Ngôn Tình Cảm Ơn Vì Thanh Xuân Của Tôi Có Cậu - Đậu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi weathercock, 16 Tháng ba 2021.

  1. weathercock

    Bài viết:
    6
    [​IMG]

    Tên truyện: Cảm ơn vì thanh xuân của tôi có cậu.

    Tác giả: Đậu.

    Thể loại: Ngôn tình, vườn trường, hường phấn, truyện ngắn.

    Số chương: 5 chương.

    Văn án:

    Dường như trong thanh xuân của mỗi người đều tồn tại cho mình một thứ tình vụn vặt dành cho ai đó. Năm 16 tuổi, 17 tuổi, 18 tuổi, 19 tuổi. Tôi chưa từng nghĩ cậu ấy sẽ trở nên quan trọng như vậy, cho đến một ngày..

    Link thảo luận-Góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Đậu
     
    Nguyen MurasakiGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng ba 2021
  2. weathercock

    Bài viết:
    6
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là Lan Chi, cả bố và mẹ tôi đều là giáo viên, nhiều người cho rằng vì bố mẹ là giáo viên nên thành tích của tôi phải rất cao nhưng họ sai rồi, tôi học không giỏi, là người có hận thù sâu nặng với mấy môn tự nhiên, có văn là ổn nhất, còn mấy môn khác thì vì chăm học bài mà điểm số cao, đôi lúc cũng nhờ mấy đứa lật tài liệu cho chép. Chuyện bí mật của tôi đấy nhé đừng kể cho bố mẹ tôi biết con gái cưng của họ xem phao trong giờ kiểm tra đấy!

    Học kỳ này bất thình lình giáo viên của chúng tôi mở cuộc kiểm tra học lực, đứng từ vị trí thứ ba mươi trở xuống cô gửi giấy mời cho phụ huynh. Cô tôi phân ra hai tổ môn để kiểm tra, và quyết định loại môn bằng hình thức bốc thăm, chẳng may cho tôi xui xẻo bốc trúng ba môn "Toán, lý, hóa!" nên bây giờ phải dậy sớm đứng trước cửa nhà thằng bạn thân nài nỉ nó dạy kèm, nếu không qua môn tôi chết chắc.

    - Này! Vĩnh Tường à! Giúp tớ đi!

    Cậu ta còn chẳng thèm quan tâm đến tôi, cứ thế mà dắt cây xe đạp đi, tôi kéo theo cái chân ngắn đi sau cậu ấy, Vĩnh Tường chả thèm để tôi vào trong mắt, nhìn thẳng, tôi nhướng người cố tình để cậu ta phải nhìn mình.

    - Làm ơn đi mà! Nha, nha, nha.

    Vĩnh Tường bất ngờ quay lại, cậu ta đưa mặt lại gần sát mặt tôi

    - Cậu nghĩ tớ giống người ăn không ngồi rồi lắm hả?

    Đây là Vĩnh Tường, cậu ta là bạn thân của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ lớp 4 sau khi cậu ta chuyển từ Thành phố Hồ Chí Minh về nơi tôi ở sinh sống, nhà cậu ta là tiệm đồ thể thao nằm sát cửa hàng đồ nướng của mẹ tôi. Lúc nhỏ, vì nhà cậu ấy bán quần áo nhà tôi lại bán hàng ăn, mùi thịt nướng bay vào nhà cậu ta ám lên quần áo, nên ngày nào bố mẹ hai bên cũng lớn tiếng với nhau, bố mẹ cậu ấy còn đòi bố mẹ tôi chuyển đi, thế có ngang ngược không chứ? Biết sao được nhà cậu ấy là nhà đến sau, nhà tôi kiếm sống bằng nghề này đã lâu như thế rồi mà. Thời buổi hiện đại, bố mẹ tôi nghe lời khuyên của anh họ sắm máy hút khói, mọi chuyện được giải quyết, chúng tôi từ đó làm bạn với nhau, cứ thế chơi với nhau cho đến năm mười bảy tuổi.

    Cậu ta lúc nhỏ rất đáng yêu, thường hay cho kẹo tôi, dẫn tôi đi đá banh, lâu lâu sẽ dắt tôi qua mấy xóm khác đánh nhau. Lúc đấy, mẹ tôi bảo không khác gì hay đứa con trai chơi với nhau. Nhưng mà sau khi chúng tôi lên lớp tám cậu ta bắt đầu thay đổi, chững chạc hơn, tính tình cũng trầm hơn, đặc biệt ngày càng đẹp trai.

    Vĩnh Tường cao 1m8 còn tôi có 1m52 nên luôn bị cậu ta gọi là Lùn, nấm, cái tên đó rất thích xoa đầu tôi, dùng chiều cao của mình mà lấy đồ của tôi rồi dở chứng chọc ghẹo.

    Cậu ta biết bí mật của tôi nên vì thế mà hay dùng chúng uy hiếp tôi, chỉ có tôi là đáng thương không bao giờ giữ được bí mật, chỉ cần cậu ta đánh lừa vài câu là nói ra hết, còn cậu ta tôi có cố nhìn đến mấy vẫn không phát hiện được cậu ta có bao nhiêu điều mà dấu kín tận đáy lòng.

    - Vĩnh Tường giúp tớ đi. Nếu không tớ sẽ bị mẹ thu điện thoại. Cậu thử tưởng tượng đi nếu như không có điện thoại làm sao tớ xem phim. Ui mấy anh đẹp trai của tớ, mấy couple đáng yêu của tớ, tớ không thể không theo dõi họ một ngày được.

    Vĩnh Tường đưa xe vào chỗ đậu xe của lớp tôi, cậu ta đeo tai nghe vào, cố ý không muốn nghe lời tôi nói, cậu ấy thọc tay vào túi áo, dùng cái chiều dài siêu phàm của chân bỏ tôi ở lại phía xa.

    Vào gần đến cửa lớp, tôi đứng lại, nhìn cái lưng cao nhòng của cậu ta, bực đến mặt mày đỏ ỏng. Tôi ngồi xuống đất, để hai tay lên gối, rồi mặt lên tay. Đếm từ 1 đến 3.

    - Thôi được rồi! Tớ giúp..

    Tôi ngồi bật dậy, tôi biết ngay mà cậu ta sợ nhất là thấy tôi khóc, chỉ cần thấy tôi ngồi như thế là cậu ta dựng tóc lên hết.

    - Có cậu tốt với tớ thôi.

    - Nhưng tớ có điều kiện.

    - Điều kiện gì.

    - Vẫn chưa nghĩ ra.

    - Không sao! Khi nào cậu nghĩ ra rồi nói cũng được. Vậy thì bao giờ chúng ta học?

    Tôi lật đật chạy theo cậu ta, cái chân ngắn củn của tôi vội vã đuổi theo cái chân dài thòng lòng kia, vất vả vậy mà cậu ta còn cố tình đi nhanh hơn.

    - Khi nào tớ nghĩ ra điều kiện thì sẽ dạy.

    - OK.

    Cậu ta là cái đồ ba phải, đã hứa giúp tôi học mà giờ lại như thế. Thật là tức chết mà, nhưng mà đằng nào cũng sẽ dạy thôi, cậu ta sẽ phải khuất phục với cái sự bám dai như đỉa của tôi.

    * * *

    Giờ toán, tiết tôi ghét nhất, cứ 3 giây tôi sẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay trông cho hết giờ.

    - Cậu còn nhìn nữa là thầy bảo chúng ta lên làm bài đó.

    - Tớ không tin.

    - Lan Chi, Vĩnh Tường mỗi em một bài.

