Xuyên Không Ánh Sáng Trắng - Sherry Andromeda

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Sherry Andromeda, 10 Tháng mười 2020.

  1. Sherry Andromeda

    Bài viết:
    0
    Chap 40: Hai quân giao tranh (P13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như kế hoạch, hôm sau khi trời còn chưa sáng năm nghìn quân của thiên triều do "Hàn Nhi" dẫn đầu đã lên núi Tử mai phục sẵn.

    Cuối tháng mười trời trở rét, nhiệt độ trên núi so với vùng bình nguyên càng xuống thấp, ai nấy đều bất giác run cầm cập. Địa hình khắc nghiệt như vậy, chả trách quân Khuyển Nhung lại có sức chịu đựng dẻo dai hơn quân đội thiên triều.

    Không khí trên núi khá loãng, lại vừa mệt nhọc đi một quãng từ quân doanh Đại Nam lên đây, thiếu nữ mặc giáp phục liền giơ tay kéo nhẹ chiếc mũ trùm che kín gần như toàn bộ khuôn mặt xuống. Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, nàng thở nhẹ một hơi, liền để lại trong không khí một làn khói trắng mờ ảo.

    Một binh sĩ tinh ý nhận ra, có lẽ hắn đồng cảm với một dân nữ phải mạo hiểm đóng giả Thái tử phi, liền đến bên cạnh nàng an ủi:

    "Hàn Nhi cô nương, không sao.." Lời nói còn chưa hết, hắn bỗng trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.

    Sao.. sao lại là Thái tử phi?

    Trần Hy Hy đưa tay ra hiệu im lặng, binh sĩ chỉ ngẩn người vài giây, liền gật đầu.

    Có điều, hắn vẫn không nhịn được hỏi:

    "Làm sao Thái tử phi lại đến được đây?" khẳng định lúc đi Thái tử vẫn chưa biết, nếu không nàng ấy một chút cũng không thể rời khỏi doanh trại.

    Thái tử phi hay thật, không những lừa được cả một đoàn quân, còn lừa được cả điện hạ.

    Trần Hy Hy nghịch nghịch hòn đá dưới chân mình, đối với tò mò của binh sĩ kia chỉ mỉm cười nói:

    "Làm sao ta đến được đây không quan trọng. Nếu ta đã muốn, không ai có thể ngăn cản ta."

    Xin lỗi Triệu Minh, kể cả chàng có thực sự trói ta, ta vẫn có cách thoát ra ngoài.

    Hàn Nhi không có kinh nghiệm chiến trận, để nàng ta đi nàng thực sự không yên tâm.

    Nếu trước khi nội gián truyền tin cho địch bị người của Triệu Minh phát hiện thì tốt, quân địch sẽ không biết nơi mai phục của quân thiên triều, do đó ta có thể lợi dụng điểm này để phản kích địch bất ngờ.

    Nhưng lỡ như chẳng may tin tức lan đến tai địch, chắc chắn hơn năm nghìn binh sĩ ở đây sẽ bị địch đánh úp. Cứ cho là quân thiên triều có chuẩn bị chu đáo đến thế nào nhưng núi Tử dù sao cũng là địa giới của địch, lại biết có Quân sư ở đây, chúng chắc chắn sẽ dồn binh lực đánh vào vị trí này. Chỉ cần bắt sống được Quân sư, coi như chúng đã thắng thế, không phải sao?

    Tình thế bất lợi như vậy, bọn họ cần một người có thể đưa ra được giải pháp thoát thân, năm nghìn người ở đây không thể hi sinh vô ích được. Nếu người hôm nay đứng đây là Hàn Nhi, họ còn có thể làm gì ngoài liều chết hay chờ quân tiếp viện? Ngược lại là nàng, ít nhất nàng có thể khích lệ sĩ khí và đưa ra được kế sách thoát hiểm tạm thời.

    Tầm mắt Trần Hy Hy bỗng nhiên chuyển sang phía dãy núi đối diện, đôi môi hơi cong lên.

    Nàng biết ở bên đấy Triệu Minh đã an bài sẵn binh lực tiếp viện. Chỉ cần nàng bắn pháo hoa giấu trong tay áo làm tín hiệu, bọn họ sẽ lập tức ứng cứu ngay.

    Việc bây giờ phải làm.. chỉ là đợi. Đợi quân địch xuất hiện mà thôi.

    * * *

    Cùng lúc đó, tại doanh trại Đại Nam quốc.

    "Thái tử tha mạng. Thái tử tha mạng." nữ tử quỳ mọp dưới chân Triệu Minh, không ngừng dập đầu sợ hãi.

    Vốn dĩ hôm nay nàng ta phải thay Thái tử phi lên núi Tử, không hiểu sao cả người lại mệt mỏi không động được, đến lúc cảm giác bị ai đó lay dậy mới hoảng hồn mở mắt, đối diện nàng ta là ánh mắt âm u của Thái tử.

    Hàn Nhi hoa dung thất sắc, lúc này chỉ có thể đem toàn bộ sức lực vào cái dập đầu với hi vọng bảo toàn mạng sống. Nàng biết, ánh mắt ấy của Thái tử đã nhiễm một tầng sát khí. Cuối cùng Hàn Nhi cũng hiểu rằng người trước mặt nàng đây mãi mãi không thể chạm tới. Chỉ cần đối diện với đôi mắt sâu hun hút chứa đầy lạnh giá kia cũng đã khiến tay chân nàng ta bủn rủn, cả người như rơi vào hầm băng ngàn năm.

    Tiếng dập đầu của Hàn Nhi phát ra tiếng "bang bang" vô cùng chói tai. Chẳng mấy chốc, trên trán trơn bóng đã xuất hiện một mảng máu bầm.

    Ánh mắt Triệu Minh một chút cũng không nhìn đến nàng ta, trong đầu chỉ nhanh chóng phác thảo kế "kim thiền thoát xác" của Trần Hy Hy.

    Nữ tử này đúng là không để lời nói của hắn trong lòng.

    Lợi dụng lúc sáng sớm hắn đi giám sát địa giới quân địch, lén lút đến doanh trướng của Hàn Nhi hạ thuốc mê nàng ta. Sau đó, mang nàng ta đến đây, còn mình thì cải trang thành Hàn Nhi, nghiễm nhiên có thể đường đường chính chính ra khỏi doanh trướng có vòng vây kiểm soát chặt chẽ.

    Thật tốt nhỉ? Hắn còn mất công hỏi han thám báo xem nàng đã dậy chưa, có ăn uống gì không.

    Nếu hắn không trở về doanh trại để bắt nội gián, có lẽ vẫn cho rằng nàng vẫn đang ngủ trong doanh trướng.

    Trần Hy Hy..

    Nàng không biết.. có một việc hôm nay bản cung không muốn để nàng phải chứng kiến..

    "Điện hạ.." lúc này đột nhiên có một giọng nói gấp gáp ở bên ngoài truyền đến.

    "Vào đi!"

    Người tới là một binh sĩ trẻ tuổi, nhanh chóng đến trước mặt hắn cung kính báo:

    "Điện hạ, đã bắt được nội gián!"

    Ánh mắt Triệu Minh chỉ hơi động một chút. Hàn Nhi chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh thoáng qua, người trước mắt đã rời đi, miễn cưỡng chỉ thấy được bóng lưng cao ngạo thoát tục.

    Hàn Nhi trực tiếp ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay nàng ta đã đầy mồ hôi lạnh.

    May mắn Thái tử không có hạ lệnh xử phạt nàng ta. Cho dù chuyện này thực sự không phải nàng ta bày ra, nhưng vừa nãy nhìn sát khí trong mắt Thái tử, nàng ta vô cùng sợ hãi mình sẽ phải chết.

