Bạn được Diệp Kỳ Vân mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
10168 19
Kiếm tiền
Nhỏ nhiều chuyện đã kiếm được 101680 đ
Tên truyện: Xuyên không đổi người

[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Tác giả: Nhỏ Nhiều Chuyện[/COLOR]

[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình, HE

Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nhỏ nhiều chuyện

anh-anime-co-trang-buon-1.jpg
[/COLOR]

Văn án:

Tuyết Nhi - Một cô gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng hay mắc tật hám ngủ, nó cũng là điều khiến cô nàng vướng mắc vào cái tình huống giở khóc giở cười khi làn đầu tiên đi phỏng vấn thì bị ngã xe cú va chạm khiến cô hôn mê và xuyên không sang một thời đại cổ xưa.

Nàng là Ngọc Hoa - công chúa của nơi nước Yên nhỏ bé, vì sự nghiệp nước nhà mà phải gả cho tên Thái tử Điện hạ - Hứa Chí Quân, nàng khóc lóc kêu ca dọa tự vẫn, cuối cùng từ dọa mà sơ xuất thành thật khiến nàng ngất đi sau đó thì xuyên không sang thời hiện đại.

Trùng hợp ở chỗ Tuyết Nhi và Ngọc Hoa lại xuyên không và thay thế cho vị trí của nhau.

Liệu rằng khi hai người con gái thay thế cho nhau, sống trong hai thời đại khác nhau thì có chuyện gì sảy ra? Hãy thường xuyên theo dõi truyện để biết thêm chi tiết nha! ^^


* Lưu ý: Các tình tiết trong truyện đều là hư cấu không có thật nên các bạn có thể thỏa thích bay bổng trong trí tượng tượng của mình. Vui lòng không làm theo truyện ^^
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1: Giới thiệu nhân vật

9d15a6f44f009154e895e80841e46fb6.jpg


Renggg.. renggg!

Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu lên inh ỏi phá tan khung cảnh yên bình của buổi sáng đầu thu mát mẻ dịu dàng. Tuyết Nhi há miệng ngáp một cái rõ to, hai tay vươn cao lên lắc qua lắc lại, cô nheo mắt nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức nằm im lìm trên bàn mà cuống cuồng, hôm nay cô có hẹn phỏng vấn ở một công ty lớn, nơi Sài Gòn đất chật người đông này thì đây quả là một cơ hội tốt cô không thể để mất cơ hội này được. Nghĩ vậy cô cuống cuống đi vệ sinh cá nhân, nhanh nhẹn chạy thẳng ra ngoài leo lên chiếc xe điện phóng đi.

Cổng công ty đứng sừng sững giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp, cô liếc nhìn màn hình điện thoại. Trời! Còn hai phút nữa! Cô mặc kệ đường vẫn đang đông nghịt người và xe đang đi lại tấp nập, cô phóng vụt qua đường, sẽ không có gì nếu cô nàng không quay đầu lại mà lè lưỡi tỏ vẻ đắc thắng. Vừa vào chưa đến cổng công ty mà cô đã bị một chiếc xe từ phía trong đi ra đâm thẳng vào đầu xe khiến cô ngã sõng soài "bán lưng cho đất bán mặt cho trời". Cô thấy hai mắt mình mờ dần, thân người nhẹ bẫng, dần mất đi ý thức, cô từ từ lịm đi.

Cô thấy mình từ từ bay ra khỏi thân người nhỏ bé kiều diễm, chẳng lẽ cô đã chết sao? Ông trời cớ sao lại phũ phàng đến vậy cơ chứ, một cô gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang như cô tại sao lại phải chết thảm như vậy cơ chứ? Bất ngờ từ đâu một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc đánh thẳng xuống, một cơn lốc đen xì hút thẳng cô vào. Đầu óc ngờ nghệch cô không còn biết gì nữa, thôi thì kệ mặc sự đời vậy!

Cô từ từ mở mắt, ánh nắng từ bên ngoài chiếu rọi vào bên trong cô lồm cồm bò dậy, liếc nhìn mọi thứ xung quanh cô như điếng người. Đây là đâu? Mọi thứ xung quanh thật khác lạ! Chiếc giường nơi cô đang nằm nó thực sự rất rộng và cao vô cùng, đệm giường trài dài một màu đỏ với những họa tiết hình thù có chút khó hiểu. Chiếc kệ trên đầu giường được trạm trổ vô cùng công phu, phủ bên ngoài là một màu nâu bóng loáng tuyệt đẹp. Cánh cửa ở căn phòng này có vẻ cũng thật là ngộ! Các song cửa được kết lại bằng gỗ tre khá bắt mắt.

Cô chống hai tay ra phía sau rồi khẽ đừng dậy, nhưng đi chưa được năm bước thì đã ngã sõng soài ra nền đất lạnh vì vấp phải chân váy. Bị ngã rồi cô mới nhìn lại cái quỷ quái mình đang mặc, bộ y phục trông giống như những bộ trang phục mà người phụ nữ thời cổ xưa xa lắc xa lơ mặc. Cô lúc này có chút hoài nghi bèn chồm người vớ lấy chiếc gương đồng cầm trên tay mà từ từ đưa ngang tầm khuôn mặt mà nhìn vào. Một giây.. hai giây.. cô ngồi yên như tượng, trong gương phản chiếu lai hình ảnh cô à mà không nó phản chiếu lại một khuôn mặt lạ hoắc, khuôn mặt nhìn trông vô cùng xinh đẹp, đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt long lanh như chứa cả dải ngân hà, hai má hồng hào ấp áp, ngũ quan hoàn toàn cân xứng, làn da thì khỏi bàn trắng hồng mịn màng. Đang há miệng trợn mắt nhìn khuôn mặt trong gương thì cánh cửa bất ngờ được mở ra, cô chợt giật mình ấp úng:

- Cô.. là ai? Tại sao tôi lại ở đây?

Cô gái đó với vẻ mặt sửng sốt vô cùng, nhìn dáng vẻ đó mà Tuyết Nhi chợt cảm thấy lo lắng. Cô gái đó sau một hồi đứng yên như tượng thì cũng lắp bắt quỳ rạp xuống mà khóc:

- Nương nương, xin người đừng dọa nô tì nữa! Người đùa vậy nhất định là không vui đâu! Nương nương.. nô tì xin người tha cho nô tì!

Cô thở dài thườn thượt chẳng hiểu cô nàng "osin" dưới chân đang cầu xin gì nên chỉ cúi xuống đỡ cô ta lên nhẹ giọng nói:

- Ta thực không biết ngươi đang nói gì! Ngươi có thể kể lại mọi chuyện cho ta được không?

Cô ta dập đầu nghe cái "cốp" xuống nền đất nghe mà thấy đau. Cô ta nói:

- Thực ra là nương nương bị ép gả cho cho thái tử điện hạ bên nước Đại Nam, nương nương vốn không đồng ý nên..

Cô ta ngập ngừng vẻ không dám nói, cô có vẻ đang tò mò nên đưa ánh mắt thúc giục nhìn cô ta, lúc này cô ta mới nói:

- Sau đó nương nương dọa sẽ đâm đầu vào gối tự vẫn, đang mải gật gù nên đâm thẳng đầu vào cạnh bàn mà ngất đi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!

Lờ mờ hiểu ra vấn đề, có lẽ cô và cô gái mà cô "osin" kia vừa nói đều đang xuyên không như trong những câu truyện ngôn tình mà cô đã từng đọc và một thời mê tít thò lò chăng? Quả thực rối quá đi mất! Cô mặc kệ sự đời kéo kín chăn lên đầu chưa đầy năm phút sau đã thấy ngáy khò khò, khiến cô nàng "osin" bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên tột độ
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.1:

pham-huong-phai-truyen-nuoc-sau-cu-soc-bo-qua-doi-48-.7192.jpg


Lại nói đến công chúa Ngọc Hoa, sau khi ngất đi nàng cũng vô thình mà bị cái cơn lốc đen xì hút thẳng vào nàng quay cuồng choáng váng, mắt tối sầm lại. Đến lúc tỉnh dậy cả người nàng đau ê ẩm, dây dợ cắm chằng chịt khắp cánh tay. Nàng cựa người ngồi dậy, nơi đây được bao phủ bởi một màu trắng tinh, phía trên đầu giường có một cái kệ tủ màu bạc, chiếc giường nàng nằm quả thực không thoải mái chút nào, nàng ngồi trên giường mà ngẩn tò te chẳng hiểu gì, nơi đây vốn dĩ không phải là chỗ ở của nàng. Đang ngắm nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt lạ lẫm thì từ cánh cửa có hai kẻ lạ mặt một nam một nữ trạng tuổi mẫu thân và phụ hoàng của nàng. Thấy nàng đang ngơ ngẩn ngồi trên giường hai người đó liền tiến lại gần nói lớn:

- Tuyết Nhi! Con tỉnh rồi! Con cảm thấy trong người sao rồi?

Bùm! Một tiếng nổ ầm trong đầu nàng. Chuyện quỷ quái gì đây? Tuyết Nhi là ai? Sao hai người này lại gọi nàng như vậy? Nàng vốn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nên chỉ há hốc mồm nhìn hai người trước mặt đang sốt sắng hỏi han nàng. Hai tai nàng ù ù như cối xay, nàng quả thực là chẳng lọt tai. Hai người trước mặt có lẽ cũng nhận ra sự khác biệt ở nàng nên khựng lại rồi cuống cuồng gọi hai tiếng "Bác sĩ". Một lúc sau có một người đàn ông dáng người cao giáo, điềm đạm, khuôn mặt này quả thực nàng không lẫn vào đâu được, khuôn mặt giống như đúc với tên thái tử điện hạ nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn và đặc biệt là biến thái. Nàng trợn mắt nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, tên này đưa tay ra khua khua trước mặt nàng, nàng giật mình nhìn hắn, hắn hỏi nàng:

- Chào em! Anh là Tuấn Kiệt bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho em!

Hắn nói xong thì khẽ nở một nụ cười thân thiện, nhưng trong mắt nàng thì nụ cười này lại như đang trêu ngươi, quả thực là ngứa mắt vô cùng! Thấy người con gái trước mặt có vẻ không thích mình Tuấn kiệt khẽ nhíu mày: "Cô gái này sao vậy nhỉ? Thật quỷ quái!" Nghĩ vậy thôi chứ anh nào dám nói gì. Anh bèn tập trung vào chuyên môn anh hỏi:

- Em có nhớ mình tên gì không?

Lúc này nàng lại thấy có gì đó sai sai. Tên này đi ra đường bị vấp đá ngã đến mất trí luôn rồi sao? Rõ ràng là cách đây hai ba hôm mẫu thân, phụ hoàng của nàng và hắn vừa mới gặp để bàn truyện hôn sự, trọng đại cao cả gì gì đó hay sao? Nhưng nàng vội khựng lại, hai người vừa nãy gọi nàng là gì vậy? Tuyết Nhi! Nàng là Ngọc Hoa - Công chúa duy nhất của đất nước Yên nhỏ bé, xinh đẹp sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ.. nàng nhảy ngay xuống giường mặc cho đống dây dợ phiền phức đang cắm vào cánh tay có chút xanh xao của cơ thể. Hình ảnh phản chiếu từ chiếc kệ màu bạc khiến nàng sững người. Một nữ tử với mái tóc đen nhánh có chút hơi rối, vận trên người một bộ đồ kì lạ, rộng thùng thình. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác nhưng ngũ quan cân xứng có chút hiền lành, đôi mắt ta long lanh với biểu cảm ngơ ngác, đôi môi nhỏ nhắn hơi khô. Đây là ai? Nàng nhớ lại lời của An An - nô tì thân cận cũng chính là nghĩa muội thân thết với nàng, tuy nàng ấy lớn hơn nàng hai tuổi nhưng vì thân phận có chút thấp hèn nên nàng ta tự nhận là nghĩa muội với nàng, đã từng nói cái hiện tượng quỷ quái mà nàng đang gặp phải được gọi "Xuyên không"

Tuấn Kiệt thấy cô gái nhỏ trước mặt nhảy thẳng xuống giường vẻ mặt cứ đăm chiêu suy nghĩ mà không thèm trả lời mình thì có chút khó chịu. "Đừng nói là đến tên mình cũng không nhớ đấy chứ!" Anh nhẫn nại hỏi thêm vài câu mà cô gái trước mặt đều lắc đầu lia lịa thì anh cũng thở dài thông báo với hai người tuổi trung niên đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà nói:

- Có lẽ cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời!

Nghe vậy hai người đó ngồi sụp xuống mà khóc. Anh bèn chạy lại an ủi, sau một hồi giải thích và căn dặn thì hai người này cũng nín, bình tĩnh đứng dậy mà tiễn anh ra ngoài phòng bệnh. Vừa đi anh vừa lắc đầu ngao ngán. Thật tội nghiệp!

Sau khi hắn đi khỏi nàng mới quay sang nói với hai người đứng cạnh:

- Ta.. thực không phải là..

Không để nàng nói hết thì bà Tâm - Mẹ Tuyết Nhi, đã vội vàng nói:

- Con nghĩ ngơi đi! Bây giờ con không cần phải suy nghĩ gì nhiều, mẹ đi mua chút đồ!

Nói rồi bà vội vàng bước đi, bà đau lòng vô cùng, đứa con gái duy nhất của bà cớ sao lại thành ra như vậy chứ? Nó không biết bao giờ mới có thể nhớ lại mọi thứ? Nhưng bà đâu biết được rằng trong thân xác của đứa con gái của bà không phải là Tuyết Nhi vậy nên cô gái ấy không phải là đang mất trí nhớ mà là cô ấy hoàn toàn không có chút kí ức nào về xã hội, con người và ngay cả gia đình bà, tất cả đối với cô đều rất lạ lẫm.
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.2:

f8c8ee6520372de4d57ee3e337724eb9.jpg


Ngọc Hoa phải ở lại viện để theo dõi thêm về bệnh tình và đương nhiên nàng phải tiếp xúc nhiều hơn với cái kẻ là được cho giống tên thái tử điện hạ biến thái đó. Tên này quả thực biến thái thật, mỗi lần hắn đến là hai người tự xưng là "ba, mẹ" nàng lại cùng đồng thanh chào hai tiếng "bác sĩ", dần dần nàng cũng biết "bác sĩ" đồng nghĩa với lang y thời cổ xưa. Tên này mỗi lần đến là đều dùng một cái gì đó tròn tròn dạng đĩa tròn có vẻ ngoài khá nhỏ, được nối với nhau bằng một ống gì đó kéo ngược lên hai tai, thứ này được "ba, mẹ" Tuyết Nhi gọi là ống nghe, hắn lấy một mảnh đĩa tròn đó áp lên ngực nàng sau đó cúi xuống nghe ngóng. Tiết xúc cư thể gần gũi như vậy khiến nàng không quen mà ngại ngùng vô cùng. Nàng biết điều này là chuyện vô cùng bình thường ở thời đại này nhưng đối với nàng quả thật là có chút khó khăn.

