8000 Năm! Ta Đợi - Hoa Ưu Đàm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoa Ưu Đàm, 12 Tháng chín 2018.

  1. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 10

    Bạch Phong Thần dặn Bỉ Ngạn tinh xong thì cũng tiến về phía trước thoáng một cái thân ảnh đã biến mất giữa rừng Bỉ Ngạn. Hắn cần đến một nơi mặc dù không biết sẽ thu được kết quả gì không nhưng hắn là không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào, trong chuyện này quá nhiều ẩn khuất. Chẳng bao lâu hắn đã đến một ngọn núi, xuyên qua rừng trúc tiến đến kết giới một tay vận khí phất nhẹ tay áo bước vào trong.

    Xem ra 8000 năm qua hắn cũng không ngược đãi bản thân mình luôn biết tự thỏa mãn bản thân. Niềm vui của tên này thật rất thích hợp ở ẩn, phía trước là một biển hoa không thua kém rừng đào ba ngàn dặm là mấy, một biển hoa đầy đủ loại hoa, mai, đào, mẫu đơn.. Lúc trước hắn từng nghĩ sau này sẽ cùng Tiểu Ưu tìm một nơi như thế này để sống hết quãng đời còn lại tự do tự tại.

    "Hôm nay chắc là ngày đại hung rồi không biết ngọn gió nào lại thổi Ma Vương đến nơi rừng sâu này?" một nam nhân dáng vẽ hết sức mĩ miều y phục sặc sỡ nhìn vào không khác gì một đóa mẫu đơn xinh đẹp. Hắn đang chăm chút cho từng đóa hoa của mình không buồn ngước lên nhìn mặt Bạch Phong Thần.

    "Hoa Vương ngươi đây là không muốn tiếp khách sao, không tiếp ta liền đi"

    Hoa Vương hừ mạnh nhanh chân chắn ngang đường của Bạch Phong Thần.

    "Ngươi.. người bình thường muốn gặp ta còn ba lạy sáu khấu vậy mà ngươi đến đây còn phá hỏng kết giới rồi nói liền đi là đi sao? Để ta xem những năm qua ngươi luyện được ma công gì mà càng ngày càng không xem ta ra gì?"

    Một trận chiến giữa hai vương xảy ra thật là tiếc thương, tiếc thương cả một rừng mẫu đơn cư nhiên lại bị 2 đại ma vương phá hủy.

    "A.. a.. aaaa.. Bạch Phong Thần.. Ta giết chết ngươi, hoa của ta hoa của ta.. aaaa.." Hoa Thần bây giờ mới bình tỉnh lại nhìn những cây mẫu đơn không khỏi đau lòng, đem lệ khóc thầm trong lòng tên này đúng là Ma Vương không biết thương hoa tiếc ngọc mà.

    "Muốn đánh tiếp không? Ta đang rất ngứa ngáy tay chân rất là muốn đánh nhau đây" Bạch Phong Thần nét mặt khinh bỉ tiến đến định đánh hắn thêm một trận.

    "Bạch Phong Thần.. Ngươi.. Ngươi.. Ta nhịn Xem như ngươi lợi hại. Ta thua, được rồi chứ" Hoa Thần mặt đỏ bừng vô cùng tức giận, hai tay cầm hai nhành mẫu đơn nắm chặt uất ức không nói nên lời. Nhìn biểu cảm của hắn người không biết nhìn vào còn nghĩ là Bạch Phong Thần vừa chà đạp ức hiếp con của hắn ta không bằng. Ai không biết Hoa Vương xem hoa như mạng!

    "Có gì cần hỏi, không có liền cút" Thật chán ghét cái tên này lúc nào gặp phải hắn luôn là một ngày không tốt đẹp gì. Lúc này Bạch Phong Thần nét mặt nghiêm nghị ngồi xuống, phong cảnh ở đây quả thật không tệ cái tên Hoa Thần này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trầm tư không nói gì Hoa Thần biết hắn đến đây với nét mặt này thì là có việc rồi. Phất tay lấy ra một vò rượu..

