Chương 11: Đòi tiền phụng dưỡng. Bấm để xem Mua xong các thứ Mục Trường Sinh lại kéo hắn tới chợ rau củ, mua mấy bắp cải thảo, hai cân cà chua hai cân dưa chuột, lúc này mới cùng nhau đi về phía đầu trấn. Đầu trấn có một mảnh đất trống gần bờ sông, nơi này là nơi để xe ngựa xe trâu tụ tập, vì đồ đạc nhiều bọn hắn phải thuê một chiếc xe trâu đi về thôn, chỉ mười lăm văn tiền. Về đến đầu thôn, vì đồ quá nhiều nên hắn nhờ người đánh xe chở tới nhà hắn, người đánh xe cũng vui vẻ nói được. Đường về nhà thôn dân nhìn thấy hắn mua nhiều đồ như vậy thì rất hâm mộ, chuyện hắn bẫy được rất nhiều con mồi chỉ trong một buổi sáng mà đã truyền khắp thôn, có người hâm mộ, người ghen tị đỏ mắt. Tất nhiên cũng truyền đến tai Mục gia. Lưu thị vừa nghe liền tức giận mắng: "Cái thứ bất hiếu, săn được nhiều con mồi như vậy cũng chẳng thấy mang đến hiếu kính cha nương, đúng là nuôi bao năm tốn cơm tốn gạo mà". Mục Trường Phong cũng ghen tị đỏ mắt, giọng chua loét: "Lúc còn ở đây thì tới cái trứng chim cũng không thấy mang về bao giờ, vừa phân ra là săn được nhiều con mồi như vậy, sao lúc ở đây không thấy hắn có cái tay nghề đó chứ". Nguyễn thị nghe vậy đảo tròng mắt vẻ mặt gian xảo nói: "Nương, có khi nào huynh ấy biết mình có tay nghề săn thú nên giả vờ bệnh để phân ra hay không? Sợ chúng ta lấy hết con mồi của huynh ấy chắc?". Mục Kiến Sơn nghe vậy thì tức giận đập bàn một cái nghiến răng nói: "Cái thứ bất hiếu, ngay cả ta mà cũng bị hắn tính kế, biết vậy lúc vừa sinh ra ta đã bóp chết hắn". Lưu thị phun nước miếng xuống đất: "Ta khinh, để ta xem cái đồ sao chổi đó hắn sống tốt được bao lâu". Lúc này Mục Hoàng Giang nghĩ nghĩ nhìn về phía Lưu thị nói: "Nương, chẳng phải lúc lập chứng từ phân gia có viết mỗi tháng huynh ấy phải phụng dưỡng cha nương một trăm văn tiền đó sao? Bây giờ hắn ta có tiền rồi cũng nên đưa đi chứ". Lưu thị chợt nhớ lại mừng rỡ hừ một tiếng rồi đứng bật dậy nói: "Nhà lão nhị nhà lão tam, các ngươi theo ta đến nhà hắn, ta phải lột sạch hắn mới trôi được cơn tức này". Nguyễn thị, Tôn thị nghe vậy vội vàng đứng dậy rồi ba người cùng đi ra cửa. Mục Trường Sinh không hề hay biết 'cha nương' hắn định tìm hắn gây phiền phức, lúc này vừa lúc đến nhà, hắn chuyển đồ xuống xe rồi trả tiền cho chủ xe, từ từ vác đồ đạc vào nhà. Vừa sắp xếp hoàn tất đồ đạc đã mua thì nghe giọng Lưu thị ngoài cửa gào lên tìm hắn. Cái mụ già này nhanh đấy nhỉ, hắn còn tưởng là phải đợi tới mai mụ mới đến chứ, đến rồi cũng tốt đỡ hắn phải đi nhà đó, bớt việc. Hắn vừa bước ra cửa tiến lên giả vờ hỏi: "Nương, ngài đến đây là có chuyện gì vậy?". Lưu thị nghe vậy trợn mắt lên tay chống nạnh âm dương quái khí nói: "Ngươi cũng giỏi nhỉ, vừa phân gia ra là khoẻ như văm, còn săn được nhiều con mồi như thế, sao không thấy ngươi mang đến hiếu kính cha nương ngươi hả?" Nói rồi ngước mặt hống hách nhìn Mục Trường Sinh. Lúc này có mấy phụ nhân thấy Lưu thị một đường hùng hổ đến nhà Mục Trường Sinh tìm hắn thì nhất thời tính bát quái nổi lên nên một đường đi theo đứng