Xuyên Không [Edit] Làm Nam Thần Nàng Cũng Rất Tuyệt Vọng - Vũ Tiểu Phi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sư Huyên, 7 Tháng hai 2021.

  1. Sư Huyên

    Bài viết:
    4
    Chương 10: Kẻ lừa đảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thời đại bùng nổ thông tin, cho dù Lâm Khả không đặc biệt để ý, mưa dầm thấm lâu, nàng cũng biết được rất nhiều trò lừa đảo kinh điển qua các loại sách, báo, thậm chí cả các tác phẩm điện ảnh, truyền hình, thời hiện đại nửa cái chai nước khẳng định không lẫn lộn, lừa dối một vài cổ nhân vẫn không thành vấn đề.

    Nhưng Tạ Trung Kỳ hiển nhiên có chút do dự, chần chờ một chút, vẫn là hỏi: "Lâm ca, ý của huynh là.."

    "Để đối phó với tiểu nhân, nên dùng biện pháp của tiểu nhân." Lâm Khả nói: "Nhưng mà chỉ dựa vào một mình ta thì không thành, còn cần giúp đỡ."

    "Ta có thể không?" Tạ Minh Vũ ngay lập tức đề nghị mình.

    Lâm Khả lắc đầu và nói với Tạ Trung Kì "Ta nhớ khi huynh giới thiệu cho ta về tình hình của thành Thiên Thủy, đã đề cập đến một người hình như là Vân Thiên Viễn?"

    "Đúng vậy. Vân Thiên Viễn là người làm ăn, từng hướng Tào Bang trưởng lão Tần lão hổ vay năm vạn lượng bạc, kết quả mấy tháng sau phá sản vẫn không trả tiền được, người cùng hợp tác tìm không thấy. Lúc đó ai cũng cho rằng Vân Thiên Viễn không dậy nổi cho nên bỏ trốn, Tần lão hổ phái người truy bắt hắn khắp nơi nhưng không thấy đâu, ai biết rằng một năm sau hắn ta tự mình trở về, đưa lại cho Tần Lão Hổ năm vạn lượng bạc và rất nhiều tiền, hỏi ra mới biết hắn ta phá sản thì sau đó để tra nợ đã ra biển nhưng trên đường lại gặp sự cố, là trải qua cứu tử nhất sinh!"

    Nói tới đây, Tạ Trung Kỳ cũng có chút thổn thức. Hắn cảm khái lắc lắc đầu, rồi tiếp tục.

    "Nghe nói rằng khi trở lại, Vân Thiên Viễn toàn thân nhếch nhác, nước da ngăm đen, tay đầy vết chai và tóc đã bạc gần hết. Thậm chí, trên người hắn còn có một vết sẹo ngang dài qua toàn bộ ngực, nghe nói vết đao hướng lên trên tí nữa hắn liền không thể về được nữa. Năm ngàn lượng đó đều là Vân Thiên Viễn từng chút lấy mạng đổi về, người này thật sự là một quân tử trọng tín nghĩa. Ai biết chuyện này đều khâm phục hắn. Tần lão hổ liền hủy bỏ nợ nần cho hắn cùng hắn kết thành huynh đệ. Vài năm sau, Vân Thiên Viễn đã trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong Tào Bang."

    Lâm Khả dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, suy ngẫm một lúc và nói: "Vân Thiên Viễn, khi đó có năm ngàn lượng, tiền gốc vẫn còn, còn tiền lãi thì sao?"

    Tạ Trung Kỳ sửng sốt: "Tiền lãi? Cái này.."

    "Điều này thật không hợp lý."

    Lâm Khả nói: "Theo tính cách trung thực và đáng tin cậy của Vân Thiên Viễn.. Ý ta hắn ta thậm chí còn năm nghìn lượng, sao có thể chỉ có tiền lãi không còn"

    Những chuyện vặt vãnh như vậy chưa từng ai để ý, Tạ Trung Kì trừng to mắt, cảm thấy mình dường như nắm được thứ gì đó, mặt ngơ ngác nói: "Bởi vì Vân Thiên Viễn đã không lấy thêm tiền ra '

    " Tại sao hắn ta không ở trên thuyền thêm rồi quay lại sau khi kiếm đủ tiền? Còn có năm nghìn lượng đều có, mấy trăm lượng này lại không thể lấy ra? Khả năng quá nhỏ. "

    Tạ Minh Vũ không khỏi xen vào:" Không thể nào, Vân Thiên Viễn muốn lấy về tiền lãi, nhưng là.. "

    " Không, nếu Vân Thiên Viễn không quay lại, thì Tần lão hổ căn bản sẽ không tìm thấy hắn ta, hắn còn cần không phải trả năm nghìn lượng. Nếu hắn ta trở lại, tại sao phải dựa vào chút tiền lãi này? "Từ thị phản đối.

    Lâm Khả khẽ cười:" Không sai! Theo ta thấy, Vân Thiên Viễn này không phải loại người tín nghĩa trong lời đồn. "

    " Nếu hắn không phải là người như vậy, nhưng lại hành sự như thế, ắt phải có mục đích, không vì danh thì chính là vì lợi ích.. "

    Tạ Trung Kì bừng tỉnh ra nói:" Vân Thiên Viễn làm như vậy, có lẽ là vì mua danh chuộc tiếng, hắn muốn được sự tín nhiệm cùng xem trọng của Tần lão hổ! "

    " Nói không chừng Vân Thiên Viễn mang về lại năm nghìn lượng mà Tần lão hổ lúc đầu đã cho hắn mượn "

    Lâm Khả gật đầu:" Đây coi như là tay không bộ bạch lang, nhưng Vân Thiên Viễn đối với mình cũng thật tàn nhẫn, vì diễn kịch mà đem chính mình biên thành bộ dạng ma quỷ, người bình thường khó có thể làm được. "

    Tạ Minh Vũ nghi ngờ nói:" Nói như vậy, Vân Thiên Viễn thực sự là kẻ lừa đảo. "

    " Có phải hay không, hiện tại chỉ là phỏng đoán thôi. "Lâm Khả đứng dậy, chỉnh lại y phục hướng Tạ Trung Kỳ nhướng mày cười nói:" Mạnh dạn ta cho rằng, cần cẩn thận xác minh. Tạ huynh, thế nào, chúng ta cùng nhau đi một chuyến. "

    Phố Nam Thiên Thủy rộn ràng, nhộn nhịp. Biển hiệu của các thương gia cao cao bay, quán trà, tiệm rượu, hiệu cầm đồ, tiệm chân, tiệm bán thịt và nhiều cửa hàng khác nhau xếp hàng dài. Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đen vàng và dáng người cao hơn một chút đang ngồi trên đường gian hàng, cầm một bát mì Dương Châu, đầu đổ đầy mồ hôi.

    Đây là Vân Thiên Viễn. Lúc nhỏ hắn thích đồ ăn ở cửa hàng này, bây giờ được coi như có danh tiếng, nhưng hắn vẫn thích món này. Uống một ngụm nước lèo ấm lòng trong mùa đông, năng lượng sảng khoái có thể thấm vào tận đáy lòng.