    "Uống đi! Rượu này độc rất mạnh sẽ chết ngay không phải đau khổ" kiểu cách mời rượu này thật không giống ai ngàn năm vẫn không thay đổi. Bạch Phong Thần uống một hơi, trả lại bình rượu cho hắn

    "Rượu ngon" cả hai đã uống hai vò rượu, đánh cũng đã đánh rồi bây giờ thì cũng nên nói việc cần nói.

    "Mạn Đà La Hoa, Mạn Châu Sa Hoa ngươi biết gì về nó? Tại sao 7000 năm trước Bỉ Ngạn lại có thể lịch kiếp? Trong khí tức của Bỉ Ngạn kia lại có hơi thở của Mạn Đà La, 8000 năm trước tiên thể Man Đà La trước lúc tan biến thì được một cổ lực rất lạ cùng với Bỉ Ngạn bao quanh mang đi.." hắn kể hết lại lời của Diêm La vương nói với hắn cho Hoa Thần nghe, nghe xong Hoa Thần rất ưu nhã vừa đứng dậy phủi sạch bụi đất.

    "Sao nhà ngươi một lúc lại hỏi lắm như vậy chứ?"

    "Vì ta nghĩ ngươi sống lâu hơn ta chắc sẽ biết nhiều hơn ta, nếu cả Hoa Vương như ngươi cũng không biết thì ai biết được nữa"

    Hoa Thần đứng dậy đi về phía căn nhà của hắn, khi quay lại trên tay cầm một chậu hoa duy nhất một đóa đang nỡ rộ khi nhìn thấy nó Bạch Phong Thần nhíu mày cũng không nói gì.

    "Đây là Mạn Châu Sa Hoa thật sự" Bạch Phong Thần cầm lấy nhìn chăm chú vào đóa hoa đang nỡ không rõ ý tứ lắm. Hoa Thần thấy thế cũng tiếp lời.

    "Hai loại hoa ngươi vừa hỏi ta thật ra chỉ là phân thân của Mạn Châu Sa trên tay của ngươi thôi, nói chính xác hơn là cái ngươi nói đến là Vô Ưu Hoa và U Linh Hoa. Mạn Châu Sa Hoa là loài hoa của Địa Ngục.. ngươi nhìn xem Âm Khí có phải rất nồng đậm không? Cha ta đã nuôi nó ở đây từ lúc ta còn nhỏ nơi Linh Khí dày đặt như thế này vậy mà bao nhiêu vạn năm rồi vẫn không thể xóa đi một phần oán khí của nó. Cái ngươi nhìn thấy ở địa phủ là Bỉ Ngạn người đời thường gọi như vậy nó là phần oán hận của Mạn Châu Sa Hoa, còn Mạn Đà La, Vô Đàm là phần tinh hoa của loài hoa vượt qua quỷ đạo của trời đất." Bạch Phong Thần lại không hề biết thì ra lại còn có việc như thế này, hắn thật là sống chưa đủ lâu hay cái tên này đã quá già.

    "Ngươi nói Diêm La đã trong thấy tinh hoa và ba cổ khí lạ thì ta nghĩ nữ tử Bỉ Ngạn tinh bây giờ là sự kết hợp của oán khí và tinh hoa nó đã nuôi dưỡng một vạn năm để trở thành Mạn Châu Sa và vào 7000 năm trước mới có thể lịch kiếp. Nhưng ngươi không nên xem thường lời nguyền của Tiên Đế năm xưa nó là thứ mà không thể đùa được đâu. Thứ cho ta không thể giúp gì được cho ngươi nữa"

    Hắn chào Hoa Thần và rời đi với một biểu cảm có vẽ như cũng không quá cố chấp như trước khi hắn đến. Quay lại địa phủ trước mặt hắn là Mạn Châu Sa đang ngồi ngây ngốc giữa cầu Nại Hà, tóc tai rũ rợi y phục một màu đỏ thẩm tay cầm một viên đá đang vẽ vẽ xóa xóa gì đó. Nhìn như thế này thật không khỏi phì cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ để hàng vạn nữ nhân vì nó mà bất chấp để có được. Bạch Phong Thần sinh ra lớn lên ở Ma Vực nhưng dòng máu đang chảy trong người cốt cách phong thái là một Tiên Thượng, con cháu của Đế Thần thì dù có ở đâu hào quang muốn che giấu cũng không thể được, đó là vì sao dù là Ma Vương nhưng lại có người lại gọi hắn là Thế Tôn Tiên Thượng.

