Bạo quân sủng hậu Tác giả: Tú Sinh Editor: Hoa Tiên Hương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Sinh con, Tiền hôn hậu ái, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Kim bài đề cử, Kim Bảng, 1v1 Văn án: Đồn đãi Bắc Chiến Vương tính tình thô bạo, hỉ nộ vô thường, chết ở hắn trong tay người đếm không hết. Kiếp trước An Trường Khanh tin vào đồn đãi, đối hắn lại sợ lại sợ, cũng không dám nhìn thẳng liếc mắt một cái. Thẳng đến sau khi chết hắn mới biết được, cái kia thô bạo nam nhân đem đầy ngập ôn nhu đều cho hắn. Trọng sinh đến đêm tân hôn, An Trường Khanh nhìn mặt mày đều viết hung ác nam nhân, chủ động hôn lên hắn môi. Nam nhân mặt mày âm trầm, xem kỹ nhéo hắn cằm, "Ngươi không sợ ta?" An Trường Khanh bám vào nam nhân cổ cười lại mềm lại ngọt, "Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau." Mà trước mặt nam nhân, chưa bao giờ bỏ được làm hắn đau.
Chương 1 Bấm để xem Đầu mùa đông năm Nguyên Hi thứ ba, Nghiệp Kinh rơi trận tuyết đầu mùa. Những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng rơi xuống mặt đất, tạo nên một mảnh trắng xóa mà ẩn hiện trong đó là những vết máu nhỏ li ti. Một chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường, cuốn theo phần tuyết ẩm ướt mà chạy đi xa. Trên đường phố yên tĩnh, một giọng nam nhân quát lên khiến cho gia nhân đang ngủ say mà tỉnh giấc. "Lại đây nhanh lên! Mau!" Tiêu Chỉ Qua mắt đỏ bừng, dùng sức ôm chặt một người đang suy yếu vào ngực, giọng nói chầm chậm trấn an: "Đừng sợ, ta sẽ mang ngươi hồi cung, không có việc gì.." giọng hắn hạ thấp đến nỗi vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất như sợ làm quấy nhiễu người đang nằm trong lòng ngực. Người mà được hắn ôm trong ngực là một mỹ nam tuấn tú, dệt kim bào, bạch ngọc quang, mắt phượng mi dài, sóng mũi cao tựa sơn, bờ môi nhuận hơi phiếm hồng. Bên dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ, điểm cho nhan sắc thêm bội phần xinh đẹp. Nếu không phải bây giờ sắc mặt hắn trắng bệch, bên khóe miệng còn ẩn ra vài dòng máu đỏ, thì cảnh tượng mỹ nhân trong lòng, sợ là đang là chuyện phong lưu văn thơ. "Bệ hạ.." Hàng lông mi dài run rẩy, An Trường Khanh khó khăn mở mắt ra, lọt vào ánh mắt đó là khuôn mặt hoảng loạn của Tiêu Chỉ Qua. Hắn có chút giật mình. Cả hai thành thân gần mười năm, lại không thân cận nhiều. Năm đó, Tiêu Chỉ Qua chưa có từng hỏi hắn rằng nguyện ý hay không, chỉ cầu Thái Hậu ban chỉ ép cưới hắn, lòng hắn tràn đầy sự sợ hãi lại không cam lòng, nên đối với Tiêu Chỉ Qua trước sau đều là xa cách và sợ hãi. Tiêu Chỉ Qua có lẽ nhận ra rằng hắn không muốn, vậy nên cũng không có bức ép hắn, hai người cứ như vậy ở trong vương phủ, ai lo phận nấy mấy năm nay. Sau đó Tiêu Chỉ Qua đăng cơ ngôi vị, hai người bất quá cũng chỉ là thay đổi địa vị mà thôi. Tư thế thân mật ôm như thế cứ giữ một lúc lâu. Tuy rằng tình cảm không sâu, nhưng nhìn Tiêu Chỉ Qua nôn nóng thật không giống giả. Thậm chí An Trường Khanh còn có tâm tư nghĩ những đồn đãi bên ngoài, cái nào cũng không phải là sự thật. - Trường Khanh.. Tiêu Chỉ Qua vào mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy, thấp giọng hỏi: - Đau không? An Trường Khanh hồi phục lại tinh thần, muốn lắc đầu, liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đột ngột nảy lên một trận đau đớn, trong thân thể phảng phất như cảm thấy bị đâm một đao sắc nhọn, sau đó chuôi dao ở bên trong lục phủ ngũ tạng mềm mại mà khuấy động, đem mọi thứ đảo thành một bãi bùn lầy. - Đau.. An Trường Khanh như con cá mắc cạn nảy lên một cái, khớp hàm chuyển động, lài càng có nhiều máu tươi từ khóe miệng trào ra. Tiêu Chỉ Qua càng thêm dùng sức mà ôm chặt hắn, tựa hồ như tưởng rằng có thế giúp hắn giảm bớt đau đớn, lại không thể dùng lực mạnh, chỉ có thể hao công vô lực mà vuốt ve tóc của hắn, một mực an ủi: - Sẽ đến ngay thôi, sẽ đến ngay thôi.. Dồn dập tiếng vó ngựa đi qua cửa cung, tiến quân thần tốc vào Tê Ngô Cung. Hơn mười thái y đã sớm quỳ ở ngoài điện nghênh đón, Tiêu Chỉ Qua ôm người đi vào, thật cẩn thận mà đặt trên giường. Các thái y đến thở cũng không dám, cung kính ngay ngắn trật tự mà tiến lên xem xét. An Trường Khanh mắt nhắm chặt, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, máu tươi lên tục trào ra ngoài khóe miệng khiến khăn đưa lên