Được hơn một tuần trời thì tên điện hai đáng ghét kia cũng cho nàng về. Nàng bây giờ cúng khá là thích nghi với cuộc sống ở nơi đây, tuy vậy trong lòng vẫn mang một nỗi buồn thăm thắm, nàng tuy không phải là kiểu con gái yếu đuối bánh bèo như những nàng công chúa hay tiểu thư khác, nàng tự thấy mình là kiểu người phóng khoáng, tuy vậy nàng bây giờ đang rất buồn, một nỗi buồn thăm thẳm vì nỗi nhớ mẫu thân, phụ hoàng. Mẫu thân nàng rất hiền, người có vẻ mặt phúc hậu vô cùng, nàng nhớ những lần được người ôm trong lòng mà mải mê hít hà cái hương thơm nhẹ nhàng từ người tỏa ra - cái hương thơm riêng biệt mà chỉ người mới có. Phụ hoàng là người mà thương nàng nhất, tuy vẫn đang giận vì người tự ý quyết định truyện hôn sự của nàng nhưng nàng cũng không thể phủ nhận được việc mà Phụ hoàng làm là điều nên làm, người là vua đứng đầu nước Yên nhỏ bé vậy nên việc kết giao với nước Đại Nam hùng mạnh là việc nên làm, không thể trách người được. Càng nghĩ thì lòng nạng càng quặn thắt, nàng muốn được trở về nước Yên bé nhỏ, trở về cái thuở tung hoành cưỡi ngựa giữa ánh tà dương tuyệt đẹp, hay những lần cải trang thành nam nhi cùng với An An chuồn ra ngoài chơi.. Thực nàng buồn quá!

Đang suy nghĩ mông lung về mọi thứ nàng bất chợt giật mình vì tiếng gọi:

- Tuyết Nhi con đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngồi ngẩn ngơ như vậy?

Nàng ngước mắt lên nhìn người trước mặt, khẽ nở một nụ cười, nàng nói:

- Dạ con không sao? Mình về được chưa ạ?

Người trước mặt nhìn nàng khẽ cười, rồi gật gù bà nói:

- Ừm! Sắp xong rồi lát nữa chúng ta sẽ về nhà!

Nàng khẽ đứng dậy, nhìn "mẹ" Tuyết Nhi vừa đi vừa đưa tay xách đồ hộ người đó. Ra khỏi bệnh viện có sẵn một chiếc xe với bốn cái bánh tròn xoay đen xì. Ngồi vào trong chiếc xe nàng cảm nhật được sự mát lạnh vô cùng thoải mái, ngoài trời đang nắng gắt vậy mà ở trong xe lại mát lạnh đến lạ kì. Thực sự rất thú vị mà!

Xe dần chuyển bánh chạy băng băng trên đường, cây cối xung quanh như đang chạy lùi về phía sau, nàng ngắm nhìn mọi thứ bằng ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ. Cảm giác nâng nâng kiến nàng chìm dần vào giấc ngủ ngay trên chính chiếc xe.

Cùng lúc đó tại một đất nước khác Tuyết Nhi đang ngẩn người đứng trước phòng tắm, nói là phòng tắm nhưng nó y hệt một cái hồ, nước thoang thoảng mùi thơm của các loại thảo mộc, trên mặt nước được phủ một tầng khói nhè nhẹ cùng với những cánh hoa hồng tươi. Xung quanh các cung nữ đứng đó, cô nhìn bồn tắm xong lại quay sang nhìn họ, cô khẽ nói:

- Ta.. ta tắm ở đây sao?

Các cung nữ xung quanh nhìn cô như thể họ đang thấy một sinh vật lạ không rõ nguồn gốc chứ không phải là nàng công chúa cưng của Hoàng thượng. Nhưng họ nào giám biểu thị hết ra mặt, một cung nữ trong số nhẹ nhàng tiến lại gần, nhún một cái rồi nói:

- Công chúa! Nô tì xin hầu người tắm ạ!

Nói rồi bốn năm người khác nhanh chóng đi đến giúp cô cởi đồ, thấy vậy cô đỏ mặt xua tay hòng kháng cự nhưng không thành đành để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Nhưng phải công nhận một điều rằng bồn tắm ở đây thật tuyệt vời, nước ấm thơm mùi thảo mộc và có cả sả thêm vài cánh hoa hồng. Quả thực là rất đã! Tắm xong cô bị đám cung nữ đưa đi chải chuốt, thay bộ đồ ngủ, cũng chẳng hiểu lí do vì sao mà y phục ở đây lại đáng sợ đến vậy nữa! Tuy là đồ ngủ nhưng cũng là tầng tầng lớp lớp hại cô như một chiếc bánh bóc mãi vẫn chưa thấy nhân. Ngày trước khi còn ở nhà xem ti vi cô vô cùng thích những bộ y phục lộng lẫy của những nàng công chúa cổ xưa nhưng bây giờ mới biết "đời không như là mơ" tốt nhất là không nên ảo tửng chút nào! Sau một hồi chải chuốt các kiểu thì các cung nữ cũng để yên cho cô đi ngủ. Còn lại một mình cô chợt thấy cô đơn lạc lõng đến lạ kì, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình bủa vây lấy cô, lòng nặng trĩu, cô dần chìm dần vào giấc ngủ với hai hàng nước mắt chảy dài nơi gò má trắng nõn
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.3:

images


Tuyết Nhi thức dậy sau một giấc ngủ dài, há miệng ngáp một cái, cô nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh, mọi thứ hôm nay có chút gì đó khác lạ. Khắp nơi người người đi lại tấp nập, những nô tì thường ngày rảnh rỗi ngồi tám truyện ở trong điện của cô cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Tuyết Nhi đứng dậy mà chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dẫm vào chân váy mà ngã lăn ra nền. Trong suốt gần một tháng nay cô đã cố gắng luyện tập chỉ để bước đi vững vàng mà không bị ngã do dẫm phải chân váy. Cớ sao trời chẳng chiều lòng người, công sức suốt một tháng của cô cứ vậy mà đổ sông đổ biển. Đang nhăn nhó nằm bò dưới nền đất thì từ cửa An An hớt hải chạy vào nhìn cô lắc đầu, nàng ta tiến lại gần đỡ cô dậy, rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:

- Nương Nương! Người không sao chứ?

Cô gượng cười, rồi khẽ đáp:

- Ta không sao! Mọi người đi đâu cả rồi?

An An nhìn cô vẻ khó xử, nửa muốn nói nửa lại không. Thấy vậy cô khẽ cau mày, nhìn nàng ta cô nói:

- Có chuyện gì?

Cô vừa dứt lời thì từ cửa một thân hình đi vào, bà ta có khuôn mặt phúc hậu, dáng người hơi gầy, cả người tỏa ra khí chất cao sang quyền quý bước vào, bà ta nhìn cô đang nửa ngồi nửa nằm dưới đất mà lắc đầu vẻ ngao ngán. An An thấy bà ta thì có vẻ khá kiêng nể, nàng ta đứng dậy hành lễ, sau đó bà ấy nhìn cô khẽ nói:

- Con vẫn chẳng có gì thay đổi hay tiến bộ nhỉ? Có lẽ ta phải ra tay thôi!

Cô chưa kịp định hình mọi truyện nhưng ngẫm một lát sau khi tiêu hóa hết câu nói thì bản thân đã nhận ra người phụ nữ trước mặt đích thị là Hoàng hậu, là mẹ ruột của cô công chúa tên Ngọc Hoa. Cô cũng không nghĩ nhiều, bởi cô biết mình đang ở trong thân xác của Ngọc Hoa, vậy nên há miệng cười một cái thật tươi, chưa kịp nói gì thì người trước mặt đã nổi giận, hét ầm lên:

- Ngọc Hoa! Con nghĩ ta đang đùa với con sao? Trước đây con nghịch ngợm đến mấy ta cũng không cản, cải trang thành nam nhân đi du ngoại khắp kinh thành gây ra bao nhiêu chuyện ta cũng âm thầm đi giải quyết mọi thứ, nhưng đến ngày hôm nay còn hơn ba khắc nữa là đến giờ người bên nước Đại Nam sang bàn chuyện hôn sự, một tuần nữa là sang rước con về. Vậy mà con còn tìm cách chọc tức cái thân già này nữa sao? Con rốt cục muốn ta tức mà chết con mới vừa lòng hả?

Cô thấy vậy thì ngẩn tò te ra chẳng hiểu gì, hại An An đứng cạnh phải quỳ rạp xuống cầu xin, thấy vậy bà mới thở dài nói với An An:

- Ngươi theo hầu nương nương từ khi nha đầu này còn bé phần nào nào cũng hiểu được tính khí của nó. Đã vậy ta tính sau này khi Thái tử Điện hạ bên nước họ sang rước nương nương về thì ngươi sẽ sang đó, tiếp tục theo hầu nương nương, ngươi tính sao?

An An nghe vậy thì cúi rạp người khẽ thưa:

- Hoàng Hậu nói nô tì xin nghe! Nguyện theo hầu nương nương đến hết đời!

Bà ấy có vẻ rất hài lòng khẽ gật gù rồi cũng rời đi. Lúc này An An mới quay sang thở phào nhẹ nhõm rồi cũng chạy đi kêu những nàng nô tỳ còn lại vào sửa soạn cho cô. Tuyết Nhi bị kéo đi thay y phục, bộ y phục thường ngày đã tầng tầng lớp lớp thì bộ y phục này lại nhiều tầng hơn nữa, cô bị vần y như một con búp bê, bọc hết lớp này sang lớp khác như một chiếc bánh bọc hàng chục lớp lá bên ngoài. Mái tóc dài được búi gọn tạo kiểu ngoài ra còn cài thêm chiếc trâm nạp ngọc siêu đẹp nhưng khá nặng. Cô nhìn mình trong gương mà suýt xoa, quả thực nàng công chúa Ngọc Hoa này có một nhan sắc mà khiến nam nhân đổ gục trong giây lát.

Tuyết Nhi trong vai công chúa Ngọc Hoa nhẹ nhàng bước đi, hôm nay cô không giám làm bậy bởi An An đã dặn rất kĩ, nếu như hôm nay nàng phá hỏng buổi gặp này thì e rằng nàng ta khó giữ lại mạng, cô cũng khó sống trong kinh thành rộng lớn này. Nàng ta nghiêm trọng đến nỗi khiến Tuyết Nhi cô cũng có chút bất an.

Đến nơi Tuyết Nhi cúi đầu hành lễ, người ngồi trên cao chỉ nhàn nhạt nói "Bình thân", cô thực có chút khó hiểu, dù rằng chính họ là người sinh ra "cô" nhưng chưa bao giờ cô thấy người Phụ hoàng này đến điện hỏi thăm cô, nói truyện cũng chỉ "miễn lễ", "bình thân" "ban ngồi" "lui xuống đi", thực sự rất xa cách chứ không giống ba mẹ cô ở nhà. Nghĩ tới đây đột nhiên Tuyết Nhi thấy cánh mũi mình cay cay, nước mắt như trực trào ra, cô phải hít hít cánh mũi vài cái để ngăn dòng lệ đang cứng đầu không chịu nghe lời mà trực rơi.

Đang lúc cảm xúc cao trào thì từ phía sau, một tên gác cổng chạy vào thông báo đoàn người nước Đại Nam tới đến cổng. Nghe thấy vậy, hai người kia liên sai người ra đón họ, vẻ mặt ai cũng lo lắng sốt sắng, An An cũng được Hoàng hậu gọi vào chỉnh lại y phục cho Tuyết Nhi, bản thân cô cũng không tự tiện mà nghịch ngợm như thường ngày, thực hiện đúng tiêu chí "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên" mà An An đã dặn, khiến bản thân cô cũng thấy thật nể phục mình..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.4:

images


Đang thầm tự sướng vài câu thì chợt ngoài cửa có một đoàn người bước vào, cô mắt tròn mắt xẹp nhìn bọn họ, cũng quên luôn cả khép miệng lại. Trong đoàn người có một tên nam nhân ăn mặc quyền quý, có vẻ người này chính là tên Thái tử Điện hạ - vị hôn phu của Tuyết Nhi cô chăng? Thấy cô cứ đứng như trời trồng mà An An hoảng, nàng ta run lên bần bật, nếu như cuộc gặp này không thành công chắc cái mạng rẽ này của nàng ta sẽ không giữ được mất. Tuyết Nhi sau một "phút" đơ như tượng thì cũng vội vã hành lễ, cô thừa biết rằng bà hoàng hậu kia sẽ không ngại mà "xử" cô, nếu cuộc gặp này thất bại.

Về phía Hứa Chí Quân - thái tử điện hạ nước Đại Nam, chàng từ trước đến nay nổi tiếng với tính cách lạng lùng, ngang tàn, đứng trước cái hôn sự quái quỷ này chàng cảm thấy ngán ngẩm vô cùng, không biết lần này mẫu thân chàng lại tính bày trò gì đây nữa, nhưng đến khi trông thấy dáng người bé nhỏ trước mặt chàng bất giác lại đứng khựng lại, nữ nhân này chẳng phải rất giống Lâm Tuệ sao? Trống ngực chàng bắt đầu đánh rộn ràng, Lâm Tuệ chính là nữ nhân mà chàng yêu nhất, nhưng tiếc rằng mệnh nàng lại ngắn quá! Nàng thực sự đã ra đi rồi! Hứa Chí Quân cứ đứng đờ người ra nhìn Tuyết Nhi khiến cô vô cùng khó chịu. "Cái người này sao lại kì dị đến vậy chứ? Chưa thấy gái đẹp bao giờ sao? Đúng là kẻ biến thái mà!" Tuyết Nhi thầm chửi rủa tên thái tử điện hạ trước mặt. Cùng lúc đó Hứa Chí Quân bỗng cảm thấy tai mình ngứa ngứa, có lẽ kẻ nào to gan đang nói xấu chàng chăng?

Buổi gặp mặt hôm nay hoàn toàn kết thúc một cách tốt đẹp, An An thở phào nhẹ nhõm vì vừa giữ được mạng, mà lại còn được tặng thêm vàng, nàng ta thầm cảm ơn nương nương vô cùng. Tuyết Nhi thì thấy cực kì khó chịu, người đẹp thật đấy nhưng mà vô duyên thêm tính biến thái, đúng là kẻ đểu mà. Về phần Hứa Chí Quân, chàng không hiểu vì sao lại chấp nhận cái hôn sự quỷ quái này, nhưng chàng tự biện minh cho hành động của mình là vì cô gái đó có nét giống Lâm Tuệ.

Cùng lúc đó tại một diễn biến khác, Ngọc Hoa đang ngồi gật gù trước bàn làm việc, nàng thực sự quá mệt mỏi với cái công việc mà tên bác sĩ dở hơi kia đã giao cho. Hơn một tháng qua nàng đã dành hết thì giờ để làm quen với cái công việc kì quái này, nhưng thực sự kết quả lại như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt mà. Ở kinh thành mỗi lần nàng quậy phá, hay nghịch ngợm cái gì thì mẫu thân đều phạt nàng chép sách, nhưng bù lại khi ấy viết chữ đã quen nên rất nhanh, còn bây giờ ghi ghi chép chép khiến nàng bù cả đầu mà cũng không hiểu mình đang chép gì.

Tuấn Kiệt từ ngoài cửa bước vào, anh nhìn cô gái mặc đồ y tá đang gật gật gù gù trước bàn làm việc mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Anh không thể nào hiểu nổi cô gái này, một cô gái ngốc vô cùng, ngốc đến nỗi mà khiến người ta muốn cho vào túi mang đi bên mình để bảo vệ và che chở. Anh từ từ bước vào định đưa tay lên vuốt tóc cô gái nhỏ thì người trước mặt bất ngờ mở mắt khiến anh giật mình, đơ người mất một "giây". Ngọc Hoa mở mắt ra trước mặt là hình ảnh phóng đại khuôn mặt của Tuấn Kiệt - tên bác sĩ đáng ghét. Nàng vội vàng ngồi thẳng dậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà đụng chán mình vào chán hắn nghe "cốp" một cái, Tuấn Kiệt nhíu mày khó hiểu, Ngọc Hoa vội vàng xin lỗi, nhìn bộ dạng cô lúc này nghĩ mà thật tội nghiệp.

Tuấn Kiệt phá lên cười khiến Ngọc Hoa đơ như tượng, nàng cứ nghĩ tên này sẽ thẳng thắn mà thao thao bất tuyệt giáo huấn nàng cơ, thật là khó hiểu mà! Sau một trận cười "long trời nở đất" Tuấn Kiệt cũng nghiêm mặt lại mà bắt đầu "giáo huấn" nàng, gì mà trong giờ làm việc lại đi ngủ, gì mà báo cáo ghi sai bét vân vân và mây mây.

