Xuyên Không [Edit] Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BánhMì trắng trẻo, 10 Tháng mười 2020.

  1. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 119: Tiểu Tô Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con trai của Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai gọi là Tô Thành.

    Tiểu Tô Thành thừa hưởng hết nét đẹp của cha và mẹ nó, dung mạo rất khả ái.

    Biết đây là con của cô và chú nhỏ nên Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đều sang nhà Chu gia thăm đứa bé.

    Lâm Thanh Hòa cũng có nói với mẹ Chu, nếu có việc gì gấp, có thể ôm đứa bé qua đây, cô sẽ trông giúp.

    Sau đó Lâm Thanh Hòa đến nói chuyện với tam tẩu.

    "Bên kia hôm nay có chuyện gì vậy, chả có một chút động tĩnh gì cả" Lâm Thanh Hòa hất cằm hướng về phía nhà nhị tẩu.

    Nét mặt tam tẩu mang theo hai phần trào phúng: "Ngày hôm qua sau khi cô nhỏ và chú nhỏ đi về, nhà bên kia chỉ cây dâu mắng cây hòe không ít. Cả nhà huyên náo, cha của Ngũ Ni nhịn không được, thế là cãi nhau với cô ta. Sáng nay thu thập đồ đạc chạy về nhà mẹ đẻ rồi"

    "Lại trở về nhà Trần gia nữa à, hèn gì" Vẻ mặt Lâm Thanh Hòa chợt hiểu ra.

    "Cứ như thể nhà Chu gia đối xử tệ bạc với cô ta lắm ấy" Tam tẩu khinh bỉ, nói.

    "Còn không phải cô ta cảm thấy nhà họ Chu khi dễ một mình cô ta sao, không đi theo giữ cô ta lại thì chính là khi dễ cô ta rồi" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Người nào quen biết cô ta!" Tam tẩu nói.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Không nói cô ta nữa. Tháng này trở đi không cần tiết kiệm vài thứ kia, để có sữa cho hai đứa bé thật không dễ dàng, muốn ăn cái gì thì cứ ăn"

    "Ta biết" Tam tẩu nghĩ đến mấy thứ được đem đến ngày hôm qua cũng bất chợt mỉm cười.

    Đối với chuyện giúp đỡ đứa bé bú sữa, tam tẩu hoàn toàn không có ý kiến gì. Ban đêm cũng không cần ngủ với cô, đứa bé sẽ ngủ cùng với bà ngoại. Tỉnh dậy đói bụng thì bà ngoại ôm tới đây, ban đêm cô cũng không phải dậy cho con gái bú, cho nên không có vấn đề gì.

    Mấy anh em Chu Khải rất thích tiểu Tô Thành, thỉnh thoảng rảnh rỗi ghé qua.

    Ngay cả Chu Bách, mỗi khi có đồ ăn gì ngon đều sẽ hỏi một câu, em trai có thể ăn được không?

    Hôm nay ở nhà ăn bánh đậu đỏ, Chu Bách lại hỏi: "Em trai có thể ăn được không?"

    "Vẫn chưa" Chu Thanh Bách nói.

    "Khi nào có thể ăn?" Chu Bách hỏi.

    Chu Thanh Bách không biết, hắn không có chứng kiến sự trưởng thành của ba đứa con trai, không trả lời được vấn đề này, nhìn về phía vợ hắn.

    Trên thực tế Lâm Thanh Hòa cũng không biết rõ vấn đề này lắm. Khi cô xuyên đến, ba đứa nhỏ đã hơn một tuổi, cô nói: "Khoảng một tuổi có thể ăn được rồi"

    "Mẹ, vì sao chúng ta không có em trai?" Chu Bách tiếp tục đặt câu hỏi cho mẹ nó.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Ai nói chúng ta không có. Không phải ngươi là em trai của anh cả và anh hai của ngươi sao. Anh cả ngươi không phải có anh hai và ngươi là em trai à?"

    "Nhưng ta muốn có em trai" Chu Bách nói, nhìn mẹ nó: "Muốn mẹ sinh em trai cho ta"

    Đừng tưởng rằng hắn còn nhỏ, coi như hắn còn nhỏ thì cũng có thể phân biệt rõ ràng, hắn với anh cả và anh hai đều do cha mẹ hắn sinh ra cho nên mới ngủ chung. Không phải cha mẹ sinh ra thì sẽ không ngủ chung với nhau.

    Lâm Thanh Hòa muốn đánh người, Chu Thanh Bách muốn con gái cũng thôi đi, tiểu tử này cũng muốn em trai là sao.

    "Bây giờ ngươi là em út trong nhà. Ta sẽ sinh em trai, em gái cho ngươi. Vậy thì ngươi không phải là em út nữa rồi. Có gì ăn ngon ngươi cũng phải chia cho em trai và em gái một miếng, ngươi can tâm tình nguyện ư?" Lâm Thanh Hòa nói.

    Vẻ mặt Chu Bách có chút do dự.

    "Mẹ, người sinh đi! Ta nhường một phần cho em gái. Nhưng ngươi nhất định phải sinh em gái, ta đã có hai em trai rồi, không cần nữa" Chu Khải nói.

    "Ta cũng muốn có em gái" Chu Toàn gật đầu.

    "Mẹ, người sinh đi! Ta sẽ nhường cho em trai, em gái ăn, em trai và em gái ta đều không có, ta đều muốn, người đều sinh cho ta đi!" Chu Bách nghĩ thông suốt.

    Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Thanh Bách, liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông này.

    Thế nhưng..

    Cô không sinh được, đã kết ga-rô rồi thì làm sao sinh được chứ!

    "Hầu hạ các ngươi còn chưa đủ, còn phải sinh thêm để ta hầu hạ, bỏ ý định này đi cho ta. Hơn nữa, em gái và em trai của tam thẩm cũng là em gái và em trai của các ngươi, đều giống nhau thôi" Lâm Thanh Hòa xua tay.

    Sau đó không tiếp tục nói chuyện cùng bọn nhỏ. Câu chuyện về đứa bé dừng ở đây. Nói thêm gì nữa thì cô không biết trả lời như thế nào với đám tiểu tử thối ngày càng lanh mồm lanh miệng này đây.

    Lâm Thanh Hòa về phòng dọn dẹp.

    Ngày hôm nay trời nắng đẹp, phải đem hết chăn mềm ra phơi.

    Chu Thanh Bách bước vào.

    "Ngươi vào vừa đúng lúc, mau giúp ta đem hai cái chăn lớn đem ra phơi một chút" Lâm Thanh Hòa thấy hắn vào liền phân phó cho hắn.

    Hai cái chăn này là chăn của cô mang từ thời hiện đại đến. Một chiếc nặng bảy cân, hơn nữa còn là size đặc biệt lớn. Ba người đàn ông như Chu Thanh Bách cũng đắp vừa.

    "Không giống nhau" Chu Thanh Bách bất thình lình nói một câu như thế.

    Lâm Thanh Hòa lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, ngây người ra một lúc mới phản ứng được, hắn là đang đáp lại những lời cô nói với bọn đại oa.

    "Sinh một đứa em cùng cha cùng mẹ, bọn họ sẽ càng thích hơn" Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn, nói.

    Lâm Thanh Hòa nở nụ cười ngọt ngào với hắn: "Ta biết, ta cũng không phải không muốn sinh, đây chẳng phải là do duyên phận chưa tới hay sao?"

    Chu Thanh Bách gật đầu, trong lòng quyết định cố gắng gấp bội.

    Không thể không nói, Chu Thanh Bách thật sự ghen tị với ba người anh, đều có con trai và con gái. Tuy nhà hắn đông con trai nhất, nhưng một đứa con gái cũng chẳng có.

    Nếu như sinh một đứa con gái giống như vợ hắn, vậy chắc chắn sẽ rất đẹp.

    Lâm Thanh Hòa ho khan, nói sang chuyện khác: "Năm nay ta cho cha mẹ một cái chăn mới! Ta thấy chiếc chăn của cha mẹ cũng đã cũ rồi, dùng làm lót đệm thì được"

    "Ngươi cứ xem mà làm" Chu Thanh Bách nói.

    Hắn không can thiệp nhiều vào chuyện này, vợ hắn làm sao thì cứ làm vậy.

    Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Chờ thêm trận chia bông. Ngươi và bọn đại oa không cần may đồ nữa, đồ năm ngoái còn mặc tốt. Ta đan thêm cho các ngươi mỗi người một chiếc áo len mặc ở trong, đến lúc đó không thấy lạnh nữa"

    Chu Thanh Bách luôn rõ ràng về khả năng chăm sóc người khác của cô cho đến bây giờ. Vợ hắn chăm sóc rất tốt, duy nhất chỉ có chuyện sinh con gái, hắn có chút bất lực.

    Hắn cũng không biết vì sao cho tới tận bây giờ mà vợ hắn còn chưa mang thai.

    "Mùa đông năm nay ta dẫn ngươi đi bệnh viện khám" Chu Thanh Bách nói.

    "Được" Lâm Thanh Hòa nghĩ, đến lúc đó phải thẳng thắn với hắn. Thế nhưng giấy không gói được lửa, sớm muộn gì hắn cũng biết thôi. Nguyên nhân cũng vì người đàn ông này thật sự rất muốn có con gái.

    Thế nhưng cô lại không có cách nào để sinh được, thẳng thắn là đường tắt duy nhất.

    Bây giờ Chu Thanh Bách không rảnh rỗi vì vụ thu hoạch mùa thu đã bắt đầu rồi.

    Khi Chu Thanh Bách bắt đầu hòa cùng mọi người để thu hoạch vụ thu, Lâm Thanh Hòa liền bắt đầu làm tương ớt của cô.

    Nhưng khiến cô cảm thấy cay không chịu được.

    Ai bảo người đàn ông của mình thích ăn cay, cô coi như hi sinh lớn một chút vậy, cũng phải làm cho hắn ăn chứ.
     
    Kieuly512, Natra, Bingo19521 người khác thích bài này.
  2. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 120: Con thỏ to béo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chạng vạng, Chu Thanh Bách tan làm trở về liền thấy mắt vợ hắn đỏ hoe.