bao nhiêu cũng không đủ, dần dần nhiễm hồng vạt áo. Cái thái y run rẩy đem tay bắt mạch, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, cuối cùng sợ hãi mà đồng loạt quỳ xuống trên mặt đất. Thái y có chòm râu hoa râm run rẩy quỳ bò trên mặt đất, giọng nói cũng run rẩy theo, nói: - Thần vô năng, xin bệ hạ tha tội. Một câu nói đã cho thấy được kết cục. - Cô nuôi dưỡng các ngươi thành một đàn phế vật thì dùng làm gì! Tiêu Chỉ Qua hung hăng đá vào ngực vị thái y già. Hắn tính tình xưa nay thô bạo, lại như loài ngựa chiến, nhiều năm luyện được một thân đầy sức lực, một chân đá khiến vị thái y ngã đụng vào góc tường của lò sưởi lưu kim. Vị thái y già ho ra một bụm máu, không kịp xem kỹ, lại vội vàng quỳ bò trên mặt đất giọng run rẩy mà kêu: - Bệ hạ tha mạng! - Bệ hạ tha mạng! Các thái y còn lại lập tức cũng lập tức dập đầu xuống đất, hai chân đều run rẩy. Tiêu Chỉ Qua thở dốc thật mạnh, cảm thấy như toàn bộ dây thần kinh trong đầu đều đứt phụt. Miễn cưỡng đè nén sự tức giận, hung ác đảo đôi mắt nham hiểm qua các vị thái y đang quỳ gối xin tha, trầm giọng mà nói: - Cô ra lệnh cho các ngươi trị, trị không khỏi, các người liền chuẩn bị để chôn cùng đi. * * * An Trường Khanh bị một trận kêu khóc thất thanh đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những nỗi đau tra tấn kia cũng biến mất, phảng phất cảm thấy bản thân như có thể bay lên. Hắn chỉ nghĩ vậy thôi, ai ngờ thực vậy. Phiêu phiêu đãng đãng mà ra tới cửa điện, liền thấy bên dưới bậc thang của Tê Ngô Cung đầy những cung nữ, thái giám đang quỳ trên đất, gân cổ mà gào lên khóc, biểu tình bi thương lại thêm sợ hãi. Tiêu Chỉ Qua trên người vận áo cổn thêu long phượng, đầu đội mũ rồng, lẻ loi đứng ở phía trên bậc thang, mặt mày đầy lệ khí lượn lờ tiêu tan. Kỳ quái thật sự, trước kia An Trường Khanh rất sợ hãi hắn, ngày thường đều hận không thể trốn hắn đi. Nhưng hiện tại, lại không sợ hãi hắn, chỉ cảm thấy nam nhân giờ đây không còn biểu tình thô bạo, âm trầm nữa, mà còn cất giấu rất nhiều cảm xúc không rõ ràng. An Trường Khanh như bị mê hoặc mà nhìn một hồi, đang xem thì thấy tất cả người của An gia bị áp giải hết đến, mơ hồ nhận ra ý đồ của Tiêu Chỉ Qua. Ngày hôm qua là phụ thân hắn, thừa tướng quyền cao chức trọng An Tri Khác 65 tuổi, tướng phủ đãi tiệc chiêu đãi khách khứa, Tiêu Chỉ Qua mang theo hắn cùng đi. Nhưng lại không ngờ đến, An Tri Khác cùng thái tử bị phế là Thái Tử Tiêu Kỳ Án bày ra tiệc Hồng Môn Yến, chờ Tiểu Chỉ Qua cùng hắn nhập tiệc. Trong một ngày này, Tê Ngô Cung máu chảy thành sông, An gia trên dưới gần 50 người, bị hơn mười đao phủ kinh nghiệm mười năm lăng trì mà chết, máu tươi đầm đìa dưới chân lan tràn, tụ thành một biển máu, trong không khí liền nghe toàn người mùi tanh của máu. Người quỳ gối một bên xem hình cung nơm nớp lo sợ, cho dù máu tươi có thấm ướt đầu gối, cũng không dám dịch một bước. Nghiệp Võ Đế Tiêu Chỉ Qua từ lâu đã có danh tiếng là tàn bạo, từ khi hắn còn là thiếu niên trong trận chiến Bắc Địch, giết sạch sáu vạn binh của Bắc Địch, từ đó hung danh của hắn truyền xa. Đến khi đăng cơ được ba năm, lại cực kỳ hiếu chiến mà khởi động chiến tranh rầm rộ, bá tánh Đại Nghiệp lầm than thi thể xuất hiện khắp nơi. Hơn nữa sau chuyện ngày hôm nay vừa xong, sợ là ác danh lại được nâng cao thêm một bậc. Nhưng mà Tiêu Chỉ Qua sớm đã không chú ý. Phân phó cho cấm vệ quân đem thi thể người của An gia ném tới bãi tha ma, Tiêu Chỉ Qua một mình bước vào Tê Ngô Cung. Tê Ngô Cung bên trong đã thu dọn sạch sẽ, trong góc phòng lò sưởi lưu kim làm bằng đồng thau, mang đến sự ấm áp bên trong điện, trung tâm điện có bày một giường lớn bằng gỗ tử đàn chạm trổ hoa, tấm màn ánh lên kim sắc che rũ xuống dưới, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trên giường. Tiêu Chỉ Qua theo bản năng nhu hòa lại biểu tình, động tác nhẹ nhàng đi qua, vén lên màn che. Máu trên mặt An Trường Khanh đã được lau sạch sẽ, tóc dài đen nhánh được búi gọn gàn bằng phát quang bằng ngọc, thần thái an nhiên, phảng phất như đang ngủ yên. Tiêu Chỉ Qua lặng lặng mà nhìn người nằm trên giường chốc lát, vươn tay tới như tựa hồ chạm vào hắn, tới được nửa đường, rồi lại như cố kỵ điều gì mà rụt tay trở về. Nam nhân bên miệng xuất hiện một tia cười khổ: - Thôi, ngươi xưa nay không hề thích ta, dù lúc này ngươi không nói rằng ngươi không vui. An Trường Khanh lơ lửng bên cạnh hơi há mồm muốn nói không phải, hắn cũng không phải là không thích, hắn chỉ qua là chưa bao giờ chân chính hiểu biết về Tiêu Chỉ Qua thôi. Mỗi lần nhìn đến hắn đều là mặt mày khó chịu, nghe những lời đồn đãi của mọi người làm hắn lại sợ hãi, nên tự nhiên không dám chủ động thân cận. Chỉ là mặc kệ hắn muốn nói điều gì ngay lúc này, tất cả đều đã muộn rồi. Tiêu Chỉ Qua ngồi bồi trong chốc lát, liền kêu cung nhân tiến vào, đem thi thể của An Trường Khanh đưa đi nhập liệm. Các cung nhân khoanh tay cuối mắt, tiến vào lặng yên không một tiếng động, lại nâng thi thể của An Trường Khanh nối đuôi nhau mà đi ra ngoài. Cuối cùng chỉ còn mình Tiêu Chỉ Qua đứng trong phòng. An Trường Khanh nhìn thấy bóng dáng của hắn, chỉ cảm thấy sống lưng thẳng của đế vương, phảng phất lên sự già nua khi ánh hoàng hôn chiếu vào. * * * - Thiếu gia, có muốn ăn chút gì không? Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng nói quen thuộc, An Trường Khanh hoảng hốt mở mắt ra, liền nhìn thấy một người có khuôn mặt giống An Phúc trắng trẻo mà vui mừng. Thấy hắn ngơ ngác, không nói nổi lời nào, An Phúc lại kêu lên một tiếng: - Thiếu gia? An Trường Khanh mơ hồ mà giật giật thân thể, chỉ cảm thấy một trận hư nhuyễn vô lực. Dường như biến thành một cục bông, mềm như bông mà phiêu phiêu, động tác như lạc lỏng không chân thật, phảng phất như không phải của mình. Đúng rồi, xác thực đây không nên là thân thể của hắn, rốt cuộc hắn đã chết rồi, hóa thành một sợi hồn phách phiêu đãng nhân gian rất nhiều năm. An Phúc nhìn thấy hắn như vậy lại luống cuống, vội vội vàng vàng mà muốn đi ra ngoài gọi người. - Chẳng lẽ là thuốc xảy ra vấn đề? Thiếu gia người chờ ở đây! Ta liền đi gọi đại phu! Nói xong hắn liền sột ruột hốt hoảng chạy ra bên ngoài, lại thình lình đụng phải đoàn người đang đi vào trong. - Này đều phải ra cửa, còn chạy loạn làm gì? Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên tướng mạo thanh thoát, một đôi mắt phượng nhãn giống y hệt An Trường Khanh. Đó là phụ thân của An Trường Khanh, thừa tướng của Đại Nghiệp – Tĩnh An Hầu An Tri Khác. Bên cạnh An Tri Khác là phu nhân Lý thị và nha hoàn của phu nhân, đằng sau còn có mấy hạ nhân cao lớn vạm vỡ. An Phúc vội vàng quỳ xuống đáp lời: - Công tử hắn có chút không thoải mái, có thể do là hôm qua uống quá nhiều thuốc.. Việc hôn nhân này, An Trường Khanh ngay từ đầu đã không muốn. Đại Nghiệp tuy rằng tư tưởng tiến bộ, nam yêu nam thịnh hành, nhưng trước giờ chưa từng có tiền lệ cưới nam thê. Huống chi thanh tiếng của Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua ở Kinh Nghiệp hỗn loạn vô cùng, nghe đồn tính tình của hắn hỉ nộ vô thường, tàn bạo thị huyết, mỗi tháng trong phủ đều có người bị đánh chết đánh cho tàn phế. An Trường Khanh cũng không sủng ái con vợ lẽ, nên đem hắn gả cho Tiêu Chỉ Qua, từ đây khiến hắn lo sợ từ hôm này đến hôm khác vì chức danh Vương Phi, hắn chính là không cam lòng. Lòng hắn tràn đầy tư tưởng là sớm ngày đỗ đạt công danh để che chở cho mẫu thân và chiếu cố muội muội. Nhưng kết hôn cùng Bắc Chiến Vương liền phá hủy hết thảy kế hoạch của hắn. Hắn cũng từng có ý đồ đấu tranh, nhưng đổi lại chỉ là một gói nhuyễn cân tán, ăn vào toàn thân vô lực giống như rối gỗ tùy ý để bọn nha hoàn như đùa nghịch đem đi trang điểm, thay hỷ phục đỏ thẫm. - Không cần tốn công, đội ngũ đón dâu của Vương phủ đã tới rồi. An Trị Khác xua xua tay, ánh mắt dừng lại bên mặt của An Trường Khanh, lại nói tiếp: - Đỡ tam thiếu gia đi ra ngoài. Khung gian mờ mịt ảo ảo, An Trường Khanh bị đội lên khăn voan đỏ, lại bị hai hạ nhân khiêng kiệu khởi giá. Toàn thân vô lực, đầu óc hồ đồ, hắn cảm thấy hoảng hốt khi hai cánh tay mình có chút lực, cánh tay liền truyền đến cảm giác đau đớn cũng chân thật, một chút cũng không giống như là nằm mơ. Kiệu hoa đến, đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống, đi vòng quanh Nghiệp Kinh một vòng rồi mới đến Bác Chiến Vương phủ. Trong Vương phủ khách khứa đến ngồi đầy, trong lòng ai cũng hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười, đều là như đang đến xem một trò khôi hài. Bắc Chiến Vương mất mẹ từ sớm, năm mười tuổi đã được một danh tiên xem mệnh, bảo rằng hắn lệ khí quá mạnh, sát nghiệp