Editor: Phiên Dy
* * *
(Đã beta 18/4/2021)
* * *
Trời dần bắt đầu đen, Văn Thanh Linh bước đi trên đường phố tràn đầy tang thi, cả đám không con nào dám tới gần cậu, đều lẫn tránh xa xa ra.
Văn Thanh Linh tựa như đám tang thi, lang thang trôi dạt không có mục tiêu, cậu không biết mình muốn đi đâu.
Đầu óc cậu bây giờ vô cùng thông suốt, cậu đã không còn là người nữa, cậu đã trở thành một tang thi.
Cậu đứng trên con đường hoang tàn tiêu điều, nội tâm mê mang.
Mạt thế bùng nổ đã hai năm, lúc mới bắt đầu quân đội còn có thể khống chế cục diện, tổ chức rút lui, thành lập căn cứ, kêu gọi người sống sót, thế nhưng tang thi lại nhiều đến khó thể tưởng tượng được, không một căn cứ nào có thể chống đỡ nổi sự vây công của tang thi.
Mạt thế - một tháng sau, bộ máy quốc gia chết, toàn cầu bị luân hãm, tình huống hoàn toàn mất khống chế, người sống sót chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Mạt thế - ba tháng sau, xuất hiện dị năng giả đầu tiên, khiến nhân loại tìm thấy hy vọng, thế nhưng đi cùng với hy vọng còn có sự tuyệt vọng, nhân loại thức tỉnh dị năng thì tang thi và động - thực vật biến dị cũng đang tiến hóa không ngừng.
Trừ khi nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, nếu không nhân loại sẽ không có tương lai.
Virus tang thi mỗi giờ mỗi phút đều phát sinh biến dị, muốn nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, khó khăn vô cùng.
Căn cứ từ đó tới nay tổng cộng đã thành lập bốn lần, ở những chỗ khác nhau, từ những thủ lĩnh khác nhau lập nên.
Văn Thanh Linh theo chân người sống sót không ngừng di dời, căn cứ bọn họ bị phá hủy ba lần, chết rất nhiều người, cũng tới rất nhiều người.
Đây là lần thứ tư căn cứ thành lập, đã bình an vượt qua ba tháng, cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ luôn luôn ngốc ở căn cứ, thẳng đến khi nào chết ở trên đường thu thập vật tư thì thôi.
Biến thành một con tang thi có ý thức, cậu vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Mình bị căn cứ vứt bỏ.
Đã từng là bạn đồng hành, bây giờ lại lập đội muốn giết chết cậu, bởi vì cậu là tang thi, cậu nhất định phải chết.
Biến thành tang thi không phải ý muốn của cậu, cậu cũng không thương tổn bất kỳ ai, vì cái gì không có quyền lợi được sống? Vì cái gì cậu phải bị giết chết?
Biến thành tang thi cũng không phải do ý nguyện của cậu, vì lý gì bất luận là tốt hay xấu, đều không được quyền tồn tại?
Có tang thi tốt sao?
Văn Thanh Linh không biết, nhưng cậu nghĩ mình sẽ trở thành một con tang thi tốt.
Làm một con tang thi thật tốt không ăn thịt người.
Không chỉ có cậu, cậu tin tưởng cha mẹ cậu cũng sẽ là một cặp tang thi tốt.
Mê mang qua đi, cậu đã có phương hướng cho mình.
Cậu phải về nhà, nếu cậu đã không là người, tại sao không đi đoàn tụ cùng cha mẹ cũng giống y như cậu?
Người một nhà ngốc một chỗ với nhau, chẳng sợ đều là tang thi, thì vẫn là người một nhà.
Văn Thanh Linh ở trên phố tìm một chiếc xe, một đường hướng về Nam thành chạy đi, về nhà tìm cha mẹ mình.
Khi mạt thế vừa mới bắt đầu, cậu từ trường học chạy về nhà, nhìn thấy cha mẹ đều biến thành tang thi cả, vì không đành lòng nhìn cha mẹ chạy loạn khắp nơi, cậu đã đem họ nhốt trong nhà, hẳn giờ vẫn còn ở đó.
Trong tiểu khu nơi nơi đều là tang thi, Văn Thanh Linh đem xe dừng lại dưới lầu, thang máy sớm bị hỏng, cậu đành dựa vào hai chân bò lên lầu 12.
Một hơi bò lên, Văn Thanh Linh vốn tưởng mình sẽ mệt đến nằm liệt ra đất lại không hề xảy ra, thể năng cậu bây giờ tốt tới không ngờ.
Sau mạt thế, mọi người đều đã không còn nhà, nhưng Văn Thanh Linh vẫn luôn mang theo chìa khóa trong mình, phảng phất chỉ cần còn chìa khóa, cậu vẫn còn gia đình, vẫn có thể tùy lúc quay trở về nhà.
Nguyên bản chỉ là tâm lý an ủi, không nghĩ lúc này đây lại trở thành sự thật, cậu thật sự trở về nhà.
Trong nhà thực yên tĩnh, bóng tối không ngăn cản được tầm mắt Văn Thanh Linh.
Cậu nhanh chóng đi tới nhà kho, ở đó không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa gỗ, chỉ cần đóng lại, cha mẹ cậu liền không đi ra được.
Văn Thanh Linh mở cửa, trên mặt đất có hai tang thi lớn tuổi đang nằm, thân thể thối nát nhìn không ra hình dáng, trừ phi bị đập nát đầu, nếu không tang thi sẽ không chết nhưng thời gian dài không có đồ ăn, sẽ khiến chúng rơi vào trạng thái ngủ đông giả chết.
Văn Thanh Linh buông ba lô, từ sườn bên túi tiền lấy ra một thanh chủy thủ, cắt một cái ngay tay, cơ hồ không có cảm giác đau đớn gì, cậu đem máu nhỏ vào trong miệng hai tang thi lớn tuổi kia, mà miệng vết thương trên tay cũng mau chóng tự lành.
Văn Thanh Linh vừa định cắt thêm một vết thì đột nhiên vang lên thanh âm gào rú, hai tang thi dựng đứng lên, khôi phục hô hấp, sau đó cùng nhau nhào về phía ba lô Văn Thanh Linh, xé mở khóa kéo, lấy từ bên trong ra một cây Huyết Quỳ, miệng tấm tắc ăn ngấu nghiến.
Văn Thanh Linh: "..."
Mẹ à, mẹ đây là bụng đói quá nên ăn quàng sao?
Mùi máu tươi lan khắp nhà kho, Văn Thanh Linh từ trên mặt đất đứng dậy, nội tâm thì trợn mắt chó nhìn, trên mặt thì vẫn tiếp tục bộ dạng mặt than.
Mà làm cho cậu càng ngu người vẫn còn phía sau, mỗi người một cây Huyết Quỳ lớn ăn xong, thân thể bắt đầu xảy ra biến hóa, từ xương sườn thân thể, bắt đầu mọc ra huyết nhục tươi mới, gương mặt hư thối nay cũng hoàn toàn thay đổi, nhanh chóng được chữa trị, tu sửa.
Ngay trước mắt Văn Thanh Linh, tang thi hư thối nhìn không ra mặt mũi kia, đã biến thành cha mẹ hoàn hảo của cậu.
Hai người chỉ mới vừa kết thúc ngủ đông thì đã uống máu cùng gặm một cây Huyết Quỳ lớn, trong phút chốc còn thất thần.
Văn Thanh Linh: "À, mẹ à, người nhận ra con không?"
Tưởng Lan bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt liệt nhìn Văn Thanh Linh, "Cậu sao lại không đi học? Phòng khám nhà chúng ta chỉ dựa vào mình cậu kế thừa, cho dù cậu không thích học y, cũng phải vì tương lai mà nghĩ chứ, học y sẽ không thất nghiệp, trừ phi ngày nào đó nhân loại chết hết.."
"Mẹ, mẫu thân, nương nương của con!" Văn Thanh Linh đánh gãy bà lải nhắc, "Người nghe con nói một câu, hiện tại nghề bác sĩ đã thất nghiệp."
"Đánh rắm! Ông già cậu còn sống đây này, bác sĩ thất nghiệp như thế nào?" Văn Chinh trung khí mười phần giáo huấn thằng con.
Văn Thanh Linh áp lực nặng nề, "Kỹ năng bác sĩ có chuyên nghiệp thì cũng bại bởi dị năng hệ trị liệu."
Văn Chinh: "Gì, ý cậu là sao?"
Văn Thanh Linh xem như đã hiểu rõ, ký ức của cha mẹ cậu, chắc là dừng lại ở thời điểm trước khi biến thành tang thi.
Văn Thanh Linh: "Đã hai năm kể từ khi mạt thế, hai vị lão gia cẩn thận ngẫm lại, các ngài còn mới từ tang thi biến trở về đấy."
Văn Chinh cùng Tưởng Lan nỗ lực hồi tưởng, sau đó nhìn về phía đối diện.
Tưởng Lan: "Bụng ông hình như hơi thối."
Văn Chinh: "Mặt bà hình như hơi bủng."
Tưởng Lan: "Dù cho biến thành tang thi, thì ông cũng là lão tang thi soái nhất, tang thi ông nó."
Văn Chinh: "Bà cũng là tang thi xinh đẹp nhất, tang thi bà nó."
Khó được lần nhìn cha mẹ buồn nôn như vậy, diện cái mặt than mà cho đối phương một cái ôm.
Văn Thanh Linh: "..."
Đây là tang thi trong mắt hóa tình thi sao? *
*Biến từ câu: Người tình trong mắt hóa tây thi.
Vốn đã xấu còn khóc thì sẽ đẹp à?
Có điều cậu không dám nói.
Tưởng Lan tính khí nổi lên, lại tiếp tục giáo dục thằng con, "Khóa hết cửa nhà là muốn đói chết cha mẹ cậu à, cậu định làm cái gì vậy hả?"
Văn Thanh Linh nhỏ yếu bất lực nói, "Còn không phải sợ hai người chạy loạn khắp nơi, con tìm không thấy hai người sao?"
Văn Chinh xoa eo, một bộ lão cán bộ hiện thân, "Vắc-xin phòng bệnh đã nghiên cứu ra rồi nhỉ, chúng ta đây trở lại thành người?"
Văn Thanh Linh: "Không cha, vẫn chưa phải nhân loại."
Tưởng Lan: "Vậy chúng ta là cái gì?"
Văn Thanh Linh căng da đầu nói: "Gia đình tang thi có ý thức?"
Tưởng Lan: "..."
Tưởng Lan: "Con cũng biến thành tang thi? Con không phải là không bị nhiễm sao?"
Kế tiếp, ba con tang thi ngồi quanh lại với nhau, bắt đầu nghe Thanh linh kể lại đủ loại chuyện xảy ra hai năm nay, mà trọng điểm là cậu bị Hứa Thánh Phi đẩy mạnh vào đàn tang thi, bị tang thi cắn cho vài cái, còn bị hạ độc thủ, bị cộc gỗ đâm vào tim, sau đó thì trở thành như bây giờ.
Văn Chinh: "..."
Văn Chinh không dám hó hé lời nào, sợ đám lửa nọ cháy lan đến người mình.
Tuy nhiên, ông không nói lời nào thì cũng bị lan tới.
Tưởng Lan chọt chọt vào đầu ông trách mắng, "Nhìn hảo đứa chị gái ông dưỡng ra kìa! Lòng lang dạ sói thứ bạch nhãn lang! Uổng cho tôi chăm sóc ả mấy năm trời, ả thế mà hồi báo tôi vậy đấy?"
Tưởng Lan đứng dậy, "Con trai ngốc, căn cứ con phá kia ở chỗ nào? Bà đây giờ đi cắn chết chúng nó!"
Văn Thanh Linh cùng Văn Chinh một trái một phải túm người giữ chặt lại.
Văn Chinh: "Bên ngoài đều là tang thi, đừng đi lộn xộn mẹ à."
Tưởng Lan ném ông ra, "Lão nương cũng là tang thi, còn sợ cái búa?"
Văn Thanh Linh: "Căn cứ có vài dị năng giả, bọn họ sẽ giết mẹ đó."
Tưởng Lan đồng dạng ném cậu đi, "Lão nương tập hợp đồng bào tang thi đi cắn chết chúng!"
Văn Thanh Linh không đồng ý lắc lắc đầu, "Tưởng Lan nữ sĩ, tư tưởng của ngài rất nguy hiểm, cần phải thu lại một chút, chúng ta phải làm tang thi tốt xã hội chủ nghĩa, việc đầu tiên chính là không cắn người."
Đầu Văn Thanh Linh lập tức ăn một quyền.
Tưởng Lan: "Tốt tốt cái rắm! Đến con trai bà đây cũng bị đẩy đi uy tang thi luôn rồi, còn ở đó muốn lão nương phải làm một tang thi tốt? Chờ bà đây giết cái con Hứa Thánh Phi vong ân phụ nghĩa kia đi rồi hãy hưởng ứng kêu gọi!"
"Mẹ mẹ mẹ mẹ!"
Văn Thanh Linh ôm chân, Văn Chinh giúp đỡ, cả hai tay cũng bị kéo đi, vô pháp ngăn cản bước chân phẫn nộ của Tưởng Lan đồng chí.
Văn Thanh Linh nhanh chí động não, "Mẹ mẹ, mình không cần đi tìm ả ta, ả sẽ tự mình tìm tới cửa."
Tưởng Lan nổi trận lôi đình, "Nó còn dám tìm tới cửa?"
Văn Thanh Linh: "Chỉ cần ả còn muốn giết con, thì khẳng định sẽ tìm tới đây, nếu đã biết con biến thành tang thi, cùng với việc ả vẫn còn đầu óc, sẽ có thể đoán được con sẽ tới tìm hai người."
"Tốt lắm, vậy lão nương liền ở chỗ này chờ ả!"
Tưởng Lan đặt mông ngồi xuống đất, Văn Thanh Linh vội vàng cút sang chỗ khác, thiếu chút nữa là có tai ương rồi a.