    "Nàng đang vẽ gì vậy nha đầu?" Bạch Phong Thần ngồi xuống khẻ khàng xoa đầu Mạn Châu Sa giọng nói này, cử chỉ này nàng muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu ôn nhu. Mạn Châu Sa ngước lên nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp, nàng rất thích đôi mắt này nó làm nàng thấy rất thân thuộc. Cứ thế nhìn nhau như tìm tòi điều mình mong mình nhớ trong đôi mắt của nhau! Bạch Phong Thần đỡ nàng đứng lên, phủi sạch bụi bẩn cột lại mái tóc cho nàng.

    "Nàng tên là gì?" Bạch Phong Thần vừa thắt lại tóc cho nàng vừa hỏi, Mạn Châu Sa lắc đầu hai cái.

    "Nàng không có tên? Vậy từ nay ta gọi nàng là Châu Nhi"

    Mạn Châu Sa nhe răng cười như hoa gật đầu với Bạch Phong Thần bày tỏ niềm vui với cái tên của hắn đặt cho nàng.

    "Ai dậy nàng viết chữ, trước giờ nàng ở đâu?" Châu Nhi lấy tay viết cho hắn xem

    "Ta là tự học được Mạnh Bà cho rất nhiều sách, hihi Ta là ở phía sau dãy Bỉ Ngạn này có một căn nhà"

    Bạch Phong Thần không hỏi gì thêm vì hắn đang tự trách tìm cả đời, người cần tìm lại ở gần hắn như vậy phía sau ba ngàn dặm Bỉ Ngạn này là cả 8000 năm nhung nhớ.

    Dẫn nàng tiến đến nhận lấy chén canh Mạnh Bà cho nàng uống trước khi lịch kiếp. Hắn hỏi Diêm La là tình kiếp gì? Diêm La nói là Tình kiếp cả đời phải trãi qua sự đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi. Bạch Phong Thần nghe xong sắc mặt thể hiện rõ sự không hài lòng.

    "Nữ nhân của ta nếu muốn đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi thì cũng chỉ đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi ta mà thôi"

    * * *
     
    Minhnhut thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng chín 2018
  2. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 11

    "Nữ nhân của ta nếu muốn đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi thì cũng chỉ đau khổ, tuyệt vọng, chờ đợi ta mà thôi"

    * * *

    Bạch Phong Thần nghe vậy liền đi tìm Ti Mệnh bắt ông ta sửa cho kiếp số của Châu Nhi là phải chịu tình kiếp vì hắn mà đau khổ, chờ đợi. Ti Mệnh vì không muốn vì chuyện nảy xảy ra chiến sự. Nghĩ đến Đế Thần năm xưa nên miễn cưỡng chỉnh sửa lại nhưng với điều kiện Bạch Phong Thần phải uống canh Mạnh Bà và lịch kiếp như người khác. Hắn đồng ý và quay về để nhận bát canh nhưng Mạnh Bà lại nói là canh của Bà đối với Bạch Phong Thần là vô ích. Tám giọt lệ của hắn còn có thể đơm nở hoa mai ở cái cõi U này thì giọt lệ canh Mạnh Bà không thể nào làm được gì rồi. Một lúc sau hắn thi triển thần chú phong ấn phép thuật và ký ức bản thân trên trán của nàng khi nào Châu Nhi lịch kiếp thành công thì tự động cánh hoa Bỉ Ngạn trên trán sẽ biến mất phong ấn được hóa giải.

