Ngôn Tình [Edit] Hào Môn Sủng Hôn - A Ninh Nhi

Discussion in 'Truyện Drop' started by anying, Oct 14, 2020.

  1. anying An

    Messages:
    0

    Chương 10: "Nếu anh nói nhớ em thì em có tin không?"


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Studio hoa nghệ thuật lấy tên "Lucky". Ngày khai trương, khách khứa tấp nập.

    Công lao đều thuộc về Mạnh Hân Lan. Bà tùy tiện kêu gọi liền có nhiều người hưởng ứng, các phu nhân nhà giàu đều vui vẻ đến ủng hộ.

    Giang Nghiên vốn không định phô trương. Sau này nhận đơn hàng, chứng minh bằng tác phẩm, tích lũy danh tiếng. Giờ đây, không cần tích lũy danh tiếng nữa rồi.

    May mà Mạnh Hân Lan nghĩ chu đáo, cho mười mấy người đến giúp, không thì đã lo không xong.

    Mạnh Hân Lan chỉ đâu, các phu nhân nhà giàu đánh đó. Nói lời hay rất nghệ thuật, không có vẻ đang nịnh bợ lại khiến người nghe thoải mái.

    Họ chủ yếu khen cô dâu nhà giàu mới cưới là Giang Nghiên. Giang Nghiên cười mỉm lắng nghe, phần lớn do Mạnh Hân Lan tiếp lời giúp cô.

    "Chị Từ, con dâu của chị không những đẹp mà còn khéo tay. Mỗi một tác phẩm cắm hoa trong này đều là tuyệt phẩm, em chỉ muốn đem hết về nhà."

    "Chị tham quá đấy, dù sao cũng phải để lại một ít cho các chị em đây chứ."

    "Đúng vậy, chúng em đều rất thích."

    "Chị Từ có phúc thật đấy, được con dâu khéo léo."

    Các phu nhân nhà giàu chị một câu, tôi một câu.

    Mạnh Hân Lan nhận lời khen, tự hào nói: "Đương nhiên rồi, trước kia các chị ai cũng nói em có phúc được chồng giỏi con ngoan, em chẳng có cảm giác gì nhiều. Nhưng giờ có Nghiên Nghiên, ngày nào em cũng vui vẻ."

    Bà vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Giang Nghiên, mặt tràn đầy vẻ trìu mến.

    Lúc này có một người nói: "Đợi sau này có cháu rồi, chị sẽ càng vui."

    Lời này vừa được nói ra, mọi người liền phụ họa.

    Giang Nghiên: "..."

    Trừ mỉm cười thì cô không biết nói gì.

    Mạnh Hân Lan nhíu mày, không tán đồng: "Bây giờ mà nói đến cháu hãy còn sớm. Hai đứa nó vừa kết hôn, Nghiên Nghiên lại nhỏ tuổi, qua vài năm nữa hẵng sinh."

    Mọi người không ngờ Mạnh Hân Lan nghĩ như vậy. Phải biết rằng, lúc nhà họ Từ công bố tin kết hôn, ai cũng nhất trí nghĩ là vì khai chi tán diệp cho nhà họ Từ. Không thì tại sao đột nhiên lại kết hôn. Hơn nữa, nhà gái xuất thân bình thường, nghe nói mấy năm nay đi học, đi làm ở thành phố C. Trước kia Từ Ngạn Tùng và cô không hề quen biết.

    Phỏng đoán nhiều nhất, hợp lý nhất là bát tự của Giang Nghiên hợp với Từ Ngạn Tùng. Cộng thêm tuổi anh không còn nhỏ, đã đến lúc nối dõi tông đường.

    Bây giờ Mạnh Hân Lan lại nói qua vài năm nữa?

    Thật sự không gấp hay là có vấn đề đây?

    Rất nhanh, tất cả mọi người thiên về khả năng phía sau.

    Nhìn thái độ của Mạnh Hân Lan, người thông minh sẽ cứ thế mà bỏ qua chủ đề này. Nhưng, luôn có người không đủ thông minh.

    "Nhưng mà con trai chị không còn nhỏ tuổi nữa, sinh con sớm chút vẫn tốt hơn. Chị xem con dâu em cũng cỡ tuổi con dâu chị, nó sinh được hai đứa con trai rồi."

    Mạnh Hân Lan cười mỉm, nói: "Con dâu em bằng tuổi con dâu chị à? Chị còn tưởng con bé bằng tuổi con trai em đấy."

    Con trai của vị phu nhân kia đã ba mươi mấy tuổi, đường chân tóc rất cao, nhìn hơi lớn hơn tuổi thật.