    Tôi giật mình, ngồi thẳng người dậy, nhìn qua phía Vĩnh Tường đang đứng dậy đi lên bảng, sao cậu ta đoán như thần thế. Tôi nhìn thầy, tha thiết mong thầy cho mình đặt ân ngồi tại chỗ, nào ngờ thầy vẫn thế bắt tôi lên bảng, làm bài.

    - Theo thứ tự làm bài, em thầy gọi trước làm bài đầu.

    Tôi hận, nhìn vào số bài, đọc đề bài, mặt tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, đã không giỏi toán rồi mà còn bị kêu làm bài khó. Tôi trưng mắt nhìn cái bài trên bảng, thật sự tôi không biết phải làm thế nào.

    - Vĩnh Tường đại nhân cậu giúp tớ đi!

    - Bài ai người đó làm.

    - Thôi mà.

    Tôi canh lúc thầy không để ý lay tay cậu ta. Nhưng cậu ta chẳng thèm quan tâm đến tôi.

    - Nếu không tớ sẽ giận cậu đấy!

    - Bao lâu? 5 phút, 1 giờ, hay một ngày..

    - Một tuần.

    Cái giọng điệu trả lời của cậu ta khiến tôi khó chịu. Giận dỗi tôi bỏ phấn, quay xuống lớp.

    - Thầy..

    - Chép vào đi.

    Tôi mở to mắt, miệng há hốc quay lại, Vĩnh Tường đã xóa số bài của cậu ấy thay bằng số bài của tôi, còn tôi tươi cười, cầm phấn hí hửng chép lại bài của Vĩnh Tường qua phần làm bài của mình.

    Tôi chép hết, đến chỗ kết luận lại đứng nhìn không biết phải ghi số gì cho phải.

    - 3, không phải là 5, mà cũng không phải..

    Đưa tay chạm vào tóc, tôi gãi gãi đầu, rồi lại chạm má vào bảng. Lúc này đột nhiên lại để mặt mình đối diện với góc nghiêng của Vĩnh Tường, mấy đứa con gái hay bảo cậu ta là Hotboy góc nghiêng giờ tôi mới tin. Nói thật, cậu ta rất đẹp trai, mũi cao, trán hình vuông, cậu ta đặc biệt không hất tóc vuốt keo như các bạn nam khác, mà để sụp mái xuống, đúng kiểu trai Hàn Quốc mà tôi thích.

    - Thầy sẽ cho cậu chép phạt bài này nếu sai đó.

    Tôi giật mình, như một kẻ phạm tội bị bắt gặp tôi cầm viên phấn chần chừ ghi số 3.

    - Ngốc ạ! Là 5 mới đúng.

    - Biết ngay mà.

    Tôi đang tự vỗ vào đầu mình thì mới phát hiện Vĩnh Tường đang cúi người xuống, mặt cậu ta rất gần với mặt tôi. Cậu ta vừa chỉnh đáp án lại cho tôi.

    - Cả hai xong chưa?

    - Xong rồi ạ.

    Cả hai cùng trả bài rồi xuống lớp. Chúng tôi ngồi cùng bàn, phía cuối lớp.

    - Này! Có biết lúc nãy hai cậu đẹp đôi lắm không!

    Tôi quay sang đưa tai gần về phía Kim Hà, rồi nhướng môi cong lên.

    - Tớ thấy Vĩnh Tường lại hợp với lớp phó học tập hơn.

    Tôi nhìn về phía cửa lớp, lớp phó học tập của chúng tôi là một soái ca, đẹp trai, học giỏi, bọn con gái thường bảo cậu ta là "Nam thần học đường!" Nhưng với tôi cậu ta lại là một "Tiểu mỹ thụ đáng yêu" con trai gì đâu da trắng, mắt to, lông mi cong, nói chung đẹp hết biết.

    - Vĩnh Tường và Lâm Bảo không phải sẽ đẹp đôi hơn sao?

    Tôi đang nói chuyện với Kim Hà thì từ đâu một cục kẹo đi vào trong miệng tôi.

    - Cậu im lặng đi.

    - Tớ nói đúng mà.

    - Thưa thầy.

    - Được rồi! Tớ im.

    - Không có gì ạ!

    Tôi liếc cậu ta, rồi cầm bút lên chép bài, trong lúc đang viết vài chữ trong vở tôi cố tình liếc nhìn biểu hiện của Vĩnh Tường, hình như cậu ấy giận rồi.

    - Lát nữa qua nhà tớ nhé! Tớ sẽ học lại từ đầu.

    - Tớ đi đá bóng.

    - Nhưng mà..

    Tôi chưa nói xong, tiếng trống trường đã vang lên, cậu ta đi ra ngoài. Tôi chán nản đập đầu vào bàn.

    - Lan Chi app vừa đang cap tập mới đó.

    Tôi nghe thông báo phim đam mỹ tôi thích vừa ra tập mới liền ngồi dậy, bất chấp tốn bao nhiên 4G mở điện thoại xem phim.

    Hết chương 1
     
  3. weathercock

    Bài viết:
    6
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay năm tiết học trên trường với tôi trôi qua như năm năm, tôi chỉ mong cho trống mau đánh để được về nhà, ai ngờ lúc này đã là 6 giờ chiều lại phải ngồi chờ Vĩnh Tường ở sân vận động của trường. Thật ra, tôi có thể tự mình đi đến nơi về đến chốn nhưng mà cậu ta hứa sẽ chỉ tôi học Toán nên đành ngồi lại chờ cậu ấy.

    Tên hỗn đãn nhà cậu, muốn tôi chờ cậu đến hóa đá à?

    - Vĩnh Tường à? Cậu có biết mặt trời đã xuống núi không? Giờ này là lúc gia đình đoàn tụ quay quần bên mâm cơm đó.

    Vĩnh Tường cướp lấy chai nước trong tay tôi, cậu ta ngồi dựa ngữa người, hai chân buông thẳng, cái thế mà vận động viên bóng đá hay ngồi mỗi lúc đá banh xong ấy, nhìn rất thoải mái luôn, chả bù cho tôi đầu tóc rũ rượi, mặt mũi vì đói mà xơ xác.

    - Có ai cấm cậu đâu.. Là cậu tự dưng muốn đi theo tớ đấy thôi! Tớ nói cho cậu biết cỡ cậu có học bốn hay năm năm nữa cũng không giỏi được. Sao hôm nay im lặng thế?

    Vĩnh Tường tự độc thoại một mình đến bốn câu vậy mà tôi vẫn không buồn đáp lại. Tại vì tôi bận khóc rồi!

    Ngồi ôm điện thoại trong tay, mắt tôi rưng rưng, môi cứ mở nửa chừng không thể thốt lên lời. Tôi biết mình không thông minh, nhưng mà cậu ta cũng không nên nói nặng lời như thế chứ, đây là lần đầu tiên sau chừng ấy năm tôi cố gắng học hành, thế mà cậu ấy ban cho tôi một câu xanh rờn.

    - Này cậu sao thế!

    - Huhu!

    Tôi òa khóc lớn, Vĩnh Tường đang vui vẻ chọc tôi đột nhiên cuống cuồng lên, cậu ta liền thay đổi tư thế ngồi, nghiêng một bên người về phía tôi, lấy tay vẫy vẫy vùng tráng ướt đẫm của tôi.

    - Tớ chỉ nói đùa thôi mà! Cậu cần gì khóc như thế?

    - Quá đáng. Thật sự quá đáng mà.

    - Có quá đáng gì đâu chứ?

    Tôi cứ khóc mãi như thế, ngồi lì một chỗ nước mắt cứ tuông ra, còn cái tên kia thì xanh mặt, quấn quần lên hỏi tôi làm sao, mua kẹo rồi bánh, cho tôi trà sữa như tôi cứ khóc rồi ngồi hẳn ở kháng đài nhìn màng hình không chịu về. Kết quả cậu ta phải cõng tôi.

