Ngôn Tình Vợ Trước, Cùng Ta Về Nhà - Y Nỉ Manh Phi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hân Nghi, 14 Tháng một 2021.

  1. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 40 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô muốn chạy trốn, lại thế nào càng nhóm lên lửa giận của hắn, cô cảm thấy, mình bị hắn áp đến hít thở không thông vậy.

    Mà hắn, dường như trầm mê trong đó, cũng không biết, người con gái này, thế mà mang theo một loại hương thơm không thể tưởng tượng, thân hình mảnh mai kia, làm hắn cảm thấy có chút thương tiếc.

    Cô run nhè nhẹ, mềm mại không xương, như nụ hoa vừa chớm nở.

    "Lâm Mộ Trầm, chúng ta hôn môi đi." Lần đầu tiên hôn cô, chính cô nói ra như vậy, khi đó, hắn híp mắt nhìn cô gái mạnh mẽ như 1 mặt trời nhỏ vậy.

    Bỏ sách đang ôm trên tay xuống, hắn cười tà mị, thản nhiên tới gần, ôm chặt cô, ở giữa bóng cây, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, cô bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, hôn mạnh hơn.

    Khi đó cô cho người ta cảm giác, thật giống như nhụy hoa, tươi mát lại mềm mại..

    Lúc sau, Nhã Dung thấy được hết thảy, xoay người rời đi, nói với hắn, "Mộ Trầm.. em cũng không biết, anh cũng có lúc nhiệt tình như vậy.."

    Cảm giác phẫn hận, nháy mắt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, hắn càng dùng sức, đem thân hình mỏng manh của cô ôm vào trong lòng ngực mình, tựa hồ hận không thể đem cô hòa vào thân thể của mình.

    Nhưng thật đáng chết, người con gái này lại bắt đầu phản kháng.

    Là cô trêu chọc lên hắn trước, nếu không phải năm đó cô chủ động tới gần, làm thế nào về sau lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?

    Sau khi trêu chọc hắn, hiện tại cô lại muốn kết thúc?

    Hạt mưa tí tách rơi xuống, trời mưa.

    Cô bỗng nhiên đẩy hắn ra, đôi môi bị cắn sưng đỏ, phẫn hận nhìn hắn, "Lâm Mộ Trầm, anh không được đụng vào tôi nữa, một chút cũng không được!"

    Sắc mặt hắn trở nên âm trầm đáng sợ, nhìn cô trốn chạy, lại kéo cô lại, "Chính em nói muốn trả cho tôi!"

    Cô buồn bã cười, "tôi trả cho anh, ai có thể trả lại cho tôi?"

    Nhiều năm thanh xuân như vậy, ai có thể trả cho cô?

    "Huống chi, từ lúc bắt đầu, chính là anh mang theo âm mưu tiếp cận tôi, là anh phản bội tôi trước, như thế nào, tôi đụng cô ta không được sao, tôi hủy hoại người con gái kia không được sao? Bị một cái chân chen vào hôn nhân của mình, người con gái nào không muốn cô ta đi chết, tôi chỉ huỷ hoại một mình cô ta, nhưng là tên khốn nạn, rác rưởi, biến thái, như anh huỷ hoại cả nhà tôi!" Cơ hồ là đem hết toàn bộ tức giận một hơi phát tiết rai, cô hung hăng một chân đá về phía hắn.

    Đôi môi mỏng mấp máy nháy mắt biến thành 1 đường, trong mắt càng thêm bình tĩnh, không một gợn sóng, "Rác rưởi? Biến thái? Được, như cô mong muốn!" Hắn nói, rồi nắm mắt cá chân của cô, thuận thế bế cô lên.

    Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng cô gọi ầm ĩ, hình như đều bị tiếng mưa rơi nuốt hết, cô cho rằng như vậy, là nghe không thấy thanh âm của hắn, nhưng đôi môi mỏng lạnh hơi hơi giật giật, nói 1 câu, dường như rõ ràng truyền và trong tai cô, "em đê tiện như vậy, không gì tốt hơn dùng chính em trả nợ!"
     
