Chương 20: Bao vây Bấm để xem Các lính canh rất ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu trong lòng trước sự phô trương sức mạnh như vậy. Dù sao họ cũng là những người lính, họ tôn trọng sức mạnh. Người đội trưởng dường như không quan tâm lắm vì ông ấy đã quen với những sự kiện như thế này giữa những người lính trong suốt cuộc đời của mình. "Mọi thứ đã ổn định, giải tán cả đi. Hẹn gặp lại vào rạng sáng ngày mai, ta sẽ lo liệu việc thuê xe ngựa nhưng nhớ mang theo quần áo. Việc dọn dẹp tổ nhện đó có thể mất nhiều thời gian hơn chúng ta nghĩ." Cả nhóm giải tán, ai đi về phía của người đó, nhưng Balor phải tập tễnh một chút vì chân hắn ta không còn chút sức lực nào. "Tên ngốc béo đó, mình thực sự hu vọng hắn ta sẽ không gây ra vấn đề gì với mình trong nhiệm vụ lần này. Ít nhất, nhưng người bảo vệ khác đã tin tưởng vào khả năng của mình một chút." Noah vẫn còn dư âm bởi những hành động trước đó của Balor. Anh không biết đó là sự chế giễu mẹ mình, sự táo bạo của anh chỉ là để khẳng định mình. "Cuối cùng thì mình cũng sẽ chiến đấu với những ma thú cấp hai, mình đã thấy nhàm chán khi chỉ đấu với Sư phụ." Anh về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Anh ra lệnh cho người hầu làm một số thứ và kiểm tra xem mọi thứ đã sẵn sàng chưa. Anh chỉ còn một vướng bận. "Mình có nên mang theo Keisier rune bên mình không? Mình không thể tập luyện vì mình sẽ kiệt sức sau mỗi buổi tập, mình không thể yếu đuối khi làm nhiệm vụ." Anh đang định giấu chữ rune dưới tấm ga trải giường nhưng khi nghĩ ra điều gì đó, anh đã vui vẻ bỏ chữ rune vào bộ đồ của mình. "Nếu mình chỉ tập luyện trong vài giờ, nó sẽ ổn, phải không?" Nếu Sư phụ của anh biết anh làm điều đó, có lẽ ông ấy sẽ đánh anh một trận. Hai giờ đồng hồ không là gì đối với Noah vì lần luyện rèn Bảy địa ngục thứ hai đã khiến tâm trí anh vững chắc hơn nhiều. * * * Ngày hôm sau anh ấy là người đầu tiên đến sân. Khi các thành viên khác trong nhóm đến, họ đã gật đầu với Noah và đợi mọi người tập trung. Ngoại lệ duy nhất Balor, người thậm chí cố gắng che giấu sự phẫn uất và căm ghét của mình đối với Noah. Noah không quan tâm để ý đến ông ta, khi người đàn ông cuối cùng đến nơi, họ cùng nhau tiến ra cổng chính để đón xe ngựa. Khi họ đang đi trên đường, Mason, từ trong xe, hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người. "Để có tinh thần đồng đội tốt hơn, chúng ta nên giới thiệu về bản thân và vũ khí chúng ta lựa chọn." Những người bảo vệ vòng ngoài là một nhóm binh lính lên tới một trăm người, vì vậy có thể nói rằng họ biết rất ít về nhau. "Ông ấy đang làm điều này cho mình? Có thể là do William bảo ông ấy làm vậy." Như Noah nghĩ, Mason đang cố gắng giúp đỡ anh vì quan hệ của anh với đội phó. "Ta là Mason, một trong những người lớn tuổi nhất trong nhóm của vòng ngoài, ta sử dụng một chiếc rìu lớn." Các lính canh khác dường như không ghét ý tưởng đó và trả lời ngay sau đó. "Luke, cung và đao." "Robert, trường kiếm, mọi người có thể gọi ta là Rob." "Eddy, trường kiếm." Balor chỉ khịt mũi, nhưng hai chiếc búa nặng được đặt bên cạnh ông ta như một câu trả lời tự hiểu. "Noah, saber." Sư im lặng rơi vào bên trong xe ngựa, điều này thật khó xử. Robert