Chương 4: Kế hoạch tán tỉnh
[BOOK]Sau khi thi hết học kỳ, tôi lập tức xin vào làm chân lon ton trong cửa hàng. Ngoại hình cao ráo, nụ cười hơi tỏa nắng và cái mồm khi cần cũng biết nịnh nọt khắp nơi của tôi đã chinh phục người tuyển dụng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi nhìn thấy tôi đi làm tại cửa hàng, Tuấn khá ngạc nhiên. Anh nhìn tôi một hồi rồi nói "Mấy tuần không thấy hai đứa, anh tưởng hai đứa sợ KFC đến già rồi". Quả thật, tôi nhìn KFC, tôi vẫn hơi hơi gợn chút chóng mặt nhưng vẫn giả bộ "KFC thì chán chứ không chán anh, nên vẫn phải đến".
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên trước lời tôi nói. Tôi nhìn thẳng anh và nói "Nhỏ Nguyệt Anh nó thích anh, nó thuê em đến dám sát anh đấy. Câu em vừa nói là khẩu dụ đấy."
Anh chớp mắt và hiểu ngay vấn đề. Tôi nghĩ anh đã hiểu từ khi chúng tôi cứ cách ngày lại đến ăn KFC một lần, chỉ có điều, anh không thể hiện thái độ gì liên quan tới việc theo đuổi Nguyệt Anh, mà kẻ ngốc kia cũng chả dám ho he, thế nên tôi nói thẳng ra cho dễ dàng công cuộc sau này.
Anh ngập ngừng "Uhm, anh chỉ là.."
Anh không nói tiếp câu, mà tôi thì bị quản lý gọi đi bắt đầu công việc ngày đầu tiên. Công việc quả thật không như tôi từng nghĩ, mệt không thể thở được: Nào lau bàn, dọn bàn, lau cửa kính, cung kính chào khách quan, chạy qua chạy lại như con thoi giữa các tầng..
Hết buổi làm, đừng nói hỏi được tông ti họ hàng của Tuấn, tôi còn không có thời gian mà đi tè. Kết thúc ca làm, Tuấn thay đồng phục quán bằng chiếc áo phông và quần jeans, trông anh thanh tú và dễ chịu hơn rất nhiều so với khi mặc đồng phục. Anh đưa tôi một lon coca và bảo "Tối nay về có thể bị chuột rút đấy". Tôi cười hơ hơ và nói "Chưa biết ngủ sét đánh bên tai còn biết hay không mà sợ bị chuột rút". Anh cười phá lên.
Anh đi xe buýt, vì vậy, tôi bảo "Để em chở anh qua bến xe buýt", anh gật đầu đồng ý. Trong lúc đi trên đường, tôi như lơ đãng "Anh làm muộn thế này, bạn gái không giận à?" Anh liền cười "Giờ mới có thời gian đi điều tra giúp bạn hả?"
Tôi mặt dày "Nhận tiền thì phải xong việc. Tiền tiêu rồi, không xong việc về nhỏ xé em ra".
Anh hơi ngạc nhiên "Được rồi".
Tôi hỏi lại "Cái gì được rồi".
Anh trả lời "Nam, năm nay 21 tuổi, cung Sư Tử, nhóm máu A, học Công nghệ thông tin, bạn gái: Chưa. Hiện ở ký túc xá".
Tôi chống xe, Quay đầu lại, trố mắt nhìn anh. Anh cũng trố mắt nhìn tôi. Hai mắt thao láo nhìn nhau giây lát. Rồi tôi bảo "Anh khai hết rồi, mai em lấy gì khai thác để báo cáo."
Anh bảo tôi "Đằng nào tiền chả tiêu rồi, báo cáo láo cũng được mà".
Tôi cười ha ha "Sinh viên ai cũng gian xảo như anh à?"
"Không. Đây gọi là kỹ năng ứng biến."
Tôi lại cười. Quả thật, tôi không ngờ, chúng tôi lại hợp gu nói chuyện đến thế.
Mãi 10 giờ tối, tôi mới lết xác về nhà. Vừa tắm xong, nằm vật lên giường, thì nhỏ Nguyệt Anh đã nhào lên, nắm cổ áo tôi "Khai mau, có gì tiến triển."