    * * *

    Bạch Phong Thần lịch tình kiếp này là một đại tướng quân dưới một người trên vạn người, rất được Hoàng đế trọng dụng. Bạch Duệ là một đại tướng nên chuyện năm thê bảy thiếp là việc bình thường khó thế tránh. Dù là Bạch Phong Thần hay Bạch Duệ điều vô cùng xuất chúng cả về tướng mạo hay tài trí. Châu Nhi kiếp này là con gái của Thái Phó tên là Tô Kiều được Hoàng đế ban hôn cho Bạch Duệ lúc đại thắng trận trở về cách đây ba năm. Khi nàng đưa vào phủ ba năm qua chỉ gặp được Bạch Duệ hai lần một lần lúc ban thưởng và một lần là bây giờ:

    - "Đại Nhân, lão phu nhân lại không chịu uống thuốc nô tài vô dụng không thể khuyên bảo được" giong của quản gia rất cung kính.

    - "Lão phu nhân tại Sao k chịu dùng thuốc, dạo gần đây thường xuyên vậy sao? Vương phi đâu tại sao không thấy nàng ta? Bà Nội ta không khỏe nàng ta không quản sao? Hừ.."

    Một thân áo giáp uy nghiêm lời nói thể hiện rất rõ ràng không mấy phần hài lòng với Vương phi Tô Kiều là nàng. Nàng biết Bạch Duệ lấy mình là vì Hoàng đế ban hôn nếu không thì chàng ta cũng không lấy nàng làm phi. Người chàng đem lòng yêu thương là ca nương mà chàng hằng ngày hằng đêm mang theo bên người mà bảo hộ kia. Ba năm qua nàng ở Đại phủ này có danh nhưng không hề được tôn trọng nhưng ai biết nàng là thật lòng thật dạ yêu mến Bạch Duệ đại tướng quân là chàng, năm nàng 13 tuổi đã hằng mong ước sẽ có một ngày được gặp chàng. Năm 17 tuổi thánh chỉ ban hôn xuống nàng đã vui đến mức có trời mới hiểu là có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ đươc cùng chàng nên duyên kiếp này. Nhưng ngày đại hôn cũng là ngày nàng chính thức rơi vào vực sâu không đáy, vĩnh viễn mất đi giọng nói của mình.

    Tướng công của nàng vào ngày đại hôn lại không xuất hiện, đến khi tối đến viên phòng hoa chúc lại hiên ngang dẫn người yêu trong lòng chàng vào làm nhục nàng. Nàng không hiểu lý do là gì để chàng phải lăng mạ mình như vậy nhưng ba năm qua nàng cũng biết được là vì nàng nên Bạch Duệ không thể lấy thanh mai trúc mã của mình làm chính thê được. Đêm đó một mình nàng ở tân phòng dành cho nàng và chàng khóc đến thương tâm. Tiếng khóc thấu tận trời cao kể từ đó không ai còn nghe được tiếng nói của nàng nữa.

    Thấy Bạch Duệ đi về phía mình nàng đứng lại hành lễ rồi bước đi về phòng mình, chẳng là nàng từ phòng của lão phu nhân đi ra. Sau khi đàn cho bà ấy nghe xong thì cũng chịu uống thuốc và nghĩ ngơi.

    - "Đứng lại đó" Bạch Duệ lên tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

    Tô Kiều vội dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại.

    - "Ngươi tốt nhất là nên an phận một tý, ta không thích có một Vương Phi không hiểu chuyện" nói dứt lời liền đi.

    Tô kiều không hiểu mình đã làm gì để chọc giận phải chàng. Nhưng cũng đành im lặng xem như đã hiểu.

    Vào khoảng nữa tháng sau lúc nàng đang ngủ ở thư phòng mình thì bị quản gia gọi dậy báo Bạch Duệ xảy ra chuyện. Báo cô mau chóng đến đại phòng của chàng, lấy nhau đã ba năm đây là lần đầu tiên nàng nghe tin dữ từ chàng.

