Đam Mỹ Thần Hộ Mệnh Của Tương Lai - Hàn Thuyên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tu Tim, 19 Tháng chín 2020.

  1. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Tác phẩm: Thần hộ mệnh của tương lai

    [​IMG]

    Tác giả: Hàn Thuyên

    Thể loại: Đam mỹ, huyền ảo


    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hàn Thuyên

    Văn án: Thần hộ mệnh của tương lai là một truyện ngắn mang hơi hướng kỳ ảo kéo dài từ cổ xưa cho đến hiện đại, xoay quanh nhân tình thế thái của hai nhân vật hậu kiếp của một viên ngọc (linh vật của trời đất) là Song Vũ và hậu kiếp của hoàng tử thiên giới là Tam Mộc. Đi theo hành trình của hai nhân vật này, hi vọng sẽ mang đến cho mọi người một thế giới vừa thực, vừa thần để thoải mái nâng trí tưởng tượng bay cao và bay xa..

    Tiết lộ trước một chút về năm vùng đất phía Tây:

    1. Chân Trời - chỉ những người có huyết khí đặc biệt mới có thể ra vào.

    2. Phong Lai - một hòn đảo được cai quản và bảo vệ bởi thần tiên.

    3. Đất Phật - nơi Phật ngự trị.

    4. Đất chết - cây cối, động vật đều hoang tàn, những kẻ phạm sai lầm sẽ bị đày đến đây.

    5. Vùng đất sinh đôi - Bắc Bình Nguyên và Biên Thùy, một phần cao nguyên, một phần đồng bằng.

    Chúc mọi người có những giờ phút đọc truyện thú vị.
     
  2. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 1. Nguồn gốc kỳ lạ - Thời kỳ xa xưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều năm về trước, thời kỳ xa xưa, thời kỳ của thần thần tiên tiên, yêu yêu ma ma, trên đỉnh núi Phù Vân ở vùng đất Chân Trời – một trong năm vùng đất phía Tây kỳ ảo, quanh năm mưa tuyết bao phủ, có một viên ngọc kết tụ từ tinh hoa trời đất mà thành, không biết ngự trị từ bao giờ, nó cứ lấp lánh phát sáng, bay lơ lửng ở vị trí cao nhất của ngọn núi. Không ai biết về sự tồn tại của nó, cho đến một lần, có một chàng trai nọ, chính xác hơn là một cậu bé, không biết là tiên, thần hay yêu rơi từ trên trời xuống thẳng hướng viên ngọc. Gần chạm đến nơi, từ trường từ viên ngọc bung ra, giữ cậu bé lơ lửng trong không trung, rồi nhẹ nhàng thả xuống một hòn đá ngay cạnh.

    Một lúc lâu sau, cậu bé thức tỉnh, đã bớt sợ hãi và ngước mắt nhìn xung quanh, toàn một màu trắng xóa của mưa tuyết, chỉ có một thứ tưởng như có hồn duy nhất là viên ngọc đang bay lơ lửng kia, cậu bé giơ tay với lấy nó càng bay lên cao.

    "Thu" – phép thuật từ tay cậu bé thoát ra nhằm thu lấy viên ngọc nhưng hoàn toàn vô ích, xung quanh viên ngọc hình thành một vòng bảo vệ vô hiệu quá mọi tác động từ bên ngoài. Nhìn ngắm hồi lâu, dùng đủ mọi cách nhưng chẳng thể làm gì được, bất giác từ phía trên trời, rất nhiều thần tiên sà xuống ngọn núi.

    "Che phủ" – vẩy tay nhẹ một cái, viên ngọc được che phủ bởi phép thuật của cậu bé khỏi mặt nhìn của những thần tiên khác. Hóa ra cậu bé đó là Tam hoàng tử của Thiên giới vì ham chơi, đùa nghịch quá mức mà vô tình rơi xuống đỉnh Phù Vân, làm cho cả Thiên giới náo loại một phen, chia nhau đi tìm. Đón được Tam hoàng tử, các thần tiên nhanh chóng bay đi, chỉ có ánh mắt của Tam hoàng ngoái lại đầy lưu luyến không nỡ xa rời hoặc cũng có thể là nuối tiếc vì không thể chinh phục được một bảo vật quý giá như vậy.