    Trên bếp có một nồi nước nóng sôi sùng sục, khí trắng bốc lên, Vân Thiên Viễn lau miệng, đặt chiếc bát trống xuống bàn, nhấc mi nhìn cảnh đường phố qua làn hơi nước mờ ảo, cân nhắc không biết có nên không đi dạo phố một chút cho tiêu tiêu thực, ngồi ngây người, quay đầu lại thì có thêm một người ngồi đối diện.

    Đó là một chàng trai có dung mạo cực kỳ xuất sắc, trong màn sương trắng mờ ảo, hắn ta sững sờ tưởng rằng mình đã nhìn thấy một tiên nhân giáng thế.

    Không biết như thế nào, Vân Thiên Viễn theo bản năng chỉnh lại quần áo, ho khan một tiếng, nói:" Tiểu huynh đệ, ngươi cũng tới ăn mì? "

    Thiếu niên kia cười gật đầu:" Đúng vậy. Quán này khá nổi tiếng, ta nghe đồn như vậy, "biển ghi phiêu bạc một năm dư, nguyên bích dâng trả năm ngàn lượng" Vân Thiên Viễn tiên sinh cũng thường xuyên đến ăn. Ta hôm nay rảnh rỗi, cố ý một mình tới đây nếm thử. "

    Năm ngàn lượng sự tình kia đối với Vân Thiên Viễn là một chuyện đắc ý, người thanh niên bèo nước gặp nhau này lại ca ngợi chuyện, tình cờ gãi ngứa cho Vân Thiên Viễn.

    Ăn uống no đủ, trái phải không có việc gì, nhìn thiếu niên này vừa mắt liền sinh ý trêu ghẹo, cố ý không để lộ thân phận, chỉ là giả bộ lãnh đạm, vuốt ve bộ râu chỉnh tề nói:" Tiểu huynh đệ nói như vậy, hay là đã gặp qua Vân Thiên Viễn? "

    " Ta nào có được vận khí như vậy. "

    Đến đây, chàng trai vạn phần tiếc nuối mà khẽ thở dài:" Ở trong Thủy thành ngày nay, Vân Thiên Viễn cũng là một trong những người nổi tiếng nhất, ta có thể xem ở đâu? Ta nghe nói khi hắn đi biển làm ăn, đã đến vùng Cao Vân, mặt biển rất nguy hiểm, nghe nói có rất nhiều kẻ cướp, không biết hắn lẻ loi một mình thế nào có thể sống sót trở về, thật là khiến ta kính nể "

    Phàm là những người thành công đều thích nhớ lại những ngày tháng chông gai thì Vân Thiên Viễn cũng không ngoại lệ.

    Hắn khẽ cong môi, tức khắc nói:" Ở Cao Vân thật sự không dễ trà trộn. Đó là địa bàn của Trịnh Nam, còn có những băng hải tặc nhỏ khác. Nếu không chuẩn bị, nếu gặp phải không mất mạng cũng phải lột một lớp da. Nhưng chỉ cần khơi thông mối quan hệ trước, mua một lá cờ của nhà họ Trịnh, những thế lực khác sẽ không dám làm khó ngươi. Cho nên nói, nếu có có quan hệ và sẵn sàng bỏ tiền, ở đó sẽ có những con đường giao thương, ngược lại còn tốt hơn những nơi khác. "

    Người thanh niên liếc nhìn hắn đầy nghi hoặc," Giống như ngươi đã từng ở đó. "

    Vân Thiên Viễn nhướng mày:" Ta đương nhiên đã đến đó rồi. Nếu không, làm sao ta biết nhiều như vậy? "

    Người thanh niên lắc đầu:" Lời mà ngươi nói này chỉ cần tỉ mỉ hỏi thăm đều có thể nghe được "Nói xong, hắn hơi nâng cằm lên, lộ ra vẻ khiêu khích:" Có một loài cá ở vùng Cao Vân, cái này bán chẳng có giá trị, nhưng nấu canh lại tốt nhất. Trên biển cũng không có gì ăn, thủy thủ liền ăn loại cá này cho đỡ thèm. Ngươi nếu đã đi qua vậy hãy nói đó là loại cá gì. "

    Vân Thiên Viễn nheo mắt lại, ngay sau đó haha cười nói:" Ta còn tưởng rằng ngươi đang nói cái gì, chẳng qua là mấy loại cá linh tinh. Ta không biết người dân địa phương gọi nó là gì, trên thuyền chúng ta đặt cho thứ này một cái biệt danh gọi là ngụm thịt. Bởi vì con cá này nhỏ, có thể ăn không nhiều, cắn một cái là hết sạch. "

    Hắn nói như có thật, ai nghe cái này sẽ nghĩ rằng hắn ta đã thực sự ăn loại cá này. Nhưng mà, người thanh niên kia kiên định nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc:" Vân trưởng lão, ngươi hẳn là chưa từng tới Cao Vân, huống chi là ăn loại cá kia, năm ngàn lượng sự tích đó, nói không chừng chỉ là một trò lừa đảo? "

    Ba chữ" Vân trưởng lão ", vẻ mặt của Vân Thiên Viễn đại biến. Hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn cẩn thận người thanh niên một lúc rồi bình tĩnh nói:" Hậu sinh, ngươi không thể nói bậy. Chỉ dựa vào mấy lời nói kia liền nói rằng ta chưa từng đến Cao Vân, chưa từng ăn loại cá này? "

    Thanh niên ngồi ở chỗ kia vẫn bình tĩnh như cũ, tuy rằng cần phải ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Viễn, nhưng khí thế lại áp đảo hắn.

    " Vân trưởng lão, trong mấy câu nói của ngươi cũng không có nhiều chuyện thật, nhưng ngươi khéo léo sử dụng thông tin ta tiết lộ, sau đó mở rộng ra.. "Lúc này, thiếu niên khẽ cong môi, dừng lại nói:" Quan trọng hơn, thật ra ở vùng Cao Vân cũng không có loài cá này đâu! "

    Tới giờ khắc này, thanh niên đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng suốt ngày đánh nhạn lại nói nhạn mổ đôi mắt, đổi lại là người khác sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng Vân Thiên Viên đứng ở nơi đó mím môi, nhưng lửa giận trên mặt từng chút một biến mất, cuối cùng có thể nở nụ cười, ôn hòa nói:" Hậu sinh, ngươi thật không tệ, không tệ.. Ngươi là người do nhị công tử phái tới? "

    Không đợi người thanh niên trả lời, Vân Thiên Viên đã cúi đầu lẩm bẩm một mình:" Không phải, không phải.. thủ đoạn của nhị công tử không nhẹ nhàng như vậy, nếu là nhị công tử phái ngươi đi, lúc này ta đã bị bắt, tống vào thủy lao, cho nên ngươi không phải vì cuộc tranh quyền của Tào Bang mà tìm ta. Mà nếu không phải nhị công tử, lại phí tâm tư ngươi ắt có mục đích khác. Ngươi đã bắt được bằng chứng, còn ở lại đây nghe ta nói lời vô nghĩa.. bộ dáng như vậy, ngươi hẳn là không tính toán đem chuyện này nói với Tần lão đại, làm ta thân bại danh liệt, chỉ muốn dùng nó uy hiếp ta.. "

