Đam Mỹ [Edit] Trở Lại Quá Khứ Mở Nông Gia Nhạc - Thập Nhị Bất Thị Sam Sam

Discussion in 'Truyện Drop' started by BooBii9197, Feb 6, 2021.

  1. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Nhạn đã nấu xong sủi cảo, mọi người ngồi quanh bàn giữ nhiệt ăn sủi cảo.

    Loại bàn giữ nhiệt này có hình chữ nhật được làm bằng các lá sắt, phía sau có một ống khói nhỏ thông ra ngoài trời, chỉ cần bỏ củi vào bên trong bàn giữ nhiệt thì khói ở bên trong có thể trực tiếp thoát ra ngoài.

    Mỗi lần mùa đông đến gia đình nhà Phó Nhất An rất thích sử dụng cái bàn giữ nhiệt này, ngày thường bọn họ ăn cơm liền trực tiếp dọn đồ ăn lên đây, vừa ấm áp lại vừa tiện.

    Càng kì diệu hơn là, bên trong bàn giữ nhiệt còn có một cái ngăn kéo nhỏ bằng sắt, đem khoai lang đặt vào bên trong ngăn kéo ấy thì khoai lang sẽ dựa theo nhiệt độ của cái bàn mà tự động chín, những thợ rèn ở nơi đây thường hay làm thêm cái ngăn kéo nhỏ này để tiện cho mọi người nướng khoai.

    Chỉ cần bàn giữ nhiệt bắt đầu nóng lên, liền có thể bỏ khoai vào nướng.

    Nhà Phó Nhat An chủ yếu trồng khoai lang đỏ nhưng loại khoai này không dễ bảo tồn, cho nên bọn họ đều đem khoai lang đỏ bảo tồn ở dưới tầng hầm.

    Hầm được đào ở phía sau nhà Phó gia, phía trên tựa như một cái giếng nước, nhưng ở phía dưới lại được đào rộng hơn một ít, sau đó có thể đem khoai lang đỏ đặt ở bên trong, có thể bảo tồn trong một khoảng thời gian rất lâu.

    Mặt trên của hầm được đậy bằng một cái ván gỗ và một cái nồi sắt đã được vứt đi, Phó Nhất An đem mấy thứ này để sang một bên, sau đó làm hầm thông gió một lát, tránh cho nồng độ CO2 trong hầm quá cao.

    Chờ đến khi không sai biệt lắm, Phó Nhất An liền lần theo thang dây đi xuống, Giản Lương ở phía trên chiếu đèn cho hắn, chờ hắn đem khoai lang đỏ lên đây.

    Phó Thịnh trồng khoai lang đỏ rất ngon, độ dài lớn nhỏ tương đối đồng đều, Phó Nhất An đem mấy củ khoai lang đỏ này nhét vào trong ngăn kéo của bàn giữ nhiệt, sau đó liền ngồi ở bên cạnh chờ khoai chín.

    Giản Lương còn không có thể nghiệm quá cách nướng khoai này nên cảm thấy đặc biệt lạ lẫm.

    Ngồi trong chốc lát, khoai lang đỏ liền phát ra mùi hương, Phó Nhất An đem ngăn kéo nhỏ rút ra, sau đó chọc chọc khoai lang đỏ, cảm giác được khoai đã mềm, liền đem chúng lấy ra đặt ở trên bàn, sau đó lại ném mấy cái khác vào.

    Khoai được nướng bằng bàn giữ nhiệt này có một lợi thế là khoai chín đều các mặt, cắn một ngụm đều là hương vị ngọt ngào của khoai, làm cho người khác không có cách nào dừng lại được.

    Giản Lương cầm khoai lang đỏ ăn, cậu mới vừa ăn xong một chén sủi cảo, không nghĩ tới còn có thể ăn tiếp một củ khoai lang nướng, bởi vì mỗi ngày đều phải uống thuốc nên thức ăn của cậu rất nhạt nhẽo, đã thật lâu cậu mới có cảm giác thèm ăn như vậy.

    Mùi khoai lang nướng hấp dẫn không ít khách nhân, bọn họ cũng không tự chủ được ngồi quanh bàn giữ nhiệt, Phó Nhất An nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đành phải đem một ít khoai nướng chia cho bọn họ.

    Ăn xong khoai nướng, Tống Khởi dẫn Hạ Mộng đi tới nhà ấm hái dâu tây, Phó Nhất An cũng chuẩn bị đi theo, hắn quay lại hỏi Giản Lương: "Cậu muốn đi cùng không?"

    Giản Lương gật gật đầu, đeo khăn quàng cổ lên rồi cùng Phó Nhất An ra cửa.

    Dù sao nhà ấm cũng rất lớn, hai người bọn họ cũng sẽ không trở thành bóng đèn của hai người kia.

    Những chỗ sáng nay bị eo rừng đâm hỏng cũng đã được sửa xong, những cây dâu tây con bị dẫm hỏng cũng đã được nhổ lên, tuy rằng dịch cải tiến đất của Phó Nhất An có thể làm cho chúng nó khởi tử hồi sinh, nhưng nếu làm như vậy sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người, Phó Nhất An vẫn là cảm thấy mình nên điệu thấp một chút.

    Phó Nhất An cùng Giản Lương đi đến chỗ khác, bởi vì buổi sáng hắn có bỏ dịch cải tiến đất vào trong nguồn nước, làm những cây dâu tây có xu hướng sắp chín cũng đã chín hết cho nên hiện tại hai người bọn họ cũng có thể bắt đầu hái.

    Phó Nhất An cầm một cái rổ, cùng Giản Lương hái dâu tây, đây là lần đầu tiên Giản Lương hái dâu tây, cậu cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa, thậm chí còn lấy một cuốn vở vẽ từ trong balô ra, bắt đầu vẽ cây dâu tây.

    "Cậu cũng sẽ vẽ tranh?"

    "Ân, nhưng em chủ yếu là vẽ tranh sơn dầu."

    "Vậy cậu cùng Hạ Mộng hẳn là có thêm đề tài để nói chuyện, nàng chính là một họa sĩ vẽ truyện tranh."

    Phó Nhất An ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Giản Lương vẽ tranh, chỉ với vài nét bút ít ỏi, liền phác họa ra một cây dâu tây hoàn chỉnh.

    "Cậu vẽ thật đẹp!" Phó Nhất An không chút nào bủn xỉn mà khen ngợi Giản Lương.

    "Từ nhỏ em đã học vẽ tranh, cho nên mới luyện thành như bây giờ, nhưng mà vẽ lâu như vậy, vẫn có cảm giác thiếu thứ gì đó."

    Giản Lương đã vẽ tranh rất nhiều năm, nhưng vẫn cảm giác các bức vẽ của mình thiếu linh hồn.

    Nhưng từ khi tới thôn Đào Hương, các bức tranh của cậu phảng phất như có chút linh tính.

    "Cậu vẽ rất tốt, chỉ mới phác họa đã thấy rất đẹp nếu tô màu lên thì khẳng định sẽ càng đẹp hơn nữa."

    Giản Lương có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

    Hai người mang theo rổ dâu tây ra ngoài, Tống Khởi cùng Hạ Mộng còn ở trong đó, phỏng chừng là đang nói chuyện yêu đương.

    Dâu tây còn có thể thu hoạch thêm một vụ, Phó Nhất An tính toán thương lượng với Tống Khởi một chút, hắn không tính để dâu tây lên Taobao bán mà tính cung cấp cho bên sơn trang suối nước nóng kia.

    Tống Khởi cùng Hạ Mộng hái dâu tây xong liền đi lên trấn trên đem dâu tây chuyển phát nhanh cho bà nội của Hạ Mộng, sau khi trở về Phó Nhất An nói với hắn chuyện này, hắn cũng đồng ý.

