Chương 20. Chiếc Xe Tuyệt Đẹp Bấm để xem Khi những con chim tốt đã kiệt sức, cung tên tốt sẽ được giấu đi; nhưng khi những con thỏ tinh ranh đã chết, những tên thợ săn sẽ bắt chúng để ăn ngay. Thật là biết lợi dụng! Cô nhớ lúc cô vừa đến, mọi người còn vội vàng đón cô và đưa cô đi. Vậy mà khi thức ăn đồ uống đã đầy đủ thì giá trị sử dụng của cô cũng chẳng còn, và tất cả đều cưỡi lên con "Benbao" đi, không một ai đưa cô theo cả! Đây chính là bản chất con người! Chán nản! Thất vọng! Bây giờ làm sao về đây? Lâm Tô nhìn chằm chằm theo các đồng nghiệp đang cưỡi trên chiếc "Benbao" và thầm nguyền rủa họ bằng cách vẽ những vòng tròn trên mặt đất. Nhưng mà cô giáo viên Tô Tô, cô quên mất mình còn có chồng à? Và chồng cô cũng có một chiếc xe! Đúng! Cô vẫn còn một người chồng! Lâm Tô quay đầu nhìn Vương Di Khánh, nhưng lại thấy Vương Di Khánh khẽ cười với cô: "Vợ, gọi xe đi." "Anh không lái xe qua à?" "Sau khi đưa em đến trường vào buổi sáng, anh đã trực tiếp đạp xe đến chỗ làm vì sợ sẽ đến muộn." Vương Di Khánh thành thật giải thích. (Đừng tin lời của Vương Di Khánh. Khi đến đây anh ấy lái một chiếc Ferrari tuyệt đẹp. Anh ta không hề có ý định cho Lâm Tô biết, hahaha.) "Thôi. Mình về đi." Lâm Tô ngoan ngoãn gật đầu. Đương nhiên là cô nghe lời, vì Vương Di Khánh đã trả tiền xe! Nếu để cô trả cô sẽ kiên quyết không đi rồi. Lâm Tô là một nhà hoạt động "vì môi trường" kiên quyết, chỉ cần khoảng cách không vượt quá một giờ đồng hồ, cô sẽ kiên quyết bước đi! Nhưng tất nhiên, nếu cô đã có một chuyến đi mà không cần trả tiền thì cứ lên xe thôi. Nói trắng ra, người phụ nữ này không bao giờ muốn trả tiền. (Sao Kẹo thấy chị nữ chính nhà mình keo thế nhỉ.: D) "Wow --- Chồng, là Ferrari kìa!" Lâm Tô thoáng thấy một chiếc Ferrari tuyệt đẹp lướt qua khóe mắt liền phấn khích kêu lên. "Vợ thích à?" Vương Di Khánh mỉm cười nhìn Lâm Tô. "Đương nhiên rồi, xe đẹp vậy ai mà không thích! Chồng! Hay là tôi mai phục ở đây, khi anh ta lái xe ngang qua, tôi chạy đến và nói với anh ta: Anh kia, cho tôi một đứa bé đi!" "Ah, tại sao lại là một đứa bé?" Vương Di Khánh rõ ràng không thể theo kịp cấp bậc suy nghĩ của Lâm Tô. Dù cô vui sướng, tức giận hay suy nghĩ thì anh cũng không hiểu được. "Chồng, anh thật ngu ngốc! Xin anh ta một đứa bé rồi đổi tiền với anh ta! Nếu anh ta không chịu tôi sẽ kiện anh ta tội hiếp dâm, đứa bé chính là bằng chứng! Bằng chứng sừng sững như một ngọn núi! Hahahaha---!" Lâm Tô cười đắc ý, hai tay chống nạnh. Người phụ nữ này quên cả rằng người đàn ông đang đứng trước mặt cô ấy chính là chồng mình. Cô còn dám nói đi tìm một người đàn ông khác để sinh một đứa bé.. Cô Lâm Tô này, thật khủng khiếp! "..." Vương Di Khánh cứng họng, anh không biết phải nói gì. Không thể nói cho cô ấy biết chiếc xe đó là của anh, nếu muốn xin một đứa bé thì việc đó chẳng khó gì, chỉ cần tối nay.. "Chồng, sao anh không cười?" Lâm Tô cười đủ rồi quay sang hỏi Vương Di Khánh đang im lặng. "Hả?" "Anh không nghĩ là khá buồn cười sao? Người ta cố tình làm cho anh cười. Nếu anh không cười thì thật có lỗi với tôi quá!" Lâm Tô chớp mắt tinh quái nhìn Vương Di Khánh. Cô gái này.. thật sự rất lạ! Vương Di Khánh lộ ra một nụ cười nhẹ, nói với Lâm Tô: "Vợ, cười thế này sao?" "Đó không phải là nụ cười! Nhẹ quá! Phải cười to như thế này này! Hahahaha---!" Lâm Tô ngạo nghễ cười, trong nháy mắt chạy đi, giống như một con lật đật. Nhìn theo bóng lưng của cô, Vương Di Khánh nở ra một nụ cười, nhưng so với nụ cười thường ngày hình như có chút.. dịu dàng và buông thả..