    Nói tới đây, Vân Thiên Viên lại đây ngẩng đầu lên, trên môi nở nụ cười như không có chuyện gì, chắp tay nói:" Hậu sinh, xem ra ngươi là có chuyện muốn cầu ta"
     
    uvyhn thích bài này.
  2. Sư Huyên

    Bài viết:
    4
    Chương 11: Khảo giáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thiên Viễn mắt híp, mũi có thịt, da mặt đen vàng nhưng khuôn mặt tròn bầu bĩnh lại chứa nhiều mỡ thừa có thể che hết nếp nhăn, khuôn mặt trời sinh mang ba phần ý cười, nhìn dễ thương đáng yêu khiến người ta không khỏi sinh hảo cảm. Chỉ nhìn dáng vẻ của hắn, ai có thể tưởng tượng được người này lại là một tên đại lừa gạt thâm độc, hắn đã lừa được tên cầm đầu của Tào Bang Tần lão hổ bang chủ lừa đến xoay vòng vòng, bây giờ chỉ cần vài lời nói, hắn có thể dễ dàng nắm quyền chủ động câu chuyện trong tay?

    Mọi người không thể trông mặt mà bắt hình dong.

    Lâm Khả trong lòng thầm cảnh giác, khẽ cười, đứng dậy chắp tay đối với Vân Thiên Viễn, nói: "Lão tiền bối nói đùa, chưa nói tới mong muốn gì. Ta tới đây không vì cái gì khác mà chính là muốn đưa tiền tới cho ngài."

    "Tiền?" Vân Thiên Viễn hắc hắc cười nói: "Một ngày lương thuyền đến thẳng cô, Ngô túc càng che kín phố cù. Tào Bang đang giữ con kênh với hàng nghìn bến tàu lớn nhỏ, mỗi ngày chỉ cần hốt bạc, tài vận hanh thông, chẳng lẽ còn cần mấy đồng tiền bạc lẻ?"

    "Tào Bang không thiếu bạc."

    Lâm Khả không dao động nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiên Viên, nhẹ giọng nói: "Nhưng là ngươi thiếu, Tần đại công tử cũng thiếu."

    Tần lão hổ triền miên nằm trên giường bệnh nhưng lại chậm chạp về người thừa kế tiếp theo. Hai người con trai của ông tranh đấu gay gắt, cả hai đều muốn ngồi vào vị trí của thủ lĩnh Tào Bang, để bành trướng thế lực, đồng thời muốn mượn sức ở các thế lực thì không thể thiếu tiền. Vân Thiên Viễn đặt cược vào tay đại công tử, mấy tháng đã tiêu tiền như nước chảy, đã là trứng trọi đá, đỡ trái hở phải, đang cần một khoản tiền lớn. Lời nói của Lâm Khả gần như đánh vào tử huyệt của Vân Thiên Viễn.

    ".. Hậu sinh, xem ra ngươi thật sự đã có chuẩn bị mà đến ah."

    Nghe vậy, Vân Thiên Viễn đuôi lông mày giật giật, sau đó trầm giọng nói: ".. nói chuyện sau, nơi này bên ngoài không thích hợp. Đi theo ta."

    Vòng vo hồi lâu, cuối cùng cũng có thể đi đến vấn đề chính.

    Lâm Khả trái tim lại dấy lên. Nàng cùng Vân Thiên Viễn đi vài bước, liền rẽ vào một gian nhà nhỏ phía sau tiệm mì, chủ tiệm mì cũng không liếc mắt nhìn, hiển nhiên đã sớm là người của Vân Thiên Viễn rồi.

    Mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Lâm Khả trong lòng càng cảnh giác.

    Vân Thiên Viễn không hổ là con cáo già, ở sau đều có chuẩn bị, thật là không thể khinh thường.

    "Ngươi này lá gan thật lớn, không sợ ta đem ngươi đến một nơi hẻo lánh mà làm bậy sao?"

    Vân Thiên Viễn thắp ngọn đèn dầu, chiếu sáng căn phòng tăm tối, chật chội, sau đó lại nhìn về phía Lâm Khả tủm tỉm cười nói.

    "Kẻ tài cao gan cũng lớn huống chi giết ta, sẽ không có lợi gì cho ngươi đâu, tiền bối." Lâm Khả nhìn quanh một vòng mỉm cười trả lời.

    Vân Thiên Viễn không tỏ ý gì mà nói: "Chúng ta không nhất thiết vòng vo, hậu sinh, có điều gì thì nói thẳng đi"

    "Thống khoái." Lâm Khả nói: "Vậy ta nói thẳng, ta tới đây là muốn tìm tiền bối hợp tác lập một cái âm mưu, nếu thành công, ít thì một người cũng có thể thu được hàng trăm vạn lượng bạc."

    Vân Thiên Viễn híp mắt: "Nga, lừa ai?"

    "Tiểu thiếp Tạ tổng đốc, Lục Thiên Linh."

    ".. Ha Hahahaha." Vân Thiên Viễn trầm mặc một lúc, đột nhiên bật cười: "Lâm Khả Lâm tiểu ca, ngươi chẳng lẽ coi ta là ngốc tử sao? Người sau lưng ngươi là ai, ta rõ ràng. Chuyện trong nhà các ngươi, ta hà tất phải dẫm vào, duyên cớ gì phải chọc đến phiền phức."

    Lâm Khả sửng sốt: "Ngươi biết ta là ai?"

    "Đương nhiên ra được, tiễn pháp của ngươi không tồi

    Vân Thiên Viễn chỉ chỉ ngón tay của Lâm Khả:" Những người luyện bắn tên đều có vết chai. Nói thật, ta biết hầu hết mọi người có năng lực ở Thiên Thủy thành. Ngươi phải là người mới tới, giỏi bắn cung, có liên quan gì đó đến nhà họ Tạ, này.. Huống chi ta giở chút thủ thuật, ngươi liền không đánh đã khai, ta còn có thể không đoán ra? "

    " Thì ra là vậy. "

    Lâm Khả cong lên khoé môi:" Kỳ thật, nếu ngươi đoán ra cũng không sao cả, ta không có ý định giấu diếm ngươi. "

    " Nga "Vân Thiên Viên tò mò hỏi:" Ngươi không sợ ta đi phủ tổng đốc báo tin sao? "

    " Ngươi sẽ không đi. "Lâm Khả cười nói:" Hiện tạ ta nắm giữ nhược điểm của tiền bối, tiền bối cũng nắm trong tay nhược điểm của ta, bằng cách hợp tác như vậy, hai bên mới có thể càng yên tâm hơn, quan hệ hợp tác sẽ càng bền chặt, không phải sao? "

    " Lâm tiểu ca, ngươi nói có lý. "Vân Thiên Viễn theo sau nở nụ cười một tiếng, đột nhiên thu hết vẻ mặt, lạnh lùng nói:" Nhưng là, ta tại sao phải tin tưởng ngươi có thể kiếm được hơn trăm vạn lượng bạc?