    Nghĩ lại thì, tất cả đều do Thái tử phi ngang ngược, lại dám tính kế nàng. Hại nàng không những không có được sự tín nhiệm của Thái tử mà còn bị chàng chán ghét

    Hàn Nhi siết chặt tay, Trần Hy Hy phải không? Sẽ có ngày, nàng trả lại cho nàng ta gấp bội!

    * * *

    Triệu Minh không có đi vào quân doanh thẩm vấn nội gián mà ra lệnh chuẩn bị binh lực tấn công doanh trại của địch, điều này khiến đội trưởng binh đoàn số một Hách Liên Hoàn vô cùng khó hiểu:

    "Thái tử, còn nội gián? Ngài định xử trí thế nào?" biết đâu còn có thể moi được thông tin gì từ gã.

    Triệu Minh lên ngựa, đôi môi mỏng đỏ thẫm thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng:

    "Ngươi cho rằng đó thật sự là nội gián sao?"

    Hách Liên Hoàn trợn tròn mắt, ý của Thái tử là..

    Triệu Minh không nhìn y, chỉ nói:

    "Nội gián trước đó làm việc cẩn trọng thế nào? Sao có thể dễ dàng bị bắt được?"

    Đó chẳng qua chỉ là hắn muốn thuận nước đẩy thuyền để quân ta lơ là thôi.

    Dạ Tướng quân nhíu mày: "Theo ý của Thái tử, chẳng lẽ kẻ chúng ta bắt được là thế thân?"

    Triệu Minh gật đầu, nội gián thực sự..

    Bàn tay trắng sứ của Triệu Minh hơi nắm chặt, thế nên hắn mới không muốn để nàng đi lần này.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng mười hai 2020
  2. Sherry Andromeda

    Bài viết:
    0
    Chap 41: Hai quân giao tranh (P14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lá cây trên núi Tử rơi lả tả, theo động tác của gió uốn lượn vài vòng trên không trung rồi yên vị nằm trên mặt đất khô cằn. Mùa đông ít mưa nên cây tự động rụng lá để đảm bảo độ ẩm nhằm duy trì sự sống qua những ngày tháng khắc nghiệt.

    Thêm một vài trận gió nữa thổi tới, chẳng mấy chốc, trên nền đất màu vàng cằn cỗi đã có thêm một lớp lá dày cỡ nửa gang bàn tay.

    Mà chủ nhân của những viền lá này, loáng thoáng chỉ còn trơ trọi những cành cây gầy guộc, trông xa như xương bàn tay của người chết.

    Trần Hy Hy thu tầm mắt, trên mặt nàng lạnh băng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

    Bọn họ đã đợi ở đây gần một canh giờ rồi, vậy mà đến cả một bóng dáng của quân Khuyển Nhung cũng không thấy.

    Chẳng lẽ nội gián chưa kịp truyền tin sao?

    Lướt qua những khuôn mặt đang nhăn lại vì lạnh cóng đằng sau, Trần Hy Hy không khỏi cắn môi.

    Đợi.. Hay không đợi nữa?

    "Tỷ.." Trần Hy Hy còn đang cân nhắc, một giọng nói khàn khàn quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai nàng.

    Thiếu niên giơ tay lấy chiếc lá đọng trên mũ trùm đầu của nàng, mỉm cười nhìn vào mắt nàng:

    "Ta đã cho người đi thám thính rồi. Đừng quá lo lắng."

    Trần Hy Hy thầm ngạc nhiên, A Huyên biết nàng đang nghĩ gì ư?

    Có điều, giờ không phải lúc nên thắc mắc. Nàng gật đầu. A Huyên luôn làm việc cẩn trọng, điều này nàng rất yên tâm.

    Ánh mắt thiếu niên vẫn đặt lên người nàng. Nhẹ nhàng, thản nhiên, trầm lắng.

    Trên người A Huyên luôn có một loại khí chất trầm tĩnh, cao ngạo hơn hẳn người bình thường. Đôi mắt thiếu niên trong sáng mà u tịch, sâu thẳm tựa trời cao. Tưởng như đôi mắt ấy có thể phản chiếu mọi hồng trần thị phi, nhưng Trần Hy Hy phát hiện..

    Kì thực.. hắn rất giống Triệu Minh.

    Hai người này đều che giấu tâm tư dưới ánh mắt thản nhiên. Ánh mắt của kẻ luôn đứng trên kẻ khác!

    Rất nhiều lần Trần Hy Hy nhìn bóng lưng thoát tục của thiếu niên mà lòng tự hỏi: A Huyên thực sự chỉ là con của gia đình thương nhân bình thường thôi ư?

    Một trận gió lạnh truyền tới, lần này trực tiếp thổi bay mũ trùm đầu của Trần Hy Hy. Nàng cau mày, bàn tay trắng nõn định đưa ra sau kéo lại thì một bàn tay ấm áp khác đã chạm lên tóc nàng.

    Trần Hy Hy chỉ cảm thấy trên đầu bị rút đi cái gì đó, mà trên tay A Huyên đã có thêm một chiếc trâm cài.

    Sửng sốt, sao hắn lại lấy trâm của nàng?

    "Cho ta chiếc trâm này nhé." A Huyên mỉm cười, ngắm nghía đồ vật trong tay mình.

    Trần Hy Hy không khỏi thấy kì quái, cái trâm kia không có giá trị gì cả, sao hắn lại có hứng thú thế?

    Đưa tay sờ lên đầu mình, may vẫn còn hai chiếc. Vì nàng chỉ búi tóc để tiện hành sự nên không cần quá nhiều trâm. Cái A Huyên vừa rút vẫn xem như tốt hơn hai cái này. Trên đó có khắc hình một con hồ điệp, nếu để ý kỹ thì thấy nét chạm khắc rất tinh xảo.

    Vẫn là nàng không giấu nổi kinh ngạc, hỏi: "Vì sao?"

    "Thích!". Một chữ gọn gàng, dứt khoát.

    Lúc bật ra chữ kia, tròng mắt đen láy của thiếu niên kín đáo liếc qua nàng.

    Trần Hy Hy cho là bản thân nhìn nhầm, mày liễu nhíu lại suy nghĩ, đột nhiên âm điệu hơi khàn lại vang lên mạng theo mấy phần chế giễu:

    "Tỷ.. có một cây trâm thôi mà, chẳng lẽ không thể cho ta sao?". Ánh mắt trong sáng của thiếu niên hướng nàng, có chút gì đó mong chờ, có chút chế giễu, thậm chí một chút ủy khuất.

    Uỷ khuất? Giống như nàng mới là người lấy trâm của hắn vậy đó?

    Lắc đầu bật cười, nàng suy nghĩ nhiều rồi. A Huyên vẫn là một đứa trẻ đáng yêu.

    Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở thành Lạc Dương, hảo cảm của Trần Hy Hy đối với thiếu niên này chỉ có tăng chứ không giảm.

    Ban đầu hình ảnh quật cường chống lại những kẻ cậy thế hiếp người kia của thiếu niên gợi nàng nhớ đến chính mình kiếp trước. Giờ ngẫm lại, thực ra lúc đó nàng chọn A Huyên không đơn thuần chỉ vì hắn trầm tĩnh, có tài năng hơn người mà còn xuất phát từ cảm tính của nàng. Đối với thiếu niên này, nàng có thể đồng cảm sâu sắc bởi hai bọn họ gần như có cùng hoàn cảnh sống.

    Không..

    Trần Hy Hy lập tức tự giễu phủ định. Sao có thể có cùng hoàn cảnh được? Hắn có gia đình, còn nàng.. là trẻ mồ côi.. ngày ngày phải bán báo ở tàu điện ngầm để có thêm những đồng tiền ít ỏi.

