Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mary Sue - Nhĩ Chiêu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Mèo lười thích ngủ, Mar 10, 2021.

  1. Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mái tóc dài đến che khuất đôi mắt của Tần Việt cuối cùng cũng được cắt bỏ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.

    Trên người mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng Lâm Thanh Hòa tặng cùng một cái quần jean mới, tuy rằng không quý giá gì, nhưng so với trước kia nhìn sạch sẽ, thoải mái hơn nhiều.

    Hắn tựa hồ có chút không quen, cúi gằm mặt đi vào lớp.

    Lâm Thanh Hòa thấy thế, đột nhiên lên tiếng: "Tần Việt, ngẩng đầu lên mà đi."

    Tần Việt nghe vậy, dừng bước.

    "Lớn lên đẹp trai như vậy, sao cứ cúi đầu làm gì."

    Vài học sinh cũng ồn ào hưởng ứng, "Đúng vậy, đẹp trai như vậy, ngẩng đầu lên đi."

    Tần Việt siết chặt tay phải.

    Thật lâu sau, cuối cùng mới hạ quyết tâm ngẩng đầu.

    Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Tần Việt, phát ra ánh sáng ấm áp, cả người hắn như một bức tranh thủy mặc.

    Lâm Thanh Hòa còn để ý thấy một cô bé có chút ngượng ngùng mà quay đầu xấu hổ.

    Lâm Thanh Hòa nhếch môi hài lòng.

    Người thiếu niên này hẳn là nên đón ánh mặt trời chói lóa kia, sao phải cả ngày cúi gằm mặt như thế.

    Tần Việt quay đầu, thấy ý cười trong mắt Lâm Thanh Hòa có chút thất thần.

    Sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh về chỗ ngồi của mình.

    Kể từ khi Tần Việt thay đổi hình tượng, mọi người dường như ít có thành kiến với hắn hơn trước.

    Hắn trước kia tựa như một con rùa đen, luôn thu mình vào trong mai, không để ý đến những người xung quanh, hơn nữa có mái tóc dài kia, cả ngày mặc quần áo rách nát, khó tránh khỏi làm người cảm thấy tính cách hắn âm trầm, không dễ dàng hòa hợp.

    Cùng với thái độ trước đây của Lâm Thanh Hòa càng không ai muốn lại gần hắn.

    Nhưng tình huống hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất những lời trêu chọc và lăng mạ thường ngày trước đây đã không còn nữa.

    Tần Việt cũng thay đổi rất nhiều.

    Tuy rằng ngày thường vẫn bận rộn kiếm tiền, nhưng là ở trong trường học, đối học tập coi trọng rất nhiều.

    Tan học có thời gian rảnh liền chạy tới văn phòng anh hỏi bài, còn mang cho anh rất nhiều quà, đa số là do bà của hắn tự tay làm.

    Mứt hoa quả tự làm, rượu nho gì đó.

    Những món quà mang tâm ý như thế này Lâm Thanh Hòa đều sẽ nhận.

    Quan hệ hai người cũng được cải thiện rất nhiều.

    Bất tri bất giác hảo cảm của Tần Việt đối với anh gia tăng 15 điểm, tích phân hiện có đã là 40 điểm.

    Năm cuối cấp ba rất khó khăn, mỗi ngày đều có vô số bài vở và kỳ thi.

    Tuy rằng Lâm Thanh Hòa cũng không đành lòng, nhưng cũng không giúp được gì.

    Mãi cho đến tháng 10, bầu không khí âm trầm trong lớp rốt cuộc bị đánh vỡ.

    Đại hội thể thao mùa thu sắp tới.

    Dù đang học năm cuối cấp 3, nhưng trường học vô cùng nhân từ, bọn họ cũng có thể tham gia đại hội thể thao.

    Lâm Thanh Hòa cũng không thích vận động, cho nên anh cũng không cảm thấy đại hội thể thao có cái gì vui vẻ.

    Nhưng dù sao đối với các học sinh trong lớp chỉ cần không cần phải tiếp tục giải đề thi nữa là được.

    Buổi họp lớp hôm nay, uỷ viên thể dục cầm phiếu đăng kí đại hội thể thao cho các lớp đăng kí.

    Rất nhanh những hạng mục thú vị đều đăng kí xong.

    Nhưng hạng mục nổi bật nhất năm nay lại không ai đăng kí.

    Để rèn luyện ý chí và thân thể của học sinh, năm nay nhà trường đặc biệt tổ chức cuộc đua cự ly dài 10.000 m nam và 5.000 m nữ.

    Nhưng cũng không có ai đăng kí.

    Làm cho thể ủy rất khó xử, hỏi mấy lần cũng không có ai trả lời.

    Lâm Thanh Hòa vô ngữ cứng họng, 10000m, chạy như vậy khác nào tìm đường chết, ai sẽ báo a!

    [ Leng keng, nhiệm vụ ở đại hội thể thao, khiến Tần Việt đăng kí hạn mục 10.000m nam.]

    Lâm Thanh Hòa: ?

    "Vì sao?"

    Mới vừa hỏi xong, một đoạn văn tự hiện lên trong đầu Lâm Thanh Hòa.

    [Đăng kí hạn mục 10.000m sao? Tần Việt, vậy cậu đăng kí đi, làm người dù sao cũng phải có tác dụng có phải không? Cậu học cũng không tốt, không bằng vận động nhiều một chút, nói không chừng máu lưu thông tốt, đầu óc liền thông minh. Đi cốt truyện nha, thân ái. 】

    Lâm Thanh Hòa nhớ tới lời nhắc nhở của hệ thống.

    Trong cốt truyện, đây chính là tình tiết Lâm Thanh Hòa ép buộc Tần Việt đăng kí hạn mục 10.000m nam, lúc Tần Việt đang chạy thì bị ngã gãy xương tay phải. Lâm Thanh Hòa không những không cảm thấy áy náy mà còn mắng hắn một trận, cảm thấy hắn thật vô dụng, cái gì cũng làm không được.

    Vì sự cố này mà cánh tay của Tần Việt không viết được, nguyên bản thành tích đã có tiến bộ lần nữa lại tụt xuống.

    Những học sinh trong lớp cũng vì chuyện này mà cô lập hắn một thời gian dài.

    Sau khi sự kiện phát sinh, sự căm ghét của Tần Việt đối với anh lên đến đỉnh.

    "10.000m thật sự không có ai đăng kí sao? Mỗi lớp có hai người đăng kí, tôi đã đăng kí một suất rồi, còn thiếu một người nữa, mọi người khẩn trương lên, giơ tay để tôi xem nào."

    Thể ủy giống như bán hàng đa cấp, không ngừng du thuyết, nhưng cũng không có hiệu quả gì.

    "Tần Việt, cậu đăng kí đi." Lâm Thanh Hòa đứng dậy, tuy rằng trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng là trên mặt vẫn một bộ tôi tin tưởng cậu, tôi cảm thấy cậu có thể làm được.

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy may mắn vì đã giải trừ OOC, nếu không anh cũng không biết nên nói ra những lời trong nguyên tác như thế nào.

    Lâm Thanh Hòa nói xong, ánh mắt mọi người đều rơi vào Tần Việt.

    Tần Việt biểu tình không biến hóa, cũng không thắc mắc, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hòa, sau đó trả lời: "Được."

    Cả lớp: !

    Đáp ứng dễ dàng như vậy sao, đây là 10.000m đó.

    Lâm Thanh Hòa cũng không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng nhanh như vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

    Vừa mới áp đặt hắn một nhiệm vụ như vậy, Lâm Thanh Hòa cũng rất ngượng ngùng, vì thế thanh giọng nói: "Nếu cậu đạt được quán quân tôi sẽ mời cậu một bữa cơm."

    "Được."

    * * * Tôi sẽ giành được quán quân. Tần Việt thầm nghĩ trong lòng.

    Chẳng qua hắn muốn cũng không muốn nhận bữa cơm của anh, mà là..

    Bút trong tay vô thức chuyển động trên, một dãy ngày tháng dần hiện lên.

    Đón chào thế vận hội chính là một khúc quân hành nghiêm trang, hào hùng, từng lớp di chuyển đến khu vực định sẵn của trường, tới vị trí ghế của mình.

    Buổi sáng là hạng mục 1000m nam và 800m nữ.

    Lớp hai là lớp văn, thể thao nhìn chung yếu hơn rất nhiều, những lớp khác đều đến với mục đích giành hạng nhất, hạng nhì, bởi vậy thành tích lớp hai rất bình thường.

    Nhưng ý thức về danh dự tập thể vẫn rất mạnh, vô luận ai lên sân khấu, những người khác đều bên dưới đều hét hò cổ vũ rất lớn.

    Bầu không khí của đại hội thể thao rất nhanh đã trở nên sôi động, náo nhiệt

    Sau khi kết thúc trận thi đấu buổi sáng, buổi chiều liền bắt đầu hạng mục đặc biệt nhất của đại hội năm nay, 10.000m nam và 5000m nữ.

    Nam sinh đại diện thi đấu chính là ủy viên thể dục cùng Tần Việt, nữ sinh là lớp trưởng cùng Tô Noãn.

    Trước khi trận đấu bắt đầu, Lâm Thanh Hòa nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh trong chốc nữa, trong lòng có chút không yên lòng, vì thế đi đến trước mặt Tần Việt dặn dò: "Thân thể là trên hết, thi đấu chỉ là phụ thôi, chú ý an toàn."

