Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 220: Giáo huấn Khâu Di Trân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào sáng Chủ nhật, Khâu Di Trân chơi trò chơi với hai người tùy tùng của cô ở nhà.

    Trò trơi "Trùng tộc xâm lược" gần đây thực sự rất hay.

    Ba người họ tập trung trong phòng của Khâu Di Trân và có một khoảng thời gian chơi vô cùng vui vẻ.

    Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo, một tiếng "rầm" khiến ba người trong phòng đang chơi game hoảng sợ.

    Sau khi nhìn thấy người mở cửa là Khâu Lợi Diệu, hai người tùy tùng của Khâu Di Trân đại khí cũng không dám xuất ra.

    Khâu Di Trân cũng lo lắng nhìn cha cô.

    "Ba, ba làm gì vậy? Chúng con không phải chơi trò chơi thôi sao? Sao ba trông tức giận thế?"

    Khâu Di Trân vừa hỏi xong, lại thấy Khâu Lợi Diệu tiến tới, tát vào mặt Khâu Di Trân.

    Lần này, ông ta dùng sức mạnh lớn hơn trước, trực tiếp làm khóe miệng Khâu Di Trân chảy máu.

    Khâu Di Trân bị tát cái tát này đến choáng váng.

    "Mày là cái đồ bại gia nữ! Khâu Lợi Diệu tao đã tạo nghiệt gì trong đời để sinh ra một thứ bại gia như mày?"

    Khâu Lợi Diệu tức giận và chỉ vào mặt Khâu Di Trân.

    Khâu Di Trân khá lâu mới tỉnh táo lại, "Con đã làm gì? Sao lại đánh con? Ba muốn đánh người thì phải cũng có lý do chứ! Con làm gì mà ba đánh con?"

    "Mày còn dám hỏi mày đã làm cái gì?"

    "Con thế nào mà không dám hỏi? Đánh con thì phải cho lý do chứ?"

    "Ngày nào cũng làm chuyện ngu ngốc như vậy? Mày có biết tao phải đối mặt với áp lực gì không?"

    Khâu Lợi Diệu đã như kiến bò trên chảo nóng.

    Tình huống hiện tại ông phải làm sao bây giờ?

    Khâu Lợi Diệu đang lo lắng thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

    Nhìn thấy cuộc gọi, ông nhanh chóng trả lời, nghe thấy giọng nói trên điện thoại Khâu Lợi Diệu càng lo lắng hơn.

    "Thịnh gia, chuyện này.. tôi.. chuyện này là lỗi của con gái tôi, tôi hứa, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con bé!" Khâu Lợi Diệu nhanh chóng xin lỗi người đang nghe điện thoại.

    Khâu Lợi Diệu gật đầu, cúi đầu và mỉm cười, thái độ của ông khác hẳn với những gì ông vừa đối mặt với con gái mình.

    Một lúc sau, Khâu Lợi Diệu cúp điện thoại, rồi lại tát vào mặt Khâu Di Trân.

    "Mày là đứa bại gia nữ! Bây giờ tao coi như đã bị mày hại chết! Trong chốc lát Thịnh gia bọn họ đến đây, xem mày làm sao bây giờ!"

    "Ba, ba đang nói gì vậy? Thịnh gia? Tại sao ngài ấy lại tới đây?" Khâu Di Trân nhìn cha mình, vẻ mặt không biết làm sao.

    Cô chưa bao giờ nhìn thấy Địch Quân Thịnh, nhưng cô đã luôn nghe nói về anh!

    Kỷ Minh đã bị anh ta tra tấn đến chết khiếp lần trước.

    Mà trước đây, có vô số tin đồn rằng anh đã khiến cho nhiều người sống dở chết dở.

    Dù sao, không ai xúc phạm anh ta mà có kết cuộc tốt đẹp!

    "Còn hỏi tại sao? Mày còn hỏi tại sao?" Khâu Lợi Diệu dùng ngón tay chọc vào đầu Khâu Di Trân, "Tao chỉ muốn xem thứ đang nhét trong đầu mày, là bông hay là cứt chó! Mày chọc ai không chọc, tại sao lại trêu chọc Giản Nhất Lăng?"

    "Con.." Mặt Khâu Di Trân tái mét khi nghe thấy điều này, "Không thể nào, lần này con làm rất bí mật, cô ta không thể biết được, con cũng không trực tiếp đối đầu với cô ta. Con chỉ đối với đứa con gái của nhà giàu mới nổi kia động thủ một chút!"

    Trong bàn tính của Khâu Di Trân, sau khi Hồ Kiều Kiều sợ hãi, cô ta tự nhiên sẽ cách thật xa Giản Nhất Lăng, huống chi là mách lẻo với Giản Nhất Lăng.

    Ngoài ra, ngay cả khi cô ta có mách lẻo với Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng nhiều nhất sẽ tìm kiếm mấy tên côn đồ đã chấp nhận lệnh thưởng của cô, sẽ không thể tìm thấy cô.

    Lần này cô không có tiếp xúc trực tiếp với mấy tên côn đồ nhỏ đó!
     