    Hỏi mới biết được là làm tương ớt.

    Điều này khiến cho Chu Thanh Bách vừa cảm động vừa không nỡ.

    "Nhìn ta như vậy làm gì? Cũng chỉ khổ cực hai ba ngày thôi, ta cũng rất thích ăn tương ớt" Lâm Thanh Hòa nói.

    Sau đó cho mấy đứa trẻ rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

    Kể từ khi vụ thu hoạch mùa thu bắt đầu, Lâm Thanh Hòa nấu cơm nước luôn tỉ mỉ để cho Chu Thanh Bách có đầy đủ dinh dưỡng.

    Tối nay có trứng chiên dưa leo, thịt bằm xào đậu que, còn có canh sườn hầm khoai sọ, canh tảo bẹ tôm khô.

    Món chính là bánh màn thầu bột ngô.

    Lâm Thanh Hòa ăn xong tiếp tục làm tương ớt, chén đũa đều giao cho Chu Khải dọn.

    Chu Thanh Bách muốn đi qua phụ một tay, bị Lâm Thanh Hòa đuổi đi: "Ngươi thừa dịp bây giờ còn sớm đi bắt cá crạch mang về đây"

    Chuồng lợn, chuồng gà quét dọn sạch sẽ và cho ăn rồi.

    Thời điểm cây trồng vụ hè và vụ thu, những công việc này cô sẽ làm. Nhưng nếu như Chu Thanh Bách nhàn rỗi không muốn nghỉ ngơi, vậy thì đi ra ngoài xem có cá chạch hay lươn mang về đổi món.

    Chu Thanh Bách đi sờ cá chạch và lươn, sáu giờ rưỡi đi ra ngoài, mãi cho đến hơn bảy giờ mới về.

    Không sờ được bao nhiêu, chỉ có bảy tám con cá chạch, lươn thì không có.

    "Nuôi trước, nuôi nhiều một chút rồi làm một lần" Lâm Thanh Hòa xem xét, sau đó bảo đi tắm chuẩn bị đi ngủ.

    Lâm Thanh Hòa hôm nay đã làm xong tương ớt, chuẩn bị cho vào bình sạch.

    Tương ớt rất dễ làm, ớt băm, tỏi băm, rồi trộn đều với muối.

    Trong đó tỏi phải nhiều một chút.

    Chỉ cần để cho lên men nửa tháng là có tương ớt để ăn rồi.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa tự tin với tay nghề của mình, một bình chắc chắn không đủ cho cả nhà ăn, nên lần này cô lấy về rất nhiều ớt, dự định làm mấy bình để ăn dần.

    Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa tiếp tục làm tương ớt.

    Buổi trưa cô đến mang thức ăn cho bốn cha con Chu Thanh Bách, viền mắt cô lại hồng hồng.

    "Không cần làm nhiều đâu" Chu Thanh Bách nói.

    "Không sao" Lâm Thanh Hòa không thèm để ý.

    Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách rõ ràng rất đói bụng, biết mẹ bọn hắn làm tương ớt nên chỉ lo ăn.

    Trưa nay Lâm Thanh Hòa làm bánh xuân và canh tôm khô.

    Bánh xuân nhân trứng gà và thịt băm, còn có cà chua, dưa leo cùng rau xanh.

    Bốn cha con đều cảm thấy mãn nguyện.

    "Chu Bách có muốn về với mẹ không?" Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Bách.

    "Ta về với cha" Chu Bách lắc đầu.

    Lâm Thanh Hòa liền mặc kệ hắn. Tiểu tử này đã muốn cùng hai người anh trai của hắn tham gia thu hoạch vụ thu từ lâu rồi. Lúc trước còn nhỏ, nhưng bây giờ đã ba tuổi, cho nên để hắn ở lại cũng chẳng sao.

    Lâm Thanh Hòa tự mình đi về, dự định ngày mai sẽ làm thịt một con gà mái.

    Lần này bắt một con gà mẹ, còn gà con giữ lại nuôi đẻ trứng.

    Nhưng chạng vạng Chu Thanh Bách về nhà cũng mang về một con thỏ rất béo.

    "Thỏ béo? Nó ở đâu ra vậy?" Hai mắt Lâm Thanh Hòa sáng lên.

    "Mẹ, là cha bắt được đó!" Chu Khải kích động nói.

    Không chỉ Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách cũng kích động không kém: "Con thỏ tự dưng chạy tới, mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cha đã bắt được rồi!"

    "Bọn Sắt Thép hâm mộ muốn chết, nhưng cũng vô dụng thôi. Cha bọn họ không lợi hại bằng cha chúng ta!" Chu Toàn vô cùng tự hào, nói.

    "Đúng, không bằng cha chúng ta!" Chu Bách gật đầu.

    Lâm Thanh Hòa cười, nhìn về phía Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách cũng nhìn cô, Lâm Thanh Hòa không chút do dự khen ngợi hắn: "Cha xấp nhỏ à, tối nay ta làm cho ngươi một nồi thịt thỏ hầm nha?"

    "Được" Chu Thanh Bách cười cười.

    Thế là hắn đi xử lý con thỏ.

    Lâm Thanh Hòa chuẩn bị gia vị. Thời gian vẫn còn sớm, chỉ mới có sáu giờ. Chu Thanh Bách đi xử lý con thỏ để vợ hắn làm thịt ăn, kêu vợ hắn dọn dẹp sau vườn, Chu Thanh Bách liền mang cái thùng đi ra ngoài.

    "Ta đi theo cha" Chu Khải đi theo.

    "Đưa cho cha ngươi cà chua ăn lót dạ đi" Lâm Thanh Hòa gọi hắn, nói.

    Chu Khải ăn một quả, lại lấy một quả đưa cho cha, Chu Thanh Bách liền ăn cà chua, sau đó đi sờ cá chạch.

    Lâm Thanh Hòa làm thịt thỏ hầm khoai tây.

    Chu Thanh Bách và Chu Khai trở về đúng lúc. Lúc trở về mang theo hơn chục con cá chạch. Cộng thêm những con ngày hôm qua nữa là có thể làm một món ăn cho ngày mai rồi.

    Lúc hai cha con bọn họ trở lại, Chu Toàn và Chu Bách cũng sắp thèm đến phát khóc. Mùi thơm lan tỏa, thật sự đói muốn xỉu.

    "Về đúng lúc lắm, không biết ông bà nội đã ăn chưa, Chu Khải, đưa qua cho ông bà nội một đĩa" Lâm Thanh Hòa chia ra một đĩa nhỏ.

    Mặc dù là một đĩa nhỏ, nhưng nó không ít, đủ cho cha mẹ Chu ăn.

    Chu Khải nhanh chóng đưa đồ ăn qua. Dọc theo đường đi, những đứa bé kia nhìn thèm nhỏ dãi.

    Cha Chu và mẹ Chu đang ăn cơm, trên bàn có một đĩa dưa chua, một đĩa thịt thỏ hầm khoai tây, cha mẹ Chu ăn đến muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

    "Tay nghề của vợ lão tứ không có gì phải bàn. Ta thấy tay nghề của nó ngang bằng với đầu bếp cung đình chứ chẳng chơi" Cha Chu đánh giá rất cao, nói.

    Mẹ Chu mỉm cười, không nói gì về vợ lão tứ.

    Nói đến bốn cô con dâu này, tuy rằng cô con dâu thứ tư không nghe lời nhất, nhưng nói đến hiếu thuận thì ba người còn lại không ai có thể so sánh.

    Có thứ gì tốt cũng mang đến đây.

    Ngày hôm nay lão tứ bắt được một con thỏ, bà đoán chừng sẽ gửi qua đây một đĩa nên không nấu ăn, quả nhiên là có mang qua.

    Chu Khải đem thịt qua xong liền lập tức đi về nhà.

    "Các ngươi không đợi ta!" Chu Khải thấy Chu Toàn, Chu Bách đang ăn, trợn mắt nói.

    "Gì mà không đợi ngươi, đầu thịt thỏ hầm có giữ lại cho ngươi đây" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Khải nhìn thấy đầu thỏ vẫn còn, cười nói: "Vẫn là mẹ hiểu rõ ta nhất"

    "Bớt nịnh đi, rửa tay nhanh lên, cơm của ngươi ở trong nồi, còn nóng đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Khải đi vào lấy phần cơm của mình, sau đó bắt đầu ăn thịt thỏ.

    Thịt thỏ hầm khoai tây ngon xuất sắc, ăn với cơm rất hợp.

    Nước lèo mà tưới lên cơm, tốn hết cơm phải biết.

    Tối nay không có món ăn khác, chỉ có thịt thỏ hầm và canh cà chua.

    Nhưng như vậy là đủ, cả nhà đều hài lòng với món ăn.

    Lâm Thanh Hòa đẩy việc làm gà cho cha con bọn hắn bồi bổ vào ngày khác.
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160917 người khác thích bài này.
  3. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 121: Vừa non vừa ngọt

    [BOOK] Rất nhiều người nhìn thấy Chu Thanh Bách bắt được con thỏ to béo.

    Mấy anh em ăn xong liền đi ra ngoài tản bộ. Trên đường đi, không ít người vây lại hỏi thịt thỏ có ngon không.

    Tiểu tử Chu Khải xuýt xoa: "Ăn ngon, rất là ngon luôn. Ăn đến đầu lưỡi đều muốn nuốt vào bụng, hương vị thật khó mà diễn tả nên lời".

    "Mẹ ta hầm hết cả một con thỏ, ngon quá trời quá đất" Chu Toàn nói.

    "Ăn ngon, ăn ngon!" Chu Bách gật đầu liên tục.

    Trước đây chỉ có Chu Khải và Chu Toàn hay đi ra ngoài khoe khoang.

    Bây giờ tiểu tử này đã lớn, biết ăn biết nói, bắt chước hai anh của hắn, bồi thêm một câu.

    Hơn nữa dáng vẻ hắn đắc ý vô cùng kiêu ngạo, đứng nghe những lời ước ao ghen tỵ của mọi người.

    Một con thỏ béo như vậy, chắc chắn ăn rất nhiều lương thực trong ruộng, có vẻ nặng gần ba bốn cân.

    Thế mà ăn hết trong một bữa, đúng là không biết cách sống.

    Nếu đổi lại là các cô, nhất định sẽ biến tấu đủ mười tám món ăn đa dạng.

    Một nhóm phụ nữ trong thôn nghĩ như vậy.

    Bất kể là cây trồng vụ hè hay cây trồng vụ thu thì lúc nào cũng sẽ có thỏ hoang trên đồng. Nhưng có thể bắt được nó hay không còn phải tùy thuộc vào bản lĩnh và sự may mắn của mỗi người.

    Lần này Chu Thanh Bách có vận khí tốt nên dễ dàng bắt được.

    Tuy nhiên, thỏ nhạy bén không dễ bắt như vậy. Ngày hôm sau lại nhìn thấy thỏ, nhưng Chu Thanh Bách không bắt được, tốc độ quá nhanh. Hơn nữa thỏ khôn đào ba hang, nhảy một cái liền không biết nhảy vào hang nào.

    Nếu có thỏ thì có thêm món ăn, không có thỏ thì cũng không có vấn đề gì.

    Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa làm bánh màn thầu đậu đỏ cho bữa trưa, ăn cùng với trứng xào dưa leo.

    Bởi vì sắp ở trước mặt mọi người, Lâm Thanh Hòa lúc này vẫn tận lực khiêm tốn một ít.

    Nhưng dù khiêm tốn mấy đi nữa cũng phải cho Chu Thanh Bách ăn chút thịt. Nếu không, với mùa hè nắng nóng này hắn làm sao chịu nổi?

    Bởi vì mẹ Chu không có đi làm, Lâm Thanh Hòa lựa lời nói với mẹ Chu không cần phải nấu cơm, đem khẩu phần lương thực tới, cô sẽ làm luôn phần ăn cho cha Chu.

    Kể cả mẹ Chu cũng đến ăn cơm chung với nhà cô.

    Mẹ Chu hơi ngại, nhưng bà cũng thấy cô con dâu thật sự không quan tâm đến chuyện đó. Cho nên mẹ Chu liền đem khẩu phần lương thực cầm qua. Sau đó ở lại đây ăn cơm trưa.

    Điều này khiến mẹ Chu rất vui vẻ.

    Bà không phải là người vui vẻ duy nhất, cha Chu cũng rất vui vẻ, cơn dâu lão tứ nấu cơm vô cùng ngon.

    Dù cho chỉ là trứng xào dưa leo ăn với bánh màn thầu đậu đỏ, nhưng lượng ăn không ít, mùi vị ngon không thể nói, chất béo rất đầy đủ.

    Ăn xong còn tráng miệng thêm hai quả cà chua, cả người đều cảm thấy thư thái.

    Lâm Thanh Hòa trồng rất nhiều cà chua ở sau vườn. Bởi vì cô cũng thích ăn, ăn hoa sau bữa ăn rất tốt.

    Buổi tối sẽ làm tiếp cá chạch.

    Lâm Thanh Hòa thu dọn đồ đạc, quẹo cua tới nhà Mai tỷ.

    "Có chuyện gì vậy?" Mai tỷ thấy cô bất chợt tới đây, có chuyện lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Lâm Thanh Hòa cười nói: "Mai tỷ, ta tìm ngươi nói chút chuyện, đừng lo lắng"

    Mai tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy là mọi chuyện cho tới nay vẫn rất cẩn thận, bảo mật. Thế nhưng có chút gió thổi, cỏ bay cũng khiến người ta lo lắng.

    "Muội tử ngươi nói đi" Mai tỷ liền gật đầu nói.

    "Ta muốn hỏi trận này lão ca có thể kiếm được nhiều hơn không?" Lâm Thanh Hòa thì thào.

    Sau khi thu hoạch vụ thu trôi qua, cô dự định lấy một phần lương thực cùng thịt đi bán, hiện tại thịt còn có chút ít thôi.

    "Để ta hỏi thử xem, ngày mai ngươi lại qua đây" Mai tỷ nhỏ giọng trả lời.

    Thỏa thuận xong xuôi, Lâm Thanh Hòa cũng về nhà, đến đại lý cung ứng xem một chút, nhìn thấy có bán trứng gà, tuy là hơi đắt, nhưng cũng trực tiếp mua bốn cân.

    Trong túi không gian của cô còn một ít trứng gà, thế nhưng trong nhà có bao nhiêu người đàn ông chứ? Nhiều trứng gà cũng không chê nhiều, bây giờ cô sẽ lấp đầy trong túi không gian một ít, lúc muốn ăn mới có ăn.

    Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa bắt đầu dọn dẹp chuồng gà, chuồng heo.

    Mẹ Chu ôm tiểu Tô Thành tới, vừa lúc Lâm Thanh Hòa đang ở sau vườn.

    "Bình thường ta không có làm việc này, cha xấp nhỏ bận rộn thu hoạch vụ thu nên ta mới giúp hắn" Mẹ Chu qua đây, Lâm Thanh Hòa lập tức nói ngay.

    Mẹ Chu nhìn ra được, vợ lão tứ muốn giữ thể diện. Nhưng cho dù cô có nói thật thì trong lòng mẹ Chu cũng cảm thấy rất vui.

    Đó là quy luật, Lâm Thanh Hòa quá lười biếng, thỉnh thoảng bà nhìn thấy cô làm một số việc, quan điểm của bà ít nhiều cũng sẽ thay đổi.

    Nếu Lâm Thanh Hòa là một người chăm chỉ, để mẹ Chu thấy được con trai của bà đang quét dọn, vậy thì quan điểm của bà sẽ khác.


    Cho nên, Lâm Thanh Hòa lập tức nói rõ lập trường, thấy Chu Thanh Bách quá bận nên cô mới giúp đỡ, Chu Thanh Bách không bận thì cô sẽ không quan tâm đến.

    Lần sau bắt gặp được thì trong lòng sẽ không cảm thấy có khoảng cách quá lớn.

    "Buổi tối muốn ăn gì? Ta phụ giúp ngươi" Mẹ Chu nói.

    Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc, đây là có ý gì? Cô không dự định làm bữa ăn tối cho cha mẹ Chu nha.

    Cô thấy mẹ Chu phải nấu bữa trưa cho hai người, đem tới cho cha Chu cũng không còn bao nhiêu, nên cô nấu giúp.

    Thế nhưng cơm tối cô không dự định sẽ nấu đâu.

    "Ngươi không thấy ta đã mang hết lương thực tới ư?" Mẹ Chu liền sững sờ, nói.

    Đúng thật là Lâm Thanh Hòa không nhìn thấy, kêu mẹ Chu đem lương thực cho bữa trưa qua, nhưng cô không có kêu mang hết lương thực qua mà.

    Nhìn bộ dáng của mẹ Chu như vậy, tựa hồ đều đã mang hết lương thực qua rồi.

    "Buổi tối ăn cá chạch kho tàu, mẹ đi moi ruột cá chạch giúp ta!" Lâm Thanh Hòa cũng phản ứng kịp, thấy mình hơi có lỗi, nhưng không để ý nhiều lắm. Ăn một bữa cơm thôi mà, cứ như vậy nói với mẹ Chu.

    Mẹ Chu cũng biết là mình hiểu lầm ý tứ của vợ lão tứ, nhưng thấy vợ lão tứ không có phản bác nên cũng không nói gì.

    Tiểu Tô Thành mới vừa ăn no, không cần bế nữa. Mẹ Chu bế vào phòng mấy anh em đại oa, đặt em bé ở trên giường đất, buông màn xuống không lo bị muỗi cắn.

    Sau đó mẹ Chu ra tay làm cá chạch.

    Sau khi quét sạch hết chuồng heo và chuồng gà, Lâm Thanh Hòa quyết định lần sau tìm thời gian đến bệnh viện mua hai cái khẩu trang để đeo!

    Cô vào bếp nấu thức ăn cho heo.

    Nấu một nồi lớn thức ăn cho heo, để nguội rồi đút cho heo ăn. Cũng cho mấy con gà một vung thức ăn.

    Làm xong những thứ này, gia xúc sau vườn coi như xong chuyện.

    Mẹ Chu cũng làm sạch xong cá chạch, Lâm Thanh Hòa đặt sang một bên, cô đã ngâm đậu xanh, đem nồi rửa sạch và bắt đầu nấu chè đậu xanh.

    Chè chín mềm được múc ra một chiếc nồi nhỏ, thêm đường phèn rồi cho vào chậu nước. Hơn bảy giờ tối, lúc đó ăn chè sẽ có cảm giác mát lạnh, ăn cực ngon.

    Nấu xong chè, Lâm Thanh Hòa mới tập trung vào món chính.

    Món chính tối nay sẽ là bánh màn thầu bột ngô, nhào bột và tạo hình xong, Lâm Thanh Hòa bỏ bánh vào nồi hấp. Cùng lúc đó, cô cũng chuẩn bị xào rau xanh cho bữa tối.

    Cá chạch kho tàu, cải thìa xào, dùng mỡ heo và tóp mỡ xào cho thơm, như vậy mùi vị của cải xào sẽ rất ngọt và ngậy!

    Cải thìa thời này vẫn là cải thìa nhà trồng, thực sự vừa non lại vừa ngọt.
    [/BOOK]
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2021
  4. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 122: Bị ép trở thành vợ hiền dâu thảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đĩa cá chạch kho và một đĩa cải thìa thế là đủ với một nồi bánh màn thầu bột ngô.

    Cha Chu và mẹ Chu đều có ý nghĩ giống nhau, cũng nghĩ rằng nhà lão tứ sẽ nấu bữa ăn cho mình. Vì vậy, khi tan làm liền cùng Chu Thanh Bách với ba đứa cháu trai đi về cùng nhau.

    Chu Bách ở ngoài trời cả một ngày, mệt mỏi nằm trên lưng cha trở về.

