Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh Đại Lão Làm Ơn Thiện Lương - Yêu Kình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mặc Mặc Nhiễm Nhiễm, 12 Tháng bảy 2020.

  1. Chương 10: Không hổ là trẫm (10)

    Chương 10
    "Bệ hạ, hậu cung không được can dự chính sự."

    Thẩm Hoa nói, mặc dù vừa rồi hắn hầu hạ ở bên cạnh, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, sợ mình nhìn thấy chuyện cơ mật.

    Mẹ nó, lải nhải dài dòng vô nghĩa quá nhiều!

    Tự Chước lạnh lùng liếc hắn một cái, bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, ngươi cứ nói nhảm thêm một câu vô nghĩa thử xem?

    Thẩm Hoa đành phải căng da đầu, nghiêm túc nhớ kỹ tên.

    Hắn đang ghi nhớ thì đột nhiên phát hiện, tên người cha tiện nghi của mình cũng ở phía trên, dừng tay một chút, cứ không cẩn thận như vậy mà nhìn qua nội dung, còn có lời phê của Tự Chước.

    Thẩm phụ nói trong tấu chương, phẩm hạnh của Thẩm Hoa con hắn không được tốt, hắn không đáng nữ đế ưu ái, dù sao blah blah một hồi, đại khái là có hai ý tứ:

    Một là Thẩm phụ phủi sạch quan hệ cùng Thẩm Hoa, ý là những việc xấu mà Thẩm Hoa làm không có quan hệ với Thẩm phụ, hai là bôi đen Thẩm Hoa, hận không thể để nữ đế biếm hắn vào lãnh cung ngay bây giờ.

    Thế nhưng ông ta cố ý viết tấu chương để nói xấu thân nhi tử của mình?

    Trên đời này chưa từng thấy người cha nào cặn bã đến như vậy.

    Sau đó nữ đế phê --

    Làm càn, con trai của nhữ là sao?

    Đây là cung phi của trẫm, có quan hệ gì với nhữ chứ?

    Cái gì mà nhi tử nhi tiếc, đây rõ ràng là người của trẫm, ngươi cũng dám khoa tay múa chân với người của trẫm, ngươi mẹ nó chán sống rồi?

    Khi Thẩm Hoa đang xem nội dung tấu chương của Thẩm phụ, trong lòng nổi lên lạnh lẽo, hắn niết tay cầm bút đến trắng bệch, rồi đến khi nhìn đến lời phê của Tự Chước, chậm rãi buông tay ra, suýt nữa cười ra tiếng.

    Thật là tò mò sau khi Thẩm phụ nhìn thấy lời phê này, ông ta sẽ có biểu tình như thế nào.

    Trong lời phê của Tự Chước như có như không có giữ gìn, tiêu tán lạnh lẽo trong lòng Thẩm Hoa, tất cả hóa thành cảm kích và ấm áp.

    Hắn cảm thấy, lời đồn thật sự chỉ là lời đồn, bệ hạ đều giống như trong lời đồn là người người hung hãn, trầm mê nam sắc.

    Rõ ràng là nàng khoan dung nhân từ, chuyên cần chính sự vì dân, ngay cả hắn là người vô dụng như vậy, nàng cũng nguyện ý cho một nơi cư trú.

    Nếu Thiên Tú biết suy nghĩ của hắn, nó không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, nàng nhân từ sao, quả thật trò cười.

    Lời phê tấu chương chỉ là do bản tính bá đạo của nàng mà thôi.

    Hắn sợ là không biết, Tự Chước đã muốn giết hắn khi vừa mới gặp.

    Nàng không quan tâm đến cảm tình, chỉ có mảnh vụn linh hồn.

    "Phân thân của trẫm phải làm bạo quân, nhất định là do dòng đời xô đẩy."

    Rốt cuộc, Tự Chước đã xử lý xong một đống rác rưởi, buông bút xuống dựa lưng vào ghế, lập tức như là không có xương cốt, lười biếng mà mệt mỏi.

    Làm minh quân thật sự không hề dễ dàng..

    Thiên Tú trợn mắt, "Hiện tại ngươi phải làm việc nhiều như vậy, còn không phải là do phân thân của ngươi để lại cục diện rối rắm?"

    Tự Chước không định để ý đến nó, dựa trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần.

    Thẩm Hoa đã nhớ tên đầy đủ, nhìn về phía nữ đế đang chợp mắt.

    Nàng lười biếng dựa vào ghế, ánh nến màu da cam trong điện phảng phất trên người nàng, làm giảm cao thượng và lạnh lùng của ngày thường, trông có vẻ tùy tính mà không thể trói buộc.