    Ấy thế mà số tiền ấy còn bị những gã tự xưng là ông chủ đến cướp.

    Chúng nuôi dưỡng một lũ trẻ mồ côi bao gồm cả nàng, bóc lột sức lao động để kiếm lời thông qua việc bắt bọn nàng ngày nào cũng phải lẩn quẩn trên tàu điện ngầm, trơ bộ mặt đáng thương với mong muốn khách trên tàu mua báo.

    Cuộc sống éo le như vậy, may mắn có một đứa bé tên Diệp Đà luôn mỉm cười với nàng. Thực ra cái tên ấy là do nàng tự đặt cho cậu bé, bọn họ vốn không có tên. Ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, đó là động lực duy nhất giúp nàng kiên cường đến cùng.

    Nhưng.. kiên cường đến mấy thì nàng cũng không thể tránh khỏi vận mệnh an bài.

    Đó là một ngày đông giá rét tuyết bay đầy trời, Diệp Đà bị ốm nặng, hơi thở nặng nề trong vòng tay nàng. Nàng cầu xin bọn chúng đưa Diệp Đà đến bệnh viện, nhưng chúng chỉ cười bất nhân:

    "Chỉ là một thằng nhóc ốm yếu không làm được tích sự gì, chết thì thôi. Bọn ta không nuôi kẻ vô dụng."

    Chết thì thôi?

    Nghe chúng thản nhiên thốt ra những lời cay nghiệt đó, nàng lúc ấy mới thấu rằng..

    Tình người.. thì ra lại BÈO BỌT đến thế!

    Không có một sự trợ giúp nào từ y tế, Diệp Đà tất nhiên không thể qua khỏi. Cơ thể cậu bé lạnh dần trong lòng nàng, duy chỉ có nụ cười vẫn an tĩnh, tựa như đang ngủ.

    Cậu bé ấy.. đã mãi mãi ra đi.. Em ấy mới có ba tuổi..

    Đau..

    Bất lực..

    Tuyệt vọng..

    Phẫn nộ..

    Nàng đứng lên, lần đầu lao vào bọn chúng đánh tới tấp. Lúc ấy nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: Bọn chúng phải bị trừng phạt, bọn chúng phải bị trừng phạt.

    Chúng đã giết Diệp Đà của nàng, dập tắt nguồn sống duy nhất của nàng.

    Nhưng lúc đó nàng mới có năm tuổi, sức lực yếu ớt làm sao đấu lại bọn chúng. Chúng tức giận chửi thề, sau đó hùng hổ đạp vào người nàng.

    Chúng nghĩ phải dạy cho nàng một bài học vì tội dám phản kháng.

    Tưởng như sẽ bị đánh chết, nào ngờ nàng lại được mấy kẻ mặc đồ đen cứu thoát.

    Họ nói: "Nếu muốn sống thì hãy đi theo chúng ta."

    Sống?

    Sống ư?

    Nàng do dự..

    Nguồn sống duy nhất của nàng đã không còn.. Nàng sống vì nghĩa gì?

    Nhưng..

    Nghĩ đến cái chết thương tâm của Diệp Đà, nghĩ đến số phận những đứa trẻ bị chúng bóc lột, cuối cùng nàng gật đầu thật mạnh.

    Nàng phải sống.. nàng muốn trả thù cho Diệp Đà.

    Về sau nàng mới biết, họ là người của chủ tịch Lý. Ông ta muốn tìm một quân cờ cho mình.

    Và nàng.. thật xuất sắc khi đã vượt qua thử thách của ông ta. Một mình bước lên trên xác những đứa trẻ cùng bị nhốt đi ra căn phòng đó.

    Sau gần mười hai năm đào tạo, cuối cùng nàng cũng trở thành một con người khác. Từ việc không dám giết người, nàng trở thành một kẻ chuyên giết người. Từ một đứa trẻ vô danh, nàng trở thành Nhị tiểu thư quyền quý của gia tộc Lý, đón nhận biết bao ngưỡng mộ.

    Thù cũ chưa trả, năm nàng mười sáu tuổi có tìm đến nơi ở của bọn chúng. Cuối cùng, nàng có thể trả thù cho Diệp Đà.

    "Tỷ.."

    Tiếng nói khàn khàn lại vang lên bên tai nàng mấy lần, Trần Hy Hy thoáng bừng tỉnh, hô hấp có phần rối loạn.

    "Làm sao vậy?" vừa rồi hắn thấy được ưu thương, thậm chí là hận thù loé qua trong mắt nàng.

    Trần Hy Hy hơi nghiêng mặt, cố gắng để giọng thật bình thản: "Không sao."

    Đột nhiên ngón trỏ của A Huyên đặt lên sau tai nàng. Trần Hy Hy run lên, hai mắt không khỏi nhìn khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc.

    Theo phản xạ nàng muốn gạt tay hắn ra, nhưng thiếu niên bỗng cười một tiếng:

    "Tỷ nói dối!"

    Cái gì?

    A Huyên buông tay khỏi tai nàng, lại nói:

    "Tỷ có dạy ta một phương pháp cổ điển của CIA để phát hiện người nói dối. Đó là dựa vào nhịp đập của động mạch và độ co dãn của đồng tử."

    Trần Hy Hy sững người, đúng là nàng có dạy A Huyên cái này, phòng trường hợp thẩm vấn kẻ tình nghi.

    Nhưng cách này chỉ có tác dụng với phần lớn người bình thường, nếu là người tâm tư tỉ mỉ, có thể điều khiển được nhịp đập của động mạch, độ co dãn của đồng tử thì không có tác dụng.

    Vừa rồi nàng quá xúc động, chưa kịp che giấu tâm tư.

    A Huyên cũng không có ý hỏi thêm. Lúc này bất chợt nàng nghe thấy tiếng của các binh sĩ thốt lên đầy kinh ngạc:

    "Thái.. tử.. phi?"

    Trần Hy Hy mỉm cười nhìn họ, hẳn lúc nãy mũ trùm đầu rơi ra bọn họ đã thấy mặt nàng.

    Nàng nói lớn: "Ta ở đây!"

    Thám báo cũng vừa trở về, A Huyên nghe hắn thuật lại, nặng nề cất lời:

    "Không ổn rồi! Quân Khuyển Nhung cứ ở lì dưới kia, chậm chạp không tiến công."

    Trần Hy Hy cau mày suy nghĩ, bọn chúng có ý gì?

    "Lạnh quá!" mấy binh sĩ đằng sau hình như đã sắp không chịu nổi cái gió lạnh, run rẩy co người lại.

    Lập tức A Huyên cùng Trần Hy Hy nhìn nhau.

    Thì ra là thế!

    Địch chậm chạp không tiến công vì muốn quân ta chịu lạnh trên này, dần dần sức cùng lực kiệt, bọn chúng sẽ dễ ra tay hơn.

    Hay thật đấy, Trần Hy Hy nghiến răng.

    Đúng là không tưởng được địch lại có thể nghĩ ra cách này.

    "Trên này có đá tảng không?" Trần Hy Hy đột nhiên trầm giọng hỏi một binh sĩ.

    Nếu đẩy đá từ trên sườn núi xuống, có thể làm quân địch bên dưới dao động.

    Hắn lắc đầu, Trần Hy Hy lại quay sang hỏi thám báo:

    "Số lượng quân địch tầm bao nhiêu?"

    Thám báo nhớ lại, rất nhanh liền trả lời: "Một vạn!"

    Gấp đôi quân thiêu triều! Trần Hy Hy nhìn sang sườn núi bên kia, bên đó cũng có khoảng ba nghìn quân tiếp viện. Nếu đánh, chỉ e cũng khó phân thắng bại.

