Bạn được Hương611 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Chương 40: Anh họ Giản Vũ Tiệp

Nghĩ đến đứa con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện của mình, trái tim người phụ nữ lại dao động.

Hà Yến dừng lại, sau đó đổi giọng nhẹ nhàng hơn để thuyết phục, "Đừng suy nghĩ nhiều, chị làm tất cả những điều này là vì con gái. Con gái chị muốn bộ dạng có bộ dạng, muốn tài hoa có tài hoa, theo lý phải trở nên nổi bật. Nếu bởi vì vấn đề tiền bạc, mà con bé không vào được một trường đại học tốt thì sẽ là điều ân hận cả đời. Chị thấy đấy, con bé không chỉ học giỏi mà còn kết bạn với nhiều bạn có hoàn cảnh xuất sắc, tương lai tươi sáng."

Câu nói của Hà Yến đã thành công cảm hóa người phụ nữ trung niên, và con gái chính là điểm yếu của bà.

"Tôi biết, vì con gái, tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Về phần nợ tiên sinh và phu nhân, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn cho bọn họ!"

Hà Yến hài lòng, "Việc này trước đi, tôi bên nhà cũ, lát nữa tôi sẽ xem con bé này, xem rốt cuộc trong hồ lô của nó có chứa gì!"

Hà Yến cúp máy sau khi nói.

Ban đầu bà gọi điện thoại để hỏi chị Mạc lý do khiến Giản Nhất Lăng đột ngột thay đổi thái độ.

Cuối cùng nữ nhân này vô dụng, phải dựa vào chính mình.

###

Tại bàn ăn, Giản Nhất Lăng đã gặp một trong những người anh em họ của mình lần đầu tiên: Giản Vũ Tiệp.

Giản Vũ Tiệp và Giản Duẫn Náo bằng tuổi nhau, cả hai đều mười bảy.

Ngoại trừ Giản Nhất Lăng, hai người này là người trẻ nhất trong số các cháu của Giản gia, và họ kém các anh em khác vài tuổi.

Những đứa cháu khác của Giản gia đều đã hai mươi tuổi.

Vốn không định sinh thêm con, nhưng Giản lão phu nhân muốn ôm cháu gái vào lòng. Trong dịp Tết Nguyên đán, bà đã nói điều này.

Vì vậy, anh cả Giản Thư Hình, con thứ hai Giản Thư Hoằng đã làm việc chăm chỉ trở lại.

Kết quả là cùng năm có thêm hai cháu trai.

Lúc này, mọi người đã bó tay, Giản lão phu nhân cũng đành chấp nhận số phận của mình.

Lại không nghĩ cách một năm, Ôn Noãn ngoài ý muốn có mang.

Và đã hạ sinh ra là một bé gái như Giản lão phu nhân vẫn tâm tâm niệm niệm, việc này đã làm lão phu nhân rất vui sướng.

Như có câu nói, trồng hoa cố ý hoa không nở, vô duyên trồng liễu liễu lên bông.

Giản Vũ Tiệp nhìn thấy Giản Nhất Lăng và mỉm cười với cô ấy.

Mặc dù Hà Yến oán hận Giản Nhất Lăng trong lòng, nhưng Giản Vũ Tiệp thực sự thích cô em họ duy nhất của mình.

Đây là em gái duy nhất của họ, và cô ấy rất dễ thương.

Lúc nhỏ cô ấy giống như một con búp bê vậy, và anh ấy thích cô bé từ đó.

Nhưng có quá nhiều anh em ở nhà, hắn không cướp được, mỗi lần đều chỉ có thể từ xa đứng nhìn.

Không có biện pháp, ai khiến anh ta và Duẫn Náo là người trẻ nhất trong số các anh em, sức mạnh tương ứng cũng kém hơn nhiều so với các anh em khác.

Anh không có nhiều cơ hội gặp người em họ Giản Nhất Lăng, người thường ở bên trong Giản gia, mà lúc đó thường có đầy đủ cả nhà.

Có rất ít cơ hội không ai khác như thế này.

Vì vậy, Giản Vũ Tiệp đã nắm bắt cơ hội để bày tỏ sự ưu ái của mình trước mặt em gái.

Giản Nhất Lăng cũng đáp lại Giản Vũ Tiệp với một nụ cười.

Nụ cười rất nông nhưng trong mắt Giản Vũ Tiệp lại đặc biệt dễ thương.

Giản Vũ Tiệp ngồi cạnh Giản Nhất Lăng trong bữa ăn, và liên tục gắp rau cho Giản Nhất Lăng.

"Nhất Lăng muội muội, em ăn nhiều một chút, để cao lên một chút.

Khi anh mười lăm tuổi, anh so với em còn cao hơn nửa cái đầu!"

Giản Nhất Lăng là so với bạn cùng lứa tuổi thì có vẻ nhỏ hơn.

Rõ ràng là cậu ấy đã học cấp 3 rồi, nhưng trông cậu ấy như học sinh cấp 2 vậy.

"Đúng, đúng, đúng rồi, Tiểu Lăng nên ăn nhiều hơn, đừng kiểm soát chế độ ăn uống để giữ dáng. Con vẫn còn nhỏ, đang tuổi lớn, dáng người sau này chú ý cũng không muộn."

Hà Yến cũng vội vàng khuyên bảo.
 
Chương 41: Chí hướng của Giản Vũ Tiệp

Giản Nhất Lăng sốt sắng ăn thức ăn.

Mặc cho Giản Vũ Tiệp bên cạnh nói gì, cô cũng không đáp lại.

Tư chất của Giản Nhất Lăng rất tốt, có thể tập trung làm việc riêng trong môi trường ồn ào mà không bị quấy rầy.

Hà Yến càng nói càng phiền muộn, bà chỉ cảm thấy mình giống như một tên hề.

Bà ấy không biết làm thế nào với Giản Nhất Lăng lúc này.

Sau khi cả nhà ăn cơm tối, họ ra sân ngồi uống trà, đây là thói quen của hai lão nhân gia, các thế hệ trẻ khi đến nhà cũ đều phải đi cùng.

Nhân tiện chiêm ngưỡng loài lan mà lão gia tử yêu thích.

Khoảng sân của ngôi nhà cũ vốn theo phong cách châu Âu, nhưng vì lão gia tử thích hoa lan, nhất là sau khi tuyên bố nghỉ hưu ông càng mê trồng lan.

Do đó, một vị trí đã được cố tình sắp đặt trong sân, một khu vườn nhỏ kiểu Trung Quốc được xây dựng có phần không phù hợp với phong cách tổng thể của ngôi nhà cũ.