    - Cậu còn khóc đến khi nào hả?

    - Huhu!

    Tôi vẫn cứ khóc đấy, nói thế có nặng lời không chứ? Bạn thân với nhau có thể thoải mái được nhưng vấn đề lòng tự trọng không đùa được đâu.

    - Nín.

    - Huhu.

    Cậu ta làm được gì tôi chắc. Tôi vẫn khóc.

    - Tớ vứt cậu xuống bây giờ.

    Tôi nín.

    - Rốt cuộc vì chuyện gì mà khóc ghê thế?

    - Hai anh của tớ chia tay rồi!

    - Cậu có anh?

    - Không có.

    - Vậy lấy đâu chia tay? Mà này con trai thì chia tay kiểu gì?

    Cậu ta đang cõng tôi rồi dừng lại một chút, xoay mặt nhìn tôi, nghi hoặc, nhìn điệu bộ đó tôi biết là cậu ta đoán ra được suy nghĩ thầm kín trong lòng tôi rồi.

    - Là couple đam mỹ.

    - Ôi trời ơi!

    - Cậu đừng ở đó mà ra cái vẻ đó nhé! Con trai cũng có tình yêu đích thực mà. Cậu biết không? Họ đặc biệt dễ thương.

    Tôi nhảy xuống lưng cậu ta, váy bị vén lên một chút, Vĩnh Tường tinh ý nên quay mặt đi chỗ khác cho tôi sửa soạn lại quần áo, tôi mỉm cười vì thái độ tinh tế của cậu ta. Xong xuôi, tôi lấy cây bánh ăn liền cậu ta mua mở bọc rồi ăn, vừa ăn vừa nói.

    - Bé thụ đặc biệt xinh đẹp, anh công ga lăng, hai người khi mà bên cạnh nhau đó ôm này, hôn, làm mấy cái ageyo dễ thương cực kỳ.

    Tôi xoay vòng vòng bên đường, nhìn lên ngọn đèn đường, mắt tôi lúc đó cứ long lanh lên, nhìn dễ thương cực kỳ. Hơi ảo tưởng nhưng mà tôi là con gái cũng cho mình một xíu quyền viễn vông chứ.

    - Lúc họ hôn nhau, dù chỉ là chạm môi nhẹ đã làm tớ xao xuyến rồi.

    Vĩnh Tường nhăn mặt, cậu ta lấy bánh tôi đang ăn dở cho vào miệng.

    - Cậu đừng nói với tớ chuyện mấy anh chàng của cậu nữa

    - Nhưng không ai nói chuyện với tớ cả.

    Vĩnh Tường một tay thọc vào túi quần, tay còn lại xoay quả bóng, bỏ lên đi trước, làm tôi vất vả chạy theo.

    - Mấy bà chị trên facebook của cậu đó.

    - Nhưng họ ở xa lắm.. Hà Nội lận.

    - Tớ cho tiền cậu mua vé máy bay ra đó.

    Cậu ta đứng lại đột ngột, làm tôi va vào lưng cậu ta, giật mình. Tôi nhanh chóng thu lại trạng thái cân bằng, từ chiều cao của mình dở vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vĩnh Tường.

    - Có tiền gớm nhỉ?

    Cậu ấy nhúng vai, gương mặt lộ rỏ vẻ đắc ý, tự kiêu, cái vẻ mặt này chỉ có một mình tôi thấy được thôi, với mấy cậu bạn trong đội bóng của cậu ấy, chứ bên ngoài Vĩnh Tường rất lạnh lùng, hầu như cậu ta chẳng có nhiều biểu hiện trên mặt khi tiếp xúc với người khác, một kiểu một.

    - Tớ ra đem họ vô đây cho cậu

    - Cậu không biết mặt họ.

    - Lên Facebook kiếm

    - Cậu không biết Facebook của bọn họ.

    - Danh sách bạn bè của cậu để làm gì?

    - Ờ ờ..

    Vĩnh Tường chống hai tay ngang hông, cậu ta thổi mái tóc rũ xuống vì dính nước của mình, nhìn vào mắt tôi.

    - Vậy thôi bỏ đi nhé!

    Tôi xụ mặt, uất ức nhìn cậu ta lắc đầu.

    - Đừng có ở đó mà khóc lóc với tớ. Cậu mà khóc nữa tớ bỏ cậu ngoài đây!

    - Tớ tự có chân đi về.

    - Ừ! Ừ được lắm.

    Tôi giận bỏ lên đi trước, trước khi đi còn thấy cậu ta đứng cười chọc quê tôi. Đang đi tay tôi vẫn nắm chặt thì bị cậu ta làm cho thả lỏng ra. Vĩnh Tường xoa đầu tôi, tôi đang định đánh lại cậu ta thì Vĩnh Tường lấy cặp trên vai tôi xuống rồi ném trái bóng của cậu ta cho tôi.

    - Giữ bóng cho tớ.

    - Ừm.

    - Tớ nghĩ. Yêu nam hay nữ gì cũng được, miễn là yêu nhau. Nhưng mà tớ là con trai, đàn ông thật sự nên là Lan Chi tớ không phải không thích nhưng là không muốn nghe mấy chuyện này, chứ không phải là tớ khinh thường họ cậu biết không?

    Vĩnh Tường cúi thấp người, xoa đầu tôi, tôi chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy, mấy lời cậu ta nói ra thật sự rất đúng. Cả cái mặt dịu dàng lúc xoa đầu tôi nữa, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.

    - Tớ biết rồi!

    - Tốt lắm em gái!

    Chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó cậu ta đãi tôi ăn mỳ trong cửa hàng tiện lợi, mua nước trái cây cho tôi, lúc đi ngang qua tiệm sách cũ còn tìm cho tôi mấy cuốn bổ trợ, giao một loạt các bài tập cơ bản, bảo tôi làm, rồi đưa tôi về.

    * * *

    Tôi không biết hôm nay là cái ngày quái gì, tôi lại thấy đau bụng đến lúc vào nhà vệ sinh kiểm tra mới biết mới biết mình tới thời kỳ kinh nguyệt nhưng giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi tôi không dám ra ngoài một mình. Nhìn sang cửa sổ của phòng Vĩnh Tường còn sáng tôi đành đánh liều gọi cậu ta.

    - Alo! Vĩnh Tường!

    - Có chuyện gì?

    - Ra cửa hàng tiện lợi với tớ nhé!

    Hiện tại là 23: 10, hai đứa chúng tôi đứng trong cửa hàng tiện lợi 24/24 mua "B** vệ sinh". Vĩnh Tường cứ đứng nép ra cửa, dùng một tay che mặt lại, càng làm chị nhân viên để ý, nhìn cậu ta rồi nhìn tôi cười cười.

    - Là bạn trai em à?

    Chị ấy hỏi tôi, tôi len lén nhìn cậu ta, Vĩnh Tường cũng đang nhìn tôi, tôi bấm bấm đầu móng tay, tôi chẳng ngại đâu nhưng mà chị ấy cứ cười hoài nên đâm ra tôi mới ngại đấy chứ.

    - Không có ạ! Cậu ấy là bạn tốt của em.

    Vĩnh Tường lúng túng quay người ra cửa, tôi chào chị nhân viên rồi đi về cùng cậu ấy.

    - Cảm ơn cậu nhé! Đã khuya vậy mà còn gọi cậu ra đi cùng tớ mua thứ này.

    - Không sao!

    Tôi dùng hai tay nắm lấy bao đựng đồ, Vĩnh Tường thì bỏ hai tay vào túi, chúng tôi cứ im lặng như vậy cho đến lúc tôi hắt hơi, nước mũi chảy hết ra.