    Phải mau chóng nghĩ ra kế sách gì đó.

    Trần Hy Hy im lặng, gió bên tai vẫn không ngừng thổi, cọ xát gò má nàng.

    Lần này không giống lần ở thành Bắc Liêm, không có bom dẻo C- 4, nàng không thể làm liều. Tính mạng của hơn năm nghìn binh sĩ, phải thật cẩn trọng.

    "Hay là dụ địch?"

    Trần Hy Hy nhìn A Huyên vừa cất tiếng, dụ địch?

    A Huyên gật đầu: "Ta sẽ giả làm Quân sư, cố ý để địch nhìn thấy ta có ý chạy trốn, chắc chắn bọn chúng sẽ dồn lực lượng lớn để bắt sống Quân sư. Trong lúc đó, tỷ hãy cùng mọi người xuống núi chạy về doanh trại trước."

    Lại giả làm nàng ư?

    Trần Hy Hy lắc đầu: "Cách này nguy hiểm lắm, ta không muốn ngươi mạo hiểm."

    "Ta sẽ chú ý!" A Huyên kiên định.

    Các binh sĩ đều gật đầu tán thành, an toàn của Thái tử phi mới là quan trọng nhất.

    "Đừng lo. Ta sẽ ổn. Chẳng lẽ tỷ không tin à?" nụ cười của thiếu niên thản nhiên mà rực rỡ.

    Nhìn nụ cười ấy, nàng có cảm giác bình yên kỳ lạ.

    Rất lâu sau, Trần Hy Hy mới gật đầu: "Hãy cẩn thận!"

    Nàng lại cao giọng với các binh sĩ:

    "Tất cả còn lại, theo ta xuống chân núi!"

    "Rõ!"

    Khoảnh khắc nàng xoay lưng, một tiếng gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên:

    "Trần Hy Hy!"

    Nàng ngây người, các binh sĩ cũng ngây người.

    "Trần Hy Hy!"

    Mất mấy giây nàng mới hoàn hồn, quay đầu nhìn nụ cười thản nhiên của A Huyên. Lòng bỗng nhiên rối như tơ vò. A Huyên nghĩ sao lại có thể gọi thẳng tên của nàng trước mặt các binh sĩ như vậy, lỡ như có người báo với Triệu Minh, hắn không thoát khỏi tội bất kính đâu.

    Thấy thiếu niên vẫn mỉm cười thanh tao, nàng lớn tiếng trả lời:

    "Sao vậy?"

    A Huyên nhìn thật sâu vào mắt nàng. Không hiểu sao thời khắc ấy, nàng cảm thấy cái nhìn ấy rất lâu, rất sâu, cất chứa rất nhiều nỗi lòng của hắn.

    "Tạm biệt!"

    Tạm biệt?

    Trần Hy Hy không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Đến khi lấy lại tinh thần, người thiếu niên đã xoay lưng rời đi, theo sau là hơn năm trăm quân sĩ.

    A Huyên..

    Trần Hy Hy nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, thâm tâm bỗng nảy sinh phức tạp.

    Người thiếu niên này.. dường như nàng chưa từng nhìn thấu hắn.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2020
  3. Sherry Andromeda

    Bài viết:
    0
    Chap 42: Ai đau vì ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như mong đợi, kế dụ địch của A Huyên đã lừa được hơn một nửa quân Khuyển Nhung dưới chân núi trúng kế, buộc chúng phải phân tán binh lực.

    Quân địch còn khoảng năm nghìn quân, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi việc đụng độ binh đao. Trần Hy Hy lập tức bắn tín hiệu, lệnh cho ba nghìn quân tiếp viện bên sườn núi bên kia hợp với gần năm nghìn quân bên này để đối phó. Tỉ lệ bây giờ gần như là một chọi một, tuy quân Khuyển Nhung có sức mạnh nhân mã cường hãn, nhưng hiện giờ kém quân thiên triều những ba nghìn binh mã, cho nên cơ hội giành chiến thắng trận này không khó.

    Giữa lúc hai bên xuất đao chém giết, một viên tướng chỉ huy quân địch để ý thấy các binh sĩ thiên triều rất cẩn thận bảo vệ Trần Hy Hy. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

    Cách bảo vệ người này.. quá mức chặt chẽ. Nếu không phải là người có vị trí quan trọng, chắc chắn không đáng để bảo vệ như vậy. Hơn nữa, ánh mắt người này toát lên vẻ cơ trí đặc biệt, khác hẳn với những binh lính bình thường. Nhìn kỹ thì thấy thân hình, gương mặt thật giống..

    Gần như sau đó, hắn vừa kinh hãi vừa vui mừng nghĩ đến một lý do..

    Không! Đoàn binh vừa rồi không hề có Quân sư Đại Nam quốc ở đó.. Quân sư thực sự.. Thái tử phi thực sự..

    Mắt hắn bỗng trợn lên, vội vàng hét lớn:

    "Tất cả chú ý: Đó mới là Quân sư của Đại Nam quốc." hắn chỉ tay hướng người nàng.

    Khốn kiếp! Mắc bẫy rồi. Cũng may kịp thời nhận ra âm mưu của bọn chúng.

    "Thái tử phi.." giọng nói của các binh sĩ tràn ngập lo lắng thu vào tai nàng.

    Trái với vẻ hoảng hốt của các binh sĩ bên cạnh, Trần Hy Hy lại thản nhiên mỉm cười:

    "Biết rồi thì đã sao?"

    Họ ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lời nói của nàng. Mấy giây sau mới hiểu ẩn ý trong đó.

    Quả thật, dù biết Quân sư thực sự ở đây nhưng bọn chúng không có cách nào liên lạc với quân tiếp viện. Với lại, quân giặc ít hơn quân ta, muốn bắt sống Thái tử phi ư? Đúng là vọng tưởng.

    Suy nghĩ này khiến sĩ khí quân đội thiên triều bỗng tăng vọt lên rất nhiều, ra chiêu giết địch càng dứt khoát mạnh mẽ, nhất thời khiến quân địch kinh hãi không thôi.

    Trần Hy Hy mỉm cười hài lòng, đánh trận cũng giống như một môn nghệ thuật. Và một trong những đòn quyết định đến thắng bại hai phe chính là đòn tâm lý.

    Tâm lý bất ổn, tự khắc sẽ lộ điểm yếu!

    Trần Hy Hy linh hoạt đưa lưỡi kiếm cắt qua cổ tên địch, ánh mắt trong sáng phản chiếu vẻ hoảng loạn của bọn chúng.

    Tất nhiên, khi biết nàng chính là Quân sư, viên tướng chỉ huy của địch đã hạ lệnh dồn binh lực bắt sống nàng.

    Ha!

    Nhưng bọn chúng hình như cũng quên rằng, Quân sư là người quan trọng thế nào?

    Bởi thế nên ngay khi nhìn ra ý đồ này của địch, quân sĩ thiên triều đã dàn binh thành một vòng tròn dày đặc, gắt gao bảo hộ nàng bên trong. Thế trận như vậy, đừng nói là một tên địch, đến cả một con ruồi cũng khó mà lọt qua vòng vây này.

    Viên tướng kia thấy tình thế bất ổn, nghiến răng phẫn nộ nhìn nàng. Có điều, hắn ta cũng không có nhiều thời gian để ý, bởi một toán quân thiên triều đang mạnh mẽ công kích hắn. Mũi giáo lạnh lẽo đâm vào giáp phục hắn, dù có sức khoẻ cường tráng nhưng cùng lúc bị công kích như vậy, hắn cũng không có khả năng chống đỡ.

