Chương 190: Nghèo điên rồi sao Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 191: Hoàn toàn tra rõ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 192: Kết án như vậy Bấm để xem "Bốp!" Hoàng Đế trực tiếp cầm lấy một nắm bạc vụn trong rương, ném về phía Thái Tử: "Ngươi nhìn một cái, ngươi nhìn một cái, đệ đệ ngươi trải qua cuộc sống như vậy, ngươi cả ngày lại đang làm cái gì! Ngươi có hai mươi vạn lượng bạc xây điện Ngọc Quỳnh bỏ đi kia, như thế nào không có hai mươi vạn lượng tương trợ đệ đệ ngươi một phen!" Thái Tử bị đập trên đỉnh đầu, nằm trên mặt đất không dám nói một câu. Hoàng Đế ném bạc lên đầu Thái Tử còn chưa đủ nguôi giận, đứng lên, đi đến trước mặt Mạnh Phủ thừa, một chân lại đá vào trên người hắn: "Mạnh Huyền Đồng, nếu ngươi không phải cữu cữu ruột của lục ca nhi, trẫm sớm đã sai người kéo ngươi ra chém, nơi nào còn bao dung ngươi ở chỗ này nói năng bậy bạ! Lục ca nhi là cháu ngoại trai ruột của ngươi, ngươi không tương trợ một phen cũng coi như thôi, thế nhưng còn tới nơi này dùng lời ác ý bôi nhọ hắn? Ngươi là cái gì! Ngươi đây là ngỗ nghịch phạm thượng!" Mạnh Phủ thừa giờ phút này chỉ muốn chính mình chết tại chỗ này, xong hết mọi chuyện: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám... Vi thần thật sự là bất đắc dĩ, là Đổng Chiêm sĩ, Đổng Chiêm sĩ bắt vi thần..." Hoàng Đế bỗng nhiên cất cao giọng, ngăn cản tất cả lời của Mạnh Phủ thừa tại chỗ: "Người tới, kéo hắn xuống, khoá nhốt vào nhà lao Đại Lý Tự, sau thu xử lý!" Mắt ông ta nhìn Trần Đức Dục: "Ngươi điều tra cẩn thận cho trẫm, lần này nếu lại oan uổng ai, chính ngươi đem đầu tới gặp trẫm!" Trần Đức Dục liên tục dập đầu. "Đổng Vô Ý không biết quản lý cấp dưới, khiến đề thi bị tiết lộ, lột bỏ mũ cánh chuồn tam phẩm phủ Chiêm sĩ, giao ra túi ngư phù vàng*. Xem ở phần nhiều năm phụ tá Thái Tử có công, liền về quê bảo dưỡng tuổi thọ đi." Giọng nói Hoàng Đế quạnh quẽ, hoàn toàn không có cảm tình: "Thái Tử không hiểu đời sống của người dân, lãng phí tài nguyên nước nhà xây dựng rầm rộ, Chiêm sĩ phủ bên dưới tiết lộ đề thi hội lại không biết, sơ suất không làm tròn trách nhiệm, phạt hai năm bổng lộc, ở Đông Cung cảnh tỉnh hai tháng cho tốt!" *Túi ngư phù: Quan lại thời Đường khi ra vào cấm cung phải đeo "ngư phù" để khẳng định địa vị của mình, đồng thời phòng ngừa kẻ gian. Thông thường ngư phù để trong một chiếc túi nhỏ, đeo bên mình. Thời Đường ngư phù tùy thân có hai chiếc, một đeo bên phải, một đeo bên trái. Bên trái xuất trình khi vào, bên phải xuất trình khi ra. Quan từ tam phẩm trở lên mặc áo tím đeo túi trang sức bằng vàng, quan từ ngũ phẩm trở lên mặc áo đỏ, đeo túi trang sức bằng bạc. Đó chính là chế độ "chương phục" dành cho hệ thống quan lại thời Đường. (Nguồn: dkn.vn) Thái giám tổng quản ở một bên lần lượt nhớ kỹ trong lòng, không dám để sót nửa chữ. Ý chỉ của Hoàng Đế, Hàn Lâm học sĩ không có mặt, phải từ miệng của ông ta thuật lại cho Hàn Lâm học sĩ ghi chép rồi sau đó đi tuyên chỉ. Hoàng Đế ngẫm nghĩ, nhìn Thái Tử lại nghĩ tới một việc: "Lần trước có phải Thái Tử trình một phần danh sách, đề nghị đại lang Tôn gia thay Nam Lương giữ chức Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm hay không?" "Đúng ạ." Thái giám vội vàng bẩm báo. Dưới ý bảo của Hoàng Đế, hắn rút ra một quyển sổ con của Thái Tử trình lên. Vừa lúc, sổ con trình lên cùng một quyển sổ con khác chồng lên nhau. Hoàng Đế nhìn quyển sổ con này, bỗng nhiên nghĩ đến nội dung một quyển khác: "Lần trước, thế tử phủ Ninh Bá dâng sổ con, nói muốn đi đóng giữ Mạc Bắc." Thái giám vội vàng tìm ra quyển sổ kia, giương mắt thoáng nhìn biểu tình của Hoàng đế, theo tâm tư Hoàng Đế mà nói: "Ninh Bá gia chỉ có hai đứa nhỏ là thế tử và Ninh nhị công tử, nhất định là luyến tiếc để Ninh thế tử đóng giữ ở nơi xa xôi như vậy." "Thế tử phủ Ninh Bá gọi là gì?" "Nô tài nhớ rõ là Ninh Mộ Hoạ, dường như còn chưa thành gia." Hoàng Đế nói: "Ừm, tuổi cũng đã lớn rồi, không thể luôn ở bên ngoài. Ninh Đình Hoằng cũng già rồi, nên có con cháu để hắn an hưởng tuổi già." Ông ta nói, đặt bút trực tiếp viết xuống ý chỉ trên giấy: "Chức Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm liền do Ninh Mộ Hoạ đảm nhiệm, còn về chức Chiêm sĩ của phủ Chiêm sĩ..." Thái giám vội vàng nâng lại đây danh sách lúc trước Hoàng Đế nghĩ xong. Đây đúng là danh sách một ít quan viên ngoại phóng phải về kinh. Hoàng Đế nhìn trên danh sách, lượn vòng, vòng tới tên Thẩm Mạc Uy: "Vốn là muốn lưu cho hắn chức tam phẩm Án sát, hiện giờ hắn ở Tứ Xuyên làm Tri Phủ hai năm, nhất định có thể hiểu biết đời sống nhân dân, dạy dỗ Thái Tử, làm Chiêm sĩ tam phẩm cũng chưa chắc không thể." Thái giám thăm dò nhìn đến tên Thẩm Mặc Uy bên trên, âm thầm ghi tạc trong lòng. Hắn từ nhỏ đi theo bên người Hoàng Đế, tự nhiên trung thành như một với Hoàng Đế. Có điều chuyện nhớ chức quan bán tin tức này, cũng có thể nói là một phần thu vào. Chức quan cùng tên người này sớm hay muộn đều muốn cho người biết, hắn chỉ là sớm một bước khiến người biết được, bán lấy chút bạc mà thôi. Hoàng Đế chải vuốt lại tất cả chức quan, vừa nhấc đầu, Thái Tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử như cũ không nhúc nhích quỳ gối trước mặt. Ông ta thấy quần áo vá trên người Lục hoàng tử: "Lục ca nhi..." Quỳnh Vương vội vàng dập đầu: "Có nhi thần." "Phủ Quỳnh Vương này của ngươi... Sau này không cần lại gọi là phủ Quỳnh Vương, sửa lại gọi là phủ Cẩm Vương đi." Hoàng Đế cảm thấy "Quỳnh" hài âm với "Hết", thật sự quá xúi quẩy. "Ngày sau tên chữ ban cho ngươi là "Cẩm", lấy ý kim ngọc cẩm tú." Chỉ có nhi tử được sủng ái dọn ra hoàng cung mới có thể được ban tên chữ, tựa như Nhị hoàng tử, được chính là chữ "Cảnh", hiện tại hắn cũng được ban tên chữ... Lục hoàng tử Cẩm Vương trong lòng nở hoa, lập tức dập đầu tạ lễ. "Tình huống trong phủ ngươi như thế, một mặt tiết kiệm không phải pháp, phải khơi thông từ ngọn nguồn..." Hoàng Đế nhìn đạo phù trên tay Lục hoàng tử đang cầm: "Quan vốn không thể buôn bán, huống chi ngươi còn là Vương gia... Có điều tình huống trong phủ ngươi, ước chừng cũng là vì đất phong tốn bạc. Bạc trong tay ngươi không còn, ngày qua thành bộ dáng này cũng phải chiếu cố tốt đời sống lê dân tại đất phong, đúng là hiếm có... Như thế, trẫm liền cho phép ngươi mở mấy cửa hàng tại kinh thành, buôn bán hàng hoá từ Bắc Địa vận chuyển tới." Hoàng Đế chính miệng cho phép nhi tử mở cửa hàng? Vài người quỳ bên dưới trong lòng tất cả đều tràn đầy không thể tin tưởng. Cẩm Vương thật là nhờ hoạ được phúc! Lục hoàng tử nâng đầu lên, há miệng thở dốc, nước mắt ào ào trào ra: "Tạ ân điển của phụ hoàng!" Hoàng Đế lại thông báo: "Nếu ngươi mở cửa hàng, không thể tranh lợi với thương nhân, không thể làm loạn quy tắc buôn bán. Nếu có sổ con tham tấu đến nơi này của trẫm, phải làm như thế nào, ngươi biết rồi chứ?" "Nhi thần nhất định ghi nhớ, ấn theo quy củ hành sự, quyết sẽ không không màng pháp luật." Khi rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng Đế còn mở kho riêng, lấy năm ngàn lượng bạc trước cho Cẩm Vương tu sửa vương phủ. Cẩm Vương cùng Ngọc Hành, còn cả Tạ Phi Ngang