    Về tới nhà, mọi người đi rửa tay rửa mặt để chuẩn bị ăn cơm.

    Lâm Thanh Hòa chú ý tới ánh mắt của Chu Thanh Bách nhìn cô đặc biệt dịu dàng.

    Lâm Thanh Hòa: "..."

    Được, lại thêm một người hiểu lầm ý cô.

    Cô không hỏi, nhưng đại khái cũng đoán được, nhất định là trên đường về nhà Chu Thanh Bách đã nghe cha Chu nói qua.

    Cho rằng cô muốn bắt đầu làm vợ hiền dâu thảo đây mà.

    Cô còn có thể nói gì nữa?

    Ăn bánh màn thầu bột ngô, cá chạch kho tàu và cải thìa xào, cả nhà ăn rất ngon miệng.

    Cơm nước xong xuôi, cha mẹ Chu liền đi về.

    Lâm Thanh Hòa đun một ít nước nóng tắm cho Chu Bách, tiểu gia hỏa này thật sự mệt mỏi, lúc ăn cơm còn ngủ gà ngủ gật.

    Tắm cho Chu Bách trước, sau đó ôm hắn lên giường cho hắn ngủ sớm.

    Khi tắm còn có thể vui đùa hỉ hả với cô, vừa đặt hắn xuống giường đất, ngay lập tức ngủ ngay.

    "Hai người các ngươi cũng mau đi tắm, chuẩn bị đi ngủ" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải và Chu Toàn.

    Hai bọn hắn đều đã làm xong công việc dọn dẹp của mình, nhưng không muốn ngủ sớm.

    "Ta còn muốn ăn chè đậu xanh" Chu Khải nói.

    "Ta cũng muốn" Chu Toàn nói.

    Lâm Thanh Hòa mặc kệ, đẩy bọn hắn đi tắm trước.

    Chu Thanh Bách đi sờ cá chạch. Kỳ thực hắn không thích ăn cá chạch vì không thích mùi của chúng lắm.

    Thế nhưng hắn rất thích ăn cá chạch kho tàu Lâm Thanh Hòa nấu, hơn nữa thịt cá cũng được coi là một món mặn trong mâm cơm.

    Trời sắp tối, mang theo mấy con cá chạch trở về, bỏ vào nước nuôi trước, chờ kiếm được nhiều hơn sẽ ăn luôn một lần.

    "Đi tắm ăn chè đậu xanh, sau đó đi ngủ" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách đi tắm, sẵn tiện giặt luôn quần áo cho bọn nhỏ.

    Lâm Thanh Hòa múc một ít chè đậu xanh đem qua cho cha mẹ Chu rồi, còn lại để nhà mình ăn. Ăn xong cả nhà liền xúc miệng chuẩn bị đi ngủ.

    "Cha rất vui khi dùng bữa với gia đình chúng ta" Buổi tối lên giường ngủ, Chu Thanh Bách nói với cô.

    Lâm Thanh Hòa thật ra không vui lắm, nhưng hắn đã lên tiếng, Lâm Thanh Hòa đành nói: "Nhiều thêm hai người cũng không là gì, thích thì cứ đến đây ăn"

    "Cảm ơn vợ" Chu Thanh Bách nói.

    Lâm Thanh Hòa thuận thế tranh thủ nói: "Nếu như ta có lỡ làm sai chuyện gì, ngươi có đồng ý tha thứ cho ta không?"

    "Ngươi làm sai chuyện gì?" Chu Thanh Bách hỏi.

    Lâm Thanh Hòa bắt đầu giả bộ: "Ngươi nói gì vậy chứ, ta có thể làm sai chuyện gì được, ngươi cứ trả lời đồng ý hay không đi"

    "Bằng lòng" Chu Thanh Hòa vươn tay ôm vợ vào lòng.

    Vợ hắn sao có thể làm sai chuyện gì, cả đời cũng sẽ không làm chuyện gì sai. Cho dù có, hắn sẽ không để trong lòng.

    Lâm Thanh Hòa hài lòng: "Vậy ngươi phải nhất định nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói đấy"

    Chu Thanh Bách dạ, đối với hắn mà nói, chỉ cần cô nguyện ý ở lại chung sống qua ngày với hắn, những chuyện khác đều không là gì cả.

    Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa dậy lúc bốn giờ rưỡi sáng.

    Hấp một nồi bánh màn thầu hôm qua còn dư lại. Nấu nồi cháo nhỏ, cắt hai quả trứng muối, sau đó xào một đĩa trứng xào dưa leo.

    Chu Thanh Bách ăn xong, cùng cha và những anh em nhà họ Chu hòa vào dòng người, cùng đi làm.

    Thu hoạch vụ thu luôn bắt đầu từ rất sớm.

    "Lão tứ, sáng sớm ăn gì?" Chu nhị ca hỏi.

    "Bánh màn thầu, dưa leo" Chu Thanh Bách nói.

    Nhưng còn có cháo ăn cùng trứng muối, dưa leo xào trứng gà bằng mỡ heo thơm ngào ngạt. Vợ hắn đều chuẩn bị riêng cho hắn, chờ mấy đứa nhỏ dậy sẽ làm món khác. Cho nên hắn đã ăn hết toàn bộ dưa leo xào trứng.

    Chu Thanh Bách ăn sáng rất no.

    Nhưng dù ăn no đến đâu thì làm từ sáng đến trưa vẫn đói.

    "Ăn không ngon bằng lão tam" Chu nhị ca liền nói.

    Tam ca liếc hắn một cái: "Đều là cho vợ ta ăn, ta không có ăn của cô ấy"

    Tô Đại Lâm cầm không ít đồ qua đây, đến giờ còn chưa ăn hết.

    Nhưng tam ca nói không ăn là không có khả năng rồi, bao nhiêu cũng là ăn mà.

    Lần trước cũng bởi vì chuyện này mà Chu nhị ca cãi nhau với nhị tẩu. Tuy nhiên, bởi vì vụ thu hoạch vụ thu, sáng sớm nhị tẩu đã đi ra ngoài, buổi trưa mới về đến nhà.

    Trong thời điểm bận rộn như vậy, không ai rảnh mà đi quan tâm chuyện đó của cô ta.

    Hơn nữa, đây là quyết định của dượng nhỏ, hắn nhờ ai giúp đỡ cho em bé uống sữa là chuyện của hắn, ai có thể nói gì chứ?

    Vả lại, không nhờ nhị tẩu cho sữa cũng có lí do của mình!

    Cho nên cuối cùng nhị tẩu vác bộ mặt xám xịt trở về, không cho tam tẩu sắc mặt tốt gì cả, nhưng tam tẩu cũng không coi cô ta ra gì.

    Mỗi người mỗi nhà, mỗi cuộc sống riêng, ai mà thèm quan tâm.

    "Cha, sao sáng sớm cha không qua ăn cơm?" Chu Thanh Bách hỏi cha Chu.

    "Buổi sáng tự ăn được" Cha Chu nói.

    "Ta đã nói với Thanh Hòa, sáng sớm ngày mai cha cứ qua nhà ta ăn" Chu Thanh Bách nói.

    Hắn biết rõ tay nghề của mẹ hắn, tay nghề cũng bình thường thôi, khẳng định cha hắn không có thứ gì ăn ngon.

    "Vậy được" Cha Chu đồng ý.

    Có thể qua nhà con trai thứ tư ăn cơm, ông đương nhiên rất vui mừng rồi.

    Chu đại ca, Chu nhị ca và tam ca chứng kiến cảnh này thì không nói gì, đương nhiên là không dám mở miệng về vấn đề này, cũng chưa từng hỏi qua với vợ ở nhà.

    Xem ra lão tứ ở trong nhà rất có tiếng nói đây.

    Lâm Thanh Hòa không định ngủ tiếp, bởi vì phải bắt đầu nấu thức ăn cho heo rồi.

    Vốn dĩ Chu Thanh Bách định tỉnh dậy lúc nửa đêm để nấu nhưng bị cô mắng. Hắn cứ việc yên tâm ngủ ngon, việc đó cứ để sáng sớm cô làm là được.

    Bận rộn cả ngày trời, đêm hôm khuya khoắt lại muốn dậy nấu ăn cho heo, Lâm Thanh Hòa thật không nhẫn tâm để hắn làm.

    Sau đó cô vừa nấu thức ăn cho heo, vừa thở dài một hơi.

    Quả nhiên làm một người phụ nữ cần cù chăm chỉ, vừa mệt lại vừa nhanh già. Cô chăm chỉ mới không được bao lâu, liền ước gì vụ thu hoạch mùa thu mau mau trôi nhanh chút.

    Mùa thu hoạch vụ thu lúc trước, tất cả công việc này cô đều ném cho Chu Thanh Bách làm mà không một chút do dự.

    Nấu thức ăn và cho heo ăn xong, cô mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho anh em đại oa, bây giờ cũng chỉ mới sáu giờ đồng hồ.

    Lâm Thanh Hòa lớn tiếng gọi Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách tỉnh dậy.

    Bởi vì Chu đại tẩu cùng những người khác sắp xuất phát, chờ một hồi đi ngang qua sẽ đi chung với mọi người luôn.

    Cả ba anh em ăn xong, lại mang theo vài quả cà chua tham gia vào vụ thu hoạch mùa thu rực rỡ. Lâm Thanh Hòa khóa chặt cửa, đạp xe đạp đến nhà Mai tỷ.

    Quả nhiên Mai tỷ không làm cô thất vọng, theo thường lệ, có một miếng thịt ba chỉ ngon khoảng hai cân và một miếng thịt nạc hơn một cân.

    Nhìn thấy miếng thịt ba chỉ này, Lâm Thanh Hòa liền nghĩ tới món thịt ba chỉ xào cải chua. Còn miếng thịt heo nạc, cô nghĩ tới nước sốt thịt..
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160916 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng hai 2021
  5. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 123: Khoảng cách giữa các thế hệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Kieuly512, Bingo19528 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2021
  6. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 124: Làm chăn bông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này phân chia lương thực đương nhiên được nhiều hơn, vì có phần của cha mẹ Chu thì nhiều là đúng rồi.