Chương 21. True Love Bấm để xem Ở phía nam Ôn Châu có một lâu đài kiểu châu Âu, khi màn đêm buông xuống trông nó vô cùng rực rỡ, giống như tòa lâu đài thời trung cổ. Tuy nhiên, đây không phải là biệt thự của giới nhà giàu, cũng không phải di sản văn hóa của Liên Hiệp Quốc mà là một quán bar - Bar True Love. Đây chắc chắn là tập hợp tất cả của từ "sang". Đừng nói đến thứ gì khác, chỉ cần một gói khăn giấy trong siêu thị thì ở đây cũng đã có giá hai mươi tệ! "Đẳng cấp" này chưa chắc những từ "sang" thông thường đã sánh được. Bar triển khai một hệ thống thành viên rất chặt chẽ. Bạn có thể vào quán bằng thẻ, còn những người bình thường không có thẻ thì không được phép vô. Điều này cũng không có gì bất thường. Nhưng điều đặc biệt là rất khó để có được thẻ thành viên. Ngoài việc trả phí hàng năm cực đắt đỏ, bạn còn phải vượt qua kỳ chọn sát hạch của quán. Sự lựa chọn cũng rất khó! Nói cách khác, nó còn khó hơn cả việc thi đại học. Người được lựa chọn và được cấp thẻ thành viên phải có đủ các điều kiện sau: Về chính trị: Tư tưởng lành mạnh, ủng hộ sự lãnh đạo của Đảng, tuân thủ nguyên tắc đất nước, bảo vệ một đất nước thống nhất. Về kinh tế: Giàu có! Giàu có! Giàu có! Giàu có!.. Cực kỳ giàu! (Mười nghìn từ giàu đã được lượt bỏ! : D) Về văn hóa: Tiếng Anh cấp sáu, Tin học cấp ba. * * * Tất nhiên nếu bạn là nữ, lệ phí hàng năm và các yêu cầu tài chính sẽ được cân nhắc giảm xuống thích hợp, mức độ cụ thể thì tùy vào ngoại hình và khả năng của bạn! Đây chắc chắn là quy tắc không thể biến thái hơn! Nhưng nó cũng có giá trị của riêng nó. Quán bar chẳng qua chỉ là nơi để nam nữ thành thị săn tìm bạn tình, cho dù quán bar "Tình yêu đích thực" có gì đặc biệt hơn nữa, thì cuối cùng nó vẫn là một quán bar. Chủ quán đương nhiên nhận thức được điều này. Kiểu đàn ông nào hấp dẫn phụ nữ nhất? Tất nhiên đó phải là những nhân tài chất lượng cao, có sức mạnh kinh tế và sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, nghệ thuật và thể chất. Còn đối với đàn ông, kiểu phụ nữ nào có thể thu hút họ? Hoặc là những quý cô nổi tiếng, hoặc mỹ nhân, mỹ nữ có một không hai.. Và chỉ có hệ thống "biến thái" của True Love mới đảm bảo được điều này. Tất nhiên bản thân quán bar cũng có những nét hấp dẫn riêng. Bên trong trang trí rộng lớn và lộng lẫy như một đại sảnh, các bức tranh treo tường đều là do các nghệ nhân nổi tiếng thực hiện. Thực phẩm được cung cấp bên trong cũng rất độc đáo, tuyệt đối bí mật, bạn không thể ăn những món tương tự khi ở ngoài. Các phong cách âm nhạc cũng rất khác nhau, đôi khi là Rock dữ dội, đôi khi là Blue độc đáo và đôi khi là những bản Ballad trữ tình.. Nhưng dù loại nào, chúng đều có một điểm chung --- Nguyên bản, người ta nói rằng quán bar True Love có một đội ngũ sáng tác chuyên nghiệp, và phần lớn các bài nhạc đều do nhà soạn nhạc nổi tiếng Trần Chí thực hiện, vì vậy các công ty âm nhạc nổi tiếng thường đến đây nghe nhạc, sau đó thương lượng với quản lý nhà hàng để mua bản quyền. Quán bar cũng sẽ thực hiện một số chương trình giải trí, nhưng đó không phải giải trí tầm thường mà là đến từ những bộ trang phục tuyệt vời của các người mẫu. Những trang phục cơ bản là từ nhà thiết kế nổi tiếng Ayako - bậc thầy thời trang hiện nay. Các thương hiệu lớn trên thế giới đang tranh giành cô ấy. Cô ấy thường hay tổ chức những cuộc họp báo hàng năm và tùy thuộc vào tâm trạng mà chấp nhận lời mời của nhãn hàng nào. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô ấy sẽ thiết kế một số trang phục cho True Love. Và những quý cô muốn đi đầu trong lĩnh vực thời trang không thể bỏ lỡ qua cơ hội tốt như thế này.. Chưa cần nhắc đến các lý do khác nữa, chỉ riêng hai điểm vừa nêu trên cũng đã đủ người ta lao đầu vào đó bằng mọi giá. Hàng năm có vô số người đến đăng ký thành viên, chính vì lẽ đó, quán còn tung ra khóa huấn luyện "chân ái", sử dụng chiến thuật cho những ai muốn tham gia. Tất nhiên, chi phí đào tạo khá tốn kém, và chủ nhân chắc hẳn đã chớp thời cơ để phát tài. Để có thể mở ra một hệ thống như vậy, chủ sở hữu đương nhiên phải có một sức mạnh kinh hoàng! Vậy chủ nhân là ai? Đây không phải là trọng tâm của câu chuyện ngày hôm nay, vì mọi người sẽ đều biết thôi. Ở đây chúng ta sẽ chỉ nói về điều đang xảy ra. Mời các bạn xem ở chương sau.. Các chị em đừng đánh tôi nhé!
Chương 22. Là Như Vậy Bấm để xem Lại là một đêm buồn chán. Trong quán bar True Love ở phía nam Ôn Châu, nhạc Rock thoát ra từ những chiếc loa, làm tăng thêm chất hoành tráng cho đêm nay. Âm nhạc mạnh mẽ, nhịp điệu sôi động, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người phụ nữ thanh lịch và những người đàn ông quý phái. Mặc dù vậy, vẫn có ba người đàn ông bắt mắt nhất, trong số những người đẹp, họ vẫn nổi bật giữa đám đông. "Cái gì? Anh đã kết hôn? Kogure, tôi đang nghe đúng đấy chứ?" Hoàng Anh cầm cốc, nhìn Vương Di Khánh với vẻ không tin và có vẻ ngạc nhiên như thể anh vừa nghe chúa Jesu và Adam phục sinh. Vương Di Khánh không khỏi nheo mắt cười, hỏi: "Hoàng Anh, tôi có phải đàn ông không?" "Đương nhiên." "Tôi mười tám tuổi à?" "Anh hai mươi tám!" "Tôi là nhà sư à?" "Không!" "Vậy tại sao tôi không thể kết hôn?" Vương Di Khánh hỏi Hoàng Anh một cách thích thú. "Ồ.. Chỉ là.." Đôi mắt của Hoàng Anh chớp chớp, nghĩ kĩ, trên thực tế, theo "Luật hôn nhân của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" thì Vương Di Khánh hoàn toàn có khả năng kết hôn. Vì vậy anh thở dài, sau đó vỗ vai