Xuyên Không [Edit] Điền Viên La Nhiễm - Liêu Liêu Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi N.T.H.Ngoc, 6 Tháng chín 2020.

  1. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 10: Cánh rừng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho heo ăn xong, La Nhiễm trở về Tây Khóa Viện. Thấy La Hữu Lễ đang dọn dẹp nông cụ, đại ca La Văn Tuyên đang ở bên cạnh hỗ trợ, liền đi qua.

    "Cha, ca ca, lúc ăn cơm ông nội nói lúc nào thì lên trấn trên mua nông cụ?" Lúc ăn cơm La Nhiễm nghe được chính cha của mình hỏi lão gia tử mua mấy cái liềm dự phòng để đến lúc thu hoạch lúa mạch, vẫn luôn lưu tâm.

    "Ông nội con nói, hôm nay việc trong ruộng cũng làm được tương đối rồi, ngày mai liền đi". La Hữu Lễ duỗi tay tính toán sờ sờ đầu nhỏ La Nhiễm thì phát hiện trên tay mình không phải thực sạch sẽ, liền lại rụt trở về.

    "Vậy ngày mai con cùng ca ca đệ đệ cũng muốn đi, giúp cha cầm nông cụ." La Nhiễm giả bộ thành tiểu hài tử nói.

    "Ừ, ngày mai nói một câu cho bà nội con biết".

    "Ha ha". La Văn Tuyên biết muội muội cùng đệ đệ muốn đi trấn trên chơi, nhìn thấy muội muội giả bộ cũng không có lên tiếng. Chỉ ở một bên trộm cười, cũng quăng cho muội muội ánh mắt "Giả bộ đáng xấu hổ".

    "Ân". La Nhiễm nhìn đại ca nháy mắt mấy cái, thôi đi. Trong lòng thầm nghĩ, tỷ lệ bà nội đáp ứng quá nhỏ, đến lúc đó vẫn nên hỏi lão gia tử thì hơn. Quên đi, buổi chiều ngày hôm nay trước tiên vào rừng xem có cái gì đáng giá không, ngày mai cũng phải đi lên trấn trên nghe ngóng chút tình huống. La Nhiễm vừa nghĩ vừa đi về phòng tìm nương và Văn Sinh.

    "Nhiễm Nhi về sau đừng cãi cọ với bà nội cũng tam thẩm của con biết không?" Trịnh thị thấy La Nhiễm vào nhà liền trực tiếp lôi kéo La Nhiễm ngồi ở trên kháng dặn dò, chỉ sợ đứa nhỏ này nhất thời chọc nương tức giận. Cũng không biết sao lại thế này, Nhiễm Nhi hai ngày nay so với trước đây lớn mật hơn nhiều, dường như thay đổi thành một người khác vậy.. Đặc biệt hôm nay, cũng dám ở trên bàn cơm nói chen vào.

    "Nhưng mà, nương, bọn họ luôn bắt nương làm nhiều việc. Nương..". La Nhiễm cũng không nói gì.

    "Không có việc gì, làm việc lại không mệt, nương làm nhiều chút là được. Nhưng là con bình thường không được cùng bọn họ cãi vã, vạn nhất làm cho bà nội con khó chịu, cuộc sống của chúng ta liền khó khăn. Trịnh thị nhấn mạnh lần nữa.

    " Được, nương, con hiểu rồi ". Đối mặt với loại tình huống này, La Nhiễm la nhiễm không nói gì hỏi trời xanh. Đây còn gọi không ăn mệt, chẳng lẽ cuộc sống không khó khăn sao. Một mực nhường nhịn nhưng chưa bao giờ đổi lấy được sự khoan dung thật sự, sẽ chỉ làm cho người khác đối xử thậm tệ hơn. Nhưng lúc này chỉ còn cách đáp ứng với nương bánh bao trước đã, giảm bớt sự lo lắng của nàng.

    " Vậy nương đi ra ruộng đây. Con cùng đệ đệ ở nhà nghe lời, không được đi ra bờ sông. "Trịnh thị thấy La Nhiễm gật đầu, liền yên tâm ra ngoài. Mấy đứa nhỏ này đều nghe lời, chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng.

    " Cha đứa nhỏ, đã thu dọn xong chưa? "Trịnh thị dùng khăn trùm đầu bao sau đầu, liền đi gọi La Hữu Lễ.

    " À, đã thu dọn xong rồi, nhanh lên đi thôi, nếu không cha lại chờ. "La Hữu Lễ nói xong liền khiêng hai cái cuốc lên vai đi về hướng chính viện.

    Lão gia tử đang ngồi ở trong viện hút thuốc lá rời, nhíu chặt mày. Khói thuốc phun ra quanh quẩn mãi không tan khói, làm cho người ta cảm giác tăng thêm một phần ưu sầu. Nhìn đến lão nhị cùng La Văn Tuyên đi ra, liền hướng La Hữu Lễ nói:" Gọi đại ca con cùng Hữu Phúc nhanh lên đi, ra làm việc đi. "

    " Haizzz.. bây giờ con đi gọi đây ". La Hữu Lễ khẩn trương buông cái cuốc, đi nhà giữa cùng Đông Khóa Viện.

    Nhà cũ La gia có sân rất lớn, ở trong thôn là phòng ở tương đối chỉnh tề. Nhà giữa chia làm năm gian, phòng để đồ, bố cục liền giống với loại tứ hợp viện của Bắc Kinh. Trên thực tế là một ngôi nhà trong viện, không có tường vây ngăn cách. Chỉ là Tây Khóa Viện cách chính phòng ước chừng ba bốn thước đất trống, thường để một ít tạp vật. Đông viện cùng chính viện cách nhau phòng bếp.

    Vợ chồng lão gia tử cùng La Xảo ở hai gian nhà giữa, một nhà đại phòng ở mặt khác của ba gian nhà giữa. Đồ vật này nọ là sau này cưới vợ mới mua về. Có ba phòng ở Đông viện và Tây viện. Lúc đầu, một nhà lão đại ở Đông viện, một nhà lão nhị ở Tây viện. Sau này, lão tam lấy vợ, lão gia tử để cho một nhà lão đại đều dọn đến nhà giữa ở cũng là hợp quy củ, hơn nữa cũng xác định rõ ràng địa vị của con trai cả cùng trưởng tôn.

    Chỉ chốc lát sau, lão đại, lão tam cùng vợ chồng lão nhị lục tục đi ra.

    " Cha, Văn Danh cùng nương của hắn về nhà mẹ đẻ đã mấy ngày rồi, hôm nay con muốn đi đón bọn họ. Nhân tiện hỏi thăm xem Văn Danh đã mua được mấy bộ đề thi thường niên hay chưa. "La Hữu Hiếu do dự nói cho lão gia tử biết.

    " Không phải ngày hôm qua người truyền tin nói qua hai ngày chính bọn họ trở về sao? "Lão gia tử hút một ngụm thuốc lá rời, sau đó nhìn về phía lão đại hỏi.

    " Dạ, ở cũng được một thời gian rồi, trong lòng con cũng lo lắng chuyện của Văn Danh ".

    " Anh đi đi, bảo Văn Danh đọc sách cho tốt, không cần lo lắng chuyện trong nhà, bài thi có thể mua mấy bộ liền mua, tiền trong nhà là để làm việc lớn ". Lão gia tử thở dài, dừng một chút nói:" Buổi chiều nóng lắm, Văn Tuyên với Văn Tài liền không phải đi, cũng không còn bao nhiêu việc ".

    " Ông nội, cháu không sợ nóng ". Lát sau, La Văn Tuyên nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị nói.

    Lão gia tử nghe được lời nói của tôn tử thì trong lòng được an ủi rất nhiều, cười cười nói:" Không sao, buổi chiều cùng đám Văn Tài đi chơi đi thôi ".

    " Văn Tuyên, ở nhà trông nom đệ đệ muội muội đi. "Trịnh thị thấy lão gia tử nói vậy, liền nhỏ giọng nói với La Văn Tuyên.

    " Dạ. "La Văn Tuyên gật đầu bỏ chạy trở về Tây viện.

    Lưu thị ở bên cạnh nhìn thấy, vẫn do dự có nên nói cho lão gia tử biết mình không muốn đi ra đồng hay không, nhưng tưởng tượng đến Tần thị lão yêu bà kia bảo không làm việc thì không được ăn cơm liền bỏ đi ý niệm trong đầu, thành thành thật thật theo mọi người đi ra đồng làm việc.

    Lúc này, La Nhiễm đang cùng La Văn Sinh bàn bạc việc vào rừng, đột nhiên nghe được âm thanh đẩy cửa, nhìn thấy là ca ca La Văn Tuyên.

    " Nhiễm nhi, Văn Sinh, hai người đang làm cái gì thế? Ông nói ca hôm nay không cần ra đồng. "

    " Ca, hôm nay mang theo bọn đệ vào rừng lấy trứng chim đi. "Mấy đứa nhỏ trong thôn đều hướng cánh rừng mà chạy, đào đặc biệt đã, nhớ đến việc trèo cây xuống sông đều không phải nói chơi. Mà La Văn Tuyên mười tuổi trong đó lại là cao thủ, đặc biệt là trèo cây. Bởi vì trong nhà quản tương đối nghiêm, chính La Văn Tuyên lại tương đối nghe lời, sẽ không xuống sông một mình. La Văn Sinh nghĩ nếu ca ca đi khẳng định có thể lấy được thiệt nhiều trứng chim.

    " Được, ca hôm nay cũng đi. "Dù sao cũng là đứa nhỏ mười tuổi, đúng là tuổi ăn tuổi chơi, trên thực tế trong lòng La Văn Tuyên cũng đặc biệt cao hứng.

    Chỉ chốc lát, ba người liền thu thập thỏa đáng. La Văn Tuyên lưng đeo một cáigùi, La Nhiễm cùng La Văn Sinh mỗi người cầm theo một cái rổ. Cách ăn mặc của ba người đích rất thuận tiện và nhanh nhẹn, trên đầu còn bao khăn trùm đầu.

    Đi đến chính viện, La Nhiễm nói:" Bà nội, cháu cùng ca ca đệ đệ đi đào rau dại, cắt cỏ heo, làm cho heo mau lớn, bán lấy tiền để bà làm xiêm y. "La Nhiễm càng ngày càng bội phục sự vô sỉ của mình, không, cái này gọi là năng lựctùy cơ ứng biến. La Văn Tuyên nhìn thấy sự ứng biến thông minh của muội muội liền cười trộm.

    " Ai trông cậy vào mày."Tần thị ở nhà giữa chưa có lên tiếng, thật tiếng nói đó là tiếng của La Xảo.

    Ba người không có lên tiếng, mọi người nhìn nhau, lúc sau liền xuất phát đi vào rừng.
     
    Trinhngoo, Ayuxinh, Hangbibon1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2022
  2. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 10: Cánh rừng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho heo ăn xong, La Nhiễm trở về Tây Khóa Viện. Thấy La Hữu Lễ đang dọn dẹp nông cụ, đại ca La Văn Tuyên đang ở bên cạnh hỗ trợ, liền đi qua.

    "Cha, ca ca, lúc ăn cơm ông nội nói lúc nào thì lên trấn trên mua nông cụ?" Lúc ăn cơm La Nhiễm nghe được chính cha của mình hỏi lão gia tử mua mấy cái liềm dự phòng để đến lúc thu hoạch lúa mạch, vẫn luôn lưu tâm.

    "Ông nội con nói, hôm nay việc trong ruộng cũng làm được tương đối rồi, ngày mai liền đi". La Hữu Lễ duỗi tay tính toán sờ sờ đầu nhỏ La Nhiễm thì phát hiện trên tay mình không phải thực sạch sẽ, liền lại rụt trở về.

    "Vậy ngày mai con cùng ca ca đệ đệ cũng muốn đi, giúp cha cầm nông cụ." La Nhiễm giả bộ thành tiểu hài tử nói.

    "Ừ, ngày mai nói một câu cho bà nội con biết".

    "Ha ha". La Văn Tuyên biết muội muội cùng đệ đệ muốn đi trấn trên chơi, nhìn thấy muội muội giả bộ cũng không có lên tiếng. Chỉ ở một bên trộm cười, cũng quăng cho muội muội ánh mắt "Giả bộ đáng xấu hổ".

    "Ân". La Nhiễm nhìn đại ca nháy mắt mấy cái, thôi đi. Trong lòng thầm nghĩ, tỷ lệ bà nội đáp ứng quá nhỏ, đến lúc đó vẫn nên hỏi lão gia tử thì hơn. Quên đi, buổi chiều ngày hôm nay trước tiên vào rừng xem có cái gì đáng giá không, ngày mai cũng phải đi lên trấn trên nghe ngóng chút tình huống. La Nhiễm vừa nghĩ vừa đi về phòng tìm nương và Văn Sinh.