Đặt bên trong là bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ và bộ trà cụ Trung Quốc, bên cạnh đó là những cây lan quý giá.

"Nhất Lăng muội muội, nhìn tay em, tay em có cái gì sao?"

Giản Vũ Tiệp chỉ vào tay Giản Nhất Lăng.

Một đôi bàn tay rất mảnh mai với các đốt ngón tay rõ ràng.

Anh ta chỉ cho Giản Nhất Lăng mặt trước và mặt sau, sau đó đưa tay quay lại, không hiểu sao trên tay anh ta đột nhiên xuất hiện một bông hồng đỏ.

Sau đó bông hoa hồng vừa chuyển và cháy, rồi ngọn lửa tắt, trên tay anh xuất hiện thêm một chiếc móc khóa, trên đó có treo một con kỳ lân nhỏ dễ thương.

Giản Vũ Tiệp đưa chiếc móc khóa cho Giản Nhất Lăng, "Anh cho em."

Giản Nhất Lăng cầm lấy chiếc móc khóa màu hồng đáng yêu, nhỏ giọng cảm ơn, "Cảm ơn."

Mặc dù cô ấy không thích những thứ màu hồng và dịu dàng.

Nhưng anh họ có vẻ nghĩ rằng cô ấy thích nên nhận nó.

Giản Vũ Tiệp nở nụ cười mãn nguyện, Giản Nhất Lăng thật sự rất thích hợp với những thứ màu hồng và dịu dàng, lần sau anh ấy sẽ mua thêm những thứ này mang đến cho Giản Nhất Lăng.

Lão phu nhân bên cạnh cười nói, "Tay của Vũ Tiệp càng ngày càng điêu luyện, quả thật là nguyên liệu tốt cho các nhà ảo thuật."

Đây là sở thích của Giản Vũ Tiệp, anh ấy muốn trở thành một nhà ảo thuật.

Anh đã nói chuyện này với gia đình mình vài lần, lão gia tử và lão phu nhân cũng biết chuyện, họ đồng ý để đứa trẻ phát triển sở thích của mình.

Nhưng Hà Yến không muốn, luôn lý do đứa trẻ còn nhỏ tâm lý chưa ổn định để thoái thác.

Sợ đứa trẻ còn nhỏ chỉ cuồng nhiệt nhất thời, học một thời gian liền không muốn học, không những không làm ảo thuật gia mà còn bị đình trệ sự nghiệp.

Lão gia tử nói với Giản Vũ Tiệp, "Nếu con thích thì hãy học thật chăm chỉ. Khi con tốt nghiệp cấp ba, ta sẽ nhờ người tìm cho con một người thầy phù hợp."

Giản Vũ Tiệp rất vui khi nghe ông nói vậy, "Con cảm ơn ông nội."

Hà Yến sắc mặt tức khắc liền kéo xuống, "Ba, mẹ, Vũ Tiệp có thành tích học tập xuất sắc, sẽ là quá lãng phí nếu để thằng bé làm ảo thuật gia."

Hà Yến tổng cộng có ba con trai. Hai cậu con trai đầu không muốn học tài chính và kinh doanh. Bà không có lựa chọn nào khác, hai người kia đều đã ngoài hai mươi tuổi.

Người con trai thứ ba này, bà không thể để cậu ta làm chuyện gì không có tiền đồ.

Có thể kiếm được bao nhiêu tiền một năm với tư cách là một ảo thuật gia chứ?

Lão phu nhân giải thích, "Làm ảo thuật gia vẫn cần một chút trí tuệ và tâm hồn. Con không thể trở thành một ảo thuật gia xuất sắc chỉ với một đôi tay, hiện giờ học tập tốt cùng là nền tảng cho sau này, không uổng phí."

Lão phu nhân hiểu tâm tư của Hà Yến, nhưng đứa trẻ thích gì mới là điều quan trọng nhất, khao khát làm ảo thuật gia của Vũ Tiệp đã được nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm, không phải là cuồng nhiệt nhất thời.
 
Chương 42: Thịnh gia bái phỏng

Hà Yến nghiến răng nghiến lợi, lão phu nhân nói ra thật là nhẹ nhàng, đã có con trai của Giản Thư Hình và Giản Thư Bành kế thừa gia nghiệp, nên lão phu nhân sẽ không lo lắng.

Kia Hà Yến bà để đâu? Chẳng lẽ về sau bà dựa vào chu cấp của những cháu trai khác?

Hà Yến đè nén sự bất mãn trong lòng, tiếp tục cười nói, "Chuyện này trước tiên nên cứ từ từ, đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Vũ Tiệp kết thúc rồi tính."

Nụ cười trên mặt Giản Vũ Tiệp biến mất rất nhiều, trên mặt anh ấy hiện rõ vẻ thất vọng.

Nhưng ngay sau đó anh ấy đã bình phục, anh ấy là một tiểu cường không thể bị đánh bại, nếu không anh ấy sẽ không kiên định với ý tưởng của mình trong nhiều năm dưới thái độ cứng rắn như vậy của mẹ mình.

Và đúng lúc này, Giản gia tiếp đón một vị khách mà không ai có thể ngờ tới, Địch Quân Thịnh.

Điều này khiến lão gia tử ngạc nhiên và khó hiểu.

Việc Địch Quân Thịnh dọn vào nhà bên cạnh, Giản lão gia đã biết chuyện từ sớm, nhưng ông không ngờ rằng người bên kia sẽ đến bái phỏng mình.

Xét cho cùng, giữa hai gia đình không có giao tình, theo thân phận của hắn, Địch Quân Thịnh không có lý do gì để đến bái phỏng ông.

Mấy ngày nay có rất nhiều người muốn đến bái phỏng Địch Quân Thịnh, nhưng đều bị Vu Thuyết chặn lại.

Giản lão gia không muốn đến bái phỏng đối phương, ông không muốn cùng Địch gia và tập đoàn Thiên Hưng nhấc lên mối quan hệ.

Vì vậy, mặc dù mọi người sống cạnh nhau, họ không giao tiếp với nhau.

Hà Yến cũng bị sốc, bà đã nghe nói về Thịnh gia.

Những người trong vòng về cơ bản đã biết về việc Thịnh gia sẽ đến thành phố Hằng Viễn, Hà Yến không thể không biết.

Hà Yến cũng muốn chủ động đến bái phỏng Thịnh gia, nhưng bị chồng thuyết phục.

Chồng bà cảm thấy nhà họ cùng Địch gia không trực tiếp lui tới, không cần kéo gần mối quan hệ này, không chừng biến khéo thành vụn.