    Chỉ là lông mày nhíu lại, mang mấy phần mỏi mệt.

    Thẩm Hoa bỗng nhiên có một loại xúc động, nguyện ý dốc hết tất cả để đánh tan phiền nhiễu của nàng, tiếp nhận tất cả thay nàng, đổi lại nàng được bình an.

    Hắn giật mình, trong lòng không hiểu sao lại rung động, sao hắn lại có ý nghĩ này?

    Trong mắt hiện lên mê mang, hắn không biết.

    Ma xui quỷ khiến, hắn buông bút, nhẹ bước vòng đến bên cạnh người nàng, đầu ngón tay xoa huyệt Thái Dương của nàng, nhẹ nhàng mà xoa.

    Ánh nến ấm áp chiếu trên mặt mày của hắn, chính hắn cũng chưa phát hiện được ôn nhu trên mặt mình.

    Tự Chước nhận thấy hắn đi đến chỗ nàng, nhưng mà lười mở to mắt, liền chờ, xem hắn muốn làm cái gì, kết quả..

    Làm càn! Dám chạm vào long thể của trẫm!

    Cẩn thận trẫm băm ngươi thành vạn..

    Thôi được, rất thoải mái.

    "Đêm đã khuya, không bằng bệ hạ tắm gội đi ngủ đi?"

    Thẩm Hoa thấy mặt mày của nàng hơi hòa hoãn, không hiểu sao lại lặng yên tan đi đau lòng trong lòng, không nhịn được mà nhẹ nhàng nhắc nhở.

    Tự Chước trợn mắt, đang muốn gật đầu, còn không đợi nàng làm ra phản ứng gì với Thẩm Hoa, Thiên Tú liền kích động trước.

    "A a a, mỹ nhân phải thị tẩm cho ngươi kìa, nắm quyền thiên hạ, say rượu gối đùi mỹ nhân, oa oa oa oa, cuộc sống của ngươi thật dễ chịu!"

    "..."

    Thị tẩm cái gì, chắc là ma quỷ nói đi?

    Hắn có ý tứ này sao, sao nàng không phát hiện được?

    Tuy nhiên, cho dù không có, nhưng nhớ đến mục đích của hắn, Thiên Tú lại vừa làm mặt quỷ mà nói, cũng có vẻ giống vậy..

    "Mỹ nhân gấp không chờ nổi mà muốn thị tẩm như vậy sao?"

    Tự Chước tùy ý nghịch một nhánh tóc của hắn, mân mê trên đầu ngón tay, tiếng nói lộ ra lười biếng, nhiễm vài phần ái muội cùng câu hồn nhiếp phách từ ánh nến ấm áp.

    Đầu ngón tay của Thẩm Hoa cứng đờ, ánh mắt rơi xuống đầu ngón tay của nàng, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nghịch tóc của nàng giống như đang mân mê trong lòng hắn.

    Dường như có tia điện rất nhỏ dọc theo nhánh tóc lên trên da đầu của hắn, lại lan tỏa đến toàn thân, tê tê dại dại, trêu chọc đầu quả tim của hắn, khiến người muốn ngừng mà không được.

    Thần sắc của hắn có chút quẫn bách, theo bản năng định tránh đi, lại nhớ đến mục đích vào cung của mình, bỗng nhiên tươi cười.

    Cũng như khi tuyển tú, kinh diễm vạn vật trên thế gian, khiến cho ánh nến kia phải mất nhan sắc.

    "Có thể phụng dưỡng bệ hạ, là điều mà thần mong mỏi trong lòng, cầu mà không được, bệ hạ đồng ý sao?"

    Thẩm Hoa chậm rãi cúi người, vài nhánh tóc lại vương vãi trên người nàng, rồi sau đó hắn vòng đến nàng trước sườn, chống tay vịn chậm rãi cúi người, giống như muốn dựa vào trên người nàng.

    Hắn hành động rất đúng mực, xây dựng bầu không khí ái muội, lại không thật sự chạm vào nàng một chút nào.

    Hắn nhớ rõ Vân Lăng từng nói qua với hắn, càng tính toán nhiều càng chọc nàng không vui, mất nhiều hơn được.

    Tự Chước cười như không cười, ngả ngớn mà nâng cằm hắn lên.

    Lòng bàn tay hơi hơi vuốt ve, cảm giác được thân thể của hắn hơi cứng đờ, liếc mắt một cái liền nhìn thấu việc hắn ra vẻ trấn định để che giấu thấp thỏm trong lòng.

    "Ngươi thật to gan.."

    Thanh âm của nàng bình đạm, không mang theo vui giận, lại chỉ cần một câu như gió thoảng này, liền khiến hắn dừng lại, sắc mặt trắng bệch.

