Nếu có người thân bị hiv, bạn sẽ làm gì?

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Thaophong0511, 5 Tháng tư 2021.

  1. Thaophong0511

    Bài viết:
    6
    Nếu như có một ngày, bạn phát hiện mẹ mình mắc một căn bệnh nan y hay còn gọi bện thế kỷ như người ta vẫn hay nói. Vậy bạn sẽ nghĩ sao, có từng có ý nghĩ là sẽ tìm đủ mọi cách để chữa khỏi hay chăng, hay là cố gắng làm điều gì có thể nhất để giúp đỡ họ.. Còn tôi lúc đó biết là mình chẳng thể làm gì cả vì cả thế giới cũng cũng chẳng có cách, vậy bản thân chỉ còn cách ở bên họ cùng họ đi tiếp quãng đường còn rang dở phía trước.

    Tôi đã từng như vậy, năm đó khi tôi 12 tuổi cái tuổi mà cuộc đời chưa từng phải nghĩ gì chưa từng phải sợ điều gì nhiều như vậy.

    Hôm đó tôi đi học về, mẹ gọi tôi lại nói chuyện, mẹ nói: "Mẹ muốn nói với con một chuyện nhưng con phải tật bình tĩnh nhé, mẹ đã bị H rồi con ạ."

    Bạn cũng đang hỏi tôi sao mẹ tôi lại mắc bệnh đó đúng không, rất đơn giản mẹ tôi là một single mon và vì thế có qua lại với một người có liên quan đến ma túy. Và đó là ngọn nguồn của mọi khổ đau trong tuổi thơ của tôi và bất hạnh của người đàn bà sinh tôi ra đó.

    Bạn biết không mọi thứ thật khủng hoảng với tôi lúc đó, nhưng tôi không nói gì vẫn cứ bình thường đi học, nhưng lòng lo sợ bất an, sợ các bạn biết sẽ cô lập tôi xa lánh tôi, tôi không dám nói với bất kỳ ai về mẹ mình kể cả bạn thân nhất của tôi. Tôi rất sợ ánh mắt kỳ thị của họ, nó giống y như lúc nhỏ tôi bị người ta trêu là con không bố.

    Ngày ấy những đứa con của người mẹ single mon không được hòa đồng như thời hiện nay đâu, họ thường nói là con hoang, rồi chửa hoang, thật ác nghiệt trước miệng xã hội, tôi như con thú nhỏ chỉ dám thu lại trong thế giới của riêng mình.

    Nhưng không thể làm gì khác, lúc đó tôi có oán hận mẹ, có trách móc là tại sao tôi lại không có bố, là tại sao tôi luôn bị cười nhạo, rồi đến việc mẹ tôi bị H, tôi suy sụp nhưng vẫn có suy nghĩ là phải học tập vì chỉ có con đường đó tôi mới thoát được vũng bùn lầy, rồi tôi vẫn tham gia những lớp tập huấn cho những người có người thân bị H, ở đó tôi nhỏ tuổi nhất. Bác sĩ nhìn tôi ái ngại, bác ấy thường nhìn tôi nói: "Sẽ không sao đâu nếu cháu học tốt" câu nói đó như thần chú cho tôi đi tiếp, bác ấy chỉ cho tôi rất nhiều, nhiều những điều cần tránh cho khi tiếp xúc chăm sóc cho những người H trong thời gian ốm và phát bệnh. Một năm sau đó, trong chương trình của liên hợp quốc những người như mẹ tôi được cấp phát thuốc kéo dài sự sống tùy vào đề kháng mỗi người có thể thích ứng được hay không. Và, mẹ con tôi đã tham gia, mới đầu với tác dụng phụ của thuốc mẹ tôi dụng tóc như những người trị xạ ung thư, song dần sức khỏe cũng tốt lên, tóc cũng không còn rụng nữa. Sau này, sau hợp thuốc mẹ tôi tốt lên rất nhiều, lúc đó tôi mới thấy rằng, thật sự có kỳ tích.

    Và rồi đến năm tôi 18 tuổi, cũng có người mình thích và tôi thật sự đã kể cho bạn ấy là mẹ tôi bị H đấy bạn có thích tôi không. Và ngày hôm sau, bạn đã biết sao không, bạn ấy tắt máy liên lạc, rồi một tuần sau có gặp lại bạn ấy nhìn tôi như người vừa gặp lần đầu.. Tôi không trách gì bạn ấy lúc đấy còn thầm cảm ơn vì may mắn chúng tôi không đi quá xa. Rồi thời gian cứ thế nhạt nhòa theo năm tháng.. /

    Và giờ, mẹ con tôi vẫn sống, vẫn tựa đầu vào nhau rồi cùng nhau vượt qua những năm tháng ấy. Hạnh phúc có, đau khổ có, đau thương cũng có. Giờ đây khi nhìn lại mọi thứ thật xa xưa như một câu truyện cũ để kể lại.

    Năm nay tôi đã 30 tuổi, đã có một gia đình nhỏ với hai thiên thần xinh đẹp, chồng tôi là một người bình thường, tôi là người bình thường, anh ấy biết mẹ tôi bị H, vẫn rất bình thường với bà hàng năm chúng tôi vẫn đưa lũ nhỏ về thăm bà, bà vẫn uống thuốc năm xưa đều đặn có điều bây giờ chúng tôi đã có tiền mua thuốc cho mẹ.

    Cuộc sống vẫn từng ngày lặng lẽ..

    Mong cho những ai đó trên đời này có cảnh sống như tôi hãy đừng sợ hãi. Hãy cố gắng mọi thứ sẽ qua, sẽ tốt lên thôi..
     
    AlissaThursday Lyen thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Một con mèo lười Các bạn có thể gọi mình là Rin hoặc Mèo ^ ^

    Bài viết:
    124
    Chị đã rất rất dũng cảm, em nói thật đó vì không phải ai cũng có thể vượt qua khó khăn, không phải ai cũng có thể dũng cảm cố gắng. Hoàn cảnh xã hội tạo nên tính cách con người, chị đã làm rất tốt cả với bản thân và với mẹ của mình. Tuổi thơ chị chịu những đau buồn nhưng thật may chị đã có thể vượt qua. Gia đình bây giờ chính là món quà tốt đẹp nhất.

    Vậy nên em chúc chị gia đình hoàn thuận, vui vẻ, an nhiên, bình an trôi chảy với những người thương
     
    Alissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...