Ngọc Hoa khó chịu vô cùng, ngày trước khi ở nước Yên mâu thân nàng cũng hay giáo huấn nàng như vậy, tình cảnh này khiến nàng nhớ nước Yên vô cùng. Nàng xịu mặt xuống khiến Tuấn Kiệt có muốn giận cũng không giận nổi anh bèn rủ nàng ra ngoài ăn. Ngọc Hoa đương nhiên là sẽ không từ chối, vậy là hai con người cứ thế mà bước ra ngoài. Nàng cứ chạy lon ton đằng trước khiến Tuấn Kiệt cũng vui lây, anh dẫn nàng đến một quán lẩu. Ngọc Hoa vui vẻ bước vào bàn ngồi. Tuấn Liệt lắc đầu sao đó gọi một nồi lẩu hải sản thơm lừng. Trên bàn ăn nào tôm, cua, ngao, xò, mực, cá.. Ngọc Hoa hí hửng nhưng vừa chạm mắt đến con tôm thì đã thét lên. Nàng từ nhỏ đã rất sợ tôm, đặc biệt là tôm sống. Tuấn Kiệt bị nàng dọa cho xanh cả mặt, anh vội vàng gọi phục vụ dọn đi đĩa tôm, nhưng cũng khá là tiếc vì tôm vốn là món ưa thích của anh. Ngọc Hoa sau khi thấy có người đến mang đi đĩa tôm thì cũng ăn uống ngon lành, mà không để ý đến khuôn mặt đen kịt của Tuấn Kiệt, anh không nghĩ cô gái trước mặt mình lại là em gái song sinh với "Trư bát giới" một mình "xử" gọn cả bàn lẩu, quả thực là đáng nể mà!..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.5:

images


Sau hơn một tiếng cắm đầu cắm cổ ăn, Ngọc Hoa cũng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, Tuấn Kiệt vẫn ngồi đó nhìn nàng ăn, trên tay anh đang bóc giở con cua to bự, Ngọc Hoa nuốt nước bọt nghe cái "ực" khiến Tuấn Kiệt phải ngay lập tức dừng động tác lại, anh nhìn nàng sau đó bóc nốt phần vỏ còn lại của con cua rồi bỏ vào bát nàng. Hành động vừa rồi của anh khiến nàng ngây người, tên này cũng tử tế gớm!

Ăn uống no say anh dẫn nàng đi dạo vòng quanh thành phố, bây giờ cũng gần tám giờ tối, nàng ngồi trong xe mà gật gật gù gù khen bữa ăn ngon. Tuất Kiệt nhìn người bên cạnh mà lòng chợt dâng lên một một cảm giác ấm áp vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh không có được cảm giác này, cô gái nhỏ bên cạnh đã đem lại cho anh cái cảm giác mà anh từng nghĩ nó đã chết cách đây từ năm trời - từ khi người con gái anh yêu nhất bỏ anh để chạy theo phù du, tiền bạc.

Mải suy nghĩ mà anh đã lái qua nhà nàng từ bao giờ, đến khi cô gái ngốc bên cạnh hét ầm lên anh mới chợt bừng tỉnh. Nơi anh đang dừng xe là một công viên nhỏ, anh đang tính quay xe về nhưng đột nhiên nàng ngăn lại.

"Cô gái nhỏ này lại muốn bày trò gì đây?" - Anh thầm thắc mắc.

Thấy tên trước mặt há mồm trợn mắt ra điều ngạc nhiên lắm, nàng bèn trả lời:

- Chỗ này đẹp quá! Mình xuống xíu nha!

Hóa ra là nàng muống xuống chơi, anh bèn mở cửa xe cho nàng xuống. Nhìn dáng người bé nhỏ lon ton chạy về phía trước anh chợt bật cười, trái tim len lỏi một cảm giác ấm áp khó diễn tả..

Ngọc Hoa chạy bốn phương chín hướng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nàng được chơi những thứ này, nàng thích thú vô cùng, thi thảng còn đưa tay vẫy vẫy Tuấn Kiệt. Chơi chán chê mê mỏi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đi lạc, nhìn mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, nàng thực sự hoang mang. Nước mắt như trực trào ra nàng như một đứa trẻ, nước mắt tuôn trào, nàng sợ hãi vô cùng. Vừa đi vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, bỗng phía trước có một bóng người liêu xiêu bước đến hắn ta giở giọng dê xồm:

- Cô em, sao? Thất tình à? Để anh đây đưa em đi giải sầu nha! Đảm bảo em sẽ thích mê luôn!

Nàng nghe vậy vốn đã sợ nay lại càng sợ hơn, nàng vừa khóc vừa quát:

- Tên khốn nhà ngươi, tránh xa ta ra! Nếu ngươi tiến lại gần đây ta lập tức sẽ hét lên!

Nàng vừa hét vừa run lẩy bẩy, quên luôn giọng điệu mình đang nói, nàng sợ đến chết ngất đi được, Tên kia nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, rồi bất thình lình hắn đưa tay kéo nàng đi, nàng sợ hãi tột cùng vừa khóc vừa gọi tên Tuất Kiệt. Cùng lúc này Tuất Kiệt đang chạy đi tìm nàng, anh mới lơ là đi nghe điện thoại một chút thôi mà cô ấy đã chạy đâu mất tăm rồi! Đi qua một lùm cây tối anh bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng cãi cọ, đang vội anh cũng tính bước qua nhưng dự cảm không lành anh từ từ tiến lại gần, đạp vào mắt anh là hình ảnh một thằng đàn ông đang dùng bàn tay dơ bẩn kéo tay cô gái nhỏ của anh, ba máu sau cơn anh xông đến thẳng tay đấm cho tên khốn nạn kia mấy phát khiến hắn nằm im rên rỉ. Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang run lẩy bẩy anh bổng nổi cơn lôi đình kéo cô về xe mà quát ầm lên:

- Cô ngốc thì ngốc vừa thôi chứ! Cứ như thế này thì ai mà chịu nổi! Vừa mới rời mắt một tý là y như rằng có chuyện! Hôm nay chỉ cần tôi đến muộn một chút thôi là cô biết hậu quả sẽ như thế nào không? Hả.. cô có biết không?

Ngọc Hoa im thin thít, nàng biết lỗi là do mình nên chỉ ngồi im thi thoảng sụt sịt vài cái chứ không dám ho he gì. Thấy cô như vậy anh cũng nguôi ngoai một phần cơn giận trong lòng. Đưa cô về đến nhà nhìn cô gái nhỏ từ từ bước xuống xe xong xuôi anh mới quay xe trở về, trong lòng thầm khẳng định được tình cảm của mình dành cho cô gái ngốc..

Về phía Ngọc Hoa nàng tuy rất sợ nhưng từ tận sâu trong trái tim len lói một chút cảm giác vui vẻ và ấm áp. Tên kia tuy quát nàng nhưng cũng là do nàng thôi, do lo lắng cho nàng thôi mà! Đang mải mê suy nghĩ thì chiếc điện thoại bỗng vàng lên một tiếng "tinh" khiến nàng giật mình, nếu là thường ngày nàng sẽ mặc kệ nhưng tâm trạng hôm nay đang khá tốt nên nàng quyết định mở máy lên đọc tin nhắn. Chữ viết trong màn hình điện thoại hiện ra dòng chữ: "Ngủ ngon nha bé ngốc!" Nàng khẽ nở ra một nụ cười rồi cũng bẩm gửi lại một cái Icon ngộ nghĩnh. Cầm điện thoại trong tay, hai người hai nơi nhưng chung một cảm xúc, đó là cảm giác hồi hộp, vui vẻ và một cảm giác len lói vẽ lên hai từ "được yêu"..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.6:

images


Cùng lúc đó nơi nước Yên nhỏ bé. Tuyết Nhi sau hai ngày bị nhốt trong phủ của Tâm Tâm học lễ nghĩa cuối cùng cũng được bà ta tha cho về điện của mình. Cô chạy một mạch từ phủ của bà ta về điện của mình. Về đến nơi liền lao thẳng lên giường mà gục đầu vào gối khóc ầm ĩ, An An nghe tiếng cô khóc thì hoảng lắm, nàng ta ba chân bốn cẳng chạy vào, thấy cô đang khóc ta mặc kệ lễ nghĩa thường ngày quên luôn việc phải hành lễ mà hỏi dồn dập:

- Tỉ tỉ, tỉ sao vậy? Sao lại khóc? Kẻ nào động đến tỉ, tỉ nói đi, muội sẽ đi tìm hắn hỏi tội!

An An sau một hồi hỏi dồn hỏi dập, thì cũng dừng lại, Tuyết Nhi lúc này mới ấm ức lên tiếng:

- Hức.. ta bị mẫu hậu nhốt vào phủ của bà Tâm Tâm hung dữ để học lễ nghĩa, muội biết không, bà ta giảng đạo nhiều tới mức khiến ta ngủ quên, vậy là bà ta không nhân nhượng mà chạy đi mách với mẫu hậu hại ta đáng ra chỉ phải học một ngày nay phải học đi học lại hai ngày liền. Muội nghĩ xem bà ta có phải rất quá đáng không? Hức!

An An nhìn Tuyết Nhi mà thở dài thườn thượt, nương nương của nàng thực biết cách trêu người mà! Thấy An An im lặng Tuyết Nhi chẳng biết lấy đâu dũng khí mà nói với An An:

- Ta với muội lẻn ra ngoài kinh thành ngao du chút đi! Dù gì thì ta chỉ còn hai hôm nữa là phải theo chồng rồi! An An cho ta phá lệ một hôm thôi nha!

An An vốn cũng chẳng phải người khắt khe gì, ngược lại trước đây nàng ta cũng hay lẻn ra ngoài kinh thành chơi với Ngọc Hoa thậm chí có lầm đã từng giả dạng nam nhân lọt thẳng vào chốn lầu xanh uống rượu. Cuối cùng An An cũng đồng ý đi chơi cùng Tuyết Nhi với điều kiện Tuyết Nhi không được hồ đồ cuội phá vì nếu không đầu nàng khó mà giữ được.

An An và Tuyết Nhi thay đồ cải trang thành nam nhân lẻn ra ngoài chơi. Tuy đã ở đây hơn một tháng nhưng đây vốn là lần đầu tiên cô được ra ngoài chợ chơi như này. Trên người vốn chẳng có một xu, may sao lúc ra khỏi điện cô có lén lấy một ly vàng do tên thái tử điện hạ kia ban tặng, mong rằng nó sẽ giúp được cô.

Cầm chiếc ly vàng trong ta cô lượn khắp chợ qua những sạp mua bán vàng bác trang sức nhưng không một sạp nào chịu mua, cuối cung cô rẽ vào một sạp lớn nhất trong chợ, vừa mang chiếc ly ra ông chủ bụng phệ đã liền xua tay nói với cô:

- Thứ nay thực không phải đồ bình thường, bảo sao không ai mua là phải rồi. Cho ta mạo muội hỏi một câu được không?

Tuyết Nhi theo quán tính gật đầu cái rụp, ông chủ đó khệnh khạng bước đến gần hai người cất giọng khàn khàn ông ta nói:

- Hai vị đây liệu có phải người sống trong kinh thành không?

Tuyết Nhi có chút bối rối ấp a ấp úng nói:

- Bọn ta.. bọn ta quả thực đều là quan nhỏ trong triều đình. Vừa rồi có chút công nhỏ nên được vua ban thưởng nay ta muốn bán chiếc ly này nhưng không ai mua cả!

Ông chủ ôm lấy cái bụng to tướng rồi cười thật to sau đó trả lời:

- Hai vị cho ta mượn chiếc ly một chút được chứ?

Tuyết Nhi đưa chiếc ly cho ông chủ, ông ta cầm chiếc ly tung lên trên dùng kiếm múa vài đường, chiếc ly vỡ tan kêu leng keng khiến Tuyết Nhi và An An đứng đờ ra như tượng, thấy vậy ông ta cười khà khà, rồi nói:

- Bây giờ nó đã không còn là chiếc ly do triều đình ban tặng nữa, bây giờ nó là những mảnh vàng vụn vặt, không ai biết đây lúc đầu là một chiếc ly càng không nghĩ đây là vật quỷ do triều đình ban tặng như vậy sẽ dễ bán hơn nhiều!

Tuyết Nhi "ồ" lên thích thú rồi reo lên:

- Có vậy mà ta nghĩ không ra thực là ngốc nghếch mà!

Sau đó Tuyết Nhi bán lại toàn bộ những mảnh vàng cho ông chủ béo, cô và An An chạy vòng vòng quanh chợ, ăn uống mua sắm biết bao thứ, đến gần trưa thì Tuyết Nhi kéo tay An An vào một quán đồ nướng, nàng gọi một bàn hải sản đầy hụ, An An thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, "Ngọc Hoa" từ nhỏ đã rất sợ tôm kia mà cớ sao hôm nay cô lại gọi hải sản đặc biệt là tôm kia chứ, thật là kì lạ mà!.. An An cũng không nghĩ nhiều mà cặm cụi ăn. Trong suốt bữa ăn Tuyết Nhi liên tục khen ngon, vẻ mặt thích thú vô cùng khiến An An vì thế mà cũng vui lây, hai người vừa cặm cụi ăn vừa cười nói vui vẻ quên mất khoảng cách giữa chú và tớ vốn đã luôn hiện hữu như một cái cớ khiến họ phải kiêng rè.

Ăn uống no say Tuyết Nhi và An An tính tiền và ra về, mặt trời thấp thoáng sau dãy núi cao chót vót, những cánh chim bay lượn tìm nơi nghỉ chân sau một ngay dài, mọi thứ xung quanh khiến khung cảnh vừa lãng mạn vừa cô đơn vô cùng, tâm trạng của Tuyết Nhi cũng có chút yếu mềm hơn chút, cảm xúc này có lẽ chính là nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình thân yêu..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 1.7:

images


Tuyết Nhi và An An trở về điện sau một ngày dài dong chơi ăn uống, Tuyết Nhi cứ ngỡ về đến điện là cô sẽ lăn ra chiếc giường êm ái mà đánh một giấc ngon lành liền một mạch đến tận sáng. Nhưng vốn dĩ lý tưởng và hiện tại thật nghiệt ngã biết là bao, khi vừa chạy về đến điện cô đã giật mình suýt chút nữa là ngã ngửa ra phía sau. Bà Tâm Tâm đứng đó đưa con mắt dò xét nhìn Tuyết Nhi và An An từ đầu đến chân ánh mắt như thể đang nhìn hai tên tội đồ lén lút. An An thấy cảnh này thì run bần bật, bà Tâm Tâm vốn là người hà khắc, làm gì cũng theo nguyên tắc quy củ hẳn là khi thấy nàng ta cùng với nương nương trong hình dạng của một nam nhân chắc chắn sẽ nổi giận lên cho mà xem. Nhưng An An hoàn toàn đã sai, Bà ta không nói gì chỉ lẳng lặng kêu người đi thay y phục cho nương nương, còn mình thì một mạch đi ra ngoài về phủ của bản thân. An An thấy bà ta đi khỏi mới hoàn hồn, nàng ta có nghĩ mãi cũng chẳng hiểu tại sao bà ta hôm nay lại dễ tính đến vậy, nhưng biết rằng có nghĩ mãi cũng chẳng ra nên nhanh chóng phụ giúp các nô tì khác thay đồ cho nương nương mặc cho một bụng thắc mắc vẫn cần lời giải đáp.