    Mạnh Hân Lan vờ như không thấy sắc mặt khó coi của vị phu nhân kia. Bà xoay đầu, dịu dàng nói với Giang Nghiên: "Nghiên Nghiên, sau này con sinh cháu gái cho mẹ. Mẹ thích con gái, sinh một đứa giống con, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Đừng như Ngạn Tùng, không thích cười cũng không thích nói chuyện, chỉ thích trị người khác. Mẹ nhìn nó ba mươi năm, nhìn đến phát phiền luôn rồi."

    Giang Nghiên vốn chỉ định yên lặng lắng nghe, sau đó ngoan ngoãn đáp một câu. Nhưng nghe đến câu cuối cùng, cô không nhịn được cười.

    Không ngờ Từ Ngạn Tùng bị ghét bỏ như vậy.

    Cô tùy tiện đáp lời: "Vâng ạ."

    Các vị phu nhân nhà giàu bên cạnh chú ý biểu cảm của mẹ chồng, con dâu hai người. Họ đưa mắt nhìn nhau, người thừa kế lợi hại nhất của tập đoàn Từ thị vậy mà lại bị mẹ ruột cùng vợ... ghét bỏ.

    Ghét bỏ. Rõ ràng do được chiều nên kiêu.

    Có tiền có thế, gia đình yên ấm. Thật khiến người khác không thể không biến thành chanh tinh.

    "Nhưng mà, sao hôm nay không thấy con trai chị đến vậy? Ngày quan trọng như thế này, công việc có thể gác lại chứ."

    Mạnh Hân Lan thờ ơ nói: "Nó đi công tác rồi, Nghiên Nghiên săn sóc để nó yên tâm làm việc. Với lại đàn ông như nó đến chỗ hoa lá tươi thắm như này, em sợ mọi người không được tự nhiên."

    Nếu như Từ Ngạn Tùng ở đây, những người này thật sự sẽ thấy không tự nhiên. Con người anh sẽ không khách sáo hỏi han người khác, mà sẽ vì có người làm anh không vui mà "mời" người đó đi.

    Mọi người không dám nói quá nhiều lời không xuôi tai. Họ vẫn phải nghĩ cách bám vào gốc đại thụ nhà họ Từ.

    Câu chuyện chuyển sang hướng khác, mới nói hai câu thì điện thoại của Giang Nghiên reo. Cô nói tiếng xin lỗi, định đi sang chỗ khác nghe. Vừa cầm điện thoại ra, nhìn thấy người gọi là Từ Ngạn Tùng.

    Mạnh Hân Lan cũng nhìn thấy, dứt khoát bảo cô nghe tại chỗ.

    Bà dĩ nhiên biết những người này nghĩ gì trong đầu. Mấy trang báo lá cải luôn dán nhãn "theo như người biết chuyện tiết lộ", còn không phải là đào từ miệng của những người này sao.

    Chuyện như vậy thật sự có rất nhiều trong xã hội thượng lưu. Bà cũng không tức giận, để ý đến người khác sẽ khiến bản thân mệt chết.

    Song, thỉnh thoảng phải làm mấy người này nghẹn trong lòng.

    Biết sự thật không giống với những gì suy đoán, họ sẽ bị nghẹn.

    Giang Nghiên cũng biết suy nghĩ của những người này. Thực tế lòng cô hiểu cho họ, đến giờ cô vẫn không rõ tại sao Từ Ngạn Tùng kết hôn với cô. Vốn dĩ cho rằng vì nghe theo sự sắp xếp của Mạnh Hân Lan, hơn nữa thấy cô nhìn không tệ. Nên miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng sau này phát hiện dường như không phải vậy.

    Nếu như phải thì tại sao cho cô ngủ trong phòng cho khách?

    Nhưng anh không chán ghét cô mà.

    Đoán không ra, lòng của đàn ông như kim đáy biển.

    Cô nghe điện thoại của người đàn ông như ẩn số đó trước mặt nhóm phụ nữ hiếu kỳ: "Alô." Giọng nói rất dịu dàng.

    Từ Ngạn Tùng nghe thấy giọng nói này liền thấy thoải mái: "Hôm nay khai trương thuận lợi không?"

    "Rất thuận lợi ạ." Giang Nghiên đáp. Thấy người bên cạnh đều đang yên lặng đợi hai người gọi điện thoại xong rồi nói chuyện tiếp, cô chợt cảm thấy áp lực rất lớn.

    Có phải nên ân cần hỏi han mấy câu giống một cô vợ hiền chân chính hay không?