    "Nhiễm Nhi về sau đừng cãi cọ với bà nội cũng tam thẩm của con biết không?" Trịnh thị thấy La Nhiễm vào nhà liền trực tiếp lôi kéo La Nhiễm ngồi ở trên kháng dặn dò, chỉ sợ đứa nhỏ này nhất thời chọc nương tức giận. Cũng không biết sao lại thế này, Nhiễm Nhi hai ngày nay so với trước đây lớn mật hơn nhiều, dường như thay đổi thành một người khác vậy.. Đặc biệt hôm nay, cũng dám ở trên bàn cơm nói chen vào.

    "Nhưng mà, nương, bọn họ luôn bắt nương làm nhiều việc. Nương..". La Nhiễm cũng không nói gì.

    "Không có việc gì, làm việc lại không mệt, nương làm nhiều chút là được. Nhưng là con bình thường không được cùng bọn họ cãi vã, vạn nhất làm cho bà nội con khó chịu, cuộc sống của chúng ta liền khó khăn. Trịnh thị nhấn mạnh lần nữa.

    " Được, nương, con hiểu rồi ". Đối mặt với loại tình huống này, La Nhiễm la nhiễm không nói gì hỏi trời xanh. Đây còn gọi không ăn mệt, chẳng lẽ cuộc sống không khó khăn sao. Một mực nhường nhịn nhưng chưa bao giờ đổi lấy được sự khoan dung thật sự, sẽ chỉ làm cho người khác đối xử thậm tệ hơn. Nhưng lúc này chỉ còn cách đáp ứng với nương bánh bao trước đã, giảm bớt sự lo lắng của nàng.

    " Vậy nương đi ra ruộng đây. Con cùng đệ đệ ở nhà nghe lời, không được đi ra bờ sông. "Trịnh thị thấy La Nhiễm gật đầu, liền yên tâm ra ngoài. Mấy đứa nhỏ này đều nghe lời, chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng.

    " Cha đứa nhỏ, đã thu dọn xong chưa? "Trịnh thị dùng khăn trùm đầu bao sau đầu, liền đi gọi La Hữu Lễ.

    " À, đã thu dọn xong rồi, nhanh lên đi thôi, nếu không cha lại chờ. "La Hữu Lễ nói xong liền khiêng hai cái cuốc lên vai đi về hướng chính viện.

    Lão gia tử đang ngồi ở trong viện hút thuốc lá rời, nhíu chặt mày. Khói thuốc phun ra quanh quẩn mãi không tan khói, làm cho người ta cảm giác tăng thêm một phần ưu sầu. Nhìn đến lão nhị cùng La Văn Tuyên đi ra, liền hướng La Hữu Lễ nói:" Gọi đại ca con cùng Hữu Phúc nhanh lên đi, ra làm việc đi. "

    " Haizzz.. bây giờ con đi gọi đây ". La Hữu Lễ khẩn trương buông cái cuốc, đi nhà giữa cùng Đông Khóa Viện.

    Nhà cũ La gia có sân rất lớn, ở trong thôn là phòng ở tương đối chỉnh tề. Nhà giữa chia làm năm gian, phòng để đồ, bố cục liền giống với loại tứ hợp viện của Bắc Kinh. Trên thực tế là một ngôi nhà trong viện, không có tường vây ngăn cách. Chỉ là Tây Khóa Viện cách chính phòng ước chừng ba bốn thước đất trống, thường để một ít tạp vật. Đông viện cùng chính viện cách nhau phòng bếp.

    Vợ chồng lão gia tử cùng La Xảo ở hai gian nhà giữa, một nhà đại phòng ở mặt khác của ba gian nhà giữa. Đồ vật này nọ là sau này cưới vợ mới mua về. Có ba phòng ở Đông viện và Tây viện. Lúc đầu, một nhà lão đại ở Đông viện, một nhà lão nhị ở Tây viện. Sau này, lão tam lấy vợ, lão gia tử để cho một nhà lão đại đều dọn đến nhà giữa ở cũng là hợp quy củ, hơn nữa cũng xác định rõ ràng địa vị của con trai cả cùng trưởng tôn.

    Chỉ chốc lát sau, lão đại, lão tam cùng vợ chồng lão nhị lục tục đi ra.

    " Cha, Văn Danh cùng nương của hắn về nhà mẹ đẻ đã mấy ngày rồi, hôm nay con muốn đi đón bọn họ. Nhân tiện hỏi thăm xem Văn Danh đã mua được mấy bộ đề thi thường niên hay chưa. "La Hữu Hiếu do dự nói cho lão gia tử biết.

    " Không phải ngày hôm qua người truyền tin nói qua hai ngày chính bọn họ trở về sao? "Lão gia tử hút một ngụm thuốc lá rời, sau đó nhìn về phía lão đại hỏi.

    " Dạ, ở cũng được một thời gian rồi, trong lòng con cũng lo lắng chuyện của Văn Danh ".

    " Anh đi đi, bảo Văn Danh đọc sách cho tốt, không cần lo lắng chuyện trong nhà, bài thi có thể mua mấy bộ liền mua, tiền trong nhà là để làm việc lớn ". Lão gia tử thở dài, dừng một chút nói:" Buổi chiều nóng lắm, Văn Tuyên với Văn Tài liền không phải đi, cũng không còn bao nhiêu việc ".

    " Ông nội, cháu không sợ nóng ". Lát sau, La Văn Tuyên nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị nói.

    Lão gia tử nghe được lời nói của tôn tử thì trong lòng được an ủi rất nhiều, cười cười nói:" Không sao, buổi chiều cùng đám Văn Tài đi chơi đi thôi ".

    " Văn Tuyên, ở nhà trông nom đệ đệ muội muội đi. "Trịnh thị thấy lão gia tử nói vậy, liền nhỏ giọng nói với La Văn Tuyên.

    " Dạ. "La Văn Tuyên gật đầu bỏ chạy trở về Tây viện.

    Lưu thị ở bên cạnh nhìn thấy, vẫn do dự có nên nói cho lão gia tử biết mình không muốn đi ra đồng hay không, nhưng tưởng tượng đến Tần thị lão yêu bà kia bảo không làm việc thì không được ăn cơm liền bỏ đi ý niệm trong đầu, thành thành thật thật theo mọi người đi ra đồng làm việc.

    Lúc này, La Nhiễm đang cùng La Văn Sinh bàn bạc việc vào rừng, đột nhiên nghe được âm thanh đẩy cửa, nhìn thấy là ca ca La Văn Tuyên.

    " Nhiễm nhi, Văn Sinh, hai người đang làm cái gì thế? Ông nói ca hôm nay không cần ra đồng. "

    " Ca, hôm nay mang theo bọn đệ vào rừng lấy trứng chim đi. "Mấy đứa nhỏ trong thôn đều hướng cánh rừng mà chạy, đào đặc biệt đã, nhớ đến việc trèo cây xuống sông đều không phải nói chơi. Mà La Văn Tuyên mười tuổi trong đó lại là cao thủ, đặc biệt là trèo cây. Bởi vì trong nhà quản tương đối nghiêm, chính La Văn Tuyên lại tương đối nghe lời, sẽ không xuống sông một mình. La Văn Sinh nghĩ nếu ca ca đi khẳng định có thể lấy được thiệt nhiều trứng chim.

    " Được, ca hôm nay cũng đi. "Dù sao cũng là đứa nhỏ mười tuổi, đúng là tuổi ăn tuổi chơi, trên thực tế trong lòng La Văn Tuyên cũng đặc biệt cao hứng.

    Chỉ chốc lát, ba người liền thu thập thỏa đáng. La Văn Tuyên lưng đeo một cáigùi, La Nhiễm cùng La Văn Sinh mỗi người cầm theo một cái rổ. Cách ăn mặc của ba người đích rất thuận tiện và nhanh nhẹn, trên đầu còn bao khăn trùm đầu.

    Đi đến chính viện, La Nhiễm nói:" Bà nội, cháu cùng ca ca đệ đệ đi đào rau dại, cắt cỏ heo, làm cho heo mau lớn, bán lấy tiền để bà làm xiêm y. "La Nhiễm càng ngày càng bội phục sự vô sỉ của mình, không, cái này gọi là năng lựctùy cơ ứng biến. La Văn Tuyên nhìn thấy sự ứng biến thông minh của muội muội liền cười trộm.

    " Ai trông cậy vào mày."Tần thị ở nhà giữa chưa có lên tiếng, thật tiếng nói đó là tiếng của La Xảo.

    Ba người không có lên tiếng, mọi người nhìn nhau, lúc sau liền xuất phát đi vào rừng.
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  3. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 11: Cánh rừng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thực tế, cánh rừng cách nhà cũ La gia không xa, liền cách một cái sông nhỏ. Cánh rừng này không lớn, nối liền phía sau núi, coi như là một bộ phận của nằm ở phía sau ngọn núi.

    Nhìn La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh đi tới rất tùy ý liền biết hai người này tới đây không ít. La Nhiễm chỉ cần đi theo.

    "Tỷ, nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi bên kia trước. Bên kia còn có rất nhiều vịt hoang, có thể nhặt trứng vịt trứng gà." La Văn Sinh hưng phấn mà lôi kéo La Nhiễm chạy tới.

    Một vùng toàn bụi cỏ lau rộng lớn, cánh rừng bên kia dựa vào một con sông. Bởi vì nước sông có khi sẽ tràn đến chỗ này, cho nên liền hình thành một vùng đất trũng. Những bụi cỏ lau lớn lay động trong gió, còn có thể nghe được vịt tiếng kêu. Điều này làm cho La Nhiễm nhớ tới hồ Bạch Dương ở thời hiện đại. Lúc đầu xem kịch truyền hình "Đại binh tiểu tướng" (1) mới biết thì ra trong nước còn có một nơi đẹp như vậy, sau này đi công tác đã đến đó du ngoạn một phen.

    Mọi người cố gắng đi qua thì đã làm kinh sợ đám hải âu và cò đang ở bãi gần đó. Bên này La Văn Sinh đã tản đi khắp nơi tìm kiếm trứng vịt hoang còn làm kinh sợ nổi vài con vịt đang đậu ở bui cỏ sậy bay lên đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

    Ba người rất thích thú, liền bắt đầu ra sức tìm kiếm trứng vịt hoang cùng trứng gà rừng.

    Nhặt được tổng cộng mười mấy quả trừng vịt hoang. Chỉ có điều phần lớn trứng đều là La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh tìm được, hai người này biết được nơi nào có trứng, ngựa quen đường cũ.

    "Tỷ, mấy tổ kia đều là đệ cùng ca ca lén lén làm giúp đàn vịt những người khác đều tìm không thấy." La Văn Sinh cực kì kích động cũng rất tự hào khoe cho La Nhiễm biết. La nhiễm trong lòng thầm nghĩ, trách không được có thể tìm được nhiều trứng vịt hoang như vậy, xem ra không phải trùng hợp. Hai đứa trẻ này thật thông minh, biết chỗ đặt tổ làm cho vịt chui đầu vào lưới, hơn nữa tiểu hài tử cũng không dễ dàng phát hiện ra. Đặc biệt là La Văn Sinh nho nhỏ, rất đáng yêu, lại còn là một tên trộm thông minh, làm cho "Tình mẹ" của La Nhiễm tràn ra, một trận yêu thích.

    Đem chiến lợi phẩm bỏ vào trong rổ của La Nhiễm rồi La Văn Tuyên bắt đầu dẫn mọi người đi vào trong rừng.

    "Nhiễm Nhi, hôm nay chúng ta liền ở trong rừng đào trứng chim, đào rau dại. Mấy ngày nữa lại đến sau núi nhặt trái cây."

    La Nhiễm theo lời nói nhìn về phía sau núi, cách đó không xa là núi không cao bị lá cây che khuất nhìn không rõ lắm.

    Cánh rừng này thực ra là mảnh đất nằm phía sau núi, cho nên cây cối trong rừng cũng giống với cây cối trên núi, chủng loại phong phú, có cây to lớn xù xì lá nhỏ, cây cao cây thấp, cây ở tầng giữa, không theo quy tắc nào, nhưng cũng không phải là rừng sâu núi thẳm.

    Lúc này mùa xuân vừa với trôi qua, là thời điểm mà sự sống phát triển mạnh mẽ nhất. Các lá trên cây vào mùa xuân thì nảy mầm, mùa thu thì tiêu điều, đó lạ bộ mặt dạt dào sức sống nhất, nói cho mọi người biết sự phát triển hùng mạnh của mình. Tựa như một ngôi sao thể thao có cơ bụng tám múi, đang uốn cánh tay, nắm nắm tay, phơi bày cho mọi người biết cơ thể cường tráng của mình.

    Lá cây rậm rạp nhưng vẫn lộ ra vài tia sáng giống như sao chiếu trên mặt, rất thoải mái. Trên mặt đất là hoa cỏ.