  2. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 40 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô muốn chạy trốn, lại thế nào càng nhóm lên lửa giận của hắn, cô cảm thấy, mình bị hắn áp đến hít thở không thông vậy.

    Mà hắn, dường như trầm mê trong đó, cũng không biết, người con gái này, thế mà mang theo một loại hương thơm không thể tưởng tượng, thân hình mảnh mai kia, làm hắn cảm thấy có chút thương tiếc.

    Cô run nhè nhẹ, mềm mại không xương, như nụ hoa vừa chớm nở.

    "Lâm Mộ Trầm, chúng ta hôn môi đi." Lần đầu tiên hôn cô, chính cô nói ra như vậy, khi đó, hắn híp mắt nhìn cô gái mạnh mẽ như 1 mặt trời nhỏ vậy.

    Bỏ sách đang ôm trên tay xuống, hắn cười tà mị, thản nhiên tới gần, ôm chặt cô, ở giữa bóng cây, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, cô bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn, hôn mạnh hơn.

    Khi đó cô cho người ta cảm giác, thật giống như nhụy hoa, tươi mát lại mềm mại..

    Lúc sau, Nhã Dung thấy được hết thảy, xoay người rời đi, nói với hắn, "Mộ Trầm.. em cũng không biết, anh cũng có lúc nhiệt tình như vậy.."

    Cảm giác phẫn hận, nháy mắt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, hắn càng dùng sức, đem thân hình mỏng manh của cô ôm vào trong lòng ngực mình, tựa hồ hận không thể đem cô hòa vào thân thể của mình.

    Nhưng thật đáng chết, người con gái này lại bắt đầu phản kháng.

    Là cô trêu chọc lên hắn trước, nếu không phải năm đó cô chủ động tới gần, làm thế nào về sau lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?

    Sau khi trêu chọc hắn, hiện tại cô lại muốn kết thúc?

    Hạt mưa tí tách rơi xuống, trời mưa.

    Cô bỗng nhiên đẩy hắn ra, đôi môi bị cắn sưng đỏ, phẫn hận nhìn hắn, "Lâm Mộ Trầm, anh không được đụng vào tôi nữa, một chút cũng không được!"

    Sắc mặt hắn trở nên âm trầm đáng sợ, nhìn cô trốn chạy, lại kéo cô lại, "Chính em nói muốn trả cho tôi!"

    Cô buồn bã cười, "tôi trả cho anh, ai có thể trả lại cho tôi?"

    Nhiều năm thanh xuân như vậy, ai có thể trả cho cô?

    "Huống chi, từ lúc bắt đầu, chính là anh mang theo âm mưu tiếp cận tôi, là anh phản bội tôi trước, như thế nào, tôi đụng cô ta không được sao, tôi hủy hoại người con gái kia không được sao? Bị một cái chân chen vào hôn nhân của mình, người con gái nào không muốn cô ta đi chết, tôi chỉ huỷ hoại một mình cô ta, nhưng là tên khốn nạn, rác rưởi, biến thái, như anh huỷ hoại cả nhà tôi!" Cơ hồ là đem hết toàn bộ tức giận một hơi phát tiết rai, cô hung hăng một chân đá về phía hắn.

    Đôi môi mỏng mấp máy nháy mắt biến thành 1 đường, trong mắt càng thêm bình tĩnh, không một gợn sóng, "Rác rưởi? Biến thái? Được, như cô mong muốn!" Hắn nói, rồi nắm mắt cá chân của cô, thuận thế bế cô lên.

    Mưa càng rơi xuống càng lớn, tiếng cô gọi ầm ĩ, hình như đều bị tiếng mưa rơi nuốt hết, cô cho rằng như vậy, là nghe không thấy thanh âm của hắn, nhưng đôi môi mỏng lạnh hơi hơi giật giật, nói 1 câu, dường như rõ ràng truyền và trong tai cô, "em đê tiện như vậy, không gì tốt hơn dùng chính em trả nợ!"
     