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 221: Giáo huấn Khâu Di Trân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mày nói ra không thấy xấu hổ sao! Chính mày mấy cân mấy lượng mày có biết không? Còn muốn đi đối đầu với người khác? Mày nghĩ bản lĩnh của mày cao bao nhiêu? Nếu bản lĩnh của mày cao, thì cũng sẽ không trượt kỳ thi!"

    Khâu Lợi Diệu nhìn Khâu Di Trân và không khỏi tự hỏi liệu năm đó sinh con ra có phải ông không đem nhau thai giữ lại!

    "Ba đừng dùng thành tích để nói con được không? Giản Nhất Lăng không phải có một đống điểm xấu sao? Ba lại chỉ nói con!"

    "Được rồi, được rồi, còn ngoan cố mà cãi đúng không? Thôi, chờ lát nữa Thịnh gia đến xem miệng mày còn ngoan cố được nữa không! Tao nói cho mày biết, mày muốn chết thì chết một mình đi, đừng liên lụy đến tao!"

    Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Địch Quân Thịnh đã ở đây.

    Đồng thời Giản Nhất Lăng cũng đi cùng anh.

    Ngay khi Khâu Lợi Diệu nhìn thấy Địch Quân Thịnh, ông ta lập tức gượng nở nụ cười, "Thịnh gia, đứa con gái bại gia của tôi không nghe lời. Nếu làm ngài tức giận, tôi sẽ đưa người tới. Như thế nào lại làm phiền ngài tự đi một chuyến đến đây?"

    Địch Quân Thịnh phớt lờ ông ta, trực tiếp đi qua ông ta và đi về phía Khâu Di Trân.

    Thấy vậy, bốn người trong phòng đều rất lo lắng.

    Đây là cuộc gặp đầu tiên của Khâu Di Trân với Địch Quân Thịnh theo đúng nghĩa.

    Điều cô không ngờ là vị gia này thực sự có giá trị nhan sắc cao như lời đồn.

    Đồng dạng, cũng sở hữu một thái độ bất cần đời, kiệt ngạo vô lễ.

    Khâu Di Trân cũng mong được gặp vị gia đến từ kinh thành này.

    Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp gỡ của họ sẽ là cảnh tượng như vậy.

    Địch Quân Thịnh chỉ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh mà không lên tiếng.

    Anh chỉ cần ngồi đây, đã có đủ lực uy hiếp.

    "Thịnh, Thịnh gia."

    Khâu Di Trân không biết tại sao, chỉ nhìn Địch Quân Thịnh, trong lòng liền e ngại.

    Địch Quân Thịnh mặc kệ cô ta, cứ ngồi như vậy, cười mà không cười nhìn Khâu Di Trân và hai người tùy tùng của cô ta.

    Giản Nhất Lăng đi hướng đến Khâu Di Trân.

    "Giản Nhất Lăng, cô muốn làm gì?"

    Khâu Di Trân vốn dĩ không sợ Giản Nhất Lăng, nhưng hôm nay Giản Nhất Lăng đi cùng Địch Quân Thịnh, nên tình hình đã khác.

    Khâu Di Trân buồn bực trong lòng.

    Làm thế nào mà Giản Nhất Lăng lại leo lên được Thịnh gia, để Thịnh gia đối với cô ta như một người chống lưng!

    Khâu Di Trân có lẽ đã quên rằng Giản Nhất Lăng có thể đối phó với cô ta ngay cả khi không có cái hậu trường Địch Quân Thịnh.

    "Cô thất tín. Video công bố." Giản Nhất Lăng nói với Khâu Di Trân.

    Khâu Di Trân có lẽ đã quên, cô ta vẫn còn nhược điểm nằm trong tay Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng cùng với cô đã có một khoảng thời gian yên ổn, điều này khiến cô quên mất cảm giác khi Giản Nhất Lăng giơ móng vuốt như thế nào.

    Khâu Di Trân sửng sốt trong giây lát.

    Khâu Lợi Diệu bên cạnh mông lung, "Video gì? Khâu Di Trân, mày đã làm tốt điều gì vậy?"

    Video lần trước được gửi sau khi đánh mosaic, hơn nữa nhanh chóng bị xóa đi.

    Khâu Lợi Diệu không biết rằng video này thực sự do Giản Nhất Lăng thực hiện.

    Khâu Di Trân hoảng sợ, "Giản Nhất Lăng, cô đừng có xằng bậy! Cô đã hứa với tôi, tôi không làm phiền cô, cô sẽ không gửi video đó đi!"

    "Cô tìm."

    "Tôi không có! Cô có bằng chứng nào nói rằng tôi tìm cô gây phiền toái? Tôi rõ ràng là chơi game ở nhà, rồi cô đột nhiên đến đây!"

    Khâu Di Trân muốn bào chữa cho mình.

    "Treo thưởng, côn đồ, hạt tiêu." Giản Nhất Lăng nói ba từ, đơn giản minh bạch nói với Khâu Di Trân biết sự tình mà cô ta làm đã bị phát hiện.

    Đôi mắt của Khâu Di Trân trừng to như chuông đồng.
     