    "Chuyển phát nhanh không bao lâu cũng sẽ dừng hoạt động để nghỉ tết, không đem lên Taobao bán cũng có lý."

    Thời gian trôi qua quá nhanh, đợi Phó Nhất An bừng tỉnh mới phát hiện, hắn đã trọng sinh được nửa năm, nửa năm này, hắn mở Nông Gia Nhạc, xây khu dân túc, cùng Tống Khởi hợp tác dựng nhà ấm trồng dâu tây, cùng những sự việc ở kiếp trước không có liên quan gì tới nhau, cho nên hắn càng thêm cố gắng phát triển nơi này hơn nữa.

    Tới gần thời điểm ăn tết, đã không có người nào tới đây để du lịch nữa, khu dân túc bên này chỉ còn lại Giản Lương, Hạ Mộng và Lý Nhạc người lúc trước đòi ăn dê nướng nguyên con, bọn họ đều không tính trở về quê đón tết, vì thế Trương Nhạn liền mời bọn họ tới đây cùng nhau ăn tết.

    Bởi vì không có khách, cho nên Phó Nhất An liền tính tiền lương cho những người làm ở bên Nông Gia Nhạc và khu dân túc rồi cho bọn họ nghỉ qua tết, người nhà Phó gia cùng ba người bọn họ bận rộn chuẩn bị đón tết.

    Tống Khởi cũng muốn ở lại, nhưng cha mẹ của hắn bắt hắn phải về, hắn cùng Phó Nhất An nói: "Chờ sang năm công việc của tớ ổn định hơn, liền ở bên này xây một cái biệt thự nhỏ, sau đó rước cha mẹ tớ tới đây ở."

    Nói xong còn nhìn về phía Hạ Mộng, không cần nói cũng biết Tống Khởi đang ám chỉ điều gì.

    Mà mẹ của Giản Lương - Đường Mai bởi vì con của mình không chịu về nhà, cho nên tính toán tự mình lại đây xem một chút, đến lúc đó hẳn là sẽ vô cùng náo nhiệt.

    * Khoai lang nướng

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  2. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm nay, Phó Nhất An phải dậy sớm, bởi vì hôm nay muốn quét trần, cái phong tục này ngụ ý là giúp gia chủ loại bỏ bệnh dịch, mang lại bình an may mắn.

    Bởi vì không chỉ phòng ở của hắn, mà còn phải quét dọn bên Nông Gia Nhạc và khu dân túc, làm cả nhà Phó gia đều phải ra trận.

    Mà Tống Khởi ngày hôm qua đã về nhà, Phó Nhất An và Hạ Mộng cùng nhau đưa hắn lên trấn đón xe, Tống Khởi vừa làm nhà ấm trồng dâu tây được mấy tháng, tiền vốn vừa mới lấy lại được, đến nỗi lợi nhuận, còn phải chờ sang năm mới biết.

    Lợi nhuận của Nông Gia Nhạc và khu dân túc bên này cũng không tệ lắm, nhưng phía trước cũng đầu tư vào không ít tiền, Phó Nhất An còn không có lấy lại được vốn, nhưng mọi chuyện vẫn đang trên đà phát triển tốt, hắn tin tưởng, sang năm thì chuyện làm ăn sẽ càng tốt hơn.

    Phó Nhất An lấy giấy báo xếp thành một cái mũ đội lên đầu, tay cầm cây chổi quét mạng nhện trên nóc nhà, Giản Lương ở bên cạnh trợ thủ cho hắn.

    "Cậu không cần ở lại đây, rất là bẩn, đi ra ngoài đứng đi."

    Giản Lương lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ khẩu trang: "Không quan trọng, có em giúp đỡ thì anh sẽ mau hơn một chút."

    Phó Nhất An đành phải để cậu đứng ở trong phòng giúp đỡ mấy chuyện lặt vặt.

    Qua mấy ngày ở chung Phó Nhất An càng hiểu thêm về Giản Lương, người này thoạt nhìn mềm mại dễ nói chuyện, nhưng thật sự rất cứng đầu.

    Sau khi quét dọn mấy cái phòng, tóc tai của Phó Nhất An cũng ô uế, hắn chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh gội đầu, lại phát hiện máy nước nóng chưa mở, mà đứng đợi cho nước nóng thì khá lâu.

    Khu dân túc bởi vì có ít người ở, cho nên máy nước nóng ở các phòng trống đều bị cắt đi, trừ phòng của Giản Lương, Hạ Mộng và Lý Nhạc. Phó Nhất An ngượng ngùng đi tới phòng của hai người kia, nhưng hắn lại không có cảm giác đó với Giản Lương.

    Giản Lương vừa nghe hắn muốn đi tới phòng của mình để gội đầu, cậu liền lập tức dẫn hắn đi vào phòng.

    Thời điểm Phó Nhất An ở bên trong gội đầu, nghe được Giản Lương đang ở bên ngoài nói chuyện điện thoại với ai đó.

    "Mẹ sắp tới rồi sao? Dạ, mẹ đợi một chút con đi lên đó đón mẹ."

    Phó Nhất An gội đầu xong liền đi ra ngoài, hắn nghe Giản Lương nói: "Phó Nhất An, anh có thể đưa em đi lên trấn đón mẹ của em không?"

    Phó Nhất An chuẩn bị đi sấy tóc, hắn cúi đầu nói: "Được a, chờ tôi sấy tóc xong đã."

    Giản Lương "Ân" một tiếng, sau đó ngồi ở trên ghế sofa chờ hắn, Phó Nhất An đẩy nhanh tốc độ, hắn vội vàng sấy khô tóc, sau đó mặc áo khoác vào rồi nói: "Đi thôi."

    Xe mà Phó Nhất An lái chính là xe bán tải nhỏ của Phó Thịnh, phía trước ông ấy mua để chở đào lên trấn bán, sau đó lại chở những rổ dâu tây đã được đóng gói tốt lên trấn để chuyển phát nhanh, cho nên xe có chút cũ.

    "Mẹ cậu đến lúc đó nhìn đến xe này sẽ không cảm thấy cậu giống như đang chịu khổ ở bên ngoài đi." Phó Nhất An nói giỡn với Giản Lương.

    Thông qua mấy ngày ở chung, Phó Nhất An đại khái biết được Giản Lương là một tiểu thiếu gia nhà giàu, không biết vì cái gì sẽ chạy đến cái nông thôn nhỏ này của bọn họ, ngay cả năm mới cũng không về nhà đón tết.

    "Sẽ không, trước kia mẹ của em cũng xuất thân từ nông thôn."

    Nghe vậy Phó Nhất An rất kinh ngạc, như vậy có thể các định cha mẹ của Giản Lương cũng không dễ dàng gì, dựa vào chính mình dốc sức làm nên một sự nghiệp lớn.

    Ở nhà ga đợi một lát, liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch từ trên xe buýt bước xuống, Giản Lương từ trên xe đi xuống, người nọ vừa thấy Giản Lương, liền vội vàng chạy tới, người này hẳn là mẹ của Giản Lương - Đường Mai.

    Giản Lương dẫn Đường Mai đi về phía xe bán tải, Phó Nhất An cũng mở cửa xe đi xuống.

    "Mẹ, đây là tiểu lão bản nơi con đang ở."

    Đường Mai vừa thấy ngoại hình tuấn lãng của Phó Nhất An, liền có ấn tượng tốt với hắn vài phần.

    Nàng nói: "Cảm ơn cậu đã chiếu cố Giản Lương."