    Không bỏ cuộc, rất nhiều lần sau này, Tam hoàng tử đã trở lại, đầu tiên vẫn tìm mọi cách để thu hồi viên ngọc nhưng đều vô ích, nhận thấy viên ngọc lúc sáng lúc mờ như có linh hồn, chắc hẳn đây là linh vật của trời đất, Tam hoàng tử từ bỏ ý định giữ viên ngọc làm của riêng nhưng lòng lại mang niềm say mê kỳ lạ nên thường xuyên ghé thăm đỉnh núi Phù Vân này, đem mọi vui buồn trong cuộc sống mà tỉ tê từ ngày này qua ngày khác, lúc thì đứng kể chuyện, lúc thì ngồi kể chuyện, khi lại năm kể chuyện, tâm tình như nói với bạn bè của mình vậy. Viên ngọc như hiểu được nổi lòng của Tam hoàng tử, khi vui thì tỏ, khi buồn thì mờ, nhiều lúc kích động còn bay quanh Tam hoàng tử, làm hoàng tử vui sướng, phấn khích khôn cùng.

    Tưởng rằng mọi thứ cứ mãi như vậy, cho đến một ngày, khi Tam hoàng tử đang ở cạnh viên ngọc trên đỉnh Phù Vân, thì không gian rung chuyển dữ dội, trời đất như muốn đảo lộn nằm khỏi sự kiểm soát của Thiên giới, khoảng cách của Thiên giới và nhân gian bị tách biệt hoàn toàn, không còn liên hệ, ảnh hưởng đến nhau. Viên ngọc mất từ trường, rơi xuống chân núi, lơ lửng trong không trung giữa trời và đất suốt ngàn năm, rồi bay về phía Phong Lai – một hòn đảo thuộc năm vùng đất phía Tây. Khi đang băng qua hòn đảo này, thì viên ngọc bị vướng vào lưới sương dày đặc, được bố trí sẵn, ngay lập tức bị một tiên tử của Phong Lai hấp thu vào cơ thể, dùng pháp thuật tạo hóa thành một bào thai, giống bào thai mà cô ta đang mang trong bụng, người con gái đó là Ngọc Nhung tiên tử, là quận chúa con gái duy nhất của vị thần cai quản hòn đảo này.

    Về phần Tam hoàng tử thấy viên ngọc bị rơi xuống nhân gian, liền lập tức lao theo, bị hàng ngàn tầng lớp phép thuật của nhân gian vây cắt, càng đuổi theo tiên thể càng yếu và tiêu tan vào không trung, nguyên thần tiêu biến, ngàn năm sau kết tụ lại được thì đầu thai vào một gia đình phàm nhân ở Phong Lai, chín tháng mười ngày thì chào đời, đặt tên là Tam Mộc.