    Tần Việt đang khởi động cơ thể, nghe vậy dừng động tác.

    Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, gật đầu cười.

    "Em biết rồi."

    Lâm Thanh Hòa cũng không nói thêm gì, giơ tay vỗ hắn bả vai đang chuẩn bị đi, Tần Việt đột nhiên gọi anh lại.

    "Thầy ơi."

    "Hả?" Lâm Thanh Hòa quay đầu lại đi.

    "Nếu em giành được giải nhất, thầy có thể đáp ứng em một nguyện vọng không?" Tần Việt vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ là ánh mắt lại thay đổi.

    Mang theo chờ mong, so ngày thường nhiều hơn vài phần tự tin cùng sáng lạn.

    Lâm Thanh Hòa nhướng mày, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.

    Đó chính là 10.000m đó thiếu niên, tự tin như vậy à?

    Hơn nữa..

    Tuy rằng biết Tần Việt chắc chắn sẽ không giành được hạng nhất, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Lâm Thanh Hòa vẫn đồng ý.

    "Được."
     
    Gill likes this.
  2. Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sau đây là nội dung thi đấu 10.000m nam mà mọi người mong chờ nhất. Trận thi đấu đầu tiên là các vận động viên từ lớp 1 đến lớp 8 của khối 3.."

    Cô gái chủ trì rất biết cách khuấy động không khí, nói mấy câu đã đem bầu không khí trong sân trở nên sôi động, náo nhiệt hơn hẳn.

    Ánh mắt của mọi người nhìn vào sân thể thao.

    Tần Việt đã thay đồ thể dục, đang đứng ở vạch xuất phát khởi động.

    Thân là vai chính, dung mạo soái không cần phải nói, hơn nữa dáng người hắn thon dài, chỉ đứng ở đó thôi đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

    Có lẽ vẫn chưa quen bị người khác nhìn như vậy, Tần Việt đầu hơi cuối xuống, nhưng mà không bao lâu, không biết nghĩ tới cái gì, lại ngẩng đầu lên.

    Lâm Thanh Hòa bất động thanh sắc mà đứng bên cạnh đường băng, khẩn trương mà chăm chú nhìn Tần Việt, nghĩ, nếu lát nữa hắn ngã xuống liền chạy nhanh tới đưa hắn đi bệnh viện.

    Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thanh Hòa, Tần Việt đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt của hai người thẳng tắp giao nhau.

    Tần Việt tựa hồ nhìn ra Lâm Thanh Hòa lo lắng, thần sắc nháy mắt nhu hòa, khóe mắt hơi cong lên, mang theo ý cười như có như không.

    "Cố lên!" Lâm Thanh Hòa dùng khẩu hình nói.

    Nhưng mà vừa nói xong, anh mới nhận ra khoảng cách hai người hiện tại có chút xa, hắn hẳn là nhìn không tới.

    Nhưng Tần Việt vẫn rất phối hợp gật đầu.

    "Mọi người vào vị trí, sẵn sàng.. chạy."

    Tiếng còi của trọng tài vang lên, giống như một loại tín hiệu đặc biệt, sân thể dục trong nháy mắt phát ra đủ loại tiếng hô ầm ĩ.

    "Lớp hai cố lên! Tần Việt cố lên!"

    "Lớp ba cố lên! ××× cậu là giỏi nhất!"

    "Lớp năm là nhất! Tiến lên!"

    "..."

    Đủ loại âm thanh cổ vũ từ bốn phương tám hướng truyền đến, tụ ở sân thể dục, cho dù không có tự mình ra sân cũng làm người nhiệt huyết sôi trào.

    Lâm Thanh Hòa không thể hò hét mà cổ vũ Tần Việt giống những học sinh kia, chỉ không hề chớp mắt mà nhìn thân ảnh đang chạy trên sân thể dục.

    Vì là cuộc đua dài nên mới bắt đầu mọi người cũng không dùng toàn lực, tốc độ cũng không nhanh.

    Tần Việt giữ vị trí thứ ba, không nhanh không chậm mà chạy.

    Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng..

    Càng về sau càng khó khăn hơn, tốc độ của mọi người cũng dần chậm lại.

    Tuy rằng đã là mùa thu, nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, thời điểm Tần Việt chạy ngang qua anh, Lâm Thanh Hòa nhìn thấy phía sau lưng hắn đã ướt đẫm.

    Không biết qua bao lâu, cuối cùng chỉ còn lại hai vòng rưỡi, các vận động viên không hẹn mà cùng nhau bắt đầu chạy nước rút.

    Tần Việt vẫn luôn bảo trì ở vị thứ ba cũng bắt đầu phát lực, cắn răng xông lên.

    Thời điểm còn một vòng rưỡi, Tần Việt từ thứ ba vượt lên hạng hai.

    Học sinh lớp hai nhìn tình huống này đều muốn điên rồi.

    Lớp bọn họ từ trước tới nay chưa có ai lọt vào top ba.

    Hiện tại hi vọng Tần Việt có thể lập nên lịch sử.

    Vì thế một đám lúc trước còn lo lắng đủ điều, giờ đây hăng hái mà hò hét cổ vũ cố lên, sợ âm thanh của mình không lớn bằng người khác.

    Chỉ có Lâm Thanh Hòa thập phần an tĩnh mà đứng ở một bên, trong lòng ngày càng khẩn trương.

    Chỉ còn một vòng, Tần Việt cách vị trí đầu tiên chỉ có vài bước.

    Tuy nhiên, điều mọi người đều không nghĩ tới chính là, Tần Việt vừa mới chạy ngang bằng với hạng nhất, ngay sau đó, thân mình đột nhiên nghiêng sang phải, nặng nề mà ngã ở trên mặt đất,

    Khi ngã, hắn vô thức dùng tay chống đất, nhưng cũng không có tác dụng, trọng lượng thân thể trực tiếp dồn vào cánh tay phải.

    Dù biết điều đó là không thể, nhưng không hiểu sao Lâm Thanh Hòa vẫn cảm thấy bên tai có tiếng "Răng rắc" giòn tan khiến anh vô thức rùng mình.

    Không ai nghĩ đến tai nạn này, sân chơi vốn dĩ náo nhiệt như chợ bỗng chốc trở nên yên ắng.

    Sau đó lại trở nên ồn ào.

    Lâm Thanh Hòa tiến đến, chuẩn bị đem hắn nâng dậy.

    Tần Việt lại đột nhiên đứng lên, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

    Bước chân Lâm Thanh Hòa dừng lại.

    Cánh tay phải của Tần Việt mềm oặt mà rũ ở đó, vừa nhìn liền biết đã gãy xương.

    Nhưng mà hắn giống như không có cảm giác, tiếp tục chạy về phía trước.

    Sân thể dục lại trở nên im lặng.

    Vài giây sau, tiếng cổ vũ vang lên còn nhiệt tình hơn trước.

    Còn nửa vòng cuối cùng.

    Tần Việt cùng vị trí thứ nhất cách nhau rất gần, nhưng mà vẫn là kém vài bước.

    Người đang giữ vị trí thứ nhất hiển nhiên cũng không phải ăn chay, ngửa đầu nhắm hai mắt điên cuồng chạy về phía trước, trên trán đều nổi gân xanh.

    Tần Việt cũng không tốt hơn bao nhiêu, lồng ngực hắn kịch liệt lên xuống, khuôn mặt ngày càng trắng, nhưng vẫn cắn răng chạy về phía trước.

    "Tuýt.."

    Tiếng còi lần nữa vang lên, thi đấu kết thúc.

    Lâm Thanh Hòa vừa nghe đến tiếng còi, lập tức chạy nhanh đến Tần Việt.

    Các bạn học lớp hai cũng đi theo phía sau anh, người lấy nước, người lấy quần áo.

    Thời điểm Lâm Thanh Hòa đến bên người Tần Việt, hắn đang ngồi trên đất thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch, tay trái che cánh tay phải, cả người ướt đẫm như mới vớt ra từ trong nước.

    "Tần Việt, cánh tay cậu thế nào rồi? Để tôi đưa cậu đi bệnh viện." Lâm Thanh Hòa ngồi xổm Tần Việt trước mặt, cẩn thận nâng cánh tay hắn lên, quả nhiên là đã gãy xương.

    Anh thật sự không dám nghĩ, Tần Việt vừa nãy phải kiên trì cỡ nào mới có thể chạy hết vòng đua.

    Lâm Thanh Hòa muốn đỡ hắn đứng lên, Tần Việt lại không nhúc nhích.

    Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, liền thấy Tần Việt đang nhìn mình không chớp mắt, giọng hắn có chút ủy khuất, "Thầy ơi, em không giành được hạng nhất."

    Lâm Thanh Hòa rất muốn đánh lên đầu hắn một cái, đã lúc nào rồi mà hắn vẫn nghĩ tới chuyện này, không phải anh đã dặn dò rõ ràng thân thể là thứ nhất, thi đấu chỉ là phụ sao.

    "Giành không được thì giành không được." Lâm Thanh Hòa nói, đặt cánh tay trái lên vai anh, sau đó đỡ hắn đứng dậy.

    "Cậu so với hạng nhất giỏi hơn nhiều." Lâm Thanh Hòa bổ sung.