    Lâm Khả hỏi: "Tiền bối muốn ta chứng minh như thế nào?"

    "Ngươi một tiếng tiền bối, xem ra cũng là người đến từ giang hồ bát đại môn. Một khi đã như vậy.."

    Vân Thiên Viễn vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, ở trong tay ước lượng nói: "Đại khái ở đây là một đồng bạc, trong vòng một phần tư giờ, ngươi không thể ra khỏi con phố này, sử dụng đồng bạc này làm tiền vốn, dùng mánh khoé lừa người đem tiền nâng lên gấp đôi, như thế nào?"

    "..."

    Lâm Khả cầm tiền, mở cửa nhìn xuống đường, nhướng mày, quay đầu cười nói: "Lão tiền bối, ta sẽ đi mua chút điểm tâm cho ngươi"

    Không đợi Vân Thiên Viễn trả lời, nàng liền bước ra khỏi phòng nhỏ đi về phía một cửa hàng bán điểm tâm.

    Vốn dĩ đã là một cửa hàng cũ, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khỏi cửa tiệm, người thèm ăn ở bốn phía, ngón trỏ động đậy, chẳng lạ khách hàng tràn vào cửa, nối liền không dứt.

    Lâm Khả đẩy đám đông sang một bên, bước vào cửa hàng, ném xuống một đồng bạc, yêu cầu cân một chiếc bánh quả óc chó mười xu.

    Chủ quán kia tay chân mau lẹ cân một nửa cân điểm tâm, lại lấy chín mươi văn tiền đưa cho Lâm Khả.

    Lâm Khả đã cầm lấy chiếc bánh quả óc chó, nhưng không lấy chín mươi văn tiền kia, chỉ cười nói: "Đại tỷ, ta mới phát hiện trong túi vẫn còn mười văn tiền, ta đem thêm mười văn tiền, tỷ giúp ta đổi thành một đồng bạc đi."

    Nàng lớn lên đẹp trai, nụ cười rộ lên làm người như tắm mình trong gió xuân. Trong cửa hàng bận rộn như vậy, nếu là người khác, chủ quán có thể mặc kệ, có thể thấy một tiểu ca thanh tú khả ái như vậy, chủ quán đại tỷ kia cũng cười cười, nói: "Được a, đợi chút." Nói xong liền tìm một đồng bạc và đưa nó cho nàng.

    "Cảm ơn đại tỷ."

    Lâm Khả nhìn chằm chằm chủ quán chân thành cảm ơn, sau ngắt lời, mơ màng hồ đồ liền đưa một đồng bạc cùng chín mươi văn tiền ban đầu đưa qua.

    "Ôi, ngươi này tiểu ca hồ đồ quá. Cho nhiều quá, nhiều quá" Chủ quán đại tỷ oán trách nói: "Mau lấy về."

    "Ai." Lâm Khả gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật đúng là, nhưng là vừa lúc, ta định rời khỏi nhớ ra ở đây có mười văn tiền cùng đưa cho tỷ, đại tỷ có thể cho ta hai đồng bạc."

    "Được!"

    Đại tỷ chủ quán liền lấy hai đồng bạc trên quầy đưa cho Lâm Khả. Lúc này, một vị khách khác chen vào, Lâm Khả cười với đại tỷ, sau đó lấy hai đồng bạc và một túi khoai tây chiên giòn rồi từ từ đi về phòng nhỏ kia.

    Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh, đừng nói là một phần tư giờ, thời gian một nén hương cũng không đến.

    Lâm Khả đẩy chiếc bánh ngọt quả óc chó cho Vân Thiên Viễn và nói, "Bánh óc chó này là ta mua thỉnh tiền bối dùng" Sau đó, nàng lấy ra hai đồng bạc đặt trước mặt Vân Thiên Viễn cười nói "Một đồng bạc trở thành hai đồng bạc, Tiền bối, ta thắng rồi."

    "Ta thật không ngờ giang hồ bát đại môn lại có người kế thừa."

    Vân Thiên Viễn không động tới điểm tâm cùng hai đồng bạc mà là yên lặng chăm chú nhìn Lâm Khả, vuốt râu thở dài: "Này mánh khóe của ngươi, điểm chính nằm ở lời nói nhanh gọn, tuy rằng không quá cao minh, nhưng là khá có khí chất. Ta không tin thành tựu như vậy ngươi tự mình học. Không biết Lâm tiểu ca, ngươi là bái vị cao nhân ở bát môn nào làm môn hạ?"

    Lâm Khả không biết Bát Môn là gì, nàng không dám bịa đặt lung tung cũng không muốn lộ tẩy trước mặt cáo già này, vì vậy nàng nói "Tiền bối quá khen. Ta là nghiên cứu trong sách."

    "Sách?" Vẻ mặt Vân Thiên Viễn hơi thay đổi, hắn liên tục hỏi: "Sách gì? Tên sách là gì?"

    Biểu hiện của hắn có chút kỳ quái, Lâm Khả trong lòng cũng nghi ngờ, ho khan một tiếng, nói gần nói xa: "Chuyện này.. còn sớm quá, ta còn nhỏ không nhớ nhiều, chỉ nhớ là bìa là màu vàng, cuốn sách rách nát.. Thôi, sau này lại chạy nạn, cuốn sách đã biến mất, thật là đáng tiếc."

    "Không nhớ rõ.." Hừ, nhớ rõ nội dung cuốn sách, mà mình lại quên tên sách, ai tin.

    Vân Thiên Viễn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.

    Theo lời đồn đại của Bát Môn, tổ sứ gia Lý Cư Minh từng viết một cuốn sách "giang hồ kim khẩu quyết", sử dụng mọi cách lừa gạt trên đời, học các câu kim khẩu quyết, trên khống chế các quan chức và những người giàu có, dưới đùa nghịch ngu dân bá tánh, tiền tài quyền thế không cần phải nói, ngày nào đó còn có thể cướp lấy thiên hại cũng không phải vô căn cứ. Chỉ là cuốn sách này được truyền nam không nữ, từ nội không ngoài, vô cùng bí mật, đã thất truyền qua mấy đời, nếu Lâm Khả nói thật vậy cuốn sách thật sự là..

    Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Thiên Viễn nóng như lửa đốt. Với đề nghị của Lâm Khả, hắn đã bị bảy phần động tâm, nhưng hiện tại tham cùng niệm cộng lại, bảy điểm cám dỗ đã tăng lên mười điểm. Không chút do dự, hắn nói với Lâm Khả, "Ta e rằng cuốn sách này không phải là chuyện tầm thường. Lâm tiểu ca có được kì ngộ này, nghĩ đến không phải là người bình thường. Đã vậy, Vân Thiên Viễn ta liền theo thỏa thuận này!"
     
    uvyhn thích bài này.
  3. Sư Huyên

    Bài viết:
    4
    Chương 12: Thư sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở cuối con phố vắng vẻ, yên tĩnh một chiếc xe ngựa không có gì nổi bật đậu một mình bên bức tường. Đội chiếc mũ lông chồn trên đầu, người xa phu nheo mắt dựa vào càng xe chợp mắt nhưng lại rất ung dung. Tuy nhiên, những người trong xe khí định thần nhàn như hắn, không quá một lúc liền ló đầu ra để xem xét, giữa hai lông mày mang theo sự lo lắng.