lấy ra một ít xúc xắc trong ba lô, mỉm cười rạng rỡ. Đó là một trò chơi đơn giản mà bạn phải đặt cược váo số lẽ hoặc chẵn, kết quả của viên xúc xắc sẽ quyết định ai là người chiến thắng. Những người lính nhanh chóng đồng ý để giết thời gian, chỉ còn Noah và đội trưởng trên ghế của họ. Cứ như vậy, sáu ngày đường trôi qua, vì xe ngựa chậm hơn ngựa, đốt lửa trại mỗi đêm và chơi trò chơi vào ban ngày. Noah đã cố gắng lén lút luyện tập vài giờ với chữ rune khi mọi người đã ngủ nhưng không bao giờ ép bản thân vượt quá giới hạn hai giờ vì điều đó sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của anh và anh muốn sẵn sàng cho mọi nguy hiểm. Vòa buổi tối của ngày thứ sáu di chuyển, hình dáng của một ngôi làng đã xuất hiện trong tầm mắt của họ. Có khói bốc lên từ nó, ánh sáng của những ngọn đuốc đang tạo ra một vầng sáng màu đỏ trong bóng tối. "Có gì đó không phải." Mason nói. "Ra khỏi xe ngựa, chúng ta chạy tới đó kiểm tra tình hình càng sớm càng tốt." Nhóm sáu người ra ngoài và chạy hết tốc lực về phía ngôi làng. Noah là người nhanh nhất, mặc dù anh không có cơ thể mạnh mẽ nhất trong nhóm, anh ấy nhỏ hơn và có vũ khí nhẹ hơn, nên anh ấy tăng tốc như một tia chớp bỏ lại những người lính khác. "Cuối cùng, một trận chiến." Anh ấy thực sự cảm thấy buồn chán trong sáu ngày nầy vì anh ấy không thể tập luyenj hay đánh nhau với bất kỳ ai. Ngôi làng ngày càng gần hơn trong mắt anh khi những tiếng la hét và những mệnh lệnh mơ hồ ngày càng rõ ràng hơn bên tai Noah. Khi chuẩn bị đi vào làng, anh cởi vỏ kiếm sẵn sàng chiến đấu. Bên trong làng Lilun, cảnh tượng thật khủng khiếp. Những con nhện to lớn với cơ thể xám đen đang tự do giết chết những người dân thường bất lực và mang xác họ đi. Những người đàn ông trong làng đang cố thiết lập một tuyến phòng thủ để cho phép phụ nữ và trẻ em trốn thoát, nhưng chúng không hơn một tấm khiên thịt chỉ có thể ngăn chặn thủy triều của lũ nhện trong chốc lát. Máu liên tục chảy trên mặt đất khi dân làng bị đôi chân cứng cáp của nhện đâm chết rồi quắp lấy mang đi, mặt đất nâu bị biến thành bãi bùn đen bởi trận chiến. Một con nhện sắt đã vượt qua được bức tường của những người đàn ông và tiếp cận một người phụ nữ đang la hét và tay thì ôm một đứa trẻ trong lòng, cố gắng đỡ đòn của con nhện bằng cơ thể cô. Chíu! Tiếng kim loại trượt trên kim loại vang lên khi người phụ nữ thu hết can đảm nhìn cảnh tượng phía sau. Một đứa trẻ, không quá mười hai tuổi, đang nhìn chằm chằm vào xác nhện dưới chân mình. Một vết cắt sâu chạy dài đến nửa đầu, máu xanh từ đó chảy ra. Cơ thể con nhện dài một mét rưỡi, và đầu của nó chỉ dài ba mươi cm. Cô định hỏi liệu có phải anh ta đã cứu cô và con trai cô không nhưng lại ngừng lại khi thấy nét mặt cau có trên khuôn mặt của người thiếu niên. "Mình đã không sử dụng nhiều " Hơi thở', nhưng kết quả ít hơn mình dự đoán. Một cơ thể cấp hai chắc chắn, nếu mình không trải qua đợt rèn Bảy địa ngục thức hai, mình e rằng mình chỉ có thể giết sáu hoặc bảy con trong số chúng trước khi phải nghỉ ngơi.' Loài nhện sắt có một cơ thể cực kỳ cứng rắn, đúng như tên gọi của chúng, khả năng phòng thủ là hàng đầu trong các loại ma thú cấp hai. Những người lính khác bắt kịp Noah và ngạc nhiên khi thấy anh đã tiêu diệt được một con nhện trong khoảng thời gian ngắn đó. Một đứa trẻ mười một tuổi có thể hạ gục một con ma thú cấp hai không phải là chuyện bình thường.
