Tản Văn Có Một Cơn Đau Mang Tên Trầm Cảm - Land

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thanhtam06, 26 Tháng mười 2020.

  1. Thanhtam06

    Bài viết:
    23
    CÓ MỘT CƠN ĐAU MANG TÊN TRẦM CẢM

    [​IMG]

    Tác giả: Land

    Thể loại: Tản văn

    "Em yêu dậy đi.. dậy đi em ơi.."

    Chuông báo báo thức vang lên giọng của một chàng trai trẻ làm tôi tỉnh giấc. Âm báo thức này thật thú vị. Lúc trước mẹ tôi còn cười bảo: "Mày mê trai quá ha gì mà đặt chuông báo thức tiếng trai gọi thế?" Tôi cười bảo là lấy động lực dậy đi làm đó mẹ. Nhưng giờ đây cho dù có mê trai cỡ nào tôi cũng không tài nào dậy nổi. Tôi với tay tắt chuông điện thoại, nằm ườn ra muốn ngủ tiếp, lại chợt nhớ ra hôm nay phải đi làm. Mình sẽ bị sếp mắng, sẽ bị đuổi việc, sẽ nghèo, sẽ bị người ta chê cười vân vân và mây mây. Tôi gượng dậy trong sự hỗn loạn vì những suy nghĩ ngổn ngang.

    Hôm nay sẽ lại là một ngày mệt mỏi, cả đêm thức trắng đến gần sáng mới chợp mắt được chút xíu thì đã sang ngày mới. Trên gương mặt hiện lên một thoáng lo âu và sợ hãi vì có quá nhiều lí do. Tôi lúc nào cũng luôn sống trong sự phiền não lúc nào cũng chờ chực bủa vây. Đôi lúc tôi giật mình tự hỏi mình phải chịu đựng như thế này đến bao giờ?

    Trầm cảm thật sự là gì? Thật khó để có thể diễn tả nó như thế nào nếu ai đó chưa từng trải qua nó. Tôi đã từng không ý thức được rằng mình đang có vấn đề cho đến khi đang trên bờ vực của sự mất kiểm soát và phải cầu cứu đến bác sĩ. Tôi seach trên mạng ra hình ảnh về trầm cảm, đó là một biểu tượng con chó đen cô độc và đáng thương. Cuộc sống của tôi cũng mang một màu sắc tăm tối như thế.

    Bác sĩ đã giúp tôi quay trở lại quá khứ với những ký ức xưa cũ, đó là ngôi nhà tranh còn vang lên tiếng cãi nhau của bố mẹ, đó là nỗi áp lực học hành để trở thành người ưu tú trong khi sức mình chỉ có hạn. Có những buổi chiều tôi hay ngồi miên man với những dòng tâm sự buồn không một ai chia sẻ cùng và cũng không muốn nói cùng ai. Tôi cứ thế cô độc một mình ôm những vết thương ấy vào lòng. Khi vết thương còn chưa kết vảy đã vội thêm một vết thương mới. Ấy thế mà tôi đâu hay cho đến khi máu chảy đầm đìa tôi mới nhận ra là mình đang bị thương và cần được chữa trị. Nhưng tôi cho đến lúc ấy thì đã chạm đến giới hạn cùng cực của sự chịu đựng rồi. Và hơn ai hết trong lúc này linh hồn tôi cần một sự cứu rỗi.

    Tôi luôn có những suy nghĩ kỳ lạ và những câu hỏi kỳ lạ rằng tại sao tôi lại được sinh ra? Chẳng lẽ tôi đến thế gian này chỉ để chịu những giày vò đau khổ đó? Thượng đế à, ngài thật quá bất công. Tại sao ngài lại tạo ra tôi, một phiên bản lỗi của ngài? Sau khi trách móc ông trời tôi lại quay sang trách móc chính bản thân mình, cảm thấy mình là một thứ gì đó tồi tệ. Thế nhưng sau khi chứng kiến những hoàn cảnh éo le khác, kẻ thì nghèo đói, người thì tật nguyền hay gặp phải thiên tai. Trong khi hằng ngày trên thế giới này có bao nhiêu sự chết chóc tôi bỗng thấy mình thật may mắn vì vẫn còn sống. Nhưng cuộc sống này chưa bao giờ là dễ dàng cho tất cả chúng ta.