    Vội vã chạy nhanh đến phòng của Bạch Duệ một màn trước mắt Bạch Duệ như phát điên đang đập phá đồ vật trong phòng. Đôi mắt đỏ rực toàn thân mổ hôi nhuể nhãi. Nàng liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh thì ông ta cũng báo cho nàng biết

    - "Vương Phi, đại nhân không cẩn thận đang nên đã trúng phải mê tình dược. Hiện ngài ấy đang không còn khống chế được bản thân mình nữa, do vấn đề bị trúng độc dược không thể để người bên ngoài biết được nên đại nhân không cho mời đại phu hay thái y" nghe xong lời quản gia nàng cũng hiểu được tình hình bây giờ nếu không nhanh giải độc thì Bạch Duệ nhất định sẽ vì kiềm nén mà sinh ra chuyện không hay. Nàng quay sang quản gia viết ra giấy lời nàng muốn nói

    - "Bây giờ ta phải làm gì? Có cách gì để giải được độc"

    - "Vương phi độc này là mê tình dược chỉ có thể tiếp xúc thân thể, va chạm xác thịt với nhau mới có thể giải dược" quản gia định nói thêm nữa nhưng thôi chỉ nghĩ trong bụng "nhưng mà người cùng giải dược với đại nhân phải chịu độc dược xâm nhập nặng thì mất mạng nhẹ thì sống được vài năm" quản gia lắc đầu thở dàikhông dám nói ra hệ quả phía sau vì ông không muốn đại nhân nhà mình xảy ra chuyện.

    - "Vậy ý ông muốn ta cùng chàng làm chuyện đó để giải độc. Sau ông không tìm Liễu cô nương, cô ta và chàng là thanh mai với nhau làm vậy sẽ không xảy ra phiền phức gì" nàng là thật lòng không muốn cùng Bạch Duệ xảy ra quan hệ vào trường hợp chàng không còn là chính mình như thế này nữa.

    - "Vương phi hiểu lầm đại nhân rồi, dù là Liễu tiểu thư cùng đại nhân là thanh mai nhưng chưa từng phát sinh vấn đề gì vượt quá tình huynh muội. Tôi tìm Vương Phi vì cô dù là gì cũng là chính thê của đại nhân. Vương Phi mau vào trong giúp đại nhân không còn nhiều thời gian nữa đâu." dứt lời quản gia đẩy Tô Kiều vào phòng nhìn thấy Bạch Duệ hai mắt nhắm lại đau đớn kiềm chế mê tình dược. Nàng bước nhẹ đến ngồi xuống bên cạnh chàng, khẽ vuốt những lọn tóc trên trán. Bạch Duệ đột nhiên mở mắt ra đôi mắt như loài Phượng Giá bây giờ vì kiềm nén mà đỏ rực. Trong chàng bây giờ thật sự tim Tô Kiều đau thắt lại

    Bạch Duệ chộp lấy cổ tay của Tô Kiều làm nàng giật mình té ngã ra phía sau, bây giờ nhìn Bạch Duệ gần như mất hết lý trí giống như một con hổ mà vồ lấy con mồi là Tô Kiều. Hôm nay là ngày nàng viên phòng sau ba năm phu thê với Bạch Duệ không biết sau đêm nay cuộc sống của nàng sẽ ra sao, nhưng nàng đã bước vào đây thì xem như đã chấp nhận tất cả.

    Không hề có một lời nói, không hề có một đều ngọt ngào, nhẹ nhàng nào. Cứ trực tiếp xé tan mọi thứ trân quý của người con gái, nàng cắn răng chịu đựng vật thể lạ xâm chiếm lấy mình. Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, hôm đó lần đầu tiên nàng và Bạch Duệ đối mặt nhìn nhau ở cự ly gần như thế. Lúc ấy Bạch Duệ đã hôn lên đôi mắt nàng, hắn đã hôn lên những giọt lệ vì đau đớn, vì thống khổ, vì hạnh phúc mà rơi xuống.