Vương Di Khánh, ẩn ý nói: "Cuộc hôn nhân của anh quả thật là vận may của vợ anh, và là một nỗi bất hạnh chung của phụ nữ trên thế giới này." Kogure! Con của kim cương! Anh ta quá xuất chúng! Tôi thực sự không biết loại phụ nữ nào sẽ may mắn như vậy! Hoàng Anh và Vương Di Khánh đã biết nhau nhiều năm, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Di Khánh sẽ kết hôn. "Kogure, sắp xếp một cơ hội để giới thiệu vợ của anh cho chúng tôi. Phải có điều gì đó phi thường ở người phụ nữ đó mới khiến cho anh ngưỡng mộ." Hoàng Anh rõ ràng rất quan tâm đến vợ của Vương Di Khánh. "Để tôi đoán.. Cô ấy chắc phải là một người phụ nữ đẹp vô song, duyên dáng, đoan trang, uyên bác, hiện đại, biết trong biết ngoài.." "Hắt xì!" Cùng lúc đó, Lâm Tô đang uống trà sữa ở nhà không khỏi hắt hơi một cái. "Khụ khụ khụ khụ.." Sau đó là một tràng ho khan, rõ ràng là do di chứng bị sặc trà sữa để lại. "Kẻ nào to gan dám nhắc đến ta vậy? Mẹ ta sặc rồi!" Lâm Tô mờ mịt chửi bới ở nhà trong khi Hoàng Anh đang nói lung tung. "Hoàng Anh, anh nghĩ nhiều quá rồi." Vương Di Khánh gợi lên một nụ cười xấu xa, "Tôi cưới cô ấy là vì cô ấy ngốc." "Ah?" Cái gì? Vì cô ấy ngốc? Tôi không thể in tên này lại thực sự thích một phụ nữ ngốc! Có hương vị gì chứ? Hoàng Anh nhìn chằm chằm Vương Di Khánh với hai tròng mắt trắng, tựa hồ hỏi "Anh có khỏe không vậy?" "Là bởi vì lão công ở nhà à?" Lúc này một giọng nói nam tử cực kỳ lạnh lùng vang lên, người lên tiếng là Chu Huyền Mặc nãy giờ im lặng. "Ừ." Với một câu trả lời nhẹ nhàng, Vương Di Khánh bỏ nụ cười sang một bên và uống cạn rượu trong ly. "Vậy đó! Lão phu thật sự chịu thua rồi!" Với lời nhắ c nhở như vậy, đương nhiên Hoàng Anh cũng đoán được toàn bộ câu chuyện và không khỏi thở dài xúc động. * * * "Quên đi, đừng nhắc tới lão công của anh, con cáo già đó, nhắc tới cũng thấy chán nản rồi. Hiếm có lúc ba anh em chúng ta tụ tập với nhau, cùng nhau vui vẻ đi! Tôi sẽ không còn cô đơn nữa!" Hoàng Anh đứng dậy trước và đi về phía một người phụ nữ xinh đẹp đang nháy mắt với họ. Sau đó, hai người còn lại cũng đứng dậy và bước vào sàn nhảy ồn ào. Chỉ là bọn họ không để ý, lúc này cách vị trí ban đầu chưa đến một thước, khóe miệng một mỹ nữ nhếch lên, gợi một nụ cười thần bí. "Bởi vì cô ấy ngốc? Thì ra là vậy.." Hân Mỹ Mỹ nói nhỏ với vẻ thích thú, cất chiếc bút máy ảnh thu nhỏ trong tay đi..
Chương 23. Benbao VS Mercedes-Benz (1) Bấm để xem Vào một ngày của tháng Tư, thời tiết ở Ôn Châu thật buồn tẻ! Chán và sầu quá! Không khí quá nặng để có thể hít thở. Cưỡi "Benbao", Lâm Tô nguyền rủa thời tiết bất thường lần thứ 100! Đáng lẽ ra bốn tháng đầu của năm phải là mùa xuân, mùa hè thật sự quá nóng nực! Khi Lâm Tô đang chuẩn bị nguyền rủa thời tiết lần thứ 101, một chiếc xe thể thao Mercedes-Benz sáng loáng đột nhiên phóng ra phía trước. Vào khoảnh khắc chớp nhoáng đó, "Benbao" của Lâm Tô đã va chạm mạnh với chiếc xe thể thao Mercedes-Benz! Cũng may tốc độ của đối phương rất chậm, nên Lâm Tô chỉ tông vào sườn xe, không có vấn đề gì nghiêm trọng, người cũng không bị ngã. "Cô có mắt không vậy?" Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tô đã nghe thấy một giọng nữ sắc bén mắng mỏ. Đánh giá qua giọng nói của cô ta, hẳn là một người phụ nữ kiêu kỳ. Lúc này cửa sổ xe trượt xuống lộ ra một người phụ nữ ăn mặc trang nhã với khuôn mặt đầy son phấn, khinh thường nhìn Lâm Tô. "Chậc chậc --- Cô thật can đảm, dám đụng vào Mercedes-Benz!" Người phụ nữ này không sợ mình nói quá nhiều thì bột phấn trên mặt sẽ bị rũ sạch sao? Lâm Tô đang suy nghĩ thì một giọng nữ khác truyền đến. "Được rồi, Linda, cô ấy không có khả năng chi trả cho cú va chạm của mình đâu, chỉ cần bỏ qua thôi." Đây là một giọng nữ trầm, trái tim của Lâm Tô đột nhiên rung động, giọng nói này Lâm Tô sẽ không bao giờ quên. Trong suốt năm năm, giọng nói này luôn là cơn ác mộng của cô. Qua cửa sổ xe, Lâm Tô nhìn thấy Lý Gia đang ngồi bên trong với vẻ thoải mái và mãn nguyện, cô ta chỉ vội liếc nhìn Lâm Tô, không hề để ý đến một người phụ nữ ăn mặc bình thường, cũng không thèm nhìn kĩ. Cô ta trông cao ngạo, như thể là một cô công chúa. Năm năm trước, cô ta cũng đã nhìn Lâm Tô bằng ánh mắt khinh thường giống vậy, và sau đó nói với cô: "Cô là Lâm Tô à? Không nghĩ đến cô lại tồi như vậy." "Không có tiền thì không phải trả sao? Đây là Mercedes-Benz đấy!" Giọng nữ cao sắc bén lại vang lên, mở cửa xe chỉ tay vào mũi Lâm Tô, hét lên. Lâm Tô lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ dáng vẻ bình tĩnh trong xe, sau đó nhìn người phụ nữ đang gào thét kia, đột nhiên nở nụ cười: "Cho dù muốn nói chuyện bồi thường, cũng không đến lượt cô nói chuyện với tôi, để chủ xe nói đi." Không để cho cáo già giả hổ! Để cho chủ xe tự ra mặt. Cô muốn xem chủ nhân của chiếc xe này là người như thế nào mà lại chở hai người phụ nữ này. "Anh yêu ---, người phụ nữ này điên rồi. Anh cần đưa em đi chích ngừa đi!" Người phụ nữ la hét cầu cứu người đàn ông trông ghế lái với vẻ mặt buồn rầu. Lệ hoa bắt đầu rơi như thể cô ta bị xúc phạm ghê gớm. Lâm Tô không khỏi vuốt trán - Cô nhớ là mình chưa hề làm gì người phụ nữ này! Chậc chậc chậc.. Cô ta nước mắt ngắn dài! Mà điều kỳ diệu là phần trang điểm trên mặt cô ta lại không hề mất đi miếng nào, thật tiếc khi người phụ nữ này không tham gia vào đoàn phim của dì Tống Dao. "Cục cưng, đừng khóc, ngoan.." Trên ghế lái, nam nhân nhẹ nhàng nói. Lâm Tô lập tức cảm thấy buồn nôn, toàn thân nổi da gà!