    Sau một nửa nén hương, rốt cuộc xa phu cũng bị quấy rầy đến chịu không nổi, đành phải cười nói: "Thiếu gia, ngài đừng chui ra chui vào, mết đến ngày mùa đông đổ đầy mồ hôi trán.. Yên tâm, Lâm tiểu ca trong lòng hiểu rõ sẽ không có chuyện gì có thể xảy ra."

    "Này ta cũng biết.."

    Tạ Trung Kỳ thất thần mà khảy lò sưởi, khẽ thở dài, "Chỉ là Trương bá, ngươi có chớ quên, Mai Tố huynh trông có vẻ lão thành, nhưng thực ra huynh ấy mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Ở tuổi này, huynh ấy vốn nên là vô tư vô lự, gây rắc rối, nhưng hắn đã ở trên thế giới này rất lâu rồi, cũng là đã ăn không ít đau khổ. Nếu không có trải qua nhiều chuyện thì làm sao có thể ổn trọng như vậy. Ta chính là lớn hơn hắn vài tuổi lại để hắn bảo vệ thật là hổ thẹn"

    Trương bá trầm ngâm gật đầu: "Nếu không nhắc tới, ta suýt chút nữa đã quên mất tuổi của Lâm tiểu ca. Đây là lần đầu tiên ta thấy một người như vậy. Nói không chừng Lâm tiểu ca ngày sau sẽ nổi bật trở thành một bậc vĩ nhân trong tương lai."

    "Chậc chậc chậc, Trương bá lời này không phải vô nghĩa sao?" Bởi vì sợ lạnh, nên Tạ Phúc vẫn luôn ở người trong xe ngựa nghe họ thảo luận về Lâm Khả, nhịn không được chui ra ngoài và xen vào một cách đắc ý dào dạt: "Thiếu gia, ta cùng phải nói a, ta ở Trường Lai lần đầu nhìn thấy Lâm ca, liền thấy dáng vẻ đường hoàng, khí thế bất phàm. Lúc ấy ta đưa hắn cái màn thầu, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, ai da, toàn thân ta chấn động, muốn đông cũng không động đậy nổi, thiếu gia, đây là uy vũ trong truyền thuyết!"

    "Không đúng."

    Lúc này, một giọng nói trong trẻo mang theo ý cười vang lên: "Cái gì toàn thân run rẩy thì không thể động đậy được.. Ta làm sao nhớ rằng lúc đó ngươi bất quá chỉ cầm nhiều một cái màn thầu, tiểu tử ngươi đã hung hăng trừng mắt liếc ta một cái?"

    "Lâm ca!" Tạ Phúc nhìn thấy rõ người tới cả kính đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ngài đã trở lại. Ta đó là.. đó là.."

    Lâm Kế bước lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi mà đi.

    Thấy Tạ Phúc vẫn còn đang hoảng loạn, sợ hãi, Lâm Khả hướng hắn xua xua tay ý bảo mình không bận tâm chuyện nhỏ này: "Nào, ta có thể làm phiền tiểu tử ngươi? Mau, có nước không, cho ta một ly ta liền tha thứ cho ngươi"

    Lập tức, một ly nước ấm đưa cho nàng, Lâm Khả tùy tiện cầm lấy, uống mấy ngụm, cả người mới hoàn toàn thả lỏng. Sau khi uống nước, nàng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện ra là Tạ Trung Kì rót nước cho nàng tức khắc sửng sốt.

    "Thế nào, Vân Thiên Viễn kia có dễ đối phó không?" Tạ Trung Kỳ quan tâm hỏi.

    "Còn tốt"

    Lâm Khả ngượng ngùng ho khan vài tiếng, đặt chén trà xuống, cười nói: "Cuối cùng thì cũng thu phục, nhưng không còn cách nào nữa, buộc phải lừa một đại tỷ lấy một đồng bạc, một hồi sớm tìm được thời gian trả lại tiền cho cô ấy. Ta đã thương lượng một kế hoạch sơ bộ với Vân Thiên Viễn và các chi tiết cụ thể cần được tính toán tỉ mỉ cùng suy đoán, tuy nhiên, miễn là kỹ năng lừa đảo của Vân Thiên Viễn chỉ còn lại năm thành, kế hoạch của chúng ta vẫn sẽ thành công.. Chỉ là ban đầu thì không sao. Về sau, hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, giống như nhìn một cục mỡ lớn vậy. Ta phải đề phòng hắn một chút."

    "Thật hay giả." Tạ Phúc ở bên kia chấn kinh nói: "Vân Thiên Viễn này không phải là một con thỏ già, thèm muốn vẻ đẹp của Lâm tiểu ca của tôi!"

    Tạ Trung Kì trừng mắt nhìn hắn ta, thấy Tạ Phúc ngậm miệng mới nghiêm mặt nói với Lâm Khả: "Mai Tố huynh, rốt cuộc đây không phải là cách đúng đắn, nếu có thể, ta vẫn hi vọng huynh có thể đến học viện học tập."

    "Học viện?"

    Lâm Khả cười khổ, "Bach Lộc Thư viện đã nói rõ ràng, không muốn có đò đệ bất hảo. Ta có thể làm gì khác?"

    Tạ Trung Kì nói, "Bảy, tám ngày nữa là đại thọ lần thứ 60 của sơn trưởng"

    Lâm Khả nghe huyền âm mà biết nhã ý của hắn, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Nhưng ta nghe nói sơn trưởng này rất ngay thẳng, vàng bạc đồ vật thô tục là chướng mắt, không dễ lấy lòng hắn."

    "Không quan trọng." "

    Tạ Trung Kì nói:" Ta đã hỏi thăm qua. Sơn trưởng luôn muốn có một nghiên mực Đoan Khê nhưng vẫn không có như ý nguyện, này gần như đã trở thành chấp niệm của hắn. Mai Tố huynh yên tâm, ta đã cử người đi tìm, có lẽ không thể tìm thấy nghiên mực Đoan Khê nhưng kém chút là nghiên Hạ Lan cũng có chút giá trị. Đây có thể là cơ hội duy nhất để huynh vào Bạch Lộc Thư viện, dù sao chúng ta cũng phải thử xem. "

    Đây là một câu đơn giản" hỏi thăm "hai chữ, nhưng trong đó không biết chứa đựng bao nhiêu vất vả tâm huyết. Mà Tạ Trung Kì đã lâm vào cảnh túng quẫn, nghiên mực Hạ Lan kia nghe cũng không hề rẻ, Tạ Trung Kỳ có thể phải táng gia bại sản để lấy được thứ này.

