Chương 10.
"A Vân! A Vân!"
Lục Quang Phong ôm chặt Đông Vân bước nhanh lên trực thăng đã chờ sẵn. Người trên trực thăng nhận được tín hiệu của hắn lập tức cất cánh, hướng về bệnh viện tư nhân của Tần Kỷ.
"A Vân, em đừng lo, tôi lập tức đưa em đến bệnh viện của Tần Kỷ, tôi đều đã sắp xếp người đón em, em sẽ nhanh khỏi thôi! Em đừng sợ!"
Đông Vân khắp người nóng ran, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của Lục Quang Phong, phả nhẹ hơi nóng đầy ám muội vào lồng ngực của hắn. Dục vọng Lục Quang Phong cứ thế mà dâng trào, hắn cố gắng kìm chế không phát tiết lên người cô, hắn chính là không muốn nhân lúc cô khó khăn mà chiếm lấy ưu thế:
"A Vân, đừng chạm tôi, nếu không nhất định em không thể rời giường sáng mai đâu! Em ngoan ngoãn chịu đựng, tôi sẽ đợi tới khi em tự nguyện mà thật nhẹ nhàng với em, được chứ?"
Đông Vân tất thảy lời nói của Lục Quang Phong đều đem vứt hết ra ngoài, cô càng níu chặt thân thể hắn hơn nữa, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng pha chút ấm muội cất lên:
"Phong! Em nóng, mau giúp em."
Lục Quang Phong lúc này chính là không thể nào kìm nén được nữa, trong lòng thầm chửi thề hai tiếng: "Chết tiệt!" rồi quay sang nói vọng ra với tên lái trực thăng bên ngoài: "Lập tức quay về Đế Kim!"
Hai người ở ghế lái nghe được chỉ thị của Lục Quang Phong, trong mắt không ngừng lộ ra tia khó hiểu, ánh mắt quay sang nhìn nhau mà liên kết dấu thành dấu hỏi chấm to lớn:
"Lục thiếu, bây giờ lại quay về Đế Kim sao?"
"Các người chính là bị điếc hết sao! Tôi nói lập tức quay về Đế Kim!" Lục Quang Phong ôm tất thảy bực dọc trong người mà hết lên đối với hai người ở ghế lái, trước khi ra lệnh vẫn không quên lấy hai tay bịt chặt tai Đông Vân lại, sợ cô bị tiếng thét của mình dọa cho sợ hãi.
Chiếc trực thăng đen tuyền một lần nữa nhẹ nhàng đáp xuống khu sân thượng của biệt thự Đế Kim. Lục Quang Phong tức tốc ôm Đông Vân lao vào nhà, trước khi đi cũng chỉ ngoảnh đầu lại nói được một câu ngắn gọn: "Các người trở về hết đi!"
Lục Quang Phong không có đủ bình tĩnh để mở cửa, lập tức dang chân dứt khoát đạp cửa phòng ngủ bung ra, nhanh chóng tiến vào đặt Đông Vân xuống chiếc giường King size mềm mại. Đông Vân dứt khoát ôm chặt lấy cổ Lục Quang Phong, mạnh mẽ chủ động hôn lên môi hắn, Lục Quang Phong cũng nhiệt tình đáp trả nụ hôn của cô, đôi tay thô bạo xé rách vật cản giữa hai người:
"A Vân, em đây chính là đi quyến rũ tôi trước, đến lúc tỉnh dậy tốt nhất đừng hỏi tôi tại sao ba ngày liền không rời được khỏi giường!"
* * *
Ánh sáng hoàng hôn vào thu mát mẻ nhẹ chiếu lên gương mặt thanh tú của Đông Vân, cô nhẹ nhàng mở lên con ngươi đen láy hút hồn, đôi mắt đảo khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở vòng ngực rắn chắc của người đàn ôm đang ôm chặt cô trong lòng.
"Dậy rồi sao?" Lục Quang Phong chống cằm nằm bên cạnh ngắm nhìn cô, lúc này mới chịu lên tiếng.
"Anh.. anh.." Đông Vân mấp máy bờ môi, lại nhìn vệt máu đã khô dưới hạ thân, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, lập tức vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ vành tai đỏ ửng.
Lục Quang Phong nhìn bộ dạng bẽn lẽn của cô, bất giác mỉm cười:
"Em còn dám xấu hổ sao? Vừa sáng ra em liền bắt tôi đi thỏa mãn em, trong đầu tôi chính là còn nhớ như in sáng nay em hăng hái như thế nào trên giường đó!"
"Anh còn dám nhắc lại?" Đông Vân tức giận đánh nhẹ vào vòng ngực săn chắc của Lục Quang Phong. Cô còn không tức giận được sao? Kí ức xấu hổ đó muốn quên đi còn không được, tên họ Lục vô sỉ kia còn dám nhắc lại khi ấy hai người đã trần trụi quấn lấy nhau như thế nào! Chính là đánh chết cũng không bỏ được cái tính vô sỉ đó!
