Chương 40: Đại lao (1). Bấm để xem Hình bộ đại lao, Bạch Lạc Tích thảnh thơi ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một nhánh cỏ khô buồn bực ngán ngẩm, đã bị nhốt hai ngày rồi, đã bị nhốt hai ngày, không người đến hỏi cung cũng không người đến thăm viếng, ngoại trừ một ngày ba bữa, cơ bản không thấy được bóng người. Nhiều năm lang bạt lưu lạc, để nàng đối với nguy hiểm có một loại nhạy cảm đặc thù, bây giờ bình tĩnh để nàng có chút bất an, khi bị bắt không ai nói cho nàng biết nguyên nhân, nhưng mà ngoại trừ Tiêu Yến, nên cũng sẽ không có người trắng trợn như vậy bắt người, Bạch Lạc Tích nhắm mắt nằm xuống, đầu gối lên tay, một cái chân đạp ở trên giường, một cái khác thì lại tùy ý dựng lên trên đất. "Giống kiểu gì!" Thanh âm lạnh như băng cắt đứt suy nghĩ của nàng. "Hoàng thượng?" Bạch Lạc Tích nghe tiếng đứng dậy. "Xem ra ngươi ở đây còn rất thoải mái." Tiêu Yến ngữ khí không tốt. "Tham kiến hoàng thượng." Bạch Lạc Tích cuống quít quỳ xuống đất dập đầu. "Biết tại sao bắt ngươi vào không?" "Thần không biết, mời ngài biểu thị." Bạch Lạc Tích đúng mực nói. "Khoa cử, thi không tệ." Tiêu Yến mỉm cười gật đầu, tựa hồ rất hài lòng. "..." Bạch Lạc Tích cũng không biết thứ bậc của mình. "Nhưng mà gian lận là tội nặng" Tiêu Yến chuyển đề tài, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Lạc Tích quỳ ở một bên. "Gian lận?" Bạch Lạc Tích nhắc lại, nàng không rõ. "Thần không hiểu." "Không hiểu? Nhìn thử xem." Tiêu Yến ném ra một chương tội trạng. Bạch Lạc Tích nghiêng người nhặt lên, nhìn một lát, khẽ ngẩng đầu. "Thần chưa từng làm." Nàng không biết vì sao Tiêu Yến phải hoài nghi nàng như vậy. Hết chương 40
Chương 41: Đại lao (2). Bấm để xem "Mấy vị Đại Học Sĩ ký một lá thư." Tiêu Yến mở miệng "Ngài hoài nghi ta?" Bạch Lạc Tích hiện tại quan tâm đã không phải là tội gian lận, mà là hoài nghi của Tiêu Yến "Không phải hoài nghi, chứng cứ xác thực." Tiêu Yến nhìn Bạch Lạc Tích có chút tức giận. Chứng cớ gì? Ai cho chứng cứ. "Bạch Lạc Tích ngữ khí không thiện. Tiêu Yến cũng không trả lời, mà là đem mấy bài thi lấy ra, tiện tay vứt ở trên người Bạch Lạc Tích. " Mấy bài thi này, tuy nội dung không giống, nhưng chữ viết cũng rất giống. "Tiêu Yến dừng đúng điểm, đây rõ ràng chính là có người tiết lộ đề trước, chuẩn bị xong bài thi, cuối cùng lại công khai đem bài thi của thí sinh đổi ra, đổi trắng thay đen. " Hoàng thượng, cái này thần không làm được. "Bạch Lạc Tích cười nhạt một tiếng, sẽ không có người giúp nàng gian lận, điểm này lại quá là rõ ràng. " Năm đó môn sinh Bạch gia trải rộng triều chính, hiện tại còn lại một hai cũng không đủ lạ. "Lặng im lặng im chốc lát, chậm rãi mở miệng. " Những người khác thì sao? Nơi này có mấy bài thi, gian lận cũng không chỉ một mình ta. "Bạch Lạc Tích hỏi ngược lại. " Ừm, vì che dấu tai mắt người, đúng là có thể mang bài thi của người khác đồng thời đổi đi, như vậy cho dù bị phát hiện, cũng là pháp không trách chúng, bao năm qua khoa cử đều sẽ không tra nghiệm bút tích, năm nay là ngoại lệ. "Tiêu Yến tiếp tục phân tích. " Bất luận ta nói cái gì, ngài cũng sẽ không tin tưởng, phải không?"Bạch Lạc Tích bất mãn trong lòng. Tiêu Yến xác thực hoài nghi, lần khoa cử này đối với Bạch Lạc Tích quá quan trọng, mấy năm qua tuy cách xa ở biên cương, nhưng Tiêu Yến đối với Bạch Lạc Tích vẫn là hiểu rõ, đứa nhỏ này từ lâu luyện thành một thân bản lĩnh, làm sao tiến công làm sao phòng thủ, tựa hồ đã trở thành bản năng, hồi kinh lâu như vậy, muốn gian lận, đối với nàng mà nói cũng không khó. Hết chương 41