    Phó Nhất An vội vàng xua tay, nói: "Không có việc gì ạ, cậu ấy ở trong khu dân túc của con, con tự nhiên phải phục vụ tốt cho cậu ấy."

    Sau đó hắn cầm lấy hành lý của Đường Mai, đặt ở phía sau xe.

    "Xe bình thường, ngài đừng ghét bỏ."

    Đường Mai cười cười, không chút nào ghét bỏ mà leo lên ngồi.

    Trên đường nàng vừa cùng trò chuyện với Giản Lương, vừa nhìn cảnh sắc ở bên ngoài.

    "Đã thật lâu rồi ta không có thấy qua những ngọn núi lớn và cây cối um tùm như vậy, còn có những căn phòng ở thấp bé, từ khi ta rời khỏi nhà đến thành phố lớn dốc sức làm việc, đã lâu không trở về lại quê hương."

    Phó Nhất An nói: "Vậy dì có thể ở chỗ này của chúng ta trải ngiệm một chút."

    Đường Mai gật đầu nói: "Hiện tại nông thôn cũng bắt đầu phát triển, so với thời của chúng ta đã tốt hơn nhiều."

    Đường Mai nói lời thật lòng, thôn Đào Hương của bọn họ có rất ít nhà cũ, một là đẩy đi xây lại, hai là trực tiếp dọn tới trấn trên ở.

    "Phát triển có chỗ tốt của phát triển, mọi người có thể kiếm thêm tiền, sinh hoạt mới càng có mùi vị."

    Đường Mai gật gật đầu nói "Đúng là như vậy."

    Phó Nhất An có vài phần hảo cảm với nàng, bình dị gần gũi, không có bởi vì hắn đang ở nông thôn mà xem thường hắn, ngược lại nghe được hắn nắm lấy cơ hội làm Nông Gia Nhạc liền khen ngợi hắn vài lần.

    "Người trẻ tuổi là phải có chí lớn, Giản Lương nhà chúng ta bởi vì thân thể không tốt, ta không cho nó ra cửa nên nó không thể so với cậu."

    "Bất quá ta có cảm giác từ khi nó đến thôn Đào Hương ở mấy ngày, thân thể giống như tốt hơn một chút, nhìn hồng hào hơn lúc trước không ít."

    Phó Nhất An nghĩ thầm đó là tự nhiên, rốt cuộc khu dân túc của hắn có những bảo bối độc nhất vô nhị, đối với việc cải thiện sức khỏe của con người rất có hiệu quả.

    Khi tới nhà, Phó Nhất An dẫn bọn họ đi đến khu dân túc, Đường Mai càng không nhị được mà tán thưởng hắn.

    "Phòng ở này không tồi, rất thoải mái."

    Phó Nhất An khiêm tốn nói: "Đều là bằng hữu giúp con thiết kế, con chỉ cần trang trí một chút là được."

    "Vậy cũng đã rất tốt rồi, nơi này được trang trí rất đẹp."

    Đường Mai thưởng thức trong chốc lát, Phó Nhất An liền đưa nàng tới phòng bên cạnh của Giản Lương.

    "Dì ở nơi này đi, phòng này rất rộng."

    Đường Mai gật gật đầu, Phó Nhất An đi ra ngoài, đem không gian để lại cho hai mẹ con bọn họ nói chuyện.

    "Mẹ, chỗ này rất tốt đúng không, con cảm thấy ở chỗ này thân thể rất là thoải mái."

    Đường Mai thở dài: "Ai, con nếu như thích liền ở đi, hoàn cảnh nơi này không tệ, mẹ biết trước kia không cho con ra ngoài là đã ủy khuất cho con."

    Giản Lương không nói chuyện, Đường Mai sờ sờ đầu của cậu, nói: "Con về phòng trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát."
     
  3. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 21:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn mấy ngày nữa là sang năm mới, những video của Phó Nhất An chủ yếu quay chụp về chủ đề ngày tết, mấy video này là hình ảnh Trương Nhạn chuẩn bị đồ ăn tết, có mấy món cần chuẩn bị ở hiện tại mới kịp.

    Đầu tiên là bánh tổ (bánh Niên Cao), đầu tiên để làm bánh tổ thì cần bột nếp sống và đường. Theo truyền thống, bánh tổ được nấu bằng đường bát. Người ta băm vụn khối đường ra rồi nấu theo tỉ lệ cứ 1 bát đường thêm 2 bát nước, nấu với chút gừng cho bánh có mùi thơm đỡ ngán. Nhưng ngày nay người ta có thể dùng đường tán, đường cát hoặc cả đường phèn để làm bánh. Đường màu nào thì cho ra bánh màu ấy, tùy theo ý muốn của người nấu. Cứ 1, 5kg đường sẽ nấu cùng 1 lít nước và 50gr gừng để có được hỗn hợp nước đường gừng. Sau khi nấu, lược hỗn hợp nước đường gừng qua 1 cái rây để hỗn hợp được sạch bã gừng và không bị lẫn tạp chất.

    Sau đó khuấy bột bánh theo tỉ lệ 2 bột 1 nước đường gừng. Từ từ cho bột vào nước đường và khuấy đều tay để bột hòa đều vào nước và đặc lại. Tiếp theo là đổ bột vào khuôn (tùy theo sự yêu thích của mọi người mà khuôn có các hình dạng khác nhau). Cuối cùng bánh được làm chín bằng phương pháp hấp cách thủy trong thời gian tối thiểu khoảng từ 30 đến 40 phút. Sau đó để bánh ở nơi thoáng gió hoặc phơi nắng vài giờ cho bánh khô lại, bánh tổ có thể để được trong nửa tháng.

    Bánh tổ có thể ăn sống sau khi để 2 -3 ngày, khi đó bánh còn mềm dẻo đều cả trong lẫn ngoài. Nếu để lâu hơn thì có thể đem bánh tổ chiên lên và đây là cách ăn bánh tổ mà nhiều người thích nhất. Mà Phó Nhất An cũng thích cách ăn này, bánh tổ được cắt thành từng khúc nhỏ rồi để vào chảo chiên, sau khi xong cầm một miếng thổi thổi rồi cắn một ngụm, mùi thơm bột nếp tràn ngập trong miệng, làm người muốn ngừng cũng không được.

    Tiếp theo là bánh nếp Zongzi, nguyên liệu làm bánh bao gồm lá dong, bột nếp, đậu phộng, thịt heo, trứng vịt muối, lạp xưởng, đường, muối, rượu, dầu thực vật..

    Để làm bánh cần phải qua nhiều bước sơ chế, đầu tiên là đem lá dong ngâm qua đêm sau đó lại rửa sạch rồi để trong một thau nước để lá không bị khô khi gói bánh. Thứ hai là ngâm gạo nếp và đậu phộng qua đêm rồi để ráo nước. Thứ ba là ướp thịt heo với nước tương, đường, rượu qua đêm sau đó đổ dầu thực vật vào một cái chảo rồi để lửa vừa phải, cho thịt heo vào đảo đều, thêm chút nước rồi đậy nắp chảo lại, cho đến khi thịt chín, săn lại. Cuối cùng là cắt lạp xưởng và trứng muối thành các phần bằng nhau.

    Sau khi hoàn thành các bước sơ chế thì Trương Nhạn bắt đầu gói bánh, xếp một vài lá dong lại với nhau và gấp phía dưới lên để tạo thành một hình nón, cho một ít gạo dưới đáy, rồi thêm lòng đỏ trứng muối, đậu phộng, thịt heo, lạp xưởng. Sau đó tiếp tục phủ lớp gạo phía trên. Tiếp theo là gấp lá lại rồi dùng dây lạc buộc chặt. Cuối cùng là cho bánh vào nồi ngập nước, nấu khoảng 7 – 8 giờ. Bởi vì món này làm rất lâu, cho nên mỗi nhà đều sẽ chuẩn bị làm bánh trước mấy ngày tết, đến lúc đó trực tiếp bỏ vào nồi chưng lại một chút nữa là được.

