Đam Mỹ Liều Thuốc An Thần - Mèo Tai Cụp

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mèo Tai Cụp, 23 Tháng tám 2020.

  1. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Liều Thuốc An Thần

    Tác giả: Mèo Tai Cụp

    Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Gia đình, Tâm lí

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Mèo Tai Cụp

    Văn án:

    "Bí mật có thể bị che đậy bởi bóng tối nhưng không thể nào thoát khỏi ánh sáng của mặt trời.."

    Uy Vũ - một cậu bé ba tuổi phải ôm tai chứng kiến những trận cãi vã xảy ra liên tục trong suốt hai năm từ người mà cậu yêu quý nhất. Những trận mắng nhiếc, chửi rùa đâm vào tim đứa trẻ đó những nhát dao sắc nhọn khiến nó chỉ muốn nhốt mình trong bốn bức tường cùng bóng đêm dài rồi ngủ thiếp đi và không bao giờ tỉnh lại nữa. Chính vì những cơn dày vò tinh thần kéo dài liên tục đã dần nảy sinh trong thân xác nhỏ bé những nhân cách khác nhau tựa lúc nào không hay.​

    Minh Anh gặp lại người con trai mà mình hằng đêm nhớ mong sau mười năm không liên lạc. Ngay sau đó, cậu vô tình phát hiện ra rằng ẩn sâu trong đôi mắt Uy Vũ là những bí mật chất chứa chưa lộ diện. Liệu đó có thật sự là Uy Vũ người mà cậu luôn mong chờ bấy lâu không?

    Hai đứa trẻ với hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau, cùng giúp nhau xoa dịu đi trái tim mang đầy vết thương. Trái tim ấy tựa như cái gương đã vỡ nay lành lại nhưng cũng không thể nào giấu đi những vết nứt hằn sâu trong nó.

    Liệu đâu là liều thuốc chữa lành đi trái tim đang rạn nứt của mỗi người?

    "Ai lại tiễn người khác lên chuyến xe cuối cùng cơ chứ!"

    "Một là lên cùng người đó, hai là bỏ lỡ, nhưng tuyệt đối không được bỏ lỡ người thương mình thật lòng!"​
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  2. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 1: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cuối cùng thì mình cũng đã trưởng thành rồi! Đã đến lúc có thể tự do làm điều mình mong muốn!" Minh Anh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi. Không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa.

    Có thể trong phim, mười năm trôi qua chỉ bằng một cái chuyển cảnh, bằng một cái chớp mắt. Nhưng thực tế thì luôn phũ phàng vì đó là quãng thời gian dài đằng đẵng mà cậu muốn quên đi để bắt đầu một trang mới nhưng không sao quên được. Vì vậy, việc chờ đợi đối với cậu cũng giống như khi ta chờ đợi một ai đó đến trễ hơn thời gian hẹn. Từng giây từng phút đều nôn nóng với hy vọng mình sẽ không bị cho.. leo cây.

    Bước chân đến một nơi rộng lớn và vội vã, cậu biết rằng bản thân phải bắt đầu một chân trời mới, phải chiến đấu vì bản thân, vì gia đình và quan trọng là không bao giờ từ bỏ gặp lại người mà cậu luôn muốn gặp suốt bấy lâu.

    "Được thôi! Triển!" Minh Anh hào hứng khi chiếc xe đò số hai mươi chín dừng tại bến. Mặt trời vẫn đang tỏa ánh nắng chói, vẫn còn quá sớm để đến ngày mai. Minh Anh dự định sẽ tìm vội một chỗ nghỉ chân nào đó trước giờ nộp hồ sơ vào trường đại học mơ ước. Bất chợt cậu nhớ đến thứ mẹ đưa trước khi lên xe rời quê hương.

    "Ở kí túc xá của trường cũng được mà ta? Sao mẹ nhất quyết bắt mình phải sống ở nơi này nhỉ?" Trong tờ giấy mẹ cậu đưa là một địa chỉ nhà của ai đó mà mẹ cậu đã nhắc đi nhắc lại là phải đến cho bằng được trước khi đi.

    Dòng người và xe tấp nập. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, từ bác tài xế đến cô kiểm vé xe, từ cậu bé bán đậu phộng luộc đến những gánh hàng rong, ai ai cũng vội vã và đương nhiên tất cả đều gói gọn trong hai chữ "mưu sinh".

    Chiếc xe rời đi vào bến để lại những làn khói xám hòa vào không khí trong cái nắng nóng khó chịu. Cậu đảo mắt một hồi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, rồi cứ thế mà lần theo tờ giấy tìm đến địa chỉ theo yêu cầu của mẹ.

    Bắt một chuyến xe ôm nho nhỏ chạy đến ngôi nhà có biển số nhà 88 được đặt to tướng ngay trước cổng cũng không quá khó để tìm ra được. Một ngôi nhà sang trọng nằm ngay mặt tiền đường như thế kia mà.

    "Giề, mẹ định bán mình làm osin cho nhà này hay gì?" Có chút ngạc nhiên pha chút bất ngờ, tuy vậy, cậu vẫn không ngần ngại bấm chuông.

    "Ding.. dong" Qua tấm hàng rào được che chắn an toàn, một người đàn bà lớn tuổi với khuôn mặt phúc hậu từ từ bước ra.

    "Dạ xin chào ạ!" Cậu nói.

    "Cho hỏi cậu tìm ai?"

    "Dạ cháu tìm dì tên Quỳnh Hương ạ?"

    "À, mời cậu vào nhà nhé!" Giọng người đàn bà như đã biết trước được điều gì đó.

    Một khoảng sân rộng với những hàng cây xanh ngọn cỏ đua nhau trồi lên hứng ánh nắng cùng những chậu hoa đầy màu sắc thật đẹp khiến cậu không khỏi chớp mắt.

    "Nè, cậu gì ơi, cậu ngây người ra làm gì, vào nhà đi chứ!"

    "À, dạ vâng ạ!" Người phụ nữ lớn tuổi quơ quơ cánh tay ngang mắt cậu khiến cậu giật mình trả lời.

    Bước chân theo sau vào nhà, lần này là một người phụ nữ trẻ tuổi với tư thế vô cùng nghiêm trang đang ngồi uống trà trên ghế sô pha trông rất thư thái.

    "Dạ con chào dì ạ.." Minh Anh cúi chào một cách nghiêm trang không khỏi sự bỡ ngỡ. Cậu được mời ngồi xuống nhâm nhi ly trà trong cái nhìn không rời mắt của người ngồi đối diện. Vẫn như biểu hiện của những người là khách mới đến, cậu không quên quan sát ngôi nhà. Không gian bên trong với thiết kế đơn giản nhưng vẫn toát lên sự trang nghiêm nhất định, cảm giác vừa ấm áp, vừa trống vắng đến lạ thường.

    "Dì có phải là dì Hương.." Cậu hỏi để chắc chắn chủ nhân của ngôi nhà có đúng như những lời mẹ nói hay không.