quấn thân. Bởi vậy càng khiến cho An Khánh Đế càng không vui. Bất quá mười hai tuổi liền tự mình đi vào quân rèn luyện. Biên quan tám năm, Tiêu Chỉ Qua từ vô danh tiểu tốt thành tướng quân đứng đầu mười hai đạo quân, tay cầm binh quyền Nhạn Châu, tất cả đều là dựa vào xác chất thành núi, máu chảy thành sông mà đến được thành công. Mà Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua chỉ cần nghe qua danh "Sát Thần", không chỉ người Bắc Địch nghe tiếng sợ vỡ mật mà ngay cả dân chúng Đại Nghiệp cũng sợ hãi sự tàn bạo của hắn. Trên phố phường thậm chí còn có trẻ em hát truyền nhau: Bầu trời sát thần, nhân gian Thái Tuế, địa phủ A Tu La. Tiêu Chỉ Qua danh tiếng hung tàn, có thể thấy được một chút. Tiếng tăm của Tiêu Chỉ Qua ngày càng lớn, An Khánh Đế cũng càng thêm không thích đứa con trai này, nhưng lại muốn dựa vào sức hắn để trấn thủ ở Nhạn Châu, chống lại người Bắc Địch, hai bên dưới cân nhắc, cũng chỉ có thể đối với đứa con trai này làm như không thấy. Nguyên bản còn lo lắng rằng hắn sinh ra tâm tư, hiện tại lại chủ động cự tuyệt ban hôn của thái hậu, nói chính mình thích nam nhân, còn muốn lấy con thứ ba của An Tướng Quốc làm chính phi. Việc này tuy rằng rất hoang đường, nhưng cũng làm cho lòng vua yên tâm. Tiệc rượu ăn uống linh đình, cũng có người cảm thương tam thiếu gia. Đáng thương cho một mỹ nam tử, rơi vào tay bạo vương, còn không biết sau này bị tra tấn đến thế nào, cũng không biết có thể sống qua nổi đêm tân hôn hay không? Nói đến vị tam thiếu gia này ở Nghiệp Kinh, danh tiếng cũng không nhỏ. Mẹ đẻ của hắn là tiểu thiếp của An tướng quốc, từng là đệ nhất mỹ nữ chốn thanh lâu ở Nghiệp Kinh, từng là hoa thơm cỏ lạ quyến rũ được không biết bao quan nhân. Sinh ra diễm lệ nhu mì, diện mạo xinh đẹp sáng sủa, lại ca múa rất tài tình, danh xưng lúc ấy là "Nghiệp Kinh đệ nhất mỹ nhân". Dung mạo mẹ đẻ của An Trường Khanh xinh đẹp nên khi sinh ra An Trường Khanh đã dáng vẻ đáng yêu, cho đến khi thành thiếu niên, mặt mày nẩy nở, càng thêm phong lưu tuấn mỹ. Chỉ là đẹp thì đẹp đó, nhưng chỉ được vẻ ngoài mỹ nhân bên trong rỗng tuếch, nghe nói từng làm cho phu tử tức giận, bị bạn học đuổi đánh. Cách khách khứa bên ngoài miệng thì tỏ ra tiếc hận, bên trong lại mang theo dạt dào biểu tình hứng thú, nhìn An Trường Khanh đội khăn voan đỏ thẫm đang được bà mối đỡ từ kiệu xuống. An Trường Khanh bị che mất tầm nhìn, chỉ thấy rõ được một tấc dưới chân, đầu óc hoảng loạn lúc này dã rõ ràng một chút, thân thể cũng không còn mềm nhũn. Hiện giờ chỉ có một bụng đầy nghi hoặc, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể để bà mối đỡ từ kiệu hỉ ra. Khó khăn lắm mới đứng vững, trước mặt liền có một bàn tay cốt cách rõ ràng đưa đến. Đốt ngón tay thô to, lòng bàn tay và khe ngón tay trái và ngón tay trỏ đầy vết chai, vừa nhìn thấy được một vết thương bị đao chém. Hướng lên trên là một bộ hỷ phục được dệt chỉ vàng trên tay áo, ngặt nỗi vì khăn voan đỏ che đậy tầm mắt, nhìn không được bao nhiêu. Đây là bàn tay của Tiêu Chỉ Qua. Trái tim An Trường Khanh bỗng thình thịch nhảy dựng lên, hắn đã nhớ ra rồi, đây là hôn lễ của hắn năm đó, cũng đã từng có một bàn tay duỗi về hướng của hắn. Chỉ là khi đó không cam lòng và cảm thấy sợ hãi về tương lai. Nhưng đối với Tiêu Chỉ Qua tức giận mà không dám nói gì, chỉ dám trầm mặc mà cự tuyệt đưa tay ra. Thậm chí còn không có lòng để tâm xem đôi bàn tay kinh qua sương gió này. Nhẹ nhàng mím môi, An Trường Khanh lại nhớ tới hắn trong những năm mình chết, một mình ở Tê Ngô Cung uống rượu, ánh mắt đầy sự thê lương và trầm mặc không nói của bậc đế vương. Mỗi ngày qua đi đều là của quá khứ. Năm đó, hắn chọn con đường đi khó khăn nhất, làm tổn thương chính mình. Tuy hiện giờ không biết vì sao lại quay trở lại trước ngày đại hôn một ngày, An Trường Khanh muốn thử lại một con đường đi khác. Bàn tay phía trước như muốn thu hồi, An Trường Khanh lại kiên định mà thong thả cầm lại. Bàn tay kia quả nhiên thô ráp giống trong tưởng tượng, lòng bàn tay như cái kén cọ xát qua da, ngưa ngứa nhưng bên cạnh đó có một cảm giác kiên định mà an ổn. Tiêu Chỉ Qua cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, đáy mắt sâu không lường được ánh qua một đạo quang kỳ lạ, sự hung ác giữa hàng chân mày tan đi vài phần, trên đôi môi nhỏ sắc lạnh khó phát hiện ra nó đang cong lên nhè nhẹ. Hai người cầm tay nhau đến chính sảnh mới buông tay ra, cầm hai đầu vải lụa đỏ. Tư lễ thái giám dùng thanh âm the thé mà cao giọng xướng lễ: - Nhất bái thiên địa.. Hai người sóng vai nhau mà đứng, một dây lụa đỏ hợp lại với nhau, ở trong đại lễ theo tiếng xướng mà cúi người.. * * *