  3. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 41 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dường như là ném cô vào sau xe, toàn thân cô ướt đẫm, ngã lên ghé cứng đau nhói.

    Sau đó hắn tiến vào, rầm một tiếng, đóng cửa xe lại.

    Cô vội vàng ngồi dậy định mở cửa nhưng hắn đột nhiên nắm tay cô, bàn tay lạnh ngắt, ấn lên đầu ngón tay cô, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén trên gò má nhọn, dù không tức giận nhưng uy áp khiến người ta phải rùng mình

    "Em không sợ sao?"

    Đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng nói ra câu này.

    Cô nhấp môi, "anh sẽ không chạm vào tôi."

    Đúng vậy, hắn hận cô như vậy, không phải sao.

    "Anh đã quên, tôi là hung thủ huỷ hoại người anh yêu, anh chạm vào tôi, sẽ không cảm thấy tội lỗi sao?"

    Hắn bình tĩnh nhìn cô, mặt lạnh lùng, ý vị thâm trường nói không nên lời.

    "Tôi cho cô xem!"

    Không biết nhấn lên nút gì, ghế của hắn đột nhiên hạ xuống, hắn bỗng nhiên đè qua, trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy hơi thở tức giận của hắn.

    Hạt mưa cọ rửa cửa kính đen như mực, cô sợ hãi kêu lên, nhưng lại hoàn toàn bị bao phủ trong tiếng mưa.

    Tay hắn bỗng nhiên đụng phía sau lưng cô, hắn sửng sốt.

    Cơ thể còn trẻ này, thế mà khắc vô số dấu vết già nua.

    Hắn sững sờ.

    Những cái đó, lật cô lại, mới thấy được, sau lưng cô vết thương, một đường lại một đường, vô tình, lạnh nhạt, khắc lên thân hình đẹp đẽ của cô..

    Trong nháy mắt, chát một tiếng, một cái tát đánh vào trên má hắn.

    Cô quật cường nước mắt rưng rưng, cắn môi, dường như là gầm nhẹ, "tôi là tội phạm giết người, vậy anh là cái gì!"

    Sau đó, hoàn toàn đẩy hắn ra, cô nhớ người đàn ông này tính luôn cẩn thận, trong xe nhất định sẽ có chuẩn bị tất cả những đồ dùng cần sử dụng, mở túi dự trữ ra, quả nhiên bên trong có, lấy ra 1 cái khăn lông, choàng lên trên người, ngay sau đó nhanh chóng mở cửa xe, xông vào trong mưa.

    Hắn nhìn bóng lưng cô biến mất ở trong mưa, ngửa đầu, dựa vào lưng ghế, một bàn tay đặt ở trên trán, một cái tay khác, rút ra gói thuốc, bậc lửa, sương khói tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, hắn tự giễu cười lạnh, vừa mới nãy, hắn đang làm gì?

    Đối với người con gái mà hắn luôn hận thấu xương.

    Mưa càng rơi càng lớn, giống như cái đêm mà cô không thể quên, bầu trời sụp đổ, cô khóc cho vết thương không thể chữa lành của chính bản thân mình.

    Cô bọc thân mình, ở trong mưa đi hồi lâu, màn mưa che hai mắt cô, cô cũng không biết, chính mình đến tột cùng là đi đâu.

    Chỉ là cúi đầu nhìn thời gian, cô biết, mình nên về nhà, nếu không, mẹ nhất định sẽ lo lắng, ép buộc chính mình dọn dẹp lại nội tâm hỗn độn, cô đi qua mấy con phố, rốt cuộc tìm được một cái cửa hàng còn mở cửa, tốn mười mấy tệ, mua cái áo thun, cái áo trên người rách nát, thật sự làm người khác tràn ngập nghi ngờ, nhân viên cửa hàng hoài nghi, ái muội, ánh mắt khinh thường, sau khi thay đổi quần áo, cô tiếp tục hướng về nhà.
     
  4. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 42 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau có lẽ là tới trễ, lần này là lần đầu tiên cô cùng tổ tiết mục, nên rất coi trọng, chỉ là bởi vì gặp mưa, lăn lộn một buổi tối, dậy sớm liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, thiếu chút nữa là không tới.

