Trọng Sinh [Edit] Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc - Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dã Miêu, 19 Tháng bảy 2020.

  1. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 131​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Mộc đang cúi đầu, hắn quan sát tình trạng của A Việt. Trên mặt vẫn không hiện một phân cảm xúc.

    Động tác của hắn không lớn, tuy dựa đến gần Diệp Sở một chút, lại không có nửa điểm chạm vào thân thể của nàng.

    Nhưng Diệp Sở vẫn cảm thấy căng thẳng, lập tức thu tay.

    Đáy mắt Diệp Sở ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng đã hiểu.

    Dung Mộc rất có khả năng là Mạc Thanh Hàn ngụy trang thành.

    Ở trước mặt Diệp Sở, Dung Mộc thần sắc thanh nhã, bình tĩnh.

    Chính thái độ bình tĩnh đến quá mức này đã khiến nàng nghi ngờ. Tâm tư Dung Mộc rất sâu, Diệp Sở không thể thiếu cảnh giác.

    Diệp Sở nhanh chóng chấn định lại cảm xúc. Vẻ mặt nàng càng thêm bình ổn, không khác mấy so với ngày thường.

    Đợi đến khi Dung Mộc nhìn về phía Diệp Sở, nàng đã có vẻ mặt bình thường nhất.

    Dung Mộc mở miệng, ngữ khí ôn hòa: "Ta là đại phu của Đức Nhân đường, họ Dung."

    Diệp Sở khẽ gật đầu, cũng không đáp lại.

    Dung Mộc hỏi: "Tiểu thư có không giúp ta một việc?"

    "Thiếu niên này sinh bệnh cấp tính, ta muốn mang hắn tới Đức Nhân đường."

    Thanh tuyến hắn như mặt nước yên lặng, ngữ điệu không nổi gợn sóng. Tựa như cả thế giới đều trở nên an bình.

    Diệp Sở biết, A Việt sinh bệnh. Nàng tất nhiên sẽ dẫn hắn đi xem bệnh, nếu là không cứu trị, không biết được sẽ phát sinh cái hậu quả gì.

    Diệp Sở muốn cứu A Việt, nhưng lại không nghĩ để Dung Mộc mang đi A Việt.

    Diệp Sở suy nghĩ một chút, liền có một chủ ý: "Dung đại phu."

    "Nếu ta nhớ không lầm, muốn đi tới Đức Nhân đường mà nói, cần phải đi qua mất con phố."

    "Nhưng cách một con phố về phía hướng bắc có một y quán."

    Lúc này, Dung Mộc sắc mặt hơi cứng lại. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

    Diệp Sở vẫn còn nghi ngờ với Dung Mộc, làm sao sẽ đem A Việt giao cho hắn?

    Huống hồ, Dung Mộc nhìn qua không có một điểm đáng ngờ nào cả. Nói không chừng là bởi vì hắn rất giỏi về ngụy trang.

    Dung Mộc nhìn thẳng về phía đôi mắt Diệp Sở, muốn tìm ra gì đó trong mắt nàng.

    Nhưng Dung Mộc chỉ nhìn thấy Diệp Sơ rất nôn nóng, không che dấu chút nào.

    Hắn mở miệng: "Là ta quá sốt ruột, nhưng quên chuyện này."

    "Ngươi nói đúng, hẳn là nên chọn một gian y quán gần đây."

    Dung Mộc giải thích hành vi của mình một cách tự nhiên. Không biết sao, thanh tuyến hắn tuy bình tĩnh, lại luôn khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.

    Diệp Sở cũng không nhiều lời, nàng còn chưa buông lỏng cảnh giác.

    Đối với loại người như Dung Mộc, nàng vẫn sẽ không dễ dàng dỡ xuống phòng bị.

    Diệp Sở: "Tân Thành đường."

    Tình trạng A Việt không tốt, không thể trì hoãn thêm.

    Đường không xa, bọn họ đưa A Việt đi gian y quán gần đó.

    Bây giờ còn sớm, chưa tới giữa trưa, cửa có chút lạnh. Tân Thành đường không có nhiều người lắm, một vị đại phu ngồi ở bên trong xem bệnh.

    Dung Mộc đem thiếu niên kia đặt trên chiếc ghế dài mềm mại, Diệp Sở theo đi, nhìn A Việt.

    Nhìn thấy có người hôn mê, vị đại phu kia nhanh chóng đi lại.

    Dung Mộc hiểu, đây là y quán của người khác. Nếu hắn tự tiện làm chủ ở chỗ này xem bệnh cho thiếu niên kia, chắc chắn chọc người khác không vui.

    Hắn lùi lại mấy bước, chừa ra một khoảng cách nhỏ.

    Đại phu bước lên, xem bệnh cho vị thiếu niên kia.

    Diệp Sở vẫn cứ đứng ở bên cạnh ghế dài, có chút khẩn trương nhìn A Việt.

    Dung Mộc đứng ở đằng sau, nhìn bóng dáng Diệp Sở, quan sát đến hành động của nàng.

    Dung Mộc trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

    Diệp Sở biết Dung Mộc đứng ở phía sau, hắn không thể tới gần A Việt, không thể động tay động chân.

    Trong không gian nhỏ bé của Tân Thành đường, hai người hai tâm tư khác nhau. Sắc mặt cả hai đều bình lặng, chẳng ai phát hiện ra có gì không đúng.

    Đại phu chuyên chú xem bệnh: "Tình trạng có hơi suy nhược."

    Giống như chẩn đoán của Dung Mộc lúc trước. Dung Mộc cũng không nhiều chuyện, hắn luôn đứng ở nơi đó, không có mở miệng.

    Diệp Sở hỏi: "Khi nào hắn tỉnh lại?"

    Vì để A Việt mau chóng tỉnh lại, đại phu liền dùng phương pháp châm cứu. Hắn không vội mà trả lời Diệp Sở: "Yên tâm."

    "Ta lại cho hắn kê cho hắn mấy thang thuốc, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

    Diệp Sở nhìn quần áo A Việt đơn bạc, đã cũ đến không thể nhìn ra được. Trong lòng nàng thở dài, rõ ràng hiện tại đã là giữa đông.

    Nàng suy tư vài giây, muốn giúp hắn một phen.

    * * *

    Thiếu niên kia vẫn đang hôn mê. Nhưng sau khi thi châm, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

    Mí mắt của hắn nặng trĩu, như thế nào đều không nâng lên được. Tuy là tai có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ.

    Giọng nói kia hình như của một người trẻ tuổi, thanh thanh lãnh lãnh, ngữ khí cực kỳ nhu hòa.

    Người nọ ở cùng đại phu nói chuyện với nhau, đầu tiên là thay hắn thanh toán tiền khám bệnh, lại bảo đại phu giúp hắn tỉnh lại, chăm sóc rất kỹ.

    Hắn muốn biết tình huống bên ngoài, nhưng thân thể lại tựa rót chì, nàng nề không thể động.

    Rất nhanh sau đó, nàng dừng chân bên cạnh hắn, thân mình hơi cứng lại.

    Trong lòng thiếu niên nghĩ.

    Nếu lấy được cái gì đó làm bằng chứng, ngày sau cũng có thể tìm người để báo ân.

    Thiếu niên không thể mở mắt, nhưng hắn lại rất cảnh giác.

    Nàng cúi người xuống, bỏ vào túi tiền của thiếu niên mấy đồng đại dương. Thừa lúc nàng đứng lên, hắn tay nhẹ nhàng động.

    Thiếu niên đã lấy được cái gì đó, hắn lập tức đem thứ kia nắm chặt trong tay. Hắn cũng không có khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.

    Làm xong hết mọi thứ, đầu cửa hắn nghiêng về một bên, hôm mê một lần nữa.

    Lúc Diệp Sở nhìn qua A Việt, nhìn thấy hắn vẫn đang bất tỉnh, hơi thở của anh giao động rất nhỏ.

    A Việt vẫn hôn mê, dường như không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

    Diệp Sở nhờ đại phu chăm sóc tốt cho A Việt, nàng cũng để lại một ít tiền cho A Việt.

    Trước khi rời đi, Diệp Sở nhìn A Việt thêm một lần cuối, trong lòng chỉ có một ý nghĩ rất đơn giản.

    Hy vọng hắn có thể sống thật tốt.

    Lúc Diệp Sở rời khỏi Tân Thành đường, Dung Mộc đã biến mất, không biết hắn đi khỏi từ lúc nào.

    Nàng thở phào nhẹ nhõm.

    Để Dung Mộc tránh xa A Việt, lại rất hợp ý Diệp Sở.

    Hôm nay, lúc đầu Diệp Sở muốn đi tới nhà hát lớn Quốc Thái, đã bị trì hoãn cả buổi sáng vì chuyện này.

    Diệp Sở vội vội vàng vàng chạy đến rạp hát. Nhưng lúc nàng đến rạp hát, buổi diễn tập đã gần kết thúc.

    Phó Điềm Điềm và Nghiêm Mạn Mạn không để ý chuyện này.

    Nhưng trong lòng Diệp Sở vẫn thấy băn khoăn, mời các nàng đi ăn trưa một bữa thật ngon.

    Sau khi trở về Diệp Công Quán, Diệp Sở mới nhận nhận ra mình bị thiếu đi thứ gì đó.

    Lắc tay của cô đã bị mất

    Chiếc lắc tay bằng bạc đó là quà sinh nhật mẫu thân tặng nàng, Diệp Sở hay đeo, vừa đúng hôm nay nàng có mang theo.

    Diệp Sở cũng không có nghĩ lại, giờ đã biết.

    Nàng nhíu mày lại, chuyện này chắc là A Việt làm.

    * * *

    Một nơi khác, Tân Thành đường.

    Thiếu niên kia hôn mê rất lâu. Đến tận buổi chiều, hắn mới tỉnh lại.

    Đại phu ở Tin Thành đường nói cho hắn biết, có người hảo tâm đã giúp hắn thanh toán tiền thuốc men, cũng nhờ nhắn lại với hắn phải quay lại kiểm tra

    A Việt sờ sờ túi tiền, chỗ nó có mấy đồng đại dương.

    Hắn duỗi tay ra, vì một lý do nào đó, tay hắn nắm lại rất chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

    A Việt chậm rãi buông lỏng tay ra.

    Trong tay hắn là một chiếc lắc bạc trắng tinh.

