Ngoại ô phía tây, nơi có nhiều nhà xưởng bỏ hoang. Đó cũng là nơi xảy ra nhiều vụ án giết người. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Trong một công xưởng bỏ hoang nào đó, một người đàn ông mặc vest màu xám, khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Lúc này, anh ta đang bị trói chặt vào ghế. Toàn thân tây trang đắt tiền, khí chất ung dung, hoàn toàn đối lập với nơi hoang phế này.
Trước mặt anh, ba gã bặm trợn, xăm trổ đang trừng trừng nhìn anh.
"Tiếc thật đấy, đẹp trai như thế này lại phải chết thảm ở đây." Một gã nói.
"Có cái *** gì mà tiếc với tóp. Xử lý đi, còn về ăn cơm." Một gã béo ụ quát.
Ba gã đồng loạt rút mã tấu ra, chiếc nào chiếc nấy phải 1m2, tiến về phía người đàn ông. Nhìn thấy vậy, anh ta lại không hoảng sợ, chỉ bình thản nhìn ba kẻ đại ca tiến gần. Đến khi ba người đồng loạt vung dao lên, anh bỗng mỉm cười.
Ba kẻ xã hội đen bắt đầu xuống tay. Chỉ nghe thấy tiếng dao đâm từng nhát, từng nhát.
Khoảng 5 phút sau, tiếng dao ngừng lại. Ba gã toàn thân đầy máu, nhìn người đàn ông bị đâm không còn ra hình dạng trước mặt.
"Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi. Bị đâm vậy mà không kêu một tiếng."
"Kệ mịa nó, giờ chụp ảnh rồi xử lý xác đi. Còn lấy tiền."
"Để tao, để tao. Con điện thoại này tao mới mua tuần trước."
"Vợ yêu, anh đi làm đây. Hẹn gặp em vào buổi tối." Một người đàn ông mặc vest màu be, tay cầm một chiếc cặp da.
Anh ta mang khuôn mặt đẹp trai, nam tính, đường nét vuông vắn. Anh mang khí chất tinh anh. Lúc này, anh đang nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Đối diện, một cô gái ngoài 30, mái tóc đỏ uốn ngang vai. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, pha chút lạnh lùng. Cô ngồi trước một bàn đồ ăn, vẫy tay chào tạm biệt anh.
"Sao cậu không ăn sáng rồi hãy đi." Từ trong bếp, một người phụ nữ có vẻ ngoài gần 50 bước ra. Bà ăn mặc có chút quê, mang tạp dề, tay cầm khăn lau.
"Thôi, hôm nay tôi phải gặp khách hàng sớm. Chốc tiện, tôi mua tạm ở đâu đó cũng được." Anh vừa nói, vừa nhìn đồng hồ.
"Cậu mang cái này đi mà ăn." Vừa nói cô giúp việc vừa lấy một cái tùi trên bàn đưa cho anh.
"Ôi, cảm ơn chị nhé. Anh đi đây." Nói xong, anh vội vã rời đi.
Người phụ nữ kia đợi sau khi chồng mình đi, cô lại tiếp tục bữa sáng.
"Thật đúng là đáng ngưỡng mộ! Người gì đâu vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại chung thủy. Cô sướng nhất rồi nhé." Cô giúp việc cảm thán.
"Vậy sao?" Cô vừa múc một thìa cháo vừa lơ đãng nói.
Cô giúp việc dường như đã quen, chỉ mỉm cười rồi đi vào bếp. Người vợ ăn một thìa cháo, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô là Nguyễn Minh Hà biên kịch của Công ty giải trí HK. Chồng cô, Lê Khánh là tổng giám đốc của công ty. Mục đích chính của công ty là làm phim được viết từ kịch bản của cô. Đúng vậy, tất cả kịch bản cô viết đều sẽ được ưu tiên số một. Cũng giống như anh nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em tất cả."
Tất nhiên, kịch bản cô viết cũng rất chất lượng, phim chiếu xong cũng được khán giả công nhận. Chỉ sau một hai năm, cô đã trở thành biên kịch nổi tiếng. Thể loại mà cô viết chủ yếu là trinh thám.
Ting.. ting..
Hà lấy điện thoại ra xem. Trợ lý của cô Diệu gửi tin đến: "Chị ơi, 10h sáng nay chị có cuộc phỏng vấn. 30ph nữa em sẽ đến đón chị."
Đúng 9 giờ 45 phút, cô có mặt ở trường quay. Hôm nay, cô có cuộc phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim sắp ra mắt tên là "Khávh sạn đẫm máu". Bộ phim kể về khách sạn năm sao bị đồn là ma ám nhưng cuối cùng là do con người làm ra. Một bộ phim trinh thám,
kinh dị.
Cô mặc chiếc váy đen tuyền cổ chữ V ôm sát cơ thể. Tóc buộc thấp đơn giản, nhưng làm tôn lên vẻ quý phái của cô. Cô đeo đôi bông tai đính ruby làm nổi lên làn da trắng bóc của mình. Cô theo sắp xếp đi lên thảm đỏ, kí tên, vào chỗ ngồi.
Sau nửa tiếng chụp ảnh, mọi người bắt đầu phỏng vấn. Nam nữ chính đều là những diễn viên đang hot gần đây, vừa có ngoại hình, vừa có diễn xuất. Có họ, cô cũng chỉ cần trả lời một hai câu tượng trưng là được. Buổi họp báo diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một phóng viên hỏi cô.