    Huống hồ chụp nhiều video như vậy, kỹ thuật của Phó Nhất An cũng có sự tiến bộ rõ ràng, rất nhiều người đều kêu đói khi xem video của hắn.

    "Không được, ta phải đi nấu mì thịt bò ăn."

    "Thật đau lòng a, chủ bá có đồ ăn ngon mà ta chỉ có que cay."

    "Que cay ăn rất ngon a."

    "Vậy ngươi lấy đồ ăn của ngươi tới đổi."

    "Thôi, ta vẫn nên ăn đồ ăn của mình."

    * * *

    Phó Nhất An dạo một vòng xem bình luận của mọi người, hắn cảm thấy rất thú vị, trước kia hắn xem việc quay chụp video là một thủ đoạn nhỏ để tuyên truyền, nhưng hiện tại hắn đã tìm được một chút niềm vui từ công việc này.

    Thời điểm ăn cơm trưa Phó Nhất An đi tới cách vách kêu mấy người kia, bởi vì Nông Gia Nhạc bên kia không có ai đến cho nên đầu bếp cũng đã được nghỉ, vì tránh phiền phức bọn họ liền trực tiếp ăn cơm cùng với Phó gia.

    Trương Nhạn làm một bàn đồ ăn lớn, nàng xoa xoa eo, nói: "Không được, tuổi lớn mới làm một chút đã mệt."

    Phó Nhất An có chút xúc động, hắn nghĩ đến mẹ của Giản Lương, tuổi của hai người cũng không sai biệt lắm, nhưng mẹ của hắn mỗi ngày đều vây quanh phòng bếp, mà người ta thì ăn mặc quần áo gọn gàng.

    "Mẹ, sang năm mẹ đừng nấu ăn nữa, con mướn một đầu bếp tới."

    Trương Nhạn liếc nhìn hắn một cái, nói: "Không có việc gì, mẹ chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, con còn chưa lấy lại đươc vốn, chờ về sau rồi lại nói."

    "Không thì như vậy đi, con bảo dì nhỏ trở về đây giúp mẹ, thế nào?"

    Dì nhỏ của Phó Nhất An ở bên ngoài mở một tiệm bán đồ ăn sáng, nghe nói năm nay sinh ý không tốt lắm, có lúc tưởng về quê, nếu dì nhỏ có thể lại đây mở tiệm ăn sáng, như vậy Trương Nhạn là có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

    Chỉ là kiếm thiếu một ít tiền mà thôi, việc này không quan trọng bằng sức khỏe của cha mẹ.

    Trương Nhạn nghĩ nghĩ liền nói: "Cũng đúng a, bọn họ ở bên ngoài cũng không dễ dàng, trở về đây cũng tốt."

    Giống như hiện tại, bọn họ vẫn phải vội đến 28 âm lịch mới có thể trở về, còn may là bọn họ có xe, bằng không ngay cả vé xe đều mua không được.

    "Vậy tới lúc đi thăm hai người con sẽ nói chuyện này."

    "Con cứ làm đi."

    Bảy người ngồi quanh một cái bàn tràn đầy đồ ăn, ở giữa còn có canh củ sen hầm xương sườn, bữa ăn vô cùng náo nhiệt.

    Mấy người lớn ngồi cạnh nhau nói chuyện, Đường Mai kính rượu Phó Thịnh và Trương Nhạn, "Con trai của em không hiểu chuyện, ăn tết mà còn làm phiền hai người."

    "Không phiền toái không phiền toái, hai anh chị rất thích Giản Lương. Nơi này của chúng ta quê mùa, so không được với thành thị xa hoa, em đừng có ghét bỏ."

    "Em cũng từ trong nông thôn ra tới, như thế nào sẽ ghét bỏ đâu?"

    * * *

    Mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong nháy mắt Trương Nhạn cùng Đường Mai liền trở thành chị em tốt, còn trao đổi bí quyết nấu ăn.

    Tình hữu nghị của nữ nhân chính là kỳ diệu như vậy.

    * Canh củ sen hầm xương sườn

    [​IMG]

    * Bánh Tổ (Bánh Niên Cao)

    [​IMG]

    [​IMG]

    * Bánh Tổ (Hình cá chép)

    [​IMG]

    * Bánh nếp Zongzi

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  4. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 22:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Củi trong nhà cũng sắp hết, Phó Nhất An muốn đi ra ngoài nhà kho lấy, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, hắn đội nón lên đi về hướng nhà kho.

    Phó Thịnh ở bên ngoài biệt thự xây lên một cái nhà kho nhỏ, ngày thường ở trên núi nhặt được một ít củi cũng cất ở trong đó để dành nhóm lửa nấu cơm hoặc sưởi ấm khi mùa đông đến.

    Kỳ thật nhà bọn họ hiện tại rất ít dùng củi để nấu cơm, bất quá hiện tại hắn đang mở Nông Gia Nhạc, dùng củi để nấu cơm cũng được xem là một nét đặc sắc, cho nên lượng củi cần dùng cũng khá là lớn.

    Đi đến cửa nhà kho, Phó Nhất An nghe được vài tiếng mèo kêu mỏng manh, hắn còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, ai biết vừa mở cửa ra, liền thấy ba con nhỏ ở trong nhà kho, bởi vì trời lạnh, ba con mèo liền nằm rúc vào nhau và phát ra những tiếng kêu mỏng manh.

    Mèo con đại khái là bởi vì không được ăn no, thoạt nhìn thì rất gầy yếu, Phó Nhất An rất thích mèo, thấy thế liền nhịn không được mà đi qua đó.

    Ba con mèo nhỏ đại khái là đói lả, nghe được tiếng bước chân ba con mèo liền bò về hướng đó, Phó Nhất An nhìn xung quanh, không có nhìn thấy mèo mẹ, loại thời tiết này nếu tiếp tục để ba con mèo con ở chỗ này, thì chắc chắn chúng sẽ không sống nổi qua mùa đông này.

    Vì thế Phó Nhất An bế ba con mèo lên, chuẩn bị đem chúng nó về nhà, nếu lúc sau có mèo mẹ tới tìm, hắn cũng có thể nuôi luôn cả mèo mẹ.

    Trương Nhạn nhìn thấy Phó Nhất An ôm mấy con mèo lông xù xù tiến vào, kinh ngạc nói: "Con nhặt được mèo con ở chỗ nào?"

    "Con nhặt ở trong nhà kho, nhìn chúng rất đáng thương, con muốn nuôi chúng nó."

    Trương Nhạn sờ mấy con mèo một chút, cảm thấy mèo con gầy đến chỉ còn xương cốt, nàng nói: "Cũng được, vừa vặn có thể đặt ở trong nhà bắt chuột, ngày hôm qua mẹ đi tới kho lúa, cảm giác có tiếng kêu của mấy con chuột."

    "Dạ, để con đi kiếm chút gì đó cho chúng nó ăn."

    Hắn nhớ rõ mèo con không thể uống sữa bò, bất quá dùng thịt hay cá để nấu một ít cháo hẳn là có thể.

    Hắn đem mèo ôm đến phòng khách, Giản Lương vừa thấy mèo con đôi mắt liền phát sáng.

    "Mèo con ở nơi nào a?"

    Phó Nhất An đem ba con mèo nhỏ để vào trong một cái hộp rồi nói: "Tôi nhặt được ở nhà kho."