    Một chiếc xe đẩy không đủ, Lâm Thanh Hòa kêu Chu Đông chở về trước, chuyến sau quay lại.

    Chu Đông không có ý kiến. Trước hết cứ chở về trước, sau đó đem xe đẩy vận chuyển lương thực cho chú thím.

    Mà chuyện cha mẹ Chu đã bắt đầu ở chung với nhà lão tứ không tính là bí mật gì ở nhà Chu gia.

    Từ khi thu hoạch vụ thu năm nay, hai vợ chồng già không nấu cơm nhiều, đều qua nhà lão tứ ăn rồi lại về nhà ngủ.

    Cho nên chứng kiến việc đem hết phần lương thực vận chuyển về nhà lão tứ thì chẳng có gì để nói.

    Chu đại ca, nhị ca và tam ca đều nghĩ như vậy.

    Chu đại tẩu, tam tẩu không nói gì. Duy chỉ có nhị tẩu có chút buồn bực: "Nhiều lương thực thế!"

    "Cũng không nhiều đâu! Còn ăn được tới lúc gieo hạt giống năm sau cơ" Chu nhị ca thành thật nói.

    Nhìn lương thực nhiều ơi là nhiều, thế nhưng phần ăn của hai vợ chồng già không ít đâu, trước đây sống chung chẳng lẽ không biết sao?

    Cho nên đừng thấy nhiều mà nghĩ dư.

    "Vợ chồng già rất yêu quý nhà lão tứ, bọn họ rồi cũng sẽ phải nhịn ăn nhịn mặc cho mà coi" Nhị tẩu còn nói thêm.

    "Ngươi nói lão tứ sẽ để cha mẹ nhịn ăn nhịn xài à?" Chu nhị ca vô cùng kinh ngạc, nói.

    Về chữ hiếu với cha mẹ già, lão tứ có lòng hơn so với bọn hắn. Hơn nữa lão tứ tính khí như thế nào ai chả biết, hắn tình nguyện ăn ít một chút, cũng sẽ không để cha mẹ đói đâu.

    Nhị tẩu chặn lại, mắng: "Ngươi định chọc giận ta à!"

    "Ngươi không nên tính toán những thứ này. Cha mẹ như vậy cũng rất tốt, chính ngươi không làm được cơm cho cha mẹ thì thôi, chứ đừng nói cha mẹ đem lương thực cho nhà lão tứ, đi theo lão tứ sẽ phải nhịn ăn" Chu nhị ca nói.

    Hắn thực sự cảm thấy rất tốt, về chuyện cơm nước cho cha mẹ, nếu không phải vợ hắn không đồng ý, thì hắn đã gọi cha mẹ về nhà ăn cùng luôn rồi.

    Nhưng dù sao hắn cũng không quyết đoán giống lão tứ, trực tiếp nhận lương thực của cha mẹ.

    "Ngươi rốt cuộc có phải chồng của ta không, ngươi thuộc về phe nào?" Nhị tẩu tức giận, nói.

    "Đó là cha mẹ của ta, ngươi nghĩ ta sẽ về phe ai?" Chu nhị ca từ tốn nói.

    Hai vợ chồng kết thúc trong tâm trạng không vui.

    Lâm Thanh Hòa bên này không quan tâm đến điều đó, để Chu Thanh Bách đem lương thực về nhà, sau đó cho Chu Đông một bao táo đỏ.

    "Thím, ngươi thu lại đi" Chu Đông lắc đầu.

    "Thu cái gì mà thu, cũng phải cho ngươi, hơn nữa táo đỏ đáng giá mấy đồng tiền lần, lấy về cho Tiểu Tây ăn. Cho nó ăn một ngày ăn vài trái, tốt cho thân thể. Đàn ông các ngươi chắc là không hiểu đâu, con gái phải biết chăm sóc thân thể của mình" Lâm Thanh Hòa kín đáo đưa cho hắn, nói.

    Chu Đông liền gật đầu, kéo xe đẩy về.

    Lâm Thanh Hòa bắt đầu sai Chu Thanh Bách sắp xếp toàn bộ lương thực, để một phần lương thực cô sẽ dùng ra, còn lại đem để ở kho gỗ sau nhà.

    Lần này cô mua rất nhiều, bởi vì năm nay trúng mùa lớn cho nên cô không khách khí, thẳng tay mua với số lượng nhiều.

    Chỉ cần không mua quá mức, trên đội sẽ không nói gì. Dù sao danh tiếng cô là người phá sản, không biết cách sống, đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi.

    Hơn nữa, cô nuôi chồng và ba đứa con trai cô trở thành bộ dạng gì, mọi người không phải không nhìn thấy. Cho nên mua nhiều như vậy đem về, ai cũng chả nói gì.

    Cảm thấy thương cho Chu Thanh Bách, quanh năm suốt tháng làm lụm chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.


    Mẹ Chu cũng cảm thấy lương thực mua quá nhiều rồi, nhưng bà không hỏi. Vợ lão tứ không thích việc bà hỏi về những chuyện này, nên hỏi cũng không phải chuyện gì tốt. Mỗi ngày đúng giờ đến ăn là được.

    "Ngày mai ta đi thành phố, mẹ lo chuyện ở nhà giúp ta một chút" Lâm Thanh Hòa nói với mẹ Chu.

    "Đi thành phố?" Mẹ Chu ngây ra một lúc.

    "Năm nay chia bông không đủ dùng, ta định làm một chiếc chăn mới cho các ngươi, nên thừa dịp lúc này đi xem thử" Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói.

    Trong lòng mẹ Chu ấm áp vô cùng, vội hỏi: "Kêu Thanh Bách đi chung với ngươi đi?"

    "Hắn đi làm gì, việc này ta đã quen rồi, hắn không cần đi, hơn nữa hắn còn phải đi làm mà" Lâm Thanh Hòa nói.

    Không phải chia lương thực xong thì sẽ rảnh rỗi, lương thực chia xong còn phải đi xới đất để trồng lúa mì mùa đông, trồng xong rồi mới có thời gian rảnh.

    "Thật ra chiếc chăn của chúng vẫn còn dùng tốt" Mẹ Chu nhìn cô, nói.

    "Tốt cái gì mà tốt, lần trước ta đi qua may đồ có thấy được, năm nay nhất định chiếc chăn đó không giữ ấm được đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

    Thực tế, chuyện mua bông là phụ, chủ yếu là cô muốn bán lương thực và thịt heo ở trong túi không gian.

    Còn có năm nay có rất nhiều lương thực, cô muốn đem tất cả đi bán hết.

    Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa xuất phát, đi lấy một bao lương thực mang theo, thực ra trong túi không gian đã có không ít rồi.

    Nhưng làm vậy để dễ ăn dễ nói với Chu Thanh Bách thôi.

    Mấy anh em đại oa cũng không chở theo, để cho bọn họ ngoan ngoãn ở nhà.

    Sau khi ra khỏi thôn, Lâm Thanh Hòa thấy xung quanh không có ai, trực tiếp cầm bao lương thực lúc nãy bỏ vào túi không gian, sau đó mới đi thành phố.

    Đến thành phố, cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ để dọn hết đống thịt heo thừa mà cô tích góp được trong quá khứ.

    Trừ đi tiền vốn, phỏng chừng có hơn năm mươi đồng tiền lời. Không coi là nhiều, dù sao hơn một tháng nay cô không có đến thành phố rồi.

    Thế nhưng thịt heo đã thỏa thuận với Mai tỷ cô đều lấy.

    Ngoại trừ bán thịt heo, Lâm Thanh Hòa còn cố gắng nghĩ cách bán đi số lương thực mang tới đây.

    Sau đó lại đi qua chợ đen mua bông, cô hay đi chợ đen nên biết đủ ám hiểu của chợ đen. Nhưng ám hiệu của chợ đen thay đổi quá nhanh, lần này qua đây ám hiệu không có khớp.

    "Đây đều là ám hiệu của lần trước rồi" Người đàn ông nhìn cô nói.

    "Anh trai à, giúp ta chuyện này đi. Mấy ngày nay vụ thu hoạch bận quá, thực sự không có thời gian rảnh để đến. Cha mẹ già trong nhà cần chút bông để làm chiếc chăn mới" Lâm Thanh Hòa nhét một đồng vào tay đối phương, nhỏ giọng nói.

    Người đàn ông không ngờ cô lại hào phòng như vậy. Hơn nữa còn là một người phụ nữ gầy gò, nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nên liền đưa cô vào.

    Lâm Thanh Hòa trực tiếp mua bốn cân bông.

    Một cân bông xếp thành một hình vuông, bốn cân bông là bốn hình vuông.

    Không chỉ mua bốn cân bông, cô còn mua một cuộn vải dệt thủ công.

    Tiền trao cháo múc xong, Lâm Thanh Hòa xách một túi bông lớn và vải dệt thủ công đi, tốc độ vô cùng thuần thục chui vào trong con hẻm. Sau bảy, tám lượt rẽ, bông và vải dệt thủ công hoàn toàn được cô chuyển vào túi không gian.

    Sau đó cô quay lại chợ đen, lại mua thêm ba cân bông.

    Vào mùa đông lạnh giá, hai vợ chồng già đắp một chiếc chăn bốn cân sao đủ ấm chứ?
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160918 người khác thích bài này.
  7. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 125: Đại học Công Nông Binh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Kieuly512, Bingo19521 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2021
  8. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 126: Vợ yêu có quá nhiều bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Áo len cho Chu Thanh Bách được đan trước, ba đứa con trai sẽ từ từ đan sau.

    Chu Khải lại tiếp tục điệp khúc "trong lòng mẹ chỉ có cha là quan trọng nhất", Lâm Thanh Hòa thẳng thắn gật đầu, nói ba người các ngươi gộp lại cũng không quan trọng bằng cha các ngươi.