Chương 21: Ma thú vị tha Bấm để xem "Chúng ta phải làm gì, đội trưởng?" Mason trở lại thực tại và quan sát xung quanh. Những con nhện có vẻ hài lòng với thành quả chúng đã gặt hái được và rút lui từ từ, mang trên lưng khoảng bốn mươi xác chết. Đôi mắt của Mason trở nên kiên định khi ông ra lệnh. "Chúng ta ngăn chặn càng nhiều càng tốt. Ta không biết tại sao chúng lại tích trữ thức ăn, nhưng chúng ta không thể để nhiều con chạy trốn thế này. Luke, cậu sẽ theo dõi những con trốn thoát và tìm xem ổ của chúng ở đâu. Chúc may mắn." Đội trưởng không chờ đợi thêm nữa và đi theo những con ma thú, những người khác theo sau ông ấy. Cả nhóm tập trung vào những con nhện bận rộn với việc vận chuyển vì chúng không thể phản công, với trí thông minh kém, chúng đã không bố trí đội hình phòng thủ nào xung quanh. Noah sử dụng tốc độ của mình để chặn chúng và giáng một đòn vào đầu chúng, đó là phương pháp tốt nhất của anh ấy để giải thoát "Hơi thở" đánh vào bộ xương cứng rắn của chúng và kết liễu chúng bằng một đòn. Trong khi đó, anh ấy sử dụng năng lượng tinh thần của mình để quan sát các phương pháp chiến đấu của những người lính canh khác. Mason sử dụng chiếc rìu lớn của mình để giáng những cú đánh tàn khốc, không quan tâm đến việc đánh trúng những xác chết trên lưng những con nhện. Ông ấy vung vũ khí của mình với sự khéo léo và tuyệt vời khi tạo ra khu vực hủy diệt cá nhân xung quanh mình ở giữa đám quái thú đang rút lui. Noah không thể không nghĩ rằng nếu bị một cây rìu đó va vào, anh sẽ chết ngay tại chỗ. Eddy và Rob gặp nhiều khó khăn hơn. Võ thuật của họ là kiếm Balvan, hạng 1, nên tác dụng của nó bị hạn chế đối với ma thú hạng hai chuyên phòng thủ. Sau khi nhận ra rằng mình chỉ đang lãng phí năng lượng, họ dùng kiếm để làm chậm càng nhiều nhện càng tốt, chờ một số đồng đội kết liễu chúng. Thỉnh thoảng, một âm thanh sắc nhọn phát ra, và một con nhện sẽ chết trên mặt đất với một mũi tên sắt đâm sâu vào đầu. Luke đang giúp đỡ họ từ một khoảng cách xa nào đó, trong khi anh ta đang theo dấu những con nhện về tổ. Balor vẫn ổn. Các đòn đánh của ông ta không chính xác cao nhưng có động lực rất lớn, với trọng lượng cơ thể của ông ta cộng thêm một chiếc búa lớn, mỗi cú đánh xuống sẽ giết hoặc làm bị thương nặng một con nhện. Cuộc tàn sát tiếp tục trong hai mươi phút, chỉ một phần nhỏ của nhóm ma thú chạy thoát được. Hơn ba mươi xác nhện nằm rải rác trên mặt đất nhuộm đầy máu xanh. Xác chết của dân làng bị nghiền nát hoặc bị cắt xẻ nặng nề sau trận chiến. "Haha! Cơ thể của những con nhện thực sự rất hữu dụng cho việc chế tạo vũ khí ma thuật, khi đội quân vòng trong đến thu dọn, chúng ta sẽ được thưởng rất nhiều." Balor vui mừng thốt lên, Eddy và Rob cũng làm theo, mỉm cười rạng rỡ. Chỉ có Mason và Noah đang cau mày trầm tư. "Những con ma thú này không phản ứng lại với sự hiện diện của chúng ta, chúng chỉ lo lắng về việc rút lui với những người dân làng đã chết, có gì đó không ổn." Anh nhìn về hướng Mason và thấy rằng ông ấy có lẽ cũng đang nghĩ về điều tương tự. Ông ấy ngước mắt lên khỏi mặt đất và lắc đầu nhìn Noah, với kinh nghiệm của mình đều không tìm ra câu trả lời cho hành vi kỳ lạ của loài nhện. "Chúng ta sẽ biết nhiều hơn một khi Luke trở lại, chúng ta hãy nghỉ ngơi tại làng, bây giờ, có lẽ những câu chuyện của dân làng có thể làm sáng tỏ điều chúng ta thắc mắc." Noah gật đầu trong khi ba người đàn ông khác có vẻ bối rối trước lời nói của đội trưởng nhưng dù sao vẫn chọn làm theo lệnh của ông ấy. Họ cần thức ăn và nghỉ ngơi sau trận chiến này, nhiệm vụ còn lâu mới kết thúc. Trở lại làng, Mason hỏi những mọi người xung quanh, nhưng cuối cùng, ông không thấy có gì hữu ích. Ông ta tiết lộ những gì mình đã học được cho bốn người khác trong khi họ đang ăn súp làm từ thức ăn thừa trong làng. "Các cuộc tấn công bắt đầu khoảng một tuần trước. Ban đầu, nhện đã giết gia súc trong làng và mang về tổ của chúng. Khi giết hết gia súc, chúng nhắm vào con người với cùng một công thức: Giết và mang về. Tình hình ngày càng căng thẳng cho đến cuộc xâm lược ngày hôm nay. Theo mô tả của những người lớn tuổi trong làng, đây là số lớn nhất trong các cuộc tấn công của chúng, vì vậy chúng ta có thể cho rằng chúng đang cố gắng gia tăng số lượng nhóm của mình." Noah cau mày. "Điều này không có ý nghĩa gì, chúng hoạt động không có sự chần chừ gì, chúng còn không bảo vệ mình." "Tuy nhiên, chúng ta đã giết khá nhiều trong số chúng, ta nghĩ rằng số lượng của chúng trong tổ không quá sáu mươi." Rob tranh cãi, cố gắng vực dậy tinh thần của cả nhóm. Cánh cửa ngôi nhà họ ở mở ra khi Luke trở về. Anh bình tĩnh ngồi ở phía đối diện của Mason và uống một ngụm súp của Eddy. "Lối vào của tổ nằm cách đó vài giờ đi về phía Đông. Đó là một hang động dưới lòng đất được hình thành tự nhiên. Ta đã theo lũ nhện vào bên trong một chút, nhưng phải rút ra vì sợ bị bao vây." Mason gật đầu và hỏi. Cậu nghĩ sao về chuyện hôm nay. Luke nhấp một ngụm khác từ bát của Eddy. "Thật kỳ lạ, ta có thể nói rằng chúng đang tích trữ thức ăn, nhưng có rất nhiều xác nhện bên trong hang động. Giống như chúng đang trải qua một cuộc sinh sản cưỡng bức chỉ để ăn thịt con mình." Rob kinh tởm, nghĩ về điều này và lớn tiếng chửi. "Ma thú, cho dù là huyền khí, cuối cùng vẫn là ma thú." Giờ Noah càng bối rối hơn, hành vi của chúng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu chúng cần thức ăn để sinh sản, tại sao chúng lại ăn thịt con của mình? Chuyện gì đang diễn ra với những con ma thú đó. Mason xem xét lại thông tin mình có và lên kế hoạch. "Chúng ta đi lấy một ít củi vào tối nay và làm một cái lều trước lối vào của chúng. Sáng mai, chúng ta sẽ vào bên trong tổ để xem xét và dọn sạch hang động. Nếu chúng ta cắt giảm lượng thức ăn của chúng và giết từng ít một, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn. Hãy sẵn sàng, chúng ta sẽ khởi hành sau một giờ nữa." Không ai phản đối, họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đến nửa đêm, họ đã đốt lửa cách lối vào của tổ nhện năm mươi mét. Họ thay nhau canh gác đêm. Khi đến lượt Noah, anh không thể kìm nén cảm giác nguy hiểm mờ nhạt mà hang động mang lại cho anh. Cho dù anh ấy có xem đi xem lại thông tin của mình thu nhận được như thế nào đi nữa, anh vẫn thấy mình đang thiếu một cái gì đó. "Ma thú vị tha, tích lũy lương thực liên tục, ăn thịt đồng loại. Điều gì đang xảy ra?" Không có gì có thể liên kết những thông tin đó lại. Anh trấn tĩnh lại và sắp xếp lai tâm trí, anh đã sẵn sàng cho trận chiến ngày mai.