gần đó. Nghe vậy không khỏi vui vẻ khi người gặp họa đều vểnh hai cái lổ tai lên mà hóng chuyện. Mục Trường Sinh bình tĩnh nhìn mụ: "Nương, hiện tại ta đã phân gia, trong khế có viết, đã phân gia thì không nên can thiệp vào việc gia sự của đối phương, chẳng phải nương đã quên?" Lưu thị nghe vậy tức giận định ngẩn cổ lên định mắng thì Nguyễn thị kéo lại chen vào vẻ mặt trách cứ nói: "Đại ca, trong khế có viết mỗi tháng huynh phải đưa tiền phụng dưỡng cho cha nương, huynh đã quên rồi sao? Hiện giờ huynh đã có bạc thì phải biết đều mà mang ra đi chứ". Lưu thị vẻ mặt đắc ý hừ một tiếng. Tôn thị thì nhếch miệng nói móc: "Đúng vậy, đúng vậy, ai yêu! Huynh có cần ta về nhà mang thư khế lại đây cho huynh xem không". Mục Trường Sinh lúc này hừ một tiếng nhìn các nàng lớn tiếng nói: "Ta nhớ hàng tháng gửi tiền phụng dưỡng cho cha nương là ta tự nói cho lý chính thúc ghi vào thư khế mà sao lại không nhớ được? Chỉ là ta không nghĩ ta mới đi bán con mồi vừa bước chân về nhà chưa kịp uống ngụm nước thì các ngươi đã lại đây đòi tiền rồi". Mấy phụ nhân gần đó nghe vậy thì ồ lên kinh ngạc. Mục Trường Sinh thấy vậy cũng biết là đạt được mục đích, hắn không thèm nhiều lời với các nàng, lấy từ trong áo ra đếm đủ một trăm văn tiền đưa ra. Lưu thị vội đoạt lấy đếm đi đếm lại mấy lần mới hừ một tiếng: "Ngươi biết điều như thế thì tốt, lần sau nhớ tự động mang lại đừng để ta lại nhắc" nói rồi hùng hổ quay người rời đi. Mục Trường Sinh cũng cảm thấy hơi hối hận khi thêm vào cái khoản tiền phụng dưỡng này. Lúc đó hắn chỉ nghĩ nói vậy để dễ phân gia cho nhanh, cũng không bị người chỉ trích quá khó coi. Bây giờ hắn lại thấy phiền, hàng tháng phải nhìn thấy bà già Lưu thị này tới đòi tiền nghĩ tới là đau đầu. Nếu mà đưa tiền một lần cho mụ mười năm mà mụ ở yên mười năm không tìm hắn gây sự hắn cũng nguyện ý. Nhưng mà được sao? Với cái tính tình lớn bé nhà đó có mà nuốt luôn bạc rồi tháng sau lại tới đòi nữa ấy chứ.. Àiiii.. mẹ nó thiệt khổ tâm mà, chắc còn trẻ mà rụng tóc hói đầu mất thôi. Hắn quay vào nhà đem con mồi đã chết lúc sáng ra bờ sông vặt lông làm thịt. Lòng gà hắn không bỏ mà làm sạch sát muối bóp qua với nước cho thật sạch sẽ cất qua một bên, rồi chặt gà ra từng miếng vừa ăn bỏ vào chậu, cho thêm tỏi băm, ớt khô, chút đường muối, xì dầu, tiêu đen trộn đều ướp cho thấm gia vị. Rồi lấy một cái chén sạch bỏ vào một chút đường, muối, tiêu đen, ớt khô, tỏi băm rót vào một ít nước quậy đều cho tan, thoa đều lên con thỏ cho thấm gia vị, buổi chiều bắt lên nướng là được. Thời đại này người dân nấu ăn chỉ có vài loại gia vị thông dụng, thiếu thốn rất nhiều, không như hiện đại trãi qua quảng thời gian dài đúc kết tinh hoa ẩm thực chế tạo ra hàng ngàn hàng vạn mùi vị khác nhau. Hắn chỉ có có thể dùng tài nghệ nấu nướng siêu tốt của mình mà cứu vớt. Nhưng hắn cũng nghĩ là không kém chổ nào, nguyên liệu ở đây tươi ngon, toàn là đồ tự nhiên ngon hơn rất nhiều so với loại nuôi trồng ở hiện đại, với lại hắn dùng những cách làm mà thời đại này không biết thì