    Rất may vừa kịp thời gian, nhưng vừa vào cửa, cô chạy nhanh cúi đầu xin lỗi cấp trên.

    Trương Nhã Lan dĩ nhiên sắc mặt không tốt, Tống Diễn vội ngồi vào vị trí của mình, mở tài liệu ra bắt đầu nói.

    Công việc của nhà biên tập là tóm tắt tất cả các ý tưởng chương trình và thông tin thu thập được, chẳng hạn như những gì khách mời gần đây đã nói về vấn đề gì, những gì cần tìm hiểu, mục đích quảng cáo của họ, những câu hỏi họ có thể hỏi và tóm tắt chúng cho giám đốc Trương Nhã Lan, Và sau đó cô ấy sẽ lên kế hoạch tổng thể cuối cùng, phân công người viết kịch bản và làm đạo cụ..

    Bởi vì không thoải mái, Tống Diễn đầu thấp nay càng thấp, giọng nói khàn khàn, cố gắng kéo cao thanh âm, nhưng vẫn làm người nghe không rõ.

    Trương Nhã Lan cau mày, gõ nàng mặt bàn, "Tống Diễn, cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy."

    Cô ngẩng đầu, nói lại một lần.

    Trương Nhã Lan không kiên nhẫn giật lấy tài liệu của cô, trực tiếp phát 1 người 1 phần.

    "Thật là lãng phí thời gian." Có người lẩm bẩm một câu.

    Trong ánh mắt oán trách của mọi người, cô cúi thấp cầm lấy kịch bản gốc nhìn.

    Cuộc họp kết thúc, Tô Thần Thần an ủi cô, lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tống Diễn liền cảm thấy trong đầu giống như có 1 con chuột, chạy tới chạy lui khiến cô càng trở nên mơ hồ.

    Đỡ đỡ trán, cô nghe thấy Tô Thần Thần ở một bên nói, "Không khỏe sao, hay là xin nghỉ đi."

    Xin nghỉ? Mấy ngày nay số tiền hơn trăm tệ đã hết, không được.

    Vẫn là kiên trì tới khi tiết mục bắt đầu, nhưng mà sự việc càng lúc càng không xong, một lát sau, làm sai ba lần, lãng phí không ít thời gian, Trương Nhã Lan vội vàng điều chỉnh sai sót trên kịch bản gốc, chỉ lên cái trán của cô hung tợn nói một câu, "Chờ kết thúc chúng ta lại nói chuyện."

    Rốt cuộc tới lúc kết thúc, Trương Nhã Lan đi lên chính đẩy, "Tống Diễn, cô sao lại thế này, không muốn làm có phải hay không?" Nhưng Tống Diễn đã không thể kiên trì, trực tiếp lảo đảo, ngã ở trên mặt đất.

    Vừa lúc ghi hình kết thúc còn rối ren, vây quanh không ít người, có người kinh hô một tiếng, Trương Nhã Lan vừa thấy, không nhịn được, càng xoa eo tức giận mắng, "Được Tống Diễn, cô là cố ý có phải hay không, cô muốn giả chết đi chỗ khác đúng không, tôi vừa chạm vào cô một chút cô liền ngã ra, thật sự giả tạo."

    Tống Diễn chống tay lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, thân mình mềm giống như cái bong bóng không hơi, như thế nào không đứng dậy được.

    Chung quanh có người nói, "Đi thôi, Hạ Hữu phải đi rồi, mau qua đi tiễn người thôi, giả bộ ngã thì có gì đẹp."

    Cách đó không xa, bóng dáng Hạ Hữu cao lớn mà tuấn dật, làm cho các cô gái xung quanh sáng mắt.

    Vì tránh cho phóng viên vây lấy, xe của anh ta liền ngừng ở cửa sau tổ biên tập, bốn phía bốn người vệ sĩ cao lớn, đem anh ta vây kín không kẽ hở.