    Điều này làm cho La Nhiễm người luôn sinh hoạt ở nơi thành thị toàn xi măng cốt thép càng trở nên sung sướng, tâm tình tốt. Không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, ăn uống lành mạnh, thân thể khỏe mạnh, mối quan hệ giữa người với người cũng thân thiện.

    La Nhiễm cũng không quên tìm kiếm những thảo dược có thể bán kiếm tiền. Bất quá La Nhiễm cũng chỉ nhận biết được mỗi cây tam thất có ở thời hiện đại, những loại khác cũng bó tay.

    Các loại hoa cỏ thì có rất nhiều nhưng tam thất thì chỉ có vài củ. Sau đó hái xuống đặt cẩn thận vào trong rổ.

    "Nhiễm Nhi, muội đào tam thất làm gì? Pha trà uống sao?" La Văn Tuyên khó hiểu hỏi.

    "Ca, trấn trên có hiệu thuốc bắc không?" La Nhiễm không có trả lời, ngược lại giống La Văn Tuyên hỏi.

    Nghe được lời này, mắt La Văn Tuyên bỗng chốc sáng rực lên, cười cười, hiểu được dụng ý của tiểu muội, tam thất quả thật là dược liệu tốt, chính là bình thường người trong thôn đều chỉ đi trấn trên dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc, trong đó liền có tam thất. Cho dù chính mình hái cũng là chính mình dùng hoặc là pha trà uống, nhưng là ai cũng chưa nghĩ đến phải đào lên đem đi đổi tiền, nói không chừng tam thất thật có thể đổi tiền. "Trấn trên có mấy hiệu thuốc bắc, ngày mai đi xem có thể đổi tiền hay không."

    "Ca, tỷ, cái này có thể đổi thành tiền thật sao? Thật thông minh, đề cũng không nghĩ tới đâu" La Văn Sinh nghe được có thể đổi tiền, hai mắt sáng rực lên.

    Không nghĩ tới là bởi vì mọi người ở nơi này có quan điểm bất đồng, giống như nông dân trong thôn quanh năm đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lo ăn lo mặc, bình thường đều ở nhà chăm sóc mọi người trong nhà, cả đời đều dành hết tâm lực cho việc này, làm gì có thời gian mà nghĩ đến những thứ này. Hơn nữa, thầy thuốc cùng thuốc đều thiếu, trong mấy thôn mới có một lang trung.

    La Văn Tuyên dẫn đề đệ muội muội đi đến cái cây bên cạnh thì dừng lại, đều buông gùi cùng rổ ra.

    La Nhiễm nhìn trên cây có dấu chữ thập được đánh dấu nho nhỏ, biết cái cây này khẳng định có tổ chim.

    La Văn Tuyên vén tay áo lên lại cởi giày, lui lại vài bước, lại chạy lấy đà vài bước, ôm cây, bắt đầu leo lên, chả mấy chốc đã trèo lên được vài thước (2) cao. La Nhiễm xem mà hâm mộ một hồi.

    "Ca trèo cây là lợi hại nhất, Cường Tử đều so ra kém". Ở dưới cây, La Văn Sinh nói cho La Nhiễm biết. La Nhiễm đoán rằng chắc hắn là tiểu hài tử trèo cây tương đối lợi hại trong thôn.

    Chỉ chốc lát, La Văn Tuyên đã xuống dưới, còn dùng quần áo bọc năm quả trứng chim. Quả trứng chim không lớn, so với trứng gà thì nhỏ hơn một chút, so với trứng cút thì lại lớn hơn một chút, cũng không biết là chủng loại gì.

    Mấy người lại vòng vo mấy chỗ, tổng cộng lấy được mười ba quả trứng chim. Tìm một chỗ tương đối vắng vẻ. Lượm một ít cỏ, La Nhiễm cùng La Văn Sinh lại lượm thêm một ít củi đốt. La Văn Tuyên lấy ra đá lấy lửa, cọ vài cái liền cọ được ra lửa.

    La Nhiễm tuy rằng biết nguyên lý của đá nhóm lửa, nhưng là chưa từng có thử qua, trong lòng không khỏi tò mò. Muốn cọ đá nhóm lửa, cũng học bộ dáng của La Văn Tuyên, chính là cọ như thế nào cũng không cọ được ra lửa.

    "Nhiễm Nhi, hai khối đá lấy lửa này lúc cọ phải cọ với tốc độ nhanh, không thể trực tiếp đụng vào, phải cọ nghiêng qua, như vậy vài cái là có thể cọ ra lửa. La Văn Tuyên vừa nói vừa làm mẫu sau đó lại đem đá lấy lửa đưa cho La Nhiễm.

    Quả nhiên sau khi áp dụng biện pháp của La Văn Tuyên, cọ viên đá đánh lửa hơn mười cái thì có đốm lửa xuất hiện. Điều này làm cho mọi người thật vui sướng. Lúc sau, La Nhiễm trong lòng nghĩ thầm, lần này giả trang làm tiểu hài tử quá dài, càng ngày càng giống tiểu hài tử, còn đánh bại cả chính mình.

    La Văn Sinh nhìn tỷ tỷ cọ đá ra được lửa thì càng vui mừng, cũng muốn thử một lần. Cọ bảy tám cái là có thể cọ ra lửa, mặc dù không thuần thục như La Văn Tuyên nhưng là còn mạnh hơn La Nhiễm nhiều. Điều này làm trong lòng La Nhiễm cảm thấy thật xấu hổ, may mắn da dày không có biểu hiện ra ngoài.

    Từng người từng người một đều dùng một cây gậy nhỏ lật trứng chim. Chỉ chốc lát liền nướng chín, rất thơm. Mỗi người ăn trước ba quả, ba người ăn rất là đã ghiền.

    Nhìn thấy còn dư bốn quả trứng nhỏ, mọi người đều không có hành động gì.

    " Mấy quả trứng này phần cho cha mẹ ăn ". La Văn tuyên lớn nhất, mở miệng nói cho đệ đệ muội muội.

    " Dạ "hai người gật gật đầu." Không cần nói cho bà biết, cũng không được để những người khác biết. "La Nhiễm nói.

    La Văn Tuyên cùng La Văn Sinh hai người đều trả lời cho La Nhiễm bằng một ánh mắt" Hiểu rồi". Trẻ nhỏ dễ dạy cũng. Cái này làm cho La Nhiễm rất là vui mừng.

    Ba người ăn no, liền bắt đầu đào rau dại, thuận tiện hái chút thảo dược giống La Nhiễm nói.

    (1) Đại Binh tiểu tướng: Là bộ phim hành động – phiêu lưu – hài hước, dựa trên ý tưởng kịch bản của ngôi sao võ thuật Thành Long. Bộ phim lấy bối cảnh hậu thời kỳ Chiến quốc ở Trung Quốc. Cuộc chiến phân tranh giữa các lãnh thổ diễn ra vô cùng thảm khốc. Các chiến binh trải qua những cuộc chiến trong biển máu từ binh minh cho đến khi hoàng hôn. Một trong những cuộc chiến ấy là cuộc chiến giữa hai nước Lương và Vệ.

    (2) Thước: Mét.
     
    AyuxinhAmiLee thích bài này.
  4. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 12: Trứng nào cũng đều giống nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra rau dại có rất nhiều, nhưng loại thảo dược phổ biến như tam thất lại có rất ít. Có lẽ vì cánh rừng này bọn nhỏ trong thôn thường xuyên tới chơi, lấy râu dại.. dường như rừng cây là hậu viện của bọn nhỏ, quả thật không phải là nơi phù hợp tìm thảo dược, xem ra sau này phải lên núi để tìm kiếm.

    Đi tới đi lui, La Văn Sinh đột nhiên vỗ một cái vào đầu, nói: "Ca, tỷ, lần trước đệ phát hiện ra một vùng lớn toàn quả ngọt, đệ dẫn mọi người đi qua. Một tiểu oa nhi mới năm tuổi lại làm động tác vỗ đầu mình như người lớn, điều này thiếu chút nữa làm La Nhiễm phì cười, may mà nín được không lại phải giải thích một phen.

    Sau đó La Văn Sinh dẫn ca ca tỷ tỷ rẽ đông quẹo tây đi vào một thảm thực vật phía trước. Một loại cây thân cỏ lớn cao gần bằng đầu gối người lớn. La Nhiễm không biết, nhưng những quả trái cây nhỏ màu đỏ trên ngọn cây đúng là những quả lần trước La Văn Sinh mang cho mình ăn, nghe nói là trái cây mà nguyên chủ thích ăn nhất, loại quả này nho nhỏ vừa chua vừa ngọt, tiểu hài tử đều gọi nó là trái ngọt. Loại đồ ăn này rất được tiểu hài tử trong thôn hoan nghênh, được xem như là đồ ăn vặt nhỏ.

    Loại quả này là lần trước La Văn Sinh vô ý phát hiện ra. Nhìn rất nhiều quả đỏ mọng treo trên cành cây, ba người mừng thầm nơi này còn chưa có ai phát hiện ra. Nắm chặt thời gian để hái những quả chín đỏ, để lại những quả chưa chín đỏ lần sau quay lại hái.

    Hái được non nửa rổ, đem những quả chín đỏ trên cành hái đã gần hết. Ba người lại đào được đầy rổ ra dại. La Văn Tuyên nhìn xuyên qua khe hở của lá cây xem ánh mặt trời, sau đó nghiêm trang nói:" Gần qua giờ dần rồi, trong rừng tối tương đối sớm, chúng ta không sai biệt lắm nên trở về thôi ".

    Giờ dần là lúc nào? Giờ dần ở hiện đại là mấy giờ? Lúc này La Nhiễm đối với canh giờ thời cổ đại đúng là một chút khái niệm cũng không có. Chỉ biết là, ở cổ đại một ngày mười hai canh giờ, một canh giờ tương đương hai giờ ở thời hiện đại.

    Hiện tại màu xuân vừa đi qua, ngày không phải quá dài, mặt trời sẽ lặn sau sáu giờ. Bất quá nhìn sắc trời, có lẽ là trên dưới năm giờ. Hiện tại ánh sáng lọt qua khe hở của lá cũng không có nhiều, huống chi ở trong rừng ánh mặt trời phần lớn đều bị lá cây che khuất, sắc trời tối tương đối sớm.

    Lúc đi về, ba người đều cõng trên lưng rất nhiều đồ. Khi đi đến, trước thì vào vùng cỏ lau bên cạnh cánh rừng, sau đó lại đi vòng qua vùng cỏ lau bên cạnh cánh rừng. Lúc về liền trực tiếp đi xuyên qua cánh rừng và đi bộ về nhà. Lúc đầu La Nhiễm cũng chăm chú quan sát để nhớ đường, nhưng trong rừng vốn không có đường, một hồi liền hoa mắt chóng mặt chỉ nhớ được phương hướng chung chung. Xem ra chính mình cảm giác về phương hướng không thật sự là điểm mạnh, nếu có bản đồ vệ tinh định vị vị trí thì tốt quá. Lúc này La Nhiễm vô cùng hoài niệm bản đồ trên điện thoại di động.

    Bất quá đii theo ca ca cùng đệ đệ, La Nhiễm không còn lo lắng về vấn đề phương hướng của mình nữa. Nhìn hai thân ảnh nhỏ bé phía trước, điều này lại làm cho La Nhiễm xấu hổ, chính mình còn không bằng hai tiểu hài tử, còn cần hai tiểu hài tử dẫn đường.

    " Nhiễm Nhi, nặng sao? Ca giúp muội mang cho ". La Văn Tuyên thấy La Nhiễm vẫn luôn ở phía sau, liền cho rằng rổ rất nặng, vươn tay tới muốn hỗ trợ cầm giúp.

    " Ca, không nặng, để muội tự cầm được rồi ". Nghe được âm thanh của La Văn Tuyên, La Nhiễm không suy nghĩ miên man nữa, nhìn rổ nhỏ của mình, lại nhìn cái gùi lớn trên lưng La Văn Tuyên, làm sao lại không xấu hổ cho được.

    " Đúng rồi, ca, trước đem gùi cùng rổ để xuống đi. "La Văn Tuyên không rõ lí do, nhưng cũng theo lời của La Nhiễm bỏ xuống. Chỉ thấy La Nhiễm đem phân nửa trứng vịt ở trong rổ của mình để vào phía dưới gùi của La Văn Tuyên, dùng rau dại che lại kín mít, lại đem bốn quả trứng chim để vào trong rổ của La Văn Sinh, cũng dùng cây cỏ che lại. Sau đó mọi người mới tiếp tục đi.

    Thế là không có trứng chim ở trong rổ. La Nhiễm cảm thán sự cẩn thận của mình, làm xong sau đó đắc ý nói.

    " Tiểu hài tử lanh lợi ". La Văn Tuyên điểm điểm cái mũi của La Nhiễm, La Nhiễm đắc ý le lưỡi.

    " Tỷ, chính tỷ đặt trứng vịt cùng trứng chim vào. Vì sao lại nói là trứng gà? "La Văn Sinh lúc này mới thấy khó hiểu.

