Welcome! You have been invited by daothanhhoai to join our community. Please click here to register.
Chương 100: Ngày cuối cùng của năm 1970

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa đang ở nhà xào thịt thỏ, cùng nói với Chu Thanh Bách về Lâm tam đệ: "Ngươi nói xem Lâm tam đệ bị sao vậy, gầy hơn trước đây rất nhiều?"

Chu Thanh Bách đương nhiên không biết, nói: "Có muốn trở về xem một chút không?"

"Không quay về" Lâm Thanh Hòa không có ấn tượng gì tốt gì về nhà lão Lâm gia. Năm ngoái cô đã kiếm được một cái cớ tốt để cắt đứt quan hệ mà không hề do dự.

Chu Thanh Bách đành bất lực.

Lâm Thanh Hòa không quan tâm đến chuyện của lão Lâm gia, xào chín thịt thỏ, hương thơm vô cùng. Lâm Thanh Hòa vừa lòng, múc thịt thỏ ra đĩa.

Đồ ăn ngon như vậy tất nhiên sẽ không thiếu phần cha mẹ Chu.

"Ngươi mang đĩa này qua cho cha mẹ ăn, nhớ nói đây là thịt thỏ của Lâm tam đệ đem tới, hắn ở ngoài cả ngày trời mới bắt được" Lâm Thanh Hòa chia ra một đĩa nhỏ đưa cho Chu Thanh Bách, rồi nói.

Cô đỡ phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, dù sao cô cũng không phải nguyên chủ. Bây giờ nhà lão Lâm gia đừng hòng nghĩ có thể lấy được đồ tốt từ cô, cô chỉ nhìn nhận mỗi tam đệ thôi.

Nhưng mà hôm nay tam đệ qua đây tặng thịt thỏ, cô cũng chỉ cho ba cái bánh bao.

Không phải là cô không muốn cho, mà bởi vì tam đệ của cô bây giờ đã kết hôn rồi. Ngoại trừ là tam đệ của cô thì hắn còn là chồng, là cha của một gia đình khác.

Vì vậy cô không cho nhiều, đỡ phải khiến vợ của hắn nuôi lòng tham ngày càng lớn, nên chỉ cho có ba chiếc bánh bao.

Cho dù chỉ cho ba chiếc bánh bao nhưng chắc vợ của Lâm tam đệ cũng sẽ biết ý.

Mối quan hệ giữa con người là như vậy, có qua có lại. Đừng coi đó là điều hiển nhiên, trên thế giới này làm gì có chuyện gì là hiển nhiên chứ.

Nhưng cô lại không biết rằng giá trị ba chiếc bánh bao này không thua gì một con thỏ.

Một chiếc bánh bao lớn đã mấy đồng tiền rồi. Mua ở thành phố còn phải có phiếu, không có thì đừng hòng mua được.

Ba chiếc bánh bao sẽ tốn mất bao nhiều tiền, bao nhiêu phiếu đây?

Hơn nữa nhân bên trong không ít, thịt ba chỉ, trứng gà còn có bột mì, ba thứ này rất đắt.

Bánh bao ngon như thế lại cho cả ba chiếc, thật đúng là hào phóng.

Nghe được vợ hắn nói lời này, Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ. Nhưng thời điểm đưa tới cũng nói rằng, đây là thịt thỏ do cậu ba của nhà vợ ta đem cho.

Mẹ Chu trong lòng liền có tính toán.

Khi đứa con trai trở về, mẹ Chu nói: "Lần trước ta cũng không nói gì về mẹ Chu Khải đâu"

Cha Chu nói: "Đừng xen vào nhiều là được"

Mẹ Chu không nói lời nào, liền vội vàng đi nướng bánh bột ngô. Sau đó ăn bánh bột ngô cùng với thịt thỏ. Hai vợ chồng già ăn chưa thỏa mãn, bởi vì mùi vị quá thơm ngon.

"Ta thấy thời gian qua lão tứ sống rất tốt. Năm nay bận rộn biết bao nhiêu, vậy mà không thấy hắn gầy đi, đều là nhờ một tay vợ hắn chăm sóc" Cha Chu nói.

Ông cảm thấy tay nghề của vợ lão tứ này quá tốt, không thể chê đi đâu được.

Lần nào mang đồ ăn đến cũng đều thơm nức, con trai và cháu trai của mình được tay nghề của Lâm Thanh Hòa chăm chút khéo léo, chẳng lẽ còn tệ đi được sao?

"Ta cũng không nói nó không chăm sóc lão tứ và anh em đại oa, chỉ là tiêu tốn tiền quá thôi" Mẹ Chu thở dài, nói.

Về việc chăm sóc đàn ông và con cái, không ai ở thôn này có thể so sánh với gia đình lão tứ, hơn nữa bạn già của mình nói cũng không sai.

Sau khi lão tứ rút lui cho đến bây giờ, dường như được nuôi tốt hơn, một chút suy yếu đều không thấy.

Anh em đại oa cũng như vậy, từng đứa từng đứa một trông có khí lực hẳn ra.

"Chúng ta còn có thể di chuyển đi lại, giúp đỡ bọn chúng một ít" Cha Chu nói.

Mẹ Chu nghe xong gật đầu không nói gì, đồng thời có chút hài lòng, dự định sẽ theo nhà lão tứ. Về sau tiền kết hôn của anh em bọn đại oa, hai vợ chồng già bọn họ lén cho tiền mừng cưới là được.

Đâu thể cho ba đứa cháu trai của mình độc thân có phải không?

Không biết mẹ Chu có tâm tư này. Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách, còn có ba đứa con trai đang ăn bữa tối ngon miệng ở nhà.

Canh tôm khô và bánh màn thầu ăn với thịt thỏ, cả gia đình ăn rất thỏa mãn.

"Cha, khi nào cho ta đi bắt thịt thỏ?" Trên bàn cơm, Chu Khải gặm đầu thỏ, hỏi.

"Trời lạnh như thế này, đi cái gì mà đi" Lâm Thanh Hòa trừng mắt, nói.

"Năm nay thu hoạch vụ thu có rất nhiều con thỏ béo ú, nhưng mà chạy quá nhanh, cha không thể bắt được chúng đâu" Chu Toàn nói.

Thu hoạch vụ thu đương nhiên sẽ có thỏ, tuy nhiên những con thỏ này chạy rất nhanh, Chu Thanh Bách không bắt được.

"Cha ngươi thu hoạch vụ thu mệt chết đi được. Thế mà ngươi còn muốn hắn đi bắt thỏ, sao ngươi không đi bắt cho cha ngươi ăn?" Lâm Thanh Hòa nói Chu Toàn.

"Không phải ta còn nhỏ sao, chờ ta trưởng thành, ta nhất định có thể bắt được" Chu Toàn nói ẩu nói tả.

"Vậy thì ngươi ăn nhiều vào cho mau lớn đi!" Lâm Thanh Hòa nói.

Thỏ hoang rất linh hoạt, hơn nữa thỏ khôn đào ba hang, nào có dễ dàng bắt được? Từng người từng người một bận rộn với thu hoạch vụ hè, thu hoạch vụ thu. Mệt đến không chịu được, sức lực đều cạn kiệt.

Người giỏi bắt được thỏ rất ít, may mắn lắm mới bắt được chúng.

Chu Thanh Bách bình tĩnh ăn thịt, hưởng thụ sự ưu ái của vợ mình.

Nhưng mà ngày hôm sau hắn có đi ra ngoài bắt thỏ, thế nhưng trở về với hai bàn tay không.

Sự may mắn và sức lực phải đi cùng nhau.

Có sức lực mà không có may mắn cũng không được.

"Ba mươi Tết ngươi nhàn rỗi quá nên hoảng sợ à, đi lên núi giữa trời lạnh có thấy dễ chịu không? Trong nhà thiếu chỗ thịt kia sao?" Lâm Thanh Hòa chờ hắn trở về, nói thao thao.

Tuy nói như thế nhưng vẫn rót hết trà gừng táo đỏ cho hắn uống.

Hôm nay là ba mươi Tết rồi. Mặc dù năm nay mọi người đều ra ở riêng. Nhưng việc ăn cùng nhau trong đêm giao thừa đã là quy cũ.

Đây chính là ngày cuối cùng của những năm 1970.

Lâm Thanh Hòa như lúc trước, mang đến hai hộp đồ ăn. Một hộp là miến chưng thịt, hộp còn lại là thịt viên.

Hai món ăn mặn này chắc chắn chấp nhận được.

Nhất là thịt viên, ăn vô cùng ngon. Những đứa trẻ con như Chu Dương rất thích ăn, cắm từng viên từng viên thịt trên chiếc đũa rồi cắn ăn, ăn rất vui vẻ.

Ăn xong cơm tất niên, các phụ nữ bắt đầu tán gẫu, đồ đạc chén đũa giao cho Đại Ni và Nhị Ni thu dọn.

Nhị tẩu không có ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa cũng không hiếm lạ gì cô ta. Lần trước đánh nhau, sau đó cô và nhị tẩu coi như cạch mặt.

"Vừa nãy thấy tam tẩu ngươi có vẻ ăn không ngon miệng, sao vậy?" Lâm Thanh Hòa hỏi tam tẩu.

"Đứa trẻ này là một đứa trẻ tinh nghịch, phản ứng hơi lớn" Tam tẩu cũng rất bất lực.

"Nôn nghén?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc, nói.

"Đúng vậy, mới sáng sớm ta đã nghe thấy" Đại tẩu gật đầu.

Lâm Thanh Hòa nghĩ thầm, mang thai thật không dễ dàng!

Thế nhưng cứ như vậy, Chu Thanh Bách thật sự muốn cô sinh cho hắn thêm một đứa con gái, cái đồ nam nhân không có lương tâm này.

Lâm Thanh Hòa quyết định không để Chu Thanh Bách gần người nữa. Đợi cô đi mua bao cao su rồi hãy nói. Nếu không.. cô không có cách nào tưởng tượng nổi mình mang thai sẽ có bộ dáng gì!


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 101: Đều mang thai

[HIDE-THANKS]Hơn chín giờ tối, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách mang anh em bọn đại oa đi về.