    Anh ta mặc áo khoác màu xám, bên trong áo sơ mi cổ V màu trắng viền xung quanh, thoạt nhìn rất thời thượng, gương mặt thập phần hoàn mỹ, sườn mặt nhìn như là người đi ra từ trong tranh, tuấn mỹ làm người khác không rời mắt được.

    Càng hấp dẫn người, là quanh thân anh ta mang theo hơi thở mạnh mẽ, giống như 1 lỗ đen vũ trụ hấp dẫn hết tất cả ánh mắt người xung quanh.

    Anh ta lại nhìn thẳng, căn bản đối với những ánh nhìn sáng như đèn flash hoàn toàn không để ý, chỉ đi con đường của mình.

    Nghiêng đầu, thấy người trên mặt đất, nhìn lướt qua, anh ta liền đi lên xe.

    Lại quay đầu lại khi nàng đã chống mặt đất ngồi dậy, gương mặt nhỏ của cô đỏ lên vì bệnh trông rất yếu đuối.

    Nói với người bên cạnh một câu, màu đen cửa xe mới đóng lại.

    Bóng dáng người trợ lí nam bên cạnh anh ta chạy nhanh qua, nâng Tống Diễn dậy, "Tiểu thư, không có việc gì chứ."
     
  5. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 43 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lắc đầu, "Cảm ơn." Thấp giọng nói câu cảm ơn, cô tự mình đứng lên, sau đó không nhìn lại người vừa đến, chỉ quật cường, nghiêng ngả lảo đảo, một mình đi ra phía ngoài.

    "Hạ Hữu quen cô ta sao?"

    "Không thể nào, sao có thể quen cô ta."

    "Đúng vậy, nhưng Hạ Hữu có tiếng máu lạnh, người không quen biết, vì sao lại muốn giúp cô ta."

    "Tôi xem, cô ta như vậy ngã xuống, chính là tranh thủ sự đồng tình, sớm không quăng ngã muộn không ngã."

    Cuối hành lang, Lâm Mộ Trầm đứng xa xa nhìn cô rời đi, ồn ào náo động dường như đã rời xa cô, không biết cô có nghe thấy hay không những nghị luận phía sau này.

    *

    "Lâm Mộ Trầm, em đầu đau quá.. Cho em cục nước đá."

    "Lâm Mộ Trầm, em bệnh thành như vậy, anh còn muốn đến công ty sao, em muốn anh ở nhà với em."

    "Mộ Trầm, em chỉ sợ mình sắp chết.."

    "Nói bậy gì đó, em chỉ là cảm thôi." Hắn đen mặt, đem thuốc trị cảm nhét vào miệng cô.

    Cô cười khanh khách, lôi kéo tay hắn, đem một chuỗi hạt châu nhét vào trong túi hắn, "Lễ tạ thần châu, em đã nói với Phật Tổ cả đời em đều ở bên cạnh anh, cho dù em có chết, linh hồn em cũng sẽ vào bên trong chuỗi ngọc để ở cạnh anh.. anh phải mang trong người, hạt châu may mắn sẽ đem lại may mắn cho anh."

    Đúng vậy, là hạt châu may mắn, ngay ngày hôm sau, hắn rốt cuộc có được chứng cứ của Tống gia, kế hoạch của hắn bắt đầu thay đổi..

    Cho nên từ ngày đó, hắn thực sự luôn mang theo hạt châu đó bên mình, cứ như vậy đã rất nhiều năm.

    Duỗi tay lấy ra hạt châu, dừng một chút, chung quy vẫn là lặng yên không một tiếng động, đi ra ngoài.

    Một tay đem cô kéo vào trong phòng thay quần áo, phòng to như vậy, chất đầy các loại đạo cụ cách 1 bức tường mọi người bên ngoài đang bận rộn.

    Cô trố mắt, hai mắt mê mang, sau khi thấy hắn, đột nhiên cô trở nên nghiêm khắc, cứ như không nghĩ tới là sẽ thấy hắn.

    Hắn quả thực là điên rồi, bên ngoài tất cả đều là người, hắn như vậy, sẽ làm cô biến thành người bị tất cả mọi người công kích..