Tuyết Nhi đêm đó phần vì ăn no, phần cũng vì cả ngày chạy nhảy dong chơi nên đã thấm mệt vừa nằm xuống giường liền lăn ra ngủ không biết trời trăng gì nữa.

Sáng hôm sau khi vẫn còn đang say giấc nồng thì liền bị dựng dậy cô nổi giận liền một cước đưa chân đạp bay cái kẻ vô duyên không biết điều đang phá đám cô, vừa co chân lên đạp mạnh một cái thanh âm chu chéo vang vọng:

- Ngọc Hoa! Con còn muốn làm loạn lên thế nào nữa?

Tuyết Nhi nghe thanh âm đó liền ngồi bật dậy, mẫu thân "cô" đang ngồi dưới đất tay xoa xoa vào nhau mặt mày thì nhăn nhó khó chịu. Nuốt một ngụm nước bọt để lấy thêm can đảm Tuyết Nhi khẽ cười trừ định nói lời xin lỗi, lời còn chưa kịp thốt ra liền bị chặn họng:

- Ta nói cho con biết thái tử điện hạ nước Đại Nam đã đến đây, hôn sự của con với người ấy sẽ diễn ra trong ngày hôm nay. Cú đạp ban nãy ta sẽ không để bụng con bây giờ còn không mau đi sửa soạn y phục!..

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền có hơn chục nữ nô tì nhanh nhẹn đi vào hành lễ xong xuôi thì kéo cô đi sửa soạn thay y phục, kẻ thì dùng lược gỗ đen bóng nhẹ nhàng chải tóc, kẻ thì chọn chọn lựa lựa y phục và trang sức, mặc cho Tuyết Nhi cô vẫn còn chưa kịp tiêu hóa lời của "mẫu thân" mặt vẫn còn đang đơ ra như bức tượng. Sau cùng khi hiểu ra mọi truyện thì liền há mồm trợn mắt không hiểu gì, chẳng phải còn một hôm nữa sao? Nhìn thấy An An đang thu dọn đồ đạc cô liền lại gần hỏi:

- Này! Muội có biết tại sao không?

An An như hiểu ý cô đang muốn hỏi gì thì liền đáp lại:

- Tỉ không biết cũng phải thôi! Tối hôm kia nước Đại Nam gửi chiếu xuống ra lệnh muốn tổ hôm sự sớm hơn dự định một ngày, hoàng hậu sợ tỉ sẽ lại giỏ trò nên giấu đến sáng nay mới nói!

Tuyết Nhi nghe vậy thì xem chừng đã hiểu vừa gật gù vừa "à" lên một tiếng, đúng lúc này từ ngoài có mẫu thân Ngọc Hoa liền đi vào dáng vẻ gấp gáp xen chút đau lòng nhìn đứa con gái duy nhất của mình mà rơm rớm nước mắt, vội tiến lại gần ôm Tuyết Nhi vào lòng an ủi:

- Ta biết con thiệt thòi nhưng vì cha con vì toàn dân nước Yên ta mong con hãy cố gắng vượt qua, Đại Nam hùng mạnh nhưng cũng rất xa xôi hàng năm ta sẽ phái người đến thăm con!

Tuyết Nhi cứ ngồi đó - trong vòng tay ấm áp của người phụ nữ cao quý tưởng chừng như rất nghiêm khắc nhưng trong lòng lại là cả một trời tâm sự, tưởng chừng vô tâm nhưng lại là người tràn ngập đầy tình thương.
Tuy không có quan hệ ruột thịt gì với người phụ nữ trước mặt nhưng cảm xúc cũng như trực trào, nước mắt cứ thế mà lặng lẽ rơi, nỗi nhớ gia đình cũng cứ bủa vây lấy cô gái nhỏ.

Sau một hồi ngồi im ôm đứa con gái nhỏ, mẫu thân "Tuyết Nhi" cũng buông cô ra vội đưa tay lau đi những giọt lệ vẫn vương dài nơi khóe mắt cầm tay cô gái nhỏ dẫn đi. Cảm xúc vừa dâng trào khiến Tuyết Nhi phải ngừng lại một hồi để kìm nén cảm xúc, thấy đứa con gái bé nhỏ nghịch ngợm thường này nay lại yếu đuối buồn bã cũng khiến cho người phụ nữ quyền quý là hoàng hậu cũng phải mủi lòng. Ngưng lại một lúc thấy con gái đã ổn định hơn bà liền dắt tay con gái đi, trên đường đến yết kiến vua cha trống ngực cô cứ đánh thình thịch, cảm xúc vừa hồi hộp vừa vui mừng xen chút lo lắng mà bản thân lại không lí giải được cảm xúc hiện tại của chính bản thân mình.
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Đôi lời muốn nói: Trong thời gian vừa qua mình có chút việc bận cá nhân nên thời gian ra chương truyện bị gián đoạn, thực lòng xin lỗi các độc giả thân yêu vì sự chậm trễ này, mong các bạn bỏ qua cảm ơn vì đã luôn ủng hộ mình!

Phần 1.8:

8314a6baed783bf4539662789c4d7336.jpg


Dọc đường đi Tuyết Nhi vô cùng hồi hộp cô cảm nhận được tiếng trống tim đang đánh rồn rập trong lồng ngực, hôn sự này vốn không dành cho cô, cô ngay từ đầu chỉ là một con nhỏ ất ơ chẳng may bị xuyên không về nơi này nhưng mọi cảm xúc ngự trị trong cô dường như đều là thật.

Đứng trước mắt nam nhân cao cao tại thượng đầu đội trời chân đạp đất, khí chất ngời ngời, hút hồn, Tuyết Nhi vô thức nuốt ực một ngụm nước miếng khiến ai kia thấy được khóe môi lười biếng nhếch lên một đường cong hoàn mĩ, nụ cười hiếm khi nở ra trên ngũ quan sắc lạnh tựa băng.

Cuộc gặp lần trước đã căng thẳng thì cuộc gặp lần này lại càng căng thẳng hơn, Tuyết Nhi đến thở cũng không giám, cô cứ đứng mân mê vạt váy, đôi môi cứ liên tục bặm vào nhau dáng vẻ dễ thương vô cùng. Buổi gặp lần này đích thực là lễ rước cô về Đại Nam hùng vĩ, Tuyết Nhi trong lòng có chút xót xa thay cho công chúa thực là Ngọc Hoa, đường đường là công chúa con người đứng đầu một nước làm chủ bao sinh mạng con người nhưng lại khó lòng nắm được số phận của mình, đường đường là xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại lặng lẽ u buồn theo chồng nơi xa xôi cách trở quả đúng là như câu "hồng nhan bạc phận".

Đang suy nghĩ miên mang thì tay cô được ai đó nắm lấy, đưa mắt nhìn về phía đối diện Tuyết Nhi chợt đứng hình, khuôn mặt Hứa Chí Quân lúc này phóng đại rõ ràng ngay sát mặt cô, bốn mắt chằm chằm nhìn nhau, Tuyết Nhi quên cả hành lễ mắt cứ tròn xoe ra nhìn người trước mắt, Hứa Chí Quân thấy vậy liền khẽ trêu:

- Nàng mau lau nước miếng đi kìa!

Tuyết Nhi cũng ngờ nghệch đưa tay lên miệng, khóe miệng chẳng có gì lúc này cô mới nhận ra mình vừa bị bẫy một phen mất mặt liền phùng mang chợn má định cãi nhưng nhớ đến lời An An nói cô liên nén tức nở một nụ cười giả lả cho qua chuyện.

Mọi thủ tục hôn sự thời này cũng thật nhanh gọn lẹ, không rườm rà hoa hòe như thời hiện đại, Tuyết Nhi nhanh chóng được An An đưa lên xe ngựa, lúc này lòng Tuyết Nhi cũng dâng lên một cỗ xúc động mạnh mẽ, nỗi buồn thăm thẳm ngự trị trên khuôn mặt vốn đã mĩ miều nay vương thêm vài giọt lệ lại càng thêm yếu mềm mặn mà. Tuyết Nhi chợt thấy buồn, nỗi nhớ nhà dâng trào cô khóc nấc lên từng hồi, nỗi nhớ trồng lên nỗi cô đơn niềm tủi thân khiến cô gái nhỏ cứ nước mắt lã chã rơi, An An ngồi bên cạnh cũng buồn lây, nàng ta từ nhỏ vốn bất hạnh vô cùng, cha mẹ đều mất sớm nàng ta theo người thân may mắn được kinh thành cưu mang lại cùng trạc tuổi với công chúa Ngọc Hoa lên liền được công chúa kết thân lên nghĩa tỷ muội, vì thân phận thấp hèn nên nàng ta gọi Ngọc Hoa là tỷ tỷ còn Ngọc Hoa gọi nàng ta là muội muội. Hai người một chủ một tớ cách nhau về địa vị nhưng nỗi lòng, hoàn cảnh thì giống nhau, cả hai cứ ngồi ôm nhau khóc, ngồi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới biến khiến tâm trạng ai cũng khá hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó ở thời hiện đại quan hệ giữa Ngọc Hoa và Tuấn Kiệt ngày càng "dễ thở" hơn rất nhiều điều này khiến Tuấn Kiệt rất vui. Ngày hôm nay cũng là một ngày chủ nhật bình thường như bao chủ nhật nhạt nhẽo khác, Ngọc Hoa ngồi trên chiếc giường màu hồng trong phòng xem phim, vừa nhai bim bim, vừa vỗ đùi cái "đét" nàng cười phá còn không quên rống ầm lên:

- Ha ha buồn cười quá đi.. ha ha!

Ngày chủ nhật nào cũng vậy nàng đều vận động hết công suất của các thiết bị điện tử trong nhà từ ti vi, điện thoại, laptop.. để xem phim, Tuấn Kiệt cũng chẳng thể nào rủ được con nhỏ cuồng phim ra ngoài chơi nên cũng liền "mọc rễ" ở nhà "nàng".

Hôm nay cũng vậy vừa bước vào nhà anh đã tươi cười chào ba mẹ "nàng" :

- Con chào cô chú con mới sang!

Thấy anh tới ba mẹ cô cũng chẳng có gì ngạc nhiên bởi họ quá quen với điều này vào mỗi chủ nhật. Ngọc Hoa từ trên phòng chạy xuống tay cũng không quên mang theo điện thoại mà nàng âu yếm gọi là "bảo bối nhỏ". Thấy nàng chạy xuống mẹ "nàng" liền giáo huấn ngay:

- Con gái con lứa, suốt ngày dán mắt vào cái điện thoại, chạy thì cứ hùng hục như trâu húc mả, coi chừng ế nha cô!

Thấy mẹ nói vậy nàng cười toe lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu nhí nhảnh nói:

- Không ai lấy thì con ở vậy báo hiếu ba mẹ không tốt sao?

Mẹ "nàng" cười phá lên:

- Ha ha.. con nhỏ này, ai cần kia chứ, con mà ở vậy ai kia lại tổn thương rồi sao?

Vừa nói dứt lời Tuấn Kiệt bỗng bị sặc, Ngọc Hoa vội đi lấy nước cho anh, còn bà Tâm - mẹ Tuyết Nhi lại gật gù đắc ý:

- Quả nhiên là nhột mà! Ha ha!
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Lời tác giả: Xin chào các độc giả thân yêu! Sau đây mình có một chút lưu ý về nội dung của truyện như sau: Kết thúc phần 1 là giới thiệu nhân vật để các bạn làm quen dần với nội dung câu chuyên còn từ phần 2 này mình sẽ thay đổi ngôi kể, tức là cách xưng hô của nhân vật, Tuyết Nhi - Cô nàng cá tính ở hiện đại đột nhiên lại xuyên về cổ đại, từ "cô" sang "tôi". Điều đó cùng nghĩa với việc công chúa Ngọc Hoa bây giờ chỉ còn là một nhân vật phụ tuy vậy mình vẫn sẽ thi thoảng "lái" sang nhân vật này một xíu. Mong rằng sự thay đổi này sẽ không làm phiền các bạn độc giả. Cuối cùng không giông dài nữa chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^^

Phần 2:

11301808526e817939l.jpg


Nơi nước Đại Nam hùng mạnh:

Tôi - Tuyết Nhi ngồi trong điện đưa con mắt nhàm chán nhìn ra ngoài, đã hai tuần rồi vậy mà tôi vẫn bị ép ở yên trong điện, nói thật chứ Đại Nam tuy rộng rãi hùng vĩ thật nhưng mọi thứ ở đây thật khiến tôi phát điên lên được. Hồi còn ở nước Yên tôi còn hay được chuồn ra ngoài chơi chứ ở đây tường thì cao, lính canh dày đặc như kiến tôi có mọc cánh cũng khó lòng mà chuồn ra được. Nhìn mây nhìn gió nhìn trời nhìn đất, đầu óc thì nghĩ lung tung tôi bỗng lại quay về cái cảm giác nhớ nhà nhớ gia đình. Không biết giờ này mẹ tôi đang làm gì? Ba đã đi làm chưa? Còn tôi nữa! Không biết giờ này tôi còn sống hay đã chết. Tôi nghĩ tới nghĩ lui theo logic thì có thể bằng một cách nào đó mà tôi có thể xuyên về đây, nhập vào thân xác mĩ miều này, còn nàng công chúa thật thì có thể đang sống trong thân xác tôi, cũng ngu ngơ như tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì! Kể ra thì cũng lạ ngã mỗi cái mà tôi phải xuyên về nơi này, còn Ngọc Hoa kia chẳng may tự tử bất thành mà lại chuồn đi đâu mất. Ở thời của tôi thì điều này chỉ có trong ngôn tình mà thôi, hơn nữa việc này hoàn toàn rất vô lý, bao nhiêu người cũng ngã xe đập đầu xuống đất cũng có bị xuyên đi đâu, hay là.. ấy chết không thể như vậy được chẳng lẽ mấy người bị hôn mê rồi mấy người tử vong kia không phải xuống âm phủ mà lại xuyên không như tôi sao? Liệu rằng khi xuyên lại thời hiện đại tôi còn có thể trở lại làm Tuyết Nhi được hay không? Hay là đón chào tôi là một nấm mồ đã xanh cỏ..

Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, mồ hôi cứ thế tuôn ra. Đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ với lỗi sợ to đùng trong lòng thì từ ngoài cửa tên thái tử điện hạ chết bầm kia lù lù xuất hiện khiến tôi đã ngơ nay lại càng ngơ hơn. Tên này từ hôm thành hôn đến hôm nay đã qua điện của tôi bao giờ đâu, bây giờ lại lù lù xuất hiện. Các nữ tì xung quanh thì liền cúi xuống hành lễ, còn tôi vì ngơ quá mà quên luôn cái quy tắc dở hơi kia mắt cứ tròn xoe ra như hai hòn bi ve khổng lồ đến tôi còn có thể cảm nhận hai con mắt sắp lồi ra của mình. Tên thái tử kia thấy vậy trên trán liền suất hiện vại vạch đen kịt. An An thì liền ra hiệu cho tôi hành lễ tôi lúc này mới ngớ ra vội vàng cúi xuống nghiên túc hành lễ. Thấy tôi như vậy tên kia mới liền dãn cái cơ mặt, hắn kiền ra lệnh cho các nữ tì "lượn" ra ngoài. Tôi thấy vậy thì liền kéo lấy tay áo An An cầu cứu, muội ấy thật cũng quá đáng mà, đã không giúp tôi thì thôi khóe môi lại còn nở ra một nụ cười sâu rồi liền "chuồn" thẳng.

Trong điện lúc này chỉ còn tôi với hắn, thấy tôi cứ đứng lì ra ở đó, Hứa Chí Quân hắn liền đích thân mở miệng ra nói trước:

- Nàng còn đứng đấy làm gì? Mau lại giúp ta thay y phục!