cũng dư sức khiến người nơi này ăn một lần nhớ mãi không quên. Xử lý xong nguyên liệu nấu ăn thấy vẫn còn sớm hắn liền lấy cái lưỡi cuốc rỉ sét ra bờ sông mài, rồi cầm rìu, lưng đeo sọt trúc, lên núi chặt một đoạn cây làm cáng, sẵng tiện đi thăm bẫy một lần rồi hái ít nấm hương để tối dùng hầm gà. Lần trước lúc nào hắn vào núi cũng vội vàng không chú ý, lần này hắn đi cẩn thận quan sát xung quanh xem có phát hiện thứ gì tốt không. Núi rừng cổ đại đầy cỏ dại, cây thấp cây cao mọc đan xen lẫn nhau. Đi một lúc hắn thấy mấy cây ớt dại lẫn trong bụi cỏ, nếu nhìn không kĩ sẽ không thấy được, hắn đào mấy cây về trồng sau nhà, sau này không cần phải mua nữa. Đi tới một đoạn lại phát hiện cây mướp bò um tùm lên một thân cây khô, trên cây còn có mấy trái mướp dài treo lủng lẳng. Hắn nhất thời mừng rỡ, lúc sáng hắn mua cà chua và dưa chuột dự định xào với lòng gà, giờ thì không cần nữa, xào lòng gà với mướp là ngon nhất. Hắn chặt một cành cây dài có một đoạn ngắn chẻ nhánh hình chữ Y để hái mướp phía trên. Hắn hái được ba trái mướp non và một trái mướp già đã khô quắc, hắn định lấy hạt về trồng. Lúc hắn xuống núi thì thu hoạch được khá phong phú. Con mồi bẫy được còn nhiều hơn hôm qua, hắn nghĩ có lẽ vì hôm qua hắn đặt bẫy vào buổi chiều tối và thu bẫy lúc sáng sớm, khoảng thời gian đó con mồi đa phần là đã ăn no về hang ổ nghỉ ngơi. Thời gian từ buổi sáng đến lúc này là ban ngày, khoảng thời gian thú rừng hoạt động mạnh mẽ nhất để tìm kiếm thức ăn nên bẫy được khá nhiều. Hắn không khỏi mừng rỡ, vai gánh tay xách mang con mồi xuống núi. Hoắc Hàn từ xa nhìn thấy hắn trợn tròn mắt, vội đưa tay lên xoa xoa hay mắt nhìn lại một lần mới dám tin tưởng trước mắt là Mục Trường Sinh. Hoắc Hàn hôm nay đi ra bờ sông giặt quần áo, không biết lòng nghĩ thế nào đi đi một hồi thì lại gần đoạn sông cách nhà Mục Trường Sinh một khoảng, nên lúc này mới nhìn thấy hắn. Mục Trường Sinh cũng nhìn thấy Hoắc Hàn gần đó nhất thời mừng rỡ cười khoe hàm răng trắng bóc, giơ tay lên vẫy vẫy rồi đi lại gần. Vừa lại gần Hoắc Hàn nhìn kĩ càng kinh ngạc há hốc mồm, buổi sáng hắn có nghe người nhà bát quái nói Mục Trường Sinh săn được rất nhiều thú rừng, nhưng không nghĩ tới là nhiều như vậy a. Hắn đúng là thật may mắn mà, mắt nhất thời mắt sáng long lanh vừa hâm mộ vừa sùng bái nhìn Mục Trường Sinh. Mục Trường Sinh thấy vậy nhất thời lưng thẳng tắp, tâm hư vinh của hắn được thõa mãn, nhìn vẻ mặt Hoắc Hàn nhất thời muốn hôn cho một cái. Mà lúc này Hoắc Hàn mới hồi thần hâm mộ nói: "Ngươi thật là giỏi, bao nhiêu thú rừng như thế bán được rất nhiều tiền a, thật khiến người ta ghen ghét mà" rồi tiến lại gần "Đều là còn sống a". Mục Trường Sinh nghe vậy liền trêu ghẹo hắn: "Ngươi cần gì phải ghen ghét ta chứ, của ta khác nào của ngươi đâu chứ, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta nấu bấy nhiêu cho ngươi" nói rồi nháy mắt nhìn hắn. Hoắc Hàn nhất thời hơi ngượng ngùng lỗ tai đỏ lên. Mục Trường Sinh thấy vậy trong lòng ngứa ngáy muốn giơ tay xoa xoa một cái. Thằng nhóc này thật là khiến người ta đau tim mà, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ. Tướng mạo dương quang, thân hình cao to như vậy lại ngượng ngùng, lực sát thương gấp trăm lần loại yểu điệu nha, hắn muốn phun máu rồi đây. Hoắc Hàn nhất thời không biết nói gì, Mục Trường Sinh nhìn hắn như vậy không trêu đùa hắn nữa nói tiếp: "Hôm nay ta nấu vài món đãi Phùng Phúc Viễn và Triệu An Bình. Bọn hắn lúc ta mới dọn tới đây đã giúp đỡ ta, ta định nấu vài món cảm ơn hai người họ. Ta sẽ chừa lại đồ ăn cho ngươi, tối sau khi bọn họ về ngươi lại đây ăn nhé" nói rồi mắt trông mong nhìn chằm chằm Hoắc Hàn, giống như Hoắc Hàn mà từ chối hắn sẽ lập tức đau lòng tới nơi vậy. Hoắc Hàn nhìn thấy hắn như vậy nhất thời miệng thốt ra một chữ "Được". Mục Trường Sinh cười toe khoe hàm răng trắng tinh: "Ta sẽ nấu thật nhiều cho ngươi, nhớ đến đấy nhé" xoay người tay gánh lưng vác mà đi vào nhà. Về nhà thu thập con mồi, con nào nên trói thì trói con nào nên nhốt thì nhốt. Sau đó nhóm lửa bắt chảo sắt lên cho mỡ thú vào thắng mỡ, rồi cho tỏi băm vào. Đợi tỏi vàng múc một ít mỡ tỏi ra chén, sau đó đổ thịt gà đã ướp thấm gia vị vào xào, thêm một ít nước, một chút bột bắp, đợi thịt gà chín nước kẹo lại cho nấm hương đã cắt lát vào xào một chút nữa là được. Nhấc nồi thịt đã chín xuống xiên con thỏ lên lò than chậm rãi nướng. Thỉnh thoảng thoa một ít mỡ tỏi lên thịt thỏ, nhất thời mùi thơm bay khắp nơi. Đợi thỏ chín rồi xào lòng gà với mướp, thêm hành lá là xong. Hấp thêm một xửng màn thầu nữa là có thể dọn cơm lên rồi. Lúc này ngoài của cũng vang lên tến của Phùng Phúc Viễn gọi hắn. Hắn đáp một tiếng rồi dọn món ăn ra ngoài. Nhà không có bàn ghế nên trãi lá cây ăn tạm trên đất vậy, toàn là người nông thôn cũng không để ý, thấy hắn Triệu An bình chọc ghẹo: "Trù nghệ của ngươi tốt thật, mùi thơm bay từ cuối thôn tới đầu thôn, kiểu này mấy cô nương trong thôn sẽ bị ngươi câu mất hồn phách mất thôi". Phùng Phúc Viễn nuốt nước miếng nói: "Đúng vậy, hồn ta cũng bị câu đi mất rồi, sau này ngươi thú ai người đó thật là tốt số a". Nói rồi trông mong nhìn vào mấy đĩa thức ăn. Mục Trường Sinh nghe vậy lại chọc ghẹo hắn: "Ta muốn thú ngươi, ta lỡ phải lòng ngươi mất rồi đây". Nói xong còn giả bộ ôm ngực nhìn chằm chắm hắn. Triệu An Bình nghe vậy cười ha ha, nhất thời mặt của Phùng Phúc Viễn đỏ lên như mặt trời rạng đông hét lên: "Ta biết ngay mà, ngươi vì tiếc đồ ăn nên định ghê tởm ta khiến ta ăn ít đi phải không? Lão tử sẽ ăn nghèo ngươi luôn". Rồi cầm chén lên hấp tấp gắp một miếng thịt "Ăn đi ta đói lắm rồi đây này". Mục Trường Sinh cười ha ha "ăn đi ăn đi, ta nấu nhiều lắm đấy". Mấy người bắt đầu cầm đũa lên ăn, hai người Phùng Phúc Viễn, Triệu An Bình vừa ăn vừa khen không dứt miệng. Bọn họ chưa bao giờ được ăn món gì ngon như vậy. Thịt gà vừa dai vừa thơm mùi nấm hương, thịt thỏ nướng vàng lớp da giòn rụm, cắn một miếng, mỡ chãy ra, thịt thơm nức một mùi thật lạ mà không biết mùi gì. Loại rau gì xanh xanh xào lòng gà ăn thật ngọt. Màn thầu