    "Buông tôi ra được không!"

    Hắn bắt lấy cô, "Tôi đưa em trở về."

    Cô bướng bỉnh bẻ tay hắn, "Không cần."

    Hắn nhíu mày, "Tống Diễn!" Lấy ra một viên thuốc, đưa cho cô, "Được, uống thuốc trước đi."

    Cô chỉ nhìn hắn, không có nhận, hắn thuận tay, lại từ trong túi lấy ra viên kẹo, "Sợ đắng thì ăn cái này trước."

    Hắn thế mà còn nhớ rõ?

    Đúng vậy, vì sao hắn lại nhớ rõ vậy? Chính hắn cũng không biết, vì cái gì, đáng chết, hắn lại nhớ rõ ràng như vậy.

    "Cầm ăn đi!" đi tới, trong lòng càng thêm bực bội, trực tiếp đem đồ nhét vào tay cô.

    Lại thấy cô nhấp môi, trực tiếp đem viên thuốc kia, ném xuống đất, "Lâm Mộ Trầm, anh sai rồi, tôi không phải Tống Diễn trước kia, tôi Tống Diễn trong trí nhớ của anh, cho nên tôi không cần uống thuốc, tôi không sợ đắng tôi đã biết cái gì gọi là kiên trì, anh cho rằng tôi còn là con ngu luôn yêu anh sao, Tống Diễn chờ anh yêu sao? Không, cho dù hiện tại anh cùng Nhã Dung kia lập tức ở trước mặt tôi kết hôn, tôi cũng có thể mỉm cười chúc phúc anh, chúc các người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!"

    Mắt thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, thân hình cao lớn, chậm rãi nhiễm một tầng màu đen, cô chậm rãi cười cười.

    "Cho nên không cần tiếp cận tôi, tôi không phải Tống Diễn! Tôi không ngu như vậy, sẽ không mắc mưu của anh!"

    "Tống Diễn!" hình như là nghiến răng nghiến lợi nói ra như vậy một câu.

    "Được, mượn lời chúc của cô, chúng tôi sẽ bách niên giai lão, sớm sinh quý tử! Tôi sẽ lập tức sẽ đón cô ấy trở về! Cám ơn cô đã chúc phúc, cô chờ xem!"
     
  6. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 44 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, anh đột nhiên kéo cánh tay cô ra, đẩy sang một bên rồi sải bước ra ngoài

    Rầm một tiếng, cửa sau lưng đóng lại.

    Cô đánh vào góc bàn, cảm thấy cánh tay đau đớn, đầu càng quay cuồng, dường như đỡ được cái bàn, mới không ngã xuống.

    Nhìn cánh cửa phòng trống rỗng, khóe miệng cong lên một nụ cười, cũng có một ngày hắn lột bỏ áo khoác lịch lãm trở nên điên cuồng như vậy? Đáng lẽ cô nên vui nhưng hiện tại cô chỉ thấy buồn, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi ai, bây giờ cô đã trở nên hỗn đỗn, nhưng may mắn thay, cô biết rằng cô sẽ không bao giờ vì yêu hắn mà đánh mất chính mình, sẽ không bao giờ bi thương như Tống Diễn trước đây.

    "Cùng tôi đi đón Nhã Dung về."

    Đột nhiên nhận được điện thoại Lâm Mộ Trầm như vậy, Chu Uy sửng sốt một lúc lâu.

    Ngày hôm sau, ở sân bay, đứng ở cửa ra, Lâm Mộ Trầm không nói một lời nhìn bên trong.

    Kính râm che đậy vẻ mặt của hắn, nhưng quanh thân tản ra hàn ý, tâm tình hắn cũng không tốt, hình như mấy ngày qua, hắn có chút khác thường.

    "Lâm tổng.." Chu Uy rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Tống Diễn lần này trở về, có phải có cái gì không thích hợp?"

    Lâm Mộ Trầm nhìn hắn một cái, "Cái gì không thích hợp."

