Chú của Phó Nhất An là nông dân trồng dưa, trồng mười mấy mẫu dưa hấu, mùa hè mỗi năm nhà bọn họ đều không lo không có dưa ăn. Bất quá Phó Nhất An cảm thấy thực có lỗi với cha mẹ, nếu như làm lại từ đầu, liền phải đền gấp bội cho bọn họ.
Trương Nhạn ở trong phòng bếp hầm gà, đây là gà quê chính tông, ngày thường đều ăn lá cải rau muống. Chúng nó còn được nuôi thả nên thịt ngon hơn so với gà công nghiệp.
Ăn xong nửa trái dưa hấu, Phó Nhất An đem hành lý xách về phòng mình, phòng của hắn ở trên lầu hai, vừa vào phòng liền mở điều hòa, sau đó trực tiếp nằm trên sàn nhà.
Lấy ra di động xem tin tức, trừ bỏ bạn học phát tới, còn có một cái diễn đàn kì lạ.
Cái diễn đàn có tên là "Giật bao lì xì khắp Lục giới".
Phó Nhất An vừa tiến vào trong diễn đàn, bị tin tức chào đón làm cho đứng hình.
【 Chức Nữ 】: Hoan nghênh người mới, rải hoa.
【 Yêu Hậu 】: Hoan nghênh người mới ~~~
【 Lão thợ mộc 】: Hoan nghênh người mới [ vỗ tay] [ vỗ tay] [ vỗ tay]
* * *
Phó Nhất An vẻ mặt mộng bức, từ khi nào hắn được thêm vào một diễn đàn kì quái như vậy?
【 Mỹ nhân ngư 】: Người mới như thế nào không nói lời nào vậy?
【 Tẩu Địa Kê 】: Khả năng còn không có rõ ràng tình huống đi, ta lúc trước cũng là như thế.
【 Chức Nữ 】: Người mới có thể xem thông báo ở trên diễn đàn.
Phó Nhất An nhìn thông báo trên diễn đàn, sau sự kiện trọng sinh của hôm nay, hắn lại gặp được một sự kiện khác mà khoa học không thể giải thích được.
Hắn, có được một cái diễn đàn tên là "Giật bao lì xì khắp Lục giới".
Diễn đàn có thông cáo: Diễn đàn hoạt động chủ yếu về trao đổi Bao Lì Xì, thành viên trong diễn đàn chủ yếu đến từ Lục giới, trong diễn đàn không cần phải định kì phát Bao Lì Xì, các thành viên trong diễn đàn cần tuân thủ theo các quy tắc sau:
1. Cấm tự ý kéo người ngoài vào diễn đàn
(trừ những người được chính hệ thống kéo vào).
2. Cấm truyền bá diễn đàn ở khắp nơi.
Người vi phạm sẽ bị đá ra khỏi diễn đàn, xóa đi ký ức. Mặt sau còn có icon ba con dao nhỏ dính máu.
Phó Nhất An run run, loại chuyện kỳ quái này, nói ra cũng sẽ không có người tin.
Hắn trở về giao diện nhắn tin, phát hiện mọi người đều đang phát bao lì xì.
【 Mỹ nhân ngư 】 :(Dạ minh châu ×10)
【 Tẩu Địa Kê 】 :(Gà quê ×10)
【 Chức Nữ 】 :(Vải Vân Quang ×10)
* * *
Phó Nhất An theo thói quen tính nhấn mở bao lì xì, chỉ nghe thấy vài tiếng leng keng, biểu hiện mấy thứ này đã bị thu vào trong túi riêng của mình.
Hắn click mở túi riêng, căn cứ theo chỉ thị "Lấy ra", khung cảnh trống rỗng trước mắt bỗng xuất hiện một tấm vải lung linh rực rỡ, sờ vào rất mát.
Hắn đem tấm vải lật qua lật lại vài lần, lúc này mới tin tưởng cái diễn đàn này là thật sự.
Phó Nhất An hưng phấn lăn qua lăn lại trên mặt đất, ông trời đối với hắn không tệ, cho hắn một cơ hội trọng sinh, còn cho hắn một bàn tay vàng lớn như vậy.
Lúc này đây, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội, đem nhân sinh của chính mình bước lên một trang mới.
Càng quan trọng hơn là, hắn phải hảo hảo hiếu thuận với phụ mẫu của mình, không bao giờ để bọn họ làm lụng vất vả như vậy nữa.
【 Phó Nhất An 】: "Cảm tạ bao lì xì của các vị."
【 Phó Nhất An 】: Xin hỏi phát bao lì xì như thế nào?