    La Nhiễm đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, lúc này La Văn Tuyên mới nói:" Dù là trứng gà, trứng vịt hay trứng chim thì trứng nào cũng đều giống nhau. Chúng đều có đặc điểm giống nhau là dễ vỡ. Nếu cùng đặt ở trong rổ, không cẩn thận thì sẽ vỡ, nếu để riêng ra, trong rổ này vỡ thì còn có ở trong rổ kia. Thế mới không đem trứng chim cùng đặt ở trong rổ ".

    " Làm như vậy là cho an toàn. "La Nhiễm cảm thấy lời giải thích hợp lí của La Văn Tuyên hợp lí, gật đầu sau đó nói thêm vào.

    " Vậy nếu bà nội phát hiện ra thì làm sao bây giờ? "La Văn Sinh cũng học kiểu gật đầu của La Nhiễm, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó thì hỏi lại.

    " Thế nên mới dùng cỏ để che lại. Bà nội sẽ không phát hiện ra ". La Nhiễm nói.

    " Trứng chim có mùi thơm, mũi bà nội cùng tiểu cô rất thính, khoảng cách xa cũng có thể ngửi được ". La Văn Sinh rất lo lắng, nói.

    Nghe vậy, La Nhiễm hết nói nổi luôn, cách này cũng không át được mùi của trứng chim.

    Lúc này La Văn Tuyên cũng nhíu mày. Mắt thấy sắp đi ra cánh rừng, lại đi khoảng một khắc là có thể về đến nhà rồi.

    " Có rồi ". La Văn Tuyên đột nhiên vỗ đầu, nói. Quả nhiên là thân huynh đệ, động tác vỗ đầu này giống y hệt La Văn Sinh. La Văn Tuyên xoay người tìm kiếm cái gì đó ở gần đây.

    " Ca, ca tìm cái gì thế? "La Nhiễm khó hiểu hỏi.

    " Lá ngải, lá ngải mùi rất nồng, có thể hun muỗi, khẳng định có thể át được mùi của trứng chim ". La Văn Sinh vừa nói vừa trả lời.

    Trong rừng, lá ngải rất hay thấy, La Văn Sinh hái một bó to lá ngải, ở gùi của mình cùng hai cái rổ đều đặt vào một ít.

    " Ý kiến hay, đến lúc đấy chỉ nói là dùng để hun muỗi, nhưng mà bây giờ không có muỗi, thì cứ nói là hun côn trùng ".

    " Được ". Hai huynh đệ gật đầu đồng ý.

    " Như vậy là có thể giấu được cái mũi của bà nội cùng tiểu cô ". La Văn Sinh cho rằng sẽ bảo vệ được trứng vịt cùng trứng chim, cao hứng nói.

    La Nhiễm lại muốn cười. Câu này của đệ đệ Văn Sinh rất mơ hồ. Bất quá lởi nói của tiểu hài tử rất ngây thơ, chất phác.

    " Một lát sau, chúng ta lặng lẽ về Tây Khóa Viện trước, đem trứng vịt cùng trứng chim cất đi, sau đó đem rau dại để ở phòng bếp. Nếu giữa đường gặp bà cùng tiểu cô hỏi đến, Văn Sinh, đệ đừng nói chuyện, để tỷ với ca nói. Còn chuyện trứng vịt cùng trứng gà trước đừng nói cho cha nương biết, để cha nương sau khi ăn cơm chiều rồi nói sau. Ngày mai đi trấn trên, có thể dùng trứng vịt để đổi tiền ". La Nhiễm trước nói cho hai huynh đệ những việc cần lưu ý, giảm bớt những sự việc rắc rối có thể xảy ra. Ở thế giới này, vật giá cũng không cao như ở hiện đại, ở đây, trứng chim là một văn tiền một quả, còn trứng vịt thì nhỉnh hơn một chút, từ tuốc đến nay so với trứng chim thì quý hơn, hai hoặc ba văn tiền một quả.

    " Tỷ, đệ nhớ kĩ rồi ". Vì bảo vệ thành quả lao động của mình, để chứng minh mình sẽ không làm lộ, La Văn Sinh gật đầu thật mạnh biểu thị mình đã nhớ kĩ rồi".
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  5. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 13: Rau nắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ba người thương lượng xong cách ứng phó thì rất nhanh đã về đến nhà. Mới vừa đi đến gần cửa lớn La gia, liền gặp hai huynh đệ La Văn Tài cùng La Văn Quân từ trong thôn chạy về, thấy ba người La Văn Tuyên đều vác rất nhiều đồ vật này nọ cũng rất tò mò.

    "Văn Tuyên, mọi người cầm đồ gì đấy, cho bọn ta xem xem". Nói xong định đón lấy rổ của La Văn Sinh thì bị La Nhiễm ngăn lại.

    "Văn Tài ca, Văn Quân, bọn muội đào rau dại cùng hái một ít lá ngải, như thế nào? Huynh muốn ăn sao?" La Nhiễm đón lấy rổ của La Văn Sinh, tự mình bê hai cái rổ. Cũng may hai cái rổ không to không nặng, nếu không chính mình cũng không bê được.

    "Ai muốn ăn rau dại với lá ngải của tụi bay, bọn ta muốn xem trong rổ của bọn mày đựng cái gì". La Văn Tài nghiêng đầu nhìn La Nhiễm với đôi mắt xếch.

    "Văn Tài, chúng tôi đi lấy rau dại thì các người làm gì. Bây giờ còn không cho chúng tôi đi, làm cho ông nội, bà nội biết, xem họ sẽ mắng ai?" La Văn Tuyên nói không nhanh không chậm.

    "Mắng ai cũng không mắng bọn tôi".

    "Văn Tài ca, Văn Quân ca, ngày hôm qua đệ nhìn thấy mọi người nướng trứng gà vỏ đỏ ở trong rừng cây, ở thật xa mà vẫn ngửi thấy mùi hương". La Văn Sinh lúc này nhịn không được nói.

    "Văn Sinh, đệ nói cho rõ ràng, đệ có chứng cứ nào thì đưa ra xem, một nhóc con như đệ còn dám nói điêu". La Văn Tài thẹn quá hóa giận, nói xong định đánh La Văn Sinh thì bị La Văn Tuyên cản lại.

    "Chẳng những Văn Sinh nhìn thấy rõ ràng, còn có Cưởng Tử cùng vài người nữa trong thôn nhìn thấy. Có muốn đi vào hỏi bà nội cho rõ không". La Văn Tuyên trắng trợn uy hiếp.

    "Văn Tài ca, chẳng lẽ huynh muốn đánh nhau? Nhìn xem, các huynh hai người, bọn muội ba người". La Nhiễm làm cho La Văn Tài nhìn rõ tình trạng hiện tại.

    "Chúng mày.. chúng ta cứ chờ xem, tốt nhất đừng nên ở một mình. Văn Quân, đi. La Văn Tài nói xong thì ôm chặt Văn Quân bước đi.

    Cả ba người cùng thở phào nhẹ nhõm, hữu kinh vô hiểm mà. Lúc này mà mở rổ ra, hoặc là bị vỡ hết, chuyện trứng vịt cùng trứng chim khẳng định lộ. Đúng là kinh hồn táng đảm vì mấy quả trứng vịt.

    Rốt cục ba người cũng an toàn về đến Tây viện. Lúc này trong Tây phòng không có ai, La Nhiễm chạy nhanh vào trong nhà tìm cái rỗ trống rồi đem trứng vịt để vào, đem trứng chim để vào trong bát, lại lấy vài loại thảo mộc ra hong khô. Ba người làm xong việc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Còn lại tất cả đều là rau dại, lúc này vẫn còn tươi nên cầm xuống phòng bếp. Lúc này có mỗi Trịnh thị đang ở phòng bếp thu xếp cơm chiều.

    " Nương, bọn con đào được rất nhiều rau dại, lát nữa nương làm rau đi ". La Văn Sinh đi vào đã dựa sát vào Trịnh thị làm nũng. Trịnh thị nhìn bộ dạng làm nũng của tiểu nhi tử của mình, nhịn không được nở nụ cười:" Được, được, lát nữa nương làm rau nắm ".

    Văn Tuyên chạy xuống bếp nhóm lửa, hai người La Nhiễm và Văn Sinh ngồi bên cạnh nhặt rau dại. Lần này đào được rất nhiều rau dại, đa dạng về chủng loại. Có rau chân vịt, rau dền, rau tề thái (1). Vô luận là hấp, sao để ăn hay để nấu canh đều rất thích hợp, đều là các đồ ăn mĩ vị.

    La Nhiễm cùng Văn Sinh đem rau nhặt xong, lại đem chậu rửa sạch hai lần. Trịnh thị trực tiếp lấy tay vặn rau thành các đoạn ngắn, trên cơ bản đều dài từ 1 tấc đến 2 tấc, như vậy có thể dễ dàng nắm thành viên. Nếu quá dài thì khó để chia thành nắm, nếu quá ngắn thì sẽ tốn rất nhiều bột mì để bao quanh, theo những người trong thôn nói thì rất lãng phí. Ở nơi này, bột mì tương đối quý giá, bình thường đếu tiếc không ăn trực tiếp bột mì.

    Rau dại vừa rửa còn ngậm nhiều nước, vả lại bản thân của rau cũng chứa nhiều nước. Trịnh thị đi lấy hai vốc bột mì cho vào trong rau, cho một ít gia vị như muối, dầu vào, dùng chiếc đũa dùng sức quấy đều. Trong lúc này, bột mì làm cho rau dại có tính kết dính với nhau, điều này sẽ làm cho chúng dính vào một khối. Sau đó chỉ thấy Trịnh thị dùng tay nắm một nắm rau dại, lại nhào qua nhào lại, một nắm rau nắm liền xuất hiện.

    Một lát sau, từng viên từng viên rau nắm được xếp ngay ngắn trên giỏ tre (2) (giỏ tre dùng để chỉ nồi hấp cổ, hoạt động giống nồi hấp ở hiện đại dùng để hấp đồ ăn. Dưới bếp, La Văn Tuyên nhóm to lửa lên. Khi nước trong nồi đã sôi, Trịnh thị để đầy rau vào, có màu xanh biếc trông rất đẹp mắt. Đem đạy nắp nồi lại, giữ hơi nước do nước sôi đem lại. Một lát sau, hơi nước bốc lên xung quanh nắp. Lúc này, La Văn Tuyên bớt củi, lửa yếu dần, chỉ cần duy trì hơi nước sôi là được.

    Trịnh thị bên này cũng không nhàn rỗi, bắt đầu làm canh. Lần này làm bún tàu đậu hũ. Bún tàu ở cổ đại là bún tàu chân chính, chính là dùng khoai lang làm thành. Không giống ở hiện đại, dùng rất nhiều nguyên liệu khác thay thế, còn tăng thêm rất nhiều thành phần" không thể tưởng được "vào.

    Bên trong canh thả rất nhiều đậu mầm (3), đậu mầm do Trịnh thị làm từ đậu của năm ngoái. Từng nắm từng nắm đậu tương chắc nịch ngâm ở trong nước ước chừng vài ngày thì mầm sẽ nhú ra, qua vài ngày mầm đậu tuyết trắng sẽ dài ra, mầm mọc được nửa ngón tay, mầm lúc này hút rất nhiều nước. Cho nên, trong trường hợp bình thường, một cân đậu tương có thể nở ra rất nhiều đậu mầm. Rất nhiều phụ nhân trong thôn đều làm đậu mầm, chính là bán thân hảo hoại mà thôi. Trịnh thị xem như là người ngâm đậu mầm tốt nhất trong thôn, cũng là hạt đậu, ngâm vừa đẹp lại vừa to. Đậu mầm này rất thích hợp xào ăn, hoặc luộc lên ăn cũng ngon, bình thường mọi người cũng thường dùng để nấu ăn.

    Trên thực tế, đậu nha gồm có hai loại, một loại là mầm đậu tương này, chính là dùng đậu tương để ngâm; loại kia là mầm đậu xanh, chính là dùng đậu xanh để ngâm. La Nhiễm nhớ đến ở thời hiện đại lúc học đại học, đồ ăn thường xuyên xuất hiện ở căn tin chính là mầm đậu, bất luận là mầm đậu tương hay mầm đậu xanh. Lúc ăn cơm ở căn tin thường xuyên nghe thấy có người nói:" Sư phó, cho cháu thêm một phần mầm đậu nành "," Sư phó, cho cháu thêm một phần mầm đậu đỏ ". (Mầm đậu nành chính là mầm đậu tương, mầm đậu đỏ chính là mầm đậu xanh)

    Có một lần, đặc biệt khôi hài. Còn ít giờ nữa là đi học, trong căn tin không còn nhiều người. Một nam sinh mang trên vai cái ba lô của một nữ sinh, một tay ôm sách, một tay bê đồ ăn, nữ sinh đi bên cạnh cũng bê đồ ăn, xem chừng hẳn là bạn gái của cậu ta. Nam sinh nói:" Sư phó, cho cháu thêm một mầm đậu nành ".