    "Nhưng mà Tần Việt, cậu cũng quá trâu bò rồi, đổi thành tôi đã sớm nằm trên mặt đất mà lăn lộn rồi." Từ Hạo nói.

    "Tần Việt, cậu thật giỏi." Tô Noãn lấy khăn giấy cho hắn lau mồ hôi, nói.

    Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên hình ảnh nam nữ chủ ở bên nhau thật đẹp, cái gì không cần nói, vừa xuất hiện cùng nhau liền giống phim thần tượng vườn trường a.

    Nguyên lai trận đấu hôm nay là để nâng cao tình cảm giữa nam và nữ chủ đi?

    "Thầy, tay em đau." Tần Việt bất động thanh sắc nhích về phía Lâm Thanh Hòa, tránh tiếp xúc với Tô Noãn.

    "Được, tôi đưa cậu đến bệnh viện." Lâm Thanh Hòa không dám chậm trễ, đỡ Tần Việt bước ra ngoài.

    Cả hai gọi taxi đến bệnh viện.

    Ở trên xe, Lâm Thanh Hòa thấy trên người Tần Việt ướt đẫm mồ hôi, vì thế lấy khăn giấy ra lau giúp hắn.

    Nhưng mới lau được một chút đã bị Tần Việt giữ chặt cổ tay.

    Lâm Thanh Hòa sửng sốt một chút, liền thấy Tần Việt cầm lấy khăn giấy trong tay anh nói: "Để em tự mình làm."

    Lâm Thanh Hòa gật đầu, lúc này mới phản ứng lại, hai người đàn ông giúp nhau lau mồ hôi xác thật có điểm kì lạ.

    Anh nhớ tới hành động lúc nãy của Tô Noãn có chút muốn che mặt, anh vậy mà thiếu chút nữa đã giành suất diễn của nữ chủ.
     
    Gill and yanyaaa like this.
    Last edited: Mar 29, 2021
  3. Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến bệnh viện, chờ đến khi chụp phim, bó thạch cao xong thì trời đã tối.

    Vì thế hai người không về trường học mà ở bên ngoài tìm một tiệm cơm nhỏ tùy tiện ăn chút gì.

    "Cậu ăn gì?" Lâm Thanh Hòa cầm thực đơn trên bàn đưa qua, hỏi.

    Tần Việt cũng không có ngượng ngùng, cầm thực đơn sau đó gọi một bát mì nhỏ.

    Lâm Thanh Hòa không nói gì, gọi thêm hai món nữa.

    Thức ăn phải chờ một lúc nữa mới làm xong, hai người liền ngồi không không làm gì, liền trò chuyện cùng nhau.

    Lâm Thanh Hòa nhớ trước khi Đại hội thể thao bắt đầu, Tần Việt có nói muốn anh đáp ứng một nguyện vọng của hắn, vì vậy có chút tò mò hỏi: "Tần Việt, trước Đại hội thể thao cậu nói cái nguyện vọng kia là gì vậy?"

    Tần Việt nghe xong ánh mắt tối sầm, tay trái cầm chén siết chặt, lưu lại từng đạo bạch ngân.

    Ở bên kia bàn, Lâm Thanh Hòa có thể cảm nhận được sự mất mát của hắn.

    Trong lúc Lâm Thanh Hòa đang suy đoán đông tây, liền nghe thấy Tần Việt nói: "Thầy, em không giành được giải nhất."

    Đây là điều kiện ước định của hai người lúc trước, nhưng mà kỳ thật Lâm Thanh Hòa cũng không có để ở trong lòng.

    Cho dù không giành được quán quân, nhưng hắn là nam chủ, xoát nhiều giá trị hảo cảm một chút cũng không thừa.

    "Tôi nói, cậu so với hạng nhất lợi hại hơn rất nhiều." Lâm Thanh Hòa nhìn về phía hắn, tựa như cổ vũ mà nói.

    Tần Việt ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, mím môi mỏng, nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của em, em có thể mời thầy đến nhà ăn cơm không.. Bà em muốn cảm ơn thầy chuyện lần trước.."

    Lâm Thanh Hòa nghe vậy không nhịn được cười.

    Anh còn tưởng rằng là chuyện gì có thể khiến Tần Việt rối rắm như vậy.

    Hóa ra chỉ là chuyện này.

    Tần Việt thấy Lâm Thanh Hòa cười, sửng sốt một chút, đầu cúi xuống, trong lòng có chút hối hận.

    Lâm Thanh Hòa làm sao có thể đồng ý đến nhà hắn, anh từ trước đến nay luôn..

    "Đương nhiên có thể."

    Suy nghĩ của Tần Việt bị đánh gãy, hắn có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.

    "Thầy đồng ý?" Tần Việt không nghĩ tới anh sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy.

    Lâm Thanh Hòa nghĩ thái độ của nguyên thân đối với Tần Việt, anh hiểu được sự ngạc nhiên của Tần Việt, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tôi đồng ý làm cậu kinh ngạc như vậy sao?"

    "Ân.. Không, không phải."

    Tần Việt bị vấn đề này bức đến nói lắp.

    Hắn xác thật không nghĩ tới Lâm Thanh Hòa sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy, cho nên hắn mới dùng hạng nhất để đổi lấy sự đồng ý của anh.

    Không nghĩ tới..

    Lâm Thanh Hòa nhìn vẻ mặt của hắn không khỏi dở khóc dở cười, xem ra hình tượng của anh trong lòng Tần Việt vẫn chưa thay đổi, vẫn là tên thầy giáo ngại bần ái phú kia.

    "Đồ ăn của anh đến rồi, anh cứ từ từ dùng." Người phục vụ đánh gãy cuộc đối thoại của hai người rồi bày ra những món ăn mà họ đã gọi.

    Lâm Thanh Hòa lăn lộn lâu như vậy cũng đói bụng, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, đưa chén cơm cho Tần Việt.

    Tần Việt tay phải bó thạch cao, bởi vậy chỉ có thể dùng tay trái chậm rãi gắp đồ ăn.

    Dù sao cũng không phải là tay thuận, rất khó ăn.

    Lâm Thanh Hòa ở một bên xem cũng thập phần bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không thể uy hắn ăn, vì vậy liền thả chậm tốc độ ăn cơm.

    Kết quả ăn xong bữa cơm này cũng đã 10 giờ.

    Bởi vì đã quá muộn, Lâm Thanh Hòa bắt taxi đưa Tần Việt về nhà.

    Đến cửa nhà Tần Việt, anh cũng không xuống xe, chỉ là hạ cửa sổ xe xuống chào tạm biệt hắn.

    Tần Việt xuống xe, giơ lên tay trái tạm biệt Lâm Thanh Hòa.

    Đêm nay ánh trăng rất sáng, mặc dù ở đây không có đèn đường, nhưng Tần Việt vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt Lâm Thanh Hòa.

    Trên mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, buồn ngủ nhưng vẫn không biểu lộ ra, chỉ đưa tay lên dụi mắt cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

    Gió thu mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng Tần Việt lại không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang nóng lên.

    Khóe miệng hắn không khỏi cong lên, mang theo ôn nhu như có như không, "Thầy, thầy trở về nghỉ ngơi đi."

    "Được, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Lâm Thanh Hòa trả lời.

    Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa rửa mặt xong liền trở về phòng của mình nằm xuống ngủ.

    Chạy vất vả một ngày hôm nay, thật sự rất mệt.

    Đại hội thể thao diễn ra trong vòng hai ngày.

    Bởi vì hôm qua Tần Việt bị ngã gãy tay, cho nên Lâm Thanh Hòa cho hắn nghỉ, hôm nay không cần tới.

    Cốt truyện cũng đã kết thúc, Lâm Thanh Hòa cũng không có việc gì làm, cho nên hôm nay mang theo một quyển sách tới trường học, muốn xem lúc đại hội diễn ra.

    Buổi sáng rất nhanh trôi qua.

    Buổi chiều anh vẫn rất nhàn nhã, chẳng qua cuối đại hội thể thao có một hạng mục chạy tiếp sức dành cho giáo viên.

    Tuy rằng Lâm Thanh Hòa rất không muốn chạy, nhưng đây là hoạt động tập thể, anh cũng không thể không tham gia, chỉ có thể căng da đầu mà nhận.

    Rất nhanh liền đến hạng mục cuối cùng.

    Đây là hạng mục bế mạc của Đại hội thể thao hằng năm, dù sao vô luận các thầy cô chạy thành cái bộ dáng gì mọi người cũng đều sẽ ủng hộ.

    Phân nhóm xong, họ lần lượt đứng vào vị trí của mình.

    Lâm Thanh Hòa chạy cuối cùng.

    Anh rất hài lòng.

    Rốt cuộc loại này thời điểm không sai biệt lắm đã phân thắng bại.

    Nếu chênh lệch quá nhiều, cho dù anh chạy chậm cũng có thể nói cho qua đi.

    Nhưng mà làm Lâm Thanh Hòa không ngờ thực lực của đội mình rất mạnh, người chuyền gậy cho anh vậy mà lại là người có thể lực tốt nhất.

    Trong trường hợp này, anh chỉ có thể làm hết sức mình.

    Đồng nghiệp cùng ban cho dù thường ngày khó chịu với nhau, lúc này đều một lòng đoàn kết đến kỳ lạ.