Năm nay ba anh em chơi rất vui vẻ, năm ngoái bé út chưa biết đi chơi, năm nay đã biết đi theo phía sau hai người anh của hắn chơi cùng, cho nên lúc này đều mệt mỏi.

Về nhà liền trực tiếp thả bọn họ đi ngủ.

Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách rửa mặt xong rồi cũng leo lên giường đi ngủ.

Chu Thanh Bách nói: "Mẹ vừa mới hỏi, sao người còn chưa có bầu"

Nghe này, mùa đông năm nay không có ngừng "hoạt động" một lần nào. Cô sinh đứa con trai thứ ba rồi, còn phải sinh con làm gì nữa. Đề tài này chừng nào mới kết thúc đây chứ?

"Tam tẩu mang thai không dễ dàng gì, ta thấy cô ấy ốm nghén và nôn mửa rất khổ cực" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ nói ngươi có một vóc dáng đẹp, còn nghi ngờ thời điểm ngươi sinh bọn đại oa một chút phản ứng cũng không có" Chu Thanh Bách nói.

"Ai nói không có, tam tẩu cô ấy sinh hai đứa con trước thì không có chuyện gì. Thế nhưng lúc này không phải có rồi sao" Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi hy vọng ta như vậy à?"

Chu Thanh Bách đương nhiên không muốn, nhưng mà hắn cảm thấy vợ hắn hình như không muốn sinh con cho hắn lắm?

"Ngươi đừng tưởng rằng ta không muốn sinh con cho ngươi!" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không phải sao?" Chu Thanh Bách nhướng mày, nói.

Quả nhiên là hắn nghĩ như vậy.

Lâm Thanh Hòa đưa tay lên sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Nếu như ta không muốn sinh con cho ngươi, vậy ngươi xem Chu Khải đã có mấy đứa em rồi hả?"

Chu Thanh Bách không nói gì.

"Trước đây mang thai rất nhanh, nhưng hiện tại lại không mang thai được" Chu Thanh Bách nói, sau đó cởi quần áo cô ra.

Lâm Thanh Hòa nhanh chóng ngăn hắn lại: "Tối nay đừng làm, ta mệt mỏi rồi"

Thế nhưng muốn nghỉ ngơi là điều không có khả năng, hai người trực tiếp "hoạt động" từ hơn chín giờ cho tới mười hai giờ.

"Đây là một đêm giao thừa mà" Lâm Thanh Hòa yếu ớt nói.

Chu Thanh Bách cười, hôn lên má cô một cái, nói: "Vợ, ngủ thôi"

Lâm Thanh Hòa có thể nhìn ra được, người đàn ông này rất muốn cô sinh thêm một đứa con gái. Nhưng bên trong nguyên tác của truyện không có con gái. Cô cảm thấy hiện tại không thể mang thai chắc chắn là bởi vì nguyên tác của truyện rồi.

Cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên nhất định phải đi bệnh viện tìm bao cao su.

Chiếu theo tần suất làm nhiều lần của hắn, chẳng lẽ có thể phá vỡ nguyên tác ư?

Mùng một đầu năm mới Lâm tam đệ sẽ đến đây, cho nên Lâm Thanh Hòa không ngủ quá muộn, hơn tám giờ sáng liền thức dậy.

Vào khoảng hơn chín giờ, Lâm tam đệ cùng vợ hắn qua đây.

Lúc đầu dự định ngồi một lúc rồi rời đi, không tính ăn cơm trưa, thế nhưng bị giữ lại.

Người thân đến thăm trong dịp năm mới, làm sao có thể để bụng trống trở về được.

Nhìn thấy thái độ của vợ Lâm tam đệ, lúc trước Lâm Thanh Hòa không có tính toán. Nhưng cũng không thể để cho anh em bọn đại oa, ngay cả cậu mợ cũng không có được, có đúng không?

Cho nên liền giữ bọn họ lại ăn cơm.

Bữa trưa đương nhiên là phong phú rồi, thực ra là dựa theo sức ăn của gia đình thôi. Nhưng đối với Lâm tam đệ cùng vợ hắn mà nói, dĩ nhiên là vô cùng phong phú.

Khi bọn họ tới đây, Lâm Thanh Hòa mới biết được, thì ra bởi vì năm ngoái vợ Lâm tam đệ sinh con gái, nên ngay cả một quả trứng gà cũng không cho ăn. Vì vậy hai vợ chồng trực tiếp dọn ra ở riêng.

Chia một chút tiền và một ít lương thực, nhiêu đó tất nhiên sẽ không đủ ăn.

"Hai vợ chồng già Lâm gia kia thật đúng là cực phẩm, bây giờ ngươi nhìn ra rồi chứ!" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách khi cả nhà Lâm tam đệ rời đi xong.

Cô nghe em dâu của cô nói, lúc ra ở riêng được chia mười đồng, còn có một ít lương thực, nhưng không đủ ăn. Thế là cả gia đình đành thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Cô không thích hỏi thăm những chuyện này, lúc vợ Lâm tam đệ tới giúp cô hâm nóng thức ăn đã nói cô nghe.

Chu Thanh Bách chả nói gì, dù sao đó cũng là cha mẹ vợ của mình.

"Có cần giúp gì không?" Chu Thanh Bách chỉ hỏi cái này.

"Không cần, bọn họ cũng không mở miệng, chờ bọn họ lên tiếng rồi hẳn nói sau. Hơn nữa nhà ta cũng đâu có dễ dàng" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền gật đầu, không nói gì thêm.

Đầu năm mới qua nhà lão Chu ngồi chơi bài, cùng đại tẩu và những người khác chơi bài một chút để giết thời gian. Còn bọn nhỏ chạy đi chơi mất hút, Lâm Thanh Hòa không thèm để ý, dù sao đều lớn như vậy rồi, không thể cứ quản thúc được.

Vì Chu Bách vẫn còn nhỏ, không thể theo mấy anh trai đi chơi, cho nên cùng dẫn tới nhà lão Chu gia.

Mùng một cứ như thế trôi qua.

Mùng hai chính là ngày các cô lấy chồng về nhà mẹ đẻ.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa không có ra ngoài đợi Chu Hiểu Mai. Cũng ngờ rằng Chu Hiểu Mai không trở về, chỉ có Tô Đại Lâm đến.

"Hiểu Mai nghi ngờ.. mang thai, phản.. phản ứng lớn.. cho nên ta.. tự mình đến.. đến đây" Tô Đại Lâm nói lắp bắp.

Thế nhưng giọng điệu khó nén nổi sự vui mừng.

Ở cái tuổi này, độc thân đã nhiều năm như vậy. Năm ngoái cưới vợ, năm nay vợ liền mang thai, đây chẳng phải chuyện hạnh phúc nhất trong đời sao.

"Đúng là chuyện tốt. Chú nhỏ, ngươi trở về nói với cô ấy, ngày mai chúng ta đi thành phố chơi sẽ ghé tới thăm cô ấy" Lâm Thanh Hòa cũng khá vui mừng về chuyện của Chu Hiểu Mai, cười nói.

"Được" Tô Đại Lâm cười đồng ý.

Vì trong nhà chỉ có mình Chu Hiểu Mai, lại đang mang thai, cho nên Tô Đại Lâm mang rượu và kẹo tới làm quà tặng, sau đó liền đi về.

Vợ chồng đại cô và vợ chồng nhị cô cũng đều đã trở về.

Đại cô Chu Tiểu Phàm, nhị cô Chu Hiểu Hoa, cả hai đã lớn tuổi rồi. Hơn nữa bởi vì gả ra ngoài sớm nên Lâm Thanh Hòa đối với họ không thân quen lắm. Chỉ duy trì nét mặt, giữ bầu không khí.

Tam tẩu cũng tương tự như cô.

Ngược lại, đại tẩu và nhị tẩu gả vào cửa sớm. Vì vậy đối với hai cô lớn này tương đối thân thiết.

Lâm Thanh Hòa nói vài câu phụ họa, ý nghĩa tương đối giống nhau.

"Vợ lão tứ năm nay so với năm trước tốt hơn nhiều nha" Lúc Lâm Thanh Hòa trở về, đại cô liền nói với đại tẩu.

Đại tẩu nói: "Mẹ Chu Khải bây giờ rất tốt"

"Gì mà rất tốt. Đại cô, nhị cô, các ngươi không biết đấy thôi. Lần trước ta nói với cô ta hai câu, thế là cô ta trực tiếp ném ta xuống đất" Nhị tẩu hừ lạnh, nói.

"Cái gì?" Đại cô và nhị cô đều sửng sốt.

"Chuyện đã qua lâu rồi. Hơn nữa vợ lão nhị à, lúc đó người nào ra tay trước chúng ta đều thấy được" Đại tẩu từ tốn nói.

Tam tẩu cười cười, nói: "Cha mẹ cũng chứng kiến"

Đại tẩu tam tẩu liếc nhìn nhau một cái, hai người đều thấy được trong ánh mắt nhau có một sự chê bai. Nhị tẩu này đúng thật là ở không, đi gây chuyện. Năm hết Tết đến rồi cũng không yên tĩnh!

Nhị tẩu liền liếc mắt: "Khi đó ta không có mang thai. Nếu như ta mang thai mà cô ta ném ta như vậy, để xem cô ta chịu trách nhiệm như thế nào!"

Vùa nói ra lời này, đại tẩu và tam tẩu đều nhìn về cô ta, nhị tẩu thoáng đắc ý, nói: "Đã sắp được một tháng"

Đúng vậy, cô cũng mang thai.

Đại tẩu, tam tẩu chúc mừng.

Sau đó không biểu hiện quá nhiều, bởi vì mang thai không phải là chuyện gì hiếm lạ.

"Thật đúng là chuyện tốt" Đại cô và nhị cô liền cười nói để làm dịu bầu không khí.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 104: Quyết tâm muốn có con gái

[HIDE-THANKS]Năm trước cả gia đình đã xem phim <Đại Náo Bầu Trời>. Năm nay xem phim hoạt hình <Chú nòng nọc nhỏ tìm mẹ>.

