Tản Văn Thằng Con Rơi - Maco

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Maco2711, 2 Tháng mười 2020.

  1. Maco2711

    Bài viết:
    143
    Tên truyện: Thằng con rơi

    Tác giả: Maco

    Thể loại: Tản văn xã hội, gia đình


    [​IMG]

    'Thằng mất dạy, cút khỏi đây ngay!'

    Nó chạy nhanh xuống tầng bỏ mặc đằng sau những lời chửi rủa, nắm chặt lấy chiếc áo khoác mà nghiến răng rời khỏi ngôi nhà đầy sự khinh miệt và cay đắng. Trời mưa lớn kéo theo mây đen mù mịt nhưng chẳng là gì so với sự uất hận tăm tối trong lòng nó. Đủ lắm rồi, nó sợ sẽ không thể thở nổi nếu phải tiếp tục sống thế này mất..

    Bỏ học từ năm mười bốn tuổi, cái độ tuổi mà bao đứa trẻ khác đều đang ngây thơ cùng một trái tim nguyên vẹn mang nặng những ước vọng cho tương lai, có một cuộc sống đầy đủ và ấm áp, trong đầu lúc nào cũng mang ý nghĩ ngoan ngoãn và nghe lời.. Thằng nhóc này thì không như vậy, nó chán ghét những bài giảng vô nghĩa thêm mấy lời đạo lí của mấy ông bà giáo. Đám học sinh đơn giản chỉ là đống lợn ngu xuẩn, bầy khỉ ồn ào cùng chung một cái lồng. Nó ghét sự gò bó trong khuôn khổ, phải làm thế này, không được làm thế kia.

    Mọi người gọi nó là thằng nhãi láo toét mà liên tục phỉ báng.. Chẳng quan tâm! Nó hành động theo những gì mình muốn: Phá hoại, gây gổ, bắt nạt, học hành vớ vẩn..

    Mọi người gọi nó là đứa trẻ trâu mà liên tục cười nhạo.. Thằng oắt con đốn mạt lăn lưng ra ngoài xã hội từ sớm, giao du với những đứa hung hăng chơi bời, lao vào bảo kê những quán bar chói lòa, cùng anh em nốc mấy chai bia đến sáng mà rủa đời, phì phèo điếu thuốc lá trên đầu ngón tay nhìn làn khói hòa tan vào hư vô, điếu thuốc càng ngắn càng mang nặng nỗi lòng không bao giờ thốt lên.

    Ông bà già chia tay, bỏ mặc nó lạc lõng trong sự ghẻ lạnh của họ hàng, để rồi thằng bé mang hai tiếng 'con rơi'. Thiếu tình yêu thương chăm sóc của mẹ, thiếu sự đùm bọc dạy dỗ của cha, Chịu đói, chịu rét, chịu hành hạ, nó biết nói cho ai? Nỗi ức nghẹn trào dâng xoa lên bàn tay thô ráp thành nắm đấm. Gia đình là gì? Nó vốn chẳng có thứ đó từ lúc sinh ra trên đời rồi. Thiếu thốn tình cảm đến mức chơi mấy con ghệ mới quen được vài ngày, đâm chém ngoài đường mà không thấy sợ, mấy vết sẹo mờ mờ hằn trên cánh tay và đôi vai không bằng một nửa nỗi đau nó phải gánh chịu.

    Cái sĩ diện của một thằng con trai không cho phép nó yếu hèn rơi một giọt nước mắt, nuốt ngực vào trong để buông thả chính mình. Nó đã quên mất bản thân là ai, bóng tối suy đồi nuốt trọn lấy đứa con nít trong quá khứ tâm hồn, để lại cái vỏ bọc hoang tàn của một kẻ trưởng thành trải qua bao sóng gió trên con đường đời đầy gai góc và máu đổ. Nó coi mấy thằng anh em kết nghĩa là tri kỉ, đặt ra những luật lệ trên chốn giang hồ để mà tồn tại, gặp đủ loại người mà học cách răn đe..

    Nó không hối hận về những gì mình đã làm.

    Nó không cằn rứt khi làm đau kẻ khác.

    Nó không buồn vì những thứ nhỏ nhặt.

    Bởi vì nó chỉ đang đáp trả lại những gì cuộc đời đã gây ra cho nó..

    Nó chỉ căm phẫn khi không thể đập tan những điều làm nó đau khổ, không thể dạy cho những tên đã nhạo báng 'đứa con rơi' của hai kẻ ích kỉ kia một bài học! Và.. nó không thể làm lại từ đầu..

    Con thú gồng mình lên uốn nắn thành sắt đá từng ngày đối chọi với phong ba bão táp, đâu ai biết rằng đôi chân của nó đã gãy rồi.

    Tí tách..

    End
     
    datcompa1, Phan Kim TiênSerena Azure thích bài này.
  2. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Hi bạn, mình là thành viên của bang Land Of Oblivion, mình vừa đọc truyện "Thằng con rơi" của bạn và có một số góp ý sau đây.

    Trước tiên, mình rất thích tên truyện của bạn. Mình nghĩ độc giả cũng sẽ có những ấn tượng giống mình, nó không quá ngắn cũng không quá dài, chỉ ba từ vỏn vẹn cũng đủ toát lên nội dung xoay quanh câu chuyện mà bạn muốn kể. Khi thấy tên truyện, không hiểu sao mình lại nghĩ đến dòng văn phê phán hiện thực mà điển hình là Chí Phèo của Nam Cao. Mình thấy nỗi đau ẩn nấp đằng sau tên truyện.

    Thứ hai, bạn đã tạo điểm nhấn cho truyện bằng ảnh bìa khá bắt mắt, thực tế và phù hợp với truyện của bạn. Nó như mô tả lại diễn biến và nội tâm của nhân vật chính trong truyện bạn. Không quá phô trương, không quá phức tạp, chỉ một ảnh bìa đơn giản, gần gũi đã nói lên được tất cả.

    Tiếp đến, về phần nội dung, quả đúng như mình nghĩ, đây là một câu chuyện khá buồn. Mình rất thích câu chuyện của bạn, nó rất ý nghĩa và có lẽ đây là câu chuyện không của riêng ai, mà nó gắn liền với thực tại cuộc sống. Nhưng, bạn viết truyện hơi ngắn, khiến mình hơi tiếc. Cảm giác như không có diễn biến hay cao trào ở giữa ý ạ, nó làm câu chuyện không tạo được điểm nhấn và bước nhảy vọt. Mình thấy mới đọc phần mở đầu, thoáng chốc đã đến phần kết, và đọng lại trong mình cũng không có gì nhiều ngoài dòng cảm nghĩ của nhân vật chính. Mình thấy như đang đọc một bản tóm tắt đó ạ. Nếu bạn viết dài hơn, thì có lẽ phần miêu tả nội tâm của nhân vật sẽ làm độc giả cuốn hút và yêu thích hơn, nhưng vì ngắn nên miêu tả cũng chưa được sâu, còn sơ sài đó ạ.

    Về phần hình thức, câu chữ của bạn khá rõ ràng, lời văn mạch lạc, dễ hiểu. Không sai ngữ pháp và cấu trúc câu, lỗi chính tả cũng ít. Lời văn của bạn mượt, trau chuốt, đọc rất hay.

    Sau đây là nhận xét của mình về truyện của bạn. Nếu có gì hơi quá thì bạn thứ lỗi cho mình hi. Cảm ơn bạn đã đọc và lắng nghe. Chúc truyện của bạn có nhiều tác phẩm mới đặc sắc hơn. Thân gửi.
     
    Mạnh Thăng, Phan Kim TiênMaco2711 thích bài này.
  3. Maco2711

    Bài viết:
    143
    Cảm ơn bạn rất nhiều, thú thật mình đang tính sửa bài này mà chưa có thời gian. Mình sẽ cố gắng nhiều hơn <3 Ngày an
     
    Hương sad thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...