

Đối với mình để trả lời được câu hỏi ấy chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt mới thật sự cảm thông được.
Dạo gần đây mình không còn muốn sống nữa. Vì cảm giác như mọi thứ dần chẳng còn giá trị gì.. Trước mắt giờ đây chỉ còn một màu xám xịt len lỏi những nỗi buồn riêng tư. Chúng vừa ưu tối vừa không mang bất kì ý nghĩa nào.
Lần đầu khi trông thấy thứ màu xám ấy, mình nghĩ bản thân sẽ không bị khuất phục và có thể tiếp tục bước tiếp. Nhưng chặn đường ấy có lẽ vẫn còn tiếp diễn và lặp lại vô tận. Những nỗi đau ngày càng phát sinh, lớn dần và rồi bao trùm lấy cả con người mình.
Mình ngại bày tỏ nỗi lòng với những người xung quanh, không phải vì sợ không diễn tả được mà vì sợ không tìm được sự đồng cảm. Đã có những lần mình ghen tị đến phát ức chế với bản thân khi thấy người khác có một cuộc sống sung túc hơn. Mình cho là họ hoàn toàn vô cảm khi chẳng thể hiểu được hoàn cảnh của những người có cuộc sống thấp bé như mình. Nhưng nghĩ lại thì đây là có lẽ là số phận. Chỉ còn cách tự trách bản thân mình.
Dạo gần đây mình không còn muốn sống nữa. Vì cảm giác như mọi thứ dần chẳng còn giá trị gì.. Trước mắt giờ đây chỉ còn một màu xám xịt len lỏi những nỗi buồn riêng tư. Chúng vừa ưu tối vừa không mang bất kì ý nghĩa nào.
Lần đầu khi trông thấy thứ màu xám ấy, mình nghĩ bản thân sẽ không bị khuất phục và có thể tiếp tục bước tiếp. Nhưng chặn đường ấy có lẽ vẫn còn tiếp diễn và lặp lại vô tận. Những nỗi đau ngày càng phát sinh, lớn dần và rồi bao trùm lấy cả con người mình.
Mình ngại bày tỏ nỗi lòng với những người xung quanh, không phải vì sợ không diễn tả được mà vì sợ không tìm được sự đồng cảm. Đã có những lần mình ghen tị đến phát ức chế với bản thân khi thấy người khác có một cuộc sống sung túc hơn. Mình cho là họ hoàn toàn vô cảm khi chẳng thể hiểu được hoàn cảnh của những người có cuộc sống thấp bé như mình. Nhưng nghĩ lại thì đây là có lẽ là số phận. Chỉ còn cách tự trách bản thân mình.