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 223: Giáo huấn Khâu Di Trân (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khâu Di Trân ở trong trường học hoành hành ngang ngược, Khâu Lợi Diệu không phải là hoàn toàn không biết gì, nhưng ông ta cho rằng sự việc không nghiêm trọng, vì vậy ông ta nhắm một mắt mở một mắt.

    Trước ngày hôm nay, Khâu Lợi Diệu không nghĩ rằng những người bị Khâu Di Trân bắt nạt có thể gây sóng gió.

    Cho đến thời điểm này, Địch Quân Thịnh cấp cho những người này chống lưng, làm chỗ dựa cho bọn họ.

    Khâu Di Trân càng ngốc hơn, vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa sợ hãi.

    Lúc này, cô ta như cá nằm trên thớt!

    Cô ta không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Giản Nhất Lăng, người này đã đặt cô ta lên thớt!

    Sau khi hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Khâu Lợi Diệu bất chấp việc đánh con gái của mình, ông ta lập tức cầu xin Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, đây là lỗi của chúng tôi, xin ngài, xin hãy tha thứ cho chúng tôi lần này! Tôi hứa, sau này tôi sẽ quản tốt đứa con gái này, tôi sẽ không tái phạm nữa."

    Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm cười, ánh mắt khinh miệt, "Gia không thích câu" đại nhân đại lượng ". Gia chỉ thích làm người có lòng dạ hẹp hòi."

    Khuôn mặt Khâu Lợi Diệu tái mét, mắt ông dại ra mà nhìn vào người không cho ông xin tha Địch Quân Thịnh.

    Cảm giác vo ve trong đầu.

    Lúc này, điện thoại di động của ông bắt đầu điên cuồng đổ chuông.

    Đó là cuộc điện thoại của hội đồng quản trị, rõ ràng là video trên mạng đã lan truyền.

    Trong khoảng thời gian tiếp theo, Khâu Lợi Diệu và Khâu Di Trân đều sẽ gặp khó khăn.

    Liệu Khâu Lợi Diệu có thể giữ được vị trí hiệu trưởng và vị thế của Khâu gia hay không là điều khó nói.

    Ra khỏi Khâu gia, Địch Quân Thịnh thấy Giản Nhất Lăng đang soạn tin nhắn.

    "Em đang gửi tin nhắn cho ai?"

    "Cho Hồ tiêu, video đánh nhau."

    Giản Nhất Lăng đã gửi đoạn video về cha con Khâu Lợi Diệu và Khâu Di Trân mà cô vừa quay được cho Hồ Kiều Kiều.

    "Gửi một bản cho gia."

    "Anh vừa, nhìn thấy." Anh ấy đã tận mắt nhìn thấy nó.

    "Muốn xem lại." Địch Quân Thịnh đáp.

    Giản Nhất Lăng tiếp nhận cách nói này và gửi một bản cho Địch Quân Thịnh.

    Trong danh bạ điện thoại của Địch Quân Thịnh gần đây có xuất hiện tên của Giản Nhất Lăng.

    Trong nhật ký trò chuyện, đây là tin nhắn đầu tiên.

    ###

    Cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo đã được sắp xếp.

    Giản gia đến viện từ sớm.

    Chờ đợi sự xuất hiện của Tiến sĩ FS phẫu thuật cho con trai mình.

    Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Giản gia đang chờ trong phòng bệnh chỉ cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua thật chậm chạp.

    Vì chỉ là một ca mổ tay, không phải là một ca mổ nguy hiểm nên bác sĩ cũng không có nhiều điều để giải thích cho gia đình trước khi mổ.

    Về phần viện, mọi người cũng có chút áy náy.

    Vẫn còn nửa giờ trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, mà Giản Nhất Lăng không biết đã đi đến nơi nào, đến giờ còn chưa xuất hiện.

    Hứa giáo sư rất lo lắng, "Nhất Lăng có xảy ra chuyện gì không?"

    La Tú Ân biết chuyện tối qua, có chút lo lắng, "Tôi sẽ ra ngoài tìm cô ấy."

    Trình Dịch vội ngăn La Tú Ân lại, "Ân tỷ, chậm một chút chậm một chút, Nhất Lăng muội tử nói có việc gấp, trễ nửa giờ đồng hồ, chị tin em ấy, chờ một chút. Còn nữa, hiện tại chị cũng không biết Nhất Lăng muội tử đang ở đâu, chạy ra ngoài gấp gáp như vậy, thì chỉ có thể lang thang ngoài đường mà thôi?"

    Lời nói của Trình Dịch cũng có lý.

    La Tú Ân cố nén sự lo lắng của mình trong lúc này.

    Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, giáo sư Hứa nói với Trình Dịch và La Tú Ân, "Hai người đến phòng bệnh trước và thông báo cho bệnh nhân và người nhà để họ khỏi lo lắng. Nếu Nhất Lăng chưa đến kịp thì hãy hoãn ca mổ lại."
     
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 224: Giải phẫu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Dịch và La Tú Ân đến phòng của Giản Duẫn Náo để gặp Giản Duẫn Náo và gia đình anh.