Chương 24. Benbao VS Mercedes-Benz (2) Bấm để xem Âm thanh này thực sự giống như một người mẹ đang nói với đứa con yêu của mình! Mẹ nó! Anh ta tưởng anh ta đang đóng một bộ phim thần tượng sao? Đột nhiên, ấn tượng của Lâm Tô về những người đàn ông đi Benz giảm xuống thành con số 0 tròn trĩnh! "Ai dám bắt nạt cục cưng? Mau đi xin lỗi cục cưng đi!" Trên ghế lại lại vang lên giọng nam trung. "Cục cưng, đừng khóc nữa!" Lâm Tô cảm thấy chẳng muốn nói thêm câu nào nữa. Từ ngữ, ấn tượng của cô lại giảm thêm một chút, và cuối cùng nó rơi thẳng xuống âm vô cùng! Cô thật muốn xông tới cho tên này một cú đấm! Sến súa không phải là cái tội, nhưng không phải ở nơi nào cũng được làm như vậy! Nhưng.. nhưng.. bạo lực không thể giải quyết vấn đề, và Lâm Tô lại là người theo chủ nghĩa hòa bình! Quan trọng hơn, cô không thể một mình đánh lại ba người bọn họ. Và lý do này mới là mấu chốt! Cuối cùng, Lâm Tô nén giận xuống, ôn tồn nói: "Không có ai dạy anh về chuyện không được ngồi để nói chuyện với một tiểu thư à? Thật mất lịch sự!" "Ồ?" Người đàn ông Mercedes-Benz đáp lại nhưng vẫn bất động, "Cô gái! Hãy đến xin lỗi người yêu tôi đi, và tôi sẽ không bắt ép gì cô." Anh ta nhẹ nhàng nói, dường như đã dành cho Lâm Tô một sự ưu ái lớn. Mẹ nó! Loại người gì vậy chứ? Lâm Tô tức giân, vô cùng tức giận! Tâm hồn nhỏ bé của cô đã bùng nổ không thương tiếc! Cưỡi chiếc "Benbao" đến chỗ ghế lái, gạt cô ả đang khóc lóc sang một bên, hét với người đàn ông đang ngồi trong xe một cách thô bạo: "Mercedes-Benz sẽ rất tuyệt nếu như không để cho những người như anh đụng vào. Anh không bắt tôi trả tiền, tôi rất cảm ơn. Nhưng mà mẹ của anh không dạy anh cách sử dụng tiền sao cho đúng à?" "Yo - bản năng của mèo hoang vẫn là cắn người." Người đàn ông Benz bị Lâm Tô mắng, không tức giận mà vẫn cười, nhìn chằm chằm Lâm Tô thích thú nói: "Tiểu mèo hoang, cô biết không? Cô đụng phải tôi như thế này là cô phải trả hai mươi ngàn tệ tiền phí rồi đấy! Nhưng anh của cô tốt bụng sẽ không bắt cô trả đâu!" "Ai nói tôi phải trả?" Nàng đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Mercedes-Benz, tinh nghịch nháy mắt hỏi: "Ta hỏi ngươi, người lớn trẻ con đánh nhau thì người lớn sai hay trẻ con sai?" Người đàn ông rõ ràng chưa hiểu Lâm Tô muốn nói điều gì, trong đầu óc trống rỗng chưa kịp suy nghĩ đã tự nhiên buột miệng trả lời: "Còn phải nói sao? Đương nhiên là lỗi của người lớn rồi!" "Vậy xe lớn và xe nhỏ xảy ra va chạm thì lỗi là của xe lớn hay xe nhỏ?" Lâm Tô hỏi với tốc độ rất nhanh.. "Đương nhiên là lỗi của xe lớn!" Người đàn ông nói theo phản xạ, dường như không có ngẫm nghĩ gì đến câu hỏi trước. "Còn gì nữa! Xe của anh lớn hơn xe của tôi! Vậy tất nhiên là lỗi của anh! Khá lắm! Hóa ra mẹ anh cũng dạy anh điều này!" "Hả--?" Người đàn ông nhìn Lâm Tô với vẻ sững sờ. Người phụ nữ này.. Đôi mắt lướt trên chiếc xe đạp của cô ấy, và nhìn thấy hai chữ tuyệt đẹp Ben-bao. Nét mặt của anh ta có chút méo mó, khoảnh khắc tiếp theo anh ta liền cười không thương tiếc: "Benbao? Mercedes-Benz cộng với BMW? Mèo hoang.. Cô thật đáng yêu.. haha.. haha!" Lúc này người phụ nữ đang rơi nước mắt cũng không thể nhịn được cười: "Haha.. haha.. Mercedes cộng với BMW! Cô có điên không? Cô đang lái một chiếc xe nổi tiếng đấy à?" Chết tiệt! Hiệu trưởng! Ông già ông làm khổ tôi rồi! Loại xe đạp nào lại không được mà phải là "Benbao" chứ! "Mercedes cộng BMW? Chúng ta không đủ tiền mua nó đâu!" Lý Gia, người đang dựa vào xe một cách duyên dáng, nói một cách tinh nghịch, trong lời nói mang vẻ khinh thường rõ ràng. Lâm Tô ghét âm thanh này! Kinh tởm! Nhưng lần này cô không tức giận, cô chỉ cười, cười vô cùng kiêu ngạo nhìn ba người bọn họ, sau đó cao ngạo nói: "Các người sai rồi! Không phải Mercedes cộng BMW mà là Mercedes cộng với Porsche!" (Nhưng bảo bối của Di Khánh lại không phải Porsche---) Sau đó, giậm chân đạp xe đi về phía con hẻm nhỏ bên cạnh, đồng thời không quên quay đầu làm mặt ba người phía sau sững sờ: "Benbao của tôi dễ dàng sử dụng hơn chiếc Mercedes-Benz đó nhiều đấy! Có giỏi thì cũng lái chiếc xe đó và con hẻm này đi! Ha ha ha ha ha ha --!" Không dễ bắt nạt ta được đâu!