    Giản Lương nhịn không được sờ soạng một phen, mèo con vừa cọ tay của cậu vừa kêu meo meo.

    "Cậu nhìn chúng nó một chút nha, tôi đi nấu chút cháo cho chúng nó ăn."

    Đường Mai và Hạ Mộng đều quay về phòng của mình, chỉ có Giản Lương lưu lại phòng khách sưởi ấm, cậu vốn dĩ sợ lạnh, hơn nữa cũng không có gì để làm, đơn giản liền ngồi ở bên này chơi.

    Phó Nhất An sợ chúng nó đi lung tung, liền dặn dò Giản Lương chăm sóc cho tốt.

    Trong phòng bếp Trương Nhạn lấy ra hai khúc cá từ trong tủ lạnh, Phó Nhất An cầm hai khúc, để lên trên bếp nấu.

    Chờ đến cháo cá chín tới Phó Nhất An vừa ngồi thổi cho cháo bớt nóng vừa ngồi lựa xương ra, sau đó mang lên để trước mặt ba con mèo nhỏ.

    Mèo con giống như là đã lâu rồi không được ăn, cả ba con nhào lên ăn đến sạch sẽ.

    Giản Lương bị sự dễ thương của mèo nhỏ chinh phục, cậu hỏi Phó Nhất An: "Anh muốn nhận nuôi chúng nó sao?"

    Phó Nhất An nói: "Nếu mẹ của chúng nó không cần chúng nó thì tôi sẽ nhận nuôi, nếu có thể tìm được mẹ của nó nữa thì tôi sẽ nhận nuôi hết."

    Giản Lương ngồi xổm trên mặt đất vuốt ve ba con mèo nhỏ, cậu nói: "Không bằng anh đặt tên cho ba đứa nó trước đi."

    Phó Nhất An sờ sờ cằm, nói: "Vậy thì kêu bánh bao, bánh gạo và bánh trôi đi."

    Giản Lương vuốt ve bộ lông xù của chúng, nói: "Tên không tồi, thực đáng yêu."

    Giờ phút này hai người bọn họ đều bị mấy con mèo nhỏ chinh phục, không nghĩ tới một thời gian sau, ba con mèo này sẽ trở thành ba tiểu bá vương của Nông Gia Nhạc.

    Phó Nhất An nhịn không được mà khoe ảnh chụp ba con mèo nhỏ của mình ở trên diễn đàn Bao Lì Xì.

    【 Phó Nhất An 】: Ảnh chụp. Jpg

    【 Phó Nhất An 】: "Xem bảo bảo nhà ta."

    【 Yêu Hậu 】: "A, nhân loại nhận nuôi mèo."

    【 Mỹ nhân ngư 】: "Mèo sẽ ăn ta sao?"

    【 Dương Quý Phi 】: "Oa! Hảo đáng yêu, ta cũng muốn bảo bệ hạ đưa cho ta một con."

    【 Li Miêu 】: "Này không phải là đồng loại của ta sao? Như thế nào lại gầy yếu như vậy?"

    Phó Nhất An nhìn đến trong đàn lại nhiều thêm một người, vẫn là Li Miêu đã thành tinh, vì ba nhãi con đáng thương nhà mình, hắn vội vàng phát mấy tin nhắn.

    【 Phó Nhất An 】: @【 Li Miêu 】 xin hỏi ngươi có đồ vật gì có thể tăng cường thể lực của chúng nó không, mấy con mèo nhà ta có khả năng bị vứt bỏ, thực gầy yếu, ta sợ chúng nó không sống nổi.

    【 Li Miêu 】 :(Gửi bao lì xì cho Phó Nhất An), đây là đồ ăn chuyên dụng dành cho chúng ta, ngươi đem nó đút cho mấy nhóc đó, có thể tăng cường thân thể, thậm chí mở ra linh thức.

    【 Phó Nhất An 】: "Thật sự cảm ơn ngươi!"

    Hắn đem đồ vật trong bao lì xì lấy ra, là một bao đồ ăn giống như bánh Mylikes, Phó Nhất An ngửi một chút, không có hương vị gì, hắn cầm một viên, đem nó để vào trong nước, sau đó đưa cho ba con mèo nhỏ uống.

    Cơ hồ là dựa vào mắt thường cũng có thể thấy được tác dụng của bao đồ ăn đó, ba con mèo nhỏ rõ ràng có thêm chút sức sống.

    Phó Nhất An trải mấy bộ quần áo cũ vào trong hộp, đây là ngôi nhà mới của ba nhóc.

    * Bánh Mylikes

    [​IMG]

    * Mèo con (Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  5. BooBii9197

    Messages:
    0
  6. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhất An đem xe chạy đến trấn trên, ngừng ở trước cửa siêu thị.

    "Thẩm đi mua đồ đi, mua xong thì gọi điện thoại cho con, con lại đây chở thẩm về."

    "Cảm ơn con nhiều."

    Phó Nhất An đem xe lái đến trước cổng chợ bán đồ ăn, hắn không có đi vào, trực tiếp đem mấy rổ dâu tây để trên mặt đất, bắt đầu buôn bán.

    Người tới hỏi rất nhiều, nhưng người chịu bỏ tiền ra mua thì rất ít, rốt cuộc dâu tây vẫn là trái cây có giá cả khá cao, người ở trấn trên tuy rằng có tiền, nhưng trừ phi là người nào đó đặc biệt thích ăn dâu tây mới bỏ tiền ra mua, còn không đều nỡ ra tiền.

    Gió mùa đông thổi tới có chút khó chịu, mặt mày của Phó Nhất An bị thổi đến đỏ bừng, hắn đem khăn quàng cổ kéo tới, đem nửa khuôn mặt núp ở trong khăn quàng cổ.

    Mấy rổ dâu tây chỉ còn dư lại một rổ, hắn nghĩ nếu bán không xong, thì mang về cho người trong nhà mình ăn.

    Từ xa có một nam nhân đi tới, chỉ vào rổ dâu tây hỏi: "Dâu tây của cậu bao nhiêu tiền một cân?"

    Phó Nhất An nói ra một cái giá, nam nhân kia nói: "Còn rất mắc, tôi có thể nếm thử một chút sao?"

    Phó Nhất An nói: "Đương nhiên có thể, dâu tây này không có thuốc, đều là nhà tự trồng."

    Người nọ chọn một trái, Phó Nhất An lấy nước rửa sơ trái dâu tây đó rồi đưa cho người đó, hắn cắn một ngụm liền khen: "Thực không tồi, chua chua ngọt ngọt, tôi lấy hết dâu tây trong cái rổ này."

    "Đại ca anh mua nhiều như vậy làm gì?"

    Người nọ cười "Ha ha" hai tiếng, nói: "Vợ của tôi mang thai, nàng rất thích ăn dâu tây, nhưng trấn Thanh Sơn quá nhỏ, tôi còn đang lo không có chỗ nào bán, ai biết liền đụng tới cậu."

    "Chúc mừng chúc mừng a, dâu tây này anh có thể yên tâm ăn, tuyệt đối không có tàn lưu hóa chất."

    Phó Nhất An thu tiền xong, liền gọi điện thoại cho Lương Anh.

    "Thẩm con bán dâu tây xong rồi, thẩm mua đủ đồ chưa?"

    Lương Anh nói: "Đủ rồi con ở đâu? Thẩm đi tìm con."

    "Không cần, con lái xe đến siêu thị, thuận tiện mua ít đồ vật trở về."