Hà Yến đã ngừng ý định đi bái phỏng Thịnh gia.

Nhưng bà không ngờ lại gặp được Thịnh gia ở nhà cũ của Giản gia.

Hà Yến thầm nghĩ, gừng càng già càng cay, lão nhân gia quả nhiên có chút mặt mũi, Thịnh gia lần đầu tiên ở thành phố Hằng Viễn bái phỏng người khác, người này lại là lão gia tử nhà bọn họ!

Giản lão gia đích thân ra đón khách, trong khi những người khác tiếp tục ngồi trong vườn cùng lão phu nhân uống trà.

Giản Nhất Lăng nhấp một ngụm trà, rất yên tĩnh.

Giản Vũ Tiệp bên cạnh Giản Nhất Lăng giới thiệu trò ảo thuật mới học được của mình, hầu hết đều bí mật học được từ hướng dẫn trong sách hoặc trên Internet, hoặc tự tìm hiểu thêm.

Mặc dù Giản Nhất Lăng không hiểu về ảo thuật nhưng cũng có thể thấy được niềm đam mê của Giản Vũ Tiệp dành cho ảo thuật và tài năng của anh trong lĩnh vực này.

Hà Yến không nhịn được nữa, tâm tư căn bản không phải ở việc uống trà.

Nhìn bộ dáng như vậy của bà, lão phu nhân thở dài.

Ngược lại, đứa cháu gái ngoan và đứa cháu trai hiểu chuyện lại làm bà hài lòng nhiều hơn.

Không lâu sau, lão gia tử quay lại với hai người trẻ tuổi.

Một trong số đó là người mà ai cũng biết, Vu Hi, hoàng tử của tập đoàn Vu thị.

Vẻ ngoài của Vu Hi rất nổi bật, anh ấy muốn có một hình thể và một vẻ ngoài ưa nhìn.

Nhưng hôm nay anh so với nam nhân bên cạnh thì thấp hơn một bậc.

Người đàn ông này chính là người đàn ông mà Giản Nhất Lăng vừa nhìn thấy trên chiếc xe thể thao màu xanh lá cây bên đường.

"Thịnh gia, mời ngồi." Thái độ của Giản lão gia tử là trung lập, không có nửa ý muốn phụ thuộc, ông ấy đối xử với Địch Quân Thịnh giống như cách đối xử với những người khách bình thường.

Địch Quân Thịnh thản nhiên ngồi xuống đối diện với Giản Nhất Lăng, đồng thời ánh mắt anh dừng lại trên người Giản Nhất Lăng.

Địch Quân Thịnh khóe miệng cười như có như không, khiến người ta cảm thấy tính xâm lược.
 
Chương 43: Không muốn người đàn ông này gần gũi với em gái của mình

Hà Yến tâm tình hiện lên kích động mà quan sát đến người bên cạnh, diện mạo bất phàm của nam nhân trẻ tuổi.

Hà Yến lúc này đầu óc nhanh chóng chuyển động, muốn nói một cái gì đó.

Giản Vũ Tiệp cảm thấy ánh mắt của nam nhân này nhìn Nhất Lăng muội muội không tốt lắm, điều này khiến anh có chút không vui.

Đặc biệt đây là một người khét tiếng ăn chơi trác táng, Giản Vũ Tiệp theo bản năng không muốn người đàn ông này thân thiết với em gái mình.

Giản Nhất Lăng cầm tách trà trên cả hai tay và nhấm nháp.

Từ khi Địch Quân Thịnh ngồi xuống, điều duy nhất mà Giản Nhất Lăng nghĩ đến là đồ ăn của cô hôm đó đã bị lãng phí.

Lúc đó, cô có nghe thấy bụng người kia réo, tưởng rằng người kia sẽ cần.

Nhưng người này là Địch Quân Thịnh, và anh ta không bao giờ thiếu thức ăn.

Ánh mắt của Địch Quân Thịnh không ở trên Giản Nhất Lăng quá lâu, khi Giản lão gia bắt đầu nói chuyện với anh ta, anh ta dời ánh mắt đi chỗ khác.

Giản lão gia và Địch Quân Thịnh nói về các vấn đề kinh doanh, không ai khác có thể nói xen vào.

Ngay cả Vu Hi cũng chỉ có thể uống trà bên cạnh, hắn còn kém xa so Giản lão gia tử và Thịnh gia trong vấn đề kinh doanh.

Địch Quân Thịnh và Giản lão gia nói chuyện rất thoải mái và có những ý kiến độc đáo về nhiều mặt.

Ngay cả lão gia tử cũng phải thở dài vì kinh hãi.

Thế giới bên ngoài đều cho rằng Địch Quân Thịnh là một công tử ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ có vẻ như lời nói và hành vi của cậu ấy đã hoàn toàn khác.

Đúng như dự đoán, không ai trong Địch gia bước ra là đơn giản.

"Gần đây, ngành công nghiệp Internet mới nổi đang bùng nổ, Giản lão gia có thể cân nhắc đầu tư một vài khoản."

Địch Quân Thịnh khuyên Giản lão gia.

Nghe vậy, Giản Nhất Lăng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trên người Địch Quân Thịnh một lúc.

Giản Nhất Lăng, người đã đọc nguyên tác, biết rằng dự đoán của Địch Quân Thịnh là hoàn toàn chính xác.

Trong vòng hai đến ba năm tới sẽ là thời kỳ bùng nổ của ngành Internet.

Nhân vật nam chính Tần Xuyên nổi lên trong quá trình này.

Điều khiến Giản Nhất Lăng ngạc nhiên là một nhân vật phản diện Địch Quân Thịnh có cái nhìn sâu sắc về xu hướng thị trường.

Trước khi nam chính chính thức trỗi dậy trong nguyên tác, không có nhiều mô tả về Địch Quân Thịnh, trở ngại rất lớn đối với sự trưởng thành trong tương lai của nam chính, vì vậy, Giản Nhất Lăng không hiểu biết về Địch Quân Thịnh.

Giản Vũ Tiệp nhìn thấy Giản Nhất Lăng nhìn Địch Quân Thịnh, sắc mặt anh ta tối sầm lại.

Giản Vũ Tiệp biết rằng một số cô gái nhỏ ở tuổi này rất dễ bị thu hút bởi loại con trai hư nhưng có bộ dáng đẹp, nhưng em gái anh thì nhất định không được phép!

Về sau, bạn trai của tiểu muội muội phải là một người đàng hoàng và đáng tin cậy, nhất định không phải là loại bạn trai hư và ăn chơi trác táng!