cùng nhau ra khỏi phòng Nam, buông xuống một lòng tràn đầy nặng nề, toàn bộ lâng lâng, không tin chuyện tốt như vậy rơi xuống trên đầu mình. Sau khi hắn nói mấy câu, mời hai người đến phủ của mình ở mấy ngày, bảo đảm với bọn họ lần này nhất định là rượu ngon đồ ăn ngon tiếp đón. Ngọc Hành cùng Tạ Phi Ngang nhìn nhau, ngược lại cũng đồng ý. Dùng xong rượu và thức ăn trong phủ Cẩm Vương, hai người ngồi trong thư phòng tại viện mà Ngọc Hành thường ở, nghĩ cùng một chuyện. "Thất gia," Tạ Phi Ngang mở miệng: "Chuyện tiết lộ đề thi lần này, thánh thượng hẳn đã biết được chuyện này là Đổng Chiêm sĩ làm, Thái Tử mới là người có được ngân phiếu rồi." Ngọc Hành "Ừm" một tiếng. "Thánh thượng rõ ràng biết được, lại không lấy tội danh này trị tội Thái Tử và Đổng Chiêm sĩ..." Bất công như vậy. Ngọc Hành chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt đạm bạc, nhìn không ra tâm tư: "Thái Tử được lập làm Thái Tử đã hai mươi tám năm. Chuyện này, chỉ cần một ngày không phải động đến căn bản quốc gia, Hoàng Thượng sẽ không thay đổi vị trí kia trong lòng chính mình." Tạ Phi Ngang thở dài: "Vật trên đời duy chỉ thói quen ngày thường là đáng sợ nhất. Biết rõ hắn sai, Hoàng Thượng vậy mà còn thay Thái Tử che giấu, không báo tội trạng của hắn cho thiên hạ." Ngọc Hành không nói nữa. Người đều có lòng riêng, Hoàng Đế có, Thái Tử có, Nhị hoàng tử có, ngay cả chính hắn cũng là giống vậy, hắn không có lý do gì trách cứ người phụ thân này của chính mình.
Chương 193: Thi đình yết bảng Bấm để xem Trong ngự thư phòng người ngã ngựa đổ, Ngọc Lâm tai mắt đông đảo, ít ngày sau liền thu được tin tức trong cung. Hắn cầm hai mươi vạn lượng ngân phiếu lấy được từ Đậu Niệm Bách vung lên, rải giống như tiền vàng mả, rơi khắp toàn bộ thư phòng. Hai mươi vạn lượng này bị Đại Lý Tự đăng ký trong danh sách, hiện giờ giống như giấy vụn, một khi sử dụng lập tức sẽ bị Đại Lý Tự đến kiểm chứng. Thị vệ xung quanh nhìn Cảnh Vương nổi trận lôi đình, hết thảy không dám tiến lên khuyên can. Cảnh Vương rải ngân phiếu xong, ngồi sau bàn, nghĩ đến tổn thất lần này của chính mình. Hai mươi vạn lượng ngân phiếu của hắn không còn, vị trí Chiêm sĩ tam phẩm phủ Chiêm sĩ không còn, cả chức Thống lĩnh thị vệ chính ngũ phẩm cũng không còn... Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm được Hoàng Đế lựa chọn là thế tử phủ Ninh Bá, Ninh Mộ Hoạ. Tiếp nhận chức Chiêm sĩ tam phẩm chính là Thẩm Mạc Uy. Hắn cho người tra xét, lại thu được tin tức, Thẩm Mạc Uy chính là cữu cữu ruột của Quý Lục, sau này cũng chính là cữu cữu ruột của Ngọc Hành! Cảnh Vương càng nghĩ càng giận, lệch răng tức nổ tim phổi, hồn phách đều bị cơn tức này bức ra ngoài cơ thể! Lần này không biết có phải Ngọc Hành giở trò quỷ hay không. Dù chuyện không liên quan gì đến Ngọc Hành, Lục hoàng tử kia cũng không thoát được liên can! Nhị hoàng tử ngồi ở chỗ đó ước chừng nửa canh giờ, suy nghĩ cẩn thận, cười lạnh vài tiếng rồi lại cười to vài tiếng, sau đó phân phó thuộc hạ một bên: "Nhặt từng tờ ngân phiếu trên mặt đất lên, đều cẩn thận cất kỹ cho ta. Qua hai ngày sai tử sĩ thần không biết quỷ không hay đưa ngân phiếu này giấu vào trong Đông Cung của Thái Tử. Lại tiết lộ chuyện Thái Tử giấu riêng hai mươi vạn lượng ngân phiếu này ra cho Đại Lý Tự biết." Hiện giờ Hoàng Đế nhúng tay, chuyện tốt duy nhất đó là Thái Tử hiện giờ để lại cái gai trong lòng Hoàng Đế. Hắn vốn không phải thật tình phụ tá Thái Tử, vốn định qua mấy năm, sau khi Hoàng Đế hoăng thệ, lại khiến Thái Tử nhiễm bệnh rời đi. Hiện giờ Thái Tử bị Hoàng Đế không thích, vậy danh chính ngôn thuận khiến Hoàng Đế phế Thái Tử vậy! Đứng một bên, Ông Hồng nhìn Nhị hoàng tử vẫn luôn cười quỷ dị, trái tim cũng run lên. Hôm nay chịu tổn thất lớn như vậy, Cảnh Vương sẽ không phải trực tiếp điên rồi đấy chứ? ......... Qua lần Hoàng Thượng tự mình thẩm tra vụ án tại ngự thư phòng này, rất nhanh liền đến ngày thi đình. Lần này xảy ra chuyện, Đậu Niệm Bách bị bắt tại cửa trường thi, còn có Ngọc Hành cố ý cho người tản đi tin đồn, học sinh trong kinh thành tự nhiên ầm ĩ vô cùng lợi hại. Hoàng Đế trực tiếp tại điện Thái Hoà trong cung bày bàn ghế, cho tất cả cống sĩ cùng một phần sĩ tử thi rớt có học vấn tốt đều tham gia thi đình. Lúc này đây, thi đình đạt tới gần ngàn người. Vì phòng ngừa gian lận, một ngày này, ngự lâm quân hết thảy xuất mã, canh giữ ở các góc. Ngày này sau khi nộp bài, vì mau chóng cho sĩ tử thiên hạ một lời giải thích, không chỉ Hàn Lâm Viện, ngay cả người của Lễ Bộ cũng bị gọi qua cùng nhau chấm bài thi. Rất nhanh, chỉ thời gian một ngày, mười phần văn chương hay nhất liền trình tới trước mặt Hoàng Đế. Quý Thượng Thư, Tần tướng, Nội các Tô Kỷ Hi, một đám người cùng nhau đứng ở ngự thư phòng chờ Hoàng Đế chấm bài thi. Hoàng Đế nhìn phần bài đầu tiên, nói hai chữ "Không tồi". Đợi Hoàng Đế đặt bài thi kia xuống, mọi người thăm dò trộm nhìn, xem tên bên trên là ai. Ấn theo dĩ vãng, hai chữ "Không tồi" này trong miệng Hoàng Đế nên là xếp thứ mấy. Phần bài thứ hai ở trong miệng Hoàng Đế được hai chữ "Có thể". "Có thể" này so với "Không tồi" còn xếp ở phía sau. Xem ra hai người này đều là không có hy vọng tiến vào nhất giáp. Hoàng Đế xem xong bài thứ ba, bỗng nhiên nhớ tới: "Gọi Thái Tử lại đây, bảo hắn lại đây cùng nhìn một cái." Ngẫm nghĩ, Hoàng Đế lại nói: "Lại gọi Thất hoàng tử đến đây, cho hắn cũng tới bình luận xem." Thái Tử còn tốt, dù vì chuyện lúc trước ở ngự thư phòng, bị "Đóng cửa ăn năn" hai tháng, nhưng Thái Tử vẫn là Thái Tử như cũ, tới chấm bài thi liền không có gì dị nghị. Nhưng Thất hoàng tử cũng có thể lại đây chấm bài thi? Mệnh quan triều đình đứng một bên hai mặt nhìn nhau, sôi nổi nói trong lòng: Phong thuỷ luân chuyển, ngày sau phải thân cận Thất hoàng tử nhiều hơn một chút mới được! Nói đến Ngọc Hành, Hoàng Đế lại nghĩ đến một người, không chút để ý nói: "Thế nào, hội nguyên lần này có trong danh sách mười người này không?" "Có." Tần tướng cười theo tiếng: "Mà bản lĩnh viết văn của hội nguyên vững chắc, giải thích độc đáo lại cụ thể, hạ thần rất thích." "Ồ?" Hoàng Đế cho thái giám bên cạnh rút ra bài thi của Tạ Phi Ngang. Ông ta cầm lấy, ngồi sau bàn xem, nhìn nhìn, đứng lên, từ sau án thư ra tới. Đi rồi xem, xem xong lại từ đầu tới đuôi nhìn một lần, chỉ xem hai lần, cười ha ha nói: "Tốt! Hay cho Tạ Dục! Dưỡng ra tôn tử phi phàm như vậy, văn chương quả nhiên rất tốt! Hội nguyên này, thật ra danh xứng với thực!" Tần tướng làm quan hơn ba mươi năm, văn chương mà Hoàng Đế thích ông ta rất rõ ràng. Lúc ấy xem xong văn chương của Tạ Phi Ngang, liền biết bài này sẽ làm Hoàng Đế yêu thích, lập tức đi theo cười. Mấy người ở ngự thư phòng thấy Hoàng Đế thoải mái, tự nhiên cũng muốn thoải mái. Mỗi người trên mặt tuy cười, trong lòng lại than một tiếng: Chỉ sợ Tạ Phi Ngang này chính là Trạng Nguyên lần này không thể nghi ngờ. Lúc trước như thế nào không mượn sức đến môn hạ của chính mình? Thất sách, thất sách. Quý Thượng Thư mặc kệ chuyện Tạ Phi Ngang được hạng nhất, ông ta nhón chân mong chờ chính là phần văn chương của Quân Tử Niệm! Quân Tử Niệm quả nhiên cũng có học vấn thật