    Thời điểm anh nhận được gậy, hai bên liền vang lên tiếng cổ vũ chói tai.

    "Thầy Lâm, cố lên a!"

    "Thầy Lâm, thầy Lâm, thầy là người chạy nhanh nhất!"

    "..."

    Loại cảnh tượng này khiến Lâm Thanh Hòa cảm thấy dù có chết cũng phải thắng.

    Vì thế cắn chặt răng chạy về phía trước.

    Nhưng mà lý tưởng thì cao đẹp, hiện thực thì phũ phàng.

    Phỏng chừng nguyên thân cùng anh giống nhau đều không phải người yêu vận động.

    Còn chạy chưa được 100 mét liền bắt đầu thở hổn hển.

    Lâm Thanh Hòa rất muốn che mặt, thật quá xấu hổ.

    "Thầy ơi, cố lên! Điều chỉnh hô hấp." Lâm Thanh Hòa đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

    Quay đầu lại, là Tần Việt.

    Tại sao hắn lại đến đây?

    Nhưng tình huống bây giờ không thích hợp để hỏi.

    Anh chỉ có thể đè xuống nghi hoặc tiếp tục chạy về phía trước.

    Một bên Tần Việt không ngừng giúp anh điều chỉnh hô hấp, kêu khẩu hiệu.

    Lâm Thanh Hòa thực sự cảm thấy không còn mệt mỏi như trước.

    Anh vốn cho rằng mình chạy không tốt, kết quả kỳ thật chạy rồi mới phát hiện, không biết là bởi vì mọi người đều yếu giống anh, hay là do Tần Việt bồi anh chạy một đường, anh thế mà có thể giữ vững được hạng nhất.

    Hội thao cuối cùng cũng kết thúc, mọi người thu dọn ghế về lớp.

    Tần Việt từ trong nhà thi đấu đi ra, không cần dọn ghế, cùng với Lâm Thanh Hòa chậm rãi đi vào lớp học.

    "Không phải cho cậu nghỉ sao? Như thế nào lại tới."

    "Có mấy bài thi quên cầm." Tần Việt trả lời.

    Thực tế thì không phải, hắn đã làm xong bài tập về nhà từ lâu, đại hội thể thao sẽ được tổ chức vào thứ 5 và thứ 6. Ngày mai sẽ là cuối tuần, và năm cuối cấp sẽ học bù vào chủ nhật.

    Hắn vốn là có thể không tới.

    Nhưng là hắn biết chiều nay giáo viên trong trường sẽ thi đấu, Lâm Thanh Hòa sẽ lên sân.

    Không biết tại sao, hắn chính là rất muốn đến xem.

    "Nga." Lâm Thanh Hòa tự nhiên không nhận thấy được Tần Việt mất tự nhiên, thuận miệng đáp.

    "Đúng rồi thầy, sinh nhật em là ngày 1 tháng 11." Tần Việt đột nhiên mở miệng nói.

    Lâm Thanh Hòa nghe vậy, nhớ tới lời Tần Việt lần trước nói, vội đáp: "Ừ, tôi nhớ kỹ."
     
  4. Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sáng sớm mà con đi đâu vậy?" Tống Trân Cúc mới vừa đặt bữa sáng lên bàn liền thấy Lâm Thanh Hòa bước ra khỏi phòng.

    Lâm Thanh Hòa rất thích ngủ nướng, vừa đến cuối tuần đồng hồ sinh học liền tự động biến mất, trong tình huống bình thường tuyệt không dậy sớm như vậy, hôm nay có chút khác thường.

    Mặc dù đã rửa mặt, nhưng vẻ mặt Lâm Thanh Hòa vẫn còn rất mông lung, buồn ngủ.

    Anh dụi mắt trả lời: "Hôm nay là sinh nhật của một học sinh, con đi mua quà cho hắn."

    "Cái gì?" Tống Trân Cúc nghe vậy, đem trong tay chén đũa bỏ xuống thật mạnh, ngữ khí có chút âm dương quái khí, "Sinh nhật học sinh thì liên quan gì đến con? Học sinh nam hay nữ?"

    Lâm Thanh Hòa lập tức hiểu rõ ý tứ, vội giải thích: "Học sinh nam, mẹ nghĩ bậy bạ cái gì vậy!"

    Nếu là nam sinh, vậy không cần lo lắng quá nhiều, nhưng trong lòng bà vẫn có chút khó chịu, lẩm bẩm: "Anh mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Tiêu hoang phung phí, tuổi không còn nhỏ nữa, cũng không.."

    Lâm Thanh Hòa rất muốn che lỗ tai, nhưng anh biết nếu mình làm như vậy phỏng chừng hôm nay đừng mơ bước ra khỏi cửa, vì thế đi đến bên bàn ăn, cầm một cái bánh bao liền đi ra ngoài.

    "Con đi ra ngoài đây."

    Tống Trân Cúc biết anh không kiên nhẫn nghe mình lải nhải, có chút tức giận, "Anh chạy cái gì mà chạy, tôi nói mà không nghe sao? Một đám đều không nghe.."

    Lâm Thanh Hòa chạy nhanh đóng cửa lại, đem lời lải nhải của bà nhốt phía sau cửa.

    Anh cũng không biết nên mua quà gì nên tùy tiện đi dạo.

    Đi dạo một buổi sáng cũng không chọn được món quà phù hợp, ngược lại gặp Tô Noãn.

    "Thầy Lâm." Tô Noãn nhìn thấy anh, rất nhiệt tình mà chạy đến chào hỏi.

    Lâm Thanh Hòa đối Tô Noãn cũng rất nhiệt tình, dù sao cô cũng là nữ chủ, là vợ tương lai của Tần Việt, nếu bây giờ xây dựng tình cảm tốt, tương lai lúc anh bị Tần Việt ném vào ngục giam, nói không chừng Tô Noãn sẽ ra nói giúp vài câu.

    "Sao em lại ở đây?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Mua quần áo." Tô Noãn trả lời.

    "Đi một mình sao?"

    "Không ạ, còn có quản gia." Tô Noãn nói, chỉ một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ cách đó không xa.

    Lâm Thanh Hòa trong lòng tấm tắc ngợi khen, quả nhiên là tiểu thuyết Mary Sue, nữ chủ ra ngoài mua quần áo thôi cũng phải mang theo quản gia.

    "Thầy Lâm, thầy đi đâu vậy?"

    "Thầy đi mua quà cho Tần Việt." Lâm Thanh Hòa trả lời.

    "Quà? Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy sao?" Tô Noãn có chút kinh ngạc hỏi.

    Lâm Thanh Hòa so với cô kinh ngạc hơn, "Hắn không mời em sao?"

    "Mời em? Hôm nay cậu ấy có mở tiệc sao?"

    Lâm Thanh Hòa: "..."

    Lâm Thanh Hòa giơ tay xoa mũi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

    Đây là chuyện gì? Vì sao sinh nhật nam chủ không mời nữ chủ mà lại mời cái pháo hôi như anh?

    Hai người họ ngồi cùng bàn lâu như vậy quan hệ khẳng định không tồi.

    Lâm Thanh Hòa cũng không có rối rắm bao lâu, rất nhanh liền tìm được một lời giải thích thích hợp.

    Gia cảnh hiện tại của Tần Việt như thế nào anh lần trước cũng thấy được, nam sinh phần lớn coi trọng mặt mũi, đặc biệt trước mặt nữ sinh mình thích, khẳng định đều hận không thể đem mặt không tốt của mình giấu đi.

    Đều là đàn ông, anh hiểu.

    "Cũng không thể xem là tiệc sinh nhật, chỉ là hắn mời thầy đến nhà ăn một bữa cơm." Lâm Thanh Hòa trả lời.

    "Như vậy a, vậy mà cũng không nói cho em biết, mệt chúng em ngồi cùng bàn lâu như vậy." Tô Noãn giả vờ sinh khí mà nói.

    "Nhưng em đại nhân đại lượng tha thứ, em đây cũng muốn tặng quà sinh nhật cho cậu ấy, vừa vặn chúng ta cùng nhau đi mua đi."

    "Được." Lâm Thanh Hòa lập tức đáp ứng.

    Tần Việt nhìn thấy quà của Tô Noãn chắc chắn sẽ rất vui.

    Buổi chiều.

    Lâm Thanh Hòa mang theo quà anh cùng Tô Noãn đến nhà Tần Việt.

    Vừa đi tới cửa đã thấy Tần Việt đang đứng ngay cầu thang chờ anh.

    Bởi vì Tần Việt vẫn luôn nhìn cửa, cho nên Lâm Thanh Hòa vừa đến liền chạm phải ánh mắt hắn.

    Sau đó liền thấy Tần Việt nguyên bản đạm mạc, ánh mắt đột nhiên sáng lấp lánh, đuôi mắt hơi cong lên, gợi lên một tia ý cười.

    Lâm Thanh Hòa sửng sốt, có chút kỳ quái sờ mũi, thấy anh vui vẻ vậy sao?

    Anh nghĩ đến bộ dạng tên thầy giáo trước kia, thực sự có chút bội phục Tần Việt.

    "Thầy ơi." Tần Việt đi tới, thấy quà và bánh kem trên tay Lâm Thanh Hòa, nhíu mày, "Sao lại mua nhiều quà như vậy, em đã nói không cần mà."