"Chị Hà, tôi nghe nói ở HK kịch bản của chị được ưu tiên số một vì công ty là của nhà chị. Chị nghĩ sao về chuyện này?"
Nghe vậy, cả hội trường xôn xao hẳn lên. Trợ lý Diệu trong đầu chỉ còn hai chữ "xong rồi"
"Đúng vậy, công ty đó là nhà tôi mở." Cô thản nhiên thừa nhận.
Các kí giả nghe xong tay bắt đầu tăng tốc gõ phím.
"Vậy tổng giám đốc của HK là chồng chị?" Anh ta tiếp tục hỏi.
"Phải."
"Vậy chị kết hôn với anh ấy vì anh ấy là tổng giám đốc hay anh ấy lấy chị để làm tổng giám đốc." Phóng viên hỏi.
"Đều không phải." Cô nói.
Cô nhớ lại ba năm trước, lúc đó cô mới viết xong tác phẩm đầu tay. Cô nộp kịch bản khắp nơi nhưng không được ai chấp nhận. Lúc đó, cô chán nản ngồi ở công viên. Anh đến bên cô và nói: "Em hãy thành lập công ty sản xuất phim của em là được rồi."
"Nhưng tôi không có tiền."
"Bố em có mà."
Cô cười nhạt: "Anh nghĩ ông ấy sẽ cho tôi sao?"
"Vậy cũng chưa chắc." Anh mỉm cười.
Sau đó, cô không biết anh bằng cách nào đã triệu tập cổ đông. Họ lấy cổ phần của mình ép bố cô mở công ty này. Bố cô là cổ đông lớn nhất nhưng cũng chỉ có 38% cổ phần. Ông không còn cách nào đành phải thành lập công ty.
"Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em tất cả." Đó là điều anh nói khi dẫn cô đến HK lần đầu tiên.
Sau đó, cô đăt tên công ty là HK, rồi bảo anh làm tổng giám đốc. Một thời gian sau, họ đi tới hôn nhân.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, chủ đề hot không phải là bộ phim mà là cuộc hôn nhân của tổng giám đốc công ty giải trí HK và biên kịch đang hot. Hai giờ sau, công ty cũng xác nhận đó là sự thật. Họ đã lấy nhau được một năm.
Bỗng chốc, hai người trở nên nổi tiếng. Rất nhiều người trên mạng bày tỏ ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc. Một số khác lại không đồng ý, rất nhiều câu chuyện drama được viết lên. Nhiều người còn cá cược khi nào hai người chia tay.
5 năm sau..
"Chào mừng tất cả quý vị đến với chương trình" Tâm sự cuối tuần ". Tôi là mc Thu Trang. Tuần này, chương trình của chúng ta có sự tham gia của người chồng quốc dân Lê Khánh." Mc vừa nói vừa đưa tay sang bên cạnh.
Hôm nay, anh mặc thân âu phục màu xanh đậm tối màu. Anh mỉm cười, vẫy tay: "Xin chào, tôi là Lê Khánh."
"Vâng, tôi được biết câu chuyện cổ tích của vợ chồng anh chị rất được mọi người yêu thích. Vậy anh có thể chia sẻ về lần đầu tiên gặp cô ấy không?"
"Ừm lần đầu tiên.."
"Đó là con gái của bà?" Một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân. Tay anh cầm một chiếc ô đen. Khuôn mặt anh đẹp như tượng tạc, từng đường nét như được khắc ra vậy.
Anh đang đứng bên bờ sông. Bên cạnh là một người phụ nữ mặc đồ trắng, xõa tóc. Nơi này có vẻ kì lạ, bầu trời ở đây là một màu tím. Gần đó, thình thoảng lại có một tốp người lướt chậm rãi đến bờ sông. Một chiếc thuyền không mui, được một người đội chiếc nón cũ nát trèo đến. Hắn mặc áo choàng đen, khuôn mặt giấu dưới chiếc nón nhìn không rõ diện mạo.
Trên bờ, hai người đang nhìn vào mặt nước, nơi có hình ảnh một cô gái khoảng 24 25 tuổi. Cô đang cãi nhau với một người đàn ông, một người phụ nữ đang khuyên can hai người.
"Con gái bà mệnh không tốt lắm." Anh nhận xét.
"Tôi biết. Vì thế tôi muốn giao dịch để con bé được sống hạnh phúc hơn." Người phụ nữ trung niên nói.
"Cô ta không sống lâu đâu. Sao bà không trao đổi tuổi thọ."
"Sống lâu mà không hạnh phúc thì có ý nghĩa gì?" Người phụ nữ cười nhạt.
"Tôi đã trải qua hai mươi năm rồi. Tôi thà để con gái tôi có mười năm hạnh phúc còn hơn sống mấy chục năm mà cô đơn, buồn khổ." Bà cay đắng nói.
"Được thôi. Nhưng tìm người đàn ông cho cô ta có vẻ hơi khó."
"Khó quá thì cậu làm luôn đi." Bà nói.
"Cái gì?"
"Ở công ty. Lúc đó, tôi đi xin việc. Còn cô ấy đến gặp bố mình." Anh nói.
Qua màn hình, Hà vừa ngồi ăn sáng vừa xem tivi. Nghe anh nhắc đến, cô liền nhớ về lần gặp mặt đầu tiên của họ.