    Trong nhà chưa có mua đồ ăn tết, bất quá nhà hắn cũng không có nhiều đồ vật cần mua, thịt heo trong nhà có, mấy ngày trước hắn cũng mua một con dê từ chỗ của bác mình, hôm nay chủ yếu là đi mua chút thịt bò, trái cây còn có một ít gia vị.

    Phó Nhất An ở một trong một tiệm bán thịt bò mua mấy cân, sau đó lái xe đến siêu thị.

    Lương Anh ở cửa siêu thị chờ hắn, Phó Nhất An giúp nàng đem đồ để lên xe rồi nói: "Thẩm chờ con một chút, con đi vào siêu thị mua chút đồ."

    Vào siêu thị, Phó Nhất An mới có cảm giác thân thể ấm hơn một chút, bởi vì sắp tới tết, siêu thị cũng rộn ràng nhốn nháo hơn nhiều, Phó Nhất An dựa vào vóc dáng cao, cánh tay dài, ở trong mấy bác trai bác gái nhanh chóng lấy được đồ mình muốn, sau đó đi đến chỗ tính tiền.

    Bởi vì gần tết nên trên kệ nhỏ gần máy tính tiền có để một ít đồ vật và kèm theo quà tặng, trời xui đất khiến làm Phó Nhất An nhìn thấy trên thùng sữa chua có tặng theo một cái túi nhung hình con thỏ, không biết như thế nào khiến hắn nghĩ tới Giản Lương, sau đó ma xui quỷ khiến làm hắn lấy thùng sữa chua kia, rồi tính tiền.

    Ở trước cửa siêu thị thấy được một cái quầy bán hạt dẻ rang đường, hắn mua mấy cân, Lương Anh nhìn hắn cầm theo một ít đồ vật, hỏi: "Đã mua đủ đồ rồi sao?"

    "Đã đủ ạ, mấy thứ khác trong nhà đều có, lần này con chỉ mua một ít cho đầy đủ thôi."

    Phó Nhất An đem hạt dẻ rang đường trong tay đưa cho nàng nói: "Mới vừa rang xong, thẩm lấy một ít ăn đi."

    Lương Anh lấy mấy cái hạt dẻ để ở trong tay, nói: "Muốn nói tới hạt dẻ thì vẫn là hạt dẻ ở thôn Thượng Hoài trồng ngon nhất, ăn sống cũng ngon nữa."

    Phó Nhất An nghe xong đôi mắt chợt sáng lên, Nông Gia Nhạc nhà hắn có món chiêu bài là Địa Oa Kê, bất quá sang năm hắn tưởng tăng thêm vài món nữa, trong đó có một món là gà xào hạt dẻ, chỉ là không có tìm được nơi nào bán hạt dẻ ngon, không nghĩ tới buồn ngủ lại có người đưa gối.

    Hắn kích động nói: "Cảm ơn thẩm a." Lương Anh vừa giới thiệu cho hắn một đầu bếp có tay nghề cao, giờ lại nói cho hắn nơi nào bán hạt dẻ ngon.

    Lương Anh vẻ mặt có chút khó hiểu, nàng cũng chưa làm cái gì a, sao Phó Nhất An lại cảm ơn nhỉ?

    Phó Nhất An lái xe về thôn Đào Hoa, sau đó lại chở Lương Anh về tới nhà.

    Trương Nhạn đang ở trong bếp làm kẹo mạch nha, nơi này của bọn họ thì kêu là kẹo đũa, bởi vì kẹo mạch nha sau khi được làm lạnh, sẽ trở nên hơi cứng và dẻo, cho nên người bán rong phải dùng cây đũa nhỏ kéo kẹo mạch nha ra để bán, cho nên mọi người mới đặt cái tên như vậy.

    Tuần trước Trương Nhạn đã đem tiểu mạch ngâm sẵn, chờ đến chúng nó nảy mầm, liền cắt mầm đó để sang một bên, sau đó đem gạo nếp và mầm đã được tẩy sạch sẽ để vào trong nồi nấu 2 tiếng, tiếp theo đổ hỗn hợp đã nếu chín vào bao gai và ép lấy nước.

    Khi đã ép xong nước và lọc sạch thì đổ hỗ hợp đó vào nồi và hấp tiếp trong thời gian từ 4 đến 5 tiếng. Nếu thấy hỗn hợp dẻo lại, ngọt thanh và thơm đó chính là mạch nha.

    Phó Nhất An khi còn nhỏ ăn qua cái này, khi đó là người bán rong dùng đòn gánh gánh kẹo đi bán, Phó Nhất An lấy ra mấy đồng tiền, người bán rong liền đưa cho hắn mấy khối lớn, một khối có thể làm Phó Nhất An ăn cả một buổi trưa.

    Vị ngọt của kẹo chính là vị ngọt thuần túy không có thêm chất phụ gia nào cả, đây mới là kẹo mạch nha chân chân chính chính.

    "Sao tự nhiên mẹ lại làm cái này?"

    Kẹo mạch nha này làm rất phí công sức, lúc trước hắn nhìn thấy Trương Nhạn ngâm tiểu mạch nhưng không nghĩ tới nàng lại dùng nó để làm kẹo mạch nha.

    "Mẹ nhớ rõ khi nhỏ con rất thích ăn, trước kia không có thời gian làm, năm nay rảnh rỗi liền làm cho con ăn."

    Trương Nhạn đem kẹo mạch nha đã được làm tốt đổ vào trong cái bồn sứ sạch sẽ, chờ kẹo đông lại.

    "Khi còn nhỏ trong nhà không có tiền, một khối đường có thể làm cho con vui như nhặt được bảo bối, hiện tại cuộc sống ngày càng tốt, con cũng có năng lực kiếm tiền, mẹ thực sự vui vẻ."

    Phó Nhất An đi qua ôm lấy Trương Nhạn, "Mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều."

    * Kẹo mạch nha

    [​IMG]

    [​IMG]

    * Hạt dẻ rang đường

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    EC.Bắc.Hà and Quỳnhhh đây like this.
  7. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 25:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết lạnh, kẹo mạch nha rất nhanh đã đông lại, Phó Nhất An dùng đũa dích một khối, bỏ vào trong miệng, kẹo chậm rãi hòa tan, đây đúng là hương vị mà hắn được ăn khi còn nhỏ.

    Phó Nhất An mang một ít đến Nông Gia Nhạc bên kia, Giản Lương và mấy người khác đều đang ngồi ở đại sảnh sưởi ấm.

    Phó Nhất An đem kẹo mạch nha để lên trên bàn, nói: "Mọi người nếm thử đi, mẹ của tôi làm."

    Đường Mai hồi nhỏ đã ăn qua kẹo mạch nha, nàng dích một khối bỏ vào trong miệng, nói: "Khi còn nhỏ chỉ cần ăn được một chút kẹo đã thấy rất vui, hiện tại ăn sơn hào hải vị lại không có gì cảm giác gì."

    Giản Lương cũng làm theo Đường Mai rồi bỏ kẹo vào trong miệng, bởi vì kẹo hòa tan rất chậm, mà cậu lại lấy hơi nhiều kẹo nên chỉ có thể ngậm hết ở trong miệng, thoạt nhìn hai má có chút phình lên, làm Phó Nhất An nhịn không được chọc chọc một chút.

    "Anh làm gì a?"

    "Cảm thấy có chút dễ thương, nên muốn chọc chọc một chút."

    Giản Lương: .

    Phó Nhất An đột nhiên nghĩ đến phía trước mua sữa chua được tặng kèm túi nhung hình con thỏ, vì thế nói: "Chờ chút nữa cậu đến bên kia tìm tôi một chút, có đồ muốn cho cậu."

    Giản Lương truy vấn: "Cái gì a?"