    Lúc này Giản gia đang lo lắng chờ đợi, thấy Trình Dịch và La Tú Ân xuất hiện, họ vội vàng bước tới và hỏi, "Tiến sĩ Trình, tiến sĩ La, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải đã đến thời gian phẫu thuật rồi sao?

    Người hỏi là Giản Thư Hình.

    Sắp đến giờ phẫu thuật rồi mà sao các bác sĩ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

    Nếu là bình thường, họ đã không lo lắng như vậy.

    " Xin đừng lo lắng, bác sĩ chủ trị của Giản Duẫn Náo tiên sinh có việc gấp nên đến chậm nửa giờ đồng hồ. Cho nên thời gian phẫu thuật sẽ bị hoãn lại một giờ. "

    Lời nói của Trình Dịch đã xoa dịu cảm xúc của Giản gia ở một mức độ nhất định, nhưng đồng thời nó cũng gây ra thêm lo lắng.

    Nếu cuộc phẫu thuật chỉ hoãn lại một giờ thì không sao, bọn họ đã đợi nhiều ngày như vậy, thật sự không ngại đợi thêm một giờ nữa.

    Họ sợ mọi thứ sẽ thay đổi.

    Chỉ e rằng sẽ chậm một giờ nữa rồi một giờ nữa, hoặc thậm chí là một ngày hay một tuần nữa.

    Giản Duẫn Thừa hỏi Trình Dịch," Tiến sĩ FS có chuyện gì xảy ra vậy? Cần giúp đỡ không? "

    Trình Dịch cười và trả lời," Giản Duẫn Thừa tiên sinh, xin hãy yên tâm rằng các bác sĩ trong viện của chúng tôi không quan trọng là chuyên môn hay cá nhân, họ đều có năng lực xử lý rất mạnh. Mặc dù lần này chúng tôi gặp phải một số trường hợp khẩn cấp nhưng nhà nghiên cứu của chúng tôi đã có thể giải quyết được. Ngay cả khi cô ấy không thể tự mình giải quyết, viện nghiên cứu của chúng tôi sẽ giúp đỡ mà không cần có người ngoài."

    Trình Dịch cự tuyệt rất quyết đoán, Giản gia không thể hỏi thêm câu nào nữa.

    Nửa giờ trôi qua là thời gian cực kỳ dày vò đối với Giản gia.

    Họ như kiến bò trên chảo nóng, từ đầu đến chân như bị lửa nướng chín.

    ###

    Giản Nhất Lăng đang trên đường từ Khâu gia đến viện nghiên cứu.

    Buổi sáng, cô dành nhiều thời gian để tìm kiếm chứng cứ và thu thập chứng cứ, tốn không ít thời gian, lăn lộn ở Khâu gia, đến gần 12 giờ trưa cô mới rời khỏi Khâu gia.

    Bởi vì Khâu gia và viện nghiên cứu ở hai hướng ngược nhau trong thành phố Hằng Viễn, từ Khâu gia đến viện nghiên cứu mất ít nhất một giờ lái xe.

    Giản Nhất Lăng đã gửi một tin nhắn đến viện khi đang trên đường.

    Nhưng lúc Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh tách ra, Địch Quân Thịnh yêu cầu Giản Nhất Lăng phải ăn trưa xong mới được đi.

    Giản Nhất Lăng suy xét buổi chiều phẫu thuật sẽ tốn nhiều năng lượng, không bổ sung đủ thể chất sẽ không đáp ứng nổi, nên cô đã ăn cơm trên xe.

    Mười phút trước một giờ chiều, Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng đến viện.

    Sau khi đến nơi, ngay lập tức thay quần áo và khử trùng vào phòng mổ.

    Các nhân viên của viện đã đẩy Giản Duẫn Náo vào phòng phẫu thuật để gây mê.

    Giản Duẫn Náo nghĩ trước đó là gây tê cục bộ, khi tiêm thuốc mê vào cơ thể anh đã bất tỉnh trước khi biết rằng họ đang gây mê toàn thân cho anh.

    Nhưng đã quá muộn để biết, anh đã bất tỉnh.

    Cuộc phẫu thuật đã bắt đầu.

    Giản gia chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của Tiến sĩ FS từ đầu đến cuối.

    Nó cũng bí ẩn như thông tin họ đã tìm thấy trên mạng.

    Họ nghĩ rằng họ có thể đã gặp bác sĩ phẫu thuật bí ẩn ít nhất từ trước đến nay.

    Bây giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào vị bác sĩ mà họ chưa từng gặp trước đây.

    Ca phẫu thuật sửa chữa dây thần kinh vi mô cho Giản Duẫn Náo chuẩn bị thực hiện là một ca phẫu thuật rất tinh vi, rất khó để nối lại các dây thần kinh bị tổn thương và ca phẫu thuật sẽ kéo dài rất lâu.

    Giản gia chờ đợi bên ngoài không thể thả lỏng.

    Họ đều tràn đầy kỳ vọng và không tránh khỏi lo lắng.
     
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 225: Giải phẫu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau năm giờ chờ đợi, đèn trong phòng mổ cuối cùng cũng tắt.