    Lâm Khả há miệng thở dốc, khi mở miệng thì giọng nói có chút se lại:" Cảm ơn đại ca.. gọi là Quắc Sơn huynh thấy không thuận miệng, ta từ nay về sau gọi ngươi là đại ca! Đùng mua cái gì nghiên Hạ Lan nữa, Vân Thiên Viễn cũng rất giỏi trong việc chế tạo nghiên mực, nếu không thì bảo hắn làm một nghiên mực Đoan Khê giả. "

    ".. Điều này "

    Tạ Trung Kỳ mở to mắt, một lúc lâu sau vô cùng đau khổ nói:" Chuyện này sao có thể được? Sợ là thông minh mà phản thông minh, huynh không thể tiếp tụ đi sai đường! "

    " Đại ca, đừng vội. "Lâm Khả nghiêng người và mỉm cười nói:" Sơn trưởng muốn có nghiên mực Đoan Khê, chuyện này ắt chỉ có huynh biết đi, muốn lấy lòng sơn trưởng khẳng định cũng không chỉ có huynh có phải không? Cho nên làm ra nghiên mực này, chúng ta không đi, gọi người khác đi đưa. "

    Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lâm Khả nghiêng người về phía trước, ba người trên xe suýt nữa ngã lăn một vòng. Tạ Phúc bất mãn mở màn nói với xa phu:" Trương bá, có chuyện gì vậy, thiếu gia bị ngã va quẹt thì phải làm sao? "

    " Xin lỗi, xin lỗi. "Xa phu Trương bá liên thanh xin lỗi:" Thật sự là một vài người đột nhiên lao ra đường.. "

    " Có vẻ như đang đánh nhau? "Lâm Khả cũng xuống xe:" Giữa ban ngày, một nhóm đàn ông mạnh mẽ đập phá cửa hàng trên phố. Ngày này Thủy thành thực sự tệ hơn. "

    Tạ Phúc lên tiếng:" Đây chỉ là mấy tên lưu manh, có lẽ họ đang đòi tiền? Cửa hàng này chắc trả thiếu tiền nên mới có thể bị người tìm tới cửa. Nhưng thành thật mà nói, náo loạn lớn đến vậy thật là hiếm thấy, ta thấy ông chủ sắp bị đánh chết. "

    " Đào Cư Nhiên, đây là tiệm cơm đi, mặt tiền nhìn khá lớn. "Lâm Khả nghi hoặc nói:" Cửa hàng lớn như vậy sẽ bị người ta ức hiếp tới cửa sao? "

    " Đào Cư Nhiên là sản nghiệp của Trương Khởi. "Tạ Trung Kỳ trầm giọng nói:" Vài ngày trước, Trương Khởi lợi dụng thân thể không tốt của Tần lão hổ và sự hỗn loạn của Tào Bang mà đưa ra lấy đường thủy sửa thành đường biển.. Tên lưu manh đã đập phá cửa hàng chắc là người mà Tào Bang tìm đến để gây rắc rối cho hắn ta. "

    " Trương Khởi Trương tướng công! "Tạ Phúc thấp giọng kêu lên," Hắn ta không phải có danh tiếng tú tài, trong nhà lại có tiền, ở thành Thiên Thủy, hắn có thể được coi là người có máu mặt, sao có người đập phá cửa hàng của hắn ta mà quan phủ không đứng ra quản? "

    " Từ xưa đến nay, đường thủy đã kéo dài hàng trăm năm chưa từng thay đổi. Tào Bang, chủ thuyền, quan viên thông đồng từ lâu đã hình thành một nhóm lợi ích đan xen nhau, đến giờ e rằng không ai có thể lay chuyển được "

    Tạ Trung Kỳ thở dài nói:" Mọi người đều biết rằng đường biển rẻ hơn vận tải đường thủy. Trương Khởi đề xuất vận tải đường biển với mục đích tốt. Nhưng nó tương đương với việc lấy thức ăn của hàng chục triệu người. Nhìn kỹ hơn, trong số các quan viên trên dưới ở Thủy thành ngày nay, cái nào không được hưởng lợi từ ba thành? Đoạt đường tài lộc của họ chẳng khác nào giết chết cha mẹ của người ta, còn tiếp tục đừng nói cửa hàng bị đập phá, ta sợ kết cục người này là nhà tan cửa nát. "

    Tạ Trung Kỳ nói rõ ràng, Lâm Khả biết rằng đây không phải là chuyện mình có thể can thiệp, không khỏi mà trâm mặc.

    Bên tai là tiếng la của chủ quán vang lên tiếng kêu thấu tim, Lâm Khả mím môi nhìn Đào Cư Nhiên, lồng ngực trở nên ngột ngạt.

    Những ngày tháng sống chung với những lưu dân, áo rách quần mỏng, ăn không đủ no mặc dù chỉ vài tháng cũng đủ khiến nàng khắc cốt.

    Bên ngoài dân chúng lầm than, thân tàn ma dại, đến cảnh bán con nhưng quan trường Đại Sở vẫn chướng khí mù mịt, tham ô thành phong trào không ai đoái hoài đến sinh kế của người dân, chỉ biết bỏ tiền vào túi riêng. Như vậy mới thấy Đại Sở không xong, mới kêu ông trời không có mắt".

    "Này, quán thành nát thế này, sao lại có người ngồi ăn?" Tạ Phúc nói.

    Lâm Khả ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của hắn, liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng dài, ăn mặc như thư sinh, ngồi ở trong đại sảnh lộn xộn, vô cùng bình tĩnh gắp một rau cải lên miệng - hình như, không hiểu sao lại có chút thiếu nợ.

    Con người tinh tường, từng phút từng giây phát hiện ra dị thường này. Nghe thấy tiếng bàn tán, đám giang hồ đang đắm chìm trong sự nghiệp huy hoàng đang sôi trào kinh ngạc dừng động tác, nhận ra trong sảnh tầng một vẫn còn một con cá lọt hố như vậy.

    Bọn lưu manh lấy tiền làm việc, vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, nói đập phá thì đập phá quán, nói đuổi hết khách thì không bao giờ lưu lại thư sinh ngồi dưới sảnh ma an an tĩnh tĩnh dùng bữa.

    Mấy tên tráng hán vây quanh cười dữ tợn. Thư sinh không chút hoảng loạn lấy khăn vải lau tay, quay đầu nhìn bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười: "Làm sao vậy?

    " Chúng ta không sao cả, ngươi sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. "

    Thư sinh nhìn hắn cẩn thận đánh giá một hồi, đột nhiên nói:" Ngoại hình của ngươi lão hóa sớm, nước da xám xịt. Ngươi thường xuyên khó chịu cáu kỉnh, tinh thần mệt mỏi? , eo và đầu gối đau, phù chi dưới và trong những ngày gần đây, tóc và râu rất dễ rơi ra, cơ thể ngày càng sưng húp, chuyện phòng the là không như ý "?

    Tên lưu manh đang cười lạnh tức khắc liền ngưng:".. Ngươi, làm sao ngươi biết được? "

    Thư sinh lắc đầu cười không nói.

    Tên lưu manh cau mày, không nhịn được tiến lên:" Ngươi bán cái nút gì? Mau nói cho lão tử! "

    " Trước công chúng có một số chuyện khó nói. "Thư sinh mỉm cười:" Ngươi đưa tai lại đây ".