    "Bệ hạ thứ tội."

    Hắn bỗng chốc lui lại, quỳ xuống đất thỉnh tội, lại không dám vượt khuôn phép chút nào.

    "Má, ngươi thật đúng là Liễu Hạ Huệ¹!" Thiên Tú cắn hạt dưa mà phun tào, thiếu chút nữa phun hạt dưa lên trên người nàng.

    1. Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

    Một mỹ nhân cực phẩm như vậy nhào vào trong ngực mà mặt không đổi sắc, một chút tình thú cũng không có, thật sự là thẳng nữ sắt thép độc thân sắt thép.

    Tự Chước cảnh cáo mà liếc nó một cái, cách xa trẫm một chút.

    Thiên Tú trợn mắt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lùi ra.

    Tự Chước đứng dậy từ trên long ỷ, đi đến trước mặt Thẩm Hoa, liếc coi cái người nhìn như thuận theo.

    Quả thật là lớn mật, cái tên không làm mà đòi có ăn này cũng dám sàm sỡ long thể của trẫm!

    "Mỹ nhân chỉ có bằng này công lực? Thế này không đủ để mượn không thế của trẫm.."

    Thanh âm mang ý vị không rõ truyền đến từ đỉnh đầu, nhưng lại làm sự sợ hãi trong lòng hắn an tâm một chút, hẳn là hắn không có chọc giận nàng.

    "Bệ hạ nói phải, thần chắc chắn sẽ ghi nhớ."

    Trong lòng hắn rất khổ a!

    Hắn cảm thấy mình ngoài gương mặt này thì chẳng có gì cả.

    Nàng không mê muội sắc đẹp của hắn, hắn còn có thể lấy lòng nàng như thế nào?

    "Ngươi còn muốn ta như thế nào, muốn như thế nào!" Hình như Thiên Tú nghe được tiếng lòng của hắn, mười phần hợp với tình hình mà ngân nga một câu.

    Tự Chước nghe giọng hát inh tai, huyệt Thái Dương giật giật, quả thật không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng bắn ánh mắt như đao về phía Thiên Tú.

    "Á, tiểu nhân câm miệng, tiểu nhân lập tức câm miệng!" Thiên Tú bị đôi mắt hình viên đạn của nàng nhắm vào, thần kinh chấn động, vội vàng làm động tác khóa miệng lại.

    Nhưng trong lòng lại không ngoan ngoãn giống như trên mặt:

    Má, không phải ai cũng có thể nghe bản sứ thần biểu diễn đâu.

    Một chút tế bào âm nhạc cũng không có.

    Xứng đáng độc thân từ trong bụng mẹ!
     
    Organic ChemistryMat Hairou thích bài này.
  2. Chương 11: Không hổ là trẫm (11)

    Chương 11
    Trẫm rất cao quý, người phàm không xứng.

    Tự Chước lạnh lùng lườmThẩm Hoa một cái, mỹ nhân dung nhan tuấn tú, khí chất như tiên, thần thái dịu ngoan, nhìn là thấy thích, vừa thấy liền biết đó là tên không làm mà đòi có ăn mơ ước long thể của trẫm.

    Muốn câu dẫn trẫm?

    Vọng tưởng.

    "Lui ra." Tự Chước tùy ý phất tay, bãi giá về tẩm cung của mình Cam Tuyền Cung, vạt áo đen mang hoa văn kim sắc lướt qua trước mắt hắn.

    "Vâng, cung tiễn bệ hạ."

    Đợi tiếng bước chân của nàng càng lúc càng xa, hoàn toàn nghe không thấy, Thẩm Hoa mới chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trở về Thanh Hoa hiên.

    Hắn có chút trằn trọc khó ngủ, suy nghĩ việc hôm nay, cảm thấy lượng thông tin hắn tiếp thu được vào ngày đầu tiên tiến cung có chút nhiều.

    Hình tượng nữ đế hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng, khiến hắn có chút không kịp trở tay, trong lòng cảm thán, nghe đồn thật sự hại chết người.

    Nữ đế trong lời đồn, sa vào hưởng lạc.

    Nữ đế trong hiện thực, chuyên cần chính sự vì dân. (sương mù)

    Nữ đế trong lời đồn, hung hãn.

    Nữ đế trong hiện thực, lòng dạ rộng lớn. (sương mù)

    Nữ đế trong lời đồn, hoang dâm vô độ.

    Nữ đế trong hiện thực, không mê nam sắc. ()

    Ừm.. Cũng không thể nói là không mê nam sắc, nữ đế thích bình hoa cảnh đẹp ý vui, hắn tự nhận là mình miễn cưỡng xem như, nhưng nữ đế không nhớ rõ bình hoa ai là ai.