Chương 22: Kẻ khốn kiếp Bấm để xem Vào lúc bình minh, một nhóm năm người đàn ông và một đứa trẻ nhìn chằm chằm vào lối ra của một hang động ngầm rộng hai mét và cao ba mét. Nó sâu đến nỗi mắt người không thể nhìn thấy đáy và hoàn toàn im lặng. "Lối vào khoảng một kilomet và sau đó sẽ phân chia nhiều hướng khác nhau. Ta không biết đêm qua lũ nhện đã đi theo hướng nào vì ta đã dừng lại trước đó." Luke giải thích. "Ta sẽ dẫn đầu những người còn lại bám sát theo sau." Mason ra lệnh và đi vào, những người còn lại theo sau và Noah ở trung tâm. Lối đi hoàn toàn bằng đá và địa hình có vẻ không quá ổn định, khi họ di chuyển, ánh sáng của mặt trời không thể chiếu tới vị trí của họ. Lối đi ngày càng tối khiến cả nhóm bước đi chậm rãi. Mason rất cẩn thận nơi ông ta bước qua vì ông biết rằng, trong tổ của kẻ địch, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng có thể gây ra đại họa. Luke chỉ vào một trong số hướng, Mason đi thẳng vào trong. Họ đi bộ khoảng một giờ, lối đi lại tách ra. Ánh sáng khan hiếm và không khí ngột ngạt ẩm ướt, nhưng cả nhóm phải đợi cho đến khi Luke tìm thấy một số dấu vết của những con quái vật để quyết định đi theo hướng đó. "Không có dấu vết nào cả, có dấu hiệu chúng đi qua cả bốn hướng. Ta nghĩ chúng ta nên đi bên phải vì hình như có ánh sáng ở hướng đó." Mason suy nghĩ một chút và sau đó quyết định làm theo lời khuyên của Luke. Họ di chuyển, sai một giờ nữa, nguyên nhân ánh sáng yếu ớt phát ra cuối đường đi đã lộ diện. Một lưu vực lớn khoảng hàng trăm mét vuông, trung tâm của nó là một hồ nước phát sáng với ánh sáng xanh mờ ảo. "Nước phát sáng?" Noah rất ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghe nói gì về nó. Anh nhìn xung quanh xem có ai trong nhóm biết gì về thứ này không. Đôi mắt Mason mở ta như cái miệng bị treo trên quai hàm. Nhận thấy ánh mắt của Noah, ông ta dịu xuống và nói bằng một giọng nhẹ nhàng. "Ta nghĩ rằng mình biết thứ này là gì, nếu ta đúng, chúng ta không cần phải làm việc nữa trong suốt quãng đời còn lại của mình. Tuy nhiên, để chắc chắn, ta phải xem xét kỹ lưỡng nó." Những lời nói của Mason thu hút sự chú ý của mọi người khi họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào hồ nước với vẻ tham lam. "Thật kỳ lạ, hàm lượng "Hơi thở" trong không khí có vẻ cao hơn." Noah có thể cảm nhận huyệt đạo của mình đang phản ứng. Trước khi anh có thể xem xét cảm nhận thêm, Mason đã di chuyển về phía hồ. Trên các bức tường của khu vực này, có vô số lỗ hổng có kích thước khác nhau và trên mặt đất là vô số xương cốt của các loài khác nhau. "Chân của nhện sắt, hộp sọ của con người, xương của những con cừu." Khi họ tiến đến mép hồ, số lượng hài cốt tăng lên và nồng độ "Hơi thở" càng nhiều hơn. Mason không thể giấu nổi sự phấn khích của mình. "Đúng vậy, ta chắc chắn. Bên trong hồ nhất định phải có" Hơi thở "gia trì, đó là một loại khoáng vật huyền thoại có thể hút" Hơi thở ", gia đình