    - Đau rồi đúng không?

    - Chắc do về đêm có hơi sương nên tớ mới nhảy mũi.

    Tôi không phải là người hay đau ốm, nhưng mà cứ thức khuya quá là tôi sẽ đau đầu, cộng thêm chứng nhảy mũi.

    Vĩnh Tường cởi áo khoác bên ngoài của cậu ta, choàng qua người tôi chưa đợi tôi xỏ tay vào thì kéo tia khóa lại.

    - Nhìn cậu cứ như cây nấm ấy.

    Tôi không còn sức để cãi tay đôi với tên đó, chỉ biết kéo hai mép môi nở nụ cười bất lực, mắt trợn lên mệt mỏi lườm cậu ta.

    - Cây nấm Lan Chi.

    Cậu ta vừa đi lùi vừa chọc tôi, dù cố nhịn thế nào tôi cũng không thể chịu đựng nỗi Vĩnh Tường, tôi chạy đuổi theo cậu ta, hai cái tay mắc trong chiếc áo to đùng của cậu không thể nào đánh cậu ta được liền chỉ biết dùng thân đẩy người cậu ta, cuối cùng bị cậu ta đẩy ngã vào tường. Cậu ta còn dám nhìn tôi cười lớn rồi bỏ chạy nữa chứ.

    - Cậu nhớ đó.. Vĩnh Tường..

    Chợt nhận ra cậu ta đã bỏ tôi chạy một đoạn tôi liền vội vã chạy theo.

    - Chờ tớ với. Chờ với.

    Hết chương 2
     
  4. weathercock

    Bài viết:
    6
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay lớp chúng tôi có tiết thực hành hóa học, vì cái buổi học thực hành này mà tối qua Vĩnh Tường cho tôi đi bộ từ lớp học thêm về, tối tôi gọi điện rủ đi xem phim cũng không nghe mấy. Cậu ta có cần thích Hóa đến như vậy không chứ?

    - Được rồi! Vĩnh Tường em sẽ chung nhóm với..

    - Em ạ..

    - Lan Chi thưa thầy.

    Tôi vẫn còn đứng ngoài cửa lựa dép mang vào phòng thí nghiệm, thì thấy thấp thoảng lớp phó văn thể đưa tay muốn chung nhóm với Vĩnh Tường nhưng cậu ta như bị ai giật thót lập tức nói tên tôi.

    Lúc tôi đang loay hoay xỏ dép đi vào thì cậu tay nắm cổ áo tôi, lôi đầu tôi vào bàn thí nghiệm cậu ta chọn gần cửa.

    - Này! Mỹ Nhân muốn chung nhóm với cậu đó.

    - Tớ không thích bị người khác bàn tán.

    Chuyện là cô nàng lớp phó thích anh chàng lớp trưởng đại nhân, nhưng mà lớp trưởng đại nhân không thích cậu ta. Còn lớp trưởng đại nhân là ai vào đây, cậu bạn thân quý hóa của tôi chứ ai. Tôi còn nhớ cái ngày cậu ta được bầu làm lớp trưởng, cậu ta giận tái mét, tôi hiểu Vĩnh Tường mà cậu ấy chỉ muốn tập trung học hành, làm ban cán sự lớp thị phi lắm, nhưng mà biết sao được ai biểu cậu ta đẹp trai, đa phần hôm đó toàn nữ bầu cho cậu ấy.

    - Tớ thấy cậu ấy xinh mà.

    - Xinh thì làm được gì.. Không phải gu tớ. Tớ thích con gái đáng yêu.

    Câu sau tôi nghe cậu ta nói không rõ ràng gì hết, cứ lí nhí trong miệng thì làm sao tôi nghe được, có khi bỏ máy nghe lén trong người cậu ấy cũng chả nghe nổi.

    - Cậu nói to chút đi.

    - Cậu còn không im lặng tớ cho cậu uống H2SO4 bây giờ.

    Tôi bất ngờ, cậu ta không nói chuyện thì thôi chứ một khi đã mở miệng rồi thì độc mồm chịu không nổi. Tôi đứng một bên chăm chú nhìn cậu ta làm thí nghiệm, quả thật Vĩnh Tường rất giỏi mấy môn tự nhiên, thấy cậu ta nghiêm túc làm bài nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy im lặng, căng thẳng làm hóa học như vậy, mồ hôi chảy đầm đìa hai bên thái dương, tay cũng bắt đầu run lên khi cậu ấy đổ hai hỗn hợp vào nhau.

    Tôi liếc nhìn xung quanh mấy đứa con trai khác cũng đang làm chỉ có bọn con gái tụi tui ở một bên làm các thứ lặt vặt, nhìn sang cái bàn đối diện lớp phó đang nhìn chúng tôi, ánh mắt cậu ta gay gắt lắm luôn kìa, tôi rợn da gà, đưa tay, nhểnh mép cười với cậu ta cái rồi cúi đầu, vén một bên mái che mặt mình lại, tôi mà còn nhìn nữa chắc cậu ấy sẽ nhìn thủng kính của tôi mất.

    - Thí nghiệm sắp xong rồi đó, cậu bỏ thêm Ba (OH) 2 vào giúp tớ rồi xem phản ứng của nó ghi vào giấy, thầy vừa gọi tớ lên, tớ đi chút đây.

    Vĩnh Tường giao cho tôi mấy câu rồi bỏ đi, tôi loay hoay nhìn mớ dung dịch trên khay, nhìn hoài vẫn không biết Ba (OH) 2 là cái nào, đây là bài thực hành nhận dạng các dung dịch, tôi đâu có biết mấy cái này, đánh liều tôi nhắm mắt chọn đại một cái. Chần chừ cho nó vào ống nghiệm Vĩnh Tường đã pha sẵn. Tôi chắp tay cầu nguyện thấy hai dung dịch có phản ứng, sủi bọt tôi mừng muốn chết ai ngờ sau đó vài giây chúng nổ bùng lên.

    - Cậu làm cái gì đó!

    Một đống khói bay lên, làm đen xì mặt tôi. Vĩnh Tường từ chỗ thầy giáo chạy tới, cậu ta lấy khăn giấy trong túi lau mặt cho tôi, sau đó đem tôi ra xa khỏi bàn thí nghiệm.

    - Tớ.. Tớ.. Rõ ràng nó sủi bọt nhưng sau đó lại phát nổ.

    Vĩnh Tường lấy tay chùi mồ hôi trên tráng, cậu ta chán nản liếc tôi một cái rồi đi về bàn dọn dẹp đống ống nghiệm dính bẩn, một mình làm lại. Tôi thì lau cho sạch đống lọ trên mặt, e dè đi tới cạnh cậu ta.

    - Vĩnh Tường tớ xin lỗi.. Tớ xin lỗi vì.. Vì đã làm hư thí nghiệm của cậu. Cậu cần gì cứ sai tớ đi, tớ giúp cậu làm lại thí nghiệm.

    - Cậu im lặng là giúp được tôi rồi!

    Chết tôi rồi! Lần này Vĩnh Tường giận thật rồi, cậu ấy thay đổi cả cách nói chuyện với tôi luôn.

    - Để tớ giúp cậu.

    Lớp phó Mỹ Nhân từ bên kia qua chỗ chúng tôi, cậu ấy lườm tôi một cái, đẩy tôi ra ngoài, rồi đến cạnh Vĩnh Tường.

    - Cảm ơn, vậy lấy giúp tớ chai H2SO4 đi.

    - Được.