Chương 2 Bấm để xem Bái đường xong, đôi tân nhân liền bị vây quanh đưa vào động phòng. Tân phòng chính viện của Vương phủ đã sớm được chuẩn bị xong. Khoác lên một tấm lụa hồng rực rỡ, cũng không thích sự chúc mừng. Hai người ở hai mép giường hỷ mà ngồi xuống, bà mối đưa qua một kim cân tinh xảo. - Mời tân lang vén khăn hỷ. Tiêu Chỉ Qua lại không có tiếp, ánh mắt trở nên nặng nề nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, không biết là đang suy nghĩ gì. Không được đáp lại, sự tươi cười trên mặt bà mối cứng đờ lại, một lát sau vẫn cẩn thận nhắc nhở. - Vương gia? Tiêu Chỉ Qua lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc nhìn bà mối một cái, lại nhàn nhạt nói. - Các ngươi ra ngoài trước đi. Bà mối đã sớm nghe hung danh của Vương Gia, thấy hắn khi động phòng trên mặt đều không có nét gì vui mừng, chỉ cho rằng hắn không thích tân Vương Phi, cũng không dám nói gì thêm, chỉ âm thầm đồng tình liếc mắt nhìn An Trường Khanh một cái, liền buông kim cân cùng những người khác bước ra ngoài, thậm chí còn quan tâm tinh ý đóng lại cửa phòng. Phòng tân hôn, Tiêu Chỉ Qua cũng không dùng đến gậy nhấc khăn lên, mà là trực tiếp liền xốc lên khăn đỏ chướng mắt. Nhìn thấy An Trường Khanh cũng không có trang điểm giống nữ nhân, sắc mặt mới tốt một chút. Hắn nhíu mày, tựa như suy tư nghĩ rằng nên nói cái gì, thật lâu sau, sau khi hắn như hóa đá lại đột ngột hỏi một câu. - Có đói bụng không? An Trường Khanh mặt đầy sự kinh ngạc. Nãy giờ vẫn luôn cuối đầu, giờ phút này mới nâng mắt lên, tinh tế mà đánh giá nam nhân trước mặt – người chồng của hắn. Đã từng rất nhiều năm, hắn cùng Tiêu Chỉ Qua mỗi người sống một cuộc sống riêng, thậm chí đều không có để ý tới nam nhân hung ác, thô bạo trong lời đồn. Hiện giờ tinh ý nhìn, mới phát hiện ra hắn trưởng thành thì thập phần tuấn lãng. Chỉ là hiện tại không phải là hoàng tử thất sủng, ở trong mắt triều thần lại như cơ hồ mất đi tư cách kế thừa ngôi vị, trong mắt bá tánh, hắn là hố chôn mấy vạn người cũng không chớp mắt "Sát thần". Nhưng mà giờ phút này, An Chỉ Qua dụng tâm mà nhìn hắn, lại phát hiện mình chỉ là thanh niên chưa trưởng thành mà thôi, tuy rằng hắn có khuôn mặt vững vàng thập phần nghiêm túc, nhưng lại có thế một cái liếc mắt mà ngăn được tiểu nhi đang nỉ non, khóc dữ tợn. Hai mày đẹp tựa kiếm, ở giữa hai mắt còn có nhàn nhạt một chữ "Xuyên", hốc mắt so với người bình thường sâu hơn, tròng mắt đen nhánh, giống như nhìn hồ sâu không thấy đấy. Mũi cao thẳng, môi dài mỏng, trời sinh có loại uy nghiêm cùng tôn quý. An Trường Khanh chân mày giãn ra, lộ ra nụ cười nhẹ. Mặc kệ hết thảy đây là chân thật hay là ảo mộng, hắn muốn đi bước đầu tiên. Đã từ tin vào lời đồn, đã từng làm chính bản thân mình chìm trong mệt mỏi, cũng như lạnh nhạt Tiêu Chỉ Qua. Hiện giờ, hắn lại cảm tưởng muốn thử tìm hiểu con người này. Nào có người nào sinh ra mà thô bạo đâu, sau lại thành lãnh khốc tàn bạo đế vương, kỳ thật là thiếu niên đôi khi cũng có một tâm tư mềm mại, cũng ở bên ngoài rườm rà hôn lễ, hỏi xem Vương Phi của hắn có đói bụng không? Chỉ là tất cả mọi người lựa chọn xem nhẹ vấn đề đó như chi tiết không đáng kể, thí dụ như hắn, hắn cũng chưa từng. - Không uống rượu hợp cẩn trước sao? An Trường Khánh bày tỏ ý cười nhìn về phía hắn. Trong mắt lại lần nữa xẹt qua sự kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ An Trường Khanh sẽ có thái độ này, Tiêu Chỉ Qua dừng một chút, mới đem qua hai y rượu hợp cẩn. - Được. Cánh tay đan xen, hai người nghển cổ uống xong ly rượu hợp cẩn, như một đôi giao cổ uyên ương. Rượu hết, Tiêu Chỉ Qua đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài xã giao khách khứa, đi tới cửa, lại xoay người nói. - Phòng bếp nhỏ có chuẩn bị điểm tâm, nếu đói bụng thì liền sai người đi lấy. Nói xong không đợi An Trường Khanh đáp lại, liền đi nhanh ra cửa. An Trường Khanh nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng hắn đang trầm ổn lại có lên tinh phần phấn