Nhớ một cành mai Mạc Vấn Cũng là một cuộc tình say Cũng là những lúc đan tay, bên người Cũng là là đôi nụ cười tươi Cũng là hờn dỗi khi người vô tâm Cũng là ngày tháng yêu thầm Cũng là hy vọng, ươm mầm tương lai Cũng là sóng gió phôi phai Cũng là đường cũ, gót hài xa xưa Cũng là sớm nắng chiều mưa Cũng là phận bạc duyên thừa, biệt ly Cũng là nhung nhớ đôi khi Cũng là vương vấn người đi người về Cũng là tỉnh một cơn mê Cũng là cát bụi, lời thề của ai Cũng là.. nhớ một cành mai Xuân tàn, hoa rụng, vẫn ngoài sân kia..
Em có thấy lòng mình nổi sóng không em Mạc Vấn Tôi đã biết quen dần với sự lặng im Như ngày đó quá quen với mỗi ngày thăm hỏi Cánh chim bay nhiều nay đã mỏi Cuộc tình đã hết yêu, liên lạc bỗng trở nên thừa Còn tôi với cơn mưa Biết không em? Cơn bão tháng chín về, lại nhớ người đã cùng tôi đi qua từng mùa bão đổ Đôi cây đào tôi cùng em trồng rạp xiêu trong màn gió Bão tan rồi, chúng ngã gục cũng có đôi Những chấm xanh facebook vẫn sáng tươi Chúng ta chẳng block nhau, nhưng cũng chẳng còn trò chuyện Số điện thoại kia nằm im trong hoài niệm Em chắc cũng đã quen dần những mùa bão không tôi? Tôi đã biết cuộc sống còn có một chữ duyên Biết nhủ lòng thời gian sẽ làm lành tất cả Chỉ buồn thay, nhân trồng chưa thấy quả Những mùa bão về, em có thấy lòng nổi sóng không em?
Bão tan, đừng về Mạc Vấn Con nghe tin bão lại về Vội vàng gọi điện "Ở quê thế nào? Mẹ cha chống bão ra sao Bây giờ tháng chín, lúa vào vụ chưa?" Lạy Trời, hãy bớt cơn mưa Bớt đi mức gió, bớt thừa nước dâng Quê cha nắng cháy muôn phần Đến khi ngập lụt, lại ngàn lần xót xa! Bão về, cây trái, lúa, hoa Nguy cơ mất trắng, quê ta thêm nghèo Mỗi năm tích cóp được nhiêu Bão qua một trận, thiếu điều tay không! Xa quê, con chỉ ngóng trông Quê nhà vô sự- nỗi mong ngút ngàn Cầu mong cha mẹ bình an Xóm làng bớt khổ, bão tan, đừng về..
Vài dòng thơ nơi công trường nắng gió Mạc Vấn Gió công trường bụi bay trắng xóa Nắng công trường đen xạm màu da Giữa công trường chẳng rộn tiếng ca Tôi chỉ thấy những con người khó nhọc Từ thanh niên đến người già bạc tóc Cả người nam người nữ chẳng chừa ai Gánh cuộc đời đặt nặng những đôi vai Ánh mắt buồn thấm sâu nhiều mỏi mệt Những khuôn mặt hằn sâu nhiều dấu vết Những cuộc đời sương gió mấy người hay Họ dựng xây tạm bợ để mai này Đời kế tiếp sẽ đập đi xây lại? Kiếp con người chẳng thể nào sống mãi Bụi thời gian cứ lắng đọng vô tình Người công nhân có đôi chút nhục vinh? Đến những thế kỉ sau, nhìn công trình Ai thương cảm cho những đời đi trước? Ai bước lại những bậc thang tôi bước? Ai dừng chân ngắm cảnh giống người xưa? Ai nghiêng mình bên những chiếc song thưa? Và ai nữa? Viết tiếp thơ nơi công trường nắng gió..