Đông Vân cử động một chút liền cảm thấy hạ thân đau nhức không thôi, tên này chính là cầm thú trá hình hay sao? Mới lần đầu đã bị hắn hành hạ như vậy, chính là quá tàn bạo đi!
Đông Vân muốn quay lại đánh Lục Quang Phong thêm một cái nữa, liền bị bụng cô reo lên phản đối. Lục Quang Phong nghe tiếng bụng Đông Vân mới chợt giật mình, từ hôm qua tới giờ chưa được bỏ gì vào bụng, sắc mặt Lục Quang Phong không giấu được nỗi lo lắng:
"Em ngoan ngoãn chờ tôi, tôi đi nấu cháo cho em ăn."
"Nhưng.. em phải mặc quần áo!" Đông Vân ngại ngùng thét lên, Lục Quang Phong lúc này liền nhìn qua căn phòng, tất thảy quần áo của cô đều đã trở thành những mảnh vải vụn, lặng lẽ nằm trên sàn nhà. Hắn xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười ôn nhu dịu dàng:
"Chờ một lát tôi đi lấy quần áo cho em."
Lục Quang Phong trên thân không một mảnh vải liền rời giường đi thay quần áo, một lúc sau trở vào cùng với bộ đồ ngủ thỏ con mà Đông Vân yêu thích.
Đông Vân thay quần áo xong bước xuống phòng ăn liền thấy một bát cháo nóng hổi còn nghi ngút khỏi, cô khắp nơi hạ thân đều đau nhức, nhập khiễng bước tới bàn ăn, Lục Quang Phong nhìn cô, nở một nụ cười đắc ý:
"Tôi đã cảnh báo em rồi mà không chịu nghe, em thấy hậu quả của việc câu dẫn tôi rồi chứ?"
Đông Vân tức giận lườm nguýt Lục Quang Phong một cái, chỉ đành ôm cục tức trong bụng mà ngoan ngoãn ăn cháo. Ăn cháo xong cô trở về giường, thấy chăn ga toàn bộ đều đã được thay mới, vệt máu cũng không còn vương trên giường, cô thở phào nhẹ nhõm rồi trườn lên giường, đôi mắt lặng nhìn qua cửa sổ, trong lòng đầy ưu tư. Mới đầu là Lưu Tân, người tiếp theo rốt cuộc sẽ là ai chứ?
Lục Quang Phong ôm chặt Đông Vân bước nhanh lên trực thăng đã chờ sẵn. Người trên trực thăng nhận được tín hiệu của hắn lập tức cất cánh, hướng về bệnh viện tư nhân của Tần Kỷ.
"A Vân, em đừng lo, tôi lập tức đưa em đến bệnh viện của Tần Kỷ, tôi đều đã sắp xếp người đón em, em sẽ nhanh khỏi thôi! Em đừng sợ!"
Đông Vân khắp người nóng ran, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của Lục Quang Phong, phả nhẹ hơi nóng đầy ám muội vào lồng ngực của hắn. Dục vọng Lục Quang Phong cứ thế mà dâng trào, hắn cố gắng kìm chế không phát tiết lên người cô, hắn chính là không muốn nhân lúc cô khó khăn mà chiếm lấy ưu thế:
"A Vân, đừng chạm tôi, nếu không nhất định em không thể rời giường sáng mai đâu! Em ngoan ngoãn chịu đựng, tôi sẽ đợi tới khi em tự nguyện mà thật nhẹ nhàng với em, được chứ?"
Đông Vân tất thảy lời nói của Lục Quang Phong đều đem vứt hết ra ngoài, cô càng níu chặt thân thể hắn hơn nữa, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng pha chút ấm muội cất lên:
"Phong! Em nóng, mau giúp em."
Lục Quang Phong lúc này chính là không thể nào kìm nén được nữa, trong lòng thầm chửi thề hai tiếng: "Chết tiệt!" rồi quay sang nói vọng ra với tên lái trực thăng bên ngoài: "Lập tức quay về Đế Kim!"
Hai người ở ghế lái nghe được chỉ thị của Lục Quang Phong, trong mắt không ngừng lộ ra tia khó hiểu, ánh mắt quay sang nhìn nhau mà liên kết dấu thành dấu hỏi chấm to lớn:
"Lục thiếu, bây giờ lại quay về Đế Kim sao?"
"Các người chính là bị điếc hết sao! Tôi nói lập tức quay về Đế Kim!" Lục Quang Phong ôm tất thảy bực dọc trong người mà hết lên đối với hai người ở ghế lái, trước khi ra lệnh vẫn không quên lấy hai tay bịt chặt tai Đông Vân lại, sợ cô bị tiếng thét của mình dọa cho sợ hãi.