Chương 42: Đại lao (3) Bấm để xem Bạch Lạc Tích không có đợi được trả lời, thời gian dài trầm mặc làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng, loại không tín nhiệm này là nàng chưa bao giờ lĩnh hội qua, thái độ của Tiêu Yến làm cho trái tim vốn là thủng trăm ngàn lỗ lại một lần bị trọng thương. "Nếu ngài đã có đáp án, tại sao còn đến hỏi ta." Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy. "..." Tiêu Yến cũng không biết trả lời như thế nào, thân là người trên cáo, cô muốn bình ổn nổi oán dân chúng, tuy không muốn tin tưởng, nhưng sự thực bày ở trước mắt, nhìn những chứng cớ này, không cảm thấy muốn tới gặp đứa trẻ này, cô muốn nghe một chút giải thích của Bạch Lạc Tích. "Thế nào? Hoàng thượng muốn bỏ xe giữ soái? Chuyện lớn như vậy chung quy phải có người ra nhận tội, nếu như không đoán sai, chủ nhân của mấy bài thi khác cũng đều là hoàng thân quốc thích chứ, hoàng thượng ngài bây giờ còn không thể động vào bọn họ? Được, đều là một mình ta làm, ngài muốn làm sao xử trí?" Bạch Lạc Tích trong lời nói ý trào phúng hết sức rõ ràng. "Bốp." Bạch Lạc Tích bị đánh ngã trên đất, gò má ửng đỏ "Kích nộ trẫm đối với ngươi có ích lợi gì?" Tiêu Yến khẽ cau mày. "Ta chỉ nói là ra sự thật, hoàng thượng thẹn quá hóa giận rồi?" Bạch Lạc Tích đỡ giường đứng lên, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Yến. Nhìn thái độ của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến cưỡng chế lửa giận trong nháy mắt bạo phát, một cước đá vào trên người Bạch Lạc Tích, người sau liền lùi lại vài bước vẫn không thể nào đứng vững, ngã xuống trên mặt đất. Tiêu Yến thuận tay nhặt lên mộc côn bên cửa lao, chậm rãi đi tới gần, không đợi Bạch Lạc Tích đứng dậy, một côn đánh vào trên lưng. "Ạch." Bạch Lạc Tích bị va chạm bất thình lình đánh bò trên đất. "Ngồi dậy." Tiêu Yến lạnh lùng ra lệnh. "..." Bạch Lạc Tích giận hờn nhanh chóng bò dậy. "Bốp." Lại là một côn, sức mạnh còn nặng hơn vừa rồi. "Ân.." Bạch Lạc Tích cắn răng cố nén. "Bốp bốp." Mộc côn liên tục không ngừng đánh vào người, Tiêu Yến hiển nhiên là tức giận, đã quên dự tính ban đầu, hiện tại chỉ là trách phạt đối với thái độ phách lối vừa rồi của Bạch Lạc Tích. "Bốp bốp bốp." "Ạch." Bạch Lạc Tích lần nữa nằm sấp trên mặt đất, mộc côn đánh vào người, chấn động đến mức khí tức nàng không đều, khoang ngực một trận cuồn cuộn, lần nữa quỳ ở trên đất. "Ngồi dậy." Mệnh lệnh vẫn cứ lạnh lùng, lần này Bạch Lạc Tích không có giận hờn nữa, nàng cảm thấy uy lực của mộc côn, nếu như lại đem Tiêu Yến chọc giận, thất thủ đem chính mình đánh chết cũng không phải không thể nào. "Ngồi dậy" Thấy Bạch Lạc Tích không có động tác, Tiêu Yến lại là một côn hạ xuống. "Ạch, hoàng thượng là muốn ở đây bức cung hay sao?" Bạch Lạc Tích mở miệng, âm thanh không cứng rắn như vừa rồi, hô hấp có chút ngổn ngang. "Nào có bức cung? Ngươi vừa rồi không phải nhận tội rồi sao." "Bốp bốp." Vừa dứt lời, lại là nặng nề hai côn. "Khụ khụ.." Hai côn này đem Bạch Lạc Tích đánh đến ho khan không ngừng, một cái