    Tên lưu manh không nghi ngờ gì hắn, cúi xuống nghe thư sinh nói, sắc mặt đột nhiên từ đỏ thành trắng, từ trắng thành xanh, cuối cùng biến thành đen như đáy nồi. Lồng ngực dâng lên và xẹp xuống, hắn hít thở vài hơi rồi vẫy vẫy tay:" Đi, sạp trước đó mặc kê, chúng ta trở về! ".

    Đám lưu manh hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc, nhưng không dám trái lệnh lão đại, tất cả đều theo sau. Họ rời đi, nhưng nhà hàng vẫn bị bao vây bởi ba tầng trong và ngoài. Ai xem náo nhiệt đều muốn biết thư sinh nói như thế nào liền nói lui lưu manh, có người lớn tiếng thét to muốn thư sinh nói rõ.

    Anh chàng thư sinh phớt lờ những người khác, chậm rãi hoàn thành bữa ăn, sau đó hắn đứng dậy nói nhỏ với chưởng quầy đang ngàn ân cảm tạ bên cạnh:" E rằng chuyện này sẽ không xong. Ngươi thay ta nói với ông chủ Trương. Ở thành Thiên Thủy không có bao nhiêu người có thể giúp hắn ta, cũng chỉ có một người nguyện ý giúp hắn, để hắn có thể tự giải quyết cho tốt. "

    Nói xong, để lại một đồng bạc rồi nghênh ngang rời đi.

    Lâm Khả xem một trò hay ở bên cạnh, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu lại hỏi Tạ Trung Kỳ" Huynh có biết hắn không? "

    Tạ Trung Kỳ lắc đầu nghi ngờ:" Ta chưa từng gặp qua.. "

    Lâm Khả cân nhắc một hồi mới quay đầu, quay đầu đối Tạ Phúc nói:" Đuổi theo đi, ngăn cản người này. Nhớ kỹ, đừng vô lễ. "

    Tạ Phúc sửng sốt, chỉ vào bên ngoài xe, nói:" Nhưng hắn đã đi ra khỏi cửa hàng tựa đang đi thẳng về phía chúng ta, xem bộ dáng là tới tìm chúng ta?"

    Lâm Khả: .

    Bốn người với tám con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào thư sinh đang đi lại đây một cách ung dung. Nhìn thấy bên kia thực sự tiến lại gần, Lâm Khả vội hắng giọng định nói, nhưng thấy thư sinh đột nhiên từ chặn đường xe ngựa quay đầu vòng đi qua.

    Lâm Khả: .

    Rất tốt, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.
     
    uvyhn thích bài này.
  4. Sư Huyên

    Bài viết:
    4
    Chương 13: Nghi ngờ

    "

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa rồi người này rõ ràng hướng tới bên cạnh chúng ta, Lâm ca xuống xe nghênh đón hắn ta. Sao hắn lại bỏ đi như thế này? Thật là cho mặt mũi lại không biết xấu hổ!"

    Tạ Phúc tận mắt chứng kiến Lâm Khả bắn tướng địch, một mình bức lui Mạnh Giản, bây giờ trong lòng hắn, Lâm Khả là một nửa chủ tử, là anh hùng hào kiệt, tài năng xuất chúng, quang mang vạn trượng, dù thế nào cũng không phải là một thư sinh nhỏ nhoi có thể làm lơ. Vì vậy, nhìn thấy thư sinh đi vòng qua xe ngựa, Lâm Khả còn chưa thế nào hắn đã tức tới nổ tung, vì vậy mở màn xe, nghiêng người ra ngoài tức giận nói.

    "Đừng nói lung tung."

    Lâm Khả nhướng mày gõ lên trán Tạ Phúc.

    Nàng vừa mới ra khỏi xe ngựa cố ý đứng bên đường chờ thư sinh đến gần, nụ cười trên mặt lộ ra một nửa, nhưng thư sinh bước đi mà không hề nhìn lại - chuyện này thì khá là xấu hổ.

    Nhưng nàng từng là một người bình thường bình thường ở thời hiện đại, nàng chưa bao giờ bị thần tượng đè nặng, bị thoáng rơi chút mặt mũi mà thôi, thực sự không có cảm giác gì, cũng có thể thư sinh kia chưa chắc đãcố ý.

    "Lâm ca." Tạ Phúc ôm đầu nói: "Sao người không tức giận chút nào."

    Lâm Khả nhìn hai má phồng lên và dáng vẻ bất bình của hắn, không khỏi mỉm cười: "Không phải ngươi đã thay ta trút giận rồi sao? Ta liền không cần tức giận nữa đi."

    "Kỳ thật, việc bỏ lỡ cơ hội làm quen với người đó không hẳn là chuyện xấu."

    Tạ Trung Kỳ chen vào: "Ta cảm thấy thư sinh kia không giống như một người bình thường. Tào Bang náo động, thành Thiên Thủy đang vào thời buổi rối loạn, Mai Tố huynh, tốt hơn là không nên tiếp cận người này."

    "Đại ca, tình hình của Tào Bang bây giờ không quá tốt.."

    Lâm Khả im lặng một chút, không có tiếp tục trả lời mà hỏi, nói: "Huynh cho rằng chúng ta có thể hay không chia sẻ chuyện này?"

    Tạ Trung Kỳ tuy có khuyết tật, nhưng dù sao hắn cũng là trưởng tử, thật sự không ai có thể làm lơ hắn. Sẽ không sao nếu Tạ Trung Kỳ ngoan ngoãn trở về quê Phong Dương, nhưng hắn lại cố tình lập hạ lập công, trở về thành Thiên Thủy. Cứ như vậy ở trong lòng Tạ Trung Sĩ, cái người huynh trưởng cùng cha khác mẹ này đã trở thành cái gai trong thịt. Không sớm thì muộn, Tạ Trung Sĩ chắc chắn sẽ hành động, tìm cách loại bỏ trở ngại này.

    Tạ Trung Kỳ hoặc không tranh, nếu muốn tranh vậy cần phải sớm chuẩn bị. Sự tình với Tào Bang ẩn chứa rủi ro nhưng cũng chứa đựng cơ hội.

    Tạ Trung Kỳ ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là lắc đầu cười khổ: "Chúng ta thực lực không đủ. Lấy một con thuyền đối mặt với con sóng động trời, chỉ sợ không thoát được kết cục hủy diệt."

    "Đại ca nói có lý." Lâm Khả đem sự tình này tính toán vài lần, rốt cuộc vẫn là bất lực gật đầu: "Quên đi, chúng ta đừng nhầm lẫn chuyện này."

    Mặc dù vậy, bóng dáng của thư sinh kia, vẫn chặt chẽ mà chiếu vào trong lòng Lâm Khả.

    Bên kia, khi Lâm Khả và Tạ Trung Kỳ không có ở nhà, Đường Thất lấy cớ rời khỏi Tạ phủ, xuyên qua một vài con phố, chuyển động vài vòngtrong những con hẻm phức tạp, sau khi xác nhận không có cái đuôi phía sau, liền đẩy cánh cửa gỗ ra, vụt vào một tòa nhà có cái viện nhỏ.