    A Việt im lặng nhìn sợi lắc, vẫn luôn trầm mặc.

    * * *

    Diệp Sở nhận được điện thoại Lục Hoài gọi tới, hắn nói đã tìm được tin tức của Mạc Thanh Hàn.

    Diệp Sở chấn động, lúc trước làm cách gì cũng không tìm được tin tức, bây giờ lại có manh mối.

    Nàng không chút do dự, lập tức đi đến phủ Đốc Quân.

    Để tránh cho người khác biết được quan hệ của hai người, Diệp Sở mỗi lần đến đều cải trang, mới bắt đầu đi.

    Dọc theo đường đi, nàng đều nghĩ tới chuyện của Mạc Thanh Hàn.

    Mấy ngày trước, lúc Diệp Sở ở cứu A Việt, trùng hợp gặp phải Dung Mộc. Hắn làm theo nguyên tắc làm nghề y, cùng nàng đi tới Tân Thành đường.

    Thái độ của Dung Mộc rất tích cực, nhưng từ lúc đưa A Việt tới Tân Thành đường đến sau này, hắn không nói, rời đi từ sớm.

    Diệp Sở không thể không nghi ngờ.

    Dung Mộc thật sự là một khiêm khiêm quân tử, hay vẫn muốn che giấu điều gì.

    Nhưng người này ban đầu là như vậy, không có một điểm khả nghi nào, làm người ta không thể bắt lỗi.

    Kì lạ vô cùng.

    Dung Mộc có quan hệ gì với Mạc Thanh Hàn hay không, hoặc nói, hắn chính là Mạc Thanh Hàn?

    Nghĩ nghĩ, Diệp Sở đã tới rồi khu công quán đường Wilson. Nếu đã không có chứng cứ, mấy chuyện này cũng không hề có manh mối.

    Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến đầu óc người khác thanh tỉnh. Sau khi ra khỏi xe, nàng tự mình đi tiếp.

    Lục Hoài ở trong thư phòng phủ Đốc Quân chờ nàng, đây là nơi bọn họ đã hẹn trước.

    Nếu Diệp Sở tới phủ Đốc Quân, nàng sẽ tới thư phòng của Lục Hoài đầu tiên.

    Tuy nhiên, mọi người trong phủ Đốc Quân đều biết một chuyện.

    Thư phòng của Tam thiếu không phải là nơi dễ vào.

    Cửa thư phòng hơi khép lại, Diệp Sở đứng trước cửa, nhẹ giọng gõ ba tiếng.

    "Vào đi." Giọng nói của Lục Hoài từ bên trong truyền ra.

    Diệp Sở đẩy cửa bước vào, Lục Hoài nhìn nàng một cái, chỉ chỉ cửa, ý bảo nàng đi đóng cửa.

    Diệp Sở đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại bọn họ, hoàn toàn yên tĩnh.

    "Có tin tức?" Diệp Sở bước mấy bước về phía Lục Hoài, giọng điệu của nàng hơi dồn dập.

    Lục Hoài gật gật đầu.

    Lúc trước, thám tử của Lục Hoài tìm khắp khu vực Hoa Đông, cũng không tìm thấy bất kì manh mối gì của Mạc Thanh Hàn.

    Dựa theo lời của Diệp Sở, đời trước, Mạc Thanh Hàn hoạt động trong khu vực Hoa Đông. Tuy nhiên, kiếp này đã có rất nhiều sự tình thay đổi.

    Lục Hoài cảm thấy nếu không thể tìm thấy tức ở khu vực Hoa Đông khu, như vậy, vì sao không thay đổi cách nghĩ?

    Hắn quyết định mở rộng phạm vi, đi đến nơi khác tìm Mạc Thanh Hàn.

    Chuyện này giao cho một thủ hắn tin nhất, người đó đi đến các vùng phụ cận, ngụy trang thành người địa phương, thăm dò tin tức.

    Sau nhiều lần tra xét, hắn thật sự tìm ra manh mối.

    "Trước kia chúng ta vẫn không tìm thấy manh mối." Lục Hoài nói, "Là bởi vì Mạc Thanh Hàn không có ở đó."

    Diệp Sở rùng mình: "Hắn ở đâu?"

    Lục Hoài dừng lại một chút, chậm rãi mở miệng: "Tỉnh Hồ Bắc, trong một nhà tù."

    Đôi mắt của Diệp Sở nheo lại, trong lòng suy nghĩ một chút.

    Lục Hoài tiếp tục nói: "Càng quỷ dị hơn, Mạc Thanh Hàn vẫn đang thụ án tại nhà tù Hán Dương."

    Diệp Sở và Lục Hoài nhìn nhau, cả hai nhận ra một vấn đề.

    Chuyện xảy ra trong yến hội của Thượng gia là bút tích của Mạc Thanh Hàn. Hơn nữa, Thượng Yên đột nhiên trở về cũng không phải chuyện ngẫu nhiên. Có người muốn gây nhiễu loạn ở Bến Thượng Hải, khiến Lục Hoài phân tâm.

    Người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện là Mạc Thanh Hàn, điều đó chứng minh rằng hắn ta hiện tại đang ở Thượng Hải.

    Nếu bây giờ Mạc Thanh Hàn đang ở Thượng Hải, người trong nhà tù Hán Dương là ai.

    Lục Hoài nói với Diệp Sở: "Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đi đến Hán Dương một chuyến."

    Diệp Sở không suy nghĩ: "Ta cũng muốn đi."

    Lục Hoài nhíu mày, phản đối yêu cầu của Diệp Sở: "Ta đã đồng ý với mẫu thân ngươi, tuyệt đối không để ngươi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."

    Huống hồ, Hán Dương ở xa Thượng Hải, Lục Đốc Quân quản lý khu vực Hoa Đông, tỉnh Hồ Bắc lại thuộc quản lý của người khác.

    Lục Hoài cũng không muốn Diệp Sở đi cùng hắn.

    Diệp Sở dĩ nhiên biết tâm tư của Lục Hoài, nàng nghĩ ra một lý do.

    "Đời trước, hồ sơ của Mạc Thanh Hàn bị người ta tiêu hủy, không ai biết hắn ta đã làm gì những gì trong quá khứ."

    "Nhưng hiện tại, chúng ta thật vất vả mới có manh mối." Diệp Sở nói: "Chỉ có một mình ta biết, sau này sẽ có chuyện gì xảy ra với hắn."

    Diệp Sở nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hoài, nghiêm túc mà nói.

    "Lục Hoài, ngươi cần phải đưa ta đi cùng."

    Lục Hoài hiểu ý tứ của Diệp Sở, nàng đã từng sống qua một đời, càng hiểu Mạc Thanh Hàn hơn so với hắn.

    Nếu Diệp Sở cũng đến Hán Dương, nàng có thể tìm được điểm mấu chốt trong đám manh mối hỗn loạn

    Bởi vì, nếu không tìm thấy manh mối quan trọng, điều đó sẽ khiến chuyến đi là vô ích.

    Lục Hoài chỉ vào chiếc điện thoại màu đen trên bàn và nói.

    "Nếu ngươi có thể thuyết phục mẫu thân ngươi, ta liền dẫn ngươi đi."

    Diệp Sở nhận điện thoại, trong lòng nàng hiểu rõ, Lục Hoài buông tay. Chỉ cần nàng tìm được cách rời khỏi Thượng Hải, là có thể đi tới Hán Dương.

    Diệp Sở đánh một cái dãy số, nàng không gọi đến Diệp Công Quán, là gọi cho Nghiêm Mạn Mạn.

    Nghiêm Mạn Mạn lúc trước có nói qua, không lâu nữa nàng sẽ đến Bắc Bình. Diệp Sở muốn mượn đi danh nghĩa đi Bắc Bình, để mẫu thân đồng ý.

    Diệp Sở nói mình muốn cùng Tam thiếu đi ra ngoài, hy vọng Nghiêm Mạn Mạn có thể giúp nàng giữ bí mật.

    Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên sẽ đáp ứng.

    * * *

    Tuyết vừa mới ngừng rơi vài ngày trước, sáng nay lại có mưa nhỏ.

    Cơn mưa nhẹ rơi nhẹ nhàng, lặng lẽ rơi trên mặt đất, sắc trời tối tăm u ám.

    Xe xuất phát từ Đại Đô Hội, đi về phía phủ Đốc Quân.

    Thẩm Cửu ngồi ở trong xe, không nói lời nào, bên trong xe yên tĩnh thật sự.

    Không biết sao, sau khi thức dậy vào sáng nay, huyệt Thái Dương của hắn nhảy thình thịch không ngừng, giống như sắp có chuyện gì sắp xảy ra.

    Gần đây, Thẩm Cửu thường xuyên mơ thấy A Cửu.

    Luôn có một ngọn lửa lớn trong giấc mơ, A Cửu bị nhốt, lửa bốc đến chân chân, sức nóng chạm vào mặt khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

    Chiếc xe lao về phía trước, không hề dừng lại, rất nhanh đã đến phủ Đốc Quân.

    Thẩm Cửu xuống xe, bung dù, mưa nhỏ nhẹ nhàng bay múa trên mặt dù, phát ra âm thanh nhỏ vụn.

    Đi đến dưới mái hiên, Thẩm Cửu mới thu dù, trên mặt đất có chút ướt, nước mưa chạy dọc theo mặt dù, rơi xuống đất.

    Phủ Đốc Quân cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Cửu đang cảm thấy bất an, lại cũng lập tức b8nhf tĩnh xuống.

    Thẩm Cửu đi thẳng đến phòng khách của phủ Đốc Quân.

    Trước khi Thẩm Cửu bước vào cửa, đã nghe thấy giọng nói của Lục Hoài và Diệp Sở.

    Giọng của hai người không lớn, giống như cố tình hạ xuống, không biết là vì cái gì.

    Nội dung trò chuyện giữa Diệp Sở và Lục Hoài tùy ý tự nhiên. Bọn họ rõ ràng quen biết không lâu, lại giống như họ đã ở bên nhau trong một thời gian dài.

    Thẩm Cửu thấp giọng cười cười, hắn hy vọng Lục Hoài cùng Diệp Sở có thể cứ tiếp tục phát triển theo cách này.

    Thẩm Cửu đi vào phòng khách, Diệp Sở cùng Lục Hoài đứng phòng khách, nói chuyện, bên cạnh còn có một người khác.