    Cha mẹ của Tam Mộc đều là những tướng quân, công thần gây dựng vùng đất Phong Lai này, họ vô cùng thân thiết với vợ chồng Ngọc Nhung tiên tử. Khi Tam Mộc được ba tuổi, cha của Tam Mộc cùng chồng của Ngọc Nhung tiên tử - khi đó đang mang thai, đã cùng chơi một ván cờ vây và lập lời thề trước trời đất, người nào thua phải thực hiện theo ước nguyện của người thắng. Thần long Kim Ngọc – Chồng của Ngọc Nhung, một thoáng bốc đồng, ỷ mình là thần, đã không tập trung trong lúc chơi cờ và để thua cha của Tam Mộc, khi thực hiện điều ước, cha mới hỏi Tam Mộc con muốn thứ gì, Tam Mộc ngây ngô chưa hiểu chuyện, liền chỉ vào bụng của Ngọc Nhung tiên tử, làm mọi người kinh hãi, nhưng lời thề đã được lập ra không thể rút lại. Cả người thắng và người thua đều không biết phải hành xử như thế nào cho hợp lý, họ ậm ừ cho qua nhưng không hề hay biết, chuyện này đã tạo ra một nhân duyên đặc biết nhất trời đất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  3. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 2: Lần đầu chuyển kiếp – Thời kỳ phép thuật suy tàn - Hiện đại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đảo Phong Lai là vùng đất đặc biệt nhất của phía Tây, tách biệt nhất, là một chốn được thần tiên cai quản mà người dân của các vùng đất khác rất mong muốn được đến để sinh sống, tuổi đời của nó so với các vùng đất khác tương đối trẻ, nhưng lại rất rực rỡ và phồn vinh. Phong cảnh đẹp như huyền thoại, người dân sống tươi vui hạnh phúc với tuổi trẻ, tuổi thọ dài lâu dưới sự lãnh đạo, bảo hộ của một vị địa tiên hơn ngàn năm tuổi – thần Cổ Phong, vùng đất càng trở nên xinh đẹp hơn, khi con gái duy nhất của vị thần này và người con gái phàm nhân xinh đẹp nhất Phong Lai ra đời, chính là Ngọc Nhung tiên tử. Người ta kể rằng khi tiên tử ra đời, hòn đảo như bừng sáng, từng tia sáng màu hồng bung tỏa khắp muôn nơi, một loài hoa kỳ lạ, đỏ như máu mọc khắp hòn đảo và tỏa ra mùi hương thơm ngát, dễ chịu, đầy sảng khoái. Loài hoa đó được người đời gọi là hoa Ngọc Nhung.

    Công chúa cũng là tiên tử duy nhất của hòn đảo, càng lớn lên càng thông minh lanh lợi, cô luôn tìm kiếm các vùng đất mới và dẫn người dân đi giao lưu học hỏi những kỹ thuật sinh tồn của các vùng đất bên cạnh, làm cho đời sống người dân càng thêm phong phú, số người ngưỡng mộ, đi theo công chúa ngày càng nhiều. Người dân tin rằng, công chúa nếu trở thành người lãnh đạo, bảo hộ cho hòn đảo thì Phong Lai sẽ ngày càng phát triển phồn thịnh hơn nữa. Cha của cô – thần Cổ Phong, rất lấy làm vui mừng vì điều này, ông chuyên tâm tạo ra vùng từ trường bảo vệ cho hòn đảo, mọi chính sự đều giao lại cho con gái.

    Mọi chuyện cứ tưởng rằng sẽ tươi đẹp như vậy mãi, cho đến khi công chúa gặp Thần long Kim Ngọc – con rồng duy nhất còn lại của biển cả, Thần long vì ngưỡng mộ, yêu thích vẻ đẹp, sự thông minh của Ngọc Nhung mà nguyện hóa thành người ở cạnh công chúa, kết thành phu thê. Người dân ở hòn đảo Phong Lai vô cùng vui mừng về sự kết đôi này, nhưng vị thần già Cổ Phong sau khi nghe lời của thầy phù thủy giúp việc thì không mấy làm vui vẻ, nhưng trước sự ủng hộ to lớn của dân chúng ông đành cho con gái kết duyên.

    Thần long Kim Ngọc đến Phong Lai mang theo nhiều kỹ thuật sinh tồn của biển cả, hai vợ chồng cùng ra sức giúp đỡ và bảo vệ người dân, sức lan tỏa của họ ngày càng vươn xa, nhiều khi người ta còn quên mất sự tồn tại của vị thần già Cổ Phong đang là chủ nhân của hòn đảo.

    Ông ngày càng u mê trong lời chia rẽ của thầy phù thủy giúp việc lâu năm, sợ rằng con rể và con gái sẽ đoạt mất ngôi vị chủ nhân của vùng đất, càng khó chịu hơn khi thấy sự tồn tại của mình ngày càng vô nghĩa, thời kỳ hoàng kim, gây dựng vùng đất của ông dần như đã suy tàn. Tính cách ông ngày càng thay đổi, gia trưởng, độc đoán hơn với vợ chồng con gái.