    Sau đó Giản Duẫn Náo, người vẫn đang được gây mê, được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

    Khi người được đẩy ra, tay của cậu được cố định và quấn bởi một dụng cụ đặc biệt, bên trong hoàn toàn không thể nhìn thấy.

    Trình Dịch, người bước ra, nói với Giản gia, "Cuộc phẫu thuật đã rất thành công. Giản Duẫn Náo tiên sinh cần phải nghĩ dưỡng một thời gian, anh ấy sẽ bắt đầu tập phục hồi chức năng sau khi vết thương đã hoàn toàn lành lặn."

    Giản gia sau khi xác nhận an toàn Giản Duẫn Náo liền theo bản năng tìm kiếm hình bóng của bác sĩ chủ trị.

    Trình Dịch thấy họ cứ nhìn vào phòng phẫu thuật, biết rằng họ đang tìm bác sĩ phẫu thuật.

    "Tiến sĩ FS đã rời khỏi bằng cửa khác của phòng phẫu thuật." Trình Dịch trực tiếp dập tắt mong muốn được nhìn thấy vị đại thần tiến sĩ FS.

    Nghe vậy, Giản gia có hơi thất vọng nhưng nghĩ rằng ca phẫu thuật của con trai mình đã thành công tốt đẹp, đó là niềm vui nhiều hơn là mất mát.

    Trong căn phòng thông với một cánh cửa khác của phòng phẫu thuật, Giản Nhất Lăng đang nằm trên giường để truyền dịch.

    Khuôn mặt cô nhợt nhạt với những hạt mồ hôi dày đặc.

    Người không gặp khó khăn gì nghiêm trọng, chỉ là hư nhược một chút thôi.

    Vì một ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ với mức độ tập trung cao độ, là một việc rất tiêu hao năng lượng về thể chất và tinh thần.

    Còn tình trạng thể chất của Giản Nhất Lăng không được tốt lắm.

    Vì vậy, ngay sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Giản Nhất Lăng liền bắt đầu đứng không vững.

    La Tú Ân ôm cô sang phòng bên, truyền dịch để bồi bổ thể lực mà không nói một lời.

    "Chị cảnh báo với em rằng em không được phép trải qua loại phẫu thuật kéo dài và tập trung cao độ này trước 18 tuổi."

    La Tú Ân biết rằng Giản Nhất Lăng nhất định phải thực hiện ca phẫu thuật này.

    Nhưng là không có lần sau.

    Giản Nhất Lăng nhìn mu bàn tay có kim châm, nghĩ rằng mình cần phải tập thể dục.

    "Bắt đầu từ tháng sau, tập luyện thể dục."

    "Cũng đúng." La Tú Ân cũng đồng ý với điều này.

    Là một chuyên gia thể dục, La Tú Ân có rất nhiều điều cần nói về vấn đề này, "Hoặc nếu không, từ tuần sau, chỉ cần đi theo chị, chị sẽ giúp em tập luyện, đảm bảo sau một thời gian, em không chỉ khỏe mạnh, ăn ngon mà còn tiêu diệt được một đám tiểu lưu manh nữa!"

    "Ân tỷ! Đừng!"

    Trình Dịch vừa trở về liền nghe thấy tiếng La Tú Ân muốn dạy Giản Nhất Lăng võ thuật, anh liền sợ hãi mà bỏ phiếu chống đối.

    "Trình Dịch, cậu đang làm gì vậy? Cậu không muốn Nhất Lăng được khỏe mạnh sao?"

    "Không, Ân tỷ, em nhất định không có ý đó, em chỉ nghĩ, chúng ta có thể đổi cách.." Đổi sang cách dịu dàng hơn một chút.

    Cuối cùng họ cũng có được một cô gái dễ thương như vậy trong viện nghiên cứu, nếu như sau này như La Tú Ân lại trở thành Ân tỷ thứ hai thì.. họ sống cuộc sống của mình như thế nào?

    "Như thế nào? Cách dạy của tôi không tốt sao?" La Tú Ân nheo mắt lại.

    Trình Dịch cảm thấy.. có sát ý trong mắt!

    "Không phải, chị hiểu lầm rồi, Ân tỷ, ý em là Nhất Lăng muội tử thân hình tương đối mềm yếu, đối với những va chạm kia, sẽ không đau chứ?"

    Bộ dáng của La Tú Ân kia, khó tránh khỏi va va đập đập.

    Khi La Tú Ân nghĩ về điều đó, cô cảm thấy những lời của Trình Dịch cũng có lý.

    Cô ấy có thể quăng quăng đánh đánh, nhưng Nhất Lăng muội tử không thể làm được, làm thế nào cô ấy có thể lăn lộn như vậy? "

    " A a a, vậy cậu nói nên làm gì bây giờ? "

    " Chà, chúng ta không phải có chuyên gia dinh dưỡng chuyên dụng trong viện nghiên cứu sao? Vậy thì hãy để người đó theo dõi tình trạng thể chất của Nhất Lăng muội tử và đưa ra những đề xuất hợp lý. Tất nhiên, em ấy cũng phối hợp với một số bài tập rèn luyệ thân thể phù hợp.
     