    Mạnh Hân Lan bảo vệ cô như vậy. Cô cũng cố gắng làm người khác ngưỡng mộ thêm một chút.

    "Mẹ luôn ở cùng em, anh không cần lo. Chỗ anh giờ là buổi tối nhỉ, sao anh vẫn chưa đi nghỉ?" Giọng cô ngọt ngào, vẻ ngoài cũng ngọt, giờ đây có phần thẹn thùng, nhìn thật sự như một cô gái chìm đắm trong hạnh phúc.

    Từ Ngạn Tùng cách xa ngoài đại dương vừa kết thúc công việc về khách sạn, rồi gọi ngay cho cô: "Nếu anh nói nhớ em thì em có tin không?"

    Trong giọng điệu anh chứa một ít ý cười, không dịu dàng, hệt như nói đùa. Nhưng bình thường anh không thích nói đùa.

    Tâm lý cô biết không thể xem lời này là thật. Nhưng cấu tạo sinh lý không nghe theo kiểm soát, lòng hơi rung động, hai má bỗng nóng lên, vầng đỏ đáng yêu lập tức nhuộm lên làn da trắng nõn.

    Mọi người đều đang nhìn, đang cười cô.

    Vì thế, mặt cô càng trở nên nóng hơn.

    Cô ngây ngẩn hai ba giây. Từ Ngạn Tùng lại nói: "Xem ra không tin, cũng không ngốc lắm."

    Giang Nghiên: "..."

    A! Thật sự không muốn khách khí với anh nữa.

    "Anh nghỉ ngơi sớm đi." Cô cố gắng giữ nụ cười mỉm. Vì mọi người vẫn đang nhìn, cô lại nhẫn nhịn thêm vào một câu: "Anh đừng làm việc mệt quá, nhớ ăn cơm đúng giờ. Em ở cùng mẹ rất tốt, anh không cần lo."

    Em ở cùng mẹ rất tốt, anh không cần quay về đâu.

    Từ Ngạn Tùng nghe ra cô đang giận: "Em có ăn cơm đúng giờ không?"

    Tuy sau khi kết hôn không thường xuyên ở bên nhau, nhưng Giang Nghiên đã bị bắt quả tang mấy lần không ăn cơm đúng giờ. Giờ Từ Ngạn Tùng hỏi cô chỉ vì cô nhắc đến chuyện này. Nhưng vào tai Giang Nghiên chính là anh đang dỗi cô.

    Giận quá.

    "Ăn cơm đúng giờ, em có phải trẻ con đâu." Cho dù không ăn cơm đúng giờ thì sao nào, cơ thể cô khỏe mạnh lắm đấy.

    Lời này của cô vào tai người bên cạnh thì là đang hờn dỗi.

    Mạnh Hân Lan cười tít mắt.

    Từ Ngạn Tùng: "Ừ, không phải trẻ con, trưởng thành rồi."

    Đây là châm chọc cô à? Lúc này Giang Nghiên không thể không nghĩ nhiều về lời anh nói, mệt quá.

    "Không nói nữa, bên em hơi bận. Anh nghỉ sớm đi, tạm biệt."

    Thành công kết thúc cuộc gọi, Giang Nghiên nhìn nhóm phu nhân nhà giàu tâm cơ bên cạnh, chợt cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

    Dù sao cũng thú vị hơn nói chuyện với Từ Ngạn Tùng.

    Mà Từ Ngạn Tùng lẻ loi một mình trong khách sạn nơi xa đang nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

    Nghĩ rồi lại nghĩ, khóe miệng treo một nụ cười.

    Dường như thỉnh thoảng trêu cô cũng thú vị.

    Nếu không chọc cô giận một lần, chắc sẽ chẳng nhớ người chồng là anh.

    Giang Nghiên quả thật bởi vì cuộc điện thoại này mà thường nhớ đến Từ Ngạn Tùng. Cô hơi buồn bực, sao người đi xa lại trở nên đáng ghét thế.

    Càng đáng ghét là, cô phải ứng phó với đầu đề trò chuyện liên quan đến anh.

    "Không ngờ Ngạn Tùng quan tâm vợ như vậy?" Một vị phu nhân nói. Bà không có ác ý, cùng là người trong giới thượng lưu, họ đều nhìn Từ Ngạn Tùng lớn lên, cũng biết tính cách của anh.

    "Đang tân hôn nồng thắm, không quan tâm sao được?"

    "Giang Nghiên đẹp như thế này, Ngạn Tùng chắc chắn thích."

    "Giang Nghiên có phúc thật đấy."