Balvan sẽ trả bất cứ giá nào để có được, hãy tưởng tượng phần thưởng của chúng ta nếu chúng ta mang nó về." Tất cả mọi người đều nhìn chằm chú vào giữa hồ, cố gắng tận mắt tìm kiếm hòn đá huyền thoại này, họ không để ý rằng trong hang động bắt đầu vang lên tiếng bò sát. Noah là người đầu tiên chú ý đến âm thanh này vì mức độ tỉnh táo và năng lượng tinh thần của anh ấy cao nhất trong nhóm. "Chúng đang tới." Anh cởi bỏ vỏ kiếm không hề do dự. Những người đàn ông giật mình tỉnh giấc mộng trước lời cảnh báo của Noah và chửi bới ầm ĩ khi nghe thấy âm thanh phát ra từ mọi hướng. Nhện chui ra từ các lỗ trên tường, chúng có kích thước khác nhau vì một số vẫn là hạng một. Nhưng ít nhất có năm mươi con là hạng hai. "Đừng hoảng sợ. Chúng ta có thể bị thương nhưng chúng ta có thể xử lý hết chúng." Mason hét lên, nhìn hàng trăm con ma thú xung quanh họ. Đột nhiên, những khúc xương trên mặt hồ nổi lên một hình hài hiện ra. Nó dài ba mét, có tâm chân dài và sắc nét. Ba cặp mắt ở hai bên, hai cái gọng to nhô ra từ miệng nó. "Hạng 3." Luke hét lên, nhưng con thú hùng mạnh không hoảng sợ. Nó đánh một chân vào Noah, anh chặn lại nhưng bị bay đi vài mét. "Chạy." Mason ra lệnh, cả nhóm chạy theo hướng họ đi vào không quan tâm đến những con nhện đang trên đường bỏ chạy Noah nhảy lên và theo sau họ một chút. "Mẹ kiếp. Tay mình vẫn còn run sau cú đánh đó, mình nghĩ thanh kiếm của mình đã nứt một chút. Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn. Lý do duy nhất để một con ma thú trở nên vị tha như vậy là vì có thứ gì đó mạnh hơn đã ra lệnh. Mình thật ngốc. Mình phải chạy." Anh lao qua bầy nhện như bay, cúi mình và nhảy lên để tránh chân chúng. Các lính canh khác đã đến lối đi và đang vung vũ khí của họ để chặn nhện, khi Noah đến, những con nhện mới đã chặn đường của anh. Không lãng phí thời gian, anh thực hiện những chiêu thức tốt nhất anh từng có trong đời và giết chết hai con nhện hạng hai ngay tại chỗ và tiếp tục tăng tốc về phía lối ra. Bên trong đó nhiều con nhện đang bò ra từ các bức tường bằng đôi chân mạnh mẽ của chúng để cản đường, nhưng Noah không quan tâm. Anh để chúng cào, cắt vào da mình. Khi đến chỗ có lối đi đầu tiên, Balor đang ở đó chuẩn bị bước vào. Anh ta có vể không được tốt vì những vết thương khắp cơ thể mập mạp của anh ta, máu chảy ra từ chúng. Anh nhìn Noah, tăng tốc về phía mình và mỉm cười. "Đừng lo lắng, chàng trai trẻ, ta chắc chắn sẽ nói với mọi người về nỗ lực dũng cảm của cậu trong việc ngăn chặn những con quái vật đó để cho chúng ta chạy trốn thoát. Và mẹ của cậu, ta sẽ an ủi đúng cách." Noah mở to mắt khi nghe những lời đó, nhưng anh chỉ có thể giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt giương búa lên đập vào bức tường. Các bức tường không chịu được tác động và sụp đổ trước mặt anh. "KHÔNG". Một tiếng hét thô bạo phát ra từ miệng Noah khi lối ra duy nhất bị ông ta phá hủy. "Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!" "Mẹ kiếp, tên vô dụng, nếu ta còn sống ra khỏi đây, ta nhất định sẽ giết chết ngươi." Anh không thể kiềm chế được những lời nguyền rủa trong mình. Trong khi đó, những con nhện vẫn tiếp tục lao về phía anh, khiến anh không còn thời gian để tuyệt vọng.