    Tiếng binh khí va chạm tạo nên từng đợt thanh âm chói tai, mùi máu tanh nồng nhuốm đầy cả một khoảng không gian rộng lớn, hòa với tiếng kêu thảm thiết của hai quân tựa như bản đồng ca bi oán từ địa ngục.

    Chiến tranh.. Thông thường người ta sẽ nghĩ ngay đến ba từ chỉ bản chất của nó:

    PHI NHÂN NGHĨA!

    Nhưng ở một khía cạnh nào đó, chiến tranh kì thực còn mang đến cả sự tiến bộ. Đó là thành phần không thể thiếu trong quá trình tiến hóa của tất cả các sinh vật, đoàn thể, tổ chức hòng đạt được mục tiêu sống còn và phát triển.

    Với con mắt của người hiện đại – con người được lĩnh hội những học thuyết trải dài bốn nghìn năm lịch sử, Trần Hy Hy chỉ cảm thấy lúc này mình như một nhà sử học đang kiểm chứng những học thuyết ấy.

    Bất giác nàng tự hỏi: Liệu sự xuất hiện của nàng ở đây có làm thay đổi dòng chảy của lịch sử hay không?

    Nàng vốn không thuộc về khoảng không - thời gian này. Vậy những gì nàng làm sẽ tác động đến nơi đây thế nào? Dù sao, chuyện "nghịch thiên cải mệnh" nàng cũng chưa dám nghĩ đến.

    Hơi buồn cười với suy nghĩ của mình, có phải nàng lo nghĩ quá nhiều không? Trần Hy Hy lấy lại tinh thần, lập tức phóng mắt nhìn tình hình hai quân.

    Thây địch lớp lớp ngã xuống, nằm chồng chất lên nhau. Máu tươi đỏ chói rất nhanh đã nhuộm đỏ lên nền đất cằn cỗi.

    Rất tốt! Thế chủ động đang thuộc về đội quân thiên triều.

    Trong đánh trận, cốt yếu còn có thời gian.

    Thời gian đánh càng nhanh, tổn thất về binh lực, sĩ khí càng ít.

    Hiện tại bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để kết thúc trận này.

    Trần Hy Hy từ giữa vòng vây hô lớn: "Các binh sĩ nghe lệnh: Dồn toàn lực tấn công, trong vòng hai khắc (30 phút) phải phá tan quân địch!"

    "Giết!" Đáp lại nàng là tiếng đồng thanh dõng dạc của hơn ngàn quân, tiếp đó là tiếng binh đao nổ ra, bão bụi tứ phía cuồn cuộn dâng lên in trên mặt họ..

    Kì thực, việc đánh nhanh thắng nhanh này còn có một mục đích khác: Đó là giảm bớt nguy hiểm cho A Huyên. Hắn chỉ dẫn năm trăm quân đánh lạc hướng, mà quân địch rút đi cũng gần ba nghìn, tương quan lực lượng chênh lệch như vậy, chỉ sợ A Huyên không cầm cự nổi.

    Sĩ khí quân địch đã sớm bị khí thế hào hùng của quân thiên triều bóp nát. Chẳng mấy chốc, dưới sức tấn công ồ ạt như vũ bão, đội quân Khuyển Nhung đã bị đánh đến tan tác đội hình, thi thể nằm la liệt dưới đất, chỉ có khoảng một trăm tên may mắn chạy thoát.

    Thấy một vài binh sĩ có ý đuổi theo, Trần Hy Hy liền giơ tay ngăn lại. Tiến sâu hơn nữa là hang ổ của địch, khả năng bị tập kích là rất lớn.

    Đợi một lúc mà không thấy đội quân của A Huyên, tâm Trần Hy Hy bất giác vừa lo lắng vừa sợ hãi.

    Thật kỳ lạ.. Bọn họ đã hẹn sẽ hợp quân ở dưới chân núi, sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng một ai?

    "Thái tử phi!" Một binh sĩ thúc ngựa lên đến cạnh nàng, nghiêm túc nói: "Hay chúng ta về doanh trại trước. Ở đây lâu không tiện cho chúng ta, lỡ như bị địch đem quân ám toán.."

    Trần Hy Hy cắn chặt răng, bừng tỉnh.

    Phải rồi! Lúc nãy có khoảng một trăm tên chạy thoát, nếu như chúng quay về báo với Vương của địch, khả năng quân ta bị tập kích là rất lớn.

    Nhưng còn A Huyên thì sao?

    Nếu nàng làm vậy có khác gì bỏ mặc hắn chứ?

    Binh sĩ kia dường như hiểu nỗi lo lắng của nàng, tiếp tục nói:

    "Thái tử phi đừng quá lo lắng, A Huyên thông minh nhạy bén hơn người, chắc chắn có thể an toàn thoát khỏi quân địch. Chúng ta nên về doanh trại trước, ở đó an toàn cho Thái tử phi. Nếu A Huyên không thấy ngài ở đây, tự giác sẽ hiểu.."

    Trần Hy Hy nghe thấy những lời này, không khỏi quay đầu nhìn binh sĩ bên cạnh. Người này tướng mạo đoan chính, ánh mắt thâm sâu ẩn chứa tinh quang.

    Trong quân đội có một binh sĩ như vậy, quả thật đáng ngạc nhiên!

    Nàng trầm mặc hồi lâu, sau cùng khẽ quay đầu nhìn về phía sườn núi, rồi mạnh mẽ vung roi vào thân ngựa rời đi.

    Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của binh sĩ kia. Trần Hy Hy hơi cau mày suy tư, người này..

    * * *

    Doanh trại Đại Nam đã ở ngay phía trước. Thấy đoàn binh do Trần Hy Hy dẫn đầu đang đi về phía này, một vài người không kìm nén được kinh ngạc:

    "Thái tử phi?"

    Trần Hy Hy thấy doanh trại vắng tanh người, đối với kinh ngạc của các binh sĩ giữ trại chỉ hỏi:

    "Thái tử đâu?"

    Một người tiến lên hướng nàng bẩm báo, hắn vẫn chưa hết kinh ngạc:

    "Thái tử phi.. Lúc nãy quân địch gửi tối hậu thư đến tuyên bố đã bắt được Quân sư nên Thái tử đã vội vã đem tám vạn quân rời đi rồi ạ."

    Trần Hy Hy nghe xong, chỉ cảm thấy trên đầu "ầm" vang một tiếng.

    Đã bắt được Quân sư..

    Đã bắt được Quân sư..

    Không thể nào?

    Nếu bọn chúng đã bắt được A Huyên, dĩ nhiên biết đó không phải là nàng thật.

    Bọn chúng.. Trần Hy Hy siết chặt tay, cả người nàng bỗng chốc lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Bọn chúng muốn tương kế tựu kế, dùng nàng làm mồi nhử để dụ quân của Triệu Minh đến.. E là đến doanh trại của địch rồi.

    Cả A Huyên và Triệu Minh đều đang gặp nguy hiểm!

    Trần Hy Hy hít sâu một hơi, bàn tay vẫn run run:

    "Có phải Thái tử đem quân đến doanh trại của địch không?"

    Thấy họ gật đầu, Trần Hy Hy lập tức kéo dây cương quay lại, cao giọng:

    "Một nghìn binh sĩ ở lại giữ trại, tất cả còn lại theo ta!"

    Dứt lời, vạt áo choàng đã tung bay, dưới ánh sáng yếu ớt mùa đông càng khiến bóng lưng thiếu nữ trở nên u tịch.

    Gió lạnh táp vào mặt nàng nhưng người thiếu nữ chẳng mảy may để ý. Trong lòng nàng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: Phải làm sao cứu được Triệu Minh và A Huyên đây?

    Quân địch quỷ kế đa đoan, Trần Hy Hy chợt nghĩ đến một giả thiết. Lỡ như bọn chúng tung hỏa mù, người đó vốn không phải A Huyên thì sao?