    Tần Việt nói như vậy, nhưng anh sao có thể thật sự không mua gì mà tới?

    "Đến mừng sinh nhật làm sao có thể không có quà, cũng không phải cái gì quý giá, hơn nữa trong đó có một món là Tô Noãn nhờ tôi tặng cậu."

    "Tô Noãn?" Tần Việt thập phần kinh ngạc hỏi.

    "Ừ." Lâm Thanh Hòa đem chuyện hôm nay gặp được Tô Noãn kể, hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã lên đến lầu.

    Vừa vào cửa đã thấy bà nội Tần đang bận rộn trong bếp, một ông già râu trắng, da ngăm đen đang ngồi trên băng ghế nhỏ nghe chương trình radio, trong miệng ngâm nga vài câu, nhìn rất vui vẻ.

    Đây hẳn là người lần trước hắn không gặp được ông nội Tần.

    Ông nội Tần thấy Lâm Thanh Hòa bước vào, cười tủm tỉm đứng dậy, "Cậu chính là thầy Lâm phải không, lớn lên rất đẹp trai a."

    Lâm Thanh Hòa cười cười, trả lời: "Chào ông ạ!"

    Lâm Thanh Hòa đang muốn đưa quà cho Tần Việt, liền thấy hắn vội vã chạy vào phòng bếp, "Bà à, con đã nói sẽ trở về nấu cơm, sao bà lại vào đây."

    "Ta nào có như vậy mảnh mai, làm cơm mà thôi." Bà Tần ý đồ giãy giụa, nhưng vẫn là bị Tần Việt đẩy ra.

    Lâm Thanh Hòa thấy thế, ngượng ngùng ở chỗ này ngồi, buông quà trong tay ra muốn đi phòng bếp giúp đỡ, lại bị ông nội Tần giữ chặt tay ấn xuống ghế.

    "Thầy Lâm, cậu ngồi đi, nào có làm đạo lý khách nhân hỗ trợ, chúng ta ở đây nói chuyện đi."

    "Đúng vậy." Bà nội Tần rửa tay xong cũng đem một cái ghế gấp ra, ngồi cuống.

    Ba người cứ như vậy đối mặt ngồi xuống.

    Lâm Thanh Hòa không phải là người nói nhiều, cũng may là hai vợ chồng già ăn nói khá tốt nên bầu không khí cũng không quá xấu hổ.

    "Thầy Lâm, cám ơn cậu lần trước đã đưa Tần Việt đi bệnh viện, chuyện này kỳ thật cũng không phải là lần đầu.."

    Bà nội Tần nói, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Việt, hốc mắt hơi đỏ lên, hẳn là không muốn đem không khí làm cho quá mức ảm đạm, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, "Tiểu Việt thật sự thay đổi thật nhiều."

    "Đúng vậy." Ông nội Tần phụ họa theo.

    "Thầy Lâm, cậu cũng biết tình huống nhà chúng tôi. Từ nhỏ nó đã rất vất vả, lớn hơn một chút liền biết chủ động giúp ta nhặt chai lọ. Sau khi trưởng thành liền tìm việc làm khắp nơi để phụ giúp gia đình, nhưng mà tuổi nó còn nhỏ, không ai cần nó, cuộc sống của nó không dơ thì mệt. Thân thể của tôi không tốt, không đụng được nước lạnh, quần áo cũng không giặt được, quần áo trong nhà đều là nó giặt. Có đôi khi vừa bận học vừa bận làm, không rảnh lo, cũng chỉ giặt đồ của tôi cùng ông nó.. Ai, ta biết khẳng định có người chê cười nó, nhưng nó trước mặt chúng tôi chưa bao giờ nói, cái gì đều giấu ở trong lòng. Sau khi gặp được cậu, nó đã thay đổi rất nhiều, tính tình cũng phóng khoáng hơn. Tôi cũng không biết cảm ơn cậu như thế nào, chỉ có thể mời cậu ăn bữa cơm, hy vọng cậu đừng ghét bỏ."

    Bà nội Tần xúc động nói, Lâm Thanh Hòa trong lòng cũng có chút khó chịu.

    Lý do chính khiến anh làm vậy là vì Tần Việt là nam chủ, sau này sẽ quyết định sống chết của anh.

    Nếu không phải vì lý do này, anh sẽ không quan tâm đến một học sinh như vậy.

    Nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra trong tương lai, Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu liếc nhìn ông bà Tần tốt bụng, cảm thấy càng thêm bối rối.

    "Ông bà nói gì vậy, con là thầy giáo, đây là việc con nên làm."

    Lâm Thanh Hòa lấy ra cái lí do hoàn hảo này, chẳng qua lạicó chút không đủ tự tin.

    Bà Tần nghe vậy, ánh mắt càng thêm thân thiện, nếp nhăn khóe nheo lại cười "Cậu thật là một người thầy tốt, tiểu Việt có thể gặp được thật là may mắn, không giống trước kia nó.."

    "Được, được, chuyện trước kia không nhắc nữa, cái bà này, cứ luôn thích nói những chuyện trước đây." Bà còn chưa nói xong đã bị ông nội Tần đánh gãy.

    Bà vỗ vỗ chân của ông, "Được rồi, không nói thì không nói, ông lúc nào ghét bỏ tôi."

    "Điều này chứng minh tình cảm của hai người rất tốt." Lâm Thanh Hòa cười nói, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút miễn cưỡng.

    Tình cảm của họ thực sự rất tốt, nếu không có lẽ ông nội Tần đã không chết.

    Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hòa có chút buồn bực.

    Nhưng anh vẫn luôn tận lực che dấu, hai vợ chồng già cũng không để ý.
     
    yanyaaa likes this.
    Last edited: Apr 3, 2021
  5. Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ăn cơm nào." Tần Việt rất nhanh đã làm xong cơm, bưng mâm đi ra.

    Ông nội Tần đứng dậy, bày ra cái bàn gấp nhỏ trong góc, còn bà Tần vào bếp dọn thức ăn ra.

    Xong xuôi, mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ, tuy rằng hoàn cảnh không tốt lắm nhưng không khí lại ấm áp lạ thường.

    "Thật tốt, Tiểu Việt đã 18 tuổi, thành niên rồi." Bà nội Tần nhìn Tần Việt trong mắt hiện lên tia vui mừng.

    Ông Tần ngồi bên cạnh cũng rất xúc động, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng mà mở ra một lọ rượu nho do bà Tần ủ, rót cho mỗi người một ly nhỏ.

    Sau đó bưng cái ly lên, đối Tần Việt nói: "Cùng ông uống một chén nào."

    "Được." Tần Việt nói, bưng ly rượu lên.

    Ông nội Tần rất thích uống rượu, cho nên bà Tần mỗi năm đều sẽ ủ một ít, nhưng ông chưa từng cho Tần Việt uống rượu, hiện tại xem ra ông đã chính thức công nhận hắn là người trưởng thành.

    "Tần Việt, sinh nhật vui vẻ!" Thấy hai người uống một hơi cạn sạch, Lâm Thanh Hòa cũng bưng rượu đối Tần Việt nói.

    "Em rất vui!" Tần Việt vừa cười vừa nhìn anh nói.

    Sau đó hắn rót thêm một ly rượu nữa, chạm vào Lâm Thanh Hòa, sau đó ngẩng đầu uống cạn.

    Còn chưa dùng bữa đã uống mấy ly rượu, bà nội Tần sợ ảnh hưởng đến dạ dày vội vàng ngăn cản bọn họ, "Được, được, trước đừng uống, dùng bữa, dùng bữa đã."

    Nói rồi gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tần Việt.

    Vốn dĩ chỉ là uống hai ly trợ hứng, mọi người thấy thế đều buông chén rượu, cầm đũa bắt đầu ăn.

    Sau khi mọi người đều đã no, Lâm Thanh Hòa đứng dậy cầm bánh kem lại, cắm lên một ngọn nến.

    Ông nội Tần đánh một que diêm châm nến, còn bà nội Tần đứng dậy tắt đèn.

    Căn phòng nhỏ trong phút chốc chìm vào bóng tối, nhưng ánh nến để lại một mảnh sáng le lói.

    Khuôn mặt trắng bệch của Tần Việt nhìn dưới ánh nến đặc biệt ấm áp, có lẽ là do uống say nên mặt có chút đỏ, không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà bắt đầu mông lung.

    "Tần Việt, ước đi." Lâm Thanh Hòa thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngọn nến sững sờ, chậm chạp không có động tác, ra tiếng nhắc nhở nói.

    Tần Việt phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn anh.

    Ánh mắt kia mang theo một chút ý cười, một chút cảm động, còn có một chút tình cảm không hiểu được.

    Không để anh nghiên cứu, Tần Việt liền nhắm hai mắt lại, che đi cảm xúc bên trong.

    Hắn chắp tay vô cùng thành kính mà ước nguyện.

    Tâm nguyện này được ước rất lâu, mãi cho đến khi ngọn nến gần như cháy hết, Tần Việt mới mở mắt, một hơi thổi tắt ngọn nến.

    Căn phòng nháy mắt lại chìm vào bóng đem vô tận.

    Lúc bà nội Tần tắt đèn, Lâm Thanh Hòa nhớ rất kỹ vị trí, lúc này tối như vậy, sợ lão nhân gia lại quăng ngã gì đó, nên anh liền đứng dậy đi bật đèn.