Hơn nữa muội muội vẫn còn nhỏ, nói về bạn trai để làm gì?

Trong ba năm.. không, không thể nói đến bạn trai trong năm năm!

Giản lão gia khẽ gật đầu và trả lời, "Ngành Internet quả thực là một ngành rất có triển vọng, nhưng Giản gia của tôi chủ yếu dựa vào công nghiệp. Đầu tư vào ngành Internet có thể nghiên cứu, nhưng không thể coi nó là trọng tâm."

"Nhưng tôi nghe nói đại thiếu gia Giản gia phát triển công ty Internet nước ngoài rất tốt?"

Lúc Địch Quân Thịnh nói lời này, Vu Hi nhìn anh ta một cách khó hiểu, thầm nghĩ Thịnh gia vừa mới đến thành phố Hằng Viễn không lâu sao? Như thế nào chuyện Giản gia đại thiếu gia ở nước ngoài làm internet sự tình đều đã biết rõ ràng? Còn biết nó tốt như thế nào nữa? "

" Đó là thành quả của Duẫn Thừa tự dung năng lực của mình tạo nên, không cần dựa dẫm vào người nhà, đó là bản lĩnh của nó. Với tư cách là trưởng bối, nếu về sau nó muốn đem phương diện kinh doanh này phát triển, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ, cũng sẽ làm cho gia tộc phối hợp với nó."

Nhắc đến Giản Duẫn Thừa, Giản lão gia không giấu nổi niềm tự hào trong giọng điệu của mình.
 
Chương 44: Lời mời dự tiệc

Giản Duẫn Thừa thực sự là người có tài kinh doanh nhất trong số các cháu của Giản gia.

Khá giống phong thái của chính lão gia tử.

Điều này khiến Hà Yến đang ngồi một bên không thoải mái.

Ngày thường nói cho dễ nghe, nói cái gì bọn nhỏ chính mình thích cái gì mới là quan trọng nhất, nhưng cuối cùng là không phải vừa ý Giản Duẫn Thừa nhất sao?

Sau khi trò chuyện một lúc, Vu Hi nói, "Ông nội Giản, thứ bảy này cháu sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà để tẩy trần cho Thịnh gia. Cháu muốn mời Vũ Tiệp và Nhất Lăng đến. Có tiện cho ông không?"

Nhà họ Vu ở bên cạnh, và thứ bảy là một ngày nghỉ nữa.

Trường học không có lớp.

Có gì bất tiện?

Giản lão gia quay đầu lại và nói với hai đứa trẻ, "Các con có thể đi nếu các con muốn. Ngày nào cũng bận rộn học hành thì mệt quá. Thỉnh thoảng thư giãn cũng tốt."

Giản lão phu nhân cũng đồng ý, "Tiểu Lăng đi đi, hãy chơi vui vẻ một chút."

Lão phu nhân nghĩ rằng Giản Nhất Lăng dạo này không được vui vẻ, thoải mái cùng các bạn đồng trang lứa thả lỏng tâm tình là tốt nhất.

Địch Quân Thịnh tuy rằng nhìn thần sắc quỷ dị, không dễ đối phó.

Nhưng Vu gia cùng Giản gia là thế giao và đáng tin cậy, Vu Hi cũng là một đứa trẻ đáng tin cậy, có hắn thì lão phu nhân cũng có thể yên tâm.

Giản Vũ Tiệp trong lòng không muốn đi, còn đang nghĩ cách trốn tránh.

Hà Yến đã đồng ý giúp anh ta trước, "Vừa vặn Vũ Tiệp không có việc gì phải làm vào thứ bảy này. Con có thể đến, vừa lúc đi cùng Nhất Lăng."

Những lời lảng tránh của Giản Vũ Tiệp dều bị mẹ cậu chặn lại.

Giản Vũ Tiệp biểu tình bi thuongw, đối mặt với sự độc tài của mẹ mình, anh không thể làm gì được.

Giản lão phu nhân khẽ thở dài, ngày thường, Hà Yến sắp xếp cho Giản Vũ Tiệp là các khóa học tràn đầy vào cuối tuần, để cậu bé không thể rảnh rỗi.

Hôm nay, lại nói rằng thằng bé rãnh rỗi và có thể đi chơi cùng Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng nhận ra đôi mắt bị thương của Giản Vũ Tiệp.

Sau một lúc dừng lại, Giản Nhất Lăng người vốn dĩ không muốn đi, đã đổi ý, "Tôi có thể, đi."

Giọng nói dịu dàng tự nhiên, nhưng ngữ khí lại kiên định.

Quả nhiên, ngay sau khi Giản Nhất Lăng đồng ý, tâm trạng của Giản Vũ Tiệp đã cải thiện rất nhiều, đôi mắt của anh ấy đột nhiên sáng lên.

Nếu anh có thể ở bên cạnh Nhất Lăng muội muội, việc tham dự một bữa tiệc mà bạn không thích cũng không đến nỗi gian nan.

Khi những người khác không để ý, Địch Quân Thịnh câu lên khóe miệng.

###

Nhà Giản bên kia.

Đây là lần đầu tiên Giản Duẫn Náo ngồi vào bàn ăn tối với gia đình sau khi trở về nhà.

Để khiến Giản Duẫn Náo cảm thấy dễ chịu hơn, Giản gia còn đặc biệt yêu cầu Mạc Thi Vận dùng bữa cùng bàn.

Mạc Thi Vận được dì Mạc đưa đến Giản gia, lẽ ra cô ấy không nên xuất hiện ở bàn ăn của chủ nhà, nhưng bây giờ vì Giản Duẫn Náo cô ấy lại ngồi cùng vị trí với Giản Nhất Lăng, "Thưa tiên sinh, thưa phu nhân, điều này không tốt lắm? Con.. Con nên ăn với mẹ con."

Mạc Thi Vận có chút ngượng ngùng khi được mời vào bàn.

"Ngồi đi, hôm nay con ở đây với tư cách là bạn của Duẫn Náo, không phải với tư cách là con gái của dì Mạc, đừng quá câu nệ."

Gia chủ trong nhà Giản Thư Hình đã mở miệng, Mạc Thi Vận lúc này mới cẩn thận ngồi xuống.

Hôm nay Giản Thư Hình có chút không muốn ăn, thỉnh thoảng ông lại nghĩ đến hình ảnh đứa con gái nhỏ thu dọn đồ đạc trong đầu.

Không biết bây giờ Tiểu Lăng đã ăn tối xong chưa, dạo này bị cúm, có mặc thêm quần áo không, học hành suôn sẻ không.