sự. Không chỉ được thứ tư tại kỳ thi hội, trong mười phần văn chương cho Hoàng Đế lựa chọn ra này cũng có tên hắn. Lần này nếu có thể đỗ nhất giáp, nổi bật chỉ sợ càng tăng lên so với Tạ Phi Ngang! Hoàng Đế đọc được văn chương mà Tạ Phi Ngang ngày nối đêm sao chép mà thành, trong lòng vui mừng đến mức lại xem không vào bất luận văn chương gì. Mặc dù nhìn đến phần bài của Quân Tử Niệm, ông ta cũng chỉ hơi gật đầu: "Người ngày ngược lại cũng là người có kiến giải, văn chương này cũng ở tầng cao." Chỉ chốc lát sau, Thái Tử cùng Thất hoàng tử đều vào ngự thư phòng. Hoàng Đế không bình luận, chỉ cho từng người bọn họ xem mười phần văn chương này. Đợi bọn họ xem xong, ông ta mới hỏi một câu: "Như thế nào?" Thái Tử bị giam cầm ở Đông Cung mấy ngày, biết chính mình khiến Hoàng Đế không vui, thành thành thật thật đọc sách mấy ngày. Hơn nữa, khi còn nhỏ hắn được Thái phó dạy dỗ, ngược lại cũng nhìn ra được văn chương tốt xấu. Hắn cầm lấy bài văn của Quân Tử Niệm nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bài này là không tệ nhất!" Quý Thượng Thư đứng ở một bên, kích động đến mức suýt nữa quỳ tại chỗ trước Thái Tử. Thái Tử điện hạ, ngài thật là giải thích độc đáo, thật quá tinh mắt! Tứ cô gia chúng tôi nếu được Trạng Nguyên đứng đầu, nhất định mời ngài đi tửu lầu ăn tiệc trắng đêm, mua mười tám giai nhân làm bạn với ngài! "Ngươi thì sao, thất ca nhi?" Hoàng Đế lại hỏi Ngọc Hành. Ngọc Hành không dám lộ ra lòng muông dạ thú, thật cẩn thận trình lên bài thi của Quân Tử Niệm cùng Tạ Phi Ngang: "Nhi thần cảm thấy hai bài này mỗi người mỗi vẻ. Bài thi của Quân Tử Niệm phô bày tinh hoa của văn chương, lời văn không có chỗ nào giả dối lại có phong cách độc đáo. Bài này của Tạ Phi Ngang, văn chương có kết cấu nghiêm ngặt tinh tế, khí thế hào phòng lại lời lẽ có trật tự. Nhi thần không phân được hay dở, chỉ đều cảm thấy tốt." Dù sao hai người đều là người của hắn, khác nhau tay trái tay phải, hắn không sao cả! ........ Sau khi chấm bài tại ngự thư phòng, đó là báo tin vui yết bảng. Một ngày ngày, ngoài cửa lớn Quân gia, rải đầy tiền đồng cùng bạc vụn, chân thật mà rải dài ba thước! Nhà thương nhân Giang Nam Quân gia, ra một vị Thám Hoa lang! Hoàng Đế chính miệng ban lời: Quân gia tam thiếu diện mạo anh tuấn, thiếu niên phong độ nhẹ nhàng. Thám hoa lang đúng là tướng mạo tài tình đều phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh!
Chương 194: Chi Hoạ hộc máu Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 195: Quý Lục về phủ Bấm để xem Xe ngựa dừng lại bên ngoài Quý phủ. Đại lang Quý gia, Quý Vân Vũ, đứng ở cổng lớn tự mình nghênh đón vị muội muội này. Quý đại lang đã thành thân, hiện giờ đang làm Biên tu thất phẩm ở Hàn Lâm Viện. Đối với vị muội muội ruột quá kế này, Quý Vân Vũ tự nhiên cũng thích. Không nói mặt khác, vị muội muội này vừa quá kế đã được Hoàng Đế chỉ hôn, chỉ phần vinh dự này, hắn tự nhận không cách nào thay Quý phủ đạt được. "Lục muội muội." Quý Vân Vũ thấy Cửu Nương đỡ Quý Vân Lưu ra ngoài, vội vàng nhấc vạt áo tiến lên nghênh đón: "Một đường vất vả, lục muội muội mau vào phủ, tổ mẫu và a nương trông chờ cũng đều nóng nảy." "Đại ca." Quý Vân Lưu thoáng hành lễ. Chỉ ở trước cửa Quý phủ một lát, nàng liền cảm giác được sự khác thường xung quanh. Làm thần côn xem phong thuỷ xem tướng mạo lâu rồi, dưỡng ra bệnh nghề nghiệp, tự nhiên biến hoá rất nhỏ trong hoàn cảnh cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Ánh mắt nàng thoáng đảo qua, cùng Quý Vân Vũ đứng ở một bên cửa mở lời: "Đại ca, khi ta ở trong cung, Hoàng Hậu nương nương thưởng vài bản vẽ đẹp. Chờ một lát ta sai người đưa qua cho đại ca, để đại ca chọn trước, lại đưa cho bọn Nhị ca lựa chọn." "Đồ vật Hoàng Hậu nương nương ban thưởng tất nhiên đều là cực tốt." Quý đại lang cười nói: "Nếu muội đưa thứ tốt cho ta, nhị ca muội nhất định nói muội bất công." Quý Vân Lưu quét mắt xong bên phải, đứng nghiêng thân thể xem bên trái, lại vừa cười nói với Quý Vân Vũ: "Đại ca chính là đại ca, tự nhiên phải cho đại ca chọn trước, nhị ca cũng không có lý nói cái gì." Vì nàng đội mũ sa, Quý đại lang chỉ nhìn thấy nàng lắc đầu xung quanh, không biết mắt nàng nhìn ở nơi nào, chỉ xem như vị muội muội này đang chơi tính tình nhỏ làm nũng lấy lòng chính mình, cười càng thêm cưng chiều: "Muội đó, muội đối với đại ca tốt như vậy, nói thật, trong lòng ta thật đúng là vui sướng." Nói, thấy hạ nhân đều nâng hòm xiểng trên xe vào, vì thế hắn bảo: "Chúng ta cũng nhanh vào thôi, tổ mẫu và a nương tất nhiên chờ sốt ruột." Quý Lục lên tiếng, theo Quý đại lang rảo bước tiến vào cửa lớn Quý phủ. Nàng trái phải nhìn xem cũng thấy rõ ràng. Xung quanh Quý phủ nhiều hơn hai quầy bán trái cây và bánh hạt dẻ, dường như tai mắt nhìn chằm chằm chính mình không chỉ có hai đôi như vậy. Quý phủ đây sợ là bị người theo dõi! Ban ngày ban mặt liền phái nhiều người như vậy, buổi tối thì sao? Biểu tình Quý Vân Lưu sâu kín, nhấp nhấp miệng. Trời ạ! Tình nhân nhà mình sau này cũng không thể trèo tường chơi hôn nhỏ với chính mình! Lão phu nhân và Trần thị đã gần một tháng không gặp Quý Lục, thấy nàng đều vô cùng vui vẻ. Hai người đều hận không thể thân mật lôi kéo nàng trò chuyện, dính phần quý khí có được ở hoàng gia của nàng. Tam phu nhân Hà thị thấy Quý Vân Lưu, ô ô nghẹn ngào một tiếng, nhào qua khóc ròng nói: "Nữ nhi bảo bối của ta..." Quý Vân Lưu thoáng lui ra sau một bước, hành lễ: "Tam thẩm thẩm." "Hà thị!" Lão phu nhân ngồi trên giường, đôi mắt như mắt ưng, nhìn chằm chằm nàng ta. "Tam đệ muội," Nhị phu nhân một ngày không xé mặt, chặn miệng cùng tam phu nhân, trong lòng liền khó chịu: "Lục tỷ nhi hiện giờ chính là nữ nhi của đại ca đại tẩu, đã ghi vào từ đường. Bảo bối của ngươi có thể, nữ nhi liền không nói được, sau này nói ra hoạ liền không tốt." "Nhị tẩu ngươi..." Lời trào phúng như vậy làm tam phu nhân cắn chặt răng. Dưới đôi mắt ưng của lão phu nhân, nàng ta đành phải đem đầy bụng ấm ức nuốt trở vào. Nữ nhân từ gà mái biến thành phượng hoàng vàng này đã không có, vậy Quý phủ này, nàng ta liền chết cũng không đi, vĩnh viễn không dọn ra! Hiện giờ trong phủ mỗi nhà phú quý, nhị phòng đều được nữ tế rùa vàng, trừ phi nàng ngốc, bằng không đánh chết cũng không thể dọn ra! Trong số mọi người lão phu nhân bối phận cao, chiếm ưu thế. Bà lôi kéo Quý Vân Lưu ngồi lên giường hỏi han ân cần một phân. "Qua một đoạn thời gian đó là ngày đại nương tử phủ Ninh Bá lấy chồng." Lão phu nhân nói những mặt khác, liền đến phủ Ninh Bá: "Vài ngày trước, Ninh biểu ca của ngươi được Hoàng Thượng ban cho chức Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm, hiện giờ phủ Ninh Bá cũng là song hỷ lâm môn. Đến lúc đó, ngươi theo mẫu thân ngươi qua sớm chút, thêm trang cho đại biểu tỷ ngươi. Hai nhà Ninh Quý chúng ta cũng thường xuyên qua lại. Sau này ngươi cùng đại biểu tỷ ngươi đều phải thân cận nhiều hơn mới tốt." Quý Vân Lưu cười cười, trả lời vâng. Lão phu nhân lại nhìn về Trần thị, Vương thị nói: "Trưởng tức, nhị tức, các ngươi cũng mang theo nhị tỷ nhi, tứ tỷ nhi đi qua đó dính chút không khí vui mừng, thêu đồ cưới cũng không