    Nhưng khi tay vừa chạm vào công tắc lạnh lẽo, một bàn tay xa lạ đã phủ lên mu bàn tay anh.

    Đôi tay kia vậy mà so với tay anh còn lớn hơn, làn da tinh tế, lòng bàn tay ấm áp.

    Lâm Thanh Hòa liền biết là ai tay.

    Anh có chút xấu hổ mà muốn rút tay lại, nhưng mà chủ nhân bàn tay kia lại không cho anh toại nguyện, trong chớp mắt dung sức đè lên tay anh bật đèn.

    Một trận tê dại đột nhiên truyền đến.

    Lâm Thanh Hòa không đợi đèn sáng, thu hồi tay lại.

    Căn phòng lần nữa lại sáng lên.

    Vừa ngẩng đầu, phát hiện Tần Việt đang đứng ở bên cạnh anh, bàn tay vòng qua vai anh đặt trên công tắc, tuy rằng giữa hai người vẫn còn khoảng cách, nhưng tư thế này giống như đang được Tần Việt ôm vào lòng.

    Khoảng cách hình như có chút gần.

    Cái này ý niệm mới vừa lóe lên, Lâm Thanh Hòa liền nghiêng người, một lần nữa trở lại trên chỗ ngồi ngồi xuống.

    Tất cả đều xảy ra rất nhanh, thời điểm đèn sáng, ông bà Tần đang híp mắt thích ứng, bởi vậy cũng không nhìn thấy cái gì.

    Tần Việt đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, không biết vì sao Lâm Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, bất giác nhích ra xa Tần Việt.

    "Tiểu Việt, vừa mới ước gì vậy?" bà nội Tần cười tủm tỉm hỏi.

    Tay đang cắt bánh của Tần Việt dừng lại, vành tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Nói ra thì sẽ không linh."

    Nói rồi đặt miếng bánh đã cắt trước mặt bà nội Tần.

    "Được, được, không nói thì không nói." Bà nội Tần thoạt nhìn chỉ là thuận miệng hỏi.

    Lâm Thanh Hòa không nghĩ chuyện này có gì để tò mò như vậy, dù sao Tần Việt sẽ chỉ ước vài điều ước phổ biến.

    Thân thể ông bà khỏe mạnh, có tiền, thi đại học đạt điểm cao..

    Đang suy nghĩ, Tần Việt đặt trước mặt anh một khối bánh sinh nhật.

    Những ngón tay mảnh mai xẹt qua trước mặt anh, tay phải của Lâm Thanh Hòa đột nhiên có chút nóng, giống như nhớ lại nhiệt độ vừa rồi, trong lòng lại rối loạn thành một mảnh.

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy có chút bực bội, bưng lên bánh kem ăn lên, muốn quên đi sự tiếp xúc vừa rồi.

    Ăn bánh xong, nói chuyện phiếm một hồi thì đã muộn.

    Lâm Thanh Hòa kiểm tra thời gian, đứng dậy chào tạm biệt.

    Tần Việt đang ở phòng bếp thu thập chén đũa, vừa nghe anh phải đi, vội vàng rửa tay chạy ra tiễn anh.

    Lâm Thanh Hòa cũng không từ chối, dù sao chỗ này này loanh co lòng vòng, trời cũng đã tối, nếu anh bị lạc đường sẽ rất xấu hỏi.

    "Thầy, thầy đang có tâm sự?" Hai người đi tới cửa, Tần Việt đột nhiên hỏi.

    Lâm Thanh Hòa dừng lại bước chân, vội ngẩng đầu che dấu mà cười nói, "Không, không a."

    Kỳ thật có.

    Anh chỉ nghĩ đến cốt truyện sau này, có chút sợ hãi cùng bất lực.

    Hiện tại đã là tháng 11.

    Cuốn sách kia không kể chi tiết về sự kiện đó, chỉ nói rằng nó xảy trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

    Hẳn là vào tháng 4 hoặc tháng 5.

    Anh nghĩ về chuyện mình sắp làm với bà nội Tần cùng tương lai của bản thân, cảm thấy không bằng lúc trước trực tiếp ngã chết đi.

    "Tần Việt, nếu.." Trong khoảng thời gian này tích phân của anh gia tăng rồi không ít, trong đó không thể thiếu gái trị hảo cảm của Tần Việt.

    Chỉ này hạng nhất, liền có một trăm đa phần.

    Bất quá ngẫm lại hắn tương lai mấy năm trải qua, chỉ sợ thực mau sẽ biến thành phụ.

    Mấy ngày này anh nỗ lực mà ôm đùi như vậy, chỉ hy vọng Tần Việt tương lai khi thu thập anh có thể nhớ tới những ngày tháng tốt đẹp này một chút, đừng quá tàn nhẫn.

    "Nếu cái gì?" Tần Việt thấy Lâm Thanh Hòa ấp úng, truy vấn hỏi.

    "Nếu.." Lâm Thanh Hòa sờ mũi, "Quên đi."

    Lâm Thanh Hòa vẫn là không biết nên nói như thế nào.

    Nhưng anh làm như vậy ngược lại làm Tần Việt càng thêm tò mò, nhưng hắn cũng không ép hỏi, chỉ dừng lại, cố chấp nhìn anh.

    Lâm Thanh Hòa có chút bất đắc dĩ mà gãi đầu, hàm hồ nói: "Tôi trước kia đối xử với ngươi rất tệ, nếu sau này cậu thành công, đừng quá ghi hận tôi, tôi.."

    Lâm Thanh Hòa không nói được nữa.

    Tần Việt nghe xong lời này, thần sắc buông lỏng, khóe miệng cong lên, trong mắt tựa hồ mang theo một ít buồn cười cùng bất đắc dĩ.

    Lâm Thanh Hòa mạc danh cảm thấy ánh mắt Tần Việt hiện tại nhìn anh giống như một người mẹ già cưng chiều mà nhìn con mình, không khỏi run rẩy.

    "Sẽ không." Tần Việt trả lời, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

    Vừa đi được hai bước, liền dừng lại nói thêm "Thầy à, em sẽ không hận thầy."

    Lâm Thanh Hòa thở dài, trong lòng chửi thầm: ".. Đừng nói quá sớm, thiếu niên à, tôi hy vọng sau này cậu nói được làm được."
     
  6. Chương 14

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    oglen, DTHM2708, Juhi 2k4 and 13 others like this.
  7. Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, Lâm Thanh Hòa nhìn đã cảm thấy lạnh nhưng Tần Việt lại phảng phất như không có cảm giác mà bước đến đỡ Lâm Thanh Hòa ngồi xuống.

    Lâm Thanh Hòa vùng vẫy, trở tay nắm lấy cánh tay hắn, cau mày lắc đầu, "Đem áo mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

    Tần Việt nhìn Lâm Thanh Hòa rõ ràng đau đến không được, lại cắn răng ngang ngạnh, trong lòng giống như bị kim đâm, hận không thể đem anh trực tiếp ấn lên ghế, nhưng lại luyến tiếc dùng sức.

    "Thầy à, thầy không muốn ngồi sao? Em ôm thầy ra ngoài đón xe." Tần Việt quay đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn anh, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta không thể từ chối.

    Lâm Thanh Hòa sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Việt có bộ dạng như thế này.

    Thật là có cảm giác giống như tổng tài bá đạo.

    Lâm Thanh Hòa nhớ lại sự ngượng ngùng khi bị Tần Việt ôm công chúa, do dự rồi ngồi xuống.

    Trên quần áo còn vương lại nhiệt độ cơ thể Tần Việt, nhưng vẫn không thể xua đi được sự lãnh lẽo của chiếc ghế, Lâm Thanh Hòa cảm giác như ngồi trên kim châm, khó chịu cực kì.

    Tần Việt thấy anh ngồi xuống, lúc này mới chạy ra ngoài.

    Rất nhanh liền tìm được một chiếc xe, sau đó trở về đỡ Lâm Thanh Hòa ngồi vào xe.

    Bụng dưới ngày càng đau, Lâm Thanh Hòa chỉ cảm thấy ý thức đều mơ hồ.

    Thậm chí không để ý mình đang dựa vào Tần Việt mà cuộn mình lại, phảng phất như làm vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

    Tần Việt cảm giác được Lâm Thanh Hòa dựa vào trên vai hắn, thân mình đột nhiên cứng đờ, nhưng rất nhanh liền thả lỏng để anh dựa vào thoải mái.

    Một lát sau, hắn mới trộm nghiêng đầu, chỉ thấy Lâm Thanh Hòa sắc mặt tái nhợt dựa vào trên vai hắn, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dán ở trên trán. Hai mắt anh khép hờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đau đớn bên trong. Môi mỏng gắt gao mím chặt, chỉ lộ ra một cái răng nanh, dùng sức cắn cánh môi mình.

    Trái tim Tần Việt thắt lại, sờ trên người, phát hiện không mang giấy, do dự một chút, giơ tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Lâm Thanh Hòa.

    Sau đó duỗi tay ôm Lâm Thanh Hòa vào trong ngực, không biết là trấn an anh hay là trấn an chính mình, "Chịu đựng một chút, sắp tới rồi."

    Dường như ai đó đang nói chuyện với anh, nhưng Lâm Thanh Hòa không thể nghe rõ, chỉ ậm ừ theo bản năng đáp lại.

