Tản Văn Kẻ Thất Nghiệp - Phương Vy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phuongvy25, 29 Tháng tám 2020.

  1. Phuongvy25

    Bài viết:
    4
    Kẻ thất nghiệp

    Tác giả: Phương Vy​

    Buổi sáng tỉnh giấc, tôi với chiếc thoại để xem giờ, 10 giờ sáng, đã tới giờ cơm trưa rồi à? Tôi nằm lăn từ góc này qua góc khác lười biếng suy nghĩ không biết nên thức dậy hay nằm ngủ tiếp. Đã lâu rồi không có cảm giác tất tả dậy đi làm vào lúc sáng sớm, có lẽ rất lâu rồi không thức dậy vào lúc bình minh.

    Đợt dịch này, vì bản thân chưa đủ tốt nên tôi nhận được vé không khứ hồi, công ty cắt giảm nhân sự, tôi và một vài người nữa đành lặng lẽ dọn dẹp chỗ làm và chưa có ngày hẹn trở lại. Những ngày còn đi làm không có ngày nghỉ, lúc nào tôi cũng khao khát có một ngày ngủ trọn vẹn, không lo âu công việc, không suy nghĩ gì cả, giờ thì thật tuyệt tôi có thể thỏa sức ngủ rồi.

    Ngày đầu tiên nghỉ việc, tôi tỉnh dậy lúc 6h30 và không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, có lẽ mấy năm vào guồng quay công việc con mắt cũng vì vậy mà tạo lập chu kì hoạt động riêng của nó để phù hợp với chủ nhân. Những ngày đầu tiên đó thật là thoải mái, tự tại. Tuy nhiên nó không thể tồn tại được lâu dài, khi mà những tờ đơn xin việc tôi gửi đi nhiều nơi, mà lời mời phỏng vấn thì thưa thớt. Trước đây tôi luôn quan niệm ứng viên và nhà tuyển dụng là mối quan hệ win – win, công bằng và bình đẳng, làm việc và cống hiến hết mình để nhận những đồng tiền xứng đáng. Tuy nhiên những ngày dịch trải dài như thế này, tôi nhận thấy mình đúng là đang đi "xin" việc chứ không là "ứng tuyển" đạo mạo như ngày trước tôi vẫn quan niệm. Sức ảnh hưởng của dịch quá lớn, nền kinh tế cũng vì thế bị kéo theo, có quá nhiều người thất nghiệp, công ty tuyển dụng có lẽ ít hơn cả những công ty đang cố gắng không cắt giảm nhân lực.

    Tôi không phải người tài, tuy nhiên cũng không phải kẻ ngu dốt, học thức của tôi thì làng nhàng, kĩ năng chưa đủ tốt, lại nhiều tuổi, vì thế nên hành trình tìm việc của tôi cứ thế mà kéo dài. Những vị trí nhỏ thì hoặc là tôi không ưng hoặc là nhà tuyển dụng không chọn tôi bởi lẽ họ không cần tới một người mà họ thấy không đảm bảo sẽ làm việc lâu dài với họ. Những vị trí lớn thì tôi không đủ lực. Những vị trí vừa tầm thì ít nhỏ giọt, và những người như tôi thì tranh nhau xâu xé một miếng biếng bánh nhỏ bé, và dĩ nhiên tôi vẫn chưa thể tranh giành về cho mình một miếng bánh nhỏ.

    Tiền tiết kiệm đã cạn, mà công việc thì chưa có, cứ thế những trang web tuyển dụng tôi gần như đã thuộc vì ngày nào tôi cũng kéo chuột đến mòn bảng tin mà vẫn chưa thu về được kết quả.

    Cứ thế, những buổi sáng của tôi không còn êm đềm như những ngày mới thất nghiệp nữa, tôi thức dậy trong hoảng loạn và lo âu. Và có những ngày như hôm nay tôi thèm khát được thức dậy vào lúc 6 giờ 30 phút, vội vàng ăn sáng, vội vàng quần áo, tất tải chạy đi làm. Tôi thèm được nghe chuông báo thức, và thèm cả cái cảm giác mệt nhoài của một ngày bận rộn.

    End!​
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...