chấn, như tùng như bách, so với cái khí chất trầm trầm của đế vương đã tươi sống lên không ít. Tiêu Chỉ Qua đi đến tiền viện gặp gỡ khách khứa, một mình An Trường Khanh ở lại trong phòng. Xem ra thái độ của Tiêu Chỉ Qua, không bởi vì cưới hắn mà xem hắn như là nữ nhân mà đối đãi. An Trường Khanh đơn giản cũng không câu nệ, chính mình đứng dậy hoạt động gân cốt, gỡ xuống phát quan nặng nề, lại cởi ra hỷ phục nặng nề. Không có gi trói buộc, cả người liền nhẹ nhàng hơn nhiều. Tùy ý khoác một cái áo ngoài đỏ sẫm dệt chỉ vàng, lại dùng dây buộc lại tóc sau đầu, lúc sau mới kêu An Phúc đang canh giữ bên ngoài xuống phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm. Phòng bếp nhỏ quả nhiên chuẩn bị rất nhiều kiểu điểm tâm, An Trường Khanh ăn vài cái để lấp đầy bụng đói đang kêu vang, sau mới nghiêm túc cân nhắc những sự việc xảy ra sắp tới. Lúc mới đầu, hắn chỉ phán đoán cho rằng đây là ảo mộng. Hắn sau khi chết đi, hồn phách không tiêu tan, vẫn bị nhốt bên trong hoàng cung to lớn này, tận mắt nhìn thấy được Tiêu Chỉ Qua ngày càng hành động cực đoan, càng ngày càng không có chổ nào cấm kỵ. Hắn chết được ba năm, Tiêu Chỉ Qua phát động chiến tranh tận bốn năm, tuy rằng cuối cùng đem Bắc Định đuổi tới thảo nguyên chổ sâu nhất, cũng chiếm lĩnh đi một nửa thành trì Tây Xương, nhưng Đại Nghiệp vẫn là bị trọng thương thê thảm. Mấy năm chiến tranh liên tục, vô số đồng ruộng hoang phế, đông tới thì xác chết đói trải ngàn dặm, không có lương thực bá tánh chỉ có thể đổi con cho nhau ăn, có thể nói là địa ngục trần gian. Bị ép đến không còn đường sống, dân chúng nổi lên khởi nghĩa vũ trang, Đại Nghiệp khắp nơi đều có dân phản loạn. Thái tử bị phế Tiêu Kỳ Án có hai vị đại Trụ Quốc tướng quân là Chử An Lương và Sư Nhạc Chính ủng hộ, cờ hiệu là "Giết bạo quân, mới thái bình", tụ tập được hai mươi vạn lưu dân vây đánh Nghiệp Kinh, danh xưng "Trảm Long Chi Dịch". Chiến sự một hồi vô cùng thảm thiết, ngựa chiến của Tiêu Chỉ Qua mười mấy năm, dụng binh nhập thần, chỉ huy năm vạn Nghiệp Kinh cấm vệ quân cùng hai mươi vạn dân chống lại, giằng co gần một tháng, Nghiệp Kinh xác chết ở khắp nơi, thi thể chất thành thành lũy cao ngang ngửa tường thành của Nghiệp Kinh, lưu dân đạp lên xác chết đồng loại để bò lên trên. Tiêu Chỉ Qua vận giáp sắt đứng ở tường thành phía trên, như Sát Thần được trời giáng vào nhân gian. Một tháng sau, cửa thành Nghiệp Kinh mở rộng ra, không phải lưu dân công phá thành trì mà là cấm vệ quân thống lĩnh khai mở cửa thành. Thái tử bị phế cùng hai vị Trụ Quốc đại tướng quân cùng vô số binh sĩ ủng hộ tiến vào hoàng cung, tìm một vòng, ở nơi hẻo lánh của Tê Ngô Cung tìm được Tiêu Chỉ Qua tự sát. Phế Thái Tử chém đầu Tiêu Chỉ Qua đem treo ở phía trên cửa thành Nghiệp Kinh, thi thể bị ném tới bãi tha ma cho chó hoang ăn. Tuyên bố ra ngoài là chính mình giết đi bạo quân, chính mình thực hiện thiên mệnh. Chỉ có An Trường Khanh yên lặng bàng quang biết được tất thảy, Tiêu Chỉ Qua ban đầu sớm đã có kế hoạch thắng lợi, cấm vệ quân được hắn dạy dỗ đến tinh nhuệ, đối với hắn trung thành và tận tâm. Mà hai mươi vạn lưu dân dân số tuy nhiều, nhưng lại không có nhuệ khí. Huống hồ đã sớm giết chết mười lăm vạn, còn lại năm vạn bất quá sớm muộn cũng tiêu diệt được mà thôi. Nhưng một đêm Tiêu Chỉ Qua lại triệu thống lĩnh cấm vệ quân, đưa ra một chỉ dụ mở cửa Nghiệp Kinh mà quy hàng. Rồi sau đó, đế vương ở Tê Ngô Cung một mình nắm một khối ngọc bội ngồi cả một đêm, sau đó bình minh, lựa chọn tự mình kết thúc. Không ai biết được rằng ý nghĩ cuối cùng của bậc quân vương là gì, chỉ có An Trường Khanh nhìn thấy rõ hình ảnh – đế vương trước khi chết nắm ở trong tay một khối song ngư ngọc bội, là sính lễ của mẫu thân hắn tặng ở sinh nhật mười tuổi của hắn, ngọc bội đi theo hắn suối mười tám năm, thẳng đến lúc chết, mới bị lấy xuống. An Trường Khanh vốn tưởng rằng ngọc này đã theo hắn an táng, lại không ngờ rằng trong tay của Tiêu Chỉ Qua. Thậm chí nó còn không theo hắn an táng, lại bị đế vương chết tâm gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay, lấy mà vì quan thấy thiên vì cái, cũng như an táng ở bãi tha ma. Lúc đó An Trường Khanh chỉ muốn tìm một cái chiếu bọc lấy hắn lại nhưng cũng không làm được. Chỉ có thể tận mắt chứng kiến hắn bị chó hoang gặm