vội mấy ngày này." Trần thị cùng Vương thị đều lên tiếng đáp lời. Tam phu nhân đợi chờ, thế nhưng không thấy lão phu nhân nhắc tới chính mình cùng thất tỷ nhi, tức khắc không nhường: "Lão phu nhân, thất tỷ nhi ngày thường cũng đều ở trong khuê phòng thêu đồ cưới. Nha đầu này đã nhiều ngày một bước cũng không ra cửa, ta lo lắng nó muốn nghẹn hỏng thân thể chính mình rồi." "Vậy bảo nó đi lại trong viện một chút." Lão phu nhân nói. Đi lại trong viện một chút? Đi lại trong viện một chút liền xong rồi? Nếu là chỉ đi lại trong viện một chút, ta hiện tại cùng ngươi lão thái bà này nói lý cái quỷ gì! Tam phu nhân tươi cười đều vặn vẹo: "A nương, Quý phủ chúng ta cùng phủ Ninh Bá thường xuyên qua lại. Hiện giờ, đại nương tử phủ Ninh Bá lấy chồng, thất tỷ nhi thân là biểu muội, tự nhiên cũng nên đưa một phần thêm trang cho Ninh đại nương tử. Thêm trang thêm trang, thêm càng nhiều càng phú quý cát tường, Ninh Bá phu nhân hẳn cũng vui mừng." Nhị phu nhân cười nói: "Tam đệ muội, phủ Ninh Bá cũng không ít người đi thêm trang, không phải ai cũng có thể đi thêm. Thất tỷ nhi nếu ở phủ Ninh Bá chạy đến trước mặt chúng nam tử bên ngoài, nũng nịu e thẹn báo phủ đệ và tên gọi của chính mình, lúc đó chỉ sợ không phải thêm trang cho Ninh đại nương tử, là thêm dọa đi." Nhị phu nhân vĩnh viễn nghĩ sao nói vậy, mặt này đánh cũng là vang bạch bạch, đánh đến mặt tam phu nhân cũng tái rồi: "Nhị tẩu, ngươi một trưởng bối, sao có thể chỉ nhớ sai lầm của bọn tiểu bối. Lòng dạ hẹp hòi, lòng bao dung nhỏ hẹp như vậy, sau này truyền ra, nhị tẩu cũng không sợ làm hỏng thanh danh của tứ tỷ nhi." "Ngươi..." "Đủ rồi!" Lão phu nhân nhìn hai người không coi ai ra gì mà đấu võ mồm, không thể nhịn được nữa: "Ngay trước mặt ta đối chọi gay gắt như vậy, còn có đặt ta lão phu nhân này ở trong mắt hay không! Để tiểu bối nhìn còn thể thống gì!" Hai vị phu nhân sôi nổi ấm ức đứng lên nhận sai. Lão phu nhân nhìn tam phu nhân trước sau kiên trì: "Hà thị, nếu ngươi muốn mang theo thất tỷ nhi, tự nhiên cũng có thể. Chỉ là nếu nó lại làm ra chuyện gì, lần này ta nhất định cấm túc nó đến khi lấy chồng mới thôi!" Tam phu nhân cực kỳ cao hứng, vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ, bảo đảm. Đại nương tử phủ Ninh Bá gả cho đại lang phủ Đồng tướng. Đồng tướng chính là nhất phẩm Tể tướng đương triều. Những quý nữ phu nhân đi phủ Ninh Bá thêm trang nhất định rất nhiều. Nếu được một quý nữ kết bạn thân với nữ nhi nhà mình, sau này đều là trợ giúp khi xuất giá! Lão phu nhân rốt cuộc không giữ Quý Vân Lưu ở lại quá lâu, cho nàng rời chính viện của mình, trở về Yêu Nguyệt Viện nghỉ ngơi. Sau đó, bà tự mình nghỉ trưa chốc lát, rồi đi đến Thuý Dật Viện mà Tống Chi Hoạ ở. Lúc trước, Trần thị ở chỗ lão phu nhân cũng chỉ ngồi nhìn Quý Vân Lưu mà thôi. Thấy nàng trắng trẻo mập mạp hơn một tháng trước chút, biết nàng ở trong cung hẳn cũng không chịu ấm ức gì. Có điều rốt cuộc không yên lòng, ra chính viện, nàng cũng cùng Quý Vân Lưu đến Yêu Nguyệt Viện. Quý Vân Lưu vào cung chỉ dẫn theo Cửu Nương, nha hoàn còn lại đều ở Yêu Nguyệt Viện. Hiện giờ, trong viện tự nhiên không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ yên tĩnh.
Chương 196: Trạng Nguyên dạo phố Bấm để xem Quý Vân Lưu mới vào viện, một đám người vây lên. Sau khi sôi nổi nhún người hành lễ, một đám khóc lóc kể lể nỗi khổ tưởng niệm của mình với nàng. Còn không phải là khổ sao, cô nương nhà mình không ở đây, ngày thường ngay cả điểm tâm nhỏ Tô Anh cũng không làm! Thật là quá khổ! Trần thị thấy thái độ các nha hoàn trong viện đối với Quý Vân Lưu, cong khoé mắt, trong lòng vừa ý. Nàng vốn còn nghĩ mấy nha hoàn này sẽ không hầu hạ tốt cho lục tỷ nhi, sau này xuất giá những nha hoàn này không thể thật tình giúp lục tỷ nhi đứng vững gót chân tại vương phủ. Hiện giờ xem ra, những nha hoàn này được lục tỷ nhi dạy dỗ ngược lại cũng thật không kém. Đại phu nhân âm thầm tính toán trong đầu, chỉ cần trước khi lục tỷ nhi xuất giá, lại tìm hai thị tỳ làm của hồi môn, sau này đi qua cùng bắt lấy tâm tư của Thất hoàng tử là được rồi. Nghĩ đến đây, Trần thị xem Quý Lục thật là càng xem càng thích, càng xem càng cảm giác tướng mạo của lục tỷ nhi tốt. Chỉ vì dung mạo của nữ tử nhà bình thường muốn lướt qua khuê nữ nhà nàng hẳn là ít ỏi không có mấy. Thất hoàng tử dù sau này thích sắc đẹp, chọn tới chọn lui, chỉ sợ vẫn không rời được lục tỷ nhi nhà nàng! Các nha hoàn trong Yêu Nguyệt Viện giải nỗi khổ tương tư, một lát sau lại tới một đợt tỷ muội trong phủ. Ngũ cô nương thấy gương mặt Quý Vân Lưu càng thêm trắng nõn không tỳ vết, cười nói: "Lục muội muội, trong phủ chúng ta sớm đã đặt một nhã gian trên đường Vinh An. Đợi chút, chúng ta cùng nhau đi nhìn một cái xem phong thái của tứ tỷ phu Thám Hoa lang được không? Lục muội muội ở trong cung một tháng, còn chưa nhìn qua tứ tỷ phu trưởng thành là dạng gì đâu." Sáng nay, Hoàng Đế ở điện Kim Loan truyền gọi xướng tên, chọn ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa cùng tiến sĩ. Sau giờ Ngọ, từ Trạng Nguyên dẫn đầu, dẫn chư vị tiến sĩ bái tạ hoàng ân, đến ngoài cửa Vinh An dán bảng vàng, bắt đầu cái gọi là "Trạng Nguyên dạo phố". "Được thôi." Quý Vân Lưu cười lên tiếng: "Thuận tiện thay ngũ tỷ tỷ đến dưới bảng bắt rể!" Tứ cô nương vốn dĩ một bên đỏ mặt, phụt một tiếng bật cười, cũng nổi lên hứng thú trên cợt người: "Cái này tốt." "Ai da, tứ tỷ tỷ và lục muội muội đều giễu cợt ta thôi!" Ngũ cô nương nhẹ vẩy khăn hai cái, vẻ mặt thẹn thùng. Lúc trước, nàng và Quý Lục quan hệ không tốt thế nào. Hiện giờ, Quý Lục được Hoàng Đế tứ hôn, có vinh quang to lớn, tam ca tứ ca trong phủ, ngay cả vị hôn phu của Quý Tứ cũng đều đỗ đạt. Quý phủ có được hoàng ân vinh quang, dù nàng chỉ là cô nương con vợ lẽ, lão phu nhân cũng sẽ giúp nàng tìm một gia đình trong sạch. Vì giúp ích cho việc lấy chồng, nàng tự nhiên muốn tạo quan hệ tốt với các tỷ muội trong phủ. Trần thị mắt thấy một đám tỷ muội các nàng chơi cao hứng, tuy có lời muốn nói với Quý Vân Lưu, rốt cuộc không nóng vội trong chốc lát này. Nhìn các nàng tinh thần phấn chấn vẻ mặt sôi nổi, đại phu nhân cười nói: "Các ngươi một tháng không thấy, nhất định có rất nhiều chuyện riêng tư giữa tỷ muội, ta liền không ở nơi này e ngại các ngươi. Đợi chút khi ra cửa, các ngươi đều cẩn thận chút, cũng đừng về phủ quá muộn." Các tiểu nương tử đáp lời vâng. Sau giờ Ngọ, Quý Vân Lưu mang theo mũ sa ra khỏi cửa lớn Quý phủ. Khi ngồi trên xe ngựa khởi hành, quả nhiên thấy người bán bánh hạt dẻ ở đằng kia làm hai cái thủ thế. Thường ngày ra cửa không chú ý tự nhiên không nhìn thấy, giờ phút này một lòng nhìn chằm chằm, Quý Vân Lưu thấy rõ ràng, thủ thế này có điểm giống với thủ ngữ của người câm điếc hiện đại, ước chừng ý tứ là, ra cửa. Cảnh Vương ăn no căng bụng, phái một nha hoàn tới nằm vùng chưa đủ, hiện giờ còn muốn giám thị toàn phủ? À, đúng! Nha hoàn bị nhốt ở sương phòng phía Đông lúc trước còn có thể để chính mình lợi dụng ngược lại một chút. Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ, buông mành xe xuống, an tâm ngồi xe ngựa đi xem dạo phố. Tình huống hiện giờ, chỉ cần bạn trai nhà mình không ngã tường bị bắt, Quý phủ hẳn cũng không có bất lợi gì bó buộc với Thất hoàng tử khiến Nhị hoàng tử bắt chẹt. Ngày này, sau giờ Ngọ, trên đường Vinh An tất nhiên là đặc biệt náo nhiệt. Ba năm mới thấy Trạng Nguyên dạo phố hấp dẫn người các nhà ra cửa dừng chân. Cô nương cùng với công tử nhà huân quý tất nhiên là ngồi trong sương phòng ở tửu lâu trên đường Vinh An cách cửa sổ trông xuống. Người nhà bình thường liền đứng hai bên đường coi một chút phong thái của ba người đứng đầu nhất giáp. Phố Vinh An vô cùng náo nhiệt, Thuý Dật Viện Quý phủ lại lạnh lẽo. Lão phu nhân ngồi trên ghế thêu, nhìn Tống Chi Hoạ vẻ mặt tái nhợt dựa vào đầu giường trước mắt, thở dài: "Chi Hoạ à, chuyện duyên phận, không thể cưỡng cầu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, cữu mẫu ngươi sẽ lại tìm cho ngươi một nhà trong sạch." Biểu cô nương dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt khác thường. Nàng ta giật giật miệng, hồi lâu, lời chưa nói nước mắt đã chảy xuống trước. Nàng gian nan nói: "Tổ mẫu, cháu gái không phải, không phải vì chuyện vị hôn phu của tứ muội muội... Tam thiếu Quân gia cùng tứ muội muội trời đất tạo nên... Cháu, cháu thật tình chúc phúc." Lão phu nhân trước nay luôn thẳng thắn rộng rãi: "Vậy tâm bệnh của ngươi lại vì sao mà có?" Nhìn bộ dáng liễu yếu như gió của nàng ta, lão phu nhân cũng đau lòng: "Hài tử ngoan, ngươi nói ra, nếu tổ mẫu có thể làm chủ cho ngươi, nhất định cũng sẽ làm chủ vì ngươi." "Tổ mẫu..." Biểu cô nương từ đầu giường giãy giụa muốn xuống đất. Vì trong phòng không có nha hoàn khác, lão phu nhân vội vàng đưa tay ngăn cản. Tống Chi Hoạ tránh đi lão phu nhân ngăn cản, quỳ xuống đất hướng về bà: "Tổ mẫu, Chi Hoạ muốn đi thêm trang cho đại nương tử phủ Ninh Bá." "Ngươi..." Lão phu nhân nghĩ đến lúc trước, nàng ta ở chỗ của mình thái độ kiên quyết cự tuyệt việc hôn nhân với Quân Tử Niệm, dường như hiểu ra một chút. Bà hạ giọng nói: "Chi Hoạ, ngươi nói cho tổ mẫu, có phải ngươi vừa ý Mộ ca nhi phủ Ninh Bá hay không?" Tống Chi Hoạ không ngẩng đầu. Nàng đi ra một bước này, không có Quân Tử Niệm, không thể không có Ninh Mộ Hoạ. "Tổ mẫu... Cháu, cháu..." Lão phu nhân mở miệng chặn lời nàng ta nói: "Ninh Bá phủ thừa kế Bá phủ, Mộ ca nhi hiện giờ là Thống Lĩnh thị vệ ngũ phẩm... Chi Hoạ, không phải tổ mẫu không thương ngươi, nhưng ngươi cùng Mộ ca nhi... Tất không thể thành!" "Vì sao?" Biểu cô nương bị chọc phá tâm tư, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt như hồng thuỷ trút xuống: "Tổ mẫu, vì sao cháu cùng với Ninh biểu ca liền không thể thành. Bọn họ không phải nói Ninh biểu ca tự mình vừa ý là được, sẽ không so đo dòng dõi sao?" Lão phu nhân biết lòng tự trọng của nàng ta rất cao hệt như phụ thân mình, thật sự không nghĩ giáp mặt khiến nàng ta khó coi, chỉ hỏi: "Vậy hiện giờ Mộ ca nhi có cho thấy tâm ý với ngươi sao?" Thấy nàng ta lắc đầu, lão phu nhân lại thở dài nói: "Chi Hoạ... Mộ ca nhi dù không so đo dòng dõi, sau này hắn cũng phải gánh vác toàn bộ phủ Ninh Bá. Người ta nhà lớn, gia đình nhỏ như chúng ta gả vào, sau này tất cũng vô cùng gian nan, việc hôn nhân này... Thật sự không thích hợp." Biểu cô nương lại giống như không nghe thấy, nàng ta chậm rãi nâng đầu lên: "Tổ mẫu, Chi Hoạ muốn đi phủ Ninh Bá thêm trang cho Ninh đại nương tử." "Chi Hoạ..." Lão phu nhân lại muốn khuyên. "Tổ mẫu," Thần sắc biểu cô nương càng thêm ảm đạm: "Để Chi Hoạ đi đưa một phần tấm lòng cho Ninh đại nương tử, lại để Chi Hoạ liếc mắt xem Ninh biểu ca một lần cuối cùng. Về sau, việc hôn nhân của Chi Hoạ, hoàn toàn nghe theo tổ mẫu ngài." Lão phu nhân thấy nàng ta nói năng rõ ràng lại quyết tuyệt, nặng nề phun ra một hơi: "Được rồi, đến lúc đó liền để cữu mẫu ngươi mang theo ngươi cùng đi." Lão phu nhân ra sân, Tống Chi Hoạ lung lay đứng lên liền kêu Dao Dao lại đây thay quần áo cho chính mình. Dao Dao nhìn cô nương nhà mình sắc mặt xanh trắng, lòng tràn đầy lo lắng: "Cô nương, chi bằng ngài cứ lên giường nằm một lát đi?" "Không cần!"
Chương 197: Mua ngũ thạch tán Bấm để xem Lời khuyên bảo của Dao Dao dưới ánh mắt lạnh lùng của cô nương nhà mình liền lặng lẽ im miệng. Tống Chi Hoạ thay đổi xiêm y bình thường, mang theo mũ sa, ra sân. Tay nàng ta cầm túi tiền, trực tiếp đưa hai lượng bạc cho gã sai vặt ở cửa trong cùng người gác cổng, rồi ra phủ. Hôm nay Trạng Nguyên dạo phố, là ngày đại hỉ. Lúc trước người gác cổng xem các tiểu nương tử khác của Quý phủ đều đi ra ngoài, cho rằng Tống nương tử chỉ là đi sau. Hắn nhận được hai lượng bạc, thuận theo lời nàng ta không đi vào trong bẩm báo, để nàng thoải mái hào phóng ra cửa. Trước khi ra cửa, còn tri kỷ nhắc nhở nàng ta, có cần hắn kêu xe ngựa trong phủ tới hay không. Tống nương tử mang theo Dao Dao ra khỏi Quý phủ, tất nhiên lập tức bị người theo dõi. Tử sĩ trong tối không biết tiểu nương tử này từ Quý phủ ra ngoài muốn đi nơi nào, chỉ lặng yên không một tiếng động bám theo. Tử sĩ theo dõi đều cần có ánh mắt nhạy bén, một đường đi theo Tống Chi Hoạ không lâu, từ lời nói của nha hoàn bên cạnh nàng ta, xác nhận thân phận đây là biểu cô nương ở nhờ Quý phủ. Đi ước chừng non nửa canh giờ, Tống nương tử tới trước cửa một hiệu thuốc nhỏ. Nàng ta vốn muốn một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đi vào trong, ngẫm nghĩ, rồi lại không dám. Nàng kéo Dao Dao đến ven tường bên cạnh, duỗi tay đưa túi tiền trong tay chính mình cho nàng ấy, thấp giọng nói: "Ngươi đi vào, mua hai gói ngũ thạch tán." Ngũ thạch tán bị cấm đã lâu, Dao Dao từ nhỏ bị bán vào Tống phủ, cũng không biết ngũ thạch tán này là vật gì. Nàng ấy thấy cô nương nhà mình thật cẩn thận, ngược lại cũng nơm nớp lo sợ, cầm túi tiền vào hiệu thuốc. Nàng đứng trước quầy, chiếu theo lời biểu cô nương, nói với chưởng quầy: "Ta muốn hai gói ngũ thạch tán." Tiểu nương tử nói trắng trợn tới mua ngũ thạch tán như vậy, chưởng quầy kia ước chừng cũng là lần đầu tiên gặp được trong đời. Hắn không biết tiểu nương tử này có ý gì, nhưng cũng không muốn biết, ngay cả túi tiền kia cũng không dám tiếp lấy, chỉ đứng sau quầy, đầy mắt xấu hổ cùng sợ hãi nói: "Cô nương, nơi này của tiểu nhân, nơi này không lừa già dối trẻ... Không bán thuốc cấm như vậy..." Lời này vừa ra, không chỉ chưởng quầy xấu hổ, Dao Dao cũng là đầy mắt đỏ bừng: "Đây, đây là thuốc cấm?" Chưởng quầy lo lắng tiểu cô nương bị người lừa gạt, giải thích: "Ngũ thạch tán này cũng không tính là độc dược. Chỉ là dược tính có chút mãnh liệt, ăn quá liều mới có thể trúng độc. Nếu chỉ dùng một ít, sẽ làm người tính tình hưng phấn, toàn thân cảm thấy khô nóng..." Chưởng quầy còn không nói xong, Dao Dao nắm túi tiền liền đi mau ra ngoài cửa. Ngũ thạch tán này nghe tới, chính là những bí dược làm việc bỉ ổi đó! Cô nương nhà mình thế nhưng, thế nhưng đi mua thuốc như vậy... Tống Chi Hoạ thấy nàng ấy thất hồn lạc phách ra ngoài, tiến lên vài bước, kéo nàng ấy hỏi: "Như thế nào? Thuốc đâu?" Cô nương! Đó là thuốc cấm! Dao Dao đã nhìn không thấu cô nương nhà mình: "Chưởng quầy nói đó là thuốc cấm, trong cửa hàng bọn họ không bán..." "Tại sao lại như vậy!" Tống