Nghĩ đến cảnh con gái gầy hơn các bạn cùng lứa tuổi, Giản Thư Hình không khỏi đau lòng.
 
Chương 45: Cuộc hẹn ở viện nghiên cứu

Ôn Noãn không nói gì, bà đang nghĩ đến con gái, nhưng cũng không dám biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ có thể che giấu.

Thời điểm Tiểu Lăng trở về nhà cũ bà không có đến, bà sợ rằng bà sẽ bị dao động khi nhìn thấy Tiểu Lăng.

Lúc này, nghĩ đến việc con gái mình sẽ sống ở nhà cũ trong khoảng thời gian này, bà cảm thấy khó chịu.

Một bữa ăn rất yên tĩnh.

Mạc Thi Vận không dám thực hiện bất kỳ cử động nào trong suốt quá trình.

Khi Mạc Thi Vận trở về phòng để làm bài tập sau khi cô ấy ăn xong, dì Mạc vội vàng chạy tới nhắc nhở cô ấy.

"Thi Vận, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của đại thiếu gia. Nhớ chuẩn bị quà sinh nhật cho đại thiếu gia."

"Mẹ, con và đại thiếu gia không quen nhau lắm. Con chú ý hơn một chút trong việc tặng quà vào ngày sinh nhật của anh ấy cũng không phù hợp."

"Mẹ không muốn con tỏ ra xum xoe, nhưng muốn nhân cơ hội này cảm ơn Giản gia đã chăm sóc chúng ta. Mẹ sống ở đây đã lâu rồi. Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội cảm ơn ông bà đã chăm sóc chúng ta."

Mạc Thi Vận sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy rằng mẹ nói cũng có lý, "Nhưng tặng món quà như thế nào mới tốt?"

Mạc Thi Vận cảm thấy có chút không ổn.

Thứ đại thiếu gia mặc đương nhiên là hàng thượng hạng, cái nào cũng là tiền chi tiêu của hai mẹ con trong một tháng, thậm chí một năm.

"Quà tặng là về thành ý, không liên quan gì đến việc quà tặng có đắt tiền hay không. Đại thiếu gia không phải loại người quan tâm đến quà tặng."

Dì Mạc thuyết phục và phân tích, "Nếu không con hãy tự tay đan cho đại thiếu gia một cái gì đó, bây giờ thời tiết lạnh, áo len, khăn quàng cổ, găng tay và bất cứ thứ gì cũng không được, chỉ cần con tự đan và tấm lòng của con ở đó là được rồi."

Mạc Thi Vận suy nghĩ một hồi và cảm thấy những gì mẹ nói cũng có phần đúng, "Con hiểu rồi, con sẽ chuẩn bị sau thời gian hoàn thành bài tập."

Mạc Thi Vận tiếp thu ý kiến của mẹ.

Chỉ là hiện tại cô đã học năm ba cao trung, việc học cũng tương đối nặng, có lẽ cô sẽ không dùng nhiều thời gian để chuẩn bị như vậy.

###

Ngày hôm sau là thứ sáu, Giản Nhất Lăng đến trường như thường lệ.

Trong giờ giải lao giữa các tiết học, Giản Nhất Lăng lấy điện thoại di động trên bàn ra để gửi tin nhắn qua lại.

Trên màn hình điện thoại, người liên lạc với cô lần trước đã gửi tin nhắn cho cô.

[Dr. FS, chúng tôi đã xem báo cáo nghiên cứu mà bạn đã đăng trên SCI. Nó rất hữu ích cho nghiên cứu mà chúng tôi đang thực hiện. Chúng tôi thực sự muốn mời bạn đến phòng nghiên cứu của chúng tôi để thảo luận chi tiết. Bạn có nghĩ rằng cuối tuần là ổn không? ]

Thời gian duyệt các báo cáo nghiên cứu về DNS là tương đối dài, nhưng thời gian xem xét các báo cáo nghiên cứu ngắn hạn tương đối nhanh, và chỉ mất một tuần để thông qua đánh giá và xuất bản.

Bên kia đã chú ý đến những chuyển động của Dr. FS nên đã nhận ra ngay.

Sau khi đọc báo cáo nghiên cứu, bên kia muốn gặp chính Dr. FS càng sớm càng tốt.

Giản Nhất Lăng trả lời: [Cuối tuần có việc.]

Vào thứ bảy, cô sẽ đến Vu gia dự tiệc, chủ nhật còn phải học bổ túc do anh trai sắp xếp.

[Dr. FS, chúng ta đây thật sự rất chân thành, lương rất tốt, có thể mở ra bất cứ điều kiện gì, hi vọng bạn có thể suy nghĩ lại)

[Chiều thứ hai tuần sau, cho tôi địa chỉ.]

Giản Nhất Lăng đồng ý, cuối tuần xác định không rãnh, cô ấy có thể cố gắng giả vờ không thoải mái vào buổi chiều thứ hai, rồi chuồn ra khỏi trường học từ bệnh xá.

Bên kia nhanh chóng gửi cho Giản Nhất Lăng một bức ảnh mã QR và một địa chỉ.

[Đây là địa chỉ viện nghiên cứu của chúng tôi. Mã QR dùng để mở cổng viện nghiên cứu. Bạn có thể vào bằng cách quét.]

Giản Nhất Lăng đã lưu ảnh vào điện thoại.
 
Chương 46: Bài đăng đã bị xóa

Hồ Kiều Kiều chủ động nói chuyện với Giản Nhất Lăng, "Giản Nhất Lăng, tôi phát hiện ra rằng bây giờ Khâu Di Trân đã đi đường vòng khi nhìn thấy cậu. Cậu thật thông minh khi đã không trực tiếp đăng video gốc. Nếu cậu thực sự đăng lên, mặc dù Khâu Di Trân sẽ thực thảm, nhưng chắc chắn sau này cô ấy sẽ gây rắc rối cho cậu!

Đây là kết luận Hồ Kiều Kiều rút ra sau nhiều ngày quan sát.

Khâu Di Trân không còn làm phiền Giản Nhất Lăng nữa, còn Khâu Lợi Diệu thì bỏ tiền ra xóa các video liên quan trên Internet.

Giản Nhất Lăng gật đầu rất khẽ.

Sau vài ngày làm thân, Hồ Kiều Kiều không còn sợ Giản Nhất Lăng như lúc mới bắt đầu, và hơi quen với sự im lặng của Giản Nhất Lăng.