    Vợ chồng Ngọc Nhung không để ý nhiều đến điều đó, họ đang vui mừng với đứa con đầu lòng trong bụng, sắp đến ngày chào đời.

    Một ngày nọ, gia đình của Tam Mộc, gia đình phàm nhân, góp phần to lớn gây dựng Phong Lai được ban phước lộc sống một cuộc đời dài lâu đã ghé thăm vợ chồng công chúa Ngọc Nhung. Năm đó Tam Mộc được ba tuổi, ván cờ được chứng giảm của trời đất đã diễn ra. Kết quả là, sau này đứa con của vợ chồng Ngọc Nhung dù là trai hay gái đều là người của Tam Mộc. Rõ ràng không chấp nhận đảo ngược thân phận chủ nhân và tôi tớ, Ngọc Nhung công chúa tìm mọi cách để trả lại cuộc đời an yên cho con trai trong bụng mình, bằng khả năng của mình, công chúa tính được sự tồn tại của một viên ngọc có linh khí sẽ bay ngang đảo Phong Lai, nên cô dùng phép thuật ít ỏi của địa tiên tạo ra lưới sương dày đặc bao phủ lấy vùng trời của hòn đảo. Đúng như tính toán, cô đã có được viên ngọc, hấp thu và luyện hóa thành bào thai thứ hai để thế thân cho con trai mình.

    Trời đất tác thành ý nguyện cho công chúa, thay vì tạo ra sự ràng buộc giữa người con trai thực sự với Tam Mộc đã chuyển thể sang sự ràng buộc giữa hiện thân của viên ngọc và Tam Mộc, nhưng công chúa không thể tính toán được vì làm trái giao ước được trời đất chứng giám, toàn bộ hòn đảo Phong Lai sẽ phải chịu trừng phạt và tai kiếp.

    Vị thần già Cổ Phong vì ngu muội muốn giành lại vị thế và ảnh hưởng, đã cho phép thầy phủ thủy giúp việc tập hợp toàn bộ ác phù thủy của vùng đất Chết để đối phó với vợ chồng Ngọc Nhung.

    Ngày hôm đó, công chúa Ngọc Nhung trở dạ, mâu thuẫn lên cao, giao tranh khốc liệt, giữa những người ủng hộ vợ chồng công chúa và những kẻ dưới chướng của vị thần già Cổ Phong, một mình Thần long Kim Ngọc phải đối phó với toàn bộ ác phù thủy.

    Công chúa được đưa dời đi, không chịu được cô đã sinh đứa con trai đầu tiên bên bờ sông, trao đứa trẻ cho người hầu nữ, dặn dò người hầu dọc theo dòng sông đưa đứa trẻ đến vùng đất Phật. Còn cô một mình sinh đứa trẻ thứ hai, là hiện thân của viên ngọc, một bé trai không khác gì con người, đôi long lanh của nó nhìn công chúa khiến nước mắt cô chảy dài, ôm đứa trẻ cô trở lại vùng giao tranh, trên đường đi cô trao đứa trẻ cho một cô gái khoảng 17 tuổi nhờ chăm sóc hộ, cô gái không rõ nguồn gốc ôm đứa trẻ chạy đi thật xa.

    Khi công chúa đến được vùng giao tranh, thần long Kim Ngọc và những người ủng hộ vợ chồng công chúa đã thất bại, toàn bộ bị các ác phù thủy hủy diệt, vị thần già Cổ Phong một đao chém chết thần long Kim Ngọc trước sự chứng kiến của công chúa. Quá đau lòng, ôm xác chồng, hận cha, cô rút đoản kiếm tự sát, giây phút cô qua đời, máu trong cơ thể cô thoát ra, bám vào những cánh hoa Ngọc Nhung, toàn bộ cánh hoa từ những bông hoa Ngọc Nhung đó bay lên không trung, chuyển hóa thành những mũi kim đỏ thẫm như máu, lao thẳng về phía vị thần Cổ Phong, ác phù thủy và những kẻ dưới trướng. Xuyên qua mọi tầng lớp phép thuật chống đỡ, qua tim, qua cổ, qua đầu, từng cây kim hủy duyệt toàn bộ đám người của thần Cổ Phong, tất cả đều tan biến thành cát bụi, sau đó các cây kim trở lại thành cánh hoa bốc cháy thành tro, từng cây hoa Ngọc Nhung đang tươi tốt trở nên héo khô, lụi tàn, loài hoa Ngọc Nhung chính thức tuyệt chủng trên hòn đảo Phong Lai này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  4. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 3: Chuyển kiếp lần hai - Ứng lịch những năm 1990