    Người kia đưa lưng về phía Thẩm Cửu, nàng mặc một chiếc áo ngoài tối màu, thân hình thon gầy.

    Bước chân Thẩm Cửu cứng lại, thân thể cứng đờ đứng ở tại chỗ, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn vài phần, nhưng hắn không dám di chuyển.

    Đôi mắt của Thẩm Cửu không hề rời, hắn nhận ra bóng hình này.

    Đó là cô gái mà hắn đã gặp gần phủ Đốc Quân phụ cận, rất giống A Cửu, nhưng Thẩm Cửu bị mất dấu.

    Người nọ hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt. Nàng mỉm cười với Diệp Sở, mái tóc đen khẽ buông xuống vai, nụ cười dịu dàng.

    Thẩm Cửu siết chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay là một mảng lạnh lẽo.

    Những ký ức chợt lóe lên trong tâm trí Thẩm Cửu, mãnh liệt hiện lên.

    Thẩm Cửu nghĩ tới chuyện cũ hàng trăm nghìn lần, nụ cười nhẹ của thiếu nữ, cùng với đôi mắt sáng đầy ôn nhu.

    Hắn từng bị mắc kẹt dưới một mái nhà nhỏ trong mưa lớn, thiếu nữ đưa cho hắn một cây dù. Nàng nói, nàng tên A Cửu.

    Hắn từng đi đến trường để tìm nàng, dùng lý do là trả dù, muốn gặp nàng một lần. Thiếu nữ mặc áo lam váy đen, rất đẹp.

    Hắn bị đuổi giết, muốn rời khỏi Thượng Hải. Lúc nói lời tạm biệt, thiếu nữ chỉ cho hắn một con đường, cứu mạng hắn.

    Sau này, hắn được người khác thưởng thức, tiến vào Thanh Hội, sửa tên thành Thẩm Cửu.

    Hắn có một cái tên mới, thân phận mới.

    Nhưng không gặp được nàng.

    * * *

    Toàn bộ thế giới đều trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa tí tách tí tách, như thể bốn bề trống rỗng, chỉ còn lại hắn A Cửu.

    Lục Hoài đã sớm chú ý tới Thẩm Cửu. Hắn quay đầu nhìn lại, Thẩm Cửu thất thần, nhìn thẳng vào A Cửu.

    Lục Hoài híp mắt, như đã nhận ra điều gì: "Thẩm Cửu."

    Mặc dù Lục Hoài gọi tên của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng không quay đầu lại, hắn vẫn nhìn vào bóng dáng của A Cửu. Nàng nghiêng mình, ở mỉm cười.

    Nghe giọng nói của Lục Hoài, A Cửu ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của Lục Hoài, thấy nam nhân phía sau ngây ra nhìn mình.

    A Cửu cảm thấy có chút kỳ quái, lại không hề tức giận, nàng nghe ca ca nói qua, biết được Thẩm Cửu làn bằng hữu của ca ca nàng

    Có lẽ lần này là lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn không biết mình là chuyện bình thường.

    A Cửu nhìn Thẩm Cửu lễ phép cười.

    Ánh mắt Thẩm Cửu nhìn gương mặt của A Cửu.

    Thẩm Cửu đi về phía vị trí của A Cửu từng bước đến gần.

    Hắn không đến quá gần, nhưng dừng cách A Cửu không xa.

    Trái tim của Thẩm Cửu thắt lại. So với trước đây, khuôn mặt của A Cửu thay đổi rất nhiều, gần như không có điểm nào giống

    Nhưng là, khi Thẩm Cửu nhìn vào đôi mắt đó, hắn hoàn toàn chắc chắn.

    Người trước mặt anh là A Cửu.

    Mặc dù ngoại hình của A Cửu thay đổi rất nhiều, nhưng là Thẩm Cửu nhận ra đôi mắt của nàng, ánh mắt sạch sẽ, như thể mưa rơi, yên bình nhất.

    Thẩm Cửu đã nói qua, bất luận A Cửu biến thành bộ dáng gì, hắn sẽ luôn nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    A Cửu nhìn Thẩm Cửu, khẽ cau mày, như thể đang suy tư điều gì đó.

    Nhưng nàng không thể tìm thấy gì trong trí nhớ của mình.

    Nàng ngẩn ra, rồi tạo ra một chuỗi ngôn ngữ ký hiệu cho Thẩm Cửu.

    A Cửu nói.

    Ta dường như đã gặp ngươi ở đâu đó.
     
  2. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 132​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hốc mắt Thẩm Cửu nóng lên.

    Đặc biệt là khi giương mặt A Cửu xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn.

    Không hề giống với trong trí nhớ.

    Nhưng mà, nàng chính là A Cửu, là cơn mưa trong sáng ôn nhu năm ấy ở Bến Thượng Hải.

    Là bóng dáng Thẩm Cửu vẫn đặt ở nơi đáy lòng nhiều năm.

    Thẩm Cửu có rất nhiều điều muốn hỏi A Cửu. Qua ngần ấy năm, nàng có khỏe không.

    Tay hắn khẽ run, như thể những cảm xúc hắn đè nén trong lòng suốt bao năm lần đầu tiên có cơ hội phát tiết.

    Hắn chưa bao giờ nói cho bất cứ kẻ nào về chuyện của A Cửu.

    Vậy mà nàng đang ở đây, chân thật như vậy. Ở trong mắt Thẩm Cửu, rồi lại như một giấc mơ xa xăm không thể với tới.

    Thẩm Cửu đã từng vô số lần cảnh gặp mặt. Nhưng hôm nay, khi hắn thật sự đứng trước mặt A Cửu, những lời muốn nói lại bị nghẹn ở trong lòng.

    Hắn thậm chí còn muốn vươn tay chạm vào gương mặt của A Cửu.

    Nhìn xem rốt cuộc nàng đã thay đổi nhiều thế nào.

    Nhưng tay Thẩm Cửu vẫn rũ bên người, hắn nắm chặt tay, cố nén sự xúc động của mình.

    Những đốt ngón tay trắng trắng bệch ra cùng với những đầu ngón tay đỏ hồng đã nói lên sự khắc chế của hắn.

    Từ trong mắt A Cửu, Thẩm Cửu nhìn được, hiện tại nàng không quen hắn.

    Mấy năm nay, Thẩm Cửu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, vì sao nhiều năm như vậy, hắn không thể tìm thấy A Cửu ở Thượng Hải.

    Hắn nghĩ tới việc A Cửu sinh bệnh, bị tai nạn, lại chưa từng nghĩ đến..

    A Cửu không thể nói.

    Thẩm Cửu cố gắng tìm lại sự bình tĩnh, muốn phân tích tình hình trước mắt.

    A Cửu sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở phủ Đốc Quân, quan hệ của nàng cùng Lục Hoài cùng rất thân thiết, ở chung với Diệp Sở rất hòa hợp.

    Như vậy chỉ còn lại một lý do duy nhất, A Cửu chính là muội muội của Lục Hoài, người mà hắn đã từng nhắc qua với mình.

    Lục Hoài nhìn dáng vẻ của Thẩm Cửu trong lòng đã có chút ý nghĩ.

    Thẩm Cửu chưa từng có thất thố* qua. Đây là lần đầu tiên Lục Hoài thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thẩm Cửu.

    *thất thố: Đánh mất phong độ, làm ra điều bất nhã.

    Lục Hoài biết trong lòng Thẩm Cửu có một người không thể quên, hắn không nghĩ tới người kia.

    Lại là A Cửu.

    Lục Hoài suy nghĩ thêm một chút, liền nhớ tới một chuyện.

    Hắn nhớ rất rõ, năm đó, Thẩm Cửu vì né tránh Kiều Lục đuổi giết, chạy tới khách sạn Hòa Bình, là hắn bảo vệ Thẩm Cửu.

    Thẩm Cửu tới khách sạn Hòa Bình xin giúp đỡ, không lâu sau, A Cửu liền gặp chuyện

    Xem ra, trước khi Thẩm Cửu đến Thanh Hội, đã quen biết A Cửu.

    Phản ứng của A Cửu khi thấy Thẩm Cửu cũng không nằm trong dự đoán của Lục Hoài. A Cửu không muốn gặp người lạ, nhưng kỳ quái là, nàng không hề có chú mâu thuẫn nào khi gặp Thẩm Cửu.

    A Cửu nhìn hắn làm một chuỗi thủ ngữ.

    Đôi mắt của Lục Hoài mở lớn hơn chút, hắn nhìn Thẩm Cửu, tường thuật lại.

    "Nàng nói, nàng hình như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi."

    Lục Hoài cũng không muốn ở trước mặt A Cửu nhắc đến tai nạn ngoài ý muốn kia, chỉ giải thích đơn giản với Thẩm Cửu

    "Nàng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ."

    A Cửu nghe Lục Hoài nói, nàng nhìn Thẩm Cửu cười xin lỗi.

    Thẩm Cửu nói không nên lời, chỉ gật đầu.

    Lục Hoài đã từng nhắc qua với Thẩm Cửu, phủ Đốc Quân từng gặp một trận hỏa hoạn lớn, thiếu chút nữa là muội muội của hắn đã bỏ mạng.

    Vì chữa bệnh, Lục Hoài đưa muội muội rời Thượng Hải. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng.

    Theo như hắn biết, mấy ngày trước muội muội của Lục Hoài mới về Thượng Hải.

    Nhưng mà khi đó, Lục Hoài không nói gì thêm, Thẩm Cửu cũng không hỏi nhiều. Hắn cho rằng đây là chuyện riêng của Lục Hoài, hắn không tiện hỏi nhiều.

    Hắn suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại A Cửu một lần nữa.

    Nếu là A Cửu là muội muội của Lục Hoài, như vậy thì vụ hỏa hoạn nhiều năm trước, chuyện rời Thượng Hải cùng với tất cả các trị liệu, A Cửu đã phải tự mình trải qua toàn bộ.

    Trái tim Thẩm Cửu bỗng nhiên thắt lại.

    Mấy năm nay, nàng đã sống như thế nào?

    Mắt Thẩm Cửu đỏ lên, mũi có chút chua xót, chút nữa đã rơi lệ. Hắn cố kiềm chế cảm xúc, không muốn để A Cửu nhìn thấy.

    Hiện tại, quan hệ của hắn với A Cửu, chỉ là người xa lạ.