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 227: Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tay của cậu cuối cùng cũng được chữa lành.

    Cậu còn có tương lai.

    Giản Duẫn Thừa nói, "Nhưng việc phục hồi chức năng sau này sẽ không quá dễ dàng, em phải chuẩn bị tâm lý."

    "Ân! Em biết! Không thành vấn đề, khổ một chút cũng không sao! Chỉ cần có thể bình phục, làm cái gì cũng không quan trọng!"

    "Tốt rồi, vậy em dưỡng bệnh cho tốt đi."

    Khuôn mặt của Giản Thư Hình lộ ra một tia nhẹ nhõm đã mất từ lâu.

    Nhưng khi nghĩ đến đứa con gái nhỏ của mình, Giản Thư Hình thực sự cảm thấy nụ cười của mình trở nên vô cùng chua xót.

    Giản Duẫn Thừa trả lại điện thoại và máy tính cho Giản Duẫn Náo.

    Đoạn video vẫn đang được treo trên diễn đàn của trường.

    Chỉ cần Giản Duẫn Náo truy cập mạng, cậu ta có thể nhìn thấy nó ngay.

    Điện thoại và máy tính được trao cho cậu ấy, khi nào cậu ấy xem được thì còn phụ thuộc vào vận khí.

    Nhiều nhất là cho đến khi cậu ấy xuất viện, nếu cậu ấy không tự mình nhìn thấy thì Giản Duẫn Thừa sẽ đích thân nói với cậu ấy.

    Buổi tối hôm sau, nhiều người trong Giản gia đã đến thăm Giản Duẫn Náo.

    Hà Yến, Giản Vũ Mân và Giản Vũ Tiệp đều ở đây.

    Nghe tin ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, mọi người đều bày tỏ sự chúc phúc đến Giản Duẫn Náo.

    Giản Vũ Tiệp biết được chân tướng sự việc, luôn không được tự nhiên khi đối mặt với Giản Duẫn Náo.

    Nhưng anh cũng chân thành hy vọng rằng bàn tay của Giản Duẫn Náo sẽ được phục hồi.

    Bởi vì như vậy, bác cả sẽ nói cho cậu ấy biết sự thật, và em gái nhỏ không còn phải chịu sự oan uổng của cậu ta nữa.

    Hà Yến cười nói chúc mừng, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi.

    Đoạn video giám sát được tìm thấy, tay của Giản Duẫn Náo đã được chữa lành và mọi thứ đang đi theo hướng mà bà không hề mong muốn.

    Phòng bệnh thoạt nhìn một mảnh hòa thuận vui vẻ.

    Vào lúc này, Giản lão phu nhân đến, mang theo Giản Nhất Lăng.

    Thật ra, trước khi ra ngoài, Giản lão phu nhân cũng đắn đo không biết có nên đưa Giản Nhất Lăng theo không.

    Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, bà cảm thấy cháu gái mình không làm gì sai, vậy sợ cái gì chứ?

    Giản Nhất Lăng nếu cô bé không đến thăm dường như cho người ta cảm thấy cô bé chột dạ.

    Nên đến thăm bệnh thì có gì phải xấu hổ chứ!

    Em gái này không có lỗi gì với anh trai Giản Duẫn Náo, vì sao không dám đến thăm anh?

    Cái gì một người em gái cần làm, bé ngoan đều đã làm tất cả!

    Nếu Tiểu Náo không cảm kích, đừng trách bà trực tiếp đem sự thật nói ra tất cả!

    Dù sao phẫu thuật cũng đã hoàn thành, chuyện nên nói thì đều cần phải nói!

    Giản Nhất Lăng theo Giản lão phu nhân vào phòng bệnh, phòng bệnh rộng rãi đủ chỗ cho nhiều người.

    Trước khi cô và lão phu nhân tới, trong phòng đã có rất nhiều người, trước khi đến cũng không biết đang nói chuyện gì, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng bước vào phòng, bầu không khí trong phòng thay đổi ngay lập tức.

    Phản ứng của mọi người là khác nhau.

    Hà Yến cười thầm trong lòng, chuẩn bị xem kịch hay.

    Bà nghe nói rằng Giản Duẫn Náo vẫn chưa biết chân tướng sự việc.

    Bây giờ Giản Nhất Lăng đến thăm bệnh, không phải có trò hay để xem sao?

    Giản Vũ Tiệp vội vàng chạy đến chỗ Giản Nhất Lăng và nói với Giản Nhất Lăng với nụ cười trên môi, "Em gái Nhất Lăng, lâu rồi không gặp!"

    Gần cả tuần rồi anh không gặp em gái Nhất Lăng!

    Em gái Nhất Lăng không thích đăng gì trong vòng bạn bè.

    Cũng không thích đăng ảnh tự sướng.

    "Hmm. Anh Vũ Tiệp, anh thế nào rồi?"

    Khi Giản Nhất Lăng nói từ "anh", cô vẫn còn hơi khó xử.

    Nhưng Giản Nhất Lăng biết rằng cô phải học cách vượt qua vấn đề này, vì vậy cô đang cố gắng thích nghi.