    Tiếng gió cứ thổi qua khe cửa, ánh trăng ở bên ngoài treo trên bầu trời rất to và sáng, bên trong phòng hết lần này đến lần khác tiếng gầm gừ ân ái vang lên tưởng chừng như không hồi dứt. Tô Kiều vì quá đau đớn mệt mỏi mà ngất đi, Bạch Duệ sau khi giải được phân nữa độc dược, tinh thần cũng đã phân định được tình huống trước mắt. Hắn biết mình vừa điên cuồng chiếm đoạt Tô Kiều, nhưng cảm giác này thật sự là khiến hắn không thể dừng lại được. Nữ nhân trong lòng vừa cam chịu đau đớn, vừa e thẹn lại như động tình, đôi mắt mơ màng như có tầng sương mỏng bao phủ, vài giọt lệ còn vươn ở hàng mi cong dài của nàng, đôi môi anh đào khẽ chớp nở khi mỗi lần hắn tiến vào. Thân hình mảnh mai, mềm mại, trên người nàng ấy có một mùi hương rất lạ. Ở giữa trán có một cánh hoa nhỏ màu đỏ, lại càng tô điểm cho nét đẹp của nàng, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ vương phi của mình lại có thể đẹp đến như vậy. Bây giờ trong Tô Kiều vô cùng sắc tình như một đóa hoa đang vì hắn mà nở rộ, thật dụ hoặc bây giờ thật không còn phân biệt được lần nào là hắn vì tình dược mất hết lý trí mà chiếm lấy nàng lần nào là vì bản thân đã động chân tình.
     
    Minhnhut thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2018
  3. Hoa Ưu Đàm Lương tâm là thứ đánh chết bạn cũng phải bảo vệ!

    Bài viết:
    25
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 12

    * * *

    Bạch Duệ sao khi giầy vò Tô Kiều cả đêm đến gần sáng cũng mệt mõi rời khỏi thân nàng. Hắn biết rất rõ bản thân đã và đang làm gì nhưng bản thân hắn hiện tại cũng không thể trả lời được hắn là đối với Tô Kiều là dạng tình cảm gì. Hắn biết rất rõ nàng là đem lòng yêu thương hắn nhưng hắn không thể phụ bạc lại tấm chân tình của Liễu Thị. Lúc đầu hắn rất căm ghét Tô Kiều vì nàng mà hắn và Liễu Thị không đến được với nhau cũng vì vậy mà Liễu Thị cũng đã từng rời bỏ hắn mà đi. Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ cùng nàng phát sinh quan hệ như thế này nhưng mà ngày hôm nay hắn phải thật sự suy nghĩ lại về mọi thứ. Cảm giác hôm qua cho hắn biết có lẽ từ trước đến giờ hắn đã không phân biệt được rõ ràng tình cảm dành cho Liễu Thị có phải là yêu thích hay không?

    Rời khỏi giường vào thượng triều lúc Tô Kiều chưa tỉnh lại, hắn căn dặn quản gia đừng cho ai đến thư phòn làm phiền nàng. Để nàng nghĩ ngơi có việc gì chờ hắn về sẽ xử lý, trước khi đi Bạch Duệ bước nhẹ đến nhìn nữ nhân đang nằm trên giường gương mặt sắc hồng, dấu vết trên giường như đóa hoa đỏ đang in đậm lên trả lời cho hắn biết nàng là lần đầu tiên. Và hắn cũng giống như nàng là lần đầu hắn cùng nữ nhân thân mật, chạm nhẹ vào vết bớt trên trán nàng hắn thấy đóa hoa này rất đẹp nhưng mỗi khi nhìn thấy nó hắn có cảm giác rất đau thương. Hắn khẽ khàng thầm thì vào tai Tô Kiều "đợi ta về!"

    Khi Tô Kiều tỉnh dậy lúc trời đã lên cao nàng mở mắt ra toàn thân đau nhứt, cả người như bị rút hết toàn bộ sức lực. Nàng phát hiện mình đã được mặc quần áo vào rồi khá bất ngờ nhưng nàng rất vui vẽ dù sao đây cũng là do nàng tự nguyện. Nghe được tiếng động bên trong phòng hai nô tì đứng bên ngoài gõ cửa

    - "Thỉnh an Nương Nương chúng nô tì vào giúp Nương Nương thay y phục"

    * * *

    Đó là hồi ký ức tốt đẹp nhất của Tô Kiều khi ở cùng Bạch Duệ ba năm qua. Nàng hiện tại đã ở đây 6 tháng qua nhưng đến một lời hỏi thăm nàng có khỏe không Bạch Duệ vẫn chưa từng. Sau đợt thượng triều đó về chàng cũng nhận được thánh chỉ biên cương có động tĩnh của giặc phương Bắc nên cũng gấp rút lên đường. Trước khi đi nàng được Bạch Duệ sắp xếp đến đây nghe quản gia nói lại là để cầu phúc cho bá tánh cho Đại nhân bình an trong trận chiến giặc ngoại xâm nên nàng phải lên núi Thiên Tự ngày ngày ăn chay niệm phật. Sau khi lên đây sống một tháng cũng được quản gia báo tin Bạch Duệ đang ở biên cương có nhắn về báo tin cho Tướng phủ mọi việc điều thuận lợi Đông Chí đến sẽ khởi binh quay về. Còn Liễu Thị sau khi Bạch Duệ ra biên cương không bao lâu cũng nghe tin nàng được ban hôn cho Trịnh Soc Sơn là đại đô đốc ở Thượng Thành.

    Tin tức cuối cùng nàng nhận được cũng là cách đây 4 tháng. Mỗi ngày nàng điều ở đây trong ngóng về phương bắc hy vọng sẽ có thêm tin tức từ quản gia. Hằng ngày nàng ra ra vào vào ở đây nỗi nhớ mong, chờ đợi tình yêu của nàng dành cho Bạch Duệ lại như hóa thành con dao cấm mạnh vào tim nàng không thể nào rút ra được nữa. Nếu không rút nàng sẽ vì mất máu mà chết, nếu như nàng rút ra cũng vì vết thương quá sâu không thể cầm máu nàng cũng sẽ chết. Hôm đó là vào một ngày tốt nên rất nhiều người đến Thiên Tự cầu phúc, nàng cũng đang cùng các đại sư niệm phật. Trong lúc nàng đang chú tâm thì lại nghe được

    - "Này lúc nãy ngươi có nhìn thấy không? Bạch đại nhân Bạch Tướng Quân trong truyền thuyết đang từ biên cương đại thắng trở về. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy một nam nhân sao lại có thể có được vẽ bề ngoài mà nữ tử chúng ta còn phải ganh tị như thế chứ"

    Lời hai nữ nhân bên cạnh như một đoàn gián mạnh vào đầu Tô Kiều. Nàng bất chấp vội vã chạy xuống núi

    "Bạch Duệ! Chàng đã về rồi cuối cùng thì chàng cũng đã về rồi. Ta thật sự rất nhớ chàng, chàng đợi ta ta sẽ mau chóng đến tìm chàng" Tô Kiều cứ thế mà chạy xuống núi. Một nữ tử trói gà không chặt như nàng không ai hiểu vì sao bây giờ lại có thể chạy được một quảng đường xa như thế. Nhưng không ai biết nàng là đang nghĩ đến sẽ được gặp Bạch Duệ nàng đã chờ ngày này nữa năm qua rồi.

    Chạy về Tướng Phủ nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Bạch Duệ đâu cả. Quản gia thấy nàng vẽ mặt biến sắc nhanh chân đi đến

    - "Nương Nương sao.. sao người lại về đây?"