    Đó là thử thách cũng là bài học, thế nhưng không một ai nói cho tôi biết phải vượt qua như thế nào kể cả bác sĩ. Bởi lẽ đây chính là tâm bệnh, một đống thuốc vô tri không thể chữa một cách tận gốc triệt để. Và khi trên chuyến tàu của cuộc đời ta lại gặp những cơn giông gió tiếp theo, lần sau ta sẽ ngã đau hơn lần trước, vết thương cũng vì thế mà ngày càng sâu hơn.

    Trầm cảm được ví như một sát thủ thầm lặng. Có thể âm thầm kết liễu sinh mạng của một con người mà trước đó không hề có điều báo trước. Một người bị bệnh trầm cảm có thể sống và sinh hoạt như một người bình thường và nếu họ không nói ra thì mọi người xung quanh chẳng thể hay biết. Gần đây chúng ta thỉnh thoảng lên mạng nhìn thấy những dòng thông tin rằng có ai đó đã tự tử vì trầm cảm trong khi trước đó họ không hề có biểu hiện bất thường. Bạn có biết trong lúc họ cười thật ra trong lòng họ đang khóc? Bạn có biết trong lúc họ nói tôi ổn thật ra họ đang rơi vào tuyệt vọng cùng cực? Và như thế, giống như sự bình yên trước cơn bão, khi họ ra đi bạn mới nhận ra là họ đang cần sự giúp đỡ nhưng không có một ai bên cạnh.

    Tôi cũng đã từng có những ý nghĩ như thế, rằng có lẽ mình nên chết đi. Thế nhưng tôi lại băn khoăn chết có thật sự giúp tôi giải thoát? Có phải chết là hết mọi khổ đau? Tôi của bây giờ vừa sợ chết nhưng cũng sợ phải sống tiếp. Tôi chợt nhận ra chỉ có mình mới giúp được bản thân mình nhưng điều đó thật quá khó.

    Có một số người luôn chưa nhận thức đúng đắn về căn bệnh trầm cảm. Họ nói rằng những người trầm cảm quá yếu đuối và thay vì suy nghĩ tiêu cực thì hãy suy nghĩ tích cực thế là xong. Ừ thì Tôi cũng cảm thấy mình yếu đuối thật. Thế nhưng không phải tôi không biết là mình cần phải lạc quan lên, không phải tôi không biết là mình không nên lo lắng quá mức. Thế nhưng vấn đề ở đây là tôi không làm được, thật sự không làm được. Trái tim tôi đang đau đớn và gào khóc thảm thiết.

    Biển lạnh và sâu

    Cảm giác trầm mình vào cõi hư vô không thể nào thoát ra được.

    Nếu được xin hãy cho tôi nhìn thấy chút ánh sáng le lói, chỉ một chút thôi.

    Tôi thường xuyên có những giấc mơ mông lung, khung cảnh trong mơ hư hư thực thực, chỉ có trong giấc mơ tôi mới có cảm giác linh hồn của mình được tự do. Ước gì có thể ngủ một giấc thật dài và mãi mãi không bao giờ dậy nữa.

    Một ngày buổi chiều tôi thức dậy trong cơn thiếp đi vì khóc quá nhiều. Kiểm tra điện thoại, là một dòng tin nhắn kèm theo đó là một đường link "Gửi đến em, tôi biết là em đang tuyệt vọng nhưng em hãy ra ngoài nhìn hoàng hôn rồi điều kỳ diệu sẽ đến".

    Tôi nhấn vào đường link, là một bài hát ".. Ánh sáng hoàng hôn đẹp biết bao. Tôi biết bạn còn nhiều bâng khuâng lo sợ nhưng hãy tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp. Chúng ta hãy học cách tự cứu lấy chính mình. Tương lai tôi còn đợi bạn ở đó.."