    Tôi đứng nhìn hai người bọn họ, mà trong lòng cứ nhói nhói, lúc mà lớp phó đưa lọ dung dịch cho cậu ta cậu ta còn mỉm cười kìa còn lúc tôi ở cạnh cậu ta có bao giờ nhận đồ tôi đưa rồi nói cảm ơn rồi cười dịu dàng vậy đâu. Tôi xoa xoa ngón tay đang xưng lên vì bị phỏng cái thứ hỗn hợp dung dịch không rõ là gì lúc nãy tôi pha. Tay tôi đỏ lên rồi có rướm chút máu nữa, mọi người trong lớp còn chú ý đến chúng tôi, tôi ngại quá nên cúi mặt xuống.

    - Thầy cho em đến phòng y tế.

    - Thầy cho em nghỉ tiết này luôn đó.

    Cả thầy cũng từ mặc tôi luôn, thầy Hóa rõ ràng thường ngày thương tôi nhất. Mắt tôi ửng nước tôi cứ vậy mang luôn dép phòng thí nghiệm đi. Vào phòng y tế để cô Bình băng bó rồi nằm khóc, khóc xong lại ngủ, lúc dậy khóc tiếp. Cứ thế cho đến giờ ra về.

    - Em chào cô!

    - Vĩnh Tường đấy hả?

    - Dạ. Lan Chi có ở đây không ạ?

    - Nó nằm ở trong kia kìa. Mà em đừng có nổi nóng la nó, nó mà khóc nữa là không biết đường đâu mà dỗ đấy.

    - Vâng ạ.

    Tôi nghe cô nói chuyện với Vĩnh Tường, biết cậu ta sắp vào đây, tôi cuống lên không biết phải làm gì, nửa không muốn nhìn mặt cậu ta, nửa muốn gặp cậu ta ăn vạ, chung quy lại tôi biết lỗi của mình nên không muốn gặp Vĩnh Tường, đợi cậu ấy bình tĩnh rồi tôi mới trực tiếp xin lỗi, nhỡ giờ vào nói chuyện, dùng lời lẽ không phải cậu ta đánh tôi thì chết, Vĩnh Tường tất nhiên không phải tên bạo lực, đánh con gái nhưng mà nguy hiểm lắm, không nên tiếp xúc.

    - Về thôi!

    Tôi nằm trên giường không nhúc nhích, nín thở, tôi giả vờ như mình đang ngủ.

    - Một là ngồi dậy. Hai là tớ đem cậu vứt ra ngoài.

    Tôi tức giận ngồi dậy.

    - Cậu lúc nào cũng..

    Tôi chưa nói hết, đã ngồi im lặng, Vĩnh Tường đi về phía bên mép giường, cậu ấy xoay người tôi, sau đó là cúi thấp người mang giày cho tôi.

    - Lúc nãy tớ xin lỗi.

    - Tớ cũng có lỗi.

    - Biết lỗi là tốt.

    Tôi cúi đầu nhìn mái tóc óng mượt của Vĩnh Tường, đột nhiên cậu ấy đứng dậy, cứ thế đầu cậu ấy đai vào cằm tôi, tôi ôm cằm rồi phát cười.

    - Cậu phát điên cái gì?

    Cậu ấy tay bợ đầu, tay xoa đầu tôi. Chúng tôi lại im lặng, Vĩnh Tường đặt tay lên mắt tôi.

    - Nhắm mắt lại đi!

    Tim tôi đập thình thịch, ngay lập tức nhắm mắt, tôi thề lúc đó trong đầu tôi liên tưởng tới rất nhiều thứ, cái gì cũng bậy bạ nên không tiện kể ra cho mọi người biết đâu.

    Lúc sau, tôi thấy ngón tay trỏ của Vĩnh Tưởng xoa nhẹ vùng mắt xưng của tôi.

    - Khóc xưng hết mắt lên cả rồi.

    Giọng cậu ấy đặc biệt nhẹ nhàng, cái điệu nhẹ nhàng này khác hẳn lúc cậu ấy nói chuyện với lớp phó. Tôi chợt mỉm cười, vài giây sau tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ấy rất gần với tôi. Một thứ nhẹ ấn ngón tay cậu ấy chạm nhẹ chút nữa vào vành mắt xưng của tôi.

    - Lần sau nếu tớ nhìn thấy cậu khóc nữa. Tớ sẽ..

    Tôi giật bén người, mở to mắt nhìn cậu Vĩnh Tường.

    - Đừng nói cậu sẽ đánh cho tớ khóc thêm đó.

    - Không. Tớ sẽ đánh người làm cậu khóc.

    Tôi cúi mặt, cười ngại ngùng, mấy cái cảnh sến súa này làm tôi ngượng chín mặt rồi. Thử nghĩ cái thí nghiệm do tôi phá banh chành kia cũng có ích chứ bộ.

    * * *

    Vĩnh Tường lái xe đạp đưa tôi về, trên đường về còn mua loại kem tôi thích nhất, tâm trạng hai người chúng tôi cứ thế tốt lên thật sự rất hạnh phúc.

    Tôi đứng trước cửa nhà vẫy tay chào cậu ấy, đang quay lưng vào tôi nghe thấy tiếng vỡ chén, đĩa trong nhà cậu ấy giật mình quay lại, tôi tính chạy theo cậu ấy vào nhà xem thế nào, liền nhận được tin nhắn.

    "Lan Chi ngày mai tan học đến Thư viện"

    Tôi mừng đến mức muốn rơi nước mắt, cuối cùng thì cậu ấy cũng chịu dạy tôi học, sau bao nhiêu ngày tháng giao bài tập thì tôi cũng được chấm bài rồi. Tôi phát cười cứ như thế chưa mở cửa mà đi vào, kết quả đầu đai vào cửa. Nhưng không sao tôi vẫn cười được.

    Hết chương 3.
     
  5. weathercock

    Bài viết:
    6
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng lời hẹn chúng tôi cùng nhau đi đến Thư viện sau giờ học.

    Vĩnh Tường chọn một nơi gần cửa sổ, cậu ta mở toang cửa sổ ra cho tiếng ồn bên ngoài lộng vào, trên bàn bày ra một đống thức ăn, còn mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ.

    - Tại sao cậu lại bày chúng ra chứ?

    Cậu ta nhướng mày nhìn tôi khiêu khích. À! Tôi hiểu rồi thì ra cậu ta muốn thử tôi. Để xem cậu tập trung cỡ nào. Tôi thổi tóc mái, mở nắp bút, từng chút hành động tôi đều liếc cậu ta.

    - Được! Tớ sẽ cho cậu thấy tớ nổ lực đến mức nào.

    Tôi vùi đầu vào mấy bài tập toán cậu ta giao, Vĩnh Tường ngồi bên cạnh, vừa ăn snack vừa giảng bài cho tôi. Chúng tôi đứa làm, đứa nhìn, sau đó đứa làm sai đứa giảng đánh lên đầu. Vĩnh Tường là kẻ rất thích đánh lên đầu, hay xoa đầu tôi nên dịp này cậu ta thừa sức làm mà không sợ bị tôi đánh.

    Nhưng mà Vĩnh Tường chỉ gõ nhẹ lên đầu tôi mà thôi, không đau đớn chút nào, nghĩ xem nếu đau thật thì tôi tha cho cậu ta chắc?

    - Cậu nhìn cho kỹ đây, tớ chỉ nói một lần thôi. Muốn cho phép toán này rút gọn thì cậu phải làm thế này.

    Tôi chăm chú nghe cậu ta giảng bài, lúc đầu còn luyến tiếc nhìn mấy cuốn tiểu thuyết giờ tôi quên hẳn sự hiện diện của chúng, cứ thế mà làm bài tập. Tôi đột nhiên nhận ra toán cũng hay chứ bộ, làm được một bài sẽ muốn làm tiếp, làm không ngừng nghỉ, hằng gì mỗi lúc Vĩnh Tường ngồi vào bàn học thì có cháy nhà cậu ta mới rời khỏi bàn mà thôi.