Hai bộ phim này đều là hai bộ phim điện ảnh rất hay. Ngay cả Lâm Thanh Hòa cũng xem vô cùng thích thú, huống hồ gì là anh em đại oa.

Chu Thanh Bách không có biểu cảm gì. Lâm Thanh Hòa thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái. Hắn cũng cảm nhận được, quay qua nhìn lại cô, gương mặt không chút thay đổi.

Lâm Thanh Hòa cũng biết, hắn là đang giận dỗi.

"Có chuyện gì thì về nhà hẳn nói. Bây giờ thì hãy chăm chú xem phim đi, ngươi đừng tức giận" Lâm Thanh Hòa chỉ có thể nắm tay hắn, nhỏ giọng nói.

Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục xem phim.

Phim đã chiếu hết, khi coi xong, ngay cả Chu Khải cũng nhìn Lâm Thanh Hòa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chu Toàn và Chu Bách thì khỏi phải nói, bé út trực tiếp muốn mẹ ôm, Chu Toàn cũng phải cần mẹ nó nắm tay.

Bọn họ không cần giống như nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ ruột của chính mình. Mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được, thật đáng thương biết bao nhiêu?

Lâm Thanh Hòa: "..."

Từng người từng người một là đang muốn làm gì đây.

Cuối cùng bé út được Chu Thanh Bách ôm, Lâm Thanh Hòa nắm tay Chu Khải và Chu Toàn, cùng nhau vào tiệm ăn. Lại mua thêm táo, sau đó mới trở về nhà.

"Chu Khải đi viết cảm giác khi xem xong phim" Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa xua đuổi Chu Khải, nói.

"Cái gì mà cảm giác sau khi xem phim?" Chu Khải bị sốc.

"Là cảm nhận và cảm xúc của ngươi sau khi xem xong bộ phim hôm nay" Lâm Thanh Hòa nói.

Thật mà nói, Chu Khải rút ra được rất nhiều điều, vì vậy liền đi viết, Chu Toàn nói: "Mẹ, ta cũng có ấn tượng"

"Ngươi còn chưa nhận biết được bao nhiêu mặt chữ, nên cứ nói đi" Lâm Thanh Hòa liền gật đầu, nói.

Chu Toàn nói lên suy nghĩ của mình: "Khi những con nòng nọc còn nhỏ, chúng không biết mẹ chúng trông như thế nào. Đó là lý do tại sao chúng hiểu nhầm rằng cá vàng, cua, ba ba và cá trê là mẹ của chúng. Dáng dấp bọn họ không giống nhau. Khi những con nòng nọc lớn lên và trưởng thành, lúc đấy bọn họ cũng biết mẹ mình là ai".

"Nói không sai" Lâm Thanh Hòa khẳng định, nói.

Chu Toàn lại tiếp tục nói: "Thế nhưng chúng ta không giống như ếch. Khi chúng ta trưởng thành cũng không giống. Vì vậy mẹ không thể không cần chúng ta, nếu không.. Chờ chúng ta trưởng thành, ngươi sẽ không nhận ra chúng ta là con trai của ngươi"

Lâm Thanh Hòa sửng sốt, nhìn hắn: "Ta nói không cần các ngươi khi nào hả?"

"Mẹ không có nói không cần chúng ta, ta chỉ nói thế thôi" Chu Toàn nói.

Sợ rằng ngươi không phải là đang nói thế thôi đâu, đây là đang nói bóng nói gió cho ta biết đây mà.

Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nói: "Chu Toàn à, có phải ngươi thiếu đánh đòn không?"

"Hì hì, ta thích mẹ quá" Chu Toàn liền ôm chân của cô, nói.

"Vào nhà đợi đi" Lâm Thanh Hòa còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy bộ dáng này, liền bỏ qua.

Chu Toàn liền cười hì hì đi vào trong nhà. Còn Lâm Thanh Hòa đi ra sau nhà, Chu Thanh Bách đang chăm sóc mấy con heo ở sân sau.

"E hèm, Thanh Bách, ta phụ ngươi một tay nha" Lâm Thanh Hòa ho khan, nói.

Chu Thanh Bách chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình, Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói: "Ta đã nói như vậy với ngươi rồi, ngươi lại trưng bộ mặt đó cho ta xem, ta không thèm giúp nữa"

Chu Thanh Bách vẫn phớt lờ cô, tiếp tục làm việc.

Lâm Thanh Hòa khịt mũi một cái, liền xoay người đi vào. Con trâu ngang ngạnh này đang muốn đấu với cô, được thôi, để chống mắt lên xem ngươi chống cự được bao lâu.

Chu Thanh Bách lúc này mới bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về bóng lưng của cô.

Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hòa không để ý đến hắn. Thế nhưng không ngăn cả được Chu Thanh Bách, hai người đấu trí so dũng khí trong chăn, làm ra không ít động tĩnh.

"Cha, mẹ, các ngươi đang làm gì vậy" Chu Khải mơ mơ màng màng, nói.

Lâm Thanh Hòa hoảng sợ, Chu Thanh Bách thì nói: "Ngủ tiếp đi"

Chu Khải nói: "Vậy các ngươi phải ngoan, đừng quấy rầy nha" Nói xong, liền ngủ lại.

Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách lợi dụng tiến vào, cô nhịn không được mà hô lên. Chu Thanh Bách cười cười, Lâm Thanh Hòa đánh hắn một cái: "Ngươi đi xuống cho ta"

Chu Thanh Bách không để ý cô, lúc này hắn chỉ tập trung làm chuyện nên làm, không nói tiếng nào.

Lâm Thanh Hòa đã sớm không có thời gian để ý đến chuyện khác. Đợi cô bị quậy đến thần hồn điên đảo, Chu Thanh Bách mới hỏi cô: "Không muốn sinh thêm con gái sao?"

Lâm Thanh Hòa quả thực muốn đánh người. Lần nào cũng đưa cô lên tận trời mây, rồi mới phân cao thấp với cô: "Chu Thanh Bách, ngươi không phải là đàn ông"

Chu Thanh Bách cười nhẹ, sau đó liền làm cô một trận cuồng phong mưa rào.

Lâm Thanh Hòa cố gắng không phát ra thanh âm nào, nhẫn nhịn thật cực khổ.

Gió êm sóng lặng, lúc này Chu Thanh Bách mới ôm cô, hỏi: "Chỉ muốn có thêm một đứa con gái nữa thôi"

Lâm Thanh Hòa thở dốc một hồi lâu, sau đó mới nói với hắn: "Ngươi mau xuống đi"

"Chặn lại như vậy rất tốt" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt, Chu Thanh Bách liền ôm cô: "Ngủ đi"

Ta rất muốn đi ngủ, nhưng ngươi thế này làm sao ta ngủ được.

"Người khác đều muốn có con trai, sao ngươi lại muốn có con gái chứ. Ta thấy vợ tam đệ nhìn thấy anh em đại oa, mắt đều sáng lên" Lâm Thanh Hòa nói.

Mùng một vợ của Lâm tam đệ đến đây, nhìn mấy anh em đại với con mắt sáng lấp lánh. Em dâu thứ ba này đều sinh liên tiếp hai cô con gái.

Đứa đầu tiên thì còn được, đứa thứ hai sinh ra, thậm chí ngay cả ở cữ cũng không cho.

Mặc dù cha mẹ Lâm ngu muội, nhưng mà vợ của Lâm tam đệ cũng muốn có con trai.

"Con trai rất tốt, con gái tốt hơn. Sinh ra một đứa giống ngươi, ta sẽ coi như là bảo bối" Chu Thanh Bách hôn cô, nói.

"Nghe nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha. Ngươi đây là muốn có tình nhân kiếp trước, rồi không quan tâm đến ta nữa đúng không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Con gái là con gái, ngươi là ngươi, không giống nhau" Chu Thanh Bách cười, nói.

"Nếu ta mang thai, vậy ngươi sẽ không được chạm vào ta, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể chịu được sao?" Lâm Thanh Hòa nói một câu đầy tính sát thương.

Quả nhiên Chu Thanh Bách có do dự, nhưng chỉ là chốc lát: "Nhẫn nhịn một năm chắc được, trước kia ta cũng chưa có trở về nhà mà"

"Trước kia ngươi ngủ một mình, bây giờ thì ở nhà. Mỗi tối đều ngủ chung với ta, ngươi nghĩ mình có thể chịu được sao?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

"Ta muốn có một đứa con gái" Chu Thanh Bách di chuyển sâu hơn, không biết xấu hổ, nói.

Cái tên cứng rắn này, Lâm Thanh Hòa cũng không biết hắn còn có bộ mặt như vậy, cô kéo kéo mặt hắn, nói: "Để ta xem ngươi mặt dày đến cỡ nào rồi"

"Vợ, sinh cho ta một đứa đi!" Chu Thanh Bách hôn cô một cái, nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn chằm chằm, sau đó quay mặt sang một bên, nói: "Không phải đã sinh cho ngươi ba đứa con trai rồi sao"

Chu Thanh Bách biết, thế nhưng lúc sinh anh em đại oa, hắn đều không biết, toàn bộ quá trình đều là do mẹ Chu quan sát.

Hắn rất muốn cô sinh thêm một đứa khác, một đứa là đủ rồi.

"Sinh con đau chết đi được. Ngươi là xú nam nhân, chỉ biết quan tâm đến việc sảng khoái chính mình. Ngươi làm sao biết được ta đau đến cỡ nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách bất lực thở dài một hơi, sau đó bất động ở trên người cô. Giống như hắn đã nói, hắn chặn lại.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi không biết ngươi nặng à, muốn đè chết ta?"

Chu Thanh Bách liền chống nửa người, nhưng vẫn dùng hành động thể hiện quyết tâm muốn có con gái.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 105: Chính tai ta nghe được!



[HIDE-THANKS]"Cha, ngươi không cần phải nói dối, chính tai ta nghe được, còn có lần trước nữa!" Chu Khải cũng nghiêm mặt nói.