Tôi nghe cái giọng trầm trầm kia mà trong lòng như bốc hỏa, phồng mang trợn má lên định quát lại, nhưng chợt nhớ tới lời của "mẫu thân" vì hòa bình hai nước, vì yên vui nhân dân nhất định phải nhịn. Được rồi! Hít vào.. thở ra, rồi.. ok ok tôi ổn mà. Lấy hết dũng khí tôi liền tới cạnh người kia nhẹ nhàng giúp hắn thay y phục, tôi cảm nhận được mùi trà sen tỏa ra thơm nhẹ trên người kẻ kia, ui chao! Thơm thế không biết nữa! Đang mải hít lấy hít để người kia dường như cảm nhận được liền ho nhẹ một cái, khiến tôi đang "hít vụng" mà suýt nữa rơi tim ra ngoài, tôi bất giác cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên, lúng ta lúng túng tôi loay hoay mãi mới xong, vừa dứt tay tôi liền nhảy dựng ra như cái lò xo khiến kẻ kia nổi tiếng lạnh lùng khó tính cũng liền bò ra cười.

Tôi thẹn quá hóa giận liền quên khuấy đi trọng trách to lớn kia là phải "nhịn" tôi liền vùng lên mắng người:

- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm hả? Ngươi tưởng ngươi đẹp trai lắm hả? Còn cười hả? Cười này.. cười này.. ta đánh cho tên chết bầm nhà ngươi hết cười luôn này!

Vừa hét tôi vừa hết đánh lại đấm vào kẻ trước mặt, nhưng tôi càng đánh tên kia càng cười to hơn, ai nói hắn lạnh lùng, ai nó hắn đẹp trai, ai nói hắn thế này thế nọ ai.. ai.. ai ra đây cho tôi, lạnh lùng là đây sao? Có mà vô duyên, cái tên chết bầm này cười gì mà lắm vậy chứ! Máu dồn lên hết trên não tôi tức quá co cẳng lên định đạp hắn mà ầm một cái tôi ngã nhào thẳng vào lòng kẻ đối diện, mắt chạm mắt, môi chạm môi. Tôi đơ tại trận! Ối trời.. chết tôi rồi, cái gì thế này? Tôi vội đẩy tên kia ra mặt đỏ phừng phừng tôi.. chết tôi rồi.. nụ hôn đầu của tôi. Tên kia bị tôi đẩy bắn sang một bên, hắn cũng đơ không khác gì tôi, thấy vậy tôi vội tìm cách chuồn, nhẹ nhàng nói:

- Điện.. điện hạ cứ.. cứ ngồi chơi, thiếp.. thiếp ra ngoài.. ngoài lát quay lại sau!

Mẹ nó nữa tôi ngại đến nói cũng chẳng ra hồn, lắp ba lắp bắp mãi không hết một câu khiến tôi càng thẹn hơn. Thấy tôi mặt đỏ phừng phừng, lắp bắp mãi, tên kia cũng không cười nữa vẻ mặt lại 360 độ trở lại vẻ lạnh tanh thường ngày, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến hắn nữa một mạch chạy thẳng ra ngoài tìm An An hỏi tội, tôi đi rồi mà không để ý trong điện có ánh mắt cứ dán thẳng vào thân ảnh mình, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 3:

239e2e7792929fae004fe291025cf8f7.jpg


Ra đến ngoài trời tôi mới thấy mình lại ngu nữa, trời thì tối, không có chút ánh sáng nào chỉ đâu đó lấp ló ánh trăng, tiếng côn trùng ếch nhái kêu rì rào nghe mà rợn cả người, tôi đứng giữa sân ngoài mà hoang mang thực sự. Tối vậy rồi tôi biết tìm An An ở đâu đây, đã thế tôi cũng mới chỉ ở đây được hơn một tuần thôi đâu biết gì về Đại Nam hùng vĩ này, cô ấy hiện giờ đang ở đâu đây. Nghĩ vậy chứ tôi vẫn cứ cắm đầu cắm cổ bước đi có thế nào tôi cũng chẳng dại gì mà quay về điện. Vừa đi vừa nghĩ tôi chợt giật mình bởi tiếng thì thầm to nhỏ của hai cũng nữ giặt đồ ở cách chỗ tôi đứng vài bước chân và được ngăn cách bởi một chậu cây cảnh siêu to khổng lồ. Tính tôi vốn tò mò nên chẳng ngại gì mà cũng vểnh tai lên nghe ngóng hóng hớt, tiếng một cung nữ với cái giọng chua chua đanh đá cất lên:

- Ban nãy muội biết chuyện gì chưa?

Cung nữ còn lại đang hì hụi giặt đồ nghe thấy vậy cũng có vẻ không bận tâm lắm mà chỉ nhẹ lắc lắc cái đầu. Thấy người kia chỉ im lặng lại không biết gì, cung nữ có chất giọng chua hơn giấm kia mới hí hửng nói:

- Ban nãy thái tử điện hạ có vào điện tìm thái tử phi đấy! Không biết là có chuyện gì nhưng có vẻ là chuyện tốt vì ta thấy cô cung nữ theo hầu thái tử phi đi ra ngoài có vẻ vui lắm! Không biết thái tử phi cùng thái tử điện hạ đang làm gì nữa! Thật là sốt ruột mà!

Tôi nghe thấy vậy thì trong bụng thầm nguyền rủa tên mặt lợn kia, gì chứ vui vẻ gì thì tôi không biết chỉ thấy hắn đến là tôi đội trên đầu một mớ rắc rối chẳng lẽ tôi lại lao ra mà mắng người, tốt xấu gì thì tôi không biết nhưng hiển nhiên là chẳng có gì vui vẻ cả. Hai cung nữ kia chắc hẳn là đã giặt xong đồ nên cũng nhanh nhẹn đi về. Còn mình tôi đứng đấy, chân tôi đột nhiên nhói lên một cái, giật mình tôi vội cúi xuống xem xét thì má ơi! Một đàn muỗi đông đúc hội tụ dưới chân tôi, từ muỗi ông muỗi bà muỗi bố muỗi mẹ muỗi con muỗi cháu chúng cứ cắm đầu cắm cổ lên hút máu của tôi, tâm trạng vừa tốt lên một chút thì thấy cảnh này tôi hết bình tĩnh nổi nữa bèn một cước táng thẳng vào đôi chân đã đỏ lên của bản thân. Vừa ngứa vừa tức lại không tìm thấy An An đâu nên tôi mặc kệ sự đời, chạy nhanh về điện, mặc cho tên lợn nhựa kia còn ở đấy nữa hay không.

Quả nhiên vừa về đến điện tôi đã ngửi thấy mùi hiểm nguy, tên kia chắc chắn đã mọc rễ ở điện tôi rồi. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chỉ dám nhẹ cười mà im lặng đi vào giường định đi ngủ. Thấy tôi như vậy tên này có vẻ giận thực sự hắn hét ầm lên:

- Nàng nghĩ ta muốn đến tìm nàng lắm sao? Chẳng qua là do Hoàng hậu bắt ép thôi! Nếu không có chết ta cũng chẳng thèm vác mặt đến.

Nghe hắn nói mà bản thân tôi muốn một cước đá thẳng vào miệng kẻ trước mặt. Nhìn mặt bên ngoài thì đẹp trai, lạnh lùng, khí chất ngút trời mà khi hắn mở miệng nói ra câu nào là bản thân tôi liền chỉ muốn thẳng tay vả vào cái mặt đẹp như tạc kia nhưng khổ nỗi vì hòa bình hai nước vì bình yên của con dân vì nước Yên bé nhỏ tôi tự nhắc mình phải nhịn.

Tôi mặc kệ tên mặt lợn kia ngồi cạnh tôi leo lên giường nhắm mắt định ngủ ai ngờ trời không chiều lòng người cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, tên Hứa Chí Quân đang yên đang lành tự nhiên nhảy thẳng lên giường nằm cạnh tôi, tôi phần vì giật mình phần vì đang tức liền một phát đạp thẳng tên này xuống đất, hắn bị đạp thì kêu ầm lên, tôi thấy vậy giọng lè nhè tôi nói:

- Chàng chịu khó nha! Thiếp khi ngủ hay bị giật mình.

Tên Hứa Chí Quân nghe tôi nói chắc là tức lắm, hắn hậm hực chạy thẳng ra ngoài mặc cho chân không đi giày, trên người vẫn còn là bộ y phục màu vàng mỏng manh. Nghĩ lại tôi thấy hắn cũng thật xui xẻo cả tối nay bị tôi cho ăn hành chắc hắn tức lắm! Nghĩ thế thôi tôi cũng mặc kệ trùm chăn lên kín đầu tôi nhắm mắt vào từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng cách đó không xa có một kẻ đang tức đến tím tái người ngợm không thể nào ngủ được cả đêm tranh thủ suy nghĩ kế trả thù đến lúc nghĩ ra rồi thì cười lên khoái chí nằm ngơ ngẩn chỉ mong cho trời mau sáng để báo thù.

Sáng hôm sau tôi thức dậy với một tâm trạng vui vẻ vô cùng, các nữ tì đưa nước lên cho tôi rửa mặt xong xuôi vừa kịp lúc người của tên thái tử điện hạ chết bầm kia đến báo với tôi:

- Thái tử phi tối hôm qua Thái tử điện hạ có qua chỗ Thái tử phi ai ngờ quá sức quá nên đổ bệnh, người dặn thần đến nói với Thái tử phi một tiếng để người yên tâm! "

Trong lúc người của Hứa Chí Quân hắn đang đọc chỉ An An cùng các nữ tì đứng xung quanh tôi thi nhau bụm miệng để ngăn không cho tiếng cười phát ra ngoài, An An còn ghé miệng vào tai tôi cô ấy nói:

- Muội không ngờ tỉ khỏe vậy luôn đấy! Gì mà một đêm cũng lại khiến Thái tử điện hạ cao cao tại thượng kia cũng phải đổ bệnh! Thật sự muội nể tỉ lắm luôn!"

Tôi nghe An An nói vậy thì giận run người, tên này quả thực là muốn chết mà, nhưng vì phép lịch sự tôi cũng gật đầu với tên kia, nhưng trong lòng sớm đã nổ bom, tôi gằn từng tiếng "Hứa Chí Quân - tên chết bầm nhà ngươi".
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 4:

853f6a0e0b360ad4a24bdd06a200aa92.jpg


Ôi đậu mè giang bơ! Tôi tức đến hộc máu, đi qua đi lại trong điện mà muốn rụng cả chân, An An cư nhiên lại mặc kệ tôi. Hậm hực cả ngày trời hết ngắm tay lại ngắm chân, hết nhìn trời lại nhìn đất, chửi gà mắng chó tôi cũng không tài nào trút giận được, tâm trạng không tốt tôi cũng chẳng thèm để ý đến cái gì xung quanh. Một hồi đi đi lại lại tôi quyết định đêm nay sẽ một mình lẻn ra ngoài kinh thành chơi, sở dĩ hồi còn ở bên nước Yên tôi vẫn thường lẻn ra ngoài một mình thế nhưng khi đến Đại Nam này tôi muốn chốn ra ngoài chơi đều phải rủ thêm An An cùng đi nhưng hôm nay xem ra khó mà rủ muội ấy đi cùng được thôi thì tự lực gánh sinh vậy.

Nghĩ vậy tôi cũng co cẳng leo thẳng lên chiếc giường êm ái mà đánh một giấc, An An đi giặt đồ cùng các tì nữ khác về thấy tôi ngủ nàng ấy lay lay dựng tôi dậy nhưng bản thân tôi lì lợm bây giờ mà dậy đêm lại buồn ngủ sao mà hành động được đã vậy tôi còn có nghĩa vụ cao cả chính là giữ cho cái bụng này đói để đêm nay vừa nhẹ dễ leo rào cũng vừa có chỗ để chứa đồ ăn ngon ngoài kinh thành kia. Vậy là tôi mặc kệ sự đời ôm chiếc bụng rỗng mà nhắm mắt đếm cừu rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Tôi thức dậy theo quán tính, ngoài trời tối đen như mực, khung cảnh im ắng vô cùng, tôi vội vã ngồi dậy loay hoay thế nào mà suýt ngã. Tôi chạy một mạch ra ngoài ngẫm nghĩ mà tự cười trong lòng, thành tường kiên cố vậy nhưng sao mà làm khó nổi tôi, hơn hai mươi nồi bánh chưng, tuổi thơ bao lần leo trèo chốn học kinh nghiệm đầy mình "phóc.." một cái tôi đã đưa được nửa người lên tường rào, còn nửa còn lại đang chơi vơi tôi tự mắng chính mình lười vận động nên từ thân hình mảnh mai của Ngọc Hoa tôi đã biến hóa trở thành ục ịch, tất nhiên là không đến mức béo lắm nhưng cũng khó với hoàn cảnh hiện tại đã vậy bản thân còn bận trên người bộ y phục rắc rối này nên vận động có chút khó khăn, tuy vậy khó đến đâu cũng làm sao mà khiến tôi bỏ cuộc được "phóc.." thêm một cú nữa tôi tiếp đất an toàn.

Ra được đến bên ngoài kinh thành tôi như chú chim nhỏ thoát khỏi chiếc lồng khổng lồ, nhanh nhẹn nhảy chân sáo trên đường tôi nhìn ngắm khung cảnh xung quanh bằng con mắt tò mò và thích thú nếu ở hiện đại cái này gọi là "nhà quê", nhưng phải công nhận một điều rằng ngoài này nhộn nhịp bao nhiêu thì trong kinh thành cô quạnh bấy nhiêu, vừa im ắng lại chẳng có gì đáng để chơi, ngày ngày chỉ chạm mặt với những người đàn bà ngoài miệng thì tỉ tỉ muội muội thân thiện nhưng trong lòng hẳn là "Bà chém chết mày" kiếp chung chồng đúng thật khổ, làm gì cũng phải để ý, xem xét sắc mặt người này kẻ nọ, sống cuộc sống của mình nhưng luôn phải làm vừa lòng kẻ khác quả thực rất mệt mỏi.

Tôi đi thẳng đến chỗ Nguyệt Thiền - một người đàn bà tầm trạng tuổi trung niên, nói ra thì bà ta chính là người của Cao Lãnh - anh trai nuôi của Ngọc Hoa mỗi lần tôi và An An chốn ra ngoài chơi đều đến đây ăn thịt dê nướng. Hôm nay tôi đến, Nguyệt Thiền vẫn đang phe phẩy cái quạt giấy trên tay, vừa nhìn thấy tôi bà ta đã niềm nở chạy ra đón:

- Hoa Hoa! Ngươi đến rồi! Nào.. mau vào đây! Ta đặc biệt để dành chỗ cho ngươi đây!

Người này tuy là người của Cao Lanh nhưng cũng được trọng dụng tuổi tác lại cao hơn hơn tôi khá nhiều nên cũng được Cao Lãnh kính nể vài phần gọi bằng cái tên thân mật là: Dì Thiền. Tôi ngồi xuống phản, phía trước có đặt một cái bếp trên đó là những xiên thịt dê thơm lừng, đang chín tới, than hồng khi tiếp xúc với chút mỡ cũng vang lên tiếng "xèo.. xèo..". Dì Thiền nhìn tôi một hồi xong cũng khó hiểu hỏi:

- An An đâu mà nay ngươi lại đi có một mình? Mọi lần chẳng phải còn có An An sao?

Tôi lười biếng vươn ta với lấy bình rượu nho gần đó nhấp lấy một ngụm cho vị ngòn ngọt thơm thơm của rượu thấm đến tận cổ mới nhàn nhạt đáp:

- Hôm nay sở dĩ ta muốn rủ muội ấy đi cùng nhưng xem chừng hơi khó với lại đôi khi cũng phải thay đổi thói quen một chút chứ!