    Nhưng.. Rốt cuộc Triệu Minh vẫn đang gặp nguy hiểm, không phải sao?

    Cắn môi, Trần Hy Hy chỉ có thể kẹp chặt bụng ngựa, không ngừng chạy về hướng doanh trại quân địch.

    * * *

    Cách đó không xa, tám vạn quân Đại Nam quốc đang đối đầu trực diện với mười vạn quân Khuyển Nhung.

    "Quân sư của các ngươi đang ở đây? Mau đầu hàng, nếu không ta sẽ giết ả!" Vương của địch là Tư Mã Dịch lạnh lùng đặt thanh đao lên cổ người thiếu niên, cười độc ác.

    Triệu Minh bình thản nhìn "Quân sư" đang đeo một tấm mặt nạ. Y phục đúng là của nàng nhưng hắn có thể khẳng định..

    Người đó không phải nàng.

    Kì thực quân Khuyển Nhung không biết, Triệu Minh đã dự tính được việc này từ trước. Hành động dẫn tám vạn quân đến đây, vốn không phải vì cái tin chúng bắt được Quân sư, thực tế hắn muốn thực hiện chiêu cuối cùng: Hạ nốt sào huyệt cuối cùng của địch.

    "Quả nhiên là nói dối không biết ngượng! Ngươi tự tin cho rằng đó là Quân sư của thiên triều?" Triệu Minh cao lãnh cất giọng, ánh mắt châm chọc nhìn đến chiếc mặt nạ.

    Muốn lừa hắn, vọng tưởng!

    "Báo!"

    Giữa lúc hai quân đang chuẩn bị nghênh chiến, giọng nói của thám báo quân địch đột nhiên vang lên đầy gấp gáp:

    "Vương thượng, phía Tây có một đội quân khoảng năm nghìn người đang tiến về phía này!"

    Sao cơ?

    Quân đội thiên triều cũng giật mình, vậy người tới là quân mình hay quân địch?

    Tròng mắt Triệu Minh hơi động, ánh mắt hắn nhìn về phía Tây. Áo giáp đen đặc trưng của binh lính dần xuất hiện, tiếp đó là quốc kì Đại Nam bay phần phật trong gió, từ giữa hàng quân..

    Đồng tử đen láy của Triệu Minh co lại, nhìn thiếu nữ sắc mặt tái nhợt đang thúc ngựa chạy về phía quân mình. Khoảng cách ngày càng gần, giữa thiên quân vạn mã, chỉ có hắn và nàng bốn mắt nhìn nhau..

    Mắt Trần Hy Hy bỗng cay xè, nỗi lo lắng cho người nam nhân này nãy giờ cứ thắt vào tâm trí nàng, giờ đây thấy hắn vẫn cao nhã tựa thiên tiên đứng trước mắt nàng, đáy lòng bỗng đan xen nhiều tư vị không nói nên lời..

    Có vui sướng, có nhẹ nhõm, có tin tưởng, có bất lực..

    "Thái tử!"

    Triệu Minh thúc ngựa đến bên cạnh nàng, đến gần mới thấy mắt nàng đỏ hoe, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhiễm đầy bụi cùng máu tanh. Hắn giơ tay thay nàng lau đi, âm điệu vừa thản nhiên vừa bất lực:

    "Cuối cùng nàng cũng đến đây!"

    Trần Hy Hy khịt mũi, tầm mắt bỗng chuyển đến người đeo mặt nạ phía đối diện.

    Y phục này.. Là của nàng đưa cho A Huyên.

    Trái tim vừa đập bình thường lại tiếp tục treo lủng lẳng, nàng vừa mới tiến lên, lập tức bàn tay lạnh giá đằng sau đã túm lấy nàng.

    "Nàng định làm gì?"

    Trần Hy Hy mỉm cười: "Yên tâm, ta tự có chừng mực!"

    Nàng mắt lạnh nhìn quân địch, cao giọng:

    "Ta chính là Quân sư thực sự của thiên triều!"

    Lời này có hai ý. Một là gây hoang mang cho quân địch! Hai là khẳng định người đeo mặt nạ không phải nàng, củng cố sĩ khí cho quân thiên triều.

    Tin chắc quân địch cũng nắm rõ điểm này.

    Vấn đề nàng lo lắng nhất hiện giờ là, người đeo mặt nạ có thực sự là A Huyên không?

    Nếu không thì tốt, nhưng nếu thực sự là A Huyên, làm sao mới có thể cứu hắn? Chắc chắn không thể dùng A Huyên để uy hiếp buộc Triệu Minh phải rút quân được.

    "Chà!" Vương địch cười khẩy một tiếng: "Xem ra là chúng ta phí sức rồi! Vậy kẻ này.. Còn giữ lại làm gì?" Nói xong liền cứa nhẹ thanh đao trên cổ người kia.

    "Đừng!" Trần Hy Hy kêu lên một tiếng, nắm chặt tay nói: "Ngươi có thể gỡ mặt nạ của hắn xuống không?" vừa nói, ánh mắt nàng vừa liếc nhìn Triệu Minh.

    "Ngươi cho rằng chúng ta sẽ nghe lời ngươi sao?" hắn phá lên cười.

    Có điều, còn chưa kịp đắc ý hoàn toàn, một trận xé gió lao đến, trên cánh tay hắn đã có ba mũi tên cắm sâu, thanh đao cũng rớt xuống đất.

    Phía trái một cung thủ cũng nhanh chóng bắn tên, mũi tên lao đến người kia, trực tiếp đánh bay tấm mặt nạ.

    Khoảnh khắc tấm mặt nạ kia rơi xuống, lòng Trần Hy Hy giống như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt.

    A Huyên..

    "A Huyên!" Nàng liều mạng xông lên, nhưng Triệu Minh lập tức kéo tay nàng cản lại, nghiêm giọng quát khẽ:

    "Nàng điên rồi sao?" Phía trước là sào huyệt của địch, nàng xông lên một mình như vậy chính là tự tìm tử lộ, có biết không?

    "Nhưng đó là A Huyên!" Trần Hy Hy nghiến răng.

    Triệu Minh cười điềm nhiên, lời nói tuy dịu dàng nhưng lại khiến Trần Hy Hy phát lạnh:

    "Nàng cho rằng có thể cứu được hắn sao?"

    Trần Hy Hy gạt tay Triệu Minh, hai mắt bỗng mở to nhìn hắn.

    Sao.. Sao đối với sinh tử của A Huyên.. hắn lại có thể nói một cách vô tình như vậy?

    Triệu Minh chống lại ánh mắt như chất vấn của nàng, ánh mắt hắn vẫn thâm sâu khôn lường như vậy, đôi môi hắn cong lên, lạnh lùng phun ra hai chữ:

    "Tấn công!"

    Ngay lập tức hàng loạt mũi tên bắn tới quân địch, mưa tên giăng kín cả một khoảng không gian, đen kịt.

    "Không!" Trần Hy Hy nhìn mũi tên bắn tới chỗ A Huyên, lập tức thúc ngựa chạy lên phía trước.

    "Ngăn nàng ấy lại!"

    Một hàng quân dày đặc chắn trước mắt nàng, Trần Hy Hy chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nghiến chặt răng hét lên:

    "Hỗn xược! Các ngươi dám cản Quân sư? Muốn làm phản sao?"

    "Thuộc hạ chỉ nghe theo lệnh Thái tử. Xin Thái tử phi quay về!"

    Ha!

    Ha ha!

    Phải rồi! Nàng chỉ có phận sự dâng mưu hiến kế, người nắm trong tay quyền điều động binh mới là hắn.