    Trong bụng như có vô số con sâu đang điên cuồng mà cắn xé, anh cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng.

    Trong mơ hồ, anh biết mình đã đến bệnh viện.

    Sau đó được đẩy vào phòng phẫu thuật.

    Sau khi tiêm một liều thuốc mê, anh không còn biết gì nữa.

    Trước khi hôn mê, cơn đau khủng khiếp kia cuối cùng cũng biến mất.

    Không biết ngủ bao lâu, Lâm Thanh Hòa rốt cuộc cũng tỉnh lại, đôi mắt vừa mở ra liền thấy một mảnh trắng xóa, anh còn ở bệnh viện.

    "Thầy tỉnh rồi." Giọng nói của Tần Việt từ bên cạnh truyền đến.

    Lâm Thanh Hòa lần theo nơi phát ra âm thanh, nhưng vừa mới di chuyển, một cơn đau nhói từ thắt lưng truyền đến.

    "Tê.." Lâm Thanh Hòa không nhịn xuống kêu lên.

    Giọng nói kia lập tức đổi thành lo lắng, "Thầy à, thầy mới vừa phẫu thuật xong, trước đừng nhúc nhích."

    "Đúng vậy, trước đừng nhúc nhích, dưỡng thương cho tốt đi, anh thật đúng là kẻ thù của tôi mà, suốt ngày xảy ra chuyện, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải ăn uống điều độ, làm việc và nghỉ ngơi phải có quy luật, nhưng anh không nghe, giờ tốt rồi, đau đến mức phải vào bệnh viện.."

    Nghe thấy một tràng dài lời nói như vậy anh liền biết là Tống Trân Cúc.

    Lâm Thanh Hòa lần nữa nhắm hai mắt lại.

    Hai người kia anh hiện tại thật sự không muốn thấy.

    Một người là bởi vì quá thích lải nhải, một người khác..

    Nếu nói nữa anh sẽ thực sự tức giận.

    Anh biết Tần Việt là có ý tốt, nhưng hắn hành động cũng quá không thích hợp.

    Anh là một thầy giáo vậy mà lại bị học sinh của mình ôm kiểu công chúa, còn là ở trường học, thật là càng nghĩ càng giận.

    "Thầy à, còn đau không?" Tần Việt thấy Lâm Thanh Hòa lại nhắm hai mắt lại, lo lắng hỏi.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa lúc này không muốn nói chuyện với hắn.

    Vì vậy, anh im lặng nhắm mắt không nói tiếng nào.

    Tống Trân Cúc bên cạnh thấy thế, còn tưởng rằng thuốc tê vẫn còn, giọng cũng nhỏ lại, "Phỏng chừng là thuốc tê vẫn còn, cậu bé, hôm nay cảm ơn con, nếu không con đi về trước đi, bác ở đây chăm sóc nó là được rồi, con mau trở về đi học đi."

    Tần Việt không trả lời.

    Một lúc sau, Lâm Thanh Hòa mới nghe được âm thanh hắn đứng lên.

    "Được, em.. Ngày mai lại đến thăm thầy." Nói xong, đi ra ngoài.

    Tần Việt đi rồi, phòng bệnh một lần nữa trở nên yên tĩnh.

    Lâm Thanh Hòa vốn dĩ chỉ là không muốn nói chuyện mới nhắm hai mắt lại, không ngờ nhắm lại một chút, cư nhiên lại thật sự ngủ.

    Chờ đến khi anh lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.

    Lâm Thanh Hòa rất khát, nhưng trong phòng bệnh dường như không ai, vì vậy ngồi dạy muốn uống nước.

    Không nghĩ tới mới cử động đã động đến miệng vết thương, nước mắt thiếu chút chảy ra.

    "Thầy, thầy không sao chứ." Một giọng nói từ cửa đột nhiên truyền đến.

    Lâm Thanh Hòa có chút kinh ngạc mà quay đầu, phát hiện Tần Việt vậy mà đang đứng ở cửa.

    Tần Việt hiển nhiên là bị bộ dáng của anh dọa hoảng sợ, vội vàng đi đến đỡ anh nằm xuống.

    Lâm Thanh Hòa giương mắt liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười hai giờ.

    "Đã trễ thế này, sao cậu còn ở đây?" Lâm Thanh Hòa khàn giọng hỏi.

    "Mới vừa tan làm, vừa hay đi ngang qua bệnh viện nên em muốn vào nhìn xem một chút." Tần Việt thấp giọng trả lời.

    Lâm Thanh Hòa nhớ hắn làm đêm ở KFC.

    Muộn như vậy không mau trở về nghỉ ngơi mà ghé lại đây nhìn anh một cái, Tần Việt đối anh.. có chút quá mức quan tâm đi.

    Lâm Thanh Hòa trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.

    Nhưng rất nhanh tìm được lời giải thích hợp lý.

    Anh giúp Tần Việt thoát khỏi vòng vây, bị ăn một cây gậy, sau đó hắn còn đưa anh đến bệnh viện.

    Hắn hẳn là chỉ là tri ân báo đáp mà thôi.

    "Thầy à, thầy khát phải không?" Tần Việt đặt cặp xuống, ngồi ở chiếc ghế cạnh giường hỏi.

    Lâm Thanh Hòa nghe vậy, lập tức gật đầu.

    "Chờ em một lát." Tần Việt nói xong, liền đứng dậy cầm một cái cái ly đi bên ngoài lấy nước ấm.

    Trở lại phòng bệnh, thấy anh đứng dậy đều khó khăn, vì thế lại đem cái ly thủy rót vào trong chén, dùng cái muỗng múc nước, đặt ở bên môi thổi, lúc này mới đưa đến bên miệng anh.

    Lâm Thanh Hòa nghiêng đầu, trong lòng nói không nên lời.

    "Vẫn là để tôi tự uống đi." Lâm Thanh Hòa nói, muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa cử động, cánh tay liền bị người đè lại.

    "Thầy mới vừa phẫu thuật xong, đừng tùy ý lộn xộn, sẽ động đến miệng vết thương." Tần Việt nói, lần nữa đem nước đưa đến bên miệng anh.

    Lâm Thanh Hòa do dự một chút, thắng không nổi cảm giác khát khô kia, há miệng uống nước.

    Uống xong chén nước, Lâm Thanh Hòa mới cảm thấy tốt hơn một chút.

    "Đúng rồi, tôi bị làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa vẫn luôn ngủ đến bây giờ, còn không biết chính mình rốt cuộc được bệnh gì.

    "Viêm ruột thừa cấp tính, đã phẫu thuật xong, còn phỉa nằm viện một thời gian."

    "Viêm ruột thừa cấp tính." Anh vốn cho rằng chỉ là đau bụng bình thường, không nghĩ tới vậy mà rất nghiêm trọng.

    Anh không biết tình hình cụ thể, nhưng anh nghe nói rằng bệnh tình có thể trở nên nghiêm trọng hơn, còn có khả năng tử vong.

    Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hòa co rúm lại một chút.

    Cho nên, anh vẫn nên cảm ơn Tần Việt đã kịp thời đưa anh đến bệnh viện chữa trị?

    Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng, anh từ chức tâm đều có, rất không muốn nói lời cảm ơn.

    "Thầy à, thực xin lỗi, sáng nay là do em quá kích động." Lâm Thanh Hòa suy nghĩ dạo chơi phía chân trời là lúc, Tần Việt đột nhiên xin lỗi.

    Lâm Thanh Hòa quay đầu lại, liền thấy đầu hắn hơi rũ xuống, ánh mắt vừa hối lỗi vừa căng thẳng, ngón tay mảnh khảnh giật mạnh góc chăn, các khớp ngón tay khẽ run lên, tựa hồ đang sợ hãi điều gì.

    Không biết vì cái gì, Lâm Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy hắn tựa như một con chó nhỏ đang sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

    Tội lỗi, tội lỗi, tất cả những suy nghĩ lộn xộn này.

    Lâm Thanh Hòa vội vàng thu liễm tâm tư, cứng đờ mà trả lời: ".. Không có việc gì."

    Kỳ thật là có chuyện, anh bị ôm công chúa trước mặt cả lớp như vậy, mặt mũi đã bị ném tới Thái Bình Dương rồi, anh hiện tại chỉ muốn từ chức rời đi cái nơi thị phi này, nhưng hệ thống lại không cho, cho nên anh hiện tại đang cực kì tức giận.

    Nhưng Tần Việt cũng là có ý tốt, hơn nữa cả lớp đều đã xin lỗi, anh thân là thầy giáo cùng trưởng bối, có thể nói cái gì?

    Ai!

    "Thầy à.." Tần Việt còn muốn nói cái gì, nhưng lập tức bị Lâm Thanh Hòa đánh gãy, "Thầy không sao, đã trễ thế này, mau trở về nghỉ ngơi đi."

    Tần Việt lắc đầu, thần sắc bất biến, nhưng đôi mắt vẫn rũ xuống không chịu nâng lên, lông mi hơi rung động, che đi cảm xúc trong mắt.

    "Em không yên tâm." Thật lâu sau lúc sau Tần Việt trả lời.

    Lâm Thanh Hòa rất muốn vò đầu bứt tai, anh là người lớn, cho nên không có gì phải lo lắng.