Bà ta nghe xung thì bật cười lên thành tiếng, rồi đáp:

- An An xem ra sắp mất cơ hội đi chơi rồi. Nào ăn đi cho nóng.. để ta lấy thêm chút nước tương.

Vừa nói dì Thiền vừa lấy cho tôi hai xiên thịt sau đó đứng dậy chạy đi lấy nước tương. Tôi từ từ đưa miếng thịt dê bỏ vào miệng, vị thịt vừa ngọt mùi lại cực kì thơm đã vậy lại còn đang nóng và được ăn với tiết trời mùa đông này quả thực là tuyệt đỉnh, tuy rằng vẫn thiếu chút nước tương cay nồng nữa nhưng như vậy đã là quá đỉnh. Nguyệt Thiền chạy ra trên tay là bát nước tương sóng sánh nhìn thôi đã cảm nhận vị cay nồng nơi đầu lưỡi. Vừa ăn thịt dê vừa nhâm nhi chút rượu nho đưa mắt nhìn xa xăm mà ngẫm nghĩ về gia đình bản thân tôi cũng chợt thấy tâm trạng mình trùng xuống vì nỗi nhớ nhà nhớ gia đình.
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 5:

b7f5fc78e8e63ec983c91e18599c93e0.jpg


- Này Tiểu Hoa ngươi nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

Đang mông lung nghĩ về gia đình tôi chợt giật nảy mình, tiếng gọi của Nguyệt Thiền như lưỡi kéo cắt ngang đoạn chỉ suy nghĩ của tôi. Khẽ cười gượng tôi điềm nhiên đưa tay với lấy hũ rượu trên bàn tu một ngụm lớn sau đó ngâm nga vài câu hát mà tôi tự nghĩ ra trong đầu. Từ trên lầu nhìn xuống, khung cảnh buổi tối ở ngoài thành thật chất rất nhộn nhịp, nó giúp tôi cảm nhận được dư vị của cuộc sống, đây thật chất mới gọi là cuộc sống! Đang chìm dần vào suy tư tôi chợt giật mình vì tiếng hét:

- Nguyệt Thiền! Bà ở đâu? Không vác cái mặt ra đây lão Vương ta đây liền cho người đập nát cái quán này!

Trong khi não tôi còn chưa tiêu hóa nổi mọi chuyện thì Dì Thiền ngồi đối diện đã ba chân bốn cẳng chạy thục mạng xuống từng bậc cầu thang gỗ nghe rầm rầm. Tôi thấy vậy cố gắng nuốt nốt miếng thịt dê to đùng trong miệng sau đó cũng là vắt chân lên cổ hùng hổ chạy xuống, mà suýt nữa thì lại dẫm phải váy mà ngã. Vừa chạy xuống đến nơi tôi vừa kịp thấy Nguyệt Thiền bị một bàn tay mập ú đầy lông lá trông không khác gì một cánh tay vượn đen thui, đáp thẳng một bạt tai vào má phải của dì Thiền. Gương mặt vốn mĩ miều trắng nõn của dì Thiền vì thế mà đỏ dần lên. Tôi ba máu sáu cơn chạy thẳng đến chỗ mấy tên kia, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt tên mập ú lông lá kia mà hét ầm lên:

- Mấy người là ai? Tại sao lại đánh dì tôi? Sao nào mấy thằng đàn ông to xác như thế kia mà đi thẳng tay đánh phụ nữ, không thấy nhục à? Cho bà đây xin cái địa chỉ rồi có gì bà đây ship miễn phí cho mày mấy cái váy mà mặc, đến lúc ấy hãy quay lại đây nói chuyện.

Tôi vừa dứt lời thì bao nhiêu người ở đấy, kể cả Nguyệt Thiền ban nãy còn đang run lẩy bẩy dưới đất kia bây giờ cũng mắt chữ o miệng chữ a nhìn tôi như thấy sinh vật lạ. Lúc này tôi mới tự trách mình hồ đồ quen thói mắng người giờ cư nhiên lại trở thành kẻ khùng trong mắt người khác. Ôi thôi! Tôi chết mất! Tên béo kia tự nhiên lại phá lên cười như kẻ điên sau đó hắn nói:

- Thiền Thiền! Lão Vương ta không ngờ trong quán của bà lại có nuôi một tiểu mĩ nhân đấy! Tuy rằng nói năng nhăng cuội nhưng nếu phục vụ ta đây vui vẻ không biết chừng ta không những xóa nợ cho bà mà còn cho bà thêm chút ít để mở rộng quán nhỏ này đấy!

Mẹ nó! Lão béo này ít nhất cũng phải bằng tuổi bố tôi ở nhà đã vậy nhìn người kìa, thoáng qua còn tưởng là con vượn khủng lồ nữa ý chứ! Tên này có phơi thây ra tôi cũng chẳng thèm. Tôi cười nửa miệng tiến đến gần lão, cất giọng ngọt như mía lùi:

- Haha.. Tiểu nhân ngu muội có mắt như mù!

Vừa dứt lời tôi co chân lên thụi một phát vào hạ bộ hắn, tên béo bị đánh bất ngờ cảm giác chắc phải thốn lắm hắn nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi, đồng thời miệng kêu ầm, hắn rống lên:

- Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không? Bây đâu đi tìm Triệu tướng quân đến đây!

Vừa nghe thấy tên, tôi chợt khựng lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì Triệu tướng quân mà tên béo kia vừa nhắc đến chẳng phải là Triệu Tiết sao? Tên này có mốt quan hệ gì mới bọn người này chứ! Khóe môi khẽ dật dật, đáy mắt hiện lên tia thích thú, sắp có trò mới để chơi rồi đây!

Một lúc sau khoảng tầm năm phút, từ ngoài cửa tên Triệu Tiết đi vào, dáng vẻ cung kính nghiêm túc thường ngày thoạt nhiên biến đi đâu hết trước mắt tôi tên "Triệu tướng quân" kia bước vào trước ánh mắt lo sợ của các vị khác xung quanh, trước ánh mắt đắc thắng của bọn người béo, hắn lười biếng đưa mắt nhìn một lượt dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, ánh mắt kia dừng lại trên người tôi có chút khựng lại nhưng chỉ sau một giây tên này lại cất cao giọng, hắn nói:

- Lão Vương chuyện gì nữa đây?

Tên được gọi là lão Vương kia xách bụng chạy đến hắn khép nép nói:

- Thưa! Đêm nay tiểu nhân vào quán này vốn dĩ là lấy tiền thuế ở quán này thì bị cô nương đây vung tay lên đánh, Triệu tướng quân mong người xem xét là chủ cho tiểu nhân!

Tên béo vừa dứt lời ngoài cửa bỗng có tiếng nói trào phúng:

- Bản thân ngươi to xác thế kia mà lại để một nữ nhân chân yêu tay mềm đánh đến ra nông nỗi này ta thực sự không tin đấy!

Tôi bụm miệng cười, thầm nhủ cho kẻ vừa nói một like, nói đúng ý tôi luôn này nhưng mà khoan đã! Sao giọng nói này lại quen quen ý nhỉ? Ôi xong tôi rồi! Giọng nói này có chết tôi cũng không quên được, nhưng hiện tại tôi lại không dám tin, giọng nói kia chẳng phải là của tên Hứa Chí Quân sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 6:

849f1e6b9d9694cde749a6792ef41e24.jpg


Thôi thế là toang! Toang thật rồi ông giáo ạ! Thề chứ có chết tôi cũng không nghĩ mình lại lâm vào cái hoàn cảnh này, đùa chứ giờ tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Tuyết Nhi tôi trần đời chẳng sợ gì vậy mà bây giờ lại run như cầy sấy trước tên điện hạ thối tha này. Điện hạ ơi là điện hạ đang đêm đông rét mướt tuyết rơi phủ trắng xóa này không ở nhà ngủ mò ra đây chi không biết nữa! Chẳng lẽ hắn cũng thèm thịt dê nướng sao? Tôi vừa nghĩ vừa len lén đưa mắt sợ hãi quay sang nhìn hắn, bất chợt kẻ đối diện kia như có linh tính từ trước quay mặt về phía tôi, ánh mắt kia vừa kịp chạm vào đáy mắt tôi, tôi như con mèo nhỏ vội vội vàng vàng cụp mắt xuống ngoan ngoãn lê bước đến phía hắn hành lễ:

- Thần thiếp xin bái kiến Điện hạ!

Hắn khẽ cong môi lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tôi như điếng người tại trận. Eo ôi! Chết, chết tôi rồi người gì đâu mà đẹp trai dữ thần vậy trời! Môi mỏng quyến rũ, dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp, lông mi cong vút, ánh mắt sâu thăm thắm luôn bắn ra những tia nhìn sắc lạnh như muốn nuốt trọn nội tâm của kẻ đối diện, còn cái mũi này, đúng rồi chính nó đấy! Cái mũi cao thẳng tắp nếu hắn ở thời hiện đại tôi chắc chắn không trần trừ mà khẳng định luôn là tên này trốn đi nâng mũi. Đúng là cực phẩm, đại cực phẩm mà! Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì bên tai tôi văng vẳng giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần sắc lạnh:

- Gần canh ba rồi đấy, nàng làm gì ở đây?

Ông bà ta nói không sai mà: "Mê trai đầu thai mới hết" mải ngắm quá mà giờ tôi như con chuột nhắt tự đào hố chôn mình, làm thế nào bây giờ chẳng lẽ tôi lại nói mình nửa đêm thèm thịt dê nướng nên trốn ra ngoài kinh thành ăn, không được như thế thì nhục lắm.

- Nàng giờ lại không thèm nói?

Đã cuống thì thôi lại còn bị giục tôi đâm ra nói bừa:

- Thần thiếp nữa khuya thấy nóng quá nên ra ngoài hóng mát!

Thấy tôi nói vậy thì không chỉ Hứa Chí Quân khựng lại mà đến cả mấy tên đầu trâu mặt ngựa ban nãy còn khua tay múa chân mắng mỏ tôi bây giừ cũng khựng lại mà nhìn tôi như thấy sinh vật lạ. Tôi lúc này mới chợt thấy có gì đó sai sai, ngẫm một lúc tôi mới bừng tỉnh nhảy dựng người lên, nửa đêm nửa hôm trời đông tuyết phủ trắng mà tôi đây lại kêu nóng và đi hóng mát. Tuyết Nhi ơi là Tuyết Nhi mày xong rồi!

Khóe môi tên Hứa Chí Quân lúc này mới chợt giật giật hắn cười phá lên khiến tên tướng họ Triệu kia cũng không rét mà run, Hứa Chí Quân hắn mà cười thì xem như sắp có đổ máu, tôi thì ngu ngu ngơ ngơ cũng đưa tay gãi gãi đầu miệng cười giả lả, tôi nói:

- Thái tử Điện hạ! Thịt dê nướng ở quán này cũng không tệ chàng có muốn nếm thử không?

Tên điện hạ kia lúc này mới ngừng cưới hắn nhìn tròng trọc vào tôi, ánh nhìn như lưỡi dao sắc lạnh tựa hồ muốn mổ xẻ toàn bộ nội tâm của tôi khiến tôi có chút hơi sờ sợ tôi chưa kịp lắp bắp tên kia đã bước đến trước mặt tôi cúi xuống nhấc bổng tôi lên ngựa. Tôi lúc này vừa tức vừa sợ tôi giãy giụa la hét các kiểu chân tay khua khoắng loạn xạ tôi hét ầm lên:

- Hứa Chí Quân tên chết bầm nhà ngươi! Thả ta xuống, nhanh mau thả ta xuống nếu không ta quyết không tha cho ngươi nhất định sẽ nhờ An An một đao xử gọn ngươi!

Chưa kịp nói dứt lời Hứa Chí Quân đã một cước xoay người tôi lại phủ xuống môi tôi một nụ hôn ngứa ngáy, tôi như sững lại cả người bất giác đứng im như bị điểm huyệt, trời đất như quay cuồng, thời gian như ngừng trôi, và trái tim tôi như ngừng đập. Lần thứ hai tôi bị hôn rồi! Lần này lại còn là cưỡng hôn nữa.

Đến khi cảm thấy khó thở tôi mới sực tỉnh vội đưa tay vỗ vỗ vài cái vào vai kẻ kia, lúc này hắn mới buông tôi ra sau đó cười khẩy một cái, nhìn nụ cười với cái mặt này tôi máu dồn lên não tôi vả thẳng vào mặt hắn một cái rồi tức giận bỏ đi vừa đi tôi vừa khóc, lần đầu tiên tôi cảm thấy đau lòng đến vậy, dẫu biết rằng khi trở thành phu thê việc này là rất đỗi bình thường huống hồ chi tôi vốn xuất thân ở hiện đại việc này vốn thực sự là rất rất bình thường nhưng lúc này đây tôi như không kìm nén được cảm xúc của mình, cảm giác như bị xúc phạm vì nụ cười khẩu ban nãy của hắn. Nghĩ đến đây tôi vội sững lại trong đầu chợt như nảy số tôi tự hỏi chính mình: "Tại sao mình lại để tâm đến hắn như vậy! Đâu phải lần đầu tiên hắn cười như thế chứ! Hay là.." Tôi vội vã lắc lắc cái đầu cố xua đi cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đó. Tự biện minh cho mình là do tâm trạng nhớ nhà nên bản thân mới nhạy cảm vậy thôi, sau này nghĩ lại tôi mới biết đó là dấu hiệu của sự rung động trước người đàn ông tuyệt hảo đó.
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 7:

Nguoi-dep-co-trang%2B%252819%2529.jpg


Trở về đến điện tôi co chân leo thẳng lên chiếc giường êm ái mà nhắm nghiền mắt lại. Ban nãy lúc ngồi trên xe ngựa tôi có đảo mắt nhìn một vòng chợt phát hiện ra phía sau gáy tên Hứa Chí Quân có vết bớt hình lục giác nhìn rất lạ, vết bớt đỏ như máu rõ ràng như một đốm lửa xung quanh ánh lên tựa có hào quang vết bớt khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác bí ẩn và rùng rợn. Nhớ lúc đó tôi có hơi chút tò mò liền đưa tay chạm nhẹ lên vết bớt đó tay liền đến một cơn đau nhói, vội rụt tay lại tôi càng bất ngờ hơn vì trên ngón tay vừa chạm vào vết bớt kia liền in lên vệt đỏ như đốm lửa điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp vết bớt lạ đến vậy càng chưa từng bị đau tay khi chạm vào vết bớt nào cả. Tôi cứ ngẩn người ra suy nghĩ về vết bớt trên gáy Hứa Chí Quân. Thôi thì mặc kệ hắn đi! Bớt gì thì bớt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, chẳng việc gì phải bận tâm cho mệt người, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai vết bớt này cớ sao lại quen đến như vậy chứ? Cứ như tôi đã trông thấy nó ở đâu rồi ấy, rốt cục vết bớt kia từ đâu mà có, tại sao nó lại thân thuộc với tôi như vậy chứ?

Sáng hôm sau trời còn chưa hửng sáng, An An và đám cung nữ đã kéo nhau vào giường tôi, An An tiến sát đến gần tôi nàng ta cất giọng nhỏ nhẹ mà vội vã kèm thêm chút lo sợ, nàng ta khó nhọc lên tiếng:

- Nương nương có chuyện lớn rồi mà người vẫn còn ngủ được hay sao? Mau dậy thôi! Nguy tới nơi rồi!

Tôi mắt nhắm mắt mở, miệng ngáp rõ to tôi hỏi:

- An An vẫn còn sớm mà! Muội gọi ta là có chuyện gì vậy? Bộ tối qua muội thấy tàu hỏa mọc cánh hả?