Hai mí mắt tôi đánh nhau, cố rặn ra được mấy chữ "Còn độc thân" rồi nằm vật xuống với khuôn mặt "Đừng làm phiền", rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng mai, 8 giờ tôi mở mắt dậy, nằm trong chăn suy nghĩ mông lung: Nhà tôi đã có hai ông anh ưu tú, bố mẹ tôi đã đủ mát mày mát mặt, nên chả gây sức ép gì cho tôi nữa. Kệ tôi bùn loãng có trét được hay không, không yêu cầu tôi phải học hành giỏi giang gì. Mục tiêu của cả nhà với tôi chỉ là canh cửa được cô con dâu vàng mà thôi nhưng mà nói thế chứ tôi đây cũng giỏi giang có kém hai anh tôi đâu. Hai anh được 9, 10 thì ít nhất tôi cũng được 6, 7 chứ bộ. Chỉ có điều cô dâu vàng của mẹ tôi sắp xổng mất rồi, tôi không biết có nên cảm thán cho hai bà bạn già không? Ước mơ làm thông gia của hai bà bạn già sắp tan tành rồi.
Dẹp tan cái suy nghĩ vẩn vơ ấy, tôi vùng dậy và chuẩn bị công cuộc học hành. Tôi vẫn cho rằng, mình học cả năm, nghỉ hè thì phải chơi cho đã. Tôi từng cực lực phản đối nền giáo dục bắt trẻ con phải thức khuya dậy sớm học bài mà toàn là học vẹt không nhưng năm nay lên lớp 12 rồi nên đi chơi cũng có chút áy náy, quan trọng hơn là chả có ai chơi cùng cơ vì lũ bạn tôi đang vùi đầu ở các lớp luyện thi đại học, không thì cũng đang cày ngày cày đêm rồi. Vì vậy, tôi vẫn rất tự giác, sáng dậy học bài, đi luyện thi hai buổi chiều trong tuần, còn lại là đến quán KFC làm cu li thay cho nhỏ bạn.
Hôm nay, đúng giờ tôi xuất hiện tại quán đã thấy Tuấn ở đó, đang lau các cửa kính. Đó vốn là công viêc của tôi nhưng anh bảo "Anh sinh viên, thi xong rồi, ở nhà chả làm gì đến đây sớm chút". Tôi cười hề hề, ai đó là giúp mình thì sướng quá còn gì. Tôi thay đồng phục, rồi cũng lấy khăn cùng tuấn lau cửa. Chỉ một lát sau, cửa hàng đã bắt đầu xôn xao nhộn nhịp người vào. Cả đám nhân viên lại như ong, chạy qua chạy lại. Khi vãn khách, mệt quá tôi ngồi vào trong góc của quán, thở phì phò, bỗng tôi nghe loáng thoáng có tiếng nhân viên nữ nói "Cậu nói xem anh Tuấn đẹp trai hơn hay Quân đẹp trai hơn?"
Ờ há. Mặc dù tôi rất tự tin trong khoản nhan sắc nhưng vẫn khá hồi hộp nghe xem mọi người nhận xét.
Người kia nói "Anh Tuấn trông thư sinh, hiền lành như thỏ còn Quân trông đẹp trai nhưng có vẻ bóng bẩy quá".
Tôi hơi ngẩn người "Tôi bóng bẩy á? Thế này mà bóng bẩy ư? Chỉ quần jeans, áo sơ mi thôi mà nhưng bóng bẩy có nghĩa là gì? Là đẹp trai hay là bóng bẩy".. Cái chữ bóng bẩy ấy cứ lởn vởn quanh đầu tôi cho đến khi tan làm, vừa đi lấy xe tôi vừa hỏi Tuấn "Bóng bẩy có nghĩa là gì hả anh Tuấn?"
Tuấn nhìn tôi rồi ngẫm nghĩ "Là tròn tròn, sáng sáng phải không?"
"Cái gì mà tròn tròn, sang sáng chứ?"
"Thì quả bóng không tròn tròn thì cái gì tròn tròn, bẩy thì chẳng phải là phát ra ánh sáng hay sao?"
Tôi cười lên và bảo "Nay có người nói em là trông bóng bẩy, chẳng nhẽ họ định nói là em tròn tròn sang sáng hay sao?"
Anh cười rộ lên, hình như má cũng loáng thoáng xuất hiện lúm đồng tiền giống nhỏ bạn tôi, tôi hơi ngẩn ra thì anh bảo "Cái mặt em cũng tròn tròn mà, áo quần thì lúc nào cũng thơm lừng, sáng bóng thì chả bọn con gái nó chả bảo em bóng bẩy."
Tôi thở phào "À hóa ra là vì thế?"
Tôi dừng xe trước trạm xe buýt, để anh nhảy xuống, bỗng lưng bị đấm bốp một cái, giọng vịt đực vang lên "Đậu móe, sao mày ở đây?" Chả cần quay lại tôi cũng thừa biết chủ nhân của cái giọng này là thằng bạn c. Hó Thanh Linh của tôi rồi. Mặc dù cái tên của nó đầy chất thơ, nhưng chỉ cần nó mở mồn ra một cái là lộ nguyên bản chất là một thằng cà chớn.