    - Lan Chi tớ nghĩ ra điều kiện rồi.

    - Vậy sao? Là điều kiện gì?

    - Cậu lại gần đây.

    Cậu ta chống một bên lên bàn, nghiêng đầu về phía tôi, nhìn rất chăm chú một thứ gì đó không biết là mặt tôi hay ngoài trời nữa.

    Tôi đang làm toán, nên chỉ đưa đầu lại gần, còn mắt vẫn hướng về quyển vở, tay vẫn hăng hái làm bài.

    - Gần chút nữa.

    - Chút nữa. Chút nữa.

    - Này rốt cuộc là cậu muốn gần bao nhiêu nữa?

    Tôi bực mình hét lên, thì Vĩnh Tường đột nhiên đẩy tôi ngã xuống ghế, cậu rớt từ trên ghế xuống đất, mông đập cái "phịch" đầy đau đớn.

    - Cậu muốn mưu sát tớ đúng không?

    - Xin lỗi! Xin lỗi!

    Vĩnh Tường chẳng thèm đỡ tôi dạy, cậu ta bỏ sách vở vào cặp rồi bỏ về trước.

    - Tớ đi tập đây! Cậu tự mình về nhà nhé!

    - Này! Cậu lại lên cơn à?

    Tôi phủi tay, phủi mông, mặt mũi nhăn nhó, ngồi lại vào ghế, mông đột nhiên bị động đến nên đau, tôi suýt xoa.

    * * *

    Dạo gần đây Vĩnh Tường rất lạ, tôi không thể nào gặp cậu ta, mỗi lần hẹn cậu ấy đi ăn thì cậu ấy toàn từ chối, không bận thì mắc đi chợ với mẹ, ngặt một nỗi cậu ấy có bao giờ chịu đến mấy nơi như vậy đâu chứ? Định lừa tôi chắc, nhưng mà tôi tin thật mới đau chứ!

    - Sau giờ học chúng ta đi ăn kem nhé?

    - Tớ bận rồi!

    Cậu ta ôm sách vở rồi bỏ đi, lại từ chối, rõ ràng trước kia mỗi lần nghe tôi rủ đi ăn kem đều sung sức đi sao. Tôi buồn bã mang cặp ra về.

    Đi trên đường, tôi tinh nghịch đá mấy chiếc lá, tự mình nghĩ xem bây giờ là mấy giờ rồi mà trời mau tối thế. Nhưng mà khi vừa mới mở cặp ra liền không thấy điện thoại đâu, tôi đánh lên đầu.

    - Lại quên ở lớp rồi!

    Tôi lập tức chạy ngược đến trường tìm điện thoại.

    Trường tối đen như mực, tôi từ từ đi, tuyệt đối không gây ra tiếng động để bảo vệ phát hiện là tôi chết chắc. Vừa vào đến lớp, tôi vội vã tìm cái điện thoại, mấy cái tin nhắn, thông báo, tôi lướt tìm xem Vĩnh Tường có nhắn tin cho tôi không. Nhưng không cậu ta không hề gửi cái tin nào. Cái tên chết bầm đó, định tránh mặt tôi luôn hay gì? Được! Tưởng tôi cần cậu ta lắm chắc?

    Tôi xoay ra cửa lớp, chết rồi cửa khóa mất. Tôi đánh vào trán chẳng lẽ bị nhốt trong đây luôn hay sao? Ai đó nói chú bảo vệ mở cửa cho tôi với.

    Tôi đập cửa. Đập cửa rồi lại đập cửa, chạy qua chạy lại trong lớp, tôi mở cửa sổ, từ tầng ba hét xuống tầng thượng nhưng không ai nghe được tiếng của tôi.

    - Chú ơi! Còn cháu trong này mở cửa cho cháu với. Chú ơi!

    Tôi bắt đầu thấy khó thở, tất cả các cánh cửa đều được đóng hết, tôi bị chứng sợ ngạt, sợ bóng tối, cổ họng tôi bắt đầu khô lại, rồi ngực thì khó thở, tôi chống hai tay ngang hông, chập chững đi đến chỗ cửa sổ nhìn xuống. Lớp chúng tôi ở tầng thứ ba làm sao mà tôi dám nhảy xuống chứ?

    Tôi nhìn lên tấm rèm cửa, đứng lên bàn gỡ nó xuống, nối mấy tấm còn lại với nhau cột vào cái bàn cuối lớp, cởi giày cột nó vào cặp, nhắm mắt nhắm mũi đu tường trèo xuống.

    - Cố lên Lan Chi! Còn không mày phải ở luôn trong đó! Cố lên.

    Tôi bám tường từ từ đu xuống. Vừa hết tầng hai tôi đang mức ngưỡng cửa còn cỡ 1m7 nữa là chạm đất, đột nhiên ánh sáng ở đâu chạm vào mắt tôi làm tôi hốt hoảng thả tay, rốt cuộc ngã xấp người.

    - Ai đó!

    Tôi méo mặt, toang đứng dậy, nhưng chân khi té xuống đã bị trật không thể nào đứng lên được, bắp chân của tôi do phải vận động nhiều kèm theo đu dây nên căng cứng ra tôi đau đến mức hai mắt xưng húp lên, giờ trong đầu chỉ biết gọi cứu cái tên kia.

    - Vĩnh Tường cứu tớ.

    - Ai đó!

    Tiếng chú bảo vệ rất gần chỗ tôi, tôi cố gắng đứng dậy, lòng tôi mừng rõ, thà bị kỷ luật còn hơn chết đứng ở đây. Nhưng đi được vài bước chân tôi không mang giày đạp trúng thứ gì đó tôi còn nghe rõ tiếng thuỷ tinh đâm vào thịt.

    - Ôi! Chân tôi!

    Tôi đau đớn ngồi xuống, ôm chân đang chảy máu. Ai lại thả chai nước khoáng thủy tinh ở đây để tôi đạp trúng vậy?

    "Rầm!"

    Là tiếng sét tôi hoảng sợ, hét lên.

    - Ai?

    Nhận ra mình lớn tiếng quá tôi bị miệng lại, nhưng sau đó lại chuyển sang mừng rõ tôi đang định hét lên thì tiếng đóng cửa phòng làm tôi tuyệt vọng.

    - Chú ơi!

    Chú bảo vệ đi rồi, tôi lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Tường.

    Một cuộc.

    Năm cuộc.

    Mười cuộc.

    - Alo! Vĩnh Tường là mình..

    - Tớ đang bận học, cậu đừng có làm phiền nữa.

    - Nhưng mà.. Tớ..

    - Vĩnh Tường bài này làm sao?

    - Tớ cúp đây.

    Tôi nghe tiếng lớp phó qua điện thoại của Vĩnh Tường, mắt tôi cụp xuống, rồi từ từ dập máy. Tôi chép miệng, vuốt mồ hôi trên mặt, tự thấy vết thương trên chân đã khô, tôi gượng người đứng dậy. Cố gắng bước đi. Tự nhiên lúc này tôi hiểu ra, trước đây tôi đã dựa dẫm quá nhiều vào cậu ấy, lúc này tôi phải tự đứng lên thôi.

    Ra đến gần cổng trường, trời liền đổ mưa, tôi cảm thấy cơn mưa nay như đang tát vào mặt tôi, bảo tôi là "Thức tỉnh đi!", "Thôi dựa dẫm vào Vĩnh Tường đi!", và "Vĩnh Tường có bạn gái rồi!".

    Tôi ngước nhìn những giọt mưa đang đổ vào mặt mình, hiện tại gương mặt tôi đang hòa lẫn hai thứ tạp chất mà tôi không thể phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt. Tôi cứ nhìn mưa như vậy cho đến lúc ngã xuống.