    Trần Hy Hy quay đầu nhìn Triệu Minh, cười châm chọc:

    "Thái tử, người có biết, nếu không có A Huyên, người đáng lẽ bị trói đứng ở đó hứng chịu làn mưa tên là ta không?"

    Thấy Triệu Minh không thể hiện cảm xúc gì, Trần Hy Hy chán nản cười một tiếng. Nước mắt tuôn trào, nàng đau quá!

    Trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh A Huyên, vẻ mặt thích thú khi cầm chiếc trâm cài của nàng, ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm sự của thiếu niên khi nói lời "Tạm biệt!"

    Trần Hy Hy đưa tay che miệng, cố không phát ra tiếng nức nở..

    Thực ra..

    Thực ra lúc đấy A Huyên muốn nói "Vĩnh biệt!", đúng không?

    Nàng thật hồ đồ, tại sao lúc ấy lại không nhận ra chứ?

    Nếu nàng cứ kiên quyết bắt A Huyên cùng đi xuống chân núi, phải chăng không đến thảm cảnh như hiện giờ?

    Đau.. còn vì sự thờ ơ vô cảm của Triệu Minh..

    Nàng biết hắn và A Huyên không ưa nhau, nhưng chưa từng nghĩ hắn có thể quyết tuyệt hạ lệnh bắn tên như vậy.

    Theo nàng biết, còn có năm trăm quân sĩ khác, nếu họ không có ở đây, hẳn đã tử trận rồi.

    "Trần Hy Hy.." Triệu Minh thấy nàng khóc, bàn tay vươn ra muốn nắm lấy tay nàng.

    Nàng giật mình kinh hãi, lùi lại cách xa hắn, lạnh lùng cười:

    "Thái tử gọi ai?"

    Ngay trong khoảnh khắc đó, nàng thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ đau đớn. Nhưng Trần Hy Hy chẳng còn tâm trí quản nữa, nàng nghiêng mặt không nhìn hắn, giọng hơi khàn:

    "Nếu người đứng đấy là ta, Thái tử cũng sẽ làm như vậy sao?"

    Tiếng mưa tên không ngừng vang ra tứ phía, nhưng trong thời khắc này, nàng chỉ thấy yên tĩnh kì lạ.

    "Bản cung sẽ không để chuyện đó xảy ra!" hồi lâu sau nàng mới thấy giọng hắn đáp lại, âm điệu vẫn rất nhẹ nhàng.

    Trần Hy Hy nhìn tên bắn dày đặc trên người A Huyên. Máu tươi thấm đẫm vạt áo choàng bên ngoài. Xuyên qua hàng quân, nàng run rẩy thấy một vật rơi từ trong ngực thiếu niên xuống.

    Cây trâm..

    "Cho ta chiếc trâm cài này nhé!" thiếu niên háo hức nghịch đồ vật trong tay.

    "Vì sao?"

    "Thích!"

    Trần Hy Hy chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn đắng, nơi cổ họng dường như đang có thứ tanh ngọt kìm nén..

    "Phụt!"

    "Trần Hy Hy!" Cùng lúc đó một giọng nói tràn ngập kinh hãi truyền đến, trước khi nhắm mắt nàng vẫn có thể nhìn thấy nét mặt biến sắc của hắn. Người đó hốt hoảng ôm lấy nàng, trong mắt tràn ngập đau xót..

    Đau xót ư? Ha, hắn sao không nghĩ đến hắn tàn nhẫn với A Huyên như vậy có khác gì đâm cho nàng một nhát chứ?
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2020
  4. Sherry Andromeda

    Bài viết:
    0
    Chap 43: Hai người cùng đau khổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mây đen cuồn cuộn, từng trận phong lớn nổi lên tứ phía, phút chốc cuốn theo những lá cây cùng bụi xoay vần.

    Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt. Đỉnh đầu nàng là tấm màn lụa mỏng. Nhìn sang bên cạnh, nàng thấy một nam nhân đang chống tay bên mép giường, đôi mắt người ấy khép lại, sắc mặt hơi tái nhợt.

    Nhắm mắt.

    Những hình ảnh tang thương kia lại lần nữa hiện hữu trong tâm trí nàng. Thiếu nữ cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

    Một tiếng sét đột nhiên đánh ngay bên cạnh nàng. Vốn đã tỉnh từ trước, thiếu nữ cuối cùng vẫn không thể cứ tiếp tục giả vờ, liền mở hai mắt ra.

    Sớm hay muộn.. cũng phải đối mặt.

    "Nàng tỉnh rồi!" Giọng nói khẽ khàng truyền đến tai nàng. Thực ra Triệu Minh đã biết nàng tỉnh từ trước, nhưng chuyện này, hắn sẽ không nói ra.

    Hắn muốn xem thử, nàng có thể trốn tránh hắn đến khi nào.

    Sự kiên nhẫn của Triệu Minh dành cho Trần Hy Hy luôn vượt quá giới hạn của bản thân hắn như vậy.

    Trần Hy Hy hít sâu một hơi, nơi lồng ngực bỗng đau nhói khiến nàng bất giác phải nhíu mày. Triệu Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, hạ thấp thanh âm nói:

    "Nàng uống thuốc nhé!"

    Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, Triệu Minh đã gọi người bên ngoài mang thuốc vào.

    Người đến là một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi, có lẽ Triệu Minh đã lệnh cho mấy người trong thành đến để tiện chăm sóc nàng.

    "Để ta!" Triệu Minh đón lấy bát thuốc còn nóng trên tay phụ nhân. Không biết có phải Trần Hy Hy nhìn nhầm không nhưng nàng thấy lúc cầm bát thuốc, bàn tay phải của hắn hơi run.

    Triệu Minh cầm chiếc thìa khuấy đều, mùi thuốc đông y theo đó lan tỏa trong phòng. Trần Hy Hy hơi nhíu mi, so với dược liệu hiện đại, dược ở cổ đại quả thật khó ngửi.

    "Sẽ đắng đấy, nàng cố chịu một chút!" Triệu Minh múc một thìa, sau đó thổi cho bớt nóng mới nhẹ nhàng đưa đến trước môi nàng.

    Sự dịu dàng săn sóc như thế, sớm đã làm phụ nhân đứng ở một góc cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Bà không nghĩ một người thân phận cao quý như Thái tử lại có thể hạ mình chăm sóc Thái tử phi đến vậy. Mỗi động tác của ngài đều tỉ mỉ, chu đáo, đặc biệt từ trong đôi mắt sâu thẳm ấy còn toát lên sự tận tâm nồng đậm.

    Trần Hy Hy nhìn thìa thuốc đen ngòm trước mắt, chậm chạp không uống mà ngước mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Minh, đúng, là nhìn chằm chằm.

    Thấy nàng có hành động như vậy, Triệu Minh chỉ thản nhiên đón nhận. Trên gương mặt hoa lệ bức người kia Trần Hy Hy không thể nhận ra một cảm xúc gì.

    Nàng thật sự rất muốn xé tan cái bộ mặt thản nhiên như không có chuyện gì này của hắn.

    "A Huyên đâu?"

    Đáy mắt Triệu Minh hơi trầm xuống, câu đầu tiên nàng nói với hắn từ lúc tỉnh dậy lại là câu này.

    Trần Hy Hy còn chưa kịp bắt được tia biến ảo nơi đáy mắt Triệu Minh thì hắn đã khôi phục dáng vẻ thản nhiên, không nóng không lạnh đáp lại:

    "Chết rồi!"

    Dù đã sớm biết được đáp án nhưng khi nghe chính miệng hắn vô cảm bật ra hai chữ kia, tâm nàng vẫn không khỏi cảm thấy bàng hoàng.

    Sao hắn có thể thờ ơ vô cảm đến vậy?