vừa mềm vừa xốp, nhất thời ăn ngon đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi. Hai người ngốn nghiến mà ăn như lang như hổ, cả nước cặn cũng không còn, một lúc sau ngã lăn ra tay xoa xoa cái bụng tròn xoe than thở. "No chết ta rồi, ta chưa bao giờ ăn được thứ gì ngon như vậy.. aiii.. uuu.. bụng của ta". Phùng Phúc Viễn nằm ngửa ra đất, cái bụng vun lên, tay không ngừng xoa xoa. Triệu An Bình thấy vậy cười mắng: "Ngươi xem cái tướng ăn như heo của ngươi như vậy, đúng là mất mặt mà". Phùng Phúc Viễn ngồi dựng dậy: "Ngươi nói ta? Ngươi cũng ăn nhiều kém gì ta". Mục Trường Sinh cười cười nhìn hai người bọn hắn ngươi một câu ta một câu. Chỉ có hắn là không ăn được mấy miếng mặc dù hắn cũng rất đói, nhưng hắn định để bụng ăn cùng với Hoắc Hàn nên cố nhịn, lòng thầm đuổi khách, các ngươi no rồi đi nhanh nhanh cho ta, đừng có nằm ở đây cản trở uyên ương. Mãi một lúc sau mới tiễn được hai người bọn họ. Trước khi đi hai người Phùng Phúc Viễn còn bỏ lại một câu: "Có việc gì cần tìm bọn ta nhé". Triệu An Bình: "Đúng đấy, còn cọ được bửa cơm ngon". Mục Trường Sinh cười cười đáp một tiếng, đợi bọn họ đi mất dọn lên đồ ăn và chén đũa mới rồi nhìn đông nhìn tây trông ngóng nhìn ra ngoài cửa. Hoắc Hàn bước vào thì nhìn chằm chằm bàn thức ăn nuốt nuốt nước miếng. Có trời mới biết hắn ở ngoài cố nhịn tới bụng đói kêu vang, thật là thơm a. Mục Trường Sinh nhìn hắn như vậy vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa một chén đầy thịt cho hắn miệng nói: "Ăn đi, ta cũng đói lắm rồi". Hoắc Hàn: "Ngươi chưa ăn sao?". Mục Trường Sinh nghe vậy cười cười nhìn hắn "ta chừa bụng lại ăn cùng với ngươi". Hoắc Hàn nghe thế trong lòng nóng lên, cúi đầu che đi thần sắc trên mặt bắt đầu ăn. Người này thật tốt, mười mấy năm qua y là người duy nhất tốt với hắn như vậy, nếu có thể như hiện tại mãi thật tốt. Hoắc Hàn: "Ngươi nấu ăn thật ngon, sau này thê tử ngươi chắc chắn sẽ hạnh phúc a". Mục Trường Sinh cười cười trong lòng thầm nghĩ thê tử ta không phải là ngươi sao. Mục Trường Sinh: "Chiều mai ngươi lên núi với ta đi, ta dạy ngươi hái nấm". Hoắc Hàn suy nghĩ một lúc nói: "Được, buổi chiều ta sẽ tới tìm ngươi". Mục Trường Sinh liên tục gắp thức ăn vào chén Hàn Kiệt, đáy mắt có một chút dịu dàng. Trời trong trăng sáng, bên đống lửa có hai thân ảnh vừa nói vừa cười, ánh lửa bập bùng sáng tối, hai cái bóng chồng chéo lên nhau hiện một khung cảnh thật ấm áp. Hoắc Hàn ngã ra xoa xoa cái bụng: "Ôi thật là no quá đi mất, ta sắp không đi nổi nữa". Mục Trường Sinh: "No vẫn tốt hơn là đói a". Nhất thời hai người nhìn nhau cười. Đúng vậy, cuộc đời hắn mười mấy năm nay toàn là đói bụng, thức cũng đói mà ngủ cũng đói, thật khổ a. Ăn uống no đủ hai người dọn dẹp lại một chút rồi Hoắc Hàn đứng dậy cáo từ: "Ta về đây, hôm nay cảm ơn ngươi". Mục Trường Sinh: "Đừng khách khí với ta, trời tối rồi ngươi cẩn thận". Nhìn bóng lưng xa xa của Hoắc Hàn hắn thật là không nỡ thả người rời đi. Lòng nghĩ phải mau chóng tìm cách rước hắn về chung một nhà mới được.