    " Mầm đậu nành? Mầm đậu nành không đủ một phần, cho cháu thêm chút mầm đậu đỏ được không? "

    Sư phó không chờ nam sinh trả lời, vừa nói lại vừa dùng chiếc muôi lớn múc nửa muôi mầm đậu nành.

    " Được, được. Chú coi như đó là của hồi môn cưới vợ, chú còn muốn buôn bán kiếm lời ". Nam sinh kia nhìn đến trong chén mầm đậu lớn nhỏ nói.

    " Xem đức hạnh của cháu kìa, còn muốn cưới vợ, chú xem cháu cũng chỉ có thể cưới mầm đậu ". Nữ sinh nghe được nam sinh nói vậy, lập tức trừng mắt liếc một cái, sau đó hướng sư phó nói:" Sư phó, lấy cho cháu một phần ma bà đậu hủ ".

    " Em không phải thích nhất ăn mầm đậu đỏ sao, sao lại ăn đậu hủ? "Nam sinh cảm giác khó hiểu.

    " Hiện tại em thích nhất ăn đậu hũ ". Đáp án của nữ sinh khiến cho nam sinh nói thầm, nữ nhân quả nhiên đều hay thay đổi, cổ nhân nói cũng không lừa người.

    Nhìn biểu tình của nam sinh, nữ sinh nói thẳng:" Như thế nào? Anh có thể ăn mầm đậu, chẳng lẽ không cho em ăn đậu hũ? "

    " Có thể có thể, đậu hũ của anh cũng cho lão nhân gia em tùy tiện ăn". Nam sinh cười đùa nói.

    Câu nói của nam sinh dẫn đến một trận cười ha hả của sư phó, nữ sinh thẹn thùng đứng dậy, tiếp nhận cái đĩa đựng đậu hũ để lên bàn, không để ý đến nam sinh nữa. Nam sinh cũng nhanh chóng bưng chén đĩa đi qua.

    (1) Rau tề thái:

    [​IMG]

    (2) Giỏ tre hấp bánh:

    [​IMG]

    (3) Đậu mầm chính là giá đỗ của mình đấy ạ.
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  6. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 14: Hổ thẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc sau đồ ăn được chuẩn bị xong, Trịnh thị hỏi Tần thị xem có thể bày cơm được chưa, được Tần thị đồng ý mới bắt đầu dọn đồ ăn lên. Ngồi ở trên kháng, La lão gia tử biết được trưa hôm nay lão đại đi đón dâu cả cùng tôn tử và cháu gái chưa có trở về, nói là ngày mai trở về, liền bảo mọi người hôm nay không cần chia thành hai bàn, một bàn thôi. Nông dân không cần chú ý như vậy.

    Trịnh thị lục tục bê đồ ăn lên, đồ ăn chủ yếu có rau cải trắng xào, khoai tây xào, canh bún tàu đậu hủ, màn thầu làm từ bột mì hỗn hợp cùng rau nắm. Tần thị nhìn đến một giỏ rau dại nắm, đầu mày chíu chặt lại: "Bột mì trắng chỉ dùng trong những trường hợp quan trọng, không lãng phí vô ích". Nói xong đi qua cầm lấy rau nắm, đem màn thầu hỗn hợp ra ăn.

    Trịnh thị sau khi nghe được biết Tần thị trách cứ mình làm rau nắm dùng bột mì, không nói gì. Tần thị nhìn Trịnh thị im lặng không nói gì, còn muốn nói cái gì đó, lão gia tử nói: "Đều yên tĩnh chút đi. Để lại rau nắm đi". Sau đó, lại ngẩng đầu hỏi lão nhị: "Ngày mai con lên trấn trên đem nông cụ sửa một chút, bố trí mua thêm mấy cái liềm mới, dùng để thu hoạch lúa mạch".

    "Trên trấn trên thì sửa của lão đầu ở đầu đường ấy, lão đầu ấy sửa cẩn thận". Lão gia tử nói xong lúc sau lại bổ sung vài câu.

    "Vâng, cha, con biết rồi." La Hữu Lễ lập tức đáp.

    "Ông ơi, chàu cùng ca ca đệ đệ cũng muốn đi trấn trên hỗ trợ, nhiều nông cụ cùng liềm như vậy, một mình cha cháu không cầm hết được". La Nhiễm nhanh chớp lấy cơ hội này đề xuất việc đi lên trấn trên.

    "Đi đi, phải đi sớm về sớm". La lão gia tử nhìn ánh mắt chờ mong của ba đứa nhỏ liền đồng ý.

    Lão gia tử nhớ đến một nhà lão đại cũng chưa về, lại nhớ đến khốn cảnh hiện tại, cũng phát sầu. Cả đem vẫn không ngừng thở dài, đang nghĩ đến hai ngày sau tính toán thời điểm thích hợp nói cho mọi người biết.

    Vào buổi cơm chiều, lão gia tử qua loa an bài liền kết thúc

    Tất cả mọi người quay trở về phòng của mình, La Nhiễm bắt đầu thu thập đồ ăn để ngày mai mang lên trấn trên. La Nhiễm gói cho Trịnh thị mấy bọc rau nắm, đặt ở trong rổ, ngày mai có thể ăn ở trên đường đi.

    Văn Sinh thật cẩn thận mà nâng lên tổ ong vò vẽ lần trước giấu ở góc tường, cười chỉ thấy răng không thấy mắt: "Cha, nương, đây là tổ ong vò vẽ mà con tìm được, ngày mai đi trấn trên đổi tiền. Đồi cho người bán hàng rong đi qua thôn có thể đổi được mấy văn tiền, nhưng ở trên trấn trên có thể đổi được hơn mười văn tiền".

    "Văn Sinh biết cái này có thẻ đổi được tiền, được, ông bà nội con mà biết được khẳng định sẽ khen ngợi". La Hữu Lễ nhìn bộ dạng tham tiền của tiểu nhi tử, cười ha hả sờ đầu tiểu nhi tử.

    "Cha, nương, con muốn tự mình giữ tiền, có thể đừng nói cho bà hay không?" La Văn Sinh mở to đôi mắt ướt sũng của mình nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị.

    Trịnh thị nhớ tới trong tay chính mình chưa từng có tiền bạc trước nay chưa từng cho nhi tử nữ nhi mua quà ăn vặt, trong lòng chua xót một trận. Hiện tại ngay cả tiểu nhi tử tự mình tìm được tổ ong vò vẽ muốn đổi tiền cũng không thể tự mình giữ, liền nhịn không được nói: "Cha đứa nhỏ, chúng ta hằng ngày không thể cho tiền đứa nhỏ mua đồ vật này nọ, lần này đứa nhỏ nghĩ muốn chính mình giữ để mua đồ ăn vặt, ta sẽ không nói cho cha nương biết".

    "Được, các con tự mình giữ tiền dùng sẽ không cần giao cho ông bà nội". La Hữu Lễ bình thường xem mấy đứa bé lúc nhỏ rất nghe lời, tuổi còn nhỏ đều biết giúp đỡ việc trong nhà. Nghĩ muốn mua đồ ăn vặt, đều tự mình dùng tổ ong vò vẽ để đổi tiền, lúc này trong lòng tư vị cũng không phải.

    "Cha nương, chúng con biết rồi". La Văn Tuyên, La Nhiễm, La Văn Sinh truyền cho nhau cái ánh mắt thành công, ba người đồng thanh nói rất nhanh, dường như sợ cha mẹ đổi ý.

    Rèn sắt khi còn nóng, rất nhiều thời điểm đều thực thích hợp. La Nhiễm nhìn ánh mắt của La Văn Tuyên, đứng dậy đi lấy trứng vịt để vào trong rổ.

    "Cha, nương, con cùng ca ca đệ đệ kiếm được trứng vịt hoang ở trong rừng, chúng con không ăn hết, nghĩ muốn đổi tiền để tích trữ, chúng con.. chúng con không muốn đói bụng". Xốc vải bố che rổ lên, lộ ra một tầng trứng vịt hoang. La Nhiễm âm thanh yếu ớt nói xong, nói xong cũng học bộ dáng của La Văn Sinh, ánh mắt ngơ ngác mà nhìn hai người La Hữu Lễ cùng Trịnh thị, sau đó chớp chớp mắt, dùng sức mà cũng không có lấy một giọt nước mắt tràn ra. Nhưng thật ra hai người lớn luôn nhìn bộ dáng tội nghiệp của nữ nhi nhịn xuống nước mắt không dám khóc đặc biệt đau lòng.

    "Được, được, được, các con về sau tự mình kiếm tiền không cần báo cho ông bà nội biết, lưu trữ chính mình dùng là được". La Hữu Lễ liền nói mấy câu, nội tâm áy náy, chỉ cảm thấy chính mình không có bản lĩnh, không thể làm vợ con trải qua những ngày tốt đẹp. Không có mảy may phát hiện mấy đứa nhỏ đã sớm có kế hoạch từ trước.

    Mà lúc này, Trịnh thị đã không thể đè nén được những chua xót trong lòng, nước mắt bắt đầu ùa đến, nghẹn ngào nói: "Cha đứa nhỏ, chúng ta thực xin lỗi mấy đứa nhỏ". La Hữu Lễ nghĩ lại mấy đứa nhỏ lúc còn bé, mặc quần áo vải thô được sử từ bộ quần áo của người lớn cho bé lại, trên quần áo của Trịnh thị có những mụn vá giống nhau. Thân mình đều gầy teo, một bộ dáng gầy yếu thiếu dinh dưỡng, không giống mấy đứa cháu, gầy thì gầy nhưng bộ dáng vẫn khỏe mạnh. Quay đầu lại nhìn thấy thê tử đang nghẹn ngào ở trên bàn, gầy, đen, không còn được mềm mại như ngày xưa. Mấy năm qua chịu khổ cùng mình ở La gia, vẫn chưa từng oán giận, một mực yên lặng chịu đựng. Nhịn xuống lệ ở mắt, dùng tay ôm bả vai gầy yếu của thê tử không nói gì.

    Điều này làm cho La Nhiễm trong lòng thầm nghĩ: "Diễn đích có chút quá..". Bất quá hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm. Nhìn hai vợ chồng vẫn ngồi như vậy, đã qua một hồi lâu, La Nhiễm chỉ có thể làm ác nhân, khụ khụ, nhắc nhở bọn họ.

    Trịnh thị phản ứng lại, quay đầu xem bàn tay trượng phu đang ôm bả vai mình, nhìn lại ánh mắt ba đứa nhỏ vẫn nhìn mình, trên mặt bắt đầu đỏ lên, đem cánh tay của trượng phu đẩy ra, trừng mắt liếc trượng phu một cái. La Hữu Lễ còn đang sầu não nghe được tiếng La Nhiễm ho khan ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy thê tử đỏ mặt trừng mắt nhìn mình, trong lòng còn đặc biệt áy náy, tưởng thê tử bất mãn chính mình. Là chính mình thật xin lỗi lão bà cùng hài tử, chính mình về sau nhất định đối xử tốt với nương mấy đứa nhỏ một chút.

    "Cha, nương, chúng con trèo lên cây lấy được mấy quả trứng chim, mấy quả này là để phần cho cha nương". La Văn Tuyên lấy ra bốn quả trứng chim trong lòng nhét vào trong tay hai vợ chồng còn đang ưu tư.

    Hai người nhìn thấy trứng chim trong tay, không lớn, so với trứng gà còn nhỏ hơn, là một loại trứng chim phổ biến ở trong rừng. Đã nguội, mặt trên còn lưu lại một ít tro tàn, nhưng mà mùi của trứng chim vẫn quanh quẩn chóp mũi, chậm chạp không tiêu tan đi. Trên thực tế, trứng chim đã nguội làm sao còn mùi hương như vậy, là cảm xúc cá nhân bên trong của hai người thôi. Trong lòng Trịnh thị đã không biết là tư vị gì, nước mắt ở quanh quẩn ở hốc mắt vài vòng, nước mắt vẫn lưu lại hốc mắt. La Hữu Lễ ôn nhu lấy tay lau nước mắt cho Trịnh thị, thật chậm rãi, thật chậm rãi, gằn từng tiếng nói: "Hai chúng ta khổ chút, nhất định phải làm cho mấy đứa nhỏ trôi qua trừng ngày thật tốt".
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  7. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 15: Tính tình bánh bao của cha nương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người lớn dưới thế công tình cảm của ba đứa nhỏ đã bị hàng phục. Đây là đối sách mà buổi chiều hôm nay ba người thương lượng lúc ở trong cánh rừng trở về. Gạt Tần thị để tự mình giữ tiền tương đối dễ dàng, nhưng mà làm cho La Hữu Lễ cùng Trịnh thị hai người tính tình dễ nắn như bánh bao tán thành đứa nhỏ tự mình giữ tiền riêng cũng rất khó. Làm thế nào để cha nương bớt vô tư, bớt hiến tặng, đây mới là bước đầu tiên.

