Tình một nửa Tác giả Mạc Vấn Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Chưa được bao ngày đã vội vã xa nhau Với tôi, em là cuộc tình đầu Với em, tôi là người kế bước Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Một nửa yêu thương một nửa dỗi hờn Hai trái tim chung nhịp xóa cô đơn Nhưng tình một nửa nên chỉ trong giây phút Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Đôi mảnh ghép trái tim mong xếp một hình hài Nhưng người ta chẳng thể biết ngày mai Tình một nửa nên chi tình vụn vỡ Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Một nửa cho người và một nửa cho ta Ta chim bói cá, em trăng ngà Tình một nửa nên mặt hồ ngăn cách Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Bỗng hỏi lòng tình vẹn có bao nhiêu? Em chẳng nhớ ta, sao ta mãi yêu nhiều Tình một nửa và vẹn nguyên có gì khác? Cuộc tình chúng ta là cuộc tình một nửa Nhưng ta yêu người, tình cảm ấy.. Nửa thôi..
Vô đề Mạc Vấn Mênh mông chiều quê cũ Nhớ em ánh nắng lại thêm buồn Ta và em: Bói cá - ánh trăng ngà Em và ta: Khúc thụy du kí ức Cuộc tình như ảo, thực? Hỏi lòng, lời hứa đã xa xưa? Ta yêu em. Câu nói dư thừa Em xa ta. Lời đắng cay phai nhạt Nghêu ngao vài câu hát Hỏi đời, ai kẻ chẳng đổi thay.. Ta nhớ em. Cho đến một ngày Em quên ta. Thiên thu sầu ly biệt Câu thơ còn mải miết Hỏi người, người còn muốn đọc không? Ta mừng em. Cuộc sống màu hồng. Em nợ ta. Vùng trời xanh kỉ niệm..
Nỗi lòng kẻ thứ ba Mạc Vấn "Sao Hôm chờ đợi sao Mai Trách lòng sao Vượt nhớ ai băng chừng" Yêu thương ai chẳng đã từng Chỉ mong anh hiểu tấm lòng của em Số trời đã định không duyên Nhưng sao em mãi khắc tên một người Anh cùng vợ đã một đôi Em đâu có thể làm người thứ ba Càng yêu càng muốn tránh xa Càng yêu càng muốn đôi ta khác đường Cuộc đời vốn lắm phong sương Nữ nhân nào muốn đêm trường quạnh hiu Em hay em đã đang yêu Nhưng còn cô ấy cũng nhiều yêu thương Bây giờ em mới tỏ tường Yêu không chiếm hữu dễ thường.. quá yêu
Pandora Mạc Vấn Chiếc hộp anh tặng tôi một chiều Cơn mưa mải kéo dài trên góc phố Anh nhìn tôi khẽ nhủ "Đừng vội mở nghe em! Chiếc hộp này là thước đếm tình duyên Nên một lần nữa, anh mong em đừng mở vội Điều đó là có lỗi Với sự tin tưởng của anh Nếu cuộc tình ta mãi xanh Chiếc hộp sẽ không bao giờ được mở ra, càng tốt". Cơn mưa dần nặng hạt "Anh tặng quà lại không muốn người nhận mở là sao?" Ngoài cửa gió thét gào Nhưng bên anh tôi thấy lòng ấm áp Anh vu vơ câu hát "Nhìn người ta muốn biết Anh thấy dễ thương ghê" * * * Cánh đồng mùa nước lũ làng quê Nơi đó có mộ anh, tôi biết Cuộc tình ta đã hết Duyên úa tàn, duyên diệt Khi anh vội ra đi Chiếc hộp gỗ màu ghi Tôi làm đúng lời anh chưa một lần mở đến Hôm nay sẽ mở trước nơi an nghỉ người tôi thương mến Hai năm tròn. Từ chiều mưa cũ ngày xưa * * * Chiếc hộp rỗng, lạ chưa Chẳng có gì ngoài những dòng chữ khắc Một bài thơ "Anh muốn kể em nghe chuyện nàng Pandora Người được thần Zeus tặng chiếc hộp quà nhân ngày cưới Với lời dặn sau cuối Không nên mở hộp ra Nhưng nàng chẳng nhớ lời Một ngày kia mở hộp Và những điều nguy khốn Bất hạnh với xấu xa Tựa một cơn phong ba Ngập tràn trên thế giới Nhưng hộp vẫn mang tới Điều gì, em biết không? Tặng em tận đáy lòng Điều mang tên hy vọng Cuộc tình đã vỡ mộng? Cuộc sống có khó khăn? Anh luôn chúc em an lành Và đừng quên, hy vọng.." * * * Chiếc hộp không Nhưng tình cảm đong đầy trong đó Mỉm cười trong gió "Em sẽ luôn hy vọng Nhé anh.."
Người Vọng phu, nàng Nam Xương và sự đổi thay Mạc Vấn Tôi chưa một lần thăm đá Vọng phu Nhưng câu chuyện mãi khắc sâu tâm tưởng Và trong lòng chừng như còn thấy vướng Liệu bây giờ, có còn đá Vọng phu? Có còn chăng người phụ nữ cho dù Bao gian nguy bao khổ đau vùi dập Vẫn kiên trinh một lòng son sắt Đứng ôm con hóa đá chờ chồng? Tôi bao lần lặng ngắm một dòng sông Không cần biết tên. Dòng sông là con nước Nhìn nước trôi nghe thời gian đếm ngược Nàng Nam Xương thuở trước chứng chân tình Liệu bây giờ còn hai chữ nhục vinh Rất rạch ròi trong tâm người con gái Câu chuyện thuở xa xưa ai đời sau nhắc mãi Nhắc để rồi chuyện mãi là chuyện thôi? Tôi bâng khuâng. Ai cản thời gian trôi? Nhìn xung quanh ai người không thay đổi? Người Vọng phu, nàng Nam Xương giờ có hối? Ôi một chữ đời! Em cũng đã đổi thay..
Người phụ bạc cũng là người tôi yêu Mạc Vấn Tôi viết nhiều thơ tình Cho người yêu phụ bạc Tôi viết nhiều bài hát Cho người đã ra đi Tôi viết những nghĩ suy Trên từng trang giấy nhỏ Cho ta cùng nhìn rõ Con người thật của nhau Tôi viết để mai sau Thân tôi về cát bụi Nhưng đời không thiêu rụi Thơ tôi viết vẫn còn Tôi viết lời nước non Mà em từng thề hẹn Cuộc tình không trọn vẹn Nên đời vẫn còn vui? Giọt lệ nóng trên môi Cõi lòng nghe mặn chat Em còn nhớ câu hát Viết về kẻ đổi thay Nếu như có sau này Vô tình ta gặp lại Thơ tôi còn viết mãi Em có muốn nghe không? Lời thơ viết nỗi lòng Chắc em không dám đọc Dù thơ không hằn học Em liệu có dám xem? Tôi biết.. còn yêu em Nên lòng còn giông bão Có phải hồn già lão? Nên nhớ mãi chuyện xưa? Cái thuở còn đón đưa Hai ta cùng chung lớp Tuy nhiều điều chưa hợp Vẫn hát được câu yêu Thời gian chứng nhiều điều Tình em không mãi mãi Nếu giờ em quay lại Tôi sẽ vẫn dang tay? Tôi biết, đó là ngày Chỉ đến trong mơ ước Vì lời thề non nước Em chẳng nhớ từ lâu Tình tôi có đậm sâu? Tình em là gió lạ? Nhủ lòng, sao mát quá Nhưng xa mãi hoàn xa Những ước mộng hai ta Chắc em giờ quên hết Con người ai chẳng chết Nhưng mấy kẻ vẹn tình? Cuộc sống lắm nhục, vinh Tình yêu nhiều trắc trở Đến bao giờ thôi nhớ Dòng thơ mới bắt đầu? Nào ai biết bao lâu? Trăm năm hay vạn kiếp? Không chừng khi nhận thiệp Đám cưới của người yêu? Tôi vẫn viết thơ đều Cho em người phụ bạc Tôi vẫn viết câu hát Cho em. Người.. tôi yêu!