An An lúc này mặt chưng hửng nàng ta nói:

- Tàu hỏa là gì thì nô tì không biết nhưng xin nương nương hãy thức dậy rồi còn đi bái kiến hoàng hậu người đang đợi nương nương ở thư phòng cạnh hoa viên phía đông trong phủ của Hoàng hậu! Nương nương còn không mau sẽ bị muộn chúng nô tì cũng bị quở trách!

Tôi nghe đến đó thôi là liền nhảy dựng lên như cái lò xo bị nén lâu ngày có dịp bật dậy, tôi lắp ba lắp bắp hỏi lại:

- Muội nói cái gì? Hoàng hậu người gọi ta là có chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ..

Chưa kịp dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rồn dập, cánh cửa một cước bị đạp bật ra, từ ngoài cửa tên Hứa Chí Quân hùng hùng hổ hổ chạy sồng sộc vào, hắn đưa mắt lạnh băng nhìn tôi, sau đó thì gầm lên:

- Yên Ngọc Hoa! Ngươi giờ này còn ngồi đấy có biết mẫu thân ta đợi ngươi lâu lắm rồi không? Nửa đêm không ngủ chốn ra ngoài kinh thành gây náo loạn đến sáng thì không thèm dậy, ngươi muốn ta tức chết luôn hả?

Tôi nhìn khuôn mặt đang tức giận của tên thái tử điện hạ kia bỗng chốc cũng lo sợ mà rụt cổ lại không dám cãi, An An đứng đó cũng lắp bắp xin cho tôi, các cũng nữ khác cũng vội vội vàng vàng dựng tôi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi thay y phục, chải tóc cài trâm, y phục chỉ tề tôi nhìn mình trong gương chợt phát hiện hai quầng mắt thâm xì y như con gấu trúc đang ngự trị trên khuôn mặt với làn da mĩ miều, An An thấy vậy thì thở dài lấy túi lọc trà trên bàn đem chườm lên hai con mắt tôi, cảm giác ấm nóng thật thú vị!

Tên Hứa Chí Quân đứng ở cửa đợi tôi có, hắn chán nản khua tay múa chân một hồi tôi cũng sinh ra bực mà hét ầm lên:

- Hứa Chí Quân, tên chết bầm nhà anh, rảnh quá kiếm việc mà làm đi, đâu ra kiểu đứng cửa mà giục như thế, anh không thấy mình quá vô duyên hả?

Hứa Chí Quân nghe tôi mắng thì liền quay ngoắt lại nhìn tôi khóe miệng giật giật liên hồi, đưa tay chỉ vào mặt tôi hắn tức đến phát run không nói lên lời, tôi cười đắc trí đi thẳng ra ngoài miệng cười đến không ngừng lại được, nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của tên kia mà khiến tôi hả dạ gì đâu!

Tôi cứ thế đi thẳng đến thư phòng trong hoa viên nơi mà bà hoàng hậu kia đang đợi, tiến lại gần tôi kính cẩn hành lễ, hoàng hậu ngồi đó khuôn mặt phúc hậu khẽ mỉm cười quay lại chào tôi:

- Hoa nhi! Con đến rồi sao?

Tôi thoải mái hơn chút bởi nơi hậu cung này toàn tai mắt không cẩn thận mà đầu lìa khỏi cổ như chơi. Hoàng hậu kia lúc này mới thư thái nhấp trà từ từ cảm nhận vị ngọt nơi cuống họng. Từng hành động thoát ra dáng vẻ quyền quý mà sang trọng lại vô cùng hiền từ. Bà ấy nhìn tôi sau đó lên tiếng:

- Hoa Hoa này! Con với tên tiểu tử thối nhà ta tiến triển đến đâu rồi bao giờ thì Đại Nam ta đón mừng tin vui đây?

Tôi đang ngậm ngụm trà trong miệng suýt chút nữa thì phun thẳng vào mặt bà Hoàng hậu, tôi chỉ biết cười trừ đánh trống lảng:

- Dạ thưa con cái là lộc trời cho vợ chồng con cũng không thể cưỡng cầu được mong người độ lượng mà bỏ qua cho cho chúng con.

Bà Hoàng hậu kia cũng chỉ biết thở dài mà đắm chìm vào dòng suy nghĩ riêng mà không ai hay..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 8:

trang-phuc-co-trang-trung-quoc005.jpg


Thời gian thấm thoắt trôi nhanh thật! Mới đấy mà cũng sắp đến tết nguyên đán rồi, đám cung nữ trong phủ tôi thì bàn ra tán vào suốt nhìn bọn họ vui vẻ tôi bỗng tủi thân ghê gớm, giờ này mà ở nhà chắc tôi cũng đang háo hức lắm. Năm nào trả vậy cứ dịp tết là y như rằng tôi sẽ rủ bọn con Ngân, con Vân, cái Ánh, thằng Huy đi ăn ốc rồi cùng nhau đi mua sắm sau đó cả lũ sẽ kéo nhau vào nhuộm một quả đầu thật là rực rỡ để đón tết. Mẹ sẽ đi chợ mua biết bao nhiêu là thực phẩm rồi thêm bao nhiêu bánh kẹo, rượu rồi mứt rồi hoa quả. Còn ba thì sẽ tất tả tự tay gói quà tết rồi bày mâm ngũ quả. Lúc còn ở với ba mẹ thì tôi luôn cảm thấy đây là chuyện bình thường điều hiển nhiên bây giờ nghĩ lại tôi chợt thấy thèm cái cảm giác ấy.

Đang suy nghĩ miên man thì Hứa Chí Quân sồng sộc chạy từ ngoài vào làm tôi giật mình. Nhìn lướt hắn từ đầu đến đuôi tôi lại phá lê cưới. Hứa Chí Quân hắn hẳn là vừa mới chui từ xó xỉnh nào ra không biết nữa. Thấy tôi cười mặt hắn nhăn nhúm lại trông ngỗ nghĩnh vô cùng hắn gầm lên:

- Ngươi cười cái gì? Im ngay ta cấm ngươi cười! Im im ngay!

Gầm xong hắn nhào lại đưa tay bịt chặt miệng tôi, tôi đang cười bỗng chốc lại giật mình khoảng cách này có phải quá gần rồi không? Tôi nhảy dựng lên hét ầm:

- Được rồi!.. Ta.. ta không cười nữa.. không.. không cười nữa!

Hắn thấy vậy thì từ từ bỏ tay ra, thấy tôi không cười nữa hắn mới sấn lại gần chỗ tôi ngồi ngay bên cạnh hắn thì thầm vẻ bí hiểm lắm:

- Đêm nay tầm canh 2 ta với ngươi chốn ra ngoài chơi đi!

Tôi nhìn chằm chằm kẻ trước mặt đến mắt còn không thèm chớp, thấy vẻ mặt tôi lúc này có vẻ không tin lắm hắn lại nói:

- Đêm nay ngoài thành sẽ vui lắm đó! Đi đi ta dẫn ngươi đi thăm quan đảm bảo sẽ rất thú vị!

Tôi chau mày suy nghĩ tối nay không cần hắn rủ tôi cũng sẽ chốn ra ngoài đến chỗ Nguyệt Thiền tậu vài hũ rượu mơ về uống tạm trong tết hơn nữa cũng gần tháng nay tôi bị nhốt trong thư phòng chép phạt vì lần trước chốn đi xui xẻo lại bị phát hiện dạ dày tôi cũng đang than trời lên vì thèm món thịt dê nướng ở đó. Nghĩ đến đây tôi liền hào hứng gật đầu cái rụp.

Loanh quanh cả ngày trời ngóng ra ngóng vào trời cũng đã sẩm tối Hứa Chí Quân lúc này cũng lọ mọ lén lút đi từ ngoài vào tay xách nách mang mấy bọc gì đó to đùng hắn lấm lét đi vào nhìn trước ngó sau một hồi hắn lôi từ trong bọc ra bộ y phục nam đưa cho tôi, tôi nhìn hắn khó hiểu hắn như tỏ rõ thắc mắc trong lòng tôi nên hắn giải thích:

- Đi ra ngoài phải cải trang, ngươi sẽ đi theo ta với cương vị là kẻ hầu cận. Được chứ?

Tôi phụng phịu:

- Sao lại là kẻ hầu cận? Ta muốn làm chủ của ngươi kia kìa!

Hứa Chí Quân nghe tôi nói vậy hắn nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi hắn gầm gừ:

- Ngươi đừng có mà quá đáng, nghĩ gì vậy nhanh đi thay y phục đi đừng để ta đổi ý!

Tôi xị mặt xuống, thôi thì nghe hắn lần vì sự nghiệp cao cả vì món thịt dê yêu dấu vì hũ rượu mơ thơm lừng, tôi nhịn. Đi một vòng vào thay y phục tôi chạy ra ngoài, Hứa Chí Quân nhìn tôi hắn nheo mắt một hồi sau đó tiến gần về phía tôi. Ôi mẹ ơi! Cái vẻ mặt lão lúc này trông nghiêm túc gì đâu á! Tôi trợn mắt ngẩng đầu nhìn hắn tiến gần về phía mình mà lo sợ. Hứa Chí Quân tiến gần về phía tôi, ngồi xuống giường bất ngờ hắn đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi hắn, tôi hoảng hốt thực sự vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm áp khiến tim tôi lỡ mất một nhịp:

- Hoa Hoa đừng bướng!

Tôi nghe vậy cũng đơ luôn ngồi im re không dám cựa người. Câu nói ấy, èo ôi! Ngọt chết tôi rồi! Trời ơi liêm sỉ gì tầm này nữa nhích luôn thôi.. Tôi ngồi đó vừa nghĩ vừa cười thầm, gì chứ tên này kể ra cũng cừ lắm chứ, trông thì lạnh lùng khó gần thế mà giờ đây lại ấm áp ngọt đến sâu răng thế này cơ chứ. Hứa Chí Quân loay hoay một hồi trên tóc tôi sau cùng hắn ghé sát vào tai tôi mà thì thầm:

- Đẹp lắm! Đi thôi.

Hơi thở ấm áp thổi nhẹ vào vành tai tôi, cả người tôi run rẩy tôi loay hoay đứng bật dậy khiến Hứa Chí Quân hắn bật cười nắm lấy tay tôi hắn kéo vội ra ngoài. Tôi lúc này như không phải chính mình nữa, trống ngực đánh thình thịch cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ lại xen thêm chút ấm áp tận nơi con tim nhỏ bé. Thôi rồi chẳng lẽ tôi lại thích hắn rồi sao? Cái lão này lúc nóng lúc lạnh hại con tim tôi đập loạn xạ kiểu này tôi sớm tổn thọ mất thôi..
 
Chỉnh sửa cuối:
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 9:

th


Bàn tay ấm áp của Hứa Chí Quân nắm chặt lấy tay tôi, trái tim nhỏ bé của tôi vì vậy mà cũng thổn thức. Điện hạ ơi là điện hạ! Có nhất thiết phải đẹp trai như vậy không? Ôi trội ôi! Chết tôi rồi! Kiểu này là xác định tôi rồi! Thịt dê nướng thơm lừng, hũ rượu mơ ngòn ngọt dăm ba cái mĩ vị trần đời ấy lấy đâu ra sức hút bằng cái lão đứng trước mặt tôi đây.

Mải suy nghĩ Hứa Chí Quân đã kéo tôi ra đến ngoài cổng thành, tên gác cổng lúc này cứ hết đưa mắt nhìn tôi lại nhìn Hứa Chí Quân xong liền cúi xuống nhìn hai bàn tay đang siết chặt của tôi và hắn. Tên này cứ lắp ba lắp bắp quên cả việc hành lễ cứ đứng đức mặt ra nhìn chúng tôi. Tôi lúc này cũng ngờ nghệch không kém chẳng hiểu sao tên gác cổng trước mặt cứ giương mắt ếch lên nhìn mà quên luôn việc bản thân đang khoác lên người bộ y phúc của một nam nhân càng không nhớ việc phải đóng vai tên hầu cận của tên Hứa Chí Quân cứ đứng đực mặt ra nhìn tên gác cổng tên kia cũng không ngần ngại mà đấu mắt với tôi. Hứa Chí Quân lúc này mới có vẻ nhận ra vấn đề "sai sai" ở đây nên liền che miệng "e hèm" một tiếng sau đó buông tay tôi ra hành động này làm tôi và tên gác cổng vội vàng rời mắt tên gác cồng thì luống cuống hành lễ tôi thì cố nén cười. Hứa Chí Quân hiên ngang đi thẳng ra ngoài cổng thành tôi cũng lẽo đẽo đi sau, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại dẫm gấu áo mà ngã chổng vó ra đất, Hứa Chí Quân thấy vạy thì chạy nhanh lại chỗ tôi một cước mà bồng lên. Tôi vì đau mà cũng mặc kệ nhìn về phía tên gác cổng lúc này đang trợn mắt nhìn hai chúng tôi hai con mắt như muốn rớt ra ngoài. Khổ thân, chắc hắn sốc lắm đây! Điện hạ men lì của hắn giờ lại tay bồng tay bế ân cần với một "tiểu mỹ nam" như tôi. Ha Ha buồn cười quá! Chuyện này mà lan đến tai mẫu hậu hắn thì toang tôi, toang luôn cả hắn.

Hứa Chí Quân đưa tôi lên xe ngựa người lái xe cũng ngạc nhiên lắm nhưng có lẽ tên này đang cố bơ đi. Dọc đường đi khung cảnh xung quanh thật tấp nập kẻ buôn người bán đủ các mặt hàng. Tôi ngồi trên xe ngựa mà xót hết cả ruột Hứa Chí Quân thấy tôi ngọ nguậy không chịu ngồi im thì có vẻ khó chịu hắn hắng giọng ghé vào tai tôi hỏi:

- Hoa Hoa ngươi sao vậy? Ngồi im đi ta đưa ngươi đi ăn thịt dê nướng.

Tôi lúc này cũng liền ghé vào tai hắn mà thì thầm:

- Ta muốn xuống, ở đây nhộn nhịp quá, nhiều đồ ngon, đồ đẹp lắm!

Hắn nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc thì liền ra lệnh cho người dừng xe lại, chúng tôi xuống xe đi dạo. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh vui vẻ chạy nhảy quên luôn cái chân vừa nãy bị ngã còn đau tôi kéo tay hắn đế gian hàng bán kẹo hồ lô lấy liền mấy xiên kẹo, rồi đợi hắn trả tiền sau lại kéo hắn đến gian hàng bán nữ trang tôi lựa đi lựa lại liền chú ý đến chiếc vòng đá màu xanh lục tôi mê tít thò lò nên mè nheo đòi hắn, hắn cũng vui vẻ chấp nhận hào phóng rút hầu bao ra trả tiền. Chúng tôi kéo nhau dong chơi khắp nơi cuối cùng tôi dừng lại ở quán của Nguyệt Thiền. Úi tà tà, thơm lừng đúng là dì Nguyệt chưa bao giờ làm tôi thất vọng tôi với Hứa Chí Quân đi vào, ngày thường quán bà ấy đã đông thì thôi hôm nay lễ tết lại càng đông đúc. Tôi với hắn nhanh chân đi thẳng đến chiếc bàn duy nhất còn ở quán này đặt mông ngồi xuống, Nguyệt Thiền hì hục chạy từ dưới cầu thang lên bà ấy cười tươi hỏi chúng tôi:

- Công tử! Hai vị muốn dùng gì?

Hắn liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng hiểu ý liền lên tiếng:

- Bà cho chúng tôi bốn phần thịt nướng thêm ba hũ rượu mơ loại thượng hạng.

Tôi cười khà khà đưa mắt nhìn Hứa Chí Quân tít mắt cười, hắn lúc này mặt đang dần đen lại, còn Nguyệt Thiền thì vui mừng chạy xuống vì vớ được "khách sộp" Nguyệt Thiền vừa đi khỏi hắn đã gằn giọng:

- Ngươi gọi gì mà gọi lắm thế? Có dùng được hết không mà gọi nhiều vậy?