    Phó Nhất An cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy lại đưa cho cậu một cái túi nhung hình con thỏ có chút kì kì, hắn nhất quyết không chịu nói, làm Giản Lương rất tò mò.

    "Chờ chút nữa thì cậu sẽ biết." Phó Nhất An ném xuống một câu nói sau đó chạy đi.

    Mấy ngày nay không có đăng video mới, Phó Nhất An vừa mở Weibo lên, trong hộp thư toàn bộ đều là tin nhắn thúc giục hắn đăng video mới.

    Phó Nhất An cảm thấy những võng hữu này giống như đang cầm roi da thúc giục hắn đăng video, Phó Nhất An bị những hình ảnh kì quái mà mình tự bổ não ra làm cho hắn sợ tới mức run rẩy, vì thế đành cầm lấy camera đi ra ngoài chụp tư liệu.

    Lần này hắn không tính quay video về nấu ăn, mà là chụp một ít phong cảnh ở nông thôn.

    Đi ngang qua Nông Gia Nhạc, hắn ở bên ngoài kêu Giản Lương, Giản Lương từ bên trong chạy ra, xem hắn cầm theo camera liền hỏi: "Anh tính mang theo camera đi đâu à?"

    "Đi chụp một ít tư liệu cho video."

    "Cũng đúng, đã lâu rồi anh không có đăng video mới, bất quá anh vừa bảo chút nữa em đi qua đó kiếm anh, giờ anh lại đi ra ngoài vậy tí em đi kiếm ai a?"

    "Cho nên tôi mới tới tìm cậu đi cùng a."

    "Thật vậy chăng? Vậy anh chờ em một chút."

    Giản Lương chạy vào phòng lấy khăn quàng cổ và mũ đeo lên, sau đó lại nhảy nhót chạy ra ngoài.

    Phó Nhất An tính mang Giản Lương lên núi nhà mình, mấy ngày bởi vì trời hạ tuyết, trên núi đã sớm nhuộm màu trắng xóa, có một loại cảm giác như đây là một bức tranh thuỷ mặc.

    Con đường trong thôn có tuyết khá dày, không dễ đi, Phó Nhất An một tay cầm camera, một tay nắm lấy Giản Lương dắt cậu đi.

    Đang đi tới chân núi thì gặp được Quách Phú người lúc trước lái xe gặt lúa thu hoạch cho mấy mảnh đất nhà Phó Nhất An, trong tay Quách Phú còn dắt theo một con chó săn, thoạt nhìn rất dữ.

    "Thúc, ngài tính đi đâu vậy?"

    Quách Phú dừng lại nói chuyện với bọn họ: "Ngày hôm qua ta ở trên núi đặt mấy cái lồng sắt, hôm nay tính đi xem một chút xem có thu hoạch gì hay không?"

    Trên núi của bọn họ lâu lâu còn có mấy con thỏ hay lộc hoang dã, ngẫu nhiên sẽ có người lên núi săn thú, săn được thì có thể để cho gia đình thêm thức ăn hoặc là đem lên trấn trên bán, đổi ít tiền tiêu vặt.

    "Tụi con có thể cùng thúc đi lên đó xem không? Con còn đang lo lắng không biết nên quay cái gì đây."

    "Được, chúng ta đi thôi."

    Núi của nhà Quách Phú và núi của Phó gia kế bên nhau, bất quá nó không giống với Phó gia bởi vì núi của Phó gia chủ yếu trồng cây ăn quả, mà nó thì được sinh trưởng tự nhiên.

    Phó Nhất An mở camera bắt đầu quay chụp, một tay khác thì mạnh mẽ nắm lấy tay của Giản Lương.

    Quách Phú đem dây dắt chó trong tay buông ra, nói: "Con chó này của ta có cái mũi rất nhạy, mỗi lần mang theo nó lên núi, nó đều có thể chuẩn xác bắt được thỏ hoang."

    Con chó sau khi được thả ra, liền nhanh như chớp chạy lên trên núi, Phó Nhất An còn đang muốn nói cái gì, thì phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, trên mặt của Quách Phú đột nhiên vui vẻ, nói: "Khẳng định là có thu hoạch."

    Hắn nhanh chóng đi về phía trước, Phó Nhất An đành phải cầm theo camera nghiêng ngả lảo đảo đi theo sau, tay phải của hắn vẫn nắm lấy tay của Giản Lương, vừa sợ người này ngã, vừa sợ không có tư kiệu để quay chụp.

    Giản Lương chủ động buông tay ra, nói: "Anh đi lên đó chụp trước đi, em từ từ đi theo sau."

    "Vậy được rồi, bất quá cậu nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn đừng làm mình ngã."

    "Em biết rồi."

    Chờ đến khi Phó Nhất An đuổi kịp Quách Phú, hắn liền thấy được trong lồng sắt có hai con thỏ xám, vẫn còn sống.

    Con chó săn kia giống như đang tranh công mà vây quanh Quách Phú, Quách Phú móc miếng thịt khô từ trong túi ra đút cho nó.

    "Làm không tồi!"

    Phó Nhất An giơ camera chụp một chút rồi hỏi: "Thúc, ngài tính ăn hay bán hai con thỏ này a."

    Quách Phú nói: "Khẳng định bán a, trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ ăn."

    "Vậy không bằng thúc bán cho con đi."

    "Hành, ta thấy hai con thỏ này giống như một đôi, con nếu như không muốn ăn thì dưỡng đi, nói không chừng sang năm sẽ có thỏ con đâu."

    Quách Phú đem lồng sắt đưa cho hắn, Phó Nhất An nói: "Con hiện tại không mang theo tiền, tí nữa con mang tiền qua nhà thúc sẵn tiện trả cái lồng luôn ạ, với lại thúc có thể giúp con diễn lại cảnh bắt thỏ lúc nãy không ạ? Lúc nãy con chưa kịp quay xong."

    "Được đây là chuyện nhỏ."

    Hai người bắt đầu quay lại cảnh đi săn.

    "Con chụp xong chưa? Chụp xong thì ta đi về trước."

    "Con đã quay xong, thúc vội thì cứ đi đi."

    Phó Nhất An mang theo lồng sắt đi xuống núi, hắn muốn đi tìm Giản Lương.
     
    EC.Bắc.Hà and Quỳnhhh đây like this.
  8. BooBii9197

    Messages:
    0
    Chương 26:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Lương đang đứng trước một con dốc lớn phủ đầy tuyết, cậu không có kinh nghiệm trong mấy việc leo núi, cho nên đứng yên ở chỗ đó tiến cũng không được lùi cũng không xong.

    Khi Phó Nhất An tới đây liền thấy hình ảnh Giản Lương đang chuẩn bị tiến lên, cậu dùng tay túm chặt nhánh cây ở bên cạnh, chuẩn bị bò lên.

    Phó Nhất An thấy thế vội vàng nói: "Cậu đừng nhúc nhích, không cần lại đây, tôi lập tức đi xuống dưới."

    Hắn đem lồng sắt và camera ở trên tay đưa cho Giản Lương, sau đó trượt xuống con dốc, chờ tới vị trí đất bằng, mới vỗ vỗ tuyết dính ở trên người, tiếp nhận đồ vật trên tay của Giản Lương.

    "Hai con thỏ này từ nơi nào tới a?"

    "Tôi vừa rồi không phải đi theo Quách Phú thúc quay video sao, lúc lên tới đó thì thấy có hai con thỏ ở trong lồng sắt, tôi thấy chúng nó còn sống, liền mua tới, có thể giữ lại để nuôi."

    "Anh muốn nuôi hai con thỏ này?"

    "Ân, thử xem có thể nuôi được hay không."