Bé út Chu Bách trực tiếp đi xuống giường ôm chân Chu Thanh Bách, đặc biệt dùng sức đánh vài cái, sau đó nhìn về phía mẹ hắn: "Đánh, đừng nóng giận"

Lâm Thanh Hòa vốn cảm thấy rất xấu hổ, bị bọn nhỏ chọc chuyện vợ chồng, còn có gì xấu hổ hơn sao?

Nhưng nhìn thấy ba người con trai che chở cho mình, thâm tâm cảm thấy chua xót, lại thấy cảm động.

Lâm Thanh Hòa đi tới, bế đứa bé Chu Bách, sau đó liếc mắt nhìn Chu Thanh Bách. Chu Thanh Bách đã hiểu ra được, hắn cũng có chút buồn cười.

Tối hôm trước Chu Khải tỉnh dậy nửa đêm, cứ tưởng hắn đã quên mất rồi, không ngờ là vẫn chưa.

Tối hôm qua cũng bị hắn nghe lén.

Lâm Thanh Hòa không cần hắn mở miệng, tự mình giải thích với Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đang ôm trong ngực: "Cha các ngươi không có đánh ta"

"Làm sao có thể chứ, ta không nghe lầm đâu" Chu Khải không tin.

Khi đó hắn định giúp đỡ mẹ hắn rồi, nhưng hắn tuổi nhỏ bất lực, buồn ngủ quá không dậy nổi.

"Mẹ, ngươi đừng che giấu cho cha, chúng ta sẽ không tha thứ cho hành vi đó của cha đâu" Tiểu tử Chu Toàn còn cương quyết tuyên bố.

"Đánh lại!" Chu Bách giơ nắm tay nhỏ của mình về phía cha hắn cảnh cáo.

"Là sự thật, không phải là cha các ngươi đánh ta, là ta mơ thấy ác mộng" Lâm Thanh Hòa nói: "Ta thấy ác mộng, lỡ đánh thức ngươi tỉnh dậy, hai đứa kia còn nhỏ ngủ say như heo. Cha ngươi cũng bị đánh thức mà tỉnh dậy, sau đó an ủi ta"

Lời này rất đáng tin cậy.

Chu Khải cảm thấy có chút thuyết phục, Chu Toàn không hiểu, hỏi: "Ác mộng là gì?" Lúc nào hắn cũng ngủ đến bình minh ló lên, ngoại trừ nửa đêm đi tiểu ra, thì đều không hề nằm mơ.

Chu Khải giải thích cho hắn: "Ác mộng chính là mơ thấy chuyện không tốt"

"Anh cả, ngươi đã từng mơ thấy ác mộng hả?" Chu Toàn trợn to hai mắt, nói.

"Có, ta mơ thấy chân heo của ngươi mang về nhà bị Sắt Thép ăn trộm. Ta tức giận đến mức đá hắn xuống sông, sau đó liền tỉnh dậy" Chu Khải nói.

"Đó không phải là chết đuối sao?" Chu Khải mở to hai mắt, nói.

"Nói bậy, đầu tháng giêng không cho phép nói bậy như vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

Nhưng mà trải qua cuộc nói chuyện hôm nay, anh em đại oa cũng hiểu. Hóa ra không phải cha đánh mẹ, mà là mẹ mơ thấy ác mộng nên cha mới an ủi mẹ.

"Chuyện này thật xấu hổ, không cho phép các ngươi nói ra bên ngoài. Nếu như ta nghe được nửa câu nào, thì về sau toàn bộ đồ ăn vặt đều bị thủ tiêu. Ta nói được làm được" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Khải và Chu Toàn cảnh cáo.

Chu Khải, Chu Toàn phóng khoáng đồng ý để cho mẹ yên tâm. Bọn họ chắc chắn sẽ không nói ra chuyện mẹ bị gặp ác mộng sau đó khóc lóc, cha phải an ủi mẹ.

"Thấy các ngươi ngoan như vậy, ta thưởng cho mỗi người một bộ quần áo mới" Lâm Thanh Hòa nói.

"Há Há, mẹ đang hối lộ chúng ta à?" Chu Khải cười nói.

Lâm Thanh Hòa cười, muốn đánh hắn, tên tiểu tử này biết dùng từ hối lộ rồi!

Chuyện này cứ như thế bỏ qua.

Thừa dịp bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa liền cảnh cáo Chu Thanh Bách: "Lần tới ngươi lại thế nữa thì ngươi để cho ta đi ngủ một mình đi!"

"Ngươi cũng thích mà" Chu Thanh Bách thành thật nói.

Lúc ôm hắn cô ôm rất chặt, hơn nữa rất phối hợp với hắn, giống như muốn vắt khô hắn vậy.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt: "Về sau không cho phép"

Chu Thanh Bách nhìn quần áo trong tay cô: "Ngươi may cho bọn nhỏ là được, ta có rồi"

"Cũng phải may tiếp để thay ra thay vô" Lâm Thanh Hòa nói.

Bởi vì có nguồn thu nhập từ thịt heo, nên cô không muốn để nhà mình chịu thiệt chút nào.

Một tháng qua, cô kiếm được tiền từ thịt heo nhiều hơn so với Tô Đại Lâm một chút. Bởi vì giá thịt heo trên thị trường chợ đen lên giá, một cân tăng sấp sỉ hai đồng.

Hơn nữa bắt đầu từ năm nay, cô còn dự định phân phối lương thực. Mua một ít lương thực từ đội, đi qua chợ đen bán, nhất định sẽ kiếm được một món tiền lời.

Lợi nhuận trong việc này cũng rất đáng kể. Thu nhập một lần đã kiếm đủ hai, ba tháng tiền lương của những người lao động khác.

Có túi không gian trong tay, cho nên cô thực sự thuận tiện trong việc kinh doanh này.

Lâm Thanh Hòa mang quần áo đến máy may của nhà lão Chu gia để xử lí. Liền cùng trò chuyện với tam tẩu, rồi chuyện Chu Hiểu Mai mang em bé đến cho mẹ Chu chăm sóc.

"Hiểu Mai nói thời điểm tam tẩu ở cữ, cô ấy có thể cho ngươi vài thứ đồ tốt. Đến lúc đó, mang em bé lại đây, ngươi cũng có thể giúp đỡ việc cho em bé bú sữa" Lâm Thanh Hòa nói với tam tẩu.

Tam tẩu đương nhiên không phản đối, còn rất vui lòng, nhưng giảm thấp âm thanh, nói: "Vậy nhị tẩu thì sao?"

"Liên quan gì đến cô ta?" Lâm Thanh Hòa sững sờ nói.

Cô chưa biết tin tức nhị tẩu mang thai. Trong tháng giêng trời vẫn còn rất lạnh, trên cơ bản cô đều ở nhà. Nhiều lắm thì cô cũng chỉ trò chuyện với dì Trần nhà bên cạnh. Hoặc là đi đến nhà anh em Chu Đông và Chu Tây. Nhà lão Chu gia bởi vì có sự tồn tại của nhị tẩu, vì vậy cô rất ít khi đến đây, dĩ nhiên là không biết "

Thấy cô chưa biết, tam tẩu nói.

Khóe miệng Lâm Thanh Hòa giật giật một cái, thật sự không nói nên lời, quá vội vàng mang thai mà.

" Cô ta là cô ta, ngươi là ngươi. Hiểu Mai xuất giá, ngay cả một hạt đậu phộng cô ta cũng không bằng lòng đem cho. Hiểu Mai sẽ không đem việc này giao cho cô ta "Lâm Thanh Hòa nói, sau đó nhìn tam tẩu:" Tam tẩu cảm thấy thế nào? "

" Lần sau nếu như ngươi đi thành phố, hãy nói với cô nhỏ, việc này ta đồng ý với cô ấy "Tam tẩu liền nở nụ cười.

Còn về nhị tẩu, cô sẽ không đem việc này nhường cho cô ta. Cô cùng nhị tẩu chỉ bằng mặt không bằng lòng, thật sự không có giao tình gì cả.

Tại sao phải vì nhị tẩu mà bỏ đi một việc tốt hiếm có?

Phải biết rằng trước kia cô sinh Lục Ni, Chu Tùng Tùng còn chưa ra đời. Nhị tẩu ngoài sáng trong tối, không ít lần coi thường cô, rõ ràng coi cô như người sẽ không bao giờ sinh được nữa.

Lại nói tiếp, trong lúc đó ân nghĩa không có, oán khí thì lại có.

Nhưng bọn họ đều ở dưới một mái nhà, cho nên có một số chuyện vẫn sẽ nhẫn nhịn. Nhưng vì cố kỵ nhị tẩu mà bỏ đi những thứ tốt mà Chu Hiểu Mai đưa tới khi ở cữ, điều đó không có khả năng.

Lâm Thanh Hòa cũng cười đáp lại.

" Chu Khải học hành thế nào rồi? "Tam tẩu hỏi.

" Cũng không tệ lắm, mỗi lần đều cầm một trăm điểm trở về. Hắn đã học tập hết chương trình lớp hai, sang năm dự định học lớp ba "Lâm Thanh Hòa nói.

" Nhỏ như vậy mà muốn đi học lớp ba à? "Tam tẩu sững sờ nói:" Có phải bị bắt nạt không? "

" Hắn không bắt nạt người khác đã là tốt rồi"Lâm Thanh Hòa cười ha hả, nói.

Chu Khải cũng không nhỏ, tuy là bảy tuổi nhưng hắn không thấp. Chu Thanh Bách cao hơn một mét tam mươi lăm một chút, cô cao gần một mét sáu mươi bảy. Chu Khải được di truyền từ cô và Chu Thanh Bách, bây giờ so với một đứa trẻ chín tuổi không kém là bao. Hơn nữa khí lực không nhỏ, nếu đánh nhau, hắn cũng có chịu thiệt chút nào đâu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 106: Đều đi học

[HIDE-THANKS]Tuy nhiên, dưới sự giáo dục của Lâm Thanh Hòa, Chu Khải sẽ không đánh nhau. Thỉnh thoảng có đánh cô cũng giả vờ như không biết. Con trai mà, khi còn nhỏ nhất định không thể tránh khỏi đôi lúc gây gổ rồi đánh nhau. Nhưng như vậy cũng tốt, có thể giúp rèn luyện sức khỏe và tinh thần.

