi bản thân mình đáng ghét đến vậy ư? Phù Dung kia là một con ở anh lại vô cùng để ý còn cô là viên ngọc quý của nhà họ Khả lại bị anh xem như hòn đá ven đường.
Trên đường đi bộ về biệt thự từ xa Xu nhìn thấy Nhất Phi đã chờ cô bên ngoài cổng. Xu cười vui vẻ chạy lại hỏi:
- Cậu chủ làm gì ngoài này? Đang chờ tôi sao?
Nhất Phi có chút ngượng cau có nói:
- Ai thèm chờ cô làm gì, tôi chỉ muốn đứng cho thoáng.
- Vậy cậu cứ đứng cho thoáng đi tôi vào trước.
Nhất Phi nắm tay Xu kéo ngược lại:
- Tôi chờ cô được chưa?
Khoảng khắc tay chạm tay khiến Xu bất ngờ và có cảm giác giật mình. Tim cô đập nhanh Xu nuốt khan nói:
- Cậu.. cậu chờ tôi làm gì? Buông tay ra đi.
Nhất Phi lúc này mới giật tay về ho khan nói:
- Hôm nay cô cố tình tránh mặt để tôi nói chuyện với Khả San đúng không?
- Đâu có, tôi bận thật mà.
- Từ bao giờ việc của tôi do cô làm chủ vậy hả?
Cô cười hì hì nói:
- Cậu thử nghĩ xem, tự dưng có mặt tôi giống như kỳ đà vậy tôi cũng khó xử, Khả San cũng khó mở lời đúng không?
- Cô.. cô từ nay tôi đi một bước cô cũng phải theo tôi, từ giờ còn làm chủ thay tôi xem về tôi phạt cô thế nào.
- Tôi biết rồi mà, vào nhà tôi dọn cơm cho cậu, nhanh lên.
Cả hai vui vẻ vào tới biệt thự thì đã thấy ông chủ Đỗ ngồi uống trà, vẻ mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm.
- Ba, hôm nay ba về sớm thế?
Nghe Nhất Phi hỏi, Xu cũng lễ phép cúi chào rồi lủi về phòng. Ông chủ Đỗ vẫn thư thả nhấp một ngụm trà nói:
- Hôm nay con nói gì mà khiến Khả San khóc lóc từ trường về nhà vậy?
Nhất Phi ngạc nhiên, chuyện này mà ba anh cũng biết, anh cũng bó tay.
- Con thì làm gì được cô ấy, cô ấy khóc sao lại do con.
Ông chủ Đỗ đặt mạnh ly trà tức giận quát lớn đến trong phòng Xu cùng nghe:
- Con đừng giả ngây ngô, chuyện du học ba đã quyết định. Con đừng chống lại ba.
- Ba ép con sao? Ba thay con quyết định rồi thì còn bảo con suy nghĩ cái gì.
Xu bên trong phòng nghe câu được câu mất, hóa ra dạo gần đây Nhất Phi có vẻ trần tư là đang suy nghĩ về chuyện đi du học. Tự nhiên lòng cô có một cảm giác mất mát, trống trải không tên ùa đến.
- Tốt nghiệp cậu dự định làm gì?
Xu mỉm cười, ngày tốt nghiệp đến gần ước mơ trở thành luật sư nhưng hoàn cảnh của cô sao có thể tự ý quyết định. Xu lắc đầu nói:
- Để xem đã, mình chưa quyết định. Còn cậu?
- Mình thích học công nghệ thông tin nhưng ba mẹ bắt mình thì quản trị kinh doanh để về nối nghiệp. Rõ chán. Đúng không?
Vừa nói Lê Dương vừa cười, hóa ra nhà có điều kiện cũng không phải sung sướng cũng phải sống theo sự muốn của người khác không thể tự mình quyết định.
Từ hôm bị Nhất Phi cảnh cáo, Khả San ít qua tìm anh hơn, thỉnh thoảng đi qua lớp chỉ len lén nhìn vào. Nhất Phi cũng chẳng mấy bận tâm. Lâu lâu tụ tập cùng hội mấy chàng công tử nhà giàu kia thì anh mới nhìn thấy Khả San nhưng cùng không muốn nói chuyện. Hôm nay vừa kết thúc tiết học cuối cùng Khả San đứng đợi Nhất Phi ở hành lang ra cổng chính. Xu từ xa đã nhìn thấy liền kiếm cớ bảo:
- Cậu chủ, cậu về trước được không? Tôi qua tìm Mộc Tâm có chút chuyện.