"Tao đi làm thêm. Mày vừa chui từ lò luyện thi nào ra thế hả?"
"Đ. M. Không thể chịu nổi ông bà già, ép tao như ép chả giò. Đến ăn cơm cũng ra rả, không thi vào trường Y thì mày làm xấu mặt cả dòng họ đấy biết chưa?"
Chả biết nó hạnh phúc hay bất hạnh, khi mà cả dòng họ giáo sư, bác sỹ cả, nhà nó có hai chị em, chị nó du học và lấy chồng tây rồi, bao nhiêu áp lực đè hết lên nó.
Nó đứng luyên thuyên với tôi một hồi mới nhận ra bên cạnh tôi còn một người nữa. Nó khôi phục ngay bộ dạng lễ phép "Anh là bạn Quân à?"
Tôi bảo "Anh ấy là Tuấn, ở chỗ làm thêm với tao đấy."
Nó rối rít "Em chào anh" rồi quay sang khoác vai tôi "Thằng c. Hó này suốt ngày phải đi canh chị dâu tương lai của nó, anh đi cùng với nó là vinh hạnh lắm đấy."
Tuấn mỉm cười, ánh mắt rơi xuống cái tay của Linh đang đặt trên vai tôi. Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt chuyển hướng "Uhm. Cô bé ấy rất dễ thương."
Chỉ nghe đến từ dễ thương thôi, nó đã chồm chồm lên "Ấy ấy, anh đừng nhìn nhỏ đó cười cười mà bị lừa. Hồi cấp 2, hai đứa nó đèo nhau đi học, em trêu là cô vợ nhỏ, thế là bị hai đứa nó đè ra đánh cho vỡ cả alo đấy".
Tôi lấy tay đập lên đầu Linh "Sao đợt đó tao không đập cho nó tịt đi nhỉ."
Cả ba đứng huyên thuyên một hồi, cuối cùng xe buýt đến, Tuấn nhảy lên xe, tôi với Linh lại vừa đi vừa đấm đá. Chúng tôi không biết rằng, cảnh tượng ấy đều được thu lại trong mắt Tuấn.
Lịch trình đi học – làm thêm của tôi cứ diễn ra như thế được ba tuần. Trong ba tuần ấy, nhỏ Nguyệt Anh bị mẹ đưa vào TP. HCM để chơi cùng ông bà ngoại nhưng ngày nào nhỏ cũng gọi điện ỉ ôi, bắt tôi kể mọi chuyện về Tuấn cho nhỏ nghe. Hôm nay, nhỏ gọi điện cho tôi lúc tôi đang làm thêm, công việc đang lúc nhàn rỗi, thế là tôi đứng buôn chuyện với nhỏ.
Nhỏ kể tôi nghe: Nhỏ bị mấy thằng nhóc con 3, 4 tuổi của nhà cậu nhỏ hành hạ ra sao: Nó bắt tôi cõng, rồi nó chả nể nang gì mà tè lên cả lưng tôi, tôi điên quá, tét mông nó, nó gào mồm lên ăn vạ, thế là lại mất toi tiền đưa nó đi chơi. Nghe nhỏ kể tội, tôi đứng cười hinh híc. Kể ra không có nhỏ ở nhà tôi cũng nhớ nhỏ phết.
Bỗng Tuấn tiến lại gần và nói "Em mang đống đồ này lên tầng trên đi này". Tiếng của Tuấn lọt vào trong điện thoại làm nhỏ Nguyệt Anh im bặt. Tôi một tay ôm đồ, một tay cầm điện thoại vừa đi vừa nói "Ngơ rồi hả? Há há. Giờ tôi biết cách tắt cái loa rè của bà đi bằng cách nào rồi."
Tôi đi qua Tuấn, mồm vẫn không nhịn được chọc nhỏ mấy câu. Lúc đi qua, thoáng thấy đôi lông mày Tuấn hơi cau lại nhưng lập tức dãn ra ngay. Bên tai tôi nhỏ lại luyên thuyên hỏi chuyện Tuấn, tôi không để ý lập tức bước hụt chân một cái và ngã sấp xuống cầu thang. Tôi nghĩ phen này chắc dập mũi chứ chả chơi. Ai ngờ, eo tôi được túm lại, mặt cách đất một quãng, hóa ra là Tuấn đã kịp kéo tôi trước khi tôi hôn cầu thang. Lúc tôi đứng thẳng dậy, Tuấn thả tay ra, mặt vẫn như thường nhưng hình như tai hơi đỏ, tôi thì lúng túng vội cúi xuống nhặt đồ bị rơi, ai ngờ trượt vớ hụt cái bình đựng nước, thế là dập mặt xuống, tóe máu mũi luôn.