Không cần phải quá khắt khe.

Hơn nữa, Chu Khải trời sinh tính tình hào sảng, thành tích học tập cũng tốt, rất dễ dàng kết giao bạn bè.

Tam tẩu nói: "Ta cũng muốn cho Lục Ni đi học"

"Học đi" Lâm Thanh Hòa nghe vậy, có chút bất ngờ, nhìn về phía tam tẩu, nói.

Các cô con gái nhà lão Chu gia đều không có đi học. Ba cô con gái của đại tẩu, hai cô con gái của nhị tẩu và Lục Ni nhà tam tẩu chưa từng đi học.

Nhưng mà đó không phải con của cô, cô không thể can thiệp được. Cô có thể quản ba anh em đại oa đã là quá tốt rồi, đương nhiên sẽ không mở miệng.

Không nghĩ tới tam tẩu lại nói với cô những lời này.

"Ngươi cũng nghĩ điều này là tốt sao" Tam tẩu nhìn cô nói.

"Đi học đương nhiên là tốt rồi. Đọc sách người mới thông minh. Hơn nữa sẽ có vô vàn cơ hội trong tương lai. Nếu không.. cả đời chỉ biết làm ruộng làm mướn mà kiếm ăn, đừng nói là thành phố xa xỉ. Không nói đến nhà lão Chu gia, ban đầu nhìn trúng ta có dáng dấp tốt. Mà còn bởi vì nghe nói ta đi học và biết chữ đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Tam tẩu lại hỏi: "Học kỳ một tháng là bao nhiêu tiền?"

"Không đắt, chỉ có mấy đồng tiền mà thôi. Ngươi và tam bá không đến mức không nuôi nổi Lục Ni đi học đâu! Để cho Lục Ni đi học, về sau cô ấy trưởng thành, nhất định sẽ biết ơn ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Biết ơn thì không cần, miễn là con gái khỏe mạnh, tương lai sáng lạn là được" Tam tẩu cười nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu, tấm lòng người cha người mẹ đều như vậy. Chỉ hy vọng con mình bình an khỏe mạnh. Ngoại trừ cha mẹ Lâm ra.

Tam tẩu quyết định, để cho Lục Ni đi học.

Lục Ni nghe được tin này vô cùng vui vẻ. Lục Ni đã được đi học, còn những cô con gái khác thì không may mắn được như vậy.

Tam tẩu cũng muốn để cho con gái nhị tẩu được đi học, thế nhưng lời này vừa định nói ra, đã bị nhị tẩu vô tình trấn áp ngay: "Đi học làm gì, có ích không? Ngươi xem mấy đứa trong thôn ai cũng đi học, cuối cùng cũng về nông thôn làm ruộng đấy thôi, có đúng không?"

Câu nói đầu tiên đã đủ chặn họng tam tẩu.

Nhị tẩu còn oán trách với nhị ca: "Lão tứ nhà bên kia có tiền, nhà lão tam cũng bắt chước theo. Đây là muốn làm cái gì chứ?"

Nhị ca thành thật nói: "Nhà mình cũng không phải không có tiền, cũng có thể để Tam Ni và Bát Ni đi học mấy năm"

Tuy là đi học thật sự không có tác dụng gì. Nhưng mà đi học cũng rất tốt, chí ít còn biết được chữ.

"Một đứa ta còn không cho đi, ngươi còn muốn cho hai đứa đi. Ngươi nghĩ tiền trong nhà là do gió lớn thổi vào à. Cả thôn có mấy người con gái đi học chứ?" Nhị tẩu nói.

Cuối năm ngoái ra ở riêng, mỗi nhà được chia ít tiền. Thế nhưng tiền này bị nhị tẩu nắm giữ, tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Cho con gái đi học ư? Đúng là phí tiền, con trai của cô cũng không nhất định để cho đi học đâu!

Nhị ca không nói gì nữa.

Đại tẩu hỏi riêng tam tẩu, sao đột nhiên lại muốn cho Lục Ni đi học?

"Ta thấy mẹ Chu Khải ở nhà tự đọc sách và tự học. Cảm thấy con gái đọc sách biết chữ tốt biết bao nhiêu" Tam tẩu thành thật nói.

Cô phải thừa nhận, xem vợ tứ thúc viết chữ đẹp như vậy, còn có thể đọc được nhiều sách, cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Cho nên nghe Chu Khải đi học, cô cũng động lòng. Trước kia chưa ra ở riêng thì không nói. Bây giờ ra ở riêng rồi, nhà do cô làm chủ. Vì vậy cô muốn con gái mình được đi học.

"Đi học tốt như vậy à?" Đại tẩu có chút không hiểu, hỏi.

"Ta đây cũng không biết. Nhưng mà đã hỏi mẹ Chu Khải rồi. Mẹ Chu Khải nói, cho đi học thì về sau có thể tìm được một nhà chồng tốt" Tam tẩu cười nói.

Đại tẩu cũng đồng ý với lời này. Con gái lớn của cô không còn quá nhỏ. Nếu lúc làm mai mà nói có đi học, vậy nhất định sẽ được nhà chồng rất coi trọng.

"Vậy ta để Đại Ni và Nhị Ni cùng đi học luôn nhé?" Đại tẩu nói.

"Hỏi mẹ Chu Khải một chút đi!" Tam tẩu không dám chắc chuyện sau này sẽ ra sao, chỉ có thể nói thế.

Đại tẩu cũng biết được Lâm Thanh Hòa có kiến thức bất phàm. Cho nên ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa tới dùng máy may, đã nói với cô ấy về chuyện đó.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười: "Để cho Đại Ni và mấy đứa khác đi học thì rất tốt. Nhưng ngươi dự định để cho bọn họ đi học mấy năm?"

"Chỉ cần nhận biết mặt chữ là tốt rồi" Đại tẩu cười nói.

"Vậy thì cứ đi học thôi. Trễ hai ba năm cũng không sao, bình thường cố gắng một chút, ở nhà cũng có thể làm được" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ Chu Khải, ngươi cũng đồng ý à?" Đại tẩu cười nói.

"Ta đồng ý hay không đồng ý không quan trọng. Quan trọng là ở đại tẩu ngươi nghĩ thế nào. Nhưng theo cá nhân ta mà nói, ta ủng hộ việc cho các bé gái đi học, nhận biết mặt chữ. Tiếc là khi đó ta không có điều kiện. Bây giờ đại tẩu ra ở riêng rồi, nhà mình do mình làm chủ mà" Câu nói cuối cùng nói nhỏ giọng một chút, cũng không thể quá phô trương.

Đại tẩu gật đầu, còn không đúng sao?

Trước đây khi cô còn nhỏ, ăn thêm được một miếng đã là hạnh phúc rồi, cơ bản còn chưa nghĩ đến chuyện đi học. Nhưng bây giờ điều kiện tốt lên không ít, dù sao cũng phải đi học biết chữ chứ?

"Đại Ni không còn nhỏ, vào trường học chính là người làm công tác văn hóa. Sau này nhà có điều kiện không tốt sẽ không dám qua hỏi cưới" Lâm Thanh Hòa nói.

Đại tẩu gật đầu.

Sau đó quyết định cho ba cô con gái đi học, nhưng vừa học vừa phải phụ giúp việc. Nhặt heo cỏ gì đó cũng phải nhiều hơn để đổi lấy công điểm!

Nhị Ni và Ngũ Ni vô cùng vui vẻ, Đại Ni có hơi lưỡng lự: "Mẹ, ta ở tuổi này có phải lớn lắm không?"

"Lớn gì mà lớn, mới mười bốn tuổi, đi học hai năm" Đại tẩu nói.

Đi học hai năm, sau đó ở nhà thêm bốn năm năm nữa. Khi đó vừa vặn có thể xuất giá rồi.


Cho nên học kỳ mới bắt đầu, Chu Khải đưa các tỷ tỷ đi đến trường nộp học phí và hồ sơ nhập học. Chu Thanh Bách cũng đi theo.

Bởi vì Chu Khải chăm chỉ ôn chương trình của lớp hai để nhảy lớp. Vì vậy đã nhảy qua được lớp hai, được học đến lớp ba.

Chuyện Chu Khải nhảy lớp gây ra một trận oanh tạc nhỏ. Con lớn của Chu Thanh Bách học giỏi như vậy sao? Còn nhỏ mà đi học, vẫn có thể nhảy lớp, học đến lớp ba.

Vì thế Chu Khải đặc biệt rất tự hào về điều này.

Lâm Thanh Hòa liền cho hắn một gáo nước lạnh: "Ngươi có thể tự hào! Nhưng nếu ngươi không học tốt lớp ba. Bây giờ có bao nhiêu người ghen tị với ngươi thì sau này có bấy nhiêu người cười chê ngươi"

"Ta chắc chắn sẽ học tốt" Chu Khải nói xong, sau đó đi học thuộc bài khóa.

Học thuộc lòng xong đi tìm Lâm Thanh Hòa trả bài. Không thể không nói, tiểu tử này trí nhớ thật tốt. Về cơ bản, một bài khóa mới vừa nhìn, hắn đọc đi đọc lại bốn năm lần, đã có thể nhớ kỹ.

Không hổ danh tương lai là nhân vật phản diện.

Làm xong sách giáo khoa, lại làm vài bài toán. Sau đó liền chạy ra ngoài đi chơi.

Lâm Thanh Hòa không thèm để ý đến hắn. Trước khi ra khỏi cửa còn nhét cho hắn một chiếc bánh màn thầu táo đỏ, cho hắn ăn lót bụng trước.

"Mẹ, khi nào ta được đi học vậy" Chu Toàn ăn bánh màn thầu táo đỏ, thở dài nói.

"Sang năm! Năm nay ngươi học với anh ngươi trước, có gì không hiểu thì hỏi hắn. Sang năm có thể nhảy lên học lớp hai" Lâm Thanh Hòa biết ba người con trai đều không ngốc, vì vậy nghiêm túc nói.


"Tốt quá!" Đôi mắt Chu Toàn sáng lên.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 107: Không phải hiền lành

Chuyện này của nhà lão Chu gia đã gây ra động tĩnh không hề nhỏ ở trong thôn.

Cái gì?

Mọi người đã quen với Lâm Thanh Hòa, một người hay phá sản. Ngày nào đó nếu cô ấy không phá của thì mọi người mới lấy làm lạ.

Thế nhưng chuyện gì đang xảy ra với đại tẩu và tam tẩu vậy?

Không thể hiểu được, nhất là đại tẩu, lại để cho ba đứa con gái đi học ư?

Đừng nói là người ngoài. Ngay cả mẹ Chu, sau khi biết được chuyện cũng ngây người ra một lúc.

Nhưng cái gì bà cũng chưa nói ra, dù sao bây giờ đã ra ở riêng rồi, xen vào sẽ không hay.

Chỉ là nói thầm với cha Chu về chuyện này.

Cha Chu cũng khá khó hiểu, nhưng cũng không quá coi trọng: "Nếu đã ra riêng rồi thì mặc kệ chúng nó đi. Đều không phải trong lòng không có tính toán".

"Con gái đi học làm gì?" Mẹ Chu nói.

Hơn nữa còn cho ba đứa con gái đi học cùng lúc, đây là muốn làm gì chứ?

"Chứ Hiểu Mai không có đi học sao?" Cha Chu nhướng mắt lên, nói.

Mẹ Chu không nói gì.

Con gái út không phải là không có đi học. Nếu không học thì công việc kia không đến lượt Hiểu Mai rồi.

Nhưng mặc kệ người bên ngoài có nghĩ hay nói gì đi chăng nữa, thì chuyện học hành của mấy cô con gái nhà lão Chu đã được quyết định.

Các tỷ muội trong lúc nhất thời đều phụ thuộc nhiều vào Chu Khải. Bởi vì đại ni, tức là Chu Đóa Đóa và nhị ni có rất nhiều điều không hiểu. Những thứ đó cần phải nhờ Chu Khải dạy. Nhưng cơ bản Chu Khải thường không có ở nhà. Đặc biệt bây giờ đã là đầu xuân, trèo lên cây bắt chim gì đó đều không thiếu việc để làm.

Lần trước mang về một ổ trứng chim, kêu Lâm Thanh Hòa nấu cho hắn ăn. Lâm Thanh Hòa liền cho vào nồi cháo nấu cùng nhau, không cần phải nói, mùi hương rất thơm..


Khi còn bé, người nào mà chưa từng làm những việc này, Lâm Thanh Hòa muốn ngăn cản cũng không được.

Sau đó Chu khải còn đem về mấy chú chim nhỏ, Lâm Thanh Hòa cũng không quản hắn, để cho hắn tự nuôi.

Ngoài ra còn có Chu Toàn và Chu Bách, hai bọn hắn đều rất thích.

Cho nên nếu như Chu Đóa Đóa và những người khác qua đây hỏi bài, Chu Khải lại không có ở nhà, thông thường Lâm Thanh Hòa đều sẽ dạy các cô ấy.

Mấy cô gái này cũng vừa mới biết, thì ra tứ thẩm của mình còn rất lợi hại!

Không trách có thể nuôi dạy anh em đại oa tốt như thế!

Tam Ni là con gái của nhị tẩu, tuy Lâm Thanh Hòa không ưa gì nhị tẩu, thế nhưng cô sẽ không giận chó đánh mèo trên người Tam Ni.

Tam Ni rất muốn đi học, nhưng mẹ cô ấy lại không cho. Vì vậy Tam Ni tự đi hỏi Đại Ni học cái gì. Cô cùng Đại Ni và mấy tỷ muội khác có quan hệ khá tốt. Tính tình Tam Ni giống cha, sẽ không làm người ta ghét.

Muội muội Bát Ni của cô ấy giống hệt nhị tẩu cả mười phần.

Tam Ni theo qua đây học, Lâm Thanh Hòa cũng sẽ dạy, đối xử bình đẳng giống như những người khác.

Các tỷ muội đang ở trong nhà ngồi học. Lâm Thanh Hòa vào phòng bếp ngâm đậu đỏ, đậu phộng, long nhãn, cẩu kỷ tử và táo đỏ. Sau đó cho vào nồi nấu.

Cuối cùng mới thả đường đỏ, được coi là một đặc sản của thời đại này.

Bởi vì tỷ muội của Chu Đóa Đóa đều ở đây, cho nên cô nấu nhiều hơn một chút. Những thứ khác đều tăng lên vài phần.

Nấu chè xong, cô đem cho mỗi người một chén để ăn.

"Tứ thẩm, không cần đâu ạ" Chu Đóa Đóa vội vàng lắc đầu.

Nhị Ni và Tam Ni cũng vội vàng lắc đầu. Tứ Ni và Lục Ni còn nhỏ, nhìn bát súp đỏ đỏ, tỏa ra mùi hương ngào ngạt, có chút thèm ăn.

"Mỗi người một chén, không có nhiều đâu, ăn đi! Cái này tốt cho con gái lắm" Lâm Thanh Hòa nói.

Một tháng cô chỉ nấu món này hai ba lần. Đương nhiên Chu Thanh Bách và anh em đại oa cũng có phần. Món này chủ yếu ăn để chống lạnh, bổ khí, bổ huyết, rất tốt cho phụ nữ và con gái.

Mấy tỷ muội nhìn nhau, lúc này mới nói cảm ơn tứ thẩm.

Lâm Thanh Hòa liền ăn chung với các cô ấy. Ăn xong rồi, lúc này mới hỏi có phần nào không hiểu, sau đó giải thích cho từng người một. Rồi mới để cho bọn họ trở về tự học.

Tuy nhiên, Chu Đóa Đóa đem rửa sạch tất cả chén đã ăn, sau đó mới đi về.

Lâm Thanh Hòa khá hài lòng, không hổ là con gái của đại tẩu dạy dỗ. Học hành rất chăm chỉ, đáng tiếc lại sống trong thời đại khổ cực này.

Nếu là ở thời hiện đại, vậy cha mẹ có thể sẽ thấy đau lòng nhiều hơn.

Tỷ muội của Chu Đóa Đóa rời đi, mấy anh em đại oa cách một lúc sau mới trở về. Mấy anh em chơi đến cả người đều bẩn. Chu Khải, Chu Toàn lo lắng bị mắng, bé út Chu Bách thì rất tự tin.

Lúc trở lại còn muốn qua ôm Lâm Thanh Hòa, Lâm Thanh Hòa lập tức nói: "Ngươi đứng lại đó cho ta"

"Mẹ, ta nhớ ngươi" Chu Bách nhìn cô.

Lâm Thanh Hòa cười nhạt: "Ngươi bớt giả bộ đi, cút ngay!"

Chu Bách đứng ngồi không yên, sau đó đau lòng nhìn cô, Lâm Thanh Hòa quét mắt nhìn về phía Chu Khải và Chu Toàn: "Dẫn đệ đệ các ngươi đi rửa tay!"

Chu Khải, Chu Toàn liền mang Chu Bách đi rửa tay, rửa xong bị Lâm Thanh Hòa sai đi múc chè.

"Mẹ, ngươi có muốn ăn không?" Chu Khải hỏi.

"Ăn rồi, cha các ngươi chưa ăn thôi" Lâm Thanh Hòa đang nạp đế giày, cũng không ngẩng đầu lên, nói.

"Vậy thì ta chừa cho cha một chút" Chu Khải nói xong, liền đậy nắp nồi lại, sau đó cùng hai đệ đệ ăn chung.

Món này cũng không hiếm gì đối với anh em đại oa. Chu Bách cũng biết nhả hạt, không cần Lâm Thanh Hòa nói nhiều.

Ba anh em ăn xong, Lâm Thanh Hòa đã đổ nước đầy ấm rồi. Liền sai Chu Khải đi nấu nước tắm.

Ba anh em chơi bẩn đến như vậy, nhất định phải đi tắm.

Đối với chuyện sai bảo Chu Khải làm những việc chuyện lặt vặt này, Lâm Thanh Hòa cho rằng không có áp lực chút nào.

Không phải sinh con trai ra để sai bảo sao?

"Bây giờ nấu nước tắm sao? Mẹ, người có muốn làm cơm trước không?" Chu Khải hỏi.

"Buổi tối ăn canh sủi cảo, đã chuẩn bị sẵn rồi. Các ngươi đi tắm rửa sạch sẽ là được" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải bắt đầu đi nấu nước, Chu Toàn phụ giúp. Còn Chu Bách thì cùng Phi ưng đi ra sau nhà xem heo và gà.

Khi nước sôi, Lâm Thanh Hòa tới múc. Dù sao bọn trẻ cũng còn nhỏ, việc múc nước nóng vẫn là nên để cô làm.

Cho bọn hắn tắm trong một chậu gỗ to. Một nồi nước này đủ cho ba anh em bọn hắn dùng.

Nhưng mà Chu Khải muốn tự mình tắm, nói hắn đã lớn rồi, không cần cô giúp. Sau đó Lâm Thanh Hòa mới tắm cho Chu Toàn và Chu Bách.

Lâm Thanh Hòa tôn trọng hắn, để hắn tự mình làm.

Ngay cả khi tắm rửa cũng không yên tĩnh. Vừa tắm vừa cười đùa với Chu Toàn, Chu Bách. Sau khi Chu Khải tắm xong thì Chu Toàn và Chu Bách ướt hết cả người.

Cho ba anh em đại oa tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Thanh Hòa tiếp tục nạp đế giày, sau đó chờ Chu Thanh Bách tan làm.

Hiện tại đang là mùa gieo trồng mùa xuân bận rộn, Chu Thanh Bách tan làm trở về lúc gần sáu giờ.

Nhưng dù vậy, về đến nhà hắn cũng muốn làm việc. Chẳng hạn như quần áo của ba đứa con trai, hắn đều giặt sạch. Còn có chuồng heo, chuồng gà ở sau nhà.

Lâm Thanh Hòa chỉ quan tâm, thông cảm khi hắn làm việc vất vả vào vụ thu hoạch mùa hè và mùa thu. Còn thời điểm khác thì cứ để hắn tự mình làm, cô không ngăn cản.