    "À, chào con, con có là Minh Anh phải không?" Người phụ nữ mở tròn mắt nhìn cậu rồi hỏi khiến cậu ngại ngùng gật đầu.

    "Từ giờ con sẽ sống ở đây cùng với gia đình dì nha!" Như biết trước điều gì đó đã được sắp xếp sẵn, người ngồi đối diện mỉm cười thân thiện nói. Từng lời nói ra đều nhẹ nhàng kèm theo nụ cười trìu mến.

    "Dạ.." Minh Anh tròn xoe mắt nhìn người phụ nữ đang mỉm cười.

    Dì Hương thấy cậu có lẽ khó hiểu nên hăng hái nói tiếp.

    "Có thể hồi nhỏ dì cũng ít khi gặp con nên con không nhớ rõ nhỉ, dì là hàng xóm cũng là bạn của mẹ con trước khi chuyển lên đây mà. Nhanh thật, mới đây cũng 10 năm rồi, vì công việc bận rộn nên không thể về dưới được. Dì nhớ mọi người lắm!" Vẻ mặt dì ấy hiện lên có chút tiếc nuối pha chút buồn rầu.

    "Con lớn quá, dì suýt không nhận ra con mất."

    Dì Hương nắm tay Minh Anh xoa xoa. Vừa lúc đó, thấp thoáng dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen cùng đôi chân dài miên mang bước vào.

    "A, cậu chủ về rồi!"

    "Chào bà, chào mẹ!"

    "Ừa, con về rồi. Con có nhớ đây là ai không?"

    "Dạ.." Người với nét mặt tò mò đang quan sát khuôn mặt cậu.

    Còn cậu. Làm sao cậu có thể quên đi được, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy. Dù cho là 20 năm hay 30 năm nữa, cậu cũng sẽ nhớ như in nó. Có lẽ, đây là giây phút cậu mong chờ nhất từ trước đến nay. Cậu đứng hình mất vài giây chỉ để ngắm nhìn anh 10 năm sau đó, khuôn mặt ấy đã có chút thay đổi, trưởng thành hơn rất nhiều.

    "Đây là.." Anh ấy đứng nhìn tôi một hồi rất lâu đến khi mẹ anh lên tiếng.

    "Là bé Minh Anh, người mà con hay rủ ra đồng chơi lúc còn ở dưới quê đó!"

    "À, con nhớ rồi!" Anh lục lọi lại kí ức của mình rồi thốt lên.

    Tôi cúi đầu xuống với nỗi buồn man mác lướt qua. Có lẽ, sự nhộn nhịp của thành phố đã làm anh quên lãng đi những kí ức đẹp đẽ hôm ấy.

    "Con đấy nhé! Đúng là.." Dì Hương trách mắng rồi lườm một cái.

    "Từ giờ em ấy sẽ ở đây với chúng ta, con chắm sóc em ấy phụ mẹ nhé! Đừng phụ lòng người bạn chí cốt của mẹ dưới quê đó nha!" Dì ấy vừa nói vừa nháy mắt rồi nở nụ cười thân thiện với cậu.

    **

    Sau buổi trò chuyện đó, theo sự hướng dẫn của người phụ nữ lớn tuổi-chính là bác quản gia, cậu đi lên lầu sắp xếp đồ đạc vào phòng.

    Hôm nay gặp được anh bất ngờ thế này, đáng lí ra mình nên vui mừng mới đúng, sao trong lòng lại có chút buồn rười rượi thế này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
  3. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 2: Cảm giác lúc ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm đó, căn phòng với tông vàng nhạt hiện lên nét sang trọng ẩn mình trong nỗi cô đơn, trống vắng giờ đây đã được thắp sáng vì có chủ nhân mới của nó.

    Trời cũng dần chập tối:

    "Dạ cháu cảm ơn bác ạ. Phiền bác quá."

    "Không có gì, cháu nghỉ ngơi đi nhé!"

    Việc sắp xếp căn phòng đã xong xuôi, bác quản gia cúi đầu chào cậu rồi đi ra ngoài. Ở trong phòng lúc này, cậu quan sát xung quanh thêm lần nữa. Đứng ở đấy, cậu lặng thinh thở dài.

    Thế là mình phải sống ở đây cùng anh thật sao? Được ở gần anh thế này, đáng ra mình nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng, cớ sao lại thấy như xa vạn dặm thế này?

    "Cộc, cộc" Tiếng gõ cửa đánh thức tâm trí đang mơ màng của cậu.

    "Dạ ra ngay ạ."

    Đập vào mắt cậu là một thân hình cao to, chắn ngang tầm nhìn bằng một bờ ngực vạm vỡ. Bất thình lình trán cậu xuýt nữa đã va vào vai anh.

    "A anh.." Cậu giật mình lui người về phía sau.

    "Ờ, anh đây."

    "..."

    "Không định cho anh vào à.."

    Anh bước vào phòng cùng cậu song cả hai cùng ngồi lên giường.

    "Mọi thứ đều ổn cả chứ?" Anh hỏi cậu.

    "Dạ vâng ạ."

    Cậu chỉ biết trả lời ngắn gọn cùng cái gật đầu nhẹ nhàng rồi cả hai lại rơi vào sự im lặng vì ngại ngùng.

    "Ở dưới đó mọi người đều khỏe cả chứ? Ở trên đây công việc bận rộn và có nhiều thứ để lo quá nên anh không thu xếp thời gian về được. Haizzz, anh nhớ mọi người quá!"

    "Anh.. có nhớ em không?"

    Câu hỏi ấy làm dập tắt đi nụ cười thoải mái trên môi anh, khiến Uy Vũ bất ngờ quay sang nhìn cậu với cái nhìn không thể đoán trước được người đó sẽ trả lời như thế nào. Ánh nhìn sâu hun hút vừa đăm chiêu, bận tâm điều gì đó, vừa nhẹ nhàng, thể hiện sự chân thành. Điều đó cũng giống như những màu sắc đều tượng trưng cho những cảm xúc khác nhau của con người ở mỗi tình huống, không gian nhất định nào đó, nhưng lần này lại là sự hỗn độn màu pha trộn vào nhau, không thể nhìn ra được.

    "Nhớ chứ!" Anh nở một nụ cười tươi rói như mặt trời mọc lên giữa những áng mây đen vào lúc chập tối rồi đáp.

    Bắt lấy nụ cười ấy, Minh Anh mở to mắt nhìn anh rồi ngại ngùng thu mình lại, cúi đầu xuống nhìn sàn nhà để che giấu đi khuôn mặt đang dần đỏ ửng. Cậu vội chuyển sang câu nói khác để lắp đậy đi nó.

    "Ừm, cũng phải thôi mà anh, Sài Gòn vội vã quá.. Điều mới mẻ, nhộn nhịp bao giờ cũng thu hút hơn thứ quen thuộc, giản dị mà!"