    Bài hát từ một idol mà tôi thích được gửi từ người tôi yêu. Tôi có cảm giác như mình vừa nhận được một cái ôm ấm áp. Bỗng chốc một giọt sương lăn dài trên khóe mi. Tôi đứng dậy bước ra mở cửa. Ánh hoàng hôn buổi chiều làm tôi lóa mắt. Mặt trời từ từ lặn sau bụi cây và những ngôi nhà, xa xa có những cánh chim đang bay lượn. Cảnh vật thật đẹp và sáng ngời trong ánh nắng chiều tà. Người ấy nói rất đúng, bấy lâu nay tại tôi nhốt mình quá lâu mà không biết rằng ánh sáng ấy luôn dành cho tất cả mọi người, chỉ là ta tự chìm vào bóng tối mà thôi. Một cảm giác rạo rực và trong tim ánh lên niềm hy vọng vô bờ. Tôi cứ mãi chìm đắm trong không gian bình an và đẹp đẽ ấy một lúc lâu cho đến khi hoàng hôn tắt hẳn.

    Tôi biết nhất thời mình không thể thoát khỏi căn bệnh một cách dễ dàng nhưng có lẽ khi có người cho chúng ta hy vọng, cho chúng ta yêu thương thì tôi tin rằng vết thương có sâu cách mấy cũng có cơ hội được chữa lành. Chỉ cần ta can đảm đi về phía ánh sáng, bóng tối sẽ lùi dần. Cuộc sống này lại bắt đầu có điều gì đó khiến ta chờ mong.

    Chuyện bên lề: Có lẽ bạn sẽ thắc mắc người tôi yêu ấy là ai. Thật ra người đó có thể là bất cứ một ai: Là người thân trong gia đình, là cô bạn thân, cũng có thể là người ấy hay chỉ đơn thuần là một người xa lạ nào đó. Và tôi biết tận đáy lòng họ luôn quan tâm đến chúng ta và sẵn sàng dìu dắt chúng ta bước ra khỏi bóng tối.

    Land
     
    Sai Nguyen, Uất PhongPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Truyện bạn đăng chưa đúng theo mẫu rồi bạn ạ! Bạn xem kĩ nội quy box Truyện ngắn - Tản văn nhé!
     
  4. Thanhtam06

    Bài viết:
    23
    Cám ơn bạn. Mình đã sửa, bạn xem có đúng chưa dùm mình nhé. Mong bạn giúp đỡ. Cám ơn bạn nhiều lắm
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  5. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    À cũng đơn giản thế này bạn!

    Tên truyện:

    Tác giả:

    Thể loại:

    Làm cho có thẩm mỹ xíu thì ví dụ như vầy:

    Có Một Cơn Đau Mang Tên Trầm Cảm

    (Chèn ảnh bìa)

    Tác giả: Land

    Thể loại: Tản văn
     
  6. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    À mình bổ sung thêm tí nhé!

    Cái dấu ngoặc kép theo như tiếng Việt mình thì dùng kiểu này:

    Ví dụ: "Ăn cơm nha." Thì cái dấu chấm nó nằm trong ngoặc kép nha bạn. Giờ mình sử dụng kiểu câu này theo kiểu Mỹ á! Mình tham khảo trong các sách điện tử thì hội thoại bây giờ đều như vậy cả! ^^

    Chào bạn! ^^
     
  7. Thanhtam06

    Bài viết:
    23
    Cám ơn bạn mình đã sửa rồi
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  8. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Truyện bạn viết hay lắm! Chúc bạn có nhiều tác phẩm thành công! ^^
     
  9. Thanhtam06

    Bài viết:
    23
    Cám ơn bạn nhiều. Mình sẽ cố gắng, hi hi
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  10. Sai Nguyen

    Bài viết:
    177
    Là một người mắc chứng trầm cảm theo thời kỳ (không đến mức là rối loạn lưỡng cực nhưng cứ vài tháng hoặc vài năm lại sẽ có một khoảng thời gian tâm lý của mình rơi xuống đáy vực), mình rất đồng cảm với bài viết của bạn.

    Viết là một liệu pháp vô cùng hiệu quả, hãy viết thật nhiều, viết cái gì cũng được, viết bất kể, tránh cho trí não có thời gian nghỉ ngơi quá lâu dẫn tới suy nghĩ tiêu cực.

    Sau một thời gian, bộ não sẽ tự hàn gắn lại các vết thương về tâm lý.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  11. Thanhtam06

    Bài viết:
    23
    Cám ơn bạn. Mình cũng đang trong quá trình điều trị và hồi phục. Cám ơn lời khuyên của bạn nhé.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...