Cô đâu phải là loại hiền lành gì đâu.
 
Chương 108: Nuôi không quen

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa nạp đế giày, nhìn thời gian không còn sớm nữa, liền bắt đầu làm vỏ sủi cảo.

Sủi cảo cô làm đều là bánh có vỏ mỏng, nhân bánh nhiều. Thịt heo băm nhỏ cùng rau cần, món sủi cao nhân rau cần thịt heo đơn giản.

Nhưng cả nhà cô rất thích ăn, nhất là hương thơm của rau cần.

Quả nhiên khi cô vừa làm xong sủi cảo thì Chu Thanh Bách vừa về đến nhà, Lâm Thanh Hòa nói: "Chuẩn bị nước ấm cho ngươi rồi đó. Đi rửa mặt rửa tay đi, chuẩn bị ăn sủi cảo"

Chu Thanh Bách đồng ý.

Chu Khải đang làm bài tập, Chu Toàn và Chu Bách cũng đang viết và vẽ vời ở trên bàn.

"Cha, trong nồi còn có chè" Chu Toàn nói.

"Ừ" Chu Thanh Bách đáp.

Rửa tay rửa mặt xong, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi một chút, Lâm Thanh Hòa nói: "Món chè kia buổi tối hẳn ăn, bây giờ ăn bữa chính đã"

Sủi cảo chín rất nhanh, không mất nhiều thời gian, Lâm Thanh Hòa liền dọn sủi cảo ra. Mỗi người một chén. Chu Thanh Bách chén lớn. Lâm Thanh Hòa và ba đứa con trai là chén nhỏ. Lượng ăn của bốn mẹ con cộng lại gần như bằng lượng ăn của Chu Thanh Bách.

Đương nhiên đây chỉ là tạm thời.

Sau vài năm nữa, ba đứa trẻ sẽ lớn và lượng ăn sẽ mạnh hơn.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng vợ hắn để dành cho hắn ăn. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, lượng ăn của cô không lớn, ăn nhiều một chút liền la hét muốn giảm béo..

Chu Thanh Bách vì chuyện này mà rất bất lực. Rõ ràng rất gầy, nếu như cô mập lên một chút hắn sẽ àng thích hơn. Thế nhưng cô không muốn, nói mập lên sẽ không có khí chất.

Cho nên bây giờ Chu Thanh Bách cũng tùy ý cô.

Ăn xong cơm tối, Lâm Thanh Hòa liền nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tắm.

Còn dọn dẹp, rửa chén đũa là nhiệm vụ của Chu Khải. Quét sạch sân là nhiệm vụ của Chu Toàn. Những chuyện lặt vặt ở sau nhà là Chu Thanh Bách làm. Cô và bé út Chu Bách ngồi hưởng thụ là được.

Lúc tắm rửa liền thuận tiện giặt luôn quần áo của chính mình. Cô không cần Chu Thanh Bách giặt quần áo của cô. Quần áo của cô không nặng không nhẹ, giặt sách rất nhanh, mất chưa tới ba phút.

Cô tắm xong, Chu Thanh Bách cũng dọn dẹp sau nhà xong. Sau đó đi tắm, đem quần áo của hắn và ba đứa con trai giặt sạch.

Làm xong những chuyện này, cũng chỉ mới hơn bảy giờ.

"Gà nhà ta sinh ra thêm hai con gà con" Chu Thanh Bách lúc này nói với vợ hắn.

"Nuôi đến vụ thu hoạch mùa hè, vừa vặn làm thịt cho ngươi ăn tẩm bổ" Lâm Thanh Hòa vẫn còn nạp đế giày, nói.

Cô cảm thấy mình quá vĩ đại. Trước đây chưa từng nghĩ mình có thể làm được những điều này. Nhưng bây giờ cô đã may quần áo và nạp giày, cảm thấy bản thân mình đúng là một phụ nữ vĩ đại.

Chu Thanh Bách vẻ mặt dịu đi.

"Không biết kiếp trước ta nợ cha con các người cái gì, kiếp này phải tới làm trâu làm ngựa cho các ngươi" Lâm Thanh Hòa chua xót nói. Sau đó kêu Chu Thanh Bách nhấc chân, so sánh chân của hắn thấy không chênh lệch gì mấy, rồi mới tiếp tục làm.

"Ta biết ngươi cực khổ" Chu Thanh Bách nhìn cô, nói.

Lâm Thanh Hòa giương mắt nhìn hắn: "Người bên ngoài đều nói ta phá sản, không chỉ phá sản mà còn không sống qua ngày được, làm khổ ngươi. Ngươi cưới ta là chuyện xui xẻo, ta gả cho ngươi là do kiếp trước ta có phước đức.

Trong mắt Chu Thanh Bách mang theo ý cười:" Lời nói bên ngoài không thể coi là thật "

Lâm Thanh Hòa khẽ thở dài một tiếng:" Cũng chỉ có thể coi là vậy rồi. Nếu không.. chẳng lẽ để bụng sao "

Buổi tối đi ngủ, Chu Thanh Bách cẩn thận làm đau vợ hắn một phen.

Lâm Thanh Hòa ở trong vòng tay của hắn, cố gắng hưởng thụ khoảnh khắc này, Chu Thanh Bách cũng vậy.

" Nếu ở nhà nhàm chán, vậy đưa Chu Bách cùng đi xem phim đi "Chu Thanh Bách nói.

" Xem phim cũng được, nhưng để Chu Khải biết được hắn lại lải nhải. Ngày mai ta sẽ dẫn hai anh em bọn hắn đi dạo trong thành phố một chuyến "Lâm Thanh Hòa nói.

" Muốn ăn gì thì cứ mua "Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa tỏ ý bản thân cô biết điều đó.

Hai vợ chồng ngủ cùng nhau. Lâm Thanh Hòa không thích nóng nực, muốn cách xa hắn một chút. Nhưng bị hắn nhận ra, không còn cách nào khác đành phải ngủ như vậy.

Ngày hôm sau Chu Khải đi học, Chu Thanh Bách đi làm. Lâm Thanh Hòa liền để Phi ưng trông nhà, đóng khóa cửa đàng quàng, sau đó mang Chu Toàn và Chu Bách đi ra ngoài.

Còn heo ở nhà đã cho ăn qua, có trở về trễ một chút rồi cho chúng ăn thêm một lần nữa cũng không sao.

Cô mang hai đứa con trai ra ngoài một cách tiêu sái, vừa nhìn tư thế này là biết muốn đi thành phố rồi.

" Ngươi nhìn bộ dạng tư bản của cô ta kìa. Mọi người đều đi làm, chỉ có mỗi cô ta đạp xe đi thành phố. Ai không biết còn tưởng rằng cô ta đang đi làm đấy! "Vương Linh, người bị Lâm Thanh Hòa nói cho quê mặt lần trước, hừ lạnh nói.

Nhị tẩu cũng hừ lạnh:" Trong nhà không còn bao nhiêu tiền mà dám đua đòi như thế. Ngươi xem ba đứa con trai của cô ta về sau làm sao mà cưới được vợ! "

Bụng của cô cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn phải ra ngoài đi làm. Lâm Thanh Hòa thì không như vậy, chuyện gì cũng không cần làm, suốt ngày ở nhà nhàn rỗi!

" Làm sao ngươi biết không có nhiều tiền? Ta thấy cô ta còn có nhiều tiền hơn nữa cơ, nếu không.. cô ta dám như vậy sao? "Vương Linh nói.

" Bao nhiêu tiền là đủ cho cô ta tiêu? Ta còn nghe nói cô ta đoạt tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, hình như là về nhà mẹ đẻ vay tiền, nhà mẹ đẻ không cho mượn "Nhị tẩu nhỏ giọng nói.

" Đoạn tuyệt quan hệ? "Vương Linh kinh ngạc nói:" Không phải do không thoải mái nên mới náo loạn à? "

" Đó là bên ngoài nói vậy. Mẹ đẻ không cho vay tiền, năm sau không về thăm nhà "Nhị tẩu chế giễu.

" Không có tiền mà cô ta còn dám sống như vậy. Ba người con trai này quả thật không cần cưới vợ rồi. Bây giờ không giống như trước đây, có miếng ăn là có thể cưới được vợ "Vương Linh nói.

" Ai quan tâm cô ta "Nhị tẩu hừ một tiếng.

Đại tẩu và tam tẩu cũng xuống làm. Hai người đều ở phía sau, cách một khoảng xa nên không biết hai bọn họ đang nói gì. Nhưng khẳng định là đang nói mẹ Chu Khải.

" Ngày hôm qua Đóa Đóa quay trở về còn nói tứ thẩm đã cho tỷ muội bọn họ ăn chè, Tam Ni cũng có phần "Chu đại tẩu nói.

Không chỉ có Đóa Đóa, Lục Ni quay về cũng nói với tam tẩu chuyện này.


" Đây đúng là nuôi không quen mà "Tam tẩu bĩu môi nói.

Con gái của cô đều quay trở lại nói, chén chè bên trong có táo đỏ, cẩu kỷ tử, long nhãn cùng với đậu phộng. Dùng đường đỏ để nấu, vị ngọt ngào và rất thơm, ăn vô cùng ngon.

Mẹ Chu Khải không có tính toán nhiều như vậy, còn cho Nhị Ni một chén. Nhị Ni là một người hiểu chuyện, khẳng định khi trở về cũng sẽ nói. Nhưng vợ lão nhị chẳng coi ra gì.

" Ta cũng nghĩ không thông, cô ấy làm nhưu vậy rốt cuộc có ý đồ gì? "Đại tẩu nói.

Tam tẩu cười cười:" Ai biết cô ấy "

Lại nói đến Lâm Thanh Hòa bên này, qua thành phố bán thịt heo kiếm được một ít tiền lời, tích lũy một thời gian cũng có kha khá.

Sau khi bán xong thịt heo cho. Lâm Thanh Hòa bắt đầu mang hai đứa con trai đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Mua đồ dùng học tập cho Chu Khải, mua cho Chu Toàn mấy quyển sách. Còn Chu Bách thì mua cho hắn vài quả cầu thủy tinh, tiểu tử kia đặc biệt vui vẻ.