Phó Nhất An nghĩ cầm nhiều đồ vật của mọi người như vậy, thì cũng phải trả lễ lại một chút, nhưng hắn không hiểu biết mấy cái thao tác này.
【 Chức Nữ 】: "Cậu muốn gửi thứ gì thì trực tiếp phát mệnh lệnh, hệ thống sẽ tự động nhặt đồ vật bên cạnh mà cậu muốn phát."
Phó Nhất An đi khắp nhà nhìn một vòng, chỉ có mười mấy trái dưa hấu trong phòng khách là có thể phát bao lì xì. Vì thế hắn mệnh lệnh đưa dưa hấu vào bao lì xì.
【 Phó Nhất An 】 :(Dưa hấu ×10)
【 Phó Nhất An 】: "Trong nhà không có gì thứ tốt, đưa chút dưa hấu cho đại gia giải nhiệt."
Đại gia cũng không chê, lập tức cướp sạch.
【 Yêu Hậu 】: "Bản tôn đã mấy trăm năm không ăn qua đồ ăn của nhân loại."
【 Mỹ nhân ngư 】: "Ha hả, rõ ràng là Yêu giới của ngươi quá cằn cỗi, nơi nào giống Đông Hải chúng ta, đếm không hết kỳ trân dị bảo."
【 Yêu Hậu 】: "Con cá mặn kia, ngươi cả đời cũng chỉ có thể ở trong cái biển rách nát kia thôi."
Cứ như vậy, hai người chửi nhau, những người khác đã thấy nhiều nên không trách, sau đó Phó Nhất An mới biết được, hai nàng vẫn luôn cãi nhau như vậy, mọi người đều đã quen.
Lúc hắn đang chuẩn bị đem những bao lì xì đoạt được nghiên cứu một phen, liền nghe được mẹ mình kêu đi ăn cơm.
"Con tới đây." Hắn đem điện thoại để lên bàn sạc pin rồi đi xuống ăn cơm.
Bàn ăn được đặt ở gần phòng bếp, trên bàn có ba món và một canh. Cà chua xào trứng, đậu que xào, khoai tây hầm thịt, lại thêm một món canh gà hầm nấm.
Những món ăn gia đình thực bình thường nhưng Phó Nhất An ăn đến không thèm ngẩng đầu lên, lại nói tiếp, hắn đã rất lâu không có ăn đồ ăn mà mẹ làm. Bây giờ có thể ăn đến những món ăn có hương vị quen thuộc, hắn tự nhiên là sẽ hoài niệm.
Hơn nữa tay nghề của Trương Nhạn vốn dĩ rất tốt, tại làng trên xóm dưới rất có tiếng, cho dù là muốn giảm cân, Phó Nhất An cũng sẽ nhịn không được mà tiếp tục ăn uống.
Ăn đến một nửa, Phó Thịnh đột nhiên nói: "Con phía trước gọi điện thoại nói muốn cùng một bạn học mở tiệm ăn uống, rốt cuộc là có ý tưởng gì rồi?"
Phó Nhất An khựng lại, chính là chuyện này đã làm nhân sinh của hắn thay đổi hoàn toàn.
Nghe rất nhiều người nói mở tiệm ăn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Phó Nhất An cũng không muốn ngồi trong văn phòng làm việc, hơn nữa bạn bè vẫn luôn khuyến khích, hắn liền cầm tiền ở trong nhà, cùng bạn bè hùng vốn mở quán ăn. Nhưng mà kết quả của mù quáng rất là thảm thiết, bọn họ ngay cả thị trường cũng không thèm nghiên cứu, khai trương xong sinh ý vẫn luôn thảm đạm, lại bị người bạn đó đem toàn bộ tài sản lừa gạt đi mất, thế là cuộc làm ăn đó hắn thất bại thảm hại.
Mà hiện tại lại có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chọn con đường này nữa. Đời trước là do hắn ngu, không phát hiện trấn nhỏ của bọn họ ẩn chứa thương cơ, mà hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Vì thế hắn cười cười, trả lời: "Lúc trước nhất thời kích động, sau suy nghĩ lại một chút cảm thấy ý nghĩ đó của con còn không quá thành thục, chuyện này chúng ta không cần nói tới nữa."
Phó Thịnh cũng nghĩ như vậy, thành phố càng lớn thì cạnh tranh càng kịch liệt, bọn họ không có bối cảnh, dốc sức làm lên quá khó khăn.
Ăn xong cơm trưa, Phó Thịnh cầm cần câu đi câu cá, cách nhà bọn họ không xa có một cái đập chứa nước, nơi đó bị người khác nhận thầu nuôi cá, chất nước trong đập rất tốt, cá bên trong có rất ít mùi tanh, từ nhỏ Phó Nhất An đã rất thích ăn.