    - Này! Cháu! Cô bé à!

    Sao đợi tôi ngất xỉu rồi chú bảo vệ mới xuất hiện chứ? Tôi nhìn chú chạy về phía mình, hai mắt từ từ nhắm lại.

    * * *

    - Lan Chi!

    Tôi nằm trên bàn, mắt tôi cứ đánh vào nhau, đầu tôi ong ong như chim vỡ tổ, chúng khiến tôi không thể nào tập trung vào việc học được.

    - Vâng thưa thầy.

    Tôi chống tay lên bàn đứng dậy. Thầy chỉ tay về phía tôi, đầy tức giận, trước đây thì tôi sẽ sợ lắm, còn hiện tại việc người khác hét vào mình, giận dữ với mình tôi dường như cảm thấy bình thường. Cái tính bánh bèo, từ ngày đó cũng nhanh chóng mất đi.

    - Ra ngoài sân vận động chạy mười vòng cho tôi. Trong giờ học cứ ngủ suốt.

    - Vâng ạ!

    Tôi khó khăn xoay người, Vĩnh Tường nắm tay tôi lại.

    - Cậu có sao không?

    - Tớ ổn mà. Mỹ Nhân đang nhìn kìa, cậu ấy sẽ hiểu lầm đó.

    Tôi gỡ tay cậu ấy ra, cà nhắc bước đi.

    * * *

    Mồ hôi cứ xối trên tráng tôi. Mặt mũi đã cận rồi mà giờ còn không thấy rõ thứ gì ra thứ nấy. Cái sân tập cứ lòa nhòa khó chịu.

    - Tớ đưa cậu đến phòng y tế.

    Vĩnh Tường lại muốn vác tôi đi, tôi tránh tay của cậu ta, mất sức tiếp tục chạy.

    - Cậu làm sao?

    Tôi không nghe cậu ấy nói, mặc kệ cái tên đó, mặc kệ cái chân đang đau tôi tiếp tục chạy tiếp.

    Vĩnh Tường đứng lại nhìn tôi một lúc. Cho dù tôi có tránh né hành động của cậu ta nhưng vẫn bồn chồn, trong lòng thừa nhận muốn cậu ta quan tâm.

    - Cậu ấy đi rồi!

    Tôi quay đầu ra phía sau, buồn bã quay đầu lại kết quả đai đầu vào bụng ai đó, một tên sáu múi tôi nghĩ thế.

    - Vĩnh Tường.

    - Đừng có gọi tên tớ.

    - Được.

    Tôi né sang một bên tiếp tục chạy. Vĩnh Tường nắm lấy tay tôi, lần này là kiên quyết nắm tay, giữ không cho tôi đi.

    - Cậu nổi giận cái gì.

    - Tớ không nổi giận.

    - Vậy mấy cái hành động này là gì? Cậu đang bắt đền tớ cái gì hả?

    - Tớ không có bắt đền cậu.

    Vĩnh Tường chống tay ngang hông, hai mắt cậu ấy nổi đầy tơ máu, lực nói, lực thở mạnh bạo.

    - Vậy cậu muốn cái gì? Tớ gọi cậu không đứng lại, tớ bảo thôi cậu lại muốn cứng đầu chạy tiếp.

    - Tớ không cứng đầu.

    Tôi bình thản, mặt cố nén biểu tình, đáp lại cậu ấy những chữ rõ ràng nhất là mình đang rất ổn, mình không muốn dựa vào Vĩnh Tường nữa.

    - Cậu không cứng đầu vậy là gì?

    - Là tự trọng.

    Tôi ngước nhìn cậu ấy, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, tôi hét lên với cậu ấy, lần đầu tiên trong mấy chục năm qua tôi muốn mạnh mẽ trước mặt cậu ấy.

    - Tự trọng?

    - Phải là tự trọng. Tớ không thể nào cứ suốt ngày bám theo cậu được

    Tôi nhúng vai, hạ thấp giọng xuống.

    - Và người đó cũng có người yêu rồi!

    - Người yêu? Tớ có người yêu lúc nào?

    - Cậu không có người yêu? Vậy tại sao hôm qua cậu và lớp phó ở cùng nhau. Tớ gọi cậu cũng không nghe máy, cậu nổi nóng với tớ.

    Tôi cúi đầu, dùng mu bàn tay vuốt nước mắt, miệng thì cứ thút thít nó chả rõ rành thứ gì.

    - Tối hôm qua.. Tớ..

    - Cậu không bắt máy tới cuộc thứ 10 cậu mắng tớ.

    Tôi không muốn nhìn Vĩnh Tường nữa, tôi bước đi, cậu ấy lại luôn xuất hiện trước mặt tôi.

    - Lan Chi tớ..

    - Tớ ổn! Đừng quan ngại về tớ!

    Tôi vuốt nước mắt, tiếp tục bỏ chạy. Bỏ chạy trước cậu ấy, bỏ chạy trước cảm xúc của chính mình. Tôi hận chính cái cảm xúc đáng ghét khiến tôi không thể ngừng khóc trước mặt cậu ấy, tôi hận bản thân khi không thể nào nói sớm những thứ mình đã dấu kín để bây giờ phải hối hận.

    - Tớ không muốn thay đổi, mà là hoàn cảnh thay đổi. Tớ không còn giống trước kia nữa. Hiện tại tớ phải tập làm một người đàn ông, để có thể bảo vệ người phụ nữ quan trọng nhất, và người con gái tớ.. Yêu..

    Vĩnh Tường xoay người tôi lại, lần đầu tôi thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi rất đau đớn.

    - Gia đình tớ.. Bố, mẹ tớ sắp ly hôn rồi!

    - Cậu nói sao?

    Tôi bất ngờ, lòng tôi đầy đau xót cùng cảm giác ân hận.

    - Bố tớ ra ngoài ngoại tình, hiện tại tớ và mẹ đã ra riêng, dù gì tớ và mẹ không thể nào sống dựa vào ông ấy nữa. Nên tớ đang đi làm thêm, tớ nhận dạy kèm cho Mỹ Nhân.

    Tôi nắm chai nước, bóp méo chai nước, lấy chai nước xả giận, dồn nét việc muốn đánh vào chính suy nghĩ mà tôi áp đặt lên Vĩnh Tường, tôi chỉ biết nghĩ cho mình.

    - Tớ mệt mỏi quá rồi!

    Vĩnh Tường cúi đầu, tay cậu ấy đan vào nhau, mặt cậu ấy chôn vào hai khẽ gối.

    - Cậu cứ khóc đi.

    Tôi vỗ vai cậu ấy, lúc này tôi thấy mình có lỗi nhiều đến thế nào, chưa biết đầu đuôi mà nổi giận với Vĩnh Tường làm cậu ấy đã mệt mỏi rồi mà còn phải bận tâm chuyện của tôi.

    - Hôm nay cậu có giờ dạy không?

    - Không có..

    Cậu ấy ngước mặt nhìn tôi, hai mắt cậu ấy xưng lên hết rồi, khi một người con trai khóc chứng tỏ lúc đấy họ đang rất đau đớn.

    - Cậu nhắm mắt lại đi!

    - Để làm gì?

    - Tớ bảo thì cứ làm đi!

    - Được rồi!

    Vĩnh Tường nhắm mắt, tôi nhướng người cao một chút, trực tiếp lấy tay mình chạm nhẹ vào mắt cậu ấy lau những giọt nước mắt tổn thương của cậu ấy, làm như cách cậu ấy đã từng xoa dịu uẩn khuất của tôi.

    - Tớ về trước đây! Tối cùng mẹ cậu qua nhà tớ ăn cơm nhé!