    "Em nghĩ vậy hả? Anh thì muốn thấy được bầu trời đầy sao hơn là ánh đèn điện đầy màu sắc trên đây nhiều, tỏa sáng nhưng không lòe loẹt, yên bình nhưng không vội vã.." Uy Vũ vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ trong có vẻ nuối tiếc một điều gì đó.

    "..."

    "Em đã lớn quá rồi nhỉ. Suýt nữa thì anh không nhận ra mất. Nhưng tính nết thì vẫn vậy, vẫn cứ ngại ngùng khi gặp anh là sao hả?"

    Vừa nói dứt câu thì Uy Vũ đã quay sang và dần dần di chuyển lại gần cậu hơn, hướng ánh mắt đến cậu bé tám tuổi ngây thơ, rong chơi ngày nào để quan sát những đường nét trên khuôn mặt cậu kĩ hơn.

    Minh Anh quay lại giật bắn người theo phản xạ khi hai khuôn mặt đang kề cạnh nhau khiến trái tim cậu lúc này đập điên loạn.

    "Anh.. làm gì vậy?" Minh Anh né tránh ánh mắt của Uy Vũ.

    Anh lùi người lại, trong lòng có vẻ thích thú với biểu cảm của cậu lúc này.

    "Đúng thật này. Hahaha. Thôi em nghỉ ngơi đi nhé! Mai chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm đó."

    Nói rồi anh nháy mắt với cậu một cái rồi đi ra khỏi phòng.

    Đúng thật là, không nên trêu hoa ghẹo bướm như vậy chứ, làm mình hết cả hồn.

    Nội tâm cậu lúc này đang hốt hoảng, con tim thì nhảy vũ điệu cha cha cha~~~

    Minh Anh ôm tim thở phào nhẹ nhõm.

    Đêm hôm đó nằm trên giường, cậu trằn trọc hết quay sang trái rồi quay phải không sao nằm yên được. Chả biết có phải vì chỗ lạ nên ngủ không được hay trong đầu cậu lúc này lại đong đầy những chuyện cần phải để tâm tới.

    * * *

    Kim đồng hồ chỉ điểm đúng năm giờ sáng, cậu bừng tỉnh giấc ngồi dậy như một thói quen thường ngày. Như thường lệ dưới quê thì giờ này cậu sẽ thức dậy để đi học hoặc phụ mẹ làm việc, nhưng hôm nay có lẽ sẽ là một khởi đầu mới ở một nơi mới với những điều mới sẽ đến với cậu.

    "Ngoaaa." Cậu ngáp chảy cả nước mắt lao vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà dưới.

    Phía bên dưới lúc này, bà Châu- quản gia-người đã làm việc hơn 10 năm trong nhà họ Hoàng đang nấu bữa sáng.

    "À dậy sớm vậy cháu!"

    "Dạ cháu quen rồi ạ!" Bà Châu hỏi cậu sau khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa.

    "Bà có cần cháu phụ gì không ạ?"

    Được ở miễn phí thế này, mình cũng nên làm cái gì đó để phụ mặc dù nó cũng không giúp ích là bao, nhưng có còn hơn không. Mình cứ thấy ngại ngại làm sao ấy.

    Minh Anh không cho phép bản thân mình cứ ở không như vậy.

    Đang chú tâm học những món ăn mà bà quản gia làm cho gia đình thì bỗng nhiên có tiếng nói nào đó tràn đầy sinh lực của một ngày mới đang trò chuyện:

    "Mẹ! Hôm nay mẹ dậy sớm vậy, có phải canh con đi học không?"

    "Cái thằng này! Hôm nay con biết mình phải làm gì rồi chứ?"

    "Con biết rồi mà.."

    Rồi Uy Vũ ôm và hôn lên má mẹ anh một cái thật tình cảm. Hai mẹ con họ cười nói đùa giỡn với nhau.

    "Hai người họ là thế đấy! Nhưng lúc cãi nhau thì cũng lên bờ xuống ruộng dữ lắm! Phải chi mà giây phút nào cũng như thế thì tốt rồi!" Bà quản gia vừa nói vừa lắc đầu mỉm cười.

    Tôi không biết chuyện gì đã xảy đến với gia đình anh 10 năm qua, nhưng tôi tin họ vẫn luôn dành những tình cảm tốt nhất cho nhau và họ vui vẻ với điều đó.

    Trong lòng cậu lúc này cũng cảm thấy hạnh phúc cho anh. Sống trên thành phố mỗi người mỗi suy nghĩ riêng, mỗi không gian riêng và hơn hết là có cuộc sống riêng. Nhưng gia đình vẫn là một không thể riêng lẻ. Có thể ngoài kia bao la bão tố, có vùi dập có ướt sũng vì những cơn mưa bất chợt kéo đến, thì nhà vẫn là nơi để quay về, vẫn luôn ấm áp chào đón ta.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2020
  4. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 3: Lại gần nhau hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là một ngày đặc biệt, chắc có lẽ nó đặc biệt với cậu chỉ vì đây là buổi sáng sớm đầu tiên khi cậu được nhìn thấy anh. Đã từ rất lâu rồi..

    "Hồ sơ đã đầy đủ rồi chứ?" Uy Vũ quay đầu lại hỏi Minh Anh.

    Cậu gật đầu rồi leo lên xe ngồi sau Uy Vũ.

    "Chúng ta đi thôi!" Uy Vũ hào hứng nói.

    Khí trời se se lạnh khi bước vào thu, gió khẽ thổi nhẹ nhàng tung bay phần tóc mái lấp ló phía sau chiếc nón bảo hiểm làm lộ ra vầng trán cao rộng của cậu. Cảm xúc giờ đây vừa hạnh phúc vừa hồi hộp không biết nên bày tỏ như thế nào cho đúng với tình thế hiện tại nữa.

    Cậu đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh như một chuyến tham quan thành phố. Chiếc xe cứ thế băng băng qua con đường rộng thẳng dài rồi hòa vào dòng xe tấp nập, rộn rã.

    "Anh không định hỏi em học ở đâu sao?" Không gian yên lặng bao trùm giữa những tiếng còi xe đang vang vội. Ngồi phía sau lưng Uy Vũ, chiếc xe cứ thế chạy đi mà không một lời hỏi từ người ngồi trước khiến cậu không khỏi khó hiểu.

    "À, mẹ anh đã nói với anh hết cả rồi." Đèn giao thông vừa lúc chuyển sang màu đỏ, Uy Vũ dừng lại, quay mặt xuống nói.

    "Dạ?" Minh Anh bày khuôn mặt khó hiểu.

    "Chúc mừng em đã vào được trường mình yêu thích nha!"

    "Dạ em cảm ơn anh.."

    Đằng sau lớp khẩu trang, cậu có thể thấy một nụ cười tươi rói được thể hiện qua cặp mắt long lanh quyến rũ có thể khiến người ta say, chết mê chết mệt khi nhìn vào đó.