tay gắt gao che ngực. "..." Tiêu Yến thấy thế dừng lại mộc côn lần nữa hạ xuống. "Mẫu Hoàng, nếu như Tích Nhi nói chưa từng làm, ngài tin sao?" Ho một lát, Bạch Lạc Tích cầm lấy làn váy Tiêu Yến quỳ thẳng thân thể, ngửa đầu nhìn mặt của Tiêu Yến. "Được, trẫm sẽ đi tra." Lặng im chốc lát, Tiêu Yến chậm rãi phun ra câu nói này, nhìn trong tròng mắt Bạch Lạc Tích ngậm lấy nước mắt, cô lòng có không đành lòng, đem mộc côn ném qua một bên. "Lần sau lại nói năng lỗ mãng như vậy, cũng không dễ qua như vậy!" Tiêu Yến nghiêm nghị răn dạy. "Vâng." Mang theo giọng mũi nặng nề, Bạch Lạc Tích vội vàng trả lời Hết chương 42
Chương 43: Quan tâm. Bấm để xem Nghe Bạch Lạc Tích nhận sai lấy lòng và hô hấp phá vụn, trong lòng Tiêu Yến có chút bị đè nén, không muốn ở lại tiếp, tùy ý răn dạy vài câu, quay người rời khỏi đại lao. Thấy được Tiêu Yến rời đi, thần kinh căng thẳng của Bạch Lạc Tích trong nháy mắt thả lỏng, tư thế quỳ cúi xuống liền ngã ngồi trên mặt đất, đau đớn phía sau cũng theo thả lỏng của nàng mà càng thêm nghiêm trọng, nhưng để nàng lo lắng nhất xác thực là một cước vừa rồi của Tiêu Yến khiến nàng té ngã, không cẩn thận dụng trúng đầu, hiện tại có chút mơ hồ phát đau. Trên đất nằm một hồi lâu, Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy đi tới trước giường, mới vừa nằm trên đó đã bị đau đớn phía sau kích thích đến, chỉ có thể vươn mình nằm sấp, hết cách rồi, bản thân nàng không nhìn thấy vết thương phía sau, chỉ có thể dựa vào cảm giác phán đoán, khi Tiêu Yến trách đánh cũng không có thu lực, chắc đã sưng đỏ một mảnh, hoàn cảnh trong đại lao không để cho nàng dám dùng tay đi đụng vào, đau đớn của đầu cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng muốn nỗ lực để cho mình ngủ thiếp đi, ở trước khi đau đầu phát tác. Cần Chính Điện. "Bữa tối đưa chút thuốc trị thương qua đó." Trở lại Cần Chính Điện, Tiêu Yến dặn dò với Vinh Thiển. "Hoàng thượng, có cần để thái y đi xem thử hay không?" Vinh Thiển dò hỏi. "Không nghiêm trọng như vậy, thì đánh mấy cái, buổi tối ngươi đi xem thử nó." Tiêu Yến không muốn nói rõ, nhưng cũng là có chút bận tâm. "Vâng, nô tỳ để Ngự Thiện Phòng làm chút đồ thanh đạm, cùng đưa tới." Vinh Thiển nhìn ra tâm tư của Tiêu Yến, chu đáo an bài tất cả. Hết chương 43
Chương 44: Đưa thuốc. Bấm để xem Giờ Dậu. Vinh Thiển cầm hộp cơm và thuốc trị thương đi tới đại lao Hình bộ, lấy ra yêu bài Tiêu Yến cho, một đường thông suốt đi tới trước cửa phòng giam của Bạch Lạc Tích. "Mở khóa đi." Vinh Thiển nói với ngục tốt. "Chuyện này.. Hoàng thượng dặn dò, bất cứ người nào đến cũng không thể mở cửa." Ngục tốt có chút khó xử. "Yêu bài của Hoàng thượng ở đây." Vinh Thiển lần nữa lấy ra yêu bài. "Cô cô, hoàng thượng dặn dò, trừ phi bản thân nàng đến, bằng không không cho mở cửa, người xem.. Tiểu nhân cũng không dám kháng chỉ a." Ngục tốt cũng không dám đắc tội vị trước mặt này, ăn nói khép nép giải thích. "Được rồi." Vinh Thiển thấy thế cũng không làm khó nữa. "Điện hạ." Nhìn người trên giường nằm sấp, Vinh Thiển nhẹ giọng kêu. "Điện hạ?" Thấy Bạch Lạc Tích không có phản ứng, Vinh Thiển cất cao giọng. "Là Dung cô cô sao?" Thanh âm suy yếu của Bạch Lạc Tích truyền đến "Vâng, Điện hạ, hoàng thượng sợ ngài ăn không quen cơm nước trong lao, cố ý để lão nô đưa chút thanh