    "Có phúc cả, hai đứa nó trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

    ...

    Giang Nghiên sắp không nghe nổi nữa.

    Tuy Mạnh Hân Lan thích nghe, nhưng biết họ hơi khoa trương: "Được rồi, đừng nói hai đứa nó nữa, da mặt Nghiên Nghiên nhà em mỏng. Chúng ta đi xem hoa đi."

    Giang Nghiên lập tức phụ họa: "Vâng, con dẫn mọi người đi tham quan."

    Đây đều là khách trong tương lai, Giang Nghiên phải đối xử chân thành.

    Đỗ Vân Phi bận ra bận vào, thỉnh thoảng ra ngoài tiếp đãi khách mới đến.

    Không ngờ có hai vị khách không mời mà đến.

    Là Giang Quý Sinh và Lê Thu Hồng.

    Giang Quý Sinh đưa một phong bì khai trương, sau đó hỏi: "Vân Phi, Nghiên Nghiên đâu?"

    Lê Thu Hồng xem thường Đỗ Vân Phi. Bà ta nhìn xem bên trong có những ai.

    Tuy Đỗ Vân Phi không thích họ, nhưng ngày như hôm nay chỉ có thể tiếp đãi khách khí: "Nó ở bên trong."

    Giang Quý Sinh lại hỏi: "Cậu Từ có đây không?"

    Đỗ Vân Phi: "Không có, có phu nhân Từ."

    Đỗ Vân Phi nhìn ra được Mạnh Hân Lan đối xử tốt với Giang Nghiên. Có bà rồi, cô không sợ Giang Nghiên bị bắt nạt.

    Giang Quý Sinh nghe vậy, vui mừng đi vào.

    Từ Ngạn Tùng không ở đây cũng không sao, có phu nhân Từ là được.

    Thấy Giang Quý Sinh và Lê Thu Hồng, Giang Nghiên không quá bất ngờ, chỉ hơi bất đắc dĩ.

    Cô không mời họ, cũng không nói chuyện lập nghiệp với họ. Nhưng họ biết được cũng không kỳ lạ.

    Sau khi kết hôn, số lần họ chủ động liên lạc với Giang Nghiên còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.

    Giang Nghiên đang ở cùng nhóm phu nhân nhà giàu, thấy họ bèn nói tiếng xin lỗi không tiếp được, chuẩn bị nói chuyện riêng với hai người Giang Quý Sinh.

    Nhưng, Giang Quý Sinh và Lê Thu Hồng thấy nhiều người có tiền như vậy liền nhiệt tình đi lên chào hỏi.

    Giang Quý Sinh nhiệt thành nói với Mạnh Hân Lan: "Thông gia, lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?"

    Mạnh Hân Lan khách sáo gật đầu: "Tôi vẫn khỏe, anh chị trông cũng tốt đấy nhỉ."

    Lê Thu Hồng tiếp lời: "Vợ chồng em không..."

    Giang Quý Sinh ngắt lời bà ta: "Vợ chồng anh rất tốt, rất tốt."

    Giang Nghiên: "Bố, bố đi đường vất vả rồi. Để con dẫn hai người đi uống trà nghỉ ngơi một lúc."

    Mạnh Hân Lan: "Thông gia mau đi cùng Giang Nghiên đi, chốc nữa tôi qua trò chuyện với anh chị."

    Giang Quý Sinh và Lê Thu Hồng vốn không muốn đi. Phu nhân nhà giàu thành phố A thích nịnh nọt Mạnh Hân Lan, vậy cũng sẽ nịnh nọt thông gia là họ, không thiếu được chỗ tốt.

    Nhưng mà, Mạnh Hân Lan và Giang Nghiên đã nói vậy, họ chỉ có thể rời đi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội.

    Lời tác giả:

    Tổng giám đốc Từ: "Anh nói nhớ em là thật đó."

    Giang Nghiên: "Có quỷ mới tin."

    Tổng giám đốc Từ: "Phải làm sao thì em mới tin?"

    Giang Nghiên: "Làm gì cũng không tin."

    Tổng giám đốc Từ: "Cho em sờ yết hầu sẽ tin đúng không? Em sờ đi."

    ***

    Ha ha, không thể xem kịch ngắn là thật được, nhớ bình luận nhiều vào nha.
     
    Ayuxinh and Cẩm tít like this.
    Last edited: Nov 2, 2020
  2. anying An

    Messages:
    0

    Chương 11: Có thể họ sắp phất lên rồi


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    0982561618, Ayuxinh, ngghjm and 3 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...