Dốc cũ Mạc Vấn Gió thoảng qua triền dốc Nhói lòng, những nỗi nhớ mê mông Cát bụi bay theo chiều gió lộng Tình đá vàng. Nước mắt rớt bên sông Nắng rọi trên sườn dốc Một thời, tôi đã đón đưa em Tuổi buồn nhìn lá vàng rơi rụng Nghĩa Châu này. Có một mảnh tình chung Mây che nơi triền dốc Những ngày, tay nắm đón cơn mưa Hỏi người giờ nhớ chăng chuyện cũ? Việt Nam buồn. Mỗi độ đã vào thu Mưa rơi nơi triền dốc Thuở nào, chân sánh vội bước qua Nhủ lòng, vì sao ta còn nhớ? Có lẽ nào. Tình vỡ vẫn mộng mơ Có chi nơi triền dốc? Chỉ gió, mây, mưa, nắng. Hững hờ Đào hoa, còn ngóng đông phong nữa? Lấy sầu. Dốc cũ viết câu thơ
Còn lại gì ngoài hai tiếng cố nhân Mạc Vấn Xuân hạ thu đông tiếp lại xuân Lòng ai còn giá đến bao lần Ngắn dài cũng chỉ trăm năm ấy Con tạo xoay vần mặc thế nhân Đường xưa cát bụi phủ dấu chân Tình xưa nức nở nhịp gót buồn Cuộc đời ai không từng khúc mắc Yêu một người, sao thật lắm gian truân? Xuân hạ thu đông sẽ lại xuân Câu thơ bỏ dở, sẽ xếp vần Cũng là nửa yêu, là nửa hận Đâu còn lại gì ngoài hai tiếng "cố nhân"?
Chút chạnh lòng Mạc Vấn Đất này đất nẻ chân chim Mẹ cha cày cuốc đi tìm tương lai Nuôi con nặng gánh hai vai Ngày ngày tháng tháng vẫn hoài chăm lo Rồi đây cuộc sống xô bồ Hỏi chăng có nhớ lời ru nơi này Thị thành lắm thứ mê say Những khi rảnh rỗi, có về ngay bên Người? Hay là đang mải cuộc vui "Mẹ ơi con bận, chưa về được đâu" Chuyện trò dài ngắn mấy câu Vội vàng tắt máy, vùi đầu cuộc chơi Một mai Người khuất chân trời Mẹ cha xong nợ cuộc đời.. sẽ xa Chỉ còn đọng lại trong ta Bao điều nuối tiếc, chuyện qua, qua rồi..
Lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu Mạc Vấn Tôi nói em rằng tôi say nhạc Phú Quang Yêu giọng hát Ngọc Tân qua những chiều lộng gió Hà Nội ngày trở về tôi chờ cơn mưa đổ Thoáng đâu đây mùi hoàng lan, mùi hoa sữa Cùng hương thơm mái tóc một người yêu Ngày đó qua rồi, nay xa cách bao nhiêu Em bỏ tôi một mình, mơ về nơi xa lắm Biển, nỗi nhớ, và em.. tôi chôn vào ngọn sóng Mình tôi buồn, đêm Hà Nội không em Những bài hát dịu êm Nhưng câu hát ngân lên, sao nghẹn tắt nửa chừng Không còn hát ru, sao còn day dứt Lá trút rơi nhiều Bây giờ tôi đã hiểu Lá trút rơi nhiều Đâu phải bởi mùa thu?
Tuổi trẻ này đáng giá bao nhiêu Mạc Vấn Tuổi trẻ này rồi đáng giá bao nhiêu? Chút buồn lòng đêm về nghe thao thức Yêu một người, tình lâu rồi khôn dứt Công danh sự nghiệp nhìn về cũng tay trắng bàn tay Đến bao giờ ta thôi hết loay hoay? Cơm áo gạo tiền, và dòng đời trôi mãi Nhiều năm sau, ta có còn khờ dại Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ đi qua.. Nhịp sống sẽ xóa nhòa Rồi ưu tư sẽ trôi theo dòng nước Tuổi trẻ rồi sẽ qua, cùng những điều mất được Đọng lại trong lòng Câu hỏi ấy Khôn nguôi..
Hai vì sao lạc Mạc Vấn Có phải chúng ta là hai vì sao lạc Lạc những đợi chờ lạc ước mơ Lạc cả những năm dài tuổi trẻ Lạc những vần thơ lạc mất người? Ta về tìm tuổi đôi mươi Người đi xây những khoảng trời cao xa Sao kia còn ngự hiên nhà Sâm, Thương, vẫn sáng.. nhưng xa muôn trùng Ngu ngơ câu hát, tình không Còn đâu năm tháng, tay cầm siết tay Thời gian theo cánh nhạn bay Hai vì sao lạc, chưa hẹn ngày gặp nhau..