Chi Hoạ cắn miệng, nghĩ nên đi chỗ nào mua được thuốc này. Về ngũ thạch tán, nàng ta chỉ nhìn thấy trên một quyển sách cổ, trên đó viết: Dùng ngũ thạch tán, khiến tinh thần cảm thấy phóng khoáng, sinh ra ảo giác, da thịt nóng lên, sẽ làm người không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trói buộc. Người thích sử dụng, tính tình hưng phấn. Nguyên nhân chính vì một đoạn nói như vậy, nàng mới muốn mua ngũ thạch tán, tới phủ Ninh Bá, gặp gỡ Ninh thế tử... Cùng hắn làm chuyện không thể thoát khỏi liên can! Nhưng hôm nay đã không có dược vật như vậy, nàng nên làm sao để có đụng chạm thân thể với Ninh thế tử? Tống Chi Hoạ đầy mặt u sầu đi về hướng Quý phủ. Tử sĩ trong tối lúc trước nghe được ba chữ "Ngũ thạch tán" từ trong miệng của Tống nương tử, từng người liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người ra hiệu cho một người khác bảo hắn tiếp tục bám theo, chính mình lại bước nhanh trở về, xin chỉ thị cấp trên. Trương Hoà nghe xong chuyện biểu cô nương Quý phủ cần ngũ thạch tán, không muốn bỏ qua thời cơ lần này. Hắn lập tức sai tử sĩ cầm bí dược trong cung còn lợi hại hơn ngũ thạch tán ở phủ Cảnh Vương, bảo hắn "Đưa" đến cho biểu cô nương. Quản biểu cô nương kia dùng ra sao, dù sao tai hoạ đều là Quý phủ. Thân phận nàng ta như vậy, nhiều lắm là coi trọng vị ca ca nào trong phủ, muốn dùng thủ đoạn. Làm Quý phủ ném đủ thể diện, Nhị gia nhà mình chỉ có phần cao hứng! Tống nương tử một đường đi tới, một đường chưa từ bỏ ý định. Nàng ta chỉ có một biện pháp duy nhất này, thân phận dòng dõi của nàng, như thế nào cũng không thể xứng đôi với Ninh Mộ Hoạ. Ngày đại hỉ của Ninh đại nương tử lần này, vô cùng hiếm có, nàng bỏ qua cơ hội này, làm sao có lần thứ hai? Nhưng sai Dao Dao hỏi thêm hai hiệu thuốc nữa, như cũ được câu trả lời không có loại thuốc cấm này. Hai người đang một trước một sau đi tới, đột nhiên từ trong ngõ nhỏ, một người mang y phục xanh thò ra, vô cùng nhanh chóng bắt lấy tay biểu cô nương liền kéo nàng vào! "Á!" Biểu cô nương sợ tới mức hồn bay phách tán, chân khuỵu xuống không đứng được run lên. "Tiểu nương tử, ngươi thơm quá..." Gã lưu manh mặc đồ xanh cười thăm dò, hai tay đều cầm đồ vật: "Tới đây, cùng nhau ăn cái này đi, cái này gọi là ngũ thạch tán, sẽ làm hai ta cùng nhau sung sướng..." Lời hắn còn chưa dứt, cái gáy bị một gậy gỗ gõ xuống! "Ngươi" Gã lưu manh y phục xanh huơ huơ thân thể, trực tiếp ngã xuống. Dao Dao nắm gậy gỗ, sợ tới mức toàn thân cũng run rẩy: "Cô nương, cô nương, người không có việc gì chứ?" Tống Chi Hoạ đôi tay run rẩy, hai mắt lại nhìn chằm chằm lọ nhỏ trên tay gã mặc đồ xanh không nhúc nhích. Hắn nói đây là ngũ thạch tán... Thật là được đến chẳng phí công sức, chẳng lẽ cả trời xanh cũng giúp nàng? "Cô nương, người không có việc gì chứ?" Dao Dao cho rằng nàng ta bị doạ điên rồi, vội vàng ném gậy gõ, tiến lên an ủi: "Cô nương, không sao rồi, không sao rồi. Chúng ta không nói, không ai biết được, người nọ ngay cả mũ sa của người cũng không nhấc lên." Tống Chi Hoạ không nghe thấy bất luận lời gì của Dao Dao. Nàng ta đột nhiên cúi người xuống, túm lấy lọ sứ nhỏ trong tay gã đồ xanh, một mực xoay qua tay còn lại đang cầm đồ vật của người này, cực kỳ nhanh chóng cùng nhau tóm lấy. Nàng nhét hai vật kia vào trong tay áo, cũng không để ý đến Dao Dao, liền bước nhanh đi về hướng Quý phủ. "Cô nương..." Dao Dao vội vàng đuổi theo. Hai người vừa đi, gã mặc đồ xanh trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bùn dính trên vạt áo, giống như việc gì cũng chưa từng phát sinh, ra khỏi ngõ nhỏ. Biểu cô nương Quý phủ thật ra cực kỳ to gan. Một tiểu nương tử, không chỉ cầm đi bí dược, ngay cả xuân cung đồ cũng cùng nhau cầm đi. ....... Thất hoàng tử bị nhạc mẫu tương lai nhận định "Chỉ coi trọng bề ngoài" giờ phút này đang ngồi trong chính sảnh Hộ Bộ. Hộ Bộ Thượng Thư giờ phút này đang cùng hắn thương thảo chi phí cho "Hạnh Hoa Yến" mấy ngày sau. Hạnh Hoa Yến là tiệc lớn của Đại Chiêu sau khi thi đình yết bảng, là tiệc Hoàng Đế ban cho tiến sĩ đỗ đạt. Vốn dĩ chuyện này cũng không thuộc về Ngọc Hành quản. chỉ là Hoàng Đế từng chính miệng nói, qua hai tháng nữa, sau khi Thất hoàng tử được phong vương ban phủ, đến Hộ Bộ rèn luyện. Trước đó Hoàng Đế cả chấm bài thi cũng tìm Thất hoàng tử, hiện giờ cách thời gian Thất hoàng tử phong vương chỉ còn một tháng, Trịnh Dật Phỉ còn không được dùng danh nghĩa tự mình dạy dỗ, đưa những sổ sách này trực tiếp cho Thất hoàng tử xem qua? Nhờ phúc đời trước sửa trị dân sinh ở Mạc Bắc, Ngọc Hành đối với việc thuyên chuyển bạc như vậy, chi tiết công vụ đăng ký trong danh sách xem hiểu rõ ràng. Đặc biệt, sau khi Hoàng Hậu hoăng thệ, tiền bạc trong tay hắn khan hiếm, ngay cả nơi quan lại có thể tham ô trong sổ sách đều tra đến rõ ràng. Hiện giờ vừa thấy sổ sách Hạnh Hoa Yến đơn giản chỉ có một ngày, hắn lập tức nhìn ra một "Lệ thường" trong đó.
Chương 198: Hãm hại Thái Tử Bấm để xem Những "Lệ thường" này nói đến nói đi chính là cho một số quan viên tiền boa. Dần dà, giữa quan lại và thương hộ cũng hình thành một loại giống như quy định bất thành văn. Quan viên trong triều vì việc công kiếm lời riêng, đương kim Hoàng Đế cũng biết được đôi điều. Nhưng chỉ cần danh ngạch không lớn, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi. "Thất điện hạ nếu có chỗ nào không rõ ràng lắm, đều có thể hỏi hạ quan." Trịnh Dật Phỉ thấy Ngọc Hành xem đến nhập thần, dò đầu qua cười. Lần trước, ông ta chính là ngồi ở nơi này cùng Lễ Bộ Quý Đức Chính thanh toán phí dụng tu sửa phủ đệ của Thất hoàng tử. Khi đó, ông còn kỳ quái vì sao thân là Lễ Bộ, Quý Đức Chính lại lo lắng cố sức tính toán bạc vì Thất hoàng tử như vậy. Thì ra ngày đó, chính mình ở ngự thư phòng nghe được "Cảnh Vương làm mai như vậy", chính là làm mai cho nhà Quý Đức Chính! Trịnh Dật Phỉ nhìn Thất hoàng tử diện mạo anh tuấn, thân phận cao quý trước mắt, đầy lòng đầy mắt đều là tiếc hận. Cảnh Vương ơi Cảnh Vương, nữ nhi nhà ta cũng như hoa tựa ngọc, vì sao ngài không giúp đỡ, làm mai cho tiểu nữ nhà ta? Dù chướng mắt đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam nữ nhi không phải xếp hàng chờ ngài làm mai sao! Ngọc Thất không biết tâm tư dơ bẩn cuồn cuộn như hồng thuỷ trong lòng Trịnh Dật Phỉ. Hắn buông công văn trong tay, cười cười: "Trịnh đại nhân, ta coi tiệc Hạnh Hoa lần này dường như lớn hơn nhiều so với lần trước?" Trịnh Dật Phỉ nghe vậy hơi khiếp sợ. Thất hoàng tử này thật sự không đơn giản. Không chỉ tuổi còn trẻ liền xem rõ mọi thứ trên công văn, vậy mà chỉ từ phí dụng liền nhìn ra Hạnh Hoa Yến lần này lớn hơn so với lần trước. "Đúng vậy, ánh mắt Thất điện hạ thật sáng suốt. Bởi vì mấy ngày sau kỳ thi đình lần này, sẽ tới ngày sinh của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng liền nói muốn cả triều cùng vui. Tiệc Hạnh Hoa lần này tổ chức lớn hơn đúng là vì bao gồm tiệc sinh thần của Hoàng Hậu nương nương." Trịnh Thượng Thư lần lượt giải thích: "Tiệc Hạnh Hoa lần này không chỉ có tiến sĩ trong bảng, trọng thần cùng Cáo mệnh phu nhân trong triều đều sẽ đến." Đến lúc đó, ông muốn phu nhân chính mình đem đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam... Đều dẫn theo, ở trước mặt Cảnh Vương lay động, để y làm mai thì tốt rồi! Ngọc Hành thấy Hộ Bộ Thượng Thư xem chính mình, trong mắt đều loé ánh vàng, không thể hiểu được ứng phó hai câu, thoáng bàn bạc các phương diện cụ thể của tiệc Hạnh Hoa, liền đứng dậy cáo tứ. Ra khỏi Hộ Bộ, hắn đang muốn về cung, trên đường lại vô cùng trùng hợp gặp được Đại Lý Tự Chính Khanh, Trần Đức Dục. Trần đại nhân nhìn thấy Thất hoàng tử giống như người rớt vực thấy dây leo, kẻ chết đuối thấy gỗ nổi, quất roi ngựa, một đường "Thất điện hạ, Thất điện hạ..." đón lên, cùng y cưỡi ngựa trên đường lớn. Ngọc Hành quay đầu nhìn phía sau Trần Đức Dục. Người ngựa mênh mông cuồn cuộn của Đại Lý Tự gần như điều động toàn bộ, ngược lại có điểm giống với Trạng Nguyên dạo phố. "Trần đại nhân đây là muốn đi đâu?" Trần Đức Dục vội vàng trả lời: "Hạ quan đang muốn đi đến Đông Cung của Thái Tử điện hạ." Ngọc Hành hơi hơi kinh ngạc: "Trần đại nhân đi Đông Cung là..." Thanh thế to lớn như vậy, Thái Tử phạm vào chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện tiết lộ đề thi, Đại Lý Tự có chứng cứ thực chất, chứng minh là Thái Tử làm? "Việc nhỏ bình thường." Trần Đức Dục cười nói: "Thất điện hạ không bằng đi cùng hạ quan?" Ngọc Hành hơi ngẩng đầu nhìn phía chân trời. Tâm trí của hắn đã không phải thiếu niên mười lăm tuổi, biểu tình trên mặt cùng tâm tư loanh quanh lòng vòng của Đại Lý Tự Khanh chạy không thoát mắt hắn. Chuyện Thái Tử phạm phải chỉ sợ rất khó giải quyết, mà Hoàng Đế bao che cho Thái Tử lại là việc mọi người đều biết. Trần Đức Dục không dám không điều tra rõ vụ án, đành phải tìm chính mình làm khiên chắn. Một khi hậu quả quá nghiêm trọng, cũng có chính mình cùng ông ta gánh vác. Vũng nước đục này hắn vốn không muốn lội vào, nhưng chính hắn thầm muốn lung lạc Đại Lý Tự... Ngọc Hành đếm xong mây bay ở chân trời phía Đông, quay đầu lại, nhẹ giọng cười nói: "Trần đại nhân, lần này ta theo Trần đại nhân đi một chuyến đến Đông Cung, sẽ không trực tiếp bị trói tới trước mặt phụ hoàng ta, nói ta hãm hại đại ca ta chứ?" Giữa người sáng mắt không nói tiếng lóng, sắc mặt Trần Đức Dục trở nên đỏ bừng. Cũng may mặt ông ta đen, cho nên không bị người nhìn ra cái gì. Ông ta một bụng ý nghĩ xấu cũng là bị buộc bất đắc dĩ, chuyện không có biện pháp. Có mật báo nói trong điện Kim Vũ tại Đông Cung của Thái Tử giấu hai mươi vạn lượng ngân phiếu có được từ Đậu Niệm Bách mua đề thi. Hoàng Đế lại nói chuyện đề thi phải điều tra rõ ràng, cũng không thể oan uổng ai. Chuyện này, ngày đó dù Hoàng Đế không để Mạnh Phủ thừa nói ra tình hình thực tế phía sau, nhưng ở đấy ai không nghe ra việc bán đề thi chính là ý của Đổng Chiêm sĩ cùng Thái Tử! Hiện giờ nếu nâng chứng cứ vô cùng xác thực tới cho Hoàng Đế xem, Hoàng Đế không chừng vì bảo toàn Thái Tử, dưới cơn giận dữ liền đem chính mình... Thân là thần tử lại không có cửa đền đáp tổ quốc, ông ta bắt gian thần không được, không bắt đầu sỏ cũng không ổn, thật là trái phải không thể, thật sự khó làm! "Thất điện hạ..." Trần Đức Dục vẻ mặt đưa đám, nhẹ giọng nói: "Hạ quan như thế nào xếp đặt tội danh cho ngài. Hạ quan công chính nghiêm minh, tuyệt không oan uổng một ai, còn mong Thất điện hạ minh giám. Không dối gạt Thất điện hạ, là hạ quan tra được chứng cứ của Đậu Niệm Bách lần trước, lúc này mới muốn đi Đông Cung... Hạ quan mời Thất điện hạ cùng đi, thật sự là, thật sự là do hạ quan sợ hãi!" Ngọc Hành cười nói: "Trần đại nhân chính là trụ cột trong triều, trọng tình trọng nghĩa, nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Nếu có chứng cứ rõ ràng, xử lý theo lẽ công bằng, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thưởng phạt phân minh. Ta vừa lúc đã lâu không tìm Thái Tử đại ca ôn chuyện, lần này thật ra có thể cùng đường với Trần đại nhân." Trần Đức Dục mừng rõ. Nhìn một cái, nhìn một cái! Người xuất thân hoàng gia chính là không bình thường. Lời này nói ra, chính mình nghe thật sự thoải mái, thật sự sảng khoái! Lập tức, ông ta mở miệng, những lời ca ngợi trong bụng liền cuồn cuộn trào ra. Thất hoàng tử nói Trần đại nhân thanh liêm như gương. Trần đại nhân khen Thất hoàng tử thanh cao chính trực. Hai người dường như làm chưa đã việc lần đó ở chính đường Đại Lý Tự, mở to hai mắt mạnh mẽ oan uổng Trương nhị lang không có chứng cứ, mở miệng khách khí, thổi phồng lẫn nhau, một đường đi về hướng Đông Cung của Thái Tử. Tới Đông Cung của Thái Tử, Trần Đức Dục có hậu trường là Thất hoàng tử liền thêm chút can đảm, có ngự chỉ chính miệng Hoàng Đế muốn điều tra rõ án này, tự mình dẫn người chạy về điện Kim Vũ, lục soát ra hai mươi vạn lượng. Thái Tử nhìn "Chứng cứ vô cùng xác thực như thế", lại ngu xuẩn cũng biết, đây là có người đang hãm hại hắn! "Là ai to gan, thế nhưng sờ sờ vu oan giá hoạ cho bổn Thái Tử!" Ngọc Tranh giận không thể át: "Bổn cung hiểu chuyện biết lý lẽ, như thế nào mua bán đề thi hội? Đây là chuyện không màng luật pháp cùng thể diện hoàng gia!" Thất hoàng tử nhìn điện Kim Vũ tráng lệ huy hoàng, nhàn nhạt nói: "Người mật báo này thật ra hiếm có, vậy mà có thể báo vị trí giấu ngân phiếu không sai một phân." Một câu bừng tỉnh Trần Đức Dục. Đúng vậy, người mật báo kia thế nhưng có thể biết rõ ràng, không sai chút nào! Thì ra không chỉ Thái Tử đang bị ông ta nắm giữ, ngay cả chính ông ta cũng bị người mật báo xếp đặt, làm một quân cờ thôi! Thái Tử lại nghe không hiểu ý tứ trong đó, ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm Ngọc Thất: "Thất ca nhi, bổn cung chính là ca ca ruột của ngươi, ngươi thế nhưng oan uổng hãm hại bổn cung! Trong mắt không có kỷ cương như thế, ngươi phải chịu tội gì?!" Ngọc Hành hiện giờ lại không sợ vị Thái Tử bị Nhị hoàng tử lợi dụng ngược này. Hắn nâng bước đến bên người Ngọc Tranh, kề sát lỗ tai Thái Tử, dùng âm thanh cực nhỏ chỉ hai người nghe thấy nói: "Nếu ta biết được cách cục trong cung đại ca, có thể xếp nhân thủ vào Đông Cung, ta làm cũng không phải hãm hại đơn giản như vậy."
Chương 199: Đi Cẩm Vương phủ Bấm để xem Đại Lý Tự Khanh không nghe được lời nói của Thất hoàng tử, cũng không thấy biểu tình của y, chỉ biết Thái Tử phẫn nộ trừng to mắt, hoả khí rất lớn. Ông ta muốn tiến lên thay Ngọc Hành giải thích một phen, rồi lại không biết giải thích từ đâu. Chẳng lẽ muốn nói, Thái Tử điện hạ, ngài oan uổng Thất điện hạ, Thất điện hạ cũng là nửa đường bị hạ thần kéo tới thêm can đảm mà thôi. Hiện giờ cả chính mình cũng phải trình chứng cứ đến trước mặt Hoàng Đế, lại nói thay người đi cùng chính mình, bọn tôi không phải một đám, vậy có chút làm bộ làm tịch. Trần Đức Dục còn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, Ngọc Hành đã lùi lại một bước, cao giọng nói: "Thái Tử điện hạ, chuyện này rốt cuộc chân tướng thế nào, tới trước mặt Hoàng Thượng sẽ tự rõ ràng. Thái Tử điện hạ nếu bị hãm hại, Hoàng Thượng thánh minh vô song cũng sẽ có định đoạt. Trước khi chân tướng còn chưa được điều tra rõ, vì bận tâm mặt mũi hoàng gia, còn mong Thái Tử điện hạ thu hồi lời bôi nhọ thần đệ, nói năng cẩn thận!" Hắn nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, quân thần phân rõ ràng sạch sẽ, khiến tất cả người bên cạnh nghe thấy đều trợn mắt há hốc miệng. Thái Tử một khuôn mặt nghẹn đến mức trắng xanh, bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời. Thất đệ đệ của hắn thế nhưng nói chính mình bôi nhọ hắn ta! Rõ ràng lúc trước hắn ta nói nếu biết được cách cục trong cung chính mình, có thể xếp người vào, liền không phải hãm hại đơn giản như vậy... Ngọc Hành nói xong, chắp tay thi lễ, mặc kệ sắc mặt Thái Tử, sau khi cáo từ liền đi. Trần Đức Dục lấy được chứng cứ, cũng cần về cung bẩm báo Hoàng Đế. Ông ta thấy Thất hoàng tử rời đi, giống như tiểu tức phụ mang người ngựa theo sau Ngọc Hành, cũng theo đó đi rồi. Ngọc Tranh nhìn Ngọc Thất nghênh ngang rời đi, nửa ngày nghẹn ra một câu: "La Tường! Ngươi nói hai mươi vạn lượng này là chuyện như thế nào?" Thái giám Đông cung run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất: "Điện hạ, nô tài, nô tài cũng không biết nơi này vì sao lại có hai mươi vạn lượng. Việc này, việc này... Giống như Thái Tử điện hạ ngài nói, có lẽ đây là một vòng bẫy mà Thất hoàng tử sắp đặt!" "Đông Cung thủ vệ nghiêm ngặt, tất cả thị vệ đều do nhị ca nhi chọn ra, thất ca nhi nơi nào có thể ở trong cung của bổn cung sắp đặt bẫy rập!" Thái Tử ngẫm nghĩ, suy nghĩ rồi lại nghĩ: "A cha nói ta không biết quản thuộc hạ, ông nói rất đúng. Bổn cung là quản thuộc hạ không nghiêm! Bổn cung phải hỏi Đồng tướng, nên quản thuộc hạ như thế nào!" Nói, Thái Tử lập tức cho bãi giá đến phủ Đồng tướng. Thái giám vội vàng ngăn cản: "Điện hạ, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của điện hạ chính là hai mươi vạn lượng chứng cứ kia. Đại Lý Tự Trần đại nhân đang ôm chứng cứ đến trước mặt Hoàng Thượng tham tấu điện hạ một quyển đấy ạ!" "Đúng vậy, chuyện này không phải ta làm, ta phải đi nói rõ ràng với a cha." Ngọc Tranh nhấc vạt áo, ra khỏi điện Kim Vũ, phân phó người chuẩn bị xe ngựa. Thái giám tiến lên đi theo nhắc nhở nói: "Điện hạ, thị vệ Đông Cung tất cả đều do Cảnh Vương điện hạ chọn... Lời này chờ lát nữa tiến cung liền không cần nhắc tới với Hoàng Thượng ạ." "Vì sao?" "Cảnh Vương vì điện hạ ngài lao tâm lao lực, nếu nhắc đến Cảnh Vương, khiến Hoàng Thượng hoài nghi Cảnh Vương, đây không phải khiến Cảnh Vương đau lòng sao? Nếu sau này Cảnh Vương lạnh lòng, chi phí bạc của Đông Cung chúng ta chỉ sợ..." Lời phía sau La Tường còn chưa nói xong, Ngọc Tranh liền hiểu rõ: "Nhị ca nhi chính là người thân của bổn cung. Ngoại trừ a cha, người bổn cung thân nhất chính là đệ ấy. Đệ ấy trung thành và tận tâm với bổn cung, chuyện vu oan hãm hại bổn cung này, sao có thể do đệ ấy làm!" ............ Ngọc Hành cùng Trần Đức Dục ra khỏi Đông Cung. Trần đại nhân rốt cuộc không nhịn được, hỏi Thất hoàng tử: "Thất điện hạ, chuyện hai mươi vạn lượng này... Ngài thấy thế nào?" Ngọc Hành nói: "Trần đại nhân phá án như thần, chuyện này Ngọc Hành không dám tuỳ tiện phán đoán, vẫn là Ngọc Hành phải thỉnh giáo Trần đại nhân." Trần Đức Dục liền nói không dám, không dám, lại nói ra phỏng đoán trong lòng của chính mình: "Hạ quan cho rằng, chuyện hai mươi vạn lượng này, Thái Tử xác thực không biết. Người mật báo giấu đầu lòi đuôi, ban đầu hạ quan cho rằng hắn sợ Thái Tử làm chuyện bất lợi với hắn mới che giấu tung tích như thế. Hiện giờ xem ra người này chỉ là muốn hãm hại Thái Tử, phá hư nền tảng lập quốc của Đại Chiêu ta!" Trong lòng Ngọc Hành cười lạnh lùng, động đến Thái Tử liền động đến nền tảng lập quốc thật ra là đánh giá cao nhất đối với Thái Tử. Thái Tử ngoại trừ dịu dàng săn sóc một chút đối với nữ tử, còn biết cái gì?! Trong miệng hắn nói: "Trần đại nhân phân tích cực kỳ chính xác. Chiếu theo tình hình vừa rồi, đại ca ta tức giận như thế, ta cũng cảm thấy đại ca chính là bị người vu oan hãm hại." Trần Đức Dục thấy cả Thất điện hạ cũng tán thành phỏng đoán của chính mình, tinh thần phấn chấn! Hiện giờ ông ta tìm được hai mươi vạn lượng chứng cứ, lại đưa ra phỏng đoán không phải do Thái Tử làm, Hoàng Thượng nhất định sẽ cực kỳ tán đồng. Còn về độc thủ phía sau màn là ai, ông ta còn có thể chậm rãi điều tra. Chỉ cần đầu bản thân còn chưa chuyển nhà, hết thảy đều dễ nói. Tảng đá lớn trong lòng Đại Lý Tự Khanh buông xuống, định cùng Thất hoàng tử một đường vào cung. Ngọc Hành ngồi trên lưng ngựa, giương mắt nhìn đám mây bay phía chân trời. Mây tía được tia nắng chiếu, ánh lên sắc hồng giống như gương mặt trắng nõn ửng hồng của người nọ. Lại nói nữa, từ khi người nọ vào cung, chính mình ở ngày thứ hai cùng nàng nắm tay, liền không còn lén đơn độc gặp mặt, tính toán đâu ra đấy cũng đã một tháng. Hiện giờ người nọ đã trở về Quý phủ... "Trần đại nhân, ta bỗng nhiên nghĩ đến còn một chuyện, như vậy ta liền đi trước một bước." Ngọc Hành quay đầu ngựa lại, trực tiếp đi trở về. Thái Tử bị vu hãm, Nhị hoàng tử cùng Thái Tử có lẽ sắp trở mặt... Hôm nay trong lòng hắn vui sướng, rất muốn tìm người nọ chia sẻ thưởng thức chuyện vui. Hôm nay đi theo Thất hoàng tử xuất cung chính là Tịch Thiện chân đã lành. Tịch Thiện không thể so với Ninh Thạch. Hắn biết ăn nói. Khi Ngọc Hành và Trần Đức Dục đang nói việc công, hắn ở phía sau cùng Đại Lý Tự Thiếu Khanh cũng là trò chuyện nhiệt tình. Thiếu Khanh kia mắt thấy Thất hoàng tử không trở về trong cung, kỳ quái hỏi: "Thất hoàng tử đây là muốn đi đâu?" Tịch Thiện hỏi cũng không hỏi, đồng dạng chuyển đầu ngựa, cười nói: "Thất gia ta là muốn đi đến phủ Cẩm Vương điện hạ." Biết chủ tử ai bằng Tịch Thiện. Ngọc Hành thật là đi đến chỗ lúc trước là phủ Quỳnh Vương, hiện giờ là phủ Cẩm Vương. Cẩm Vương nhờ hoạ được phúc, được năm ngàn lượng bạc của Hoàng Đế ban cho. Nhiều ngày nay sớm đã sơn lại cửa lớn vương phủ sáng bóng, ngay cả bảng hiệu cũng đổi một lần, toàn bộ rực rỡ hẳn lên. Lục hoàng tử biết được Ngọc Hành lại đây, ăn mặc rực rỡ tự mình ra cửa lớn nghênh đón: "Thất ca nhi! Nhanh tiến vào, ta lục ca đệ vừa lúc bảo phòng bếp làm gà nướng sơn dã, đệ tới vừa đúng thời điểm! Tiểu Tạ phái người lại đây nói đợi chút hắn cũng sẽ qua đây, các ngươi chẳng lẽ là cùng nhau hẹn tốt?" Năm ngàn lượng hèn khiến cho Vương gia nghèo biến thành vương gia phú quý, Ngọc Hành đối với vị lục ca này cũng là lau mắt mà nhìn. Chính mình dù sống lâu một đời, chuyện tính toán chi phí tiền bạc này cũng không thể so sánh với Lục hoàng tử. "Tạ Tam hôm nay đề danh bảng vàng, ngày đại hỉ như vậy, hắn lại vẫn có thể rút ra đến đây?" Ngọc Thất rất kinh ngạc. Lục hoàng tử đắc ý cười nói: "Hai chúng ta chính là trải qua đồng sinh cộng tử, phần tình nghĩa sinh tử này bọn họ như thế nào có thể sánh bằng. Vả lại, những cô ba bà sáu đó dẫm nát ngạch cửa Tạ phủ, tiểu Tạ nói chính hắn suýt nữa phải bị phiền chết. Người này à, có tiểu nương tử ái mộ còn muốn kêu khổ thấu trời..." Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa vào phủ. Nửa tháng không thấy, cỏ dại trước kia trong phủ Cẩm Vương đều bị diệt trừ, cỏ cây đều chỉnh đốn một phen. Hiện giờ toàn bộ phủ ngược lại cũng lộ ra một mảnh sức sống bừng bừng. Xem ra năm ngàn lượng này thật ra được Lục hoàng tử dùng ra giá trị của tám ngàn lượng.