    A, thì ra anh ấy có đôi mắt biết cười ư?

    Hình ảnh ấy khiến khuôn miệng cậu trong vô thức cũng nở nụ cười theo, nhưng đôi mắt lại có chút vấn vương điều gì đó.

    Chiếc xe lại băng băng vượt qua con đường đầy những tán cây lớn che bóng mát. Cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

    "Quaoooo. Đây là trường mà em sẽ học sao?"

    Minh Anh mở to mắt ngước nhìn xung quanh khuôn viên trường mà cậu sắp nhập học. Khung cảnh quả thật rất mới mẻ. Rất thích!

    "Đi thôi không kẻo muộn!" Uy Vũ thúc Minh Anh nhanh lên rồi chỉ tay về phía một đám người đang đợi nộp hồ sơ.

    Quả là đông đúc, nhưng trong lòng cũng một phần vui sướng. Mọi người đều chờ đợi với một tinh thần vui vẻ, phấn khởi của một ngày mới.

    * * *

    Cuối cùng cũng xong, Uy Vũ và Minh Anh rảo bước ra khỏi cổng trường thì:

    "A! Aaaa." Tiếng la dần trở nên mềm dẻo đi. Thay vào đó là sự tập trung ánh mắt vào một người nào đó đang tiếp xúc rất gần với cậu.

    Minh Anh bị một chàng trai nào đó đi ngang qua đụng trúng. Sự va chạm khiến Minh Anh mất thăng bằng, cứ ngỡ cái mông của cậu hôm nay sẽ trở nên ê ẩm, đau điếng lên mất thì có một cánh tay choàng lấy vùng lưng cậu, đỡ cậu khỏi bị ngã.

    Aaaaa, mặt mình lại cận sát anh ấy nữa rồi. Nội tâm cậu đang gào thét.

    "Thình thịch, thình thịch" tiếng trái tim cậu đập mạnh không ngớt.

    "Aaa, xin lỗi xin lỗi." Chàng trai nào đó ngã khuỵt cái mông xuống đất hối hả kêu lên.

    Tiếng nói ấy đập tan đi bầu không khí đang có chút bối rối, ngại ngùng làm cậu chợt giật mình trở về tư thế thẳng người ban đầu.

    "Xin lỗi nhé, mình vội quá!" Chàng trai tiếp lời.

    "Ừ, không có gì đâu."

    Suốt chặn đường về nhà, chiếc xe chạy đi khắp nơi khám phá thành phố. Uy Vũ cũng hỏi cậu về chuyện học hành và nói rất nhiều thứ về nơi đây cho cậu nghe. Cả hai có lẽ đã dần thân thiết với nhau hơn trước. Nụ cười của Uy Vũ đã khiến cậu như người đang say trong men rượu giữa ban ngày. Thật khiến người ta lơ đãng mà..

    * * *

    Bầu trời chuyển đổi màu áo, che khuất những áng mây trắng bồng bềnh bằng một màu đen tối mịt. Mặt trăng ở Sài Gòn đúng là khác xa so với dưới đấy, những vì sao cũng biến đi đâu mất. Minh Anh định bụng vào bếp lấy nước uống sau khi ngồi ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh còn vươn vấn chút tiếng ve của mùa hạ đang dần đi qua, trong lòng đầy những nghĩ suy trắc ẩn.

    "A, chào cô.."

    "Chào con."

    Bất chợt cậu thấy mẹ Uy Vũ đang làm gì đó dưới bếp. Cũng chẳng quan tâm mấy, cậu vội đến bên tủ lạnh lấy nước uống vì thời tiết bên ngoài hơi chút ẩm ướt, khó chịu.

    "À, con.." Cô Hương ngập ngừng như muốn nói điều gì đó.

    "Dạ, có chuyện gì không ạ?"

    "Cô.. nhờ cháu một xíu nhé! Được không?" Mẹ Uy Vũ cười mỉm nhìn cậu rồi hướng mắt xuống cái ly nước đang cầm trên tay.

    "Dạ được chứ!"

    "Thế con đem ly nước này lên cho Uy Vũ uống giúp cô nha!"

    "Dạ đây là.." Cậu thắc mắc hỏi.

    "À dạo này Uy Vũ ngủ không ngon, nên cô muốn nấu một ít thuốc bổ cho nó ấy mà."

    Anh ấy bị mất ngủ ư? Qua khuôn mặt hiện lên chút bối rối và ánh mắt đầy lo âu của người đối diện, trong lòng cậu thoáng qua một chút lo lắng. Không suy nghĩ nhiều, cậu vội nhận lấy và đem lên lầu. Vừa đặt chân lên cầu thang:

    "À, nhớ là phải cho nó uống hết đấy nhé!" Người mẹ dặn dò kĩ lưỡng.

    "Dạ vâng ạ." Minh Anh quay lại và nói.

    "Đừng ngại, con cứ coi như đây là gia đình mình nhé!" Minh Anh nhớ lại những ánh mắt, hành động mà cô Hương đã trao cho mình lúc cùng nhau ăn trưa. "Cô ấy quả thật là một người mẹ đảm đang, dịu dàng. Gia đình họ có vẻ rất hạnh phúc nhỉ! À mà khoan, hình như có gì đó thiếu thiếu, ba của anh ấy.. đâu ta? Mình cũng chưa từng thấy trước đây.."

    Bỏ qua những tò mò cứ đến liên tục, đứng trước cửa phòng Uy Vũ, cậu vui vẻ gõ cửa.

    "Cộc cộc"

    "Ai đó." Giọng phát ra trong căn phòng có vẻ không vui cho lắm.

    "Là em, Minh Anh đây!" Trong phòng không còn tiếng đáp trả lại nữa mà thay bằng tiếng bước chân mạnh mẽ đủ để người đứng ngoài cửa nghe thấy. Cùng lúc đó, cậu định kêu lên một lần nữa cùng với nắm tay định gõ cửa thì cánh cửa mở ra:

    "Có việc gì không?" Uy Vũ nói rồi đi vào phòng.

    "Dạ, mẹ anh bảo em mang lên cho anh." Cậu bước vào phòng và đưa nó cho anh.

    "Minh Anh?" Uy Vũ nhìn cậu đơ ra một chút rồi cất tiếng gọi tên cậu tựa như xác nhận xem đó có đúng là người quen hay không.

    "Dạ?" Minh Anh đáp.

    "..."

    "Để đó đi.. tí tôi uống." Uy Vũ thở dài quay vào laptop.

    "Sao hôm nay bà ấy không tự mang lên nhỉ, lại là cái trò gì nữa đây.." Uy Vũ cười nhếch miệng rồi lắc đầu khó hiểu.

    "Dạ.. đây là thuốc bổ mà mẹ anh.."

    "ĐƯỢC RỒI! NẾU KHÔNG CÓ VIỆC GÌ NỮA THÌ MAU ĐI ĐI!" Uy Vũ nói với giọng khó chịu.