- Nhanh rồi cùng về, tôi sẽ để xe chờ ngoài cổng.
- Không cần cậu chủ, lát tôi đi bộ về.
Nói rồi cô chạy vụt đi không cho anh nói gì thêm Nhất Phi vẫn cúi đầu chơi khối rubic trên tay.
- Nhất Phi?
Nghe tiếng ai gọi anh ngẩng đầu thấy Khả San đã đứng trước mặt, anh vẫn đi như không nghe thấy Khả San chạy theo kéo tay áo hỏi:
- Anh đã nghĩ về việc đi du học chưa?
Nhất Phi giật tay áo lạnh lùng nói:
- Việc đấy liên quan gì đến cô?
- Nhưng bác Đỗ nói sẽ đưa hai đứa mình cùng đi.
- Cậu muốn thì tự đi một mình đi.
Nói rồi Nhất Phi cất khối rubic vào túi bước nhanh ra xe. Khả San đứng nhìn theo lưng anh có chút buồn tự hỏi bản thân mình đáng ghét đến vậy ư? Phù Dung kia là một con ở anh lại vô cùng để ý còn cô là viên ngọc quý của nhà họ Khả lại bị anh xem như hòn đá ven đường.
Trên đường đi bộ về biệt thự từ xa Xu nhìn thấy Nhất Phi đã chờ cô bên ngoài cổng. Xu cười vui vẻ chạy lại hỏi:
- Cậu chủ làm gì ngoài này? Đang chờ tôi sao?
Nhất Phi có chút ngượng cau có nói:
- Ai thèm chờ cô làm gì, tôi chỉ muốn đứng cho thoáng.
- Vậy cậu cứ đứng cho thoáng đi tôi vào trước.
Nhất Phi nắm tay Xu kéo ngược lại:
- Tôi chờ cô được chưa?
Khoảng khắc tay chạm tay khiến Xu bất ngờ và có cảm giác giật mình. Tim cô đập nhanh Xu nuốt khan nói:
- Cậu.. cậu chờ tôi làm gì? Buông tay ra đi.
Nhất Phi lúc này mới giật tay về ho khan nói:
- Hôm nay cô cố tình tránh mặt để tôi nói chuyện với Khả San đúng không?
- Đâu có, tôi bận thật mà.
- Từ bao giờ việc của tôi do cô làm chủ vậy hả?
Cô cười hì hì nói:
- Cậu thử nghĩ xem, tự dưng có mặt tôi giống như kỳ đà vậy tôi cũng khó xử, Khả San cũng khó mở lời đúng không?
- Cô.. cô từ nay tôi đi một bước cô cũng phải theo tôi, từ giờ còn làm chủ thay tôi xem về tôi phạt cô thế nào.
- Tôi biết rồi mà, vào nhà tôi dọn cơm cho cậu, nhanh lên.
Cả hai vui vẻ vào tới biệt thự thì đã thấy ông chủ Đỗ ngồi uống trà, vẻ mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm.
- Ba, hôm nay ba về sớm thế?
Nghe Nhất Phi hỏi, Xu cũng lễ phép cúi chào rồi lủi về phòng. Ông chủ Đỗ vẫn thư thả nhấp một ngụm trà nói:
- Hôm nay con nói gì mà khiến Khả San khóc lóc từ trường về nhà vậy?
Nhất Phi ngạc nhiên, chuyện này mà ba anh cũng biết, anh cũng bó tay.
- Con thì làm gì được cô ấy, cô ấy khóc sao lại do con.
Ông chủ Đỗ đặt mạnh ly trà tức giận quát lớn đến trong phòng Xu cùng nghe:
- Con đừng giả ngây ngô, chuyện du học ba đã quyết định. Con đừng chống lại ba.
- Ba ép con sao? Ba thay con quyết định rồi thì còn bảo con suy nghĩ cái gì.
Xu bên trong phòng nghe câu được câu mất, hóa ra dạo gần đây Nhất Phi có vẻ trần tư là đang suy nghĩ về chuyện đi du học. Tự nhiên lòng cô có một cảm giác mất mát, trống trải không tên ùa đến.
Chỉnh sửa cuối: