Huyền Ảo Hẹn Ước Với Vong Hồn - Lục Huyền Cầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nam Dã Tú Nhất, 7 Tháng sáu 2020.

  1. Nam Dã Tú Nhất Đi đâu vô đây? Tôi không hoan nghênh đâu!

    Bài viết:
    121
    Phần phiên ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian gần đây, tôi không viết nữa. Kể từ ngày những món đồ bị nguyền rủa được phá hủy, kĩ năng viết cũng gặp chút vấn đề. Mất ý tưởng, mất khả năng xây dựng cốt truyện hoàn chỉnh cùng phương pháp xây dựng nhân vật, tôi đành phải gác bút, chấp nhận tập trung cho công việc khác. Tôi cứ nghĩ mọi việc đã kết thúc, thế nhưng, trời không chiều lòng người.

    Khi thế giới tiểu thuyết do tôi tạo ra bị phá hủy, rắc rối xảy đến với người tình bí mật và đồng đội của anh ta. Sau thời gian dài chiến đấu với thế lực đến từ một không gian khác, họ thất thủ, phải chia thành bốn hướng để trốn chạy. Nhờ mảnh giấy trước đây, anh ta đến được thế giới này và tạm thời an toàn. Dù vậy, năng lượng của anh ta gần như cạn kiệt.

    Thay vì mời bạn cũ uống trà, tôi dùng dao lam, cắt một đường nhỏ trên cổ tay và đưa cho anh ta. Không giống với lần đầu tiên, sinh vật mang hình dáng con người ngoan ngoãn thưởng thức bữa ăn đặc biệt đó cho đến khi thỏa mãn cơn đói. Xong việc, anh ta lấy nước ấm, khăn lau, thuốc và một vài thứ khác, băng bó cho tôi.

    "Giờ thì nói cho tôi nghe về bọn chúng. Có thể, tôi sẽ giúp được gì đó. Tôi vẫn còn một chút kí ức về những người có năng lực như tôi và những thế lực đứng sau họ." Tôi kéo ghế, ngồi xuống rồi mở lời.

    Anh ta mỉm cười bí hiểm, cố tình châm chọc: "Tôi còn nghĩ đó là tay sai mới của em. Lần trước, em cũng dùng cách tương tự để hành hạ và dụ tôi đến đây mà."

    "Cà khịa vừa thôi. Muốn nhờ vả thì dẹp bỏ thái độ đó! Còn không thì.." Tôi đưa tay về phía anh ta, nhướn mày, ra lệnh. "Ói máu trả lại cho tôi!"

    "Bạn bè với nhau, tiếc gì mấy giọt máu tươi? Chúng ta còn đồng hành cùng nhau trong một quãng đường dài. Nhường nhịn nhau, cư xử dịu dàng một chút không phải tốt hơn sao?"

    "Tôi biết anh cần gì. Đáng tiếc, tôi không thể đồng hành cùng anh. Đổi lại, mọi kí ức về các thế lực thù địch đều ở đây." Tôi chỉ vào đầu mình, ngầm quan sát phản ứng của người khách đêm khuya trong vài giây rồi nói tiếp. "Nếu thật sự cần, anh cứ việc lấy đi tất cả. Lấy xong rồi thì cút đi!"

    "Suy cho cùng, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng không đành lòng vứt bỏ đối phương." Sau câu kết luận là một nụ cười buồn. Thứ cảm xúc không che giấu của kẻ ngốc đủ làm người nhìn thấy phải xót xa. Người khách của đêm im lặng hồi lâu rồi quả quyết. "Sáng mai tôi đi. Bây giờ, tôi ở đây uống với em vài li."

    "Uống.. Vì lí do gì?"

    "Kỉ niệm mười năm quen nhau. Chắc em vẫn chưa quên. Em chủ động tìm đến tôi vào năm mười lăm tuổi. Lúc đó, chúng ta chưa thể gặp nhau như bây giờ. Mười năm sau, tôi được em gọi tới đây. Lúc này đây, em có thể thực hiện những ước mơ của thời niên thiếu. Tôi sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện." Kẻ lươn lẹo lựa lời giải thích rồi đưa tay sờ chóp mũi. Bao nhiêu nỗ lực che giấu những lời dối trá cũng vì thế mà tiêu tan. Thật đáng tội.

    "Anh cũng biết à?" Tôi dùng giọng nhẹ tênh chất vấn người tình bí mật. "Hay chỉ là rào trước đón sau?"

    "Em của hôm nay là hình ảnh phản chiếu quyết tâm của mười năm trước. Tôi cũng từng là em nên phần nào hiểu được. Trên hết, dù kết quả ra sao, tôi vẫn luôn ủng hộ em đến phút cuối cùng."

    "Ngừng giảng đạo! Tôi ghét lũ sinh vật đạo đức giả và lũ người tỏ ra có học thức!" Tôi thẳng thắn bày tỏ quan điểm rồi mở tủ, lấy hai cái li cùng chai rượu do mình tự làm và đặt mạnh lên bàn. "Ngậm miệng lại và uống đi!"

    "Cung kính không bằng tuân lệnh." Người khách của đêm cười bí hiểm, mở nắp chai rượu và rót đầy hai li. Dù biết đang bị đối phương quan sát, anh ta vẫn thản nhiên thả thêm vài hạt giống lạ vào các li đồ uống rồi thách thức. "Em dám uống không?"

    "Nếu chúng là thuốc độc, tôi sẽ uống ngay. Năm mười li thậm chí là một chai tôi cũng uống hết." Tôi nhún vai. "Có cái mạng là để đùa. Chơi lớn một lần cho vui."

    "Có chết, chúng ta cùng chết!" Sau lời khẳng định là một câu hỏi đậm tính khiêu khích. "Tha thiết sống làm gì khi cái chết luôn chầu chực bên cạnh?"

    "Cạn li vì có chung tư tưởng!" Tôi hờ hững đưa li về phía anh ta.

    "Cụng li nào, đồng chí!"

    Hai chiếc li chạm vào nhau rồi được rút về. Anh ta uống. Tôi cũng vậy. Vị ngọt đắng, cay nồng thấm sâu vào đầu lưỡi. Hương thơm lạ lan tỏa trong miệng, xộc lên mũi nhanh chóng làm lí trí lu mờ. Có lẽ anh ta muốn làm tôi nhanh say để khai thác hết những bí mật mà tôi cố tình cất giữ.

    Bữa tiệc rượu kéo dài tưởng như không hồi kết. Cơn say làm chủ mọi hành động và cảm xúc. Tôi được là chính mình, được nói ra suy nghĩ bị người bình thường cho là điên khùng và trái với lương tâm, đạo đức. May mắn thay, người làm nhiệm vụ lắng nghe, làm cái thùng rác cho tôi không phải là con người.

    Hơi rượu nồng nàn khơi gợi chuyện cũ. Tôi nhớ đến câu nói của mẹ khi bắt gặp tôi treo cổ trong phòng tắm. Bà lớn tiếng mắng rằng chết được thì chết đi. Bà xem như không có đứa con này. Một kẻ tự sát chỉ vì cuốn sổ ghi chép bị đốt là một đứa con bất hiếu. Chết vì thứ đam mê hao tốn thời gian là cái chết ngu xuẩn. Mẹ giúp tôi tìm một tương lai tươi sáng hơn, còn tôi chỉ vì niềm vui nhất thời mà chống đối bằng cách vứt bỏ sinh mạng, như vậy không đáng mặt làm người. Từ lúc đó, tôi âm thầm lên kế hoạch và thực hiện việc hủy hoại bản thân.

    Lớn hơn một chút, tôi bị quản thúc chặt hơn. Từ chuyện đi đâu, làm gì đến việc làm bạn với ai cũng bị người nhà can thiệp. Bất đồng về quan điểm lựa chọn bạn bè cộng với việc bị kìm kẹp quá mức, tôi bỏ hết lũ bạn ở trường, một mình đi đi về về trên quãng đường từ nhà đến trường đến hết thời học sinh. Thật tức cười khi nghe người nhà thỉnh thoảng hỏi chuyện bạn bè. Họ nói con nhà người ta tới tuổi này đã biết yêu đương, có bạn trai bạn gái, sao tôi lại không có ai về chung đường? Tôi chỉ cười và trả lời không muốn rước thêm rắc rối. Mọi mối quan hệ đều là phù du. Quen biết càng nhiều càng thêm phiền muộn. Tôi, cứ đơn độc như vậy, bước qua thời Đại học rồi đi làm.

    Sức khỏe giảm sút, tinh thần suy sụp vì áp lực công việc và trầm cảm, tôi bầu bạn cùng con chữ và những người không có thật. Bao nhiêu tâm huyết đổ dồn vào quyển tiểu thuyết dang dở tỷ lệ thuận với bấy nhiêu sức lực rủ nhau tan biến. Lời thề độc với những món đồ bị nguyền rủa thành sự thật. Lúc quyển tiểu thuyết hoàn thành, tôi được gặp người tình bí mật và trả giá cho cái gọi là "đam mê" mà mình từng bỏ quên.

    Kết cục của hôm nay đều do tôi tự chuốc lấy. Chuyện đến nước này, ngoài việc chấp nhận thì không thể làm gì khác. Kì tích sẽ không đến và vĩnh viễn không xuất hiện với kẻ không biết trân trọng sinh mạng của mình.

    Tôi biết, ở thế giới này, người mong tôi chết rất nhiều. Tôi của hiện tại cũng không còn tha thiết sống. Mười năm chịu đựng là quá đủ rồi. Niềm vui đã ra đi vào lúc mười lăm tuổi. Ước mơ cũng chẳng còn. Cho nên, biến mất khỏi cuộc đời vẫn tốt hơn là tồn tại một cách vô nghĩa.

    Người khách của đêm chắc chắn đoán được điều đó. Thế nhưng anh ta không chọn cách ngăn cản cũng không thúc đẩy quá trình chết của tôi diễn ra nhanh hơn. Anh ta chọn cách uống rượu, trò chuyện và lắng nghe trong im lặng.

    Lúc câu chuyện dài của kẻ chán sống kết thúc, người khách của đêm mới lên tiếng: "Em có từng nghĩ đến những người thương em?"

    "Người thương tôi?" Tôi chỉ vào mình rồi bật cười khi thấy anh ta gật đầu. Không chút do dự, tôi rót một li rượu đầy, hất vào mặt người đối diện rồi nói: "Đồ ngốc! Đừng có yêu tôi! Chúng ta là một người đấy!"

    Anh ta đưa tay vuốt những giọt nước hôi nồng xuống, mỉm cười thật bao dung và bào chữa: "Tự yêu lấy mình vẫn tốt hơn đem tình cảm trao cho người khác rồi bị phản bội."

    "Người như tôi chẳng đáng để yêu. Hơn nữa, anh vẫn còn nhiều thứ đáng trân trọng và giữ gìn hơn là thứ tình cảm vô nghĩa đó." Tôi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi và ôm lấy người khách của đêm hệt như cái cách anh ta ôm tôi trong lần đầu bọn tôi gặp nhau. "Anh có tự do, có một cuộc sống vĩnh cửu, lại thêm những người sẵn sàng sống chết vì anh.. Như thế có đủ không? Trên thế gian này, người có năng lực như tôi không thiếu. Thậm chí, họ sẽ cho anh một thế giới khác vui vẻ, bình yên hơn cái địa ngục trần gian mà tôi đã bày ra.."

    "Họ có thể viết tốt hơn em, có thể cho tôi một nơi tá túc an toàn nhưng họ không phải là em." Bàn tay lạnh ngắt của người tri kỉ nắm lấy tay tôi. Giọng nói trầm ấm pha lẫn đau buồn chậm rãi phản biện. "Trong lòng tôi, em là duy nhất. Tôi cũng không có khái niệm dùng người thay thế người. Làm vậy rất tàn nhẫn và vô nghĩa."

    "Cả cuộc đời này, tôi sống chỉ để chuốc lấy đau khổ. Người muốn tôi chết cũng rất nhiều. Họ sẽ vui khi nhổ bỏ cái gai này. Giải thoát là cách duy nhất để chấm dứt tất cả.. Đây cũng là việc tốt cuối cùng mà tôi làm cho cuộc đời.. Còn tình cảm của anh.. Anh nên để dành cho người khác. Đừng bắt tôi phải mang theo gánh nặng.. Cái thòng lọng trên chùm đèn không chịu nổi đâu."

    "Thứ mà em nói là tình người. Tôi không phải con người nên em cứ nhận lấy." Thấy tôi đáp trả bằng điệu cười nửa miệng và thái độ bất cần, anh ta giữ chặt tay tôi hơn. "Nếu thế giới này quá ngột ngạt và chật hẹp, tôi sẽ đưa em đi.."

    "Tôi xin được lấy lòng tự trọng và liêm sỉ của một con người để từ chối. Thà chết còn hơn biến mình thành gánh nặng của người khác." Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh ta rồi trở về chỗ cũ. Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt thấm đẫm đau buồn của người đối diện, tôi ép mình phải né tránh bằng cách uống rượu. Uống liên tục, uống ừng ực mặc cho cảm giác cay đắng, nóng ran trong cổ họng khiến mọi thứ vừa tống vào nháo nhào như muốn trào ngược ra ngoài.

    Người tri kỷ ao ước tôi và anh ta quay lại thời gian trước - khi tôi được cứu về và bị mất trí nhớ. Lúc đó, theo như anh ta nhận xét, tôi ngây thơ, thuần khiết và biết quý trọng sinh mạng của mình. Đáng tiếc, chuỗi ngày yên vui qua nhanh. Tôi trở về với chính mình, về với chuyến tàu vội vã của cuộc đời.

    Con người được quyền quay ngược kim đồng hồ nhưng không được về quá khứ. Điều đã trôi đi không bao giờ trở lại. Cái chết luôn là đích đến của đời người dù có bao người cố tình tìm cách né tránh. Hơn nữa, tôi lựa chọn tự kết liễu vì một lí do khác. Căn bệnh do người tình bí mật từng chữa trị, sau thời gian ngủ yên, đã tái phát. Y học hiện đại đã bất lực. Thứ giúp tôi sống được là sức mạnh tinh thần và chút tàn lực do thuốc giảm đau tiếp tế.

    Sự ngu ngốc và mệt mỏi nói rằng tôi không nên ích kỷ thêm nữa. Để người tình bí mật chữa trị đồng nghĩa với việc dùng mạng đổi mạng. Tôi sống thêm ít năm chẳng có lợi ích gì. Nhưng người tình bí mật của tôi vẫn còn bạn bè. Họ cần anh ta hơn tôi.

    Tôi không nói ra nguyên nhân chính dẫn đến lựa chọn mà người đời cho là ngu dại. Buổi tiệc rượu đêm nay là dịp để nhìn ngắm mình trong thân xác mà mình từng mong muốn. Hóa ra, tôi đã chết từ mười năm trước và biến thành tính cách của người tình bí mật. Còn tôi đang ngồi đây chỉ là cái xác rỗng, sống lay lắt vì nghĩa vụ của một con người với xã hội này.

    Rồi tôi say và ngủ thiếp đi. Chuỗi giấc mơ nhạt nhòa nối tiếp nhau và kết thúc khi tôi thức giấc. Đầu tôi đau nhức và trống rỗng. Cổ họng vẫn nóng rực như bị thiêu đốt. Toàn thân mệt mỏi rã rời.

    Cuộc vui đã tàn. Đồ đạc, rác rưởi trên bàn đã được dọn dẹp. Vị trí của tôi không phải ở ghế ngồi mà là trên giường. Người tri kỷ luôn chu đáo với kẻ sắp chết. Chắc chắn đây là đặc ân và món quà sau cuối mà cuộc sống dành tặng cho tôi.

    Ngoài cửa có tiếng mưa rơi, tiếng gió đập cửa và bóng tối. Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước nhỏ giọt nhỏ và thưa thớt. Tại nơi này, thứ duy nhất khiến tôi không thể rời mắt là chùm đèn treo trên trần nhà. Vào thời khắc quan trọng nhất, mọi vật đều lu mờ trừ sợi dây thòng lọng. Nó buông xuống từ chùm đèn phát ra ánh sáng yếu ớt, kiên nhẫn mời gọi và đợi chờ trong im lặng.

    Sức mạnh vô hình cuốn lấy tôi. Khát khao được giải thoát thúc giục và đưa tôi tiến đến gần công cụ để chết. Từng bước từng bước một, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách mà không hề run sợ hay do dự. Tôi thấy hình ảnh của một cô đàn bà gầy gò, xanh xao, cúi đầu, tay chân buông thõng được sợi dây chắc chắn kia treo lơ lửng. Dưới chân cô ấy là một cái ghế nhựa thấp bị đạp sang một bên, nằm chỏng chơ nơi mặt sàn lạnh ngắt. Người đó là tôi.

    Tôi lấy cái ghế, đặt dưới chùm đèn cũ, rồi bước lên và thế chỗ cho hình ảnh vẫn đang rõ nét. Lúc món đồ giúp đỡ mình rời khỏi chân, cảm giác ngạt thở ập đến. Vài phản xạ tự nhiên sau cùng mất đi. Sắc đen bao trùm vạn vật. Trước khi ý thức không còn, tôi nghe ai đó hét gọi tên mình.

    Người đầu tiên phát hiện xác của tôi là mẹ. Thật không hiểu tại sao bà đến đúng nơi, đúng lúc như thế này. Làn da trắng bệch chuyển sang tái mét. Trong mấy giây đầu, bà chỉ biết hét lên rồi khóc.

    Tự sát là câu chuyện nhiều uẩn khúc mà cảnh sát không muốn điều tra. Họ khám nghiệm tử thi, đưa ra kết luận do tôi say rượu lại thêm bị trầm cảm lâu năm nên hành động dại dột. Thi thể được trả về để người nhà an táng.

    Đám tang. Vài người đồng nghiệp trong công ty đến viếng. Mùi nhang khói làm người ta ngạt thở. Còn trái tim thì bị bóp nghẹt bởi gương mặt đầy nước mắt của người mẹ bị mất con.

    Người tri kỷ của tôi cũng đến. Anh ta chia buồn cùng mẹ và thắp nhang cho tôi. Không ai hỏi về lai lịch của khách đưa tang. Vậy nên, anh ta đường đường chính chính ở lại từ giữa tang lễ đến khi quan tài được đưa đi hỏa táng.

    Mưa không hẹn mà rơi. Suốt chặng đường dài từ nhà tang lễ trở về, mẹ tôi ôm bình tro cốt, thẫn thờ như người mất hồn. Trên mặt bà ướt đẫm nước mưa pha lẫn với nước mắt. Chúng hòa vào nhau rồi chảy xuống cằm, nhỏ giọt lên cổ, lên áo.

    Cái chết của tôi trở thành đề tài cho hàng xóm thì thầm to nhỏ. Họ lấy chuẩn mực đạo đức ra để chê bai, chỉ trích và nói rằng trầm cảm chỉ là cái cớ để được chết. Trong bộ não tồi tàn của họ, cách chữa căn bệnh mà cả thế giới khiếp sợ là chửi. Chửi nhiều vào, chửi cho tỉnh ra là hết trầm cảm.

    Mẹ tôi không bình luận, không bào chữa lời nào. Cú sốc tâm lý vắt kiệt năng lượng trong người. Bà ngồi trước bàn thờ, hướng đôi mắt vô hồn về phía di ảnh của người trẻ vừa mới chết.

    Người tình bí mật lại đến. Anh ta trò chuyện, lựa lời động viên mẹ tôi rồi lắng nghe tâm sự của bà. Suốt mấy giờ đồng hồ, ngoài những câu từ đứt quãng vì cảm xúc, thứ duy nhất rõ ràng là tiếng thở dài của anh ta.

    Mẹ tôi nhận hết trách nhiệm về cái chết của tôi. Bà nói rằng bà đã sai khi cố tình sắp xếp, quản lý cuộc đời tôi theo cách bà mong muốn. Điều bà nghĩ là tốt hóa ra là hại tôi và đẩy tôi đến bước đường cùng.

    Tôi ngước mặt nhìn bầu trời đỏ thẫm và cười nhạt. Nói ra thì tôi có sống lại được đâu. Hối hận cũng muộn rồi. Mỗi người chỉ có một kiếp người. Mất đi thì vĩnh viễn không còn cơ hội làm lại.

    Cha mẹ chưa bao giờ hiểu hết con cái. Họ giúp đỡ, lo lắng quá nhiều hóa ra lại vô tình can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của con. Vì không muốn cha mẹ phiền lòng và cũng vì cái gọi là đạo đức, những cỗ máy biết nghe lời được hình thành. Đến sau này, khi đã chạm đến giới hạn chịu đựng, bi kịch giúp con người tỉnh ngộ.

    "Em từng ước" muốn chết đi một lúc để biết ai thực sự cần mình ", đúng không? Tôi cố tình bày tiệc rượu, cho hạt giống cỏ Chết Giả vào đồ uống để điều ước của em thành hiện thực." Người tình bí mật tiến đến, đặt tay lên vai tôi và giải thích. "Khi nó phát triển trong cơ thể con người sẽ đẩy linh hồn rời khỏi thân xác trong một thời gian nhất định. Em đã có ba ngày để làm một vong hồn. Giờ thì đi hay ở đều do em quyết định."

    "Xác của tôi thành tro rồi.." Tôi cười lạnh.

    "Những điều em nhìn thấy là một phần ước nguyện thời niên thiếu. Muốn được chết, được hỏa thiêu và âm thầm quan sát người thân. Chỉ cần em thay đổi, lời tiên tri đó sẽ bị vô hiệu."

    "Giấc mơ tiên tri.. Tôi quên mất việc anh sở hữu năng lực này. Tôi sẽ trở về với một điều kiện.." Tôi nhìn sang người tình bí mật rồi đổi giọng quả quyết. "Giúp tôi dồn hết năng lượng sống còn lại vào một thời gian ngắn. Để tôi được sống như một người bình thường, không bệnh tật, không đau đớn. Sau đó chết cũng được."

    "Năm năm đốt hết vào năm ngày.. Tôi hiểu tại sao em muốn như vậy. Đừng lo, chuyện này không nằm ngoài khả năng của tôi."

    Tôi được trở về với thân xác của mình và gấp rút sống vội trong năm ngày cuối đời. Toàn bộ tài sản được chia đôi: Một phần cho người nhà, một phần để gây quỹ cứu chữa cho một cô bé bị mắc bệnh ung thư. Cô bé ấy từng nằm chung phòng bệnh với tôi. Trừ những lúc bị cơn đau hành hạ, em ấy luôn tíu tít nói cười, lạc quan và vô tư. Số tiền ít ỏi tôi dành tặng không đủ để giúp em đi hết hành trình chống chọi bệnh tật nhưng ít nhất cũng giúp em có đủ chi phí xạ trị và sống thêm một thời gian nữa. Phép màu sẽ đến với người luôn khao khát sống và kiên cường chiến đấu. Phép màu đó không đến từ những nhân vật cổ tích mà xuất phát từ trái tim của những con người.

    Người tình bí mật đóng vai người yêu của tôi, cùng tôi về nhà ra mắt cha mẹ. Vở kịch hoàn hảo đó trấn an người nhà rằng tôi đang sống rất tốt ở nơi một khác. Không ai nghĩ rằng một người sống trong yên vui trong hiện tại, chìm đắm trong suy nghĩ về một tương lai ngập tràn màu hồng lại là một kẻ sắp phải chết đi.

    Năm ngày ngắn ngủi qua nhanh. Tôi bảo người tình bí mật để tôi được yên tĩnh một mình. Khi cánh cửa phòng đóng kín, tôi mở ngăn kéo ở bàn làm việc, lấy ra một lọ thuốc an thần và uống hết số thuốc còn lại. Nửa đời sai trái, mười năm lầm lạc, cuối cùng tôi cũng có thể chuộc tội và thanh thản ra đi.

    HẾT
     
  2. Nam Dã Tú Nhất Đi đâu vô đây? Tôi không hoan nghênh đâu!

    Bài viết:
    121
    Phần phiên ngoại 2: Sinh tử có nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Tỉnh dậy sau một cơn mê dài, tôi cứ nghĩ mình vừa trải qua một cuộc tra tấn dữ dội về thể xác. Đầu tôi đau nhức, mắt cứ mờ đi còn miệng thì khô đắng. Những mảng da khô trên môi bong tróc tưởng như có thể dùng tay kéo ra từng chút, từng chút một.

    Có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Tôi không đáp lại, người vừa đến tự ý mở cửa đi vào. Mộc mang khăn mặt, nước ấm đặt lên chiếc bàn gỗ ở đầu giường. Gã ngốc này luôn phục vụ tôi tận tình như một gã đầy tớ trung thành và mẫn cán.

    - Cảm giác đứng giữa sự sống và cái chết thế nào? - Anh ta hỏi tôi bằng giọng châm chọc.

    - Sao không để tôi chết đi?

    - Em bị trời đày sống tiếp. Tôi cũng hết cách!

    Tôi không hỏi nữa mà tự lấy khăn lau mặt cho chính mình. Mùi thơm trên chiếc khăn rất dễ chịu. Cảm giác thư thái làm những cảm xúc tiêu cực lắng dịu. Kí ức về khoảnh khắc cận tử lẳng lặng trôi xa.

    Mộc chải tóc giúp tôi. Từng nhát lược thật nhẹ nhàng như đang cố gắng nâng niu, tận hưởng cảm giác được chạm lên món đồ gã từng yêu thích, khao khát. Đến lúc tóc tôi vào nếp gọn gàng, Mộc cẩn thận tếch từng lọn tóc cho cao ráo như đầu tóc của một cô dâu.

    Những tiếng cười nói vui vẻ nhắc rằng chiến hữu của Mộc đã đến, hoặc họ vừa trở về sau một chuyến đi xa. Mộc mang khăn và nước ấm ra ngoài. Âm thanh vui vẻ đột ngột mất đi. Tôi đến cửa sổ, vén một góc rèm lụa trắng, lén lút theo dõi.

    - Này cô kia! - Gã áo đen chuyên dùng lửa chỉ vào nơi tôi nấp, nói như ra đe dọa. - Trốn làm gì? Ra đây ngay!

    Thấy tôi do dự, anh ta gọi một quả cầu lửa ra, tung hứng trên tay, dọa sẽ ném vào trong nhà. Mộc cười méo xệch, không can ngăn. Gã ngốc thừa biết đó chỉ là lời đùa. Còn tôi chọn ra mặt vì tôi biết chuyện sắp đề cập có liên quan đến mình.

    Quả cầu lửa biến mất. Gã điều khiển lửa giật mấy món đồ thừa thãi Mộc đang cầm, đưa cho gã tóc xoăn đang đứng nhìn trời nhìn đất. Thấy gã tóc xoăn nhăn nhó, gã áo đen gầm gừ:

    - Mặt hãm tài, giữ cho kĩ đấy!

    - Dọa tôi hả? Đánh nhau không? - Gã "mặt hãm tài" gắt lên.

    Những người còn lại che miệng cười. Tôi chợt nhớ ra, trong câu chuyện tôi từng viết, hai gã này khắc khẩu như oan gia ngõ hẹp. Hóa ra, khi rời khỏi thế giới tiểu thuyết, họ vẫn như vậy, không thay đổi một chút nào.

    Gã áo đen đẩy tôi đứng gần Mộc hơn, nhìn tôi và anh ta rồi gật gù, lui ra xa. Mộc ngơ ngác một lúc rồi như đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, Mộc nắm tay tôi, cười thật hiền lành. Hơi ấm trên tay anh ta truyền sang tay tôi. Dù tôi cố gắng giật tay ra, anh ta vẫn lì lợm giữ chặt.

    Gã áo lại gầm gừ, hăm dọa nếu tôi còn cự tuyệt, anh ta sẽ biến Mộc thành con cáo nướng. Trong kí ức của tôi, Mộc vốn là hồ ly tu luyện lâu năm và có được hình dạng con người. Nhưng khi chết đi, Mộc vẫn quay về với hình dáng cũ. Tôi thương Mộc nên không thể để Mộc chết đi. Cho nên, tôi buộc lòng nhẫn nhịn, chờ xem mấy gã chiến hữu phiền phức của Mộc định làm gì.

    Gã con trai có gương mặt dễ thương cùng nụ cười tinh nghịch như trẻ con đến gần, đưa cho Mộc một bó hoa dại khá chỉn chu. Gã nháy mắt ra hiệu. Mộc bỏ tay tôi ra, quỳ xuống, đưa bó hoa cho tôi, dùng giận rất chân thành, buộc tôi phải đồng ý:

    - Hứa với tôi, đừng chết nữa nhé!

    Mấy gã kia ôm mặt, cười như mếu. Mộc nhìn đồng đội, cười trừ rồi tiếp tục chờ đợi một cái gật đầu từ tôi. Nhìn thái độ của họ và Mộc, tôi cũng biết mục đích của trò đùa này là gì. Nhưng lí do vì sao họ làm vậy thì tôi hoàn toàn không đoán được. Tôi miễn cưỡng gật đầu, chờ xem những trò vui tiếp theo do họ sắp đặt.

    Tiếng vỗ tay rộ lên cùng tiếng cổ vũ, hò reo phấn khích từ phía gã "hãm tài". Mộc cười ngượng, bế tôi vào trong nhà, đặt tôi lên chiếc giường tôi từng nằm.

    Không biết từ bao giờ, những dây leo đầy những bông hoa trắng, hoa đỏ đã quấn quanh các góc giường. Mùi thơm dễ chịu gợi cảm giác nhẹ nhàng. Mộc ngồi cạnh tôi, im lặng thật lâu rồi ngắt một bông hoa trắng, đưa cho tôi.

    Mộc giải thích rằng trò đám cưới này là do đồng đội gã nghĩ ra. Vì họ muốn có một chút niềm vui trước khi bước vào trận chiến sinh tử. Mộc biết tôi sẽ đoán được nên chủ động giải thích rồi cam tâm chịu hình phạt, chỉ cần tôi không xem hôn lễ đơn sơ nào là một trò đùa. Vì Mộc thật sự rất yêu tôi.

    - Mạng tôi do anh cứu, muốn làm gì thì làm! - Tôi tuyên bố bằng giọng lạnh tanh. - Nhưng yêu ai là quyền của tôi!

    - Tôi hiểu mà! - Mộc rót một cốc nước trong, đưa cho tôi. - Uống đi. Khi bọn tôi đi rồi, em cứ về thế giới của em.

    Tôi uống cạn li nước dù không biết có thứ thuốc gì được pha vào đó hay không. Rồi mọi thứ xung quanh dần dần mơ hồ. Khi mi mắt vẫn chưa khép kín, tôi thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo của Mộc ở rất gần. Những thứ cảm giác kì lạ khó gọi tên trỗi dậy trong khoảnh khắc. Dường như đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm.

    Khi tôi thức giấc, Mộc đã đi cùng đồng đội. Họ lao vào một trận chiến sinh tử nào đó ở thế giới tiểu thuyết này. Trong căn nhà gỗ rộng lớn chỉ còn mình tôi. Những bông hoa trên các dây leo rơi rụng và tan biến. Dây leo dần dần héo rũ. Tôi vội rời giường nhưng cơn đau như xé nát da thịt ép tôi ngồi xuống. Máu chảy. Một chút máu tươi thấm ướt tấm trải giường màu trắng. Tôi hiểu mình đã thuộc về con cáo tinh đó. Thuộc về nhân vật mà chính trí tưởng tượng của mình đã tạo ra.

    Cơn đau tạm lắng dịu. Tôi vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài. Ít nhất, vào lúc này, tôi có thể đoán được Mộc và đồng đội ở đâu. Tôi đã từng viết phân đoạn này và nhớ rõ đoạn kết bi thương của những sinh vật dũng cảm không phải con người đó. Ngay khi viết xong, tôi đã để mất quyển sổ ghi chép. Và bây giờ, ai đó đã nhân lúc tôi tự sát, giam giữ tôi vào thế giới do tôi từng tạo ra.

    Tôi đến chiến trường vào lúc gần tàn cuộc. Khói bụi bay khắp nơi, lửa táp nóng rát khắp người. Tôi không tìm thấy Mộc hay bất kỳ đồng đội của gã. Trước mắt tôi là một bóng đen hình người không có gương mặt thật.

    Nó biến thành Mộc và tiến về phía tôi. Nó chợt nhắc về lần đầu tôi và Mộc gặp nhau, về lần đầu Mộc cứu tôi ở thế giới con người và cả đêm tân hôn vội vàng tôi từng trải qua. Nó nói Mộc và đồng đội đã chết. Bây giờ, nó mang cả ký ức và tình yêu của Mộc đến trao cho tôi, chỉ cần tôi đồng ý sống chung với nó.

    Những ngón tay mềm mại tựa loài nhuyễn thể chạm lên mặt và bám chặt lấy người tôi. Thêm một lần được đứng ở ranh giới sinh tử. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi. Nếu Mộc đã chết, tôi cũng chẳng thiết tha gì với thế giới hư ảo này. Nếu chết đi lần nữa, tôi sẽ về thế giới con người hoặc về cõi chết, mãi mãi.

    Mùi thơm quen thuộc lẫn trong mùi khói lửa. Tiếng roi vụt chan chát trong không khí. Tôi rơi huỵch xuống đất, giữa một đống xương vụn. Kẻ mang hình ảnh của Mộc tóm lấy Mộc. Trong nháy mắt, Mộc đã trở về hình dạng con cáo nhỏ với những vết thương sâu, máu thấm ướt bộ lông trắng mượt.

    Đồng đội của Mộc xông lên. Ánh sáng chói lòa từ những luồng sức mạnh siêu nhiên làm tôi chói mắt. Tôi chỉ nghe tiếng thét rất dài, rất đau đớn của sinh vật mượn hình dáng của Mộc. Khi mọi thứ trở về bình thường, trận chiến đã kết thúc. Phía trước tôi là vòng tròn đầy tro tàn, ở giữa là quyển sổ tôi từng đánh mất.

    Tôi nhặt quyển sổ và con cáo trắng, ôm vào lòng. Con cáo vẫn còn thở nhưng nhịp thở rất thưa và yếu ớt. Tôi đứng dậy, cùng đồng đội của Mộc trở về căn nhà gỗ.

    Vết thương Mộc quá nặng, lại mất nhiều máu nên rất khó chữa lành. Mộc đang chiến đấu rất kiên cường để giành lại sự sống trong vô vọng. Tôi mở quyển sổ, lật trang cuối cùng. Mọi thứ gần như đã được viết xong, trừ cái kết của Mộc. Chỉ còn một vài ô giấy trắng đủ cho tôi quyết định Mộc sẽ sống hay chết.

    Tôi lấy cây bút cất dưới gối nằm, mở nắp, định viết Mộc sẽ sống. Gã điều khiển lửa từ bên ngoài đi vào, kéo tôi ra ngoài, chỉ cho tôi xem vòng xoáy không gian - thời gian đen ngòm đang cuộn xoáy trên nền trời. Nhiệm vụ của tôi sắp kết thúc và tôi sắp được trở về. Nhưng nếu về, tôi và Mộc mãi mãi bị chia cắt.

    Tôi vào nhà, cân nhắc một lúc rồi viết kín ô giấy trắng cuối cùng. Hơi lạnh từ vòng xoáy không gian - thời gian dần dần phai nhạt. Nhịp thở của Mộc cũng ổn định hơn. Sau nửa giờ, con cáo trắng trở về hình dạng con người.

    Một chiều bình yên cuối tháng bảy, tôi cùng Mộc phá hủy quyển sổ cùng cây viết bị nguyền rủa. Từng dòng máu đỏ tươi chảy ra từ những vết cắt trên quyển sổ và cây viết. Tay tôi đau và chảy máu đến khi những món đồ bị nguyền rủa hoàn toàn biến mất. Có thể năm mười năm hoặc lâu hơn nữa, khi có ai đó chịu đựng những đau thương tôi từng trải qua khi ở cõi người xuất hiện, những món đồ ma quỷ sẽ lại quay về. Lúc đó, tôi sẽ cùng Mộc và những đồng đội của anh ta chiến đấu lần nữa.

    Kết thúc truyện! Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho bộ truyện này!

    Lục Huyền Cầm​
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...