Không hẹn hò, kết hôn là tội à? Luật nào quy định trai lớn phải cưới vợ, gái lớn phải lấy chồng? Thế kỉ 21 rồi, người ta có quyền tự do, sống độc thân hay kết hôn là quyền
của người ta, miễn không phạm luật là được nhé.
Thử nghĩ xem, mấy bé mới mười tám, hai mươi vừa bước vào đời, chập chững yêu đương thì gặp phải bọn bạc tình. Mới đầu, bọn đàn ông đó dụ là yêu đi, anh nuôi em trọn đời. Đợi lấy được cái cần lấy, nó quất ngựa truy phong, chạy mất dép. Còn lại cô gái nhỏ ôm trái tim đau với cái bụng bầu. Như vậy còn gì đời con gái người ta?
Thật sự, khi đã mang bầu thì có bao nhiêu người đủ dũng khí nói với ba mẹ? Cái tư tưởng "thương cho roi cho vọt" khiến cha mẹ và con cái xa cách nhau về mặt tâm hồn. Lỡ nói ra, các em lại phải ăn đòn. Lúc đó, tim đau mà xác cũng đau. Cứ cho là cha mẹ thời nay có vài người suy nghĩ thoáng, bao dung hơn, cho con cái nghỉ ngang, sinh con thì sao? Sau đó em nó có trở lại trường, có tiếp tục con đường dang dở được không? Không cần phải nói đâu xa, con P - bạn học cũ thời Đại học của mình - lỡ có thai với bạn trai. Gia đình hai bên chấp nhận cho hai đứa nó cưới nhau. Sau đám cưới, chồng nó vẫn đi học, nó ở nhà nuôi con. Mấy tháng sau, nó bán hàng online, rồi xin đi làm ở trung tâm điện máy, xoắn xuýt kiếm tiền bỉm sữa cho con. Chồng nó vẫn tung tăng đi học, đi chơi với bọn bạn. Ờ, chỉ có phận đàn bà là thiệt thòi.
Chuyện tình cảm yêu đương thật sự không cần thiết, nhất là sau khi tổn thương. Có người nói khi cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác mở ra. Đúng là có cánh cửa khác thật. Mà nó không hợp với mình. Trừ khi còn là một con bé luôn nhìn đời toàn màu hồng, chứ không thì.. Mà mình không phải nhân vật luôn lạc quan, yêu đời như vậy.
Mình chia tay mối tình đầu từ năm thứ hai của bậc Đại học. Lí do gì cũng quên rồi. Mình chỉ nhớ cú sốc đó hủy hoại mọi thứ mình có. Đến tận bây giờ, nhắc về chuyện yêu đương, mình chỉ nhún vai rồi thở dài. Vì mình nghĩ, mình không còn gì để mất rồi. Có chăng thì cũng là cái mạng này. Yêu đương hại thân.
Còn về chuyện kết hôn, mình có thành kiến cực xấu. Trước hết là tốn thời gian sau là tốn tiền, cuối cùng là tốn sức khỏe. Tự dưng đang yên đang lành không chịu, đi đâm đầu cưới thằng nào đó rồi về gọi người khác chưa từng nuôi dưỡng mình một ngày nào là cha, là mẹ. Lại còn phải cung phụng, hầu hạ họ. Chưa kể việc họ luôn soi mói mình, đốc thúc mình phải sinh con. Toang hết cả dáng.
Không viết nữa. Càng viết càng thấy cuộc đời này đầy màu đen. Có thể do mình sống quá lệch lạc. Mà mình chấp nhận tư tưởng như vậy. Mình mất lòng tin với thế giới này từ lâu rồi.