    Nếu hắn tùy tiện dò hỏi, nhất định sẽ dọa đến A Cửu.

    Vừa nãy, lúc Thẩm Cửu nhìn A Cửu, A Cửu cũng đang đánh giá Thẩm Cửu.

    Nàng không thích gặp người lạ, nhưng Thẩm Cửu lại cho nàng cảm giác rất quen thuộc, vì thế nàng không hề cảm thấy bài xích hắn khi ở chung.

    A Cửu cảm thấy đã gặp qua Thẩm Cửu ở đâu rồi, nhưng nàng cố gắng thế nào cũng không nhớ nỗi.

    Dường như trong trí nhớ của nàng có một phần nào đó bị mất đi, mà Thẩm Cửu lại ở nơi đó.

    A Cửu biết rõ, nàng quên rất nhiều chuyện.

    Tuy nhiên, nàng lại rất muốn biết, nàng có thật sự quen biết hắn trong quá khứ hay không.

    Thẩm Cửu.

    A Cửu yên lặng đem cái tên này ghi vào lòng.

    Lục Hoài có việc muốn hỏi Thẩm Cửu, vì thế để Diệp Sở đưa A Cửu trở về phòng trước.

    Lục Hoài cúi đầu nói với Diệp Sở một câu: "A Cửu mệt rồi, ngươi đưa nàng trở về trước đi."

    Diệp Sở tất nhiên cũng nhìn ra sự khác thường của Thẩm Cửu, biết ý của Lục Hoài.

    Diệp Sở gật đầu, đi qua bên người A Cửu.

    A Cửu nghe Lục Hoài nói, ngoan ngoãn đứng lên. Nàng ở phòng khách ngồi cũng lâu rồi, thân thể quả thật có chút không khoẻ.

    A Cửu hướng Lục Hoài vẫy vẫy tay, nói tạm biệt với hắn.

    Lúc này, Thẩm Cửu đã khôi phục bình tĩnh. Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy động tác của A Cửu.

    Một lần nữa gặp lại A Cửu, suy nghĩ của hắn trở nên thật hoảng loạn, tâm tình rất phức tạp, nên hắn cũng không chú ý đến vết sẹo trên tay của A Cửu.

    Theo động tác của A Cửu, cổ tay áo của nàng hơi trượt xuống, vài vết sẹo nhạt màu trên cổ tay hiện ra.

    A Cửu ở trong viện điều dưỡng mấy năm, rất ít khi ra ngoài, cánh tay của nàng trắng đến trong suốt.

    Cho dù vết sẹo rất mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ.

    Xem ra, đó là do trận lửa khi tạo thành.

    Sự đau đớn hiện lên trong mắt Thẩm Cửu, tầm mắt hắn luôn đặt trên người A Cửu, một chút cũng không rời đi.

    Sau khi cùng Lục Hoài tạm biệt, A Cửu chuẩn bị quay về phòng.

    Nàng bước qua bên người Thẩm Cửu, hướng hắn gật đầu, lại cười thêm một lần nữa.

    Tâm tình Thẩm Cửu rất phức tạp, hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nhìn rất cứng nhắc.

    Tuy nhiên, Thẩm Cửu vẫn nhịn không được xoay người nhìn, nhìn bóng dáng A Cửu.

    A Cửu nhanh chóng bước lên cầu thang, bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Cửu, trên mặt nàng mang theo một tia khó hiểu

    Sau đó, A Cửu theo Diệp Sở rời đi, không quay đầu lại.

    Chờ khi A Cửu đi rồi, Thẩm Cửu lập tức hỏi Lục Hoài: "A Cửu, nàng làm sao vậy?"

    Lục Hoài ngẩn ra vài giây, hắn chưa bao giờ nói tên A Cửu cho Thẩm Cửu biết, vậy mà Thẩm Cửu lại biết.

    Tuy nhiên, chuyện này ở trong dự kiến của Lục Hoài.

    Lục Hoài: "Lúc trước ta đã từng nói với ngươi rồi, phủ Đốc Quân đã từng bị cháy lớn, A Cửu đã bị thương trong lúc đó."

    Thẩm Cửu truy vấn: "Vậy.. mặt của A Cửu.."

    Thẩm Cửu chợt dừng, rất kiềm chế.

    Thẩm Cửu chưa nói hết, nhưng Lục Hoài hiểu ý hắn.

    "Mặt của nàng bị thương, chúng ta đưa A Cửu ra nước ngoài điều trị."

    Lục Hoài dừng một chút, tiếp tục nói: "Dây thanh quản của nàng không bị tổn thương, nhưng A Cửu không thể nói chuyện, là bởi vì lý do tâm lý."

    Trong nháy mắt, Thẩm Cửu mất hết sức lực, ngã ngồi xuống ghế.

    Thẩm Cửu chậm rãi nói: "Lúc trước ta từng nói cho ngươi, trong lòng ta có một người."

    Giọng nói của hắn không nặng, chân tướng kia chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.

    "Người kia là A Cửu."

    Thẩm Cửu bắt đầu nhớ lại những chuyện trong quá khứ, chuyện cũ cứ như sóng đánh lần lượt mà tới.

    "A Cửu tâm địa lương thiện, trong lúc ta nghèo túng nhất, nàng chủ động đưa tay ra giúp đỡ ta."

    "Là A Cửu nói cho ta đi đến khách sạn Hòa Bình tìm ngươi. Khi đó, ta cũng không biết A Cửu là muội muội của ngươi."

    "Nhưng đến sau này, khi ta đến tìm nàng, nàng đã biến mất."

    "..."

    Giống hệt với suy đoán của Lục Hoài, đúng thật là trước khi Thẩm Cửu bước vào Thanh Hội, có biết A Cửu.

    Lục Hoài im lặng một hồi, mới nói: "A Cửu cũng xảy ra chuyện vào lúc đó, bọn ta nhanh chóng đưa nang ra nước ngoài trị liệu."

    Lục Hoài: "A Cửu quên đi rất nhiều chuyện, nàng có thể cũng không nhớ rõ ngươi."

    Thẩm Cửu gật đầu, hắn biết tình huống của A Cửu. Bây giờ hắn cũng không muốn quấy rầy nàng.

    Nếu A Cửu có thể nhớ lại hắn, tất nhiên sẽ rất tốt.

    Bất quá, nếu A Cửu viễn viễn không thể nhớ lại hắn, Thẩm Cửu cũng muốn có thể quen biết nàng thêm một lần nữa.

    Thẩm Cửu do dự một lát, mới hỏi Lục Hoài. Giọng nói đầy ý cẩn thận.

    "Ta có thể thỉnh thoảng tới đây để thăm A Cửu không?"

    Hiện tại sức khỏe của A Cửu không tốt, nàng sẽ luôn ở trong phủ Đốc Quân.

    Thẩm Cửu muốn đến thăm A Cửu, cần phải có sự đồng ý của Lục Hoài.

    Lục Hoài im lặng hồi lâu, Thẩm Cửu còn đang nghĩ Lục Hoài sẽ từ chối

    Lại không nghĩ tới, Lục Hoài gật đầu, đáp ứng yêu cầu Thẩm Cửu.

    Thẩm Cửu im lặng rời đi, cái gì cũng không nói.

    Thẩm Cửu đi rồi, Lục Hoài còn ngồi ở phòng khách.

    Một lát sau, Lục Hoài mới thấp giọng nói một câu: "A Cửu, Thẩm Cửu."

    Hai cái tên thật sự giống nhau.

    Lục Hoài có lẽ đã hiểu, vì sao năm đó Thẩm Cửu lại muốn chọn cho mình một cái tên khác.

    * * *

    Bầu trời đổ mưa tuyết, không khí lạnh thấu xương, nhiệt độ xuống thấp.

    Sau khi cải trang, Diệp Sở và Lục Hoài đi tới ga xe lửa.

    Lúc trước, Diệp Sở nói với Tô Lan mình muốn cùng Nghiêm Mạn Mạn đi Bắc Bình đi chơi. Trường học vừa cho nghỉ, việc học quá vội vàng, không có thời gian nghỉ ngơi.

    Tô Lan lập tức đồng ý.

    * * *

    Bọn họ đi đến sân ga, nơi đó có không ít người, lữ khách mang theo hành lý, sắc mặt vội vàng.

    Diệp Sở cùng Lục Hoài đứng một bên yên lặng chờ, bên tai là những giọng nói nhỏ vụn. Bốn phía ầm ĩ như vậy, bọn họ im lặng cực kì.

    Hai người mua vé xe lúc 9 giờ sáng, chuyến xe này đi từ Thượng Hải tới Hán Dương.

    Họ sóng vai mà đứng, không có ai nói chuyện, cũng không ngưỡng ngùng, giống như một đôi vợ chồng bình thường mà thôi.

    Ánh mắt của Diệp Sở chuyên chú nhìn đường ray, nàng hốt hoảng nghĩ đến chuyện xưa.

    Hai đường ray nối song song nhau, tuy cùng nhau kéo dài đến phía trước, nhưng vĩnh viễn không thể giao nhau.

    Xe lửa như số mệnh nặng nề, đường ray lại như quỹ đạo vận mệnh

    Giống như họ đã từng, dọc theo quỹ đạo mà đi.

    Rồi vì ngoài ý muốn mà giao lại.

    * * *

    Lúc này Diệp Sở có chút im lặng, Lục Hoài giống như thấy cái gì, hắn hơi quay đầu, nhìn Diệp Sở một cái.

    Diệp Sở vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề phát hiện.

    Lục Hoài hiểu, trong lòng Diệp Sở giấu một ít việc. Nhưng Diệp Sở không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.

    Lúc này, tiếng còi dài vang lên, dừng lại trong không gian. Xe lửa chậm rãi dừng ở sân ga, cửa xe mở ra.

    Mọi người cầm theo hành lý, nhanh chóng lên xe.

    Sân ga trở nên trống trãi, âm thanh náo nhiệt cũng vơi đi, khắp nơi thêm phần an tĩnh.

    Suy nghĩ hỗn loạn của Diệp Sở cũng dần dừng lại, nàng cùng Lục Hoài lên xe lửa.

    Xe lửa chậm rãi chạy, hướng thẳng về phía trước.

    Không khí trên xe có chút oi bức, bên trong có không ít người ngồi, có chút ồn ào.

    Lục Hoài lên xe lửa, hành khách trong mỗi người đều bận việc, ánh mắt hắn lơ đãng mà quét qua.

    Có người dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, có người cầm báo nghiêm túc đọc, có người lớn tiếng nói chuyện với nhau.

    Trên xe có nhiều gương mặt khác nhau. Sắc, đôi mắt của Lục Hoài nhàn nhạt chiếu tới vài người, rất nhanh sau đó liền rời tầm mắt.

    Những người đó là thủ hạ của Lục Hoài, bọn họ cũng đã ngụy trang, nhìn qua chỉ là người bình thường.

    Lần đi Hán Dương này, là đi điều tra thân phận thật sự của Mạc Thanh Hàn. Đường xá xa xôi, sẽ có rất nhiều biến cố, không ai biết trên đường đi phải gặp những gì.

    Hơn nữa, lần này Diệp Sở cũng theo hắn tới Hán Dương, Lục Hoài muốn bảo đảm cho Diệp Sở được an toàn.

    Lục Hoài phân phó cho thủ hạ ẩn mình vào góc tối, không có mệnh lệnh của hắn, sẽ không để đi ra ngoài, nếu không sẽ rút dây động rừng.

    Nếu thấy người khả nghi, phải chú ý nhiều hơn.

    Nếu không phải tình hình khẩn cấp, những người đó sẽ không ra tay.

    Lục Hoài bước đến phía trước, Diệp Sở đi theo sau, ánh mắt nàng bỗng dừng lại ở một chỗ.

    Có một nhóm người mặc quần áo bình thường, nhưng khuôn mặt của họ có phần dữ tợn. Nhìn qua không phải người lương thiện gì.

    Bọn họ không ngừng quay đầu nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau. Dường như đang tìm người, hành vi lén lút.

    Diệp Sở nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nàng khẽ nhíu mày.

    Những người này trông không giống những hành khách bình thường, giống như người bên đường*, không biết họ đang muốn làm cái gì.

    *người bên đường: Người giang hồ, xã hội đen hay của một băng nhóm tổ chức ngầm.

    Diệp Sở biết, người khác có lẽ không nhận ra bất cứ điều gì. Nhưng Lục Hoài có tính cảnh giác rất cao, hắn nhất định đã phát hiện ra chỗ kì lạ.

    Vừa suy nghĩ, Diệp Sở vừa bước về phía trước, rồi dừng lại trước ghế giường nằm.

    Đẩy cửa, không khí mát lạnh thổi tới.

    Diệp Sở cùng Lục Hoài đặt mua hai vé giường nằm, bây giờ nàng đang ở ghế của mình.

    Họ nhấc chân vào và đóng cửa lại.

    Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, bên trong trang trí theo phong cách phương Tây, mọi nơi đều tinh xảo. Một cái giường, một cái bàn nhỏ, không gian không lớn, nhưng rất thoải mái.

    Lục Hoài và Diệp Sở ngồi vào chiếc bàn nhỏ, không gian yên tĩnh, chỉ có bọn họ.

    Bọn họ rất có ăn ý, đồng thời nói.

    "Nhóm người bên đường đó thật kỳ lạ."

    Cả hai người đều mặt không đổi sắc, giống như đã quá quen với điều này.

    Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp: "Diệp Sở, ta sẽ sai người quan sát kỹ bọn họ."

    Diệp Sở buông lỏng: "Được."

    Chuyến đi Hán Dương này, là để điều tra hành tung của Mạc Thanh Hàn, bọn họ không thể để lộ ra bất cứ thứ gì.

    Mặc dù chuyến tàu này đã trải qua quá trình điều tra sơ bộ, cũng không có người khả nghi.

    Nhóm người kia dáng vẻ hung ác, hẳn là sẽ lén trả thù.

    Không biết tại sao, Diệp Sở có cảm giác, mọi chuyện đêm nay sẽ không không được yên bình.

    Xe lửa chạy rất nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, dần trở nên xa xôi.

    Trong khoang xe rất ấm, cách cánh cửa sổ, có thể thấy tuyết rơi trong im lặng.

    Một lớp hơi nước trắng phủ kín cửa sổ, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.

    Lục Hoài nhìn thấy vẻ mặt của mệt mỏi của Diệp Sở, nói: "Diệp Sở, đường còn rất xa, ngươi nghỉ ngơi một chút đi."

    Vẫn còn một chặng đường dài để đến Hán Dương, Lục Hoài không hy vọng Diệp Sở quá mức mệt mỏi.

    Diệp Sở gật gật đầu: "Được."

    Khoang này là phòng của Diệp Sở, phòng của Lục Hoài ở cách vách Diệp Sở.

    Lục Hoài không nói nhiều, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

    Diệp Sở đóng rèm cửa lại, chặn ánh sáng ở bên ngoài, trong phòng tối đi không ít.

    Nàng nhắm mắt lại, trước mắt là một mầu đen, dần chìm vào giấc ngủ.

    Lộ trình có chút dài, sắc trời tối dần, xe lửa xình xịch chạy vào trong đêm đen.

    * * *

    Không biết qua bao lâu, Diệp Sở mở mắt dậy.

    Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm sâu hun hút, có các dãy núi như ẩn như hiện trong đêm đen. Dưới ánh trăng dịu dàng, tất cả mọi thứ như đang chìm trong yên tĩnh.

    Diệp Sở đứng lên, đi đến phòng Lục Hoài, nàng gõ cửa.

    "Lục Hoài, là ta."

    Giọng nói trầm ấm của Lục Hoài truyền từ bên trong ra: "Đi vào."

    Diệp Sở đẩy cửa ra, thấy Lục Hoài ngồi ở chỗ kia. Ánh sáng mờ ảo, lại càng khiến cho gương mặt của Lục Hoài thêm phần thanh lãnh.

    Lục Hoài đưa mắt nhìn Diệp Sở: "Ngươi đến rồi."

    Diệp Sở ngồi xuống, liếc mắt nhìn trên bàn, nơi đó đó một vài tờ tư liệu.

    Mấy tư liệu đó đều có quan hệ với cai ngục của Hán Dương. Nàng cầm lấy, chuẩn bị nhìn qua một chút.

    Lục Hoài nhẹ nhàng nói: "Diệp Sở, ta đi đến toa ăn một lát."

    "Muốn ta lấy giúp ngươi cái gì không?"

    Diệp Sở cười cười: "Giống của ngươi là được rồi."

    Lục Hoài đứng dậy, mở cửa, ra khỏi toa xe.

    Chỉ một lát sau, Lục Hoài mang theo bữa tối của họ quay về.

    Cà phê đen và sandwich.

    Lục Hoài để mâm trước mặt Diệp Sở.

    Diệp Sở đưa mắt nhìn, Lục Hoài nhàn nhạt cười.

    "Đây là của ngươi, giống của ta."

    Bữa tối rất yên bình.

    Lục Hoài cùng Diệp Sở đều biết Mạc Thanh Hàn cực kỳ xảo quyệt. Nếu hắn ta thật sự ở trong nhà tù Hán Dương, thì hành trình đi Hán Dương lần này, chắc chắn gặp được một ít nguy hiểm sự tình.

    Tuy nhiên, hai người không hề khẩn trương.

    Chỉ cần bọn họ ở bên cạnh nhau, khó khăn gì cũng có thể giải quyết.

    * * *

    Ở một nơi khác, trong khoang xe yên tĩnh xuất hiện một vài tiếng động.

    Bóng đêm thật sâu, ánh sáng trên lối đi mờ ảo, hành khách đều có chút mệt mỏi, khắp nơi chìm vào yên lặng.

    Lúc này, có những tiếng bước chân trên vang lên trong lối đi yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh này.

    Vài nam nhân đi về phía trước, sắc mặt bọn họ hung ác. Đi qua một toa xe, đi nhìn mặt của từng hành khách một.

    Bọn họ vừa nhìn, vừa nói nói: "Người kia chạy đâu rồi? Đáng chết, sao lại nhanh như vậy!"

    "Nếu như hắn đang ở trên chuyến xe lửa này, đừng mong có thể trốn ra ngoài!"

    "Đi vào trong toa xe tìm mộ lần nữa, ta không tin hắn không có ở đây."

    Ánh đèn trên xe lửa hơi tối, sắc mặt của mọi người vô cùng khó coi, dù là ai gặp loại chuyện này đi nữa, trong lòng cũng sẽ cảm thấy bất mãn.

    Phía bên đây, Diệp Sở và Lục Hoài đang dùng bữa, Diệp Sở đứng lên, muốn rời đi.

    Đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, giọng nói hung dữ của nam nhân vang lên.

    "Mở cửa!"

    "Chúng tôi muốn tìm người, nếu không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào!"

    Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.

    Quả nhiên xảy ra chuyện.

    Nháy mắt sắc mặt Lục Hoài trầm xuống, hơi thở cũng trở nên rất lạnh lẽo.

    Diệp Sở cau mày: "Là đám người lúc sáng."

    Không biết họ đang tìm ai, tạo ra động tĩnh như vậy.

    Lục Hoài không muốn mở cửa. Nhưng tiếng gõ cửa ngày càng to hơn, không hề dừng lại. Nếu không mở cửa, nhóm người bên ngoài chắc chắn sẽ không dừng lại.

    Lục Hoài cũng không muốn để lộ hành tung của hắn và Diệp Sở. Vì thế, bọn họ luôn làm việc luôn hạ thấp.

    Nếu như trên xe lửa xảy ra chuyện, mục tiêu sẽ thêm rõ ràng, dễ dàng khiến cho người khác chú ý.

    Lục Hoài đã nói với ám vệ, bảo cho bọn họ nhìn chằm chằm nhóm người ngoài của. Đồng thời, cũng đã nói cho họ biết, không được tùy tiện ra tay.

    Cho nên, hiện tại ám vệ vẫn đang ẩn mình ở góc tối, chờ mệnh lệnh của Lục Hoài.

    Lục Hoài nhìn chung quanh toa xe, trong lòng nảy ra một ý

    Hắn nhìn Diệp Sở: "Diệp Sở, ngươi nằm lên trên giường đi."

    Lục Hoài sẽ đi giải quyết chuyện này.

    Diệp Sở nghe lời, nàng lên giường nằm xuống.