    Chu Uy cũng không biết nói như thế nào, "Chính là.. Lâm tổng.. Có phải anh và cô ta nối lại tình xưa.."

    Thanh âm cơ hồ bao phủ ở giữa tiếng người, hắn thật sự không nghĩ nói như vậy trực tiếp, chính là..

    Lâm Mộ Trầm như cũ chỉ là trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như muốn đem hắn đâm xuyên qua.

    Biết là sẽ như vậy..

    Chu Uy vội nói, "Không phải, tôi nói, Lâm tổng có phải quá đồng tình với cô ta, đồng tình nên quan tâm quá mức.."

    Thử nhìn biểu tình Lâm Mộ Trầm, hắn chỉ là một tay đỡ ở trên lan can, nhìn bên trong, giống như căn bản không nghe được lời hắn nói, thở dài một tiếng, hắn đành phải im lặng, trầm mặc xuống.

    Cho rằng, hắn không bao giờ lên tiếng đáp lại, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm hắn đột ngột truyền đến, "Tôi chưa quên, cô là người phóng hỏa, làm ta cùng Nhã Dung, không bao giờ có thể trở lại như xưa!"

    Chu Uy ngừng ở nơi đó, nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cúi đầu xuống.

    Sân bay thông báo, chuyến bay từ Paris đã đáp xuống.

    Đợi trong chốc lát, một người mặc váy trắng đi ra.

    Cô đẩy rất nhiều đồ vật, chặn hơn phân nửa thân mình, mang kính râm màu xanh ngọc, tô điểm một khuôn mặt càng thêm ưu tú trắng nõn, tuy rằng là mùa hè, nhưng cô mặt rất nhiều quần áo, Chu Uy biết, nơi đó là vết sẹo tung hoành, bởi vì sự cố kia, cô trải qua hơn mười lần giải phẫu, ngực cấy da, cánh tay gia cố, cả người quấn lấy băng vải ba tháng, dẫn tới xương tay biến hình, làn da thối rữa, phải mổ bụng nhét bàn tay vào trong để mọc da thịt mới, dùng những giải phẫu tàn nhẫn như vậy, mới làm cô khôi phục lại, tốn không biết bao nhiêu tiền, cũng may bản thân cô vô cùng kiên cường, mà Lâm Mộ Trầm lại có thể tiêu tiền vì cô.

    "Hi, Mộ Trầm, Chu Uy!" Nhìn thấy bọn họ, cô chào hỏi, tươi cười xán lạn giống mặt trời bên ngoài.

    Ai có thể tưởng tượng, một cô gái vui tươi như vậy, lại trải qua nhiều đau khổ đến vậy.

    Đây cũng là nguyên nhân Chu Uy thích cô ta.

    "Mộ Trầm, em trai, đã lâu không thấy." cô khó khăn câu lấy cổ Lâm Mộ Trầm.

    Lâm Mộ Trầm lấy tay từ trong túi ra, che che đôi mắt, nếu là người khác, đùa giỡn như vậy, hắn nhất định đã sớm bực bội, nhưng đối phương là Nhã Dung, nên không giống nhau.

    Chẳng qua, nàng kêu hắn là em trai, bọn họ không phải quan hệ yêu đương.

    Từ khi xảy ra sự cố, Nhã Dung liền tự ti, như thế nào cũng không muốn lại tiếp nhận Lâm Mộ Trầm.

    Cho nên Lâm Mộ Trầm mới nói, bởi vì Tống Diễn, bọn họ không thể quay lại..
     
  7. Hân Nghi

    Bài viết:
    1
    Chương 45 Nỗi đau của em là cánh tay của tôi 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng của Nhã Dung ở rất gần phòng của Chu Uy, bởi vì Lâm Mộ Trầm ngày thường tương đối bận, sợ không chăm sóc cô chu đáo, cho nên ở gần Chu Uy để hắn chăm sóc.

    Tuy nhiên, đây cũng là cái cớ, trước đây Lâm Mộ Trầm chỉ cần tiếp cận cô, cô liền như mất khống chế, cho nên lúc sau, hắn tự giác, rời xa cô.