    Chu Khải tan nát cõi lòng, Chu Toàn tan nát cõi lòng. Còn Chu Bách thì chờ cha hắn trở về, đi theo cha hắn cò kè mặc cả, nói nhỏ rằng có thể đừng một mình độc chiếm mẹ được không?

    Chu Thanh Bách hiểu rõ chuyện gì rồi, khóe miệng nhếch lên vẫn chưa hề hạ xuống.

    Lâm Thanh Hòa không biết mình lại trêu chọc đến trái tim đàn ông, cầm áo len ướm trên người Chu Thanh Bách, nói với cha con bọn họ: "Hai người các ngươi nói to nói nhỏ gì thế?"

    "Không có nói gì" Chu Bách nói.

    "Để cha ngươi đi làm việc, đừng quấn lấy hắn nữa" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Bách.

    Bây giờ không cần thu hoạch vụ thu nữa. Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc vất vả, nhưng cũng không đến nỗi đi sớm về tối giống như thu hoạch vụ thu. Cho nên Lâm Thanh Hòa rất không có lương tâm, đem việc chuồng trại sau nhà ném hết cho Chu Thanh Bách.

    Cha mẹ Chu cũng sắp qua đây ăn cơm tối. Nhưng hôm nay Lâm Thanh Hòa đan áo len, còn nói chuyện khoác lác với đứa con trai út nên làm cơm tối chậm trễ đôi chút.

    Lâm Thanh Hòa vào bếp nấu cơm, Chu Thanh Bách đang ở sau vườn quét dọn chuồng heo, chuồng gà. Mẹ Chu bây giờ nhìn thấy cũng không còn đau lòng.

    Bà thường xuyên qua đây chơi, mới thực sự phát hiện vợ lão tứ căn bản ở nhà cũng không rảnh rỗi gì. Không may may vá vá quần áo cho mấy đứa trẻ thì là nấu ăn ngon đổi món cho chúng.

    Chính bà còn chưa làm được như vậy thì làm sao có tư cách quản con dâu.

    Mẹ Chu không còn gì để nói nữa.

    Bà đem tiểu Tô Thành cho hai anh em Chu Khải và Chu Toàn trông nom, bà liền vào phòng bếp giúp đỡ một tay.

    "Mẹ, người không cần đụng tay vào đâu, chỉ là ba món đơn giản thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

    Trưa hôm nay có món dưa leo xào trứng, đậu hũ thịt bằm và canh tôm khô rong biển, ăn chung với bánh màn thầu bột ngô.

    Mẹ Chu thấy cô làm việc lưu loát, hoàn toàn không cần bà giúp đỡ nên bà đi ra sau nhà.

    "Mẹ" Chu Thanh Bách nhìn thấy bà, gọi một tiếng.

    "Ngày hôm nay vợ ngươi đi thành phố mua bông, nhờ người may chăn bông cho ta và cha ngươi" Mẹ Chu cười nói.

    "Thanh Hòa đã nói với ta rồi, nói chăn bông đó không còn giữ ấm được nữa, vì vậy sẽ may chăn mới cho cha mẹ" Chu Thanh Bách gật đầu.

    Thấy con trai không phản đối, mẹ Chu liền cười nói: "Ta tưởng rằng chỉ làm chăn bông cho chúng ta thôi, không nghĩ tới Thanh Hòa còn mua len sợi để ta đan hai chiếc áo nữa"

    "Thanh Hòa mua cho mẹ thì người cứ đem về đan áo mà mặc" Chu Thanh Bách nói.

    "Hai con heo này đến lúc xuất chuồng chắc nhiều thịt lắm đây" Mẹ Chu thỏa mãn nhìn hai con heo béo mập, nói.

    Nhưng có điều sẽ tốn nhiều thức ăn cho chúng hơn.

    "Năm nay có thể đổi được không ít thịt, đến lúc đó mẹ muốn ăn gì" Chu Thanh Bách nói.

    "Thanh Hòa làm món gì thì ta với cha ngươi ăn món đấy" Mẹ Chu cười nói.

    Chu Thanh Bách gật đầu, tay nghề vợ hắn không thể chê nổi chỗ nào, nấu món gì cũng đều ngon.

    Rất nhanh sau đó Chu Thanh Bách hoàn thành xong công việc của mình.

    Năm nay hai con heo ở nhà hắn nuôi đến cuối năm mới giết thịt.

    Chu Thanh Bách dọn dẹp xong, rửa sạch tay chân rồi đi vào nhà.

    Lâm Thanh Hòa cũng đã nhanh chóng nấu xong món ăn và dọn ra chờ sẵn.

    Cả gia đình vây quần ngồi ăn cơm.

    Ở thời đại này, căn bản trong nhà mọi người đều không thể thiếu món dưa muối. Nhưng ở nhà cô, hiếm khi xuất hiện món đó trên mâm cơm, Lâm Thanh Hòa không thích ăn, tất nhiên sẽ không có.

    Hơn nữa chỉ là vài món ăn nhìn hơi bắt mắt một chút. Kỳ thực Lâm Thanh Hòa đã rất cố gắng tiết kiệm hết mức có thể. Nhưng đối với người ở thời đại này mà nói, thức ăn nhà cô đúng là vô cùng xa xỉ.

    Ăn xong, cha mẹ Chu liềm ôm tiểu Tô Thành trở về.

    Chu Toàn và Chu Bách chạy ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa để cho Chu Khải dọn dẹp chén đũa, chính mình trở về phòng cầm len sợi bắt đầu đan áo. Chu Thanh Bách đi tắm, một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào phòng, Lâm Thanh Hòa nói với hắn về chí hướng của Chu Khải.

    "Nếu hắn thi đậu thì học" Chu Thanh Bách ngồi bên cạnh cô, gật đầu nói.

    "Cũng không biết về sau trường đại học có khôi phục lại hay không. Nếu có thể khôi phục, Thanh Bách, ta cũng muốn đi thi đại học" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách hơi sững sờ: "Ngươi cũng muốn đi thi?"

    "Nếu khôi phục thì sẽ thi, ngươi không đồng ý sao?" Lâm Thanh Hòa nhướng mắt hỏi.

    "Ta không có ý đó, nhưng mà e rằng rất khó để khôi phục" Chu Thanh Bách lắc đầu.

    "Là rất khó, nhưng ta có một loại dự cảm, về sau nhất định sẽ khôi phục. Đến lúc đó ta muốn đi thi, ngươi đừng có ngăn ta" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn nói.

    "Sao ngươi lại xác định nhất định sẽ khôi phục" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

    "Quốc gia phát triển không thể thiếu nhân tài, muốn tiến bộ, muốn phát triển, thành phần trí thức ắt không thể thiếu. Bây giờ nhân tài quốc gia khan hiếm, đến lúc đó khẳng định vẫn sẽ tiếp tục tuyển chọn thành phần trí thức. Nên ta đoán chắc sớm muộn gì trường đại học sẽ được khôi phục lại thôi!" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách không nói chuyện, mặt không chút thay đổi, nhưng nội tâm hắn thậm chí có thể nói là đang khiếp sợ.

    Vợ hắn, biết nhiều như vậy?

    Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, cô đã cố nói một cách đơn giản nhất, sẽ không dọa đến hắn chứ?

    "Nếu như khôi phục, ngươi có thể thi thì cứ thi. Nhưng bây giờ, ở bên ngoài đừng đề cập đến chuyện này" Chu Thanh Bách hồi phục tinh thần, nhìn vợ hắn, nói.

    Vợ hắn hình như chỉ học qua lớp xóa nạn mù chữ ở tiểu đội một thời gian ngắn, nhưng cô thế mà lại có thể nhìn xa như vậy.

    Thành thật mà nói, chính bản thân Chu Thanh Bách cũng chưa từng nghĩ đến việc này. Thế nhưng hiển nhiên, chuyện vợ hắn nói rất có khả năng xảy ra trong tương lai.

    Làm thế nào cô lại nghĩ đến những chuyện này?

    Người vợ này của hắn, luôn khiến hắn không thể nhìn thấu.

    "Nhìn ta như vậy làm gì, do ngày hôm nay ta nghe Chu Khải nói hắn muốn thi vào đại học Công Nông Binh. Lúc đầu ta muốn đi thi, nhưng nghĩ đến ta là kẻ có tiếng là phá sản nổi danh trong thôn, khẳng định sẽ không qua nổi vòng kiểm tra sơ yếu lý lịch, nên mới nghĩ đến sau này sẽ thi vào đại học nếu như chính phủ khôi phục lại" Lâm Thanh Hòa vội vàng chữa cháy.

    Chu Thanh Bách nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Đừng nói ra bên ngoài"

    "Ta lại không ngốc, loại chuyện này đương nhiên chỉ nói với mỗi mình ngươi" Lâm Thanh Hòa lườm hắn.

    Chu Thanh Bách cười cười.

    "Khi nào mới hết bận, rơm củi trong nhà gần hết rồi" Lâm Thanh Hòa tiếp tục đan áo len, nói.


    "Còn nửa tháng nữa mới xong" Chu Thanh Bách nói.

    "Vậy còn có thể chống đỡ được" Lâm Thanh Hòa gật đầu

    Nhìn thấy cô đan áo len, Chu Thanh Bách hỏi: "Ta nghe mẹ nói, ngươi cũng mua cho cha và mẹ một ít"

    "Ừ, ta đi thành phố nhìn thấy nên tiện đường mua luôn" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Từ khi cha và mẹ qua đây ăn cơm, ta thấy hai người bọn họ đều rất vui vẻ" Lúc Chu Thanh Bách nói những lời này, ánh mắt nhìn vợ hắn phá lệ nhu hòa.

    Lâm Thanh Hòa cười cười: "Vui vẻ là được" Cũng chỉ làm thêm một chút.

    Bảy ngày sau, Lâm Thanh Hòa đến lấy chăn bông.
     
    Bingo195, Nhiim1609, meishuvn15 người khác thích bài này.
  9. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 127: Chia thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc chăn bông này được may rất ấm áp và chắc chắn, Lâm Thanh Hòa còn cầm ước chừng bằng tay, không hề thiếu tí cân bông nào.