đạm cho ngài." Vinh Thiển đem hộp cơm tiến vào trong phòng giam. "Ngài thay ta tạ ơn ân điển hoàng thượng." Bạch Lạc Tích vẫn không có động tác. "Điện hạ, ngài không có sao chứ?" Vinh Thiển có chút lo lắng. "Không trở ngại." Bạch Lạc Tích hơi đứng dậy, đáp lại nụ cười. "Đây là thuốc trị thương tốt nhất, ngài nhớ dùng." Phòng giam tối tăm, Vinh Thiển không thấy rõ mặt của Bạch Lạc Tích, chỉ có thể nghe ra yếu ớt của nàng. "Dung cô cô.. Ngài có thể giúp ta đưa chút rượu tới không?" Bạch Lạc Tích chủ động mở miệng. "Rượu?" Vinh Thiển biết Tiêu Yến không cho Bạch Lạc Tích uống rượu, vào lúc này càng là không thích hợp. "Phải, đừng để hoàng thượng biết, ngài giúp ta lấy một chút vào." Bạch Lạc Tích gắng gượng đứng dậy. "..." Không có đợi được trả lời, Bạch Lạc Tích lảo đảo đi tới gần, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Vinh Thiển. "Điện hạ!" Ánh vào mi mắt Vinh Thiển chính là Bạch Lạc Tích đầu đầy mồ hôi, đã đem bộ tóc đẹp trên trán thấm ướt, dán sát ở gò má, khuôn mặt nhỏ trắng xám không có một chút hồng hào, môi trắng bệch càng tỏ rõ suy yếu của chủ nhân. Vinh Thiển có chút khiếp sợ, dựa theo cách nói của Tiêu Yến, sẽ không nghiêm trọng như vậy, cho dù vết thương nhiễm trùng cũng sẽ không nhanh như vậy, làm sao giống như bây giờ.. Hết chương 44
Chương 45: Bẩm báo. Bấm để xem "Ngài không có sao chứ?" Vinh Thiển nỗ lực nắm lấy tay của Bạch Lạc Tích. "Không có chuyện gì, ngài giúp ta lấy chút rượu đến đi, ngủ một giấc là tốt rồi." Bạch Lạc Tích né tránh cái tay đưa qua của Vinh Thiển, nàng sợ nhiệt độ lạnh lẽo dọa đến đối phương. "Được, lão nô tận lực.." Còn chưa đợi Vinh Thiển nói xong, Bạch Lạc Tích đột nhiên theo song sắt quỳ ở trên đất, gắt gao cắn môi dưới, hô hấp càng nặng nề. Ngục tốt sợ hãi lùi về sau hai bước, không dám đứng đối diện Bạch Lạc Tích, Vinh Thiển thì lại quỳ xuống theo, đỡ lấy người ngã xuống. "Ta đi bẩm báo hoàng thượng." Vinh Thiển chạm đến bàn tay lạnh như băng của Bạch Lạc Tích, trong lòng không khỏi run lên. "Đừng.. Dung cô cô." Bạch Lạc Tích bị đầu đau và phía sau sưng tấy hành hạ, đã không thể suy nghĩ bình thường, nàng cho rằng Vinh Thiển muốn đi cáo trạng với Tiêu Yến, nói như vậy, không cần nói rượu, có lẽ Tiêu Yến sẽ vì việc này lại trách phạt trách phạt một trận. "Xin ngài.. Đừng nói cho hoàng thượng biết, rượu.. Ta không cần." Bạch Lạc Tích dùng ngữ khí gần như cầu xin. "Mở cửa." Vinh Thiển nhìn ra thần trí của Bạch Lạc Tích đã có chút không rõ. "..." Ngục tốt có chút do dự. "Có chuyện gì để ta gánh chịu, mở cửa." Vinh Thiển có chút nóng nảy. "Vâng." Ngục tốt run rẩy đem cửa lao mở ra. Vinh Thiển bước nhanh đi vào, đem Bạch Lạc Tích nâng dậy, bố trí ở trên giường, nàng không dám tùy ý đem người mang ra đại lao. "Đi thông báo hoàng thượng, thì nói Điện hạ bị thương rất nặng, xin nàng ân chuẩn ra tù dưỡng thương." Vinh Thiển không dám rời đi, sợ Bạch Lạc Tích có chuyện, chỉ có thể đem yêu bài đưa cho ngục tốt, hi vọng như vậy Tiêu Yến có thể hiểu rõ. Hết chương 45
Chương 46: Thái y. Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 47: Thái y. Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 48: Bệnh tình. Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 49: Âm thầm tra. Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**