" Nếu anh cả của ngươi muốn mượn xem, ngươi không thể cứ chiếm giữ được có biết không "Lâm Thanh Hòa nói.


" Được"Chu Toàn vui vẻ đồng ý.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục đưa hai anh em bọn họ đi dạo, ngẫm lại xem trong nhà cần bổ sung thứ gì cô liền mua bổ sung. Sau đó trở về nhà.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 109: Bánh Xuân

Ba mẹ con đem những thứ này về nhà cũng mới hơn mười giờ.

"Mẹ, ta đói bụng rồi" Chu Bách ôm chân của mẹ hắn, nói.

"Chu Toàn, đi ngâm nước mạch nha cho em trai ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta cũng muốn uống" Chu Toàn nói.

"Vậy ngươi đi ngâm hai chén" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Thế là Chu Toàn đi ngâm nước mạch nha, Chu Bách vui vẻ đi theo sau anh trai hắn.

Còn Lâm Thanh Hòa bắt đầu nấu thức ăn cho heo.

Lúc này, hai con heo ở sau nhà được nuôi từ mùa đông năm ngoái vừa lúc đói bụng.

Nấu thức ăn cho heo xong, Lâm Thanh Hòa liền múc cho heo. Tất nhiên, cô cũng múc một ít cho mấy chú gà. Trong chuồng gà có thêm hai chú gà con mới được sinh ra. Nhưng chúng dành cho Chu Thanh Bách để bồi bổ thân thể. Nếu không ăn gì ngon để bổ sung dinh dưỡng trong vụ thu hoạch mùa hè, thì quả thật sẽ không chống chịu được.

Sau khi cho heo và gà ăn xong, lúc này Lâm Thanh Hòa mớ nhanh chóng bắt đầu nhào mì. Cô dự định buổi trưa sẽ làm bánh xuân.

Mùa Xuân này rất thích hợp làm bánh xuân ăn.

Cô liền rửa sơ nồi, sau đó ra sau nhà cắt một bó rau hẹ. Chuẩn bị sẵn khoai tây cắt sợi và hành lá cắt nhỏ.

Lại lấy từ trong túi không gian ra ít thịt lợn, bằm nhỏ rồi xào chín. Trứng cũng được chiên rồi vớt ra đĩa. Các nguyên liệu được chuẩn bị xong, thì mì đã sẵn sàng.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu nhào bột lần nữa.

Đợi cho thành viên có mặt đầy đủ ở nhà rồi cô mới làm. Chu Khải vừa vặn đi học về.

"Mẹ, ngươi mua cho hai bọn hắn cầu thủy tinh và quyển sách nhỏ. Còn mua cho ta cái gì?" Chu Khải để cặp xuống, đi tới, nói.

"Mua cho ngươi đồ dùng học tập, để ở gần đầu giường của ngươi, ngươi chưa nhìn thấy à?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, ngươi không mua thứ gì khác cho ta nữa sao?" Đương nhiên là Chu Khải thấy được, nhưng không phải là thứ hắn mong muốn.

"Cái khác? Thật ra ta muốn mua cho ngươi, nhưng không mang đủ tiền" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, ngươi đừng có dỗ ta" Chu Khải không tin.

"Vậy ngươi cứ cho rằng ta đang dỗ ngươi đi" Lâm Thanh Hòa xua tay, nói.

"Mẹ" Chu Khải bắt đầu bất mãn.

Lâm Thanh Hòa liền nở nụ cười: "Có muốn đá bóng không?"

"Đá bóng?" Chu Khải tròn mắt.

"Đúng vậy, nhưng mà nó không rẻ. Một quả bóng đá hơn hai mươi mấy đồng lận" Lâm Thanh Hòa nói.

Ở thời điểm này, một quả bóng đá có giá hơn hai mươi đồng, thật sự rất đắt.

Lâm Thanh Hòa nhìn thấy được ở trung tâm thương mại. Đúng là tân tiến, không phải như trước đây.

Về chuyện không mang đủ tiền thì không có khả năng như vật. Tiền và phiếu cô đều để ở trong túi không gian, chỉ là muốn trêu Chu Khải mà thôi.

"Hơn hai mươi đồng tiền ư?" Mặc dù Chu Khải vô cùng thích thú, nhưng lập tức áp chế xuống. Hơn hai mươi đồng tiền quả thật là rất nhiều.

"Ngươi và Chu Toàn tiết kiệm được tổng cộng bao nhiêu tiền rồi? Đem ra đây để xem ta có góp thêm vào đủ hay không" Lâm Thanh Hòa nói.

"Chúng ta vừa mới tiết kiệm được kha khá thôi" Chu Khải nói.

"Kha khá cũng là tiền rồi" Lâm Thanh Hòa cười cười: "Ngươi có thể hỏi Chu Toàn về quả bóng đá kia, hắn cũng nhìn thấy"

Chu Khải đến hỏi Chu Toàn, Chu Toàn nói: "Muốn cái kia làm gì, quả bóng đó dùng để đá. Anh cả, ngươi đến đây đọc sách với ta là được rồi. Nó khá hay đấy"

"Ta muốn nó" Chu Khải nói.

"Vậy ngươi đi quấn lấy mẹ, để cho mẹ mua nó cho ngươi" Chu Toàn không ngẩng đầu lên, nói.

"Mẹ gọi ta tới lấy tiền" Chu Khải liền nói: "Ngươi đem tiền ra đi"

Tiền bọn họ bán vỏ kem đánh răng là do Chu Toàn giữ. Kem đánh răng nhà hắn dùng rất nhanh hết. Bởi vì sáng tối đều phải đánh răng, cho nên vỏ kem đánh răng được hai anh em hắn thu thập.

Tạm thời Chu Bách không biết tiền là vật gì, không có dính vào hai người bọn họ.

Vỏ kem đánh răng thật ra có thể đổi ra kẹo và đường. Nhưng hai anh em bọn họ đều không thèm khát gì về nó, ở trong nhà đã có rồi. Bất kể là đường đỏ, đường phèn, đường trắng hay kẹo sữa, thậm chí là kẹo mạch nha, thứ gì cũng có, không phải chịu thiệt.

Cho nên hai anh em đều kiên quyết đổi lấy tiền.

Tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ.

Tất nhiên, thỉnh thoảng bọn họ có lấy ra để đi mua đồ ăn. Nếu không.. khẳng định bây giờ có rất nhiều.

"Số tiền ít ỏi của chúng ta đã là gì?" Chu Toàn ngây người ra một lúc, nói.

"Ngươi đừng nói nhiều như vậy, nhanh đi lấy đi" Chu Khải nói.

Chu Toàn tới lấy tiền, được chứa ở trong một chiếc hộp, rồi cùng với anh cả Chu Khải đến tìm mẹ.

"Mẹ, ngươi muốn mua bóng đá cho chúng ta sao?" Chu Toàn nói.

"Đúng vậy, vì thế phải dùng tiền của các ngươi góp vào một ít" Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Chu Toàn ôm hộp, thở dài một hơi, sau đó đưa cho cô, nói: "Mẹ cầm đi, nhất định phải mua cho chúng ta loại tốt mang về đấy"

"Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu, hứa lần sau sẽ đi mua cho bọn hắn loại tốt.

"Lần sau ta muốn đi cùng ngươi" Chu Khải vội vàng nói.

"Ngươi không đi học sao. Hơn nữa ta không thể đưa ba anh em ngươi đi cùng, không được đâu" Lâm Thanh Hòa cự tuyệt.

Chu Khải nói: "Vậy hai người bọn họ có thể đi"

"Hai người bọn họ còn nhỏ, ngươi là người lớn. Trong nhà trừ cha ngươi ra, thì ngươi chính là người con trai lớn nhất nhà rồi" Lâm Thanh Hòa phóng đại lời nói.

Chu Khải hơi hài lòng, vì vậy không so đo với mẹ hắn nữa: "Mẹ, buổi trưa ăn gì?"

"Bánh xuân" Lâm Thanh Hòa nói: "Đi xem cha ngươi đã về chưa"

Chu Khải ra ngoài xem.

Sau đó liền trở về chung với cha hắn.

"Nước ta múc cho ngươi ở đó, đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm thôi" Lâm Thanh Hòa nói với hắn.

Nhìn thấy giữa lông mày của hắn hiện ra sự mệt mỏi, Lâm Thanh Hòa có hơi không nỡ. Thế nhưng không có cách nào khác cả, cô làm thức ăn ngon thưởng cho hắn, lo liệu việc trong nhà giúp hắn là được rồi. Đây cũng tính là một loại an ủi.

Tay nghề của Lâm Thanh Hòa thì không cần phải nói. Bánh xuân cô đã gói kĩ, rửa tay sạch, trực tiếp cầm ăn là được.

"Mẹ, nước sốt ăn cùng ngon thật" Chu Khải nói.

"Chua chua ngọt ngọt" Chu Toàn cũng gật đầu, nói.

"Ăn ngon" Đây là đánh giá của Chu Bách.

Lâm Thanh Hòa hài lòng. Đây là nước sốt cà chua, cô dùng cà chua ở sau vườn làm ra. Cô làm từ năm ngoái, bỏ ở trong túi không gian của cô sẽ không bị hư. Bây giờ lấy ra ăn rất ngon.

"Ăn không ngon miệng sao?" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Thanh Bách.

"Ăn ngon" Chu Thanh Bách nhìn cô một cái, hắn không cần xen vào chuyện bếp núc của vợ hắn.

"Năm nay ta sẽ làm cho ngươi một ít tương ớt. Sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt, chắc là ngươi ăn không quen. Tương ớt chắc sẽ thích hợp với ngươi hơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

"Ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi!" Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ là thời điểm bận bịu cày bừa vụ xuân, quả thật mệt chết người. Cho dù Chu Thanh Bách có thể lực tốt hơn người khác, nhưng làm từ sáng cho tới trưa, muốn nói không mệt thì đúng là lừa người.

Cho nên sau khi ăn xong bánh xuân. Hắn đi nghỉ ngơi trước, dù sao buổi chiều còn phải tiếp tục bận rộn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back