    Vải dư lại không ít.

    "Vẫn còn chút vải vụn, chờ bà đi lấy cho cháu" Bà lão nhìn cô như vậy, liền nói.

    "Không cần đâu ạ, bà cứ giữ lại đi" Lâm Thanh Hòa nói.

    Sau đó cầm giỏ sách đựng thịt đưa tới cho bà xem.

    Trước khi tới đây cô đã bán đi một phần thịt, chỗ này là thịt còn dư lại nhưng chúng đều rất ngon. Trong đó có một nửa cân thịt nhiều mỡ, ở thời đại này, thịt mỡ được coi là phần thịt thượng hạng nhất.

    Ngoài ra còn có vài loại thịt vụn khác, nhìn chung số thịt này có khoảng hai ba cân.

    Thấy Lâm Thanh Hòa thật sự mang thịt tới, tất cả đều là loại thịt ngon như vậy, bà lão đặc biệt vui vẻ. Hai người nói chuyện đôi ba câu, sau đó Lâm Thanh Hòa đạp xe rời khỏi.

    Rẽ vào một con hẻm vắng người, cất ngay chiếc chăn bông rồi lập tức đạp xe về thôn!

    Mẹ Chu vô cùng ngạc nhiên khi cô mang chiếc chăn bông lớn về nhà. Bà không ngờ con dâu lại may cho ông bà một chiếc chăn bông lớn như vậy nha!

    "Cái này.. cái này cần bao nhiêu cân bông vậy?" Mẹ Chu lắp bắp, nói.

    "Bảy cân" Lâm Thanh Hòa nói tiếp: "Bây giờ đem về, người khác mà thấy sẽ bàn tán lắm. Đợi đến tối, ta kêu Thanh Bách mang qua cho"

    "Chiếc chăn lớn quá, dọc đường đi có bị người khác chú ý không?" Mẹ Chu vội hỏi.

    "Không gặp được đâu, mọi người đều đã đi làm. Ta lại đi xuyên qua khu rừng nhỏ bên kia, một bóng người cũng không thấy. Mẹ, người cứ yên tâm" Lâm Thanh Hòa trấn an.

    "Khu rừng đó không an toàn lắm. Lần sau đừng mạo hiểm như thế. Kêu Thanh Bách buổi tối đi lấy về là được rồi" Mẹ Chu nói.

    "Đó là một ý kiến hay, lần sau sẽ làm vậy" Lâm Thanh Hòa tán thành, nói.

    Nhưng trên thực tế điều đó không có khả năng xảy ra, cô sẽ không nhờ Chu Thanh Bách nhúng tay vào chuyện của cô.

    Thấy cô nghe lọt lời mình, mẹ Chu lúc này mới không nói gì nữa, nhưng chiếc chăn lớn như vậy tốn biết bao nhiêu tiền chứ?

    "Không cần may chiếc chăn lớn thế đâu" Mẹ Chu nói.

    "Đã may thì may chiếc chăn lớn một chút, dùng mới được lâu, về sau cũng không cần lo lắng mùa đông không đủ ấm" Lâm Thanh Hòa nói.

    Mẹ Chu đương nhiên biết chiếc chăn bông như vậy sẽ ấm áp rồi, nặng bảy cân cơ mà.

    Năm nay nhà ai cũng được chia một ít bông vải. Thế nhưng mỗi gia đình chỉ có nửa cân bông, chút bông ấy thì dùng được gì?

    Lâm Thanh Hòa trực tiếp lấy bông được chia đưa hết cho Chu Tây, còn cắt thêm một tấm vải để cho cô bé may áo khoác mặc.

    Vì thế Chu Đông liền đem phiếu vải được chia trong năm đem tới, còn cầm thêm tiền.

    "Phiếu vải thì thím nhận, tiền thì thôi đi. Nếu ngươi rảnh rỗi có thể đi xem giúp thím có cá chạch hay lươn gì không, có thì mang qua đây một chút là được" Lâm Thanh Hòa nhận phiếu vải, rồi nói.

    Chu Đông gật đầu, lập tức đi bắt lươn, cá chạch.

    Lúc này trời lạnh run cả người, lươn, cá chạch cũng bắt đầu lẫn trốn. Nhưng nếu có thời gian thì vẫn bắt được một ít.

    Chỉ mới có mấy ngày, Chu Đông đã để dành được một chậu lươn đem qua đây.

    Lâm Thanh Hòa cũng không khách khí với hắn, liền nhận lấy.

    Đối với hai anh em Chu Đông và Chu Tây mà nói, một chậu lươn này tất nhiên không sánh bằng giá trị của bông. Nhưng ở trong mắt Lâm Thanh Hòa, nó còn quý hơn bông.

    Chỉ là thời đại này bông vải thật sự rất hiếm.

    Cho Chu Tây nửa cân bông, kỳ thực cũng chỉ may được một chiếc áo khoác mùa đông mỏng.

    Cô cho nửa cân bông, bọn họ cũng chia ra ít bông của mình có được. Tuy nhiên, cộng lại cũng không may được quần áo quá dày. Nhưng có còn hơn không.

    Lần trước Chu Tây còn nhờ cô mua len sợi. Mùa đông này hai anh em có thể có áo lông mà mặc. Cuộc sống mỗi năm mỗi khá giả hơn nhiều.

    Chu Đông mang đến một chậu lươn, kêu Lâm Thanh Hòa chia ra làm hai bữa thịt kho tàu, mùi vị nhất định béo bở thơm ngon.

    Về phần chăn bông, hơn mười giờ tối Chu Thanh Bách mới đem qua cho cha mẹ Chu, đúng là thần không biết quỷ không hay.

    Bằng không, bảy cân bông lớn như vậy, thật sự sẽ gây ra một trận bàn tán xôn xao chấn động.

    Nhưng nhà hắn cũng có hai chiếc chăn bông lớn, chả biết vợ hắn làm cách nào mang về được. Thế nhưng không thể không nói, chúng rất ấm áp thoải mái.

    Lúa mì vụ đông gieo trồng xong, trời liền trở lạnh.

    Lâm Thanh Hòa đã đan được áo len cho Chu Thanh Bách. Mặc một chiếc áo sơ mi ở bên trong, sau đó có thể mặc chiếc áo này ở bên ngoài, nhìn rất đẹp mắt.

    Chu Bách đã đan xong, Chu Toàn đan được phân nửa, Chu Khải thì vẫn chưa. Bản thân cô không cần đến, những đồ lúc trước vẫn còn mặc được.

    Chu Thanh Bách sáng sớm đi ra ngoài đốn củi, rơm củi ở nhà đã hết, mùa đông không có củi đốt giữ ấm.

    "Mẹ, ngày mai trên đội giết thịt heo, ta kiếm ít ruột heo mang về ăn nha" Chu Khải bước vào, nói.

    "Chờ cha ngươi trở về hãy hỏi cha ngươi đi, thứ đó ta sẽ không đụng đến đâu" Lâm Thanh Hòa trực tiếp nói.

    "Hỏi cha làm gì, cha bận đi kiếm củi rồi, ta đi hỏi bà nội" Chu Khải nói xong liền đi qua Chu gia.

    Mẹ Chu ôm tiểu Tô Thành tới, nói: "Chu Khải nói muốn ăn ruột heo nhưng ngươi không biết làm sạch ruột heo có phải không?"

    "Đúng vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Để ta làm" Mẹ Chu gật đầu, nói.

    "Mẹ có biết làm bao tử heo không?" Lâm Thanh Hòa lại hỏi.

    "Biết" Mẹ Chu cười cười.

    "Vậy ta muốn thêm một cái bao tử heo nữa" Lâm Thanh Hòa liền nói.

    Bao tử heo ăn cũng rất ngon, hơn nữa hầm với hạt tiêu ăn rất ấm bụng lại tốt cho dưỡng sinh.

    Trong nhà có Chu Thanh Bách, công điểm rất là nhiều. Còn có Chu Khải đi nhặt cỏ heo, công điểm của cha mẹ Chu coi như là một. Cho nên lần này được chia không ít thịt.

    Lâm Thanh Hòa không một chút khách khí, lấy một tảng mỡ lớn ngao dầu.

    Sau đó là thịt ba chỉ, thịt nạc, xương sườn, xương ống, bao tử và một bộ ruột già. Lâm Thanh Hòa liếc nhìn bộ ruột non, thế là liền lấy luôn bộ ruột non đó.

    Trước đây cô thường nghe bạn thân của cô nói rằng phá lấu ăn rất ngon, mặc dù bản thân cô không thích món này lắm.

    Chọn lựa xong, nhà cô năm nay có một thùng lớn tràn đầy thịt, chẳng lo thiếu thịt ăn.

    Thấy thế, một đám phụ nữ trong thôn ước ao ghen tị vô cùng.

    Vương Linh liền cùng với vẻ mặt ghen tị của nhị tẩu, nói: "Bà mẹ chồng của ngươi thiên vị quá đấy. Nhiều thịt như vậy, toàn bộ đều đem qua nhà tứ thúc ngươi, nhà tam gia các ngươi một ngụm cũng không có chia"

    "Ngươi nói lời này là có ý gì. Chúng ta đã được phân nhà, công điểm của mỗi nhà tính riêng. Cha mẹ ta bây giờ ăn chung với nhà lão tứ, đương nhiên cũng phải đem thịt qua bên kia rồi" Chu đại tẩu ở ngay bên cạnh, nghe vậy trực tiếp nói.
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160918 người khác thích bài này.
  10. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 128: Tranh nhau mời cha mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai nói không phải đâu. Nhà đều đã phân, hai vợ chồng già ăn cơm nhà lão tứ. Đương nhiên phần lương thực của bọn họ cũng sẽ đưa đến nhà lão tứ rồi. Nhà chúng ta có công điểm, sẽ không tranh giành phần của cha mẹ" Chu tam tẩu nói.

    Ban đầu những người khác bên cạnh nghe Vương Linh nói vậy thì bàn tán xôn xao. Nhưng sau khi nghe Chu đại tẩu và tam tẩu nói thì không hó hé gì thêm.