    Lục Hoài đi đến bên thay nàng đắp chăn. Tay hắn vô tình chạm vào mái tóc dài của nàng, hắn suy nghĩ thêm một chút, đưa tay ra.

    Bộp một tiếng, đèn tắt.

    Ánh đèn biến mất, xung quanh rơi vào yên tĩnh.

    Lục Hoài nhẹ nhàng kéo một cái, mái tóc của Diệp Sở tản ra, rủ lên giường. Hắn vén tóc dài nàng, nhẹ nhàng che mặt nàng.

    Đêm đen như mực, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ nhắn trắng nõn.

    "Đừng sợ, ta ở đây."

    Lục Hoài đứng dậy rời đi, kéo cửa xe. Tiếng đập cửa dừng lại, hắn nhìn qua, có mấy nam nhân với dáng vẻ hung thần sát ác đứng đó.

    Những người đó nhìn Lục Hoài một cái, nhìn mặt hắn, không phát hiện thứ gì khác thường.

    Ngay sau đó, bọn họ thấy hình như có ai đó nằm trên giường, lại nhìn vào trong.

    Lúc này, trên giường vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.

    Mơ mơ màng màng, dường như mới vừa tỉnh ngủ.

    Diệp Sở đã mở miệng: "Phu quân, chuyện gì vậy?"

    Giọng nói lạnh lùng thường ngày giờ lại trở nên mềm nhẹ, giống đang làm nũng, như là một thê tử rất ỷ lại phu quân của mình.

    Lục Hoài chợt cười.
     
    imngxxanhhh, Raskrea, Buithuy99 người khác thích bài này.
  3. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 133​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới vừa rồi thời gian quá ít, bọn họ cũng chưa thương lượng. Diệp Sở gần như là dùng phán đoán của mình, làm ra quyết định này.

    Nhóm người này có ý đồ xấu, nhất định cũng sẽ không buông tay. Nếu như nàng đi ra ngoài, nhóm người kia sẽ lấy cớ đó để bước vào trong điều tra.

    Mà trong phòng đang có một phần tư liệu của nhà tù Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể để lộ thân phận, cũng không thể để người khác phát hiện.

    Làm sao mới có thể tránh thoát khỏi sự tìm kiếm của họ đây?

    Những người này ra vẻ hùng hổ, mặc dù đoàn tàu rất dài, nhưng họ không thể để lằng nhằng mãi được.

    Chỉ có thể đưa ra một cách nào đó khiến họ không thể vào phòng.

    "Nội tử* còn đang ngủ." Giọng nói Lục Hoài rõ ràng, đôi mắt hắn hơi híp, giống như có chút vội vàng.

    *Cách nói khác, cách giới thiệu vợ với người khác.

    Nghe giọng điệu của Lục Hoài, giống như hắn mới vừa rời giường, lại bị nhóm người này quấy rầy.

    "Làm ngươi chê cười rồi."

    Tầm mắt của những người kia dời đến giường ở trong phòng. Lúc này họ thấy rõ, một nữ tử nằm trên đó, mái tóc đen nhánh hơi rối xõa ra.

    Tấm chăn che rất kín, cơ thể của nàng dấu vào trong, cũng không biết được..

    Phía dưới có mặc quần áo hay không.

    Bây giờ, những người đó mới hiểu được, đôi phu thê nhỏ này đang âu yếm nhau.

    Nhưng lại vì bọn họ gõ cửa, làm mất cảnh xuân. Chậc.

    Có một người cười ra tiếng, gương mặt hung ác lúc nãy bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.

    Trong tiếng cười mang theo ý trêu chọc cùng ái muội không rõ.

    Nghe thấy tiếng cười của người kia, ngữ điệu của Diệp Sở thay đổi: "Ai ở bên ngoài?"

    Dường như nàng cảm thấy rất mất mặt, vội kéo chăn, đưa đầu chôn vào trong.

    Lục Hoài nâng khóe môi. Lúc trước nghe giọng điệu của nàng luôn trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có thể chứng kiến một gương mặt khác của nàng.

    Đương nhiên, nếu về sau có thể nghe thêm vài lần nữa, cảm giác có vẻ cũng không tồi.

    Lục Hoài nói lời an ủi nàng: "Phu nhân, bọn họ chỉ là người tuần tra bình thường thôi."

    Diệp Sở kéo chặt chăn, không dám ra ngoài.

    "Nội tử nhát gan, nếu các ngươi không có việc gì.." Giọng điệu của Lục Hoài rất uyển chuyển, như lại có ý đuổi khách.

    Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, không khí bên trong phòng cũng buông lỏng một chút.

    Nhóm người ngay lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ, bọn họ vốn là muốn tìm một nam nhân. Chỉ là lúc nãy người nằm trên giường không xuất hiện, họ mới nhìn nhiều vài lần.

    Bây giờ cũng không tiện lưu lại, cuối cùng thì thì cũng phải để cho hai người làm chuyện vợ chồng chứ.

    "Các ngươi cứ tiếp tục."

    Cửa bị kéo lại, bọn họ rất thức thời mà rời đi.

    Đợi khi những người kia đi khỏi, sắt mặt của Lục Hoài trầm xuống, đã không còn thái độ ấm áp vừa rồi.

    Hắn bước nhanh về phía Diệp Sở, chỉ thấy toàn bộ cơ thể nàng giấu ở trong chăn, co thành một quả bóng lớn.

    Lục Hoài không khỏi bật cười, giọng điệu của hắn trầm thấp: "Không có việc gì."

    Lúc này, Diệp Sở mới xốc chăn lên, nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ: "Đi rồi?"

    Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, mặt Diệp Sở đã đỏ ửng lên, mái tóc đen dài càng tôn lên nước gia trắng nõn.

    Cố tình bây giờ lại là ban đêm.

    Cặp mắt trong trẻo kia, nhìn Lục Hoài.

    Diệp Sở cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tất cả thứ này lọt vào mắt của Lục Hoài.

    Lục Hoài cố gắng khống chế biểu cảm của mình, lập tức rời mắt, gật đầu.

    Trái tim Diệp Sở buông lỏng, thân thể đang cứng đờ cũng dần thả lỏng, đến bây giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.

    Nàng bước xuống giường, đi đến bàn nhỏ trong phòng

    Diệp Sở rót một ly nước, uống mấy hớp. Lục Hoài cũng đi tới, ngồi bên cạnh nàng.

    Diệp Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang tìm người nào?"

    Lục Hoài: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."

    Nhóm người đó đi khắp xe lửa tìm người, ám vệ của Lục Hoài nhất định đã sớm biết chuyện này.

    Ám vệ có nhiều kinh nghiệm, bọn họ thấy loại tình huống này, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm, cũng không cần chờ lệnh của Lục Hoài.

    Nếu bọn họ tìm được, sẽ đến đây báo cáo.

    Diệp Sở đã hiểu ý của Lục Hoài, nàng gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.

    Lúc nãy hai người giả làm phu thê, còn bị nhóm người kia hiểu lầm. Hiện tại mọi chuyện đã ổn, không khí trở nên có chút xấu hổ.

    Bọn họ không có ai nói chuyện. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng biến mất.

    Tiếng gõ cửa nghe qua có chút lộn xộn, thật ra là ám hiệu. Tiếng động này xuất hiện, nghĩa là họ đã điều tra xong.

    Lục Hoài kéo cửa ra, người đứng ở ngoài chính là một trong những ám vệ. L

    Bọn họ cực kỳ cẩn thận, bước vào trong rồi mới nói

    Ám vệ nói rất ít: "Tam thiếu, đã tìm được người rồi."

    "Mặt chữ điền, mắt phượng, trên mắt trái có một vết sẹo."

    Vẻ mặt của Lục Hoài nhàn nhạt, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa những dữ kiện đó liên hệ đến một gương mặt.

    Lục Hoài mở hồ sơ của giám ngục nhà từ Hán Dương, ngón tay để trên một bức ảnh chụp: "Gương mặt này?"

    Ám vệ ngẩn ra: "Vâng."

    Hắn ta tiếp tục báo cáo: "Người này chơi cờ bạc rồi mắc nợ, mấy người trên xe lửa đang đuổi giết hắn."

    Lục Hoài biết, những người đó đợi đến khi trời tối mới ra tay. Bởi vì từ 8 giờ trở đi, đoàn tàu sẽ không dừng trạm.

    Dù cho động tĩnh có lớn cũng không phải lo lắng. Bất luận trên xe lửa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đến sáng hôm sau mới biết được.

    Ám vệ: "Người của chúng ta bây giờ đang ở cùng hắn."

    Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Các ngươi ngầm giúp hắn, để cho hắn bình an đến Hán Dương."

    Ám vệ nhận lệnh: "Vâng, Tam thiếu."

    Sau khi báo cáo, ám vệ lập tức rời khỏi đó, hình bóng của hắn biến mắt ở trong đám người.

    Lục Hoài đưa tập hồ sơ kia ra. Diệp Sở nhìn vào, trên ảnh chụp là người mặt sẹo mà ám vệ đã nhắc tới.

    Nam nhân mặt sẹo bị đám người ở sòng bạc đuổi giết. Hắn trốn lên xe lửa, cho nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi.

    Lục Hoài: "Hán Dương chỉ có một khách sạn, người mặt sẹo này là ông chủ khách sạn."

    Diệp Sở mị hạ mắt: "Hắc điếm*?"

    *những chỗ làm ăn phi pháp, làm ăn gian xảo.

    Lục Hoài gật đầu.

    Nhà tù Hán Dương nằm ở vị trí hẻo lánh, còn chỉ có một khách sạn duy nhất.

    Gian khách sạn kia chắc chắn là hác điếm. Nam nhân mặt sẹo kia mới ra khỏi nhà tù Hán Dương không lâu, vậy mà giờ đã là chủ một khách sạn.

    Không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Nếu ông chủ kia thiếu nợ tiền cược, đám kia người lại muốn mạng của hắn. Bây giờ hắn trốn lên xe lửa, muốn trốn về Hán Dương cũng không có gì lạ.

    Lục Hoài biết rõ, giữa hắc điếm kia và nhà tù Hán Dương phải có một ít quan hệ.

    Lục Hoài vốn muốn tới hắc điếm kia. Nhưng giờ nghĩ lại, giống như có một biện pháp tốt hơn.

    Bọn họ tuy nắm được bí mật của ông chủ hắc điếm kia, nhưng muốn để cho toàn bộ người của hắc điếm kia đưa tay giúp đỡ trong lúc làm việc, cần phải có một cách làm khác.