    Vì yêu cô, cho nên mới rời xa cô.

    Phòng 2 tầng có 1 sân nho nhỏ, bởi vì Nhã Dung thích hoa sen, trong ao bên ngoài, trồng cả 1 hồ.

    Cô mang về không ít đồ vật, để đầy ở trong phòng, rất lộn xộn, nhưng rõ ràng cô rất tốt, cười tươi giới thiệu những chuyện ở Paris, y tá bệnh viện khen cô xinh đẹp, lúc cấy da bác sĩ thiếu chút nữa nghĩ sai rồi gây tê, lúc sau vị bác sĩ kia liền bắt đầu theo đuổi cô, bên hồ Paris luôn có những cặp đôi hôn nhau, những chuyện vặt khác.

    Mà Lâm Mộ Trầm, không nghe không nghĩ, đứng ở bên cửa sổ, nhìn hoa sen ngoài cửa sổ.

    Nơi này thật xinh đẹp, ít nhất so với ngôi nhà tự xây ngoài ngoại ô, tốt hơn nhiều.

    Trong lòng không lý do, liền toát ra ý tưởng như vậy.

    "Mộ Trầm." Nhã Dung cầm quần áo đi tới, "Mua về cho anh, anh mặc thử xem." cô ở trên người hắn khoa tay múa chân, khi đôi mắt đảo qua gương mặt hắn, giống như nói đùa, "Sao biểu cảm cứ như khốn khổ vì tình vậy, lúc em không ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

    Lâm Mộ Trầm sửng sốt một chút, tiện tay nhận lấy quần áo, "Nói bậy gì đó."

    Sau đó ghé mắt, né tránh ánh mắt cô.

    "Ha ha ha ha.." Dung Nhã cười lớn, "anh không soi gương nhìn xem dáng vẻ anh kia, cứ như ai thiếu anh mấy trăm vạn vậy."

    Lâm Mộ Trầm có chút bực bội, nhíu nhíu mày, nghe Nhã Dung lải nhải, đi vào thay quần áo.

    "Ai, hạt châu này mua ở đâu vậy, thật đẹp a."

    Nhã Dung ở bên ngoài, cầm lấy vui vẻ nói, "Thật đẹp, cho em đi."

    Hắn đem kia hạt châu hoảng loạn cầm lấy, "Không phải đồ vật gì đáng giá.."

    Cô mang vẻ mặt kinh ngạc đứng đó, "Mộ Trầm.."

    Hắn lúc này mới phản ứng lại, "ây, nói giỡn thôi, cho em đó.."

    Nhã Dung ngừng tươi cười, nhìn hắn, "Mộ Trầm, em cảm thấy anh có chút khác lạ."

    Để hạt châu xuống, cô nói.

    Hắn khóe miệng cong cong, "Là khác nhau, em đã trở lại, về sau, sẽ càng khác nhau."

    Cô nghe xong, cúi đầu nở nụ cười, trên má ửng đỏ.

    "Không phải đã nói rồi sao, Mộ Trầm, về sau, chúng ta vẫn là bạn bè.."

    Lâm Mộ Trầm biết cô sẽ nói như vậy, "Nhưng là đã qua lâu như vậy.."

    "Tin tưởng em, em biết qua thật lâu, nhưng cảm giác với em, nhất định so anh lâu hơn.." Tươi đẹp trong mắt, hiện lên một tia đau thương, cô cười cười, "Bởi vì dài lâu, cho nên, em thật sự không muốn quay lại.."

    Hắn mím môi, rốt cuộc thu thanh âm, trong lòng lại nhớ tới lời nói tàn nhẫn của Tống Diễn trước đây, "cho dù hiện tại anh cùng Nhã Dung của anh lập tức ở trước mặt tôi kết hôn, tôi cũng có thể mỉm cười chúc phúc anh, chúc các người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!"

    Cái gì bách niên giai lão, cái gì sớm sinh quý tử, bởi vì cô, những thứ này đều biến thành trò cười cả.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...