    La Hữu Lễ người này, là một nam tử hán thực thụ, cảm thụ lúc này chính là không nói lên lời, cũng không nói lên lời chính mình hổ thẹn như thế nào đối với thê tử và đứa nhỏ, chỉ có thể dùng một câu nói vô cùng đơn giản để biểu đạt, đó là toàn bộ. Đây là người chân thành biết bao nhiêu. Đây là cha mẹ. La Nhiễm là một người hiện đại cũng bị tình thân của toàn gia cảm động. Đúng vậy! Hai người khổ chút, cũng nhất định phải làm cho đứa nhỏ trải qua những ngày tốt nhất.

    Cha mẹ trong thiên hạ đều như vậy. Có một câu là "Nữ tử bản nhược, vi mẫu tắc cường". Hiện tại bắt đầu kích thích hai người nói câu hùng tâm tráng chí như "Không thể khổ đứa nhỏ", "Nhất định làm cho đứa nhỏ trôi qua những ngày tốt nhất", mới có thể hoàn toàn thay đổi tình tình bánh bao của cha nương.

    Cứ như vậy, hai người cảm giác chính mình không có bản lĩnh, không thể kiếm tiền làm cho hài tử trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Nhưng không có nghĩ đến mặt khác, thật không ngờ phần lớn lương thực mà trong nhà sản xuất ra đều đổi thành tiền cung cho vị kia ở đại phòng đọc sách, cũng không có nghĩ đến mỗi công việc ở trong nhà, nhưng hơn phân nửa công việc ở ngoài đồng đều rơi vào trên đầu hai người, còn không nghĩ đến một nhà lão đại đều là một bộ quần áo mới, giày vải mới, chăn đều là mới bên trong bông cũng là mới, đúng là chi phí ăn mặc cũng không giống nhau.

    Những người trung thực luôn tìm nguyên nhân từ trên người mình, người kiên định, có khả năng nhưng không oán giận. Thật là một người trung thực hiếm có. La Nhiễm cảm khái ở trong lòng.

    Nhưng mà chính là một bên trả giả, đối tượng mà trả giá xem có xứng đáng hay không. Người xưa nói "Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân (*)". Chuyện xưa này tồn tại chân thực, vô luận là ở hiện đại hay cổ đại, huống chi là đang phát sinh ở thời điểm hiện tại.

    La Văn Tuyên lớn như vậy, mà chưa bao giờ nhìn thấy một mặt cảm xúc như vậy của cha nương, chỉ nhất thời không có chủ ý, lại nghĩ huynh muội ba người ông nội không đau bà nội không thương, cha mẹ lại bận việc, công việc ở trong nhà, lại còn muốn chiếu cố ba đứa nhỏ, vừa khổ lại vừa mệt.

    Chính mình còn tốt một ít, lớn một chút, có thể giúp đỡ trong nhà làm chút việc, đi ăn cơm cùng ông nội, nương cùng đệ đệ muội muội cho đến bây giờ đều không có được ăn no. Chính mình vì sao trèo cây lợi hại như vậy, vẫn là vì muốn cho Văn Sinh tìm kiếm nhiều đồ ăn để bổ sung dinh dưỡng. Muội muội hiện tại 7 tuổi, cũng giúp trong nhà làm việc, nhưng mà quần áo vẫn thường xuyên có mụn vá, trên đầu buộc hai cái búi tóc đơn giản, tóc khô héo vàng úa, hơi có chút lộn xộn. Không giống đại đường tỷ La Bình mỗi ngày mặc xiêm y mới tinh, đầu tóc chải ngay ngắn gọn gàng, trên đầu còn cài bông hoa hồng nhạt. Đại đường tỷ đi theo đại đường ca nhận thức được rât nhiều chữ, người khác đều nói rằng La Bình một chút cũng không giống cô nương xuất thân nông thôn, đại bá nương nhưng không ngừng một lần nói muốn đem đường tỷ gả đến trấn trên đi hưởng phúc. Muội muội so với đại đường tỷ còn xinh đẹp hơn, nếu có thể biết chữ cũng có thể gả đến gia đình giàu có để hưởng ngày lành. Nói đến biết chữ, La Văn Tuyên lại nhìn đệ đệ năm tuổi, đệ đệ năm tuổi rồi, lúc còn nhỏ thông minh lại hiểu chuyện, sang năm có thể đi học đường, giống như đường ca La Văn Danh sáu tuổi đã được nhập học ở học đường. Nếu đệ đệ được đến học đường, về sau nhất định cũng có tiền đồ. Nói đên chính mình, chính mình đã mười tuổi. Ánh mắt tối sầm lại, tình huống trong nhà lúc này nói không chừng đệ đệ cũng không xác định có thể vào học đường. Lúc này nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm nhất định phải làm cho đệ đệ được nhập học ở học đường.

    La Nhiễm nếu biết bánh bao nhỏ đã nghĩ xa như thế, vừa cảm kích nhưng đồng thời lại nói: "Đại ca, ca thật sự suy nghĩ nhiều". Đại ca à đại ca, chính ca mới mười tuổi, mà bắt đầu nghĩ đến chuyện tình muội muội lấy chồng tiền đồ của đệ đệ. Làm sao có thể nhìn ra chính mình là tiểu nha đầu bảy tuổi xanh xao vàng vọt so với mấy tiểu cô nương mười mấy tuổi xinh đạp đâu. Xinh đẹp biết chữ là có thể gả đến gia đình giàu có? Yêu cầu thời cổ đại chính là môn đăng hộ đối.

    Bất quá hiện tại La Nhiễm đúng là nghĩ đến sự tình vào học đường. Nhất định phải đưa được hai người đi học, đứa nhỏ tốt như vậy, không được đi học là một sự tổn thất. Hơn nữa đến lúc đấy chính mình cũng có lý do để đi theo nhận thức mấy chữ, ở hiện đại chính mình tốt xấu cũng là một người tốt nghiệp đại học, đến cổ đại lại bị thất học. Nói đến thất học, La Nhiễm chỉ có thể cảm thấy một trận bất đắc dĩ. Đây là thời cổ đại mà, trước không biết được đây thời cổ đại này thuộc thời không nào, nằm ở đâu, những chữ trên tranh tết dán cửa của La gia La Nhiễm tốt nghiệp đại học chính là một chữ cũng không hiểu, chắc chắn rằng đây không phải là Trung Quốc cổ đại, đây là một triều đại hư cấu.

    (*) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục làm giúp đỡ rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn (Điển tích).
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  8. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 16: Tiến về phía trước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người trong nhà cân nhắc xong, trời tối mọi người đều trở về phòng ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau chuẩn bị đi lên trấn trên. La Hữu Lễ lúc này đã rời giường từ sớm, cái gì cần đem theo đều thu xếp tốt rồi. Còn đem xe ba gác ở trong nhà ra, nông cụ trong nhà cần tu sửa đều để lên. Một lúc sau thu thập xong thì đi gọi mấy đứa nhỏ rời giường.

    Ba người La Nhiễm đã thu thập thỏa đáng, La Văn Tuyên cầm theo rổ, bên trong để mười mấy quả trứng vịt còn có tổ ong vò vẽ cùng tam thất, dùng một cái khăn mặt che kín mít. La Nhiễm cầm theo một cái rổ không xem có thể mua vài thứ hay không.

    Lúc này trời vẫn còn rất sớm, trời vẫn còn mờ mờ chưa sáng hẳn. Người La gia còn chưa có dậy ăn điểm tâm sáng. Trịnh thị vội vội vàng vàng từ trong phòng bếp đi ra, dùng vải bố bao lại rau nắm cùng bánh bột ngô ngày hôm qua còn thừa lại đây, La Nhiễm chạy nhanh đến nhận rồi để vào trong rổ. "Đồ ăn vừa mới hâm nóng, để trên đường ăn. Che kín chút, không nó lại nguội đi".

    "Đây là một bình nước, đặt ở trên xe ba gác, nếu khát liền uống. Trên đường các con cần phải đi sát theo cha, không được chạy loạn, việc xong rồi thì nhanh trở về". Trịnh thị một lần lại một lần căn dặn mấy người La Nhiễm, thậm chí còn đem ăn mày ra hù dọa đứa nhỏ. La Văn Sinh nghe được bắt lấy ống tay áo La Nhiễm, tỏ vẻ chính mình nghe lời sẽ không chạy lung tung.

    "Nương, người yên tâm, con sẽ chăm sóc muội muội đệ đệ, chú ý đi theo cha, không rời đi một bước. Chúng con sẽ rất nghe lời." La Văn Tuyên nghe lời căn dặn của Trịnh thị, thấy Trịnh thị rõ ràng là không an tâm, chạy nhanh đến tỏ thái độ, không cho Trịnh thị lo lắng. Trên thực tế, khoảng cách từ La gia trang đến trấn trên rất gần, hơn nữa bọn họ lần trước cũng đi mấy lần rồi. Trịnh thị nghĩ mấy đứa nhỏ này đều đi, chính mình không hề bên người, một mình La Hữu Lễ không thể chiếu cố bọn nhỏ, đây là không yên lòng, nên vẫn lải nhải.

    La Nhiễm đã đem nước cùng rổ đều đặt ở trên xe ba gác, còn đem Tiểu Văn Sinh ôm lên xe, để cho hắn ôm rổ đựng trứng vịt ngồi xong. Nhìn La Hữu Lễ nói, "Cha, chúng con đều xong rồi, như thế nào còn chưa đi ạ?"

    "À.. Chút nữa đi ngay đây." La Hữu Lễ ngẩn người, nhìn thoáng qua Trịnh thị, rồi ngạnh cổ nhìn vào nhà chính.

    Trong nhà chính, lão gia tử cùng lão thái thái Tần thị cũng đã rời giường, hai người đều ngồi ở trên kháng, lão gia tử loạch xoạch hút một hơi thuốc lá rời, thấy La Hữu Lễ vào, nói: "Lão nhị, đem nông cụ sửa cho tốt, mua mấy cái liềm, lại đi cửa hàng lương thực hỏi thăm giá cả lượng thực. Trở về nói cho cha biết".

    "Dạ, cha, con biết, cha đã dặn con mấy lần rồi". Nghe lão nhị trả lời, lão gia tử quay đầu hướng Tần thị đang ngồi ở trên kháng se sợi, nói: "Bà đi lấy chút tiền, đưa cho đứa nhỏ để tu sửa nông cụ cùng mấy cái liềm".

    Tần thị nhấc mí mắt, ngẩng đầu nói: "Tiền, tiền, tiền, chỉ biết tìm tôi đòi tiền". Nói xong đứng dậy lấy ra chùm chìa khóa ở trên người, đi mở tủ quần áo. Lại lấy ra một cái hộp nhỏ đã khóa, mở ra, lấy ra ba mươi sáu đồng tiền, đưa cho La Hữu Lễ.

    "Nương, tiền.. tiền này không đủ. Một cái liềm cũng đã hai mười văn tiền, lại còn muốn mua ba cái liềm, lại muốn mang mấy cái lần trước đã hỏng đem đi sửa, thế nào cũng phải hết sáu bảy mươi văn. La Hữu Lễ nhận tiền mà Tần thị đưa, đếm đếm, mặt lộ vẻ khó xử nói. Nông dân đối với những vật giá liên quan đến nghề nông đều hiểu biết rất rõ ràng, cũng biết đại khái bao nhiêu tiền. Những nông cụ này trên cơ bản đều là giá như mọi năm, trù phi vào đầu mùa mới có thể lên một hai văn tiền. Hiện giờ còn có hơn một tháng, thường thì liềm vẫn giá đấy. Hơn nữa, nhà nghèo hay phú hộ, người bình thường ra ngoài đều sẽ nhiều mang chút tiền bạc, sẽ không phải chỉ là số tiền sít sao với giá như vậy, để phòng ngừa vạn nhất.

    " Thiếu mấy văn tiền còn tìm tôi đòi, sao không tìm vợ mày mà lấy ". Một lần nữa Tần thị ngồi lên kháng lớn tiếng nói.

    " Nương, Trịnh thị, Trịnh thị nàng không có tiền. Ngài không phải không biết ". La Hữu Lễ không biết nương vì cái gì nói như vậy.

    " Nàng không có tiền, nàng không có tiền lừa mày này là thằng ngốc đấy. Lần trước thân gia đến, nàng cùng nương nàng hai người ở trong phòng lải nhải nửa ngày, không có đưa cho Trịnh thị đồ vật này nọ? "Trên thực tế, Tần thị càng muốn hỏi chính là nương Trịnh thị đưa cho Trịnh thị bao nhiêu tiền. Nhớ đến La lão gia tử đang nhìn ở bên cạnh, chữ" tiền "đã đến bên miệng liền biến thành hai chữ" đồ vật ".