    Lục Hoài đem suy nghĩ của mình nói cho Diệp Sở.

    Nếu là cướp của, người của hắc điếm sẽ duy trì an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, ám vệ sẽ ngầm khống chế khách sạn này.

    Lúc tới Hán Dương cũng đã tối muộn, Lục Hoài sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch, làm cho người của hắc điếm nghe lệnh của bọn họ.

    Sau khi hai người cùng thảo luận, quyết định cùng nhau lẻn vào hắc điếm.

    * * *

    Diệp Sở và Lục Hoài rời xe lửa, lập tức đi đến khách sạn kia.

    Vì để cho ông chủ của hác điếm kia không nghi ngờ, Diệp Sở và Lục Hoài đóng vai đôi tình lữ bỏ trốn đi trên đường.

    Trai đơn gái chiếc đột nhiên đi tới vùng hoang vu dã ngoại, lý do này là hợp tình nhất.

    Bọn họ đều đã dịch dung qua, người khác sẽ không nhận ra dáng vẻ thật sự của họ.

    Lục Hoài và Diệp Sở giống như vô tình, dường như là vô tình đến nơi này, cũng không phải cố ý bước vào khách sạn này.

    Càng đến gần khách sạn này, xung quanh càng hoang vắng.

    Đi dọc theo đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên đường toàn là đất vàng cỏ héo, chỗ nào cũng vắng vẻ.

    Khắp mọi nơi đều như vậy, phòng ốc không trang hoàng lại, thật rất cũ nát. Vừa nhìn đã biết từ lâu không có người đến ở.

    Đi qua cả con đường, vậy mà cũng không thấy một bóng người.

    Phía cuối đường nhỏ là gian khách sạn kia, nó lẳng lặng đứng ở giữa nơi hoang vu, cực kỳ quỷ dị.

    Lúc này, Lục Hoài và Diệp Sở không có nói chuyện, chỉ trao đổi một chút qua ánh mắt.

    Sắp đến khách sạn, bọn họ phải cẩn thận một chút.

    Bởi vì là mùa đông, sắc trời rất nhanh tối. Lúc bọn họ đi đến lữ quán, ánh sáng đã ảm đạm đi rất nhiều.

    Vào ban đêm, khắp nơi ngày càng trở nên yên tỉnh.

    Diệp Sở và Lục Hoài dừng bước chân, gõ cửa khách sạn.

    Ở trong đêm lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cực kỳ rõ ràng.

    Một lát sau, có tiếng bước chân từ bên trong vọng ra, có người đi ra mở cửa.

    Tiếng mở cửa kẽo kẹt, cửa mở ra, gương mặt của Diệp Sở cùng Lục Hoài đã sớm thay đổi.

    Lục Hoài thu lại sắc mặt, giống như là lữ khách bình thường, chỉ là khí chất trên người có chút lạnh nhạt hơn một chút.

    Diệp Sở cắn môi, cố ý nhỏ giọng mà oan Lục Hoài oán giận một câu, thời tiết tối nay không được tốt.

    Hai người nhìn có vẻ giống một đôi phu thê chưa trải sự đời.

    Khoảnh khắc cửa mở ra, Diệp Sở và Lục Hoài cũng chỉ lơ đãng mà quay đầu, nhìn qua một lần hoàn cảnh bên trong.

    Trong tiệm có nam có nữ, họ ngồi ở những góc khác nhau. Trong một khắc Diệp Sở và Lục Hoài bước vào khách sạn, toàn bộ người ở đây đều quay đầu, nhìn bọn họ.

    Diệp Sở lập tức cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ.

    Mặc dù mọi người đều che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng Diệp Sở có thể nhìn ra, trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng xấu xa.

    Nam nhân mặt sẹo trong ảnh cũng ở bên trong.

    Diệp Sở và Lục Hoài giả bộ sửng sốt, tiếp tục bước vài bước vào bên trong.

    Diệp Sở giống như không bắt bẻ gì về bầu không khí kì quái bên trong. Đầu tiên nàng hơi nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi.

    "Ai trong số các ngươi là ông chủ ở đây?"

    Ngay khi giọng nói của Diệp Sở vừa dứt, nam nhân vừa ngồi trên xe lửa đã trả lời.

    Hắn mỉm cười với Diệp Sở: "Ta chính là lão bản của khách sạn này."

    Diệp Sở liếc nhìn quanh khách sạn, khóe miệng hơi rủ xuống, vừa thấy đã biết nàng không hài lòng hài lòng với khách sạn này.

    Cảm xúc của cô lộ rõ trên gương mặt, không có chút phòng vệ nào.

    "Gần đây chỉ có một khách sạn thôi sao?"

    Lão bản ý cười nhìn như thân thiện: "Đúng vậy, gần đây không có khách sạn khác, chỗ chúng tôi là cái duy nhất."

    Ông chủ vừa nói xong, Diệp Sở liền nhìn Lục Hoài một cái, mặt lộ ra vẻ bất mãn.

    Lục Hoài duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Sở, giống như đang an ủi.

    Vừa thấy đã biết quan hệ của hai người không tệ, Diệp Sở nhìn như không có tâm cơ, Lục Hoài lại rất im lặng, so với Diệp Sở có thêm một phần cảnh giác.

    Đây là do Diệp Sở và Lục Hoài đã thương lượng lúc trước, Lục Hoài không cần nói nhiều, Diệp Sở phụ trách nói chuyện.

    Lục Hoài cẩn thận, mà Diệp Sở lại giả dạng thành người không có tâm cơ, một tĩnh một động, càng nói lên chân thật.

    Nếu là hai người tin tưởng vào người trong tiệm, vậy lớp ngụy trang này sẽ không đủ chân thực.

    Người trong khách sạn dĩ nhiên sẽ nhìn bọn họ, động tác của bọn họ đều phải phản ứng giống như tự nhiên.

    Đương nhiên, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không khó.

    "Hoàn cảnh chỗ này không tốt lắm."

    Cứ việc Diệp Sở đã rất uyển chuyển biểu đạt lời nói của mình, nhưng mọi người vẫn nhìn ra sự ghét bỏ của nàng: "Bọn ta chỉ muốn ở một nơi tốt hơn."

    Diệp Sở và Lục Hoài cố ý để lộ sự giàu có, chính là muốn họ chú ý tới.

    Kỳ thật, từ khi bọn họ vừa tiến vào, những người đó đã phát hiện.

    Tuy Diệp Sở cùng Lục Hoài cố tình thay mấy bộ quần áo bình thường, nhưng chất liệu trông rất tốt.

    Nhóm người này cũng không lương thiện gì, chuyện xấu cũng đã làm rất nhiều, tất nhiên có thể nhận ra thân phận của từng lữ khác ra vào khách sạn.

    Vừa nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài, đã biết rằng gia cảnh của bọn họ không tệ.

    Cứ việc hai người họ mặc đồ rất bình thường. Nhưng điều không thể che dấu, là khí chất cao thấp toàn thân kia được.

    Hai người chắc chắn phi phú tức quý*. Chỉ là không biết vì sao, bọn họ lại vào khách sạn này.

    *không giàu thì sang.

    Người trong tiệm trao đổi ánh mắt, trong mắt đều sáng ngời.

    Lại có con mồi dâng đến cửa, lần này thu hoạch chắc chắn không ít.

    Vẻ mặt của ông chủ mang theo vẻ xin lỗi, cười một tiếng: "Các ngươi có thể thấy đấy, hoàn cảnh xung quanh rất kém, việc làm ăn ảm đạm, mọi người đều đã bỏ đi. Chúng ta ở lại nơi này, cũng chỉ mong được ấm no."

    Diệp Sở không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo Lục Hoài sang bàn bên cạnh ngồi xuống.

    Gió đêm chợt thổi, từ ngoài cửa thổi vào trong khách sạn, lạnh cực kỳ. Có người đứng dậy, đóng cửa lại, để bọn họ hoàn toàn bị nhốt ở trong tiệm.

    Cửa khép lại, người trong tiệm bắt đầu chia nhỏ ra, làm việc.

    Diệp Sở gọi một bình trà, nàng mới vừa ngồi xuống, đã có một phục vụ nhanh chóng bước lên, lau bàn.

    Người phục vụ lớn lên nhìn có vẻ hung thần sát ác, tuy mặc một lớp áo dày, nhưng vẫn có thể thấy hắn ta rất cường tráng.

    Diệp Sở cúi đầu nhìn bàn, Lục Hoài lộ ra vẻ cẩn thận, nhìn người phục vụ nhiều hơn một cái.

    Đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của bàn, giống như bị bỏ quên từ lâu.

    Diệp Sở nhìn thoáng qua Lục Hoài, mím môi. Lục Hoài thấy, khẽ vuốt mu bàn tay Diệp Sở, lấy kỳ an ủi.

    Gương mặt bất mãn của Diệp Sở hòa hoãn đôi chút. Có thể nhìn ra tới, nàng cực kì ỷ lại Lục Hoài.

    Tất cả đều bị người trong tiệm để vào trong mắt.

    Lúc này, một nữ nhân khoảng bao mươi tuổi lên tiếng: "Các ngươi đến từ nơi khác đúng không? Ta thấy các ngươi thật lạ mắt."

    Diệp Sở nghe thấy có người hỏi nàng, đưa mắt nhìn qua. Sau đó nàng gật gật đầu.

    "Ta là người phòng thu chi ở đây. Phu quân của ta họ Triệu, bọn họ đều gọi ta Triệu Nhị nương."

    Dừng một chút, Triệu Nhị nương lại thêm một câu: "Chỉ là phu quân của ta đi từ sớm, chỉ còn lại một mình ta."

    Triệu Nhị nương trông rất nhiệt tình, bình dị gần gũi, vừa nói vài câu đã khiến người khác bỏ xuống lòng cảnh giác.

    Diệp Sở tất nhiên sẽ không khiến họ thất vọng. Sau khi nghe Triệu Nhị nương nói chuyện, việc đầu tiên nàng làm là lộ ra vẻ đồng tình, hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

    Diệp Sở chắc chắn sẽ không tin Triệu Nhị nương nói lời mơ mộng. Chỉ là nàng đang cố đi theo câu chuyện của bà ta.