Đắp mộ cuộc tình Mạc Vấn (ghép tên bài hát) Tặng đời đôi chút rong rêu Linh hồn tượng đá. Ngậm ngùi lặng yên Dưới giàn hoa cũ. Hờn, ghen Qua đi chợt nhớ mùa thu mây ngàn Bây giờ tháng mấy đã sang Hỏi ai còn nhớ cây đàn bỏ quên Hoa rơi lá rụng bên thềm Dấu chân xưa nhạt nặng thêm tình đời Mình ta, riêng một góc trời Câu thơ viết vội, gửi người xa xưa Cũng là sớm nắng chiều mưa Đổi thay thay đổi cho vừa lòng em Hết duyên hết phận thôi đành Xưa nay vốn dĩ lá xanh sẽ vàng Lời thơ- màu trắng khăn tang Vấn lên đắp mộ cuộc tình đôi ta..
Bài thơ ghép tên nhạc Mạc Vấn Đưa em tìm động hoa vàng Tình xưa một thuở có nàng có anh Tình đầu như chiếc lá xanh Gặp cơn sóng gió tan tành mộng mơ Chuyện tình buồn, lắm dại khờ Chân tình, giả nghĩa? Thôi giờ biệt ly Tôi yêu em, có nghĩa gì Lệ trông em bước bước đi theo người Ngại ngùng chiếc lá thu phai Nửa mê nửa tỉnh. Thiên Thai giấc nồng Đường chiều lá rụng mênh mông Để lòng nghe nặng nỗi buồn tàn thu Nhớ xưa giấc mộng dưới hoa Tôi ca em ngủ, chuyện qua, qua mất rồi Hôm nay mắt lệ cho người Hết duyên hết nợ chỉ chừng đó thôi Tôi về ôm tiếng đàn côi Gọi em là đóa hoa sầu, gọi em!
Tặng quê Mạc Vấn Con yêu mảnh đất quê hương Lọt lòng đã mến yêu thương vô cùng Buồn, vui, ngọt, đắng đã từng Hoàng hôn đã đợi, hừng đông đã chờ Ai người không có tuổi thơ Miền quê thôn dã cha chờ mẹ mong Chân quê còn mãi khắc lòng Câu thơ viết vội nhưng không thiếu tình Đời người sướng, khổ, nhục, vinh Bao nhiêu năm đó rồi mình về đâu? Con người lắm nỗi bể dâu Trông về quê cũ có đau, có buồn? Quê nghèo nắng cháy mưa tuôn Chạnh lòng đất mẹ. Cội nguồn ông cha Dẫu rằng không muốn, phải xa Ắt quê cũng muốn cho ta đi nhiều Chỉ là, chớ phụ chữ yêu Chữ thương, chữ nhớ. Những chiều mơ xưa "Cái cò đi đón cơn mưa" Câu ca mẹ hát, con chưa quên lời Tiếng ru vang vọng ngàn đời Quê hương yêu mãi, chân trời vẫn thương * * * Con yêu tiếng nói quê hương Bốn ngàn năm một đoạn đường. Hôm nay Trải qua trăm đắng ngàn cay Tiếng dân tộc vẫn mỗi ngày sáng tươi Vẳng nghe tiếng Việt, con cười Mẹ cha hẳn cũng đã thời, như con Câu ca đất Việt vuông tròn Lời ru đất Việt, luôn còn muốn nghe Nắng cao nắng đổ chưa hè Con yêu con viết. Tiếng quê một đời Nhắn ai ai nhớ đôi lời Ta không đi hết. Những lời mẹ ru Đông tàn, Xuân đến Hạ, Thu Giọng quê chẳng đổi. Con thì mãi yêu..
Thế gian vấn chữ tình Mạc Vấn Đêm! Thấy ta là thác đổ Khúc du ca gợn mãi trong lòng Bông tường vi chẳng còn rơi rụng Bởi, cánh hoa hồng đã tàn với hư không Tình thắm duyên nồng Một chiều kia phố quen thành phố lạ Người! Chia đôi ngả Thân thiết từng, nay chợt hóa người dưng.. Nước mắt cũng lưng chừng Lâu rồi chẳng còn rơi, trưởng thành cần mạnh mẽ Bước chân ai rất nhẹ Đi xa, xa cuộc tình Ngày mai trời vẫn xanh Em bên người mới, vẫn an lành Tôi về, say nhạc Trịnh Thế gian, vấn chữ "tình"!