    Viện này nhìn từ bên ngoài không dễ thấy, nhưng bên trong vách tường lại phảng phất hương thơm, không có thiên địa. Một dòng suối trong vắt từ sâu trong rừng mận len lỏi vào những phiến đá kỳ lạ, tiếng nước chảy róc rách nhưng êm tai hơn, dưới bậc thềm lát đá cuội thành những lối đi quanh co dẫn đến một tòa nhà nhỏ tinh xảo. Có người từ trong góc xuất hiện như một cái bóng, vừa nhìn thấy Đường Thất liền khom người hành lễ rồi dẫn người đi vào cửa.

    Đầu đông trời sớm tối, tòa nhà nhỏ đã đèn đuốc sáng trưng, Đường Thất đi lên lầu hai, bước lại gần thư phòng, ngước mắt lên nhìn thấy một người đang đứng trong phòng, mặc áo choàng trắng lớn, tóc đen tùy ý buộc thành chùm rủ xuống vai. Ánh nến chiếu xuống, phản chiếu khuôn mặt không chút tì vết của người đó, dung nhan diễm lệ, gần như chói mắt.

    Nếu phân biệt cẩn thẩn, có thể nhận thấy điểm tương đồng giữa người này và người thanh niên trên lầu hai của quán trà hôm đó. Thân là thống lĩnh Đội mật vệ Sơn Nam có một bộ dạng như vậy không phải là chuyện tốt. Để tránh rắc rối, ngày thường Mạnh Sưởng Thanh đều mang mặt nạ da người. Đường Thất là tâm phúc của Mạnh Sưởng Thanh, tự nhiên đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn ta, nhưng cho dù nhìn thấy nhiều hơn nữa, Đường Thất vẫn không khỏi nghẹt thở.

    Hắn khó chịu ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chủ tử."

    Mạnh Sưởng Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ khóa chặt trên mặt Đường Tề, một lúc sau, môi mỏng cong lên như có như không: "Ngươi tự mình tới gặp ta, hẳn là có chuyện quan trọng?"

    Đường Thất nói, "Không phải là thuộc hạ rời đi không có sự cho phép, thật sự có chuyện phải báo cho người, người bên cạnh Tạ Trung Kỳ-Lâm Khả kia, thân phận thật sự không đơn giản"

    Nhìn thấy Mạnh Sưởng Thanh không có ý tứ, Đường Thất lấy ra một tờ giấy từ trong lòng, trình cho hắn nói: "Chủ tử ngài xem, ta đã tìm thấy nó từ phòng của Lâm Khả. Ước chừng ba mươi viên trân châu, hình dáng mượt mà, chúng có kích thước tương tự nhau, đều là chất lượng tốt nhất Đông châu, chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể có được."

    Tên giấy họa, chính là cái lắc tay trân châu của Lâm Khả.

    Thời xưa, ngọc trai không được nuôi cấy, rủi ro khi hái được ngọc trai cực kỳ cao, sản lượng không cao nên ngọc trai vô cùng quý giá, đặc biệt là Đông châu. Còn hiếm hơn khi lấy được 30 hạt Đông châu có kích thước chính xác và xâu lại thành một chiếc vòng tay. Sơn Nam Thống đốc Tạ Nhạn Thành nói không chừng có thể vẫn lấy một chuỗi hạt như vậy, nhưng mọi người đều biết rằng Tạ Trung Kỳ không được chan hắn nhìn nhận, vô luận như thế nào trong nhà hắn vơ vét thế nào cũng không thể lấy ra 30 viên Đong châu.

    Ánh mắt Mạnh Sưởng Thanh khẽ dao động, dùng đầu ngón tay phất qua những hạt tròn trên tờ giấy, hứng thú nói: "Ồ? Ngươi nghĩ Lâm Khả là ai?"

    Đường Thất cau mày nói: "Chủ tử, thuộc hạ ngu dốt, trong khoảng thời gian ngắn thực sự không thể đoán được. Ta chỉ lo lắng, Lâm Khả này có thể hay không là gián điệp của Bắc Tề?"

    "Không giống." Mạnh Sưởng Thanh đặt bức tranh sang một bên, mỉm cười và lười biếng nói: "Hôm nay ta đã gặp qua hắn."

    Đường Thất giật mình, nghi hoặc hỏi: "Không phải sắp tới ngài tính toán sẽ gặp hắn sao?"

    "Vừa khéo thôi." Mạnh Sưởng Thanh nheo mắt: "Hắn còn trẻ, ăn mặc như võ tướng, xem vẻ ngoài và khí chất của hắn trông không giống dân thường nhưng cũng không phải xuất thân xa hoa. Còn một điều nữa khiến ta có chút để ý."

    Dừng lại chút, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, "Ta cảm thấy, hắn có vẻ là một cô nương."

    Đường Thất: .

    Một lúc sau, hắn mới phản ứng lại, nói với vẻ mặt như sét đánh: "Chủ tử, ngài nói đùa, trên đời này làm gì có cô nương như vậy. Lần trước có người ở nhà Tạ gia khiêu khích, liền một cước đá văng người ta đi. Lại nói hắn cùng Tạ Trung Kỳ xưng huynh gọi đệ, kề vai sát cánh, cũng chưa từng có ngại cái gì. Điều này, điều này là không thể."

    Mạnh Sưởng Thanh nói, "Chính vì điều này, mới trở nên thú vị.. Ta chỉ hơi nghi ngờ. Dù sao hắn cũng là còn nhỏ tuổi, sự khác biệt giữa nam và nữ không rõ ràng. Tuy nhiên, xác định vấn đề này cũng không quá khó."

    Đường Thất chua chát nói: "Chủ tử, Tạ gia dân cư đơn giản, ta có thể trà trộn vào đã thật không quá dễ dàng"

    Vì vậy, đừng tạo thêm khối lượng công việc cho hắn.

    "Ngươi không cần quản chuyện của Lâm Khả."

    Mạnh Sưởng Thanh liếc mắt nhìn hắn cười như không cười: "Tiểu thiếp của Tạ Nhạn Thành nuốt của hồi môn của mẫu thân Tạ Trung Kỳ. Tạ Trung Kỳ gần đây sẽ động thủ trả lại, ngươi để mắt về vấn đề này. Tào Bang Vân Thiên Viễn hẳn là sẽ cuốn vào. Nếu tình hình vượt quá tầm kiểm soát, ngươi liền ra tay ngăn cản. Hắn không thể vướng vào những vấn đề tầm thường này, ta còn phải dựa vào hắn để làm cho nước của Tào Bang quấy đục thêm ít."

    Đường Thất nghe vậy, tức khắc tinh thần rung lên: "Chủ tử, ngài thật sự muốn đối Tào Bang động thủ?"

    "Đương nhiên."

    Mạnh Sưởng Thanh cười rộ lên, trong giọng nói có chút lãnh đạm lại không chút để ý tùy ý nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng là tay sai của thiên tử, vào thời điểm nên thì cũng thể hiện ra chút uy phong".
     
    uvyhn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...