Hồ Kiều Kiều tiếp tục nói với Giản Nhất Lăng," Đúng rồi, cậu đã xem diễn đàn trường của chúng ta chưa? Tất cả các bài viết về cậu trong hai ngày qua đã bị xóa? "

Các bài viết đã bị xóa?

Giản Nhất Lăng đã đưa giao diện điện thoại về trang diễn đàn của trường, quả nhiên, các bài đăng phổ biến nằm trên cùng đã biến mất.

" Không phải cậu cho người xóa đi sao? "Hồ Kiều Kiều hỏi.

Giản Nhất Lăng lắc đầu.

Giản Nhất Lăng chưa bao giờ nghĩ đến việc xóa nó, bởi vì hầu như tất cả mọi người trong trường đều đã xem bài đăng này, xóa nó đi cũng sẽ không thay đổi ý kiến của mọi người.

" Vậy cậu không quan tâm ai đã xóa nó sao? "Hồ Kiều Kiều hỏi lại.

Giản Nhất Lăng lại lắc đầu.

Hồ Kiều Kiều vuốt vuốt cằm," Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm xem Detective Conan, tôi nghĩ rằng điều này, không đơn giản! Có lẽ có người nào đó thầm để ý cậu rồi! "

Lúc này Ủy ban học tập Lưu Văn đi tới.

Lưu Văn đeo một cặp kính rất dày và trông rất nghiêm túc.

Là học bá trong lớp tám của họ.

Lưu Văn gõ vào bàn Giản Nhất Lăng và nhắc nhở," Thứ ba tuần sau, kỳ thi tháng thứ hai của học kỳ này sẽ được tổ chức. Hai người phải cố gắng vượt qua kỳ thi. Đừng kìm kẹp lớp học của chúng ta nữa. "

Trường cao trung Thịnh Hoa tuyệt đại bộ phận người được chia thành hai loại, loại thành tích tốt và loại thành tích không tốt nhưng nền tảng gia đình tốt.

Hồ Kiều Kiều và Giản Nhất Lăng thuộc loại sau.

Ở lớp tám cao trung là chuyên gia đội sổ.

Đây là một trong những lý do tại sao hai người được xếp vào cùng một bàn.

Lưu Văn lại nói riêng với Hồ Kiều Kiều," Hồ tiêu, nếu cậu không làm bài tốt nữa, tương lai cậu sẽ thực sự phải làm bà chủ cho thuê. "

Gia đình của Hồ Kiều Kiều có cả một tòa nhà ở khu đô thị của thành phố Hằng Viễn, và còn hơn thế nữa có nhiều cửa hàng, nhà xưởng, chỉ cần thu tiền thuê nhà mỗi năm sẽ có thu nhập mà cả đời người khác không kiếm được.

Vì kết quả học tập không đạt yêu cầu, Hồ Kiều Kiều phải về quê và thu tiền thuê nhà để tồn tại.

Nghe vậy Hồ Kiều Kiều thất vọng nằm xuống bàn, than thở," Cậu không đề cập tới, cậu nhắc đến khiến tôi còn hoảng hốt hơn. "

Lưu Văn nói," Hãy đặt cho mình một mục tiêu nhỏ trước, đừng bỏ môn. "

Hồ Kiều Kiều rền rĩ một lần nữa," Văn tỷ, mục tiêu nhỏ mà cậu đề cập là nhân sinh mà mình theo đuổi đó, không bằng cậu cho tôi mục tiêu là 100 triệu nhân dân tệ đi? "

" Ghi chú có thể cậu mượn, cậu có muốn không? "

Lưu Văn có thể giúp liền giúp như vậy.

Hồ Kiều Kiều lập tức chắp tay, chân thành cảm ơn," Muốn muốn muốn, Văn tỷ uy vũ! Văn tỷ, mình yêu cậu! "

Hồ Kiều Kiều, nhận được vở của Lưu Văn, vội vàng đến phòng in ấn.

Là một trường trung học tư thục, cao trung Thịnh Hoa có trang thiết bị dạy học hoàn chỉnh, có máy in trong tòa nhà dạy học cho học sinh sử dụng miễn phí.

Hồ Kiều Kiều photo hai bản ghi chú, giữ một bản cho riêng mình và đưa cho Giản Nhất Lăng một bản.

Giản Nhất Lăng nhìn bản ghi chú trên tay mình, rồi nhìn Hồ Kiều Kiều.

Hồ Kiều Kiều dành cho Giản Nhất Lăng một hành động cổ vũ," Giản Nhất Lăng, cả hai chúng ta đều phải vượt qua kỳ thi lần này! Ước mơ vẫn phải ở đó. Vạn nhất gặp quỷ thì sao? Cậu nói đúng không? "

" Được."Giản Nhất Lăng đồng ý.
 
Chương 47: Lễ vật của Thịnh gia (1)

Sáng sớm thứ bảy, Vu Hi đến nhà cũ của Giản gia để tìm Giản Nhất Lăng.

Giản lão phu nhân liên tục dặn dò, "Vu Hi, ta đem tiểu tâm can giao cho cậu, cậu phải trông coi cẩn thận, người trẻ tuổi tổ chức tiệc tùng, có khi ồn ào, nhưng đừng không biết nhẹ không biết nặng."

"Bà nội Giản, bà đừng lo, bữa tiệc của người khác ồn ào. Nay cháu làm cho Thịnh gia có ồn ào được không? Bảo đảm sẽ ôn hòa hơn các bữa tiệc khác! Mọi người chỉ tụ tập chơi trò chơi, tuyệt không ồn ào, và không uống rượu."

Địch Quân Thịnh không uống được, đây là chuyện mọi người trong vòng đều biết.

Vu Hi đưa Giản Nhất Lăng vào cửa nhà bên cạnh của Vu gia.

Giống như ngôi nhà cũ của Giản gia, ngôi nhà này của gia đình họ Vu cũng là một công trình mang phong cách Châu Âu thập phần có cảm giác niên đại.

Sân trong là một khu vườn theo phong cách Châu Âu, trồng một số lượng lớn hoa hồng và hoa tường vi, cả một mảng tường hoa.

Lúc này trong nhà vẫn rất yên tĩnh.

Khi đi qua tiền sảnh, ngoại trừ quản gia và người giúp việc của Vu gia, Giản Nhất Lăng không nhìn thấy bất kỳ vị khách nào khác.

Vu Hi cười và giải thích với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, đừng sợ, bữa tiệc sẽ bắt đầu trong chốc lát, nên những người khác còn chưa đến. Anh có chút việc nên đưa em đến đây trước."