    "Đúng là phiền phức mà!" Uy Vũ nói thầm trong miệng.

    Ơ, anh ấy bị làm sao thế này, đang bực bội chuyện gì chăng?

    Sự quát lớn của Uy Vũ khiến Minh Anh bị đứng hình mất vài giây. Cảm giác hoang mang thêm chút lo sợ đang bủa vây tâm trí cậu.

    Lần đầu tiên mình thấy ảnh như vậy, ánh mắt của anh nhìn mình như thể là một con người khác vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2020
  5. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 4: Một chút e ngại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày sinh hoạt công dân và chào đón tân sinh viên diễn ra rất vui, ai cũng hào hứng, sung sức và đặc biệt đây cũng là dịp mà bạn có thể giao lưu và làm quen được nhiều bạn mới. Riêng Minh Anh, cậu cũng cảm thấy vui và khá thích thú với môi trường mới, tuy nhiên sự thẫn thờ vẫn còn vương vấn vì lời nói tối hôm ấy của Uy Vũ. Bước ra ngoài khuôn viên trường, nét mặt cậu hiện lên như người mất ngủ lâu ngày, ngơ ngơ ngác ngác.

    "Ây da." Minh Anh la lên khi sau lưng mình bị cái gì đó đụng trúng.

    "A, xin lỗi, mình không thấy.." Một chàng trai cùng ngành nào đó đang đùa giỡn không chú ý đi lùi xuống va vào cậu khiến cậu cũng thế mà bừng tỉnh.

    Minh Anh cúi đầu bảo rằng không sao khi thấy chàng trai ấy cúi đầu xin lỗi.

    "Oh, ông là người tôi lỡ đụng trúng hôm trước đây mà!" Đột nhiên người đối diện như nhận ra điều gì đó rồi chỉ tay về mặt cậu.

    "Hửm?" Mặt Minh Anh ngáo ngơ nhìn người đối diện.

    "Aa, chúng ta có duyên quá nhỉ? Oh, vậy chúng ta làm bạn với nhau nha! Tôi là Bảo Long, tên nghe oai lắm đúng không? Còn ông tên gì?"

    "Ơ.. Uy.. à không, mình tên Minh Anh.."

    "Quao, Minh Anh hả, ông tên nghe như tên con gái ý.."

    Trong đầu Minh Anh giờ đây thì chỉ nghĩ đến cái tên Uy Vũ trong khi người kia thì cứ mời chào không ngớt như những người bán hàng mời khách đi qua đi lại, dường như cậu bạn rất hứng thú với những cái tên.

    "Nè, mày nói nhiều quá rồi đấy!" Tiếng Bảo Long ríu rít như chim khiến cho một cô gái nào đó xen ngang.

    "A, Minh Anh! Lại đây đi!" Bảo Long vẫy tay gọi cô gái đứng cách đó không xa rồi liên tục nói. Bảo Long khoác vai người bạn mới rồi iên tục giới thiệu về người bạn có cái tên giống cậu đang học ngành Tâm lí học.

    "A, chào ông, tôi tên là Minh Anh hay còn gọi là MiA cho thân quen nha, tôi học ngành tâm lí học. Còn ông?" Cô bạn chề môi qua người nói nhiều không ngớt đồng thời gạt cánh tay đang nặng trĩu trên vai mình ra rồi chuyển mắt sang người bên cạnh, nở nụ cười tươi rói, đôi mắt dịu dàng, lấp lánh nhìn cậu. Cô cũng giới thiệu bản thân mình rồi tiện thể hỏi để làm quen về người bạn mới của bạn mình.

    "Mình học Công nghệ thông tin.."

    "Oh, ông học chung ngành với tôi hả, chúng ta có duyên quá ha! Hihi. À, nhỏ này là bạn chơi chung cấp ba của tui đó. Nó thấy trai là mắt sáng rực à, mà độ đanh đá thì không ai bằng đâu, cẩn thận nhé!" Bảo Long nói nhỏ vào tai Minh Anh đủ để người đối diện nghe thấy..

    "Này, tao nghe hết rồi nha!" Qua lời "review" của người bạn, cô cũng không ngừng ngại đánh mấy phát vào người Bảo Long rồi nói chuyện móc méo nhau chẳng chừa câu nào. Có lẽ, họ đã quá thân thiết với nhau khiến sự tranh cãi của họ làm Minh Anh bật cười.

    Vậy là từ bây giờ cậu đã bắt đầu làm quen, có được những người bạn mới. Trong tâm cậu lúc này cảm thấy rất hài lòng và không đến nỗi tệ khi phải tiếp xúc với môi trường lớn như thế này. Đôi khi sự vô tình sẽ làm cho chúng ta trở nên gần nhau và thân thiết hơn. Người ta nói, cái khoảnh khắc đẹp nhất của thanh xuân đó chính là có những người bạn bên cạnh và chơi đùa cùng mình. Bạn có bao giờ tự hỏi rằng sẽ thật khủng khiếp đến mức nào nếu bạn trải qua quãng đường thanh xuân tươi đẹp mà không có bạn bè bên cạnh chưa?

    "Nè, ông cười gì thế Minh Anh?" Bảo Long quay qua hỏi khi thấy cậu cười tủm tỉm một mình. Cả ba tân sinh viên năm nhất đang ngồi trên bàn ghế đá dưới bóng râm hóng mát tránh đi cái nắng gắt của mặt trời lúc gần trưa.

    Cậu ngưng lại nụ cười rồi bảo rằng chẳng có gì cả. Vì thật hiếm khi cậu có thể gặp người nào vừa hài hước vừa thân thiện như Bảo Long, khiến cậu khẽ bật cười sao lại có người như con nít đến vậy. Và cậu cũng hạnh phúc vì sợ rằng với khuôn mặt của mình sẽ làm người ta hiểu lầm, nghĩ cậu khó gần mất.

    Bảo Long và thêm một cô bạn cùng tên Minh Anh nữa là hai người bạn đầu tiên mà cậu quen được khi bước chân lên thành phố nếu không kể đến người mà mình đã đợi chờ được gặp suốt bao lâu nay. Sự pha trò và nói không ngưng của Bảo Long khiến bầu không khí căng thẳng chẳng bao lâu sẽ bị phá vỡ. Bảo Long rất nhiệt tình với bạn bè và rất thích kết bạn ở khắp mọi nơi. Còn đối với cô bạn Minh Anh, người con gái với thân hình nhỏ nhắn nhưng bên trong thì rất mạnh mẽ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng là người rất thấu hiểu cảm xúc và luôn thấy những thứ trừu tượng đó là điều khá thú vị và muốn tìm hiểu chúng.

    "Chao ôi, trường ta năm nay có nhiều trai đẹp thế không biết." Cô bạn có nickname MiA ngồi ghế quan sát xung quanh khoa Công nghệ thông tin khiến cho người ngồi kế bên lắc đầu ngao ngán.