Trương Nhạn thì đang ở trong phòng ngủ trưa, Phó Nhất An liền đến phòng của mình, hắn phải sửa sang lại ý tưởng của mình, vì sự nghiệp sau này.
Bọn họ chủ yếu chính là phải xây dựng nơi nghỉ ngơi cho khách du lịch, Thanh Sơn trấn ngoài khai phá suối nước nóng, còn có chùa cổ trăm năm, hang động đá vôi, bất quá suối nước nóng là điểm nhấn. Theo sự hiểu biết của Phó Nhất An, sơn trang của suối nước nóng đã hoàn thành, chỉ chờ mùa đông liền mở ra, đến lúc đó dựa vào ưu thế thời tiết, tự nhiên có thể kiếm lấy một đợt du khách.
Mà trong trí nhớ của Phó Nhất An, du lịch suối nước nóng ở nơi này phát triển đặc biệt tốt, người khai phá rất có ánh mắt, đem mấy cái suối lớn khai phá rất đặc sắc, hơn nữa suối nước nóng ở đây là thật cũng không có giống như những chỗ khác, dùng nồi nấu nước thay thế suối nước nóng.
Hơn nữa cái suối nước nóng này là ở trên núi, ngâm suối nước nóng xong còn có thể thưởng thức phong cảnh tự nhiên mỹ lệ, hoặc là đi chùa lễ Phật, nói chung là không thiếu du khách.
Mà tới mùa hè, bởi vì có hoạt động phiêu lưu linh tinh, cũng có một lượng khách nhất định.
Nhà của Phó Nhất An nằm ở lối đi vào sơn trang suối nước nóng, nếu như mở một Nông Gia Nhạc, chắc chắn sẽ không lo thiếu khách nhân.
Nói là làm, Phó Nhất An lấy ra giấy bút, viết một phần kế hoạch.
Thời điểm cơm chiều, hắn ở trên bàn cơm đưa ra cái ý tưởng này, cũng đem kế hoạch đưa cho Phó Thịnh cùng Trương Nhạn xem.
Phó Thịnh nghiêm túc xem tờ kế hoạch mỏng, biểu tình trên mặt thập phần nghiêm túc.
"Con trai, con thật sự suy xét kỹ rồi sao? Đến lúc đó khu du lịch kia khẳng định cũng sẽ mở nhà ăn, chúng ta không nhất định sẽ có được khách hàng."
Phó Thịnh tuy rằng không có học quá cao, nhưng cũng ở trong xã hội lăn lê bò lết vài thập niên, có một số việc hắn vẫn thực thông thấu.
Phó Nhất An nói: "Cho nên chúng ta phải có một ít có đặc sắc riêng, tỷ như trái cây hay rau củ sạch, hiện tại rất nhiều Nông Gia Nhạc mặt ngoài nói đó là đồ ăn nhà trồng, nhưng thực chất họ vẫn là dùng nông dược. Mà chúng ta phải làm đồ ăn thuần thiên nhiên. Hơn nữa lượng người đi du lịch lớn như vậy, bên khu du lịch kia chắc sẽ không đủ chỗ, lúc đó một ít khách qua chỗ chúng ta cũng được."
Phó Nhất An rất xem trọng lần hoạt động này. Bởi vì nơi này non nước hữu tình, lại được tuyên truyền đúng chỗ, lượng người đến đây du lịch theo tháng vẫn rất lớn, bọn họ tuyệt đối có thể kiếm tiền.
Hơn nữa Phó Nhất An không chuẩn bị làm Nông Gia Nhạc bình thường, còn muốn xây một khu dân túc, con đường kiếm tiền con này, lại nhiều thêm một cái.
Phó Thịnh nói: "Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta khẳng định sẽ duy trì con. Con yên tâm, ba mẹ vẫn có chút tiền tích cóp. Vốn dĩ cho rằng con sẽ ở thành phố lớn tìm công việc, lưu trữ chút tiền để mua nhà cho con, hiện tại, liền làm tài chính cho con khởi đầu đi."
Phó Nhất An cay cay mũi, hiện tại nghĩ đến, đời trước hắn thật là quá bất hiếu, liên lụy ba mẹ tuổi tác lớn còn phải vì hắn mà làm lụng vất vả. Tiền trong nhà, cơ hồ là bọn họ tích cóp nửa đời, đối với con của mình, hai người thật sự chưa từng bủn xỉn.
Còn may là có kiếp này, hết thảy đều còn kịp.
* Cà chua xào trứng
* Khoai tây hầm thịt
* Đậu que xào
* Canh gà hầm nấm