Chương 25. Hồi Ức Bất Đắc Dĩ Bấm để xem Dọc đường đi, Lâm Tô không ngừng cười, cười rất rạng rỡ! Vô cùng rạng rỡ! Tuy nhiên trong lòng cô lại nhói đau, tưởng như muốn ngất đi! Vì sao vậy? Rõ ràng nghĩ rằng mọi thứ đều đã ổn, và nghĩ rằng cuối cùng cô cũng quên được điều đó, nhưng tại sao khi gặp lại Lý Gia, trái tim cô lại đau không thể giải thích được. Ký ức như sắp vỡ tung, lại trào ra! Đừng! Không! Cuối cùng cũng thoát ra bóng tối rồi! Cuối cùng cũng tìm thấy bình yên rồi! Cô không muốn nhớ đến! Đừng hồi tưởng về quá khứ nữa! Nếu như vậy, có lẽ cô sẽ phải chết thêm lần nữa! Buộc phải đóng lại cánh cửa ký ức, Lâm Tô ngẩng đầu nhìn trời, cười một nụ cười rạng rỡ, rạng rỡ.. để xua đi nước mắt. Cô quên mất cô đã đi đến trường như thế nào, chỉ biết vừa bước vào cổng trường đã có một người đàn ông đứng đón: "Tiểu Tô Tô, tối nay mời cô ăn cơm!" Lý Phát Tài nói, trên người đang mặc nhãn hiệu "Brother Sharf" yêu thích. Trong chiếc áo phông, anh ta trông tràn đầy năng lượng, dường như đang có một tâm trạng đặc biệt tốt. "Ồ." Lâm Tô bình tĩnh trả lời, đi về phía văn phòng. "Cô gái này bị sao vậy?" Lý Phát Tài nhìn theo bóng lưng của Lâm Tô, có chút thắc mắc. Nếu lúc bình thường mà chủ động nói với cô chuyện chiêu đãi, cô sẽ cười và hỏi lại rất nhiều câu, hoặc cô sẽ đùa giỡn một cách quá trớn, lên kế hoạch tàn sát anh ta. Nhưng hôm nay lại bình yên, thật là quái dị! Đẩy cửa phòng họp, Lâm Tô thấy đám đồng nghiệp đang ngồi thành một nhóm. "Ô - Tô Tô, cô đến rồi, đến ăn cơm đi! Anh Phát Tài hôm nay chiêu đãi đấy!" Nhìn Lâm Tô đi tới, Lưu Vy vội vàng mời cô ăn. Trên chiếc bàn họp trang trọng, lúc này thức ăn bừa bộn: Thịt lợn, khoai môn, táo, cà chua, bì, khoai tây chiên.. tất cả đều ngổn ngang. Nếu Lâm Tô nhớ không lầm, kỳ thi giữa kỳ vừa mới kết thúc. Hôm nay thứ bảy liền bế quan, trường học tổ chức giáo viên sửa bài tập thể. Tuy nhiên, nhìn vào hình ảnh này, nó trông giống như một bãi chiến trường hơn! Nhìn Lâm Tiểu Nghiên tay trái cầm một cái đùi gà và một quả táo trong tay phải, vừa gặm đùi gà vừa ăn táo. Nhìn qua Bạch Thiên, cả hai tay di chuyển giữa các loại thức ăn khác nhau, nhai nhanh bằng miệng, tận dụng từng giây, anh ta sợ rằng anh ta ăn không bằng người khác. Nhìn Vương Giang một tay cầm thịt lợn vừa đọc tiểu thuyết trên di động, nhất thời cười đến kỳ quái, trong miệng nói gì đó: "Tiểu Cảnh ah! Ngươi không thể tiếp tục làm! Ngươi giết ta sao---?" Người bình thường duy nhất là Hồng Tiểu Niệm. Cô ấy là người duy nhất trong toàn bộ căn phòng đang cầm tờ giấy bài kiểm tra. Nhưng -- Đồng chí Hồng Tiểu Niệm à, cô có chắc là cô muốn dùng mỡ của khoai tây chiên để quết lên bài kiểm tra không vậy? Cô đang làm gì với bài kiểm tra của học sinh thế? Sự thật đã chứng minh cho câu hỏi vừa rồi. Ba ngày sau, ngay khi Hồng Tiểu Niệm phát bài kiểm tra xuống, một số học sinh đã hét lên: "Wow - ngon quá! Có cả mùi vị khoai tây chiên!" "Đúng rồi! Có vẻ rất ngon đấy! Còn có mùi vị thịt nướng nữa!" "Không phải! Là mùi KFC!" * * * Học sinh bình thường nên quan tâm nhất là đến điểm số của mình khi nhận được bài thi chứ không phải mùi của giấy thi! Ngay cả khi ngửi được mùi khoai tây chiên cũng không cần phải đoán là mùi khoai tây chiên! Các người có thật sự là học sinh của tôi không vậy? Khóe miệng của Hồng Tiểu Niệm co giật! Cô thầm hét lên: "Chúa Trời! Hỡi thần linh! Tôi - Hồng Tiểu Niệm, khôn ngoan, xinh đẹp và tài năng, sao có thể dạy được một nhóm học sinh khuyết tật thế này!" (Editor: Những đứa trẻ này thật tội nghiệp khi là học sinh của Hồng Tiểu Niệm! Chúng giống hệt giáo viên của chúng! T-T)