Vu Hi sờ sờ cái mũi của mình, việc này không dễ làm, cảm giác như kẻ xấu bắt cóc một cô bé.

Giản Nhất Lăng không cảm thấy rằng Vu Hi đang bắt cóc mình, từ góc độ lý trí mà nói, Vu Hi sẽ không làm chuyện như vậy.

Vu Hi đưa Giản Nhất Lăng vào khu vực tiếp khách của phòng giải trí.

Địch Quân Thịnh đang ngồi trên ghế sofa da trong khu vực tiếp khách.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng đi vào, trên người mặc một chiếc áo len lông xù, đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng.

Có cảm giác như Vu Hi đã mang về một con vật cưng.

Địch Quân Thịnh chỉ vào những thứ trên bàn cà phê bên cạnh, và nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu nha đầu, tôi nợ em một bữa ăn, bây giờ tôi sẽ trả lại."

"Anh không nợ tôi." Giản Nhất Lăng đáp.

Vẻ mặt thờ ơ và ánh mắt trong veo.

Cô ấy chủ động đưa bữa ăn đó cho anh ta nên cô ấy không thể nói là mình có nợ gì hay không.

"Nhưng những thứ ta muốn cho đi, chưa bao giờ thu hồi lại."

Thái độ của Địch Quân Thịnh rất cứng rắn.

Vu Hi giúp đặt những thứ trên bàn vào tay Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, trước tiên hãy xem Thịnh gia định tặng gì cho em."

Giản Nhất Lăng liếc xuống những thứ trên tay.

Hai hồ sơ giống nhau.

Bìa của cuốn đầu tiên ghi "Hồ sơ đăng ký truy xuất thiết bị giám sát khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn".

Giản Nhất Lăng lộ vẻ ngạc nhiên.

Khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn là nơi xảy ra vụ tai nạn của Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo.

Cuối tuần đó, cha Giản và mẹ Giản đưa Giản Duẫn Náo và Giản Nhất Lăng đến khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn, đó là một vụ tai nạn trên cầu thang của khách sạn nghỉ dưỡng.

Và Địch Quân Thịnh thực sự đã đưa số đăng ký theo dõi và truy xuất của khách sạn nghỉ dưỡng cho cô.

Lo sợ rằng Giản Nhất Lăng sẽ không hiểu, Vu Hi giải thích với Giản Nhất Lăng, "Khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn đã lắp đặt hệ thống giám sát ở tất cả các khu vực chung của khách sạn theo đúng thông số kỹ thuật, bao gồm cả cầu thang nơi xảy ra vụ việc. Và video giám sát của khách sạn được phép cho người khác xem, việc xem cần phải được đăng ký. Hoạt động của khách sạn trong lĩnh vực này luôn được tiêu chuẩn hóa rất tốt."

Vu Hi nói lại, "Hãy nhìn vào sổ đăng ký này, em sẽ thấy điều bất ngờ."

Giản Nhất Lăng mở sổ đăng ký, và sau đó tìm hồ sơ truy vấn vào ngày xảy ra sự cố.

Không có hồ sơ truy vấn nào ngày hôm đó, nhưng ngay ngày hôm sau, có một cái tên mà Giản Nhất Lăng không hề xa lạ.

Hà Yến.
 
Chương 48: Lễ vật của Thịnh gia (2)

Thời gian đăng ký truy vấn là ngày thứ hai của sự việc và tên người đăng ký là Hà Yến.

Số ID của người hỏi được đăng ký trong cột thứ ba.

Theo ngày tháng năm sinh trên số chứng minh thư, Giản Nhất Lăng cũng có thể xác định được Hà Yến này chính là thím hai của cô, Hà Yến, chứ không phải người khác trùng tên và họ.

Cột cuối cùng là lý do: [Bông tai bị mất, và nghi ngờ có kẻ trộm lẻn vào.]

Vu Hi lại đối với Giản Nhất Lăng nói, "Quyển thứ hai là danh sách đăng ký nghỉ tại khu nghỉ dưỡng này trong năm nay, anh đã giúp em xem qua, Hà Yến không có ở khu nghỉ dưỡng này trong năm nay."

Trong khi nói chuyện, anh ta quan sát biểu hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Giản Nhất Lăng.

Anh không biết mình giải thích đủ rõ ràng chưa, tiểu nha đầu có thể hay không vẫn chưa hiểu hết.

Nếu không, anh ấy sẽ giải thích cho cô ấy chi tiết hơn và đảm bảo rằng cô ấy có thể hiểu nó.

Giản Nhất Lăng chắc chắn hiểu hồ sơ trong tay cô ấy có ý nghĩa gì.

Cô đã cố gắng kiểm tra giám sát của khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn trước đó, nhưng giám sát vào ngày xảy ra sự việc đã không còn.

Và bây giờ bằng chứng trong tay cô ấy xác nhận rằng có khả năng Hà Yến đã đến khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn đề lấy đi các video liên quan vào ngày thứ hai của vụ việc để mà phá hủy, trong khi gia đình của Giản Nhất Lăng quá bận rộn với vết thương của Giản Duẫn Náo.

"Tại sao anh lại tra cái này?" Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên và hỏi Vu Hi.

Vu Hi khoát khoát tay và vội vã phủi sạch quan hệ, "Anh không làm việc này. Thịnh gia yêu cầu làm việc đó. Anh chỉ cho cậu ấy xem diễn đàn trong khuôn viên trường cao trung Thịnh Hoa."

Vu Hi cũng tốt nghiệp trường cao trung Thịnh Hoa, anh ta có tài khoản Diễn đàn Trường cao trung Thịnh Hoa.

Trường cao trung Thịnh Hoa sẽ giữ tài khoản của học sinh tốt nghiệp để họ có thể đăng nhập vào diễn đàn trong khuôn viên trường cũ của mình bất cứ lúc nào.

Vu Hi đã xem bài đăng của Giản Nhất Lăng trên diễn đàn của trường và để Địch Quân Thịnh đọc.

Vu Hi không tham gia vào những điều sau đó.

Chỉ mất hai hoặc ba giờ từ khi anh ấy để Thịnh gia xem nội dung trên diễn đàn của khuôn viên trường đến khi hai hồ sơ xuất hiện trước mặt họ.

Hai sổ đăng ký được giao bởi người phụ trách khách sạn Hạ Vân Sơn.

Vì vậy, Giản Nhất Lăng quay đầu lại nhìn Địch Quân Thịnh đang dựa vào ghế sô pha, "Tại sao anh muốn tra những thứ này?"

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí kiên định và nghiêm túc.