    "Phải rồi, tao là một trong số đó đấy!" Bảo Long tự tin đáp. MiA thu tầm nhìn lại rồi liếc sang phía người ngồi bên cạnh, cũng không quên vài câu nói móc nhau như thường lệ.

    "À, Minh Anh có nghĩa là thông minh, trong sáng, còn là mạnh mẽ nếu là tên con gái, còn khi nhìn vào ông ý, thì tui thấy nó dễ thương, gợi đòn thế nào ấy nhỉ." Bỏ qua cái nhìn như muốn cho mấy phát vào mặt ấy, Bảo Long luyên thuyên với những cái tên và phân tích ý nghĩa của chúng. Có ai mà ngờ người ngồi đang luyên thuyên đó lại có thể học ngành Công nghệ thông tin được chứ! Quả là có gì đó sai sai mà!

    Cô bạn cũng tranh thủ ngắm nhìn khuôn mặt như búng ra sữa của cậu rồi tắm tắc khen ngợi sao mà có thể "baby" được đến như vậy. Ôi chao, nó khiến người đối diện phát mệt đến trợn ngược mắt lên trời rồi nhìn thẳng vào người mới quen cùng tên trước mặt lên tiếng khen lấy khen để.

    "Nhìn thân hình nó này, lúc đầu tao đụng trúng cứ tưởng đụng trúng con gái nào á." Bảo Long nhìn chằm chằm vào bạn mới rồi nói.

    "Nó còn có nghĩa là một viên ngọc sáng nữa!" Bảo Long vừa mới dứt lời thì có tiếng nói từ xa vang lên. Một giọng nói ấm áp, rất quen thuộc phía sau khiến ai đó nhận ra và đứng hình.

    "Đúng không?" Người đó đi lại, đặt tay lên vai người cần trả lời câu hỏi khiến người ngồi giật mình.

    "..."

    Cô bạn cùng tên ngước lên nhìn rồi cúi đầu chào Uy Vũ, không quên hỏi người đứng trước mặt là ai. Uy Vũ không ngừng ngại tươi cười giới thiệu mình tên là Hoàng Uy Vũ, sinh viên năm tư khoa Quản trị kinh doanh, là một người bạn thời thơ ấu của Minh Anh.

    "Hả?" Cậu ngước mắt lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, bất ngờ, trong khi Uy Vũ chỉ biết nhìn cậu mà mỉm cười.

    "Sao ông có vẻ ngạc nhiên vậy?" Bảo Long quay qua hỏi khi thấy vẻ mặt làm như mới biết được chuyện của cậu.

    "Ờm.. vậy cho anh đón em ấy về trước nhé!" Uy Vũ nói rồi di chuyển bàn tay dần xuống nắm lấy cổ tay, kéo người đang ngồi ngơ ngác ấy đứng dậy.

    Bảo Long và cô bạn Minh Anh cùng chào tạm biệt cậu hẹn gặp lại vào ngày nhập học chính thức cùng nhau trong khi còn những dấu chấm hỏi chưa được giải đáp vì người kia cứ kéo tay cậu đi quá vội vàng.

    "Quao, tên anh ấy còn ngầu hơn cả tao nữa ấy." Bảo Long đưa mắt nhìn theo người có thân hình cao ráo đang nắm lấy tay người bạn mới quen cùng ngành kéo đi, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ vì cái tên quả rất hợp với dáng người ấy.

    "Tên mày thì có gì mà đẹp chứ?" Cô bạn Minh Anh chề môi đáp liếc lấy liếc để người bên cạnh rồi hướng ánh mắt long lanh theo bước chân đang dần đi xa khuất ra cổng trường, chắp tay ngưỡng mộ "Đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao mà!"

    * * *

    Uy Vũ nắm lấy cổ tay Minh Anh ra gần cổng trường rồi kéo vào một góc dưới tán cây che bóng mát gần đó.

    "Sao em không đợi anh đưa đi?" Uy Vũ chất vấn.

    "Em.. em muốn một mình để ngắm cảnh cho quen đường xá, với lại đường đến trường cũng dễ đi mà!" Lời nói của cậu khiến cho anh nhướng mày khó hiểu và ai cũng nhận ra đó là một lời nói dối. Uy Vũ chỉ biết gật đầu rồi đồng ý với câu trả lời của cậu. Trong lòng Minh Anh lúc này còn đang lúng túng và khi nhìn thấy anh, cậu chỉ biết nghĩ tới những lời nói tối đó của anh, rõ ràng rất tỉnh táo, cũng không phải nói trong lúc say..

    "Ờ anh.. Sao anh không nói cho em biết anh học ở đây ngay từ đầu luôn chứ?" Minh Anh không giỏi nói dối nên cậu chỉ biết lái sang câu chuyện khác để bầu không khí trở nên dễ thở hơn.

    "Anh cũng định nói cho em vào hôm nay nè, nhưng mà công nhận là trùng hợp thiệt đó.. VŨ MINH ANH, sinh viên năm nhất ngành Công nghệ thông tin." Uy Vũ nhấn mạnh tên cậu và lại nở nụ cười khiến trái tim cậu không khỏi xao xuyến, khuôn mặt đẹp trai đấy lại tiến sát đến gần khuôn mặt cậu.

    "Anh.. gần quá rồi đó.." Minh Anh bất giác đứng hình, nhìn thẳng vào mắt của Uy Vũ.

    Cái cảm giác thật khó chịu là lúc tò mò, muốn hỏi một việc gì đó nhưng lại không thể nào thốt nên lời được. Làm sao bạn có thể hỏi về chuyện cư xử kì lạ của người đó trong khi người đó cứ đối xử dịu dàng, mỉm cười với mình bằng nụ cười của thiên thần được cơ chứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2020
  6. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 5: Anh là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một việc sẽ mãi mãi là ẩn số nếu ta không cố tìm hiểu nó.

    * * *

    Cuộc sống của sinh viên năm nhất cũng không nặng nề là mấy ngoài việc học những môn mà bất kì ai khi bước vào cánh cổng đại học cũng đều phải học. Vì thế Minh Anh quyết định đi làm thêm bán thời gian ở một cửa hàng tiện lợi gần trường để tiện cho việc đi lại giữa trường-làm thêm-nhà. Khi mới bước lên Sài Gòn, một thành phố rộng lớn, thôi thúc như thế đã khiến cậu chỉ nghĩ đến việc mình phải làm sao cho đúng với những thứ mà một cậu sinh viên dưới quê chân ướt chân ráo lên đây phải làm hơn là việc hy vọng tìm thấy được người mà mình mong gặp lại suốt bấy lâu. Nhưng cứ ngỡ xa tận chân trời hóa ra lại gần ngay trước mắt, người đó lại xuất hiện ngay bên cậu như một giấc mơ, một giấc mơ bất chợt ùa về làm cậu không thể nào kiểm soát khỏi bản thân mình để tỉnh dậy được.