Chương 26. Không Muốn Mọi Người Lo Lắng Bấm để xem "Ăn! Ăn! Ăn!" Nhóm đồng nghiệp của Lâm Tô thi nhau ăn. Đột nhiên, mọi người đồng loạt dừng lại, nhìn Lâm Tô. "Tô Tô, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sư huynh dạy Toán kinh ngạc nhìn Lâm Tô. Bình thường, chỉ cần có cái gì ăn, Lâm Tô nhất định xông lên trước. Tại sao hôm nay không hề động thủ? "Tô Tô, hôm nay anh Tài đãi! Đừng bỏ lỡ. Thời cơ, cơ hội sẽ không đến nữa đâu! Ăn miễn phí đó!" Hồng Tiểu Niệm dùng bàn tay đầy dầu mỡ vỗ vỗ vai Lâm Tô, say mê nói. Khi nói, tay cô ấy cứ liên tục cọ cọ vào quần áo Lâm Tô, khiến mọi người tự hỏi liệu cô nàng này có nhân cơ hội dùng quần áo của Lâm Tô làm giẻ lau tay không. Nhưng dù sao vẫn còn một bàn tay thơm mùi khoai tây chiên ngon lành "Anh Phát Tài chiêu đãi? Làm sao có thể?" Hứa Mộc vừa bước vào cửa đã mở to mắt với vẻ mặt không thể tin được. Lý Phát Tài! Người đàn ông bủn xỉn nhất trong trường mà lại chiêu đãi? Anh ta kéo rèm cửa lên và nhìn ra cửa. "Hứa Mộc, anh nhìn cái gì vậy?" Hồng Tiểu Niệm hỏi một cách khó hiểu. "Tôi phải xem hôm nay mặt trời có phải màu xanh không! Anh Phát Tài chiêu đãi sao có thể chứ!" Hứa Mộc nghiêm nghị nói. "Ôi Hứa Mộc, đó là sự thật. Phát Tài của chúng tôi đã tham gia món cơm chiên (Biệt danh của một tập đoàn Bất động sản ở Ôn Châu) một thời gian trước và kiếm được rất nhiều tiền. Anh ấy còn mời chúng tôi đến.. ăn tối!" Tiểu Niệm nói vui vẻ. Được giải thích, rất khó giấu đi sự phấn khích. Lý Phát Tài chiêu đãi! Đây là sự kiện hiếm có trong một thế kỷ qua. Đây sẽ là một bước tiến nhỏ của Lý Phát Tài, và là một bước tiến lớn của nhân loại! Chấn động bảy vị thần, đi vào lịch sử! "Really? - Chúa ơi! Anh Phát Tài chiêu đãi! CTV đã đến phỏng vấn chưa?" Hứa Mộc phóng đại quá mức. Chính xác mà nói, những giáo viên trong trường đều rất cường điệu, họ đều cao hứng. Ngoại trừ một người - Lâm Tô. Lâm Tô ngay từ đầu đi vào, đến hiện tại vẫn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn mọi người. "Tô Tô, cô bị làm sao vậy!" Lưu Vy bối rối gọi. Nếu có chuyện gì thường ngày thay đổi, chắc chắn cô ấy là người vui vẻ nhất, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Hiển nhiên, tất cả mọi người đều nhận thấy Lâm Tô kỳ quái, trong lòng đầy nghi hoặc. "Giấy kiểm tra ở đâu? Tôi sẽ đi lấy." Lâm Tô nhẹ giọng nói. "Cô bé, có chuyện gì vậy?" Phạm Hồng, trưởng nhóm xã hội, nhẹ nhàng hỏi, có chút lo lắng. Cô bé này bị làm sao vậy? Cô ấy luôn tìm cơ hội để lười biếng, nhưng hôm nay lại chủ động đi nhận bài kiểm tra. "Không.. Không có gì." Nhìn mọi người quan tâm, Lâm Tô không khỏi muốn rơi lệ. Lâm Tô! Ngươi không thể khóc! Đừng để nhóm đồng nghiệp phải quan tâm và lo lắng cho ngươi thêm lần nào nữa! Cô đã hứa với họ sẽ quên quá khứ, quên đi mọi thứ và làm lại rồi. Đừng bao giờ để cho họ biết rằng cô đang tổn thương một lần nữa vì những con người không đáng! Tuyệt đối không! "Chị Hồng, em không khỏe, em nhận giấy kiểm tra về nhà được không?" Không muốn mất mặt trước mọi người cũng như làm họ lo lắng, Lâm Tô quyết định mang bài kiểm tra vềnhà. "Có chuyện gì vậy, cô gái ngốc?" Phạm Hồng cảm thấy hình như Lâm Tô đang đau khổ.. "Không sao.. Chỉ là hơi đau bụng." Lâm Tô cười. "Vậy cô về trước nghỉ ngơi đi. Thân thể quan trọng, tôi sẽ giúp cô nhận bài sau." Phạm Hồng nhẹ giọng nói. "Ừ ừ! Chị Tô Tô, hiếm khi thấy chị lười vận động như vậy. Chắc đau lắm! Hay chị đến bệnh viện xem sao!" "Ừ ừ!" Ánh mắt quan tâm của các đồng nghiệp khiến trái tim Lâm Tô cảm động. Lâm Tô! Đừng để mọi người phải lo lắng nữa! Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Tô nở một nụ cười kiên định, lãnh đạm nói: "Phiền phức, đi bệnh viện gì chứ? Mỗi tháng người ta luôn có vài ngày như vậy.." "Ah?" Cô có vài viên giảm đau không? " " Để từ từ sẽ ổn thôi! " " Được rồi! " * * * " Vây em về đi! Em đã ốm thế này còn làm gì được nữa. Cô gái ngốc à, đã có gia đình rồi mà còn chưa biết lo cho bản thân. "Phạm Hồng nhìn Lâm Tô đầy thương hại." Nhân tiện, trước tiên hãy uống một cốc nước ấm, sau đó về nhà uống một cốc nước đường nữa. Nhớ lấy nước nóng chườm bụng. Đừng để bị cảm lạnh.. " " Vâng.. vâng.." Lâm Tô cất xấp bài kiểm tra vào túi, ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra ngoài. Cô biết thời điểm này cô tuyệt đối không thể ở lại trường. Cô sợ - sợ rằng mình thật sự sẽ khóc. Bất cứ khi nào cô đứng trước mặt những người quan tâm mình, cô luôn rất dễ bị tổn thương, đây là trường hợp của 5 năm trước và bây giờ cũng vậy. Tuy nhiên, cô thực sự không muốn làm mọi người lo lắng nữa, điều cô muốn là sẽ để cho mọi người luôn nhìn thấy một Lâm Tô vui vẻ, hạnh phúc, không bao giờ khóc!