thịt, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô tiêu điều. Mà khối song ngư ngọc bội, không có huyết nhục che đậy, rốt cuộc xương trắng ở giữa bị lộ ra, bị người ăn xin ở bãi tha ma nhặt đi. Một ngày, nhìn bộ xương khô rỗng bàn tay, An Trường Khanh bỗng nhiên bật khóc. Hắn chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng khổ sở, khóc đến mức ý thức đều hỗn loạn, đần độn tỉnh lại, cũng trở về tới Khách Lịch mười lăm rét đậm, ngày đại hôn của hắn và Tiêu Chỉ Qua. An Trường Khanh rũ mắt nhìn chính mình đôi tay, sờ lại chính mình khuôn mặt, xúc cảm rất chân thật, hoàn toàn không giống như là ảo cảnh trong mơ. Có lẽ là trời cao chiếu cố, nhìn hắn đời trước sống đần độn, sai rất nhiều, mới cho hắn thêm một lần cơ hội. Trọng sinh một lần, nhất quyết không để phí phạm giẫm lại vết xe đổ. Trầm tư một chút, thanh âm của An Phúc ngoài cửa vang lên, sau đó tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, tiếng bước chân trầm ổn. An Trường Khanh quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Chỉ Qua sớm bước vào, thong dong tiến đến. - Vương gia. An Trường Khanh không tự giác mà cười, đứng dậy đón Tiêu Chỉ Qua. Đi đến trước mặt, An Trường Khanh mới phát hiện người hắn đầy mùi rượu, hẳn là uống quá nhiểu rượu đi. An Trường Khanh duỗi tay mình lại đỡ, lại phát hiện Tiêu Chỉ Qua cao hơn hắn phân nửa cái đầu, dáng người cường tráng, cơ bắp đều là ngạnh bang bang khẩn thật cơ thịt. Tiêu Chỉ Qua tuy rằng uống nhiều rượu, nhưng tâm trí vô cùng minh mẫn, không nháo mà tùy ý để An Trường Khanh đỡ đến mép giường ngồi xuống. An bài cho Vương gia yên ổn, An Trường Khanh mang theo An Phúc đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu. Đến khi trở về, liền phát hiện Tiêu Chỉ Qua lặng lặng mà nhìn mình chằm chằm, ánh mắt khó lường, mắt nhíu lại tăng thêm vài phần hung ác. Trong lòng An Trường Khánh đánh bộp một cái, theo bản năng có một chút khiếp đảm. Nhưng ngay sau đó lại nhớ tới người nam nhân này ôm hắn vào ngực ôn nhu ra sao, sự căng thẳng lại biến mất. Chậm rãi thở ra một hơi, An Trường Khanh đến bên cạnh người hắn ngồi xuống, đem chén qua mà cười nói. - Vương gia trước tiên uống chút canh tỉnh rượu? Ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua dừng ở chén sứ đang được nâng trên tay, tay của An Trường Khanh rất đẹp, ánh mắt có chút run rẩy, chỉ như tước hàng, thon dài trắng nõn, tới đầu ngón tay như hơi thu lại, hình thành một vòng cung tuyệt đẹp, móng tay được chăm sóc sạch sẽ chỉnh tề, ở ánh nến lay động lộ ra màu hồng nhạt nhợt nhạt. Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lăn lăn, không nói một lời trực tiếp nhận canh giải rượu mà uống. Uống xong đem chén đặt ở một bên, không khí như ngưng trọng. Tiêu Chỉ Qua vốn dĩ kiệm lời, mà An Trường Khanh còn lại là bởi vì hành động kế tiếp của động phòng mà thấp thỏm. Đời trước, bản thân cùng Tiêu Chỉ Qua không có quá nhiều lần ngủ chung. Khi đó trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi, đối với Tiêu Chỉ Qua chỉ là gương mặt lãnh đạm như dọa khóc. Ngay cả uống rượu hợp cẩn, cũng là sợ hãi bày ra gương mặt không biểu cảm. Tiêu Chỉ Qua sau đó tựa hồ nhìn ra hắn sợ hãi, thế nhưng cũng không nói thêm gì mà đi thư phòng ngủ. Lúc sau vẫn ở lại thư phòng, khi đó hắn còn mừng thầm hồi lâu vì tránh được một kiếp. Chỉ là một đời này, lại không thể quay lại con đường xưa. Hai nam nhân làm cái gì bản thân An Trường Khanh cũng có biết một chút, tự an ủi bản thân mình, chỉ cần làm đủ chuẩn bị, hẳn là không đau. Hơn nữa lời đồn đãi rốt cuộc không thể tin, đời trước hắn đã lĩnh giáo rồi. Phương diện này của Tiêu Chỉ Qua, hắn cũng không nghe đồn là vương gia hung hãn.. đi? An Trường Khanh đỏ mặt, đôi mắt lặng lẽ hướng đầu giường liếc mắt một cái, quả nhiên nơi đó có hai vại nhỏ bằng sứ, hẳn là dùng cho việc đó. Hơi nắm chặt ngón tay, An Trường Khanh tự động viên chính mình, làm cho giọng nói chính mình nghe tự nhiên chút. - Vương gia, bây giờ cũng không còn sớm, nên đi ngủ rồi. Dùng hết sức bình tĩnh mà đem một câu nói xong, sau đó liền bị đỏ hồng cả một mảng cổ. Tiêu Chỉ Qua lại lù lù bất động, chỉ là ánh mắt càng sâu. Hắn bất động, An Trường Khanh lại tiếp tục thấp thỏm. Trên mặt cũng không còn hồng, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch. Sự sợ hãi bị áp xuống vài phần giờ lại tăng lên, không biết nhìn hắn làm sao. Hai người sóng vai ngồi ở trên giường, trầm mặc thật lâu sau, An Trường Khanh lại thấy Tiêu Chỉ Qua không có động thái gì, lại cũng không có rời đi hay ý tứ tức giận thì mới an tâm lại một ít. Nghĩ đến đời trước đế vương đến chết đều nắm chặt trong lòng bàn tay một mảnh ngọc bội liền cảm thấy lá gan lớn hơn một chút. Đơn giản là lớn mật, mặt đỏ lên sau chậm rãi tới gần Tiêu Chỉ Qua, đôi tay chống lên bờ vai của hắn, chủ động hôn môi nam nhân. Nếu sơn không tới theo ta, ta liền đi theo sơn. Môi của hắn có chút khô, nhưng lại mềm, còn mang theo một chút ấm áp. An Trường Khanh dán lên cọ vài cái, hiếm có nữ nhân hay nam nhân nào đối với chuyện phòng the hiểu biết nhiều, chủ động hôn đã là cực hạn rồi. Cảm thấy bản thân mình không phải nên muốn thối lui, không ngờ lại bị một lực mạnh mẽ ôm lấy eo, nguyên bản là bản thân trêu chọc, không ngờ vương gia đổi tư bị động thành chủ động, ngậm lấy môi của An Trường Khanh. Môi răng bị cạy ra, lưỡi của nam nhân như tiến quân thần tốc, xem việc hôn môi cũng như đánh giặc, mang theo cảm giác bá đạo không cản lại được. An Trường Khanh bị hôn tới không thở nổi, hai tay theo bản năng vòng tới cổ của hắn mà ôm, hư nhuyễn đem bản thân treo lên người hắn. Thật lâu sau, Tiêu Chỉ Qua mới buông hắn ra, bàn tay thô ráp theo độ cong của gương mặt trượt xuống, nắm lấy cằm hắn, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc. - Ngươi không sợ ta? Hắn đã sớm đoán được hôn sự này An Trường Khanh không cam tâm tình nguyện, dù sao cũng là ý chỉ của hắn bắt ép người gả vào phủ. Huống chi theo thủ hạ điều tra, An Trường Khanh còn đối đãi cực ân cùng với một vị biểu ca, hai người quan hệ tựa hồ thập phần thân thiết.. Cũng đã sớm chuẩn bị tốt để đối mặt với hắn tức giận, hoặc mặt lạnh, lại không nghĩ rằng hắn sẽ như vậy.. thân thiết với bản thân mình. Trái tim của Tiêu Chỉ Qua hơi khẩn trương, lực đạo cũng không thả lỏng. Nặng nề ngưng trọng ánh mắt, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấy qua vật này hoặc suy nghĩ bên trong đáy lòng. An Trường Khanh nhìn thẳng hắn một hồi, lần đầu tiên dời đi mắt. Theo bản năng mà liếm liếm môi, lại nếm được hương vị máu tanh. Hắn mới bất tri bất bất giác mà phát hiện, động tác có phần thô lỗ, cắn phá môi của hắn. Gương mặt lặng lẽ liếc mắt nhìn qua Tiêu Chỉ Qua, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai bên tai ửng đỏ của hắn. Lòng thấp thỏm của An Trường Khanh lập tức được áp xuống yên ổn. Lại nhớ đến những ký ức ở đời trước, liền nhịn không được có chút ủy khuất cùng thương tâm. Bám lấy chặt lấy cổ tay của hắn thật chặt, An Trường Khanh hoài niệm mà cọ cọ cánh tay, nhẹ giọng nói: - Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau.. Còn chưa tới tuổi thiếu niên, mặt như thoa phấn, dáng người phong lưu, khi nói chuyện mang theo thanh âm thấy thấp mềm mại âm cuối, cũng không phải cố tình câu dẫn, khi nói khiến cho tâm người khác nhũn ra, hận không thể đem người để trong lòng mà bảo hộ, nâng niu trong lòng bàn tay, không cho hắn chịu chút nào ủy khuất. Ngón tay Tiêu Chỉ Qua run rẩy, theo bản năng thì buông lỏng bàn tay ra mà kiềm chế. Bất tri bất giác mà phản ứng lại, vừa rồi động tác thô lỗ, có lẽ khiến hắn đau. Cảm nhận được động tác của người nam nhân, An Trường Khanh chớp mắt liền đoán được tâm tư của hắn. Ở trong lòng cười trộm, cũng càng thêm chắc chắn ý nghĩa của chính mình. Người này mặt ngoài thoạt nhìn là hung ác, nhưng kì thật là ôn nhu, cẩn thận. Hồi ức của An Trường Khanh ở kiếp trước rất nhiều, mới bỗng nhiên kinh ngạc mà nhớ ra rằng hắn cũng đã từng đối đãi với mình dung túng cùng ôn nhu. Nên thuận thế để thân thể mềm mại sát vào lòng ngực, gương mặt ửng đỏ nói: - Vương gia đợi chút.. nhẹ một chút.. Thân thể của Tiêu Chỉ Qua nháy mắt liền đông cứng căng thẳng, thất thố mà đẩy người ra mà đứng dậy, đưa lưng về phía An Trường Khanh cứng ngắc nói: - Ngươi không cần như thế, ta sẽ không cưỡng bách ngươi. Nói xong cũng không liếc mắt nhìn xem An Trường Khanh một cái, đi nhanh ra khỏi tân phòng. Bước đi vội vàng, ít nhiều tiết lộ ra được một tia chạy trối chết mà chật vật. * * * Tác giả muốn nói: An Trường Khanh (lo lắng) : Các ngươi nói.. Vương gia là không muốn? Hay là không được?