    Chỉ vì hắn có ác cảm với A Huyên nên có thể nói một cách tuyệt tình đến thế sao?

    Nhưng hắn có biết.. A Huyên là một trong những người có công lớn trong trận chiến với quân Khuyển Nhung.

    Hơn nữa, A Huyên cũng là thân tín duy nhất bên cạnh nàng, hắn không biết sao?

    Triệu Minh nhìn sự bàng hoàng cùng phẫn nộ trong mắt nàng, hơi thở dài nói:

    "Điều nàng hỏi bản cung đã trả lời. Uống thuốc đi!" tiếng nói thanh thoát nhẹ nhàng, một lần nữa hắn lại dịu dàng bón thuốc cho nàng.

    Trần Hy Hy nghiêng mặt từ chối, nhắm mắt khắc chế cảm xúc đau đớn, đôi môi nhợt nhạt hơi cong lên có chút trào phúng:

    "Thái tử không có gì muốn giải thích với ta sao?"

    "Không có!"

    Ha, phải rồi! Hắn trước nay hành sự đều đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, cần gì phải giải thích với ai? Chỉ là một A Huyên nhỏ bé, làm sao mà so được với giang sơn vạn dặm của hắn?

    A Huyên ơi..

    Xin lỗi.. Thì ra lần đấy ở thành Lạc Dương ta đã sai rồi. Ta không nên đưa ngươi đến bên cạnh ta, để rồi kết cục ngươi phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm như vậy.

    Hai vai thiếu nữ không ngừng run rẩy, Triệu Minh đặt bát thuốc lên chiếc bàn gần đó, ôm lấy vai nàng, khẽ nói:

    "Trần Hy Hy.."

    Thiếu nữ lắc đầu, né tránh cái ôm của hắn, nở nụ cười cứng ngắc:

    "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

    Nàng trùm chăn kín mình, lạnh lùng đưa lưng về phía hắn.

    Phụ nhân thấy không khí có chút ngập ngừng, lại nhìn gương mặt đang trầm xuống của Triệu Minh, vội tiến lên khuyên nhủ:

    "Thái tử phi, người uống thuốc trước đã."

    Triệu Minh phất tay ý bảo không cần, quay đầu nhìn góc chăn run lên, hắn biết, nàng đang khóc.

    "Lát nữa hãy nấu lại bát thuốc cho nàng ấy." Triệu Minh dặn dò một câu rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

    Hắn biết, người nàng đang không muốn nhìn thấy lúc này chính là hắn.

    Đến khi cảm thấy người đã đi, tiếng nức nở kìm nén trong cổ họng nàng mới bật ra, dọa phụ nhân một phen kinh hãi.

    "Thái tử phi.. Xin nén bi thương." Bà tiến lên vỗ vai thiếu nữ, lúc nãy cuộc đối thoại kia bà có nghe được, hình như một người rất quan trọng với Thái tử phi tên A Huyên đã chết.

    Trên chiến trường, ranh giới sinh tử chính là mong manh như vậy.

    Trần Hy Hy vùi mặt trong chăn, âm điệu đã khàn khàn:

    "Trận chiến lần này.. Quân thiên triều đã giành chiến thắng tuyệt đối phải không?"

    Nhắc đến chiến sự, phụ nhân liền nở một nụ cười vui sướng:

    "Đúng vậy.. Thái tử một mình dẫn tám vạn quân tấn công doanh trại của địch, lấy được thủ cấp của Tư Mã Dịch, lại có Trình tướng quân kịp thời đem quân tiếp viện tới, toàn bộ mười lăm vạn quân đã bị tiêu diệt. Thái tử phi, người có nghe thấy không? Bên ngoài các tướng sĩ đang mở tiệc ăn mừng."

    Trần Hy Hy gật đầu, cảm xúc đan xen giữa vui mừng và đau khổ.

    Nàng hiểu, tuy lần này quân thiên triều giành chiến thắng nhưng tổn thất cũng là rất lớn.

    Nghe tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng cười vui vẻ của các binh sĩ, Trần Hy Hy bỗng cảm thấy lòng tê tái.

    A Huyên của nàng.. Thiếu niên với đôi mắt trầm tĩnh, bóng lưng thanh tao ấy đã mãi mãi ra đi..

    Một tiếng "tạm biệt" khi ấy, phải chăng A Huyên đã biết trước kết cục bi thảm của mình? Nhưng thiếu niên ấy vẫn mỉm cười, vì an toàn của nàng..

    A Huyên ơi.. Ngươi khiến ta chịu sao thấu?

    * * *

    Bên ngoài mây vũ cuồn cuộn dâng trào, gió lạnh thổi đến cuốn lấy mái tóc đen dài của Triệu Minh tựa như đang vỗ về an ủi lòng hắn.

    Đôi mắt người nam nhân nhìn làn mưa trong đêm đông. Vốn dĩ tháng mười một không thể có lượng mưa lớn như vậy, thật kì lạ.

    Tưởng như cơn mưa giông này chính là ý trời, muốn đem toàn bộ máu tanh quân thù gột rửa, trả lại sự thanh bình vốn có.

    "Điện hạ!" Gia Bảo đi tới, thấy Triệu Minh lẳng lặng nhìn làn mưa, có chút đau lòng:

    "Cổ tay điện hạ bị thương, để ty chức băng bó cho người."

    Triệu Minh cười khổ, lắc đầu. Nếu Gia Bảo không nhắc nhở, hắn cũng quên mất bản thân đang có thương tích.

    Nhìn vết thương do tên bắn nơi cổ tay phải, đây là khi hắn ôm lấy Trần Hy Hy đang ngã xuống, địch thừa cơ hạ sát hắn. Ròng rã giao chiến suốt cả buổi, lúc trở về thành hắn chỉ ở bên cạnh trông coi nàng, quả thật đã quên vết thương này. Tay áo hắn lại màu đen, máu có chảy ra nàng cũng không phát hiện.

    Băng bó cổ tay cho Triệu Minh xong, Gia Bảo thở dài nhìn hắn:

    "Điện hạ, vì sao người không nói rõ tất cả cho Thái tử phi?"

    Triệu Mình mỉm cười hỏi lại: "Nói rõ cái gì?"

    Không chờ Gia Bảo trả lời, hắn đã nói tiếp: "Những gì nàng ấy thấy là sự thật!"

    Y lắc đầu: "Điện hạ, nhưng thân phận của A Huyên.."

    "Được rồi!" Triệu Minh đứng dậy, thản nhiên nhìn y: "Ngươi nghĩ rằng nếu nói rõ tất cả, nàng ấy có thể chịu được sao?"

    Tròng mắt Triệu Minh thấp thoáng nét tự giễu: "Chẳng thà nàng ấy trách bản cung, vẫn còn hơn là phải đối mặt với việc này."

    Gia Bảo thực sự kinh ngạc nhìn Triệu Minh. Đây là lần đầu tiên y thấy Thái tử vì một người con gái mà sẵn sàng để bản thân chịu thiệt như vậy. Phò tá bên cạnh Thái tử mười bốn năm, Gia Bảo đã quen với một Triệu Minh mạnh mẽ đanh thép, ra tay quyết tuyệt không chút lưu tình. Thứ Thái tử làm, nhất định sẽ đem lại lợi ích cho bản thân mình. Mà hôm nay..

    Bước chân Triệu Minh đã ra đến cửa, dưới màn đêm đen thẫm, Gia Bảo vẫn có thể thấy được đôi mắt sáng thông tuệ của hắn:

    "Không ngờ rằng kẻ bản cung hao tổn tâm tư tìm kiếm, lại gần ngay trước mắt như vậy.."

    Đúng vậy! Thật không ngờ!
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...