    "Tốt, gần đây anh rất tốt!" Giản Vũ Tiệp gần đây thật sự rất tốt.

    Hà Yến không còn gây áp lực cho anh, không còn gò bó anh nữa, anh thực sự có cuộc sống tốt hơn trước.
     
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 228: Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Vũ Mân cũng bước đến, "Tiểu sên, sao em chỉ chào Vũ Tiệp, không chào anh sao?"

    Giản Vũ Mân gần đây buổi tối rất ít khi về nhà cũ, vì bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

    Ngay cả khi anh quay lại, đã là nửa đêm, nên anh không gặp được Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Mân cảm thấy không vui khi nghe em gái gọi Vũ Tiệp là anh trai, mà không gọi anh.

    Tính theo tuổi thì anh ấy cũng đứng trước phải không?

    Giản Vũ Mân bên này còn đang ghen tị.

    Khuôn mặt của Giản Duẫn Thừa trong phòng đen lại.

    Anh không biết đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng em gái gọi anh là anh cả.

    Giản Duẫn Náo lúc này trong lòng cũng có chút khác thường.

    Cậu không thể biết đó là tâm trạng gì.

    Trước đây cậu rất hận Giản Nhất Lăng, cảm thấy tay mình vô vọng nên cậu không nghĩ đến điều gì khác.

    Cậu thậm chí đã quên tất cả những điều nhỏ nhặt mà cậu đã từng có với em gái của mình.

    Cảm xúc duy nhất còn lại là hận thù.

    Bây giờ, ca phẫu thuật đã hoàn tất, và có hy vọng vào cuộc sống.

    Những kí ức từng bị cậu chôn vùi ấy cũng dần dần hiện ra.

    Vào ngày đó, trước khi em ấy mất bình tĩnh và đẩy cậu xuống lầu, mối quan hệ của họ không tệ.

    Cậu ấy cũng sẵn sàng nhường nhịn em gái và bảo vệ em gái.

    Cậu cảm thấy rằng em ấy không cho phép cậu tiếp xúc với Mạc Thi Vận là rất vô lý.

    Tuy nhiên, nếu bình tĩnh và suy nghĩ lại thì đó cũng là vì em ấy quan tâm đến anh trai của mình, không muốn cậu quá thân thiết với những cô gái cùng tuổi khác.

    Chỉ là lúc đó cậu thích Mạc Thi Vận, cũng dành nhiều hảo cảm cho Mạc Thi Vận.

    Cậu cho rằng hành vi của em gái mình là quá kiêu ngạo và vô lý.

    Trên thực tế, họ có thể giao tiếp tốt hơn.

    Em gái đang tranh cãi với anh trai, làm anh trai có thể chọn một cách tốt hơn để giải thích với em gái thay vì tranh cãi với em ấy.

    Chưa kể, hảo cảm dành cho Mạc Thi Vận hiện nay đã biến mất.

    Không có cảm giác vướng víu đó, Giản Duẫn Náo quay lại xem xét vấn đề, cuộc cãi vã đó dường như rất không phù hợp.

    Cậu cảm thấy em gái không nên tranh luận với mình, vậy cậu là anh trai cũng không phải là không nên tranh luận với em gái sao?

    Một cây làm chẳng nên non, cuộc cãi vã là của hai người chứ không chỉ một.

    Đôi khi con người chính là những sinh vật kỳ lạ như vậy.

    Rõ ràng là muốn hận cả đời, nhưng bây giờ..

    Giản Duẫn Náo nhìn Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng.

    Giản Vũ Tiệp cười toe toét và nói chuyện với Giản Nhất Lăng, "Em gái Nhất Lăng, em đừng nói lý với anh của anh, anh ấy đang ghen tị đó."

    Giản Vũ Mân không vui, nhưng Giản Vũ Tiệp rất vui vẻ.

    Lúc trước anh không có cướp được với những người anh khác, nhưng hiện tại thì tốt rồi, những người anh khác cũng không cướp được!

    "Em nói ai ghen tị?"

    Tiểu tâm tư bị vạch trần, Giản Vũ Mân dứt khoát để đứa em trai của mình biết thế nào là thế gian hiểm ác.

    Giản Vũ Mân ỷ vào một người cơ bắp rắn chắc, liền đẩy Giản Vũ Tiệp ra, chiếm vị trí gần em gái nhất.

    Thân hình của Giản Vũ Tiệp không hề gầy so với các bạn cùng lứa tuổi nhưng xét cho cùng thì cậu ấy cũng kém hơn anh trai của mình.

    Giản Vũ Mân luôn luyện tập vũ đạo và thể hình nên cơ bụng, cơ ngực, cơ bắp tay đều có.

    Trước sự "ỷ thế hiếp người" của Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp không còn chút sức phản kháng nào.

    Cậu chỉ có thể cay đắng đứng một bên, nhìn chằm chằm vào người anh trai của mình bằng ánh mắt phẫn uất, mặc dù thiệt hại không đáng kể.

    Giản Vũ Mân cúi đầu và nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu sên, mặc kệ, hôm nay em phải công bằng. Vũ Tiệp có, anh cũng không thể thiếu được."

    Giản Vũ Mân đều đã bắt đầu chơi xấu.
     
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 229: Xa cách (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão phu nhân tiến lên một bước, kéo Giản Nhất Lăng đến bên cạnh mình, "Con là anh mà còn muốn chơi xấu em gái sao? Muốn nghe bé ngoan ngọt ngào gọi con là anh trai sao? Bé ngoan nhỏ bé của chúng ta cũng rất có đạo lý. Chỉ những ai đối tốt với con bé mới được gọi là anh. Con luôn bắt nạt con bé mà muốn nghe con bé gọi là anh trai."

    Tưởng dễ ăn vậy sao?

    Giản lão phu nhân cứ nghĩ rằng Giản Vũ Mân gọi Giản Nhất Lăng là "tiểu sên" là vì anh không thích Giản Nhất Lăng.

    Giản lão phu nhân nói điều này với Giản Vũ Mân, nhưng không hiểu sao nhiều người trong phòng nghe như chính mình bị mắng.

    Giản Vũ Mân bị lão phu nhân nói cho mặt mày xám tro.

    Ai, dù sao mấy cháu trai bọn họ từ lâu đã biết chỉ có em gái là do bà ngoại thân sinh, còn bọn họ đều là nhặt được.

    Giản Vũ Tiệp cười khúc khích bên cạnh, đẩy anh ra có ích gì? Còn không bị bà xử phạt à?

    Giản Thư Hình bước tới, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Giản Nhất Lăng, ngập ngừng hỏi, "Tiểu Lăng, dạo này con học hành thế nào?"

    Vì không sống chung một thời gian nên Giản Thư Hình có rất nhiều điều không biết về con gái mình. Gặp nhau không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể hỏi chuyện học hành.

    Giản Nhất Lăng chưa kịp trả lời thì lão phu nhân đã lên tiếng trước, "Bé ngoan học tập tốt! Con không cần nhọc lòng, làm như bà già ta chỉ biết sủng cháu gái, không biết dạy cháu, cũng không nghĩ con lớn lên như thế này là do ai dạy."

    Giản lão phu giáo dục, có ai dám nói câu nào?

    Ba người con trai này đều do bà dạy dỗ!

    "Mẹ.. con không có ý đó.." Giản Thư Hình đối mặt với mẹ mình, một chút biện pháp đều không có.

    "Không có ý tứ đó liền được."

    Lúc này Giản lão phu nhân mới buông tha cho Giản Thư Hình và cho phép ông tiếp tục nói chuyện với Giản Nhất Lăng.

    Giản Thư Hình tiếp tục nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, hai ngày nữa ba muốn nghỉ phép vài ngày, đưa con và các anh đi chơi vài ngày, có được không?"

    Giản Thư Hình không có cách nào thuyết phục được lão phu nhân cho Giản Nhất Lăng trở về, vì vậy ông ấy phải áp dụng chiến thuật vòng vo và tìm cơ hội để hòa hợp với nhau trước, để giảm bớt mối quan hệ đã bị chia rẽ.

    Giản Nhất Lăng nhìn Giản Thư Hình người trong gần trong gang tấc, khuôn mặt nho nhã thành thục, ánh mắt sáng quắc.

    Không biết có bị ảnh hưởng bởi giấc mơ hôm qua không, tâm trạng của Giản Nhất Lăng sau khi nhìn tâm tình của Giản Thư Hình có chút biến hóa.

    Cô tránh ánh mắt của Giản Thư Hình, rồi nhìn Giản Duẫn Náo trên giường bệnh.

    Giản Duẫn Náo cũng nhìn Giản Nhất Lăng vào lúc này.

    Sau khi chạm mắt, Giản Nhất Lăng bình tĩnh dời đi.

    Sự bình tĩnh này không ngờ lại làm người ta nhức nhối.

    Ánh mắt của Giản Nhất Lăng mà Giản Duẫn Náo nhìn thấy không hề ấm áp, giống như mặt nước không có sóng gió.

    Cô bé rất yên lặng, giống như lần đầu tiên cô bé chấp nhận sự tức giận của anh.

    Giản Nhất Lăng trả lời Giản Thư Hình, "Muốn học tập, không có thời gian."

    Đối mặt với Giản Thư Hình, Giản Nhất Lăng không biết nó là cảm giác như thế nào.

    Cô biết đây là cha đẻ của cơ thể này.

    Nhưng từ "ba" là một thuật ngữ xa vời không có độ ấm đối với cô ấy.

    Tất cả những gì cô ấy có thể làm là trả lời những câu hỏi của ông theo suy nghĩ lý trí của mình.

    Giản Nhất Lăng gần đây thực sự không có thời gian, cho dù cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo đã kết thúc thì phía sau vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

    "Vậy thì.. không thành vấn đề, không thành vấn đề, ba sẽ đợi đến khi con có thời gian một chút." Giản Thư Hình vội vàng nói.

    Trước đây, con gái ông luôn thích đi chơi, lúc nào cũng lôi kéo ông, thường làm nũng đòi ông cuối tuần dẫn ra ngoài chơi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...