Bài 11 Biết làm sao đây Ngập ngừng lặng bước nam phong Màn sương e ấp hãy còn tiếc trăng Ánh dương sớm vượt biển trời Gọi cơn gió đến cùng mình hát ca Một mình đợi nắng ban mai Mùa thu trên gác có người ngóng trông Em ơi biết nói sao giờ Lòng anh xao xuyến trách gì với em Đã đành mối nợ lương duyên Nỡ nào em vẫn hững hờ với anh Khi yêu nào biết sang hèn Lòng anh đau nhói khi người quay lưng Có thương mới có chung tình Người ơi em nói anh làm sao đây Đợi em đợi đến bao giờ Mình anh anh biết, biết làm sao đây?
Bài 12 Xin đừng quên anh Không là cơn gió, không là mây Là phút chia ly cuối nẻo đường Là tim ai đó giờ thổn thức Mắt đượm ưu sầu trông xa xăm Cơn mưa đêm qua buồn không tưởng Ngỡ áng mây đen nhỏ lệ sầu Người đi kẻ ở lòng mong mỏi Ôi những đêm dài trong mưa ngâu Thoạt trông ánh nắng buổi hoàng hôn Có tiếng em ca mấy bản tình Lòng anh đau nhói người yêu hỡi Em phải quay về quê hương em Một vòng Trái đất dẫu là xa Chẳng biết bên em mấy khoảng trời Tìm trong góc vắng tầng mây rũ Có đến khi nào gọi tên anh Đợi chờ hạnh phúc vẫn là anh Dẫu núi non kia có đổi dời Lòng anh muôn thuở là vô tận Sải cánh chim trời tận Bắc Âu Gởi người con gái chốn Á châu Hỏi trái tim em suốt chặng đường Bóng hình anh vẫn ghi em hỡi Như thuở ngày xưa anh với em Thôi đành tiếc nuối ánh tà dương Dõi mắt theo em ngấn giọt buồn Tình yêu là thế mênh mông quá Em hỡi xin đừng quên anh đi.
Bài 13 Ngày ấy em về Ngày ấy em về cánh én chao nghiêng Ngỡ như trái tim là khoảng xa mờ Không gian mênh mông mình em ở đó Đợi gió ưu hoài giá lạnh triền miên Ngày đó em về gió lạnh mình anh Bỏ quên trái tim là kẻ vô tình Nghe trong cơn mưa lòng anh thổn thức Sao nỡ vội vàng bỏ lại mình anh Tháng sáu xa rồi tháng sáu ơi Mình em em biết nói sao vừa Tình anh như cánh đồng vô tận Mang cả đất trời lại với em Từng phút mong chờ ánh mắt xa xăm Ngỡ như lá rơi là bước chân người Mang tim cô đơn nhìn về mọi hướng Nắng hạ hôm nào, em ơi! Em ơi! Ngày ấy bây giờ lại gần nhau Bỗng tim xuyến xao từng mảng mây trời Anh đi bên em bình minh ấm áp Một khúc ca buồn ngày xưa anh quên Ngày ấy em về lệ thấm vào tim Ngỡ như chúng ta sẽ mãi xa rời Hôm nay ta đi về nơi ấm áp Ru mãi chuyện tình như một giấc mơ.
Bài 14 Một ngày đã xa Thấp thoáng cơn mưa nắng hạ vàng Đất trời lơ lửng một tầng mây Một cánh hoa rơi hương thơm ngát Long lanh mặt nước dáng phong trần Giữa dòng sóng bạt cuốn đìu hiu Mảnh lá vàng rơi mượn tiếng lòng Bên bờ gió lạnh trời thăm thẳm Tự cõi xa mờ dạng bóng mây.
Bài 15 Vạn kiếp cô đơn Thuở ấy xa xôi chẳng biết người Cuộc đời giá lạnh cuốn vào tim Lãng quên ngày tháng mang hơi ấm Gió tuyết cô đơn chỉ một mình Yêu người số mệnh gắn vào ta Là gió đông qua cả cuộc đời Là tim ai đó giờ thay đổi Mượn lưỡi dao tình xuyên tim ta Anh là kẻ ngốc chốn nhân gian Là kẻ lang thang chẳng được về Khung trời kỉ niệm ngày xưa ấy Một cõi đi về bị lãng quên Ước người chẳng biết đến tên ta Phải sáo ngân nga chỉ một mình Mình ta ta biết đời dâu bể Đâu để em gần mang thương đau Cuộc đời lang bạt vẫn là đây Một nửa nhân tâm vẫn chập chờn Đâu ngờ nắng hạ bừng qua ngưỡng Bóng tối bao trùm lại quanh anh Yêu người ta hỏi lại vầng dương Phải em đến đây là mảnh băng ngàn Đợi tình yêu đến trao tia nắng Hay lấy linh hồn anh trao ai? Có còn trách được trái tim em Trăm năm đớn đau chẳng ai cần Dốc lòng yêu chỉ mang thương tổn Hai nửa linh hồn trong cô đơn. The End.