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toàn bộ thế hệ chủ nhân của đảo Phong Lai đã tự hủy diệt lẫn nhau, từ trường bảo vệ cho hòn đảo cũng biến mất, những người dân còn lại của hòn đảo sống trong năm tháng tăm tối, thường xuyên bị quấy rối bởi thổ phỉ, cướp biển xâm nhập từ bên ngoài, khung cảnh thực sự điêu tàn, không ai nghĩ đây đã từng là một thời xinh đẹp như chốn Bồng Lai bao người khao khát, lâu dần người ta cũng quên đi sự tồn tại của phép thuật.

    Về phần người con đầu của Ngọc Nhung tiên tử, được nữ hầu đưa đi, đã được vùng đất Phật thu nhận, người con thứ hai – hiện thân của viên ngọc, được một cô gái không rõ nguồn gốc mang đi, phiêu bạt trong nhân gian, suốt năm ngày sau sinh đứa trẻ đã từ chối mọi nguồn sữa mà cô bé đó xin được, sức khỏe đứa bé yếu dần và lịm đi nhanh chóng. Cô gái vội vàng đưa đứa trẻ đi tìm thầy thuốc, khi đi qua một khu chợ, nơi người bán ngọc chân trâu, đứa bé tỉnh dậy, toàn bộ những viên ngọc chân trâu phát sáng, bay lên không trung, nhập vào đứa trẻ, khung cảnh ngôi chợ biến mất, đứng trước mặt họ bây giờ chỉ là một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống gậy, mỉm cười hiền từ và nói: "Đúng là nó không thể ăn sữa mà". Hóa ra những thứ là linh khí của đất trời phải được hấp thu thứ tương tự là lớn lên.

    Nói đoạn, ông lão dẫn hai người đến một cái đầm nước màu xanh ngọc bích, cả đầm là một đầm sen toàn lá, có một bông hoa duy nhất chưa nở. Đứa bé nhúc nhích, thoát ra khỏi tay cô gái, bay lên không trung về phía bông hoa sen chưa nở, toàn bộ linh khí từ loài hoa sen nhập vào đứa trẻ, bông hoa nở ra toàn một màu trắng, Bạch Liên, rồi từ từ héo úa, toàn bộ lá sen xung quanh cũng vậy, héo úa rồi chìm xuống lòng nước, thoáng chốc cả một đầm sen đã biến mất, đứa trẻ hiện thân là một chàng trai 15 tuổi mặc toàn đồ ngủ màu trắng, nhẹ nhàng đáp xuống đất trước mặt cô gái, ông lão đã biến mất từ bao giờ.

    Họ dựng một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh cái đầm sống ở đây suốt 2 năm, cô gái đặt tên cho đứa trẻ là Song Vũ, đứa trẻ như một người bình thường chẳng bao giờ bộc lộ chút phép thuật nào. Có lẽ phép thuật đã suy tàn thật rồi.

    Thời gian nay tin người dân của Phong Lai bị thổ phỉ xâm chiếm, áp bức lan đi khắp năm vùng đất của phía Tây, không đành lòng, nhìn Phong Lai bị hủy diệt và dù sao thì bản thân cũng là do Ngọc Nhung sinh ra, Song Vũ quyết định để cô gái ở lại, còn mình thì quay trở về vùng giao tranh để giúp đỡ người dân.

    Phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục người dân mình là con của Ngọc Nhung tiên tử, từ ngày Song Vũ trở về, từ trường bảo vệ cho hòn đảo cũng tự hình thành trở lại, mọi người tôn vinh cậu là quân chủ của cả 5 vùng đất, vì là người duy nhất phép thuật còn hiện hữu, mặc dù nó khá yếu ớt, ngăn chặn mọi kẻ xâm lược bên ngoài, vấn đề bây giờ là thanh lý những kẻ thổ phỉ đang chốn trong rừng sâu, giao tranh khốc liệt nhiều ngày nhưng không phân thắng bại, cả hai bên đều tổn hại nặng nề, chỉ còn lại một trấn chiến cuối cùng. Để chắc chăn phần thắng, Song Vũ quyết định đi cầu cứu viện gia đình Tam Mộc, gia đình có công gây dựng hòn đảo đã về ở ẩn, khi đó Tam Mộc đã được 5 tuổi, vì nhớ đến giao tình với vợ chồng Ngọc Nhung công chúa năm xưa, bố mẹ Tam Mộc đồng ý dẫn người đến tương trợ.

    Song Vũ ngay khi gặp đã bị kết nối với Tam Mộc bằng một sợi chỉ đỏ phép thuật buộc tay của cả hai người, một sợi chỉ mà chỉ hai người nhìn thấy, nhưng không có thời gian để tìm hiểu chuyện này và để đảm bảo cho sự tồn tại của Tam Mộc, Song Vũ đẩy vào người Tam Mộc một trong những viên ngọc chân châu mà năm xưa đã hấp thụ, cùng một cánh sen bảo vệ màu trắng. Điều này không ai biết, kể cả bố mẹ Tam Mộc.

    Khi đoàn tiếp viện đến, giao tranh thảm khốc chưa từng có, màn đêm trộn lẫn với mùi tanh của máu, tiếng đao kiếm, tiếng gào thét kinh hoàng, đánh một hồi thổ phỉ suy yếu, mọi người mở đường cho người dân của Phong Lai đi trước, phần còn lại ở lại để tiêu diệt triệt để thổ phỉ.

    Nhưng không ngờ, thầy phù thủy giúp việc năm xưa tái sinh nhanh như sự lớn lên của Song Vũ vậy, dưới hình hài của một người đàn ông trung niên có sức ảnh hưởng, hắn dẫn đầu đoàn người dân đi trước, hô hào mọi người, bắn tên lửa về phía giao tranh để ngăn cản địch, vì quá lộn xộn, người dân đồng loạt bắn tên làm cháy sáng cả một vùng trời, lúc này thổ phỉ đã bị tiêu diệt hết, nhưng đoàn quân ở lại phải chống chọi lại với những mũi tên lửa, bố Tam Mộc chết, mẹ Tam Mộc bị thương nặng, thiệt hại quá lớn, đoàn quân tương trợ phải bỏ chạy ra bờ biển, mẹ Tam Mộc không qua khỏi, trước khi qua đời nhờ mọi người chăm sóc Tam Mộc và thì thầm điều gì đó vào tai Tam Mộc không rõ.

    Quá đau lòng với thế cục trước mắt, không bị ai trách móc một lời, nhưng khó khăn biết bao khi đối diện với đoàn quân tương trợ, Song Vũ đã đổ bệnh, ba ngày không ăn không uống, nước mắt cứ chảy dòng và qua đời khi còn chưa được đưa về đến nhà Tam Mộc. Đoàn quân đã quá tan tác, yếu đuối, họ đành chôn xác Song Vũ bên bờ biển như chôn mẹ Tam Mộc. Sợi dây màu đỏ trên tay Tam Mộc biến mất, ánh mắt một đứa trẻ năm tuổi đầy mơ hồ không rõ có đau thương hay không.