    "Nghe lời, mau trở về đi, ngày mai còn phải đi học, tôi đã lớn như vậy, còn cần cậu một cái tiểu hài tử tới chăm sóc sao?"

    Từng lời nói của Lâm Thanh Hòa như đâm vào lòng Tần Việt, thân mình hắn run rẩy một chút, đầu cúi thấp xuống, tay phải nắm chặt hiện ra gân xanh.

    "Em không.. đi."
     
  8. Chương 16

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Noahi, oglen, DTHM2708 and 13 others like this.
  9. Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây thực ra cũng không phải là một ca phẫu thuật lớn, ở bệnh viện vài ngày Lâm Thanh Hòa đã cắt chỉ xuất viện.

    Tống Trân Cúc hiếm khi dịu dàng, bắt anh ở nhà nghỉ ngơi hơn hai ngày.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa từ chối.

    Lớp mười hai là năm quan trọng nhất, thời gian rất ít, căn bản không thể chậm trễ được.

    Tuy rằng đây là thế giới trong sách, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, anh đã hoàn toàn biến mình thành nhân vật bên trong.

    Hơn nữa trước xuyên sách anh còn là một giáo viên.

    Trong mấy ngày Lâm Thanh Hòa nhập viện khối mười hai đang tiến vào kì thi cuối tháng, thời điểm anh trở lại vừa vặn là lúc thông báo kết quả thi.

    Lâm Thanh Hòa nhìn phiếu điểm, lớp trưởng và Tô Noãn như cũ vẫn duy trì hạng nhất và hạng hai.

    Người làm anh kinh ngạc nhất là Tần Việt, cư nhiên đã vọt đến vị trí ở giữa.

    Nếu cứ giữ vững phong độ như vậy, hắn..

    Vừa nghĩ đến chuyện này, Lâm Thanh Hòa ngừng suy nghĩ, cái ý tưởng này thực sự rất vô nghĩa, bởi vì Tần Việt sẽ không tham gia thi đại học.

    Hơn nữa tương lai hắn sẽ trở thành tổng tài bá đạo, không phải lo lắng về công việc, bằng cấp đối với hắn hẳn không quá quan trọng.

    Lâm Thanh Hòa vốn đang muốn tìm hắn nói chuyện, cổ vũ hắn một chút, nhưng mà nghĩ lại vẫn là cảm thấy không nên đi..

    Tiếng chuông học vang lên.

    Lâm Thanh Hòa cầm bài thi và phiếu điểm đi vào phòng học.

    Đánh giá một chút về kì thi lần này, sau đó bắt đầu giảng bài thi.

    Đang giảng bài, anh cảm thấy có gì đó không ổn.

    Một ánh mắt đã theo sát anh từ khi vào lớp, như muốn dán chặt vào anh.

    Tuy rằng bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, việc bị người khác nhìn chăm chú là một chuyện hết sức bình thường.

    Nhưng hầu hết những ánh mắt đó đều nhìn vào bảng đen, dù có nhìn thì cũng sẽ không lâu, vì sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của giáo viên, và xác suất bị gọi trả lời câu hỏi cũng cao hơn.

    Lâm Thanh Hòa nhịn không được nhìn qua, là Tần Việt.

    Khác với lúc trước, hôm nay trông hắn rất vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, ẩn chứa chờ mong.

    Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Lâm Thanh Hà liền nhìn sang chỗ khác, thản nhiên tiếp tục giảng bài.

    Nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, có chuyện gì mà hắn lại vui vẻ như vậy? Là bởi vì lần này thi tốt sao?

    Cả ngày hôm nay tâm tình Tần Việt dường như rất tốt, năm lần bảy lượt đến phòng làm việc của anh hỏi đề, mỗi lần hỏi xong đều nhìn anh đầy mong đợi, điều này khiến anh có chút không thể giải thích được

    Buổi tối tan học, Lâm Thanh Hòa bởi vì sửa viết văn chậm trong chốc lát, thời điểm anh đứng dậy ra về các giáo viên trong phòng đã trở về hết.

    Lâm Thanh Hòa đi đến cửa thang, đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng ở đầu cầu thang, nhỏ giọng đọc sách.

    Lâm Thanh Hòa nhìn kĩ lại, là Tần Việt.

    Tần Việt nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại thấy Lâm Thanh Hòa đang bước đến, đôi mắt nháy mắt sáng lên, kêu một tiếng, "Thầy Lâm."

    "Cậu tại sao còn chưa về?" Lâm Thanh Hòa bước tới gần hắn hỏi.

    "Em.. em có nói đề muốn hỏi thầy." Tần Việt ngơ ngác trả lời.

    "Đề gì? Hỏi đi."

    Tần Việt nghe vậy, đem cặp sách lấy bỏ xuống, kéo một hồi lâu mới lấy ra một bài thi.

    Sau đó chỉ vào nói: "Câu này."

    Lâm Thanh Hòa cầm lấy bài thi nhìn một chút, sau đó vừa đi vừa phân tích cho hắn.

    Nhưng nói nửa ngày, ánh mắt Tần Việt tuy rằng vẫn luôn dừng ở trên người anh, nhưng lại có chút thất thần, giống như đang có tâm sự gì.

    Hai người đi đến cửa trường, Lâm Thanh Hòa vừa vặn nói xong, liền đem bài thi trả lại cho hắn.

    Tần Việt nhận lấy bài thi, chậm rãi gấp lại, thuận tay nhét vào cặp, sau đó ngẩng đầu có chút ủy khuất mà nhìn anh.

    "Tôi đi trước đây, đi đường cẩn thận." Lâm Thanh Hòa nói.

    Tần Việt nghe vậy, chờ mong trong mắt hoàn toàn biến mất, nhưng cũng không nói gì, giơ tay vẫy vẫy, ra vẻ thoải mái mà nói: "Hẹn gặp lại, thầy."

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy cảm xúc của hắn có chút không đúng, nhưng nghĩ mãi không nghĩ ra nguyên nhân.

    Xoay người bước đi vài bước, không hiểu sao bước chân càng ngày càng nặng, Lâm Thanh Hòa thở dài trong lòng, dừng bước, xoay người.

    Tần Việt thế nhưng còn chưa đi, đang đứng phía sau nhìn anh.

    Dường như không nghĩ tới anh sẽ quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

    Lâm Thanh Hòa bước nhanh trở lại, đứng trước mặt hắn hỏi: "Cậu muốn nói gì phải không?"

    Tần Việt sửng sốt một chút, gãi đầu, sắc mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ.

    Lâm Thanh Hòa liền biết, hôm nay hắn khác thường như vậy khẳng định có chuyện.

    "Nói đi, làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa cười hỏi.

    Tần Việt cúi đầu, đốt ngón tay thon dài gắt gao túm chặt quai đeo cặp, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em lần này có tiến bộ."

    Lâm Thanh Hòa không khỏi bật cười, cuối cùng cũng hiểu được hành vi bất thường của hắn ngày hôm nay.

    Muốn được anh khen tới như vậy sao?

    Bộ dáng của Tần Việt hiện tại giống như một con cho lớn đang làm nũng, Lâm Thanh Hòa nhịn không được giơ tay muốn sờ đầu hắn, nhưng cuối cùng đổi lại thành vỗ vai hắn.

    "Làm rất tốt, tiếp tục cố lên." Lâm Thanh Hòa nói.

    Tần Việt nghe được anh khen ngợi, dường như còn dè dặt hơn, khóe miệng mím lại, nhưng trong mắt vẫn lộ ra ý cười.

    "Cảm ơn thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng."

    "Được, cố lên!" Lâm Thanh Hòa nhìn bộ dạng tràn đầy hi vọng và niềm tin của hắn, cưỡng chế kiềm nén phiền muộn trong lòng, cười nói.

    Nói xong lúc sau, Lâm Thanh Hòa xoay người chuẩn bị đi, lại đột nhiên bị Tần Việt gọi lại.

    "Thầy ơi."

    "Ân?" Lâm Thanh Hòa quay đầu.

    "Thầy ơi, em, em.." Muốn nói ra tới nói tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, Tần Việt khẩn trương đầu ngón tay đều ở run nhè nhẹ.

    Lâm Thanh Hòa không có thúc giục, kiên nhẫn đợi hắn nói.

    Tần Việt lộ ra hàm răng nanh nhỏ sắc bén, hung hăng cắn chặt môi dưới, đến nỗi Lâm Thanh Hòa có chút lo lắng giây tiếp theo sẽ chảy máu.

    Tần Việt hít sâu một hơi, cuối cùng hoàn toàn nói ra.

    "Em.. em có một người em thích, em muốn thi vào trường đại học trọng điểm, cho anh ấy cuộc sống tốt nhất, có khả năng bảo vệ anh ấy dưới cánh của em, để anh ấy được bình yên và hạnh phúc cả đời."

    (P/s: Trong tiếng trung 他 (tā) Anh ta đồng âm với 她 (tā) Cô ấy nên Lâm Thanh Hòa hiểu nhầm lời nói của Tần Việt)

    "Thầy à." Trong mắt Tần Việt đầy ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng tắp nhìn anh, hỏi rõ từng câu từng chữ: "Thầy cảm thấy em có thể làm được không?"
     
  10. Chương 18

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    oglen, DTHM2708, Juhi 2k4 and 13 others like this.
    Last edited: May 20, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...