    Đều là chuyện hơn một tháng trước. La Hữu Lễ trước nay là người thành thật suy nghĩ không ngoằn ngoèo, căn bản không có nghe ra Tần thị ý tại ngôn ngoại. Lần trước nhạc mẫu đến nhưng thật ra cầm rất nhiều đồ vật này nọ, trứng chim, vải dệt, hoa quả, nhưng là trực tiếp đều đưa lên nhà giữa, làm sao còn có cái gì lén đưa cho Trịnh thị. Đành phải hỏi:" Nương, lần trước nhạc mẫu đến các đồ này nọ đều không đưa đến nhà giữa sao? "

    Tần thị nhìn đứa con của mình, lời nói thẳng thắn như vậy, không biết là có nghe hiểu không hay là giả bộ không nghe ra. Biết đứa con thật thà của mình, không nghe được ý tại ngôn ngoại của mình, nhưng chính là thiếu tâm nhãn, càng là bị Trịnh thị lừa dối không nhận biết cha mẹ ruột. Lại nhớ đến lần trước thông gia tới, tuy nói mang theo thật nhiều đồ vật, đó chính là ý tại ngôn ngoại kia, nói giống như là ai đó có lòng tham muốn lấy mấy đồ vật kia. Càng nghĩ càng cảm giác sắp bộc phát tức giận, đột nhiên nghe được thanh âm lão gia tử quát lớn:" Bà nói như thế nào càng nói càng kỳ cục, còn không nhanh đi lấy ít tiền đến ".

    Lúc này La lão gia tử bên cạnh đã tức giận, nhìn thấy thê tử càng nói càng kì cục, còn nhớ thương đến tiền bạc thân gia tiếp tế cho con dâu, chỉ cảm thấy thê tử đã bị tiền bạc làm mê muội tâm trí cùng đối mắt.

    Sống cùng lão gia tử vài chục năm, Tần thị tự nhiên biết lão gia tử là nổi giận thật, liền không nói nữa, chỉ đành đứng dậy lấy ra mười mấy văn tiền, đưa cho lão nhị. Trong lòng nghĩ quay đầu lại sẽ thu thập Trịnh thị, làm cho Trịnh thị đem tiền ra.

    Ở trong lòng Tần thị, con dâu nếu gả lại đây nên một lòng hướng về nhà chồng. Không những người là người của La gia, đồ cười tiền tài cùng tất cả các đồ vật của con dâu đều thuộc về La gia. Nếu là của La gia thì cần phải nộp lên, không được làm của riêng. Mà ba đứa con dâu của mình, vợ thằng cả là thể diện nhất, về sau Văn Danh muốn làm quan, chính mình cho vợ thằng cả mặt mũi, chưa bao giờ hạ mặt mũi của nàng, tự nhiên không nói gì, cũng rất ít bắt nàng làm việc nhà. Con dâu thứ ba hết ăn lại nằm, luôn là cái đức hạnh heo chết không sợ nước sôi, nếu có tiền cũng sớm lừa giấu hết. Chỉ có con dâu thứ hai, nhà mẹ đẻ vẫn là tương đối giàu có, thường tới cứu tế khuê nữ. Hơn nữa ngày thường ít nói, mặt ngoài nhìn yếu đuối, bộ dạng khúm núm, không biết nàng dâu đã lúc nào lừa lão nhị tâm hướng về nàng.

    Tâm nhãn này mỗi ngày không biết đã lừa dối không biết bao nhiêu tâm tư của nhi tử. Không được, mình nhất định đem lão nhị thu thập trở thành người thành thành thật thật. Tần thị ngồi ở trên kháng, tuy rằng không có lên tiếng nhưng là sắc mặt đã hết sức khó coi.

    La Hữu Lễ nhìn lão nương cùng lão cha sắc mặt đều rất khó coi, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ ngơ ngác mà đứng nhìn. Đây là La Nhiễm đã trộm tiến vào, nàng đều nghe được lời nói của Tần thị, liền biết Tần thị còn nhớ thương đồ vật mà chính bà ngoại mang cho nương. Không nói bà ngoại lén có lén cho mẫu thân đồ vật hoặc là tiền bạc hay không, cho dù có cho thì cũng không phải người làm bà bà nhớ thương như vậy. La Nhiễm nghĩ, trực tiếp đem lão cha còn ở cúi đầu đứng phạt kéo ra cửa.

    " Cha, đi thôi không lại muộn ". La Nhiễm chỉ chỉ sắc trời nói.

    " Ai, được rồi, chúng ta lập tức đi."La Hữu Lễ nhìn nữ nhi trước mặt, lúc này mới phản ứng trở lại.
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  9. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 17: Trấn trên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Hữu Lễ cất tiền trong tay vào ống tay áo, liền dẫn theo mấy đứa nhỏ xuất phát đi lên trấn trên.

    La Văn Sinh nhỏ tuổ nhất, ngồi ở trên xe ba gác ôm rổ. La Hữu Lễ đẩy xe ba gác, La Văn Tuyên phụ đùn xe, La Nhiễm nhảy nhót mà đi theo bên cạnh. La Hữu Lễ cùng La Văn Tuyên đã vài lần bảo La Nhiễm ngồi trên xe, nhưng La Nhiễm kiên trì nói mệt mỏi mới ngồi.

    Mấy người vội vàng đi, dọc đường đi La Nhiễm nói ríu rít không ngừng, giống tiểu hài tử tò mò hỏi hết cái này đến cái kia. La Hữu Lễ chỉ nghĩ rằng tiểu hài tử tò mò chuyện tình trên trấn trên liền kiên nhẫn nhất nhất đáp. Trên thực tế, La Nhiễm là muốn suy nghĩ nhiều giải biện pháp một chút xem có biện pháp nào có thể kiếm tiền hay không.

    Đi được phân nửa đường, La Nhiễm đã có hiểu biết đại khái tình huống ở trấn trên, hai chân đi cũng mệt bắt đầu ngồi trên xe ba gác. Cũng bất đắc dĩ thôi, chân ngắn thân thể lại yếu đuối, đi vài dặm đường cũng rất mệt, chính mình còn muốn tiết kiệm chút sức lực để đi dạo trấn trên.

    "La huynh đệ, La huynh đệ.." Ở nông thôn đường nhỏ, đường thưa thớt ít người nên dễ dàng nghe rõ nơi phát âm thanh. Một hán tử trung niên cõng nửa bao tải đồ vật, phía sau còn có một nam hài mười mấy tuổi đi theo.

    "Nguyên lai là Triệu huynh đệ, Triệu huynh đệ đây cũng là muốn đi trấn trên?" La Hữu Lễ nhìn đến người đi đến tươi cười, lập tức tiến lên hỏi. Hiển nhiên hai người đều quen biết nhau.

    "Đúng vậy, đi trấn trên đổi nửa bao đậu này lấy tiền". Hán tử trung niên tên là Triệu Doanh, ba mươi tuổi rất hào sảng, là Triệu võ trang vùng phụ cận với trấn trên, cùng La Hữu Lễ thường xuyên gặp gỡ nhưng tương đối quen thuộc. Nương gia nhà thê tử Triệu thị của La Hữu Hiếu chính là ở Triệu võ trang.

    "Đây là mấy hài tử nhà La huynh đệ đi, lớn lên thật tốt. Đến, Thành Tử, kêu đệ đệ muội muội". Hán tử trung niên nói xong liền dùng một tay kéo đứa con Triệu Thành lên nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh. Thiếu niên bị lão cha thô lỗ kéo qua, trong lòng rất là bất mãn, lại liếc mắt nhìn La Văn Tuyên một cái, La Nhiễm cùng La Văn Sinh ngồi trên xe không nói gì.

    Triệu Doanh nhìn nhi tử như vậy thật không lễ phép không cho mình mặt mũi, tính toán muốn vỗ đầu nhi tử, lại nghĩ tới nhi tử nói người đọc sách đầu không được chụp, bàn tay liền cứng nhắc vòng tay xuống dưới hung hăng mà vỗ mông nhi tử. "Mày sao không nghe lời cha nói, kêu đệ đệ muội muội".

    Triệu Thành bị vỗ mông tất cả vì mấy người lạ này, tiểu hài tử trước mặt này nhìn như mấy con gà con, cảm giác đặc biệt dọa người. Lại phẫn hận liếc mắt nhìn ba người La Nhiễm một cái, nhưng lại nghĩ nếu không nghe lời, nói không chừng lão cha lại làm ra chuyện gì làm cho mình càng mất mặt, đơn giản rầu rĩ kêu một tiếng: "La gia đệ đệ muội muội".

    "Đây là Triệu gia ca ca, mấy con gọi ca ca". La Hữu Lễ thấy Triệu Doanh làm như vậy, cũng bảo mấy đứa nhỏ nhà mình gọi ca ca.

    Tất nhiên, La Nhiễm đã nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện kêu đệ đệ muội muội của Triệu Thành, trong lòng rất không vui, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn đáp lại một tiếng "Ca ca". La Văn Sinh nhìn về phía sau, thừa dịp mọi người không chú ý liền trộm hướng Triệu Thành lè lưỡi. Sau khi La Nhiễm nhìn thấy, liền ngồi sát vào Văn Sinh nói: "Văn Sinh, làm thật là tốt". Thanh âm rất nhỏ, hai đứa nhỏ ngồi trò chuyện với nhau thật vui nhưng vẫn bảo đảm người lớn không nghe thấy, nhưng cũng đủ làm cho ba đứa nhỏ nghe thấy.

    "Xú nha đầu, muội muốn tìm đánh à". Triệu Thành nghe được lời nói của La Nhiễm, nắm chặt nắm tay rất là tức giận.

    "Huynh dám". La Văn Sinh lập tức nói.

    "Cha, Triệu bá bá". La Nhiễm nhỏ giọng gọi hai người một tiếng, sau đó đắc ý nhìn thoáng qua Triệu Thành.

    "Chờ xem." Triệu Thành biết tính khí của cha mình, mặc dù sau này mình đi học đường đã bớt bị giáo huấn, nhưng vẫn rất đau.

    Hai người lớn không có để ý, tiếp tục nói chuyện.

    "La huynh đệ, Văn Danh đại chất tử nhà huynh rất giỏi, đọc sách thật đúng là lợi hại, tuổi còn nhỏ đã là học trò nhỏ".

    "Vừa mới trúng học trò nhỏ, hiện tại đang đọc sách, đúng rồi, mấy ngày nay tẩu tử mang theo văn danh về nhà mẹ đẻ, huynh có gặp không?" La Hữu Lễ biết nhà mẹ đẻ tẩu tử Triệu thị chính là Triệu võ trang, cho nên hỏi như vậy.

    "Sao không, ta nghe nói Văn Danh muốn thi tú tài phải không, còn đặc biệt dẫn theo nhị nhi tử nhà ta đi đến nhà đại cữu cữu hắn một chuyến". Hán tử trung niên dừng một chút, lại nói: "Ta có hai nhi tử một khuê nữ, đại nhi tử đã lớn ở nhà trồng trọt, nhị nhi tử năm trước đưa vào học đường đọc sách, liền ngóng trông đọc ra tiền đồ mới quyết định như vậy. Trong nhà ăn dùng tiết kiệm để tích tiền cho đứa nhỏ đóng học phí! Này không, lần này ta đi trấn trên chính là bán đậu tương để đổi tiền mua bút lông và mực gì đấy. Đệ nói, sao giấy viết kia mỏng mà đắt như vậy chứ? Chọc một cái liền rách, bất quá rất mềm mại, so với giấy bản còn mềm mại hơn nhiều".

    "Đúng vậy, đồ vật của người đọc sách tương đối quý giá, đồ vật kia không phải là những người nông dân như chúng ta có thể dùng".

    "Chất tử nhà đệ mà trúng học trò nhỏ, vậy khẳng định có thể trúng tú tài cùng cử nhân, nghe nói trúng cử nhân về sau có thể làm quan. Khi đó các đệ có thể đi theo hưởng phúc. Ta cũng chỉ có thể ngóng trông nhị nhi tử không nên thân nhà ta tiền đồ bằng một nửa của Văn Danh là được rồi".

    "Đệ xem Thành Tử rất cố gắng. Triệu huynh chờ hưởng phúc đi".

    "La huynh đệ, ta xem đại oa tử nhà đệ rất có cái đó, đúng, chính là linh tính của người đọc sách, vừa thấy chính là người đọc sách giỏi, không biết là đã vào học đường học chưa?" Triệu Doanh nhìn La Văn Tuyên vẫn chỉ hỗ trợ đẩy xe ba gác nói.