Chương 27. Vợ là đồ gia dụng Bấm để xem Buổi tối ở Ôn Châu luôn náo nhiệt, ngay cả sáng sớm cũng đã sôi động, dòng nước ngầm trào dâng trong ngóc ngách của thành phố, không biết lúc này nam nữ thành thị đang bận rộn cái gì. Lúc này, Vương Di Khánh ở căn phòng phía đông tầng mười hai của Ôn Châu đang lặng lẽ nhìn Lâm Tô trong giấc ngủ, anh biết cô đang ngủ rất không yên, quanh mắt còn vương vài giọt nước mắt. Vương Di Khánh gần đây có rất nhiều chuyện, mấy ngày không về nhà gặp Lâm Tô, trong lòng có chút nhớ. Tối nay anh bỏ qua mọi cuộc giải trí để về trước mười giờ để có thể thấy cô tung tăng, không ngờ anh vừa đẩy cửa bước vào thì cô đã ngủ rồi. Anh định sẽ không đánh thức cô, quyết định sẽ đi tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng cô gọi: "Vương.. Nghiêu.." Ngay lúc đó khuôn mặt luôn tỏ ra tốt bụng của Vương Di Khánh chợt lóe lên một dấu vết của sự tức giận. Đây chắc chắn là tên của một người đàn ông! Anh bỏ qua hết rất nhiều trò giải trí, muốn quay về cùng cô, thấy cô nằm trên giường đã ngủ anh cũng không muốn trách. Nhưng cô ấy vẫn mang theo tên của một người đàn ông trong giấc ngủ của mình! Cô gái này.. Anh cười nhẹ, Vương Di Khánh luôn cười. Con ngươi đen láy lộ ra khí thế nguy hiểm, anh ưu nhã đứng dậy đi tới phòng khách bấm điện thoại: "Lý Lôi, giúp tôi tìm một người - Vương Nghiêu, cho anh hai mươi phút để chuyển tất cả thông tin về Vương Nghiêu cho tôi." "Hả? Hai mươi phút.. Thật là một trò đùa quốc tế! Trên đời này có cả một rổ người tên là Vương Nghiêu, làm sao tôi biết là ai? Vương Nghiêu là người thế nào? Tên cậu ta viết thế nào?" Đầu bên kia Lý Lôi bất mãn than thở. "Người này có quan hệ với Lâm Tô, manh mối này đủ chưa?" Vương Di Khánh ngây người. "Có liên quan đến Lâm Tô.." Lý Lôi nhấp một ngụm rượu đỏ ngon lành cười đùa - chẳng lẽ là.. tìm tình địch. Anh còn nhớ hơn hai tháng trước, Vương Di Khánh đột nhiên nhờ anh tìm một người phụ nữ tên Lâm Tô. Đó là lần đầu tiên Vương Di Khánh yêu cầu anh tìm kiếm một người phụ nữ không liên quan, một người phụ nữ rất bình thường trong một xã hội hỗn độn. Anh có hỏi tại sao. Nhưng Di Khánh chỉ cười và nói: "Hỏi về quyền riêng tư của khách hàng, Lý Lôi, anh thật thiếu chuyên nghiệp." Đúng, Lý Lôi là một trong những thám tử chuyên nghiệp và đẳng cấp hàng đầu trên thế giới hiện nay, đặc biệt là mạng lưới tình báo. Đôi khi, ngay cả FBI (Cục điều tra liên bang), MI6 của Anh và Mossad của Isarel cũng sẽ tìm anh để hợp tác. Một người có đạo đức nghề nghiệp của một thám tử - là chỉ cần tiếp quản công việc và không bao giờ nói quá nhiều. Tuy nhiên, vấn đề là Lý Lôi không chỉ coi Vương Di Khánh là khách hàng, họ còn là bạn, mà bạn không thể quan tâm nhau chút sao? "Cô ấy là đối tượng kết hôn của tôi, nhưng anh không cần phải cụ thể chi tiết. Anh chỉ cần tóm tắt thông tin, điều quan trọng là phải hiệu quả. Nó có thể làm trong hai phút đấy." Anh luôn nhớ những gì anh ta nói lúc đó, ưu tiên hiệu quả. Lý Lôi không muốn nói gì, Lý Lôi đối với chính mình luôn tin tưởng. Nhưng sau đó, khi Vương Di Khánh gọi điện thoại nói với anh là đã đăng ký ở Cục dân chính, anh không thể không hỏi một câu: "Đột nhiên trong nhà có thêm một cô vợ, anh không cảm thấy không quen à?" "Có gì không quen? Vợ thì cũng như đồ gia dụng, trong nhà có thêm một cái tủ lạnh, máy giặt hay điện thoại di động thì có sao chứ?" Vương Di Khánh lúc đó đã nói vậy. Bây giờ, anh còn được yêu cầu kiểm tra các "sản phẩm liên quan" của "thiết bị gia dụng" này, chắc là đã có vấn đề gì xảy ra với "thiết bị gia dụng" trong quá trình sử dụng rồi? Hehe! Lý Lôi rất có hứng thú, cũng không cần hỏi thêm nữa, hắn bắt đầu tập trung tìm kiếm cơ sở dữ liệu chuyên dụng của chính mình, dùng mạng tình báo điều tra. Anh rất tò mò về mối quan hệ giữa "sản phẩm liên quan" này và "đồ gia dụng. Tốt nhất là phải" ngoại tình"! Lý Lôi cười nhếch mép!
Chương 28. Hân Mỹ Mỹ Bấm để xem Vương Nghiêu, nam, cao một mét bảy mươi bảy, nặng sáu mươi tám kilogam, hai mươi tám tuổi mới chuyển từ Hàn Châu đến Ôn Châu, hiện là tổng biên tập mảng thơ của "tạp chí Phong Châu" nổi tiếng và là bạn trai cũ của Lâm Tô. Nữ diễn viên AV yêu thích là Kaede Matsushima. * * * Nhìn thông tin do Lý Lôi gửi tới, Vương Di Khánh không khỏi mỉm cười - anh chàng này, điều tra quá chi tiết, ngay cả nữ AV yêu thích của cậu ta mà anh ta cũng tìm ra.. "Dangdangdangdang!" Điện thoại vang lên, là Lý Lôi. "Kogure, anh đã nhận được thông tin chưa? Anh hài lòng không?" "Chà, rất chi tiết, cậu thậm chí còn gửi cho tôi nội dung bức thư tình mà cậu ta nhận được hồi cấp ba. Tôi còn có thể nói gì đây." Về điểm này, Lý Lôi rất giỏi. Vương Di Khánh cảm thấy ngưỡng mộ Lý Lôi vì có thể tìm ra quá nhiều thứ trong vòng chỉ hai mươi phút. "Tất nhiên! Tôi là ai chứ! Tôi là một trong những thám tử quốc tế hàng đầu đấy. Không có gì lại không có trong cơ sở dữ liệu của tôi!" Lý Lôi đắc thắng nói. Đột nhiên, giọng anh trở nên nghiêm túc, rồi nói: "Đúng rồi, Kogure, tôi vừa phát hiện ra có người đang ngầm điều tra anh." "Cái gì? Kiểm tra tôi?" Vương Di Khánh liếc mắt, quan tâm hỏi. "Chính xác thì phải là Vương Di Khánh." Lý Lôi nói. Sẽ ổn thôi nếu như có người điều tra Kogure. Kogure là chủ tịch của tập đoàn Hân Nhạc, một tập đoàn quốc tế, và anh ta là người vô cùng bí ẩn. Ngoại trừ một số lãnh đạo hàng đầu tập đoàn và một số bạn bè hoặc người trong cuộc, hầu như không ai nhìn thấy anh ta. Cả tạp chí nổi tiếng cũng chẳng có hình anh ta. Có rất nhiều truyền thuyết về anh ta từ thế giới bên ngoài, nhưng không một ai có thể dám xác minh. Vì vậy, việc điều tra Kogure chưa bao giờ bị gián đoạn, cũng không có gì phải sợ, dù sao cũng chẳng thể tìm ra được. Vương Di Khánh, tên tiếng Anh là Kogure, bề ngoài anh ta chỉ là Phó giám đốc phòng kế hoạch chi nhánh Ôn Châu của tập đoàn Hân Nhạc, một người ba mươi tuổi có thể đạt được vị trí này, cũng được xem là nổi tiếng. "Ai đang điều tra tôi?" Vương Di Khánh vẫn cẩn thận. Cha anh à? Đây có thể là niềm vui đấy! "Kogure, đây không phải chuyện vui. Người phụ trách điều tra là Hân Mỹ Mỹ." Nếu người khác điều tra thì có thể bỏ qua, nhưng là Hân Mỹ Mỹ.. thì cần phải đề phòng. Hân Mỹ Mỹ cũng là một trong những thám tử hàng đầu và là người duy nhất có thể cạnh tranh với Lý Lôi. Cô ta thực sự đang điều tra Vương Di Khánh. "Giúp tôi tìm xem ai đã nhờ cô ta điều tra tôi." "Chà, chuyện này là đương nhiên." Lý Lôi cười nói. Hân Mỹ Mỹ này đúng là đã chọn đúng đối thủ. "Vậy chuyện này giao cho anh." "Được." Lý Lôi đẩy cặp kính không gọng của mình lên và mỉm cười. Hân Mỹ Mỹ, hắn vẫn luôn muốn diện kiến nhưng bởi vì công việc quá bận rộn nên chưa có cơ hội, lần này chính là thời điểm tốt, hắn muốn xem thử nữ nhân này có năng lực gì mà thật sự có thể nổi tiếng được như vậy. "Nhân tiện, anh đã nhờ tôi kiểm tra chi tiết đồ gia dụng cho anh. Tôi nghĩ anh rất quan tâm cô ấy đấy, ngay cả sản phẩm phụ kiện cũng bảo tôi kiểm tra chi tiết." Trước khi cúp máy, Lý Lôi không khỏi trêu chọc. "Đừng có suy diễn, người phụ nữ đó không có gì đặc biệt, cho dù anh kiểm tra, tôi cũng không có thời gian quan tâm." Vương Di Khánh lạnh lùng cúp điện thoại. Vậy cơ à? Tôi lại không nghĩ vậy. Sau khi uống cạn một ly rượu vang đỏ, Lý Lôi cười đắc thắng - anh rất mong Kogure gọi lại và yêu cầu anh kiểm tra thiết bị trong nhà lần nữa.
Chương 29. Bạn trai cũ bị STD? Bấm để xem Trong phòng ngủ chính, Lâm Tô lăn qua lộn lại mấy lần, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi, khóe mắt run lên, như đang nằm mơ thấy điều gì đáng sợ. "Đừng!" Lâm Tô hét lên, ngồi choàng dậy mở mắt ra, bỗng thấy đôi mắt đen láy của Vương Di Khánh hiện lên trong mắt cô. "Chồng?" Cô nhìn anh khó hiểu, mấy ngày nay anh nói anh bận đi làm rồi phải ngủ lại công ty. Vậy sao giờ này? "Vợ, có chuyện gì vậy? Gặp ác mộng à?" Giọng nói của Vương Di Khánh rất dịu dàng, anh ôm Lâm Tô vào lòng. "Um.." Khẽ thì thào, để Vương Di Khánh ôm mình, ngửi được mùi thơm cơ thể anh, cảm thấy nhẹ nhõm. "Tôi mơ thấy Vương Nghiêu.." "Vương Nghiêu? Ai?" Vương Di Khánh không nghĩ rằng cô sẽ chủ động nói với anh về nội dung của giấc mơ, mà là cô chỉ vô tình làm rò rỉ nó thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn hỏi một cách tự nhiên và vô thức. "Vương Nghiêu, anh ấy là bạn trai cũ của tôi." Chống tay đẩy người Vương Di Khánh, Lâm Tô nhẹ giọng nói, có lẽ bởi vì người ta khi mới tỉnh dậy đại não dễ bị đoản mạch, khả năng tư duy kém, người ta hỏi gì cũng rất tự nhiên trả lời. "Ồ, tại sao lại chia tay?" Vương Di Khánh vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Lâm Tô, thản nhiên hỏi. "Chia tay.." Lâm Tô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thoát ra khỏi cánh tay của Vương Di Khánh, cảnh giác nhìn anh. Người đàn ông này! Khi cô vừa ngủ dậy mà lơ là không đề phòng lời nói liền thử điều tra chuyện riêng tư sao? Bị Lâm Tô cảnh giác quan sát, Vương Di Khánh không mất tự nhiên chút nào, vô tội nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Vợ, chuyện gì vậy? Anh đã hỏi phải chuyện không nên hỏi rồi sao? Vậy thì anh không hỏi nữa. Vợ à, anh xin lỗi.." Anh cúi đầu như thể mình đã làm gì sai. Trong lòng Lâm Tô dâng lên cảm giác tội lỗi - cô đang làm cái gì vậy? Chồng cô là người anh cả đáng mến bên cạnh, anh ấy cũng chỉ là quan tâm đến cô thôi. Vậy mà cô lại nỡ chà đạp lên sự tốt bụng của người đàn ông ấy. "Không! Ông xã, anh đừng nói bậy." Lâm Tô nghiêng người, kéo tay Vương Di Khánh an ủi. "Chồng tôi là tốt nhất!" "Thật không?" Vương Di Khánh hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Tô. "Ừm." "Vậy em có thể nói cho anh biết tại sao em lại chia tay với bạn trai cũ không? Anh muốn biết.." Vương Di Khánh cúi đầu xuống, đan các ngón tay lại và tỏ vẻ ngại ngùng. Lâm Tô thở dài, không cần im lặng nữa! Chỉ cần nói với anh, Vương Di Khánh là chồng cô, và là một người tốt. Không có gì phải giấu anh ta. Và.. không có gì để xấu hổ cả. Nếu anh ấy không chấp nhận được thì có nghĩa là anh ấy không xứng đáng làm chồng cô. Trong trường hợp đó, sẽ dễ dàng để nhìn thấu bản chất của anh ta sớm hơn. Lâm Tô ghét nhất người đàn ông ghen tuông. Nếu Vương Di Khánh thật sự là người như vậy thì nên đổi sổ đỏ thành sổ xanh rồi ly hôn! "Chồng của tôi, nghe này, đừng sợ." Lâm Tô nói với vẻ thản nhiên, hai tay chống nạnh: "Anh ta mắc một loạt bệnh hoa liễu như AIDS, giang mai và bệnh lậu. Nên tôi chia tay." Lâm Tô nói xong cười cười, nhưng nụ cười của cô bỗng chốc cứng đờ. "Thực ra không phải như vậy.." Giọng nói có chút nghẹn ngào, cô vùi đầu vào vòng tay Vương Di Khánh bắt đầu nhớ lại quá khứ mà cô chưa từng dám đối mặt.