    Tô Kiều nhìn quản gia sắc mặt ông vô cùng khó coi. Rõ ràng là không vui khi nhìn thấy nàng ở đây, bây giờ bình tâm lại nàng phát hiện từ khi nào những người hầu trong phủ đã được thay người mới. Cảnh vật xung quanh phủ cũng không giống lúc trước nữa những chậu hoa nàng yêu thích hay được nàng chăm sóc cư nhiên điều một số đã héo một số điều không thấy đâu nữa. Tại sao? Nàng ra ám hiệu cho quản gia

    - "Đại nhân đâu? Ta nghe nói chàng đã hồi kinh? Sao không ai báo cho ta biết? Ta muốn gặp chàng"

    Quản gia sắc mặt không tự nhiên ái ngại nhìn nàng

    - "Đại nhân về liền vào cung diện thánh rồi"

    Tô Kiều không nói gì cả, nàng cảm nhận được có chuyện bất thường. Dù gì thì giác quan nữ nhi như nàng luôn rất đúng. Tô Kiều ngồi ở Hoa Viện đợi Bạch Duệ về thì cũng sẽ hỏi rõ lý do tại sao đưa nàng lên núi? Tại sao lại không để nàng hồi phủ?

    2 canh giờ sau

    Tô Kiều cuối cùng cũng đợi được Bạch Duệ! Chàng một thân áo giáp dũng mãnh oai phong từ từ bước xuống kiệu vẫn là gương mặt đó vẫn là hình bóng đó. Người nam nhân nàng yêu thương trọn đời trọn kiếp này, tóc chàng đã dài hơn trước, làn da cũng đen đi không ít nhưng nhìn như thế này trong chàng mạnh khỏe hơn rất nhiều. Đôi mắt sáng như có thần luôn lạnh lùng kêu ngạo. Tô Kiều vội đứng bật dậy nhưng chưa đầy 5 giây nàng đã như chết đứng trước mắt là hình ảnh nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong đem cả trái tim để yêu thương lại.. Đang ôm lấy Liễu Thị bước vào cửa. Ánh mắt vô cùng dịu dàng cưng chìu nữ nhân bên cạnh cả đời nàng mong ước cũng chỉ là ánh mắt này một lần có thể nhìn nàng, để tâm đến nàng vì nàng một lần nàng cũng mãn nguyện cho kiếp này. Nhưng trời cao có lẽ đã quen mất nàng cũng đang tồn tại mà mọi mong ước của Tô Kiều điều chưa từng một lần có được. Điều làm tâm can nàng như bị ai đó bóp nát là Liễu Thị đang mang thai, nàng ấy đang mang thai. Tại sao? Tại sao đến nước này mà nàng vẫn có thể mong chờ người nam nhân trước mặt có thể ban cho nàng một hy vọng sẽ có được hạnh phúc. Tim nàng đau quá, nó đau quá

    Bạch Duệ đang dìu Liễu Thị từ ngoài vào phủ thì nhìn thấy Tô Kiều đang đứng đó nhìn hắn. Gương mặt Tô Kiều đầy đủ biểu cảm, Hắn lập tức buông tay Liễu Thị ra, hắn nhìn Tô Kiều như đang muốn nói gì đó nhưng nàng đã mất đi giọng nói của mình rồi bây giờ hắn chỉ có thể nhìn vào mắt Tô Kiều để xem nàng là đang nghĩ gì. Đôi mắt to tròn của Tô Kiều đầy đủ bi thương đau khổ, lo lắng hoảng sợ và tuyệt vọng nhìn vào nó hắn cảm thấy như tim mình muốn ngừng đập hắn đau quá sao lại đau như vậy. Nàng sao lại đau khổ như vậy

    Lúc này đây Tô Kiều lùi lại ba bước chân, nàng không muốn nghĩ đến điều gì nữa nước mắt của Tô Kiều cuối cùng cũng rơi xuống nàng phun ra một ngụm máu tươi nhưng rất nhanh lại chuyển sang màu đen. Máu là máu của Tô Kiều có lẽ như nàng đã đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào Bạch Duệ trước khi nàng ngã quỵ xuống đất đã phun ra ba ngụm máu. Có lẽ cho dù là Bạch Duệ hay Tô Kiều, Mạn Đà La hay Bạch Phong Thần dù là như thế nào đi nữa đoạn nghiệt duyên của họ luôn có lẫn nước mắt và máu tanh.
     
    Minhnhut thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...