    * * *

    Hôm nay Minh Anh không có tiết học vào buổi sáng. Cậu thức dậy rất sớm phụ giúp bà quản gia làm việc ngoài vườn lẫn trong nhà. Tuy được cho ở bất chợt thế này nhưng cậu vẫn cực kì áy náy, mẹ cậu bảo lên đó cứ yên tâm mà học, nhưng làm sao có thể yên tâm được.

    Mình chí ít cũng nên làm cái gì đó chứ!

    "Cháu dọn phòng phụ bà nhé!" Minh Anh tươi cười rạng rỡ nói khi thấy bà Châu đang chuẩn bị đi chợ nấu ăn cho bữa trưa.

    Bước vào phòng của Uy Vũ, nó quả không hề bừa bộn cho lắm, vẫn như lúc cậu mới đặt chân vào. Cậu thở dài một cái thể hiện sự thoải mái. Hôm nay anh đã ra ngoài từ sớm, chẳng biết có việc gì mà trông vội vàng đến nỗi đi hồi nào cậu cũng chả biết.

    Uy Vũ thường hay ra ngoài vào mỗi buổi sáng sớm, có khi đã ra ngoài từ lúc bình minh lên hoặc cũng có thể đã đi từ đêm khuya đến sáng sớm chưa về.

    Gạt bỏ suy nghĩ về Uy Vũ qua một bên. Đến bên bàn lau chùi thì đập vào mắt cậu lúc này là cái ly nước mà thường mẹ anh hay dặn cậu mang lên cho anh uống, thêm vào đó nữa là nước trong ly lại không được anh uống mà nó nằm gọn trong thùng rác.



    "Nếu không uống thì cũng phải vô nhà vệ sinh đổ cho đàng hoàng chứ, mắc gì đổ vô thùng rác? Thiệt cái tình. "

    Minh Anh cau mày lắc đầu khó hiểu rồi thu gom mọi thứ thật gọn gàng ngăn nắp như thuở ban đầu.

    * * *

    Vào những ngày rằm, ánh sáng to tròn của trăng rọi chiếu xuống vạn vật thật lung linh, huyền ảo. Vẫn như thường lệ, những ngày mẹ Uy Vũ hay vắng nhà, thường dặn Minh Anh mang nước mà mẹ đã chuẩn bị sẵn lên cho anh. Cửa phòng hôm nay không đóng như mọi khi.

    Kì lạ thay, hôm nay anh ấy không đóng cửa à ta?

    Cậu vội gõ cửa vài cái rồi bước vào. Anh hướng ánh mắt lên nhìn cậu, cơn gió nhẹ thoáng qua cùng với ánh mắt ấy làm cậu rùng mình ớn lạnh. Cậu cảm nhận được có gì đó không ổn cho lắm.

    "Để đó đi.. Phí sức mang lên làm gì không biết nữa.."

    "..."

    Cậu lặng im không nói gì và hướng ánh mắt rụt rè lên nhìn anh. Có lẽ, đã 10 năm không gặp khiến ở nơi Uy Vũ có những chuyện gì đó mà cậu chưa thật sự thấu hiểu được.

    Mọi thường khi, khi bưng nước lên cho anh, Minh Anh đều sẽ để đó và đi xuống ngay, bởi vì cậu tin tưởng rằng anh sẽ uống hết bởi vì đó là nước mà mẹ anh đã dành tình yêu thương gửi gắm vào đó. Nhưng hôm nay, cậu quyết định muốn một lần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với anh và cả người mẹ hiền dịu đáng kính của anh.

    "Anh.. uống đi để em mang xuống dẹp cho bàn gọn gàng nha." Cậu đứng lặng thinh một lúc rồi nói không quên kèm theo nụ cười nhìn anh.

    Uy Vũ đang chăm chú vào laptop thì bị lời nói của cậu làm cho sựng lại. Anh ấy bỗng đứng dậy, không nói gì, rồi từ từ lao thẳng về phía cậu khiến cậu từng chút một lùi bước cho đến khi áp lưng vào tường. Khuôn mặt ấy kề sát vào người bị đẩy khiến tim người bị áp đảo như ngừng đập..

    Anh ấy.. trắng quá đi mất.

    Một suy nghĩ điên rồ nào đó thoáng qua trong đầu cậu. Thử hỏi nếu có một khuôn mặt đẹp trai đang áp gần sát vào mặt mình thế này thì ai mà chịu cho nỗi cơ chứ, huống chi đây còn là người mà mình thích nữa.

    Khuôn mặt của Uy Vũ lúc này đã hoàn toàn nằm gọn trong cặp mắt của Minh Anh. Hay nói cách khác, nó bị thu hút một cách mãnh liệt.

    "Không phải việc của cậu, đi xuống đi!" Uy Vũ gằng giọng, mắt nhìn thẳng vào Minh Anh rồi hất cằm về phía cánh cửa.

    "Nhưng mà.. anh.. sao anh lại không uống.. mẹ anh đã rất quan tâm đến.." Đôi mắt cậu nhìn anh như muốn giải tỏa đi những thắc mắc khó hiểu của mình.

    "Quan tâm? Bà ấy thật sự quan tâm đến tôi sao?" Minh Anh chưa nói hết câu thì Uy Vũ ngắt lời. Người có thân hình cao ráo ấy cười nhếch môi và nói, sau đó quay lưng về hướng chiếc ly đang nằm trên bàn.

    "Choảng"

    Chiếc ly rơi nhẹ nhàng xuống từ cái quơ tay nhẹ nhàng tựa như cố ý của con người vạm vỡ ấy rồi vỡ vụn hòa vào dòng nước văng tung tóe khiến Minh Anh mở tròn mắt nhìn nó. Tim cậu giờ đây đập loạn nhịp liên hồi.

    Khuôn mặt của Uy Vũ trông giống như một kẻ sát nhân đang sắp sửa phạm tội vậy. Nó không cảm xúc cũng chẳng biểu hiện nét mặt thư thái của ngày nào. Giờ đây ẩn hiện là một nỗi lạnh lùng xa lạ. Kể từ lần mang nước lên đầu tiên không kể những lần sau khi mang lên mà không có Uy Vũ, đây là lần thứ hai cậu thấy biểu cảm của anh như vậy.

    "Anh.. anh có tới mức phải vậy không?" Minh Anh nói với giọng run run lo sợ.

    "Cậu thì biết cái gì? Bà ta hả? Bả chỉ quan tâm đến đứa con trai yêu dấu của bả thì có, sự tồn tại của tôi cũng giống như sự đau khổ mà bả phải hứng chịu nhưng lại muốn nó không xảy ra lần nữa. Cũng đúng mà. Cái gì xấu thì mình nên tìm cách loại bỏ nó đi thôi! Đúng quá nhỉ!"

    Uy Vũ cười nhếch miệng nhìn Minh Anh với đôi mắt đầy sự oán hận về điều gì đó. Ẩn sâu trong đôi mắt ấy là những giọt lệ ứa đọng không thể nào rơi ra đang bộc phát lúc này, nhưng ẩn trong tim là cả một đại dương đang dâng trào từng đợt sóng cứ thế ào ạt, ào ạt liên hồi không ngớt.

    Nụ cười đó.. đó chính xác là một con người khác. Nó thật xa lạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  7. Mèo Tai Cụp

    Bài viết:
    201
    Chương 6: Hồi ức bỏ quên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nụ cười đó.. đó chính xác là một con người khác. Nó thật xa lạ.

    "Và cậu cũng vậy nữa.. thật ngu ngốc! 10 năm trôi qua rồi mà cậu vẫn vậy nhỉ!"

    Minh Anh không hiểu Uy Vũ đang nói gì cả. Những lời nói phát ra từ chính miệng của Uy Vũ khiến Minh Anh khiến cậu có chút bất an như anh đang muốn gợi lại thứ gì đó.

    "..."

    Uy Vũ bèn ngả lưng xuống giường, không nói gì và thở một hơi thật dài. Trong tâm tư anh lúc này đang nhớ về từng khoảnh khắc của những buổi trưa hè nào đó, thật dịu nhẹ, êm đềm, vắng lặng, rôm rả với tiếng xào xạc của lá cây, ngọn lúa hòa với tiếng ve những ngày nắng mưa thất thường.

    Riêng Minh Anh, cậu chả hiểu người bên cạnh mình đang nói về vấn đề gì cả. Chỉ biết câu nói ấy như xuyên qua lòng ngực đâm thẳng vào trái tim cậu một chút nhói đau. Cậu không phải là con người dễ nóng giận đến mất lí trí nếu như chưa thật sự biết ngọn ngành câu chuyện gì đó. Bình tĩnh vài giây rồi thở nhẹ một cái là những gì nên làm lúc này. Mặc kệ anh có làm gì, cậu quay đi định thu dọn đống ly vỡ kia thì bất chợt có một bàn tay mềm mại nào đó níu lấy tay cậu:

    "Mùa hè năm ấy.. Cậu thật sự không nhớ sao?" Người đang nắm chặt cổ tay cậu giơ lên lúc này dịu giọng của mình xuống, không còn khô ráp như lúc nãy nữa.

    "..."

    Không biết tựa bao giờ mà bốn mắt đang chăm chú nhìn nhau. Có lẽ bên trong thân xác đó giờ đây đã hết chịu được sự nhẫn nại nữa rồi. Thời gian như ngừng trôi, cố lôi kéo họ trở về những năm tháng nô đùa, ngây thơ ấy. Trong con ngươi mang đầy rẫy nỗi tức giận lúc nãy giờ lại chuyển sang quyết liệt hơn. Uy Vũ nhìn sâu vào mắt cậu, anh muốn nhắc cậu nhớ về chuyện gì đã xảy ra 10 năm trước mà cậu đã coi như chưa có chuyện gì xảy ra..

    Lại nói về những ngày tháng đó, cơn gió cuối hè thổi liu riu trượt dài qua dòng mồ hôi ướt sũng khiến bất cứ ai cũng cảm thấy rùng mình. Uy Vũ và Minh Anh cùng nằm nghỉ ngơi trong cái chồi trước cánh đồng lúa dài tưởng chừng như vô tận, ngắm những con diều đầy màu sắc mà cả hai vừa mới thả và chơi đùa cùng nhau đến mệt lã. Không biết có phải là do những cơn gió ấy thổi nhè nhẹ, man mát, hay là bởi vì đùa giỡn quá hớ mà anh đã bất giác ngủ thiếp đi. Anh và cậu hòa chung một nhịp thở nhè nhẹ, chầm chậm từng chút, từng chút một..

    "Bầu trời hôm nay đẹp hơn thường ngày, anh nhỉ?" Thật ra cũng chẳng có gì lạ cả, nó cũng như mọi ngày, chỉ đặc biệt là thêm một ngày Minh Anh lại được ở cạnh anh mà những giây phút ấy sẽ trở thành cuộc chia ly không biết bao giờ mới gặp lại được nữa.

    "..."

    Nói xong cậu quay qua mỉm cười nhìn anh, hàng lông mi cong dài cùng đôi chân mày rậm rạp ấy đã khiến biết bao nhiêu con gái trong xóm phải gục ngã. Được một lúc lâu, Minh Anh ngồi dậy chuyển đổi tư thế để có thể thoải mái ngắm nhìn anh dễ dàng hơn.. Đôi môi hồng hào quyến rũ ánh nhìn mơ màng ấy của cậu, làm cậu chỉ muốn quyện lấy nó, chiếm lấy nó làm của riêng..

    Ôi, mình đang có suy nghĩ gì thế này. Không được như vậy.

    Trái ngược với lí trí đang khuyên bảo cậu hãy dừng lại ngay trước khi mọi chuyện tiến xa hơn thế, nhưng trái tim thì đang đập mỗi lúc một mạnh hơn khiến cậu cứ thế mà không kiềm chế được cảm xúc của mình. Minh Anh cúi đầu xuống với khoảng cách ngày một thấp hơn..

    "Hơ, anh.." Cậu giật mình ngẩn đầu quay sang chỗ khác khi thấy ánh mắt anh dần hé mở.

    "Em.. đang làm gì vậy?" Khuôn mặt Uy Vũ lúc này khá bất ngờ và hoang mang.

    "À không.. không có gì.." Cậu quay mặt sang chỗ khác. Làm thế nào để đứa trẻ 8 tuổi có thể có những suy nghĩ điên rồ như thế này chứ. Nó cũng giống như khi bạn phải đấu tranh giữa hai tư tưởng nên nghe theo thiên thần hay ác quỷ. Song, thông thường thường thì ác quỷ luôn thắng thế.

    Anh cũng ngồi dậy và thở dài một cách mệt mỏi.

    "..."

    "Ờm.. về nhà thôi, trời cũng tối rồi!"

    Một ngày lại trôi qua nhanh chóng, cậu ước rằng hoàng hôn sẽ kết thúc trễ hơn để cậu được ở bên anh lâu thêm chút nữa..

    Minh Anh thở dài nhẹ nhõm vì có lẽ Uy Vũ sẽ không nhìn thấy hình ảnh của cậu lúc đó. Nhưng điều cậu không ngờ tới đó là những hành động mà cậu sắp làm lại thu gọn trong tầm mắt của người đang đứng đối mặt với cậu đây, chính xác thì là một kẻ khác, không phải là Uy Vũ.

    Cậu không biết rằng kết quả của 10 năm sau gặp lại đó có phải là một liều thuốc chữa lành tâm hồn đang tổn thương của cậu, hay đó chỉ là thuốc giảm đau, hoặc thậm chí đó là một liều thuốc độc đang hòa trộn trong trái tim cậu. Hay cậu đã uống lộn thuốc rồi chăng?

    "Uy Vũ, buông em ra đi.. đau quá!"
     
    Lam Thủy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...