    Thấy tiểu cô nương không rành thế sự, không ra khỏi cửa. Loại người này dễ đồng tình với người khác, cho nên bà ta mới bịa đủ chuyện.

    Triệu Nhị nương lừa đảo thành thói, tất nhiên mở miệng ra từng câu từng chữ đều là nói dối.

    "Bọn cướp trên đường rất nhiều, chỉ vừa lơ đãng một chút sẽ mất mạng." Ánh mắt Triệu Nhị nương đầy bi thống.

    Diệp Sở an ủi bà ta một câu, giống như đồng cảm cho cảnh ngộ đó.

    Triệu Nhị nương vừa thấy sắc mặt của Diệp Sở, đã biết Diệp Sở tin lời bà ta nói. Đúng thật là cô tiểu thư nhà giàu ngây thơ, bởi thế, chuyện buổi tối trở nên dễ hành động.

    Tầm mắt Triệu Nhị nương lơ đãng đảo qua nam nhân bên cạnh Diệp Sở.

    Nam nhân kia khí chất rất xuất chúng. Dù đang ngồi trong một quán rách nát, nhưng cũng toát ra vẻ cao quý.

    Trong lòng bà ta hơi hốt hoảng, cẩn thận nhìn lại, phát hiện khuôn mặt Lục Hoài khuôn mặt, khí chất bình thường.

    Chỉ là một nam nhân bình thường, có lẽ bà ta lúc nãy nhìn lầm rồi.

    Ma nam nhân kia lặng lẽ không nói gì, nhìn chẳng đơn giản chút nào, còn phải quan sát thêm.

    Triệu Nhị nương bắt đầu tìm hiểu Diệp Sở: "Các ngươi vì sao lại tới nơi này?"

    Nghe được câu hỏi của Triệu Nhị nương, mặt Diệp Sở ửng hồng lên, cúi đầu, giống như là bị nói trúng tâm sự.

    Lúc đầu, Diệp Sở còn ấp úng, sau kh Triệu Nhị nương hỏi tiếp, Diệp Sở kể hết chuyện của mình ra một lần.

    "Thật ra bọn ta bỏ trốn ngoài, bọn ta rất thích nhau. Nhưng hai bên cha mẹ không thích bọn ta, tất nhiên không cho phép bọn ta ở bên nhau."

    Diệp Sở lặng lẽ liếc nhìn Lục Hoài, cười nở nụ cười.

    Triệu Nhị nương hỏi: "Bỏ trốn?"

    Diệp Sở do dự một lát, vẫn gật đầu.

    "Ta cảm thấy ngươi không có sai, con người phải từ lúc còn trẻ, làm những chuyện mà mình thích." Triệu Nhị nương nói.

    Diệp Sở biết Triệu Nhị nương tin nàng, khóe môi nhẹ cong.

    Diệp Sở đưa tay, nhẹ nhàng để xuống, Lục Hoài hơi hơi nắm bàn tay. Bao lấy toàn bộ tay Diệp Sở trong bàn tay hắn.

    "Mặc dù cha mẹ phản đối, ta cũng sẽ không rời khỏi hắn. Nếu nửa đời sau không thể cùng hắn ở bên nhau, cuộc đời của ta cũng không còn ý nghĩa."

    Diệp Sở và Lục Hoài nắm tay, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Nhị nương, nói ra từng lời giả dối.

    Tuy rằng Diệp Sở nói chỉ đang nói dối. Nhưng Lục Hoài ngồi ở một bên, an tĩnh mà nhìn nàng.

    Mắt hắn hơi híp lại, ánh mắt sâu cạn không rõ. Ánh mắt chuyên chú cực kỳ, khóe môi như có như không xuất hiện một nụ cười.

    Triệu Nhị nương lúc này mới yên lòng, nam nhân này không phải không có điểm yếu.

    Tuy hắn luôn trầm mặc, không thích nói chuyện, vẻ mặt trước sau luôn vô cảm. Nhưng khi hắn nhìn về phía nữ nhân kia, trong mắt toàn là tình ý.

    Bất kể lúc nào, chỉ cần đôi mắt hắn đảo qua nữ nhân kia, vẻ lạnh băng trên mặt cũng mang theo nét ôn hòa.

    Dù cho lòng cảnh giác của hắn rất nặng, nhưng chỉ cần như nhân này nằm trong tay bọn họ, hắn nhất định sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.

    Mà nữ nhân thật ngây thơ, vừa gặp đã biết chưa từng chịu khổ qua. Mỗi động tác ánh mắt của nàng, đều tỏ ra cực kì ỷ lại nam nhân kia.

    Nếu ấy chuyện này không phải là thật, vậy cũng chỉ có thể nói, kỹ thuật diễn của họ thật quá tốt, có thể khống chế tình cảm thật sự của mình dễ như trở bàn tay.

    Xem ra việc tối nay sẽ diễn ra rất thuận lợi

    Lúc sau, Diệp Sở lại liếc Lục Hoài một cái: "Hắn không thích nói chuyện, ta lúc nào cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì."

    Lúc này, Triệu Nhị nương mới thả lỏng mà cười: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Ta là người từng trải, nam nhân không nói nhiều, chỉ là có chút nội liễm."

    "Chính ngươi nhìn không thấy, ta đều xem ở trong mắt, trong lòng hắn đương nhiên là có ngươi."

    Diệp Sở nghe Triệu Nhị nương nói xong, lại nhìn Lục Hoài.

    Bọn họ đối mặt, hai người bốn mắt gặp nhau.

    Lục Hoài làm bộ lơ đãng mà đụng khuỷu tay Diệp Sở, ý bảo bọn họ nói được không sai.

    Triệu Nhị nương để động tác nhỏ của bọn họ vào trong mắt. Cứ cho rằng nam nhân kia rất cẩn thận thì cũng không uy hiếp gì lớn.

    Diệp Sở giả vờ mệt mỏi, cùng Triệu Nhị nương nói: "Đường xá xa xôi, bọn ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thể đưa đồ ăn lên phòng không?"

    Triệu Nhị nương liên tục đáp ứng, khóe miệng cong lên. Bọn họ cho thêm thuốc vào đồ ăn. Chỉ cần ăn xong, liền sẽ té xỉu.

    Diệp Sở cùng Lục Hoài đi lên lầu, thang lầu năm đang tu sửa, rách nát cực kỳ.

    Diệp Sở đi ở đằng trước, nhỏ giọng oán giận vài câu.

    Lục Hoài đi theo sau Diệp Sở, vẫn luôn chú ý dưới chân Diệp Sở, đề phòng nàng té ngã.

    Triệu Nhị nương cười lạnh, dù hai người ân ái thế nào, lúc trời sáng, còn không phải để mệnh ở chỗ này.

    Cửa phòng đóng lại, động tác của Diệp Sở cùng Lục Hoài buông lỏng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

    Diệp Sở cùng Lục Hoài sợ làm người khác hoài nghi, rất nhanh rời khỏi cửa, đi tới bên cạnh bàn, để vali xách tay xuống.

    Gian khách sạn này thật sự rất phục cổ.

    Không biết có phải vì không tiện hay không, ở bên cạnh có cửa sổ có kính, bên trên còn treo một chiếc màn sáng màu.

    Từ bên ngoài có thể nhìn vào tình hình trong phòng.

    Hai người đều rõ, bọn họ còn chưa loại trừ hết nghi ngờ của bọn người kia.

    Lát nữa bọn họ còn muốn diễn thêm một vở diễn.

    Diệp Sở và Lục Hoài cùng đề cao cảnh giác, luôn chú ý ngoài cửa.

    Không bao lâu, bên kia quả nhiên có động tĩnh.

    Tới.

    Tuy rằng những người đó có kinh nghiệm mười phần. Bọn họ cho rằng mình ẩn nấp thật tốt, nhưng sẽ bị Lục Hoài và Diệp Sở phát hiện.

    Có người lặng lẽ tránh ở bên cạnh cửa, thám thính chuyện trong phòng

    Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, thời điểm bắt đầu diễn kịch.

    Diệp Sở sắc mặt không đổi, thanh âm lại ra vẻ nôn nóng.

    "Nhà của ta rất nhanh sẽ phát hiện ta biến mất, bọn họ thấy thư trên bàn rồi, sẽ biết chúng ta bỏ trốn."

    Giọng điệu Lục Hoài nhàn nhạt: "Không có việc gì, có ta ở đây."

    Hai người tiếp tục nói vài câu, người nọ vẫn đứng ở cửa như cũ

    Có vẻ họ vẫn nghi ngờ.

    Diệp Sở suy nghĩ một chút, ngẩn đầu nhìn Lục Hoài.

    Nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của Lục Hoài nhìn thẳng lại.

    Nếu muốn cho người bên ngoài tin quan hệ của bọn họ, cần phải một chút chuyện mới được.

    Diệp Sở vươn tay, kéo ống tay áo Lục Hoài.

    Lục Hoài dắt khóe môi, đôi tay chế trụ ở vai nàng, một tay kéo nàng vào lòng.

    Sức của hắn không lớn, còn nghĩ thương nàng.

    Nhưng thân thể của Diệp Sở nghiêng về phía trước, mái tóc nàng chạm vào mu bàn tay hắn. Hơi thở nam tính ấm áp bao vây nàng, có chút mang theo cảm giác nguy hiểm.

    Lục Hoài ôm Diệp Sở, nàng chỉ cảm thấy mặt của mình dán vào người hắn.

    Tay Lục Hoài xuyên qua tóc của Diệp Sở, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài. Ngón tay hắn hơi lạnh, như đem theo một chút mát mẻ.

    Tim của nàng đập nhanh hơn.

    Hắn đề cào giọng nói, ngữ điệu vẫn trầm thấp như cũ

    Ngưng đọng ở bên tai nàng.

    "Ta nhất định sẽ yêu thương nàng."
     
    Tocmay, imngxxanhhh, Raskrea124 người khác thích bài này.
  4. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 134​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hwng nè, Tocmay, Phuongchu504 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  5. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 135​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tocmay, Phuongchu, Yn824128475 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2020
  6. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 136​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tocmay, Phuongchu, Yn824128434 người khác thích bài này.
  7. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 137​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tocmay, Phuongchu, Yn824128410 người khác thích bài này.
  8. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 138​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tocmay, Phuongchu, Yn824128392 người khác thích bài này.
  9. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 139​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 140​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...