

Mình là nột cô gái sống khá nội tâm. Trong đời thường mình hay để ý từng chi tiết từ vặt vãnh đến những chuyện to lớn của người khác tác động lên mình.
Đôi khi khá tốt khi là một người tỉ mỉ, thận trọng. Nhưng mình lại sống khá nội tâm.
Mình luôn suy nghĩ những chuyện về cách nhìn nhận của họ đối với mình, trong cách nói chuyện mình sợ mình nói sai, sợ mình nói quá, sợ làm họ buồn.
Và khi họ mắng mình, họ có những thắc mắc với mình, khi họ có thái độ mặc cảm với mình thì mình luôn trằn trọc suy nghĩ về tấy cả chuyện đã qua. Từ câu nói, hành động không hay của họ đối với mình.
Ngay cả khi chuyện ngày xưa bị ba mẹ chửi những câu nói khá chạm đến lòng tự ái đến bây giờ mình vẫn còn nhớ, vẫn còn để trong lòng mặc dù bây giờ ba mẹ rất tốt với mình.
Có thể nói mình là kiểu người chuyện buồn thì ôm khư khư, và luôn có suy nghĩ là mình bị dư thừa trong mọi mối quan hệ.
Thật sự lúc nào cũng phải đấu tranh tư tưởng rằng chuyện buồn vứt đi, chuyện vui mới kể nhưng cứ nói thì lại nhớ, lại buồn. Mình ít tâm sự với họ nhưng chuyện của họ mình rành như tranh, tư vấn như một bậc thầy. Còn chuyện của mình thì lặng lẽ, im ắng tự biết, tự chịu, tự khóc.
Mình cũng cảm thấy mệt mỏi với chính mình.
Ai đó giúp mình làm gì để khắc phục sự nội tâm trong con người mình vậy? Đúng là muốn khắc phục thì tự bản thân khắc chế vì không ai sống cho cuộc đời người khác, nhưng chân thành mình muốn nghe lời khuyên từ các bạn?
Đôi khi khá tốt khi là một người tỉ mỉ, thận trọng. Nhưng mình lại sống khá nội tâm.
Mình luôn suy nghĩ những chuyện về cách nhìn nhận của họ đối với mình, trong cách nói chuyện mình sợ mình nói sai, sợ mình nói quá, sợ làm họ buồn.
Và khi họ mắng mình, họ có những thắc mắc với mình, khi họ có thái độ mặc cảm với mình thì mình luôn trằn trọc suy nghĩ về tấy cả chuyện đã qua. Từ câu nói, hành động không hay của họ đối với mình.
Ngay cả khi chuyện ngày xưa bị ba mẹ chửi những câu nói khá chạm đến lòng tự ái đến bây giờ mình vẫn còn nhớ, vẫn còn để trong lòng mặc dù bây giờ ba mẹ rất tốt với mình.
Có thể nói mình là kiểu người chuyện buồn thì ôm khư khư, và luôn có suy nghĩ là mình bị dư thừa trong mọi mối quan hệ.
Thật sự lúc nào cũng phải đấu tranh tư tưởng rằng chuyện buồn vứt đi, chuyện vui mới kể nhưng cứ nói thì lại nhớ, lại buồn. Mình ít tâm sự với họ nhưng chuyện của họ mình rành như tranh, tư vấn như một bậc thầy. Còn chuyện của mình thì lặng lẽ, im ắng tự biết, tự chịu, tự khóc.
Mình cũng cảm thấy mệt mỏi với chính mình.
Ai đó giúp mình làm gì để khắc phục sự nội tâm trong con người mình vậy? Đúng là muốn khắc phục thì tự bản thân khắc chế vì không ai sống cho cuộc đời người khác, nhưng chân thành mình muốn nghe lời khuyên từ các bạn?