Chiếc trực thăng đen tuyền một lần nữa nhẹ nhàng đáp xuống khu sân thượng của biệt thự Đế Kim. Lục Quang Phong tức tốc ôm Đông Vân lao vào nhà, trước khi đi cũng chỉ ngoảnh đầu lại nói được một câu ngắn gọn: "Các người trở về hết đi!"
Lục Quang Phong không có đủ bình tĩnh để mở cửa, lập tức dang chân dứt khoát đạp cửa phòng ngủ bung ra, nhanh chóng tiến vào đặt Đông Vân xuống chiếc giường King size mềm mại. Đông Vân dứt khoát ôm chặt lấy cổ Lục Quang Phong, mạnh mẽ chủ động hôn lên môi hắn, Lục Quang Phong cũng nhiệt tình đáp trả nụ hôn của cô, đôi tay thô bạo xé rách vật cản giữa hai người:
"A Vân, em đây chính là đi quyến rũ tôi trước, đến lúc tỉnh dậy tốt nhất đừng hỏi tôi tại sao ba ngày liền không rời được khỏi giường!"
* * *
Ánh sáng hoàng hôn vào thu mát mẻ nhẹ chiếu lên gương mặt thanh tú của Đông Vân, cô nhẹ nhàng mở lên con ngươi đen láy hút hồn, đôi mắt đảo khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại ở vòng ngực rắn chắc của người đàn ôm đang ôm chặt cô trong lòng.
"Dậy rồi sao?" Lục Quang Phong chống cằm nằm bên cạnh ngắm nhìn cô, lúc này mới chịu lên tiếng.
"Anh.. anh.." Đông Vân mấp máy bờ môi, lại nhìn vệt máu đã khô dưới hạ thân, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, lập tức vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ vành tai đỏ ửng.
Lục Quang Phong nhìn bộ dạng bẽn lẽn của cô, bất giác mỉm cười:
"Em còn dám xấu hổ sao? Vừa sáng ra em liền bắt tôi đi thỏa mãn em, trong đầu tôi chính là còn nhớ như in sáng nay em hăng hái như thế nào trên giường đó!"
"Anh còn dám nhắc lại?" Đông Vân tức giận đánh nhẹ vào vòng ngực săn chắc của Lục Quang Phong. Cô còn không tức giận được sao? Kí ức xấu hổ đó muốn quên đi còn không được, tên họ Lục vô sỉ kia còn dám nhắc lại khi ấy hai người đã trần trụi quấn lấy nhau như thế nào! Chính là đánh chết cũng không bỏ được cái tính vô sỉ đó!
Đông Vân cử động một chút liền cảm thấy hạ thân đau nhức không thôi, tên này chính là cầm thú trá hình hay sao? Mới lần đầu đã bị hắn hành hạ như vậy, chính là quá tàn bạo đi!
Đông Vân muốn quay lại đánh Lục Quang Phong thêm một cái nữa, liền bị bụng cô reo lên phản đối. Lục Quang Phong nghe tiếng bụng Đông Vân mới chợt giật mình, từ hôm qua tới giờ chưa được bỏ gì vào bụng, sắc mặt Lục Quang Phong không giấu được nỗi lo lắng:
"Em ngoan ngoãn chờ tôi, tôi đi nấu cháo cho em ăn."
"Nhưng.. em phải mặc quần áo!" Đông Vân ngại ngùng thét lên, Lục Quang Phong lúc này liền nhìn qua căn phòng, tất thảy quần áo của cô đều đã trở thành những mảnh vải vụn, lặng lẽ nằm trên sàn nhà. Hắn xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười ôn nhu dịu dàng:
"Chờ một lát tôi đi lấy quần áo cho em."
Lục Quang Phong trên thân không một mảnh vải liền rời giường đi thay quần áo, một lúc sau trở vào cùng với bộ đồ ngủ thỏ con mà Đông Vân yêu thích.
Đông Vân thay quần áo xong bước xuống phòng ăn liền thấy một bát cháo nóng hổi còn nghi ngút khỏi, cô khắp nơi hạ thân đều đau nhức, nhập khiễng bước tới bàn ăn, Lục Quang Phong nhìn cô, nở một nụ cười đắc ý:
"Tôi đã cảnh báo em rồi mà không chịu nghe, em thấy hậu quả của việc câu dẫn tôi rồi chứ?"
Đông Vân tức giận lườm nguýt Lục Quang Phong một cái, chỉ đành ôm cục tức trong bụng mà ngoan ngoãn ăn cháo. Ăn cháo xong cô trở về giường, thấy chăn ga toàn bộ đều đã được thay mới, vệt máu cũng không còn vương trên giường, cô thở phào nhẹ nhõm rồi trườn lên giường, đôi mắt lặng nhìn qua cửa sổ, trong lòng đầy ưu tư. Mới đầu là Lưu Tân, người tiếp theo rốt cuộc sẽ là ai chứ?
Last edited by a moderator: