Xuyên Không [Edit] Nhất Đẳng Sủng Nô - Mạc Tiểu Khí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi xuyen9836, 26 Tháng bảy 2020.

  1. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    [​IMG] Nhất Đẳng Sủng Nô

    Tác giả: Mạc Tiểu Khí

    Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên không

    Linh góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của x

    Tình trạng: Đang chạy

    Editor: Xuyen9836

    Văn án:​

     
    GillThần thoại thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  2. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên không thành nô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Thanh phong các, một người nam tử nằm nghiêng trên giường, mắt phượng nhắm hờ, tóc đen rủ xuống đất, bộ dạng lười biếng.

    Gió nhẹ thổi qua, vốn dĩ nội các tĩnh dật mà lại truyền đến ẩn ẩn tiếng kêu rên.

    Ấn đường nam tử trầm xuống, "chuyện gì ầm ĩ."

    Trong góc, một người hắc y nam tử tiến lên một bước, rũ mắt bẩm báo, "Gia, là Vương phi đang giáo huấn một tên nô tài, ngược lại bị tên nô tài đó đánh trả."

    "..."

    Một tiếng cười lạnh, Phượng thị trước nay ngang ngược, giáo huấn nô tài không phải chuyện gì mới lạ, mới lạ là thế nhưng lại có nô tài dám phản kháng.

    Nam tử không mấy để ý phất tay, "Giết."

    Nô tài kháng chủ trước nay đều không thể giữ.

    "Vâng" Hắc ý nam tử trả lời, nhưng không dời đi, bên ngoài ắt có người lĩnh mệnh.

    Chỉ là qua một lúc lâu, tiếng ồn bên ngoài các chưa hề dừng lại, ngược lại có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.

    Phiền tới Thanh Phong Các cẩm y nam tử ấn đường càng trầm.

    "Thúc Phong, chuyện gì xảy ra?"

    Ngữ khí đã có vẻ không vui.

    Hắc y nam tử trước đó lại xuất hiện, rũ mắt đáp, "Gia, nô tài đó khí lực rất lớn, trục phong ám vệ hai người liên thủ cũng không thể làm gì được."

    Trục Phong ám vệ đều là hộ vệ bên cạnh Gia, võ nghệ bất phàm, bình thường giang hồ nhân sĩ căn bản không chạm được thân.

    Tu Lân Dương tựa hồ có hứng thú, chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn nơi vài bóng người đang giằng co, khóe miệng hơi giương, "đi xem."

    "Vâng."

    Tu Lân Dương đến nơi, Trục Phong ám vệ đang một trước một sau đánh giáp công nô tài đó.

    Hai người tấn công dũng mãnh, đổi thành người khác sớm đã chống đỡ không xuể, lại thấy nô tài đó đứng tại chỗ, ứng phó lại có cảm giác thành thạo.

    Lấy bất biến, ứng vạn biến?

    "Trục phong, đi ra xa." Tu Lân Dương khóe miệng mỉm cười, đôi tròng mắt lạnh đi phủ tầng tầng sương giá.

    Thẳng đến lúc này, A Tư vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

    Nàng chỉ nhớ bản thân bị người của tổ chức bắt lại, nhưng tại sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây, lại không hiểu sao bị một người nữ tử ăn mặc cổ trang tát tai, nàng đều không làm rõ được.

    Bất quá, đã đến với ý xấu, vậy thì đến một người giết một người được rồi.

    Chỉ là vừa nãy đột nhiên hai người từ trên trời giáng xuống lại không dễ đối phó, A Tư cẩn thận ứng phó, coi lúc này lại đến một người, nàng quyết không để mất mặt, một cái xoay người tránh thoát được chiêu thức đánh tới, mà không ngờ rằng người nọ lại tiếp tục đánh tới, A Tư lại xoay người ra sau, giơ chân nháy mắt liền đem cái tên đánh úp một chưởng đá văng ra.

    Nhưng hiển nhiên, đối phương không tính toán dễ dàng bỏ qua nàng, ba người liên thủ, dũng mãnh như long, đen A Tư áp bức phải lùi đến tình cảnh không đường lui.

    Vai trái bị trúng một trưởng, trước ngực tức khắc một trận cuồn cuộn, A Tư liên tục lùi mấy bước mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể, không kịp nói chuyện, một ngụm máu tươi liền phun ra.

    Mắt thấy một người khác dương kiếm mà đến, A Tư chuẩn bị ứng chiến, lại nghe thấy một đạo âm thanh ôn nhu như ngọc vang lên, "trở về."

    Giọng nói rơi xuống, Thúc Phong và Trục Phong ám vệ ba người đồng thời đứng sau Tu Lân Dương.

    A Tư mạnh mẽ thở ra một hơi.

    Mẹ nó, hù chết nàng rồi!

    Còn tưởng hôm nay phải nộp mạng ở đây chứ

    "Mấy chiêu?" Khẩu khí của Tu Lân Dương nghe không ra hỉ nộ, nhưng ba người phía sau hắn lại đồng thời quỳ xuống.

    "Thủ hạ vô dụng, mong Gia trách phạt."

    "Ba người liên thủ, trong vòng 4 chiêu lại không thể đánh bại, đích xác vô dụng." Dứt lời, vung tay, ba ngưỡi lĩnh mệnh, liền lập tức lùi xuống tự đi lĩnh phạt.

    Mà từ đầu đến cuối, Tu Lân Dương kia một đôi mắt phượng đều dừng ở trên người A Tư.

    A Tư bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà, duỗi tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, hung tợn trừng mắt nhìn qua, "Lấy nhiều khi ít mà thôi, ngươi không cần đắc ý."

    "Thiếu hiệp không phục?" Tu Lân Dương cười.
     
    Gill, Tội ĐồThần thoại thích bài này.
  3. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Chọc giận Diêm Vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Tư hừ lạnh một tiếng, "Gánh không nổi hai chữ thiếu hiệp, ta không phục, lại là sự thật." ba người có thể đánh đều đi rồi, nàng chẳng nhẽ còn phải sợ.

    Liền xoay xoay cổ, hoạt động bả vai, rất là khiêu khích hướng về phía Tu Lân Dương nhướng mày.

    Một màn này, nhìn đến người khác im thin thít.

    Cầu nô tài này, thật sự là không muốn sống a!

    Tu Lân Dương cũng không ngờ đến A Tư vậy mà lại có hành động như vậy, hơi sửng sốt, "Thiếp hiện muốn cùng bổn vương động thủ?"

    A Tư nhún vai, mặc dù không biết "bổn vương" là cái quỷ gì, nhưng mà, đánh nhau mà, nàng từ nhỏ đến lớn chưa hề sợ ai.

    Nàng động tác tự tin như vậy, chọc đến Tu Lân Dương phá ra cười to, tiếng cười qua đi, lại là một tiếng quát khẽ, "Tìm chết!"

    Giọng nói rơi xuống, chỉ cảm thấy một trận kình phong đánh tới.

    A Tư bỗng nhiên cả kinh, chỉ kịp lấy tay ngăn trở ngực, ngay sau đó, người đã hoàn toàn bị đánh bay ra ngoài.

    Eo nhỏ bị đập thật mạnh trên trân cây thô, rồi rơi xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, chỉ làm cho tầm mắt A Tư đều bị nhiễm máu.

    Xong, sơ xuất rồi!

    Đây là suy nghĩ của A Tư trước khi ngất xỉu.

    "Đưa vào Thanh Phong Các" trước khi ngất xỉu, âm thanh ôn nhu lên tiếng.

    A Tư mặc dù bị người đưa vào Thanh Phong Các, nhưng cũng chỉ là "đưa vào" thôi.

    Nàng bị vứt bỏ ở một gian phòng không lớn, không có người trị liệu cho nàng, cũng không có người đến nhìn nàng.

    Cũng may sinh mệnh A Tư giống như cỏ dại đặc biệt ngoan cường, nằm suốt một đêm, liền mở mắt.

    Ngọ ngoạy đứng dậy, nhìn chính mình một thân ăn mặc và hoàn cảnh trong phòng, A Tư không khỏi sửng sốt một lúc lâu.

    Hồi lâu, nàng mới như bỗng nhiên tỉnh ngộ nhướng mày.

    Xuyên không rồi a..

    Bị người của tổ chức bắt về, tra khảo nghiêm khắc, đánh đánh không biết thế nào lại xuyên không đến cái thân thể này.

    Ký ức vụn vặt nói cho A Tư biết, chủ nhân của thân thể này tên là "A Tứ", là tiểu sai của phủ Hoài Nam Vương.

    Ý?

    Chờ một chút.

    Tiểu sai?

    Con mẹ nó nàng vậy mà lại xuyên không trên một người nam nhân?

    Không phải chứ?

    Không nghĩ nhiều A Tư nhịn đau vết thương ở cánh tay, hướng đũng quần của mình mò vào.

    Ân? Cái cảm giác này, không giống như nam nhân a!

    Trừ khi?

    Lại có kí ức vụn vặt đánh tới A Tư rốt cuộc tỉnh ngộ.

    Nữ giả nam trang a!

    Bời vì gia cảnh nghèo, trên đầu cũng là mấy người ca ca, sinh ra nữ hài không có quần áo để mặc, liền dứt khoát xem như nam hài để nuôi, sau đó lại vì giúp trong nhà liền vào phủ làm công, bởi vì tuổi còn nhỏ, thân hình còn chưa có phát dục, sức lực lại vô cùng lớn, làm công được hơn nửa năm cũng không có người hoài nghi.

    Thật khiến cho người ta dở khóc dở cười!

    A Tư kéo miệng cười, lại cảm thấy trong miệng khô khốc, nghĩ xuống giường rót nước uống, kết quả vừa động đậy liền động đến vết thương, đau đến mức ngũ quan đều nhăn lại.

    Cảm giác toàn thân đều bị nghiền nát.

    Bỗng nhiên nghĩ đến cảnh bị đánh trước khi hôn mê, A Tư cũng là tiếp nhận kí ức của nguyên chủ mới biết, người đó nguyên là Hoài Nam Vương Tu Lân Dương.

    Dùng binh tự trọng, oai phong một phương, thủ đoạn độc ác, máu lạnh vô tình.

    Trong đầu nhảy ra mấy câu, thế nhưng lại không phải câu gì tốt đẹp cả.

    Nghĩ đến bản thân lúc trước lại có thể khiêu khích loại người như vậy, A Tư nhịn không được bật cười.

    Nàng nghĩ luôn luôn tiếc mệnh, tự nhiên lại đi chọc một vị Diêm Vương.

    Đến bây giờ vẫn còn sống, ngoài việc cảm khái bản thân mệnh lớn, nàng còn có thể nói được gì?

    Cũng không biết có phải tiếng cười của nàng dẫn đến sự chú ý, tiếng cửa phòng mở ra, thấy có nha hoàn bước vào, mặt không cảm xúc, "Vương gia muốn gặp ngươi".
     
    Gill, Tội ĐồThần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng bảy 2020
  4. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tiếc mệnh tiểu nô tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cỗ linh cảm bất thường nảy lên, A Tư nghĩ, nàng có lẽ không nên cười sớm quá.

    Một đường đi theo cái nha hoàn mặt không cảm xúc lên đến Thanh Phong Các đỉnh lầu, "Ngươi đứng đợi ở đây". Dứt lời, liền đi rồi.

    A Tư đứng tại chỗ, nhịn không được nhìn ra xung quanh.

    Trung tâm lầu các to lớn, được kê một chiếc giường trúc, ngoài ra không có thứ gì khác.

    Lầu các này, bốn phương lộng gió, rèm cửa theo gió lay động, dựa vào lan can nhìn ra xa, có thể nhìn thấy một cung điện khác.

    Ở đó, là hoàng cung?

    Không để A Tư nghĩ ngợi, một đạo âm thanh ôn nhu truyền đến, "Nơi này phong cảnh thế nào?"

    A Tư sau lưng lập tức cứng đờ, liền nghĩ đến bản thân trước khi hôn mê bị người đó đánh úp một chiêu.

    Căn bản nhìn không rõ nhân ảnh, nhanh đến mức làm cho người ta phẫn nộ.

    Vậy bây giờ, là có ý gì?

    Lại đánh một trận?

    Lầu các này ít nhất phải 7 tầng, ngã xuống chắc chắn là chết a!

    "Vương gia giá lâm, còn không mau hành lễ?" có thanh âm nhắc nhở, A Tư lúc này mới phản ứng, ồ ồ hành lễ.

    Vội vàng xoay người hướng Tu Lân Dương hai đầu gối quỳ xuống đất, "tiểu nhân A Tứ, gặp qua Vương gia".

    Tu Lân Dương đơn giản bước qua nàng, hướng giường trúc đi qua, vung tay phất qua y bào, người cũng đi theo nằm xuống, "ngẩng đầu."

    A Tư biết người này không thể chọc vào, hít vào một hơi sâu, lúc này mới ngẩu đầu lên nhìn, đôi mắt thanh lãnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

    "Ngươi tên là gì."

    "A Tứ"

    "Nhà ở phương nào"

    "Thành Du Châu, huyện Minh Dương, thôn Tây Lĩnh."

    "Trong nhà còn những ai?"

    "Cha mẹ khỏe mạnh, còn có 3 vị ca ca cũng đều thành gia"

    Giọng nói rơi xuống, một trận yên tĩnh.

    Những điều này, Tu Lân Dương đều biết, thuộc hạ đã đem mười tám đời tổ tông của tên nô tài này đều điều tra rõ ràng rồi.

    Một tên tiểu sai trong phủ, bỗng nhiên có thể với Trục Phong ám vệ đánh ngang tay, điều này không thể làm người ta không khỏi hoài nghi.

    Nhưng gia thế của tên cẩu nô tài này sạch sẽ như một trang giấy trắng, tổ tiên đều là trồng ruộng lao động nông dân, đến hắn cũng là bị mấy vị tẩu tẩu ghét bỏ mới không thể không nhập phủ làm công, tuổi nhỏ, nhưng sức lực lại vô cùng lớn.

    Có thể cùng Trục Phong ám vệ giao thủ, chỉ dựa vào sức lực lớn cũng không thể thắng.

    Huống chi có thể nhân lúc trước khi hắn đánh tới liền bảo vệ trước ngực, trên đời này cũng không chỉ có mấy người.

    Tên cẩu nô tài này, phản ứng nhanh nhạy, cũng là có thể chiêu tài.

    "Cẩu nô tài, có nguyện ở bên cạnh bổn vương hầu hạ?"

    Hảo sau một trận trầm mặc đợi đến là một câu như vậy, A Tư chỉ cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng.

    Bên cạnh Hoài Nam Vương Tu Lân Dương trước giờ không có tiểu sai, chỉ cần có hơi một chút không vừa ý là sẽ bị rớt đầu, có khi trong một ngày có thể thay bảy tám người, về sau dứt khoát là không cần nữa, duy độc nhất một người thị vệ Thúc Phong có thể tùy ý đi lại.

    Nếu như hôm nay để nàng ở bên cạnh hầu hạ..

    Hehe, nàng tiếc mệnh!

    "Tiểu nhân tạ Vương gia nâng đỡ, nhưng tiểu nhân trước nay chân tay vụng về, sợ chọc giận Vương.." còn chưa nói hết, Thúc Phong đã giương một chân đạp qua, "Hỗn tướng, Gia xem trọng ngươi, há đến lượt ngươi từ chối?"

    Tiếng quát chói tai, A Tư vội nhìn về phía Tu Lân Dương, quả nhiên thấy đôi tròng mắt so với lúc nãy đã lạnh đi mấy phần.

    Mặc dù bị đạp một phát, nhưng nàng không thể không cảm kích Thúc Phong đánh gãy lời của nàng.

    Vì thế quỳ lại ngay ngắn, hít vào một hơi, "Tiểu nhân cảm tạ Vương gia nâng đỡ." Dứt lời, liền dập đầu tạ ân, nửa lời sau không nói thêm, liền xem như nhận rồi.

    Liền nghe Tu Lân Dương cười lạnh hỏi, "Ngươi chân tay vụng về, lỡ như chọc giận bổn vương, thì phải làm sao?"

    Nàng không thêm, hắn cư lại thêm vào.

    A Tư âm thầm trợn trắng mắt.

    "Vương gia đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không tính toán với tiểu nhân" không nghĩ ngợi nhiều bèn đáp, không nhận thấy sau lưng Thúc Phong không dấu vết nhíu mày.

    Câu trả lời như vậy không có não, đổi lại như ngày thường, sớm không biết đã chết mấy lần rồi.

    Nhưng hôm nay Tu Lân Dương lại bỗng nhiên cười to, "hahaha, tên cẩu nô tài này, thật là thú vị! Lăn xuống dưới, tắm rửa sạch sẽ rồi đến gặp bổn vương"

    "Đa tạ Vương gia." A Tư cung cung kính kính hành lễ, bất giác cảm thấy bản thân như đã đi một vòng quỷ môn quan.
     
    Tội ĐồThần thoại thích bài này.
  5. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Hai đồ ngu ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi rời khỏi lầu bảy, A Tư ngoái lại nhìn người nằm trên giường trúc liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn nằm nghiêng người nhìn về nơi hoàng cung, hai tròng mắt nhìn về nơi xa, biểu tình âm lãnh, cả người đều lộ ra một cỗ cô tịch, phảng phất với người vừa nãy còn ha ha cười to dường như không phải là một.

    Trở về nơi bản thân lúc đầu tỉnh lại, trong phòng đã có người chuẩn bị tốt nước ấm để tắm rửa.

    Cái nha hoàn mặt không cảm xúc hướng về phía A Tư hành lễ, "Nước nóng đã chuẩn bị tốt, thỉnh A Tứ công tử tắm gội thay y phục"

    Rõ ràng thân phận của bản thân cũng chỉ là nô tài, nha hoàn này lại hướng về nàng hành lễ, hiển nhiên là bởi vì nguyên do bản thân sắp ở cạnh Tu Lân Dương hầu hạ.

    Không nghĩ nhiều, đợi nha hoàn lui ra, A Tư bèn đóng cửa, cởi y phục rồi bước vào bên trong thùng gỗ.

    Nước ấm bao lấy toàn thân, chốc lát làm cho đau nhức trên người tan đi phân nửa.

    A Tư ngửa đầu dựa vào thùng tắm, bụng nghĩ vận may của bản thân cũng không đến nỗi tệ a.

    Nghĩ đến đời trước của nàng, sáu tuổi thì bị bắt bán vào tổ chức, bao nhiêu năm qua đều là từng bước từng bước bò lên, từng bước tính kế, chỉ muốn có một ngày có thể rời khỏi tổ chức, có được tự do, nhưng kết quả vẫn là thất bại.

    Không ngờ lại có cơ hội có thể bắt đầu lại, mặc dù là biến thành nô tài, nhưng thật ra nàng hoàn toàn không cần thiết phải đi hầu hạ cái tên Diêm vương sống kia đúng chứ?

    Trước mắt không có ai biết nàng là nữ tử, đợi tìm được cơ hội sẽ mặc bộ nữ trang trốn đi, Tu Lân Dương tính như có thể lên trời xuống đất cũng không thể tìm thấy nàng, hơn nữa, một tên tiểu sai bỏ trốn mà thôi, nghĩ đến Tu Lân Dương cũng sẽ không sao cả.

    Khóe miệng nhịn không được nhếch lên, đặc biệt chạy thoát khỏi bàn tay của Tu Lân Dương, đó chính là trời cao mặc chim bay rồi, dựa vào bản lĩnh của nàng, chưa nói tới có bao nhiêu công dụng, nhưng hô mưa gọi gió chung quy là không có khó.

    Nghĩ đến đây, tâm tình tốt hẳn, A Tư vừa hát vừa tắm gội, không nghĩ đến cửa phòng bị người đẩy ra, hai đại nam nhân vậy mà tự ý đi vào!

    "Ai!" tiếng quát chói tai, A Tư vội vàng đem thân dấu vào trong thùng nước, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.

    Bèn thấy Trục Phong ám vệ hai người bước qua bình phong đi đến, Trục Phong một dạng vui vẻ, còn ám vệ biểu thị là bị kéo đến.

    "A Tứ huynh đệ! Nghe nói ngươi trở thành tiểu sai của Vương gia rồi?" Trục Phong kêu đến thân thiết, một chút cũng không quan ngại người đang ngồi xổm bên trong thùng tắm, hai tay bám trên thùng tắm, giống như chó liếm mặt, "vậy về sau, chúng ta có thể cùng nhau cộng sự rồi!", dứt lời, còn hướng A Tư chớp chớp mắt.

    Nếu như hôm nay là Trục Phong một mình đến, A Tư nghĩ, nàng sẽ không khách khí chọc mù mắt hắn ta.

    Nhưng hiện tại, ám vệ cũng ở đây, nước trong thùng gỗ trong suốt, mặc dù thân thể này vẫn còn nhỏ, chỗ nên phát dục vẫn chưa phát dục ra, nhưng, bị nhìn thấy rồi vẫn là không tốt!

    Khuôn mặt nhỏ bị tức đến đỏ bừng lên, A Tư cắn răng mở miệng, gằn từng chữ một, "Ta đang tắm rửa".

    Trục Phong chớp chớp mắt, "Ta biết a! Mọi người đều là nam nhân, không cần thấy ngại."

    Không thấy ngại?

    Hắn tự thấy họ thân thiết!

    A Tư nhắm mắt lại, hít thật sâu, lại là hít thật sâu, cuối cùng không nhịn được, gầm lên một tiếng, "Cút ra ngoài!"

    Trục Phong bị dọa hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đối diện với đôi mắt muốn ăn thịt người của A Tư, ý cười trên mặt cũng đồng thời thu liễm, "Đây, đây là thuốc trị thương, ngươi, ngươi chỗ nào bị thương bôi thuốc lên là được. Ta để ở trên bàn a!" dứt lời, mới kéo theo ám vệ nhanh chân dời đi.

    "A Tứ huynh đệ này nhìn thì nhỏ, tính tình thật ra lại rất lớn."

    "Nói ngươi đừng đến rồi."

    "Ta cũng chỉ là muốn cho thêm gần gũi mà!"

    Hai người nói xong liền đi rồi, để lại A Tư ở trong thùng gỗ, hai tay nắm chặt, trước ngực kịch liệt phập phồng.

    Hai cái đồ ngu ngốc, không đóng cửa!
     
    Tội Đồ thích bài này.
  6. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Thế sự khó lường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ còn muốn ngâm, thư giãn thư giãn gân cốt, trước mắt chỉ có thể vội vàng tắm rửa, đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng đi đóng cửa.

    Trục Phong này.

    Đợi vết thương của nàng khỏi rồi, không lột một lớp da của hắn nàng liền không gọi là A Tư!

    Tức tối trở lại trên giường, liếc mắt hướng thuốc trị thương ở trên bàn, nghĩ nghĩ vẫn là lấy lại, tự mình bôi thuốc.

    Mặc kệ như thế nào, một thân thương tích vẫn là trị liệu trước rồi nói.

    Chuyện bỏ trốn còn phải suy nghĩ kỹ hơn, nàng không nghĩ lỗ mãng hành sự, đánh rắn động cỏ.

    Trước mắt, hảo hảo làm yên lòng vị tổ tông trên đỉnh lầu, chí ít trước khi nàng tính toán tốt mọi chuyện, có thể giữ được tính mạng mới là quan trọng.

    Lúc trở lại đỉnh lầu, Tu Lân Dương vẫn còn nằm trên trường trúc, Thúc Phong đứng ở góc tối, A Tư bước bào cửa, trước tiên hướng Thúc Phong hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

    Dẫu sao lúc nãy người ta cũng coi như cứu nàng một mạng.

    Nhưng Thúc Phong lại hơi nhíu mày, chỗ hắn ẩn nấp, không lộ hành tung, ngay đến Trục Phong ám vệ cũng không thể mới bước vào liền có thế phát hiện ra hắn.

    Tiểu sai này, không đơn giản.

    "Tiểu nhân gặp qua Vương gia." cung cung kính kính quỳ xuống hành lễ, một lúc lâu cũng không nghe thấy Tu Lân Dương đáp lại.

    Đúng lúc A Tư nghĩ có phải là hắn ngủ rồi không, Tu Lân Dương bỗng nhiên mở miệng, "nô tài"

    "Có"

    A Tư cúi đầu, liu tâm đáp lời.

    "Ngươi nên tự xưng là nô tài."

    Tu Lân Dương rất tốt bụng chỉ dạy A Tư lễ nghi, về điểm này A Tư tất nhiên là biết.

    Mặc dù nàng xuyên không đến, nhưng thân thể này đối hiểu biết về tôn ti lại cực kì nghiêm trọng.

    Nếu không thì A Tư cũng không cam tâm tình nguyện như vậy quỳ xuống hành lễ, chỉ là tự xưng nô tài.. trong tâm nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

    Bèn không dấu vết trừng mắt về phía Tu Lân Dương liếc mắt một cái, nghĩ mình đang ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, đành phải lên tiếng, "nô tài lĩnh mệnh."

    Xưng hô hèn mọn vừa ra khỏi miệng, A Tư ngoài ý muốn cảm thấy bản thân vậy mà nói trôi trảy như vậy.

    Quả nhiên trong xương cốt nàng vẫn là sợ hãi.

    Tiếc mệnh a!

    Nhưng lại nghe câu nói của Tu Lân Dương phiêu phiêu truyền đến, "Cẩu nô tài, còn dám bất kính, cẩn thận bổn vương móc mắt ngươi."

    Không phải chứ?

    Nàng liếc trộm hắn cũng biết?

    Không phải còn đang nhắm mắt sao?

    Trong lòng cũng là sửng sốt, nếu muốn ở đây bảo toàn tính mạng, xem ra không hề dễ dàng.

    Nhưng mà, ai bảo bản thân đánh không lại hắn chứ, haizz, kĩ không bằng người, nhận rồi!

    "Nô tài, không dám."

    "Cẩu nô tài." Tu Lân Dương hừ lạnh một tiếng, "lại đây đấm chân cho bổn vương"

    "Vâng". A Tư lúc này mới đứng dậy quỳ ở bên cạnh giường trúc, cung cung kính kính đấm chân cho Tu Lân Dương.

    Cũng không biết qua bao lâu, A Tư chỉ cảm thấy hai chân quỳ mỏi nhừ, nhưng mà Tu Lân Dương không mở miệng, nàng không dám động.

    Không còn cách nào khác, tiếc mệnh, sợ.

    Nhưng mà cứ quỳ tiếp, nàng sợ hai chân của mình bị phế mất, vì thế vừa động não, chân chó nịnh nọt lên tiếng, "Gia, hay là nô tài đâp bóp toàn thân cho ngài?"

    Xoa bóp toàn thân thì không cần phải quỳ nữa, đôi chân cũng xem như bảo toàn rồi.

    Tu Lân Dương như có như không "ừ" một tiếng, A Tư như nhận được trọng trách, bám vào giường trúc đứng dậy, lách qua đằng sau Tu Lân Dương, bắt đầu xoa bóp bả vai, sau lưng cho hắn.

    Kiếp trước vì để tiếp cận mục tiêu, nàng từng làm qua xoa bóp trong tiệm, nghĩ người như nàng, làm gì cũng phải ra hồn, không là sẽ không tiếp cận được nhân thân, mà nàng trước giờ bất luận làm gì cũng là làm cho tốt nhất.

    Sau cùng mục tiêu xử lý sạch sẽ rồi, nàng cũng luyện được tay nghề, cũng từng nghĩ nếu như lí khai được tổ chức, mở một cửa hàng xoa bóp cũng là lựa chọn không tệ, khôn ngờ hôm nay lại dùng thân phận nô tài đến hầu hạ chủ tử.

    Haizz, thế sự khó lường a!
     
    Tội Đồ thích bài này.
  7. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Nô tài tay nghề tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừ, nhẹ thôi.."

    Khẽ hừ mang theo ngữ khí làm nũng, suýt nữa làm cho A Tư loạng choạng.

    Nàng không ngờ Tu Lân Dương thoải mái đến như vậy, bộ dạng yếu ớt như vậy, không biết còn tưởng nàng làm gì hắn cơ!

    Nàng vội vàng đáp lời "Vâng". Lực đạo ở tay cũng nhẹ một chút, trong lòng lại đang tính toán, không biết dựa vào kĩ nghệ xoa bóp của bản thân có thể thành thuộc hạ "tham sống sợ chết" của Tu Lân Dương.

    Cũng không biết xoa bóp bao lâu, bên tai truyền đến tiếng ngáy nhẹ của Tu Lân Dương, A Tư hơi sửng sốt, bả vai bỗng nhiên trầm xuống, là Thúc Phong.

    "Ra ngoài thôi". Hắn nhẹ giọng, A Tư gật gật đầu, lúc này mới buông lỏng Tu Lân Dương, cùng với Thúc Phong tay chân nhẹ nhàng rời khỏi đỉnh lầu.

    "Mẹ ơi, mệt chết ta." A Tư luân phiên đấm đấm hai bả vai của mình, mặc dù thân thể này khí lực vô cùng lớn, cũng chịu không nổi, không nặng không nhẹ như vậy, gãi đúng chỗ ngứa a!

    Thúc Phong khoanh tay trước ngực, dựa vào lan can, "Ngươi thật là có bản lĩnh"

    Thanh âm không lớn, cũng nghe không ra là khen ngợi hay là châm biếm.

    A Tư liếc nhìn Thúc Phong một cái, cũng không trả lời hắn, liền thấy hắn xoay đầu nhìn về hướng đỉnh lầu, "Gia bốn, năm năm nay đều chưa từng ngủ ngon."

    Giọng nói rơi xuống, không khỏi làm cho người ta có chút kinh ngạc, "Sao lại vậy? Làm chuyện trái lương tâm nhiều quá, đêm không thể ngủ?"

    Thúc Phong quay đầu lại, nhăn mày cảnh cáo, "Ngươi lời này chỉ có thế nói một lần, nếu có lần sau, rút đầu lưỡi của ngươi."

    Tất nhiên A Tư không hề xem lời cảnh cáo của Thúc Phong để vào mắt, học bộ dạng của hắn hướng lan can dựa vào, "Yo, ai rút? Ngươi?" ngữ khí tất nhiên là nhiễm vài phần khinh miệt.

    Hôm qua ba đánh một mới đánh được một chưởng, trước mắt một chọi một, ai thắng ai thua không nói chắc rồi!

    Thúc Phong thâm sâu nhìn A Tư liếc mắt một cái, lúc này mới một lần nữa nhìn lại đỉnh lầu, "Gia của chúng ta."

    Ồ, Tu Lân Dương a, vậy thì nàng chọc không nổi.

    Lập tức bên miệng liền làm động tác kéo khóa.

    Ngậm miệng còn không được sao!

    Thúc Phong không nói thêm gì nữa, A Tư dựa vào lan can cũng cảm thấy mệt, sau đó dứt khoát ngồi xuống.

    Không biết Tu Lân Dương lúc nào mới tỉnh, nhưng thân là gã sai vặt, không được cho phép là không thể ở quá xa.

    Ước chừng nửa canh giờ sau, đỉnh lầu truyền đến động tĩnh, "Giờ nào rồi?"

    Lập tức Thúc Phong sau lưng liền không thấy thân ảnh, "Gia, giờ dậu rồi."

    Là khinh công nha, thật tốt, khi nào phải bắt lấy Thúc Phong học một chút đồ chơi này mới được.

    Một tiếng thởi dài, A Tư lên đỉnh lầu, khuôn mặt ảo não nháy mắt liền thay thành vẻ nịnh bợ, "Nô tài thỉnh an Vương gia"

    "Cẩu nô tài, tay nghề không tệ."

    Tu Lân Dương nhìn qua tâm tình rất tốt, nghĩ đến là vì lâu rồi chưa từng ngủ sâu như vậy.

    A Tư bản năng hết sức nịnh nọt, "Gia xem trọng nô tài, là phúc phận của nô tài."

    "He", một tiếng cười lạnh, "Thay y phục cho Gia, Gia phải vào cung"

    Dứt lời, liền giơ hai tay ra.

    A Tư đi lên, rất cung kính thay y phục cho Tu Lân Dương, bèn nghe Thúc Phong hỏi, "Gia muốn vào cung?" hai ngày trước rõ là nói không đi mà.

    "Hôm nay phụ hoàng sinh thần, bổn vương chả nhẽ lại không đi." Tu Lân Dương ngữ khí đạm mạc nhiễm vài phần trào phúng, A Tư cúi thấp đầu thắt đai lưng cho Tu Lân Dương, bụng nghĩ quan hệ của Tu Lân Dương và phụ hoàng của hắn, bình thường cũng không ra sao.

    "Thủ hạ kêu người đi chuẩn bị lễ vật." Thúc Phong nói rồi định rời đi.

    Không ngờ Tu Lân Dương cười đạm một tiếng, "Không cần, lễ vật bổn vương sớm đã chuẩn bị tốt rồi."

    Đỉnh đầu truyền đến tiếng trầm giọng cười khẽ, A Tư có chút hồ nghi ngẩng đầu nhìn Tu Lân Dương liếc mắt một cái, thì nhìn thấy hắn đang cúi đầu nhìn chính mình.

    Thân thể này, cũng chỉ khoảng mười bốn tuổi, vóc dáng không đến ngực Tu Lân Dương, trước mắt bị hắn nhìn như vậy, A Tư cả người cảm thấy không tự nhiên.

    Tiếp tục cúi đầu sửa sang lại yi bào cho Tu Lân Dương, nhưng lại canh cánh trong lòng ánh mắt của Tu Lân Dương nhìn mình, liên tưởng đến vừa nãy Tu Lân Dương với Thúc Phong nói chuyện, không khỏi cả kinh, "Gia muốn đem nô tài cho Vạn Tuế Gia?"
     
    Tội Đồ thích bài này.
  8. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Không làm thái giám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có gì không thể sao?" Tu Lân Dương nhướn mày, A Tư bĩu môi, "Đương nhiên là không thể! Nô, nô tài còn phải nối dõi tông đường a!"

    Trước mắt thân phận của nàng là tiểu sai, vào cung thì là thái giám, đến lúc đó không phải là bị hoạn à, chỉ là lúc tịnh thân chắc chắn biết được chân tướng thân nữ nhi của nàng, đến lúc đó tội khi quân áp xuống, sẽ bị chém đầu cả nhà a!

    "Trên đầu ngươi còn có ba người ca ca, nghĩ cũng không cần ngươi nối dõi tông đường đâu."

    "Chuyện này.. xem như không cần nô tài nối dõi tông đường, Gia người cũng không thể đem nô tài vào cung làm thái giám a!"

    "Làm càn!" Thúc Phong nhíu chặt mày, lời A Tư nói đã có phần không kính rồi, đổi thành ngày thường, chỉ sợ sớm đã bị Gia phế rồi.

    Nhưng lại không biết tại sao, Gia hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt, vung tay ngăn lại Thúc Phong đang phát hỏa, cúi đầu nhìn về phía tiểu nô tài, "Người là nô tài của Gia, tại sao Gia lại không thể để ngươi làm thái giám?"

    "Bởi, bởi vì nô tài nếu như thành thái giám rồi, thì không thể là nô tài của Gia nữa a!" A Tư hoảng hốt vì bản thân tranh thủ quyền lợi, "Người nghĩ mà xem, nô tài tốt biết bao a! Người khó khăn lắm mới có được một nô tài tri kỉ như vậy, làm sao mà lại có thể mang vào cung đây? Vạn Tuế Gia bên cạnh thiếu người sao? Chắc chắn là không a! Nhưng mà Gia.."

    "Gia làm sao?" Ngữ khí lười biếng nhiễm thêm vài phần hàn ý.

    A Tư trên trán phủ thêm một tầng mồ hôi, "Gia cũng không thiếu, nhưng nô tài chỉ đối với Gia trung thành a! Gia muốn nô tài đi hướng đông, nô tài tuyệt đối không dám đi hướng tây, Gia muốn nồ tài chết, nồ tài tuyệt đối không dám cầu được sống, Gia muốn đem nô tài vào cung làm tiểu thái giám, nô, nô tài không dám nói nửa lời, nhưng, nhưng mà nô tài không nỡ dời xa Gia a!"

    Xong rồi, xong rồi, không biết nói gì nữa, cái nghề vuốt mông ngựa này không dễ làm nha!

    "Luyến tiếc Gia?" Tu Lân Dương dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay, "Nói xem, luyến tiếc như thế nào?"

    "..."

    Này muốn nói như thế nào?

    A Tư bỗng chốc tim treo ở cổ họng, chỉ sợ một câu nói sai sẽ dẫn đến họa sát thân, "Gia, võ nghệ cao cường, một chiêu hôm qua nô tài chưa kịp nhìn rõ thì bị ngất đi rồi, nô tài nghĩ có thể ở bên cạnh Gia, học được một nửa chiêu thức, trước mắt Gia muốn đem nô tài vào cung làm thái giám, nô, nô tài, nô tài.."

    Xong rồi, tiếp không nổi nữa.

    A Tư theo bản năng nhìn về phía Thúc Phong, trước mắt chỉ chỉ có hắn là có thể giúp nàng.

    Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của A Tư, Thúc Phong bèn nhìn về hướng khác, rõ ràng là cự tuyệt sự cầu cứu.

    Quỷ hẹp hòi!

    Nhất định là ghi hận nàng lần trước khiêu khích hắn rồi!

    "Vào cung". Tu Lân Dương không để ý tới nàng, xoay người rời đi, A Tư hận không thể xông lên đạp chết tên gia hỏa đó, nhưng ngại nỗi nếu bản thân xông lên rất có thể kết cục sẽ là bị gãy tay gãy chân, chỉ có thể nhịn thôi.

    Cẩn thận đi theo phía sau Tu Lân Dương, trong bụng liên tiếp tính toán phải làm thế nào để Tu Lân Dương không đem nàng tiến cung, bất tri bất giác đã đi ra ngoài vương phủ.

    Tu Lân Dương bước lên kiệu, A Tư thân là tiểu sai thì phải đi theo bên cạnh kiệu, đi về hướng hoàng cung.

    Dọc theo đường đi, tâm sự trùng trùng.

    Đợi đến được hoàng cung, bầu trời cũng đã tối rồi.

    Trong cung sớm đã ca hát thăng bình, ai cũng không ngờ đến Tu Lân Dương sớm đã cáo bệnh ở nhà bỗng nhiên lại xuất hiện.

    Thế cho nên khi Tu Lân Dương vào trong cung điện, bộ mặt hoàng thượng lập tức sa sầm xuống.

    "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an."

    Tu Lân Dương quỳ xuống hành lễ, A Tư tất nhiên cũng quỳ theo, liền nghe thấy trên long ỷ một tiếng hừ lạnh, "Hiếm thấy ngươi có tâm, trẫm còn tưởng ngươi không đến."

    Trong lời nói, cũng là có chút ý tứ làm nũng.

    Ừ, hoàng thượng trước giờ thương yêu Tu Lân Dương, nếu không cũng không phong Tu Lân Dương thành Vương còn lưu hắn ở kinh đô.
     
    Tội Đồ thích bài này.
  9. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Ăn phải gan báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha thương con, đứa con này tự nhiên cũng nên nói vài câu dễ nghe, "Phụ hoàng sinh thần, nhi thần không lí nào lại không đến, chỉ là lúc trước vẫn chưa tìm đượclễ vật như ý, tự thấy không có mặt mũi nào gặp phụ hoàng, trước mắt.."

    Tu Lân Dương còn chưa nói xong, liền cảm thấy bên eo bị người chọc chọc, không cần quay đầu xem cũng biết, là cẩu nô tài quỳ ở sau lưng hắn!

    Thật là ăn phải gan báo rồi!

    Thấy Tu Lân Dương mới nói có một nửa, hoàng thượng liền cảm thấy hứng thú, "trước mắt làm sao?"

    Không đợi Tu Lân Dương trả lời, A Tư lại chuẩn bị dùng ngón tay chọc người.

    Mặc kệ ra sao, nàng nhất quyết không làm thái giám!

    Nhưng mà lần này, không chọc được eo của người ta, ngược lại bị một bàn tay nắm chặt lấy.

    Lòng bàn tay của Tu Lân Dương rắn chắc to rộng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng bị hắn chặt chẽ bao lấy, căn bản không động đậy được.

    "Trước mắt nhi thần đã tìm được bảo bối, nhưng mà, đợi sau khi yến tiệc kết thúc mới dâng lên phụ hoàng." Hắn như vậy bán ra cái nút, hoàng thượng cũng cảm thấy mất hứng, bèn phất tay áo, "Ngồi đi".

    Tu Lân Dương lúc này mới buông lỏng tay, tạ ân ngồi vào chỗ.

    A Tư tâm tình thấp thỏm, vội vàng đi theo, hảo hảo hầu hạ, chỉ sợ Tu Lân Dương không vui một cái là đem nàng dâng đi, trước mắt ít nhất vẫn còn đường lui.

    "Lục đệ trước nay bên cạnh không mang tiểu sai, hôm nay làm sao thế? Đến gắp rau cũng cần người hầu hạ rồi!"

    Đối diện truyền đến lời trêu đùa, A Tư nhàn nhạt liếc mắt một cái, trong bụng nghĩ lão tử vuốt mông ngựa chẳng lẽ còn phải cần người khác đến giáo huấn?

    Cũng là một cái liếc mắt, Thái Tử Tu Lăng Hoán biết, tên tiếu sai này không giống người thường.

    Trái lại Tu Lân Dương lại là một dạng không sao cả, "Thần đệ khó lắm mới tìm được một tên tiểu sai hầu hạ, hoàng huynh chắc sẽ không đến việc này cũng không vừa mắt nhỉ?"

    Tu Lăng Hoán ha ha cười, "Bản cung cũng chỉ là tò mò mà thôi, không biết tên nô tài này có bản lĩnh gì, lại có thể làm cho lục đệ vui thích."

    Dẫu sao bên cạnh Tu Lân Dương không có tiểu sai cũng đã nhiều năm rồi.

    Cũng không chỉ có một mình Tu Lăng Hoán tò mò đâu.

    Tu Lân Dương cười khẽ, liếc mắt hướng A Tư, "Cẩu nô tài, không nghe Thái Tử điện hạ hỏi ngươi sao?"

    A Tư âm thầm trợn trắng mắt, người ta rõ ràng là hỏi ngươi được không!

    Trên mặt cũng là bất động thanh sắc, chỉ hướng Tu Lăng Hoán vái, "Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, nô tài không có bản lĩnh gì, nếu nói thật sự có bản lĩnh thì.. có lẽ là vuốt mông ngựa là khá tốt."

    Không lộ sơn, không lộ thủy để người cho rằng nàng là tiểu nô tài chỉ biết vuốt mông ngựa, như vậy lúc nữa Tu Lân Dương xem như muốn đem nàng đi dâng, hoàng đế lão tử còn không chắc đã nhận đâu!

    Một câu nói, làm cho mọi người cười vang, "Biết cách vuốt mông ngựa chủ tử cũng coi là có bản lĩnh!" Tu Lăng Hoán cười xong cũng không nhắc lại vấn đề này nữa, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, A Tư cũng tiếp tục nịnh nọt hầu hạ vị tổ tông bên cạnh.

    Chỉ là..

    "Gia, nô tài mắc tiểu"

    Ở bên tai Tu Lân Dương nhỏ giọng xin chỉ thị, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng.. không nhịn nổi nữa!

    Tu Lân Dương ghét bỏ trừng mắt liếc A Tư một cái, "Lăn ra ngoài!"

    "Vâng". A Tư vội vã đi ra, vội vội vàng vàng đi tìm nhà xí, không hề ngờ đến bản thân rơi vào tính toán của người khác.

    Mà đợi đến khi nàng giải quyết xong trở lại, trong điện sớm đã không còn ca vũ, không khí nghiêm trọng, một vị nữ tử quần áo hoa lệ quỳ ở giữa cung điện, lau nước mắt.

    A Tư lặng lẽ trở lại đằng sau Tu Lân Dương, không nhịn được hỏi, "Gia, có chuyện gì vậy?"

    Nhưng lại thấy nữ tử đó bỗng nhiên quay đầu nhìn phía nàng, giơ tay chỉ, "Hoàng thượng, chính là tên nô tài này khinh bạc thần thiếp!"
     
  10. xuyen9836

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Nô tài oan uổng a

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    A Tư trong lòng khổ não, không đúng, chính xác là đang có trăm vạn con tuấn mã điên cuồng phi qua

    Đây rõ ràng là đang hãm hại người khác a!

    "Nô tài to gan!" Trên long ỷ gầm lên, "Đến ái phi của trẫm cũng dám động, người đâu! Lôi xuống cho trẫm, băm vằm tên cẩu này ra!"

    "Vâng!"

    Hộ vệ bên ngoài đáp lời rồi bước vào trong điện, mỗi ngươi một bên, tóm chặt lấy bả vai của A Tư.

    A Tư trong tròng khổ não a, "Không phải, sao các ngươi lại có ý như vậy? Chỉ nghe nàng ta nói liền định tội rồi?"

    "Cẩu nô tài, Trân phi nương nương chính là sủng phi của phụ hoàng, chẳng có nhẽ lại vu tội cho ngươi?"

    Một câu không mặn không nhạt, làm cho A Tư cảm thấy loạng choạng.

    Lão hoàng thượng còn chưa mở lời, Tu Lân Dương lại tốt rồi, vội vàng úp một bát phân lên đầu nàng.

    Đây có xứng là chủ tử không?

    Thấy hai tên thị vệ kéo A Tư không được, Tu Lân Dương lạnh lùng liếc mắt một cái, "Còn không mau mang người đi ra, ở đây làm cho hoàng thượng thêm tức giận sao?"

    Hai tên thị vệ trong lòng hô to oan uổng.

    Không phải bọn họ không mang người đi, mà là căn bản không lôi đi được a!

    A Tư lúc này ổn định bước chân, cũng không cần phải phí sức, chỉ là hai tên hộ về này muốn mang nàng đi sao, hi, khó nha.

    Sức lực rất lớn.

    Cái chữ "rất" này ai có thể gánh được đây?

    Trong lòng đã đem Tu Lân Dương mắng đến trăm ngàn vạn lần, không biết làm sao A Tư biết rõ bản thân hôm nay không muốn bị băm vằm thì chỉ có thể cầu hắn, "Gia! Nô tài oan uổng a! Nô tài vừa nãy mắc tiểu, đi tìm nhà xí nhưng mà tìm không thấy, làm gì có thời gian đi phi lễ cái gì mà Trân phi nương nương a!" nói đến đây, A Tư không quên nhìn Trân phi một cái, "Trân phi nương nương người đừng vội nhìn, nô tài mới không có nói người không biết nhà xí ý là gì, chỉ có điều hôm nay trăng non, đèn bên ngoài nhìn cũng không có rõ, người có phải là hoa mắt, nhận nhầm người rồi không?"

    Kỹ thuật nói chuyện này của nàng, ngoài điện lại có thêm hai tên hộ vệ vào kéo nàng ra, bốn người liều mạng dùng sức, A Tư dường như mọc rễ vậy, đứng tại chỗ động cũng không động.

    Lúc này, hoàng thượng rõ là đã không chú ý đến việc liệu có phải Trân phi bị A Tư trêu trọc không nữa rồi.

    Trân phi bị A Tư nói bóng nói gió một trận trào phúng, tức khắc trên mặt đã nhịn không được rồi, "Tên cẩu nô tài này, chẳng lẽ bản cung lại dùng trinh tiết của bản thân để vu khống ngươi sao? Rõ ràng là ngươi đã khinh bạc bản cung, hoàng thượng! Người phải làm chủ cho thần thiếp a!" Trân phi nha nha khóc to lên, lúc này đến kéo A Tư từ bốn người trở thành sáu người rồi.

    A Tư một mặt vô tội, "Nếu như Trân phi một mực khăng khăng là nô tài, vậy dám hỏi một câu, nương nương là ở chỗ nào bị nô tài phi lễ? Ya, nhẹ thôi, ngươi kéo thì kéo, đừng dùng móng tay cào ta!" A Tư trừng mắt nhìn tên hộ vệ khuôn mặt lúc này đã trắng xanh.

    Tên hộ vệ sửng sốt, lập tức liền xin lỗi, không hề cố ý, chỉ là móng tay có hơi dài một chút.

    Nàng không thèm để ý, người đến kéo nàng lúc này đã thành mười người.

    Mười người này đem nàng bao vây, từng người ngưng tụ nội lực, sửng sốt là không động đậy được nàng phân nào!

    Toàn bộ người trong điện, ngoại trừ cái tên đang thong dong uốn rượu Tu Lân Dương, không một ai là không trợn mắt há mồm nhìn A Tư.

    Tên nô tài này, thân thể nhỏ bé, tuổi tác cũng không lớn, không ngờ lại có năng lực như vậy!

    Thấy Trân phi nhìn mình, đến khóc cũng quên rồi, A Tư bèn có ý tốt nhắc nhở, "Ai da, Trân phi nương nương người nói xem, người nói xem người bị khinh bạc ở chỗ nào? Hay là để nô tài nói trước vừa nãy nô tài đi chỗ nào, người nghĩ kỹ lại nha? Nô tài vừa nãy mắc tiểu đi ra ngoài tìm nhà xí, vì là lần đầu vào cung, không biết nhà xí ở chỗ nào, tìm một vòng liền tìm không thấy, bèn ở sau hòn giả sơn giải quyết rồi, có thể phái người đi kiểm tra, mấy ngày nay trời xanh không có mưa, chỗ đó vẫn còn ướt ướt, dễ tìm!".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...