    Tôi bỏ về trước, tôi biết cậu ấy muốn ở một mình, Vĩnh Tường không muốn ai nhìn thấy cậu ấy yếu đuối như vậy, tôi đứng dưới sân, vẫy tay về phía cậu ấy đang ngồi chỗ khán đài.

    - Vĩnh Tường cậu là chàng trai tuyệt vời nhất.

    Vĩnh Tường đang cười, cậu ấy cười về phía tôi, nụ cười ấy rất đẹp. Đẹp như chính cậu ấy.

    Hết chương 4
     
  6. weathercock

    Bài viết:
    6
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện cũ của chúng tôi đã được chôn vào quá khứ của một tuần trước, từ lúc tôi hiểu ra mọi chuyện ngày nào cậu ấy có giờ dạy thêm cho Mỹ Nhân tôi cũng lấy tư cách bạn học đi theo. Như thế sẽ khiến tôi yên tâm hơn.

    Hôm nay tôi thấy Vĩnh Tường vui vẻ hơn, mặt mày tươi tỉnh, cậu ta còn mua bánh đãi tôi.

    - Bố tớ quay về ông ấy hối hận muốn mẹ tớ tha lỗi.

    - Nói mẹ cậu nhất định không được tha thứ.

    - Mẹ tớ cho ông ấy về nhà ở rồi.

    Tôi nhảy xuống khỏi bàn, gương mặt nhăn nhúm lại, khó chịu. Tại sao có thể tha thứ cho một người đàn ông đã lừa dối mình chứ?

    - Tớ đi tập đây! Tối qua nhà tớ ăn mừng nha.

    Tôi đột nhiên hiểu ra một chuyện, nhìn bóng lưng Vĩnh Tường tôi mỉm cười. Đàn ông dù có năm thê, bảy thiếp, rung động với người này người kia thì sẽ rất nhanh quay về bên gia đình, không nơi đâu bằng nhà mình, cũng chẳng ai dễ dàng tha thứ cho ta ngoài gia đình.

    - Chân tớ bị đau như vậy mà cậu cũng bỏ mặc sao?

    - Tớ bận đi tập rồi!

    Vĩnh Tường chạy đi, tôi lí nhí nói không ra câu, cuối cùng mặt mũi đầm đìa nước mắt cố gắng nói lớn.

    - Giữa tớ và quả bóng cậu chọn đi!

    Vẻ mặt tôi kiên quyết nhìn cậu ta không chớp mắt.

    - Quả bóng.

    Tôi thề là lúc đó mặt tôi chẳng thể nào méo hơn được nữa, tôi ngồi luôn xuống đất, tôi muốn xuất chiêu, muốn ăn vạ để cậu ấy nghỉ nốt bữa nay, dạo này cứ suốt cho kỳ thi Olympic sức đâu mà chịu cho nổi. Chỉ có điều cái tên Vĩnh Tường đó, thằng bạn thân chí cốt của tôi quá ngang bướng.

    Đột nhiên tôi thấy cả người mình được nâng lên, phần từ đầu đến bụng như chốc ngược xuống. Vĩnh Tường cậu ta đang vác tôi đi.

    - Này đừng có cõng như thế lộn ruột tớ.

    * * *

    Cậu ta đưa tôi đến sân tập, tôi ngồi trên ghế xem truyện, rồi viết truyện, trông cho thời gian mau trôi qua cho tôi về nhà, vì ở đây chán chết đi được.

    Tôi đang phụng phiệu, buồn chân thì cậu ta còn đứng đó chân lắc trái bóng qua lại rồi vui vẻ nói chuyện, tôi thấy cậu ta với mấy người bạn nói gì đó rất vui vẻ, họ xìn nhìn tôi cười cười mờ ám.

    Đến lúc về tôi mới nghe Vĩnh Tường kể lại lý do lúc đó tại sao bọn họ lại vui vẻ đến vậy.

    - Các cậu lúc nãy nói gì mà vui vẻ thế? Kể tớ nghe đi.

    Tôi nằm trên lưng cậu ta, Vĩnh Tường đằng trước đeo cặp, đằng sau đeo tôi.

    - Mạnh Hưng nói tớ sao hôm nay dẫn Tiểu tình nhân đi không sợ cô vợ kia ghen à?

    Tôi bỉu môi, hóa ra cậu ta không những có vợ lớn, vợ bé mà còn có cả mấy tiểu tình nhân bên ngoài.

    - Ui.. Thế à? Vậy lúc đó cậu nói sao?

    - Mỹ Nhân không phải bạn gái tớ? Còn cậu ta thì cũng không phải tiểu tình nhân gì đó!

    Tôi liếc mắt qua bên đường, bấu bấu ngón tay, trong lòng cứ thổn thức không yên, nguy cơ có chuyện gì đó sắp xảy đến.

    - Rồi sau đó!

    - Mạnh Hưng chống cằm vào khung thành. Bảo tôi xem cô gái ấy là gì? Quan tâm, chăm sóc, bảo vệ cô gái ấy thế kia mà?

    Mắt tôi hơi cụp xuống, tôi thấy mí mắt co chút cay, tôi cố mở to mắt nhìn ra bóng đèn đang lấp léo ngoài kia.

    - Tớ ngồi đấy sao không thấy tiểu tình nhân của cậu?

    - Ngốc!

    - Cậu bảo ai ngốc chứ?

    - Cậu chứ còn ai nữa. Cậu xem thử ở đó chỉ có mỗi cậu thì lấy đâu ra tiểu tình nhân nào khác.

    Tôi bấm bấm đầu ngón tay, mắt mở to, tim đập thình thịch, thính giác ù ù lên, mặt đỏ đến mức hơi nóng lang qua người bên cạnh.

    - Cậu biết tớ tớ trả lời câu hỏi của Mạnh Hưng ra sao không?

    - Làm sao tớ biết được chứ? Hỏi thừa.

    Tôi lúng túng, làm điệu bộ như không quan tâm tới. Nhưng tim thì sắp rớt ra ngoài rồi.

    - Cô gái ấy là Tiểu tổ tông nhà tớ.

    Ui. Tôi thừa nhận mình sắp ngất đi rồi, cảm giác không có từ nào tả được, tôi còn không dám cho đây là thật. Tôi có một cảm giác mình sắp có người yêu rồi.

    - Sao thế? Có phải cảm động đến muốn ngất luôn rồi không?

    - Ai bảo cậu.. Tớ cảm động chứ?

    - Không cảm động chứ thế nào?

    - Là.. Rung động..

    Tôi lí nhí, nói không ra hai từ cuối cùng, nhưng tôi biết cậu ta nghe thấy vì khi đưa tôi đến nhà Vĩnnh Tường đã hôn lên tráng tôi.

    - Vĩnh Tường?

    - Tớ rất ghét phải giải mấy bài toán khó nhưng cậu là bài toán khiến tớ phải theo đuổi và giải ra cho đến đáp án cuối cùng.

    - Còn tớ rất ghét bóng đá nhưng vì cậu tớ sẽ thử làm bạn với sân tập một thời gian xem thế nào.

    Tôi cúi đầu, mỉm cười, còn cậu ta thì dựa người vào hàng rào nhà tôi.

    - Nếu là tớ tớ cũng không thích giải toán khó. Cậu biết tại sao không?

    - Biết.

    - Tại sao?

    - Vì tới toán cơ bản cậu còn giải không được thì nói gì đến toán khó.

    - Cậu?

    Chúng tôi vừa chỉ yên lặng được mấy giây, cậu ta lại chọc giận tôi, hại tôi lếch cái chân què đi đánh cậu ta.

    Từ tình bạn có thể trở thành tình yêu mà đúng không?

    Hết.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...