


Một ngày gió nhẹ, cuối xuân, đầu hè
Lần đầu tiên nhìn vạn vật bằng đôi mắt khác
Ngày mà ta biết thời gian là ngắn hạn
Ngày mà em đưa tay và cố với lấy
Chỉ mong giữ lại những tháng năm em tồn tại
Em muốn sống trong bầu trời mãi xanh
Em muốn nằm trên ngọn đồi đầy nắng
Em muốn nắm lấy thật chặt tất cả khoảnh khắc
Không muốn dừng lại, không muốn tàn phai!
Em không sợ tương lai nhưng lại sợ ngày mai,
Sợ ngày mai đến trong giấc mơ..
Nếu ngày mai 20; ngày mai nếu không còn dài
Nếu ngày mai em không ở đây nữa,
Nếu ngày mai chẳng còn gặp lại,
Nếu ngày mai. Em đi mất!
Em ước rằng là, chỉ hi vọng rằng là
Thứ anh còn nhớ lại sau tất cả,
Là tên em !
Những tháng năm em đã sống,
Đều in vết bóng dáng anh
Những tháng năm sau ấy,
Em muốn gửi lại vào trong trang giấy
Cất gọn vào trong một góc nhỏ,
Để đợi chờ sau khi em trở thành gió
Sẽ về lại để lưu luyến thêm chút thôi,
Thật ra, em vốn dĩ chưa kịp làm gì cả,
Những giấc mơ dang dở, những nguyện ước chưa thành,
Những giấc mơ em còn giữ lại, những lời hứa vẫn ở đó chưa phai,
Chỉ là, em không ngờ!
Mình lại đi xa,
Xa đến nỗi, lời hứa không thể tới, giấc mơ không thể chạm,
Những yêu thương bị kẹt lại nơi ranh giới
Em chỉ khóc một chút rồi thôi,
Để nước mắt rơi xuống hòa vào biển lẫn cả vị mặn của muối,
Anh nói thử xem rằng là,
Ở thế giới mới,
Em có thể nào gặp được người giống anh không?
Em đi rồi và một người nữa sẽ đến,
Đừng giữ mãi nỗi buồn, đừng ôm mãi nỗi đau,
Chúng ta còn cả những kiếp sau này,
Em không sợ không thể gặp lại,
Vậy nên, chỉ cần anh còn nhớ tên em thôi,
Để trái tim được sống, để nỗi đau dừng lại,
Sau khi em đi,
Anh đừng khóc,
Em muốn thấy bản thân mình vui vẻ,
Bằng cuộc đời của anh hạnh phúc,
Chúng ta không cần nói tạm biệt,
Em chỉ muốn nói: "Hẹn gặp lại!"
Chỉ là vụn vỡ chút thôi,
Mọi thứ vốn là như vậy,
Gặp gỡ, chia ly và lại gặp gỡ,
Mong anh cả đời an yên!