Địch Quân Thịnh gõ một tay lên tay vịn của ghế sofa, trả lời câu hỏi của Giản Nhất Lăng một cách thản nhiên, "Thay vì đồn đãi, gia càng thích dùng hai mắt của mình xem. Địa điểm và thời gian xảy ra vụ việc không khó để biết, việc còn lại là chỉ cần quản người muốn video theo dõi là được."

Căn cứ vào thời điểm Giản Duẫn Náo bị thương và tìm thấy sự di chuyển của gia đình Gia tại thời điểm tương ứng, anh ấy có thể biết rõ ràng sự cố xảy ra ở đâu và khi nào.

Sau đó Địch Quân Thịnh yêu cầu khách sạn cung cấp đoạn video, nhưng người phụ trách khách sạn nói với anh rằng đoạn video bị mất tích.

Chưa đầy nửa tháng sau khi vụ việc xảy ra, đoạn video giám sát đã biến mất, điều này rõ ràng là phi logic.

Vì vậy, Địch Quân Thịnh đã yêu cầu hai hồ sơ khác của khách sạn, chính là hai hồ sơ Giản Nhất Lăng đang nắm giữ.

Hồ sơ nhận phòng và hồ sơ giám sát và truy xuất của khách sạn nói chung là người bình thường không thể truy cập được, đặc biệt là bối cảnh của khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn.

Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Địch Quân Thịnh.

Giản Nhất Lăng trầm mặc, lễ vật của Địch Quân Thịnh quả thực rất không giống người thường, và cô ấy cần nó ngay bây giờ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên và nói, "Tôi không thể lấy không thứ này. Vậy anh có bất cứ yêu cầu gì, tôi đều có thể thực hiện cho anh."

Đôi mắt Giản Nhất Lăng chân thành và ngữ khí kiên định.
 
Chương 49: Một lời đã quyết định

Vu Hi cười nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, em có phần tâm ý này thì rất tốt nhưng Thịnh gia không cần gì cả."

Thực ra, Thịnh gia cũng có thứ thiếu, chỉ là thứ Thịnh gia thiếu cả Địch gia và Tập đoàn Thiên Hưng bây giờ đều không thể tìm thấy.

Tiểu nha đầu này cũng không thể giúp được.

"Tôi có thể làm được rất nhiều thứ." Giản Nhất Lăng nhấn mạnh.

Tất nhiên Vu Hi không coi trọng những lời của Giản Nhất Lăng.

Thật tốt khi Giản Nhất Lăng có tấm lòng này, nhưng làm sao cô ấy có thể giúp đỡ được Thịnh gia.

Địch Quân Thịnh đột ngột đứng dậy và đi đến trước mặt Giản Nhất Lăng.

Cho hai tay vào túi quần, anh từ trên cao nhìn xuống Giản Nhất Lăng, "Nha đầu cao đến nơi nào của tôi?"

"Vị trí của lá gan." Khi trả lời câu hỏi, Giản Nhất Lăng ngước mắt lên liếc nhìn ngực của Địch Quân Thịnh, và cẩn thận ước lượng vị trí.

Sau khi nhìn xong, cô vội quay mặt đi chỗ khác.

Không phải trước đây cô không nhìn chằm chằm vào ngực người đàn ông, nhưng khi cô nhìn vào đó, người kia nói chung đang nằm, thậm chí có thể bất tỉnh.

Vu Hi bên cạnh hỏi, "Hầu hết mọi người không nói về vị trí của ngực sao?"

Giản Nhất Lăng giải thích, "Vùng ngực tương đối lớn, sai số hơn mười phân. Sai số ở vùng gan có thể giảm xuống năm phân."

Được rồi, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Vấn đề là cô ấy trông như một đứa trẻ chưa lớn trước Địch Quân Thịnh, người cao 1.83m.

Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên con nít con nôi, đừng nghĩ tới việc trao đổi công bằng. Gia cho nhóc, nhóc hãy ngoan ngoãn tiếp thu, gia cũng không muốn lấy của nhóc cái gì."

Giản Nhất Lăng không đồng ý, "Anh so với tôi hơn có vài tuổi."

Lần này Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, và cùng ánh mắt Địch Quân Thịnh chạm nhau.

Trong đôi mắt trong veo và sáng ngời ấy toát lên vẻ cương nghị không hề tương xứng với khuôn mặt non nớt của cô.

Dường như không thể không để cô làm điều gì đó.

Địch Quân Thịnh mỉm cười.

Giản Nhất Lăng lại nhìn lên khi nghe thấy tiếng cười.

Một người có khuôn mặt giá trị nhan sắc cao, cười lên đẹp không thể nói nên lời.

Cô chỉ không biết anh ta đang cười cái gì.

Sau khi cười, Địch Quân Thịnh nghiêm túc nghĩ về câu hỏi của Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng có thể làm gì? Cô ấy thực sự biết nấu ăn, bữa ăn hôm đó rất ngon, với sự khéo léo của một đầu bếp nhà hàng và cảm giác ấm áp của những món ăn quê hương, bây giờ nghĩ lại, môi và răng tôi vẫn còn thơm.

Nhưng Địch Quân Thịnh lại nghĩ đến bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt anh trong phòng bếp, rồi ánh mắt rơi vào đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại, nghĩ đến dáng vẻ của đôi tay nhỏ bé này đang cầm một chiếc thìa lớn với con dao làm bếp.

Đột ngột từ bỏ ý định này.

Vẫn không quản cơ thể nhỏ bé này.

Như thể anh ta có xu hướng ngược đãi tiểu cô nương, anh ta không có sở thích như vậy.

Bạn có muốn cô ấy ấn ấn vào vai mình không?

Nhưng có lẽ trước đó anh chưa cảm nhận được lực của cô, tay cô đã đỏ bừng rồi.

Nó không tốt hơn nhiều so với nấu ăn.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Vậy xem như nhóc nợ tôi, hãy lập một giấy nợ, sau có tôi cần nhóc làm chuyện gì sẽ nói nhóc trả lại."

Địch Quân Thịnh nói một cách thản nhiên, chỉ là chiếu lệ, cùng Giản Nhất Lăng miễn cưỡng trả ơn.

"Được, một lời đã định." Giản Nhất Lăng đồng ý, và cô ấy nghiêm túc ghi nhớ.

Cô không có thói quen mắc nợ người khác.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ của Giản Nhất Lăng, mọi thứ cô ấy nhận được phải tương xứng với những gì cô ấy cho đi.

Chỉ bằng cách trả một giá trị nhất định, bạn có thể nhận được lợi nhuận tương ứng.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back