Tôi vỗ vai hắn nói:

- Không ăn hết thì ta mang về. Lo gì?

Thấy tôi nói vậy hắn có lẽ là muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này Nguyệt Thiền mang đồ lên, mùi thịt dê nướng thơm nức đặt thịt vò lò than xong bà ấy đi xuống tôi thành thục rưới nước tương đen sánh đặc lên thịt cho thật đẫm. Rượu thì tôi vơ hai hũ về phía mình hũ còn lại tôi đẩy về phía hắn. Tôi lấy một trong hai hũ của mình cầm lên cộc một cái đánh "cạnh" vào hũ của hắn sau đó ngửa cố lên tu ừng ựng ngon lành Hứa Chí Quân nhìn tôi mà lắc đầu ngao ngán. Thịt dê trên bếp nướng "xèo xèo" thịt vừa chín hắn lấy ra bỏ vào bát của tôi và hắn. Tôi thì vui vẻ tận hưởng cái cảm giác "phê phê" mà rượu mang lại, từ từ cầm lấy đôi đũa tre gắp liền hai miếng thịt dê đẫm sốt mà tống vào miệng ngậm đến tận chân răng. Vị ngọt của thịt cùng cái mùi thơm nồng của rượu khiến tôi thỏa mãn vô cùng. Khi đã ngà ngà say tôi đưa mắt nhìn bầu trời đêm cùng vài đóa phái hoa vụt lên thêm tiếng nổ đì đùm mà cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Thế là giao thừa đã đến năm cũ đã hết năm mới đang đón chào tôi tại một vùng đất mới, một không gian mới..
 
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 10:

th


Tôi với Hứa Chí Quân cứ chén chú chén anh tu rượu ừng ựng như uống nước lã. Rượu vào thì lời ra, tôi lôi hết lòng mề ruột gan ra tâm sự với hắn:

- Hứa Chí Quân! Ngươi có biết bộ dạng say xỉn này của ngươi quyến rũ lắm không? Người cứ nóng nóng lạnh lạnh thế này ta sống sao đây? Sau này về hiện đại ta chắc chắn sẽ tìm lấy một ông chồng đẹp trai như ngươi!

Vừa nói tôi vừa hoa tay múa chân lài nhà lài nhài rồi lại vô duyên mà "ợ" nên một tiếng rõ to. Hứa Chí Quân ngồi hướng đối diện chăm chú nhìn tôi sau đó khinh khỉnh mà nhắc lại:

- Hiện đại?

Tôi đang lơ ngơ nên gan cũng to hơn thường ngày khi còn tỉnh táo mà chạy lại phía hắn khoác tay lên vai hắn dáng vẻ như một con sâu rượu thực thụ tôi lè nhè:

- Đúng rồi! Sẽ có lúc ta được trở về nơi thuộc về ta, ở đó có ba có mẹ, con mấy con bạn, mấy con mèo con chó, thêm mấy quán trà sữa siêu ngon, lại còn có rất rất nhiều các soái ca đẹp trai.. ha ha vui quá!

Tôi cứ ngồi lài nhài cười như một con dở hơi lâu ngày thiếu thuốc mà không để ý ở hướng đối diện có tên điện hạ đầu đội trời chân đạp đất mặt đang dần đen lại hắn cất giọng lạnh băng hỏi tôi:

- Soái ca? Ta không đẹp bằng hắn sao? Không bằng hắn sao?

Tôi ngưng cười ngay tức khắc hai tay chống cằm suy nghĩ tính toán tôi nói:

- Theo kinh nghiệm săn troai của ta thì ngươi cũng là cực phẩm trong cực phẩm, đỉnh của đỉnh, nhưng..

Thấy tôi dừng lại đột ngột hắn nôn nóng hỏi luôn:

- Nhưng gì? Nói luôn đi.

Tôi cười ha hả lên nói luôn:

- Nhưng.. Hơi trắng. Ngươi phải chịu khó phơi nắng đi cho da nó ngăm ngăm một xíu phải là một làn da dắn dỏi màu đồng thêm cơ ngực nở nang đi kèm với combo bụng sáu múi nó mới mlem mlem.. ôi thôi nghĩ đến đây thôi đã muốt chảy máu mũi rồi đúng là cực phẩm của cực phẩm mà!

Tôi nói xong thì cũng gục đầu xuống bàn mà ngáy "khò khò" bỏ mặc ở ngay bên cạnh có kẻ tức muốn xì khói cơ miệng giật giật cả người tỏa ra khí chất giết người hắn từ từ dựng nam nhân say xỉn bên cạnh dậy mà bế ra ngoài xe ngựa đầu vẫn không quên lời nói ban nãy miệng khẽ lẩm bẩm:

- Hơi trắng sao? Phải ngăm ngăm ư?

Ngồi trên xe tôi mơ màng hình ảnh vết bớt kì lạ sau gáy của Hứa Chí Quân vẫn cứ sáng bừng lên âm ỉ cháy trong đôi mắt tôi, vết bớt này thật kì lạ thật quấn hút nó toát ra sự quyền lực sức mạnh phi thường thêm nét quyền quý của chủ nhân nó mà càng thu hút ánh nhìn của tôi, vô thức tôi đưa tay nhẹ sờ nên vết bớt bất ngờ từ vết bớt tỏa ra luồng khí xanh cảm giác nóng bỏng đau nhói truyền đến bàn tay tôi khiến tôi vội vàng rụt tay lại cơn say sỉn choáng váng gần như biến đi sạch sẽ tôi nhảy dựng lên khiến kẻ ngồi cạnh cũng bất ngờ mà giật mình quay sang tôi hắn khẽ nhíu mày ra vẻ khó chịu tôi nhìn hắn gượng cười tôi nói:

- Ngươi cho ta xuống dạo bộ chút được không?

Hắn lại nhíu mày suy nghĩ mãi một lúc sau hắn mới nói:

- Được nhưng chỉ một lát thôi đấy.

Tôi thấy vậy cũng lao vụt ra khỏi xe mà thở dốc: "Khó hiểu thật đấy!" Hứa Chí Quân cũng bình thản bước xuống tôi nhìn ngắm xung quanh bất ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà trượt chân suýt nữa thì ngã may mà tên điện hạ đứng cạnh phản ứng nhanh chỉ một động tác nhẹ nhàng mà dễ dàng đỡ đước cơ thể tôi. Mắt đối mắt môi chạm môi mặt tôi nóng bừng lên cảm giác ngại ngùng bao chùm lấy tôi vội vàng đẩy hắn ra tôi lắp bắp không nói được gì đành chuồn thẳng về phía trước mải đi đến lúc dùng lại tôi đã thấy trước mắt mình là một bà cụ ngồi bán nước dạo dưới gốc cây cổ thụ vẻ mặt bà cụ thực trông phúc hậu vô cùng cũng chẳng biết vì lí do gì mà tôi không chút do dự tiến gần về phía đó mà ngồi xuống. Bà cụ thấy tôi thì điềm nhiên khẽ nở nụ cười mà hỏi:

- Ngươi không phải người ở đây sao?

Tôi nghe vậỵ thì cũng ngu ngơ trả lời:

- Dạ vâng con vốn dĩ là người trong kinh thành.

Bà cụ nghe tôi nói vậy thì bật cười nhành tiếng sau đó khẽ nheo mắt bà nói:

- Nơi đó vốn dĩ đâu thuộc về ngươi!

Tôi há hốc mồm ngạc nhiên tôi lắp bắp:

- Bà.. Bà sao bà lại biết?

Bà cụ nhẹ đưa tay vuốt lại vài sợi tơ hồng bà nói:

- Nhân duyên vốn thật diệu kì, chẳng đâu mà ta với ngươi lại tự dưng mà gặp ngươi cũng chẳng tự dưng mà đến đây ta vốn chỉ biết ngươi không phải là người ở chốn này mà vốn dĩ là ở nơi khác, nơi này không thuốc về ngươi ở lâu ắt không thể trở lại.

Tôi giật mình cuống cuống như sắp khóc tôi hỏi:

- Bà ơi con lạy bà! Con xin bà bà biết cách bà chỉ con với con.. con không thể ở lại đây được đâu!

Bà lão thở dài nhìn tôi bà nói:

- Ta cũng không phải là không muốn giúp ngươi nhưng lực bất tòng tâm thôi thì cách đây vài dặm ở làng Từ Yên nơi đó hẳn sẽ có cao nhân giúp được ngươi già này xin cáo từ.
 
300 ❤︎ Bài viết: 93 Tìm chủ đề
Phần 11:

Bà cụ nói xong thì liền biến mất vào làn sương mỏng phía trước để lại mình tôi bơ vơ ngu ngơ đứng đó mặt ngắn tũn lại trong lòng thì hoang mang chẳng hiểu gì. Đang đứng ngẩn tò te ra thì chợt từ phía sau một bàn tay chụp lấy vai tôi khiến bản thân đang hồn bay bổng chín trăm tâng mây mà "bụp" một phát rơi thẳng xuống đất tôi hoàng hồn liền quay lại thì ra là tên Điện hạ thối tha đang đứng đó vôi vội đưa một tay vuốt ngực một tay vung lên đấm thẳng mặt tên kia tôi gầm lên:

- Rảnh quá hóa thần kinh à? Giật hết cả mình!

Tên Hứa Chí Quân nhăn mặt hắn cũng gầm ầm lên:

- Đồ thần kinh! Cô làm gì mà ngẩn ngơ ở đấy, có về không?

Tôi quay ngoắt lại lừ hắn một cái sau đó cũng lẽo đẽo chạy theo hắn lên xe ngựa trong đầu vẫn văng vẳng lời nói của bà lão đặc biệt là hai chữ "Từ Yên"

Về đến điện tôi lăn ra giường nằm mà ngẫm nghĩ "Từ Yên" ngôi làng bí ẩn đó nằm ở đâu? Cao nhân đó có thật hay không? Phải chăng đây chỉ là lời bịa đặt của một bà lão nghèo nào đó? Tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mà dần chìm vào trong giấc ngủ tự bao giờ, bản thân lại không biết rằng ở một nơi nào ấy trong thân xác của mình một linh hồn nào đó cũng đang trằn trọc mà không ngủ được.

Nơi Sài gòn đất trật người đông:

Thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới Ngọc Hoa đứng trên ban công phòng mình háo hức nhìn khung cảnh trước mắt những chùm pháo hoa tưng bừng tỏa sáng, những giọt sáng cứ bắn tung tóe rồi ngự trị tại một vùng đất nào đó. Nàng cười lên thích thú thời còn ở trong kinh thành mỗi khi xuân đến nàng với An An lại trốn ra ngoài thành chơi, ở đó dẫu chỉ là pháo đất nổ đì đùm, món vịt quay của dì Thiền nhưng rất vui, giờ đây ngày ngày được nếm cao lương mĩ vị, đi ô tô vi vu, du lịch khắp mọi nơi nhưng chẳng đâu bằng được nước Yên xinh đẹp của nàng. Nước Yên trong yên trong yên bình, yên trong yên vui, nhớ lắm những chiều cùng Tam ca cưỡi ngựa phi nước đại, những đêm lẻn ra ngoài thành cùng An An đến chỗ Nhị ca uống rượu nhớ lắm! Nước Yên ơi!

- Tuyết Nhi em đứng đấy làm gì vậy? Khuya rồi vào ngủ thôi!

Tiếng gọi của Kiệt gọi khiến nàng giật mình choàng tỉnh ra khỏi dòng hồi ức tươi đẹp về với thực tại ồn ào náo nhiệt, quay sang phía chàng trai đứng cạnh nàng khẽ cười:

- Pháo bông đẹp quá! Em chưa thấy buồn ngủ!

Nàng với Kiệt thoắt cái đã kết hôn được hơn sáu tháng rồi, nói đến lí do kết hôn thì cũng chẳng có gì đặc biệt, cả hai đều bị cha mẹ ép cưới, lại thêm cả hai cũng có chút tình cảm rung động với đối phương nên cả hai cũng tự cưỡng ép bản thân mà chấp nhận hôn sự dưới tay của gia đình hai bên.

Tuấn Kiệt khẽ nâng mắt nhìn về phía cô gái cứng đầu với thân người mảnh mai nhỏ bé đẹp lay lắt lòng người đang đứng trước thềm gió, mái tóc bồng bềnh trước gió mà bước chầm chậm lại phía nàng mà vòng tay ra ôm ngang chiếc eo phẳng lì không chút mỡ thừa kia, cằm anh khẽ tựa lên bờ vai mảnh mai của nàng mà thì thầm;

- Vào ngủ đi! Mai anh đưa em về với ba mẹ!

Nàng khẽ rùng mình vì cử chỉ thân mật của anh, bối rối mà ấp úng trả lời:

- À.. Em.. em vào ngủ liền đây!

Nói rồi nàng chạy thẳng và nhà vệ sinh mà tạt nước vào mặt cho tỉnh táo khi định bước ra khỏi WC thì ánh mắt nàng bất chợt dừng tại hình ảnh trước gương như bị thôi miên. Hình ảnh trong gương phản chiếu gương mặt quen thuộc của nàng.. Ngọc Hoa. Nàng à mà giờ cũng chẳng phải nàng đang năm ngủ say giấc nồng bên phải là An An đang ngôi túc trực, ấy vậy mà điện này có vẻ không phải điện của nàng ở đó trong rộng hưn và cũng trống vắng hơn. Hóa ra nàng vẫn còn sống sao? Nàng thực sự chưa chết sao? Nàng vẫn còn sống thực sự là vẫn còn sống. Đang miên man suy nghĩ bỗng từ đâu phát ra giọng nói ồm ồm:

- Tạo hóa ban phát sai số mệnh, thổi nhầm linh hồn vào thể xác chúng ta không thể sửa chữa nhưng các ngươi thì có thể làm được điều đó hãy tự sửa chữa cái sai của tạo hóa, tự thay đổi vận mệnh của mình, duyên âu cũng đã cạn giải thoát sớm cho cả ba nếu không ắt sẽ chẳng bao giờ trở về đáng thuộc về.

Vừa dứt lời thì tiếng cạch cửa bên ngoài khiến nàng bừng tỉnh, Kiệt từ ngoài bước vào vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, anh tiến lại gần Ngọc Hoa mà hét lên:

- Tuyết Nhi.. em làm gì vậy? Sao anh gọi mà không trả lời em thực sự không sao chứ?

Ngọc Hoa quay lại nhìn anh ấp úng hỏi:

- Anh nhìn vào gương đi!

Kiệt tuy rằng không hiểu nhưng cũng làm theo anh khẽ cười nhìn cô gái trước mặt thản nhiên trả lời:

- Ban nãy anh đói quá xuống bếp úp mì ăn, lại bị em phát hiện rồi!

Nàng sững sờ quay lại nhìn thẳng vào tấm gương nhưng lại không có gì, Kiệt đứng đó càng cười lớn hơn anh nói:

- Thôi đi ngủ! Mai anh đưa em về nhà thăm ba mẹ được chưa? Giờ thì mau đi ngủ thôi!

Vừa nói anh vừa cầm tay kéo nàng đang ngơ ngần ra phòng ngủ. Năm trong vòng tay Kiệt nhưng trong đầu nàng lại văng vẳng lời nói ban nãy, "Ba người? Chẳng nhẽ người thú ba chính là Tuấn Kiệt chăng?"

P/S: Sau phần 11 này có thể sẽ khá lâu sau mình mới quay lại ra phần mới cho mọi người được bởi mình cần thời gian để cân bằng lại việc học mong rằng đến khi quay lại thì các độc giả yêu quý vẫn sẽ sát cánh bên mình để mình có động lực hơn. Cuối cùng cảm ơn và xin lỗi vì sự bất tiện này.

Thân ^^~
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back