    La Hữu Lễ nghe vậy, liền Triệu Thành chỉ lớn hơn đại nhi tử một tuổi, lại nhìn đứa nhỏ nhà mình, đột nhiên sinh ra một suy nghĩ trong đầu, nhi tử đã mười tuổi, từ nhỏ nghe lời lúc còn nhỏ thông minh lanh lợi, nếu nhi thể có thể đến học đường, không cầu nhi tử trúng chức vị đại phú đại quý, nhưng cũng không lo chết đói. Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu liện dọa chính mình nhảy dựng, trước giờ chưa từng suy nghĩ qua, đọc sách nghĩ đến chính là danh từ riêng của La Văn Danh bên đại phòng, huống chi hiện tại tiền bạc trong nhà cũng không thuận lợi, cung cấp nuôi dưỡng một mình Văn Danh đọc sách đã rất gian nan, cha mẹ khẳng định sẽ không đồng ý. Trên thực tế, La Hữu Lễ nhớ đến hiện thực, không phải Tần thị nói không đồng ý, mà chỉ cần La Hữu Lễ nói ra suy nghĩ này khẳng định sẽ bị lão nương trực tiếp đánh đuổi. Dựa theo tính tình Tần thị, khẳng định còn nói khó nghe hơn. Đoán chừng liền ngay cả câu "cũng không nhìn xem mình có mệnh đọc sách hay không" này cũng có thể thốt ra.

    La Hữu Lễ từ cái suy nghĩ không thực tế kia trở về, thành thành thật thật nói: "Văn Tuyên còn chưa có đi học đường, tiền bạc trong nhà không thuận lợi, trước mắt chỉ tăng cường cho một mình Văn Danh".

    "Đúng vậy, hiện tại cuộc sống chính là gian nan mà, nói ba tráng hán mới có thể nuôi được một người đọc sách, cũng chính là ý này đi, sau này sự nghiệp học hành thành công, các đệ liền hết khổ. Triệu Doanh tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng oa tử trong thôn không thể đến học đường không đếm hết, đây chính là sự thật, đường ca về sau có tiền đồ chiếu cố đến cũng không tồi".
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
  10. N.T.H.Ngoc ^^

    Bài viết:
    50
    Chương 18: Trấn trên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, nghe nói Mãn Thương (*) đại ca phải thu xếp đi mua mấy bài thi những năm trước cho Văn Danh nên tốn rất nhiều bạc". Triệu Doanh hứng trí bừng bừng nói.

    "Vâng, đệ nghe đại ca nói qua, đại ca nói đại cữu hắn có đường huynh đi mua bài thi, cho nên đại tẩu tử mang theo Văn Danh cùng Bình Nhi về nhà mẹ đẻ để hỏi thăm". La Hữu Lễ đem tình huống mà mình biết nói ra.

    "Mãn thương đại ca có chiêu số gì còn không phải là nhận thức vài người, bất quá nói không chừng thật sự có thể mua bài thi cho Văn Danh." Triệu Doanh ngày thường coi thường người trong thôn, bộ dáng biếng nhác, rõ ràng là một nhà hán tử cả ngày chơi bời lêu lổng, thật cùng "Mãn thương" hữu danh vô thực, bất quá hắn có một cháu ngoại trai rất có tiền đồ.

    Bên kia hai người nói, bên này mấy oa tử La Nhiễm chính là rõ ràng không ở chung hòa thuận. Ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, một đám tính tình tiểu hài tử, La Nhiễm nhịn không được thở dài trong lòng. Bất quá vừa mới nghe được sự tình nhập học của La Văn Tuyên, không biết đại ca mình có nghe hay không, La Nhiễm quay đầu lại nhìn, đại ca trầm mặc không lên tiếng, quả nhiên vẻ mặt của đại ca chứa nhàn nhạt cô đơn, bất quá một lúc sau đã có thể điểu chỉnh lại sắc mặt. La Văn Tuyên nhìn đến tiểu muội của mình, cười cười, lát sau vẻ mặt khôi phục lại bình thường.

    Mấy người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền đi tới trấn trên. Đến trấn trên, bởi vì mỗi người đều có chuyện muốn làm nên người hai nhà tách, Triệu Doanh còn nhiệt tình mời lần sau đi Triệu võ trang làm khách. La Hữu Lễ liên tục đáp ứng. La Hữu Lễ mang theo mấy đứa nhỏ đến nhà lão đầu nằm ở đầu đường trấn trên để đem nông cụ đi tu sửa, xong sẽ qua lấy. La Hữu Lễ xòn đem xe ba gác đẩy đến bên cạnh sạp, có thể giúp hắn nhìn rõ. Lão đầu chính là người mà lão gia tử nói, là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, nhỏ bé gầy còm, làm việc rất cẩn thận.

    Sau đó La Hữu Lễ đem mấy đứa La Nhiễm đến tiệm tạp hóa. Trên trấn trên có hai, ba tiệm tạp hóa, lớn nhỏ không đồng nhất, nơi mà La Hữu Lễ dẫn bọn nhỏ đến một tiệm tạp hóa không lớn không nhỏ, nghe nói giá tương đối vừa phải.

    Tiệm tạp hóa kì thật không lớn, có điểm giống với cửa hàng tiện lợi ở hiện đại nhưng lớn hơn một chút. Cửa lớn của nhà giữa rất lớn, bên cạnh còn có một cửa sổ bằng gỗ thật dày nhưng ánh sáng không tốt lắm, hơi tối. Đi vào liền thấy, tiệm tạp hóa quả nhiên là tiệm tạp hóa, đồ vật bên trong rất nhiều, bày biện tương đối lộn xộn. Có xếp trực tiếp ở dưới đất, có bày ở trên bàn, còn có treo ở trên tường. Loạn thất bát tao cái gì cũng có.

    Lúc này trong cửa hàng có tiểu nhị đang ngủ gật, nhìn mấy người đến, lập tức cười ha hả nói: "Vị đại ca này, huynh cần gì ạ?" Nhìn La Hữu Lễ dẫn theo ba đứa nhỏ lại đây, trước tiên hướng La Hữu Lễ nói.

    "Tiểu ca, trong điếm này có thu mua tổ ong vò vẽ không? Muốn hỏi giá cả như thế nào?" Đầu tiên La Văn Tuyên hướng tiểu nhị hỏi.

    "Tổ ong vò vẽ, mấy ngày hôm trước mới thu mua một cái". Tiểu nhị nghe La Văn Tuyên hỏi như vậy, trong lòng nghĩ tổ ong vò vẽ bình thường đều làm thuốc, không biết vì cái gì muốn tổ ong vò vẽ, nhìn cũng không giống đại phu mà. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là thành thành thật thật nói việc thu mau mấy hôm trước. Hơn nữa, giới thiệu giá tiền phân biệt của mỗi loại.

    "Cái này lớn nhất, hơn nữa rất nguyên vẹn, bảo tồn rất tốt, hai mươi văn tiền, hai cái khác lần lượt là mười tám văn tiền, mười sáu văn tiền. Tiểu nhị tuổi không lớn, mười ba mười bốn tuổi nhưng thật ra biết ăn nói, hướng bọn họ nói từng cái từng cái một.

    Giá mà tiểu nhị nói rất phải chăng, sau khi biết giá, theo đó La Nhiễm lấy ra cái tổ ong vò vẽ kia ra, nói:" Tiểu ca, huynh xem này, trong điếm có thu mua không, theo lời huynh thì có giá bao nhiêu? "

    Tiểu nhị thấy La Nhiễm lấy ra tổ ong vò vẽ liền biết mấy hài tử này tới bán tổ ong vò vẽ. Tổ ong vò vẽ trong tay của La Nhiễm, tổ cũng rất lớn, cùng với cái tổ mà tiểu nhị giới thiệu không sai biệt lắm. Nhìn mấy đứa nhỏ cùng người cha đứng bên cạnh không nói gì, tiểu thị không ép giá, trực tiếp nói đúng trọng tâm:" Nếu theo sự thu mua của điếm, mười bốn văn tiền ".

    Sau khi La Văn Tuyên cùng La Nhiễm nghe xong, gật đầu với nhau, nói:" Được ".

    " Trong điếm có thu mua trứng vịt không? Bao nhiêu văn một quả? "La Nhiễm nói xong liền xốc vải bố che rổ lên, lộ ra mười mấy quả trứng vịt hoang.

    " Trứng chim một văn một quả, trứng vịt ba văn hai quả, giá niêm yết ". Tiểu nhị nói.

    Trứng vịt tổng cộng có mười bảy quả, xem như hai mươi lăm văn, hơn nữa tổ ong vò vẽ là mười bốn văn, tổng cộng là ba mươi chín văn tiền, bây giờ La Nhiễm để tiền vào trong người. La Hữu Lễ nhìn mấy đứa nhỏ đem trứng vịt cùng tổ ong vò vẽ đổi thành tiền, trong lòng đặc biệt cao hứng, mấy hài tử còn nhỏ mà thật thông minh. La Nhiễm nhìn mọi thứ ở trong điếm lại hỏi giá, hiện tại tiểu nhị cũng không có khách nhưng rất kiên nhẫn đáp từng cái một.

    Cất trong ngực mấy chục văn tiền, La Nhiễm tuy rằng rất cao hứng, nhưng mà có rất ít không đủ mua đồ vật này nọ. Trong lòng thở dài, đến khi nào mới có thể tiêu tiền như nước.

    " Nhiễm Nhi, con muốn mua cái gì? Hiện tại trong tay cha không có tiền, sau này cha kiếm được tiền liền mua cho con ". La Hữu Lễ nhìn nữ nhi hỏi cái này hỏi cái kia nghĩ La Nhiễm muốn mua, nhưng nghĩ đến mấy chục văn tiền trên người mình, phỏng chừng lúc tu sửa nông cụ cùng mua mấy cái liềm mới sẽ không đủ, liền an ủi tiểu nữ nhi.

    " Cha, con chỉ hỏi một chút, chúng ta đi thôi ". La Hữu Lễ vừa nhìn thấy rõ ràng biểu tình đáng tiếc của La Nhiễm, nữ nhi hiểu chuyện làm trong lòng cha thật sự rất đau.

    " Lát nữa cha muốn mang các con đến cửa hàng lương thực xem một lát, hỏi giá một chút ". Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, La Hữu Lễ hướng mấy hài tử nói.

    " Cha, nhà chúng ta là muốn bán lương thực hay muốn mua lượng thực? "La Văn Sinh nhìn La Hữu Lễ.

    " Cha không biết, ông nội con bảo cha đi hỏi. Hiện tại La Hữu Lễ cũng mờ mịt, nếu nói mua lương thực, hẳn là cũng không phải, hơn một tháng nữa lương thực mới cũng có, hẳn là sẽ không cần mua. Nếu nói bán lương thực, năm trước lương thực vừa mới thu hoạch trừ bỏ giữ lại để đủ ăn thì hơn phân nửa liền bán toàn bộ ra ngoài. Hiện tại lương thực trong nhà cũng không còn dư, nghĩ nếu muốn bán lương thực mới, thời điểm hiện tại hỏi thăm giá cũng quá sớm, hơn nữa đến lúc đó giá lương thực có thể sẽ thay đổi.

    Chẳng mấy chốc mọi người đã đi đến cửa hàng lương thực, sắp xếp của cửa hàng lương thực với cửa hàng tạp hóa cũng không khác nhau lắm, mọi đồ vật đều đổi thành lương thực. Bên cạnh còn để đại xưng cùng tiểu xưng, hẳn là dùng để đề tên các loại lương thực. Chủng loại của cửa hàng lương thực đều đầy đủ hết, có lúa mạch, gạo, hạt kê, hạt cao lương, đậu tương, đậu đỏ, đậu xanh, v. V..

    "Gạo trắng, mười văn tiền một cân; hạt cao lương, bốn văn tiền một cân; lúa mạch, mười văn tiền một cân; đậu nành, mười hai văn một cân". La Nhiễm nghe tiểu nhị báo giá lương thực, cũng được cảm giác được La gia vì sao mỗi ngày ăn các loại lương thực phụ. Lương thực phụ mà người La gia ăn chủ yếu là hạt cao lương có bốn văn tiền, mua một cân gạo trắng thì có thể mua được xấp xỉ hai cân rưỡi hạt cao lương. Khí hậu ở đây là thích hợp trồng lúa nước cùng lúa mạch, hơn nữa, giá lúa mạch nhưng thật ra không tốt lắm, đoán chừng việc gieo trồng lúa mạch ở cổ đại năng suất không cao, sản lượng tương đối thấp cho nên giá so với hiện đại thì cực kì cao. Hơn nữa triều đình thu lương vẫn là gạo, cho nên bình thường mọi người vẫn trồng lúa nương, một số nhà để một phần ruộng để trồng lúa mạch. La gia cũng như vậy, trồng hơn phân nửa là lúa, vài mẫu ruộng thì trồng lúa mạch, có thể dùng để đổi thành tiền hoặc hoa màu khác.

    (*) Mãn Thương: Từ này tôi cũng không biết giải nghĩa như thế nào. Từ gốc của nó là từ này: 满仓
     
    Trinhngoo, AyuxinhAmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...