Tuấn hối hả nâng tôi dậy, rồi chạy đi lấy dụng cụ khăn để lau và chườm mũi cho tôi. Tôi làu bàu, thà để tôi hôn đất còn hơn là bị tóe máu mũi thế này. Anh vừa lau máu mũi cho tôi vừa bảo mắt để đâu thế hả?
Tôi chẳng vừa "Mắt ở trên đỉnh đầu ấy, sao mà nhìn thấy được".
Hôm ấy vì cái mũi đau nhức, tôi bắt Tuấn phải đạp xe chở tôi. Ngồi sau xe, tôi thoáng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng tắm. Bất giác tôi hỏi "Anh dùng loại sữa tắm gì thế"? Tuấn bảo "Mũi dập rồi mà còn ngửi được mùi hả?" Tôi lại không quản được cái mồm mà nói những lời trêu chọc "Tại nó như cái mùi nồng nặc của cả chai Lancom mà nhỏ Nguyệt Anh đổ lên người mỗi khi định làm đỏm với anh đấy."
Mặc dù là lời trêu chọc, nhưng Tuấn không cười, anh chỉ bảo "Em và Nguyệt Anh thân nhau lắm hả?"
Tôi kể sơ qua mối quan hệ của tôi và Nguyệt Anh cho Tuấn nghe. Tuấn im lặng rồi nói khẽ "Anh rất ngưỡng mộ sự ấm áp trong mối quan hệ của gia đình hai em". Tôi vô tâm chặn lời anh "Đấy là anh không nghe hai mẹ già ca cẩm ấy, cấp độ sẽ phải nhân lên gấp mấy lần. Sáng nào em cũng phải đứng ở cửa sổ, gọi nhỏ như hò đò, để nhỏ dậy đi học, thế mà lúc sang nhà, có khi nhỏ vừa chải đầu vừa ăn sáng. Chờ nhỏ ăn thì kiểu gì cũng bị mẹ già nhồi thêm cho cốc sữa. Em không béo như lợn thì đúng là kỳ tích ấy".
Từ sau hôm đó, Tuấn rất hay bảo tôi kể chuyện gia đình mình cho nghe, mỗi lần anh đều rất yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ cười. Và dường như điều ấy kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi. Tôi có chỗ xả khi ở nhà bị hai ông anh bắt nạt hoặc những khi bị mẹ mắng. Anh lắng nghe dường như tìm được chút ấm áp trong mỗi câu chuyện về một gia đình khác mà chẳng phải gia đình của anh, tôi không hiểu vì lý do gì anh lại thích những câu chuyện vụn vặt ấy nhưng anh thích thì tôi cũng sẵn lòng kể thôi. Có điều những buổi nói chuyện riêng ấy sẽ sớm chỉ còn là quá khứ khi mà nhỏ Nguyệt Anh đã trên máy bay trở về Hà Nội sau chuyến lao động khổ sai gần một tháng ở nhà cậu nhỏ. Mặc dù tiền đã nhận của nhỏ, nhưng có vẻ thành quả thu lại cho nhỏ không có được là bao nhiêu, ngoài những thông tin hôm đầu tiên anh nói cho tôi, tôi cũng chả thu thập hơn được cái gì. Còn những gì thu hoạch được hình như đều là tôi hưởng hết nhưng tôi lại không nhận ra rằng có vẻ như tôi đang đi trệch hướng so với kế hoạch ban đầu. Bởi đã một tháng trôi qua rồi, tôi vẫn chưa kết thúc được công việc để nhận nốt phần tiền còn lại. Vì vậy, tôi cũng có chút áy náy với nhỏ, cho nên ngay hôm sau khi nhỏ về Hà Nội, tôi đã hẹn anh đi chơi cùng tôi và nhỏ.
"Này, tôi hích tay anh, cuối tuần đi chơi nhé? Nhỏ Nguyệt Anh về rồi, ba người gặp nhau một chút."
"Không. Cuối tuần anh bận rồi."
"Anh thì bận cái gì chứ? Cả ngày cắm đầu ở thư viện rồi đi làm thêm."
"Hơ hơ. Cuối tuần anh đi chụp ảnh cho bạn rồi."
"Chụp ảnh á? Chụp ảnh gì? Mà bạn trai hay gái?"
"Ngày xưa anh là thợ ảnh chuyên nghiệp đấy."
"Thế thì càng tốt, dẫn bọn em đi cùng, trải nghiệm luôn."
"Được, nhưng lúc đó cực thì đừng có kêu đấy."
Tôi toét miệng cười, giơ tay lên thề thốt.
Thế là cuối tuần ba chúng tôi có buổi hẹn đầu tiên, cũng coi như thành quả suốt 1 tháng làm việc của tôi.[/BOOK]