    Trong thôn ai mà không biết, nhà lão Chu hiện tại không còn nấu cơm nước nữa, đều cùng nhà con trai thứ tư ăn cơm chung.

    Vì vậy thịt được đưa đến nhà lão tứ cũng là bình thường.

    Vương Linh thấy mọi người không đứng về phía mình nên đành lặng câm.

    Chỉ là sắc mặt nhị tẩu không được tốt, nhất là đến lượt cô, nhà cô chỉ có thể lấy ba cân thịt.

    Phải biết rằng, vừa mới nãy Lâm Thanh Hòa lấy được một miếng thịt mỡ lớn, cô thế mà chỉ lấy được ba cân thịt ư!

    Còn những phần thịt khác đâu?

    Bởi vì Lâm Thanh Hòa còn mua thêm không ít xương sườn và các phần xương khác, lại rẻ hơn rất nhiều, nên nhìn có vẻ nhà cô được phần nhiều hơn nhà người khác.

    Chia thịt xong trở về nhà, sắc mặt nhị tẩu vẫn rất khó coi.

    Nhưng Chu nhị ca thì vô cùng vui vẻ: "Tối nay nhà ta ăn sủi cao nha!"

    Làm việc kiệt sức bao ngày, ăn một bữa sủi cảo cũng là xứng đáng.

    "Ha ha ăn ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi, trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì hả!" Nhị tẩu buồn bực, nói.

    Chu nhị ca sửng sốt, hắn chỉ muốn ăn sủi cảo thôi mà, sao lại bị chửi rồi: "Ngươi lại bị làm sao vậy, ai trêu chọc ngươi à?"

    Nhị tẩu cắn răng nói: "Mới vừa cùng vợ lão tứ đi chia thịt, xách một thùng lớn trở về đấy!"

    "Vậy thì sao, cha và Thanh Bách có mười công điểm lận mà" Chu nhị ca nói.

    Hai người mười công điểm, nghĩ xem một người được chia biết bao nhiêu cân thịt chứ?

    "Toàn bộ chỗ thịt kia đều đưa cho nhà lão tứ!" Nhị tẩu tiếp tục nói.

    "Vậy có gì đâu mà nói. Hiện tại cha mẹ ăn chung với nhà lão tứ, thịt không đưa qua bên đó thì đưa qua bên nào" Chu nhị ca nói.

    Hắn thực sự không thể nào hiểu nổi vợ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    "Ngươi nói ta có nên kêu cha mẹ đến ăn chung với nhà mình không?" Nhị tẩu liền nói.

    Cô nghĩ để cha mẹ chồng về ăn cơm nhà cô thì tốt hơn. Bây giờ cha chồng còn đi làm được, còn kiếm được mười công điểm. Dù mẹ chồng không đi làm, nhưng đứa bé kia rất nhanh sẽ biết bò biết đi. Đến lúc đó bà ấy cũng có thể đi nhặt cỏ heo kiếm công điểm.

    Cho nên sẽ không thua thiệt chút nào cả.

    "Ngươi nghĩ thế là tốt! Nhưng tay nghề của ngươi có chỗ nào so sánh được với vợ lão tứ chứ. Ngươi không thấy từ khi qua nhà lão tứ ăn cơm, cha mẹ luôn rất vui vẻ à" Chu nhị ca cười.

    Hắn đều biết cha mẹ rất vui. Hơn nữa không thể không nói, từ khi ăn cơm ở nhà lão tứ, khí sắc của cha mẹ trở nên tốt lên nhiều. Nhiêu đó ợp đủ thấy rõ thức ăn bên kia ngon và dinh dưỡng biết bao nhiêu.

    Thế mà vợ hắn còn muốn cha mẹ qua đây ăn cơm. Nhà hắn toàn ăn dưa muối mặn chát, cha mẹ can tâm tình nguyện qua đây ăn mới là lạ.

    "Ngươi không đi nói thì làm sao biết cha mẹ không chịu!" Nhị tẩu buồn bực, nói.

    "Ngươi đừng gây náo loạn nữa" Chu nhị ca nói.

    Đừng nói là cha mẹ hắn, nếu như là hắn thì hắn cũng không đổi đấy chứ. Nghe nói vợ lão tứ thường thay đổi món ăn, sẽ không lặp đi lặp lại mấy món cũ. Hơn nữa mỗi bữa đều có thịt và trứng gà!

    Bữa nào cũng ăn thịt thì không hẳn đúng, nhưng mỗi bữa đều có trứng gà là sự thật. Lần trước hắn thấy được, vợ lão tứ mang một rổ trứng từ bên ngoài trở về nhà.

    Tràn đầy một rổ to, nhất định là mua từ cung tiêu xã.

    Nhị tẩu tức giận bừng bừng: "Ngươi không nói thì để ta nói!"

    "Vậy ngươi đi nói đi" Chu nhị ca khoanh tay.

    Nhị tẩu cũng không đi nói ngay, cô định chờ cơ hội thích hợp rồi mới nói.

    Thế nhưng bây giờ mẹ Chu không có thời gian rảnh mà nói chuyện với cô.

    Lâm Thanh Hòa cũng rất bận, đem nhiều thịt về nhà như vậy, nhất định phải xử lí gọn gàng sạch sẽ.

    Thịt mỡ heo cắt thành khối nhỏ, sau đó bắt đầu thắng mỡ.

    Trong túi không gian của cô hiện tại còn hai chai dầu đậu phộng. Cho nên dù có dùng hao thì cô vẫn vui lòng lấy sử dụng để thắng mỡ heo.

    Lúc này heo được nuôi hữu cơ, không có ăn thức ăn công nghiệp. Vì vậy mùi mỡ được thắng rất rất thơm.

    Những miếng tóp mỡ giòn rụm, vàng ươm, bọn trẻ đều mê tít mù khơi.

    Lâm Thanh Hòa dự định làm bánh bao hấp.

    Tóp mỡ và cải trắng làm nhân thì ngon phải biết, chẳng cần thêm thứ gì khác vào, cứ thế đem bánh đi hấp, hương thì thơm mà mùi vị lại ngon.

    Về phần thịt ba chỉ, Lâm Thanh Hòa rắc một nắm muối, giữ lại chiên ăn dần.

    Thịt nạc, xương sườn, xương ống cũng đều được an bài xong. Không lãng phí chút thịt nào hết.

    Tuy nhiên thời tiết vẫn chưa vào đông. Nên nếu không tranh thủ ăn thì sẽ nhanh hư lắm.

    Ruột già, ruột non, bao tử heo, tất cả chúng đều được mẹ Chu xử lí hết, Lâm Thanh Hòa không cần nhúng tay vào. Ruột già xào dưa muối, bao tử hầm tiêu, còn ruột non thì nướng lên ăn.

    Tóm lại đồ ăn trong ngày hôm nay đều là những món ngon. Chu Thanh Bách cao hứng tới mức lấy rượu ra, cùng cha mẹ Chu uống vui vẻ.

    Lâm Thanh Hòa và ba đứa con trai không uống. Kỳ thực Chu Khải rất muốn uống, nhưng bị Lâm Thanh Hòa trừng mắt. Chưa qua tuổi mười lăm thì một giọt cũng không được đụng tới.

    Thức ăn trên bàn đặc sắc phong phú, một đại gia đình ăn đến thỏa mãn.

    Cha mẹ Chu càng thích ý hơn, khen ngon không ngớt.

    Hai vợ chồng già ăn cơm xong thì chuẩn bị về nghỉ ngơi. Mấy ngày nay bận bịu, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

    Hai người bọn họ vừa mới về tới nhà, nhị tẩu liền qua đây, tay bưng một chén sủi cảo.

    "Cha mẹ, đây là sủi cảo ta làm, các ngươi nếm thử nha?" Nhị tẩu cười nói.

    "Không cần, chúng ta ăn ở nhà tứ thúc rồi" Mẹ Chu nói.

    Nhị tẩu ngửi được mùi rượu, nói: "Cha mẹ còn uống rượu hả?"

    "Đồ ăn ngon quá nên có uống một ly" Mẹ Chu cười cười.

    Nhị tẩu lại cười không nổi, cô còn chưa mở lời, đã bị mẹ chồng chặn trước.

    Mẹ Chu cũng không biết ý định của vợ lão nhị, lập tức bế cháu ngoại đức tôn về nhà nghỉ ngơi.


    Nhị tẩu liền bưng sủi cảo đem về.

    "Ta đã nói không cần đem qua rồi, lão tứ có thể bỏ đói cha mẹ hay sao" Chu nhị ca nói.

    "Chê đồ ăn ta hiếu kính, hừ, ta đây tự mình ăn!" Nhị tẩu phẫn nộ.

    Chu nhị ca không nói thêm lời gì, gọi con gái ra ăn. Khó có được một bữa sủi cảo ngon lành, phải ăn thật chậm để nhớ rõ mùi vị mới được. Ngày nào cũng ăn lương thực độn khô khốc, chẳng dễ nuốt tí nào.

    Nhưng lúa mì ở nhà không được chia nhiều, ăn mấy bữa là hết ngay.

    Ngày hôm nay Chu đại tẩu và tam tẩu cũng được chia không ít thịt, đều bưng tới cho cha mẹ Chu một chén. Nhưng hai ông bà đều không nhận, bảo cứ lấy về mà ăn.

    "Cha mẹ ở nhà lão tứ ăn cơm rất vui vẻ ạ" Chu đại tẩu nở nụ cười.

    "Hôm nay đúng là rất vui, các ngươi trở về đi, chúng ta biết các ngươi có lòng hiếu thảo mà" Mẹ Chu cười, nói.

    Tam tẩu cũng cười gật đầu.

    Hai chị em dâu liền đi về.

    "Cuộc sống hiện tại của chúng ta thật tốt" Mẹ Chu cười, nói với cha Chu.

    Cha Chu thích ý cười híp cả mắt, cuộc sống hiện tại quả thật rất tốt.
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160921 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...