    Hai năm sau, khi Tam Mộc 7 tuổi, trong một lần rong chơi ở đồng cỏ, vô tình thấy mọột bé trai sơ sinh bị bỏ rơi được quấn vải trắng đang nằm một mình giữa đồng cỏ. Tam Mộc cùng gia nhân trong nhà mang về nuôi dưỡng suốt mười năm, cho đến khi biến cố xảy ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  5. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 4. Mười năm nuôi dưỡng, năm năm nuôi dưỡng - Tiếp diễn sau những năm 1990

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Vũ chết, từ trường bảo vệ cho Phong Lai hoàn toàn biến mất, chốn thần tiên năm đó hiện giờ như một hòn đảo bình thường, người dân từ Biên Thùy và Bắc Bình Nguyên đến giao thương ngày một nhiều. Tuy bố mẹ đã chết, nhưng gia đình Tam Mộc vẫn là gia đình quyền thế nhất Phong Lai, họ viện trợ cho dân nghèo, giúp đỡ người dân chăn nuôi, trồng trọt, đánh bắt và tiếp nhận những kỹ thuật tiên tiến từ bên ngoài, Phong Lai từ đấy ngày càng phát triển, đời sống người dân được nâng cao, Tam Mộc trở thành thiếu chủ của vùng đất này.

    Với sự thông minh trời phú, năm 17 tuổi, mọi quyền lực của hòn đảo đều nằm trong tay Tam Mộc, điều này sẽ đảm bảo chắc chắn cho sự tồn tại của người thân còn lại duy nhất của Tam Mộc, đó là đứa bé năm xưa anh nhặt được trên đồng cỏ, đứa trẻ có rất nhiều nét giống quân chủ năm xưa, nên người ta vô tri vô giác gọi là tiểu Song Vũ. Tiểu Song Vũ cứ hồn nhiên, ngây thơ mà lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến và bảo hộ tuyệt vời của Tam Mộc nhưng không hề hay biết mình cũng là động lực tồn tại tốt đẹp nhất mà Tam Mộc có thể dựa vào, tiểu Song Vũ là tất cả những gì mà Tam Mộc có.

    Trớ trêu thay, trong một lần giông bão tấn công hòn đảo dữ dội, họ đã thất lạc nhau, tiểu Song Vũ biến mất khỏi hòn đảo, quá đau lòng nhưng Tam Mộc không có nhiều thời gian như vậy, anh phải gắng gượng xây dựng lại hòn đảo vì còn rất nhiều gia đình, nhiều trẻ em đang phải sống trong cảnh tang thương đổ nát, khi mọi thứ đã được phục hồi cơ bản, Tam Mộc dồn toàn lực để tìm tiểu Song Vũ trong số người còn sống, trong số người đã chết nhưng đều không có kết quả.

    Tiểu Song Vũ đã được đoàn người đến từ Biên Thùy cùng chịu cảnh mưa bão khi đó cứu sống và đưa đi. Họ lênh đênh trên thuyền vài ngày, rồi trở về trong hình hài tan tác.

    Giao đứa trẻ lại cho Chung Đông Phong (tòa nhà lãnh đạo của Biên Thùy), Chủ tịch của Chung Đông Phong giao tiểu Song Vũ lại cho Dương Dung (trợ lý chủ tịch) chăm sóc, năm đó tiểu Song Vũ tròn 10 tuổi.

    Điều mà trời đất chắc cũng chẳng thể ngờ là gã phù thủy năm xưa giờ lại là thầy tế của Biên Thùy, hắn nghiễm nhiên ở Điện Thờ rộng lớn được người dân thờ phụng và tin tưởng.

    Tiểu Song Vũ càng lớn lại càng giống quân chủ năm đó nhưng không hề bộc lộ một chút huyết khí kỳ lạ nào của Song Vũ, cũng không có bất kỳ ký ức nào về thời kỳ giao tranh của Phong Lai, lâu dần cũng quên đi luôn 10 năm đầu đời sống cùng Tam Mộc, nhờ vậy mà thầy tế chỉ cho rằng sự giống nhau chỉ là trùng hợp mà chưa có ý định ám hại tiểu Song Vũ.

    Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiểu Song Vũ đã quên hết mọi chuyện, nhưng có một người luôn nhắc để cậu nhớ và luôn thu thập những thông tin về Phong Lai cho cậu, là Dương Dung, người thân thứ hai trên đời của tiểu Song Vũ, là người chị, người mẹ đáng quý, dành suốt năm năm tiếp theo để bảo vệ và chăm sóc cậu. Cho đến năm tiểu Song Vũ 15 tuổi, Dương Dung qua đời không rõ lý do.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2020
  6. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 5: Đánh thức nguyên khí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Dung qua đời bất ngờ, làm tất cả mọi người ở Chung Đông Phong đều đau thương, hoảng loạn. Tiểu Song Vũ đau đớn vô cùng, đầu óc trống rỗng, gieo mình từ trên cầu xuống dòng sông Ti-ắc nhưng may mắn sống sót, lại bị đánh dạt vào bờ. Hai năm sau, đến ngày giỗ của Dương Dung, đau đớn quay lại, không cầm được lòng, lần thứ hai tự sát xuống dòng sông Ti-ắc, lại may mắn sống sót, nhưng số phận đã trừng phạt cậu bằng cách lấy đi một phách trong ba hồn bảy phách. Tiểu Song Vũ từ đó trở nên ma mị, hành tung bất thường, xuất hiện nhiều biểu hiện kỳ lạ, vừa giống người vừa giống ma.

    Không đành lòng nhìn Tiểu Song Vũ giày vò mình, Chủ tịch của Chung Đông Phong đã tiết lộ toàn bộ cái chết của Dương Dung cho Tiểu Song Vũ: Dương Dung đã biết được chuyện hai đứa bé song sinh sẽ ra đời sau 10 năm nữa và hai đứa trẻ này sẽ lãnh đạo hai vùng đất sinh đôi là Bắc Bình Nguyên và Biên Thùy phát triển rực rỡ trong suốt 50 năm. Nhưng thầy tế và đám phù thủy tay sai lại muốn dùng hai đứa trẻ đó để hiến tế xây dựng đế chế phù thủy mới. Tất cả những dự đoán về tương lai này đều đến từ Chân Trời, nhiệm vụ tiếp theo của Tiểu Song Vũ là phải bảo vệ được hai đứa bé song sinh cho đến khi chúng đủ trưởng thành và lãnh đạo vùng đất này, trong thời gian đó, phải gây dựng được lòng tin cậy với nhân dân hai vùng đất Bắc Bình Nguyên và Biên Thùy để át chế ảnh hưởng của tín ngưỡng phù thủy ở nơi đây.

    Sau lần tự tử thứ hai không thành, bị mất một phách nhưng đổi lại, nguyên khí trong tiềm thức của Tiểu Song Vũ được đánh thức, với huyết khí đặc biệt này cậu có thể tự do ra vào Chân Trời, nơi có nhiều phương thuốc quý để cứu chữa bệnh tật cho người dân của vùng đất song sinh và có thể tìm hiểu được những dự đoán về tương lai từ các vị thần bói toán của Chân Trời.

    Tiểu Song Vũ lấy các phương thuốc quý chữa các loại bệnh và gây dựng lòng tin trong nhân dân hai vùng đất sinh đôi, đồng thời các biết được hai đứa trẻ song sinh lãnh đạo sẽ ra đời sớm, cậu nhanh chóng tiếp cận, đẩy nguyên khí của mình vào hai đứa trẻ để tạo ra lời nguyền sinh tồn, giao lại cho bác sĩ riêng của mình là Đinh Ngọc Nhi nhờ cô đưa chúng ra biển, hướng về phía vùng đất Phật, thông qua tiềm thức nhờ anh trai song sinh kiếp trước (con trai đầu của Ngọc Nhung tiên tử) tiếp nhận và nuôi dưỡng. Hai năm sau, do chờ quá lâu không thấy hai đứa trẻ song sinh xuất hiện, thầy tế dồn nghi ngờ lên Tiểu Song Vũ nhưng không đủ bằng chứng và trước sự ủng hộ to lớn của nhân dân với Tiểu Song Vũ nên ông ta không dám manh động.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhiêu Lãng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...