    "Anh có rất nhiều chuyện cần làm, sao có thời gian để nuôi thỏ?"

    Ở trong mắt Giản Lương, Phó Nhất An vừa mở Nông Gia Nhạc, vừa mở dân túc, thỉnh thoảng còn phải đi xử lí dâu tây trong nhà ấm, còn muốn chụp video, hiện tại lại muốn muốn con thỏ, thật sự có thể lo liệu hết một đống việc này sao?

    Phó Nhất An giống như biết Giản Lương đang nghĩ gì, hắn nói: "Kỳ thật cũng không có nhiều lắm, kinh doanh Nông Gia Nhạc và dân túc đa phần là dựa theo mùa, mùa đông và mùa hạ người tới sẽ nhiều hơn một chút, mùa xuân và mùa thu liền ít đi, còn về nhà ấm trồng dâu tây thì chủ yếu là do Tống Khởi quản lý, tôi chỉ đầu tư một chút tiền vào đó mà thôi, đến nỗi chụp video, chỉ là thuận tay mới làm."

    Kỳ thật lúc sau hắn còn muốn làm nhiều chuyện hơn nữa, rốt cuộc hắn có cơ hội trọng sinh một lần, nên phải bắt lấy mấy cơ hội để phát triển nơi này.

    Hai người cầm lồng sắt cùng nhau trở về nhà, Phó Thịnh nhìn đến lồng sắt trong tay Phó Nhất An, nói: "Mua ở chỗ của Quách Phú sao?"

    "Ân, con muốn thử nuôi thỏ."

    Phó Thịnh dừng một chút mới nói: "An tử, con muốn làm gì cha mẹ vẫn sẽ duy trì con, nhưng chính con phải nghĩ kỹ, mấy việc nuôi dưỡng này không dễ, chỉ cần lơ là một chút thì chúng có thể bị bệnh mà chết."

    Giản Lương xem hai người họ giống như đang muốn nói chính sự, liền lấy cớ đi trước.

    Phó Nhất An nói: "Con biết, cho nên con đang tính nuôi thử hai con thỏ này, cho dù nuôi được thì sau này con cũng không tính nuôi quá nhiều, chủ yếu là cung cấp thêm đồ ăn cho Nông Gia Nhạc, dư lại liền bán đi, quy mô không lớn, độ nguy hiểm cũng dễ khống chế hơn."

    "Vậy thì tốt rồi, hai con thỏ này con tính toán nuôi ở đâu?"

    "Nhà chúng ta không phải có một cái chuồng heo để không sao, trước đem hai con thỏ này nuôi ở chỗ đó, chờ thời tiết ấm áp hơn liền rào một miếng đất ở trong núi để nuôi thả."

    "Được rồi, chuồng heo đã được dọn sạch sẽ, con trực tiếp nuôi ở trong đó là được, đến lúc đó đi tới vườn rau hái hai củ cải trắng trở về đút cho chúng nó."

    Phó Thịnh phía trước nuôi heo khá nhiều, cho nên ở sân sau có xây hai cái chuồng heo, sau đó lại cảm thấy nuôi heo quá phiền toái, nên chỉ nuôi hai con, còn một cái chuồng khác thì để không ở đó.

    Chuồng heo được xây bằng gạch đỏ, thực rắn chắc, bên trong sớm đã được quét tước sạch sẽ, còn có một ít rơm rạ, Phó Nhất An đem hai con thỏ bỏ vào trong đó, chúng nó bị kinh hách, một khi được thả ra, lập tức trốn ở trong đống rơm rạ, Phó Nhất An muốn cho chúng nó thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, liền không ở lại chỗ này quá lâu.

    Hắn quay trở về nhà, rửa tay sạch sẽ, rồi đi vào phòng sưởi, nhìn thấy trên bếp có một nồi gà đang được hầm, còn Trương Nhạn thì đang đo kích cỡ cơ thể của Giản Lương.

    "Hai người đang làm gì vậy?"

    Trương Nhạn viết mấy cái số liệu lên tờ giấy rồi nói: "Tiểu Lương không phải hay vẽ tranh sơn dầu hay sao, thằng bé nói khi vẽ rất dễ làm bẩn quần áo, cho nên mẹ tính làm cho thằng bé một cái áo khoác ngoài mặc khi vẽ."

    Giản Lương đỏ mặt, nói: "Buổi sáng a di nhìn thấy trên áo của em có dính vài vết màu, cảm thấy quá lãng phí, liền nói phải làm cho em một cái áo khoác để mặc bên ngoài khi vẽ tranh."

    Phó Nhất An nghi hoặc nói: "Mẹ khi nào thì mẹ học may quần áo?"

    Trương Nhạn đặc biệt ngạo kiều mà đáp lại một câu: "Mẹ của con cái gì cũng biết làm hết."

    Nàng cầm lấy tờ giấy đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Phó Nhất An và Giản Lương.

    "Lúc nãy anh nói có gì đó cho em, là cái gì đâu?"

    Phó Nhất An nói: "Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu."

    Phó Nhất An đi vào trong phòng ngủ của mình cầm lấy cái túi nhung hình con thỏ kia ở trong tay, đi tới cửa lại cảm thấy có chút kì kì, chính mình thế mà lại đưa cho nam nhân khác một cái túi nhung có hình thù dễ thương? Cậu ấy có khi nào cảm thấy chính mình rất kỳ quái hay không?

    Phó Nhất An đang đứng ở cửa do dự, Giản Lương từ trong phòng sưởi ra tới, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Phó Nhất An đứng yên ở cửa phòng.

    "Phó Nhất An, anh đứng ở đó làm gì?"

    Phó Nhất An bị cậu làm cho hoảng sợ, nghĩ tới mình đã nói là có thứ cần đưa cho người ta, nếu như hắn không có cầm cái gì mà đi xuống đó, thì Giản Lương khẳng định sẽ cho là mình đang bị hắn lừa.

    Thôi, mặc kệ, hắn chính là cảm thấy cái túi nhung hình con thỏ này đáng yêu giống như Giản Lương, cho nên mới vì cái túi này mà mua một thùng sữa chua.

    "Tôi lập tức xuống dưới, cậu mau vào phòng sưởi đi, đừng đứng ở đây rất dễ bị gió thổi cho cảm lạnh."

    Chờ đến khi Giản Lương đi vào phòng, Phó Nhất An mới biệt nữu đem túi nhung hình con thỏ đưa cho Giản Lương.

    "Nha, tặng cho cậu."

    Giản Lương nhận lấy túi nhung, "Di" một tiếng, nói: "Anh tặng cho em cái này làm gì?"

    "Tôi ở siêu thị thấy được, cảm thấy nó cùng cậu rất giống nhau, cho nên mua về tặng cậu."

    Giản Lương nhéo nhéo cái túi, xúc cảm phi thường mềm mại, cậu cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn anh nha."

    Bánh bao nhìn thấy đồ vật ở trong tay Giản Lương, liền từ bên trong ổ nhảy ra, nó nhảy đến bên đầu gối của Giản Lương, ý đồ muốn bắt lấy cái túi con thỏ.

    Giản Lương vội vàng đem bánh bao ôm xuống dưới, sau đó đem cái túi giấu đi, cậu nói: "Không được, đây là đồ của ta, không thể cho ngươi."

    Bánh bao tiếp tục hướng Giản Lương làm nũng, cậu không có dao động, Phó Nhất An liền đem mèo con ôm lên, nói: "Đây là đồ của ta cho Giản Lương, không thể trảo, biết không?"

    Bánh bao lười biếng "Miêu" một tiếng, Phó Nhất An đem nó thả lại trong ổ.
     
    EC.Bắc.Hà and Quỳnhhh đây like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...