    Nghĩ đến đây, Thẩm Hoa mệt mỏi.

    Người làm quá nhiều thì dễ dàng chết sớm, người quá yên tĩnh thì dễ dàng bị quên.

    # Quỳ cầu bí quyết câu dẫn bệ hạ #

    # Chờ trên giường, rất gấp! #

    -

    Ngày hôm sau, lâm triều.

    Tuyên thất chính điện Vị Ương Cung.

    "Chúng thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

    Tự Chước chậm rãi bước lên bậc thang tới long ỷ trong điện, vương miện đế vương trang trọng tô điểm uy nghi của nàng.

    Bên trên mũ miện rũ xuống mười hai miện dục bạch ngọc, che lấp một nửa thần sắc trên mặt nàng, có vẻ càng thêm thâm trầm khó lường.

    Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn xuyên qua miện dục, hững hờ nhìn thần tử phủ phục đầy đất trong điện, bỗng nhiên không hiểu sao lại cười, tùy ý giơ tay phất vạt áo lên.

    "Các khanh bình thân."

    "Tạ bệ hạ!"

    Các quan văn võ kéo giọng nói to, cầm ngọc hốt trong tay cung kính đứng thẳng, xếp hàng theo thứ tự, mặc các màu quan phục.

    Không có người biết, ở trong trường hợp hùng vĩ nghiêm túc như vậy, có cục lông chán đến chết mà cắn hạt dưa.

    Sau khi nó quét một vòng trong điện, tay ngắn nhỏ chỉ vào một người trong góc nói: "Nam chính kìa!"

    Sau khi Tự Chước thả Sở Tiêu ra từ trong nhà lao, cách chức hắn, hiện tại hắn là quan tứ phẩm Hộ Bộ lang trung, đứng cách nàng rất xa.

    Tự Chước tùy ý liếc Sở Tiêu một cái, "Cái gì mà nam chính, không lớn lên đẹp bằng Thẩm ăn bám, còn dám mơ ước đầu bếp của trẫm, ngươi đang nhắc nhở trẫm chém hắn sao?"

    ".. Không." Thiên Tú khái hạt dưa động tác cứng đờ.

    Không lại để ý tới Thiên Tú, Tự Chước cười như không cười mà nhìn các quan văn võ bá, chúng thần cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo đánh úp lại, trên cổ lạnh lẽo.

    Nàng trực tiếp tiện tay vứt một chồng tấu chương trên mặt đất, khi rơi xuống đất vang lên tiếng "Bang!", làm mọi người run lên, hốt hoảng trong lòng.

    Hôm nay nữ đế lại muốn làm chuyện xấu gì?

    "Chuyện thứ nhất, mấy cái đồ chơi lãng phí bút mực này, đừng để xuất hiện trước mặt trẫm lần nữa, từng người lấy về kiểm điểm, đọc đi."

    Trẫm muốn tiết kiệm, trẫm muốn giảm bớt lượng công việc của mình.

    Ngữ khí của Tự Chước bình đạm, thanh âm quanh quẩn ở trong điện, không hiểu sao lại chọc người khẩn trương, tiếp theo An công công đọc tên trên danh sách Thẩm Hoa ghi chép hôm qua.

    Đọc đến tên ai, người đó không nhịn được mà run lên, run run rẩy rẩy mà đi nhặt tấu chương, thuận tiện đắm chìm trong ánh mắt lạnh lẽo của nữ đế, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

    Chúng thần thở mạnh cũng không dám, mỗi người đều cầu nguyện An công công đọc nhanh một chút, tuyệt đối đừng đọc đến tên mình.

    Cho dù đọc nhanh hay chậm, danh sách vẫn ở nơi đó, sớm hay muộn cũng đến ngươi.

    Tự Chước rất có hứng thú mà nhìn người phía dưới nơm nớp lo sợ, khi đọc đến tên Thượng Thư Lệnh, nhớ đến Thẩm Hoa, ánh mắt khó được mà dừng lại trên người Thẩm phụ trong chốc lát.

    Thẩm phụ suy nghĩ xem nữ đế muốn như thế nào, bởi vì căn bản không cảm thấy sẽ đọc đến tên mình, nên vào thời điểm tên của mình vang vọng trong điện, ông sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không có đi nhặt ngay lập tức.

    "Thẩm khanh?" Tự Chước làm lơ ánh mắt giận mà không dám nói gì của đám ông già ở Lễ Bộ kia, lười biếng dựa nghiêng trên lưng ghế, h mở miệng nhắc nhở.

    "Thần ở."

    Thẩm phụ sắc mặt cứng đờ, đành phải tiến lên đi nhặt, mà vừa lúc quyển tấu chương của ông do bị ném nên mở ra, ông liếc mắt một cái liền nhìn đến lời bình luận màu son, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.

    Trong lòng âm thầm cắn răng, cái nghiệt tử này thế nhưng đã dỗ dành được nữ đế.

    Ông thầm hận trong lòng, trên mặt lại một lòng cung kính.

    Nghe An công công đọc danh sách, giống như đã trải qua tuyên án dài đến một thế kỷ, rốt cuộc đã đọc xong, còn không đợi chúng thần thở phào nhẹ nhõm, Tự Chước lại mở miệng.

    "Chuyện thứ hai, chính là hạn hán mùa xuân ở phương bắc, các khanh có kế sách ứng đối gì không?"

    Ngu Thái phó nghe xong kinh ngạc, tấu chương này hắn viết một phần.

    Ngày xưa nữ đế sẽ không để ý đến loại sự tình 'buồn tẻ vô vị' này, sao hôm nay lại nhắc đến?

    "Thần cho rằng, nên khởi công xây dựng thủy lợi, dẫn nước từ sông để tưới nơi khô hạn." Ngu Thiếu Du cầm ngọc hốt trong tay bước ra một bước.

    Ngu Thiếu Du là một mỹ nhân, nhưng thực chất không phải là 'bình hoa', trước khi bị phân thân nữ đế đoạt vào cung, hắn nguyên bản chính là Công Bộ thị lang, hiện giờ thả ra cung liền phục chức quan.

    Tự Chước gật đầu, đảo mắt qua những quan viên khác, "Ngu thị lang nói rất đúng, các khanh thấy thế nào?"

    "Bẩm bệ hạ, khai đào kênh đào dẫn nước, công trình rất lớn, hao tổn rất nhiều của cải, mà hiện giờ quốc khố trống rỗng, thật sự là thu không đủ tiêu a!" Lại Bộ Thượng Thư tiến lên một bước.

    Hắn hơi có chút áy náy mà nhìn Ngu Thiếu Du một chút, tuy rằng hắn thuộc phái của Ngu Thái phó, nhưng vị này, mưu chuyện lạ, hắn thân là Lại Bộ Thượng Thư phải suy xét tài chính của quốc gia.

    "Quốc khố trống rỗng?" Tự Chước lặp lại một lần, trong lòng cảm thán một chút, trẫm cũng rất nghèo.

    Nàng hơi mang suy tư mà nhìn chúng thần phía dưới, hình như nghĩ tới biện pháp thoát nghèo làm giàu gì đó, bỗng nhiên từ ái cười với bọn hắn, cười đến mức bọn họ có chút sởn tóc gáy.

    "Quốc gia gặp nạn, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.." Nữ đế mang thần sắc uy nghiêm, nói lời lẽ chính đáng.

    Chúng thần: "..."

    Nếu sờ lấy lương tâm, nữ đế còn có thể nói tiếp sao?

    Tự Chước sờ sờ lương tâm bị chó gặm của mình, làm lơ ánh mắt cự tuyệt của chúng thần, "Quốc khố trống rỗng, chúng ta cần phải tiết kiệm, khẳng khái góp tiền.."

    Chúng thần: "..."

    Túi tiền tử đau.

    "Bẩm bệ hạ, tuy chúng thần có tấm lòng cứu nước, nhưng nhà chỉ có bốn bức tường, túi tiền rỗng tuếch.."

    Các quan văn võ đang khóc than, Tự Chước lại tiếp tục ném xuống một khối đá nặng, đập chúng thần đến hoa mắt choáng đầu.

    "Trẫm thân là quốc chủ, phải làm gương tốt, trẫm quyết định phân phát hậu cung, các khanh có sinh hoạt khốn khổ, trẫm cũng có thể lý giải tâm tình muốn mà không thể nuôi nấng nhi tử."

    Chúng thần: "?"

    Phân phân phân phân phân phân phát hậu cung?

    Lỗ tai của bọn họ có phải có vấn đề hay không?

    "Nếu có tài lực liền lãnh nhi tử trở về, nếu thật sự không thể nuôi nấng, cũng có thể tạm thời gửi nuôi ở hậu cung của trẫm."

    Tự Chước cười tủm tỉm mà nhìn dê béo văn võ ở phía dưới, tâm tình khó được sung sướng, ngụ ý của nàng là:

    Góp tiền, không góp thì nhi tử liền không còn!
     
    Organic ChemistryMat Hairou thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...